Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1556: Bài vị trường sinh

“Điện hạ, ngài tạm thời sẽ ở lại đây.”

Giang Văn Văn chỉ vào tòa nhà ở trước mặt: “Tòa nhà này mới xây, chưa có ai ở, vật dụng và đệm chăn ở bên trong đều là đồ mới.”

Nhà này vốn là nhà của một ngư dân địa phương vận chuyển rong biển kiếm tiền xây dựng lên cho mình. Mới hoàn thiện xong từ mấy ngày trước, còn chưa kịp chuyển vào ở.

Giang Văn Văn vừa nhận được thông báo yêu cầu cô ấy chịu trách nhiệm bảo vệ công chúa Lộ Khiết và tìm một căn nhà để sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, Giang Văn Văn đã nghĩ tới nơi này đầu tiên, vội vàng chạy đi tìm người nhà của ngư dân để bàn bạc.

Người nhà ngư dân vừa nghe nói là quốc sư đại nhân muốn dùng nhà của bọn họ để thu xếp cho một vị công chúa, họ lập tức tỏ ý cứ việc ở, muốn ở bao lâu tùy thích, Giang Văn Văn muốn đưa tiền thuê nhà cho bọn họ lại bị người nhà của ngư dân trách mắng một trận.

Gia đình ngư dân này là một gia đình lớn, trước đó khi cướp biển làm loạn, bọn họ suýt đã bị chết đói. Sau này Kim Phi thành lập Cục quản lý hàng hải, công khai chiêu mộ ngư dân và thuyền đánh cá, bọn họ lập tức đi báo danh, còn cho hết ba chiếc thuyền đánh cá trong nhà họ ra khơi.

Hai chiếc thuyền nhỏ phụ trách hái rong biển, một chiếc thuyền đánh cá hơi lớn hơn một chút thì gia nhập vào đội vận chuyển, bình thường cũng sẽ hái rong biển, khi thuyền lầu quá bận, bọn họ còn giúp vận chuyển rong biển.

Kim Phi vô cùng hào phóng với ngư dân, chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng ngắn ngủi, nhà bọn họ đã hoàn toàn trở mình, không chỉ giải quyết được vấn đề cơm áo, mà còn tích trữ được khá nhiều tiền.

Gia đình ngư dân này tổng cộng có bảy người con trai, tất cả đều đã lập gia đình, cộng thêm vợ và con tổng cộng có hơn ba mươi người.

Trước đó cả nhà hơn ba mươi người đều chen chúc trong một đại viện, tất cả trẻ con đều ở trên một cái giường lớn, có ba đôi vợ chồng trong số bảy huynh đệ còn không có phòng riêng, chen chúc hết trong một căn phòng, ở giữa chỉ có một tấm chiếu sậy để ngăn cách.

Bây giờ đã dành dụm được tiền, ông lão ngư dân quyết định xây thêm hai căn nhà nữa ở ruộng để bọn trẻ ở.

Căn nhà này là căn được hoàn thiện trước.

Đối với ngư dân mà nói, căn nhà này chắc chắn là căn nhà tốt, diện tích mặt bằng lớn, nhiều phòng, cách bến tàu cũng gần.

Nhưng tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết lại khẽ cau mày.

Mặc dù Đông Man là dân tộc du mục, nhưng công chúa Lộ Khiết không cần phải thả gia súc, phần lớn thời gian đều sống trong cung điện ở vương thành.

Cho dù có ra ngoài thả gia súc thì lều cô ta ở cũng vô cùng sang trọng và khí phái.

Căn nhà này đối với công chúa Lộ Khiết mà nói, quả thực có phần tồi tàn.

Giang Văn Văn nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt của tỳ nữ, bèn lên tiếng giải thích: “Điện hạ, tin rằng ngài cũng thấy rồi, gần đây Đông Hải tương đối bận rộn, người dân chiêu mộ từ các nơi thực sự quá nhiều, cho nên điều kiện chỗ ở tương đối căng thẳng, căn nhà mà tiên sinh nhà ta ở còn không lớn bằng căn nhà này nữa, mong ngài đừng chê!”

“Không chê không chê!” Công chúa Lộ Khiết không phải là kẻ ngốc, cho dù chê cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại còn mỉm cười khen ngợi: “Từ nhỏ ta đã mơ được sống ở gần biển một khoảng thời gian, mãi mà vẫn không được như ý nguyện, lần này coi như nguyện vọng đã được thực hiện rồi!”

“Điện hạ hài lòng là được.” Giang Văn Văn gật đầu.

Hiện giờ điều kiện chỗ ở ở Đông Hải quả thực vô cùng cấp bách, ban đêm rất nhiều nạn dân còn phải ngủ ở trên bãi cát.

Mặc dù trời đã không còn lạnh nữa, nhưng trên bãi cát có quá nhiều muỗi, nhiều nạn dân còn chôn mình vào trong cát, rồi dùng cỏ tranh che mặt lại mới có thể ngủ, nếu không muỗi nhiều đến mức không thể ngủ được.

Có thể tìm được cho công chúa Lộ Khiết một căn nhà để ở đã là tốt lắm rồi, cho dù cô ta có hài lòng hay không, Giang Văn Văn cũng không thể đổi chỗ khác cho cô ta ở.

Dĩ nhiên, nếu công chúa Lộ Khiết có thể hài lòng thì càng tốt, mọi người cùng vui.

“Ta rất hài lòng.” Công chúa Lộ Khiết gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, nơi này rất rộng, ta có thể để tùy tùng của mình tới đây cùng ở không?”

Lần này cô ta tới Đại Khang có dẫn theo một đội thuyền, tất cả tùy tùng cộng lại gần một trăm người.

Vì để tránh cho những rắc rối không cần thiết, cũng là để bày tỏ thành ý của mình, khi công chúa Lộ Khiết lên bờ chỉ dẫn theo hai tỳ nữ là Băng Nhi và Sương Nhi, những người khác thì ở lại trên thuyền.

Những tùy tùng này ngoại trừ đội cận vệ của cô ta và thủy thủ phụ trách lái thuyền ra thì còn có một số nhân tài ở các lĩnh vực khác nhau cũng đi theo công chúa Lộ Khiết tới Đại Khang, xem như là để khảo sát học tập.

Nếu bây giờ đã tìm được chỗ ở, công chúa Lộ Khiết bèn muốn cho bọn họ lên bờ cùng, xem xem có thể học tập được chút gì không.

“Thật xin lỗi, ta không có quyền để quyết định chuyện này, nhưng ta sẽ cho người đi xin chỉ thị, có kết quả rồi ta sẽ lại thông báo với điện hạ.” Giang Văn Văn đáp.

“Vậy làm phiền đội trưởng Giang rồi.”

Trên đường công chúa Lộ Khiết nghe thấy có người gọi Giang Văn Văn là đội trưởng Giang, nên cũng gọi cô ấy như vậy.

“Việc nên làm.” Giang Văn Văn gật đầu, ra hiệu cho một nhân viên hộ tống đi xin chỉ thị.

Công chúa Lộ Khiết cũng dẫn theo hai tỳ nữ đi vào bên trong tòa nhà.

Bố cục chung của tòa nhà này tương tự như nhà ở nông thôn điển hình, phía trước hướng về phía nam, phía sau hướng về phía bắc, trong ba gian nhà chính đối diện cổng lớn, gian chính giữa là gian nhà chính, gian phía tây là gian phòng của vợ chồng chủ nhà, gian phía đông là gian phòng của con trai.

Phía đông căn nhà là nhà bếp, phía tây là phòng chứa đồ lặt vặt.

Nhưng không giống những căn nhà khác ở nông thôn, đó là đa số họ chỉ xây một hai gian phòng chứa đồ, nhưng phía tây căn nhà này lại xây tận bảy gian phòng, ngay cả nhà bếp ở phía nam cũng xây ba gian.

Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy có nhiều phòng như vậy nên mới có suy nghĩ để cho tùy tùng đến ở cùng.

Sau khi Giang Văn Văn bước vào tòa nhà, cô ấy chỉ vào hai gian phòng ở bên trái, phải ở cổng lớn: “Bọn ta sẽ ở hai gian phòng này, còn những phòng khác điện hạ có thể xem qua rồi sắp xếp.”

“Được!”

Công chúa Lộ Khiết gật đầu, dẫn Băng Nhi và Sương Nhi đi về phía gian nhà chính.

Gian nhà chính bày biện rất đơn giản, đối diện cửa là một chiếc bàn vuông lớn, trên bàn thờ cúng bài vị tổ tiên của hộ gia đình này. Ở hai bên bài vị tổ tiên là bài vị trường thọ của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc.

Công chúa Lộ Khiết biết chữ hán, cũng có nghiên cứu về văn hóa gia đình người hán nên biết việc thờ cúng bài vị trường thọ có ý nghĩa gì.

Chỉ là cô ta không quá chắc chắn đây là do người dân họ tự nguyện thờ cúng hay là do Kim Phi ép buộc bọn họ.

Công chúa Lộ Khiết dự định lát nữa sẽ đi nghe ngóng một chút.

Mặc dù gia đình ngư dân vẫn chưa chuyển vào, nhưng lư hương trước bài vị đã có tro tàn, hiển nhiên gia đình này đã tới đây cúng bái tổ tiên.

Ở phía tây gian nhà chính đặt một chiếc bàn gỗ vuông vức, hai bên bàn gỗ mỗi bên đặt một chiếc ghế.

Nếu khách tới nhà, đây sẽ là phòng tiếp khách, bình thường khi ăn cơm, họ cũng sẽ kéo bàn vuông đến giữa gian nhà chính.

Trên bức tường phía đông, phía tây của gian nhà chính có cửa ô được treo rèm, thông đến gian nhà ở phía đông và phía tây.

Trong hai căn phòng đều có giường đệm và chăn, tỳ nữ kiểm tra kĩ càng căn phòng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để công chúa Lộ Khiết ở căn phòng phía tây, hai bọn họ ở căn phòng phía đông, có thể gần bên để bảo vệ an toàn cho công chúa Lộ Khiết.

Hai tỳ nữ vừa dọn dẹp xong căn phòng thì nữ nhân viên hộ tống đi xin chỉ thỉ đã quay lại.

Băng Nhi vội vàng đi tới cửa, hỏi: “Nói thế nào, người của bọn ta có thể chuyển tới đây không?”

“Tiểu đoàn trưởng nói rằng đội cận vệ của điện hạ có thể chuyển tới, những người còn lại trên thuyền không được tiến vào trấn Ngư Khê, tiếp tục ở lại trên thuyền!” Nữ nhân viên hộ tống đáp.

“Tiểu đoàn trưởng ư?” Băng Nhi khẽ cau mày: “Không phải cô đi xin chỉ thị của Kim tiên sinh hay sao?”
Chương 1557: Cận vệ lạ lùng

“Kim tiên sinh bận rộn như thế, sao ta có thể nói gặp là gặp được?”

Nữ nhân viên hộ tống trả lời: “Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện gì to tát, xin chỉ thị từ tiểu đoàn trưởng của chúng ta là được rồi!”

“Sao chuyện này lại không phải là chuyện lớn chứ?”

Băng Nhi còn muốn phản bác thì bị công chúa Lộ Khiết đứng đằng sau ngăn lại.

“Làm phiền cô nương quá, bọn ta đã biết.”

Công chúa Lộ Khiết gật đầu với nữ nhân viên hộ tống, sau đó ra hiệu cho Băng Nhi vào phòng.

“Điện hạ, bọn họ coi khinh chúng ta quá!” Băng Nhi tức giận nói.

Công chúa Lộ Khiết là viên ngọc quý của Đông Man, được người dân thảo nguyên cưng chiều, nhưng từ khi thấy Kim Phi, đi đến đâu cô ta cũng bị khinh bỉ.

“Chúng ta đang ở địa bàn của người ta, chẳng lẽ không cúi đầu được sao? Hiện giờ Đông Man chúng ta yếu thế, bị người coi khinh quá bình thường, giống như ngày trước, sứ giả Đại Khang đi sứ sang Đông Man ta, có bao giờ được coi trọng không?”

Công chúa Lộ Khiết chua xót nói: “Ngẫm lại thì, Kim Phi bằng lòng gặp ta, lại còn chuẩn bị cho chúng ta một căn nhà, còn đồng ý cho đội thân vệ của ta vào đây, đã là rất tôn trọng chúng ta rồi.”

“Cho đội thân vệ vào được là một tiểu đoàn trưởng, cũng đâu phải là Kim Phi…” Băng Nhi nói thầm.

“Ngươi cảm thấy một tiểu đoàn trưởng nho nhỏ lại dám tùy ý để người của chúng ta lên bờ sao?” Công chúa Lộ Khiết liếc nhìn Băng Nhi: “Thôi, ngươi ra thuyền thông báo một tiếng, bảo bọn Dokim đổi quần áo với thân vệ mà vào đây đi.”

Lần này công chúa Lộ Khiết đến Đại Khang có ba mục đích chính, một là tới thăm Đại Khang, hai là dựa vào kết quả thăm thú ở Đại Khang để đàm phán với Kim Phi.

Mục đích thứ ba chính là tuyển dụng một nhóm nhân tài các ngành các nghề ở Đông Man, đưa đến Đại Khang học tập một chút.

Dokim chính là một trong những nhân tài mà công chúa Lộ Khiết tuyển được, có thể coi là người phụ trách tạm thời của nhóm người tài đó.

Khi ở trên biển, công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy trấn Ngư Khê có không ít nhà xưởng, cô ta muốn cho nhóm người tài đó lên bờ, nhìn xem có thể học được gì không.

Nếu Kim Phi chỉ cho đội thân vệ của cô ta lên bờ, vậy thì cô ta ra lệnh cho nhóm người tài đổi quần áo với thân vệ là được.

“Bảo Dokim đến, vậy không cho đội thân vệ vào ạ?” Băng Nhi sửng sốt: “Thế nhỡ điện hạ gặp nguy hiểm thì phải làm sao ạ?”

“Trong viện có nữ nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, hai người các ngươi ở bên cạnh bảo vệ ta, đội thân vệ có tới hay không cũng đâu khác gì nhau.”

Công chúa Lộ Khiết nói: “Nếu gặp nguy hiểm mà đến nữ nhân viên hộ tống cũng không xử lý được, thì đội thân vệ đến đây cũng thế mà thôi, chẳng bằng cho nhóm người Dokim đến, chưa biết chừng họ có thể học lỏm được gì đó.”

“Điện hạ anh minh!” Băng Nhi gật đầu: “Vậy ta sẽ đi đến thuyền thông báo cho họ?”

Thấy công chúa Lộ Khiết hơi gật đầu, Băng Nhi xoay người đi ra sân, cô ta đi cùng hai nữ nhân viên hộ tống tới chỗ đỗ của đội tàu Đông Man.

Một tiếng sau, một đội ngũ theo Băng Nhi đi vào tiểu viện.

“Đây là đội thân vệ của điện hạ ư?” Vẻ mặt của Giang Văn Văn hiện rõ sự ngạc nhiên.

Công chúa Lộ Khiết là hòn ngọc quý của thảo nguyên, thân vệ của cô ta không phải hẳn là binh lính tinh nhuệ của thảo nguyên sao?

Nhưng mà đội ngũ trước mắt có cả cao, thấp, béo, gầy, tuy tất cả mọi người đều mặt áo giáp nhẹ, nhưng có người mặc rộng thùng thình, có người mặc chật, siết chặt vào thân mình, thoạt nhìn không ra làm sao cả, không ra dáng binh lính chính hiệu gì hết.

Trong đó còn có hai người cao tuổi, mặt nhăn nheo, tóc cũng bạc nửa đầu.

Đừng nói Giang Văn Văn, ngay cả Băng Nhi cũng tự thấy những người này không thể là đội thân vệ của công chúa Lộ Khiết được.

Nhưng việc đã đến nước này, Băng Nhi chỉ có thể gật đầu, nói: “Đúng vậy, bọn họ chính là đội thân vệ của điện hạ!”

Nói xong, cô ta còn chột dạ bổ sung thêm một câu: “Hiện giờ Đông Man còn có chiến tranh, điện hạ nói tiêu cục Trấn Viễn chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho điện hạ, cho nên để lính tinh nhuệ ở lại chiến đấu, còn bản thân điện hạ chỉ mang theo một ít binh lính bình thường mà thôi.”

“Vậy các ngươi vào đi.” Giang Văn Văn gật đầu, ra hiệu cho nhân viên hộ tống dưới trướng tránh đường cho họ.

Sau khi “đội thân vệ” vào sân, Giang Văn Văn nhanh chóng phái người đi báo cáo tình hình.

Khi Đại Cường biết được tình hình thì cũng thấy đội hộ vệ này có vấn đề, anh ta không dám tự quyết định nữa, mà chạy tới xin chỉ thị của Kim Phi.

Dạo thời gian gần đây, đại đội đánh bắt số một liên tục bắt cá, thuyền lầu ban đầu phụ trách vận chuyển rong biển bị điều đi hai chiếc, dùng để vận chuyển cá khô về Xuyên Thục và Giang Nam.

Thuyền lầu vận chuyển rong biển vốn cũng đã không đủ dùng, nay còn bị điều đi hai chiếc, lại càng thiếu, càng ngày càng nhiều rong biển được phơi khô lại không thể vận chuyển về, chi có thể cho vào kho hàng.

Như thế mãi, kho hàng lại đâm ra thiếu.

Lúc này Kim Phi đang ở trường phơi nắng với Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi để bàn bạc việc cất vào kho vận chuyển.

Sau khi nghe Đại Cường báo cáo, ba người đều nhíu mày.

Ngay cả người ngốc nghếch như Đại Cường đều nhận ra chi đội thân vệ này có vấn đề, huống chi là ba người Kim Phi?

“Tiên sinh, chắc hẳn bọn họ không phải là mật thám mà công chúa Lộ Khiết mang đến đâu nhỉ?” Tả Phi Phi hỏi.

“Ta cũng không biết, nhưng đáng lý ra, nếu là mật thám thật thì đâu thể rõ ràng như vậy được?”

Kim Phi cũng không hiểu công chúa Lộ Khiết đang làm gì, càng không rõ cô ta muốn gì.

“Vậy thì có nên đuổi bọn họ về thuyền không?” Tả Phi Phi lại hỏi.

“Đã cho họ lên bờ rồi, giờ lại đuổi đi thì không thích hợp lắm.” Kim Phi lắc đầu, sau đó y nhìn Đại Cường: “Sai người nói cho công chúa Lộ Khiết, đội thân vệ của cô ta chỉ có thể phụ trách bảo vệ an toàn cho cô ta, không thể tự ý hành động!

Điều thêm hai đội nhân viên hộ tống, thay phiên canh giữ ngày đêm ở ngoài sân, theo dõi bọn họ sát sao cho ta!”

“Vâng!” Đại Cường gật đầu.

Dù sao Kim Phi cũng không muốn đám phán luôn với công chúa Lộ Khiết, y cũng nhận ra công chúa Lộ Khiết cũng không muốn đàm phán với y ngay, cho nên chuyện này đối với Kim Phi chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhớ tới, sau khi Đại Cường rời đi, Kim Phi không để ý đến nó nữa.

Nhưng mệnh lệnh của y lại thông qua Đại Cường, qua nhiều tầng nhắn lại, cuối cùng được Giang Văn Văn truyền đạt lại cho Băng Nhi.

“Tiểu đoàn trưởng của bọn ta nói, đội thân vệ của điện hạ chỉ có thể phụ trách an toàn cho điện hạ, không thể tự ý hành động, nếu để bọn ta phát hiện có người tách riêng một mình, vậy thực xin lỗi, Đại Khang không chào đón các ngươi, chỉ có thể mời các ngươi rời đi!”

Lời này của Giang Văn Văn đã có thể coi là rất nặng nề, nhưng Băng Nhi cũng tự hiểu được tình cảnh của bọn họ, nên đành gật đầu, sau đó cô ta hỏi: “Vậy công chúa điện hạ muốn đi xung quanh nhìn xem, thăm thú một lúc, có được không?”

“Ta cần xin ý kiến cấp trên!” Giang Văn Văn lại trả lời như vậy.

Băng Nhi cắn môi, rồi quay về gian nhà chính, cô ta thuật lại tin tức cho công chúa Lộ Khiết.

“Xem ra Kim Phi vẫn đang đề phòng chúng ta, nhưng như thế cũng là bình thường, chỉ là không biết y có cho phép chúng ta đi thăm thú xung quanh không?” Công chúa Lộ Khiết giận dữ nói.

Nếu Kim Phi không cho bọn họ tùy ý đi lại, vậy chẳng khác nào bọn họ bị Kim Phi giam lỏng trong viện này.

Nữ nhân viên hộ tống không để công chúa Lộ Khiết chờ lâu, sau khi rời đi, cô ấy quay trở lại rất nhanh.

“Tiểu đoàn trưởng của bọn ta nói, ngoại trừ một vài khu vực trung tâm như xưởng đóng thuyền... những nơi khác công chúa Lộ Khiết có thể tùy ý đi tham quan!”

Giang Văn Văn lại nhấn mạnh: “Nhưng tất cả các ngươi phải đi cùng nhau, không được có bất kỳ ai rời đội ngũ!”
Chương 1558: Vụng về

Khi tỳ nữ Băng Nhi truyền lại lời của Giang Văn Văn cho công chúa Lộ Khiết, công chúa Lộ Khiết rất bất ngờ, sau đó trong đầu hiện lên những lời trước đây Kim Phi nói với cô ta, đó là sự tự tin mãnh liệt từ trái tim.

Lúc đó công chúa Lộ Khiết chưa gặp Kim Phi, nhưng cảm giác tin tưởng của cô ta đối với Kim Phi càng mạnh mẽ hơn.

Thật ra công chúa Lộ Khiết vừa nhìn thấy “đội cận vệ”, cũng đã che trán cười khổ.

Trong đội cận vệ, người cao thấp béo gầy gì cũng có, chênh lệch độ tuổi cũng lớn, mặc áo giáp cũng không chỉnh tề chút nào.

Ai cũng có thể nhận ra bọn họ mặc như vậy có gì đó không ổn, vì vậy công chúa Lộ Khiết cho rằng chắc chắn Kim Phi sẽ không để bọn họ tự do đi lại.

Nhưng câu trả lời của Giang Văn Văn đưa ra là ngoại trừ một số khu vực trọng yếu của xưởng đóng tàu ra thì bọn họ vẫn có thể tùy ý tham quan.

Điều này chứng tỏ cho dù Kim Phi biết đội cận vệ của cô ta có gì đó không ổn nhưng không để ý.

Kim Phi quả thực không để ý.

Dù công chúa Lộ Khiết không nói, nhưng Kim Phi có thể đoán được cô ta đến để tìm chi viện hoặc là người hợp tác.

Thực ra đây cũng là điều y hi vọng.

Nhưng ai mở lời trước thì sẽ là người yếu thế hơn trong cuộc đàm phán.

Tương tự như vậy, lúc này nếu có thể thể hiện sức mạnh của bên mình thì cũng sẽ có nhiều lợi thế hơn trong lúc đàm phán.

Vì vậy Kim Phi biết đội cận vệ của đối phương có vấn đề nhưng cũng đồng ý cho bọn họ tham quan trấn Ngư Khê.

Nữ nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn dẫn đầu đều được điều động từ đội súng kíp, mỗi người đều được trang bị súng kíp và đều dụng thành thạo, cho dù đội cận về của Cửu công chúa đều là những cao thủ tử sĩ như Bắc Thiên Tầm và A Mai thì cũng không thể gây ra rắc rối gì.

Về phần bọn họ là gián điệp, Kim Phi cũng không lo lắng chút nào.

Gián điệp núp trong bóng tối mới thực sự là người kinh tởm, đội cận vệ của công chúa Lộ Khiết vẫn luôn được giám sát, gián điệp có tài giỏi hơn nữa cũng vô dụng.

Vì vậy Kim Phi không lo công chúa Lộ Khiết và đội cận vệ của cô ta có thể gây ra chuyện gì.

Lúc trước khi ở trên biển, công chúa Lộ Khiết rất tò mò về trấn Ngư Khê, nếu Kim Phi không ngăn cản thì bản thân cô ta đương nhiên sẽ không khách sáo.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, công chúa Lộ Khiết nghe thấy âm thanh tập hợp của ngư dân thì thức dậy.

“Điện hạ, sao người lại dậy sớm như vậy?”

Giang Văn Văn cũng vừa mới dậy, thấy công chúa Lộ Khiết ở trong sân nên đã chủ động chào hỏi.

“Không còn sớm nữa, trời cũng sắp sáng rồi.” công chúa Lộ Khiết hỏi: “Bên ngoài có âm thanh gì vậy?”

“Ngư dân đang tập hợp.” Giang Văn Văn nói: “Ngư dân phải ra cảng huấn luyện!”

“Chúng ta có thể đi xem không?” công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Đương nhiên là được.” Giang Văn Văn chỉ về phía xa: “Bên đó có tảng đá lớn, điện hạ đi xuống đó sẽ thấy rõ hơn, ta dẫn đường cho điện hạ.”

“Làm phiền cô nương rồi, phiền cô nương đợi một lát, bộ quần áo này không hợp, ta đi thay bộ khác.”

Công chúa Lộ Khiết gật đầu với Giang Văn Văn rồi quay người bước vào gian nhà chính.

Sau khi vào gian nhà chính, nụ cười trên mặt công chúa Lộ Khiết đã không còn nữa, lạnh lùng nói: “Đội cận vệ đâu? Sao còn chưa ra?”

Thật ra vừa rồi cô ta nói với Giang Văn Văn chỉ là kiếm cớ, cô ta vào gian nhà chính không phải để thay áo quần, lý do chính là một nửa đội cận vệ của cô ta vẫn chưa ra.

Chủ tử sắp đi ra ngoài rồi, mà còn nửa đội cận vệ vẫn chưa xuất hiện, cho dù là đóng giả thì cũng vô lý quá rồi.

“Thưa điện hạ, trước kia bọn họ chưa từng mặc áo giáp, vì vậy mặc rất chậm.” Băng Nhi cũng cạn lời.

Nếu đóng giả đội cận về, ban đêm sẽ phải trực ban.

Vì vậy Băng Nhi đã chia “đội cận vệ” thành hai ca, ca thứ nhất trực từ choạng tối đến nửa đêm, ca thứ hai trực từ nửa đêm về sáng.

Đám người trực ca từ choạng tối đến nửa đêm đã thức nửa đêm, công chúa Lộ Khiết dậy rồi họ vẫn đang ngủ say, đến khi Băng Nhi bảo tỳ nữ Sương Nhi đến gọi họ dậy, đám người đó mới bò dậy.

Tối qua khi thay áo quần ở trên thuyền, đội cận vệ thật đã giúp họ mặc áo giáp, bây giờ để bọn họ tự mặc, đám người này liền loạn cào cào, họ bối rối không biết mặc cái nào trước cái nào sau, rất lâu vẫn chưa mặc xong.

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, không nhịn được xoa trán: “Thôi, bảo họ đừng mặc áo giáp nữa, mặc áo quần bình thường là được rồi!”

“Nhưng nếu như vậy, Giang Văn Văn có nhận ra không?” Băng Nhi hỏi.

“Ngươi nghĩ rằng như hiện tại, người ta không nhận ra sao?” công chúa Lộ Khiết cười khổ nói: “Nếu Giang Văn Văn hỏi thì nói thì nói chúng ta tin cô ấy có thể bảo vệ sự an toàn của bổn cung là được rồi!”

Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng biết, nói như vậy hơi lừa mình dối người, nhưng khoảnh khắc đội cận vệ xuất hiện thì đã bắt đầu dối mình dối người rồi.

Bây giờ những người đóng giả đội cận về đều là nhân viên kỹ thuật, tuy không thể nói là yếu đuối nhưng bộ áo giáp nặng mấy kg cũng là gánh nặng lớn đối với bọn họ.

Mặc nó trong thời gian ngắn thì không phải là vấn đề gì lớn, nhưng công chúa Lộ Khiết dự định hôm nay sẽ đi dạo một vòng ở trấn Ngư Khê, nói không chừng phải mất một ngày.

Bây giờ thời tiết đã nóng rồi, những nhân viên kỹ thuật này chắc chắn sẽ không chịu được!

Còn không bằng ngửa bài luôn, giảm bớt gánh nặng cho bọn họ.

“Vâng!” Băng Nhi đồng ý rồi bảo Sương Nhi canh gác ở cửa đi thông báo cho đội cận vệ.

Đám nhân viên kỹ thuật kia nghe vậy thì như được đại xá, rối rít bắt đầu cởi áo giáp.

Nhưng lúc này bọn họ phát hiện, vừa rồi mặc vội quá, một số nút thắt đã bị thắt chặt quá, không thể gỡ ra trong chốc lát được.

Không còn cách nào, bọn họ chỉ có thể lấy dao găm cắt đứt dây, lúc này mới cởi áo giáp ra được.

Một đám người lại loay hoay mười mấy phút mới mặc quần áo xong, đến sân thay nhóm nhân viên kỹ thuật thứ hai đang trực ca.

Nhóm nhân viên kỹ thuật thứ hai vào nhà ở tập thể cũng loay hoay mười mấy phút mới ra.

Lúc này trời cũng đã sáng rồi, Giang Văn Văn đợi ở phía trước cũng hơi bực bội, nhìn thấy Băng Nhi chạy ra từ gian nhà chính đã đi lên hỏi: “Các người làm gì vậy? Sao lại cởi áo giáp ra rồi?”

“Điện hạ chúng ta nói tin Giang cô nương sẽ bảo vệ sự an toàn của điện hạ, vì vậy đã bảo họ không mặc áo giáp nữa, tránh việc gây chú ý.”

Băng Nhi trả lời theo dặn dò của công chúa Lộ Khiết: “Việc cất giữ áo giáp khá rắc rối, đã trì hoãn thời gian, mong cô nương lượng thứ, kiên nhẫn đợi một lát nữa.”

“Không sao, dù sao thì nhiệm vụ của ta bà bảo vệ điện hạ, điện hạ không gấp ta cũng không gấp.”

Giang Văn Văn lắc đầu: “Vậy ta đến trước cửa đợi mọi người, điện hạ chuẩn bị xong thì báo cho ta một tiếng là được.”

Vừa xoay người cô ấy đã không nhịn được mà bĩu môi.

Cất giữ áo giáp rắc rối ư?

Lừa người à?

Vừa rồi Giang Văn Văn nhìn thấy áo giáp của “đội cận vệ” nằm rải rác trên đất, không hề được cất giữ.

Nhưng nếu Băng Nhi đã nói như vậy, cô ấy cũng lười chỉ ra.

Khi Băng Nhi đến thông báo đã chuẩn bị xong, cô ấy dẫn đoàn người công chúa Lộ Khiết đi đến tảng đá bên biển.

Đến trên tảng đá, bầu trời phía đông đã bị chiếu đỏ bừng, mặt trời đã lên đỉnh núi nhỏ.

Các ngư dân đang xếp hàng chuẩn bị ra biển.
Chương 1559: Tham quan

Trước đó khi ở trên biển công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy ngư dân huấn luyện, nhưng lúc đó ngư dân chia ra rải rác trên vùng biển rộng lớn, trông không rõ ràng.

Hiện tại ngư dân đều tập hợp ở bến tàu, xếp hàng ra khơi đón ánh bình minh, khung cảnh tráng lệ hơn nhiều.

“Thật tráng lệ!”

Công chúa Lộ Khiết xúc động cảm thán, trong lòng cũng hơi xót xa.

Núi Đại Hưng An, núi Tiểu Hưng An và núi Trường Bạch đều nằm trong lãnh thổ của Đông Man, tài nguyên gỗ rất phong phú.

Trước kia Đông Man bọn họ cũng có rất nhiều thuyền đánh cá, lúc đầu dựa vào vô số thuyền đánh cá để bao vây Trấn Viễn số 1.

Đáng tiếc sau đó Kim Phi đã mang theo lượng lớn ca-nô đến, đi đường vòng từ phía đông đến phía sau thuyền đánh cá, chặn đường lui của thuyền đánh cá sau đó lợi dụng ưu thế về tốc độ của ca-nô và ưu thế công kích của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, đã đánh thuyền đánh cá của Đông Man đến thảm.

Những thuyền đánh cá may mắn trốn về bến cảng sau đó đã bị thủy quân của Trịnh Trì Viễn chặn lại, gần như toàn bộ đã bị tiêu diệt, mấy cây cầu xếp dỡ hàng đều bị nhân viên hộ tống nổ tan.

Cho dù như vậy nhưng vẫn chưa kết thúc.

Có lẽ mang hận vì Đông Man đã đánh chìm Trấn Viễn số 1, khiến cho rất nhiều nhân viên hộ tống tử trận, bây giờ dù chiến tranh giữa Đông Man và thành Du Quan đã dừng lại, nhưng Lưu Thiết vẫn luôn tấn công thuyền đánh cá của Đông Man.

Bây giờ bờ biển Đông Man đã hoàn toàn bị Lưu Thiết phong tỏa, ca-nô chưa bao giờ ngừng tuần tra trên biển, chỉ cần phát hiện một chiếc thuyền không phải của mình sẽ cho nổ ngay.

Trong trận chiến thành Du Quan vào năm ngoái, phía Đông Man đã chịu nhiều thương vong.

Những người Đông Man may mắn trốn thoát trở về kia đã miêu tả nhân viên hộ tống là ác quỷ giết người không chớp mắt.

Cùng với lệnh phong tỏa do Lưu Thiết thực hiện bây giờ càng khiến người Đông Man ven biển hoảng loạn suốt ngày.

Hiện tại người Đông Man đã hoàn toàn mất đi quyền lãnh hải, đừng nói ngư dân ra biển đánh bắt cá, ngay cả người dân làm muối đang phơi muối trên bờ cũng sợ hãi bỏ chạy, sợ một ngày nào đó nhân viên hộ tống sẽ giết luôn cả họ.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân công chúa Lộ Khiết đến đây.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả việc ăn muối cũng sẽ trở thành một vấn đề của Đông Man.

Nhìn thấy cảnh tượng hàng nghìn chiếc thuyền tranh nhau ra khỏi trên Đông Hải, công chúa Lộ Khiết không khỏi nghĩ đến những bến cảng trước đây của Đông Man.

Lúc đó thuyền đánh cá của bọn họ cũng nhiều như vậy...

Người làm được việc lớn sẽ không sống mãi trong quá khứ, công chúa Lộ Khiết biết sự việc đã đến mức này, nếu nghĩ nhiều cũng vô ích, cô ta hít thở sâu một hơi, từ bỏ ý nghĩ trong lòng.

Khi quay đầu lại, trên mặt đã khôi phục nụ cười, cô ta hỏi: “Giang cô nương, bọn họ đang làm gì vậy?”

Thực ra hôm qua cô ta đã muốn hỏi chuyện này rồi.

Những chiếc thuyền nhỏ này thoạt nhìn là thuyền đánh cá, nhưng điều khiến cô ta không hiểu là hôm qua cô ta đã gặp những chiếc thuyền này, nhưng nó không đánh bắt cá mà đi qua lại trên biển, trông giống như đang tập luyện trận pháp gì đó.

Ý nghĩ trong đầu lúc đó của công chúa Lộ Khiết là họ đang diễn tập trận pháp.

Nhưng không phải Kim Phi có ca-nô chạy bằng máy hơi nước rồi sao, sao còn phải dùng những chiếc thuyền nhỏ này để tác chiến chứ?

Hơn nữa công chúa Lộ Khiết cũng không nhìn thấy những vũ khí tác chiến như cung nỏ hạng nặng hoặc máy bắn đá, ngược lại lại nhìn thấy trên mỗi thuyền nhỏ đều đặt lưới đánh cá.

Thứ hai, kích thước, khuôn mẫu của những chiếc thuyền đánh cá này đều giống nhau, dường như chúng đều được làm bởi cùng một người thợ.

Nhưng công chúa Lộ Khiết biết, điều này là không thể.

Cho dù người thợ có siêng năng, hiệu suất lao động cao đi chăng nữa nhưng chỉ một người thì cả đời này cũng không làm ra được nhiều thuyền như vậy.

“Điện hạ hỏi bọn họ à?” Giang Văn Văn trả lời: “Bọn họ muốn ra biển huấn luyện.”

“Huấn luyện gì vậy?” công chúa Lộ Khiết hỏi tiếp.

“Huấn luyện đánh bắt cá đó.” Giang Văn Văn nói: “Điện hạ, người xem, bọn họ đều mang theo lưới đánh cá.”

“Đánh bắt cá cũng cần phải luyện tập sao?”

“Cần chứ.” Giang Văn Văn trả lời: “Những chiếc thuyền đánh cá này đều do tiên sinh thiết kế, mới được sản xuất một hai tháng mới đây, đừng nói những người dân tị nạn từ bên ngoài đến, cho dù là ngư dân địa phương cũng không quen với những chiếc thuyền đánh cá mới này, vì vậy cần phải huấn luyện.”

“Ngươi nói gì?”

Với sự bình tĩnh của công chúa Lộ Khiết thì lúc này cô ta cũng rất kinh ngạc: “Nhiều thuyền như vậy đều được sản xuất trong vòng một hai tháng gần đây sao?”

“Đúng vậy.” Giang Văn Văn gật đầu: “Xưởng đóng thuyền số 3 đã sản xuất chúng trong vòng chưa đầy hai tháng.”

“Sao có thể chứ?” Rõ ràng và công chúa Lộ Khiết không tin.

Dù thuyền đánh cá nhỏ, nhưng cũng cần phải cưa gỗ thành những tấm ván, sau đó phải lắp ráp mới thành một chiếc thuyền đánh cá.

Cho dù một bậc thầy hướng dẫn một nhóm người học việc lành nghề thì cũng phải mất mười ngày đến nửa tháng mới có thể làm ra một chiếc thuyền.

Dù thuyền đánh cá trước đây của Đông Man nhiều, nhưng đều được tích trong rất nhiều năm.

Trong vòng hai tháng sao có thể làm ra được nhiều thuyền như vậy chứ?

“Người khác thì không thể làm được, nhưng chuyện này đối với tiên sinh nhà ta lại dễ như trở bàn tay!”

Giang Văn Văn thẳng lưng, nói với vẻ tự hào.

Sau đó cô ấy chỉ vào vị trí của xưởng đóng thuyền số 3: “Ở kia là xưởng đóng thuyền số 3, tất cả thuyền đánh cá đều được làm ở đó, nếu điện hạ không tin, có thể đến đó xem xem!”

Dù sao thì Kim Phi cũng đã nói, chỉ cần không phải là khu vực cốt lõi thì đều có thể dẫn công chúa Lộ Khiết đến tham quan.

Vị trí cốt lõi nhất của xưởng đóng thuyền số 3 là xưởng số 1, vì bên trong có rất nhiều máy cưa lớn chạy bằng máy hơi nước.

Bây giờ máy hơi nước đã được bọc lại, chỉ còn một trục truyền động để dẫn máy cưa, trừ nhân viên đã được chỉ định thì không ai có thể đến gần đó.

Dù cấu trúc của máy hơi nước đơn giản, nhưng không tháo rời, muốn bắt chước làm ra một máy hơi nước chỉ dựa vào trục truyền động đã là một việc làm viển vông.

Vì vậy Kim Phi thiếp lập khu vực cốt lõi ở xưởng đóng thuyền số 3, chỉ có máy hơi nước.

Dù công chúa Lộ Khiết biết Giang Văn Văn không lừa cô ta, nhưng cô ta vẫn không dám tin.

Thực sự không thể tưởng tượng được Kim Phi lại có thể làm được điều này.

Vốn dĩ cô ta cũng muốn ngắm mặt trời mọc, nhưng hiện tại trong lòng cô ta chỉ còn lại sự tò mò về xưởng đóng thuyền số 3!

“Nếu được thì ta muốn đến đó xem!”

“Vậy đi thôi!”

Giang Văn Văn nghe vậy đã dẫn nhóm người công chúa Lộ Khiết đến xưởng đóng thuyền số 3.

Từ tảng đá đến xưởng đóng thuyền phải đi qua sân phơi.

Khi đi qua cửa sân phơi, công chúa Lộ Khiết hỏi: “Ở đây làm gì vậy? Trên kệ phơi gì?”

Đây cũng là một trong những vấn đề khiến cô ta đau đầu.

Diện tích của sân phơi rất lớn, hôm qua cô ta cũng đã nhìn thấy.

Nhưng hôm qua không đến gần sân phơi, cô ta nghĩ rằng những cái kệ trong sân phơi đang phơi vải.

Dù sao cô ta cũng đã đọc thông tin về Kim Phi, biết được Kim Phi đã dựa vào xưởng dệt để có chỗ đứng ở Kim Xuyên.

Bây giờ đến gần mới nhận ra những thứ phơi trên kệ không phải là vải.

“Đây là sân phơi rong biển, những thứ được phơi trên kệ đều là rong biển.” Giang Văn Văn thuận miệng giải thích.

“Rong biển ư?”

“À, rong biển là cái tên do tiên sinh đạt, trước kia ngư dân đều gọi nó là cỏ quấn chân, không biết ở chỗ điện hạ gọi nó là gì.”

Giang Văn Văn đi đến bên cạnh một chiếc kệ, lấy một miếng rong biển đưa cho công chúa Lộ Khiết: “Đây, là cái này!”

Công chúa Lộ Khiết là viên ngọc trên thảo nguyên, sao có thể biết rong biển được chứ?

Cô ta cầm trong tay rồi nhìn mấy lần, nhưng cũng không biết đây là gì, càng không biết nó có tác dụng gì.
Chương 1560: Sững sờ

Công chúa Lộ Khiết cũng là người không biết sẽ hỏi, bản thân không biết rong biển nên đã quay người hỏi nhân viên kỹ thuật ở phía sau: “Các người biết thứ này không?”

“Tiểu nhân biết!”

Một người trung niên lùn lùn mập mạp nói: “Ở chỗ chúng ta cũng có, cũng gọi là cỏ quấn chân.”

“Thứ này có tác dụng gì?” công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Cái này...” Người trung niên bị hỏi thì gãi đầu: “Cỏ quấn chân là một loại cỏ biển, hiện nay vẫn chưa phát hiện ra công dụng của nó?”

Giọng của người trung niên càng ngày càng nhỏ.

Trong sân phơi bên cạnh có rất nhiều kệ đang phơi rong biển, nếu không có tác dụng gì thì Kim Phi phơi nhiều rong biển như vậy làm gì?

Công chúa Lộ Khiết lại quay người nhìn Giang Văn Văn: “Giang cô nương, rong biển này có tác dụng gì vậy?”

“Ăn được!” Giang Văn Văn trả lời.

Công chúa Lộ Khiết vẫn chưa kịp nói thì người nhân viên kỹ thuật trung niên đã xen vào nói trước: “Đây là một loại cỏ biển, sao...”

Nói được một nửa, nhận thấy công chúa Lộ Khiết đang nhìn hắn, nhân viên kỹ thuật lập tức im miệng.

“Giang cô nương, rong biển này nấu như thế nào vậy?” Công chúa Lộ Khiết hỏi.

Bây giờ rong biển đã rất phổ biến ở Xuyên Thục, chắc hẳn không lừa được công chúa Lộ Khiết nên Giang Văn Văn đã nói thẳng: “Có thể dùng rong biển để nấu canh, cũng có thể dùng để nấu các món ăn nguội, có rất nhiều cách ăn, buổi trưa điện hạ có thể nếm thử xem.”

“Rong biển ở chỗ chúng ta nhiều không?” Công chúa Lộ Khiết nhìn nhân viên kỹ thuật vừa rồi.

Nhà hắn luôn kiếm sống bằng nghề đóng tàu, từ nhỏ đã lớn lên bên bờ biển, nên rất hiểu biết về vùng biển gần Đông Man.

“Thưa điện hạ, có, còn rất nhiều nữa là đằng khác.” Nhân viên kỹ thuật nói.

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên của cô ta là viết thư, bảo người đến biển hái rong biển.

Nhưng sau đó, cô ta đã xóa tan suy nghĩ này.

Bây giờ ca-nô đã phong tỏa nghiêm ngặt vùng biển Đông Man, thuyền đánh cá của bọn họ gần như đã bị ca-nô diệt sạch, dùng gì để đi hái rong biển chứ?

Nghĩ đến đây, lòng công chúa Lộ Khiết càng thêm đau khổ.

“Nhất định phải tìm Kim Phi để thương lượng việc này, cho dù phải trả cái giá lớn cũng phải để y rút ca-nô về!” Trong lòng công chúa Lộ Khiết đã thầm quyết định.

Nhìn thấy lại có một chiếc thuyền kéo rong biển vào bến tàu, công chúa Lộ Khiết cũng không vội đến xưởng đóng thuyền số 3 mà dẫn người đứng ở bên bờ quan sát.

Từ dỡ hàng đến làm sạch rồi đến phơi, công chúa Lộ Khiết vẫn luôn đứng ở ngoài sân phơi hơn một tiếng đồng hồ để nhìn toàn bộ quá trình.

Các nhân viên kỹ thuật đi theo cô ta cũng thầm ghi nhớ những bước quan trọng của việc phơi rong biển.

Sau đó, một đoàn người mới đến bên ngoài xưởng đóng thuyền số 3.

“Điện hạ, chúng ta ngồi thuyền hay đi bộ?” Giang Văn Văn hỏi.

Xưởng đóng thuyền số 3 có kênh rạch chằng chịt, mỗi xưởng giống như một ruộng lúa, con kênh giống như bờ ruộng, từ vị trí hiện tại của bọn họ đi đến xưởng số 1 ít nhất cũng phải vượt qua sáu bảy con kênh.

Không phải con kênh nào cũng có cầu, muốn đến xưởng số 1 phải đi thuyền hoặc dọc theo xung quanh xưởng đóng thuyền số 3, đi vòng đến xưởng đóng thuyền số 1 ở góc tây bắc.

“Đi bộ đi.” công chúa Lộ Khiết trả lời.

Nếu ngồi thuyền, không thể kiểm soát được tốc độ của mình, mặc đù đi bộ sẽ mệt nhưng có thể gặp được cảnh gì mình muốn ngắm cũng đều có thể dừng lại để quan sát.

Công chúa Lộ Khiết không chắc lần sau Kim Phi có đồng ý để cô ta đến xưởng đóng thuyền hay không, bây giờ có thể nhìn thì đương nhiên phải quan sát.

Công chúa Lộ Khiết quyết định đi bộ, Giang Văn Văn cũng không phản đối, gật đầu rồi đi bên cạnh chỉ đường.

Một đoàn người đi dọc theo bên ngoài xưởng đóng thuyền số 3, chưa đi được bao xa thì công chúa Lộ Khiết nhận thấy có điều không đúng.

Trong tưởng tượng của cô ta, đóng tàu là một quá trình liên tục, từ đầu đến cuối đều do một thợ phụ trách.

Nhưng cô ta lại nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ chỉ mới làm được một nửa, được chuyển từ xưởng này đến một xưởng khác.

Lúc đầu cô ta còn nghĩ rằng đó là tình huống đặc biệt, nhưng đi được một lúc, nhận ra tất cả các xưởng đều như vậy.

“Sao họ lại đưa những chiếc thuyền chưa làm xong vào lều khác vậy?” công chúa Lộ Khiết tò mò hỏi.

“À, điện hạ nói điều này sao, đây là phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất mà tiên sinh phát minh ra.” Giang Văn Văn trả lời.

“Phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất là gì?” Đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết nghe thấy cụm từ này.

“Phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất là mỗi người chỉ làm việc của mình...”

Kim Phi đã sử dụng phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất đã mấy năm, tất cả những xưởng dưới quyền của y đều sử dụng phương pháp làm việc này, không cần phải giấu giếm.

Giang Văn Văn hào phóng giải thích phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất.

Công chúa Lộ Khiết không phải là nhân tài về kỹ thuật, vẫn đang suy nghĩ về những điều Giang Văn Văn nói, nhưng sắc mặt những nhân viên kỹ thuật phía sau cô ta đã hoàn toàn thay đổi.

Hoạt động theo dây chuyền sản xuất và hoạt động theo kiểu truyền thống dường như không có nhiều sự khác biệt, nhưng nhân viên kỹ thuật lại rất rõ sự thay đổi nhỏ này sẽ dẫn đến những thay đổi lớn như thế nào.

Hoạt động theo dây chuyền sản xuất tương đương với việc chia quá trình sản xuất một sản phẩm thành một số bộ phận, mỗi người thợ chỉ cần phụ trách phần của mình là được.

Mô hình này không chỉ giảm đáng kể quá trình học tập của thợ, còn có thể nâng cao chất lượng và hiệu quả sản phẩm.

Những nhân viên kỹ thuật ở phía sau đã quyết định sau này sẽ đào tạo thợ theo mô hình này.

Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy đến lần này đã đến đúng nơi, chưa nhắc đến những việc khác, chỉ riêng việc học được hoạt động theo dây chuyền sản xuất đã không khiến chuyến đi của họ vô ích rồi.

Công chúa Lộ Khiết không để ý lắm, nhưng thấy nhân viên kỹ thuật phản ứng lớn như vậy, rất nhanh cô ta cũng hiểu được sự ảo diệu của nó.

“Kim tiên sinh đúng là thiên tài, phương pháp này mà cũng có thể nghĩ ra!”

Công chúa Lộ Khiết khen Kim Phi, sau đó dẫn người tiếp tục đi lên phía trước

Vừa đi vừa nhìn, tốc độ của họ không nhanh, đi đến trưa chỉ mới đi đén bên ngoài xưởng số 1.

Công chúa Lộ Khiết vẫn cảm thấy Kim Phi không thể làm ra nhiều chiếc thuyền đánh cá như vậy trong vòng khoảng thời gian ngắn hai tháng, vì chỉ cưa gỗ thành ván thôi đã cần nhiều thợ và thời gian rồi.

Đi đến bên ngoài xưởng số 1, cuối cùng công chúa Lộ Khiết cũng hiểu, Kim Phi đã làm ra chúng như thế nào.

Cách xưởng số 1 rất xa nữa, cô ta đã nhìn thấy dày đặc khói đen và khói trắng, cũng nghe thấy âm thanh ầm ầm.

Dù máy hơi nước đều được bọc lại nhưng cô ta không xa lạ gì âm thanh này, cô ta biết âm thanh đó phát ra từ máy hơi nước.

Khi đến gần, nhìn thấy vòng bi to như cánh tay lộ ra ở nơi bọc máy hơi nước lại, một đầu nối với máy hơi nước bị bọc lại, đầu khác nói với một chiếc cưa khổng lồ.

Ở bên dưới có có hai thanh ray, trên thanh ray có một chiếc xe đẩy tám bánh, thợ khiêng khúc gỗ khổng lồ, sau đó đẩy xe đẩy xuống dưới, khúc gỗ được cắt thành những tấm ván!

Hiệu quả của công việc này gấp mười lần so với thợ làm.

Không, cho dù là một trăm người thợ cưa bằng tay cũng không thể cưa gỗ nhanh hơn máy hơi nước.

Hơn nữa thợ làm việc sẽ mệt, mà máy hơi nước mãi mãi sẽ không mệt!

Từ trước đến nay cô ta chưa nghĩ đến máy hơi nước không chỉ dùng để kéo thuyền mà còn có thể dùng để vận hành những máy khác!

Hiểu được điều này, công chúa Lộ Khiết cũng sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK