Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 441: Ta tin điện hạ

Trong lều binh lính nữ sau núi, Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam cũng không ngủ được.

Tất nhiên họ không tạo em bé giống Kim Phi và Quan Hạ Nhi, mà đang thì thầm nói chuyện.

“Vũ Dương, hôm nay muội nói hơi to gan rồi, tiên sinh bị muội nói đến mức đỏ cả mặt”.

Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Cửu công chúa ở bên gối: “Trước kia không nhìn ra muội lại có thể đùa được thế”.

“Tỷ tỷ, tỷ cũng nghĩ ta đang đùa sao?”, Cửu công chúa nhìn cái màn hỏi.

“Muội không phải đùa à?”, Khánh Mộ Lam sửng sốt: “Chẳng lẽ muội muốn gả cho tiên sinh thật sao?”

“Tiên sinh có gì không tốt à?”, Cửu công chúa hỏi ngược lại.

“Ơ…”, Khánh Mộ Lam nghẹn họng.

Nếu gả cho Kim Phi không tốt, trong làng sẽ không có nhiều cô nương nhớ mong y như thế.

“Nhưng tiên sinh đã có Hạ Nhi và Tiểu Bắc rồi, tiên sinh chắc chắn sẽ không bỏ bọn họ”.

Khánh Mộ Lam nói: “Muội là công chúa, lẽ nào muốn làm tiểu thiếp cho một Nam tước như y sao? Phủ Tông nhân, Lễ bộ cũng không có khả năng đồng ý”.

Phò mã không thể nạp thiếp, chỉ có thể có một người vợ là công chúa.

Nếu đã thành hôn trước khi cưới công chúa thì cũng phải bỏ thê thiếp đã cưới trước đó.

Nhưng với tính cách của Kim Phi, chắc chắn sẽ không vì làm phò mã mà bỏ vợ của mình.

“Ta chỉ nói tiên sinh rất tốt, muốn ở bên cạnh, chứ nói muốn gả cho y lúc nào?”

Cửu công chúa quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam.

“Vậy muội có ý gì?”, Khánh Mộ Lam càng khó hiểu.

“Tỷ tỷ, tỷ ở làng Tây Hà lâu như vậy rồi, lẽ nào không nhận ra, thật ra có rất nhiều cô nương đang nhớ nhung tiên sinh sao?”

“Đương nhiên là ta biết”, Khánh Mộ Lam nói: “Trong làng vẫn còn ổn, các cô nương chỉ lén lút liếc mắt đưa tình thôi, ta nghe A Điệp kể có một lần cô ấy đi theo tiên sinh đến núi Thiết Quán, các công nhân nữ ở đó mới táo bạo, không chỉ nói đùa mà còn động tay động chân nữa”.

“Vậy tiên sinh có làm loạn không?”

“Không, ta nghe A Điệp nói, tiên sinh đợi đến tối thì đóng cửa đi ngủ rồi”.

Khánh Mộ Lam nói: “Lúc trước ở quận Quảng Nguyên cũng thế, không biết có bao nhiêu thẻ đỏ thanh lâu tự đề cử mình, tiên sinh cũng chẳng để ý đến họ dù chỉ một lần”.

“Chứng tỏ tiên sinh là người có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng chung phòng với người khác, mà một khi chung phòng thì sẽ thật tâm thật lòng như với Hạ Nhi, Tiểu Bắc”.

Cửu công chúa nói: “Thật ra ta có thể cảm nhận được tiên sinh vẫn còn cảnh giác ta, nếu một ngày nào đó, tiên sinh bằng lòng… vậy thì chứng tỏ tiên sinh thực sự tin tưởng ta, chấp nhận ta từ tận đáy lòng”.

“Vũ Dương, y thật sự tốt như vậy sao? Đáng để một công chúa như muội…”, Khánh Mộ Lam do dự một chốc, sau đó nói: “Đáng cho muội hạ thấp mình như thế sao?”

Cô ấy nghĩ đường đường là Cửu công chúa mà lại không danh không phận đi hầu hạ như một tiểu thiếp làm ấm giường, thế chẳng phải là đang hạ thấp mình thì là gì?

“Tỷ tỷ, một ngàn năm chưa chắc đã có một đại tài như tiên sinh, có được y thì Đại Khang mới có thể thịnh vượng”.

Cửu công chúa nói: “Chỉ cần Đại Khang thịnh vượng, cho dù bảo ta đi chết, Vũ Dương cũng sẵn lòng chứ đừng nói là bảo ta đi hầu hạ”.

“Vũ Dương…”, Khánh Mộ Lam đau lòng ôm lấy Cửu công chúa: “Khiến muội phải chịu ấm ức rồi”.

“Tỷ nghĩ ta gả đến Thổ Phiên hoặc về kinh tuyển phò mã, sẽ tốt hơn gả cho tiên sinh sao?”

Cửu công chúa tự giễu nói: “Gả đến Thổ Phiên thì không nói, hai năm đầu chắc chắn sẽ bị đối xử như một con súc vật.

Cho dù về kinh tuyển phò mã cũng phải gả cho con cháu của một quốc công.

Tỷ còn không biết đám người đó có đức hạnh thế nào sao?

Họ hầu như đều ngâm mình ở thanh lâu.

Trong lịch sử có rất phò mã, mặc dù không có ai nạp thiếp nhưng có được mấy người có thể quản được bản thân không nuôi thiếp bên ngoài, không đến thanh lâu?

Đấu tâm tư với đám hồ ly kia là ta đã mệt lắm rồi, không muốn đối phó với đám đàn người chỉ vì những việc lặt vặt này.

So với họ, Kim tiên sinh luôn quang minh lỗi lạc công khai mọi việc, về nhà thì tất cả mọi người có thể vui vẻ cùng nhau dùng bữa, không cần phải để ý đến ai, như thế không tốt sao?”

“Vậy hôm nay muội cũng không cẩn thận quá”, Khánh Mộ Lam nói: “Đường đường là công chúa mà nói chuyện lại chẳng e ngại chút nào”.

“Tỷ có biết rõ ràng Đường Đông Đông và tiên sinh thích nhau mà tại sao lại không thể thành đôi không? Đó là vì họ quá dè dặt”.

Cửu công chúa nói: “Chuyện nam nữ, nếu hai người đều quá mức dè dặt thì không thể thành đôi.

Tỷ à, những người khác nhau thì làm việc cũng khác nhau.

Không thể quá tùy tiện khi tiếp xúc với những người nịnh bợ, nếu không họ sẽ nhanh chóng được nước lấn tới.

Nhưng với những người tài, tỷ phải thân cận một chút, nếu không họ sẽ cách xa tỷ.

Kim tiên sinh vốn đã rất dè dặt rồi, nếu ta còn tiếp tục cư xử với mấy nguyên tắc của công chúa kia, bọn ta cả đời sẽ không bao giờ thành đôi, thậm chí là không thể làm bạn”.

“Dù sao cho dù nói thế nào, muội đều có lý”.

Khánh Mộ Lam xoa đầu Cửu công chúa: “Nếu muội gả cho Kim Phi thật thì tốt quá, như thế muội có thể ở lại Tây Xuyên, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau”.

“Điều đó là đương nhiên”, Cửu công chúa cũng ôm lấy Khánh Mộ Lam: “Không biết ngày mai tiên sinh sẽ trả lời thế nào”.

“Nếu y không đi Tây Xuyên với muội, ta sẽ bảo A Mai bắt y đi”.

Khánh Mộ Lam nói: “Nếu biết trước muội nghĩ như vậy, vừa nãy ta đã bảo Thẩm Nhi bắt y lại, muội chỉ cần động phòng với y là xong”.

“Tỷ còn nói muội nói chuyện không e ngại gì, tỷ mới không ngại đấy”.

Cửu công chúa che miệng cười nói: “Nhưng cách của tỷ cũng được, sau này trong lòng y thật sự có ta rồi, nếu như y vẫn còn dây dưa như vậy, ta sẽ bảo Thẩm Nhi trói y lại”.

“Đừng cười ngây ngô như thế. Nào, ta bôi thuốc lên chân cho muội”.



Hai tỷ muội đã cưỡi ngựa chạy một ngày một đêm, nói chuyện một chốc rồi dần thiếp đi.

Ngày hôm sau được Thẩm Nhi gọi dậy, Kim Phi đã đợi hai người ở gian phòng ngoài nhà ăn.

“Tiên sinh, cho dù ngài không muốn cho bọn ta ké cơm thì cũng không cần đề phòng bọn ta như thế chứ?”

Khánh Mộ Lam ngáp một cái nói: “Còn mới sáng sớm đã chạy đến đây chặn bọn ta rồi sao?”

“Ăn bánh bao của cô đi”.

Kim Phi nhét một cái bánh bao vào miệng Khánh Mộ Lam.

“Tiên sinh, mới sớm thế đã đến tìm bọn ta, quyết định rồi sao?”

Cửu công chúa ngồi xuống bên cạnh Kim Phi, nhìn y hỏi.

“Ừ”, Kim Phi gật đầu.

“Không biết tiên sinh định thế nào?”, Cửu công chúa hỏi: “Có muốn làm thống lĩnh hộ vệ, giúp đỡ Vũ Dương không?”

Kim Phi nhìn trái phải một hồi, Cửu công chúa lập tức hiểu ý, tỏ ý Thẩm Nhi đuổi những người khác ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Khánh Mộ Lam cũng nhổ bánh bao trong miệng ra, thu lại nụ cười trên mặt.

“Điện hạ, ta muốn hỏi người, nếu chúng ta thắng trận, người có chắc chắn về sau triều đình sẽ không truy cứu trách nhiệm của chúng ta không?”

Kim Phi nói: “Ta muốn nghe lời nói thật”.

“Nhiều thì không dám chắc, ít nhất sáu mươi phần trăm chắc chắn”.

Cửu công chúa nghiêm nghị trả lời: “Vẫn là câu nói đó, nếu sau này phụ hoàng trách tội hoặc không thực hiện được số quân Ất Đẳng mà ta đã đồng ý với tiên sinh, Vũ Dương sẵn sàng đi theo tiên sinh làm thổ phỉ, trở thành áp trại phu nhân cho tiên sinh”.

“Vậy được, ta tin điện hạ”.

Kim Phi vỗ bàn: “Ta đi theo làm thống lĩnh hộ vệ cho điện hạ, cùng điện hạ chống lại Thổ Phiên”.
Chương 442: Quà đáp lễ của Cửu công chúa

“Cảm ơn tiên sinh!”

Cửu công chúa đứng dậy, thi lễ với Kim Phi.

“Nước nhà còn mất, mọi người dân đều có trách nhiệm, nên vậy mà”.

Kim Phi đứng dậy, đáp lễ.

“Nước nhà còn mất, mọi người dân đều có trách nhiệm, tiên sinh nói rất hay”.

Cửu công chúa khách sáo tán thưởng, hỏi: “Tiên sinh, bên này người thành lập đội hộ vệ, cần bao lâu nữa?… Không phải ta thúc giục tiên sinh, nhưng tình hình ở Tây Xuyên rất nguy cấp, chúng ta phải đến đó càng sớm càng tốt”.

“Ta nghe nói người Thổ Phiên đòi đất Xuyên Thục nên đã lập tức gọi nhân viên hộ tống quay về, bây giờ trừ một số còn ở kinh thành và Giang Nam, về cơ bản nhân viên hộ tống đều đã trở về làng rồi”.

Kim Phi ngồi xuống, suy nghĩ rồi nói: “Nếu nhanh thì hôm nay có thể chọn được một nghìn người, ta sẽ nhờ Lương huynh thu xếp bàn giao, sáng mai chúng ta có thể xuất phát”.

“Đúng rồi, trong đội hộ vệ có một số binh lính nữ, không có vấn đề gì chứ?”

Trải qua vài tháng phát triển nhanh chóng, tổng số nam nữ nhân viên hộ tống trong tiêu cục Trấn Viễn, hiện đã vượt quá một nghìn người.

Nhân viên hộ tống nữ phát triển nhanh hơn, giờ đây số lượng đã vượt qua nhân viên hộ tống nam.

Không còn cách nào, ở vùng nông làng Đại Khang có quá ít nam giới khỏe mạnh nên chỉ có thể chiêu mộ và huấn luyện nhân viên hộ tống nữ.

“Sức chiến đấu của binh lính nữ như thế nào?” Cửu công chúa hỏi.

“Thể lực chắc chắn không bằng binh lính nam, nhưng bắn cung, điều khiển máy bắn nỏ hạng nặng, không hề yếu hơn binh lính nam, có thể tấn công phụ trợ và áp chế hỏa lực”.

Kim Phi nói: “Nếu không dẫn theo binh lính nữ, ta chỉ có thể tuyển nhiều nhất là sáu trăm binh lính nam, trong số đó là một nửa là cựu binh và tân binh, nếu không, phòng thủ của làng sẽ xảy ra vấn đề”.

“Vậy thì dẫn theo binh lính nữ đi, để bọn họ phụ trách hỗ trợ binh lính nam”. Cửu công chúa gật đầu.

“Được!” Kim Phi gật đầu.

“Người Thổ Phiên cho thời hạn năm ngày, để Vũ Dương và ca ca ta đưa hung thủ đến Thổ Phiên để nhận tội, nếu không sẽ phái binh tấn công thành, hôm nay đã là ngày thứ tư, mai sẽ lên đường, lúc chúng ta về, có lẽ sẽ đánh nhau”. Khánh Mộ Lam cau mày nói.

“Các cô cưỡi ba con ngựa, cũng phải chạy một ngày một đêm mới đến nơi, đại quân di chuyển chậm chạp, cho dù bây giờ xuất phát cũng đã muộn”.

Kim Phi cầm một cái bánh bao nói: “Trước khi điện hạ tới, hẳn là đã thương lượng xong biện pháp đối phó với Châu Mục đại nhân, đúng chứ?”

“Đúng vậy”. Cửu công chúa cũng không phủ nhận.

“Cho nên hiện giờ điều điện hạ lo lắng không phải là đánh, mà là sẽ không đánh, đúng không?” Kim Phi hỏi.

“Cứ cho là như vậy, bây giờ phụ hoàng vẫn chưa biết chuyện bên Xuyên Thục, ta và Hâm Nghiêu ca ca có thể làm chủ, nếu phụ hoàng phái sứ giả đi thì ta không thể làm gì được”.

Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Phụ hoàng luôn luôn do dự bất định, chỉ có đánh thật, ván đã đóng thuyền, mới có thể giúp ông ấy hạ quyết tâm”.

“Hiểu rồi”. Kim Phi gật đầu.

Quân bên ngoài, tính mạng của vua khó mà đảm bảo.

Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, chính là đánh vào thời điểm này.

Thậm chí Kim Phi còn nghi ngờ, nếu người Thổ Phiên không đánh vào thời điểm này, bọn họ cũng sẽ tìm cớ, để phát động một cuộc tấn công.

“Đúng rồi, ta có một món quà muốn tặng cho tiên sinh, coi như đáp lễ chiếc gương mà tiên sinh đã tặng ta”.

Cửu công chúa vừa nói vừa lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa cho Kim Phi.

“Có gì muốn nói sao không nói ngay trước mặt, lại còn đưa thư...”

Kim Phi tò mò mở thư ra.

Bên trong là một tấm công văn.

Công văn đóng dấu của Châu Mục, là công văn đặt mua áo giáp ở chỗ Kim Phi.

Kim Phi chợt cau mày.

Ngày được đóng dấu cách đây nửa năm.

Cửu công chúa đưa công văn này cho y, còn nói là lễ vật, vậy có ý gì?

“Tiên sinh, Hâm Nghiêu ca ca nói, dù sao những bộ áo giáp này cũng chưa trả tiền, bây giờ có thể lấy ra để trang bị cho đội hộ vệ”.

Cửu công chúa cầm một cái bánh bao lên, thản nhiên hỏi: “Không biết ngài đã chế tạo được bao nhiêu cái rồi?”

Đầu óc Kim Phi nhanh chóng chuyển động.

Tự mình chế tạo áo giáp là phạm pháp, cho nên những người biết về lô áo giáp này, đều là những người mà Kim Phi có thể tin tưởng, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng không biết.

Cửu công chúa càng không thể biết.

Cho nên nhất định là cô ấy đoán.

Bởi vì toàn bộ Đại Khang, có không ít gia tộc quyền quý trộm chế tạo áo giáp.

Huống chi y còn là thợ rèn, có điều kiện tốt như vậy, không chế tạo áo giáp mới là bất bình thường.

Sở dĩ bây giờ bổ sung cho y một công văn, chính là để hợp pháp hóa lô áo giáp này.

Như vậy mới có thể phát huy tối đa sức chiến đấu của nhân viên hộ tống, sẽ có lợi hơn nếu chống lại Thổ Phiên.

Đây là chuyện tốt với Kim Phi, cũng như tiêu cục Trấn Viễn.

Nghe có vẻ chậm, nhưng thực chất những ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Kim Phi mà thôi.

Chỉ do dự một hai giây, Kim Phi mỉm cười đáp: “Thời gian vội vàng, nên chỉ làm được ba trăm hai mươi bộ”.

“Dù hơi ít, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì”.

Cửu công chúa đứng dậy cung kính nói: “Tiếp theo, tài sản và mạng sống của Vũ Dương đều nhờ vào tiên sinh”.

“Đây là vinh dự của ta, cảm ơn điện hạ đã tin tưởng”. Kim Phi đưa tay, đỡ Cửu công chúa lên.



Sau bữa sáng, doanh trại sau núi làng Tây Hà trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Nhân viên hộ tống cả nam lẫn nữ từ khắp nơi tập trung tại giáo trường, do Trương Lăng sắp xếp người tiến hành sắp xếp.

Trong kho hàng sau núi, Kim Phi dẫn Đại Lưu đến hang đá cuối cùng, lấy ra một chiếc rương gỗ, mang đến phòng chỉ huy tác chiến.

Rương gỗ được mở ra, bên trong là vài bộ áo giáp.

Kim Phi lấy khung gỗ, ra hiệu cho Đại Lưu để áo giáp lên.

“Tiên sinh, bộ áo giáp này có kín quá không?”

Khánh Mộ Lam đi vòng quanh bộ áo giáp, khen ngợi.

Trong mắt Cửu công chúa cũng thoáng qua tia tò mò.

Cô ấy cũng được coi là có kiến thức rộng, nhưng đây là lần đầu tiên thấy áo giáp như vậy.

Áo giáp hiện tại của Đại Khang chủ yếu vẫn là áo giáp da, có tấm chắn bằng sắt đặt ở những vị trí quan trọng như trái tim.

Tướng quân có tiền sẽ mặc áo giáp khóa, giống như giáp vàng lụa mềm mà Kim Phi cướp được của ông cả trên núi Thiết Quán.

Một số binh sĩ vẫn mặc áo giáp da, áo giáp tre.

Mà áo giáp Kim Phi chế tạo lại có màu đen làm chủ đạo, không chỉ mũ sắt, giáp ngực, ngay cả giáp chân, giáp tay, thậm chí cả găng tay và giày đều được làm bằng sắt.

Mũ sắt còn có mặt nạ che mặt.

Có thể nói, mặc bộ áo giáp này, cả người sẽ bị bọc trong sắt thép.

“Cái này gọi là bản giáp, khi mặc bộ giáp này không cần cầm khiên”. Kim Phi nói.

Bản giáp được các thợ thủ công phương Tây phát minh vào thế kỷ 15, vì khả năng phòng thủ vượt trội nên nó đã phổ biến trên chiến trường hàng trăm năm, nhưng phải đến khi xuất hiện súng ống, nó mới dần bắt đầu biến mất.

“Bản giáp?” Cửu công chúa bước tới, chạm vào áo giáp và hỏi: “Có bền không?”

“Điện hạ có thể để Thấm Nhi cô nương thử”. Kim Phi tự tin nói.

“Được”. Cửu công chúa nhìn Thấm Nhi nói: “Thử xem sao”.

“Dạ!”

Thấm Nhi đồng ý, tháo chiếc nỏ trên thắt lưng của Đại Lưu.

Trong thời gian ở làng Tây Hà, Thấm Nhi đã bắn nỏ rất thành thạo.

Lên dây lưu loát, sau đó bóp cò nhắm vào bản giáp.

Keng!

Mũi tên bắn vào trên ngực giáp, sau đó bắn ra.

Với khoảng cách gần như vậy, có thể bắn thủng cánh cửa, nhưng mũi tên chỉ để lại một vết lõm nhỏ trên ngực giáp mà thôi.

Thấm Nhi ném nỏ cho Đại Lưu, nhân lúc Đại Lưu đưa tay ra bắt, cô ấy rút kiếm bên hông Đại Lưu, chém thẳng vào bản giáp.
Chương 443: Ba tuyến phòng vệ

Thấm Nhi nhìn trông có vẻ yếu ớt nhưng sức mạnh lại lớn hơn Kim Phi rất nhiều.

Ầm!

Sau một tiếng động lớn, chiếc giá gỗ treo áo giáp đã bị Thấm Nhi cắt đôi chỉ bằng một nhát.

Các bộ phận của áo giáp rơi rụng đầy đất.

Thấm Nhi đưa tay nhặt mảnh giáp ngực lên, phát hiện trên đó chỉ có một vết kiếm mờ nhạt mà không bị phá nát.

“Cái này chắc chắn thật đấy!” Thấm Nhi đứng dậy nói: “Điện hạ, bộ giáp này rất chắc chắn, có thể nói là đao thương bất nhập!”

“Vậy có phải là mặc bộ giáp này vào thì sẽ không cần lo mình bị người ta giết, chỉ cần lo chém địch là được không?”

Ánh mắt Cửu công chúa lóe lên vẻ hưng phấn.

“Đúng vậy”. Thấm Nhi gật đầu: “Hơn nữa bộ giáp này được chế tạo hoàn toàn từ Bách Luyện Cương, không nặng lắm, mặc vào cũng không cần tốn nhiều sức”.

“Được chế tạo từ Bách Luyện Cương?”

Cửu công chúa luôn thong thả bình tĩnh không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cái gọi là Bách Luyện Cương chính là đập một khối sắt mềm nhiều lần cho đến khi không đập ra tạp chất nào và trọng lượng không giảm nữa thì mới được coi là thành công.

Trong quá trình đập, khối sắt sẽ bị nguội rồi trở nên cứng hơn, cần đun nóng lại để mềm ra, sau đó tiếp tục đập.

Quá trình này có thể lặp lại cả trăm lần.

Sắt thép được chế tạo bằng cách này được gọi là Bách Luyện Cương.

Bách Luyện Cương rất cứng rắn, trọng lượng cũng nhẹ, nhưng làm rất tốn thời gian nên thường được dùng để chế tạo đao kiếm.

Đây là lần đầu tiên Cửu công chúa thấy có người dùng thứ hào hoa xa xỉ này để chế tạo áo giáp như Kim Phi.

“Tiên sinh, những bộ giáp còn lại cũng đều được chế tạo từ Bách Luyện Cương sao?”

Cửu công chúa nén lại hưng phấn trong lòng, hỏi.

“Phải, hơn ba trăm bộ giáp còn lại cũng đều giống như vậy!”

Kim Phi khẽ gật đầu.

Đối với những thợ thủ công bình thường ở Đại Khang, Bách Luyện Cương tốn rất nhiều thời gian và công sức.

Nhưng đối với Kim Phi thì nó thật sự không là gì.

Đầu tiên, y cải tiến lò luyện cương, sắt thép sản xuất ra cũng rất ít tạp chất.

Hơn nữa y còn chế tạo ra một chiếc máy rèn đơn giản.

Những thợ rèn khác dùng búa đập mệt đến chết đi sống lại, một phút có thể gõ hơn hai mươi cái đã là rất ghê gớm rồi.

Trong đó còn có hơn phân nửa thời gian là gõ nhẹ nhàng, không phải lần nào cũng dùng nhiều lực.

Kim Phi chế tạo ra máy rèn, lúc có gió thì dùng chong chóng để điều khiển, không có gió thì dùng trâu bò đều điều khiển, một phút có thể rèn gần trăm lần, hơn nữa lực gõ còn mạnh hơn những thợ rèn khác rất nhiều.

Những nữ đệ tử dưới trướng Mãn Thương chỉ cần dùng kẹp giữ khối sắt rồi xoay liên tục là được.

Hiệu suất làm việc cao hơn những thợ rèn rất nhiều lần.

“Hơn ba trăm bộ giáp đều được chế tạo từ Bách Luyện Cương…”

Suy nghĩ của Cửu công chúa nhanh chóng thay đổi, muốn phát huy hết tác dụng của bộ giáp này.

Kim Phi cũng không quấy rầy, dẫn theo Đại Lưu và mấy cận vệ mang những bộ giáp, cung nỏ hạng nặng có tầm bắn xa hơn và xe ném đá còn lại trong kho ra chất lên xe đẩy.

Bận rộn tới nửa buổi chiều mới xong.

Kim Phi khóa cửa nhà kho lại, lúc ra ngoài, phát hiện Trương Lương đã chờ ở bãi đất trống trước cửa nhà kho.

“Tiên sinh, tất cả đã sắp xếp xong rồi”.

Trương Lương nói: “Lần này mang theo 600 nam binh, 400 nữ binh, theo yêu cầu của cậu, trong 600 nam binh có 400 tân binh, 200 cựu binh”.

“Trong nhà còn đủ người không?” Kim Phi hỏi.

“Đủ rồi, nhưng chúng ta dẫn theo nhiều nam binh như vậy, trong nhà chủ yếu là nữ binh”.

Trương Lương nói: “Ta đã thông báo cho Thiết Chùy và Chu Hải, bảo bọn họ mau chóng dẫn người từ kinh thành và Giang Nam trở về, trợ giúp Lão Trịnh”.

“Được”. Kim Phi gật đầu.

Y không thể nào bỏ mặc quê hương vì kinh thành và Giang Nam được.

“Lão Trịnh tới chưa?” Kim Phi lại hỏi.

“Tới từ sáng rồi, bây giờ đã đảm nhận phòng ngự”.

Trương Lương nói: “Nhưng mà tân binh núi Miêu Miêu phải tầm một canh giờ nữa mới đến”.

“Để tân binh gác ở bên ngoài vòng phòng ngự, trong vòng phải dùng cựu binh và nữ binh trong thôn”.

Bây giờ làng Tây Hà đã có ba tuyến phòng ngự.

Tuyến thứ nhất là pháo đài bên cạnh các đường núi ngoài, một khi được phong tỏa, trong phạm vi mười mấy dặm, làng Tây Hà sẽ trở thành một chiếc thùng sắt.

Tuyến thứ hai ở xung quanh làng, tất cả con đường đi vào làng cũng đều được xây dựng pháo đài, có nhân viên hộ tống nam nữ tuần tra ngày đêm.

Tuyến cuối cùng là sân nhà Kim Phi, xưởng dệt ở bên cạnh và xưởng luyện kim.

Ngay từ lúc xây dựng, Kim Phi đã suy nghĩ tới nhu cầu phòng ngự, ở xung quanh sân và hai phân xưởng có rất nhiều chỗ cần bố trí phòng ngự.

Nếu thật sự có người đánh vào làng Tây Hà, người trong thôn cũng có thể tập trung trốn vào trong xưởng dệt, sau đó dựa vào công sự để tiến hành kháng cự.

Nếu so sánh làng Tây Hà với kinh thành thì tuyến phòng ngự đầu tiên là ngoại thành, tuyến thứ hai là nội thành, tuyến thứ ba là hoàng thành.

Mỗi một tuyến phòng thủ đều rất quan trọng.

Gần đây, bởi vì tuyển dụng cựu binh trên quy mô lớn, điều kiện xét duyệt đã được nới lỏng hơn rất nhiều, Kim Phi cũng không dám đảm bảo trong đó có loại người lòng lang dạ sói hay không.

Tuyến phòng thủ thứ hai là tuyến quyết định sống chết của làng, Kim Phi cần phải giao cho người đáng tin cậy.

Dù cho những người này là nữ binh, sức chiến đấu tương đối yếu.

“Tiên sinh yên tâm đi, những chuyện này ta đã giải thích với lão Trịnh hết rồi”. Trương Lương nói.

“Trường Tín Quân và quân Khánh Nguyên đã sắp xếp hết chưa?”

Trước đây, Trương Lương vẫn luôn dẫn theo hai quân đội này đi bắt cướp, bây giờ Trương Lương đã bị gọi trở về, Khánh Mộ Lam còn luôn đi theo Cửu công chúa, hai đội quân này vẫn chưa có người lãnh đạo.

“Ngày ta trở về, bọn họ cũng nhận được lệnh của Châu Mục đại nhân, đã xuất phát về doanh trại rồi”.

“Vậy được”. Kim Phi vỗ bả vai Trương Lương: “Lần này tới Tây Xuyên, không biết khi nào mới có thể trở về, cũng không biết có thể về kịp thời điểm sinh nở của Phương tỷ hay không, Lương ca, nếu huynh đã sắp xếp xong xuôi hết rồi thì có thể trở về với Vân Phương tỷ”.

Lâm Vân Phương đã mang thai vài tháng, thấy cô ấy một hai tháng nữa sẽ phải sinh em bé mà Trương Lương lại phải tới Tây Xuyên.

Điều này làm cho Kim Phi hơi băn khoăn.

Nhưng không dẫn theo Trương Lương thì không được.

Nhân viên hộ tống dưới trướng y chỉ mình Trương Lương có năng lực chỉ huy tác chiến xuất sắc, hơn nữa uy tín trong số cựu binh cũng cao, có thể kiểm soát được tình hình.

Nếu là người khác, Kim Phi thật sự không thể nào yên tâm.

“Một người phụ nữ thì có sao đâu?”

Trương Lương dứt khoát xua tay: “Người Thổ Phiên chém đứt một cánh tay của ta, ta muốn cho bọn họ trả giá gấp trăm lần”.

“Bây giờ người Thổ Phiên còn không biết đang ở đâu, quay về đi”. Kim Phi đẩy Trương Lương một cái: “Đây là mệnh lệnh!”

“Vậy… cũng được”. Trương Lương thấy Kim Phi nói đến việc này thì gật đầu: “Nếu có việc gì, tiên sinh cứ phái người tới gọi ta”.

Ngoài miệng thì có vẻ ngang bướng nhưng thật ra trong lòng hắn rất nhớ Lâm Vân Phương.

Cũng rất biết ơn Lâm Vân Phương lúc trước không ghét bỏ hai người tàn tật nhà bọn họ.

Trong thôn có rất nhiều đàn ông có tiểu thiếp, ngay cả Mãn Thương cũng đã cưới thêm một người, nhưng Trương Lương lại không hề nạp thiếp.

Trước đây, lúc chưa cưới Đường Tiểu Bắc, Lâm Vân Phương và Quan Hạ Nhi không có việc gì toàn nói thầm với nhau, làm thế nào để chứng minh rằng họ là không phải là người hay ghen.

Sau này, lại nói thì thầm với nhau, làm thế nào mới có thể mang thai.

Nghĩ tới Quan Hạ Nhi, Kim Phi thấy doanh trại không còn việc gì nữa, cũng trở về.

Kết quả, vừa mới về nhà đã bị Quan Hạ Nhi kéo vào buồng...
Chương 444: Đi đường thủy

Dù sao hai nước cũng đang có chiến tranh, tuy ngoài mặt Quan Hạ Nhi không nói gì nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng.

Kim Phi không có người thừa kế, có lẽ vì lo Kim Phi sẽ thật sự tuyệt hậu, Quan Hạ Nhi vốn luôn nhút nhát và truyền thống, buổi tối như biến thành con người khác, cô dùng những kỹ thuật mà Đường Tiểu Bắc dạy để hầu hạ Kim Phi gần như cả đêm.

Sáng hôm sau, Quan Hạ Nhi dậy sớm giúp Kim Phi mặc quần áo.

"Tướng công, chàng không cho ta theo thì dẫn Nhuận Nương theo đi, cô ấy có thể giúp chàng nấu ăn, giặt giũ và mấy việc vặt khác”.

"Nói vớ vẩn gì đấy, đại doanh của quân đội sao có thể dắt theo người thân là nữ chứ?"

"Trước kia không có, nhưng bây giờ trong quân đội không phải có rất nhiều binh lính nữ ư, sao còn để ý nhiều thế làm gì?"

Quan Hạ Nhi nói: "Tiểu Bắc và ta không có ở đó, trời lại ngày càng lạnh, bên cạnh chàng lại chẳng có ai ủ ấm giường”.

"Binh lính nữ khác với người thân là nữ. Khi thực chiến, binh lính nữ cũng giống như binh lính nam, sẽ phải ra trận giết giặc”.

Kim Phi đứng dậy xoa tóc Quan Hạ Nhi: "Đừng lo,ta đã lớn như vậy rồi, nhất định sẽ có thể tự chăm sóc bản thân”.

Sau khi hôn lên trán Quan Hạ Nhi, y xoay người mở cửa phòng.

Nhuận Nương, Tiểu Nga, Đường Đông Đông đều đang đợi trong sân.

Bầu không khí có phần ngột ngạt, ngay cả Tiểu Nga vốn luôn sôi nổi, cũng cúi đầu im lặng.

"Các người bị sao vậy, ta chỉ đánh giặc mà thôi, cũng không phải đi chịu chết, các người cứ ủ rũ cúi đầu để làm gì?"

Kim Phi cười đùa giỡn: "Nghe nói thịt bò Thổ Phiên ngon lắm, nếu bắt được mấy con thì ta sẽ mang về cho các ngươi nếm thử”.

"Anh rể, ta không muốn ăn thịt bò Thổ Phiên, chỉ cần huynh bình an quay về là được”.

Tiểu Nga kéo tay áo Kim Phi, bĩu môi nói.

"Còn biết quan tâm ta đấy à, coi như không nuôi phải kẻ vô ơn”.

Kim Phi cười, quẹt mũi Tiểu Nga: "Ta không có ở nhà, muội nhớ phải nghe lời tỷ tỷ đấy, đừng trốn học chạy đi chơi nữa, biết chưa?"

"Dạ biết rồi”. Tiểu Nga ngoan ngoãn gật đầu.

"Phi ca, ta có làm cho huynh một ít thịt khô, hấp chín rồi, trên đường đi nếu đói thì có thể ăn một ít làm đồ ăn nhẹ”.

Nhuận Nương lấy một cái túi từ trên bàn trước cửa phòng bếp đưa cho Kim Phi.

Túi đựng những miếng thịt, từng miếng đều bóng loáng dầu và được cắt thành dạng hạt lựu theo thớ.

"Cảm ơn”. Kim Phi mỉm cười nhận lấy chiếc túi, cầm trong tay.

“Phi ca, chiến trường rất nguy hiểm, huynh là người đọc sách, chuyện đánh giặc cứ giao cho Lương ca, đừng xông về phía trước”.

Đường Đông Đông cũng đỏ mắt dặn dò.

"Đừng lo lắng, ta còn chưa sống đủ mà”.

Kim Phi cười nói: "Đông Đông, Hạ Nhi quá hiền lành, khi ta và Tiểu Bắc đi vắng thì nhà cửa sẽ giao cho cô, cô nhớ chú ý hơn giúp ta nhé”.

"Đừng lo, ta biết rồi”.

"Được rồi, ta đi đây”.

Kim Phi nghe thấy tiếng vó ngựa ở cửa, phất tay đi ra khỏi sân.

Bên ngoài sân, Đại Lưu và đội cận vệ vừa tới.

Kim Phi quay đầu lại vẫy tay với Quan Hạ Nhi rồi xoay người lên ngựa.

Ở đại doanh sau núi, một nghìn người hộ tống cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Để xúc tiến hành trình, lần này họ không thuê nhân công mà tất cả vật dụng đều do chính những người hộ tống mang theo.

Đám người Cửu công chúa Khánh Mộ Lam cũng sớm đã tới nơi.

Thấy Kim Phi tới, Cửu công chúa bước lên chào hỏi, sau đó hỏi: "Tiên sinh, ngài có chắc muốn đi đường thủy trước không ạ?"

Trước kia khi đến Thành An, họ đã đi theo đường cổ kim ngưu.

Đường này bắt đầu từ Thành An ở phía nam, đi qua Quảng Hán, Đức Dương, đi ra khỏi Quảng Nguyên để vào Tần Lĩnh.

Đi qua Tần Lĩnh, cách đó tám trăm dặm chính là Tần Xuyên.

Đường cổ kim ngưu là tuyến đường cổ quan trọng để liên lạc với Thiểm Xuyên trong thời cổ đại.

Lần trước Cửu công chúa đến Thành An, lần này trở về làng Tây Hà cũng đi đường cổ kim ngưu.

"Đường bộ rất khó đi, quân đội còn mang theo nhu yếu phẩm, nếu đi từ đường cổ kim ngưu, cho dù tăng tốc độ hành quân với điều kiện lý tưởng thì cũng phải mất hơn hai mươi ngày mới đến được Tây Xuyên, một nửa thời gian này phải tốn cho việc đi đường núi”.

Kim Phi nói: "Nếu chúng ta đi đường thủy, chúng ta có thể đi xuôi dòng, có thể đến được Nam Sung trong ba ngày, sau đó từ Nam Sung lên bờ, đi về phía tây đến Thành An, địa hình tương đối bằng phẳng, đường chính rộng, ít nhất có thể tiết kiệm thời gian tới nơi trước thời hạn mấy ngày”.

"Vậy cũng được, đi đường thủy thì mọi người có thể nghỉ ngơi dưỡng sức trên thuyền”.

Cửu công chúa gật đầu đồng ý.

Trên thực tế, tuyến đường do Cửu công chúa lập ra ở kinh thành cũng là một đường vòng xuyên qua Nam Sung.

Tuy nhiên, con tàu chở khách của cô ấy đã bị bọn thủy tặc tấn công và đánh chìm, để lại cho cô ấy tổn thương tâm lý khi di chuyển bằng thuyền.

Bây giờ, tình hình rất cấp bách, cô ấy không còn thời gian để lo lắng nữa.

Mọi người đều đã đến, đội ngũ nhanh chóng lên đường.

Làng Tây Hà bây giờ thường xuyên trao đổi với bến phà, Kim Phi cũng đã cử người đến sửa chữa đường núi, khiến việc đi lại dễ dàng hơn nhiều. Theo kế hoạch, đoàn xe đến bến phà vào lúc chiều muộn.

"Kim Phi, thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, tổng cộng có bảy chiếc thuyền lớn, đủ để chở hơn một ngàn người các đệ rồi”.

Quan Trụ Tử dẫn Kim Phi và Cửu công chúa ra bờ sông.

Năm chiếc thuyền lớn neo đậu cạnh nhau trên mặt sông gần bến phà.

"Những chiếc thuyền này được mua hay thuê đấy?" Kim Phi hỏi: "Tình trạng thuyền thế nào?”

Kim Phi vẫn chưa xây dựng một xưởng đóng thuyền, bây giờ phải sử dụng tàu chở hàng, một số được mua từ các xưởng đóng thuyền khác, một số là cho thuê.

"Bốn chiếc mua, ba chiếc còn lại đi thuê, đã kiểm tra tình trạng thuyền, không có vấn đề gì”.

Quan Trụ Tử đáp: “Để đề phòng bọn thủy tặc, ta đã bố trí một số thuyền nhỏ trinh sát phía trước và phía sau. Bọn ta cũng tạm thời lắp đặt nỏ hạng nặng trên các thuyền lớn”.

"Vất vả rồi”. Kim Phi gật đầu, vỗ bả vai Quan Trụ Tử.

Y nhận thấy Quan Trụ Tử đã thay đổi nhiều như thế nào trong vài tháng qua. Bây giờ hắn đã biết suy nghĩ trước khi giải quyết vấn đề.

"Không vất vả tí nào!"

Quan Trụ Tử thật thà lắc đầu: "Kim Phi, điện hạ, chiếc thuyền chở khách đó là dành cho hai người, có muốn lên xem thử không?"

"Không cần, trời tối rồi, ngày mai chúng ta hãy đi xem”.

Kim Phi lắc đầu: "Đại ca, trước tiên nhờ huynh sắp xếp vật tư và những hàng hóa khác lên thuyền, đừng trì hoãn việc xuất phát của bọn ta vào sáng mai”.

"Được, người chèo thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng”.

Đêm hôm đó, những người chèo thuyền làm việc không mệt mỏi để chất đồ lên thuyền.

Sáng sớm hôm sau, mọi người lên thuyền, sẵn sàng theo dòng nước xuôi dòng.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Cửu công chúa khi trước đã sống sót sau một cuộc tấn công của bọn thủy tặc, vẫn luôn cảnh giác, cô ấy cử Thấm Nhi và đám người Tần Minh đứng gác trên boong để đề phòng bất kỳ dấu hiệu nào của bọn thủy tặc.

Bản thân cô ấy cũng thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ về phía dòng sông.

"Vũ Dương, ta đã hỏi chủ thuyền, bây giờ thương hội Kim Xuyên thường đi đường thủy đến Giang Nam, bọn thủy tặc dọc đường đều sợ tiêu cục Trấn Viễn, nhìn thấy cờ của tiêu cục Trấn Viễn là không dám ló mặt ra”.

Khánh Mộ Lam thấy Cửu công chúa hơi lo lắng nên an ủi: "Vả lại nếu có thủy tặc cũng không cần lo, thuyền lớn của chúng ta ở giữa, trước sau đều có thuyền tuần tra bảo vệ chúng ta, không có thủy tặc nào dám cướp đâu”.

"Ta chỉ hơi lo lắng mà thôi, không sao đâu”.

Cửu công chúa vuốt tóc ra sau: “Chúng ta đi nghe tiên sinh giảng bài nhé?”

Trước đây Trương Lương bận rộn với công việc của tiêu cục, thỉnh thoảng nghe Kim Phi giải thích binh pháp cho Khánh Mộ Lam bất cứ khi nào có cơ hội.

Bây giờ Kim Phi có ý định huấn luyện Trương Lương, khi lên thuyền, y gọi Trương Lương vào khoang thuyền để thảo luận binh pháp.

Trên thực tế, Kim Phi không giỏi về quân sự, nhưng suy cho cùng nhưng đã học hỏi từ tác phẩm của các nhà chiến lược quân sự vĩ đại trong lịch sử nên có một số kiến thức cơ bản muốn chia sẻ.

Lịch sử năm nghìn năm của Hoa Hạ ở đời trước của Kim Phi là lịch sử chiến tranh, có quá nhiều trận chiến kinh điển.

Khi còn đi học, các cậu con trai nếu không nói về mấy cô gái thì cũng chỉ có thể thảo luận đề tài lịch sử với quân đội.

Có lẽ y không thể đánh lại Trương Lương trong thực chiến, nhưng đối với chàng trai trẻ nửa mù chữ mới bắt đầu học phụ đạo vào năm ngoái này, y chắc chắn có thể cung cấp một số kiến thức cơ bản về chiến trường.

Sau đó, Cửu công chúa thấy thú vị nên cũng tham gia.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, hạm đội đến Nam Sung thuận lợi.
Chương 445: Chiến tranh bùng nổ

Nam Sung cũng có cứ điểm của thương hội Kim Xuyên.

Biết được Kim Phi và Cửu công chúa sắp đến nên đã chuẩn bị xe ngựa từ trước.

Xuống thuyền lên bờ, nghỉ ngơi một hôm, ngày hôm sau lên đường đi về phía Tây.

Mặc dù Nam Sung cũng có nhiều núi, nhưng địa hình núi phần lớn là thoai thoải, đường quan lại rộng hơn Quảng Nguyên rất nhiều, tốc độ đi của đội khá nhanh, chỉ mất mười ngày là đã có thể vào vùng phủ Tây Xuyên.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, nhiều nhất là ba ngày sẽ đến Tây Xuyên.

Cũng trong hôm nay Cửu công chúa bỗng nhận được thư bồ câu.

Cửu công chúa đọc xong lập tức đi tìm Kim Phi.

“Tiên sinh, Hâm Nghiên ca và Thổ Phiên đã đánh nhau rồi”.

“Bao giờ?”, Kim Phi hỏi.

Hai nước giao chiến đều là chuyện lớn với cả hai bên.

Hai bên giằng co một hai tháng rồi mới đánh nhau cũng rất bình thường.

Kim Phi không ngờ lại nhanh như thế.

“Ba ngày trước, quân Thổ Phiên vượt biên tiến thẳng đến Tây Xuyên, Hâm Nghiêu ca nghĩ không thể ngồi yên chờ chết nên đã phái đại tướng Mạnh Thiên Hải đi phục kích tại núi Mao Nhi ở phía tây thành, muốn có thể đánh bại quân chủ lực của Thổ Phiên trong một đòn. Nhưng trước khi vòng vây đóng lại thì đã bị quân Thổ Phiên đã xông ra đánh”.

Cửu công chúa nói: “Tướng lĩnh phụ trách bên Thổ Phiên tên là Đan Châu, là một đại tướng dưới quyền của Gada Zampu. Sau khi thoát ra khỏi vòng vây, hắn không bỏ chạy mà ngược lại sai người đi chiếm đường quan, bao vây Mạnh Thiên Hải ở khu vực núi Mao Nhi”.

“Mai phục người khác nhưng kết quả lại bị người ta chặn ở ngoài thành…”

Kim Phi cảm thấy rất nhiều lỗ hổng, quả thật không biết nên bắt đầu chỉ trích từ đâu.

“Theo chiến báo, người Thổ Phiên tác chiến rất hung hãn, ai cũng tựa như không sợ chết, năm trăm người đã chiếm đỉnh núi dưới tay Mạnh Thiên Hải”.

Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Trước đây ta từng gặp Mạnh Thiên Hải, hắn không phải là một tướng lĩnh kiêu ngạo gì, quân đội trong tay hắn cũng không phải là cựu binh, thật không ngờ chiếm giữ địa hình, có ưu thế về nhân số mà lại đánh thành thế này”.

“Các bộ Thổ Phiên đã chính chiến với nhau trong nhiều năm, những người có thể sống đến bây giờ, từ tướng lĩnh đến binh lính, đều là những dũng sĩ đã ra chiến trường lâu năm. Tất nhiên là dũng mãnh… Thôi, nói nhiều cũng vô dụng, tình huống bây giờ thế nào?”, Kim Phi hỏi.

“Không ổn, những người Mạnh Thiên Hải dẫn dắt là binh lính xuất sắc của Tây Xuyên, họ bị bao vây ở dãy núi Mao Nhi, lực lượng phòng thủ của thành Tây Xuyên bị tổn thất một nửa, hiện giờ phủ thành Tây Xuyên đã bị Đan Châu bao vây”.

Cửu công chúa nói: “Phủ thành Tây Xuyên có tường thành, lương thực dự trữ đầy đủ, cho dù bị vây ba tháng cũng không phải là vấn đề lớn. Chỉ là sợ Mạnh Thiên Hải không thể cầm cự được lâu như vậy, họ vội vàng hành quân đi mai phục, không mang theo nhiều lương thực”.

“Người Thổ Phiên có bao nhiêu người?”, Kim Phi hỏi.

“Chiến báo nói có hai vạn người, năm ngàn người phong tỏa đường núi, bao vây Mạnh Thiên Hải, năm ngàn người phong tỏa cửa thành Tây Xuyên, một vạn người còn lại cướp bóc xung quanh phủ Tây Xuyên”.

Cửu công chúa lấy bản đồ ra rồi làm ký hiệu khắp nơi.

“Lương ca, huynh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm sao?”, Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Kim Phi cũng chưa có suy nghĩ gì.

Trương Lương không trả lời ngay mà nhìn Khánh Mộ Lam: “Mộ Lam cô nương, trong những người cô dẫn theo có ai quen thuộc địa hình núi Mao Nhi không?”

“Có không?”, Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn A Mai.

Lúc trước mấy người A Lan đã ở lại làng Tây Hà, lần này trở lại, Khánh Hâm Nghiêu tạm thời phân cho Khánh Mộ Lam một đội thân vệ.

Chẳng qua Khánh Mộ Lam không quan tâm lắm, vẫn luôn là A Mai quản lý.

“Có một người, là trinh sát dưới trướng Khánh đại nhân trước kia, rất quen thuộc xung quanh đây Thành Đô”, A Mai đáp.

“Vậy thì A Mai cô nương hãy dẫn người đó đến đây”, Trương Lương nói.

A Mai gật đầu, nhanh chóng dẫn một cựu binh khoảng ba mươi tuổi đến.

Cựu binh quả thật cực kỳ quen thuộc với tình hình khu Thành Đô, Trương Lương hỏi gì cũng có thể trả lời.

Trương Lương hỏi gần mười mấy phút, lúc này mới nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, ta nghĩ nên cứu Mạnh Thiên Hải trước”.

“Tại sao?”, Kim Phi hỏi: “Giữa chỗ của chúng ta và núi Mao Nhi còn có phủ Tây Xuyên, vừa rồi huynh cũng đã nghe thấy rồi đấy, hiện giờ xung quanh phủ thành Tây Xuyên có một vạn năm ngàn người Thổ Phiên, huynh nghĩ một ngàn người chúng ta có thể qua được sao?”

“Tất nhiên là không, nhưng chúng ta có thể đi đường vòng”.

Trương Lương chỉ vào bản đồ nói: “Chúng ta có thể đi vòng từ phía bắc Thành An đến sông Kim Mã, ta vừa hỏi huynh đệ trinh sát rồi, có một đoàn tàu vận tải đường thủy ở thượng nguồn sông Kim Mã, chúng ta có thể điều động tàu chở hàng của họ rồi đi thẳng theo đường thủy, từ đây vòng qua đến phía sau núi Mao Nhi”.

“Huynh muốn tấn công từ phía sau?”

Kim Phi cau mày suy nghĩ một chốc, sau đó chỉ vào bản đồ nói: “Nếu ta là Đan Châu, nhất định sẽ phái người trấn thủ nơi này. Đối phương chiếm vị trí tốt, chúng ta lạ chỉ có một ngàn người, e rằng chúng ta thậm chí không thể vượt qua được con đường này nhỉ?”

“Tiên sinh, ta đến sông Kim Mã không phải muốn tấn công người Thổ Phiên bằng đường bộ mà là tháo cầu”.

Trương Lương nói: “Chẳng phải tiên sinh đã nói, khi lên kế hoạch tấn công bằng quân, hãy tấn công vào chỗ trọng yếu trước đó sao? Nếu chúng ta phá bỏ cây cầu, tức là sẽ cắt đứt đường lui của người Thổ Phiên, dù chúng có mạnh đến đâu thì vẫn sẽ kiêng dè, sau đó chúng ta lên thuyền đi xuống một đoạn, tấn công từ chỗ này”.

Trương Lương liên tục chỉ vào mấy điểm trên bản đồ.

Sông Kim Mã là sông chính của Mân Giang, cũng là con đường phải đi qua nếu đi từ Thổ Phiên đến Tây Xuyên.

Nếu phá bỏ hai câu cầu trên sông Kim Mã, người Thổ Phiên muốn quay về cũng phải xây lại cầu.

Với kỹ thuật của người Thổ Phiên, không đến một năm rưỡi thì đừng hòng thành công.

“Phá cầu?”, Kim Phi suy ngẫm, ánh mắt lóe sáng.

Đây chính là mục đích y muốn dạy cho Trương Lương.

Trương Lương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng thiếu huấn luyện có hệ thống, trước đây đều mờ mịt rất nhiều đạo lý, sau khi được Kim Phi chỉ dạy, nhiều nguyên tắc mà trước đây hắn không hiểu bỗng trở nên rõ ràng.

Gần đây, Trương Lương lúc nào cưỡi ngựa cũng cầm bản đồ, trong đầu cũng luôn nghĩ về ba mươi sáu chiến lược Kim Phi đã dạy cho hắn.

“Ta nghĩ cách này cũng được, điện hạ thấy thế nào?”, Kim Phi quay đầu nhìn Cửu công chúa.

Cửu công chúa nhìn bản đồ hồi lâu, gật đầu nói: “Có thể, cứ làm theo cái này, trên đường đi chúng ta lại bổ sung chi tiết”.

Ba người đưa ra quyết định, chẳng mấy chốc cả đoàn điều chỉnh phương hướng đi về phía Tây thành tấn công Tây Bắc.

Ngày hôm sau sau khi điều chỉnh hướng đi, mấy người Kim Phi gặp được rất nhiều người tị nạn, tất cả đều đã bị người Thổ Phiên làm hại, kéo cả gia đình chạy trốn về phía đông.

Ngày thứ ba, họ đi qua một thôn làng.

Cả làng đã bị người Thổ Phiên cướp sách, mấy người Kim Phi còn nhìn thấy thi thể đầy đất trên nông trường ngũ cốc ở cổng làng.

Nam nữ già trẻ gì cũng có, không ít thi thể chết trong tình trạng thê thảm, rõ là bị ngược đãi trước khi chết.

Cửu công chúa lạnh lùng nhìn nông trường, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, nhưng hai tay siết chặt quần áo.

Các nhân viên hộ tống cũng tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Tiên sinh, có cần chôn họ không?”, Đại Lưu hỏi.

“Không thể chôn, nếu không người Thổ Phiên sẽ quay lại, chúng ta sẽ bị phát hiện”, Kim Phi bất lực lắc đầu: “Đưa bản đồ cho ta”.

Làng này cách phủ Tây Xuyên ba mươi dặm, Kim Phi nghĩ người Tây Xuyên chỉ hoạt động gần phủ Tây Xuyên, không ngờ chúng lại hại đến đây.

Nếu bị người Thổ Phiên phát hiện ra hành tung của họ thì sẽ là tai họa.

Tuyến đường vạch ra trước kia đã không an toàn, phải vạch ra tuyến đường gần phía Bắc hơn.

Kết quả sợ cái gì thì cái đó đến, trước khi Đại Lưu đưa bản đồ cho Kim Phi, trinh sát đang dò đường chạy tới: “Tiên sinh, đã phát hiện được kỵ binh Thổ Phiên cách đây năm dặm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK