Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 371: Câu chuyện về Cửu công chúa

“Điện hạ?”, Khánh Mộ Lam sửng sốt: “Điện hạ nào cơ?”

“Cửu công chúa điện hạ”, A Mai đáp.

“Vũ Dương đến hả?”, Khánh Mộ Lam biến sắc, nắm lấy cánh tay A Mai hỏi: “Điện hạ đến đâu rồi?”

“Đọc thư xong thì hôm qua đã qua phủ Phụng Tường rồi, bây giờ chắc đã đến bến đò sông Gia Lăng”.

A Mai nói: “Công chúa điện hạ nói muốn đến làng Tây Hà thăm tiểu thư”.

Nói rồi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.

Dù sao cô ấy cũng chỉ là một thị nữ, Khánh Mộ Lam bị phạt, cô ấy cũng không còn cách nào khác.

Nhưng lúc này Cửu công chúa lại sắp đến.

A Mai không tin Kim Phi dám trách phạt Khánh Mộ Lam ngay trước mặt Cửu công chúa.

Đợi đến lúc Cửu công chúa đi, chắc chắn Khánh Mộ Lam sẽ đi tiễn, đến lúc đó cứ về thẳng phủ Tây Xuyên.

Kim Phi cũng không thể đuổi đến Tây Xuyên để trách phạt được nhỉ?

“Gì cơ, đã đến sông Gia Lăng rồi à?”

Khánh Mộ Lam lo lắng.

Từ sông Gia Lăng đi thuyền theo dòng nước, nếu đi nhanh, một ngày có thể đến Kim Xuyên rồi.

Dù lái thuyền có vì sự an toàn của Cửu công chúa thì nhiều nhất là hai ngày sẽ đến.

Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam gấp gáp chạy đến chỗ Kim Phi.

“Tiên sinh, e là hôm nay ta không thể về làng Tây Hà với ngài rồi, Vũ Dương sắp đến, ta phải đến bến đò đón cô ấy”.

“Vũ Dương?”

Kim Phi hơi ngờ vực.

Đời trước y từng nghe nói đến Vũ Dương, nhưng nghe ý của Khánh Mộ Lam, hình như Vũ Dương là một người nào đó.

“Vũ Dương là con gái của bệ hà và Khánh phi cô cô, thái ấp ở huyện Vũ Dương, Dự Châu, phong hiệu cũng gọi là công chúa Vũ Dương”, Khánh Mộ Lam giải thích.

“Cửu công chúa điện hạ? Ta nhớ hình như cô ấy vẫn chưa có gia đình nhỉ, sao có thể ra khỏi kinh thành?”

Lạc Lan đã nhiều lần nhắc đến Cửu công chúa trong thư của mình, được biết Cửu công chúa là em họ của Khánh Mộ Lam, đã quan tâm rất nhiều đến công việc kinh doanh của thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, nhưng hề nhắc đến phong hiệu của cô ấy.

Nghe Kim Phi hỏi thế, Khánh Mộ Lam thở dài: “Cô ấy đến Kim Xuyên vì chuyện hôn sự”.

“Hôn sự?”, Kim Phi nói: “Cô ấy muốn đến Thổ Phiên à?”

“Sao tiên sinh biết?”, Khánh Mộ Lan ngạc nhiên hỏi.

“Chuyện này hệt như con rận bò trên đầu hòa thượng, rõ rành rành ra đó mà”.

Kim Phi nói: “Cô nói Cửu công chúa tới Kim Xuyên vì chuyện hôn sự, Kim Xuyên thậm chí cả Tây Xuyên, ngoại trừ ca ca của cô, còn có ai có thân phận xứng với Cửu công chúa?

Mà anh trai của cô đã thành thân rồi, chắc chắn Hoàng Đế sẽ không gả Cửu công chúa cho anh trai cô nên chỉ còn một khả năng, Cửu công chúa muốn đến Thổ Phiên để liên hôn nên mới đi ngang qua Kim Xuyên”.

“Tiên sinh đúng là giỏi thật”.

Khánh Mộ Lam chân thành khen ngợi.

Khoảng thời gian trước cô ấy nhận được thư của Cửu công chúa mới biết được chuyện này, kết quả Kim Phi lại có thể đoán ra được chỉ từ một câu nói của cô ấy.

“Tiên sinh, Vũ Dương đến Thổ Phiên lần này có lẽ cả đời này ta cũng không còn gặp lại cô ấy nữa, cô ấy lại gửi thư cho ta, ta nhất định phải đi đón”.

Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh, đợi giải quyết xong chuyện của Vũ Dương, ta lại quay về chịu phạt được không?”

“Chuyện này…”, Kim Phi suy ngẫm một lúc rồi khẽ gật đầu: “Ừ, lúc nào Cửu công chúa đến Kim Xuyên?”

“Nếu thuận lợi, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia có thể đến bến đò Kim Xuyên”.

Khánh Mộ Lam nói: “À phải rồi tiên sinh, trong thư Vũ Dương còn nói muốn đến làng Tây Hà làm khách”.

“Làng Tây Hà là một làng núi nhỏ, cô ấy đến làng Tây Hà làm gì?”, Kim Phi hỏi.

“Trong người Vũ Dương cũng có dòng máu của nhà họ Khánh nên cũng rất quan tâm đến chuyện chính trị, quân sự”.

Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh đánh bại kỵ binh Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, Vũ Dương cực kỳ ngưỡng mộ, đã nói mấy lần với ta trong thư”.

“Không ngờ ngay cả công chúa cũng biết đến ta”.

Kim Phi nói: “Lạc Lan gửi thư cho ta cũng nói Cửu công chúa rất giỏi”.

“Đúng là Vũ Dương rất giỏi, chỉ có sai lầm ở chỗ sinh ra là thân con gái, nếu không…”

Nói đến đây, ngay cả Khánh Mộ Lam thường ngày không cẩn thận cũng nhìn trái nhìn phải, không thấy người ngoài bèn nói tiếp: “Nếu Vũ Dương là một hoàng tử, chắc chắn bệ hạ sẽ truyền ngôi thái tử cho cô ấy, nếu như thế Đại Khang sẽ có hy vọng hưng thịnh”.

“Được đánh giá cao thế à?”, Kim Phi nghi ngờ nhìn Khánh Mộ Lam.

Vừa rồi y chỉ thuận tiện nói hùa theo một câu, không ngờ Khánh Mộ Lam còn khen cả Cửu công chúa như thế.

Các triều đại trong lịch sử đời trước mỗi quốc gia cùng lắm chỉ tồn tại ba bốn trăm năm?

Rất nhiều người đều quy do việc mê tín, nhưng thật ra không phải vậy.

Vào thời kỳ đầu lập nước, đa phần tài nguyên trong thiên hạ đều được đưa đến tay hoàng tộc, uy tín của hoàng tộc rất lớn, để xoa dịu những người dân đã trải qua chiến tranh loạn lạc, hoàng tộc thường áp dụng chính sách khôi phục nguyên khí.

Nhưng thời gian cứ dần trôi, tầng lớp các gia tộc lớn sẽ dần trở nên mạnh hơn.

Chẳng hạn như tể tướng của Hoàng Đế lập nước, dù ông ta đã nghỉ hưu nhưng thế lực của gia tộc cũng sẽ rất hùng mạnh, vẫn sẽ tiếp tục cướp đoạt tài nguyên xã hội để thỏa mãn sự phát triển của gia tộc mình.

Một thế hệ hai thế hệ thì không sao nhưng một triều đại Hoàng Đế một triều thần, mỗi một vị Hoàng Đế đều có đội ngũ các thành viên cơ bản của mình, gia tộc lớn tích lũy cũng ngày càng nhiều.

Đất đai và tài nguyên của đất nước đều là cố định, tài nguyên dùng để hỗ trợ sự phát triển của các gia tộc lớn từ đâu mà có?

Một là Hoàng Đế sẽ hy sinh lợi ích của hoàng gia để lôi kéo thành viên chủ yếu của mình, ban thưởng này kia, hai là cướp bóc của người dân.

Càng về sau tài nguyên trong tay hoàng tộc trở nên ít dần, lợi ích của người dân cũng liên tục bị cắt giảm.

Điều này dẫn đến tình hình hiện giờ của Đại Khang.

Các gia tộc lớn nhỏ cố thủ ở khắp Đại Khang, để thỏa mãn cuộc sống xa hoa của mình, họ điên cuồng bóc lột người dân khiến người dân sống cực khổ, cũng phân chia giai cấp.

Dù sao con trai của tể tướng không làm tể tướng thì ít nhất cũng có thể làm quận trưởng.

Các chức quan trong nước không đủ để phân chia cho con cháu của các gia tộc lớn, các thư sinh ngày đêm cố gắng muốn thoát khỏi khó khăn cũng ngày càng khó.

Kim Phi nghĩ hiện giờ Đại Khang đã không còn cứu chữa được nữa, muốn hưng thịnh đâu có dễ như thế.

Trừ khi có thể loại trừ hoàn toàn các gia tộc lớn ở cả Đại Khang, phân chia lại tài nguyên xã hội cho người dân, như thế mới có khả năng.

Nhưng như thế thì phải đối địch với các gia tộc lớn trong cả thiên hạ, độ khó quá cao.

“Tiên sinh, ta không nói bậy đâu”.

Khánh Mộ Lam nói: “Vũ Dương thực sự rất giỏi, cô ấy đã giúp bệ hạ phê duyệt nhiều tấu chương. Lần này gả cho Thổ Phiên cũng là do cô ấy tự mình đề xuất vì muốn kiềm chế Đảng Hạng”.

“Ồ?”

Công chúa có thể phê duyệt tấu chương giúp Hoàng Đế không nhiều, trong đầu Kim Phi lập tức hiện lên cái tên Võ Tắc Thiên.

Lúc đầu nàng ta cũng giúp Hoàng Đế phê duyệt tấu chương, dần dần trở thành Nữ đế một thời.

“Bệ hạ không thích chính sự, lúc tâm trạng tồi tệ, rất dễ tức giận tùy tiện phê duyệt chuyện chính trị”.

Khánh Mộ Lam nhỏ giọng nói: “Vũ Dương đã từng viết thư cho ta nói rằng vì người dân trong thiên hạ, cô ấy sẵn lòng cả đời này không thành thân, chỉ ở trong cung giúp bệ hạ xử lý các công việc chính trị.

Nhưng tình hình hiện giờ của Đại Khang quá căng thẳng, các cuộc nội chiến ở Thổ Phiên cũng gần kết thúc nên Vũ Dương mới nghĩ đến việc liên hôn cố gắng cho Thổ Phiên xuất quân đến kiềm chế Đảng Hạng”.

“Suy nghĩ này của Cửu công chúa khá ổn”.

Kim Phi khẽ gật đầu, cũng cảm thấy khá tò mò và ngưỡng mộ Cửu công chúa.
Chương 372: Mưa lớn

Thổ Phiên rất gần Kim Xuyên, vì vậy Kim Phi từng tìm hiểu rất kỹ lịch sử của Thổ Phiên trong thế giới này.

Đảng Hạng cũng tiếp giáp với Thổ Phiên, đã từng không ngừng xung đột trong lịch sử.

Phần lớn người Đảng Hạng phải chịu thiệt.

Không phải người Đảng Hạng không thể chiến đấu, mà là vì Thổ Phiên nằm trên cao nguyên, kỵ binh và chiến mã của người Đảng Hạng đánh lên sẽ bị say núi.

Điều này có nghĩa là người Thổ Phiên sẽ luôn ở thế tấn công, nhân lúc người Đảng Hạng không chú ý, bọn họ sẽ tràn xuống cướp bóc rồi bỏ chạy, người Đảng Hạng muốn đuổi theo cũng không thể đuổi được.

Tất nhiên, Thổ Phiên không chỉ cướp của Đảng Hạng mà còn cướp cả Đại Khang.

Đó là lý do tại sao khi Đại Khang lập nước, vị Hoàng Đế lập nước đã chỉ định thủ phủ của Kim Xuyên là thành Kim Xuyên.

Vài năm trước, Thổ Phiên bị cuốn vào cuộc hỗn chiến, nên số lần cướp bóc Đảng Hạng và Đại Khang cũng giảm đi.

Nhưng bây giờ hỗn chiến về cơ bản đã kết thúc, một người Tán Phổ tên Gada đã chiến giữ phần lớn lãnh thổ Thổ Phiên, chỉ còn lại hai đến ba vị tiểu vương, vẫn đang trốn trong góc cao nguyên, bị Gada tiêu diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đối tượng liên hôn của Cửu công chúa chính là Gada Tán Phổ.

Nếu Cửu công chúa có thể gây ấn tượng với Gada Tán Phổ, thì có thể trở thành công chúa Văn Thành của thế giới này, thông qua việc liên hôn với Thổ Phiên, kiềm chế Đảng Hạng.

Chỉ là công chúa Văn Thành có sự hậu thuẫn của Đại Đường hùng hậu, có tư cách nói chuyện với Thổ Phiên, còn Đại Khang nhỏ bé, đối mặt với Thổ Phiên cũng ở thế yếu.

Khi Cửu công chúa đến Thổ Phiên, chắc chắn sẽ không nhận được đãi ngộ như công chúa Văn Thành.

Muốn khống chế Gada Tán Phổ càng khó hơn, nếu làm không tốt thậm chí còn phải trả giá bằng mạng sống.

Chính vì điều này, Kim Phi mới cảm thấy bội phục vị công chúa chưa từng gặp này.

Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi, do dự một lúc rồi nói: “Tiên sinh, ngài có thể cùng ta đi đón Vũ Dương không?”

“Vũ Dương trước đây ngưỡng mộ Khánh Hoài ca ca nhất, bây giờ là tiên sinh, nếu ngài đi, cô ấy nhất định sẽ rất vui”.

Khánh Mộ Lam cúi người hành lễ trước Kim Phi: “Vũ Dương sắp gả về Thổ Phiên xa xôi, biểu tỷ như ta lại chẳng làm được gì cho cô ấy, mong tiên sinh đồng ý”.

“Cô không nói ta cũng sẽ đi”.

Cửu công chúa đã chiếu cố rất nhiều cho thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, hơn nữa trong thư gửi cho Khánh Mộ Lam đã nói sẽ đến làng Tây Hà, Kim Phi là huân tước của Đại Khang, về tình về lý cũng nên đi tiếp đón.

Hơn nữa y chưa từng gặp công chúa, nên cũng có chút tò mò.

“Đa tạ tiên sinh!”

Khánh Mộ Lam sau nhiều ngày ủ rũ, cuối cùng cũng nở nụ cười.

“Muốn gặp công chúa điện hạ thì cô đi tắm rửa đi, nếu không công chúa lại nghĩ ta ngược đãi cô”.

Kim Phi mỉm cười, chỉ vào mộ quần áo lấm lem bùn đất của Khánh Mộ Lam: “Ta sẽ bảo Đại Lưu chuẩn bị xe ngựa”.

Ngồi xe ngựa từ núi Ngũ Lang đến bến đò mấy hơn một ngày, vì vậy Kim Phi và Khánh Mộ Lam đã xuất phát từ sáng hôm đó.

Khánh Mộ Lam đã không thể ngủ yên trong nhiều ngày liên tiếp, đêm qua lại đứng canh cho những nhân viên hộ tống chết trận… Bây giờ trận chiến đã kết thúc, mọi thứ đều đã ổn định, sau khi Khánh Mộ Lam nhận tội, tâm trạng cũng được giải tỏa, nên vừa lên xe ngựa đã ngủ thiếp đi.

Cũng may đường núi phần lớn là đá, không quá lầy lội, xe ngựa đi chậm nên cũng ổn định.

Trong một chiếc xe ngựa khác, Kim Phi nhìn Đại Lưu đang cưỡi ngựa, không biết có nên lấy áo mưa ra không.

Mặc dù Đại Lưu đã mặc áo mưa xơ dừa nhưng quần áo vẫn ướt sũng vì mưa.

Nhiều cựu binh khỏe mạnh cũng thỉnh thoảng run rẩy.

Đến buổi trưa, mưa trở nên nặng hạt hơn, Đại Lưu phải giảm tốc độ, đi bộ đến khi trời tối mới đến quận Quảng Nguyên.

Trời mưa to suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau cũng không tạnh, nhưng hôm nay Cửu công chúa sẽ đến bến đò, nên Kim Phi và Khánh Mộ Lam phải nhanh chóng lên đường.

“Tiên sinh, trời mưa gần một ngày một đêm rồi nhỉ?”

Lúc đang ăn cơm ở một quán trọ, Khánh Mộ Lam lo lắng nói: “Mưa mùa thu tuy tốt nhưng nếu mưa nhiều quá sẽ thành họa. Lúc nãy ta đã nhìn thấy hai dòng nước lũ trên núi, cánh đồng trên thung lũng chắc chắn đều bị cuốn trôi, không biết thôn làng phía dưới thế nào”.

“Thôn làng thường được xây dựng ở những nơi cao hơn, nên chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng có lẽ người dân sẽ phải trồng trọt lại”.

Kim Phi cau mày nói: “Nếu mưa lớn kéo dài, dẫn đến việc kéo dài thời gian gieo trồng thì năm sau sẽ năm thiên tai”.

Mưa mùa thu tuy kéo dài nhưng thường không nặng hạt.

Nhưng hai ngày nay, trời như bị ai chọc thủng, mưa dầm dề cả ngày lẫn đêm.

Người dân vừa trồng lúa, những luống ruộng trũng đều đã ngập úng.

“Rất nhiều hạt giống của người dân đều mượn của cường hào với lãi suất cao, nếu trồng lại thì lại phải mượn lại, hơn nữa, triều đình còn tăng thuế, không biết năm sau người dân sẽ sống ra sao?”

Khánh Mộ Lam lo lắng đến mức không ăn nổi nữa.

Vay lúa cũng như vay tiền, lúc giao mạ thì vay một đấu thóc, khi thu hoạch thì phải trả gấp mấy lần cho cường hào.

“Mong là cơn mưa này sẽ mau tạnh”.

Kim Phi bất lực thở dài.



Cùng lúc đó, cách đó mấy trăm dặm, Cửu công chúa cũng đứng trong thuyền, nhìn mưa to gió lớn bên ngoài mà thở dài.

Chỉ là Kim Phi và Khánh Mô Lam lo lắng cho Kim Xuyên, còn nỗi lo của Cửu công chúa là cả Đại Khang.

Mực nước trên sông Gia Lăng đã dâng lên rất nhiều kể từ khi cô ấy lên thuyền ngày hôm qua, hơn nữa còn đang không ngừng dâng cao.

Khi đó, người dân ven sông Trường Giang cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Điều đáng sợ nhất là sông Hoằng Hà.

Hoằng Hà chảy qua cao nguyên Hoằng Thổ mềm mại, mang theo một lượng phù sa khổng lồ, qua nhiều năm, Hoằng Hà được nâng lên khỏi mặt đất, trở thành một lòng sông trên mặt đất.

Một khi lượng nước quá lớn, Hoằng Hà có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Mỗi lần Hoằng Hà vỡ là một thảm họa.

Ở đời trước, sau khi đất nước mới được thành lập, một cuộc cải tạo lớn đã được tiến hành, những nơi dễ vỡ phải cải tạo thành đê bê tông thì mới giải quyết được vấn đề này.

Nhưng ở Đại Khang hiện nay chỉ có làng Tây Hà mới có xi măng, hơn nữa năm nay mới tạo ra được, nên chắc chắn chưa có đê bê tông.

“Điện hạ, nô tỳ đóng cửa sổ lại nhé, quần áo của người ướt hết rồi”.

Không biết từ lúc nào, Thấm Nhi đã xuất hiện sau lưng Cửu công chúa, nhẹ nhàng nói.

“Đóng đi”, Cửu công chúa gật đầu hỏi: “Còn bao lâu nữa thì tới bến đò Kim Xuyên?”

“Nếu là bình thường thì giờ này đã gần đến nơi rồi, nhưng người chèo thuyền nói bây giờ nước quá lớn, không dám đi nhanh, chắc phải hai ba tiếng nữa mới tới nơi”.

Thấm Nhi vừa trả lời vừa đóng cửa sổ lại.

Cô ta vừa đóng cửa sổ được một nửa thì dừng lại.

“Sao thế?” Cửu công chúa hỏi.

“Điện hạ, người nhìn tốc độ của mấy con thuyền phía sau kìa, nhanh thật!”

Thầm Nhi chỉ ra ngoài cửa sổ.

Cửu công chúa nhìn theo tay cô ta, thấy năm sáu con thuyền gỗ dài mỏng đang thuận theo dòng nước tiến lại.

Thấm Nhi đang định nói thì nghe thấy tiếng cồng chiêng dồn dập và tiếng hét của người chèo thuyền từ bên ngoài.

“Mọi người chuẩn bị tinh thần, thủy tặc tới rồi! Mau bảo vệ công chúa điện hạ!”
Chương 373: Thủy tặc tấn công

“Thủy tặc?”

Thấm Nhi vừa nghe đã lập tức đóng cửa sổ lại, kéo Cửu công chúa lùi ra sau: “Điện hạ, người mau vào khoang trong đi!”

Chiếc thuyền gỗ này là quận trưởng Phụng Tường chuẩn bị riêng cho Cửu công chúa, từng được một con buôn muối lắp ráp lại, khoang trong là một căn phòng rất an toàn, cho dù thủy tặc lên thuyền thì cũng rất khó để công phá trong phút chốc.

Cửu công chúa biết bây giờ không phải lúc để tuỳ hứng nên rất phối hợp đi vào khoang trong.

Chỉ là vẻ mặt không căng thẳng là bao mà nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi nói với Thấm Nhi: “Đi tìm thuyền trưởng tới đây”.

Thấm Nhi do dự một lát rồi mở cửa khoang đi ra ngoài.

Trên boong thuyền, hàng trăm binh sĩ xông ra khỏi các khoang thuyền dưới tầng thấp nhất, lao tới khắp nơi trên thuyền gỗ.

Nhóm binh sĩ này toàn bộ đều mặc giáp trụ tinh xảo, ánh mắt cũng cực kỳ sắc bén, động tác nhanh nhạy nhưng vẫn theo trật tự, vừa nhìn đã biết đều là cựu binh từng đánh giết trên chiến trường.

Bọn họ chính là đội thị vệ của công chúa, cũng là “của hồi môn” của cô ấy.

Nhìn thấy Thấm Nhi mở cửa khoang, đội trưởng đội thị vệ nhanh chóng chạy tới: “Thấm Nhi cô nương, cô không ở bên trong cùng với điện hạ mà ra ngoài này làm gì?”

“Điện hạ muốn gặp thuyền trưởng”, Thấm Nhi đáp lời.

“Gặp thuyền trưởng…”

Đội trưởng đội thị vệ khó xử liếc nhìn về phía thuyền trưởng đang chỉ huy thuỷ thủ.

Là cô con gái mà hoàng đế Đại Khang cưng chiều nhất, Cửu công chúa muốn gả tới Thổ Phiên xa xôi, hoàng đế Trần Cát đương nhiên đau lòng, đội thị vệ sắp xếp cho cô ấy cũng đều là tinh nhuệ chọn ra từ trong Ngự Lâm Quân.

Chức trách chủ yếu của Ngự Lâm Quân là bảo vệ kinh thành, có thể coi là một trong số quân đội có sức chiến đấu nhất của Đại Khang.

Trên đường cũng có vài nhóm thổ phỉ có mắt như mù muốn ngăn cản đội ngũ của Cửu công chúa, thế nhưng đều bị đội thị vệ dễ dàng đánh tan.

Đáng tiếc năng lực chiến đấu trên đất liền của đội thị vệ không tệ, khi xuống nước lại trở thành vịt ở đất gò, bây giờ vẫn phải trông chờ thuyền trưởng thoát khỏi đám thủy tặc.

Cửu công chúa gọi thuyền trưởng vào thời điểm này không phải là liều lĩnh sao?

Thấm Nhi cũng nhìn thấy thuyền trưởng đang bận, nhưng cũng không giải thích.

Trên thực tế cô ta cũng không biết Cửu công chúa gặp thuyền trưởng vào lúc này để làm gì.

Có điều chuyện mà Cửu công chúa giao cho, Thấm Nhi nhất định sẽ hoàn thành.

Nếu như đội trưởng đội thị vệ không đồng ý thì cô ta sẽ tự mình ra tay dẫn thuyền trưởng qua.

Đội trưởng đội thị vệ vừa nhìn biểu cảm của Thấm Nhi là biết cô ta nhất quyết phải tìm cho bằng được thuyền trưởng, bất lực thở dài rồi chạy tới mui thuyền.

Khoa tay múa chân một hồi với thuyền trưởng, thuyền trưởng đi nhanh tới, khom người đi theo Thấm Nhi vào trong khoang thuyền.

“Điện hạ, thuyền trưởng tới rồi”.

“Thảo dân Trương Hắc Đầu bái kiến công chúa điện hạ!”

Thuyền trưởng quỳ trên mặt đất, dập đầu vái lạy Cửu công chúa.

Dập đầu xong cũng không đứng dậy mà cứ thế quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nhìn Cửu công chúa.

Thật ra ý của Cửu công chúa là tìm bừa một người trên thuyền tới là được rồi, không ngờ Thấm Nhi lại tìm thuyền trưởng tới.

Thế nhưng cô ấy cũng không nói gì, bình thản hỏi: “Thường ngày thủy tặc ở nơi này có nghiêm trọng không?”

“Chuyện này…”

Thuyền trưởng không biết nên trả lời ra sao.

Gần núi sống nhờ núi, gần nước sống nhờ nước, dân vùng núi không sống nổi nữa thì lên núi làm thổ phỉ.

Ngư dân không sống nổi nữa chỉ có thể xuống sông làm thủy tặc.

Những năm qua bởi vì sưu thuế không ngừng tăng cao nên số lượng thủy tặc cũng tăng mạnh.

Nếu như nói đúng theo tình hình thực tế thì chính là đang tát lên mặt triều đình.

Thế nhưng nếu như nói thủy tặc không nhiều, bên ngoài có tới một nhóm.

Thuyền trưởng không đáp lời, thật ra cũng là một kiểu trả lời.

Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Vậy xem ra chắc hẳn có rất đông nhỉ”.

Sau đó lại đột nhiên hỏi: “Trước khi xuất phát, lẽ nào ông không đút lót một ít sao?”

“Điện hạ tha tội, nhóm thủy tặc này có vẻ mới thành lập được vài ngày thôi!”

Thuyền trưởng cho rằng Cửu công chúa nổi giận rồi nên vội vàng dập đầu nhận tội.

Trong lòng cũng cực kỳ sầu não.

Nửa tháng trước ông ta đã nhận được tin phải trở một quý nhân đi Kim Xuyên, để tránh dọc đường xảy ra chuyện, ông ta đã lái thuyền đi trước một chuyến, đút lót một lượt hết tất cả thủy tặc gặp ven đường.

Đám thủy tặc nhận tiền thì cũng coi như có đạo đức, từ lúc xuất phát cho tới bây giờ, sau khi nhận ra con thuyền này thì đều không lộ diện.

Lúc trước thuyền trưởng còn đang mừng thầm trong lòng.

Không ngờ sắp tới đích lại đột nhiên xuất hiện một đám thủy tặc.

“Được, ta biết rồi, ông đi làm việc đi”.

Cửu công chúa xua tay, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

“Thảo dân cáo lui!”

Thuyền trưởng khom lưng lùi ra khỏi khoang thuyền.

Ra khỏi cửa mới giơ cánh tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.

Với thân phận của Cửu công chúa, muốn giết ông ta không cần tới lý do, phất tay là được rồi.

Huống hồ gì ban nãy ông ta còn nói dối.

Ông ta nói với Cửu công chúa nhóm thủy tặc này mới thành lập, thật ra thì không phải thế.

Đám thủy tặc đuổi theo phía sau phải có tới sáu con thuyền, thủy tặc mới thành lập không thể có nhiều người và nhiều thuyền tới thế.

Đám thủy tặc này hoặc là bị bỏ sót trong lần đút lót trước, hoặc là không có đạo đức muốn kiếm thêm một khoản.

Nghĩ tới đây, thuyền trưởng vội vàng chạy về phía đuôi thuyền.

Để thuyền lớn thêm phần ổn định thì vẫn luôn giảm tốc độ đi, mà thuyền của thủy tặc vừa hẹp vừa dài, tốc độ rất nhanh, lúc này đã sắp đuổi tới đuôi thuyền lớn.

Thuyền trưởng tới đuôi thuyền, phát hiện thủy tặc đều bịt mặt, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm không lành.

Thủy tặc bình thường đều không che mặt, che mặt nói lên rằng đối phương có thể đã có ý định giết người.

Thế nhưng sự việc tới nước này thì chỉ có thể cứng rắn mà hô lên: “Các vị hảo hán, trên con thuyền này có quý nhân, vẫn mong các vị hảo hán tạo điều kiện cho, lui ra sau trước, xong việc huynh đệ ta nhất định sẽ báo đáp...”

Kết quả vẫn chưa nói hết câu, một mũi tên đã xuyên qua màn mưa đâm trúng lên ngực của thuyền trưởng.

Ngay cả đội trưởng đội thị vệ cũng không lường trước được biến hóa này, đợi hắn chạy tới thì thuyền trưởng đã ngừng thở.

“Bố!”

Con trai của thuyền trưởng gào lên thảm thương rồi cũng lao tới.

Thế nhưng vẫn chưa tới được bên cạnh cái xác thì trên thuyền thủy tặc lại bay ra nhiều mũi tên hơn.

Con trai của thuyền trưởng trúng ba mũi tên, phịch một tiếng ngã lên phần boong ở đuôi thuyền, giãy giụa vài cái rồi chết.

Máu tươi nhuộm đổ boong thuyền, sau đó lại bị nước mưa rửa trôi.

Binh sĩ của đội thị vệ đều mặc giáp trụ tinh xảo, mũi tên bắn trúng giáp trụ chỉ phát ra những tiếng keng keng, căn bản chẳng thể đâm xuyên qua.

Thế nhưng giáp trụ không bảo vệ được khuôn mặt, tất cả binh sĩ đều vô thức quay đầu đi, sợ bị mũi tên đâm trúng mặt.

Cũng vào lúc này, con thuyền nhỏ của thủy tặc đã sát gần thuyền lớn.

“Cẩn thận bọn chúng lên thuyền!”

Đội trưởng đội thị vệ quay đầu hô lên một tiếng, rút dao chiến ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng không ngờ thủy tặc căn bản không hề có ý định lên thuyền, chỉ áp sát vào thuyền lớn, rất nhanh thân thuyền đã vang lên những tiếng “cộp cộp cộp”.

“Không ổn, bọn chúng đang đục thuyền!”

Sắc mặt của đội trưởng đội thị vệ lập tức biến đổi.

Bọn họ đều mặc giáp trụ, hắn không quá lo lắng chuyện thủy tặc lên thuyền.

Mặc dù thuyền của thủy tặc nhanh nhưng lại không lớn, người trên sáu con thuyền cộng lại cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của đội thị vệ.

Thế nhưng hậu quả của việc thủy tặc đục thuyền thì lại quá nghiêm trọng, người của đội thị vệ căn bản đều giống như hắn, không hề biết bơi, một khi thuyền lớn bị đục chìm thì bản lĩnh lớn tới đâu cũng là vô ích.

“Dùng cung nỏ giết chết bọn chúng cho ta!”

Đội trưởng đội thị vệ hắng giọng gào lên.

Cả đám thị vệ lập tức thu dao lại, lấy cung nỏ sau lưng ra nhắm thẳng về phía thủy tặc bên dưới.
Chương 374: Không cứu nữa

Sóng trên sông Gia Lăng cuộn trào mãnh liệt, một con thuyền lớn chậm rãi lướt trên mặt sông.

Sáu con thuyền nhỏ phân chia hai bên thân thuyền, đang liều mạng đục thuyền.

Trên thuyền lớn, những mũi tên đã được lấy ra từ trong túi tên.

Nhưng không ngờ lúc này, đám thủy tặc lại giơ khiên lên che kín mít đỉnh đầu.

Âm thanh đục tàu vẫn đang tiếp tục.

Đội trưởng đội thị vệ lòng như lửa đốt, lấy ra một thanh giáo dài từ bên cạnh, muốn đâm về phía thủy tặc.

Thế nhưng giáo dài mà Ngự Lâm Quân làm chỉ khoảng hai mét, mà boong thuyền lại cách mặt nước những hơn một trượng, giáo dài căn bản không thể với tới.

Đội trưởng đội thị vệ bất lực, chỉ đành nắm chặt thanh giáo dài, dùng hết toàn lực ném xuống dưới.

Bụp!

Giáo dài đâm xuyên qua khiên, cắm trên vai tên thủy tặc đang cầm khiên.

Tên đó gào lên một tiếng thảm thiết, lật người ngã xuống nước.

Bởi vì hai ngày qua đều có mưa, nước sông Gia Lăng lúc này chảy rất xiết, tên thủy tặc ngoi lên vài lần khỏi mặt nước, sau đó không biết đã bị cuốn tới chỗ nào.

Tiếng đục thuyền cũng vì biến cố này mà dừng lại.

Nhưng không đợi đội trưởng đội thị vệ kịp vui mừng thì đã nhìn thấy khiên trên thuyền nhỏ của đám thủy tặc đồng loạt thu lại, lộ ra những mũi tên núp bên dưới khiên.

Lúc này rất nhiều đội viên đội thị vệ đều đang ngó đầu nhìn xuống bên dưới, bất ngờ không kịp trở tay.

Năm sáu thành viên bị bắn trúng vào những chỗ hiểm như mắt, trán,…chết ngay tại chỗ.

Còn có ba bốn người bị bắn trúng vào miệng hay tai, may mắn vẫn giữ được mạng.

Tất cả thành viên đội thị vệ đều sợ tới độ rụt đầu trở lại.

Đội trưởng đội thị vệ cũng sợ đổ mồ hôi lạnh.

Ban nãy nếu như không phải hắn phản ứng nhanh thì e rằng cũng bị trúng tên rồi.

Đám thủy tặc thấy thị vệ cũng giương cung tên lên thì lập tức giơ khiên lại.

Một giây sau, tiếng đục thuyền lại tiếp tục vang lên.

Hơn nữa còn dồn dập hơn cả khi trước.

“Muốn chết hả?”

Đội trưởng đội thị vệ lạnh lùng hô lên một tiếng, lại lấy một thanh giáo dài khác tới.

Một giây sau, lại có thêm một tên thủy tặc ngã xuống nước.

Cửu công chúa trong khoang thuyền cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, híp mắt suy nghĩ một hồi, sau đó đứng dậy mở cửa khoang.

“Điện hạ, người làm gì vậy?”, Thấm Nhi hoảng hốt, nhanh chóng ngăn Cửu công chúa lại: “Thủy tặc đã tới bên dưới thuyền rồi, chỗ nào bên ngoài cũng có mũi tên bay, bây giờ mà người ra ngoài thì quá nguy hiểm!”

“Ngươi nhìn nước sông bên ngoài đi, nếu như thuyền bị đục chìm, Thấm Nhi ngươi cho rằng chúng ta còn có thể sống tiếp sao?”

Cửu công chúa đẩy Thấm Nhi ra rồi bước khỏi khoang thuyền.

Thấm Nhi lập tức đi theo, cảnh giác nhìn trái phải.

Hai người đi qua khúc cua, vừa khéo nhìn thấy đội trưởng đội thị vệ đang ném giáo xuống bên dưới.

Thế nhưng giáo dài không phải là binh khí chính của đội thị vệ, vậy nên bọn họ mang theo không nhiều.

Thanh giáo mà Cửu công chúa và Thấm Nhi nhìn thấy cũng là thanh cuối cùng.

Sau khi ném xong, đội trưởng đội thị vệ đi khắp nơi tìm những thứ khác mà hắn có thể ném xuống.

Kết quả vẫn chưa tìm thấy thì đã bị Cửu công chúa doạ sợ hết hồn.

“Điện hạ, sao người lại ra ngoài?”

Cửu công chúa không trả lời đội trưởng đội thị vệ mà đang quan sát xung quanh, tìm cách để đối phó với thủy tặc.

Chỉ là vẻ mặt của Cửu công chúa bình tĩnh hơn đội trưởng đội thị vệ rất nhiều.

Liếc nhìn một vòng, Cửu công chúa đột nhiên chỉ vào cột buồm, nói: “Đội trưởng Tần, chặt bỏ cột buồm đi!”

“Cột buồm?”

Đội trưởng đội thị vệ vỗ đùi cái đét: “Đúng, sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ?”

Giáo dài không với tới được thuyền nhỏ của thủy tặc nhưng cột buồm chắc chắn là có thể.

Đội trưởng đội thị vệ lập tức gọi mấy tên thuộc hạ tới, vung dao chiến chặt hạ cột buồm.

Rắc!

Cột buồm to như miệng bát bị chặt hạ từ gốc.

Không cần đội trưởng phải căn dặn, bốn thị vệ cùng nhau ra tay nhấc cột buồm tới bên boong tàu.

Phần đáy của cột buồm thô như cái miệng bát, nhưng phần đỉnh lại chỉ ngang với tách trà.

Đội trưởng đội thị vệ nắm lấy phần đỉnh, ra hiệu cho thuộc hạ nâng đầu còn lại lên rồi ném cột buồm xuống dưới.

Cột buồm giống như con lắc lao thẳng về phía con thuyền nhỏ đầu tiên của thủy tặc.

Thủy tặc bị va vào rơi xuống nước mất một nửa, có điều cột buồm cũng dừng lại luôn.

Gỗ để làm cột buồm buộc phải chắc chắn, cũng cực kỳ nặng, nhưng đội trưởng đội thị vệ lại nhấc cột buồm lên, nhắm thẳng vào kẽ hở khiên của hai bên, dùng lực nện xuống.

Rắc!

Lực nện xuống của cột buồm, cộng thêm sức lực khủng khiếp của đội trưởng đội thị vệ đâm thủng cả con thuyền nhỏ của thủy tặc.

Thủy tặc trên một con thuyền đều bị cuốn vào trong lòng sông.

Đội trưởng đội thị vệ không có thời gian nhìn xem bọn chúng đã bị dìm chết hay chưa, gắng sức nhấc cột buồm lên nhắm thẳng về phía con thuyền nhỏ thứ hai.

Tên trùm thủy tặc phát hiện ra dự tính của đội trưởng đội thị vệ, lập tức hạ lệnh cho con thuyền nhỏ thứ hai tạm thời rời đi.

Đội trưởng đội thị vệ bất lực, chỉ đành nhấc cột buồm lên nhắm về phía con thuyền nhỏ thứ ba.

Thế nhưng vào lúc hắn sắp sửa ném xuống thì con thuyền nhỏ thứ ba cũng chạy nốt.

Mà con thuyền nhỏ thứ hai lại trở về vị trí khi trước, tiếp tục đục thuyền.

“Không được, cách này cũng không ổn”.

Cửu công chúa nhíu mày, tiếp tục quan sát xung quanh.

Thế nhưng lần này cô ấy lại không tìm ra được thứ gì có thể dùng.

Đang sốt ruột thì đột nhiên nghe thấy Thấm Nhi hô lên: “Điện hạ, người nhìn phía trước, hình như là cờ của tiêu cục Trấn Viễn!”

“Tiêu cục Trấn Viễn?”

Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lúc trước sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía thủy tặc, không biết từ lúc nào trên mặt sông đã xuất hiện một con thuyền lớn.

Con thuyền đó còn lớn hơn nhiều con thuyền của Cửu công chúa, giống như đang kéo theo hàng hoá gì rất nặng, mạn thuyền chìm khá sâu dưới nước, tốc độ di chuyển cũng cực kỳ chậm.

Lá cờ màu đen thêu chữ “Trấn Viễn” bị gió thổi cho tung bay phấp phới.

Những người mua bán lương thực khác khi gặp phải thủy tặc, thổ phỉ chặn đường về cơ bản đều ngoan ngoãn nộp phí qua đường.

Thế nhưng tiêu cục Trấn Viễn thì khác, trước giờ họ chưa từng có bất cứ thoả hiệp vào với thổ phỉ, gặp phải thổ phỉ chắn đường sẽ dùng cung nỏ hạng nặng để mở đường.

Thật sự không đánh lại được thì sẽ vứt lại hàng hoá mà chạy, trở về gọi nhiều người hơn tới.

Lúc khai phá thị trường quận thành sát cạnh, họ từng gặp phải một nhóm thổ phỉ có quy mô vài trăm người chặn đường, giết chết hai nhân viên của thương hội Kim Xuyên. Trương Lương hay tin đã tập kết hai trăm nhân viên hộ tống, phát động tiến công đánh thẳng vào hang ổ của nhóm thổ phỉ này, sau đó giết chết tất cả thổ phỉ dưới núi.

Kể từ sau lần đó, thổ phỉ thông thường gặp cờ của tiêu cục Trấn Viễn thì giống như chuột nhìn thấy mèo, quay đầu chạy luôn.

Các tiêu cục thông thường sẽ thu cờ lại khi trời mưa, nhưng tiêu cục Trấn Viễn thì không.

Cờ chính là ký hiệu của tiêu cục Trấn Viễn!

Truyền thống này cũng được Quan Trụ Tử gìn giữ, chỉ cần là vận chuyển hàng hoá thì chắc chắn sẽ treo cờ của tiêu cục Trấn Viễn lên.

Hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng, từ lúc mỏ muối xây dựng tới nay, Quan Trụ Tử đã vận chuyển hàng hoá rất nhiều lần, lần nào cũng không gặp phải thủy tặc.

“Thấm Nhi, lần này chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi”.

Cửu công chúa nhấc váy chạy trở về khoang thuyền, dùng vải lụa vội vã viết một bức thư giao cho Thấm Nhi: “Mau, bắn qua bên thuyền của tiêu cục Trấn Viễn!”

Con thuyền lớn đó chính là thuyền hàng cho Quan Trụ Tử chỉ huy, kéo theo muối khoáng muốn gửi về bến đò Kim Xuyên.

Quan Trụ Tử và mấy nhân viên hộ tống đứng trên boong thuyền, đang xem thủy tặc và thị vệ chiến đấu thì đột nhiên có một mũi tên bay tới từ phía xa và ghim thẳng lên boong thuyền.

“Ông đây chỉ đang xem náo nhiệt, bắn tên vào ông đây làm cái gì?”

Mặc dù mũi tên cách khá xa, thế nhưng Quan Trụ Tử vẫn bị doạ sợ hết hồn: “Vốn dĩ đang muốn cứu ngươi, nhưng ngươi lại dùng tên bắn ông đây, không quan tâm tới ngươi nữa!”
Chương 375: Chìm thuyền

“Trụ Tử huynh, trên mũi tên đó hình như có thứ gì”.

Một nhân viên hộ tống chỉ chỉ vào mũi tên.

Quan Trụ Tử liếc nhìn, quả nhiên ở phần đuôi của mũi tên hình như có buộc một tấm vải trắng.

“Thật sự có gì kìa, đi mang tới đây xem xem. Cẩn thận một chút, đừng trúng phải mũi tên có độc”.

“Rõ”.

Nhân viên hộ tống giơ khiên lên, bước nhanh qua nhặt mũi tên.

Khả năng bắn cung của Thấm Nhi rất tốt, trên boong thuyền chỉ có một cái hòm gỗ bên dưới nước mưa không hắt tới, mũi tên bắn trúng ngay nơi khô ráo này.

Nhân viên hộ tống lấy mũi tên quay trở lại giao cho Quan Trụ Tử.

Quan Trụ Tử gỡ vải lụa từ trên mũi tên xuống, cả đám người nhìn chữ viết bên rồi đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ đều không biết chữ.

“Mấy người ở bên trên cẩn thận một chút, ta đi tìm Đồng Đồng muội muội xem bên trên viết gì”.

Quan Trụ Tử không biết chữ, Kim Phi đã sắp xếp cho hắn một nữ chưởng quầy biết viết biết tính toán, tránh cho hắn bị người khác gài bẫy.

Ở thời đại này, người có học đều là cao nhân hàng đầu, Quan Trụ Tử hết sức tôn kính nữ chưởng quầy, không cho người đi gọi nữ chưởng quầy tới boong thuyền mà tự mình cầm vải lụa chạy vào trong khoang, gõ cửa phòng nữ chưởng quầy.

“Trụ Tử huynh, có chuyện gì thế?”, nữ chưởng quầy lên tiếng hỏi.

“Đồng Đồng muội muội, ban nãy có người bắn mũi tên này lên trên thuyền, bên trên còn có thêm một mảnh vải, muội xem xem viết cái gì thế?”

Quan Trụ Tử đưa vải lụa cho nữ chưởng quầy.

“Bắn tên đến ư?”

Nữ chưởng quầy cũng nhìn thấy con thuyền lớn và thủy tặc phía đối diện, chỉ là thông thường gặp phải thủy tặc thì cô ấy đều rất tự giác trốn phía sau để tránh gây thêm phiền phức cho nhân viên hộ tống.

Nghe vậy cô ấy vội vàng đón lấy vải lụa.

Một giây sau, sắc mặt của nữ chưởng quầy lập tức biến đổi: “Trụ Tử huynh, mau đi cứu người! Trên thuyền đối diện là em họ của Mộ Lam tiểu thư và Khánh Hầu gia, tới Kim Xuyên là để đến làng Tây Hà thăm tiên sinh!”

“Cái gì?”

Quan Trụ Tử bị dọa sợ hết hồn, quay đầu chạy ngay ra ngoài.

Vừa chạy vừa hô lớn: “Ông Chu, mau cứu người! Người ở trên thuyền là em họ của Mộ Lam tiểu thư, tới Kim Xuyên để thăm em rể!”

Trên boong thuyền, lúc nhân viên hộ tống phát hiện thủy tặc đã giương sẵn cung nỏ hạng nặng, chuẩn bị phòng ngự sẵn sàng.

Nghe thấy lời Quan Trụ Tử nói, nhân viên hộ tống lập tức ngắm chuẩn vào con thuyền nhỏ của thủy tặc.

Phụ trách vận chuyển hàng hóa lần này có một nhóm nhân viên hộ tống, tổng cộng mang theo chín bộ cung nỏ hạng nặng, xử lý đám thủy tặc này dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng mãi tới lúc Quan Trụ Tử chạy tới phía trước thì nhân viên hộ tống vẫn chưa ấn lẫy cò.

“Ông Chu, còn chần chừ gì nữa thế?”

Quan Trụ Tử đẩy trung đội trưởng của đám nhân viên hộ tống: “Mau ra tay đi chứ!”

“Trụ Tử huynh đệ, không được đâu!”, ông Chu nói: “Nếu như ta ra tay thì sẽ bắn xuyên qua cả con thuyền lớn phía đối diện!”

Quan Trụ Tử ngẩng đầu nhìn ra, quả thực là như vậy.

Sức mạnh của cung nỏ hạng nặng quá lớn, bắn qua từ góc độ bây giờ thì sẽ bắn trúng cả con thuyền lớn kia.

Vậy thì không phải cứu người nữa mà lại trở thành tòng phạm với đám thủy tặc.

“Vậy thì phải làm sao, ông Chu nghĩ cách đi chứ!”

Quan Trụ Tử cuống tới độ chỉ biết xoa tay vào nhau.

Con thuyền này của bọn họ kéo theo quá nhiều muối khoáng, quá nặng, căn bản không thể đi nhanh.

Thuyền khách phía đối diện lúc này đã sắp đi song song với thuyền hàng, thêm một lát nữa, thuyền khách đi xa rồi, bọn họ muốn cứu người cũng không còn cách.

“Ta đi gọi hàng, thử xem có thể dọa cho đám thủy tặc rời đi hay không!”

Ông Chu đứng bên mạn tàu, lớn tiếng hô lên: “Đám nhãi ranh thủy tặc từ đâu tới sao lại có mắt như mù, khách của tiêu cục Trấn Viễn bọn ta mà cũng dám động tới? Mau chóng rút lui, nếu không ông đây sẽ đánh tan cả lũ bọn ngươi!”

Mấy nhân viên hộ tống mau chóng đẩy cung nỏ hạng nặng tới bên mạn thuyền.

Khi trước gặp phải tình cảnh như vậy, thủy tặc đã sợ mà bỏ chạy từ lâu, nhưng đám thủy tặc này lại như không nghe không nhìn thấy gì, vẫn đang tiếp tục đục thuyền.

Lúc này hai con thuyền đã ở trạng thái song song với nhau, từ trên thuyền hàng có thể nhìn thấy rất rõ phần đáy của thuyền khách đã xuất hiện mấy cái lỗ nhỏ.

Thuyền khách nhìn thì rất lớn, bố trí cũng xa hoa, thế nhưng kết cấu lại cực kỳ đơn giản.

Đục xuyên mạn thuyền chính là khoang đáy.

Nếu như không phải công nhân đóng thuyền chặn chỗ lọt nước ở bên trong thì có khả năng bây giờ thuyền khách đã không chống đỡ được.

“Không được, cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ chẳng chống đỡ được thêm bao lâu!”

Ông Chu phát hiện thổ phỉ chẳng bận tâm tới ông ta, giơ tay đấm thẳng lên hàng rào bảo vệ: “Đội trưởng tiểu đội một, thả thuyền nhỏ, xử lý bọn chúng!”

“Rõ! Tiểu đội một đi theo ta!”

Đội trưởng tiểu đội một đáp lời, dẫn người của mình chạy về một bên khác của thuyền hàng.

Bên đó có treo hai con thuyền nhỏ.

Thật ra khi trước, trên thuyền hàng, thuyền khách của Đại Khang không ai chuẩn bị loại thuyền nhỏ này, vẫn là Kim Phi nhắc nhở, Quan Trụ Tử mới làm hai còn “thuyền cứu sinh” để trên thuyền hàng.

Không ngờ lại dùng tới chúng nhanh như thế.

“Ông Chu, hiện giờ nước chảy xiết như vậy, thuyền nhỏ thả xuống có đi được không?”

Quan Trụ Tử lo lắng hỏi.

Thuyền cứu sinh là một loại thuyền gỗ nhỏ rất bình thường, rất khó ứng phó với sóng to gió lớn.

“Không đi cũng phải đi, nếu như lần này không thể dạy dỗ cho đám thủy tặc kia một bài học, truyền ra ngoài thì uy danh gây dựng trước giờ của tiêu cục Trấn Viễn sẽ tan thành mây khói! Đó là danh tiếng các huynh đệ dùng mạng để đổi lấy, không thể hủy hoại trong tay chúng ta được!”

Ông Chu nói: “Còn nữa, thuyền khách phía đối diện đã bị đục quá nhiều lỗ rồi, cho dù đánh lui được thủy tặc thì chắc chắn cũng sẽ chìm, thuyền của chúng ta quá chậm, buộc phải cứu được em họ của Mộ Lam cô nương trước khi bọn chúng rời đi”.

“Có lý”, Quan Trụ Tử tán đồng gật đầu: “Vẫn là ông Chu suy nghĩ thấu đáo”.

Nói xong, đội trưởng tiểu đội một đã dẫn nhân viên hộ tống ngồi lên thuyền nhỏ được thả lên trên mặt nước.

Thuyền cứu sinh từng được nhân viên hộ tống cải tạo lại, mũi thuyền đều lắp cung nỏ hạng nặng, bên dưới khoang thuyền có thêm một hòm cung tên.

Ở bên mạn khoang thuyền còn buộc một hàng túi đựng dạ dày lợn, lỡ như thuyền nhỏ lật thì có thể dùng như đồ cứu sinh.

Cộng thêm đội trưởng, một tiểu đội có tất cả mười người, năm người lên một thuyền.

Ba người phụ trách cung nỏ hạng nặng, hai người còn lại phụ trách dùng mái chèo kiểm soát phương hướng.

Nước sông chảy rất xiết, hai con thuyền cứu sinh vừa xuống nước đã trôi đi theo dòng.

Sau khi điều chỉnh xong vị trí, đội trưởng tiểu đội một không nói lời nào, thẳng thừng nhắm về phía một con thuyền nhỏ của thổ phỉ mà bóp lẫy cò!

Vút!

Mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay vút ra, trúng thẳng vào phần đuôi thuyền của thủy tặc!

Vụn gỗ bay ra, phần đuôi con thuyền nhỏ bị mũi tên khổng lồ đâm vỡ nát, tất cả thủy tặc trên thuyền đều rơi xuống lòng sông chảy xiết.

Mũi tên của cung nỏ hạng nặng có thể sử dụng nhiều lần, nhân viên hộ tống ở mỏ muối rảnh rỗi là luyện tập bắn cung, hiện giờ đã phối hợp quá thành thục.

Đội trưởng tiểu đội một phụ trách nhắm và bóp cò ấn lẫy cò, một giây sau, nhân viên hộ tống phụ trách đã bắt đầu chuyển động nhanh bàn kéo.

Nhân viên hộ tống phụ trách bổ sung cũng đã đặt mũi tên lên.

Chưa được mấy giây, phía trước lại có một mũi tên giống như thanh giáo bay ra.

Thế nhưng lần này vào lúc bóp cò, thuyền nhỏ gặp phải một con sóng, mũi tên nghiêng ngả rồi bay vào trong nước.

Đám thủy tặc giống như bị uy lực và tốc độ bóp cò của cung nỏ hạng nặng doạ sợ, cuối cùng cũng từ bỏ việc đục thuyền, tháo những cái móc đóng trên thuyền lớn xuống rồi men theo dòng sông rời đi.

Trước khi tháo chạy, một thủy tặc có dáng người vạm vỡ giơ một nắm đấm sắt lên đập mạnh về phía vách khoang.

Xung quanh vách khoang này đã bị đục mấy cái lỗ nhỏ, bị đấm mạnh như vậy thì lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng to hơn mặt người.

Lỗ thủng to như vậy thì công nhân đóng thuyền cũng chẳng chặn lại nổi, nước sông lập tức tràn vào trong khoang thuyền.

Thuyền khách bắt đầu chìm xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK