Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 746: Đứng đón hai bên đường

Từ khi cổng thành đóng lại, lòng người trong và ngoài kinh thành đều bàng hoàng.

Sau đó người dân biết được người Đông Man đã đến bờ Bắc sông Hoàng Hà, sự hoảng loạn càng lan rộng ra nhanh hơn.

Mỗi lần cổng thành đóng lại, giá cả trong thành đều sẽ tăng vọt, sẽ có nhiều người chết đói.

Nhiều quyền quý biết trước người Đông Man sẽ tới, vì vậy đã cho người dự trữ trước lượng lớn vật tư, định nhân cơ hội này để kiếm bạc lớn.

Đáng tiếc lần này bọn họ đã tính lầm rồi.

Cửu công chúa ra lệnh cho Cục tình báo mặc thường phục đi điều tra khắp nơi trong thành, nếu phát hiện ra có người lợi dụng cơ hội để tăng giá trong lúc quốc gia đang nguy nan để kiếm lợi cho bản thân, lập tức bắt về thẩm vấn. Sau khi có được bằng chứng xác thực, không chỉ tịch thu toàn bộ tài sản, mà ngay lập tức đưa đến cổng chợ rau chém đầu trước dân chúng.

Không chỉ vậy, thi thể sẽ còn treo trên các cột xung quanh pháp trường, bị người dân chửi rủa.

Ngày thứ hai sau khi trận chiến ở bờ Bắc kết thúc, mặt đất ở pháp trường ngoài cổng chợ rau, máu còn chưa khô.

Danh tiếng hung ác của Cửu công chúa sớm đã truyền ra khắp triều đình, Kim Phi lại có uy danh của trận thắng lớn làm lá chắn, nên bọn quyền quý đâu dám gây rối với bọn họ vào lúc này? Tất cả đều bắt đầu thành thật, không một ai dám mạo hiểm đi đầu.

Ngày thứ ba sau khi trận chiến ở bờ Bắc kết thúc, cổng thành lại mở ra một nửa, những người dân ở xung quanh lúc trước bị nha dịch sơ tán cũng lần lượt trở về nhà.

Dưới những cách làm đầy quyết đoán của Cửu công chúa, trật tự trong kinh thành rất nhanh đã khôi phục lại.

Người dân vô cùng bất ngờ với việc này, sôi nổi nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện Thái tử bức vua thoái vị liên quan đến thể diện của hoàng gia, nên không ai dám nói bừa. Nhưng trận chiến giữa nhân viên hộ tống và người Đông Man lại là việc đề cao danh tiếng của quốc gia, gắn kết lòng dân, nên không có ai ngăn cản.

Không những không có người ngăn cản, Cửu công chúa còn cố ý cho người âm thầm đi tuyên truyền quảng bá, đồng thời dồn hết công lao giết gian thương ổn định giá cả lên người Kim Phi.

Chỉ trong một thời gian ngắn, câu chuyện tiêu cục Trấn Viễn đánh phá doanh trại Đông Man, Kim Phi tức giận chém đầu gian thương quyền quý, đã lan rộng ra khắp kinh thành.

“Các ngươi đã nghe nói gì chưa, Kim tiên sinh đã đích thân tới kinh thành rồi!”

“Tất nhiên là có nghe rồi, nếu không cổng thành sao lại được mở lại nhanh như vậy được?”

“May mà nhờ có Kim tiên sinh, nếu không kinh thành chúng ta còn không biết có bao nhiêu người chết đói nữa!”

“Vẫn là Kim tiên sinh đủ cứng rắn, các ngươi đi ra cổng chợ rau xem chưa, giết đến nỗi đầu người lăn lông lốc, trụ cột xung quanh pháp trường đều được treo đầy rồi!”

“Thực sự phải cảm tạ tiên sinh, nếu không phải ngài ấy đuổi bọn người Đông Man đi, vụ thuế năm nay không biết còn phải thu thêm bao nhiêu nữa kìa!”

Trong thời gian ngắn, danh tiếng của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn ở kinh thành đã nâng lên một tầng cao mới. Cho dù đi đến đâu, cũng có thể nghe thấy được người dân đang thảo luận về bọn họ.

Mỗi ngày đều có vô số người dân tụ tập đến thương hội Kim Xuyên, phòng đấu giá và điểm dừng ở trước cổng tiêu cục Trấn Viễn, hy vọng có thể được nhìn thấy Kim Phi.

Đáng tiếc đã để bọn họ thất vọng rồi, mấy ngày nay Kim Phi vẫn luôn ở trong hoàng cung.

Cửu công chúa bận đến mức sắp bay lên, mặc dù mỗi ngày đều cho các cung nữ khác nhau đến giải sầu với Kim Phi, mỗi lần ăn cơm cũng đều trở về, nhưng Kim Phi vẫn có cảm giác ăn nhờ ở đậu nhà người khác.

Vốn dĩ y muốn đi đến phòng đấu giá xem thử, nhưng khi biết được mỗi ngày đều có rất nhiều người dân tụ tập lại ở phòng đấu giá, y cũng không dám đi nữa, chỉ đành ở trong Ngự Thư Phòng cùng Cửu công chúa phê duyệt tấu chương.

Nếu là những Hoàng đế khác, nhất định sẽ nảy sinh lòng kiêng dè.

Nhưng Trần Cát lại khác, ông ta vốn dĩ không có hứng thú với việc triều chính, còn hiểu rõ nếu Kim Phi và Cửu công chúa muốn gây bất lợi cho ông ta, căn bản sẽ không đợi đến bây giờ.

Cho nên vô cùng dứt khoát ném hết chính sự cho hai kẻ lao động miễn phí này, còn mình thì ngồi không hưởng lợi.

Có tên thái giám lén lút bẩm báo Kim Phi và Cửu công chúa làm loạn ở Ngự Thư Phòng, ông ta đã trở tay chém đầu tên thái giám nhiều chuyện này.

Ông ta dù có mê muội đến đâu, cũng biết đây là người do bọn quyền quý phái tới để gây chia rẽ.

Mấy ngày sau, Trương Lương sắp xếp cho ngựa chiến và tù binh xong, chuẩn bị dẫn các nhân viên hộ tống quay trở về kinh thành.

Còn chưa qua sông Hoàng Hà đã thấy bên bờ đối diện đông nghịt người.

Trương Lương nhận ra đây là cơ hội tốt để tuyên truyền về tiêu cục Trấn Viễn, lập tức yêu cầu các nhân viên hộ tống thay bộ đồng phục ngay ngắn sạch sẽ lên người, còn yêu cầu chiến đội áo giáp đen mặc cả áo giáp lên.

Biết những người này tới để chào đón mình, các nhân viên hộ tống đều ưỡn thẳng lưng lên.

Sau khi đội quân từ cầu nổi lên bờ, lập tức bị người dân vây quanh.

“Đại huynh đệ, mọi người vất vả rồi, ăn trứng gà đi!”

“Các huynh đệ, mọi người làm tốt lắm, nhà chúng ta không có nhiều tiền, chỉ có thể hấp một nồi bánh bao cho mọi người thôi!”

“Này nhóc con, ngươi đã thành thân chưa? Nhà ta có hai cô con gái, ba đứa cháu gái, ngươi xem, chúng nó rất mạnh khỏe, còn có thể sinh đẻ, ngươi xem xem, yêu mến đứa nào thì mang đi đi!”

“Nhóc con, ngươi đừng xấu hổ, ta sống ở ngoại thành mương Trình Gia, nếu thích rồi thì lát nữa đến dẫn người đi nhé!”

...

Người dân có người thì nhét trứng gà vào nhân viên hộ tống, có người nhét bánh bao, còn có người giới thiệu cô nương nhà mình.

Đối mặt với kẻ địch, Trương Lương có thể cứng rắn như thép, sát phạt quyết đoán, nhưng người dân đều là có ý tốt, anh ta cũng không thể sai người xua đuổi họ, chỉ đành bố trí người kéo khinh khí cầu lên, dùng ngựa chiến mở đường tiến về phía trước.

Loài người cơ bản đều sùng bái những vật có kích thước lớn. Người dân ở ngoài thành lần đầu tiên được nhìn thấy khinh khí cầu khổng lồ, tất cả đều sửng sốt, không ai dám ngăn cản ở phía trước của đội ngũ nữa.

Dù vậy, tốc độ của đội vẫn không nhanh lên được, họ qua sông Hoàng Hà vào buổi trưa, mà mãi đến gần tối mới vào được kinh thành.

Kết quả vào kinh thành rồi họ mới phát hiện ra, trong thành còn náo nhiệt hơn ngoài thành rất nhiều.

Người dân gần như lấp kín con đường dài.

Ở ngoài thành có đất trống, người dân thấy khinh khí cầu còn có thể tản ra hai bên, nhưng hai bên đường ở trong thành đều là nhà cửa, người dân muốn tản ra cũng không có chỗ tản.

Đội nhân viên hộ tống bị chặn ở cổng thành không thể vào được.

Cuối cùng vẫn là Cửu công chúa sai nha dịch đi sơ tán người dân, mấy người Trương Lương mới vào thành được.

Khi đi ngang qua Phong Nguyệt Phường ở kinh thành, các cô gái ở thanh lâu đồng loạt chạy đến bên cửa sổ, ném hoa tươi xuống cho các nhân viên hộ tống.

Mưa hoa bay khắp cả con đường, mặt đường chẳng mấy chốc đã sắp phủ đầy hoa tươi.

Có vài tú bà đứng ở trước cửa gọi mời, nửa tháng tiếp theo, chỉ cần là nhân viên hộ tống tới tiêu tiền, thì đều được miễn phí.

Nhiều nhân viên hộ tống nghe vậy rất rung động, đồng loạt liếc trộm về phía thanh lâu đang gọi chào đó.

Trương Lương thấy tình hình không ổn, vội vàng thúc giục các nhân viên hộ tống nhanh chóng lên đường, làm cho các cô gái cười lớn.

“Bổn cung cuối cùng cũng biết được lòng dân mà tiên sinh nói là gì rồi!”

Cửu công chúa đứng trên tường thành hoàng cung, buông kính viễn vọng trong tay xuống, chậm rãi nói: “Từ khi Đại Khang lập quốc đến nay, chưa từng có một đội quân nào lại nhận được sự ủng hộ và yêu mến của người dân như thế!”

“Có đội quân như vậy, kẻ địch nào cũng chỉ là con hổ giấy!”

Tần Trấn đứng ở một bên cũng cảm khái nói.

“Tần đô thống, người mà bổn cung bảo ngươi trông chừng, đã trông chừng xong chưa?” Cửu công chúa quay đầu hỏi: “Hiện tại cổng thành đã mở, đừng để cho bọn chúng chạy thoát!”

“Điện hạ yên tâm, toàn bộ đều đã được trông trừng gắt gao rồi, hôm nay Triệu phủ có người trèo tường chạy trốn, đã bị người ta phái tới bắn chết!” Tần Trấn lạnh lùng đáp.

“Rất tốt.” Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Nhân viên hộ tống đã quay lại thành, ngày mai là có thể ra tay rồi!”

Kim Phi nghe vậy, không khỏi nhìn về phía phường Hưng An và phường Võ Đức nơi bọn quyền quý tụ tập ở đó.

Y biết, ngày mai ở đó sẽ dấy lên một trận mưa máu gió tanh.

Biết ngày thứ hai có chính sự, tối đó Kim Phi và Cửu công chúa đều ăn ý mà lựa chọn đình chiến, đi ngủ từ rất sớm.

Bọn họ ngủ rất ngon, nhưng đêm này, cả kinh thành không biết có bao nhiêu tên quyền quý đang mất ngủ.
Chương 747: Bệ hạ ta có ý kiến

Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa tới giờ Mão, Châu Nhi đã bước vào đánh thức Kim Phi và Cửu công chúa.

“Phu quân, phụ hoàng nhẹ dạ cả tin, nếu chàng thấy ông ấy sắp thay đổi chủ ý, thì nhất định phải ngăn ông ấy lại!”

Cửu công chúa vừa cùng cung nữ giúp Kim Phi mặc đồ, vừa nhắc nhở y.

Từ cổ chí kim, không có người phụ nữ nào được tham dự vào việc bàn bạc triều chính.

Tiền triều có vị Thái hậu nhiếp chính, nhưng cũng là trốn ở sau mành tre.

Mặc dù Cửu công chúa có năng lực, cũng có tấm lòng phụng sự đất nước. Nhưng dù sao vẫn là phận nữ nhân, Trần Cát sống chết cũng không đồng ý cho cô ấy lên triều bàn việc nước, chỉ đồng ý để cô ấy dự thính ở thiền điện.

Nhưng Kim Phi có tước vị, lần này lại lập được công lớn, nên có thể thượng triều.

“Yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ.”

Kim Phi vỗ vai Cửu công chúa, bày tỏ an ủi.

Hai người đi ra khỏi cổng viện, thì thấy Tần Trấn đang đứng đợi ở trước cổng.

“Điện hạ, tiên sinh, bệ hạ cử ta tới đón hai người, văn võ bá quan đã đến điện Hoằng Đức rồi.”

“Đi thôi!”

Kim Phi giơ tay lên, ra hiệu cho Tần Trấn dẫn đường.

Đến điện Hoằng Đức, văn võ bá quan đều đã đến đông đủ cả, nhưng Trần Cát vẫn chưa tới.

Chiếu theo quy trình, Kim Phi không có chức quan, bây giờ không cần phải vào điện, đợi khi thái giám gọi y vào điện, rồi tiến vào là được.

Kim Phi cũng không vội, y dẫn Cửu công chúa đang run rẩy vào trong thiền điện.

Vừa thức dậy đã tới đây, bữa sáng còn chưa ăn, nhìn thấy bánh ở trên bàn, y cũng không khách khí nữa, cầm lên ăn luôn.

Đối với Kim Phi mà nói, lần tảo triều này chỉ là một quy trình mà thôi, vài nội dung chủ yếu sớm đã bàn bạc xong với Cửu công chúa ở Ngự Thư Phòng, đợi lát nữa để Hoàng đế hạ lệnh là được.

Nhưng Cửu công chúa lại vô cùng căng thẳng. Mặc dù thiền điện không có người ngoài, lưng cô ấy vẫn thẳng tắp như cũ.

“Vũ Dương, đừng lo lắng, có ta rồi.”

Kim Phi nắm lấy tay Cửu công chúa, đưa một miếng bánh tới: “Nào, ăn chút gì đỡ đói bụng đi.”

Cửu công chúa vừa định nói chuyện, thì nghe thấy tiếng hô to truyền ra từ điện Hoằng Đức: “Ngô hoàng vạn tuế!”

Không lâu sau bèn nghe thấy thái giám cao giọng hô: “Truyền Nam tước Thanh Thủy - Kim Phi vào điện!”

“Chờ ta!”

Kim Phi vỗ má Cửu công chúa, nhét nửa miếng bánh còn chưa ăn xong vào miệng, rồi sải bước ra khỏi thiền điện.

Thông thường, khi văn võ bá quan tảo triều, đều sẽ không nhìn ngó xung quanh.

Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Kim Phi truyền tới, hơn nửa quan viên đều quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa.

Kim Phi vừa bước vào điện Hoằng Đức đã thấy hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lúc này trong miệng y còn đang nhai bánh. Trong lúc nhất thời không biết nên nuốt xuống hay nhổ ra thì tốt hơn.

Nhưng sau khi đến Đại Khang, cái khác thì không học được, nhưng da mặt của Kim Phi lại dày hơn rất nhiều.

Nếu đã thấy rồi, vậy cứ thoải mái nuốt bánh vào bụng thôi, sau đó dưới sự dẫn dắt của thái giám, y sải bước đến giữa đại điện, hành lễ của thư sinh với Trần Cát: “Tham kiến bệ hạ!”

“Kim Phi to gan, khi thượng triều mà vẫn còn ăn đồ ăn, đã là bất kính với điện hạ rồi. Vậy mà lúc tham kiến bệ hạ lại dám không quỳ xuống hành lễ, còn ra thể thống gì nữa!”

Trần Cát còn chưa lên tiếng, một quyền quý bèn đi ra, chỉ vào Kim Phi nói: “Người này lúc trước ở Tây Xuyên đã hạ cổ trùng với Cửu công chúa, lạm sát người vô tội. Bây giờ lại bất kính với bệ hạ. Xin bệ hạ hãy xử chém kẻ này, lập lại triều cương!”

Kim Phi nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía tên đại thần này.

Y biết hôm nay nhất định sẽ có người gây khó dễ cho y, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Bản thân một câu còn chưa nói, đã bị chụp cho hai cái tội lớn rồi.

Trần Cát tất nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó Kim Phi, ông ta ra hiệu cho Kim Phi bình thân trước, sau đó mới lạnh nhạt nói: “Trẫm tôn trọng nhân cách cao quý của Kim Phi, đặc biệt ban cho y ngọc phù, không cần phải quỳ xuống hành lễ!”

“Vậy y ở Tây Xuyên hạ cổ trùng với Công chúa điện hạ, lạm sát người vô tội…”

“Có phải là lạm sát người vô tội hay không, trong lòng các ngươi đều không rõ hay sao?”

Trần Cát không đợi tên đại thần đó nói xong, sắc mặt ông ta lạnh lùng phản bác: “Các ngươi có người nào chưa từng nhìn thấy hồ sơ mà Vũ Dương trình lên? Đám người Từ Đức Lượng, Tạ Lễ Thâm có ai không có chứng cứ xác thực à?”

“Cho dù có chứng cứ xác thực, cũng không đáng tội chết chứ?”

“Không đáng tội chết sao?”

Kim Phi quay đầu nhìn tên đại thần này: “Ngươi có biết vì bọn chúng tăng giá lương thực mà Xuyên Thục đã đói chết biết bao nhiêu người rồi không? Ngươi lại dám nói bọn chúng không đáng chết sao?”

Dứt lời, y trừng mắt nhìn tên đại thần này, nếu ông ta dám nói mấy câu như “Mạng tiện dân không đáng giá”, Kim Phi sẽ rút súng ra bắn chết ông ta luôn!

Nhưng tên đại thần này rõ ràng cũng không ngu xuẩn đến vậy, ông ta không nói ra những lời đó, mà chỉ tiếp tục nói: “Cho dù là bọn họ đáng chết, thì cũng nên đưa họ về kinh thành, để cho Đại Lý Tự xét xử, chứ không phải do Công chúa điện hạ tự ý mở hình đường ở Tây Xuyên để xét xử! Cửu công chúa cũng không có quyền lợi này!”

“Ai nói Cửu công chúa tự ý mở hình đường chứ? Các ngươi không xem hồ sơ, hay là trong hồ sơ viết chưa rõ ràng?”

Kim Phi hỏi ngược lại: “Hay là Trương huyện lệnh người xét xử và thi hành án có quan hệ gì với công chúa sao?”

Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều là những tay lão luyện, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm nhỏ như này.

Vậy nên trong tài liệu gửi về kinh thành, người chịu trách nhiệm xét xử, và thi hành án là huyện lệnh làm quan một huyện phủ ở Tây Xuyên.

Mặc dù đám người Từ mập xuất thân quyền quý, nhưng đa số đều không có chức quan, mà theo luật pháp của Đại Khang, loại tội danh như tăng giá lương thực, ở đâu có người báo quan, thì sẽ do quan địa phương xử lý.

Chỉ cần xong việc gửi hồ sơ đến Đại Lý Tự và Hình Bộ tiến hành lập hồ sơ vụ án là được.

Nếu không, có chuyện gì cũng gửi tới Đại Lý Tự để xét xử, thì cho dù người của Đại Lý Tự có mệt chết cũng làm không xong.

Cho nên, mặc dù tất cả mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ nhìn vào hồ sơ, thì việc này không hề có liên quan trực tiếp gì đến Kim Phi, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.

“Kim Phi ngươi đừng giả ngu, cũng đừng coi bệ hạ và các vị có mặt ở đây là kẻ ngu!”

Đại thần đó cười khẩy nói: “Người ở đây có ai không biết Cửu công chúa tự ý mở hình đường, giết đám người Từ Đức Lượng chứ?”

“Đều nói triều đình ai nấy miệng lưỡi xảo quyệt. Hôm nay ta cũng xem như được mở mang tầm mắt rồi. Nói lý không được thì nói luật pháp, luật pháp cũng không nói lại thì giả vờ nói quy tắc ngầm!”

Kim Phi nghe vậy, cười khinh bỉ: “Nếu ngươi đã giả vờ, vậy ta cũng chơi tới cùng với ngươi! Đám người Từ Đức Lượng là do ông đây chém đấy, ngươi làm gì được ta nào?”

Dứt lời y xoay người nhìn một lượt văn võ bá quan, cao giọng nói: “Còn nữa, các ngươi về sau, đều dỏng tai lên nghe cho ông đây, con sâu mọt nhân lúc thiên tai, quốc gia gặp khó khăn mà tìm cách trục lợi như Từ Đức Lượng, ông đây phát hiện một người chém một người, phát hiện hai người, chém cả đôi!

Các ngươi nếu có ai không phục, cứ việc thử, xem ông đây có dám chém đầu các ngươi không!”

“Bệ hạ, người nghe đi, kẻ này ăn nói thô bỉ như vậy! Còn ra thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì nữa!”

Đại thần kia đứng ra bị Kim Phi chỉ vào mũi mà mắng một trận đó, tức đến mức toàn thân run lên, huỵch một tiếng quỳ xuống đất, kêu lên với Trần Cát: “Cầu xin bệ hạ nghiêm trị kẻ này, nếu không triều cương còn đâu?”

“Cầu xin bệ hạ nghiêm trị kẻ này!”

Mấy tên đại thần đã bàn bạc với nhau từ trước khác cũng lần lượt đứng ra khỏi hàng, gây áp lực cho Trần Cát.

Khánh Quốc công và các đại thần phái chủ chiến thấy tình thế không ổn, vừa chuẩn bị ra khỏi hàng nói đỡ cho Kim Phi, lại nghe thấy Kim Phi lần nữa cất lời: “Bệ hạ, ta cho người một ý kiến nhỏ được không?”
Chương 748: Tiền trảm hậu tấu

“Ý kiến gì?”

Trần Cát tò mò hỏi.

“Chúng ta đều đang bận, cứ để Đại Lý Tự Khanh lên đi, nếu không dây dưa đến buổi chiều với họ cũng không có tác dụng, chỉ lãng phí thời gian mà thôi”.

Kim Phi thật sự không có hứng thú với tranh đấu trong triều đình, cho đến bây giờ, ngoài Khánh Quốc công và hai Thừa tướng thì y không quen bất kỳ quan viên triều đường nào khác.

Ngay cả ông lão tranh cãi với y lúc này là ai, y cũng không biết.

Cũng không có tâm trạng so đo tính toán với họ.

Mấy năm nay vì Trần Cát mềm yếu, sức ảnh hưởng của hoàng thất Đại Khang ngày càng thấp, đám quyền quý cũng ngày càng kiêu căng.

Chẳng hề kiêng dè mà hối lộ tham ô, bá chiếm quấy rối thiếu nữ, tàn sát dân lành.

Trước đây từng có không ít người nhà của đám quyền quý từng đánh chết người ở ngoài phố, rất nhiều người nhìn thấy.

Sau đó thậm chí trong giới công tử quyền quý ở kinh thành từng dấy lên tranh cãi, để chứng minh quyền thế của nhà mình họ đã tìm bừa một người rồi đánh chết ngay trên phố lớn kinh thành.

Nơi càng đông, càng gần hoàng cung càng tốt, người bị đánh chết có lai lịch càng lớn càng tốt, như thế mới có thể chứng minh thế lực của gia tộc họ.

Sau đó, một công tử quyền quý không có mắt đánh chết một người thân thích của hoàng thất, còn là họ hàng ruột thịt với Trần Cát. Trần Cát rất tức giận, ra lệnh cho Đại Lý Tự điều tra vụ án một cách thận trọng, chém chết công tử đó, lúc này làn gió này mới bị đè xuống.

Lúc này không có quyền quý nào trong sạch cả, muốn tìm được chứng cứ tội ác của họ cũng quá đơn giản.

Cửu công chúa lập ra một bản danh sách, Tần Trấn và người của Cục tình báo chỉ mất mấy ngày đã thu thập đủ chứng cứ, giao cho Đại Lý Tự Khanh.

Đại Lý Tự Khanh vừa cầm được chứng cứ, mồ hôi lạnh sau lưng ướt đẫm cả áo.

Chứng cứ mà Tần Trấn đưa cho ông ta quá chi tiết, mỗi một mục đều đanh thép như núi.

Đại Lý Tự Khanh biết một khi những bằng chứng này được công bố, toàn bộ triều đình Đại Khang sẽ trải qua một cuộc cải tổ lớn, nhiều gia tộc siêu cấp đã tồn tại hàng trăm năm sẽ sụp đổ.

Không biết đại thần tranh cãi với Kim Phi lúc nãy có biết tình thế hiện giờ không?

Đương nhiên là ông ta biết.

Nhưng ông ta chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đoàn kết lại, mong có thể gây áp lực cho Trần Cát để chống đối lại Cửu công chúa và Kim Phi.

Khi còn nhỏ, Trần Cát đã học với ba người thầy, hai người trong đó đánh giá cao cái gọi là “thuật cân bằng”, tin rằng đó là kỹ năng cốt lõi quan trọng nhất của các Hoàng đế để cai trị đất nước.

Bị thầy ảnh hưởng nên Trần Cát cũng luôn làm như thế.

Ông ta biết rõ Đại Khang tranh đấu, thậm chí cố ý để mặc phá chủ hòa, phái chủ chiến đấu đá nhau.

Một bên yếu thế, Trần Cát vẫn sẽ giúp đỡ để ngăn bên còn lại làm lớn chuyện.

Thật ra ở một mức độ nào đó, Cửu công chúa và Kim Phi đại diện cho phái chủ chiến, lúc này họ chiếm ưu thế, nếu bình thường, phái chủ hòa nhận thua thì Trần Cát sẽ giúp đỡ họ.

Nhưng tình hình bây giờ đã khác trước.

Sức chiến đấu của các nhân viên hộ tống quá mạnh, thái độ của Kim Phi với đám quyền quý cũng cứng rắn.

Bây giờ hoàng cung gần như nằm trong tay nhân viên hộ tống, Trần Cát không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết nên lựa chọn thế nào.

Huống gì Cửu công chúa và Kim Phi còn vẽ cho ông ta một cái bánh rất ngon.

Vị vua phục hưng đất nước, ghi tên sách sử, có cái nào không phải là điều ông ta nằm mơ cũng muốn đâu.

Trước kia không làm được, bây giờ đã có Kim Phi, khiến ông ta nhìn thấy được hy vọng, tất nhiên sẽ ra sức ủng hộ Kim Phi và Cửu công chúa.

Nghe Kim Phi nói xong, ông ta bèn bảo Thái giám cho Đại Lý Tự Khanh bước ra.

Đại Lý Tự Khanh sai người ôm một chồng tài liệu đi ra, bắt đầu đọc tội danh của đám quyền quý.

Quyền quý nào bị đọc tên đều mặt xám như tro, thầm nguyền rủa Kim Phi và Cửu công chúa, cũng nguyền rủa luôn cả Trần Cát.

Thời đại phong kiến, Hoàng đế cũng sẽ chống tham nhũng, nhưng tại sao quan lại càng chống thì tham ô càng nhiều?

Không thể không nói đến quy tắc ngầm ở quan trường của thời đại phong kiến.

Có quan phẩm chất tốt, thanh liêm chính trực xuất hiện trong triều, tất nhiên Hoàng đế cũng vui mừng, nhưng đa số Hoàng đế lại thích tham quan hơn.

Không chỉ vì tham quan thích nịnh nọt, lấy lòng Hoàng đế, mà còn vì họ nắm được sơ hở của Hoàng đế.

Trong suy nghĩ của Hoàng đế, quan văn và quan võ chẳng qua chỉ là những con chó săn giúp ông ta quan tâm đến người dân thôi, việc tham ô của quyền quý là sợi dây ông ta dùng để trói đàn chó, cũng là đầu danh trạng của triều thần giao cho Hoàng đế.

Có sợi dây này, Hoàng đế muốn chỉnh đốn tham quan lúc nào cũng được.

Quan viên như thế cũng càng dễ được tin tưởng.

Còn những quan viên thanh liêm chính trực, Hoàng đế muốn khống chế họ thì phải tìm nguyên do.

Đây chính là nguyên nhân Hoàng đế thường thích tham quan hơn.

Đây cũng được xem là quy tắc ngầm trên triều đường phong kiến, gần như tất cả quan viên đều biết rõ.

Chỉ là có vài người thông minh biết rõ chừng mực, chưa từng phạm phải bất cứ điều gì có thể phải trả giá bằng mạng sống, như thế vừa có thể giao đầu danh trạng lên cho Hoàng đế, vừa có thể được Hoàng đế tin tưởng, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì họ sẽ bị phế truất đuổi về quê nhà, cũng sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng cho cả gia đình.

Nhưng lòng tham của con người là không đáy, ban đầu rất nhiều người cũng nghĩ như vậy, vừa bắt đầu quả thật cũng giữ được giới hạn cuối cùng, nhưng sau đó họ ngày càng bị cám dỗ, dần đánh mất chính mình, làm gì cũng ngày càng lớn gan.

Những người lần này Cửu công chúa chọn để ra tay đều là những tham quan đánh mất chính mình, tội ác vô cùng lớn đó.

Những người này tham nhũng rất lớn, tội cũng rất nặng, một khi bị giết, không chỉ số tiền tham ô có thể lấp đầy ngân khố quốc gia mà còn có thể truyền đạt cho dân chúng biết thái độ quyết tâm chống tham nhũng của Hoàng đế, để dân chúng nghĩ Hoàng đế luôn đứng cùng với họ, có lợi cho việc đoàn kết lòng dân.

Trước đó các đại thần bị đọc tên còn cảm thấy mình sẽ may mắn, cứ nghĩ Hoàng đế sẽ không xử lý nhiều trọng thần một lần như vậy đâu.

Nhưng lúc Đại Lý Tự Khanh đọc tên họ lên, mọi người đều hiểu được quyết tâm của Trần Cát.

Theo điều luật của Đại Khang, những tội danh này đủ để tịch thu tài sản và tiêu diệt gia tộc của họ.

Tội danh quá nhiều, Đại Lý Tự Khanh đọc hơn một canh giờ vẫn chưa xong.

Ngay lúc Kim Phi nghe đến mức sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng Đại Lý Tự Khanh cũng đọc xong.

Giọng nói the thé của Đại thái giám vang lên: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Nam tước Thanh Thủy Kim Phi có công cứu giá, có công chống lại Đông Man, nay được phong là Hầu tước Thanh Thủy.

Phu nhân của Hầu tước Thanh Thủy – Quan Hạ Nhi đoan chính đức độ, làm gương cho các phụ nữ của Đại Khang, được phong làm Quận chúa Xuyên An”.

Các quan văn quan võ, trố mắt nhìn nhau, có người ngạc nhiên, cũng có người lộ ra vẻ quả nhiên là thế.

Lần này Kim Phi lập được công lao lớn dưới mí mắt của Hoàng đế và các quan văn quan võ, được phong thưởng là điều đương nhiên.

Nhận Quan Hạ Nhi là con gái nuôi, cũng là chuyện được quyết định ở trên tường thành phía Bắc, các quan văn quan võ đều không ngạc nhiên.

Nhưng rất nhiều người không ngờ Trần Cát lại thăng chức cho Kim Phi từ Nam tước thành Hầu tước.

Đây đã không phải là phạm vi cất nhắc đặc cách nữa, mà là một bước lên trời.

Nhưng nghĩ đến công lao lần này của Kim Phi, cộng thêm thực lực của y, họ cũng có thể chấp nhận được.

Thế nhưng sau khi đọc xong, Đại thái giám không dừng lại mà tiếp tục: “Hầu tước Thanh Thủy Kim Phi học thức uyên bác, có tài năng, khí chất cao thượng, chính trực, được đặc phong là quốc sư Đại Khang, nhậm chức ngay lập tức. Viện giám sát, Hình bộ, Đại Lý Tự, Cục tình báo cần cố sức phối hợp với quốc sư dọn sạch tàn dư của Thái tử, trả lại cho Đại Khang một môi trường trong sạch…”

“Cái gì thế?”

Lần này không chỉ quan văn, quan võ ngạc nhiên mà ngay cả Kim Phi đang buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo.

Cửu công chúa đã báo với y chuyện Hầu tước và Quan Hạ Nhi, nhưng quốc sư là chuyện quái gì nữa?

Ai muốn làm quốc sư của Đại Khang chứ?

“Trần Văn Nhi, lúc về xem ta chỉnh đốn người thế nào?”
Chương 749: Chống đẩy

Cửu công chúa từng bàn với Kim Phi không chỉ một lần, để y làm quốc sư của Đại Khang.

Nhưng Kim Phi chê phiền, cũng không đồng ý.

Bây giờ thì hay rồi, cho mình tiền trảm hậu tấu luôn.

Chụp cho mình cái mũ trước mặt biết bao quan văn, quan võ, có muốn lấy xuống cũng khó.

“… Khâm Thử”.

Kim Phi đang suy nghĩ, Ngân Tước đã đọc xong thánh chỉ.

Khánh Quốc công thấy Kim Phi còn đang ngây người thì ở một bên ho một tiếng, nhắc: “Kim tiên sinh, nên tiếp chỉ rồi”.

Mặc dù Kim Phi biết lần này bị Cửu công chúa và Trần Cát gạt, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ đành bước đến cúi người nhận lấy thánh chỉ.

Tảo triều đến đây cũng nên kết thúc.

“Quốc sư, hy vọng sau này ngươi có thể dùng khả năng quản lý Kim Xuyên của ngươi để cố gắng giúp trẫm trị vì Đại Khang”.

Trần Cát mỉm cười nhìn Kim Phi.

Dạo này ông ta bị Kim Phi và Cửu công chúa chèn ép, hiện tại nhìn thấy Kim Phi bị ép khuất phục, ông ta cũng cảm thấy sảng khoái.

“Vâng, vi thần sẽ cố gắng hết sức”.

Chuyện cũng đã xong, Kim Phi chỉ đành phối hợp diễn với Trần Cát.

Trần Cát khẽ cười, đưa mắt ra hiệu với Ngân Tước.

Ngân Tước vung tay áo, hét lên: “Có việc thì khởi tấu, không có thì bãi triều”.

Vừa dứt lời, vị đại thần cãi nhau với Kim Phi trước đó đã leo lên giữa đại điện nói: “Thần có chuyện muốn bẩm báo. Bệ hạ, thần bị oan, cầu xin bệ hạ khai ân”.

Nhưng Trần Cát như không nghe thấy, đứng dậy đi về phía sau rèm che, để cục diện rối rắm lại cho Kim Phi.

Đại thần thấy Trần Cát rời đi thì tiện tay ôm lấy chân Kim Phi, cầu xin: “Quốc sư, trước đó hạ quan không nên cãi nhau với ngài, hạ quan biết sai rồi, xin quốc sư tha cho hạ quan một lần đi”.

Cũng có không ít đại thần bị Đại Lý Tự Khanh đọc tội danh khác cầu xin Kim Phi.

Trong đó không thiếu quốc công.

Trước đó Cửu công chúa cho Cục tình báo bắt người, thật ra đa phần đều là người không có chức quan thấp, dùng để dụ dỗ những quyền quý đó.

Lúc này mới xem như là ra tay thật, trong số những người bị Đại Lý Tự Khanh điểm danh thì có bốn vị quốc công.

Triều đường Đại Khang có tất cả chưa đến hai mươi quốc công, bây giờ đã bị bắt một phần tư.

“Buông ra”.

Kim Phi chán ghét đá đại thần đó ra xa, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên với tư cách là quốc sư: “Tần Trấn, nhốt tất cả những người có tên mà lúc nãy Đại Lý Tự Khanh vừa đọc tên lại, đồng thời phong tỏa nhà của họ, đợi hình phạt”.

“Vâng”.

Tần Trấn lập tức ra lệnh cho quân giáp đỏ vào điện Hoằng Đức bắt người.

“Kim Phi, ngươi căn bản không biết căn cơ của thế tộc hàng trăm năm, ngươi đắc tội với nhiều gia tộc như vậy, chắc chắn sẽ hối hận”.

“Kim Phi, người đừng đắc ý, ngươi chẳng qua chỉ là con đao bệ hạ dùng để đối phó với bọn ta thôi, hôm nay của bọn ta là ngày mai của ngươi đấy”.

Đa số quan viên bị bắt đều đã chấp nhận sự thật, nhưng cũng có người không cam lòng, đe dọa Kim Phi.

Tiếc là Kim Phi bỏ ngoài tai những lời này, xem thường lời đe dọa của họ.

Dĩ nhiên Kim Phi có thể nghĩ đến vấn đề mà họ nghĩ đến.

Nhưng từ xưa đến nay đều là quyền lực chính trị sinh ra từ nòng súng, người nào có quyền lớn hơn thì có quyền quyết định.

Trước đó tại sao Kim Phi lại một mực ở Kim Xuyên, không đến kinh thành?

Ngoài việc đối phó với phiền phức triều đường, nguyên nhân lớn nhất là y vẫn chưa đủ sức mạnh, không dám đối đầu với thế tộc thiên hạ.

Nhưng trải qua trận chiến dốc Đại Mãng, tiêu cục Trấn Viễn thăng chức nhanh chóng, còn lập ra quân Trấn Viễn.

Ý nghĩa của quân Trấn Viễn không chỉ nằm ở việc có thể thu thêm năm ngàn người đơn giản như vậy, mà Kim Phi còn có tư cách phát triển vũ khí và áo giáp theo ý muốn.

Lúc này xưởng chế luyện của làng Tây Hà chế tạo áo giáp không kể ngày đêm.

Ba trăm nhân viên hộ tống giáp đen còn dám xông thẳng vào đại doanh Đông Man, nếu nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn đều có áo giáp đen và hắc đao thì trên đời này còn ai có thể đánh lại Kim Phi?

Tiêu cục Trấn Viễn là giới hạn của Kim Phi, cũng là căn cơ để y đứng vững ở Đại Khang.

Từ lâu Kim Phi đã không hài lòng với tầng lớp quyền quý của Đại Khang, bây giờ đã có thực lực để đối phó với họ, đám quyền quý lại tự đưa mình đến tận cửa, nếu Kim Phi không đối phó với họ thì sẽ có lỗi với những người bị chúng làm hại.

Mặc kệ những lời cầu xin và đe dọa của đám quyền quý, Kim Phi sải bước rời khỏi điện Hoằng Đức, đi vào thiền điện.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Cửu công chúa đang chạy ra khỏi cửa sau.

“Trần Văn Nhi, người đứng lại cho ta”.

Kim Phi nói.

Cửu công chúa chậc lưỡi, cúi đầu đi đến trước mặt Kim Phi.

“Phu quân, Văn Nhi biết sai rồi, nhưng Văn Nhi cũng không còn cách nào khác, bàn bạc nhiều lần với chàng như vậy mà chàng cũng không đồng ý, cho nên đành phải tự mình đưa ra quyết định…”

Không đợi Kim Phi khiển trách, Cửu công chúa nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình: “Phu quân, chẳng phải chàng luôn muốn cho mọi người có cuộc sống tốt hơn sao? Quốc sư thật sự rất thích hợp với chàng, chàng giúp Văn Nhi, giúp phụ hoàng nhé”.

Nói xong cô ấy ôm lấy cánh tay Kim Phi, tỏ ra đáng thương nói: “Chỉ cần chàng đồng ý giúp Văn Nhi, Văn Nhi đều sẽ nghe lời chàng…”

“Thật sao?”, Kim Phi liếc mắt hỏi.

“Đương nhiên là thật”, Cửu công chúa gật đầu.

Cô ấy vốn dĩ rất giỏi đoán lòng người, cho nên nắm rõ thói quen nhỏ trong lòng Kim Phi.

Thế nên trước mặt người ngoài, cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng khi có việc nhờ Kim Phi giúp đỡ, cô ấy lại trở nên ngoan ngoãn, bảo làm gì cũng làm.

Chiêu này quả thật cũng có tác dụng, cứ đánh gục Kim Phi mãi.

Nhưng lần này cô ấy lại thất bại, Kim Phi nheo mắt nói: “Vậy trước tiên thực hiện một trăm cái ngồi xổm, năm mươi cái chống đẩy”.

Mấy ngày trước ở Ngự Thư Phòng, Kim Phi thấy Cửu công chúa cứ luôn cúi đầu sửa tấu chương nên bèn dạy cô ấy chống đẩy và ngồi xổm, bảo cô ấy cứ nửa canh giờ làm một lần.

Cửu công chúa chưa từng làm việc này, ngồi xổm còn đỡ, có thể làm mấy chục cái nhưng chống đẩy thì không được, cùng lắm mười cái là không chịu nổi nữa rồi.

Vừa nghe Kim Phi bảo mình làm cái này, sắc mặt cô ấy trở nên khó coi.

Cô ấy lắc cánh tay Kim Phi làm nũng nói: “Có thể đổi cái khác không?”

“Không được”, Kim Phi lắc đầu: “Nếu không cho người nhớ một lần, lần sau chẳng phải người sẽ lên trời luôn sao? Một trăm cái ngồi xổm, năm mươi cái chống đẩy, không được ít hơn”.

“Vậy… được rồi”, Cửu công chúa gật đầu, sau đó hỏi: “Nếu ta làm được, có phải chàng sẽ cam lòng làm quốc sư không?”

Kim Phi có ngu ngốc cỡ nào cũng biết Cửu công chúa đang gài bẫy mình nên mới chui vào bẫy, không chút do dự lắc đầu: “Ta có thể làm một năm rưỡi xem có được hay không, nếu phù hợp thì cứ làm tiếp, nếu không thì đến đó tính sau”.

Thật ra Kim Phi cũng không ghét bỏ gì chức vụ quốc sư này.

Quốc sư không cần vào triều, thậm chí cũng không có việc cụ thể, nhưng khi muốn xử lý việc gì cũng đều có thể can thiệp vào, quả thực rất thích hợp với Kim Phi.

Y trước giờ luôn muốn làm chuyện gì đó cho dân chúng, đây cũng là nguyên nhân y đồng ý giúp Cửu công chúa.

Cho dù xuất phát điểm của Cửu công chúa là gì, nhưng cô ấy sẵn lòng cố gắng để người dân có cuộc sống tốt hơn, mục tiêu này cũng giống Kim Phi.

Cho dù không có những chuyện sau đó với Cửu công chúa, Kim Phi cũng vẫn sẽ giúp cô ấy.

Nhưng Kim Phi lại không phải thấy sắc quên hết mọi thứ, không bị Cửu công chúa điều khiển.

Bảo cô ấy ngồi xổm và chống đẩy cũng đang nhắc cô ấy điều này.

Với trí thông minh của Cửu công chúa, tất nhiên cô ấy sẽ hiểu được ý của Kim Phi, cô ấy mím môi, nhăn mặt nhìn Kim Phi: “Buổi tối làm được không? Ban ngày có rất nhiều việc phải làm”.
Chương 750: Con lợn béo đầu tiên

Sau khi rời khỏi điện Hoằng Đức, Kim Phi gặp Trương Lương ở cửa.

Đêm qua, sau khi anh ta đưa nhân viên hộ tống về tiêu cục Trấn Viễn, rồi lại sắp xếp cho nhân viên hộ tống thay phiên nhau làm các công việc khác nhau, bận rộn đến nửa đêm, sau đó chỉ ngủ chưa được bốn giờ đã dậy, rồi lại tới hoàng cung chờ Kim Phi sắp xếp.

Cộng thêm mấy ngày nay ở bờ bắc đều không được ngủ ngon, lúc này dưới hai mắt của anh ta đã có quầng thâm nhưng trạng thái tinh thần lại khá phấn khởi.

Nhìn thấy Kim Phi, anh ta còn dùng cánh tay còn lại vỗ ngực nói: "Tiên sinh, điện hạ, may mà không hổ thẹn”.

“Lương ca, vất vả rồi!" Kim Phi vỗ bả vai Trương Lương.

Mấy ngày nay Trương Lương sụt cân cả người gầy đi một vòng, sắc mặt cũng không được tốt.

"Lương ca, đã vất vả rồi!" Cửu công chúa cũng khẽ cúi đầu trước Trương Lương: "Đợi chuyện gần đây xử lý xong, ta sẽ xin phụ hoàng đích thân trao kim câu cho Lương ca và các huynh đệ!"

Kim câu tương đương với huân chương quân công của Đại Khang, mà còn được đích thân Hoàng đế trao cho kim câu, thì đã là vinh dự cao nhất dành cho binh lính Đại Khang.

"Cảm tạ điện hạ!" Trương Lương hưng phấn quay qua vỗ ngực với Cửu công chúa.

"Đây là do mọi người xứng đáng!" Cửu công chúa cười khen ngợi: "Trận chiến này mọi người đánh quá xuất sắc, phụ hoàng và các văn võ bá quan đứng trên thành nhìn xuống đều ngây người!"

"Cũng do may mắn, hiệu quả thuốc xổ của Ngụy tiên sinh quá tốt."Trương Lương khiêm tốn lắc đầu.

Kỳ thực, trận chiến này đã vượt xa sự mong đợi của anh ta.

Trong kế hoạch mà Kim Phi và Trương Lương vạch ra ở Ngự Thư Phòng, mục tiêu đầu tiên là đột nhập vào trại bắt giữ chủ soái của địch, rồi lợi dụng khinh khí cầu và lựu đạn để giết Yakimo, sau đó cho đội hộ tống áo giáp đen đột nhập vào trại và cướp đi cờ soái của bọn Đông Man.

Mục tiêu thứ hai là tấn công vào trại ngựa của bọn Đông Man.

Lúc đó bọn họ không dám mang ngựa chiến đi, chỉ hy vọng Đại Tráng dẫn người xé một lỗ trong trại ngựa, thả ngựa chiến của Đông Man đi.

Sau đó xem ngựa chiến có chạy khắp nơi hay không, đến lúc đó nhân viên hộ tống có thể lợi dụng lúc hỗn loạn để dắt về một nhóm ngựa.

Nếu tất cả nhân viên hộ tống ở kinh thành đều có thể trang bị ngựa chiến, sau đó lại tận dụng lợi thế khinh khí cầu và lựu đạn, thì bọn họ có thể đánh trường kỳ với Đông Man.

Kết quả trận chiến diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với dự đoán của Kim Phi và Trương Lương.

Trong đó, điều nằm ngoài dự đoán của Kim Phi nhất là thuốc xổ của Ngụy Vô Nhai chuẩn bị, hiệu quả quả thực quá mạnh.

Sau trận chiến ở dốc Đại Mãng, khi Kim Phi và Trương Lương tiếp tục trận chiến, cũng đã từng đề cập đến thủ thuật đánh thuốc này, lúc đó Trương Lương đã ghi nhớ, xong việc rồi lại tìm Ngụy Vô Nhai xin một đơn thuốc xổ.

Nhưng những thổ phỉ bình thường không xứng để anh ta sử dụng phương pháp này, thế nên cứ mãi chưa sử dụng.

Đây là lần đầu tiên sử dụng chiêu này trên chiến trường, hiệu quả đúng là vượt xa sự mong đợi của Kim Phi và Trương Lương.

Suy cho cùng, Đông Man có 30.000 kỵ binh, nếu không phải thuốc xổ khiến họ không thể đứng thẳng lưng, ngựa chiến lại mất kiểm soát, thì cho dù có khinh khí cầu và lựu đạn thì trận chiến này cũng không thể diễn ra suôn sẻ như vậy.

"May mắn cũng là một phần sức mạnh, dù thế nào đi nữa, huynh cũng có công nhiều nhất trong trận chiến này! Nếu không phải huynh phát động tấn công quyết đoán thì sẽ không có cục diện như bây giờ!"

Kim Phi lại vỗ bả vai Trương Lương, nhắc nhở nói: “Tới khi bệ hạ ban thưởng cho huynh thì huynh đừng ngớ ngẩn mà từ chối, biết chưa?”

Quả thực Trương Lương đã đóng góp rất nhiều vào thắng lợi của trận chiến này.

Theo kế hoạch, nếu bắt được Yakimo, cướp đi cờ soái và thu hút sự chú ý của Đông Man thì nhiệm vụ của anh ta đã hoàn thành.

Nhưng, khi Trương Lương thấy tình hình trên chiến trường diễn ra suôn sẻ hơn dự định, anh ta đã xin chỉ thị của Kim Phi, dứt khoát dẫn 2.000 quân xông vào chém giết doanh trại 30.000 quân của địch.

Thực ra, đây là một quyết định vô cùng mạo hiểm.

Nhưng cũng nhờ quyết định này thì mới có cục diện bây giờ.

"Đã biết!" Trương Lương vội vàng gật đầu.

Cho dù bản thân anh ta không muốn phong thưởng, thì anh ta vẫn phải xem xét đến các nhân viên hộ tống khác.

“Biết là được,” Kim Phi gật đầu: “Mọi người đã sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng,” Trương Lương đáp: “Theo chỉ dẫn của điện hạ, ta đã chia đội hộ tống thành năm đội và phân bổ ở khắp các nơi khác nhau, chỉ cần có người gây sự, đảm bảo sẽ đến sớm nhất có thể."

“Rất tốt, vậy bắt đầu thôi!" Kim Phi nhìn Cửu công chúa: "Ta nên đi nhà nào trước?"

“Đương nhiên là nhà nào nhiều tiền nhất thì đến nhà đó!"

Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Thấm Nhi, mời Tần Trấn dẫn bộ Hộ tả thị lang Ngô Định đến đây!"

"Dạ!” Thấm Nhi đồng ý, quay người rời đi.

Chẳng bao lâu, Tần Trấn đã dẫn một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp đi tới.

Kim Phi nhìn Ngô Định, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Trong số các quan viên bị giam giữ trước đây, chức vụ chính thức của Ngô Định - bộ Hộ thị lang chưa nằm trong năm chức quan cao nhất, lãnh đạo trực tiếp của ông ta là Thượng thư bộ Hộ cũng đã bị bắt.

Nhưng Ngô Định là người kiêu ngạo nhất, cũng có vấn đề tham ô nghiêm trọng nhất.

Nhà họ Ngô là một gia tộc lớn đã truyền thừa mấy trăm năm, người trong tộc không thể đếm xuể, rải rác khắp các nơi ở Đại Khang.

Người nhiều nên người làm quan cũng nhiều.

Trước đây, phụ thân của Ngô Định là Thượng thư bộ Hộ, còn đại bá là tể tướng, nên có vô số học trò.

Những học trò này đều được phụ thân và đại bá của Ngô Định ưu ái hoặc cất nhắc, họ biết rất rõ là làm quan không thể thân cô thế cô nên đều nghe theo sự dẫn dắt của nhà họ Ngô sai đâu đánh đó, được gọi là "Ngô đảng" ở trong triều Đại Khang.

Sau khi phụ thân của Ngô Định qua đời, Ngô đảng vẫn chưa giải tán mà tiếp tục coi Ngô Định là thủ lĩnh.

Trong đó có Thượng thư bộ Hộ cũng là một thành viên của Ngô đảng.

Bề ngoài, Thượng thư bộ Hộ là lãnh đạo trực tiếp của Ngô Định, nhưng các trưởng lão trong triều đều biết ai mới thật là người quyết định trong Bộ Hộ.

Bộ Hộ ở Đại Khang có quyền lực rất lớn, không chỉ chịu trách nhiệm về đăng ký hộ tịch, đất đai, thuế má và nhiều quyền lực tài chính khác trên cả nước, Bộ Binh cấp phát lương cho binh lính, còn Bộ Lại phát bổng lộc cho tất cả các quan viên trên khắp thiên hạ, mà tất cả cũng đều do Bộ Hộ chịu trách nhiệm.

Có thể nói, Bộ Hộ là người quản lý túi tiền của Đại Khang.

Cho nên trong triều đình Đại Khang, tất cả các đại thần đều biết không nên tùy tiện đắc tội với người trong Bộ Hộ, nếu không người ta chỉ cần tiện tay đánh ngươi một cái, là đã khiến ngươi kêu khổ không ngừng rồi.

Nhà họ Ngô đã nắm giữ Bộ Hộ hơn trăm năm trước, chức quan chính thức hiện tại của Ngô Định là quan thị lang, sau khi Thượng thư bộ Hộ hiện tại thoái vị, ông ta cũng đã có đủ tư cách để đảm nhiệm chức vụ này, có thể tiếp quản một cách suôn sẻ.

Đây là điều mà tất cả mọi người trong triều đều biết.

Kiểm soát Bộ Hộ, đó là lý do khiến nhà họ Ngô vẫn vững mạnh.

Hơn nữa nhà họ Ngô rất giỏi lấy lòng Hoàng đế, ý tưởng Hoa Thạch Cương này là do nhà họ Ngô đề xuất và cũng chịu trách nhiệm thực hiện.

Hàng năm, nhà họ Ngô đều vơ vét mỹ nữ và các kỳ trân dị bảo khắp Đại Khang dưới danh nghĩa Hoa Thạch Cương làm việc cho Hoàng đế.

Trong số đó, thực sự được đưa đến tay Hoàng đế cũng không quá 40%, mà phần lớn còn lại đều do Ngô đảng tự phân chia, hơn phân nửa trong số này đều rơi vào tay nhà họ Ngô.

Nhà họ Ngô đã nắm quyền Bộ Hộ trăm năm, nên khối tài sản mà họ tích lũy là khó có thể tưởng tượng được.

Thế nên nhà họ Ngô cũng cực kỳ kiêu ngạo, mấy đứa con của Ngô Định đều có tiếng là ăn chơi trác táng ở kinh thành, cũng có tiếng là vô lại, lừa nam gạt nữ, còn đánh chết người ở bên đường, không biết đã gây ra bao nhiêu tội ác.

Những bằng chứng mà Cục tình báo điều tra về nhà họ Ngô, ước chừng đã dài hơn một thước.

Một gia tộc như vậy đương nhiên là mục tiêu tấn công trọng điểm của Cửu công chúa và Kim Phi, đồng thời cũng là con lợn béo đầu tiên mà bọn họ muốn thịt.

Từ lâu, nhà họ Ngô từ lâu đã là mục tiêu của Cục tình báo, hôm nay sau khi Ngô Định bị bắt, cấm quân lập tức phong tỏa nhà họ Ngô, giam giữ tất cả những người trong nhà họ Ngô, chờ Cửu công chúa đến lục soát nhà.

Nhưng điều làm Cửu công chúa và Kim Phi ngạc nhiên là họ đã cho cấm quân lục soát nhà họ Ngô, mà chỉ tìm thấy không tới ba mươi ngàn lượng bạc.

"Ngô Định, đừng lãng phí thời gian và thử thách sự kiên nhẫn của bổn cung nữa, nói thẳng đi, ngươi giấu bạc ở đâu rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK