Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1411: Nhiệm vụ mới

Khi Kim Phi quay đầu nhìn, y tình cờ nhìn thấy bóng lưng của Chu Linh Lung đang quay lại.

Nhuận Nương đi cùng xe chú ý tới động tĩnh của Kim Phi và liếc nhìn, sau đó cười hỏi: “Đương gia, ta về báo cho tỷ tỷ, để tỷ tỷ thu xếp người đến hỏi cưới Linh Lung cô nương."

"Nói bậy nói bạ!" Kim Phi tức giận tát yêu vào đầu Nhuận Nương một cái.

Nhuận Nương nhận một cái tát, làm ra dáng vẻ ấm ức, chen vào trong ngực Kim Phi, ngẩng đầu nói: "Là tỷ tỷ bảo ta chú ý đến Linh Lung cô nương, sao chàng lại đánh ta?"

"Chú ý tới Chu Linh Lung làm gì?" Kim Phi hỏi.

"Đương nhiên là để xem phẩm hạnh và cách nói chuyện của Linh Lung cô nương, nếu thích hợp, ta sẽ tới gặp mẹ Linh Lung cô nương để hỏi cưới."

Nhuận Nương nói: “Ta thấy Linh Lung cô nương khá tốt, ít nhất cô ấy cũng tốt hơn ta rất nhiều, gả cho đương gia làm thiếp, mặc dù có chút trèo cao nhưng cô ấy cũng tương xứng. Mẹ cô ấy là người tốt, cách nói chuyện tốt hơn mẹ ta nhiều!"

Kim Phi vẫn đang thắc mắc, ngày hôm qua mẹ con Chu Linh Lung tìm đến y rõ ràng có chuyện gì quan trọng, Tả Phi Phi được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ, cảm thấy hứng thú là điều bình thường, nhưng Nhuận Nương thường sẽ không tham gia vào những việc như vậy, nếu là trước kia, cô ấy nhất định sẽ tìm lý do để trở về thu dọn nhà cửa.

Nhưng hôm qua cô ấy chủ động đi theo Kim Phi, tham dự vào toàn bộ cuộc trò chuyện.

Kim Phi tưởng rằng cô ấy có hứng thú với tiền trang Kim Xuyên hay nhà trọ Kim Xuyên, ai ngờ cô ấy lại có hứng thú với mẹ con Chu Linh Lung...

"Các nàng thực sự rất coi trọng ta, Linh Lung cô nương là đại chưởng quầy của tiền trang Kim Xuyên. Các nàng nghĩ đến việc để Linh Lung cô nương làm vợ lẽ của ta thì đã đành, lại còn cảm thấy cô ấy trèo cao nữa..."

Kim Phi ngơ ngác, không biết nên nói gì.

Một trong những việc mà Quan Hạ Nhi tâm huyết nhất chính là giúp đỡ nhà họ Kim có con nối dõi, cô mãi mà chưa mang thai được nên bắt đầu thuyết phục Kim Phi lấy thê thiếp.

Hiện tại cô đã có con, Quan Hạ Nhi dành sự chú ý tới đứa trẻ, không hành hạ Kim Phi nữa.

Kim Phi vốn tưởng rằng sau này Quan Hạ Nhi sẽ không hành hạ mình nữa, nhưng ai ngờ rằng cô còn truyền chuyện đó cho Nhuận Nương.

Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi sống trong cùng một làng, họ lớn lên trong một môi trường gần như giống nhau, suy nghĩ vô cùng giống nhau.

Chỉ là Quan Hạ Nhi là vợ cả, theo quan niệm truyền thống của Đại Khang, vợ cả của một gia đình giàu có nên chủ động lấy thê thiếp cho chồng, nếu không sẽ bị chê là ghen tuông, đố kị cho nên mới chủ động. .

Nhuận Nương trước đây chỉ là một nữ đầu bếp, sau đó theo Kim Phi làm vợ lẽ, trước đây cô ấy chưa từng đề cập đến chuyện này, cô ấy chỉ nhìn thấy Kim Phi lén lút nhìn trộm Chu Linh Lung, lại nhớ tới lời giải thích của Quan Hạ Nhi nên cố ý thử thăm dò Kim Phi.

"Đại chưởng quầy của tiền trang thì sao chứ? Đương gia để cô ấy làm chưởng quầy, thì cô ấy mới có thể làm chưởng quầy. Nếu chàng không để cô ấy làm chưởng quầy, bây giờ cũng không biết cô ấy đang ở nơi nào đâu!"

Nhuận Nương ngẩng đầu, tự tin nói: "Hơn nữa, Vũ Dương tỷ còn là hoàng đế. Tiểu Bắc tỷ, Đông Đông tỷ, Phi Phi tỷ, ai không phải là chưởng quầy hay trưởng xưởng chứ?"

Nhắc mới nhớ, mẹ con Linh Lung vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Tiểu Bắc tỷ, gả cho chàng quả thực là cô ấy trèo cao rồi”.

Tiền trang Kim Xuyên quản lý một lượng lớn dòng vốn và chịu trách nhiệm giải ngân tiền lương cho công cuộc ra công cứu giúp, một khi xảy ra sự cố thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Khi Kim Phi lần đầu gặp mẹ con Chu Linh Lung, y không thể hoàn toàn tin tưởng họ nên đã giao tiền trang Kim Xuyên và nhà trọ Kim Xuyên cho thương hội Kim Xuyên quản lý và nhờ Đường Tiểu Bắc giúp trông chừng.

Cho đến nay, tiền trang và nhà trọ vẫn thuộc quản lý của Đường Tiểu Bắc, hai mẹ con họ hàng tháng phải nộp báo cáo kế toán cho Đường Tiểu Bắc, sau khi được Đường Tiểu Bắc xem xét, sau đó sẽ gửi đến làng Tây Hà và giao cho viện Khu Mật.

“Nhuận Nương, nàng không thể nói như vậy,” Kim Phi xoa tóc Nhuận Nương: “Quả thực ta có liên quan đến việc Linh Lung cô nương có thể làm đại chưởng quầy tiền trang, nhưng đây cũng là năng lực của cô ấy. Nếu không có cô ấy thì tiền trang khó hoạt động, phát triển đến quy mô như hiện nay là đôi bên cùng có lợi, biết chưa?”

"Cho nên tỷ tỷ mới cho rằng chàng nên cưới Linh Lung cô nương về!" Nhuận Nương nói: "Tiền trang trọng yếu như vậy, mà Linh Lung cô nương lại lợi hại thế kia, chỉ khi cưới về thì mới có thể yên tâm, bằng không sau này cô ấy gả cho người khác, cũng sẽ không một lòng với chàng thì thế nào?"

“Vậy nàng lại có nhiều tỷ tỷ hơn rồi!” Kim Phi liếc nhìn Nhuận Nương một cái.

Thời đại phong kiến, các phi tần thường căn cứ vào thời gian vào cửa để sắp xếp, người vào sau gọi người vào trước là tỷ.

Nhưng Nhuận Nương lại là ngoại lệ, có lẽ vì thân phận trước đây nên cô ấy còn tự ti hơn cả Quan Hạ Nhi, thấy ai cô ấy cũng chủ động gọi là tỷ.

“Nhiều tỷ tỷ hơn thì nhiều hơn thôi!” Nhuận Nương không để ý chút nào nói.

"Vậy cũng không thể nói cưới là cưới, nhất định phải có tình cảm chứ?" Kim Phi bất đắc dĩ nói.

"Không sao, sau khi Linh Lung cô nương gả tới, phát triển tình cảm cũng không muộn!" Nhuận Nương ôm Kim Phi và nói: "Đương gia tốt như vậy, cô nương nào mắt bị mù mới không thích!"

“Nàng đúng là trong mắt kẻ si tình có Tây Thi!” Kim Phi bị Nhuận Nương chọc cười.

Y biết lời nói của Nhuận Nương nhất định là nhằm lấy lòng y, nhưng Kim Phi cũng biết, nếu nói người quan tâm đến y nhất thì chắc chắn là Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.

Đám người Cửu công chúa, Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi đều có sự nghiệp riêng, ngay cả Bắc Thiên Tầm cũng mở lớp võ thuật, dạy trẻ con trong làng luyện võ, chỉ có hai người Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đặt hết tâm tư trên người y, suốt ngày lo lắng y sẽ khát, đói, lạnh.

“Tây Thi là ai?” Nhuận Nương tò mò hỏi: “Đương gia thích cô ấy à, hay là bảo tỷ tỷ đi hỏi cưới?"

"Không là ai cả, chỉ thuận miệng nói chuyện thôi!" Kim Phi vội vàng chuyển chủ đề, hỏi: "Ngoài việc hỏi cưới, Hạ Nhi còn giao cho nàng nhiệm vụ gì?"

Nhuận Nương nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng.

Kim Phi thấy vậy càng thêm tò mò, hỏi: "Thật sự còn có những nhiệm vụ khác à? Nói cho ta biết, rốt cuộc là nhiệm vụ gì?"

Nhưng Nhuận Nương lại cúi đầu không chịu nói gì.

“Nàng không nói, ta sẽ cù lét nàng!” Kim Phi uy hiếp.

Thấy Nhuận Nương vẫn không chịu nói gì, Kim Phi ra tay luôn.

Nhuận Nương sợ nhất bị cù lét, cô ấy co rúm người lại, cười cầu xin tha thứ, nói: “Đương gia, xin đừng cù ta nữa, ta nói!”

“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Kim Phi dừng lại: “Nói đi!”

"Tỷ nói, ta... ta cố gắng một chút... mang thai đứa trẻ càng sớm càng tốt..." Nhuận Nương cúi đầu trả lời.

"Hạ Nhi thật sự là..." Kim Phi không biết nên nói gì.

Chẳng trách gần đây y cảm thấy Nhuận Nương có gì đó không ổn, cô ấy càng ngày càng nhiệt tình, vốn tưởng rằng Nhuận Nương đang nếm được vị ngọt, nhưng bây giờ y mới nhận ra sau lưng cô ấy có người đang gây rắc rối.

Nói xong, Nhuận Nương ngượng ngùng, nhào vào trong ngực Kim Phi, không ngừng dùng đầu huých vào bụng Kim Phi.

Xe ngựa đi về phía tây trong lúc hai người đang chơi đùa, sau nhiều ngày lặn lội, đã đến biên giới Tây Xuyên và dừng lại trước một con kênh.

"Tiên sinh, Ngụy đại nhân tới rồi!"

Thiết Chùy hét lên ngoài cửa sổ.
Chương 1412: Kênh mương

“Ngụy Đại Đồng đến rồi sao?”

Kim Phi mở rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Đại Đồng cùng một đám người đang đứng ở ven đường.

Mấy tháng không gặp, Ngụy Đại Đồng đã gầy hơn một vòng so với lần gặp mặt trước đây, đầu cũng bạc nhiều tóc hơn, bộ quân phục rộng thùng thình mặc trên người trông có vẻ đung đưa.

Khi lần đầu tiên gặp Ngụy Đại Đồng ở Tây Xuyên, Kim Phi nhận thấy đây là một vị quan muốn làm điều tốt, chỉ là, bầu không khí ở Đại Khang lúc đó thật sự tệ đến mức những quan chức làm việc thành thật không những không được trọng dụng mà còn bị đồng nghiệp tẩy chay, thậm chí đàn áp.

Dù gì mọi người cũng đều làm quan, giữa một đám người đều không làm gì, chỉ nghĩ đến lợi ích như chúng ta mà ngươi lại muốn làm người thanh liêm, chính trực thì đó là không phù hợp với đám đông.

Cho dù ngươi có năng lực thì sao chứ, có lẽ ngươi sẽ chuẩn bị thu thập chứng cứ của chúng ta rồi đi cáo trạng sao?

Vì vậy, Ngụy Đại Đồng chưa bao giờ được trọng dụng, thậm chí còn gặp phải một số khó khăn, mãi sau khi đến tuổi trung niên, gai góc trong người cũng đã được mài dũa từ từ, hơn nữa trong nhà coi như cũng có một chút quan hệ nên mới miễn cưỡng trở thành một quan nhỏ ở Cục vận tải.

Công việc chính của quan vận chuyển là vận chuyển lương thực, thực tế là rất có lãi, xét cho cùng, trong quá trình vận chuyển xảy ra một số thất thoát về lương thực là điều hợp lý.

Để không còn bị chèn ép, Ngụy Đại Đồng chỉ có thể ẩn dật cùng thu lợi ích giống như những quan vận chuyển khác.

Cho nên lúc đầu Cửu công chúa có chút lo lắng khi nghe thấy Kim Phi dùng Ngụy Đại Đồng nên đã lén lút phái người theo dõi Ngụy Đại Đồng một thời gian.

Sau này sự thật chứng minh Cửu công chúa đã lo lắng quá mức.

Ngụy Đại Đồng bị chèn ép nhiều năm như vậy cũng không phải không có chút lợi ích nào.

Ít nhất ông ta cũng hiểu cách làm quan.

Các đồng nghiệp lãnh đạo trước đây đều thích hưởng lợi ích thì ông ta sẽ làm theo bọn họ. Biết Kim Phi và Cửu công chúa muốn làm việc thành thật nên sau khi được trọng dụng, ông ta chủ động gặp Cửu công chúa cho xin nhận một người thân tín đi quản lý sổ sách, bản thân ông ta hoàn toàn không động đến kinh phí của công trình, chỉ để ý làm việc mà thôi.

Đặc biệt vào cuối năm ngoái, với việc chi tiêu quân sự ở Xuyên Thục ngày càng tăng, Cửu Công chúa tiếp tục cắt giảm hỗ trợ tài chính cho công việc cứu trợ, hai con kênh gần như đã hoàn thành nhưng đang phải đối mặt với vấn đề bị đình công.

Để không làm chậm trễ việc xây dựng hai con kênh này, Ngụy Đại Đồng không chỉ bán căn nhà cũ của mình mà còn đến Tây Xuyên để cầu xin Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt, thậm chí còn đến Du Châu tìm Đường Tiểu Bắc than khổ, cuối cùng mới quyên góp được một chút tiền lương rồi thuận lợi bàn giao hai con kênh kia.

Có lẽ Ngụy Đại Đồng làm như vậy để làm màu, nhưng dù vậy, Kim Phi vẫn tán thưởng ông ta từ tận đáy lòng.

Suy cho cùng, Ngụy Đại Đồng cũng đang làm việc một cách chân thành, tốt hơn nhiều so với những quan chức ngồi mát ăn bát vàng của Đại Khang ngày trước.

Lúc này Ngụy Đại Đồng đích thân tới đón y, Kim Phi cũng không sĩ diện, kéo rèm bước ra khỏi xe ngựa.

"Vi thần bái kiến Kim tiên sinh!"

Ngụy Đại Đồng cúi đầu về phía Kim Phi nói: "Chúc mừng tiên sinh đã đánh bại Đông Man, Đảng Hạng, cũng cảm tạ tiên sinh dẫn quân chiến đấu hăng hái, bảo hộ người dân Xuyên Thục chu toàn!"

Phải nói rằng Ngụy Đại Đồng không chỉ giỏi làm quan mà còn giỏi nịnh nọt.

Kim Phi và các nhân viên hộ tống của y đã chiến đấu liều lĩnh ở Du Châu và Hi Châu. Dù đó là nhiệm vụ của họ nhưng không ai muốn liều mình bảo vệ những người như một đám ăn cháo đá bát.

Câu nói này quả thật đã đi thẳng vào trái tim của Kim Phi và những nhân viên hộ tống xung quanh.

“Cầm súng khi quốc gia gặp nạn, coi cái chết như trở về nhà, bảo vệ biên giới là nghĩa vụ của quân nhân chúng ta!”

Kim Phi nói: "Gần đây Ngụy đại nhân vất vả rồi, ta nghe nói kênh rạch xung quanh Tây Xuyên đã được sửa chữa rất tốt!"

Vừa rồi ngồi trên xe nên y không nhìn kỹ, bây giờ đứng trước mặt, Kim Phi nhìn thấy tay của Ngụy Đại Đồng tê cóng, khuôn mặt cũng nứt nẻ vì lạnh. Nếu ông ta không mặc quân phục thì hoàn toàn không nhận ra ông ta là một người đọc sách, ngược lại càng thấy ông ta giống một ông lão nông dân chăm chỉ hơn.

Những quan chức đi theo ông ta đều không khác gì.

“Không vất vả, không vất vả.” Ngụy Đại Đồng liên tục xua tay: “Bảo vệ biên cương là nghĩa vụ của quân nhân vậy thì việc tu sửa kênh mương chính là nhiệm vụ của ta, là việc ta nên làm!”

"Ngụy đại nhân, ngài từ đập Đô Giang đến à?" Kim Phi hỏi.

“Không phải,” Ngụy Đại Đồng chỉ vào con kênh trước mặt nói: “Con kênh này sắp hoàn thành và chuẩn bị thông nước, ta đến kiểm tra một chút, tình cờ nghe tin tiên sinh đến nên muốn chờ ở đây hai ngày, sau đó cùng tiên sinh đến đập Đô Giang, dọc đường tiên sinh có gì muốn chỉ bảo thì ta có thể dễ dàng sửa đổi.”

"Việc kiểm tra cống đã hoàn thành chưa?"

"Vẫn còn một chút nhưng có thể sắp xếp cho Từ đại nhân dẫn dắt đội.” Ngụy Đại Đồng không hề nói dối, thành thật nói: “Tiên sinh yên tâm, Từ đại nhân kinh nghiệm phong phú hoàn toàn có thể gánh vác trách nhiệm này.”

Một vị quan đứng sau Ngụy Đại Đồng tiến lên một bước và cung kính cúi đầu chào Kim Phi.

Loại tướng nào thì sẽ có loại binh như thế, Ngụy Đại Đồng là một người thành thật nên đương nhiên những người ông ta chiêu mộ cũng giống thế.

Dù đây là lần đầu tiên Kim Phi gặp Từ đại nhân, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và đôi tay giống như Ngụy Đại Đồng của y biết đây cũng là người thành thật.

Hơn nữa y tin tưởng quyết định của Ngụy Đại Đồng, nếu Ngụy Đại Đồng muốn lừa y, thì vừa rồi ông ta chỉ cần nói kiểm tra đã kết thúc là được.

Kim Phi gật đầu với Từ đại nhân xem như trả lễ, sau đó nói với Thiết Chùy: “Mang cho ta con ngựa đến đây, kế tiếp ta muốn cưỡi ngựa đến đập Đô Giang.”

"Tiên sinh, ngài vẫn nên ngồi xe ngựa đi, cưỡi ngựa không an toàn."

Thiết Chùy có chút khó xử nói.

Hiện tại người muốn giết Kim Phi quá nhiều, phàm là những người dám ra tay thì nhất định là cao thủ, trong đó có rất nhiều người giỏi ngụy trang.

Mặc dù phía trước có lính trinh sát dò đường và trên trời có phi thuyền cảnh báo, nhưng hai bên đường chính có quá nhiều nơi để ẩn nấp, Thiết Chùy cũng không thể đảm bảo rằng họ có thể phát hiện toàn bộ sát thủ.

Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu sát thủ ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên lao ra và bắn cho Kim Phi một mũi tên, bọn muốn cản cũng cản không kịp.

Xe ngựa mà Kim Phi ngồi được chế tạo đặc biệt, cho dù có người muốn ám sát y, dùng kiếm thông thường cũng khó có thể làm hỏng xe ngựa.

Vì vậy đi xe ngựa là lựa chọn an toàn nhất.

"Kim tiên sinh, tốt nhất ngài nên nghe lời Thiết Chùy và lên xe đi!"

Ngụy Đại Đồng cũng khuyên nhủ theo: “Ta sẽ cưỡi ngựa đi cạnh xe của ngài, có chuyện gì cần hỏi, ngài cứ cho gọi ta là được!”

Ưu điểm lớn nhất của Kim Phi là có thể nghe lời khuyên của người khác và không dám coi thường sự an toàn của bản thân.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng y cũng gật đầu và quay trở lại xe ngựa.

Ngụy Đại Đồng cưỡi ngựa song hành cùng với Thiết Chùy ở bên trái xe.

Tất cả mọi người đều không phát hiện, trên một ngọn đồi cách đó vài trăm mét, có hai người đang trốn trong rừng, chăm chú nhìn theo đoàn xe.

"Trở về báo cáo với Tiền tiên sinh, Kim Phi không cưỡi ngựa đi cùng Ngụy Đại Đồng mà đi xe ngựa!"

Một người trong số họ thì thầm.

“Kim Phi này cũng quá nhát gan,” người còn lại tức giận nói: “Ông đây ngồi xổm ở đây mấy ngày, tất cả đều phí công rồi!”

"Ngươi đạt đến trình độ của y thì gan của ngươi cũng bé thôi."

"Đừng than vãn nữa, mau quay lại báo cáo để Tiền tiên sinh tìm cơ hội khác!"

Người lên tiếng đầu tiên vỗ nhẹ vào vai người bạn đồng hành của mình.

"Haiz, cũng không biết khi nào ta mới có thể quay lại."

Người bạn đồng hành lại than vãn rồi quay người đi vào rừng.
Chương 1413: Đầu mối then chốt

Hiện nay, kẻ thù của Kim Phi thực sự quá nhiều, không riêng quyền quý của Đại Khang muốn đưa y vào chỗ chết, Đảng Hạng và Đông Man càng ước có thể băm xác y ra.

Cho nên những vụ ám sát nhằm vào Kim Phi đã không ngừng xảy ra.

Gia tộc quyền quý Đại Khang vì thế còn bỏ hiềm khích lúc trước, tập hợp từng mưu sĩ và tử sĩ lại, hợp thành một tổ chức ám sát, nhắm vào Kim Phi và các tầng lớp của chính quyền Xuyên Thục.

Cũng may biện pháp an ninh của Kim Phi hiện nay cực kỳ nghiêm ngặt, ngoài đội cận vệ bên ngoài của lãnh đạo Thiết Chùy ra, Cửu công chúa còn tổ chức một đội ngũ âm thầm bảo hộ an toàn của y.

Ngoài đám người Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi ra, những người khác muốn gặp được Kim Phi, đều phải trải qua mấy lần xét hỏi.

Như lần này tới Tây Xuyên, mặc dù là Kim Phi đề ra ý kiến gấp rút, nhưng đội quân tiên phong đã sớm chạy tới Tây Xuyên rồi.

Mẹ con Chu Linh Lung và đám người Ngụy Đại Đồng trước khi gặp được Kim Phi, đã trải qua vài lần xét hỏi.

Nhân viên xét hỏi nghiêm mật như vậy, vấn đề thức ăn càng không cần phải bàn.

Chế độ ăn uống Kim Phi bây giờ cũng không phải đặc biệt xa xỉ, phần lớn là những món ăn đơn giản tự nấu ở nhà, nhưng mỗi một dạng nguyên liệu nấu ăn, bao gồm nước dùng để nấu cơm uống trà, đều bắt buộc trải qua kiểm tra nhiều lần, sau khi xác nhận không có bất cứ vấn đề gì, mới có thể đưa đến phòng bếp riêng.

Dù vậy, sau khi mỗi món ăn làm ra, cũng bắt buộc có người tiến hành thử độc, sau đó mới được xuất hiện ở trước mặt Kim Phi.

Cứ như vậy, cho dù có người hạ kịch độc ở trong món ăn, cũng có thể nhanh chóng phát hiện.

Nếu không phải kịch độc, sau khi người thử món ăn bị trúng độc, Kim Phi cũng có thể được cảnh báo trước, từ đó tìm cách giải độc.

Có những phương sách bảo vệ này, sát thủ ngay cả cơ hội tới gần Kim Phi cũng không có, chớ nói chi là ám sát.

Cũng chỉ có lúc Kim Phi ra ngoài, mới có thể tìm được một tia hy vọng mà ám sát.

Công xưởng càng ngày càng nhiều, công nhân làng Tây Hà cần cũng càng ngày càng đông, mấy làng xung quanh hôm nay đã hoàn toàn nối thành một, cho dù là diện tích hay là số người dân ở, đều vượt xa quận thành Kim Xuyên, thậm chí vượt qua quận thành Quảng Nguyên.

Dân số đông đúc như vậy, lại không có tường thành để tiến hành kiểm soát ra vào, kẻ địch muốn đưa mấy gián điệp vào quả thực quá đơn giản.

Gián điệp mặc dù không có cách nào tới gần trung tâm làng Tây Hà, cũng không có cách nào tiếp xúc được Kim Phi, nhưng lấy được một chút tình báo xung quanh vẫn rất đơn giản.

Tổ chức ám sát giao cho những nhiệm vụ gián điệp này cũng rất đơn giản, chính là để bọn họ nhìn chằm chằm vào các động tĩnh của làng Tây Hà, ví dụ điều động của các nhân viên hộ tống, lượng sản xuất hàng hóa của các phân xưởng gần đây.

Kim Phi ra ngoài tất nhiên phải điều động đội cận vệ, cho nên y vừa mới rời khỏi làng Tây Hà, sau đó gián điệp đã báo cáo tin tức lên.

Lại căn cứ tuyến đường y đi trước, tổ chức ám sát không khó để suy ra hướng đi của Kim Phi.

Kẻ địch lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt để ám sát Kim Phi nên đã lần lượt ra tay, có thể tìm cơ hội ám sát ở hai bên đường chính của Tây Xuyên.

Đáng tiếc Kim Phi quá cẩn thận, đều ngồi trong xe ngựa suốt dọc đường đi, chỉ có lúc nghỉ ngơi mới từ trong xe ngựa đi ra.

Nhưng Thiết Chùy mỗi lần chọn nơi nghỉ ngơi, đều là chỗ mà bốn phía cực kỳ trống trải, trên trời lại có phi thuyền canh gác, bọn họ căn bản tìm không được cơ hội ra tay.

Sau đó biết được ở biên giới Tây Xuyên, Ngụy Đại Đồng muốn nghênh tiếp Kim Phi, các mưu sĩ lại thấy được hy vọng.

Bọn họ đã từng nhiều lần phân tích qua tính cách của Kim Phi, biết y cực kỳ coi trọng đối với công trình thuỷ lợi, cho nên khả năng cao có thể cưỡi ngựa lên đường, như vậy có thể kiểm tra tình hình thi công của kênh rạch một cách tốt hơn.

Chỉ cần Kim Phi rời khỏi xe ngựa, bọn họ sẽ có cơ hội rồi.

Chặng đường từ biên giới đến đập Đô Giang có mấy trăm dặm, bọn họ có thể tha hồ bố trí mai phục.

Mặc dù có phi thuyền canh gác, lính trinh sát dò đường, nhưng lính trinh sát cũng không thể nào lật xem mỗi một tảng đá, mỗi một buội rậm cỏ dại của dọc đường.

Phi thuyền ở trên cao vài trăm thước, càng không thể nào phát hiện các cao thủ ngụy trang ẩn nấp trên mặt đất.

Chỉ cần để cao thủ tìm được cơ hội tiếp cận khoảng cách gần với Kim Phi, như vậy bọn họ có khả năng cao nắm chắc một đòn chí mạng.

Trên thực tế, các mưu sĩ suy đoán không sai, Kim Phi quả thực chủ động đề ra muốn cưỡi ngựa lên đường, chỉ tiếc là quyết định này bị Thiết Chùy và Ngụy Đại Đồng cùng nhau khuyên can.

Sau khi biết được Kim Phi và Ngụy Đại Đồng gặp mặt và cũng không hề cưỡi ngựa lên đường, lần này Tiền tiên sinh người tổ chức ám sát vô cùng thất vọng, nhưng hắn cũng không có vì vậy buông tha, mà phái người tiếp tục đi tìm hiểu trước, tìm cơ hội mới.

Kim Phi còn không biết bản thân lại bị người theo dõi, sức chú ý đều đặt ở trên kênh rạch dọc đường, thỉnh thoảng kêu Ngụy Đại Đồng tới trước mặt, hỏi tin tức liên quan.

Ngụy Đại Đồng đối với câu hỏi của Kim Phi, hầu như đều trả lời trôi chảy, chỉ thỉnh thoảng khi liên quan đến một số con số chính xác, mới lật xem tài liệu mang theo bên người.

Mặc dù ông ta tuổi đã cao, trí nhớ không bằng trước.

Kim Phi rất hài lòng với biểu hiện của Ngụy Đại Đồng.

Không chỉ nghiệp vụ thành thạo, hơn nữa cực kỳ cẩn thận, nếu số liệu không chắc chắn, ông ta sẽ lấy tài liệu ghi chép ra xem, mà không phải thuận miệng bịa chuyện số liệu để lừa mình.

Đội xe trên đường chính vừa đi hai ngày, lúc đi ngang qua phía dưới sườn núi, Ngụy Đại Đồng cưỡi ngựa đuổi theo Thiết Chùy: "Thiết Chùy huynh đệ, khi nào chúng ta nghỉ ngơi?"

Xuất phát từ sáng sớm, đã lên đường được hai canh giờ, quả thật nên nghỉ ngơi, nhưng dưới tình hình chung, khi nào nghỉ ngơi, nghỉ ngơi ở đâu, đều là để Thiết Chùy đội trưởng cận vệ này quyết định, ngoài Tả Phi Phi ra, sẽ không bàn bạc với người khác, cũng sẽ không nói cho người khác.

Ngụy Đại Đồng là một tên cáo già chốn quan trường, biết chuyện này liên quan đến an toàn của Kim Phi, cũng sẽ không chủ động hỏi thăm.

Cho nên Thiết Chùy đối với câu hỏi của Ngụy Đại Đồng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không trả lời, mà là hỏi ngược lại: "Ngụy Đại Nhân có việc gì à?"

"Cũng không có việc lớn gì, chính là vòng qua sườn núi phía trước, là đầu mối then chốt của kênh rạch, nếu có thể, ta muốn nghỉ ngơi ở gần đó, dẫn tiên sinh đi tham quan đầu mối then chốt một chút."

Ngụy Đại Đồng trả lời: "Đầu mối then chốt này nối liền mương chính và mấy mương nhánh, là một giao lộ khá phức tạp, trước khi thông nước, ta muốn nhờ tiên sinh kiểm tra."

"Thì ra là vậy. . ." Thiết Chùy khẽ gật đầu, nhưng vẫn không lập tức đưa ra quyết định, mà mời Tả Phi Phi.

Vốn dĩ sắp đến lúc nghỉ ngơi rồi, Thiết Chùy và Tả Phi Phi bàn bạc một chút, lại hỏi ý kiến của Kim Phi, sau đó quyết định đồng ý với yêu cầu của Ngụy Đại Đồng, nghỉ ngơi ở gần đầu mối then chốt của kênh.

Vì lý do an toàn, Thiết Chùy cũng không ra lệnh nghỉ ngơi, mà phái lính trinh sát đi tìm hiểu gần đầu mối then chốt.

Mười mấy phút sau, lính trinh sát cưỡi ngựa trở về.

"Đội trưởng, phía trước có một mảnh đất bằng phẳng lớn, không có phát hiện nguy hiểm, có thể nghỉ ngơi!"

Thiết Chùy lúc này mới ra lệnh, đội xe đi tới vị trí đầu mối then chốt của kênh, dừng ở trên mảnh đất bằng dưới sự hướng dẫn của lính trinh sát.

Giống như lính trinh sát nói, diện tích đất bằng phẳng này vô cùng lớn, vừa xem thấy ngay xung quanh toàn là cây cỏ xanh mới vừa mọc lên.

Theo Thiết Chùy ra lệnh một tiếng, toàn bộ nhân công đội cận vệ và nữ công nhân đội súng kíp ở xung quanh cảnh giới, những người khác thay phiên nghỉ ngơi, tiểu đội nấu ăn thì bắt đầu dỡ nguyên liệu, chuẩn bị làm bữa trưa.

Dưới sự hướng dẫn của Ngụy Đại Đồng, Kim Phi đi tới phía trên đê đập.
Chương 1414: Nguyên nhân khác

Phía dưới đê đập là một đập chứa nước, phía Tây đập chứa nước nối liền với một mương nước rộng lớn, cầm kính viễn vọng nhìn sang, mơ hồ có thể thấy những phía khác ở đập chứa nước, còn có mấy miệng cống, phía dưới hẳn cũng nối liền với cái mương nước khác.

Phía tây mương nước rõ ràng có dấu vết nhân tạo, có thể thấy là do con người xây dựng.

Đập chứa nước cũng là như thế, ở rìa rõ ràng có dấu vết tu sửa nhân tạo, đê đập cũng mới, chắc hình thành từ đống bùn tích tụ phía dưới.

“Đập chứa nước nảy hẳn là đã có từ trước nhỉ?” Kim Phi phỏng đoán.

Nếu như đập chứa nước này được đào ra thì lượng công cũng quá lớn, Ngụy Đại Đồng không có khả năng hoàn thành nhanh như vậy, mà số đất đào ra cũng sẽ không chỉ có ngần ấy.

"Tiên sinh quả nhiên có ánh mắt tinh tường, liếc mắt một cái đã nhìn ra!" Ngụy Đại Đồng thuận theo đó mà nịnh nọt một câu, sau đó lấy ra một bản đồ vẽ tay, nói cho Kim Phi:

"Trước kia đập chứa nước này là một cái hồ, đầu mương nước kia trước đây là một con sông, nhưng có nhiều chỗ tương đối hẹp, cũng tương đối cạn, ta dẫn với đập Đô Giang bên kia, tạo thành một con mương chính.

Ta cũng rút hết nước ở đập chứa nước bên này, triệu tập dân chúng tới sửa một chút, xây mấy chỗ đê trước đây khá yếu lên cao hơn, rồi đào thêm mấy mương nhánh, vậy thì nước trong đập chứa nước này có thể chảy tới hai quận và bảy huyện theo mương nhánh, cuối cùng mấy mương nhánh sẽ lại hội tụ đến đập chứa nước Thông Giang ở phía nam.

Phía dưới đập chứa nước Thông Giang còn có mấy mương nước, có thể dẫn nước tới ba quận và mười một huyện, cuối cùng từ các nơi khác nhau cùng chảy về Trường Giang."

"Có những mương nước này, mấy trăm dặm đồng ruộng của Xuyên Thục đều sẽ nhận được lợi ích!" Kim Phi nhìn bản đồ cảm thán nói.

"Không chỉ đồng ruộng, còn có vận chuyển!" Ngụy Đại Đồng nói: "Trước kia nếu có những mương nước này, ta đi tới khu lương thực phía đông cũng không cần đi qua Du Châu!"

Sau khi xưởng sắt thép được thành lập, Mãn Thương đang thử xây dựng dây chuyền sản xuất máy hơi nước cỡ nhỏ đầu tiên, mặc dù hiện giờ còn chưa thành công, nhưng sớm muộn gì cũng có thể thành công.

Sau khi có thể sản xuất lượng lớn máy hơi nước cỡ nhỏ, thì có thể sản xuất lượng lớn ca-nô.

Đối với ca-nô mà nói, mương nước chính là đường cao tốc.

Bây giờ ca-nô đã thành phương tiện vận chuyển chủ yếu để phân phát nhật báo Kim Xuyên, đầu tiên bọn họ chất hàng hóa lên ở bến tàu Kim Xuyên, sau đó xuôi dòng đi theo sông Gia Lăng, thuận theo dòng sông đi tới các nơi ở Xuyên Thục

Trước kia phải cưỡi ngựa vài ngày mới có thể chạy đến nơi, sử dụng ca-nô thì chỉ cần hơn nửa ngày là có thể đưa báo qua.

Hiện giờ phần lớn mương nước nhân tạo còn chưa làm xong, sau này sau khi những mương nước này được thông nước, ca-nô sẽ có thể nhanh chóng đuổi tới các nơi nội địa Xuyên Thục, mệnh lệnh của Cửu công chúa cũng có thể nhanh chóng truyền đạt xuống dưới.

Đến lúc đó sự khống chế của làng Tây Hà đối với Xuyên Thục sẽ đạt tới một độ cao mới.

Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Kim Phi coi trọng công trình thuỷ lợi như vậy.

Kim Phi nhìn đập chứa nước rộng lớn trước mắt, cảm thán vỗ bả vai Ngụy Đại Đồng: "Ngươi vất vả rồi!"

Từ khi đập Đô Giang khởi công đến bây giờ còn chưa đến một năm, trong thời gian ngắn như vậy, Ngụy Đại Đồng có thể xây dựng nhiều đập chứa nước, mương nước như thế, mặc dù phần lớn đều là cải tạo mương nước, dòng sông có sẵn trước kia, nhưng vẫn cực kỳ không dễ dàng.

"Ta cũng không cần tự mình xuống dưới khiêng giỏ, có gì vất vả chứ, người thật sự vất vả chính là dân chúng."

Ngụy Đại Đồng cảm thán: "Tiên sinh gần đây vẫn luôn tác chiến ở phương bắc, có lẽ không biết, rất nhiều dân chúng biết triều đình muốn đánh trận, không có tiền sửa đập chứa nước, mương nước, đều không cần tiền công, chỉ cần nuôi cơm thì sẽ đến làm việc miễn phí!"

"Còn có chuyện này sao?" Kim Phi khẽ nhíu mày.

Y thật sự không biết chuyện này.

"Chẳng lẽ tiên sinh không phát hiện, bắt đầu từ mấy tháng trước, tiền công bệ hạ cho để phát cứu tế đã ít đi 20% sao?" Ngụy Đại Đồng hỏi.

"Chuyện này ta biết." Kim Phi nói: "Không phải do Vũ Dương ngừng một số hạng mục tiếp tế sao?"

"Có một số hạng mục đường chính đã lại ngừng, nhưng công trình thuỷ lợi ta phụ trách thì không ngừng lại, rất nhiều dân chúng lúc không phải làm nông đều đến làm việc không lấy công."

Ngụy Đại Đồng cảm thán: "Tiên sinh đã từng nói, lực lượng quần chúng là vô cùng vô tận, hiện giờ cuối cùng ta cũng đã cảm nhận được! Nếu không có bọn họ, Ngụy Đại Đồng ta có tài đức gì, mà có thể xây dựng được nhiều mương nước như vậy trong chưa đến một năm chứ!"

Sau khi cảm thán xong, ông ta vẫn không quên nịnh nọt một cái: "Đương nhiên, có thể có quy mô như thế, hoàn toàn bởi vì tiên sinh và bệ hạ quan tâm dân tình, bây giờ quần chúng đều khen ngợi từ xưa đến nay, tán tiên sinh và bệ hạ chính là Hoàng đế thánh minh nhất và..."

Nói đến đây, Ngụy Đại Đồng đột nhiên dừng một chút.

Bởi vì bách tính nói là Hoàng đế và Hoàng hậu.

Cửu công chúa là Hoàng đế, vậy hoàng hậu là ai không nói cũng rõ.

Bây giờ chuyện xưa của Kim Phi và Cửu công chúa gần như đã nổi tiếng, không ít dân chúng đều bàn tán về việc này lúc uống trà uống rượu, còn nói đùa nói Kim Phi là vị nam Hoàng hậu đầu tiên từ trước đến nay, cũng là nam nhân lợi hại nhất từ trước tới nay.

Bởi vì Kim Phi là nam nhân đầu tiên để Hoàng đế làm tiểu thiếp!

Mặc dù Ngụy Đại Đồng biết đây chỉ là lời nói đùa của bách tính, với tính cách của Kim Phi, cho dù biết cũng chưa chắc sẽ tức giận, nhưng ông ta có ngốc cũng sẽ không nói chuyện này ngay trước mặt Kim Phi.

Thế là ông ta nhanh chóng sửa lời: "Dân chúng đều khen ngợi, từ trước đến nay, tiên sinh và bệ hạ chính là Hoàng đế và quốc sư thánh minh nhất!"

"Bọn họ cũng là dân chúng tốt nhất khắp thiên hạ!" Kim Phi cũng cảm thán theo.

Lúc đầu y thực hiện công cuộc ra công cứu giúp, chỉ vì thương cho dân chúng Xuyên Thục, không muốn bọn họ chết đói trong cái lạnh.

Năm ngoái sau khi Cửu công chúa áp dụng chính sách mới, thuế má của dân chúng Xuyên Thục nhẹ hơn phân nửa, vừa không có gia tộc quyền thế, thổ phỉ doạ dẫm, bắt chẹt, thu nhập tăng lên rất nhiều.

Mặc dù còn chưa đến mức cơm no áo ấm, nhưng tình trạng người chết đói đã giảm đi rất nhiều.

Công cuộc ra công cứu giúp nói trắng ra là cho dân chúng một miếng cơm ăn, theo lý thuyết, hiện tại dân chúng có lương thực dự trữ, người đi tham gia công cuộc ra công cứu giúp sẽ giảm bớt rất nhiều mới đúng, nhưng là trên thực tế, dân chúng tham gia công cuộc ra công cứu giúp càng ngày càng nhiều.

Đặc biệt là năm ngoái, vào hai tháng rảnh rỗi sau ngày mùa thu hoạch, gần như hơn một nửa dân chúng Xuyên Thục chủ động tham dự vào các loại hạng mục công cuộc ra công cứu giúp.

Trong đó có không ít dân chúng giống như Ngụy Đại Đồng nói, hoàn toàn không cần tiền công, chỉ cần nuôi cơm là được.

Có một số gia đình điều kiện tốt, thậm chí không ăn cơm, tự mình mang lương khô đến.

Kim Phi cảm thán xong, đột nhiên hỏi: "Trong này chắc không thể thiếu công lao của Trần Văn Viễn nhỉ?"

Mặc dù dân chúng Xuyên Thục chất phác, nhưng ai mà không biết hưởng phúc?

Cho dù thật sự rảnh đến phát điên, tự đi khai hoang đất đai cũng được, dù sao cũng tốt hơn làm việc miễn phí cho quan phủ chứ?

Cho nên Kim Phi suy đoán, trong đó chắc chắn có nguyên nhân khác

Có thể phát động nhiều quần chúng như vậy, chắc chắn không thể dùng thủ đoạn, chuyện duy nhất có thể làm, cũng chỉ có nhật báo Kim Xuyên.

Quả nhiên, Ngụy Đại Đồng gật đầu nói: "Có thể có được cục diện như hôm nay, đúng là không thể bỏ qua công lao của chủ biên Trần!"

"Anh ta viết gì trên báo chí?" Kim Phi tò mò hỏi.
Chương 1415: Tâng bốc

“Tiên sinh nhìn là biết”.

Ngụy Đại Đồng vẫy tay với bên dưới, trợ lý của ông ta vội chạy lên bờ đê.

Trên người trợ lý cũng đeo theo một cái bao nhỏ, bên trong đựng các loại bản vẽ, nhưng lần này Ngụy Đại Đồng không lấy bản vẽ ra mà lấy một cuốn sách nhỏ ra.

Kim Phi nhận lấy cuốn sách nhỏ mới biết thì ra đây là một xấp báo.

Nói chính xác đây là một xấp báo đã bị cắt.

Trong kỳ nghỉ hè của lớp sáu ở kiếp trước của Kim Phi, bài tập hè được giáo viên giao là làm một cuốn sách báo cắt, tức là cắt những nội dung mà y cho là hay trên tờ báo, sau đó đóng bìa lại với nhau.

Khi đó, điều kiện gia đình Kim Phi khó khăn, không có khả năng đặt báo, để hoàn thành nhiệm vụ này, ông nội của y đã đến xưởng đồng nát trong thị trấn tìm một cái bó lớn từ trong đống đồng nát về cho y.

Kim Phi từ nhỏ đã là đứa trẻ hiểu chuyện, y biết ông nội khó khăn lắm mới tìm được báo cho mình nên y gần như dành hết thời gian nghỉ hè ngâm mình trong đống báo đó.

Cũng chính trong kỳ nghỉ hè năm đó, Kim Phi nhìn thấy được thế giới bên ngoài qua báo chí, quyết định chăm chỉ học tập để có thể đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Thế nên Kim Phi vẫn luôn giữ lại cuốn sách báo đó, nhưng y không ngờ sẽ lại nhìn thấy cuốn sách báo thứ hai ở thế giới này.

“Ngụy đại nhân, ông còn có thói quen cắt báo sao?”, Kim Phi cười nói.

“Việc xây dựng các công trình thủy lợi sẽ mang lại lợi ích cho đất nước và nhân dân, ta cảm thấy rất vinh dự khi được tham gia vào đó. Khi nhìn thấy các báo cáo liên quan, ta đã cắt rồi giữ lại, sau này sẽ là bảo vật gia truyền của nhà họ Ngụy”.

Ánh mắt Ngụy Đại Đồng đầy vẻ tự hào, cũng hơi ngại nói: “Để tiên sinh cười chê rồi”.

“Không có, không có”, Kim Phi xua tay nói: “Vật bảo gia truyền này là thứ độc đáo nhất ta từng thấy, cũng có ý nghĩa nhất. Ta tin chắc con cháu của Ngụy tiên sinh nhất định sẽ rất tự hào về ông”.

“Đều là nhờ tiên sinh dạy bảo”, Ngụy Đại Đồng cúi người với Kim Phi: “Nếu không phải nhờ tiên sinh đề bạt, không biết ta đã bị lưu đày đến nơi nào rồi”.

Đây không phải là Ngụy Đại Đồng nịnh nọt gì, mà là sự thật.

Khi Đan Châu dẫn binh đi cướp bóc khắp nơi xung quanh Tây Xuyên, kho thóc của Cục vận tải do Ngụy Đại Đồng phụ trách cũng không thể thoát nạn.

Mặc dù phản ứng của ông ta khá nhanh, đã đưa phần lớn lương thực lên tàu trước, nhưng kho lương thực bị binh lính Thổ Phiên phá hủy.

Mặc dù trách nhiệm chính trong việc này không phải là của ông ta, nhưng theo quy định của Đại Khang, Ngụy Đại Đồng là người phụ trách kho lương thực nên vẫn có trách nhiệm rất lớn, ít nhất không thể thoát khỏi việc bị lưu đày.

May thay ông ta gặp được Kim Phi và Cửu công chúa, lại giúp Kim Phi vận chuyển nhân viên hộ tống, có đóng góp to lớn trong trận chiến ở Tây Xuyên, Kim Phi nhờ Cửu công chúa viết thư xin cho ông ta, vì thế ông ta mới thoát được một nạn.

Thế nên Ngụy Đại Đồng vẫn luôn rất biết ơn Kim Phi, cứ nghĩ Kim Phi là quý nhân lớn nhất đời này của ông ta.

Kim Phi khẽ cười, mở sách báo ra.

Những mẩu báo được cắt ra đều là những báo cáo liên quan đến thủy lợi, Kim Phi nhìn ngày tháng thì thấy số báo sớm nhất có thể bắt nguồn từ số đầu tiên của tờ nhật báo Kim Xuyên.

Trong nhật báo Kim Xuyên của số đó chủ yếu giới thiệu khái quát cơ bản về cả Xuyên Thục, chỉ đề cập một đoạn ngắn về đập Đô Giang, nhưng Ngụy Đại Đồng vẫn cắt giữ lại, còn lấy bút đỏ đánh dấu đoạn có nội dung về đập Đô Giang.

Sau đó trong một khoảng thời gian dài, không có nhiều bài viết về đập Đô Giang, cho đến khi đập Đô Giang hoàn thành vào năm ngoái, Trần Văn Viễn đã xuất bản một số đặc biệt giới thiệu chi tiết về chức năng của đập Đô Giang, cũng như ý nghĩa và ảnh hưởng của việc xây dựng đập Đô Giang.

Sau đó vì chi tiêu quân sự quá cao nên Cửu công chúa muốn dừng một số dự án cứu trợ, nhưng việc dừng dự án đột ngột sẽ gây ra phản ứng dữ dội, Cửu công chúa tìm đến Trần Văn Viễn, yêu cầu anh ta đưa tin tức ra trước thông qua tờ nhật báo Kim Xuyên.

Trần Văn Viễn suy nghĩ mấy ngày, xin Cửu công chúa chỉ thị, anh ta muốn thử kêu gọi người dân tham gia cứu trợ miễn phí.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Cửu công chúa, Trần Văn Viễn không kêu gọi người dân ngay mà điều chỉnh hướng đưa tin chính của nhật báo Kim Xuyên sang chiến trường phía Bắc.

Trận chiến bảo vệ thành của thành Du Quan và trận chiến ở kênh Hoàng Đồng vốn đã rất bi thảm, nhưng dưới sự cường điệu của Trần Văn Viễn lại trở nên bi thảm hơn.

Biết được Đảng Hạng và Tần vương kết hợp với nhau đưa trăm ngàn binh mã bao vây tấn công mấy vạn người Kim Phi, người dân Xuyên Thục vô cùng tức giận.

Sau hơn nửa tháng dẫn dắt, Trần Văn Viễn bắt đầu kêu gọi người dân tham gia chương trình làm việc cứu trợ, xây dựng Xuyên Thục bằng cách của riêng mình, đồng thời hỗ trợ Xuyên Thục ở phía sau.

Sau khi biết được tin này, Tiểu Ngọc cũng sắp xếp đội Chung Minh phối hợp tuyên truyền.

Người dân Đại Khang vốn dĩ chất phác và lương thiện, nào biết được đây là sự cường điệu của Trần Văn Viễn và Tiểu Ngọc, chẳng mấy chốc đã có người chủ động từ chối nhận lương sau khi hoàn thành công việc.

Con người đều có tâm lý bầy đàn, một khi có người dẫn đầu thì những người khác sẽ làm theo.

Dần dà việc tham gia làm việc cứu trợ miễn phí đã trở thành một làn gió mới ở Xuyên Thục.

“Mưu trí của Trần Văn Viễn thật là đáng gờm, anh ta thế mà lại gạt người dân như vậy”.

Kim Phi đọc báo xong thì bật cười mắng một câu.

Kim Phi nghĩ để người dân tham gia làm việc cứu trợ miễn phí tức là triều đình đang lợi dụng người dân, kết quả dưới sự dẫn dắt của Trần Văn Viễn, đây lại trở thành một điều rất vinh dự, nhiều người thậm chí còn bắt đầu so sánh.

“Tiên sinh, ta nghĩ Trần công tử không phải đang lừa gạt nhân dân”, Ngụy Đại Đồng lắc đầu nói: “Trong lịch sử từ trước đến nay, người dân đều phải làm nghĩa vụ, tiên sinh và bệ hạ nhân từ, đối xử tốt với dân, người dân muốn báo đáp cũng là điều đương nhiên.

Nói cho cùng vẫn là lòng nhân từ của tiên sinh và bệ hạ thắng được lòng dân”.

“Được rồi, ông mà còn tâng bốc ta nữa, chắc ta bay lên trời mất”.

Mặc dù Kim Phi mắng Trần Văn Viễn như thế nhưng trong lòng cũng tán đồng với anh ta, nhưng y không muốn nói đến vấn đề này nữa.

“Tiên sinh, thật ra muốn nhìn rõ nơi này, cách tốt nhất là lên trời”.

Ngụy Đại Đồng nói: “Hay là ta tìm một chiếc phi thuyền, chúng ta lên đó xem thử?”

Nghe thế Kim Phi hơi dao động.

Suy xét một chốc, y giơ tay lên gọi Thiết Chùy đến, bảo anh ta đi gọi Lão Ưng đến đây.

Lão Ưng vốn là đại đội trưởng của đội bay, sau khi theo Kim Phi trở về từ phía Bắc, Quan Hạ Nhi đề nghị phục hồi chức vụ của Lão Ưng, nhưng bị Kim Phi từ chối.

Trong quá trình hành động ở đất Tấn, đội bay do Lão Ưng chỉ huy đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mặc dù có nguyên nhân khách quan nhưng Lão Ưng là đại đội trưởng mà lại không có quyết định chính xác kịp thời thì phải bị trừng phạt, nếu không sau này sẽ không thể chỉ huy đội nữa.

Thế là Kim Phi yêu cầu Lão Ưng quay về làm thành viên đội bay bình thường, Lão Ưng cũng không có ý kiến với việc này.

Lão Ưng là nhân viên hộ tống được tiếp xúc với khinh khí cầu sớm nhất, kỹ thuật bay cũng là một trong những người xuất sắc nhất trong đội bay.

Lần này Kim Phi xuất hành, Cửu công chúa chỉ đích danh anh ta lái một chiếc phi thuyền đi bảo vệ Kim Phi.

Trên đường đi, phi thuyền mà Lão Ưng lái luôn bay ở phía trước, cũng là lúc nghỉ ngơi mới thay chiếc phi thuyền khác sang, để mấy người Lão Ưng xuống nghỉ ngơi chốc lát, tiện thể bổ sung nhiên liệu.

Lúc này Lão Ưng vừa xuống khỏi phi thuyền, biết Kim Phi tìm mình, anh ta vội chạy đến.

“Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì thế?”

“Chuẩn bị đi, ta và Ngụy đại nhân muốn lên phi thuyền để quan sát địa hình xung quanh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK