Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1266: Đau bụng

Tuy rằng Trương Lương dùng các chiến tích trước đây của Kim Phi để trấn an mọi người, nhưng mấy người Thiết Chùy, Hầu Tử đều rõ, tình hình lần này đã khác so với trước đây.

Trước đây, dù ở Thanh Thủy Cốc hay là dốc Đại Mãng, Kim Phi đều lợi dụng địa hình từ trước nên có thể lấy ít thắng nhiều.

Nhưng bây giờ quân Tần Vương chiếm được lợi thế về địa hình, thuộc về bên tấn công.

Tất nhiên, họ cũng có thể chiếm được kênh Hoàng Đồng, như vậy kẻ địch muốn đánh quân Thục cũng rất khó, nhưng quân của Tần Vương đã chặn đường tiếp tế của quân Thục, họ không thể cứ ở lại kênh Hoàng Đồng được?

Đến khi lương thực ở kênh Hoàng Đồng cạn kiệt rồi, thì bọn họ phải làm sao?

Cho nên nhóm Thiết Chùy đều hiểu, trừ phi Kim Phi làm ra chiếc phi thuyền không sợ Hải Đông Thanh hoặc loại bỏ Hải Đông Thanh của đối thủ, nếu không họ sẽ có khả năng chuyển bại thành thắng.

Nhưng Kim Phi cùng Hầu Tử bận rộn lâu như vậy mà không có động tĩnh gì, tức là bọn họ cũng không chắc chắn.

Tướng sao lính vậy, trạng thái của đội ngũ sẽ bị ảnh hưởng bởi người chỉ huy.

Sau cuộc họp ngắn, tâm trạng của mấy người Đại Tráng, Hầu Tử vô thức thay đổi, không khí của toàn bộ kênh Hoàng Đồng cũng trở nên bi tráng nặng nề theo tâm trạng của họ.

Kim Phi làm quan chỉ huy, hiển nhiên nhận thấy sự thay đổi này, nhưng y không nghĩ tới phương diện này, chỉ là cảm thấy bị bao vây ở kênh Hoàng Đồng, các binh lính lo lắng là bình thường.

Giải pháp tốt nhất là giành chiến thắng trong trận chiến càng sớm càng tốt, như vậy sẽ nâng cao sĩ khí.

Nhưng nói thì dễ, ai mà chẳng muốn thắng trận, kẻ thù không phải là kẻ ngốc, sao có thể dễ dàng thắng trận chỉ bằng cách nói suông?

Lúc trước trinh sát bên ta và kẻ địch đã chạm mặt nhau mấy lần, cũng giành được ít thắng lợi, nhưng những cuộc chiến đó diễn ra trong bóng tối, binh lính bình thường không hề biết.

Hiện tại sau khi bị tổn thất nhiều, kẻ địch mặt ngoài trở nên càng thêm kiêu ngạo, phát hiện trinh sát thu hẹp phạm vi trinh sát, bèn thường xuyên chạy đến gần kênh Hoàng Đồng để tra xét, cứ như là đang khiêu khích.

Nhưng Kim Phi và Trương Lương đều biết, rằng khả năng cao sẽ có kẻ địch phục kích theo sau những trinh sát địch này.

Cho nên cả hai đều không cử trinh sát của mình ra chiến đấu với trinh sát địch, họ vẫn ra lệnh cho đội nhân viên hộ tống đề phòng phía trước, một khi trinh sát địch tiến vào phạm vi của máy bắn đá thì không cần báo cáo hay cảnh báo, cứ việc khởi động máy bắn đá bắn thẳng sang là được.

Dù sao kênh Hoàng Đồng chẳng có gì nhiều, chỉ có đá là nhiều, có thể nói là gần như vô tận, không cần lo hết đồ để ném như thành Du Quan.

Sau khi quân trinh sát của địch bị tổn thất nhiều, chúng không dám đến gần kênh Hoàng Đồng nữa.

Ba bên đối lập cũng rơi vào thời kỳ bình tĩnh đến lạ thường.

Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp đều đang chờ đợi đối phương ra tay trước, mà quân Thục thì lại tương đối bị động bị áp chế ở kênh Hoàng Đồng, không thể động đậy.

Nhưng Kim Phi và Trương Lương đều biết, cuộc giằng co này sẽ không kéo dài lâu, bởi vì doanh trai của người Đảng Hạng nằm trong đường hầm gió, hơn nữa con đường cung cấp lương thực của họ không bị chặn nhưng lương thực và cỏ được chuyển đến từ nội địa Đảng Hạng bị hao hụt quá lớn.

Huống chi hiện giờ tuyết dày bao phủ nội địa Đảng Hạng, vận chuyển lương thảo càng thêm khó khăn.

Kim Phi và Trương Lương, Khánh Mộ Lam nhất trí cho rằng, Lý Lăng Duệ không thể cầm cự được lâu, rất có thể sẽ phát động cuộc tấn công trước, vì vậy trọng tâm phòng thủ ở kênh Hoàng Đồng vẫn là ở phía bắc.

Nhưng Kim Phi bỏ qua một vấn đề, đó là Cửu công chúa coi trọng y còn vượt qua nhận định của bản thân y.

Trước đây ở trong kinh thành Cửu công chúa luôn hành động rất mạnh mẽ, nếu không cô ấy đã bị lũ cáo già trong triều nhai nát.

Cũng là sau khi gặp Kim Phi, cách cư xử của Cửu công chúa đã trở nên mềm mỏng hơn.

Kể từ khi biết Kim Phi bị mắc kẹt trong kênh Hoàng Đồng, Cửu công chúa lại trở nên cứng rắn và độc đoán.

Trước khi Cửu Công chúa chiêu binh, Kim Phi chiêu mộ một nhóm tân binh tình nguyện nhập ngũ từ khắp Xuyên Thục, theo kế hoạch của Kim Phi, những tân binh này phải trải qua ít nhất ba tháng huấn luyện, sau đó lại đưa đến đất Tần thực hiện tiêu diệt thổ phỉ và duy trì sự ổn định trong một năm thì mới có thể đưa lên chiến trường.

Hiện tại tất cả tân binh đều chưa hoàn thành khóa huấn luyện do Kim Phi yêu cầu, có người mới nhập ngũ được nửa tháng, tuy nhiên, tất cả tân binh đều nhận được thông báo từ bộ Binh, yêu cầu tập trung về phía Bắc Xuyên trong phạm vi và thời gian quy định!

Quân lệnh như núi, trong lúc nhất thời, toàn bộ Xuyên Thục đều xôn xao.

Muốn làm giàu trước tiên phải làm đường. Chương trình làm việc cứu trợ ở Xuyên Thục từ lúc bắt đầu đến giờ thì chưa từng ngừng lại, hầu như tất cả các con đường chính thức đều đang được xây dựng lại, đặc biệt là những đường chính chạy từ bắc vào nam, đông sang tây ở Xuyên Thục đều là công trình tái thiết trọng điểm.

Sau hơn một năm sửa chữa, các trục đường chính này đã cơ bản hoàn thành, hầu hết các đoạn đường có thể cho phép ít nhất hai xe ngựa chạy song song, các đoàn xe thương đội đi ngược chiều không phải dừng lại hay nhường đường nữa.

Để đạt được mục tiêu này, gia tài của Kim Phi và Cửu công chúa gần như rỗng tuếch, cũng may họ đã đánh bọn cường hào, thu về rất nhiều chiến lợi phẩm, nếu không thì thực sự sẽ không thể tự nuôi sống mình.

Tuy nhiên, lợi ích của những con đường nối liền hiện đang bắt đầu xuất hiện.

Trước kia hành quân từ Nam Xuyên đến Bắc Xuyên phải vượt qua ngàn núi sông, mấy tháng mới có thể đến nơi, nhưng bây giờ đường chính từ Bắc vào Nam, tân binh có thể đi nhanh dọc theo con đường chính rộng rãi, ven đường còn có thương hội Kim Xuyên cung cấp vật tư tạm thời, tốc độ hành quân nhanh hơn trước gấp mấy lần!

Sau khi tân binh khởi hành, Cửu công chúa viết thư cho Khánh Hâm Nghiêu, yêu cầu anh ta tập hợp 200.000 tân binh trong vòng một tháng.

Kỳ thật Khánh Hâm Nghiêu biết Cửu công chúa cưỡng chế tuyển binh ở Quảng Nguyên thì đã đoán rằng mình cũng có thể gặp phải tình huống tương tự.

Nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Tây Xuyên mặc dù phát triển hơn Quảng Nguyên, nhưng sự phát triển của nó có hạn, 200.000 tân binh, theo tính toán của anh ta, suýt soát là con số nhiều nhất có thể khi không chiêu mộ cả tráng đinh.

Khi Khánh Hâm Nghiêu nhận được thư, da đầu anh ta tê dại, nhưng anh ta có thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Cửu công chúa nên chỉ có thể bắt đầu tuyên bố tuyển binh!

Lúc này rất nhiều người mới ý thức được, Cửu công chúa yêu cầu đợt tân binh trước đó đi về phía bắc càng sớm càng tốt, hóa ra không chỉ là tiếp viện cho Kim Phi, mà còn là để cung cấp huấn luyện viên cho tân binh.

Từ xưa đến nay, việc cưỡng bức tòng quân đã không được lòng dân, ngay cả khi có sự điều hướng của nhật báo Kim Xuyên thì vẫn có một số người dân thầm mắng Cửu công chúa, ngay cả làng Tây Hà cũng bắt đầu có người bàn tán sau lưng, nói cô ấy là là nữ đế khát máu, không biết thương dân bằng Kim Phi.

Cửu công chúa trước khi phát lệnh tòng quân đã đoán trước được hậu quả, nếu có cách khác, chẳng lẽ cô ấy không biết quan tâm đến lòng dân, không muốn làm một hoàng đế tốt hay sao?

Bây giờ cô ấy không còn lựa chọn nào khác.

Vì cứu Kim Phi, cũng là để cứu Đại Khang, Cửu công chúa chỉ có thể yên lặng chịu đựng vết nhơ.

Nhưng cũng không thể nói rằng Cửu công chúa không hề bị ảnh hưởng gì.

Vào ngày thứ ba sau khi viết thư cho Khánh Hâm Nghiêu, cũng tức là đêm ngày 17 tháng 12 âm lịch, Cửu công chúa phê tấu chương xong, đang định đứng dậy nghỉ ngơi thì đột nhiên cảm thấy đau bụng.
Chương 1267: Tương lai của Đại Khang

“Bệ hạ, người sao vậy?”

Dạo này Châu Nhi vẫn luôn trông chừng cửu công chúa, sau khi phát hiện cô ấy bất thường mới chạy nhanh tới đỡ cửu công chúa.

“Có lẽ trẫm sắp sinh rồi!”

Bụng Cửu công chúa càng lúc càng đau, trên trán cũng rịn một lớp mồ hôi.

“Người đâu, mau đi gọi bà đỡ!”

Châu Nhi bế bổng Cửu công chúa lên, vừa chạy vào trong phòng vừa hô to với phía ngoài.

Nữ nhân viên hộ tống đứng ngoài thư phòng chạy như bay ra ngoài, ngay sau đó một vài bà đỡ đeo rương chạy vào phòng Cửu công chúa.

Sau đó Ngụy Vô Nhai ở viện khác cũng chạy tới.

Nhưng nam nữ khác biệt, Ngụy Vô Nhai phải tránh nghi ngờ, bất đắc dĩ lắm mới phải vào.

Không bao lâu sau, ông ấy thấy Quan Hạ Nhi dẫn theo Bắc Thiên Tầm đi tới.

“Phu nhân Hạ Nhi, sao người lại tới đây?”

Ngụy Vô Nhai chạy tới tiếp đón.

Thời gian Quan Hạ Nhi mang thai cũng khá sát với Cửu công chúa, ngày dự sinh cũng là mấy ngày tới nên hiện giờ đi lại hơi bất tiện.

“Vũ Dương sao rồi?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Ta cũng không rõ nữa”, Ngụy Vô Nhai lắc đầu.

Quan Hạ Nhi gật đầu, cũng không rảnh lo khách sáo với Ngụy Vô Nhai, mà dẫn Bắc Thiên Tầm vào trong phòng.

Khánh phi cũng dẫn theo mấy người hầu theo sau.

Sau đó Tiểu Ngọc, trưởng làng, mấy người Thiết Thế Hâm cũng đều nhận được tin, lần lượt tới.

Nhưng bọn họ không dám vào gần quá, chỉ đứng chờ ở phía xa ngoại viện, cũng không vào nhà mà đứng chờ ở sân.

Trong phòng vang lên tiếng rên đau đớn của Cửu công chúa và tiếng cổ vũ của Quan Hạ Nhi và Khánh phi.

Đối với phụ nữ ở thời đại này, dù là công chúa hay dân thường thì việc sinh con với họ cũng như một cuộc chiến sinh tử.

May thay Quan Hạ Nhi rất coi trọng việc sinh con nên đã mời tất cả những bà đỡ nổi tiếng ở Quảng Nguyên tới. Dưới sự giúp đỡ của các bà đỡ, đến nửa đêm, cuối cùng Ngụy Vô Nhai đứng chờ ở cửa cũng nghe được tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh.

Lúc này Ngụy Vô Nhai mới nhẹ nhàng thở phào

Nhân lúc một người hầu ra ngoài đun nước ấm, Ngụy Vô Nhai hỏi: “Là nam hay nữ?”

Đứa bé mà Cửu công chúa sinh hạ này là con đầu của Kim Phi, mẫu thân nó lại là hoàng hậu đương triều nên đứa bé này có thân phận vô cùng đặc biệt.

Nếu là nam, vậy có nghĩa là Kim Phi chính thức có người thừa kế rồi.

Vậy nên Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nghe Ngụy Vô Nhai hỏi chuyện cũng dựng tai lên nghe.

“Hồi bẩm Ngụy tiên sinh nói, đứa bé là nữ!” Người hầu nhỏ giọng nói.

Nghe thấy vậy, Ngụy Vô Nhai hơi ngạc nhiên một chút, sau đó không khỏi thở dài.

Đám người trưởng làng đứng ngoài cũng rơi vào trầm tư.

Thời phong kiến vốn trọng nam khinh nữ, Cửu công chúa tuy là nữ đế, nhưng nói thật ra cô ấy cũng không phải vợ cả, nếu cô ấy sinh được con trai, như vậy mọi người đều sẽ vui mừng. Làm con đầu lòng của Kim Phi, kiểu gì cũng có thể được kế vị.

Thế nhưng Cửu công chúa lại sinh ra con gái…

Nếu Quan Hạ Nhi sinh được con trai, vậy thì con của cô sẽ là con trưởng của Kim Phi. Dựa theo truyền thống ngàn năm của Đại Khang, đứa bé này mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận.

Đến lúc đó nếu Cửu công chúa không đồng ý, chỉ sợ Đại Khang mới trong tương lai sẽ bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành ngai vàng khốc liệt.

Chẳng lẽ đời kế tiếp Cửu công chúa lại sẽ lại có thêm một vị nữ đế nữa hay sao?

Nói vậy rất có khả năng sẽ hình thành nên thông lệ, sau này sẽ càng xuất hiện nhiều nữ đế hơn nữa.

Đám người Thiết Thế Hâm không khỏi lo lắng cho tương lai của Đại Khang.

Cửu công chúa trong phòng sinh sau khi biết mình hạ sinh con gái, không hề biểu lộ vẻ tiếc nuối mà còn vẫy tay với Châu Nhi.

Châu Nhi bế đứa bé đến trước mặt Cửu công chúa: “Bệ hạ, người xem, gương mặt sau này chắc chắn sẽ giống người, còn cái mũi lại giống tiên sinh!”

“Mắt còn chưa mở ra nữa kìa, ngươi nhìn ra được cái gì chứ?”

Cửu công chúa tức giận liếc mắt nhìn Châu Nhi một cái, sau đó ôm con mình vào lòng.

Khánh phi đứng bên cạnh nhìn Cửu công chúa và đứa bé, lại nhìn bụng to của Quan Hạ Nhi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Nhưng Khánh phi ở Xuyên Thục lâu như vậy rồi, đã sớm biết được sức ảnh hưởng của Kim Phi và Quan Hạ Nhi nên không dám nói gì.

Tư tưởng của Quan Hạ Nhi rất bảo thủ, vẫn luôn rất xem trọng người thừa kế của Kim Phi.

Cửu công chúa trước kia từng sảy thai một lần nên Quan Hạ Nhi luôn lo lắng đứa bé này sẽ không giữ được, nên sau khi biết Cửu công chúa sắp sinh, cô lập tức chạy tới ngay.

Hiện giờ Cửu công chúa đã sinh rồi, cô cũng yên tâm. Nhận thấy Khánh phi đang có chuyện muốn nói riêng với Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi nói với Cửu công chúa vài câu, gật đầu với Khánh phi rồi rời đi cùng Bắc Thiên Tầm.

Quan Hạ Nhi vừa đi khỏi, Khánh phi đã ngồi trước đầu giường của Cửu công chúa, thở phì phò nói: “Vũ Dương, con xem, Quan Hạ Nhi tìm tới đây để ra oai, còn dẫn theo cả Bắc Thiên Tầm tới nữa!”

“Mẫu phi à, Hạ Nhi tỷ tỷ không phải là người như vậy đâu!” Cửu công chúa cười khổ.

Năm đó Khánh phi đã quen với việc tranh đấu trong cung nên hiện giờ thấy Quan Hạ Nhi với Bắc Thiên Tầm thì tự nhiên coi như kẻ thù.

Lúc đầu Cửu công chúa còn ra sức khuyên bảo bà ấy, sau đó cũng từ bỏ, còn lấy lý do bận việc triều chính nên chuyển từ viện nơi Khánh phi ở tới viện mà trưởng làng mới xây.

Khánh phi cũng nhận thấy Cửu công chúa không thích bà ấy nhiều chuyện nên cũng tém tém lại. Bình thường đều đi du sơn ngoạn thủy, cuộc sống cũng coi như thoải mái.

Nhưng hôm nay ở đây gặp lại Quan Hạ Nhi vẫn nhạy cảm, âu cũng là do bệnh nghề nghiệp.

“Vũ Dương à, con quá ngây thơ rồi, con không biết được lòng người hiểm ác ra sao đâu!” Khánh phi tiếp tục nói: “Con không thấy đó thôi, vừa rồi lúc biết được con hạ sinh con gái, Quan Hạ Nhi vui muốn chết luôn ấy!”

Không biết được những con cáo già trong triều đình nghe Khánh phi nói Cửu công chúa ngây thơ sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?

“Mẫu phi, Hạ Nhi tỷ tỷ không giống những phi tử trong hậu cung của phụ hoàng đâu, tỷ ấy mới thật sự là người ngây thơ đó.

Cũng quan tâm tới con thật lòng.” Cửu công chúa nói

“Con có biết là chó cắn người sẽ không sủa không?” Khánh phi nói: “Quan Hạ Nhi thoạt nhìn thật thà đó, nhưng đến khi cô ta sinh con rồi, liệu có còn thành thật như vậy nữa không?

Huống chi người trong làng đều đứng về phía Quan Hạ Nhi, đến lúc đó cho dù Quan Hạ Nhi không tranh đoạt với con, mấy lão già ở làng Quan Gia kia cũng sẽ bắt con cô ta tranh giành với con.”

Thật ra điều này vốn không xa lạ ở các triều đại.

Dù hoàng tử không muốn tranh đấu thì những thế lực sau lưng cũng sẽ ép hắn phải tranh đấu.

Làng Quan Gia cũng coi như là nhóm người đầu tiên đi theo Kim Phi, tiêu cục, thương hội, tiểu đội Chung Minh… tất cả các thế lực dưới sự chỉ huy của Kim Phi đều có quan hệ với làng Quan Gia.

Hiện giờ thế lực của Kim Phi không ngừng mở rộng, chức vị của người làng Quan Gia cũng ngày càng cao.

Khái niệm gia tộc ở thời đại này vốn đã rất mạnh mẽ, nếu sau này Quan Hạ Nhi có con, người làng Quan Gia nhất định sẽ ủng hộ con của cô.

Thật ra trước đây Cửu công chúa cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng bởi vì cô ấy vẫn còn trẻ nên không cảm thấy vấn đề cấp bách lắm.

Bây giờ cô ấy đã sinh con, vấn đề này nên được cân nhắc rồi.

Nhưng Cửu công chúa không muốn thảo luận với Khánh phi về chuyện này, cô ấy xoa lông mày, nói: “Mẫu phi, đã muộn rồi, người nên về sớm nghỉ ngơi đi, con cũng hơi mệt rồi.”

Khánh phi thở dài, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa tới cửa lại thấy Bắc Thiên Tầm tiến vào.

“Bà đỡ đâu mau tới đây, đại phu nhân cũng sắp sinh rồi!”
Chương 1268: Yên tâm

Quan Hạ Nhi là người phụ nữ phong kiến điển hình, vì vậy rất quan tâm đứa trẻ trong bụng Cửu công chúa, vừa rồi ở trong phòng sinh, cô còn sốt ruột hơn Khánh phi.

Ngày sinh dự tính của cô vào khoảng thời gian gần đây, nhưng vừa rồi vừa kích động đến mức nước ối bị vỡ.

Trông Bắc Thiên Tầm nhìn có vẻ là người vô tư nhưng dù sao cô ấy cũng là tử sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt, còn từng sống với đại tiểu thư ở kinh thành nên cô ấy biết rõ sự suy tính giữa những người quyền quý.

Mặc dù vừa rồi Khánh phi không nói gì, nhưng Bắc Thiên Tầm vừa nhìn đã biết trong lòng bà ấy đang nghĩ gì.

Lo lắng Khánh phi cố ý gây khó khăn, vì vậy cô ấy đã bảo nữ nhân viên hộ tống đưa Quan Hạ Nhi trở về tìm Nhuận Nương trước, sau đó tự mình chạy đi gọi bà đỡ.

Bắc Thiên Tầm đã nghĩ kĩ rồi, nếu Khánh phi cố ý giữ bà đỡ lại, không để bà ấy đến đỡ đẻ cho Quan Hạ Nhi thì cô ấy sẽ ra tay luôn.

Thực ra Cửu công chúa cũng lo lắng việc này, nhưng nghe Bắc Thiên Tầm nói như vậy đã, vội vàng đứng dậy nói với bà đỡ đang bận rộn: “Các ngươi nhanh đi đến chỗ đại phu nhân, đừng chậm trễ!”

Vào thời đại phong kiến, có câu nói ‘ba cô sáu bà’, trong đó, bà đỡ là một trong số sáu bà.

Một bà đỡ xuất sắc không chỉ có kỹ năng đỡ đẻ giỏi mà còn là một người nhanh nhẹn.

Người được Quan Hạ Nhi tìm đều là người có danh tiếng ở địa phương, cũng đã đỡ đẻ cho những người giàu có quyền lực, có lúc sẽ gặp trường hợp khó sinh, chủ nhà sẽ giận cá chém thớt sang bà đỡ, không ít bà đỡ đã bị giết sau đó.

Vì vậy các bà ấy không dám yêu cầu tiền thưởng, chỉ mong Cửu công chúa và Quan Hạ nhi đều bình an vô sự, như vậy các bà ấy cũng không rơi vào tình huống giận cá chém thớt.

Vừa nghe lời của Cửu công chúa, các bà đỡ đã nhìn nhau, để lại một người chăm sóc Cửu công chúa, những người còn lại đều nhanh chóng đeo rương chạy ra trước cổng.

Mặc dù Khánh phi rất không vui nhưng cũng biết thiệt hơn nên đã nghiêng người tránh đường.

Các bà đỡ thi lễ với Khánh Phi bày tỏ sự cảm ơn, sau đó chạy ra ngoài cùng với Bắc Thiên Tầm.

“Thiên Tầm, muội hãy chậm một chút.”

Cửu công chúa đứng phía sau nhắc nhở.

Bắc Thiên Tầm cũng mang thai, dù chỉ mới mấy tháng, nhưng cũng không thích hợp vận động mạnh.

“Ta biết rồi!”

Bắc Thiên Tầm trả lời mà không ngoái đầu lại, sau đó vác một bà đỡ chạy càng lúc càng nhanh.

Khánh phi vốn muốn đi, bây giờ cũng không đi nữa.

Cửu công chúa thấy dáng vẻ ngập ngừng của Khánh phi, đành quay đầu nhìn sang Châu Nhi: “Tìm người đến xem xem, nếu tỷ tỷ Quan Nhi xảy ra chuyện gì thì nhanh chóng đến nói với ta!”

“Vâng!”

Châu Nhi đưa mắt ra hiệu với một tỳ nữ, tỳ nữ đã vội vã rời đi.

Rạng sáng, tỳ nữ quay về.

“Quan Hạ Nhi đã sinh chưa, là con trai hay con gái?”

Khánh phi còn sốt ruột hơn Cửu công chúa.

“Quay về nói với nương nương, là một bé gái!”

Tỳ nữ khom người trả lời.

Nghe tỳ nữ nói như vậy, Khánh Phi đã không nhịn được mà bật cười.

Ngay cả Cửu công chúa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Từ năm mười mấy tuổi cô ấy đã bắt đầu tranh đấu với người ta, thực sự rất chán ghét rồi, sau khi đến làng Tây Hà, cô ấy vẫn luôn rất thích bầu không khí ở nơi này, thật sự không muốn có mâu thuẫn gì với Quan Hạ Nhi.

Bây giờ tốt rồi, Quan Hạ Nhi cũng sinh con gái, cô ấy không cần lo lắng nữa, cho dù sau này Bắc Thiên Tầm hoặc đám người Đường Tiểu Bắc sinh con trai thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô ấy.

Thực ra không chỉ Cửu công chúa thở phào nhẹ nhõm mà đám người Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng như vậy.

Quan Hạ Nhi cũng sinh con gái rồi, bọn họ không cần lo lắng sau này sẽ xuất hiện cục diện đoạt vị hỗn loạn nữa.

Bản thân Quan Hạ Nhi cũng như vậy.

Sau khi lớn lên ở một ngôi làng miền núi phong kiến lạc hậu, từ nhỏ đã nghe những tư tưởng phong kiến, sau khi gả cho Kim Phi, Quan Hạ Nhi vẫn hơi tự ti, cảm thấy bản thân không xứng với Kim Phi.

Nhà mẹ đẻ của cô cũng nghĩ như vậy.

Lúc trước Kim Phi xây dựng xưởng dệt, anh trai cô Quan Trụ Tử còn muốn tham gia, cuối cùng đã bị Quan Hạ Nhi đánh cho một trận.

Sau này địa vị của Kim Phi càng cao, cho dù Quan Hạ Nhi không nói gì, Quan Trụ Tử cũng không dám khoa tay múa chân, vì Quan Trụ Tử lo sẽ chọc giận Kim Phi.

Nhưng lúc này, Kim Phi lại chủ động bảo anh ta đến quản lý xưởng muối.

Sau một lần bị quở trách, Quan Trụ Tử cũng dần dần hiểu ra một đạo lý, năng lực của anh ta giỏi như thế nào, cho dù Kim Phi để lộ ra kẽ hở thì anh ta chắc chắn cũng không bắt lấy được.

Vì vậy từ sau khi Quan Trụ Tử đến xưởng muối, đã trở nên thực tế, cần cù chăm chỉ làm việc, đã quản lý hai xưởng muối rất tốt.

Hiện tại Kim Phi đang thiếu người, lần trước trở về đã nghe nói chuyện này, còn muốn cân nhắc anh ta, kết quả là Quan Trụ Tử sợ mình không đủ năng lực nên đã không đồng ý.

Không chỉ Quan Trụ Tử nghĩ như vậy, mà cha mẹ Quan Hạ Nhi cũng cũng là dân thôn quê.

Lúc trước mục tiêu của bọn họ chỉ là có thể ăn no mà thôi, đâu ngờ rằng vào một ngày con rể của mình lại trở thành người lợi hại nhất thế gian cơ chứ? Ngay cả Cửu công chúa cũng phải kêu con gái mình một tiếng tỷ tỷ.

Cửu công chúa là ai cơ chứ?

Là con gái của Hoàng đế đấy, là vị nữ Hoàng đế đầu tiên từ xa xưa đó.

Người đã định là sẽ được ghi vào sử sách, vậy mà lại gọi con gái mình là tỷ tỷ?

Điều này đã khiến cha mẹ Quan Hạ Nhi kiêu ngạo, cũng hơi lo sợ, mỗi lần đến làng Tây Hà thăm người thân, đều khuyên Quan Hạ Nhi đừng tự cho mình là vợ cả, hãy hạ thấp bản thân một chút.

Không chỉ đối xử với Cửu công chúa như vậy, cũng không thể ức hiếp Tiểu Bắc và đám người Bắc Thiên Tầm.

Trong mắt bọn họ, Đường Tiểu Bắc cũng là đại chưởng quầy oai phong lẫm liệt, tỷ tỷ Đường Đông Đông cũng là trưởng xưởng, quản lý mấy nghìn người, đều mạnh hơn Quan Hạ Nhi.

Tính cách Quan Hạ Nhi vốn yếu đuối, lại sống trong môi trường như vậy, vì vậy càng trở nên tự ti.

Nhưng Quan Hạ Nhi không ngốc, hơn nữa tất cả tâm tư của cô đều suy nghĩ cho Kim Phi và cái nhà này, suy nghĩ nhiều hơn Cửu công chúa, thực ra Quan Hạ Nhi hi vọng Cửu công chúa sinh con trai hơn bất cứ ai, nhưng Cửu công chúa lại sinh con gái.

Trước kia cô còn lo lắng bản thân sinh con trai sẽ khiến Kim Phi khó xử, cũng ảnh hưởng đến sự hòa thuận của gia đình.

Bây giờ bản thân sinh con gái rồi, như vậy Hạ Quan Nhi cũng yên tâm rồi.

Nhưng không vui được bao lâu thì Quan Hạ Nhi lại bắt đầu thấy thất vọng, vì cô quan niệm con trai mới là người truyền hương, cô và Cửu công chúa đều sinh con gái, cũng có nghĩa là nhà họ Kim chưa có người đời sau.

Vì vậy Quan Hạ Nhi lại bắt đầu buồn rầu.

Lúc này vừa hay Nhuận Nương ôm đứa bé đến, nhìn thấy Nhuận Nương, Quan Hạ Nhi bèn nói: “Nhuận Nương, ta và Vũ Dương đều sinh con gái, đợi đương gia trở về, muội phải nắm bắt cơ hội, học hỏi thêm từ Thiên Tầm!”

Theo phép tắc xã hội của Đại Khang thì cô là vợ cả, vì vậy đứa con cô sinh ra cũng tương đối đặc biệt, đám người Nhuận Nương là tiểu thiếp, dù sinh con trai hay con gái thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Vì vậy, Quan Hạ Hi hi vọng có thể trông cậy vào đám người Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm về chuyện nối dõi tông đường.

Nhuận Nương và Bắc Thiên Tầm đứng bên cạnh nghe thấy đều bối rối, được rồi, sao chuyện này lại đổ lên đầu họ rồi?

Nhưng Nhuận Nương cũng không quan tâm, ôm đứa bé nói: “Tỷ tỷ nhanh xem, đứa bé này thật xinh đẹp, tỷ hãy đặt tên cho đứa bé đi!”

“Ta đâu biết đặt tên cơ chứ, hay là đợi đương gia về rồi đặt sau đi!”

Nói đến đây, Quan Hạ Nhi lại bắt đầu lo lắng: “Cũng không biết đương gia như thế nào, hỏi Vũ Dương thì cô ấy cũng không nói, Thiên Tầm, hay là muội đi hỏi tiểu Ngọc thử xem.”
Chương 1269: Chưa từng có

Cửu công chúa biết mọi suy nghĩ, tâm tư của Quan Hạ Nhi đều đặt trên người Kim Phi, đồng thời lo lắng rằng tâm trạng của cô sẽ dao động quá nhiều sau khi biết được tình hình của Kim Phi nên đã yêu cầu mọi người giấu kín chuyện này với Quan Hạ Nhi.

Bắc Thiên Tầm kỳ thực biết rõ tình hình hiện tại của Kim Phi, nhưng vì Cửu công chúa đã ra lệnh, cô ấy cũng lo lắng cho Quan Hạ Nhi nên một mực không nói gì.

Bây giờ Quan Hạ Nhi lại bảo cô ấy tìm Tiểu Ngọc hỏi thăm tình hình, điều này khiến Bắc Thiên Tầm hơi khó xử.

Tuy nhiên, Quan Hạ Nhi vừa mới sinh con nên Bắc Thiên Tầm không nói ngay cho cô biết mà quyết định lát nữa sẽ bàn bạc với Tiểu Ngọc.

Vì thế cô ấy gật đầu nói: "Được, lát nữa ta sẽ hỏi Tiểu Ngọc."

Quan Hạ Nhi lúc này mới yên tâm, đưa tay đón lấy đứa bé từ trong lòng Nhuận Nương, âu yếm ôm đứa bé vào lòng.

...

Trong sân cách đó vài trăm thước, mấy người Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đang tập trung ở đây.

Ngay cả Phương Linh Quân đang giảng dạy trong học viện, Lưu Bất Quần đang ngâm mình ở phòng thí nghiệm cũng bị Thiết Thế Hâm gọi tới.

"Mọi người nói chuyện một chút đi, chuyện này phải xử lý như thế nào?" Thiết Thế Hâm hỏi.

“Phi ca nhi có con rồi, đương nhiên chúng ta phải làm!” Lão trưởng làng là người đầu tiên bày tỏ ý kiến: “Không chỉ phải làm, mà còn phải làm thật lớn, xua đuổi điềm xui xẻo”.

Kim Phi là định hải thần châm ở Xuyên Thục, tuy y không ở đây nhưng y có con rồi, đây vẫn là chuyện lớn hàng đầu trong làng.

Khi người dân trong làng sinh con, nếu có điều kiện sẽ tặng cho mỗi người một chiếc bánh bao màu đỏ, huống chi đây lại là con của Kim Phi.

Mặc dù Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều sinh ra con gái, điều này khiến trưởng làng hơi thất vọng, nhưng đối với ông ta, đây vẫn là một chuyện đại hỷ của làng.

"Nếu như vậy, chúng ta nên làm như thế nào?" Thiết Thế Hâm hỏi: “Chúng ta nên tuân theo quy chuẩn nào?"

Các lễ nghi và luật lệ thời phong kiến đều có thủ tục và quy tắc nghiêm ngặt, Cửu công chúa hiện tại đã là hoàng đế, càng phải chú trọng vào những điều này hơn.

Nhưng lão trưởng làng chỉ là người nông dân trong làng, sao có thể biết được những chuyện này?

Khi gia đình trong làng sinh con, người giàu luộc vài quả trứng gà, còn người nghèo chỉ hấp nồi bánh hấp, chấm đỏ lên trứng hoặc bánh hấp rồi chia cho hàng xóm một phần, họ hàng một phần, vậy là xong chuyện .

Nếu không hấp được bánh, có thể nhuộm bột ngô màu đỏ kê và chia cho mỗi gia đình một nắm.

Vì vậy, trưởng làng không biết Thiết Thế Hâm đang nói đến quy chuẩn gì, ông ta gãi đầu hỏi: "Quy tắc? Quy tắc gì?"

“Đứa trẻ này là con đầu lòng của bệ hạ và tiên sinh, đồng thời là trưởng công chúa của Đại Khang! Theo quy định, người của hoàng gia sinh con đầu lòng cho hoàng thất sẽ được phong tước và phải đến hoàng lăng để tạ ơn."

Thiết Thế Hâm giải thích: "Nhưng bây giờ..."

Lúc này, Thiết Thế Hâm ngừng nói, nhưng trưởng làng lại hiểu ý của ông ta.

Cửu công chúa là nữ đế đầu tiên trên thế giới này nên hoàn toàn không có trường hợp nào để có thể tham khảo.

Chẳng lẽ đặt Kim Phi vào vị trí phi tử, nhận sắc phong của Cửu công chúa và quỳ lạy Cửu công chúa để tạ ơn sao?

Thiết Thế Hâm không cần hỏi cũng biết Kim Phi nhất định sẽ không đồng ý.

Nếu như có thể, Thiết Thế Hâm thật sự không muốn nghĩ tới hay tham gia vào chuyện này, nhưng hiện tại ông ta đã là Đại tổng quản dưới trướng Cửu công chúa, ông ta chỉ có thể quản lý chuyện này.

Đây cũng là lý do tại sao ông ta triệu tập mấy người trưởng làng và Tiểu Ngọc, thậm chí còn kéo theo mấy người mà trước giờ không mấy hòa hợp là Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân.

Ngộ nhỡ sau này Kim Phi hoặc Cửu công chúa không hài lòng, sẽ có người cùng gánh tội với ông ta.

Đáng tiếc Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần căn bản không cắn câu, từ khi đi vào cũng không nói một lời, căn bản không mở miệng.

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Ngọc nói một câu: “Hiện tại bệ hạ không có ở đây, sao chúng ta không đợi bệ hạ mấy ngày nữa khỏe lại rồi đi hỏi ý bệ hạ?”

"Chỉ đành như vậy!" Thiết Thế Hâm gật đầu, sau đó nói: "Tiểu Ngọc, nhân tiện xin hỏi bệ hạ xem chuyện này có nên thông báo cho tiên sinh hay không."

“Được,” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó nhìn về phía những người khác: “Còn có ai muốn viết thư cho Hi Châu không?”

Bây giờ, trinh sát muốn đưa tin đến Hi Châu phải vượt núi băng đèo đi qua rừng sâu, mỗi lần đến đó đều phải trả giá không nhỏ, mấy lãnh đạo cấp cao trong làng muốn viết thư cho người thân ở Hi Châu thì phải tận dụng cơ hội này.

"Tiểu Ngọc cô nương, nếu cô sắp gửi thư cho tiên sinh, hãy giúp ta gửi một bức thư."

Phương Linh Quân lấy ra một lá thư từ trong áo và đưa cho Tiểu Ngọc.

Học viện Xuyên Thục đã mở được vài tháng, những học viên đầu tiên đã hoàn thành huấn luyện và hiện giờ tất cả đang trong kỳ nghỉ.

Theo kế hoạch của Kim Phi, sau mùa xuân năm tới, những học viên đầu tiên sẽ chính thức nhậm chức, Quảng Nguyên sẽ được dùng làm nơi thử nghiệm để bắt đầu phổ biến giáo dục bắt buộc.

Nhưng sau khi thành lập học viện, Kim Phi vẫn không hề nhàn rỗi, gần đây y còn tới Du Quan và Hi Châu, ngay cả cái bóng của y cũng không thấy đâu.

Nhìn thấy Tết sắp đến, Phương Linh Quân không biết tiếp theo phải làm sao, chỉ có thể viết thư nhờ Kim Phi chỉ giáo.

Trên thực tế, những gì Phương Linh Quân làm có phần trái với quy củ.

Trước tiên, ông ta nên hỏi ý kiến của Cửu công chúa, sau đó mới hỏi Kim Phi.

Nhưng cũng giống như tâm tư Quan Hạ Nhi đều hướng về Kim Phi, tâm trí Cửu công chúa đặt ở chính sự, còn tâm tư của Phương Linh Quân đều là giáo dục.

Kể từ khi nghe Kim Phi nói về giáo dục bắt buộc, mong muốn lớn nhất của Phương Linh Quân là “để tất cả trẻ em Đại Khang đều được đọc sách”.

Vì thế dù biết là trái quy tắc, ông ta vẫn viết một bức thư cho Kim Phi.

Bởi vì Kim Phi coi trọng giáo dục hơn, trong khi Cửu công chúa chỉ một lòng mong muốn bình định Trung Nguyên.

Phổ cập giáo dục bắt buộc cần rất nhiều nhân lực và vật lực, nếu Cửu công chúa không đồng ý và hủy bỏ kế hoạch này, Phương Linh Quân sẽ gặp rắc rối, Kim Phi cũng không thể trực tiếp thay đổi quyết định của Cửu công chúa.

Vì vậy, Phương Linh Quân quyết định không thỉnh cầu Cửu công chúa mà hỏi thẳng ý kiến của Kim Phi.

Suy nghĩ làm cách nào để chuyển bức thư này đến tay Kim Phi.

Tiểu Ngọc do dự một chút, nhưng cảm nhận được ánh mắt chân thành của Phương Linh Quân, cô ấy vẫn nhận lấy lá thư.

"Cám ơn Tiểu Ngọc cô nương!"

Phương Linh Quân hành lễ với Tiểu Ngọc.

Ông ta không cầu chức vị, sắc phong nhưng vì Tiểu Ngọc vẫn phải làm việc dưới quyền của Cửu công chúa. Nếu sau này Cửu công chúa trách tội, có nghĩa sẽ làm liên lụy đến Tiểu Ngọc.

Điều này khiến Phương Linh Quân cảm thấy áy náy vì cảm giác như đã lợi dụng Tiểu Ngọc.

"Phương tiên sinh, mau đứng dậy đi!"

Tiểu Ngọc vội vàng đỡ Phương Linh Quân đứng dậy.

Mấy người Thiết Thế Hâm cho rằng Cửu công chúa vừa mới sinh con, nhất định cần phải nghỉ ngơi vài ngày, tuy nhiên, khi Tiểu Ngọc bước ra khỏi cuộc gặp, cô ấy được thủ hạ báo cáo rằng Cửu công chúa vừa cho người đưa tấu chương vào phòng.

"Bệ hạ làm vậy không phải là làm bậy sao?" Lão trưởng làng nhìn con gái: "Tiểu Ngọc, con đi khuyên nhủ bệ hạ, bảo bệ hạ ở cữ cho tốt!”

Người phụ nữ bình thường sinh con, phải nghỉ ngơi vài ngày mới rời khỏi giường, kết quả hôm nay Cửu công chúa đã bắt đầu làm việc.

Thiết Thế Hâm và trưởng làng đều là đàn ông, đến thăm không thích hợp nên chỉ có thể Tiểu Ngọc đi.

"Vâng ạ." Tiểu Ngọc gật đầu, quay người đi về phía phòng của Cửu công chúa.

Lúc này, mùi máu tanh trong phòng còn chưa hoàn toàn tản hết, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Cửu công chúa đang ngồi trên giường, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là một chồng tấu chương.

Cửu công chúa nhìn xuống tấu chương, nằm trong chiếc nôi bên cạnh là đứa trẻ đang ngủ say.
Chương 1270: Ta sẽ sống ở đây

‘Bệ hạ, long thể rất quan trọng, bây giờ người nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Sau khi hành lễ, Tiểu Ngọc nhỏ giọng khuyên nhủ.

Nhưng Cửu công chúa chỉ ngước mắt lên nhìn Tiểu Ngọc một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn tấu chương: “Có việc thì nói, không có việc thì đừng làm phiền ta!”

Từ lúc biết được Kim Phi bị vây hãm, Cửu công chúa trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều trong lời nói và làm việc.

Tiểu Ngọc tự biết mình lỡ lời, cũng không dám khuyên nữa, nhanh chóng nói chuyện chính: “Là như thế này ạ, thần muốn xin chỉ thị của bệ hạ, có nên báo tin mừng cho tiên sinh không, nếu được, thần sẽ đi sắp xếp!”

Cửu công chúa nghe mấy lời này, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nghĩ một lúc rồi nói: “Sắp xếp người thông báo đi, đừng quên Hạ Nhi tỷ tỷ!”

Phong cách chiến đấu của Kim Phi luôn rất cứng rắn, Cửu công chúa rất lo Kim Phi sẽ sống chết bảo vệ Hi Châu.

Nếu báo cho Kim Phi biết chuyện mình và Quan Hạ Nhi sinh con, trong lòng y sẽ có nhiều vướng bận hơn, nói không chừng sẽ quay về sớm.

“Vâng!” Tiểu Ngọc gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy có tổ chức lễ đầy tháng cho trưởng công chúa không ạ?”

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Cửu công chúa cắt ngang: “Bây giờ Xuyên Thục bốn phía đều là kẻ địch, phu quân không có ở đây, không thích hợp làm linh đình, toàn bộ đợi phu quân về rồi nói sau!”

“Vâng!” Tiểu Ngọc phát hiện Cửu công chúa lại cúi đầu nhìn tấu chương, cô ấy cúi đầu hành lễ: “Thần cáo lui!”

Nhưng Cửu công chúa lại ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Ngọc rồi nói: “Đừng nói cho Hạ Nhi tỷ tỷ là trẫm đang phê chuẩn tấu chương!”

Kim Phi không ở đây, người có thể quản Cửu công chúa bây giờ, chỉ có Khánh phi và Quan Hạ Nhi.

Hôm qua cô ấy còn một số việc chính trị khẩn cấp chưa giải quyết xong, không dễ gì mới dụ được Khánh phi đi, không muốn gọi thêm Quân Hạ Nhi tới nữa.

Tiếc là lời của Cửu công chúa vừa mới dứt, thì nghe thấy giọng của thị nữ từ cửa: “Hạ Nhi phu nhân!”

Vừa nãy Cửu công chúa còn nghiêm nghị, sắc mặt trong chốc lát đã thay đổi, giống như đứa trẻ lén lút làm điều xấu bị phụ huynh phát hiện, nhanh chóng ra hiệu cho Châu Nhi thu dọn tấu chương.

Nhưng bản tấu thực tế quá nhiều, Châu Nhi mới dọn được một nửa đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi dìu Bắc Thiên Tầm đi vào, phía sau có một thị nữ với gương mặt đầy hoảng hốt.

Tay áo trên người của thị nữ còn bị rách.

Ở Đại Khang người dám xông vào vào phòng ngủ của Cửu công chúa chỉ đếm trên đầu ngón tay, Quan Hạ Nhi là một trong số đó.

Chỉ có điều tính cách của Quan Hạ Nhi yếu đuối, bình thường gặp ai cũng đều cười tít cả mắt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, chưa bao giờ làm chuyện này.

Vừa nãy Quan Hạ Nhi đột ngột xông vào, thị nữ còn muốn cản nên bị Bắc Thiên Tầm đẩy đi.

Thị nữ này chỉ là một thị nữ bình thường, sao có thể chặn được Bắc Thiên Tầm? Cô ấy bị đẩy đến mức lảo đảo, tay áo bị rách khi vướng vào vòng gõ cửa.

Đợi thị nữ đứng vững, Quan Hạ Nhi đã vào phòng rồi.

Châu Nhi nhìn thấy thị nữ muốn giải thích, xua tay tỏ ý bảo cô ấy ra ngoài trước.

"Hạ Nhi phu nhân, bệ hạ, thần có việc bận nên đi trước đây!"

Tiểu Ngọc cũng hành lễ, tránh đi với gương mặt nhẹ nhõm.

Vừa nãy cô ấy còn đang lo lắng, làng Tây Hà lớn như vậy, lỡ như Quan Hạ Nhi nghe được chuyện của Cửu công chúa rồi tìm qua đây, thì dù không phải cô ấy nói, e rằng cũng không giải thích rõ được.

Bây giờ thì tốt rồi, cô ấy còn chưa đi thì Quan Hạ Nhi đã đến, Cửu công chúa cũng không thể trách cô ấy được.

"Tỷ tỷ, tỷ sao lại qua đây? Cửu công chúa nói: "Tỷ vừa mới sinh con, nên nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì chỉ cần nhờ người qua nói một tiếng là được rồi, sao lại có thể tự mình qua đây chứ? Châu Nhi, mau đỡ tỷ tỷ ngồi xuống."

"Ta không tự mình qua đây, người khác nói muội có nghe chịu không?”

Một Quan Hạ Nhi luôn dịu dàng, lúc này lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Muội còn nói ta, muội xem muội đang làm cái gì? Tóc của đứa trẻ còn chưa khô, muội đã sai người đưa tấu chương đến tận giường, muội còn cần thân thể này nữa hay không hả?”

"Tỷ tỷ, có chút việc chính trị khẩn cấp mà tối qua ta chưa làm xong, sắp xếp xong là hết rồi."

Cửu công chúa vốn mạnh mẽ, bây giờ lại dè dặt giải thích.

"Việc chính trị gì đó quan trọng hơn cơ thể của muội sao? Quan Hạ Nhi nói.

“Không phải đương gia đã tìm Thiết Thế Hâm giúp muội sao, có việc thì muội bàn giao cho mấy người Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc không được sao?”

"Tỷ tỷ, có một số chuyện có thể giao cho bọn họ làm, nhưng có một số chuyện cần đích thân muội làm, nếu không ta sẽ sớm trở nên giống phụ hoàng, bị các quan thần che mắt, người dân sắp không sống được nữa mà vẫn cho rằng thiên hạ thái bình."

Cửu công chúa nói: "Tấu chương đưa tới trong tay ta, đều cần đích thân ta xem xét và phê duyệt."

"Ta không hiểu việc chính trị, nhưng ta biết muội mới sinh con xong đã làm việc ngay, cơ thể sẽ bị kiệt sức!", Quan Hạ Nhi cau mày nói.

"Tỷ tỷ nói đúng, Vũ Dương biết sai rồi, Châu Nhi, cất toàn bộ tấu chương đi, ta không xem nữa!"

Cửu công chúa định ngoan ngoãn vâng lời đã, trước tiên phải dụ Quan Hạ Nhi đi rồi nói tiếp.

Tiếc là Quan Hạ Nhi căn bản không mắc lừa, quay mặt về phía Bắc Thiên Tầm, nói: "Thiên Tầm, muội

đi cất hết tất cả tấu chương đi!"

Cửu Công chúa nhìn thấy Bắc Thiên Tầm sắp ra tay, đột nhiên sốt ruột, đưa tay ra giữ chặt tấu chương: "Tỷ tỷ, mấy tấu chương này thật sự rất quan trọng, tỷ để ta xem xong, ta đảm bảo xem xong sẽ đi nghỉ ngơi."

"Tấu chương gì đó quan trọng hơn cơ thể của muội hả?" Quan Hạ Nhi nói, lại ra hiệu với Bắc Thiên Tầm.

"Tỷ tỷ, đây là tấu chương về việc giao lương thực và quần áo mùa đông cho phu quân, cần phải phê duyệt càng sớm càng tốt." Cửu công chúa giải thích: "Tỷ tỷ, tỷ cũng biết hiện tại phía Bắc rất lạnh, phu quân dẫn quân đi chinh chiến ngoài đó, chúng ta không thể giúp gì khác được, nhưng phải cung cấp lương thực và quần áo mùa đông."

Nghe thấy việc tấu chương có liên quan đến Kim Phi, quan Hạ Nhi trầm mặc.

"Tỷ tỷ, xem tấu chương không phải công việc tay chân, nên sẽ không mệt đâu."

Cửu công chúa thấy vậy việc đánh bắt thời cơ nói: "Ta bảo đảm với tỷ, xem xong mấy cái này ta sẽ không xem nữa!"

Quan Hạ Nhi nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Châu Nhi: "Châu Nhi, dọn dẹp phòng bên cạnh một chút, ta sẽ ở cữ với Vũ Dương!"

Kim Phi mặc dù không xây cung điện cho Cửu công chúa, nhưng lại xây một đại viện cho riêng cô ấy, bên cạnh phòng ngủ chính có ba phòng phụ.

Một trong những phòng phụ được làm thư phòng tạm thời, ngoài ra hai phòng còn lại là nơi ở của Châu Nhi và hai thị nữ còn lại của Cửu công chúa.

"Tỷ tỷ, sao tỷ có thể ở phòng phụ được chứ?" Cửu công chúa nghe thấy điều này lại lo lắng hơn.

Nếu để Quan Hạ Nhi sống ở đây, sau này cô ấy đừng hòng nghĩ tới việc phê chuẩn tấu chương.

Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn kiên quyết như cũ: "Phòng phụ thì sao, tốt hơn gấp trăm lần căn phòng ở nhà mà mẹ đẻ ta từng sống!"

Nói xong cô cũng không đợi Cửu công chúa phản đối, nói thẳng với Bắc Thiên Tầm: "Thiên Tầm, bảo Nhuận Nương bế bé con tới, ta muốn ở đây với Vũ Dương đến đầy tháng rồi về!"

Bắc Thiên Tầm gật đầu, xoay người rời đi.

Châu Nhi nhìn Cửu công chúa với vẻ mặt bối rối, không biết nên làm gì?

Xuất thân hoàng gia, tình yêu gia đình là điều xa xỉ, Khánh phi luôn bận rộn với việc cung đấu, bận cố gắng làm hài lòng Trần Cát, bận giúp đỡ nhà họ Khánh, ít quan tâm đến cô ấy.

Trần Cát mặc dù thích Cửu công chúa, nhưng hoàng tử công chúa tổng cộng có vài chục, Cửu công chúa chỉ là một trong số đó mà thôi.

Sau khi đến làng Tây Hà, Cửu công chúa mới thực sự cảm thấy như đang ở nhà.

Điều này khiến Cửu công chúa vô cùng trân quý.

Quan Hạ Nhi chuyển vào đây, Cửu công chúa mặc dù cảm thấy không tự do lắm, nhưng cũng biết Quan Hạ Nhi thực sự quan tâm cô ấy, cô ấy cười miễn cưỡng gật đầu với Châu Nhi, tỏ ý bảo cô ấy dọn dẹp phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK