Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1651: Chạy như bay

"Mảnh lúa ở nước L kia là dùng để nhân giống, hai mảnh này ta định thí nghiệm lai giống một chút, xem các giống mới phát triển như thế nào."

Ngụy Vô Nhai tiếp tục giới thiệu: "Còn có mấy mảnh này cũng vậy, xem mảnh nào phát triển tốt hơn, sản lượng cao hơn."

"Cực khổ rồi." Kim Phi cúi chào với Ngụy Vô Nhai: "Chuyện này nếu thanh công, tiên sinh ắt sẽ lưu danh sử sách!"

Trong thời đại phong kiến đời trước, nhân khẩu Trung Nguyên luôn không phát triển được.

Nguyên nhân căn bản nhất trong đó là sản lượng lương thực quá thấp, không thể nuôi không sống được nhiều người.

Mãi đến triều đại Minh Thanh, các loại cây trồng có sản lượng cao như khoai lang đỏ, bí ngô mới được đưa vào trong nước, dân số mới bắt đầu bùng nổ tăng trưởng.

Nếu như Ngụy Vô Nhai có thể giải quyết được vấn đề lai giống lúa nước L, toàn bộ thiên hạ đều được hưởng lợi, cũng ắt sẽ ghi lại dấu ấn trong lịch sử.

Thậm chí có thể được người dân tôn sùng thành thánh thần, giống như Thần Nông đời trước.

"Lưu danh sử sách thì không dám nghĩ tới, chỉ cần có thể để cho dân chúng bớt đói khổ, ta đã rất vui rồi."

Ngụy Vô Nhai nói: "Hơn nữa, ta cũng không làm gì, phương pháp chiết cây và lai giống là tiên sinh tự tay dạy ta, đúng rồi tiên sinh, cao nhân còn nói đến những phương pháp khác không?"

"Không có, ta có thể nhớ cũng chỉ có vậy." Kim Phi không biết trả lời làm sao.

Đời trước y không học nông nghiệp, cũng không hiểu biết nhiều về việc lai giống lúa nước L, tất cả những gì y biết đã đều nói hết cho Ngụy Vô Nhai.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào Ngụy Vô Nhai tự mình tìm hiểu.

Ngụy Vô Nhai nghe Kim Phi nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng vẫn an ủi: "Tiên sinh có thể nhớ nhiều như vậy đã rất khá, đúng rồi tiên sinh, ngài đã ra vườn cây ăn trái sau núi chưa?"

"Chưa, có chuyện gì vậy?" Kim Phi hỏi.

"Ta đã dùng biện pháp ngài nói, tiến hành chiết cây đối với cây ăn trái, hiệu quả rất tốt!"

Ngụy Vô Nhai hưng phấn nói: "Ta ghép cành cây mơ trên cây đào, mỗi cây đào cho thu hoạch trái nhiều hơn so với năm ngoái ít nhất sáu phần.

Chiết cành cây đào ghép lên trên cây mơ, kết quả cây mơ sai trái so với năm ngoái không chỉ lớn gấp hai, hơn nữa trái còn ngọt và mọng nước hơn so với năm ngoái!"

"Vậy thì tốt." Kim Phi rất vui khi biết kết quả này: "Tiên sinh có thể thử nghiệm nhiều hơn nữa, nói không chừng sẽ có thu được kết quả ngoài mong đợi."

Đời trước y đã từng xem chuyên mục ngắn liên quan tới họ cam quýt.

Ban đầu họ cam quýt chỉ có ba loại, theo thứ tự là bưởi, quýt và thanh yên, sau đó lai giống bưởi và thanh yên ra chanh chua, chanh chua lai giống với thanh yên ra chanh vàng, kết hợp chanh vàng và quýt, lại ra cam...

Tóm lại, họ cam quýt vô cùng hỗn loạn, nhưng không có thể phủ nhận, các loại trái cây họ cam quýt được trồng bằng phương pháp can thiệp nhân tạo ngày càng ngon, sản lượng càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng có khả năng kháng bệnh.

Đây chính là sự vượt trội của việc lai giống và kỹ thuật chiết cây.

Kim Phi bây giờ đã áp dụng kỹ thuật gieo trồng hạt giống, y tin rằng dưới sự thúc đẩy của lợi ích, tương lai nhất định sẽ có nhiều người nông dân trồng trái cây tham gia vào.

Y cũng vô cùng mong đợi Đại Khang sẽ có một ngày xuất hiện tình hình như vậy.

"Trừ chiết cây và lai giống, còn có phương pháp ủ phân tiên sinh dạy ta, hiệu quả cũng tốt vô cùng!"

Ngụy Vô Nhai chỉ vào cánh đồng trước mặt: "Tiên sinh chẳng lẽ không cảm thấy, những cây lúa này tốt hơn nhiều so với lúa thường sao?"

"Đúng vậy." Kim Phi gật đầu.

Thời điểm đi ngang qua Giang Nam, Kim Phi cũng đã thấy rất nhiều cánh đồng lúa.

Nhưng cánh đồng lúa trước mắt là cánh đồng lúa sinh trưởng tốt nhất trong những cánh đồng lúa y từng thấy.

Mỗi một cây mạ đều vô cùng khỏe mạnh, từng cọng lá cũng đặc biệt xanh mướt, nhìn từ xa xa, toàn bộ cánh đồng lúa mờ mờ ảo ảo ánh lên màu xanh đậm.

"Tiên sinh biết cánh đồng lúa này tại sao lại tốt như vậy không?" Ngụy Vô Nhai hỏi.

Kim Phi đã đoán được câu trả lời, nhưng vẫn phối hợp hỏi lại: "Vì sao?"

"Cũng bởi vì cánh đồng lúa này hoàn toàn đều dựa theo biện pháp tiên sinh nói, ủ phân bón ở bên ngoài!" Ngụy Vô Nhai trả lời.

Đại Khang trước giờ không có thói quen ủ phân, thậm chí ngay cả xới đất người dân cũng không làm.

Không phải là bởi vì lười, mà là bọn họ không có trâu và đồ cày, thậm chí còn không có dụng cụ làm nông bằng sắt, xới đất chỉ có thể dùng xẻng gỗ, hiệu suất quá thấp.

Mùa vụ có thời hạn, nếu như xới tất cả đất một lần, rất dễ dàng bỏ lỡ mùa vụ.

Cho nên rất nhiều nông dân thời điểm gieo hạt, chỉ cầm một cây gậy chọc một lỗ xuống đất, sau đó ném hạt giống vào, sau đó dùng chân đạp lên cái lỗ để lấp nó lại.

Ngay cả cày xới cũng không làm, càng không cần phải nói tới bón phân.

Hơn nữa bọn họ cũng không có quá nhiều phân bón.

Phân bón duy nhất chính là hầm phân của các nhà.

Nhưng hầm phân lớn từng nào chứ?

Kim Phi nói cho Ngụy Vô Nhai phương pháp ủ phân này, coi như là lấp đầy khoảng trống.

Bón phân và không bón phân, sản lượng dĩ nhiên không giống nhau.

"Ngụy tiên sinh, đây là ruộng thí nghiệm đấy, ông không sợ phân bón không được, làm hư hạt giống luôn sao?" Kim Phi cười hỏi.

"Vừa mới bắt đầu dĩ nhiên sợ, nhưng đây không phải là lần đầu ta ủ phân."

Ngụy Vô Nhai cười nói: "Năm ngoái vụ lúa mì kia, ta đã dùng một lần, hiệu quả vô cùng tốt, tất cả sản lượng lúa mì như được tăng cao, trong đó có hai cánh đồng có sản lượng nhiều gấp đôi so với dự đoán, chỉ là trước mắt ta không có biện pháp phán đoán, nguyên nhân chủ yếu là lai giống sửa đổi chất lượng, hay là do bón phân tăng cao độ ẩm đất đai.

Nhưng có thể khẳng định rằng bón phân thực sự có thể làm tăng sản lượng lương thực!"

"Chắc chắn rồi," Kim Phi gật đầu: "Muốn biết được nguyên nhân tăng sản lượng, tiên sinh có thể chuẩn bị nhiều ruộng thí nghiệm hơn vào mùa thu năm nay, một cánh đồng bón phân, một cánh đồng không bón phân, một cánh đồng lai giống, một cánh đồng không lai giống, một cánh đồng vừa bón phân vừa lai giống, một cánh đồng không bón phân cũng không lai giống, so sánh như vậy không phải sẽ rõ ràng sao?"

"Ta cũng có tính toán làm như vậy." Ngụy Vô Nhai nói: "Sợ đến lúc đó không đủ đất, chúng ta cũng không kịp làm!"

"Về chuyện đất và người cứ nói cho Vũ Dương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!" Kim Phi lên tiếng đồng ý.

"Ta chờ những lời này của tiên sinh đấy." Ngụy Vô Nhai cười lớn: "Có những lời này của tiên sinh ta yên tâm, có thể làm một trận lớn!"

"Chỉ cần tiếp tục làm, cần gì thì cứ nói!"

Y không có thời gian đi nghiên cứu lai giống và kỹ thuật chiết cây, chỉ có thể dựa vào Ngụy Vô Nhai.

Kim Phi tự cảm thấy mơ mơ hồ hồ, huống chi Ngụy Vô Nhai.

Bây giờ biện pháp tốt nhất Kim Phi có thể nghĩ tới là biện pháp vừa nói tới, sử dụng nhiều tổ hợp và thí nghiệm, cho ra các loại lai giống có số liệu ưu nhược chất lượng khác nhau.

Tiến hành thí nghiệm nhiều lần, lấy được nhiều số liệu, trau dồi kinh nghiệm.

"Ha ha, vậy ta sẽ không khách khí, ngày mai sẽ đi tìm bệ hạ đòi thêm người!" Ngụy Vô Nhai cười hỏi.

"Tiên sinh coi trọng ai, chỉ cần ông nói ra, ta bảo đảm Vũ Dương sẽ đưa người đó đến!"

Kim Phi trả lời một tiếng, đang chuẩn bị nói thêm, đột nhiên thấy có một con ngựa chiến từ cửa làng chạy ra, chạy như bay đến bên này.

Mặc dù đối phương mặc quần áo nhân viên hộ tống, hơn nữa lại đi ra từ trong làng, nhưng đội cận vệ vẫn lập tức dàn dựng đội hình cảnh giác.

"Có lẽ là đến tìm tiên sinh nhỉ?" Ngụy Vô Nhai híp mắt nhìn: "Chạy nhanh như vậy chắc là có việc gấp."
Chương 1652: Nổi giận

Lúc ngựa chiến còn cách hơn hai mươi mét, đã bị đội thân vệ chặn lại.

Bây giờ quy mô của nhân viên hộ tống ngày càng lớn, người cũng ngày một nhiều, nhân viên hộ tống truyền tin là người mới tới, không biết ai cả.

Sau khi phó đội trưởng đi qua tự mình xác nhận thân phận của nhân viên hộ tống, mới cho đối phương đi tới.

“Tiên sinh!”

Nhân viên hộ tống truyền tin hành lễ với Kim Phi: “Ta là cảnh vệ trực ban của viện Khu Mật, Thiết đại nhân nói có chuyện gấp mời ngài nhanh chóng quay về một chuyến!”

“Chuyện gấp?” Kim Phi hơi cau mày: “Ở đâu?”

“Cái này thì ta không biết, Thiết đại nhân không nói.” Nhân viên hộ tống lắc đầu.

Kim Phi nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: “Ngụy tiên sinh, vậy ta về trước, có chuyện gì cứ tìm ta, ta không có ở nhà thì đi tìm Vũ Dương.”

“Biết rồi,” Ngụy Vô Nhai nói: “Nhanh về đi, bên ruộng thử nghiệm này có ta rồi.”

Kim Phi gật đầu, quay người cưỡi trên ngựa chiến của nhân viên hộ tống truyền tin, mau chóng về làng.

Đội thân vệ lập tức chạy chậm theo sau.

Đến vị trí sân của viện Khu Mật, Kim Phi lập tức cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt.

Sắc mặt cảnh vệ canh chừng đều nghiêm trọng, các nhân viên văn thư qua lại cũng vội vàng.

Kim Phi thấy Tần Minh cũng đứng ở cửa phòng hội nghị, biết là Cửu công chúa cũng tới rồi.

Bình thường nếu có chuyện, căn bản đều do Thiết Thế Hâm tổng kết tình hình xong xuôi rồi Ngự Thư Phòng báo cáo với Cửu công chúa, chỉ khi gặp phải hội nghị nhiều người, cùng một số tình huống khá đặc biệt, Cửu công chúa mới tới phòng hội nghị của viện Khu Mật.

Vào phòng hội nghị, quả nhiên Kim Phi nhìn thấy Cửu công chúa ngồi ở đầu bàn hội nghị, viện Khu Mật, nhân viên hộ tống, lãnh đạo cấp cao của tổ tình báo đều tới cả, lần lượt ngồi hai bên bàn hội nghị.

Mọi người đều im lặng, không nói gì.

Thấy Kim Phi tới, không ít người thở phào.

Vừa nãy bọn họ bị Cửu công chúa mắng cho không dám ngẩng đầu lên, còn lửa giận của Cửu công chúa hình như ngày càng lớn, Thiết Thế Hâm bắt đầu lo không biết tí nữa cô ấy có trực tiếp hạ lệnh chém đầu không.

Tính tình của Kim Phi tốt hơn Cửu công chúa nhiều, hơn nữa cả Đại Khang, e là cũng chỉ có Kim Phi mới có thể áp chế được Cửu công chúa.

Quả nhiên, Cửu công chúa nhìn thấy Kim Phi, vẻ giận dữ trên mặt đã thu hết lại, sau đó dịch sang bên cạnh.

Kim Phi ngồi kế bên Cửu công chúa, sau đó hỏi: “Đây là thế nào?”

“Lưu đại nhân, ngươi là người phân công quản lí tình báo, nói lại tình hình một lần đi!” Cửu công chúa lạnh mặt nhìn Tiểu Ngọc.

“Vâng,” Tiểu Ngọc đứng dậy, nhìn về phía Kim Phi nói: “Vừa mới nhận được báo cáo, đêm qua, trong lãnh thổ Xuyên Thục có mười bảy kho lương thực bị kẻ gian mai phục phóng hỏa, trong đó mười kho lương phản ứng nhanh, lửa lớn được dập tắt kịp thời, còn bảy kho khác vì thế lửa quá to, chỉ cứu được một phần lương thực, tổn thất khá nghiêm trọng.

Tổn thất cụ thể, trước mắt vẫn đang tính toán!”

“Cái quái gì thế?”

Kim Phi vừa ngồi xuống đã lập tức đứng dậy.

Nỗi lo nhất bây giờ của y là vấn đề kho lương, đánh bắt cá rong biển, đều là vì kiếm chút đồ ăn sống qua ngày cho người dân.

Kết quả bây giờ lại có bảy kho lương bị người ta phóng hỏa thiêu hủy.

Mặc dù vẫn chưa tính toán ra số liệu cụ thể, nhưng Kim Phi đã có thể đoán được tổn thất trong đó lớn bao nhiêu rồi.

Cuối cùng y đã biết vì sao Cửu công chúa tức giận rồi.

Kim Phi cũng không nhịn được, vỗ một phát xuống bàn: “Không phải ta đã nhấn mạnh nhiều lần, phải chú ý phòng cháy cho kho lương, chú ý an ninh à, vì sao còn đẻ người ta ẩn nấp vào đó, tại sao cũng để người ta phóng hỏa?

Đội hộ vệ của kho lương đâu? Bất tài hết rồi à?

Còn cả đội Chung Minh nữa, kẻ định ẩn nấp vào kho lương mà cũng không phát hiện, bọn họ đang làm gì thế?”

Người bình thường không phát cáu, một khi cáu lên, thì cho thấy đã giận thật rồi.

Các đại thần lại cúi đầu lần nữa, không dám thở mạnh, Tiểu Ngọc cũng cắn môi không nói gì.

Chuyện lần này thật sự quá nghiêm trọng, hơn nữa đúng là công việc của đội Chung Minh xuất hiện sai lầm nghiêm trọng, vừa nãy Tiểu Ngọc đã bị Cửu công chúa mắng cả mười mấy phút rồi.

Tiểu Ngọc là người phụ trách của đội Chung Minh, địa vị cũng ngày càng cao, nếu là bình thường, Tiểu Ngọc không nói gì, Kim Phi cũng sẽ không trách mắng cô ấy trước mặt mọi người, nhưng sẽ để sau khi hội nghị kết thúc, một mình nói chuyện với cô ấy.

Nhưng lần này Kim Phi thật sự quá tức giận, lai đập một phát xuống bàn: “Nói chuyện! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? có bắt được tù binh không? Có tra vấn ra bọn chúng còn bao nhiêu đồng bọn không? Kế hoạch này do ai sắp đặt? Mục tiêu tiếp theo là ai?”

Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Ngọc thấy Kim Phi giận như vậy, mí mắt giật giật, sau đó ngẩng đầu nói: “Bẩm tiên sinh, tổng kết từ tin tức trước mắt truyền tới, tối qua có tổng cộng ba mươi bảy tên đốt phá bị giết, bắt ba tù binh.

Trong mười bảy tên đốt phá bị giết, bản lĩnh của mười mấy người siêu cao, tuyệt đối không phải người thường, chúng ta có lí do hoài nghi, đây là đội ám sát cố ý nhằm vào kho lương ở các nơi, có tổ chức có kế hoạch trước, hơn nữa rất có khả năng có quan hệ với vụ án tập kích ở Đông Hải, chỉ có điều trước mắt vẫn chưa tìm được chứng cứ!”

Kim Phi nghe xong, không khỏi lộ vẻ suy tư.

Tiểu Ngọc nói rất có lí.

Để điều tra vụ án nổ ở Đông Hải, Tiểu Ngọc đã điều không ít người giỏi ở các nơi mau chóng chạy tới Đông Hải.

Đa phần những người này đều ngồi trên các cương vị quan trọng ở nhiều nơi của Xuyên Thục, bọn họ bị điều đi khẩn cấp, đa phần người thay thế vẫn chưa nhận chức, cho dù nhận rồi, cũng cần tốn không ít thời gian để xử lí thích ứng với cương vị mới.

Cứ như vậy, ắt sẽ khiến một số công việc của đội Chung Minh sa vào cảnh bị đình trệ hoặc chậm trễ.

Cũng trong đoạn thời gian này, đối phương bắt đầu đi ẩn nấp phóng hỏa, nắm bắt thời cơ rất tốt.

Có thể nói mỗi một mệnh lệnh của Kim Phi và Cửu công chúa, đều nằm trong dự liệu của kẻ địch.

Thật ra chuyện này không thể trách chỉ số thông minh của Kim Phi và Cửu công chúa không đủ, mà là kẻ địch trong tối, bọn họ ngoài sáng, trong cuộc chiến gián điệp này, trời sinh đã nằm ở thế bất lợi.

Giống như lúc đánh bài, đối phương bật hack, có thể nhìn xuyên qua mọi lá bài của ngươi ấy.

Hơn nữa quản lí quốc gia không giống với đánh trận, đánh trận có thể dùng đủ mưu kế đánh bất ngờ, nhưng quản lí quốc gia thì chỉ có thể sử dụng chính sách đàng hoàng hẳn hoi.

Không thể nói triều đình hôm nay hạ một mệnh lệnh, bảo triều đình thu một phần thuế má, đến năm sau lại hạ một mệnh lệnh, bảo mệnh lệnh lần trước là để mê muội kẻ địch thôi, còn thật ra năm nay phải thu hai phần thuế má.

Nếu làm như vậy, cho dù người dân không tạo phản, cũng sẽ mất lòng tin với chính sách của triều đình.

Điều này dẫn đến việc Cửu công chúa quyết định muốn làm gì chủ yếu, thì chuyện những người thông thạo quyền mưu đoán được cũng không quá khó.

“Đúng rồi, không phải bắt được ba tên tù binh à?” Kim Phi hỏi: “Tra hỏi chưa?”

“Trong ba tên bắt được, có hai tên cũng là tử sĩ, nơi bọn chúng bị bắt không có chi nhánh của Cục tình báo, cũng không có người tài chuyên tra hỏi, người của Cục tình báo đang chạy tới ạ.”

Tiểu Ngọc tiếp tục trả lời: "Tên thứ ba vốn dĩ là nhân viên của kho lương thực, khi tra hỏi khá đơn giản..."

“Cái gì, nhân viên của kho lương thực hả?” Kim Phi không nhịn được cắt ngang lời Tiểu Ngọc: “Xác định chưa?”

“Xác định rồi ạ,” Tiểu Ngọc khẽ gật đầu.
Chương 1653: Lại có kẻ phản bội

Bọn quyền quý tổ chức các đội ám sát nhiều lần phá hoại, ám sát các thành viên trong chính quyền Xuyên Thục làm Kim Phi cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng y có thể hiểu.

Bởi vì Kim Phi biết rất rõ, chính sách đánh cường hào phân đất chính là đánh vào gốc rễ của bọn quyền quý, chờ khi cả nước hoàn thành phong trào này, thì bọn quyền quý sẽ không còn cuộc sống sung sướng như trước nữa.

Bọn chúng chỉ ước y chết ngay.

Bọn chúng không phải là đối thủ của y, thế nên chúng phái người đến phá hoại, ám sát là điều đương nhiên.

Kim Phi hoàn toàn có thể hiểu được.

So với bọn người ám sát, thì Kim Phi càng thống hận bọn phản bội hơn.

Bởi vì đội thân vệ của y, đã bởi vì bọn phản bội đó mà phải chôn thân dưới đáy biển.

Đến giờ Kim Phi vẫn còn thường xuyên mơ thấy Đại Lưu và chi đội thân vệ đã theo y từ những buổi đầu tiên.

Kho lương thực là nơi mà Kim Phi cực kỳ xem trọng, nhân viên công tác trong đó đều phải trải qua chọn lựa cẩn thận, cấp bậc đãi ngộ cũng cao vô cùng.

Khi nghe tin có kẻ phản bội phóng hỏa đốt kho lương thực, Kim Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lại làm phản đồ?”

“Theo lời khai của hắn, là đội ám sát dùng cha nuôi và người nhà hắn để uy hiếp, ép hắn phải thiêu hủy kho lương.”

Tiểu Ngọc nói: “Trước đó ta có giở lại tài liệu về tên này, hắn từ nhỏ mồ côi cha mẹ, sau đó được nhà hàng xóm nuôi lớn, rồi cha nuôi hắn còn gả con gái cho hắn.

Còn về việc cha nuôi và người nhà hắn có đang bị uy hiếp thật sự hay không, thì ta đã phái người đi xác minh rồi.”

Nghe Tiểu Ngọc nói thế, Kim Phi không khỏi trầm mặc.

Không sợ lúc trộm ra tay chỉ sợ lúc trộm đang rình rập.

Không có người nào là toàn vẹn cả, mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình.

Nhân viên công tác trong kho lương thực nhiều như thế, mỗi người đều có mối quan hệ riêng của mình, cho dù nội dung công tác được giữ bí mật, nhưng một khi bị kẻ khác theo dõi thì chắc chắn vẫn sẽ tìm được sơ hở.

Bất luận là xuất phát từ nguyên nhân nào, việc kẻ phản bội đốt cháy kho lương thực cũng không thể được tha thứ.

Chờ đợi hắn chỉ có kết quả xử trảm sau mùa thu.

Nhưng những lời Tiểu Ngọc nói vẫn khiến lửa giận trong lòng Kim Phi tiêu bớt một chút, sau đó y nhíu mày nói: “Người nhà của họ bị uy hiếp, vì sao các ngươi lại không biết?”

Hiện giờ khắp Xuyên Thục đều dần có xưởng xi măng, lò gạch, thương hội Kim Xuyên cũng đã thành lập ngành kiến trúc từ lâu, chuyên phụ trách việc xây dựng nhà cửa ở khắp nơi, để phục vụ nhu cầu việc làm và nhà ở của các ngành khác.

Như vậy, những nhân viên công tác giữ chức vụ quan trọng đều sẽ được sắp xếp để nhận nhà ở tập thể.

Điều này đối với đại đa số nhân viên công tác là phúc lợi to lớn vô cùng, cũng tương tự như đời trước của Kim Phi, công nhân viên chức trong nhà nước sẽ được chia nhà vậy.

Như vậy không những nâng cao sự tích cực trong công tác của nhân viên, mà còn có thể đưa người nhà của nhân viên công tác tập trung ở một chỗ, bảo vệ họ tốt hơn, để cho nhân viên công tác không phải lo nghĩ về người nhà họ.

Theo yêu cầu của Kim Phi, từng nhà tập thể đều sẽ được sắp xếp đội bảo vệ, một khi người nhà của công nhân viên chức bị bắt cóc hoặc uy hiếp thì bảo vệ có thể phát hiện nhanh chóng.

Nhưng mà đội Chung Minh lại không nhận được bất kỳ tin tức nào, đây chính là sơ suất của Tiểu Ngọc.

Kim Phi tin rằng, chắc chắn tên phản bội bị bắt sống này không phải là kẻ duy nhất, trong ba mươi bảy người bị đánh chết chắc chắn còn có kẻ phản bội khác.

“Theo lời khai của kẻ này, đội ám sát không bắt toàn bộ người nhà của hắn, mà chỉ bắt vợ con hắn, sau đó dùng vợ con hắn uy hiếp cha nuôi hắn, bắt cha nuôi hắn nói với người khác là con gái và cháu mình ra ngoài thăm người thân.”

Tiểu Ngọc giải thích: “Cha nuôi của hắn nói như vậy, nên hàng xóm không ai nghi ngờ cả.”

“Đáng chết!” Kim Phi lại nghiến răng.

Người nhà của công nhân viên chức rất nhiều, đội Chung Minh không thể sắp xếp mỗi người một bảo vệ, cũng không thể hạn chế tự do của họ, không cho họ đi thăm người thân được.

Thế là bọn ám sát có cơ hội ra tay.

“Tiểu Ngọc đại nhân, cứ tiếp tục như thế này thì không được, đội Chung Minh không thể nghĩ đối sách sao?” Thiết Thế Hâm nhíu mày, hỏi.

Cửu công chúa nghe thế thì liếc Thiết Thế Hâm một cái.

Vừa nghe thì thấy câu hỏi này của Thiêt Thế Hâm có phần quá sắc bén, như là một câu hỏi trách móc vậy, nhưng kỳ thật đây là câu hỏi sang chuyện khác, đồng thời tạo cơ hội để Tiểu Ngọc nói những việc mình đã làm, như vậy có thể tránh để lại ấn tượng chưa làm gì cả cho Kim Phi và Cửu công chúa.

Ý đồ ấy có thể qua mắt được Kim Phi, nhưng lại không thể lừa được người lớn lên trên triều đường như Cửu công chúa.

Quả nhiên, Tiểu Ngọc âm thầm cảm kích liếc nhìn Thiết Thế Hâm, sau đó cô ấy bắt đầu nói: “Buổi sáng ta đã ra lệnh cho các cấp các ngành làm thống kê gia đình tất cả các công nhân viên chức, chỉ cần là người không ở trong nhà tập thể, hoặc là đã lâu không nhìn thấy họ, thì mặc kệ có giải thích như nào, ta vẫn ghi lại tên họ, sau đó gia tăng lực lượng đi xác minh.

Trong đó, người nhà của nhân viên làm trong kho lương thực là mục tiêu trọng điểm của công tác thống kê.”

Nghe Tiểu Ngọc nói thế, cơn thịnh nộ của Kim Phi lại được xoa dịu một chút.

Y bổ sung: “Ngoài người nhà của nhân viên trong kho lương thực ra, thì ta cũng nghĩ người nhà của nhân viên hộ tống, nhân viên làm việc liên quan tới sản xuất sắt thép cũng là mục tiêu dễ bị nhắm đến, cho nên ta muốn họ cũng phải được thống kê kỹ càng hơn.

Còn về phía Giang Nam, ta cũng đã thông báo Lương ca và Khánh hầu, để họ có đề phòng trước!”

“Vâng!” Tiểu Ngọc lấy quyển sổ nhỏ ra ghi chép.

Những chuyện về công nghiệp và chế độ phúc lợi, Kim Phi có kinh nghiệm của đời trước, nên y có thể bàn bạc được, nhưng trong chiến trường gián điệp, thì y không có chút kinh nghiệm nào cả.

Chuyện này cần phải giao cho người chuyên nghiệp làm, để tránh cho việc người ngoài nghề chỉ dạy người trong nghề, sau khi nói xong câu đó, Kim Phi lập tức ngồi xuống, trả buổi họp lại cho Cửu công chúa.

Kế tiếp, Cửu công chúa lại nói thêm nửa giờ, khi chuẩn bị tan họp, trợ lý của Tiểu Ngọc đi tới, nói nhỏ vào tai cô ấy.

Khi Cửu công chúa đến họp ở viện Khu Mật, ngoại trừ lúc có quá nhiều người, Ngự Thư Phòng không chứa nổi, thì lý do khác chính là cô ấy muốn biết tình báo mới nhất kịp thời, không muốn chờ sau khi Tiểu Ngọc tổng kết xong mới lại báo cáo.

Cho nên khi trợ lý của Tiểu Ngọc rời đi, Cửu công chúa lập tức quay đầu nhìn Tiểu Ngọc.

Kim Phi hỏi: “Sao rồi, tin tức của các kho lương thực khác đã được truyền đến nơi phải không?”

“Không phải,” Tiểu Ngọc đứng dậy trả lời: “Đây là tin tức mà Tây Xuyên truyền đến, nói là Lý đại nhân đã trở lại.”

“Lý đại nhân?” Kim Phi sửng sốt: “Lý đại nhân nào cơ?”

“Lý Địch đại nhân,” Tiểu Ngọc giải thích.

Tuy Lý Địch mới chỉ hơn mười tuổi, nhưng trước khi đi sứ ở Thổ Phiên, cậu bé đã được Cửu công chúa đặc biệt đề bạt thành Hồng Lư Tự Tả Thiếu Khanh, chức quan ngũ phẩm.

Tuy rằng đối với những người ở đây, thì ngũ phẩm không thể tính là lớn, nhưng dù sao Lý Địch cũng là có chức quan, gọi thẳng tên cậu cũng không ổn.

Giống như đời trước của Kim Phi, tổng giám đốc phân xưởng gặp quản lý phân xưởng, tuy tổng giám đốc có cấp bậc cao hơn, nhưng không gọi thẳng tên của quản lý phân xưởng, mà sẽ gọi là quản lý Vương.

Đây có thể coi như là tôn trọng trong môi trường làm việc.

“Địch Địch đã trở lại rồi à?” Kim Phi ngạc nhiên vui mừng nói.

Lý Địch đi Thổ Phiên mấy tháng, ban đầu có có tin tức gửi về, sau đó thì bặt vô âm tín, Kim Phi rất lo lắng.

Buổi tối hôm trước, khi Kim Phi trở về ăn cơm, Lý Đậu Đậu còn hỏi Kim Phi là khi nào anh của cô bé mới về, Kim Phi cũng không biết trả lời ra sao.
Chương 1654: Tuần tra

"Tin tức nói, buổi trưa ngày hôm qua Lý đại nhận đã đến thành Tây Xuyên rồi." Tiểu Ngọc nói.

"Chuyến đi lần này nhất định rất vất vả, chỉ cần đến được Tây Xuyên là tốt rồi, truyền tin cho Lý Địch, bảo cậu ta nghỉ ngơi vài ngày, không cần vội về."

Đất Thổ Phiên là cao nguyên, cho dù là kiếp trước đi đến đó cũng khá khó khăn, huống hố là bây giờ nữa.

Lý Địch có thể về nhanh như vậy đã nằm ngoài dự đoán của Kim Phi rồi.

"Vâng." Tiểu Ngọc gật đầu.

"Tình báo còn nói gì nữa?" Kim Phi hỏi: "Nhóm người Địch Địch vẫn khỏe chứ?"

"Không tốt lắm." Tiểu Ngọc lắc đầu nói: "Sứ đoàn chỉ về có mười bảy người, trong đó có người là sứ giả Thổ Phiên, hình như Lý đại nhân cũng bị thương, trên đầu cũng quấn băng vải nữa!"

"Người của chúng ta chỉ về có mười bảy người sao? Địch Địch cũng bị thương hả?" Kim Phi cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lý Địch đi đến Thổ Phiên không phải là đi một mình, các cận vệ và quan viên khác đi cùng cộng lại cũng hơn hai mươi người.

Kết quả bây giờ chỉ có mười bảy người trở về, Lý Địch còn bị thương, rõ ràng là trên đường đi bọn họ đã gặp phải tai nạn rồi.

"Không biết." Tiểu Ngọc lắc đầu: "Các huynh đệ đóng quân ở Tây Xuyên chỉ nhìn thấy Lý đại nhân vào thành, sau đó đi đến Khánh phủ, các huynh đệ đóng quân ở Tây Xuyên còn chưa kịp đến hỏi thăm Lý đại nhân đã thông báo tin tức trở về trước rồi.

Các huynh đệ bên đó đã gửi thiệp chúc mừng đến Khánh phủ, khi biết tình hình cụ thể sẽ lập tức truyền tin về."

Từ Tây Xuyên đến làng Tây Hà dù sao cũng có vài trăm dặm, dùng bồ câu đưa thư có nhanh nữa cũng sẽ kéo dài, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Chiều hôm qua Lý Địch tiến vào thành Tây Xuyên, tiểu đội Chung Minh bây giờ đã truyền tin trở về, tốc độ đã rất cao rồi.

"Nếu như Khánh Hâm Nghiêu dâng tấu chương đến, lập tức mang tới cho ta ngay!" Kim Phi lại nhìn về phía Thiết Thế Hâm.

"Vâng." Thiết Thế Hâm đồng ý.

Nhiệm vụ của Lý Địch lần này là đi đến Thổ Phiên, liên quan đến mối quan hệ hai nước, hơn nữa còn xuất hiện nhân viên thương vong, sau khi Khánh Hâm Nghiêu biết được tình hình, nhất định sẽ viết tấu chương báo cáo với viện Khu Mật.

Chiều hôm qua Lý Địch đã đến Khánh phủ, trong tình hình bình thường, Khánh Hâm Nghiêu sẽ gặp cậu bé vào chiều tối hôm qua, sau đó tối hôm qua sẽ viết tấu chương, buổi sáng hôm nay sẽ sắp xếp người đưa đến đây.

Nếu sắp xếp phi thuyền, buổi chiều hoặc buổi tối hôm nay có thể nhận được.

Nhưng viện Khu Mật mỗi ngày đều nhận được quá nhiều tấu chương, tối hôm nay họ sẽ tiến hành sắp xếp, dựa theo độ khẩn cấp của sự việc sắp xếp lại tấu chương, sáng sớm ngày mai sẽ lại đưa đến cho Cửu công chúa phê duyệt.

Kim Phi rất quan tâm đến chuyện của Lý Địch và không thể đợi được đến sáng mai.

Tin tức hôm nay nghe được đều là tin xấu, tâm trạng của Cửu công chúa và Kim Phi đều không tốt, lại mắng các đại thần mấy câu rồi tuyên bố giải tán.

Kim Phi cũng không trở về, ở lại Ngự Thư Phòng chờ tin tức của Tây Xuyên.

Đúng như Kim Phi nghĩ, không lâu sau khi ăn cơm trưa xong, viện Khu Mật đã nhận được tấu chương từ Tây Xuyên đưa đến.

Không chỉ có Khánh Hâm Nghiêu, mà còn có của Lý Địch.

Thiết Thế Hâm biết Kim Phi lo lắng, bản thân còn chưa kịp xem, đã vội vàng đưa đến Ngự Thư Phòng.

Lúc đó Cửu công chúa đang nghỉ trưa, Kim Phi gặp Thiết Thế Hâm ngay tại Ngự Thư Phòng.

Dặn dò Châu Nhi đi gọi Cửu công chúa, Kim Phi mở phong thư của Lý Địch trước, lấy tấu chương trong đó ra xem.

Cửu công chúa cũng rất quan tâm đến chuyện của Lý Địch, Kim Phi còn chưa đọc xong tấu chương, cô ấy đã đi vào rồi.

Cô ấy ngồi bên cạnh Kim Phi, vừa ra hiệu cho Châu Nhi chải tóc cho cô ấy, vừa hỏi: "Lý Địch nói như thế nào, bọn họ gặp chuyện gì ở Thổ Phiên?"

"Địch Địch nói bọn họ vừa tới cao nguyên không bao lâu đã bị người của bộ lạc Thương Ưng phát hiện, sau đó bộ lạc Thương Ưng đã triển khai đuổi giết bọn họ!"

Kim Phi nói: "Đám người Địch Địch hy sinh hơn mười mấy huynh đệ, rồi cuối cùng mới đến được địa bàn của thế lực đối nghịch của bộ lạc Thương Ưng."

"Nhóm người Địch Địch không phải là đã cải trang thành thương đội rồi sao, tại sao vẫn bị đuổi giết?" Cửu công chúa cau mày hỏi.

"Bởi vì bộ lạc Thương Ưng tham lam hơn chúng ta tưởng tượng, bọn họ không chỉ muốn tịch thu toàn bộ hàng hóa của thương đội mà còn muốn bắt nhóm người Địch Địch làm nô lệ!" Kim Phi bất lực nói.

Bộ tộc Thương Ưng hiện tại đã chiếm giữ một nửa cao nguyên, trước khi xuất phát, nhóm người Lý Địch đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp sự kiểm tra của bộ tộc Thương Ưng, còn đặc biệt hóa trang thành một thương đội, dự định khi gặp phải trạm kiểm soát hoặc đội tuần tra của bộ tộc Thương Ưng thì sẽ đưa chút tiền mua chuộc để vượt qua trạm kiểm soát.

Nhưng đáng tiếc, đội tuần tra của bộ tộc Thương Ưng quá tham lam, không chỉ muốn tiền mà còn muốn tất cả hàng hóa, còn không định tha cho nhóm người Lý Địch.

Lý Địch không còn cách nào khác chỉ có thể hạ lệnh giải quyết đội tuần tra này.

Sau đó cuộc đuổi giết bắt đầu.

"Nhóm người Lý Địch mang theo máy quạt gió mà cũng không được sao?" Cửu công chúa lại hỏi.

Trên cao nguyên không có điểm tiếp tế, nhóm người Lý Địch không thể ngồi phi thuyền đến cao nguyên nên chỉ có thể cưỡi ngựa.

Bởi vì sự phản bội của Ngụy Lão Tam, bây giờ trên cao nguyên cũng có khinh khí cầu.

Bộ tộc Thương Ưng là bộ tộc có khinh khí cầu đó, cũng là bộ tộc có hy vọng nhất trong việc bình định lại cao nguyên.

Kim Phi là người phát minh ra khinh khí cầu, y hiểu rất rõ ý nghĩa của khinh khí cầu trong thời đại này là gì.

Nhóm người Lý Địch vốn chính là đơn độc thâm nhập vào phía sau địch, nếu như bị đối phương phát hiện ra, đối phương lại sử dụng khinh khí cầu, nhóm người Lý Địch sẽ không thể chạy thoát được.

Để ngăn chặn tình trạng này, nhóm người Lý Địch không chỉ mang theo khinh khí cầu, Kim Phi còn đặc biệt thiết kế cho bọn họ một loại máy quạt gió, có thể miễn cưỡng giải quyết được vấn đề khinh khí cầu không thể tự chủ di chuyển.

Cái gọi là máy quạt gió chính là quạt gió.

Mặc dù quạt gió cần nhân lực khởi động, nhưng hiệu suất rất thấp, khó quay ngược gió, nhưng khi thuận gió, nhưng có thể tăng tốc độ của khinh khí cầu lên, cũng có thể tiến hành một số điều chỉnh phương hướng, khi ngược gió, cũng có thể khiến khinh khí cầu bay chậm một chút.

Điều này giống như là biến tướng để khinh khí cầu có một số năng lực tự động di chuyển vậy.

Khinh khí cầu trên cao nguyên lạc hậu hơn so với Xuyên Thục, cộng thêm sự giúp đỡ của quạt gió, nếu như nhóm người Lý Địch bị bao vây, có thể mượn khinh khí cầu để đột phá vòng vây.

"Trên cao nguyên nhóm người Địch Địch bị bao vây tổng cộng ba lần, hai lần trước đều dựa vào khinh khí cầu và quạt gió để đột phá vòng vây, nhưng lần thứ ba, bộ tộc Thương Ưng đã triệu tập một số lượng lớn khinh khí cầu, khinh khí cầu của nhóm Địch Địch vừa mới bay lên thì đã bị khinh khí cầu của bộ tộc Thương Ưng bao vây xung quanh rồi."

Kim Phi nghiến răng nói: "Ba chiếc khinh khí cầu, cuối cùng chỉ có chiếc của Địch Địch trốn thoát ra ngoài, hai chiếc khinh khí cầu còn lại vì để che chắn cho Địch Địch nên đã bị bộ tộc Thương Ưng bắn rơi!"

"Bộ tộc Thương Ưng chết tiệt, đợi trẫm bình định được Trung Nguyên rồi sẽ đối phó với bọn họ sau!" Cửu công chúa siết chặt nắm đấm đập mạnh xuống bàn.

"Vũ Dương, sợ rằng chúng ta phải đối phó với bộ tộc Thương Ưng trước mới được." Kim Phi bất lực nói: "Địch Địch nói, khi bọn họ đột phá vòng vây nổ tung bộ chỉ huy của đại quân bộ tộc Thương Ưng đã nổ chết con trai út của thủ lĩnh bộ tộc Thương Ưng, thủ lĩnh của bộ tộc Thương Ưng đã lên tiếng, muốn chúng ta nợ máu trả bằng máu.

Địch Địch còn nói, bộ tộc Thương Ưng đã bắt đầu tập hợp quân đội, sợ rằng mấy tháng nữa sẽ đánh đến đây!"
Chương 1655: Đội đặc chiến

"Mấy tháng nữa sẽ đánh đến đây sao?"

Cửu công chúa nghe vậy, không khỏi cau mày.

Với thực lực của Xuyên Thục hiện tại, Cửu công chúa không sợ bộ tộc Thương Ưng, nhưng bây giờ Trung Nguyên và Giang Nam vẫn đang hỗn loạn, vì để bình định Trung Nguyên và Giang Nam, Cửu công chúa đã điều động một số lượng lớn nhân lực từ Tây Xuyên đi.

Bây giờ Khánh Hâm Nghiêu chỉ còn đủ nhân lực để miễn cưỡng bảo vệ Tây Xuyên, nếu bộ tộc Thương Ưng thực sự tấn công đến, Cửu công chúa phải điều động nhân lực từ Tây Xuyên về.

Cứ như vậy, không chỉ tiêu hao một lượng lương thực khổng lồ, còn khiến cho binh sĩ nghi ngờ quyết định của cấp trên, cảm thấy cấp trên thay đổi quá nhanh.

"Phu quân, chàng cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?" Cửu công chúa hỏi: "Có cần điều động nhân lực từ Tây Xuyên về không?"

Cô ấy là người giỏi thống trị nội chính, nhưng gặp phải chuyện quân sự, Cửu công chúa vẫn quen bàn bạc với Kim Phi.

"Nhân lực của Tây Xuyên vừa mới bị điều động đi, những đội ngũ đó bây giờ vẫn chưa đến được vị trí chỉ định, nếu lại điều động bọn họ trở về, điều này sẽ khiến cho người phía dưới suy nghĩ như thế nào?"

Kim Phi và Cửu công chúa đều băn khoăn như vậy: "Cho dù điều động người từ nơi khác về, cũng không thể để người Tây Xuyên về nữa!"

"Như vậy cũng được, nếu điều động người từ nơi khác đến, hai bên đều sẽ cảm thấy là điều chỉnh chiến thuật, sức ảnh hưởng sẽ nhỏ hơn." Cửu công chúa nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy điều đồng người từ đâu đến đây?"

Kim Phi nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

Đúng vậy, bây giờ Xuyên Thục không chỉ phải chỉnh đốn đất Tần, còn phải bố trí nhân lực ở thành Du Quan, Hi Châu, đề phòng Đảng Hạng và Đông Nam phản công, đồng thời còn phải chuẩn bị để bình định Trung Nguyên và Giang Nam, những nơi có thể điều động nhân lực đều được điều động rồi, mỗi một nơi đều thiếu người, còn có thể điều động người từ đâu đến Tây Xuyên đây?

Kim Phi suy nghĩ một lúc: "Hay là chúng ta thành lập một đội đặc chiến, trước khi bộ tộc Thương Ưng đến chủ động tấn công, đánh lén bọn họ trên cao nguyên đi?"

Cửu công chúa nghe vậy thì hứng thú, ngồi thẳng người lên nói: "Phu quân, hãy nói chi tiết đi!"

"Tạm thời ta nghĩ được như vậy." Kim Phi đứng dậy đi đến trước bản đồ: "Chúng ta hãy phái người đi đến vị trí và đường đi tiếp của bộ tộc Thương Ưng trước, sau đó tìm một nơi thích hợp để mai phục, để cho đội đặc chiến nhanh chóng đến đó mai phục, đợi khi bộ tộc Thương Ưng đi ngang qua, đánh cho bọn họ trở tay không kịp!

Nếu có địa hình như núi Khôi Lang thì quá tốt rồi!"

Cửu công chúa nghe vậy, hai mắt sáng lên.

Núi Khôi Lang là một ngọn núi nhỏ cách Thanh Thủy Cốc không xa, cũng không nổi tiếng lắm, Cửu công chúa biết nơi này và vị Kim Phi đã đánh trận đánh đầu tiên ở đây.

Lúc đó, quân chính chiến phía Nam Đảng Hạng đang diễn ra khốc liệt, Kim Phi dẫn quân Thiết Lâm đóng tại Thanh Thủy Cốc.

Bất kể số lượng binh mã hay là lực chiến đấu, quân Thiết Lâm đều kém xa đối thủ quân chinh chiến phía Nam Đảng Hạng, sở dĩ Kim Phi có thể giành chiến thắng là do núi Khôi Lang đóng vai trò quyết định.

Núi Khôi Lang có một hồ chứa nước, Kim Phi cố tình dẫn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng từ Thanh Thủy Cốc vào đó, sau đó phái người đào hồ chứa nước núi Khôi Lang, lấp kín đường tiến lên của quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng.

Sau đó, Kim Phi sử dụng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá để phong tỏa Thanh Thủy Cốc, nhốt hoàn toàn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ở giữa Thanh Thủy Cốc và núi Khôi Lang, sau đó lại đốt lương thực của quân chinh chiến phía Nam.

Quân chinh chiến phía Nam trước sau đều không thể đi được, lại không có đồ ăn, đói đến mức giết hết ngựa chiến để lấy thịt ăn.

Sau đó khi ăn hết ngựa chiến rồi, đột phá vòng vây cũng không thành công, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng.

Trận chiến đó là trận chiến nổi tiếng của Kim Phi, được Cửu công chúa coi là vụ án điển hình kinh điển, không biết đã nghiên cứu bao nhiêu lần.

Nếu thực sự có thể tìm được một nơi như núi Khôi Lang và Thanh Thủy Cốc, chặn hai đầu lại, thì có thể tái dựng trận chiến Thanh Thủy Cốc, với hàng ngàn binh mã thậm chí là càng ít nhân lực hơn, vây sống đại quân của đối phương.

"Có thể tìm được nơi như vậy sao?" Cửu công chúa hỏi.

"Ta chưa từng đến cao nguyên, ta cũng không biết." Kim Phi lắc đầu: "Nếu như cách này không thực hiện được, đội đặc chiến còn có thể tiến hành hành đột chém đầu, tranh thủ giết chết quan chỉ huy của đối phương, hoặc là thiêu hủy hết lương thực của bọn họ, có lẽ có cũng có thể khiến cho bọn họ trở nên hỗn loạn!"

"Bộ tộc Thương Ưng cũng có khinh khí cầu, muốn chặt đầu hoặc là công kích lương thực có bọn họ, hẳn là không dễ dàng như vậy đâu?" Cửu công chúa hỏi.

"Sau khi đội đặc chiến thành lập, ta sẽ bảo A Quyên mang theo súng trường qua đó, khinh khí cầu của bọn họ bay lên trước phi thuyền chính là cái bia!" Kim Phi tự tin nói.

Nhóm người Lý Địch khởi hành chỉ có hơn hai mươi người, căn bản không thể mang theo phi thuyền, nhưng nếu như phái đội đặc chiến ra chắc chắn sẽ mang theo phi thuyền.

Với khả năng cơ động của phi thuyền và tài thiện xạ của A Quyên, khinh khí cầu của đối phương thực sự chính là cái bia, bay đến bao nhiêu cũng không đủ để A Quyên bắn.

Chiếm ưu thế tuyệt đối trên không trung, nếu có thể tìm được quân đội lương thảo của đối phương, chỉ cần ném vài lọ dầu hỏa xuống là xong chuyện rồi.

"Nếu như bọn họ để quan chỉ huy giấu đi, sau đó phân phát lương thảo cho từng binh sĩ, chúng ta nên xử lý như thế nào?" Cửu công chúa lại hỏi.

Điều này không phải vì Cửu công chúa lo lắng vô căn cứ, mà là Kim Phi đã từng nói với cô ấy về đạo lý đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, và sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức lực.

Trước khi giao tranh, đứng ở góc độ của kẻ địch để suy đoán kẻ địch, cố gắng nghĩ kẻ địch mạnh hơn so với sau khi giao tranh bị kẻ địch đánh cho không kịp trở tay.

Huống hồ bộ tộc Thương Ưng cũng có khinh khí cầu, bọn họ nghiên cứu loại phương thức tác chiến này là bình thường.

Dù sao cũng không có ai là kẻ ngốc cả.

"Nếu đã như vậy thì, chúng ta chỉ cần để đội đặc chiến cố gắng tập kích, trì hoãn bước tiến của đối phương, đồng thời, liên lạc với bộ tộc đối địch với bộ tộc Thương Ưng, cung cấp khinh khí cầu cho bọn họ, để bọn họ khống chế bộ tộc Thương Ưng."

Kim Phi bất lực nói: "Chỉ là nếu như vậy thì khinh khí cầu của chúng ta sẽ không bán được giá tốt."

Bọn họ cử Lý Địch làm sứ giả đến cao nguyên để bán khinh khí cầu cho kẻ thù của bộ tộc Thương Ưng, như vậy không chỉ có thể kiếm được tiền, còn có thể ngăn cản bộ tộc Thương Ưng bình định cao nguyên.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, khinh khí cầu còn chưa được bán đi, Lý Địch và bộ tộc Thương Ưng đã kết thù với nhau, còn giết chết con trai út của thủ lĩnh bộ tộc Thương Ưng nữa.

"Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể như vậy."

Cửu công chúa gật đầu: "Phu quân chuẩn bị lập đội đặc chiến như thế nào? Có cần gọi chiến đội áo giáp đen trở về không?"

Lần đầu tiên Cửu công chúa có khái niệm trực quan với đội đặc chiến, chính là đến từ chiến đội áo giáp đen.

Trong chiến dịch ở dốc Đại Mãng, Trương Lương đích thân chỉ huy chiến đội áo giáp đen đánh bại kẻ địch gấp mười lần mình, đồng thời đã từng lập được chiến công vì bắt giữ được thống soái trong số hàng nghìn binh mã.

Lúc đó Cửu công chúa cũng ở dốc Đại Mãng, coi như là tận mắt chứng kiến cuộc chiến thành danh của chiến đội áo giáp đen.

Đáng tiếc, ngay sau khi trận chiến dốc Đại Mãng kết thúc không lâu, tất cả biên chế của chiến đội áo giáp đen đều đã bị Kim Phi hủy bỏ.

Thật ra, Kim Phi cũng muốn giữ lại chiến đội áo giáp đen, nhưng nhân viên hộ tống phát triển quá nhanh, thiếu cán bộ cơ sở và trung cấp trầm trọng.

Ngàn quân dễ có, tướng giỏi khó tìm, cán bộ cơ sở và trung cấp chính là trụ cột của đội ngũ.

Để đảm bảo hiệu quả chiến đấu của đội ngũ, Kim Phi chỉ có thể nhịn đau giải tán chiến đội áo giáp đen, phân tán thành viên đến các đại đội đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng và trung đội trưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK