Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1601: Háo hức

“Phu quân, sao có thể trị quốc bằng tâm trạng và sở thích của mình được chứ?”

Cửu công chúa nói: “Chỉ cần có lợi cho Đại Khang, có lợi với người dân, dù là điều ta ghét, ta cũng sẽ làm, nhưng nếu nó gây hại đến Đại Khang và người dân, dù là ta có thích đi chăng nữa, ta cũng sẽ không làm.

Phụ hoàng chính là bài học, bởi vì ông ấy thích văn thơ hoa cỏ, lãng phí tiền của để làm Hoa Thạch Cương, trách nhiệm vô cớ này đã tăng thêm gánh nặng lên vai người dân, nếu không phải phu quân chàng ngăn cản cơn sóng dữ, e rằng Đại Khang đã không còn rồi.”

“Vũ Dương, nàng nghĩ như vậy là đúng!”

Kim Phi nghe vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ và yên tâm, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện cười đời trước, vỗ vai Cửu công chúa, nói: “Thê tử Văn Nhi của ta có dáng vẻ đại đế!”

Vốn dĩ chỉ là câu nói đùa, nhưng Cửu công chúa không hiểu trò đùa này, lập tức tin là thật.

Ngẩng đầu nhìn Kim Phi, đôi mắt to ngập nước tràn đầy mong đợi: “Thật sao?”

Kim Phi thấy cô ấy như vậy, dù có thẳng thắn đến đâu cũng không thể nói là mình đang nói đùa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc gật đầu: “Chỉ cần nàng thật lòng nghĩ đến người dân luôn làm những chuyện thiết thực cho người dân, để người dân có được cuộc sống yên bình, người già được chết yên, người khỏe mạnh có chỗ dùng, trẻ con được học hành, người nghèo được hỗ trợ, người khó khăn được giúp đỡ, người góa phụ, cô đơn, tàn tật đều được nuôi dưỡng thì nàng chính là đế vương thiên cổ, từ xưa đến nay, không có bất kì vị hoàng đế nào có thể sáng ngang với nàng!”

“Người già được chết yên, người khỏe mạnh có chỗ dùng, trẻ con được học hành, người nghèo được hỗ trợ, người khó khăn được giúp đỡ, người góa phụ, cô đơn, tàn tật đều được nuôi dưỡng…”

Cửu công chúa nghĩ đến lời Kim Phi vừa nói, hai mắt càng ngày càng sáng lên.

Những lời này xuất phát từ ‘lễ ký’, là luận điển nho giáo trị quốc kinh điển.

Thế giới này không có ‘lễ ký’, cho nên đây là lần đầu Cửu công chúa nghe thấy những lời này.

Trước đây cô ấy cai trị quốc gia, đều dựa vào thuật đế vương được học khi còn bé, sau khi gặp Kim Phi, cô ấy đã học được tư tưởng ‘dân nặng quân nhẹ’ từ Kim Phi, dần dần lấy lý tưởng dân làm gốc để trị quốc.

Những lý tưởng này vô cùng mơ hồ, nhưng vừa rồi sau khi nghe được lời Kim Phi nói, đột nhiên khiến Cửu công chúa có cảm giác như tìm được phương hướng.

Giống như thuyền lớn đi trên biển bị sương mù bao quanh, đột nhiên tìm thấy hải đăng.

“Phu quân, cảm ơn chàng!”

Cứu công chúa ngẩng đầu nhìn Kim Phi, nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ học tập từ phu quân, dùng mấy câu này làm mục tiêu, thống trị Đại Khang thật tốt!”

Nếu là lúc trước, Cửu công chúa sẽ cảm thấy, những mục tiêu mà Kim Phi nói đều là mơ tưởng hão huyền, không thiết thực, nhưng bây giờ cô ấy không cho là như vậy nữa.

Bởi vì Kim Phi đã làm được như vậy!

Khai sáng ngành quân y, nghiên cứu y thuật ngoại khoa, không phải là vì chữa bệnh, thực hiện lý tưởng già được chết yên sao?

Mở công xưởng, để cho phần lớn nhân dân trong thời gian rảnh rỗi có thêm một phần thu nhập, đây không phải là người khỏe mạnh có chỗ dùng?

Mở trường học miễn phí, thúc đẩy giáo dục bắt buộc, không phải là trẻ con được học hành sao?

Để tiền trang Kim Xuyên cho người dân vay tiền không lãi suất, để cho hợp tác xã mua bán cung ứng tiếp thị bán guồng quay tơ trả góp, đây không phải là người nghèo được hỗ trợ, người khó khăn được giúp đỡ sao?

Vì binh lính nhân viên hộ tống lập ra một khoản tiền trợ cấp kếch xù, không phải là đang cố gắng thực hiện mục tiêu người góa phụ, cô đơn, tàn tật đều được nuôi dưỡng sao?

Dưới cái nhìn của Cửu công chúa, Kim Phi đã thực hiện được những câu nói này.

Mặc dù bây giờ còn có rất nhiều phương diện vẫn chưa thực hiện được, nhưng Cửu công chúa biết, Kim Phi vẫn đang cố gắng thực hiện.

Vậy là đủ rồi.

Là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, Cửu công chúa vẫn luôn tự hào về điều đó, nhưng cũng phải chịu áp lực rất lớn.

Cô ấy luôn lo lắng mình làm vẫn chưa được tốt, bị ghi vào sử sách là gà mái gáy sớm.

Cửu công chúa quyết định, những mục tiêu này, sẽ là lý tưởng và phương hướng cho cô ấy sau này!

Kim Phi nói không sai, ít nhất trong lịch sử, không có bất kì vị hoàng đế nào có thể làm được điều này, chỉ cần cô ấy có thể đạt được những mục tiêu này, thì sẽ là một vị hoàng đế ghi danh thiên cổ!

Thật ra là Kim Phi chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng không ngờ Cửu công chúa sẽ kích động như thế.

Dù sao cũng là chép từ ‘lễ ký’ mà ra, thấy Cửu công chúa như vậy, Kim Phi có hơi xấu hổ, vì vậy lập tức đổi chủ đề, hỏi: “Vũ Dương, nàng định đàm phán với Lộ Khiết như nào?”

“Ta đã đọc kỹ những bức thư mà phu quân gửi tới cách đây không lâu, cảm thấy phu quân chàng nói có lý, bây giờ chủ yếu là giải quyết vấn đề Trung Nguyên và Giang Nam, tìm cho người dân một con đường sống, không thích hợp tùy tiện khai chiến! Nếu như thông qua đàm phán và mua bán có thể giải quyết vấn đề của Đông Man, không cần phải gây chiến, lãng phí tiền bạc và tính mạng.”

Cửu công chúa nói: “Chúng ta có thể thử biện pháp mà chàng đã nói, nếu thông qua đàm phán và mua bán không giải quyết được chuyện Đông Man, lúc đấy dùng đến vũ lục cũng chưa muộn!”

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu nói: “Chắc là đến lúc đó chúng ta đã giải quyết xong chuyện Giang Nam và Trung Nguyên, ít nhất là có thể giải quyết được vài chuyện, chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm, cho dù thật sự phải phái binh đi chinh phạt Đông Man, cũng sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Cửu công chúa nói: “Nếu như bình định Đông Man, sẽ không tránh khỏi chuyện phải hi sinh, ta cũng sẵn lòng lấy tiền tài và vật dụng ra, thông qua mua bán chi viện cho Lộ Khiết, để cô ta dẫn người Đông Man đánh người Đông Man, ta không muốn nhìn thấy nam nhi Đại Khang chúng ta bị chết rét ở vịnh Bột Hải!”

“Đúng vậy, nếu có thể dùng tiền để giải quyết, thì đừng lấy mạng người để giải quyết.”

Kim Phi gật đầu phụ họa, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì: “Chờ chút, nàng vừa nói gì? Dùng tiền và vật tư chi viện cho Lộ Khiết?”

“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu.

“Chẳng lẽ trước đó nàng không muốn buôn bán cùng Đông Man, là vì chuyện này sao?”

“Cái này không phải là nguyên nhân chính, nhưng cũng là một trong những nguyên nhân.” Cửu công chúa nói: “Dân chúng của chúng ta vẫn đang đói bụng, để ta tiêu tiền mua vật liệu đi tiếp viện cho Đông Man, ta cảm thấy không nên.”

“Hóa ra nàng nghĩ như vậy,” Kim Phi nghe xong, có hơi dở khóc dở cười, sau đó giải thích: “Vũ Dương, ta mua bán với Đông Man, không phải là đưa tiền cho công chúa Lộ Khiết, mà muốn kiếm tiền từ Đông Man!”

“Phu quân, chàng hãy tỉnh táo lại đi, những năm gần đây Đông Man liên tiếp gặp nạn, Đông đến băng tuyết chặn kín cửa, tháng năm tuyết còn chưa tan hết, đến tháng sáu tháng bảy tuyết vừa mới tan, thì đã nắng nóng liên tục, dê bò rất dễ bị bệnh, chết như ngả rạ.”

Cửu công chúa nói: “Khoảng thời gian trước mật thám truyền về một ít tin tức, mặc dù không tìm được Vương Đình, nhưng mật thám đã nói năm nay dê bò phát sinh bệnh lạ, không chỉ khó chữa, mà còn lây lan rất nhanh, nếu một con dê hay một con bò bị bệnh, thì cả bầy sẽ chết hết, toàn bộ dê bò của những bộ lạc xung quanh cũng rất dễ dàng bị nhiễm bệnh!

Thời gian gần đây, dê bò của Đông Man chết vô số, bây giờ trời vừa chuyển nóng, ngay cả thời gian cho dân du mục chế biến thịt dê bò thành thịt khô cũng không có, chỉ có thể nhìn bọn chúng thối rữa.

Dê bò đối với dân du mục trên thảo nguyên mà nói, cũng giống như cánh đồng đối với người nông dân, dê bò chết hết, bây giờ dân du mục không còn gì để ăn, chàng còn muốn kiếm từ bọn họ ư?”

Vốn tưởng nói như vậy, Kim Phi sẽ thất vọng, nhưng Cửu công chúa phát hiện mặc dù mặt y đầy nghiêm túc, không có vẻ gì là thất vọng như đưa đám cả.

Mơ hồ, Cửu công chúa cũng cảm nhận được sự háo hức muốn thử từ trong tâm trạng của Kim Phi.
Chương 1602: Hợp tác

Đã nhiều lần Kim Phi nói công khai rằng kiếm tiền từ người nghèo là vô nghĩa, muốn kiếm tiền thì hãy kiếm từ người giàu.

Khi thương hội Kim Xuyên mới thành lập cũng đã làm như vậy, đã sử dụng xà phòng thơm châu Thủy Ngọc và hắc đao đã kiếm được rất nhiều ở kinh thành và Giang Nam.

Kim Phi dựa vào những số tiền đó để xây dựng nhà xưởng, chiêu mộ nhân viên hộ tống, mua tài liệu sản xuất vũ khí.

Có thể nói vốn ban đầu để Kim Phi lập nghiệp chính là thông qua việc kiếm tiền từ những người giàu.

Mặc dù quy mô của thương hội Kim Xuyên đã lớn hơn trước rất nhiều, các chi nhánh và hợp tác xã mua bán cung ứng và tiếp thị khắp Xuyên Thục nhưng hiệu quả kiếm tiền của nó đã giảm đáng kể.

Bản chất của thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán hiện giờ cũng giống như lầu bách hóa Quốc Doanh và hợp tác xã mua bán ở đời trước của Kim Phi, đều không phải vì mục đích lợi nhuận mà là mục tiêu chính là mang lại sự thuận tiện cho người dân.

Xà phòng thơm, các loại thiết khí, nước tương... đều đến tay hàng nghìn hộ gia đình thông qua các hợp tác xã mua bán.

Đặc biệt, xà phòng thơm đã cải thiện điều kiện vệ sinh của con người một cách đáng kể.

Trước đây, một năm người dân không tắm được mấy lần, dù là người lớn hay trẻ em, chấy rận vẫn bò trên đầu, rất nhiều bệnh tật là do điều kiện vệ sinh kém.

Giờ đây, nhờ sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên, xà phòng thơm đã có sẵn, người dân dần dần hình thành thói quen tắm, gội đầu, giặt quần áo bằng xà phòng thơm, điều kiện vệ sinh được cải thiện rất nhiều, nhiều bệnh tật do điều kiện vệ sinh kém cũng xuất hiện cũng biến mất.

Khi xà phòng thơm mới ra mắt, khách hàng chủ yếu của nó là thanh lâu, một hộp xà phòng thơm có thể được bán với giá vài lượng bạc, nếu trên hộp có hai dòng thơ được Kim Phi viết lên thì giá sẽ tăng vọt lên mấy lần, thậm chí có tiền cũng không mua được.

Chi phí của một hộp xà phòng thơm là bao nhiêu? Khi đó lợi nhuận của một hộp xà phòng có thể gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần chi phí!

Sản lượng và doanh số bán hàng hiện tại của xưởng làm xà phòng thơm núi Thiết Quán gấp hơn 10 lần so với trước đây nhưng lợi nhuận chỉ bằng 30% so với ngày trước. Nếu trừ chi phí vận chuyển, chi phí thuê mặt bằng và chi phí nhân công của hợp tác xã mua bán thì chỉ sợ lợi nhuận vẫn còn chiết khấu thêm.

Giờ đây thương hội Kim Xuyên hoàn toàn dựa vào số lượng bán ra để kiếm tiền.

Theo quan điểm của Cửu công chúa, mô hình này có thể áp dụng được ở Xuyên Thục chứ không thể áp dụng được ở Đông Man.

Đầu tiên là do quá xa, chi phí vận chuyển sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa hiện tại Đông Man quá nghèo, nếu bắt đầu giao dịch với Đông Man, chúng ta nhất định sẽ lỗ vốn.

Nhưng hiện tại cô ấy không thấy vẻ mặt Kim Phi có chút lo lắng nào.

Kim Phi nhìn thấy sự bối rối trong mắt Cửu công chúa, giải thích: "Vũ Dương, nếu muốn kiếm tiền thì có thể đi tìm người giàu, nhưng người nghèo có thể tạo ra của cải! Ví dụ như ngày xưa làng Tây Hà và Kim Xuyên không phải cũng rất nghèo hay sao, nhưng hiện tại thì sao?”

Cửu công chúa nghe được lời này thì không khỏi có chút suy tư.

Đúng vậy, ngày xưa làng Tây Hà và Kim Xuyên cũng giống như Đông Man bây giờ, chuyện ăn uống của dân chúng cũng là một vấn đề.

Nhưng giờ đây Kim Xuyên lại trở thành Xuyên Thục, thậm chí còn là một huyện giàu có nhất Đại Khang.

Hơn nữa chỉ mất chưa đầy ba năm để đi từ nghèo khó trở nên giàu có.

Công lao lớn nhất cho sự thay đổi lớn như vậy tất nhiên là Kim Phi và những nhà xưởng do y thành lập.

Nghĩ tới đây, Cửu công chúa vội vàng hỏi: “Phu quân, chàng có định xây dựng nhà xưởng ở Đông Man không?”

Xây dựng nhà xưởng ở Đông Man chắc chắn sẽ phải thuê công nhân của Đông Man, đến lúc đó, dù cho Kim Phi xây dựng nhà xưởng nào thì cũng sẽ bị công nhân Đông Man học hỏi.

Trong mắt Cửu công chúa, mức giá này lớn hơn so với việc Kim Phi trực tiếp tặng vật tư.

Nếu như Kim Phi dự định làm như thế thì chắc chắn Cửu công chúa sẽ ngăn cản y.

Cũng may Kim Phi lắc đầu và nói: "Tạm thời không có dự định xây dựng nhà xưởng ở Đông Man."

Mặc dù bị ảnh hưởng bởi đời trước, nhưng trong suy nghĩ của Kim Phi, Đông Man vẫn luôn là một phần lãnh thổ của Hoa Hạ, nhưng y cũng biết rằng đó là đời trước.

Trước khi chưa thể thu phục hoàn toàn Đông Man, Kim Phi sẽ không thể nào thật lòng thật dạ với Đông Man.

Trước đây, khi chiến đấu với Đông Man, Kim Phi cũng không nương tay một chút nào.

Nghe Kim Phi nói như vậy, cuối cùng Cửu công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghi hoặc hỏi: "Nếu không xây dựng nhà xưởng thì làm cách nào để Đông Man tạo ra của cải?”

"Người Đông Man rất giỏi chăn thả, tất nhiên là thông qua việc chăn thả."

Kim Phi nói: “Ngựa, trâu, cừu đều là đều là kho báu, chẳng qua do người Đông Man không biết lợi dụng, chỉ biết là ăn thịt mà thôi.”

"Không nói về ngựa, ngoài việc ăn thịt, chúng còn có thể dùng làm ngựa chiến và ngựa thồ hàng. Bò và cừu ngoài việc ăn thịt còn có thể làm gì?" Cửu công chúa bối rối hỏi.

"Ngoài ăn thịt, còn có thể ăn sữa!" Kim Phi nói: “Sữa ngựa, sữa bò, sữa cừu đều có thể ăn, đặc biệt một số giống gia súc có năng suất sữa cao! Còn cừu, ngoài việc ăn thịt, ăn sữa, lông cừu còn có thể dùng để kéo sợi!"

Thật ra những người chăn nuôi hiện giờ cũng uống sữa ngựa, bò, cừu, chẳng qua bọn họ chưa hình thành công nghiệp, cũng không biết bồi dưỡng loại giống tốt, có sữa thì uống, không có sữa thì không uống.

Đối với việc kéo sợi len từ lông cừu thì hoàn toàn không có chuyện đó.

Cừu trên thảo nguyên từ khi sinh ra cho đến khi chết đều không bị cắt lông, sau khi chết, da cừu được lột ra làm thành áo khoác da cừu và nệm da cừu, lông cừu mới được coi là có ích.

“Dùng lông cừu làm sợi len?” Cửu công chúa trợn mắt: “Lông cừu ngắn như vậy, sao có thể quay sợi được?”

"Đương nhiên có thể!" Kim Phi nói: “Hơn nữa, sợi len do lông cừu dệt ra sẽ ấm hơn rất nhiều so với vải bố, nàng nghĩ thử đến áo khoác da cừu và nệm da cừu xem.”

“Quả thật áo khoác da cừu và nệm da cừu rất ấm.” Cửu công chúa gật đầu, sau đó hỏi: “Đương gia, có phải chàng đã chuẩn bị trước rồi đúng không?”

Cô ấy quá hiểu Kim Phi, nếu không chắc chắn 100% thì Kim Phi sẽ không nói chuyện tự tin như vậy.

“Xem là như vậy đi.” Kim Phi nói: “Chắc đám người Lưu Bất Quần và Hạc Minh đã chế tạo được máy dệt lông cừu rồi, ta cũng đã cho người đi thu gom lông cừu rồi, đợi sau khi trở về thử nghiệm một chút là biết có được hay không.”

Thật ra, lần đầu tiên gặp công chúa Lộ Khiết, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng dùng lông cừu dệt vải nhưng sau này xảy ra nhiều chuyện nên quên mất.

Lần này công chúa Lộ Khiết đến đây, y lại nhớ ra chuyện này nên đã tăng ca để vẽ bản vẽ máy dệt lông cừu rồi cho người trở về giao cho Vạn Hạc Minh.

Giờ đây Mãn Thương phụ trách xưởng làm thép và xưởng đóng thuyền, Tả Chi Uyên phụ trách bộ Công, Lưu Bất Quần và Vạn Hạc Minh đã trở thành những vị khách thường xuyên đến phòng thí nghiệm của Kim Phi.

Với hiệu suất của hai người họ thì chỉ sợ máy dệt lông cừu đã làm xong từ lâu rồi, nói không chừng Vạn Hạc Minh còn có thể cải tiến một chút.

“Lúc nào thử nghiệm thì nhất định phải gọi ta!” Cửu công chúa trịnh trọng nói: "Việc này rất quan trọng, liên quan đến việc cùng Đông Man đàm phán và cùng hợp tác trong tương lai!”

“Được,” Kim Phi gật đầu, ghi nhớ điều này: “Đến lúc đó sẽ gọi nàng.”

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, bị chàng ngắt lời, suýt nữa thì quên mất.”

"Chuyện gì?" Kim Phi hỏi.

“Vẫn là chuyện ban nãy.” Cửu công chúa nói: "Hiện giờ trâu, cừu ở Đông Man đều bị bệnh, chàng muốn buôn bán lông cừu với Đông Man thì đã nghĩ nên giải quyết vấn đề này bằng cách nào chưa?”

Mặc dù chưa bao giờ cô ấy biết Kim Phi cũng biết chữa trị cho ngựa trâu, cừu nhưng vẫn không hề nghi ngờ.

Bởi vì trước khi Kim Phi thành lập đội quân ý, cô ấy cũng không biết Kim Phi cũng hiểu y thuật.
Chương 1603: Trang trọng

"Ta chỉ suy đoán thôi, không chắc chắn."

Kim Phi nói: "Đúng rồi, nàng đã nhắc tới chuyện này, vậy hãy để mật thám điều tra rõ ràng tình trạng của ngựa dê bò đang nhiễm bệnh, tốt nhất là kiếm một ít...Thôi bỏ đi, nếu quả thật cần hợp tác với Đông Man, ta sẽ bảo Lộ Khiết dẫn một ít ngựa dê bò bị bệnh tới, để Ngụy tiên sinh nghiên cứu thử, có lẽ có thể tìm được biện pháp chữa trị."

Theo như miêu tả vừa rồi của Cửu công chúa, Kim Phi suy đoán ngựa dê bò trên thảo nguyên khả năng cao là đã bị nhiễm một loại vi khuẩn gây bệnh nào đó, cộng thêm điều kiện vệ sinh trên thảo nguyên còn kém hơn cả Xuyên Thục lúc trước, vì vậy đã khiến dịch bệnh lây lan giữa bầy đàn.

Nhưng những thứ này chỉ là suy đoán của Kim Phi, phải đợi tài liệu chi tiết hơn, hoặc gặp được vật mẫu, mới có thể phán đoán chuẩn xác.

"Ngụy tiên sinh còn biết xem bệnh cho gia súc?" Cửu công chúa kinh ngạc hỏi.

"Ngựa dê bò cũng thuộc nhóm động vật có vú, trong cấu trúc sinh lý có rất nhiều chỗ giống con người, mặc dù có khác biệt về bệnh lý, nhưng cũng có rất nhiều chỗ tương đồng."

Kim Phi giải thích: "Hơn nữa ta nghi dịch bệnh của ngựa dê bò là do vi khuẩn gây bệnh gây ra, đúng rồi, vi khuẩn gây bệnh là bọn trùng nhỏ không nhìn thấy được bằng mắt thường, Ngụy tiên sinh có thể thấy chúng thông qua kính hiển vi."

"Thì ra là vậy, " Cửu công chúa bừng tỉnh gật đầu.

Mỗi lần nói chuyện phiếm với Kim Phi, cô ấy luôn học được tư thế mới!

À không! Học được kiến thức mới!

Ví dụ như lần này, cô ấy lại nghe thấy hai danh từ mới từ trước tới nay chưa từng nghe thấy là máy dệt lông cừu và nhóm động vật có vú.

Máy dệt lông cừu thì còn được, mặc dù là lần đầu tiên Cửu công chúa nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng đại khái cũng biết là cái gì.

Nhưng nhóm động vật có vú khiến cô ấy thấy hơi khó hiểu.

Không hiểu thì hỏi là thái độ trước sau như một mà Cửu công chúa luôn dùng để đối mặt với Kim Phi, bèn hỏi: "Phu quân, nhóm động vật có vú chàng vừa nói là cái gì?"

"Trong giới tự nhiên có rất nhiều loài động vật, có động vật đẻ trứng, giống như gà ngỗng và phần lớn các loài chim khác, đều giống như vậy, còn có loài cá, loài bò sát, loài lưỡng cư các loại."

Kim Phi giải thích: "Nhóm động vật có vú... Nàng có thể hiểu như thế này, sinh ra từ trong bụng mẹ giống con người, lúc mới sinh cần bú sữa mẹ, chính là nhóm động vật có vú."

"Hóa ra là như vậy, " Cửu công chúa gật đầu, sau đó ôm cánh tay Kim Phi: "Phu quân, chàng nói thêm cho ta biết về những loài động vật khác đi."

...

Đêm hôm đó, Kim Phi đã phổ cập cho Cửu công chúa về các loài động vật khác nhau, từ tập tính sinh hoạt đến phương thức sinh sản, mãi đến hơn nửa đêm mới kết thúc.

Nhưng buổi sáng hôm sau, hai người đều không ngủ nướng, trời còn chưa sáng đã rời giường.

Sau khi tắm sơ qua, Cửu công chúa gọi Châu Nhi vào.

Châu Nhi mở rương ra, gọi thêm vài cô nương, giúp Kim Phi và Cửu công chúa thay quần áo.

Kim Phi mặc bộ áo giáp mặc trong những trường hợp trang trọng vào, Cửu công chúa cũng mặc long bào lúc lên triều vào.

Áo giáp của Kim Phi mặc nhanh hơn, đến lúc y mặc xong, thấy long bào của Cửu công chúa mới mặc được một nửa, bèn đi ra khỏi phòng, đi đến viện gọi Thiết Chùy tới: "Đồ dùng trên số hiệu Thái Bình đã được trang bị xong chưa?"

"Trang bị xong rồi!" Thiết Chùy lấy một phong thư từ trong túi ra: "Một giờ trước, thuyền trưởng Kim Bằng đưa danh sách hàng hóa tới, mời tiên sinh xem qua!"

Cửu công chúa đã sớm chuẩn bị xong đồ dùng cho chuyến đi xa của số hiệu Thái Bình, không bao lâu sau khi Kim Phi xuống thuyền hôm qua, công nhân đã bắt đầu khuân đồ lên số hiệu Thái Bình.

Để không làm chậm trễ thời gian của số hiệu Thái Bình, tối hôm qua bến tàu tạm thời ngừng công việc khuân vác hàng hóa của tất cả thuyền bè khác, toàn bộ đều tập trung vào số hiệu Thái Bình, cần người thì cho người, tất cả dụng cụ cũng đều tập trung tiếp viện cho số hiệu Thái Bình.

Bận rộn suốt một đêm, cuối cùng tất cả đồ dùng đã được đưa vào khoang thuyền trước khi trời sáng.

Kim Phi nhận lấy phong thư, nhìn kỹ từng nội dung trong danh sách.

Nhiệm vụ lần này của số hiệu Thái Bình là đi xa tìm lục địa mới chứ không phải mua bán, thế nên đồ trong danh sách cũng không nhiều, chủ yếu là than đá, thức ăn, quần áo, nước ngọt và vũ khí.

Than đá để khởi động máy chạy bằng hơi nước, thức ăn quần áo và nước ngọt để được ấm no, vũ khí để đối phó với nguy hiểm có thể xảy ra.

Những đồ dùng khác khá ít, tất cả đều tập trung vào công cụ có công dụng thực tiễn.

Xác nhận đồ dùng trong danh sách giống với yêu cầu ban đầu của mình, lúc này Kim Phi mới thu danh sách lại, hỏi: "Thủy thủ lên thuyền hết chưa?"

Các thủy thủ lần này phải đi xa, sống chết không thể lường trước, thế nên hôm qua Kim Phi cho các thủy thủ nghỉ phép một ngày, cho phép bọn họ lên bờ sinh hoạt.

Kim Phi hơi lo rằng các thủy thủ quá buông thả sẽ làm chậm trễ việc lên đường hôm nay.

"Lên thuyền cả rồi, " Thiết Chùy trả lời: "Thật ra ngày hôm qua bọn họ chỉ chia thành hai ca, tùy tiện dạo chơi ở trên trấn một lúc, khi trời tối tất cả đều lên thuyền rồi."

"Chia hai ca? Khi trời tối tất cả đều lên thuyền rồi?" Kim Phi kinh ngạc hỏi: "Kim Bằng yêu cầu sao?"

"Không phải, là các huynh đệ thủy thủ tự nguyện."

Thiết Chùy nói: "Bọn họ nói đi xa là nhiệm vụ quan trọng liên quan đến vô số người dân Đại Khang, tiên sinh giao cho bọn họ là tin tưởng bọn họ, bọn họ không thể vì ham chơi mà để lỡ việc lớn, còn nói đợi lúc hoàn thành nhiệm vụ trở về, lúc tiên sinh bày tiệc ăn mừng cho bọn họ thì lại uống một chầu cho đã!"

Kim Phi và Cửu công chúa lúc sau vừa đi ra ngoài, nghe vậy cũng im lặng.

Bọn họ không ngờ các thủy thủ sẽ nói như vậy.

"Các huynh đệ giỏi lắm!"

Kim Phi khen, lại hỏi: "Đội nghi lễ tiễn biệt đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi," Thiết Chùy tiếp tục gật đầu: "Thiết đại nhân cũng dẫn các vị đại nhân đến bến tàu rồi!"

"Tốt!"

Kim Phi gật đầu, dẫn Cửu công chúa đến bến tàu.

Đến bến tàu, Kim Phi liếc mắt đã thấy các nam nhân viên hộ tống đứng đầy trên bãi đất trống bên trái cầu dỡ hàng.

Tất cả nhân viên hộ tống đều mặc áo giáp tiêu chuẩn, cầm trường thương với nét mặt trang nghiêm, đội ngũ chỉnh tề, lưng ưỡn thẳng tắp.

Người dẫn đầu chính là Trương Lương và Khánh Hoài mất cả đêm để từ Giang Nam chạy tới, cùng với những lãnh đạo cấp cao khác của lực lượng vũ trang.

Phía bên phải cầu dỡ hàng đều là nữ nhân viên hộ tống.

Nhưng điểm khác với nam nhân viên hộ tống là nữ nhân viên hộ tống không mặc áo giáp, mà đều mặc trang phục thường ngày màu đen.

Các nữ nhân viên hộ tống cũng không mang vũ khí, mỗi người cầm hai cây dùi có quấn vải đỏ.

Trước mặt các cô ấy là mặt trống trận to như mặt bàn.

Đứng ở trước mặt là Tiểu Ngọc, A Bội, Đường Đông Đông và những tướng lĩnh khác của binh lính nữ.

Ngay cả Tả Phi Phi hôm qua vừa trở về làng Tây Hà với Quan Hạ Nhi, sau khi gặp phải Đường Đông Đông giữa đường, cũng trở về ngay trong đêm.

Ở phía đối diện cầu dỡ hàng, có một đài cao được dựng lên tạm thời.

Thiết Thế Hâm dẫn viện Khu Mật và những lãnh đạo cấp cao khác của triều đình đứng ở bên dưới đài cao.

Trong đám người này Kim Phi còn nhìn thấy Khánh Hâm Nghiêu.

Trừ Thiết Ngưu trấn thủ thành Vị Châu và Lưu Thiết trấn thủ thành Du Quan, những lãnh đạo cấp cao có thể chạy về đều đến đông đủ.

"Thật có tâm!"

Kim Phi nghiêng đầu nhìn Cửu công chúa.

Lúc trước y chỉ viết thư bảo Cửu công chúa tổ chức một bữa tiễn biệt cho các thủy thủ, nhưng y không ngờ Cửu công chúa sẽ cố gắng đến vậy.

Cách thức thế này, đừng nói đến Kim Bằng và các thủy thủ, chính Kim Phi cũng lần đầu tiên thấy.

Ngay cả lúc Cửu công chúa lên ngôi, cũng không có nhiều người đến trang trọng như vậy
Chương 1604: Dụ dỗ

"Các tráng sĩ đi mạo hiểm vì toàn bộ dân chúng của Đại Khang của chúng ta, với tư cách là hoàng đế của Đại Khang, đây là điều ta nên làm!"

Cửu công chúa nhìn số hiệu Thái Bình và chậm rãi nói: "Hy vọng bọn họ thực sự có thể mang những hạt giống tốt về, để cho thiên hạ được bình yên!"

"Chắc chắn là vậy!" Kim Phi cũng gật đầu.

Đây cũng là chuyện y mong chờ nhất.

Mặc dù lúc này có rất nhiều người tập trung ở bến tàu, nhưng không có ai ồn ào. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi.

Trương Lương vốn đang nói gì đó với Khánh Hoài, nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa bước vào sân, hai người lập tức đứng thẳng lưng.

"Cúi chào!"

Trương Lương hô lên.

Rào rào!

Các nam nhân viên hộ tống bên trái và bên phải đồng thời giơ tay phải lên, quay về phía Kim Phi và Cửu công chúa chào theo nghi thức quân đội.

Các nữ nhân viên hộ tống giơ dùi trống lên đánh trống trận.

Bọn họ đánh trống không quá dồn dập, âm thanh cũng không lớn, nhưng Kim Phi có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó.

Kim Bằng đưa một nhóm thủy thủ đứng trên cầu dỡ hàng bên cạnh số hiệu Thái Bình, quay về phía Kim Phi chào như những nam nhân viên hộ tống.

Giữa những động tác chào theo nghi thức quân đội của các thủy thủ và nam nhân viên hộ tống, và tiếng trống của các nữ nhân viên hộ tống, Kim Phi dẫn Cửu công chúa đi lên đài cao.

Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, Cửu công chúa và thậm chí là toàn bộ triều đình Xuyên Thục, khi làm việc đều tập trung vào tính thực tế.

Đài cao này được dựng bằng gỗ thô, vừa nhìn là biết nó là kiệt tác của nhân viên hộ tống và đại đội công binh, nó giống hệt như bàn gỗ dùng để kiểm duyệt bên cạnh võ đài của doanh trại của nhân viên hộ tống, có cấu trúc rất đơn giản, cũng không có đồ trang trí như rèm che linh tinh, điều quan trọng là phải chắc chắn.

Kim Phi và Cửu công chúa bước lên cái thang làm bằng gỗ thô, lần lượt chậm rãi bước lên đài cao.

Châu Nhi nâng làn váy của Cửu công chúa, đi theo phía sau Cửu công chúa.

Thiết Chùy cũng mặc áo giáp chỉnh tề đi theo phía sau Kim Phi, tay trái đặt lên cán đao bên hông.

Khi đi đến giữa đài cao, Kim Phi giơ tay vỗ vào không trung một chút, tiếng trống của các nữ nhân viên hộ tống lập tức dừng lại.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Quốc sư đại nhân vạn tuế!"

Tất cả mọi người nhìn lên đài cao và hô to.

Kim Bằng và các thủy thủ còn hét đến mức nổi gân xanh trên cổ.

Trước đó Kim Phi đã từng nói một lần, rằng Cửu công chúa sẽ đến tiễn đưa bọn họ, nhưng Kim Bằng không ngờ là quy mô lại lớn như vậy, tiêu chuẩn lại cao như vậy.

Mặc dù anh ta vẫn rất khiêm tốn, nhưng cũng là một người cũ dưới trướng của Kim Phi, lần đầu tiên Kim Phi tới thành Quảng Nguyên đã quen biết anh ta.

Mặc dù bình thường Kim Bằng không hoạt động sôi nổi lắm, nhưng anh ta biết những người nên biết, cũng biết sức nặng của những người này.

Chưa kể đến Khánh Hoài, trước kia từng là thủ lĩnh của quân Thiết Lâm, và khá nổi tiếng ở khắp Đại Khang.

Trương Lương, người đứng cùng Khánh Hoài, lúc Kim Bằng vừa mới biết anh ta thì anh ta là một cựu binh bị cụt một tay, anh ta kiếm sống bằng nghề săn bắn dựa vào cung nỏ mà Kim Phi chế tạo cho anh ta.

Bây giờ Trương Lương là đại nguyên soái của quân đội dưới quyền Kim Phi, anh ta có thể điều động gần như toàn bộ quân đội ở Xuyên Thục, cho dù là trấn áp thổ phỉ trong nước, hay chiến đấu với người bên ngoài, Trương Lương gần như chưa từng thất bại, là cơn ác mộng của tất cả thổ phỉ của Xuyên Thục.

Xuyên Thục có nhiều núi, và vẫn có rất nhiều thổ phỉ, bây giờ thổ phỉ gần như đã mất tích.

Đây là công lao của Trương Lương.

Khi đối phó với thổ phỉ, Trương Lương không hề nương tay một chút nào, ngăn chặn cửa núi và đầu tiên là hét lên để kêu gọi bọn họ đầu hàng, nếu không đầu hàng thì trực tiếp phát động một cuộc tấn công bằng sức mạnh, căn bản không cho cơ hội đàm phán thứ hai.

Trước kia, khi không có khinh khí cầu, nhân viên hộ tống chỉ có thể ngăn chặn cửa núi, chặn bọn thổ phỉ ở trên núi để từ từ tiêu diệt, sau khi có khinh khí cầu, nhân viên hộ tống không còn giằng co với bọn thổ phỉ nữa, sau khi phong bế cửa núi thì trực tiếp lên núi bằng khinh khí cầu, rồi ném dầu hỏa và lựu đạn xuống dưới.

Một khi bị nhân viên hộ tống tấn công vào bằng sức mạnh, trên cơ bản đều chết ngay tại chỗ, bọn chúng phản ứng rất nhanh, ngay khi nhìn thấy nhân viên hộ tống đã có thể vứt vũ khí và quỳ xuống đất đầu hàng, nhưng có thể nhặt được cái mạng thì sẽ phải đối mặt với cuộc sống trong nhà lao lâu dài.

Dưới áp lực cao như vậy, thật ra số thổ phỉ bị nhân viên hộ tống trực tiếp tiêu diệt cũng không nhiều, mà đại đa số thổ phỉ đều bị dọa đến mức giải tán.

Suy cho cùng, đa số thổ phỉ đều lên núi vì không còn lựa chọn nào khác, khi Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ, Kim Phi và Cửu công chúa đã bắt đầu thực hiện công cuộc ra công cứu giúp, nếu không làm thổ phỉ thì vẫn có thể được ăn no nhờ làm việc trên công trường của công cuộc ra công cứu giúp, còn có thể sống bình yên qua ngày, rất nhiều tên thổ phỉ đã bí mật trốn thoát trước khi đội tiêu diệt thổ phỉ đến.

Cho dù những người này thích quát tháo, vô dụng, hung ác, hết ăn lại nằm, chủ động lên núi nhưng bọn chúng cũng sợ chết mà.

Sau khi tiêu diệt thổ phỉ, Trương Lương được mệnh danh là thần chết ở Xuyên Thục, rất nhiều thổ phỉ đều run rẩy khi nhắc đến Trương Lương, mà dân chúng thường giơ ngón tay cái lên khi nhắc đến Trương Lương.

Với công lao tiêu diệt thổ phỉ, Trương Lương cũng đã hoàn toàn ngồi vững vị trí đại nguyên soái của quân đội.

Nhưng bây giờ, Trương Lương lại đích thân vội vã trở về từ Giang Nam để tiễn anh ta.

Sao Kim Bằng có thể không kích động chứ?

Những thủy thủ khác có thể không biết Trương Lương và các lãnh đạo cấp cao của chính quyền Xuyên Thục, nhưng tình cảnh tiễn đưa lại rất lớn.

Giờ phút này, gần như tất cả các thủy thủ đều cảm thấy dù có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ phụ sự xem trọng của quốc sư đại nhân, và sự kỳ vọng của dân chúng Đại Khang.

Đợi đến khi tiếng hét của các nhân viên hộ tống và các thủy thủ dừng lại, Tiểu Ngọc cầm một chiếc loa sắt bước lên đài cao.

"Ta tuyên bố, nghi thức tiễn đưa số hiệu Thái Bình đi đường xa chính thức bắt đầu!"

Tiểu Ngọc hô lên: "Mời thuyền trưởng Kim Bằng lên sân khấu và nhận quốc thư!"

Kim Bằng sửa sang lại áo giáp một chút, rồi ngẩng cao đầu ưỡn ngực sải bước tiến lên đài gỗ, đứng ở trước mặt Kim Phi và Cửu công chúa, chào hai người theo nghi thức quân đội.

Một nữ nhân viên hộ tống bưng mâm tiến lên.

Cửu công chúa lấy quốc thư chính thức từ trong mâm ra, không chuyển cho Châu Nhi, mà đích thân đưa bằng hai tay cho Kim Bằng: “Từ giờ trở đi, các vị sẽ thay mặt cho Đại Khang của chúng ta bắt đầu đi đường xa, trẫm hy vọng rằng các vị có thể đạp gió rẽ sóng và mang những hạt giống tốt về cho Đại Khang!"

"Xin bệ hạ hãy yên tâm, Kim Bằng chắc chắn sẽ không phụ sự giao phó của ngài và tiên sinh, thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!" Kim Bằng hô lên.

"Thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!"

Các thủy thủ khác cũng hô lớn lên.

"Kim Bằng đại ca, hãy chú ý giữ gìn sức khỏe!"

Kim Phi vỗ vai Kim Bằng: "Chờ đến khi các ngươi trở về, ta và Vũ Dương sẽ đón tiếp các vị!"

"Vậy ta phải uống thêm mấy ly nữa!"

Kim Bằng mỉm cười gật đầu, sau đó hai mắt cũng đỏ hoe.

Có lẽ anh ta cũng biết vốn chuyến đi xa này cực kỳ nguy hiểm, từ trước đến giờ Kim Bằng luôn không giỏi bày tỏ, lúc này cũng nhịn không được nói: "Tiên sinh, theo lý mà nói thì ta không có tư cách nói chuyện với ngài, nhưng ngài đã gọi ta một tiếng là đại ca, ta sẽ mạnh dạn đáp lại một lần, trước khi rời đi, ta muốn nói với ngài vài lời với tư cách là một người đại ca."

"Mời đại ca nói," Kim Phi đứng thẳng lưng và làm ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

"Tiên sinh, bây giờ Đại Khang còn chưa yên bình, ngài cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe, giao chuyện đánh giặc cho mấy người Lương ca và Thiết Ngưu, ngài đừng tự mình lao lên phía trước."

Kim Bằng nói:"Ngài và bệ hạ chính là những viên đá đè ép trong khoang thuyền của Đại Khang chúng ta, không thể xảy ra chuyện gì được!”

Cửu công chúa nghe vậy thì không nhịn được liếc nhìn Kim Bằng một cái.

Cô ấy đã nghe ra được, lời nói này của Kim Bằng cũng tiện thể đưa mình lên, anh ta đang trách cô ấy đã dùng cơ thể của mình để làm mồi nhử ở Đông Hải vào lần trước để dụ dỗ những quyền quý xúi giục người tị nạn kia.

Theo ý của Kim Bằng, anh ta chắc là vẫn đang trách cô ấy đi mạo hiểm, còn kéo Kim Phi đi cùng.

Chỉ là Kim Bằng không quen Cửu công chúa, không thể không biết xấu hổ mà nói thẳng thôi.
Chương 1605: Rắc rối

Thật ra, khi nói về lần mạo hiểm trước đó, Cửu công chúa cũng hơi bất đắc dĩ.

Lúc đó cô ấy không dám nói với Kim Phi mà tự mình lên kế hoạch để đi một mình, còn tìm được một nữ nhân viên hộ tống có hình dáng cơ thể tương tự như Kim Phi để đóng vai Kim Phi.

Cuối cùng vẫn bị Kim Phi phát hiện ra và đuổi theo cô ấy.

Sau đó Kim Phi còn mắng cô ấy một trận, Quan Hạ Nhi cũng mắng cô ấy.

Bây giờ Kim Bằng lại nói bóng gió về cô ấy, khiến cho Cửu công chúa cảm thấy hơi uất ức.

Nhưng cô ấy cũng biết lần đó xử lý sự việc hơi qua loa, nghĩ đến Kim Bằng cũng lo lắng cho sự an toàn của Kim Phi và mình, hơn nữa chuẩn bị đi liều mạng, Cửu công chúa quyết định không tính toán với anh ta, giả vờ như không nghe thấy gì.

Kim Phi không nghĩ nhiều như vậy, lợi dụng lúc tiếng hô của nhân viên hộ tống và thủy thủ vẫn chưa dừng lại, y nói: "Kim Bằng đại ca đừng lo lắng, có mấy người Thiết Chùy bảo vệ, không ai có thể làm hại ta được!"

Nhìn thấy dáng vẻ không hài lòng của Kim Bằng, Kim Phi nhanh chóng sửa lời và nói: "Được rồi, được rồi, ta hứa với huynh, sau này sẽ cố gắng không đến những nơi nguy hiểm, cũng không đi mạo hiểm, sau này sẽ thành thật nghiên cứu ở trong làng!"

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Kim Bằng mới hài lòng: "Tiên sinh, đàn ông chúng ta phải giữ lời, đã đồng ý với ta thì nhất định phải làm được, ngài không được lừa ta!"

"Vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta làm giấy chứng nhận rồi ấn dấu vân tay cho huynh nhé?" Kim Phi tức giận nói.

"Thế thì không cần," Kim Bằng mỉm cười và xua tay: "Tiên sinh chỉ cần nhớ rằng ngài đã hứa với ta là được, ta tin tưởng vào phẩm chất con người của ngài!"

Thật ra anh ta cũng biết, loại bảo đảm này không có ý nghĩa gì.

Thật sự có chuyện gì xảy ra, Kim Phi nên đi lên thì vẫn sẽ đi lên.

Thật ra đây cũng chính là một trong số những lý do khiến nhân viên hộ tống phục Kim Phi.

Ít nhất Kim Phi không phải là loại người nhìn binh lính liều mạng chiến đấu ở phía trước, trong khi mình thì ẩn nấp ở phía sau, là một người sợ chết sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Cho dù ở Thanh Thủy Cốc lúc trước hay ở dốc Đại Mãng, thành Du Quan và Hi Châu sau này, Kim Phi cũng chưa từng lùi bước như những vị tướng lĩnh ẻo lả đó, lần nào cũng luôn ở lại tiền tuyến như những tướng sĩ khác.

Nghe nói rằng vào giây phút cuối cùng ở Hi Châu, Kim Phi đã mặc áo giáp và chuẩn bị đưa các cận vệ của mình lên phát động trận chiến giáp lá cà với quân địch.

Chỉ có những tướng lĩnh như này mới có thể được tướng sĩ kính trọng.

Kim Phi như thế, Khánh Hoài như thế, đám người Trương Lương, Thiết Ngưu, Lưu Thiết cũng như vậy.

"Kim Bằng đại ca, không cần lo lắng cho sự an toàn của ta đâu, nhưng bản thân huynh, chuyến đi này cũng rất nguy hiểm, nhất định phải chú ý an toàn."

Kim Phi nói: “Không chỉ phải chú ý đến sự nguy hiểm của thiên nhiên, mà còn phải chú ý đến cướp biển, vân vân, nếu thực sự gặp phải thì đừng đắn đo gì cả, lúc nên đánh thì phải đánh, nếu không đánh được thì hãy quay trở về ngay, chúng ta đưa thêm người đến đó làm lại!”

Mặc dù địa lý của thế giới này giống kiếp trước, nhưng lịch sử lại hoàn toàn khác nhau, Kim Phi cũng không biết trên đường đi nhóm người Kim Bằng sẽ gặp phải chuyện gì, khi đến lục địa mới sẽ gặp phải chuyện gì.

Cướp biển Châu u đã được phát hiện ở Đông Hải rất nhiều lần, Kim Phi không thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không phát hiện ra lục địa Châu Mỹ trước.

Nghĩ đến những tên cướp biển của Châu u, Kim Phi chợt nhớ ra rằng Trịnh Trì Viễn còn bắt giữ hai tên cướp biển Châu u làm tù binh.

Lúc ấy Kim Phi muốn tra hỏi một chút, nhưng vì bận việc khác nên tạm thời không có thời gian, nên để cho đám người Thiết Chùy nhốt bọn họ lại, chuẩn bị để tra hỏi sau.

Kết quả là bận rộn suốt ngày, hoàn toàn quên mất chuyện này.

"Để cho nhanh thì lát nữa đi hỏi Thiết Chùy xem hai tên cướp biển đó đã đi đâu."

Kim Phi biết bây giờ không phải lúc tra hỏi cướp biển, y thầm nhớ kỹ chuyện này trong lòng.

"Tiên sinh yên tâm, nếu chúng ta gặp phải cướp biển, chắc chắn sẽ không lùi bước, nhất định sẽ thể hiện uy phong của Đại Khang chúng ta!"

Kim Bằng lớn tiếng nói

"Đừng hét, đừng hét!"

Kim Phi tức giận vỗ Kim Bằng một cái: "Ta không có ý đó!"

"Ý của tiên sinh là?"

"Mặc dù số hiệu Thái Bình là thuyền bọc thép, nhưng nó không phải là vô địch," Kim Phi nói: "Ý của ta là, nếu thực sự gặp phải một số lượng lớn cướp biển hoặc kẻ thù khác thì nên bỏ chạy!”

“Tiên sinh, từ khi tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta được thành lập cho đến nay chưa từng có tiền lệ chạy trốn, làm sao ta có thể là người đầu tiên chạy trốn được?" Kim Bằng trừng mắt lắc đầu.

"Đại ca, đánh giặc thì phải dùng đến đầu óc, môi trường và tình huống khác nhau, phải sử dụng chiến lược một cách linh hoạt."

Kim Phi nói: "Trên biển khác với đất liền, đánh giặc trên đất liền, lùi lại một bước có nghĩa là nhường lại một phần lãnh thổ, cho nên nửa bước cũng không thể từ bỏ được.

Trên biển không cần chú ý những chuyện như vậy, đánh thắng được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy.

Giữ được đồi xanh thì không lo hết củi, trên đời này không có tướng quân nào luôn luôn chiến thắng, tất cả đều dựa vào sự an toàn của chính mình, chỉ cần có thể chạy về thì chính là một chiến thắng, ta lại đưa thêm nhiều người hơn nữa tới đó để trả thù là được!"

Nghe thấy những lời Kim Phi nói, không chỉ Kim Bằng sửng sốt, ngay cả Cửu công chúa cũng hơi bất ngờ.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy Kim Phi khuyên binh lính chạy trốn, hơn nữa y còn khuyên một cách công khai và hùng hồn như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, đúng là như thế thật.

Bây giờ trên biển chưa có cái gọi là lãnh hải, hơn nữa Kim Bằng đang thực hiện một chuyến đi xa, cho dù có lãnh hải thì đó cũng là lãnh hải của nước khác, đánh không lại thì đúng là không cần phải phòng thủ đến chết.

Kim Phi lo lắng Kim Bằng không thể xoay chuyển tình thế, nên nói tiếp: "Kim Bằng đại ca, huynh cũng biết rằng chúng ta chế tạo được một chiếc thuyền bọc thép không dễ dàng, nó tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, huynh không muốn đánh chìm con thuyền này nữa đâu đúng không?"

"Không!" Kim Bằng nhanh chóng lắc đầu.

"Vậy thì hãy nhớ kỹ những gì ta vừa nói, hãy bảo vệ số hiệu Thái Bình thật tốt, cũng bảo vệ bản thân thật tốt, như thế mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!" Kim Phi lại nhắc nhở thêm lần nữa.

"Ta hiểu rồi," Kim Bằng gật đầu.

"Ngoài ra, nếu đã hết vật tư, thì hãy nhanh chóng cập bến đi tìm, nếu không tìm được thì hãy cướp, hiểu không?" Kim Phi nhỏ giọng giải thích.

Mặc dù theo tính toán, than và thức ăn được số hiệu Thái Bình mang theo đủ để đi tới đi lui một chuyến, nhưng Kim Phi cũng không thể đảm bảo rằng số hiệu Thái Bình sẽ không bị lạc đường.

Nhỡ may bị lạc ở trên biển và đi lòng vòng thì vật tư sẽ bị tiêu hao rất nhanh.

Nước ngọt thì cũng ổn, Kim Phi đã thiết kế một thiết bị lọc trên tàu và lắp thêm thiết bị ngưng tụ ở lỗ thoát khí của thuyền, sau khi nước trong nồi hơi được đun sôi sẽ biến thành hơi nước, sau khi đi qua thiết bị ngưng tụ sẽ được làm lạnh thành nước, hơn nữa là nước cất có thể uống trực tiếp.

Nếu nguồn nước ngọt dự trữ bị cạn kiệt, thủy thủ có thể dùng nước biển, sau đó chỉ cần lọc bằng thiết bị lọc một chút rồi đưa vào nồi hơi để đun, sau đó lấy nước ngọt thông qua thiết bị ngưng tụ.

Mặc dù điều này sẽ gây ra một số hư hỏng cho nồi hơi, nhưng tại thời điểm then chốt thì nồi hơi không quan trọng, cùng lắm thì sau khi trở lại sẽ đổi một cái.

So với nước ngọt, một khi nhiên liệu và đồ ăn xuất hiện thiếu hụt thì sẽ rắc rối hơn nhiều.

Nhưng máy hơi nước trên số hiệu Thái Bình tương đối thô sơ, chỉ cần đun nước trong nồi hơi là có thể khởi động máy hơi nước, dùng than hay củi đều được.

Nhưng than và củi cùng thể tích thì than bền hơn, cho nên nhiên liệu mà số hiệu Thái Bình bổ sung vào tối qua đều là than, cùng với dầu hỏa, là nhiên liệu có thể vừa dùng làm nhiên liệu vừa có thể dùng trong chiến đấu.

Nếu dùng hết những nhiên liệu này rồi thì chỉ có thể lên bờ tìm kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK