Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1691: Con trai

“Phu quân hiểu rõ là tốt rồi.” Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm rồi giải thích một câu: “Vốn dĩ là Đông Đông muốn đi nhưng lại bị ta ngăn lại, bởi vì nếu có người muốn chiếm làng thì rất có thể sẽ ra tay từ xưởng dệt, cô ấy không thể rời đi đột ngột được!”

“Nàng làm rất đúng!” Kim Phi khẽ gật đầu: “Nàng về trước đi, ta muốn đi đến núi Hỉ Thước xem sao!”

Trong mắt Cửu công chúa, Bắc Thiên Tầm chỉ là một tiểu thiếp của Kim Phi mà thôi, vì thế cũng cần gượng ép bản thân, gật đầu nói: “Phu quân cũng cẩn thận một chút!”

“Ta biết rồi!” Kim Phi vỗ vai Cửu công chúa rồi cùng Quan Hạ Nhi rời khỏi phòng y tế.

Khi y đến cửa thì cận vệ đã chuẩn bị ngựa chiến từ lâu.

Ngoài đội cận vệ ra thì còn có hàng chục binh lính nữ mặc áo giáp đang đứng ở bên cạnh.

“Tiên sinh, ta cảm thấy Bắc Thiên Tầm phu nhân mới sinh xong, chúng ta đi theo bảo vệ ngài thì có vẻ không tiện lắm, bèn mạo muội đến tìm Phi Phi phu nhân xin một đội binh lính nữ đến để bảo hộ ngài!”

Phó đội trường giải thích rồi chỉ vào nữ công nhân dẫn đầu đội: “Cô gái này vừa mới nói, Phi Phi phu nhân biết được tin Thiên Tầm phu nhân sinh con nên đã mang theo người đến núi Hỉ Thước rồi!”

"Được rồi," Kim Phi vỗ vai phó đội trưởng: "Ngươi làm rất tốt! Hạ Nhi, trở về nhớ thưởng cho anh ta!"

"Không cần không cần, đây đều là việc ta nên làm!" Phó đội trưởng liên tục xua tay.

Sau khi Thiết Chùy rời đi, anh ta đã phải chịu rất nhiều áp lực, vì sợ sẽ xảy ra bất kỳ sai lầm nào nên làm gì cũng đều vô cùng cẩn thận nhưng cuối cùng Kim Phi vẫn bị phục kích.

Anh ta không yêu cầu phần thưởng, chỉ cần khi Thiết Chùy trở về không trừng phạt anh ta là được.

Hiện giờ Kim Phi nói như thế thì ít nhất sẽ không gây khó dễ cho anh ta ở trước mặt Thiết Chùy.

“Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi, ở đâu ra lắm chuyện như thế!” Kim Phi tung cước đá phó đội trưởng một phát rồi xoay người nhảy lên ngựa chiến.

“Hôm nay đương gia vui vẻ, cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy.” Quan Hạ Nhi nói nhỏ: “Đợi đến lúc nữa nếu Thiên Tầm muội muội sinh con trai, ta sẽ phát cho mỗi người một phần thưởng!”

Nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy, rốt cục phó đội trưởng cũng tỉnh táo lại, mỉm cười đồng ý: "Cám ơn phu nhân!"

Sau đó, anh ta di chuyển một chiếc ghế đến cho Quan Hạ Nhi bước lên ngựa.

Đáng tiếc xưa nay Quan Hạ Nhi đều không cần, cô đặt chân trái lên bàn đạp ngựa, dễ dàng ngồi lên lưng ngựa, sau đó cùng Kim Phi mang theo các nữ công nhân đi về phía cổng thôn.

Núi Hỉ Thước ở ngay bên cạnh Trường Xà Câu, lại càng gần làng hơn.

Khi Kim Phi và Quan Hạ Nhi chạy đến thì xung quanh núi Hỉ Thước đã đầy ngựa chiến, từ chân núi lên đỉnh, cứ cách vài bước lại có một nữ công nhân đứng canh gác, phía trên có hai phi thuyền tuần tra.

Với mức độ an ninh như vậy, ngay cả một con thỏ cũng khó đến gần chứ đừng nói đến sĩ tử.

Địa hình của núi Hỉ Thước tương đối dốc, chỉ có một con đường nhỏ được người dân dùng để chăn cừu, giờ đây trời đã tối, việc cưỡi ngựa quá bất tiện nên Kim Phi đã nhảy xuống ngựa, đi bộ lên núi.

Đi về phía trước được mấy phút, đột nhiên Kim Phi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, vì thế bèn bước nhanh hơn.

Sau khi tránh được một tảng đá trên núi, trong đống cỏ khô, họ nhìn thấy Tả Phi Phi mặc áo giáp nằm trong đống cỏ khô, Nhuận Nương đang bế đứa nhỏ và Bắc Thiên Tầm đang ngồi trên mặt đất dựa vào một hòn đá.

Bên cạnh cô ấy là những thanh hắc đao, nỏ cầm tay, lựu đạn, súng kíp, dao ngắn, dao găm...

Bãi cỏ cách Bắc Thiên Tầm không xa ướt đẫm máu, cỏ dại gần đó cũng rụng lả tả, chắc là do vừa rồi Bắc Thiên Tầm vì để nhịn đau khi sinh đứa nhỏ nên đã kéo chúng lên.

Nhưng nhìn trạng thái của Bắc Thiên Tầm hiện giờ có vẻ khá tốt, nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đi đến vẫn có thể mỉm cười với hai người họ.

"Thiên Tầm, muội không sao chứ?" Quan Hạ Nhi vội bước đến, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Bắc Thiên Tầm quan tâm hỏi.

“Không phải chỉ là sinh con thôi sao, thế thì có chuyện gì được chứ?” Bắc Thiên Tầm nâng cằm lên và tỏ ra dáng vẻ không quan tâm.

“Tỷ tỷ, tỷ không biết đấy thôi, lúc ta đến thì Thiên Tầm tỷ tỷ đã sinh đứa nhỏ xong rồi, đang cầm dao cắt dây rốn!" Nhuận Nương nói theo.

Quan Hạ Nhi đã từng sinh con, biết rõ chuyện này nguy hiểm đến mức nào, nghe Nhuận Nương nói như thế, dù cho nhìn thấy Bắc Thiên Tầm không sao nhưng cô vẫn sợ hãi.

Cô muốn đưa tay ra đánh Bắc Thiên Tầm một cái nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy thì lại bỏ tay xuống.

Cuối cùng cô vươn tay gõ nhẹ vào trán Bắc Thiên Tầm một chút: “Bình thường muội dũng mãnh thì thôi đi nhưng sắp sinh em bé sao có thể liều lĩnh như vậy? Muội không ngoan ngoãn chờ ở nhà đi, sao lại còn cưỡi ngựa đi xa như vậy, may sao vị trí bào thai của muội ngay ngắn, nếu vị trí bào thai không ngay ngắn thì muội và đứa nhỏ đều rất nguy hiểm!”

“Đây có là gì đâu, trước kia ở trại huấn luyện, có một tỷ muội trong lúc huấn luyện dã chiến bị con báo cào vào bụng, ruột lòi ra ngoài, kết quả là tỷ ấy dùng ruột giết chết con báo rồi tự nhét ruột trở lại!” vẻ mặt Bắc Thiên Tầm vẫn thờ ơ như cũ.

"Vậy bây giờ cô ta thế nào rồi?" Quan Hạ Nhi nheo mắt hỏi.

Bắc Thiên Tầm cắn môi, không trả lời.

Thật ra không có câu trả lời cũng là một kiểu trả lời.

Khẳng định kết cục của tử sĩ đó không tốt lắm, hơn nữa khẳng định mối quan hệ giữa cô ta và Bắc Thiên Tầm không tồi.

Nhìn thấy Bắc Thiên Tầm như vậy, Quan Hạ Nhi biết rằng cô đã chạm vào điểm đau của cô ấy, vội vàng đổi chủ đề, hỏi Nhuận Nương: “Nhuận Nương, bé trai hay bé gái?”

"Bé trai!" Nhuận Nương cười tủm tỉm trả lời.

"Thật sao?" Quan Hạ Nhi sốt ruột hỏi.

"Tỷ tỷ, tỷ xem đi!"

Nhuận Nương mở chiếc chăn nhỏ ra, bế đứa bé đến trước mặt Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi nhìn một cái, xác nhận giới tính của đứa bé, sau đó quỳ xuống về phía thôn: “Đa tạ tổ tiên phù hộ, cuối cùng đương gia cũng có người nối dõi rồi!”

“Nàng nói như thế thì không lẽ Đại Nữu với Nhị Nữu không phải là con của ta hay sao?" Kim Phi tức giận nói.

“Đại Nữu với Nhị Nữu đều là con gái, có thể giống nhau hay sao?”

Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi, sau đó ôm lấy đứa bé từ trong tay Nhuận Nương, ngồi bên cạnh Bắc Thiên Tầm: “Thiên Tầm, muội thật tốt, đợi muội ở cữ xong ta sẽ đưa muội đi thắp nhang cho tổ tiên!”

Theo nghi lễ xưa của Đại Khang, địa vị của các thê thiếp gần như giống như nô lệ, không thể vào từ đường thắp hương cho tổ tiên.

Mặc dù Kim Phi không quan tâm đến những nghi lễ cũ này, nhưng Quan Hạ Nhi thì có.

Cho nên bình thường khi cô đi dâng hương thì đều là đi một mình, ngay cả Nhuận Nương cũng không đưa đi cùng.

Sau này, khi Cửu công chúa sinh con thì cô mới đi cùng Cửu công chúa.

Giờ đây, Bắc Thiên Tầm đã sinh cho Kim Phi một đứa con trai thì đương nhiên có tư cách dâng hương tổ tiên.

Bắc Thiên Tầm vừa rồi còn tỏ ra thờ ơ giờ đây lại trở nên nghiêm túc, nghiêm chỉnh gật đầu: "Được!"

“Vậy muội nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa bọn họ dùng cáng khiêng muội xuống sau.”

“Không cần, ta có thể cưỡi ngựa…”

Bắc Thiên Tầm nhanh chóng xua tay.

Cô ấy cảm thấy bị người ta dùng cáng khiêng rất mất mặt.

“Muội vừa mới sinh con xong, cưỡi cái gì mà cưỡi!”

Quan Hạ Nhi dùng khí thế của vợ cả nói: “Thành thật ngoan ngoãn ngồi lên cáng đi, trước khi ở cữ xong, nếu muội dám cưỡi ngựa, ta sẽ đánh gãy chân con ngựa của muội!”
Chương 1692: Thẩm vấn

Bắc Thiên Tầm đã sống ở làng Tây Hà lâu như vậy, cũng xem như đã hiểu rõ Quan Hạ Nhi.

Bình thường thoạt nhìn Quan Hạ Nhi có vẻ ngoài mềm yếu, không đấu tranh với ai, nhưng chỉ cần liên quan đến Kim Phi và lũ trẻ thì Quan Hạ Nhi sẽ như biến thành một người khác, sẽ trở nên rất hung hãn.

Nếu thật sự Bắc Thiên Tầm dám cưỡi ngựa khi còn trong thời gian ở cữ thì rất có khả năng Quan Hạ Nhi sẽ gãy chân ngựa.

Con ngựa của cô ấy là một con ngựa hiếm có, ban đầu có rất nhiều người nhìn trúng nó, Bắc Thiên Tầm đã đi tìm Trương Lương mới có thể lấy được con ngựa này, bình thường luôn coi nó là bảo bối, nếu nó bị Quan Hạ Nhi đánh gãy chân thì thật đáng tiếc.

Người bình thường cứng đầu như Bắc Thiên Tầm lúc này cũng chần chừ, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ta hiểu rồi!”

Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, ôm đứa nhỏ đi đến trước mặt Kim Phi: “Đương gia, chàng có con trai rồi, mau đến xem con trai chàng đi!”

Kim Phi vươn tay ôm lấy đứa bé, cẩn thận ôm nó vào lòng.

Đứa trẻ sơ sinh còn chưa có thị lực nhưng đứa trẻ đã vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra nắm lấy ngón tay của Kim Phi.

Không biết là cảm ứng từ huyết mạch hay là tác dụng tâm lý, nhưng vào lúc này, đột nhiên trong lòng Kim Phi cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Ta cũng có con trai rồi!” Kim Phi vừa ôm đứa bé vừa lẩm bẩm.

Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.

“Đương gia, chàng đặt tên cho đứa nhỏ đi!” Quan Hạ Nhi nói.

Kim Phi xuất thân từ một gia đình khó khăn trong việc đặt tên, thực ra y đã suy nghĩ nên đặt tên gì cho con mình từ mấy tháng trước, nhưng đáng tiếc vẫn chưa nghĩ ra được cái tên nào vừa ý cả.

Vì vậy Kim Phi ôm đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh Bắc Thiên Tầm: “Thiên Tầm, nàng đặt đi!”

“Ta ư?” Bắc Thiên Tầm sửng sốt.

Ở thời phong kiến, việc đặt tên là một việc rất quan trọng, bình thường, nếu trong gia đình có người lớn tuổi thì sẽ do người lớn tuổi đặt tên, đối với những gia đình không có người lớn tuổi như Kim Phi thì sẽ do nam giới đặt tên, hiếm có người mẹ nào được đặt tên.

“Nàng là mẹ đứa nhỏ, vừa rồi gặp phải vậy mạo hiểm lớn như, đương nhiên phải để cho nàng đặt tên!” Kim Phi gật đầu.

Bắc Thiên Tầm có chút cảm động, nhưng vẫn quay đầu nhìn Quan Hạ Nhi.

Kỳ thật Quan Hạ Nhi cũng không muốn Bắc Thiên Tầm đặt tên cho đứa nhỏ, nhưng nếu Kim Phi đã nói như vậy, cô cũng không thể phản bác Kim Phi ở trước mặt mọi người vì thế cười nói: “Muội muội đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?”

“Quả thật ta có một cái tên.” Bắc Thiên Tầm vội vàng gật đầu: “Đương gia từng nói: có công mài sắt có ngày nên kim, ta thấy câu này nói rất hay, nên muốn đặt tên cho đứa nhỏ là Kim Thạch Khai, đương gia và tỷ tỷ cảm thấy thế nào?”

“Kim Thạch Khai?” Kim Phi khẽ gật đầu: “Cái tên này không tồi, chọn nó đi!”

Kim Phi cũng đã đồng ý với cái tên mà Bắc Thiên Tầm đặt rồi, Quan Hạ Nhi cũng không thể nói gì hơn và mỉm cười khen ngợi cái tên mà Bắc Thiên Tầm đặt.

Mấy người đang trò chuyện thì Chu Cẩm dẫn theo trợ thủ vội vàng đi đến.

Ngụy Vô Nhai tuổi đã cao, leo núi khó khăn nên đợi ở dưới chân núi.

Nhuận Nương giúp Bắc Thiên Tầm thay quần áo, sau đó đỡ cô ấy nằm lên cáng, được bốn nhân viên hộ tống khiêng xuống núi.

Sau khi xuống núi, Ngụy Vô Nhai kiểm tra mạch đập của Bắc Thiên Tầm, xác nhận Bắc Thiên Tầm vẫn khỏe mạnh, Quan Hạ Nhi bèn sai nhân viên hộ tống đưa Bắc Thiên Tầm trở về.

Núi Hỉ Thước các làng Tây Hà không xa, Kim Phi cũng không cưỡi ngựa nữa mà ôm đứa con trong tay rồi đi theo cáng.

Bắc Thiên Tầm nằm buồn chán nên hỏi về chuyện mũi tên lệnh, hôm nay Kim Phi đã kể mấy lần rồi nên lười kể lại bèn nhờ Quan Hạ Nhi giải thích lại giúp y, còn bản thân thì trêu đùa với đứa nhỏ.

Quan Hạ Nhi căm ghét thích khách không thôi vì thế khi kể đã kể về thích khách càng đáng ghét hơn.

“Thích khách chết tiệt, xem như chúng bay may mắn, không gặp phải ta, nếu không nhất định bà đây sẽ lột da chúng ra!”

Bắc Thiên Tầm nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng rồi, tỳ nữ của công chúa Đông Man đã bắt được hai tên thích khách, những tên khác đâu, có bắt được không hay chạy mất rồi?”

“Không biết.” Quan Hạ Nhi lắc đầu: “Lúc chúng ta rời đi, việc lục soát ngọn núi vẫn chưa kết thúc, nhưng hiện tại chắc cũng gần xong rồi, có lẽ khi chúng ta trở về làng sẽ có kết quả.”

“Giao hai tên thích khách kia cho ta được không?” Bắc Thiên Tầm hỏi: “Ta bảo đảm bọn chúng sẽ nói ra mọi chuyện.”

Người hiểu rõ nhất về tử sĩ đương nhiên cũng là tử sĩ.

Tử sĩ đều đã được huấn luyện chống thẩm vấn chuyên nghiệp, nhân viên hộ tống bình thường thẩm vấn sẽ rất tốn thời gian, nội dung hỏi được cũng có thể là do đối phương nói dối.

Nhưng Bắc Thiên Tầm biết tử sĩ sợ cái gì nhất, cũng là người giỏi nhất trong việc thẩm vấn tử sĩ.

“Ta sẽ sắp xếp người thẩm vấn, nàng không cần lo lắng!” Kim Phi nói.

“Đúng rồi, muội vừa mới sinh con xong, hãy ngoan ngoãn ở cữ ở nhà đi!” Quan Hạ Nhi bèn nói: “Tháng này mỗi ngày ta đều sẽ đến thăm muội, nếu ta phát hiện muội không có ở nhà, thì đợi đấy!”

Bắc Thiên Tầm lè lưỡi không nói chuyện nữa.

Quan Hạ Nhi đoán đúng, lúc bọn họ trở về làng thì đúng lúc nữ công nhân chỉ huy phụ trách tìm kiếm trên núi cũng trở về.

Lúc này cổng làng đông đúc người qua lại, thực sự không phải là nơi để nói chuyện, vì vậy Kim Phi giao đứa bé cho Nhuận Nương rồi cùng Tả Phi Phi và nữ công nhân chỉ huy đến thư phòng tìm Cửu công chúa.

“Sao rồi, có bắt được những thích khách khác không?” Kim Phi hỏi.

“Không bắt được.” Nữ công nhân chỉ huy nói: “Ban đầu chúng ta muốn bắt sống đối phương nhưng khi đến gần mới phát hiện đối phương đều là cao thủ, có hai tỷ muội bị thương ngay lúc đó.

Chúng ta lại thử thêm mấy lần, nhưng phát hiện không thể đến gần, hơn nữa bọn chúng chạy quá nhanh, chúng ta sợ mất dấu nên đã dùng súng kíp bắn chúng chết rồi!”

Sau khi nữ công nhân chỉ huy nói xong thì lo lắng liếc nhìn về phía Kim Phi.

Mỗi người Băng Nhi, Sương Nhi đều bắt được một tên thích khách, bọn họ và nhân viên hộ tống phái ra nhiều người như vậy, nhưng lại không bắt được một ai còn sống, so sánh ra thì thấy vô cùng kém cỏi.

Cô ta có chút lo lắng, sợ Kim Phi sẽ đổ lỗi cho đội ngũ nữ công nhân.

Kết quả Kim Phi lại không trách tội mà lại khẳng định cách làm của bọn họ: “Các ngươi làm như thế là chính xác, người bình thường chúng ta gần như không thể bắt được những cao thủ như vậy trong rừng, giết chết chúng càng sớm càng tốt tránh bọn chúng chạy trốn được.

Còn về người sống, có hai tên là đủ rồi!”

“Cảm ơn tiên sinh đã hiểu cho!” Nữ công nhân phụ trách thở phào nhẹ nhõm, sau đó rời đi.

Sau khi nữ công nhân phụ trách rời đi, Cửu công chúa cho gọi phó đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi: “Các ngươi có nhìn thấy tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết bắt thích khách không?”

“Có nhìn thấy.” Phó đội trưởng gật đầu: “Người mà chúng ta đuổi theo lúc đầu chạy chưa được bao xa thì đã bị Băng Nhi bắt được, khi cô ta đang đối phó với thích khách, ta đã để lại một đội người để giúp cô ta bắt người, sau đó dẫn người đuổi theo tên còn lại, mắt thấy sắp không đuổi kịp thì Sương Nhi cô nương đã đi đường tắt để ngăn cản đối phương, sau đó đánh đối phương bất tỉnh.”

“Từ đầu đến cuối, thích khách có bao giờ rời khỏi tầm mắt của ngươi không?” Cửu công chúa lại hỏi.

Phó đội trưởng lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: “Không có!”

“Được.” Cửu công chúa gật đầu, ra hiệu cho phó đội trưởng đi ra ngoài.

“Nàng nghi ngờ Băng Nhi, Sương Nhi thay xà đổi cột à?” Kim Phi hỏi.

“Ta chỉ tùy ý hỏi qua một chút để loại trừ thôi.” Cửu công chúa bình tĩnh trả lời.

Kim Phi đang định nói chuyện thì Châu Nhi từ cửa bước vào: “Bệ hạ, tiên sinh, thích khách đã khai nhận rồi!”
Chương 1693: Nhớ nhầm?

Bắc Thiên Tầm là một tử sĩ, Châu Nhi cũng vậy.

Hơn nữa, Châu Nhi cũng giống như Băng Nhi, Sương Nhi, đều được hoàng thất huấn luyện, tư chất tổng thể còn tốt hơn so với Bắc Thiên Tầm một chút.

Vả lại, Châu Nhi không chỉ là tỳ nữ của Cửu công chúa mà còn là trợ thủ của Cửu công chúa, quản lý toàn bộ Cục tình báo ở Quảng Nguyên, đồng thời cũng là lực lượng tinh nhuệ nhất trong Cục tình báo.

Sau khi thích khách được đưa về thì bị Cục tình báo bắt đi, phụ tá của Châu Nhi đích thân phụ trách thẩm vấn.

Những người chưa từng có kinh nghiệm trong việc dùng hình bức cung thẩm vấn thì không thể tưởng tượng được sự khủng khiếp của nó.

Tử sĩ cũng là bằng xương bằng thịt, nhìn thủ đoạn mà Cục tình báo chuẩn bị dùng, bọn họ cũng biết đã gặp phải cao thủ rồi, cũng hiểu rằng bản thân khó mà sống nổi.

Cộng với sự tấn công tâm lý của phụ tá Châu Nhi, rất nhanh một tên tử sĩ đã khai báo.

Vì thế phụ tá của Châu Nhi đã sử dụng lời khai này đi thẩm vấn tử sĩ còn lại.

Lúc đầu, tử sĩ này vẫn không tin rằng đồng đội của mình nhanh như vậy đã chịu không được không bằng lòng hợp tác, cho đến khi phụ tá của Châu Nhi kể lại vài điều thì chỉ có hắn và đồng đội mới biết thì tử sĩ mới chịu tin rằng người đồng đội của mình đã thực sự bỏ cuộc.

Sau khi hắn bị bắt đã phải chịu đựng một cuộc thẩm vấn thảm khốc, điều đó đã đủ để khiến người ta tuyệt vọng, giờ đây đồng đội cũng đã phản bội hắn nên tâm lý phòng thủ của tử sĩ cũng hoàn toàn bị phá hủy, như đổ đậu ra khỏi ống tre, hỏi gì cũng nói.

“Bọn họ khai ra cái gì?” Kim Phi hỏi.

“Khai ra hết rồi.” Châu Nhi trả lời: “Một người trong số họ được Tấn vương huấn luyện, người còn lại được nhà họ Ngô ở Giang Nam huấn luyện. Theo lời kể của họ, những người tấn công còn lại cũng xuất thân từ những gia đình giàu có ở Giang Nam và Trung Nguyên, mục đich ẩn nấp ở Kim Xuyên lần này là để ám sát tiên sinh...”

Châu Nhi nói xong bèn giao bản thẩm vấn do phụ tá viết ra.

Kim Phi nhận lấy báo cáo, Cửu công chúa cũng tiến đến.

Bởi vì trận chiến ở đất Tần gần như đã kết thúc nên khi quân Thục chiếm được hoàn toàn đất Tần thì lãnh thổ sẽ tăng lên xấp xỉ gấp đôi.

Bởi vì hành động đánh đổ cường hảo phân chia lại ruộng đất người dân nước Tần hết sức ủng hộ các nhân viên hộ tống, để bảo vệ những ruộng đất khó khăn lắm mới lấy lại được và mức thuế thấp, rất nhiều người ở đất Tần đã chủ động gia nhập quân đội, giúp đỡ quân Thục đánh trận.

Đến lúc đó, Kim Phi sẽ không chỉ có lãnh thổ rộng gấp đôi mà còn có số lượng binh lính nhiều gấp đôi, sẽ càng khó đối phó.

Cho nên quyền quý ở Trung Nguyên và Giang Nam đều rất lo lắng, một lần nữa phái một đội tử sĩ đi lấy đầu Kim Phi.

Chỉ cần Kim Phi chết đi thì gần như Xuyên Thục sẽ sụp đổ một nửa.

Thật ra, Kim Phi và Cửu công chúa đã đoán được kết quả này, đồng thời đều cảm thấy khả năng ra tay của quyền quý Đại Khang còn lớn hơn công chúa Lộ Khiết.

Bởi vì có khá nhiều sự khác biệt giữa người Đông Man và người Đại Khang về trang phục, thức ăn và lời nói. Hơn nữa giờ đây Đông Man đã bị chia thành nhiều phe phái, thủ hạ của công chúa Lộ Khiết chỉ là một trong số đó mà thôi.

Hơn nữa, hiện tại Đông Man đang chiến đấu rất ác liệt, thực lực giảm đi rất nhiều, trước đây công chúa Lộ Khiết chỉ là linh vật, gần đây nhờ sự hỗ trợ của những người dân du mục nên mới có được chỗ đứng trên thảo nguyên, rất khó có thể huy động được nhiều tử sĩ như thế.

Dân du mục có thể đã được gặp công chúa Lộ Khiết một lần hoặc nghe cô ta phát biểu sẽ sẵn sàng hỗ trợ công chúa Lộ Khiết, nhưng tuyệt đối tử sĩ sẽ không như vậy.

Bình thường tử sĩ sẽ chỉ trung thành với một người, trừ khi họ không có chủ nhân giống như Bắc Thiên Tầm, hoàn toàn tự do, thì mới có thể chấp nhận và tin tưởng người khác.

Người như thế sao có thể tuân theo mệnh lệnh của đối phương chỉ vì công chúa Lộ Khiết phát biểu vài câu?

Vì thế, ngay từ đầu, Kim Phi và Cửu công chúa đều nghiêng về hướng tử sĩ là một đội ám sát.

Nhắm vào công chúa Lộ Khiết chỉ là nhân tiện mà thôi, dẫu sao bọn họ quả thật rất đáng nghi, hơn nữa lại sống trong làng, không chấp nhận được kẻ có lòng dạ tiểu nhân.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngọc đã sắp xếp người đến phòng y tế, đưa Băng Nhi ra sau núi.

Kim Phi, Quan Hạ Nhi và đám người Tả Phi Phi, Nhuận Nương cũng đến và ngồi dưới giàn che.

Để bảo vệ tôn nghiêm của mình, Cửu công chúa đã không đến tham dự.

“Băng Nhi cô nương, lát nữa cô cưỡi ngựa đi qua con đường này, sau khi cô đi ngang qua, chúng ta sẽ chọn một vài mảng cỏ bên đường và thực hiện một số thay đổi, nếu như khi cô quay lại có thể tìm thấy khu vực nào đã được sửa đổi thì sẽ vượt qua bài kiểm tra!”

Tiểu Ngọc giải thích các quy tắc kiểm tra.

“Hiểu rồi!” Băng Nhi khẽ gật đầu, sau đó đá vào bụng ngựa, đi về phía trước dọc theo con đường núi do Tiểu Ngọc chỉ.

Băng Nhi đi không quá nhanh cũng không quá chậm, tốc độ tương đương với lúc cô ta đi qua ngã ba ngày hôm qua, vừa đi vừa thản nhiên nhìn cỏ cây ven đường.

Mười mấy phút sau, nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm quan sát trên không thổi còi trên khinh khí cầu, sau đó vẫy cờ báo hiệu Băng Nhi đã đến đầu bên kia của con đường núi.

Tiểu Ngọc nhìn về phía Kim Phi xin phép một chút, sau đó gật đầu với những nhân viên hộ tống đang đợi gần đó.

Những nhân viên hộ tống lập tức phóng ngựa về phía con đường nhỏ.

Sau mười mấy phút nữa, những nhân viên hộ tống quay lại.

“Làm xong chưa?” Tiểu Ngọc hỏi.

“Làm xong rồi!” Nhân viên hộ tống dẫn đầu trả lời.

Vì thế Tiểu Ngọc vẫy cờ trên không mấy lần, sau khi nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu nhìn thấy kí hiệu thì thổi còi và vẫy cờ về một hướng khác.

Ở một đoạn của đường núi khác, một nữ nhân viên hộ tống nói với Băng Nhi đang ngồi bên cạnh cô uống trà và ăn điểm tâm: “Được rồi, ngươi có thể quay về!”

Băng Nhi gật đầu, cầm đĩa đồ ăn lên rồi nhảy thẳng lên lưng ngựa mà không cần bám vào yên, sau đó vừa ăn đồ ăn vừa quay trở lại theo đường núi.

Mọi người đều cho rằng Băng Nhi khi trở về sẽ đi chậm lại, quan sát cẩn thận, nhưng khi quay lại, cô ta lại đi nhanh hơn so với khi đến đây.

Hơn nữa còn vừa đi vừa ăn điểm tâm một cách thờ ơ.

Ăn xong đĩa điểm tâm, cô ta quay lại điểm xuất phát.

“Băng nhi cô nương đã phát hiện chỗ nào thay đổi chưa?” Tiểu Ngọc bước đến hỏi.

Tả Phi Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều kích động đứng dậy, ngay cả Kim Phi cũng vểnh tai lên nghe.

Băng Nhi lau sạch những mẩu vụn của điểm tâm ở xung quanh miệng, sau đó nhét cái đĩa vào trong túi của ngựa chiến, bình tĩnh nói: “Các ngươi đã thay đổi tổng cộng là bốn địa điểm, đầu tiên là cỏ bên cạnh cục đá đỏ và cục đá xanh, còn thay đổi cây táo nhỏ thứ hai bên sông và nhánh cây thứ bảy.”

Nghe Băng Nhi nói như thế, sắc mặt của Quan Hạ Nhi, Tả Phi Phi và Nhuận Nương đều thay đổi.

Bởi vì vừa rồi khi Tiểu Ngọc tới báo cáo với Kim Phi, những nơi nhân viên hộ tống thay đổi hoàn toàn giống như những gì Băng Nhi nói!

Vừa rồi, trước khi bài kiểm tra bắt đầu, Hạ Nhi đã cố tình nói rằng sẽ thay đổi một số bụi cỏ để mê muội Băng Nhi, khiến cô ta nghĩ rằng nhân viên hộ tống chỉ di chuyển cỏ.

Trên thực tế, nhân viên hộ tống đã di chuyển cành cây, hơn nữa còn tìm thấy một cây táo dại không dễ nhìn thấy ở phía sau đường núi.

Kết quả vẫn bị Băng Nhi phát hiện .

Lúc này, tất cả mọi người đều phải tin rằng Băng Nhi thật sự có thể nhìn một lần là nhớ.

Nhưng ngọc xuất phát từ chức trách, Tiểu Ngọc vẫn hỏi: “Không phải ngươi nói bốn địa điểm sao? Còn một chỗ là ở đâu?”

Bởi vì cô ấy chỉ sắp xếp cho nhân viên hộ tống di chuyển ba nơi, chính là ba nơi mà Băng Nhi vừa nhắc đến.

Tại sao đối phương lại nói là phát hiện ra bốn nơi chứ?

Có phải cô ta nhớ nhầm không?
Chương 1694: Chọn quà

Mọi người đều nhìn Băng Nhi, muốn nghe xem vị trí cuối cùng là ở đâu.

Băng Nhi mỉm cười nói: “Vị trí cuối cùng là ở cạnh cây táo. Còn có vài vết móng ngựa và dấu chân nữa. Chắc là do người của các ngài làm ra khi đi bẻ cành táo tàu, ta nhìn thấy mấy dấu chân này, mới chú ý tới cây táo!"

Hai nhân viên hộ tống đứng ở một bên nghe vậy không khỏi cúi đầu, hiển nhiên Băng Nhi nói đúng!

“Lợi hại!”

Kim Phi đứng lên vỗ tay: "Trước đây ta chỉ nghe người ta nói, có những người xem qua là nhớ, hôm nay ta cuối cùng cũng gặp được!"

"Hiện tại ngài tin bọn ta rồi chứ?" Băng Nhi có chút tức giận hỏi.

"Ta vẫn luôn tin tưởng cô. Nếu không, hôm qua cô và Sương Nhi ở trong phòng y tế, ta cũng không dám đến thăm công chúa Lộ Khiết đúng không nào?"

Kim Phi chân thành nói: “Sở dĩ ta yêu cầu cô làm kiểm tra này không phải vì ta không tin cô, mà là nếu ta không cho cô kiểm tra, e rằng trong lòng Công chúa Lộ Khiết sẽ không thoải mái. Cô nói có đúng không?"

Tiểu Ngọc đứng gần đó âm thầm cong môi.

Kim Phi trước đây thành thật bao nhiêu, tùy tiện trêu chọc, y sẽ đỏ mặt rất lâu, hiện tại càng ngày càng thông thạo cách nói dối, một hơi nói ba câu, mặt không còn đỏ, trái tim cũng không còn đập nhanh nữa, nhìn y vẫn có vẻ chân thành. .

Nhưng Băng Nhi thực sự đã mắc lừa.

Nghe Kim Phi nói vậy, cô ta không khỏi có chút suy tư.

Đúng vậy, hôm qua lúc Kim Phi và Cửu công chúa đến phòng y tế thăm công chúa Lộ Khiết, chỉ mang theo mình Châu Nhi, nếu cô ta và Sương Nhi muốn hại Kim Phi thì khả năng thành công rất cao.

Nhưng Kim Phi vẫn đến đó, còn trò chuyện rất lâu cùng công chúa Lộ Khiết.

Từ góc độ này, Kim Phi thực sự tin tưởng bọn họ.

Trên thực tế, bài kiểm tra hôm nay cũng là do Công chúa Lộ Khiết đề xuất, hơn nữa giống như Kim Phi nói, nếu họ không đồng ý, chuyện này sẽ mãi mãi trở thành cái gai trong lòng Công chúa Lộ Khiết, đồng thời nó cũng sẽ mắc kẹt trong tim của Kim Phi và Cửu công chúa.

Sẽ vô cùng bất lợi cho các cuộc đàm phán tiếp theo.

Nghĩ đến đây, Băng Nhi chắp hành lễ với Kim Phi: "Cảm ơn Kim tiên sinh!"

"Không cần cảm ơn, rõ ràng mọi việc rồi, mọi người cũng không còn lo lắng nữa, thật tốt!" Kim Phi mỉm cười đáp lễ.

Vốn dĩ Băng Nhi có ấn tượng không tốt với Kim Phi, sau khi đến làng Tây Hà nghe kể về thái độ của y với Bắc Thiên Tầm và Thấm Nhi, ấn tượng của cô ta đã thay đổi, bây giờ nghe Kim Phi nói như vậy, ấn tượng của cô ta đối với y cũng thay đổi tốt hơn một chút.

Người thảo nguyên bản tính thẳng thắn, Băng Nhi ghét bọn học giả Trung Nguyên nói vòng vo, cách nói chuyện thẳng thắn của Kim Phi khiến Băng Nhi cảm thấy dễ chịu.

“Nếu Kim tiên sinh đã nói như vậy, vậy Băng Nhi cũng dám nói ra sự thật,” Băng Nhi nói: “Kim tiên sinh, đám thích khách lần này thực sự không liên quan gì đến bọn ta, ngoại trừ cho bụi cỏ và cành cây, ta có thể tìm ra bọn chúng, nguyên nhân lớn nhất là bọn chúng gửi ám hiệu bí mật và bị ta đã nghe thấy!”

"Ám hiệu bí mật là gì?" Kim Phi cau mày hỏi.

“Như thế này,” Băng Nhi nói, dùng ngón tay đè vào môi và bắt chước tiếng chim kêu.

Tiếng chim hót sống động như thật, nếu không phải Băng Nhi đứng bên cạnh, Kim Phi nhất định sẽ tưởng rằng trong núi có chim hót.

"Tiên sinh có thể đi nghe ngóng một chút. Khi những người như bọn ta huấn luyện, đều tiến hành huấn luyện ám hiệu. Hầu hết đều dựa trên tiếng chim hót. Chỉ là mật mã được dạy trong mỗi trại huấn luyện là khác nhau. Có một số người học loại này, một số lại học loại khác."

Băng Nhi giải thích: "Ngày hôm đó, ta nghe được ám hiệu của đối phương, xác nhận rằng có thích khách. Sau đó dựa vào âm thanh của ám hiệu, phát hiện ra vị trí của hắn.

Khi đó ta đúng lúc nhìn thấy thích khách chuẩn bị bắn một mũi tên vào ngài, không kịp giải thích đã cứu tiên sinh trước!”

"Thì ra là vậy!" Kim Phi nghe vậy khẽ gật đầu.

Y đã từng nghe Bắc Thiên Tầm nói về điều này trước đây, Bắc Thiên Tầm cũng đề nghị các nhân viên hộ tốn học nó, nhưng Kim Phi cảm thấy phương thức liên lạc này quá khó học và sẽ tiêu tốn quá nhiều sức lực và thời gian của các nhân viên hộ tống. Hơn nữa, y tự tin sau này có thể làm ra thiết bị truyền tin, vì vậy đã không đồng ý với đề nghị của Bắc Thiên Tầm.

Suy cho cùng, tiếng chim do miệng người mô phỏng và tiếng chim thật có sự khác biệt, người bình thường có thể không nghe được, nhưng Băng Nhi và Sương Nhi là những tử sĩ giỏi, vừa nghe đã nhận ra ngay.

Điều này cũng giải thích tại sao cô ta có thể lao vào y ngay lập tức và đánh bay những mũi tên nhắm vào Kim Phi.

"Lần này ta có thể nhặt được mạng trở về, đều nhờ có Băng Nhi cô nương!"

Kim Phi hành lễ với Băng Nhi: “Ơn cứu mạng, ta sẽ không bao giờ quên!”

“Ôi trời, ta cứu ngài chỉ là thuận tay mà thôi, Kim tiên sinh không cần để tâm!”

Băng Nhi có chút lúng túng xua tay: "Thực ra người ngài nên cảm ơn là điện hạ nhà ta. Cô ấy vì cứu ngài mà suýt nữa mất mạng!"

"Khi trở về ta nhất định sẽ cảm ơn Lộ Khiết điện hạ, nhưng chuyện gì ra chuyện đó, nếu không có cô, có lẽ ta đã rơi vào vòng vây của thích khách và bị bắn chết ngay mũi tên đầu tiên rồi!" Kim Phi chân thành nói.

Sau đó y vẫy tay về phía sau, Quan Hạ Nhi đích thân bưng một khay đi tới.

Kim Phi vén tấm vải đỏ che khay lên, lộ ra một hàng thỏi vàng, hai hắc đao và hai chiếc kính viễn vọng.

"Băng Nhi cô nương, cảm ơn cô đã cứu đương gia nhà ta!"

Quan Hạ Nhi hơi khom người bưng khay, hành lễ với Băng Nhi: "Một chút lễ mọn, không đáng kể gì, hy vọng Băng Nhi cô nương không chê!"

"Chuyện này sao được chứ?" Băng Nhi liên tục vẫy tay, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi cái khay.

Thứ thu hút cô ta không phải là vàng mà là hắc đao và kính viễn vọng.

Thực ra, nội gián của Đông Man ở Đại Khang cũng từng có được hắc đao và kính viễn vọng, nhưng những món đồ này đều là của nhân viên hộ tống làm mất khi bị tấn công, cô ta không dám mang chúng đến Đại Khang.

Bây giờ có món quà của Quan Hạ Nhi, cô ta không còn phải lo lắng về vấn đề này nữa.

"Băng Nhi cô nương, ta biết cô xuất thân từ hoàng thất Đông Man, cô từng thấy nhiều thứ trong thiên hạ, không thích những đồ vật trong sơn cốc, nhưng đây là chút tấm lòng của ta, hy vọng Băng Nhi cô nương không chê". Quan Hạ Nhi nói.

"Hạ Nhi phu nhân, người nói vậy quả thực là làm cho ta xấu hổ!" Băng Nhi nói: "Người học võ trong thiên hạ có ai không biết, hắc đao của tiêu cục Trấn Viễn có thể cắt sắt như bùn, ai lại không muốn một thanh chứ? Càng huống hồ là kính viễn vọng, công chúa của bọn ta vẫn luôn muốn có một chiếc, nhưng vẫn chưa đạt được ước muốn của mình!”

“Vậy Băng Nhi cô nương, cứ nhận đi!” Quan Hạ Nhi lại đẩy khay về phía trước.

“Vậy thì ta sẽ giữ lại hắc đao và kính viễn vọng, vàng thì thôi đi…”

Băng Nhi cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ.

“Băng Nhi cô nương, quà còn có chọn lựa nữa sao?"

Quan Hạ Nhi đặt luôn cái khay vào tay Băng Nhi: "Cầm hết đi!"

Băng Nhi thực sự muốn hắc đao và kính viễn vọng nên cô ta chấp nhận chúng một cách nửa vời.

“Vậy mới đúng chứ”, Quan Hạ Nhi nhân cơ hội nắm lấy Băng Nhi tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ: “Cô trở về nói với Lộ Khiết muội muội, chờ cô ấy khỏe lại, ta và đương gia sẽ cùng đi thăm cô ấy!”
Chương 1695: Ý sâu xa

Băng Nhi bị Quan Hạ Nhi kéo lại, nói "Lời thân mật" một lúc rồi mới bưng khay rời đi.

Từ trước đến nay, lịch sự không tốn kém gì.

Lúc Băng Nhi đến cô ta cảm thấy rất không vui, nhưng khi quay về tâm trạng cô ta tốt hơn nhiều.

Một là vì lời nói của Kim Phi, hai là vì hắc đao và kính viễn vọng.

Tả Phi Phi liếc nhìn bóng lưng Băng Nhi, do dự một lát, cuối cùng không nhịn được nói: "Tiên sinh, chúng ta cần làm đến mức đó sao?"

Lúc đó, cô ta dẫn quân cùng Kim Phi đến tiếp viện cho thành Du Quan, chiến đấu ác liệt với Đông Man trên tường thành của thành Du Quan trong một thời gian dài, và tận mắt chứng kiến tình cảnh bi thảm của các binh lính nữ Trấn Viễn do Lưu Thiết chỉ huy.

Trong số hàng nghìn quân Trấn Viễn, chỉ có vài trăm người sống sót.

Bao gồm cả các nữ công nhân từ núi Thiết Quán do cô ấy lãnh đạo, nhiều người đã chết trên Tường thành Du Quan.

Cho nên Tả Phi Phi chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Công chúa Lộ Khiết.

Trước đó, Kim Phi và Cửu công chúa phớt lờ công chúa Lộ Khiết, Tả Phi Phi cũng không nói gì.

Bây giờ thái độ của Kim Phi đối với công chúa Lộ Khiết đã thay đổi, Quan Hạ Nhi còn tặng quà cho Băng Nhi, điều này khiến Tả Phi Phi có chút khó chịu, lo lắng những nhân viên hộ tống sau khi biết được tin tức sẽ không hài lòng với Kim Phi.

"Tả xưởng trưởng, tiên sinh làm như vậy có ý nghĩa thâm sâu!"

Tiểu Ngọc đi tới, hơi nâng cằm sang một bên.

Tả Phi Phi lúc này mới phát hiện, xa xa có hai người mặc trang phục Cao Nguyên đang nhìn về phía này.

Mặc dù bình thường cô ấy luôn ở núi Thiết Quán, không bận việc ở nhà xưởng, thì bận chuyện của binh lính nữ, ít khi tham gia triều đình, nhưng dù sao cũng đi theo Kim Phi lâu như vậy, cô ấy lập tức hiểu được nguyên nhân tại sao Kim Phi làm như vậy.

Trước kia y dùng sứ giả Cao Nguyên gây áp lực với Công chúa Lộ Khiết, nhưng bây giờ y lại làm ngược lại, lợi dụng Công chúa Lộ Khiết để gây áp lực với sứ giả Cao Nguyên, như vậy sẽ có lợi cho cuộc đàm phán sau này.

Cho dù có thể đoán ra, nhưng Tả Phi Phi vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng cô ấy cũng biết việc đàm phán với Đông Man và Cao Nguyên rất quan trọng, vì vậy cũng không nói gì thêm.

Lúc này đến lượt Quan Hạ Nhi.

Cô bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Tả Phi Phi, kéo Tả Phi Phi sang một bên: “Phi Phi muội, buổi trưa về nhà ăn cơm, chị em chúng ta có thể cùng nhau tâm sự.”

"Vâng!" Tả Phi Phi theo Quan Hạ Nhi rời đi.

Cùng rời đi còn có hai sứ giả Cao Nguyên.

Tả Phi Phi đoán không sai, hôm nay Kim Phi công khai cám ơn Băng Nhi chỉ để cho sứ giả từ Cao Nguyên đến xem.

Nếu không thì bọn họ căn bản không thể tới gần ngọn núi phía sau.

Từ đó thấy được, hiệu quả là khá tốt.

Hai sứ giả Cao Nguyên trở về rất lo lắng.

Về đến quán trọ, việc đầu tiên làm là đi tìm Nathan.

Hôm qua Kim Phi bị ám sát, kinh động đến cả làng, Nathan không thể không biết nên nhanh chóng phái người về làng dò hỏi.

Dưới sự chỉ dẫn của Lý Địch, đoàn tùy tùng của Nathan đã thành nghe ngóng được chuyện gì đã xảy ra, cũng như danh tính của Công chúa Lộ Khiết và mục đích cô ta đến Kim Xuyên.

Giống như Công chúa Lộ Khiết lúc đầu, Nathan càng lo lắng hơn khi biết có đối thủ.

Không đợi đoàn tùy tùng hồi báo, ông ta lo lắng hỏi: "Thế nào, có nghe ngóng được gì không?"

"Báo cáo đại nhân, chúng ta thấy Kim Phi và phu nhân của y tặng quà cho tỳ nữ của Công chúa Đông Man!"

Người tùy tùng kể lại những gì bản thân vừa nhìn thấy.

“Kim Phi có mặt không?” Nathan hỏi.

“Có mặt!”

“Phản ứng của y thế nào?”

"Chúng ta không dám tới gần, không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng lại nhìn thấy Kim Phi hành lễ với tỳ nữ!" Tùy tùng trả lời.

"Xong rồi, xem ra Kim Phi thật sự rất biết ơn tỳ nữ kia!"

Nathan nghe xong liền ngồi phịch xuống ghế.

Ông ta đã gửi thiệp chúc mừng bằng vàng ròng cho Kim Phi, nhưng ông ta thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt của Kim phi, tỳ nữ của Công chúa Lộ Khiết không chỉ gặp được Kim Phi mà còn nhận được một món quà từ Kim Phi.

Dù món quà chỉ là một chiếc lông vũ thì ý nghĩa mà nó thể hiện cũng rất quan trọng.

Huống hồ, Kim Phi còn hành lễ với tỳ nữ...

Trên cao nguyên cấp bậc nghiêm ngặt hơn ở Đại Khang, cho dù nô lệ có cứu được chủ nhân thì chủ nhân nhiều nhất cũng sẽ thưởng cho nô lệ, nhưng tuyệt đối không hành lễ với nô lệ.

Bởi vì trong mắt bọn chủ nô, nô lệ cũng chỉ có địa vị ngang hàng với lợn, chó.

Chủ nhân gặp phải một con sói hoang khi đang đi săn trên núi. Con chó săn đã giúp giết chết con sói hoang và cứu sống người chủ. Liệu chủ nhân có chào đón con chó săn không?

Rõ ràng là không!

Cuối cùng ném cho nó một ít xương thịt là tốt rồi.

Kim Phi chủ động hành lễ với tỳ nữ, điều này cho thấy y thực sự rất biết ơn tỳ nữ.

Xuyên Thục đàm phán với ai hoàn toàn phụ thuộc vào Kim Phi, vì vậy đây là một tin rất xấu đối với Nathan.

Nathan không thể ngồi yên và muốn nói chuyện với Kim Phi, nhưng đáng tiếc Kim Phi không trả lời ông ta, dù ông ta có lo lắng đến đâu cũng không gặp được Kim Phi.

"Đại Vương và mọi người trong tộc vẫn đang chờ khinh khí cầu cứu mạng. Ta không thể đợi ở đây được nữa!"

Nathan xoa xoa tay, nhờ người lấy mấy hộp gỗ rồi đi về phía nhà ở tập thể của Lý Địch.

Khi đến trước cửa nhà của Lý Địch, Nathan nhìn đoàn tùy tùng: "Các ngươi có chắc chắn Lý Địch sống ở đây không?"

Lý Địch vẫn sống trong nhà tập thể nơi cậu bé làm việc ở xưởng in, mặc dù có một cái sân nhỏ, nhưng sân rất nhỏ và chỉ có hai phòng.

Trong mắt Nathan, Lý Địch là một nhân vật lớn ở Đại Khang, sống ở đây có phải là quá tồi tàn rồi không?

Ông ta có phần nghi ngờ liệu đoàn tùy tùng của mình có nhìn nhầm chỗ hay không.

“Chắc chắn,” người tùy tùng trả lời, “Ta đã hỏi người trong làng, vả lại hôm qua ta đã tận mắt nhìn thấy Lý đại nhân trở về.”

Đang nói chuyện, trong sân vang lên giọng nói của Lý Địch: "Lý Đậu Đậu, nếu hôm nay viết không xong cuốn sách này, muội đừng hòng ăn cơm!"

"Muội đã hẹn với Tiểu Nga đi bắt cá, khi về sẽ tiếp tục viết!"

Một cô bé chạy ra khỏi nhà, nhìn thấy sứ giả Cao Nguyên ở cửa đã sợ hãi quay người chạy vào nhà.

Lý Địch đúng lúc từ nhà đi ra và đụng phải Lý Đậu Đậu.

Lý Địch cũng nhìn thấy Nathan và những người khác, nhưng cậu bé không bước ra chào hỏi ngay mà túm lấy tai Lý Đậu Đậu và nói: “Mau quay về viết chữ, nếu không xong thì đừng hòng đi đâu!’

Nói xong cậu bé kéo Lý Đậu Đậu vào nhà.

Cậu bé đẩy Lý Đậu Đậu đến bàn và bắt đầu viết, sau đó mới bước ra ngoài.

"Thật xin lỗi, Nathan huynh đệ, em gái ta nghịch ngợm, làm Nathan huynh đệ chê cười rồi!"

Lý Địch chào Nathan, sau đó liếc nhìn chiếc hộp gỗ do đoàn tùy tùng mang theo và hỏi: "Nathan huynh đệ đến tìm ta sao?”

“Đúng vậy,” Nathan mỉm cười đáp: “Trên đường đi Xuyên Thục, nhờ có Lý đại nhân mà chúng ta mới vượt qua được vòng vây của bộ lạc Thương Ưng. Sau khi đến đây, chúng ta đã gây rắc rối cho Lý đại nhân rất nhiều. Ta bận cho đến hôm nay mới đến thăm, cảm ơn Lý đại nhân, hy vọng Lý đại nhân không chê!"

"Nathan huynh đệ khách sáo quá rồi!"

Lý Địch nói những lời này, trong lòng lại cười khổ.

Không biết Nathan thật lòng đến đây để tặng quà hay là đến để diễn kịch.

Giữa thanh thiên bạch nhật, có mấy người Cao Nguyên mang hộp đi khắp nửa làng để tặng quà cho mình, dù không nhận, sợ rằng có người bàn tán.

Dù trong lòng cậu bé nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn rất nhiệt tình.

Cậu bé hơi nghiêng người, làm động tác mời: “Nathan huynh đệ, mời vào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK