Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 446: Dẫn dụ kẻ địch

“Kỵ binh Thổ Phiên hả?"

Kim Phi suy nghĩ rồi liếc nhìn Trương Lương: "Lương huynh, huynh xử lý đi!"

Kể từ khi quyết định huấn luyện Trương Lương, Kim Phi đã sẵn sàng giao đoàn đội cho Trương Lương.

Vừa hay đây là một cơ hội tốt, để xem năng lực của Trương Lương như thế nào.

Trương Lương hiểu suy nghĩ của Kim Phi, không từ chối, bước tới hỏi: "Có bao nhiêu người? Họ đang đi về hướng nào? Đã phát hiện ra chúng ta chưa?"

"Khoảng ba mươi người đang tiến về phía chúng ta, bọn họ đều mang theo một đống vật tư lộn xộn, tốc độ hành quân không nhanh, chắc là chưa phát hiện ra chúng ta, còn đang cướp bóc ở gần đây, sắp đi ngang qua chỗ này”, lính trinh sát trả lời.

"Ba mươi người...” Trương Lương xoa cằm, chìm trong suy nghĩ.

Đối thủ chỉ có ba mươi người, có thể dễ dàng bị tiêu diệt.

Nhưng như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Thổ Phiên, nếu đối phương phái quân chủ lực đi cướp giết thì kế hoạch của họ sẽ bị hủy hoại.

Nhưng nếu không giết, hai bên sẽ sớm gặp nhau, kết quả vẫn như cũ.

“Hầu Tử, dẫn theo hai người, dẫn dụ bọn chúng đi!”

Trương Lương suy nghĩ một lúc đưa ra quyết định.

“Rõ!”, Hầu Tử ở nhà dưỡng thương mấy tháng, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Lương huynh, ta có thể giết bọn họ không?”

"Chỉ cần đừng để bọn chúng bắt được thóp, tìm ra chúng ta thì ngươi muốn làm gì cứ làm”.

"Hiểu rồi ạ!" Hầu Tử vẫy tay hét lên: "Cẩu Tử, Lư Oa, thay quần áo đi theo ta!"

"Vâng!" Hai nhân viên hộ tống đáp lời, đi theo Hầu Tử đến sân đập lúa ở cổng làng.

"Mọi người, bọn ta sắp đi giết người Thổ Phiên trả thù cho mọi người đây. Đắc tội rồi”.

Ba người cúi lạy những người dân bị sát hại, mỗi người cởi một bộ quần áo trên thi thể.

Bọn họ không cưỡi ngựa, thanh đao được thay thế bằng một chiếc rìu thông thường, sau đó đi vào rừng.

“Truyền lệnh xuống dưới bảo mọi người vào làng ẩn náu, đợi mấy người Hầu Tử dụ người Thổ Phiên đi rồi mới lên đường”.

Trương Lương lại nói với cấp phó Ngưu Bôn.

“Rõ!” Ngưu Bôn đáp lời, dắt ngựa đi về phía sau.

Những nhân viên hộ tống ngay lập tức tiến vào ngôi làng trống một cách có trật tự.

Kim Phi và Cửu công chúa nhìn nhau, đều rất hài lòng với sự sắp xếp của Trương Lương.

Trong tình huống này, không thể tránh người Thổ Phiên được nữa, giết chúng sẽ gây ra vô số rắc rối.

Quả thật sự dẫn dụ chúng đi là cách tốt nhất.

Mấy người Hầu Tử chạy hai dặm dọc theo khu rừng, quả nhiên họ nhìn thấy một đội kỵ binh Thổ Phiên.

Ba mươi người ba mươi con ngựa, trên người mỗi người đều có vết máu khô.

Trên lưng ngựa còn chất đầy những thứ lộn xộn.

Có bao đựng lương thực, có gà vịt.

Thậm chí còn có một người đàn ông vác theo một nửa con heo lớn.

Vừa nhìn đã biết đây đều là những thứ cướp được của dân chúng.

Người Thổ Phiên không vội vàng mà chỉ thong thả bước về phía trước.

Khi đi qua một khu rừng nhỏ, một tên kỵ binh Thổ Phiên đang đi ở cuối đường chợt nhận thấy cỏ ven đường lay động, vội dừng ngựa lại.

"Sao vậy?" Người đồng hành phía trước quay lại hỏi.

"Không có gì, cỏ lay động một chút, có lẽ là nơi ẩn giấu của một con thỏ rừng”.

Tên kỵ binh Thổ Phiên cuối cùng cầm theo cung tên, mỉm cười: “Các huynh đi trước, ta đi săn thỏ, sau đó sẽ đuổi theo các huynh”.

Người đồng hành nhìn vào đám cỏ, thấy cỏ chỉ cao chưa đến nửa mét, hoàn toàn không thể có người ẩn nấp nên không quan tâm lắm, tiếp tục đi về phía trước.

Tên kỵ binh Thổ Phiên nhảy xuống ngựa, giương cung lắp mũi tên rồi đi về phía bãi cỏ.

Khi đến rìa bãi cỏ, tên kỵ binh Thổ Phiên vẫn đang thắc mắc tại sao con thỏ vẫn chưa bị dọa sợ thì bất ngờ nhìn thấy một nắm cỏ dại bị dây thừng buộc vào rễ.

Tên kỵ binh Thổ Phiên ngay lập tức nhận ra mình đã bị Lư Oa.

Lúc hắn nhắm cung tên của mình sang hướng khác, Hầu Tử đột nhiên lao ra khỏi bụi rậm bên kia đường.

Tên kỵ binh Thổ Phiên nghe thấy chuyển động phía sau, vừa quay người lại đã nhìn thấy một cái rìu vụt qua.

Một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trên cổ hắn, sau đó thế giới của hắn chìm vào bóng tối.

Hầu Tử kéo dây cương quay ngựa lại.

Anh ta nhặt cung tên của tên kỵ binh Thổ Phiên, rồi bắn một mũi tên về phía sau.

Một tên kỵ binh Thổ Phiên ngã ngựa, ôm cổ giãy giụa vài lần trước khi chết.

"Phỉ!"

Hầu Tử khạc nhổ nước bọt vào xác chết trên mặt đất, sau đó lên ngựa bỏ chạy.

"Là thợ săn đến từ Đại Khang!"

Thủ lĩnh của đám người Thổ Phiên nhìn thấy Hầu Tử mặc quần áo rách rưới lập tức tưởng anh ta là một thợ săn sống gần đó.

Thổ Phiên ngày nay vẫn còn sống trong thời đại bộ lạc, chủ trương võ lực, còn dã man hơn người Đảng Hạng và Khiết Đan.

Sau khi xâm phạm lãnh thổ Đại Khang, những nơi họ đi qua về cơ bản không còn người sống sót.

Rất nhiều thợ săn buổi sáng vào núi săn, buổi tối trở về, cả làng đều đã bị tàn sát, đương nhiên thợ săn rất căm hận bọn chúng.

Đây không phải là lần đầu tiên chúng gặp phải tình huống này.

"Đuổi theo hắn cho ta!", tiểu đội trưởng Thổ Phiên tức giận hét lớn, vung đao lên: "Ta phải lột da hắn treo ở đây!"

Đường mòn quá hẹp, khi kỵ binh Thổ Phiên loạng choạng quay đầu ngựa thì Hầu Tử đã chạy xa vài trăm mét.

Tiểu đội trưởng Thổ Phiên giơ roi quất mạnh vào mông ngựa khiến ngựa lao chạy như điên.

Nhiều tên Thổ Phiên vừa đuổi theo vừa bắn tên.

Đáng tiếc khoảng cách mấy trăm mét, bọn họ lại cưỡi ngựa, cho dù kỹ thuật bắn tên có tốt đến mấy cũng không thể bắn trúng Hầu Tử.

Hai bên vừa đuổi vừa chạy, khoảng cách khá xa.

Sau khi tất cả đã chạy xa, Cẩu Tử và Lư Oa bước ra từ trong rừng.

“Cứ bỏ đi như thế à?”

Lư Oa cầm trên tay sợi dây thừng buộc cỏ dại, cảm thấy chưa thỏa mãn.

Vừa rồi cỏ rung chuyển là do anh ta kéo.

Theo kế hoạch của họ, Hầu Tử chịu trách nhiệm đánh lạc hướng đội Thổ Phiên.

Trường hợp có người ở lại nhặt xác thì hai người sẽ xử lý những người đó.

Nhưng không ngờ người Thổ Phiên không hề quan tâm đến xác chết của đồng đội mà tất cả đều đuổi theo Hầu Tử.

Cẩu Tử và Lư Oa ở lại cũng chẳng để làm gì.

"Lư Oa, ngươi trở về báo cáo với tiên sinh, đám người Thổ Phiên đã rời đi, ta ở đây canh chừng một thời gian, đảm bảo người Thổ Phiên không quay lại”, Cẩu Tử nói.

“Được!”, Lư Oa đáp lời rồi quay trở lại khu rừng.

Trong làng, Kim Phi, Cửu công chúa, Trương Lương và Khánh Mộ Lam đang tụ tập quanh một chiếc bàn gỗ cũ đã cụt một chân, trên bàn có một tấm bản đồ.

"Nơi này cách Tây Xuyên hơn ba mươi dặm, vì sao người Thổ Phiên lại đi xa như vậy?" Kim Phi hỏi.

Bình thường, người Thổ Phiên vây quanh phủ Tây Xuyên, cướp bóc nhiều nhất trong bán kính hai mươi dặm, dù sao cách cũng doanh trại quá xa, cho dù bọn họ cưỡi ngựa cũng phải mất nửa ngày mới có thể trở về.

Cũng dễ bị phục kích.

"Hâm Nghiêu ca ca sợ Thổ Phiên cướp bóc. Lúc rời đi, ta đã sắp xếp sơ tán người dân xung quanh, chuẩn bị chiến lược vườn không nhà trống”.

Cửu công chúa nói: “Đoán chừng người dân xung quanh Tây Xuyên đã sơ tán, cho nên người Thổ Phiên chỉ có thể mở rộng phạm vi cướp bóc”.

"Vậy chúng ta phải đi nhanh một chút, nếu không chúng ta có thể sẽ đụng phải người Thổ Phiên”. Kim Phi cau mày nói.

“Đại nhân, Lư Oa đã trở lại”. Đại Lưu đi tới báo cáo.

“Bảo anh ta vào đây”.

"Thưa tiên sinh, thưa đại đội trưởng!"

Lư Oa là người trong làng, chỉ chào hỏi Kim Phi và Trương Lương, căn bản không dám nhìn Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam.

Kim Phi không thèm để ý tới những chi tiết này, y hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Chương 447: Cục vận tải

“Hầu Tử dẫn người Thổ Phiên đi rồi. Cẩu Tử ở lại chỗ đó phòng bọn họ bất ngờ đánh trả. Còn ta về trước báo tin”. Lư Oa đáp.

“Suy nghĩ thật chu toàn”. Kim Phi vỗ vai Lư Oa: “Vất vả rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi”.

“Không vất vả!” Lư Oa thật thà lắc đầu, quay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ cười với Khánh Mộ Lam, không dám nhìn Cửu công chúa lấy một cái.

Sau khi nghỉ ngơi ở trong làng cho đến sập tối, Hầu Tử và Cẩu Tử mới cùng nhau quay về.

Hầu Tử cởi mở hơn Lư Oa nhiều. Vào phòng anh ta chào hỏi từng người một, sau đó không để ý đến cái trừng mắt của Trương Lương, mỉm cười vui vẻ cầm bình nước lên, uống hết sạch.

Kim Phi đợi Hầu Tử uống nước xong mới cười hỏi: “Thế nào rồi, đã dụ được đi chưa?”

“Ta đích thân ra trận, sao có thể thất bại được chứ?”

Hầu Tử vỗ ngực, tự tin nói.

“Ngươi đừng nói khoác nữa”. Khánh Mộ Lam bĩu môi nói: “Lúc trước ở dốc Dã Cẩu, ngươi còn nói đã hiểu rõ âm mưu của ông cả rồi, nhưng kết quả lúc ta dẫn người đi, vẫn là bị phục kích đấy thôi?”

Trận chiến ở dốc Dã Cẩu, có thể xem như là trận chiến đầu tiên giữa Khánh Mộ Lam và đội binh lính nữ làng Tây Hà.

Kết quả là vừa lên núi đã bị mắc vào lưới. Nếu không phải có Kim Phi cho người mai phục ở đây trước thì cô ấy đã gặp khó khăn rồi.

“Mộ Lam cô nương, tiên sinh dạy rằng cần học hỏi từ những sai lầm. Nhờ sự sai lầm lần trước đó, không phải bây giờ ta đã có bài học nhớ đời rồi hay sao?”

Hầu Tử cười khẩy: “Ta đã dụ bọn chúng về bốn dặm phía Tây, sau đó lại dụ đến năm dặm phía Nam. Nếu không sao bây giờ bọn ta mới quay về cơ chứ?”

“Ngươi làm sao cắt đuôi được bọn chúng?” Trương Lương hỏi: “Mặc dù người Thổ Phiên rất ngang tàn, nhưng cũng có người rất xảo quyệt, đừng nói là họ cố ý thả ngươi đi đấy”.

“Ta dụ bọn chúng tới một ngọn núi có rừng rậm, rồi thả ngựa lên núi. Bọn chúng như một lũ ngốc chạy loạn ở trong rừng vậy. Ta chắc chắn không có ai theo sau ta đâu”.

Hầu Tử đáp: “Nếu như có ai đi theo thì đại đội trưởng huynh cứ chặt đầu của ta đi. Ta sẽ không nói hai lời”.

Trương Lương nghe vậy, gật đầu với Kim Phi và Cửu công chúa.

Kỵ binh Thổ Phiên quả thực không hợp với việc lùng bắt trong rừng núi mà Hầu Tử lại lớn lên ở trong rừng, nên có thể đã hoàn toàn cắt đuôi được người Thổ Phiên rồi.

“Vậy cứ theo như những gì bàn bạc vừa nãy, đợi đến khi trời tối chúng ta sẽ lên đường nhé?” Kim Phi hỏi.

Gần đây đang là giữa tháng, trăng vừa sáng vừa to. Vừa nãy ba người đã cùng nhau bàn bạc, quyết định sẽ nhân lúc trời tối mà gấp rút lên đường. Như vậy sẽ an toàn hơn.

“Được”. Cửu công chúa gật đầu.

“Thông báo cho tiểu đội nấu nướng, dựng nồi nấu cơm”. Trương Lương gọi phụ tá tới, sắp xếp: “Tăng số lượng lính trinh sát tuần tra. Đẩy phạm vi tuần tra ra xa hai dặm, cẩn thận khói bếp sẽ thu hút người Thổ Phiên”.

“Vâng!” Phụ tá xoay người rồi chạy ra ngoài.

Sau khi ăn tối xong, tất cả mọi người lại nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, đợi đến khi trăng lên mới khởi hành.

Không khí lúc này vẫn chưa bị ô nhiễm. Trăng vừa tròn và sáng, không cần dùng đuốc vẫn có thể nhìn rõ đường.

Cả đoàn đi suốt đêm, mãi đến khi rạng sáng mới dựng trại ở một thung lũng.

Xung quanh thung lũng này có các dãy núi nối liền nhau, kỵ binh Thổ Phiên rất khó đến gần.

Mấy ngày tiếp theo, đám người Kim Phi đều là ngày nghỉ đêm đi. Chặng đường vốn chỉ cần hai ngày đi, mà phải đi suốt ba đêm mới tới sông Kim Mã.

Sông Dân cũng giống sông Gia Lăng đều là một trong những nhánh sông quan trọng của Trương Giang. Chảy đến đập Đô Giang thì bị chia thành sông ngoài và sông trong. Trong đó dòng chính là sông ngoài được gọi là sông Kim Mã.

Chỉ là đập Đô Giang ở Đại Khang không gọi là đập Đô Giang mà gọi là Kim Đê.

Giao thông của Đại Khang còn lạc hậu, lương thực thường được vận chuyển bằng đường thủy.

Lương thực mà được vận chuyển bằng đường thủy này được gọi là tào lương.

Thục Địa khó đi, nên lương thực thu được rất khó vận chuyển ra khỏi Tây Xuyên bằng đường bộ. Đại Khang bèn ở thượng nguồn sông Kim Mã lập ra một Cục vận tải, chuyên môn phụ trách lương thực thu được ở khu vực xung quanh phủ Tây Xuyên, vận chuyển ra khỏi Tây Xuyên bằng thuyền.

Mục tiêu của Kim Phi bọn họ chính là Cục vận tải này.

Chỉ là khi bọn họ đến nơi, phát hiện Cục vận tải đã bị người Thổ Phiên đánh phá, biến thành một đống tro tàn.

Thật ra người Thổ Phiên đến đánh cũng là đánh công cốc. Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu sớm đã vận chuyển lương thực tới phủ thành Tây Xuyên rồi.

Thứ mà người Thổ Phiên đốt chẳng qua chỉ là phòng ốc mà thôi.

“Không có thi thể nào ở đây, trên sông cũng không có mảnh thuyền vỡ nào. Có lẽ đội thuyền vẫn còn ở đây”.

Trương Lương nói: “Hầu Tử, ngươi phái lính trinh sát tản ra tìm kiếm ven bờ. Nếu tìm được đội thuyền thì nhanh chóng quay lại thông báo”.

Cục vận tải tào lương chính là nơi tập kết lương thực. Trước khi đến, bọn họ đã nghĩ đến người Thổ Phiên chắc chắc sẽ đánh phá chỗ này, nên cũng đã làm xong công tác chuẩn bị trước.

Tình hình hiện tại đã tốt hơn rất nhiều so với bọn họ dự tính rồi.

Ít nhất cũng không có dấu hiệu cho thấy đội thuyền bị phá hoại.

“Vâng!”

Mặc dù bình thường Hầu Tử không đứng đắn, nhưng khi làm việc thì vẫn rất đáng tin.

Sau khi đáp lại, anh ta nhanh chóng dẫn đội lính trinh sát dưới quyền tản ra.

Đội thuyền không rời đi quá xa, chỉ cách thượng nguồn ba dặm.

Khi biết được Cửu công chúa đã đến, người vận chuyển trong Cục vận tải là Ngụy Đại Đồng nhanh chóng dẫn người tới.

“Điện hạ, thuộc hạ không bảo vệ được kho lương. Đã bị người Thổ Phiên đốt trụi rồi, xin điện hạ trị tội!”

Ngụy Đại Đồng vừa gặp đã quỳ xuống chân Cửu công chúa cầu xin lượng thứ.

Thực ra chuyện kho lương lần này bị đốt, cũng không liên quan gì nhiều đến ông ta.

Dù sao Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể làm gì được người Thổ Phiên. Hơn nữa lương thực trong kho lương đã được chuyển đi từ sớm rồi, đội thuyền cũng không có tổn thất gì. Cho dù Bộ Lại có truy cứu trách nhiệm thì cũng không tìm ra được sai sót nào quá lớn.

“Tội của ngươi sẽ do Bộ Lại tới lo liệu. Bổn cung không quan tâm”.

Cửu công chúa khẽ nâng cằm hỏi: “Đội thuyền vận chuyển lương thực còn ở đó không?”

“Đều còn. Tất cả có sáu mươi sáu chiếc thuyền cả lớn cả nhỏ, đều không có hư hại nào cả”. Ngụy Đại Đồng đáp.

“Rất tốt. Đưa mười chiếc thuyền lớn và nhỏ tới đây, bổn cung cần dùng”.

“Vâng!” Ngụy Đại Đồng tuân lệnh rồi do dự một chút, nói: “Khởi bẩm điện hạ, thuyền của Cục vận tải đều là thuyền hàng chở lương thực, không phải là tàu chiến!”

“Bổn cung tất nhiên là biết điều này”. Cửu công chúa nói: “Ngươi chỉ cần lo việc cung cấp thuyền và người trên thuyền thôi, còn lại không cần ngươi phải lo”.

“Vâng!”

Ngụy Đại Đồng nghe Cửu công chúa nói như vậy, cũng không tiếp tục khuyên nữa, bước lùi về phía sau rồi rời đi.

Rất nhanh, mười con thuyền vận chuyển lương thực lớn và mười con thuyền nhỏ đã cập bến vào cảng của Cục vận tải.

Giống như lúc đó ở sông Gia Lăng, các nhân viên hộ tống lần lượt lên thuyền lớn, thuyền nhỏ phụ trách tuần tra ở phía trước và phía sau.

Ngụy Đại Đồng nhìn đám nhân viên hộ tống thuần thục lắp cung nỏ hạng nặng ở khắp nơi trên thuyền thì lập tức hiểu ra được kế hoạch của Cửu công chúa.

Khi nhìn thấy đám nhân viên hộ tống giương lên lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn, trong lòng lại càng phấn khích.

Hiện nay, tiêu cục Trấn Viễn hoạt động ở Trương Giang càng ngày càng nhiều. Ngụy Đại Đồng ngày ngày giao thiệp với nhân viên phụ trách vận chuyển tào lương nên tất nhiên cũng đã nghe nói qua về tiêu cục Trấn Viễn.

Về sau lại nghe ngóng được tin tức liên quan đến Kim Phi.

Quan sát sắc mặt và lời nói là một tố chất nghề nghiệp cơ bản của một quan viên, sau khi nhìn qua một vòng, ông ta lập tức đã để mắt tới Kim Phi.

“Vị tiên sinh này chính là Nam tước Thanh Thủy - Kim Phi đại nhân đúng không?”

Nhân lúc Cửu công chúa không có ở đây, Ngụy Đại Đồng chạy tới chắp tay chào hỏi.

“Đúng là tiểu sinh, tham kiến Ngụy đại nhân!”

Kim Phi khẽ cười, đáp lại theo lễ của thư sinh.

“Nghe nói tiên sinh tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp, quả thật như vậy!”

Ngụy Đại Đồng khen ngợi.

“Đại nhân quá khen rồi”. Kim Phi không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với một lão già, chủ động hỏi: “Không biết Ngụy đại nhân tìm tiểu sinh có việc gì?”
Chương 448: Đi chơi đùa

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi Kim tiên sinh, ngài đang muốn đi đánh người Cao Nguyên à?”

Ngụy Đại Đồng chắp tay hỏi.

“Ngụy đại nhân, thật ngại quá, tiểu sinh chỉ là hộ vệ của điện hạ thôi, phụ trách viện bảo vệ cho điện hạ, những chuyện khác thì không rõ lắm”.

Kim Phi cười khẽ lắc đầu.

Đây không phải là chuyện bí mật gì không thể nói ra, cũng không phải là không tin tưởng Ngụy Đại Đồng, chỉ là hai người họ mới gặp nhau lần đầu, không cần phải nói tất cả mọi thứ.

“Vậy quấy rầy Kim tiên sinh rồi”.

Người tinh ma như Ngụy Đại Đồng, lập tức hiểu rõ Kim Phi không muốn nói nhiều, mỉm cười chắp tay rời đi.

Thật ra Kim Phi không nói, Ngụy Đại Đồng cũng có thể nhìn ra, Cửu công chúa là tới đánh người Cao Nguyên.

Ngụy Đại Đồng cho rằng sau khi chuẩn bị cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá xong, đám người Kim Phi sẽ lái thuyền rời đi, kết quả là chẳng có gì.

Nhóm đầu tiên cải tạo mười con thuyền lớn mười con thuyền nhỏ xong, lập tức phân tán ra khắp các sông.

Hàng năm Ngụy Đại Đồng đều di chuyển trên mặt nước, mặc dù không hiểu chuyện đánh giặc, nhưng lại có thể nhìn ra, đội tàu đang canh gác phòng ngự.

Sau khi một đám thuyền bậc một đã vào chỗ, Cửu công chúa gọi Ngụy Đại Đồng tới, yêu cầu thêm mười con thuyền lớn, mười con thuyền nhỏ nữa.

Thật ra nhóm thuyền lớn đầu tiên, đã quá đủ để chở một ngàn người của Kim Phi rồi, Ngụy Đại Đồng không hiểu Cửu công chúa còn muốn thêm thuyền để làm gì.

Nhưng ông ta lại không dám hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Cả ngày tiếp theo, nhân viên hộ tống đều đi cải tạo thuyền.

Toàn bộ 66 con thuyền lớn nhỏ vận chuyển lương thực bằng đường thủy, tất cả đều được trang bị cung nỏ hạng nặng.

Mặc dù vẫn không thể sử dụng làm thuyền chiến, nhưng đã có năng lực chiến đấu cơ bản rồi.

Nhưng sau khi con thuyền được cải tạo xong xuôi, Kim Phi và Cửu công chúa vẫn không rời đi, mà dẫn theo một đám người, ngày nào cũng lái thuyền đi dạo ở sông Kim Mã.

Hôm nay điều động một đám người kéo thuyền lên dọc con sông, ngày mai lại thả trôi theo dòng.

Trừ cái này ra, ngày nào dân chúng chạy nạn tới đây, cũng đều được Cửu công chúa tiếp nhận, sắp xếp lên trên thuyền.

“Đúng là lòng dạ đàn bà, lúc này ra sao rồi mà còn có thể cho dân chúng lên thuyền chứ?”

Ngụy Đại Đồng đột nhiên thấy thất vọng với tổ hợp Cửu công chúa và Kim Phi này.

Dưới cái nhìn của ông ta, hai người không khác gì những kẻ ăn chơi trác táng.

Người Cao Nguyên đã đánh tới nơi rồi, bọn họ còn có tâm trạng lái thuyền đi chơi đùa khắp nơi.

Về phần chuyện tiếp nhận dân chúng, càng bị Ngụy Đại Đồng châm biếm không biết bao nhiêu lần.

Nhưng Cửu công chúa có thân phận cao quý, dù Ngụy Đại Đồng thất vọng, cũng chỉ đành đè nén trong lòng.

Tới ngày thứ tư, Kim Phi và Cửu công chúa lại lên thuyền đi ra ngoài, lần này còn ra lệnh cho hai con thuyền lớn thêm hai con thuyền nhỏ bảo vệ trái phải.

Khi bắt đầu Ngụy Đại Đồng cũng không để ý, trong lòng chỉ chê bai hai người xa hoa lãng phí, đã tới lúc này, ra ngoài đi chơi còn muốn mang theo năm con thuyền bảo vệ.

Nhưng chính vào đêm quay về, chỉ còn lại mỗi con thuyền của Cửu công chúa và Kim Phi, năm con thuyền khác không thấy đâu nữa.

Những chiếc thuyền này là dùng để vận chuyển cải tích lũy nhiều năm, mới chốc lát đã không thấy năm chiếc, Ngụy Đại Đồng lập tức luống cuống.

“Điện hạ, xin hỏi các người gặp phải người Cao Nguyên tập kích à?”

“Không nên hỏi thì đừng hỏi!”

Cửu công chúa lạnh giọng nói.

“Điện hạ thứ tội!”

Ngụy Đại Đồng quỳ rạp xuống đất: “Những chiếc thuyền đó đều được đăng kí trong danh sách, nếu bị tổn thất gì, hạ quan cần phải thông báo trước, mong Cửu công chúa cho biết!”

Nhưng Cửu công chúa không để ý tới, bước vòng qua rời đi.

Thông qua tiếp xúc nhiều ngày, Kim Phi phát hiện Ngụy Đại Đồng này vẫn khá ổn.

Mặc dù không được coi là thông minh tháo vát, nhưng cũng không ngu ngốc.

Nơi để vận tải kho lúa đã bị người Cao Nguyên thiêu hủy, thủ hạ cũng không có diện tích lớn để trốn, đành lái thuyền chạy tới mặt sông, bảo tồn thực lực.

Hơn nữa mấy ngày gần đây liên tục có dân chúng tới Cục vận tải tìm kiếm sự che chở, rõ ràng là rất tin tưởng Cục vận tải.

Trong triều Đại Khang trị vì tệ hại thối nát, có thể làm được mấy điều này, đã xem như là quan tốt rồi.

Cái nhìn của Kim Phi về Ngụy Đại Đồng cũng từ từ thay đổi một chút.

Lúc đi ngang qua Ngụy Đại Đồng, nhẹ giọng nói: “Ngụy đại nhân không cần lo lắng, thuyền và người chèo thuyền không có việc gì”.

Ngụy Đại Đồng quỳ trên mặt đất nghe vậy, trong lòng không khỏi thả lỏng, sau đó mí mắt nhảy một cái.

Ông ta đột nhiên ý thức được, có khả năng mấy ngày nay không phải Kim Phi và Cửu công chúa ra ngoài đi chơi, mà là đang tính toán điều gì đó.

Về phần tính toán cái gì, Ngụy Đại Đồng cũng không biết.

Trong lúc nhất thời, tâm tư của Ngụy Đại Đồng xoay chuyển nhanh chóng.

Nghe thấy bước chân Kim Phi sắp đi xa, ông ta nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, đuổi theo.

“Kim tiên sinh, có thể nói chuyện một chút được?”

“Ngụy đại nhân có việc à?” Kim Phi dừng lại hỏi.

“Ta biết chắc chắn là gần đây tiên sinh và điện hạ đang tính toán cái gì đó, ta cũng biết là ta không nên hỏi, nhưng ăn lương của vua thì phải trung thành với vua, thân là mệnh quan của triều đình, đáng lí nên chống đỡ kẻ địch vì triều đình”.

Ngụy Đại Đồng thành khẩn nói: “Ta không có bản lĩnh gì khác, nhưng cực kì quen thuộc với khu vực sông nước xung quanh, nếu điện hạ và tiên sinh cần biết điều gì, cứ cho người tới hỏi ta”.

Kho lương bị người Cao Nguyên thiêu hủy, cho dù chuyến vận chuyển này của ông ta có nhiều lí do hơn nữa, cũng không thể thoái thác tội của mình.

Mặc dù không đến mức bị mất chức, điều tra, nhưng bị miệng lưỡi phê bình, tịch thu mấy tháng bổng lộc là chuyện chắc chắn không thể trốn thoát được.

Hơn nữa có khả năng sẽ ảnh hưởng đến đường thăng tiến sau này của ông ta.

Nếu nói không hận người Cao Nguyện, thì không có khả năng rồi.

Trừ cái này ra, Ngụy Đại Đồng còn ý thức được, đây là một cơ hội tuyệt vời để lấy lòng Cửu công chúa.

Từ khi Cửu công chúa tới Tây Xuyên, ông ta đã nghe được ít tin đồn, biết trong triều Cửu công chúa cũng có chút thế lực.

Bây giờ Ngụy Đại Đồng mới đầu bốn mươi, sở dĩ cẩn trọng trong chuyện vận chuyển vật tư, cũng là vì muốn đi lên trên thêm một bước.

Nhưng với tình hình hiện giờ của Đại Khang, trong triều không ai nói chuyện, muốn di chuyển là điều rất khó.

Cửu công chúa là cơ hội duy nhất của ông ta.

Nhưng ông ta lại không dám đi quấy rầy Cửu công chúa quá nhiều, chỉ đành ra tay từ chỗ Kim Phi.

Mấy ngày nay ông ta đã quan sát được, Cửu công chúa cực kì tin tưởng Kim Phi, có thể nói hai người chẳng khác gì như hình với bóng.

“Ngụy đại nhân, ông … Ông có quen thuộc với Kim Đê không?” Kim Phi hỏi.

Đại Khang vì sự an toàn của phủ thành Tây Xuyên, cũng từng phái người tới quản lí vùng Kim Đê.

Mấy hôm trước Kim Phi và Cửu công chúa đã đi rất nhiều lần, nhưng hai người đều không hiểu thủy lợi, không có thu hoạch quá lớn.

“Quen thuộc, sao mà không quen thuộc được chứ?”

Ngụy Đại Đồng nhanh chóng nói: “Thật không dám giấu, nhiệm vụ vận chuyển này của ta, ngoại trừ vận chuyển lương thực bằng đường thủy, còn có nhiệm vụ khác là quan sát vùng lũ lụt ở Kim Đê, tránh nhấn chìm phủ thành Tây Xuyên”.

“Nói như thế…” Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai điện hạ vẫn muốn đi Kim Đê, đến lúc đó phiền Ngụy đại nhân dẫn người, đi với điện hạ một chuyến?”

“Đa tạ Kim tiên sinh!”

Ngụy Đại Đồng chắp tay hành lễ với Kim Phi.

“Nên làm mà”. Kim Phi cười khẽ, xua tay rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, trên thuyền của Cửu công chúa lại có thêm Ngụy Đại Đồng và mấy trợ thủ.

Đám người Kim Phi thì quanh quẩn ở gần mặt sông của Kim Đê, mấy chục dặm ngoài núi Mao Nhi và phủ thành Tây Xuyên, tình hình càng ngày càng căng thẳng hơn.

Mạnh Thiên Hải ở núi Mao Nhi vội vàng ứng chiến, vì tốc độ hành quân, anh ta không mang nhiều lương thực lắm, bây giờ đã sắp cạn đáy.

Ở phủ thành Tây Xuyên, Đan Châu cũng bắt đầu tập trung người ngựa, có thể tấn công thành bất cứ lúc nào.
Chương 449: Nhẫn nhục sống tạm bợ

Lần này Đan Chân lãnh đạo hai mươi ngàn người, kỵ binh đã chiếm một nửa.

Vì tốc độ hành quân, số lượng lương thực mang theo không nhiều.

Nhưng Đan Châu đã có thói quen lấy chiến tranh nuôi chiến tranh từ lâu.

Để lại năm ngàn bộ binh vây khốn núi Mao Nhi, lại tự mình dẫn thêm năm ngàn quân lính bao quanh thành Tây Xuyên, sau đó phái mười ngàn kị binh còn lại ra ngoài cướp bóc.

Trước đây Châu Mục của Tây Xuyên là Khánh Hâm Nghiêu cũng có ý nghĩ như Kim Phi, cho rằng dù người Cao Nguyên đánh đến, cũng cần thời gian rất lâu, thậm chí có khả năng còn kéo dài tới tận sang năm.

Chỉ là bọn họ dự tính sai rồi.

Bất kể lúc nào, đánh giặc chính là cược tiền.

Mấy năm nay các bộ lạc Cao Nguyên cứ hỗn chiến liên tục. Mặc dù rèn luyện ra một đám lính dũng mãnh, nhưng cũng tiêu hao quá nhiều tài lực.

Hơn nữa cũng giống với nước Tần thời kì đầu ở kiếp trước của Kim Phi, tuy Gada Zampu chinh phục được các bộ lạc khác, nhưng các quý tộc và dân chúng những bộ lạc may mắn, vẫn luôn muốn lật đổ Gada Zampu, khôi phục lại bộ lạc ban đầu.

Nhu cầu cấp bách hiện tại của Gada Zampu là có tiền tài vật tư để trùng tu nhà vườn, cũng muốn thông qua cuộc chiến tranh bên ngoài để chuyển hướng mâu thuẫn nội bộ.

Không chỉ Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu muốn khai chiến, Gada thèm muốn Đại Khang cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Chẳng lẽ Gada Zampu không biết những tin đồn về Cửu công chúa là giả sao?

Thật ra ông ta biết, chẳng qua vì muốn tống tiền Đại Khang, nên thuận nước đẩy thuyền thôi.

Để gia tăng lợi thế, ngay từ nửa năm trước, Gada Zampu đã bắt đầu tập trung binh lực ra gần biên giới, lúc chuẩn bị đàm phán thì dùng võ lực để uy hiếp Đại Khang.

Cửu công chúa phái người giả làm thổ phỉ để giết sứ giả của Cao Nguyên, đúng lúc lại để Gada tìm được lí do để xuất binh.

Thời gian năm ngày vừa hết đã lập tức phái binh xông qua biên giới, lao thẳng tới phủ Tây Xuyên.

Mặc dù Khánh Hâm Nghiêu đã chuẩn bị tâm lí từ sớm, nhưng vẫn bị đánh trở tay không kịp.

Chỉ có thể vừa phái Mạnh Thiên Hải tới núi Mao Nhi ngăn cản, vừa bắt đầu sắp xếp cho dân chúng quanh mình lui về.

Chỉ là thời gian quá vội vàng, hơn nữa nhiều dân chúng không nỡ bỏ lại tài vật trong nhà, không muốn tới phủ thành Tây Xuyên để tránh nạn.

Những người này tới gần, đều bị kị binh của Gada coi như nô lệ bắn chết, bắt đưa về doanh trại giam giữ.

Ở nơi khá xa cũng bị tàn sát.

Chỉ trong nửa tháng, mười vạn kị binh của Gada Zampu lấy thành Tây Xuyên làm trung tâm, quét sạch phạm vi ba mươi dặm, cướp bóc rất nhiều lương thực và tài vật, cũng đủ cho hai mươi vạn người ăn một thời gian.

Vật tư đầy đủ, Gada cũng yên tâm rồi.

Giữa trưa cùng ngày khi đội ngũ tập trung, Gada lập tức phái người tới cửa bắc của phủ Tây Xuyên để mắng mỏ khiêu chiến.

Nếu so sánh về chuyện mắng chửi người, ở bộ lạc Cao Nguyên có ai mắng thắng quan văn Đại Khang được chứ?

Khánh Hâm Nghiêu phái Thiên Đoàn ra mắng chiến, người nào cũng miệng lưỡi lanh lợi, giọng nói vang dội to lớn, hơn nữa Kim Phi còn cung cấp loa sắt lá, mắng cho người Cao Nguyên mà Gada phái ra không dám ngẩng đầu lên.

Gada thấy mắng không thắng, thẳng thừng hạ lệnh tấn công thành.

Chẳng mấy chốc, đất trống ở phía bắc của phủ thành Tây Xuyên, đã xuất hiện đám người đông đảo.

Nhưng trong đó chỉ có một phần là người Cao Nguyên, phần còn lại đều là dân chúng Đại Khang ở xung quanh tới cướp bóc.

Đây cũng là thủ đoạn mà Gada hay dùng khi chinh chiến các bộ lạc khác.

Lúc vừa mới bắt đầu tấn công thành, quân bảo vệ thành cũng đã chuẩn bị đầy đủ nhất, sĩ khí tràn đầy nhất.

Phái người tấn công trực tiếp, đương nhiên bị tổn thất nghiêm trọng.

Mỗi khi tới lúc này, Gada sẽ ra lệnh cho binh lính cướp bóc dân chúng xung quanh thành trì, dùng người dân để làm tiêu hao vật tư trong thành, cũng tiêu hao sĩ khí của binh lính thủ thành.

Đây cũng là một cú đả kích lớn vào niềm tin của những tướng lĩnh thủ thành.

Lúc này Khánh Hâm Nghiêu đứng trên tường thành, giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trong đám người dưới thành, 90% là dân chúng của Đại Khang, thậm chí trong hàng đầu tiên của đám người, Khánh Hâm Nghiêu còn nhìn thấy một người mình quen biết.

Người này tên là Chu Du Đạt, là dân làng nhanh nhẹn ở phía tây của thành Tây Xuyên, tổ tiên từng có hai huyện lệnh.

Bản thân Chu Du Đạt cũng cực kì thông minh, từ nhỏ đã đọc đủ loại sách, mười lăm tuổi thi đạt tú tài, đầu hai mươi tuổi đã đậu cử nhân, là người tài nổi danh của Tây Xuyên.

Hơn nữa gia cảnh khá giả, là vị hôn phu hoàn mỹ trong lòng không biết bao nhiêu cô nương.

Ở thời phong kiến, tú tài được coi là người có công danh trong người, lên công đường không cần quỳ.

So với nhận thức của nhiều người hiện đại, tú tài rất khó thi đậu, có những người đọc sách mười mấy năm, cũng không thi đạt tú tài.

Trúng cử nhân càng khó.

Rất nhiều tú tài mãi cho đến khi chết già, cũng không thi đậu cử nhân.

Hai mươi tuổi đầu đã trúng cử nhân, chỉ với điểm này, Chu Du Đạt chắc chắn đã vượt qua đa số bạn bè cùng trang lứa ở Đại Khang.

Nếu tất cả đều thuận lợi, thành tựu trong cuộc đời này của Chu Du Đạt, rất có thể sẽ vượt qua hai vị huyện lệnh tổ tiên nhà hắn.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa làm quan, nhưng có danh tiếng rất lớn ở Tây Xuyên.

Nếu không một châu mục như Khánh Hâm Nghiêu, cũng sẽ không biết hắn.

Vốn dĩ là một thế hệ người tài có tương lai xán lạn, lúc này lại giống như cái xác không hồn, dưới sự đánh đập của kị binh, chết lặng đi về tường thành Tây Xuyên.

Thật ra nhà họ Chu đã nhận được thông báo của Khánh Hâm Nghiên tử lâu, nhưng nửa tháng trước Chu Du Đạt đã ra ngoài thăm bạn.

Phụ thân già làm chủ trong nhà sợ con trai quay về không tìm thấy người nhà, nên không rút lui trước.

Chờ Chu Du Đạt nhận được tin tức chạy về nhà thì đã muộn rồi.

Ngày đó, chính mắt Chu Du Đạt nhìn thấy mấy đứa con nhỏ tuổi, bị cây thương dài của kị binh đâm xuyên qua bụng, giơ lên cao như chơi trò chơi.

Chính mắt nhìn thấy kị binh cưỡng hiếp thê nữ nô tỳ của hắn ở trong sân.

Chính mắt nhìn thấy kị binh chặt đầu của phụ thân hắn, một chân đá đến tường viện…

Giây phút đó, Chu Du Đạt cảm thấy đã bước tới địa ngục.

Dù là người yếu đuối, cũng không chịu nổi đả kích như vậy.

Chu Du Đạt quên mất sống chết, gào hét đâm về phía kị binh.

Nhưng hắn chỉ là người đọc sách, làm sao đấu lại kị binh có kinh nghiệm trên sa trường.

Còn chưa tới gần, đã bị vướng té ngã, sau đó bị đánh vào đầu, hôn mê ngất xỉu.

Mãi cho tới lúc té xỉu, Chu Du Đạt cũng không biết là ai đánh đầu mình, cũng không biết là cái gì đập.

Chờ hắn tỉnh lại, đã bị kị binh kéo tới cửa thôn.

Giống với hắn, còn có những dân chúng khác trong thôn.

Nhớ tới tình cảnh lúc trước, ý nghĩ đầu tiên sau khi Chu Du Đạt tỉnh lại là liều mạng với kị binh, nhưng lại bị mẫu thân và thê thiếp ôm chặt lấy.

“Đạt Nhi, cha con và đám người Quân Nhi đã chết, nhà họ Chu chỉ còn lại một người duy nhất là con, xem như mẹ xin con, cho dù như thế nào, con cũng phải sống sót, không thể chặt đứt hương khói của nhà họ Chu được!”

Thời phong kiến, chuyện kế thừa gia tộc là quan niệm đã in sâu trong xương cốt của dân chúng.

Là hào môn vọng tộc, quan niệm này trong nhà họ Chu càng sâu hơn.

Thời ông nội của Chu Du Đạt, trong nhà từng gặp một trận hỏa hoạn, một đám nam nhân bị thiêu cháy chỉ còn lại mình ông nội của hắn.

Bởi vì hỏa hoạn tổn thương cơ thể, cả đời vất vả cần cù cày cấy, cũng chỉ sinh được một đứa con là phụ thân của Chu Du Đạt.

Phụ thân của Chu Du Đạt từ nhỏ đã bị cưng chiều thành tên ăn chơi trác táng, sau khi mười mấy tuổi thành thân sinh ra Chu Du Đạt, năm đó do đi dạo thanh lâu dính bệnh hoa liễu, dù cuối cùng cố gắng điều trị, vẫn đánh mất khả năng sinh dục.

Có bài học khốn khổ trên người mình, phụ thân không cho phép Chu Du Đạt đi thanh lâu, hơn nữa bắt đầu từ 16 tuổi, trong thời gian mấy năm cướp liên tiếp sáu thê thiếp cho hắn, sinh bốn con trai và ba con gái.

Ai cũng thấy nhà họ Chu có con nối dõi, con cháu thịnh vượng.

Nhưng bây giờ, tất cả con cái của hắn đều bị kị binh giết chết.

Phụ thân cũng bị giết.

Nhà họ Chu chỉ còn lại một đứa con trai là hắn.

Vì kéo dài dòng dõi, Chu Du Đạt chỉ có thể nhẫn nhục sống tạm bợ.
Chương 450: Trận chiến khốc liệt

Thông báo với mọi người 1 tin vui là hôm nay mình sẽ up 10 chương nhé!

**

Bị giam trong trại kỵ binh hơn mười ngày là trải nghiệm tàn khốc nhất trong cuộc đời của Chu Du Đạt.

Dãi gió dầm sương, chưa tính đến việc chịu đói chịu rét.

Trong mười ngày qua, hắn đã chứng kiến thê thiếp của mình bị kỵ binh kéo đi hết người này đến người khác.

Đôi khi chúng mặc kệ cả đạo đức cơ bản nhất của con người, làm chuyện tàn bạo ấy ngay giữa ban ngày ban mặt.

Lúc đầu, vẫn có những người chống cự, nhưng tất cả những người chống cự đều bị kỵ binh tra tấn và giết chết.

Bọn chúng cũng buộc những người khác phải theo dõi quá trình, ai không tuân theo sẽ trở thành người tiếp theo bị trói vào giá.

Thủ đoạn của đối phương quá tàn nhẫn, bị trói vào giá thật sự còn đáng sợ hơn chết.

Dần dần, mọi người bắt đầu sợ hãi.

Trở nên cam chịu.

Trở nên phục tùng.

Trở nên chết lặng.

Vì vậy, Chu Du Đạt đã phải chịu đựng mười ngày địa ngục này và cuối cùng bị đuổi đến cổng thành.

Khi bước xuống sông Hộ Thành, Chu Du Đạt ngẩng đầu nhìn những bức tường thành cao ngất ngưởng, cao hơn bốn trượng. Cuối cùng, trong mắt hắn cũng có một chút cảm xúc.

Nhưng đó không phải là hy vọng, mà là cảm xúc buồn bã và tuyệt vọng sâu sắc.

Chu Du Đạt đã đọc sách và biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.

"Các ngươi nghe ta nói đây, chỉ cần chiếm được thành Tây Xuyên, các ngươi sẽ là nhóm thần dân đầu tiên, Đại tướng quân Đan Châu nói, ba người đầu tiên leo tới được đầu tường thành sẽ được thưởng một ngàn lạng bạc và chức quan huyện!"

Một tên trong đám Cao Nguyên hét lớn: “Ai dám rút lui hoặc bỏ chạy, toàn bộ gia đình và ba người xung quanh sẽ bị giết ngay tại chỗ!”

Một tay cầm cây gậy lớn, một tay cầm cuốc, phản ứng của mọi người rất đa dạng.

Phần lớn bọn họ vẫn còn chết lặng, có người thầm mắng người Cao Nguyên trong lòng, nhưng cũng có một số ít người tỏ ra hưng phấn.

Thế giới luôn có những cá nhân đầy tham vọng. Sau khi bị bắt, một số người trong số họ vì lợi ích riêng của mình đã thực sự tự nguyện gia nhập với người Cao Nguyên, giúp họ bức hại đồng bào của mình.

Trong mắt họ, làm quan huyện là một chức quan cao cấp, tuyệt vời mà thời bình khó có thể tưởng tượng được. Giờ đây, cơ hội đã nằm trong tầm tay khi họ chỉ cần leo lên được bức tường thành. Làm sao họ có thể không bị cám dỗ?

Về phần phục vụ cho Đại Khang hay làm quan huyện cho Cao Nguyên, trong mắt bọn họ hoàn toàn không quan trọng.

Khi Chu Du Đạt phát hiện người bên cạnh siết chặt nắm đấm, vẻ mặt đầy mong đợi, trong lòng không khỏi thầm mắng "Ngu ngốc!"

Những người này chỉ bị thúc đẩy bởi lòng tham, hoàn toàn không biết gì về sự nguy hiểm của việc tấn công thành. Đừng nói ba người đầu tiên đến được tường thành, dù là ba mươi người đầu tiên cũng khó có thể sống sót.

“Khuôn mặt của các ngươi có dấu ấn của Thần Quang Đại Tiên, Thần Quang Đại Tiên sẽ phù hộ cho các ngươi!"

Người Cao Nguyên tiếp tục hét lên.

Chu Du Đạt sờ dấu ấn trên má, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.

Người Cao Nguyên vẫn còn trong thời đại bộ lạc, mỗi bộ lạc đều có tín ngưỡng vị thần khác nhau.

Bộ lạc Gada Zampu tôn thờ Thần Quang Đại Tiên. Người ta kể rằng khi cha của Gada là một người chăn cừu nổi dậy, một cầu vồng xuất hiện từ thung lũng phía sau ông ta, sau đó ông ta đã thành công trong cuộc nổi dậy, thành lập bộ lạc của riêng mình.

Sau đó, bộ lạc được thành lập bởi cha của Gada đã chọn ở trong thung lũng đó, bắt đầu thờ phụng Thần Quang Đại Tiên, vật tổ là một vòng tròn, phía dưới là bảy đường thẳng đứng.

Vòng tròn đại diện cho mặt trời và ánh sáng, và bảy đường thẳng đứng đại diện cho bảy màu của Thần Quang.

Trùng hợp thay, thung lũng thường xuyên xuất hiện Thần Quang và bộ lạc của Gada cũng trở nên hùng mạnh hơn.

Khi Kim Phi lần đầu tiên nghe đến chuyện này, y lập tức bật cười.

Nó rõ ràng chỉ là một cầu vồng, thế mà cũng được coi là Thần Quang Đại Tiên.

Về việc thường xuyên xuất hiện Thần Quang ở thung lũng, có thể là do vị trí đặc biệt của nó, khiến cầu vồng dễ hình thành hơn.

Nhưng người dân thời bộ lạc không hề biết đến những điều này, họ chỉ biết rằng thung lũng thường xuyên được chiếu sáng bởi Thần Quang và bộ tộc của họ cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đây không phải do Thần Quang Đại Tiên hiển linh thì là gì?

Sau này, khi Gada lên nắm quyền, ông ta bắt những đối thủ chống đối trong mỗi trận chiến và dùng sắt nóng đỏ đóng lên mặt họ, để lại một vật tổ có kích thước bằng đồng xu.

Có vật tổ này đồng nghĩa với việc một người đã bị bộ lạc của Gada bắt giữ, và dù có quay trở lại bộ lạc của mình cũng sẽ bị tẩy chay.

Do đó, nhiều người bị đóng dấu đều dốc lòng chiến đầu vì Gada, hy vọng sau này sẽ không bị ức hiếp.

Điều này cũng vô tình trở thành minh chứng cho việc Thần Quang Đại Tiên hiển linh.

Trong lòng Chu Du Đạt hỗn loạn khi đi theo nhóm người bị người Cao Nguyên đẩy về phía trước.

Trên tường thành, lòng Khánh Hâm Nghiêu nặng trĩu.

Kẻ thù đang tiến gần hơn, lý trí mách bảo gã rằng gã phải ra lệnh tấn công.

Nhưng một gã ra lệnh, hàng ngàn người dân Đại Khang sẽ chết trong trận chiến này.

"Đại nhân, họ sắp đến sông Hộ Thành rồi, ngài nên ra lệnh”.

Phó tướng trầm giọng thúc giục.

Sông Hộ Thành là tuyến phòng thủ đầu tiên của thành, không kém phần quan trọng so với tường thành.

Tuy nhiên, Đan Châu có nhiều kinh nghiệm chiến đấu và đã nghĩ ra kế hoạch từ trước.

Sông Hộ Thành của thành Tây Xuyên có nước chảy, có cửa sông ở cả thượng nguồn và hạ nguồn.

Cứ vài năm, vào mùa nông nhàn, họ lại đóng cửa sông ở thượng nguồn, rút cạn nước và điều động dân thường đi bảo trì.

Mười nghìn kỵ binh đến trước đó không chỉ cướp bóc các khu vực xung quanh mà còn chiếm được hai cửa sông này.

Lúc này, nước của Sông Hộ Thành đã bị kỵ binh Cao Nguyên rút hết, đối phương có thể lao thẳng tới bên dưới tường thành.

Khánh Hâm Nghiêu nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói hai từ: "Tấn công!"

Thùng thùng thùng!

Tiếng trống nặng nề vang lên.

Vèo!

Một mũi tên nỏ nặng nề xuyên qua sông Hộ Thành, ghim xuống đất cách đó ba mươi trượng.

Nó vừa là lời cảnh báo vừa là phương tiện đo khoảng cách.

Người Cao Nguyên phớt lờ mũi tên, thay vào đó đánh vang trống trận, điên cuồng quất roi vào người của Đại Khang, lao về phía trước như điên.

Trên tường thành, khi đám đông vượt qua ranh giới cảnh báo, phó tướng nghiến răng nghiến lợi ra lệnh tấn công.

Hàng chục chiếc nỏ hạng nặng và máy bắn đá gắn trên tường đồng loạt phát động các cuộc tấn công.

Mũi tên và đá bay vút lên không trung.

Cảnh tượng lập tức trở nên bi thảm!

Sương máu phun ra từng cụm trong đám đông dày đặc.

Một số bị những mũi nỏ nặng đâm thủng, trong khi những người khác bị nghiền nát hoặc bị thương do đá rơi xuống.

Máu bắt đầu thấm vào lòng đất.

Tiếng la hét lần lượt vang lên!

Nhiều thường dân trở nên sợ hãi và dừng bước.

Nhưng ngay sau đó, những người Cao Nguyên phía sau sẽ tấn công chém gục họ.

Những người dân không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu và tiếp tục lao về phía trước.



Cuộc chiến kéo dài hơn một giờ.

Ở phía bên kia sông Hộ Thành chẳng khác nào chốn địa ngục.

Khắp nơi đều có tứ chi và thi thể bị chặt rời.

Có của cả dân Đại Khang và dân Cao Nguyên.

Một số người bị đá ném trúng nhưng chưa chết ngay, nằm bất lực trên chiến trường, la hét đau đớn.

Người Cao Nguyên cuối cùng đã không chọc thủng được phòng tuyến sông Hộ Thành.

Nhưng Đan Châu không thất vọng chút nào.

Gã biết rằng cố gắng chiếm Tây Xuyên trong một ngày là một việc làm ngu ngốc.

Dù sao dân thường Đại Khang có rất nhiều, một khi xử lý xong nhóm này, kỵ binh có thể ra ngoài bắt một nhóm khác.

Thành Tây Xuyên bây giờ đã bị các trung đoàn bao vây, các vật liệu để bảo vệ thành cũng bị hạn chế.

Khi những nguồn cung cấp này cạn kiệt, tinh thần của những tướng sĩ bảo vệ thành cũng sẽ bị bào mòn.

Đó mới là thời điểm cuộc công thành bắt đầu.

Cửu công chúa và Kim Phi đã chú ý đến phía phủ thành Tây Xuyên, ngay sau khi trận chiến kết thúc bọn họ đã nhận được tin tức.

"Tiên sinh, chúng ta có thể hành động ngay bây giờ được không?"

Khánh Mộ Lam cầm bản báo cáo trận chiến, vẻ mặt đầy tức giận.

Sắc mặt Cửu công chúa vẫn bình tĩnh, nhưng nắm đấm của cô ấy lại siết chặt trong tay áo.

Họ biết đó sẽ là một cuộc chiến khó khăn, nhưng ban đầu họ không ngờ nó lại tàn khốc như vậy.

Mặc dù bọn họ không đến hiện trường, nhưng nhìn thấy mô tả trong báo cáo trận chiến, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam cảm thấy lòng nguội lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK