Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 966: Người tri thức

“Ta có gì vất vả đâu, mỗi ngày không ăn thì ngủ, đã mập lên rồi. Vũ Dương với Tiểu Bắc mới thật sự vất vả, ngày nào cũng phải bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, khuyên rồi mà bọn họ cũng không nghe.”

Quan Hạ Nhi kéo cánh tay của Kim Phi, vẻ mặt lo lắng nói: “Đương gia, chàng về rồi thì phải giúp chia sẻ với Vũ Dương và Tiểu Bắc đó.”

Mục đích căn bản ban đầu khi Kim Phi thành lập thương hội Kim Xuyên chính là để kiếm tiền.

Nhưng bây giờ Cửu công chúa lên ngôi, có thể nói toàn bộ Xuyên Thục và hơn một nửa đất Tần đã là của Kim Phi rồi, đi tranh giành lợi ích với dân nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.

Mục tiêu của thương hội Kim Xuyên cũng không còn là kiếm tiền từ tay người giàu, mà đổi thành giải quyết vấn đề dân sinh.

Sản phẩm chủ yếu không còn là những thứ xa xỉ như Thủy Ngọc và hắc đao nữa, mà đổi thành các loại nhu yếu phẩm đời sống như muối ăn, đồ sắt, nông cụ và vải thô.

Tính chất không khác lắm so với hợp tác xã mua bán khi Kim Phi còn bé.

Nếu đã vì giải quyết vấn đề dân sinh, vậy thì mạng lưới phải càng nhiều càng tốt.

Cho nên Kim Phi yêu cầu Đường Tiểu Bắc ít nhất phải xây dựng được một điểm mạng lưới của thương hội Kim Xuyên ở mỗi một trấn tại Xuyên Thục.

Không chỉ bán thương phẩm, điểm mạng lưới còn phải phụ trách các công việc như đưa gửi thư từ.

Trong kế hoạch của Kim Phi, sau này có thể còn phải thêm vào các nghiệp vụ khác như cho vay có lãi.

Nói thì chỉ có một câu, nhưng lúc làm thì khó.

Tỉ lệ phổ cập giáo dục của Đại Khang thật sự quá thấp, người dân biết chữ biết tính toán cũng quá ít.

Chỉ riêng việc sắp xếp một người phụ trách tại một điểm mạng lưới thôi mà đã khiến Đường Tiểu Bắc chạy sắp gãy chân rồi.

May mà Kim Phi đã đánh hạ được phủ Kinh Triệu.

Cho dù là xưa hay nay thì đều không thiếu những người làm cha làm mẹ mong con hơn người.

Phủ Kinh Triệu là đô thành lớn thứ hai của Đại Khang, người dân có tiền càng nhiều hơn nông thôn.

Rất nhiều người đều giống như lão thợ rèn năm đó, bản thân mình nhịn ăn nhịn mặc cũng phải cho con đi học, hy vọng tương lai đứa trẻ có thể trở nên nổi bật.

Sau khi đánh hạ phủ Kinh Triệu, Kim Phi phái người chiêu mộ một nhóm thư sinh tinh thần sa sút, coi như là tạm thời giải quyết việc khẩn cấp của Đường Tiểu Bắc.

Các thư sinh đến thì phải huấn luyện, vị trí cửa tiệm ở trấn nhỏ phải được xét duyệt, có một vài huyện có vị trí tương đối quan trọng thì Đường Tiểu Bắc còn phải đi giám sát.

Tóm lại mấy tháng gần đây, thời gian Đường Tiểu Bắc ở nhà ít càng ít, phần lớn thời gian đều dẫn theo người bôn ba các nơi ở đất Tần và Xuyên Thục.

May mà đã có phi thuyền, nếu không chỉ thời gian đi đường thôi cũng đã đủ khiến Đường Tiểu Bắc dở khóc dở cười rồi.

Nửa tháng trước, Đường Tiểu Bắc đi ngang qua Đại Tản Quan, đã chạy đến doanh trại ở với Kim Phi mấy ngày.

Lúc đó Kim Phi suýt nữa cho rằng cô ấy bị bệnh rồi.

Bây giờ Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc gần như nhau, cả người đã gầy đi nhiều thì đã đành, sắc mặt cũng rất tiều tụy.

“Các nàng đều vất vả rồi.” Kim Phi vỗ bả vai Cửu công chúa, hỏi: “Mấy người tri thức mà nàng nói đã đến chưa?”

Trước đó Cửu công chúa đã nói với Kim Phi, Xuyên Thục và đất Tần có mấy người tri thức ở ẩn, đều là người tài ba.

Chỉ có điều trong thời kỳ Trần Cát cầm quyền, việc đấu đá về chính trị thật sự quá dữ dội, mấy người tri thức này hoặc là tranh đấu thất bại, hoặc là thật sự nhìn không quen, tự mình xin nghỉ.

Cửu công chúa đã từng nói muốn mời bọn họ rời núi đến hỗ trợ cho mình, nhưng cho tới bây giờ, Kim Phi cũng chưa nghe nói có người tri thức nào đến làng.

“Ta đã gửi thư cho mấy vị tiên sinh rồi, nhưng bọn vẫn chưa hồi âm, không biết là chưa nhận được, hay là không muốn trả lời.” Cửu công chúa bất đắc dĩ nói.

“Vũ Dương, bây giờ muội đã là Hoàng đế rồi, theo ta thấy, muội trực tiếp hạ chỉ cho bọn họ, bọn họ không tới chính là kháng chỉ!”

Quan Hạ Nhi bất bình thay Cửu công chúa: “Ta chỉ từng nghe nói tới việc giành nhau làm quan, chưa từng nghe nói bảo bọn họ làm quan mà bọn họ còn không muốn!”

“Tỷ tỷ, phu quân từng nói, dưa hái xanh không ngọt, người tri thức đều là người thanh cao, không ép buộc được.”

Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Có lẽ lúc về ta sẽ tìm thời gian, tự mình đến nhà thăm hỏi, có cấp bậc lễ nghĩa thì có lẽ bọn họ sẽ sẵn lòng đến đây thôi.”

“Vũ Dương, bây giờ muội là Hoàng đế, sao có thể tùy tiện đến nhà thăm hỏi chứ?”

Quan Hạ Nhi nói: “Nếu như mấy người tri thức này cố ý ra vẻ sĩ diện, muội tự mình đi thăm hỏi thì có thể bọn họ càng không muốn đâu!”

“Tỷ tỷ, tỷ không hiểu mấy người này đâu, bọn họ là người thật sự có tài có đức, nếu không ta sẽ để ý như vậy sao?”

“Vũ Dương, mặc dù ta biết người nàng nhìn trúng chắc chắn có chỗ hơn người, nhưng lần này ta đứng về phía Hạ Nhi.”

Kim Phi nói: “Mấy người tri thức này có tới hay không và việc nàng có tự mình đi hay không, không liên quan với nhau lắm. Thậm chí là bọn họ vốn dĩ sẽ đến, nhưng vì nàng tự mình đi thăm hỏi mà bọn họ lại không tới nữa.”

“Tại sao?” Cửu công chúa nhíu mày hỏi.

“Ta đã từng xem tài liệu của mấy người tri thức này, bọn họ quả thật có tài có đức, nhưng người như vậy lại chú trọng đến thanh danh nhất.”

Kim Phi nói: “Nàng tự mình đi mời bọn họ rời núi, nếu bọn họ từ chối, hoặc là mắng chửi nàng một trận thì sẽ có vẻ như mình càng thêm thanh cao, cũng chắc chắn mình sẽ được ghi vào sử sách.

Nàng nên biết rằng, việc này đối với người như bọn họ mà nói có sức hấp dẫn lớn tới mức nào!”

Cửu công chúa ngẩn ra, sau đó như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

Kim Phi nói rất đúng.

Đối với rất nhiều người đọc sách mà nói, bọn họ không hề để ý đến quyền lợi tiền tài, thậm chí không thèm để ý đến sự sống chết của mình, bọn họ chỉ để ý đến thanh danh thôi.

Lưu danh sử sách là mộng tưởng cả đời của rất nhiều người đọc sách.

Cửu công chúa là Nữ vương đầu tiên trên thế giới này, có thể nói là tự mang theo độ nổi tiếng.

Từng cử chỉ hành động của cô ấy đều cực kỳ có khả năng được ghi vào sử sách.

Sao mấy người tri thức này có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?

Cho nên cô ấy tự tìm tới nhà, bị người tri thức mắng to một trận sau đó đuổi ra ngoài là việc có khả năng vô cùng cao.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Cửu công chúa mãi không lên đường.

Mấy người tri thức không chỉ có sức ảnh hưởng ở nơi đó, mà ở trong giới văn hóa của cả Đại Khang cũng rất có địa vị.

Một khi bọn họ công khai chống lại Cửu công chúa thì sẽ có rất nhiều người đọc sách noi theo.

Đến lúc đó tình hình sẽ phiền toái hơn bây giờ.

“Hay là cứ gác chuyện này lại đã?”

Cửu công chúa luôn quyết đoán vào lúc này cũng không chắc chắn lắm.

“Không cần, sau này ta đi mời bọn họ là được rồi.”

Kim Phi cười nói.

“Phu quân không sợ bị mắng à?”

“Kim Phi ta tự thấy làm việc không thẹn với trời đất, không thẹn với lương tâm, không thẹn với người dân!” Kim Phi ngẩng đầu nói: “Bọn họ dựa vào cái gì mà mắng ta?”

Cửu công chúa còn muốn nói gì đó thì lại bị Kim Phi ngắt lời.

“Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ tìm mấy người này về cho nàng!”

“Vâng!”

Cửu công chúa khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Kim Phi tràn đầy vẻ cảm kích và lưu luyến.

Cô ấy biết, thật ra Kim Phi không quan tâm đến người tri thức gì cả, y bằng lòng tự mình lên núi mời người, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là giúp cô ấy san sẻ.

“Dựa vào người khác chung quy cũng không phải là kế hoạch lâu dài, muốn giang sơn Đại Khang vững chắc thì vẫn phải bồi dưỡng nhân tài của riêng mình!”

Kim Phi quay đầu nói: “Xưởng làm giấy và xưởng in xây dựng thế nào rồi?”

Muốn bồi dưỡng nhân dài của riêng mình thì đầu tiên phải phổ cập giáo dục.

Mà muốn phổ cập giáo dục thì nhất định phải phát triển việc làm giấy và in ấn.

Nếu không thì sách vở không đủ, phổ cập giáo dục thế nào được?

Ban đầu sau khi ý thức được vấn đề này khi đang ở Đại Tản Quan, Kim Phi đã viết thư cho Cửu công chúa, bảo cô ấy xây dựng xưởng in và xưởng làm giấy trong làng.

Sau đó Kim Phi bận rộn việc khác nên chưa từng hỏi tới, cũng không biết bây giờ tiến hành thế nào rồi.
Chương 967: Không từ mà biệt

“Xưởng in đã hoàn thành, hiện đang tiến hành làm mẫu khắc chữ, xưởng sản xuất giấy cũng đã xây xong, ta đã báo từ mấy hôm trước, đợt giấy đầu tiên đã được làm ra nhưng chất lượng không đạt, công nhân đang cải tiến lại, dạo gần đây ta quá bận chưa kiểm tra được”.

Cửu công chúa nói: “Theo lời dặn của phu quân, xưởng giấy và xưởng in được xây dựng ở hạ lưu sông, cách đây không xa. Phu quân có muốn đến xem không?”

Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời: “Vẫn còn sớm, vậy thì đi xem một chút.”

Nghề làm giấy và in ấn có liên quan đến việc phổ cập giáo dục và bồi dưỡng nhân tài của Đại Khang, Kim Phi rất để tâm.

Trong mấy tháng làm công việc phân chia ruộng đất ở đất Tần, gần như mỗi lần viết thư cho Cửu công chúa, đều nhắc đến chuyện này.

Lần đầu tiên Cửu công chúa thấy Kim Phi coi trọng một việc như vậy, cô ấy đã tạm dừng việc ở những công trường khác, chuyển gạch từ lò gạch và nhân lực sang xưởng sản xuất giấy và xưởng in ấn .

Thiết Chùy vẫn luôn đi theo Kim Phi, nghe thấy sắp đi xưởng làm giấy, anh ta chủ động sắp xếp người chuẩn bị ngựa mà không cần Kim Phi căn dặn.

Khi mấy người bước ra sân nhỏ, mấy chục con ngựa đã chờ ở cửa.

Lão Ưng cũng chủ động cho phi thuyền bay lên, phụ trách canh gác trên không.

Điều này cho thấy Thiết Chùy và Lão Ưng đều đang trưởng thành, Kim Phi rất hài lòng.

“Vũ Dương, Thấm Nhi đâu?” Kim Phi hỏi.

Thấm Nhi hầu như đều ở cạnh Cửu công chúa như hình với bóng, nhưng Kim Phi nhìn một vòng vẫn không thấy cô ấy đâu.

“Thấm Nhi...” Cửu công chúa thở dài: “Đi rồi”.

“Đi rồi hả?” Kim Phi hơi bất ngờ: “Có ý gì? Lần trước lúc về không phải vẫn tốt sao?”

“Phu quân chàng nghĩ gì vậy?”

Cửu công chúa vốn dĩ hơi buồn bực lại bị Kim Phi chọc cười: “Thấm Nhi bị thương, tâm trạng không tốt, tháng trước cô ấy để lại một lá thư nói muốn ra ngoài đi dạo, sau đó đi rồi”.

“Hóa ra là như thế!”

Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra lần trước trở về thấy tâm trạng Thấm Nhi hơi buồn phiền, nhưng y không giỏi an ủi người khác, nên không hỏi, chỉ nghĩ rằng khi nào gặp lại Ngưu Bôn sẽ hỏi về hôn sự của hai người họ.

Có thể Ngưu Bôn gần đây vẫn luôn ở Tây Xuyên, Kim Phi bận rộn chuyện phân chia đất đai nên đã quên mất chuyện này.

Nghĩ đến Ngưu Bôn, Kim Phi hỏi: “Ngưu Bôn đâu?”

“Ngưu Bôn cũng đi rồi.”

“Để Ngưu Bôn và Thấm Nhi ra ngoài cùng nhau giải tỏa cũng tốt, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau”.

“Ngưu Bôn không đi cùng Thấm Nhi”.

“Tại sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.

“Lúc Thấm Nhi rời đi không nói với Ngưu Bôn, là Châu Nhi nói chuyện này cho Ngưu Bôn.”

Cửu công chúa nói: “Sau khi Ngưu Bôn biết tin đã viết thư cho ta xin nghỉ phép, nói rằng muốn đi tìm Thấm Nhi, ta đã đồng ý rồi.”

“Đây không phải là đang làm càn sao?” Kim Phi hơi lo lắng: “Nàng phái người đi tìm chưa?”

“Ngưu Bôn vẫn luôn giữ liên lạc, nhưng Thấm Nhi dường như cố tình tránh mặt chúng ta, chẳng có tin tức gì cả”.

Cửu công chúa nói: “Nhưng Châu Nhi đã dặn dò tiêu cục và thương hội, bảo bọn họ khi ra ngoài hoạt động hãy chú ý đến Thấm Nhi”.

“Cô nương này thật là!” Kim Phi vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ.

Thật ra y có thể hiểu được nỗi lòng của Thấm Nhi.

Có thể trở thành thị nữ thân cận của Cửu công chúa, cô ấy chắc chắn là tinh anh mở một đường máu đi ra trong số hàng ngàn vạn tử sĩ.

Người như vậy đều rất kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ cô ấy bị mù, chân bị què, dung mạo cũng bị hủy.

Mặc dù Cửu công chúa và Ngưu Bôn đều không để ý, nhưng Thấm Nhi kiêu ngạo thì vẫn để tâm.

Cho nên cô ấy lựa chọn không từ mà biệt.

“Hy vọng cô ấy sẽ sớm nghĩ thông suốt”.

Đại Khang hiện tại rất hỗn loạn, nếu Thấm Nhi một lòng muốn trốn tránh, muốn tìm cô ấy rất khó.

Nhưng Kim Phi ngược lại không quá lo lắng cho sự an toàn của cô ấy.

Dù sao cũng là tinh anh trong số các tử sĩ, dù Thấm Nhi có bị què một chân thì cũng không phải là người mà người bình thường có thể đối phó được.

Bởi vì Thấm Nhi, bầu không khí trở nên khá ngột ngạt, cho đến tận xưởng làm giấy, bầu không khí mới khá hơn.

Làm xưởng giấy là một công việc gây ô nhiễm nặng nề, vì để tránh ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của dân làng, Kim Phi yêu cầu xây dựng xưởng giấy cách bờ sông ngoài làng vài dặm về phía hạ lưu.

Xưởng in ấn ở trên và xưởng giấy ở dưới.

Trước tiên Kim Phi dẫn người vào xưởng in.

Bây giờ, làng Tây Hà và làng Quan Gia cùng với những người làm công tới từ bên ngoài làng Tây Hà đã thống nhất thành một làng.

Lão trưởng làng của làng Tây Hà phụ trách tất cả các công việc khác nhau trong làng, Triệu Lão Sơn – tổ trưởng tổ hai và trưởng làng làng Quan Gia là ông Tam phụ trách xây dựng và phân công nhân lực.

Phụ trách xưởng in lúc này là ông Tam.

Thấy Kim Phi đến, ông Tam vội vàng tiến lên đón: “Cô gia, ngài về khi nào đấy? Sao Hạ Nhi cháu không báo trước một tiếng?”

Ông Tam cứ làm như không nhìn thấy Cửu công chúa ở bên cạnh.

Kim Phi biết, ông Tam rất bất mãn với việc y đưa Cửu công chúa lên ngôi.

Thật ra không chỉ có ông Tam mà những người khác trong làng Quan Gia đều như thế.

Ở thời đại này, họ không có ý kiến gì về việc Kim Phi lấy vợ bé, trước kia khi gặp Cửu công chúa, họ vẫn niềm nở.

Nhưng từ khi Kim Phi để Cửu công chúa lên ngôi xưng đế, người làng Quan Gia đã không thoải mái nữa.

Theo bọn họ thấy, Quan Hạ Nhi mới là vợ cả của Kim Phi, cho dù Kim Phi không muốn làm hoàng đế, dù phải chọn một nữ nhân làm hoàng đế, y trước tiên nên chọn Quan Hạ Nhi.

Cho nên bây giờ rất nhiều người nhà họ Quan nhìn thấy Cửu công chúa đều coi như không thấy.

“Ông Tam, đương gia vừa về lúc nãy, xuống phi thuyền là tới đây ngay.”

Quan Hạ Nhi sợ Cửu công chúa lúng túng, cũng sợ Kim Phi nổi giận, vội vàng nói: “Bệ hạ và đương gia đều rất coi trọng xưởng in, muốn tới xem một chút.”

Quan Hạ Nhi bình thường đều gọi Cửu công chúa là Vũ Dương, nhưng giờ cố ý gọi là bệ hạ là muốn nhắc nhở ông Tam, Cửu công chúa vẫn đang đây.

Nhưng không biết ông Tam nghe không hiểu hay cố ý không nghe hiểu, ông ấy kéo Kim Phi vào trong: “Cô gia, đi, ta dẫn ngài đi xem xưởng in.”

Phía sau, Quan Hạ Nhi kéo cánh tay Cửu công chúa, mặt đầy vẻ khó xử nói: “Vũ Dương, ông Tam là một người thô lỗ, muội đừng so đo với ông ấy.”

“Tỷ tỷ, tỷ đừng nói lời khách sáo vậy”, Cửu công chúa cười nói: “Ông Tam thẳng tính, thích hay không thích đều bày hết trên mặt, còn tốt hơn nhiều so với những kẻ gian xảo bằng mặt không bằng lòng”.

Thật ra, Cửu công chúa quả thật không quan tâm lắm đến cách nghĩ của làng Quan Gia, càng không nghĩ đến việc báo thù.

Bởi Cửu công chúa biết tình cảm của Kim Phi dành cho làng Tây Hà và làng Quan Gia, nếu như cô ấy thật sự trả thù ông Tam, rất có thể Kim Phi sẽ trở mặt với cô ấy.

Rất không đáng.

Làng Tây Hà quá hẻo lánh, Kim Phi không thể nào ở mãi nơi này.

Sau khi bình định được tất cả các phiên vương, y nhất định sẽ trở lại kinh thành.

Nơi đó mới là trung tâm của Đại Khang.

Đến lúc đó nói không chừng cô ấy và người làng Quan Gia cả đời không gặp lại, việc gì bây giờ phải tức giận vì ông Tam.
Chương 968: Tiểu đại nhân

"Phía trước là xưởng điêu khắc."

Mặt ông Tam phấn khích đi ở phía trước, dẫn đường cho Kim Phi.

Cấu trúc bên trong xưởng điêu khắc cũng gần giống như xưởng dệt, được bao quanh bởi bốn bức tường, ở giữa có một cây cột, hơn một nửa mái che bên ngoài chính là xưởng.

Hạn chế duy nhất là có những lỗ lớn cách nhau mỗi trượng trên các bức tường xung quanh.

Mặc dù bị chặn tạm thời bằng ván gỗ nhưng trên tấm gỗ vẫn khoét nhiều lỗ để thắp sáng.

Lúc này, nhiều công nhân đã tụ tập dưới tấm gỗ và dùng đao nhỏ khắc khuôn.

Sau khi khắc một lúc, sẽ đưa tay ra sưởi ấm trên bếp lò bên cạnh.

Nhiều đầu ngón tay của công nhân bị đông cứng.

"Chưa làm ra được thủy tinh sao?" Kim Phi cau mày hỏi.

Vì chiến tranh, các chi nhánh của thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam và kinh thành đều được rút về, tập trung phát triển ở Xuyên Thục và đất Tần.

Bán vòng châu Thủy Ngọc để kiếm tiền ở những nơi này thì không thích hợp.

Thế nên Kim Phi chính thức thành lập xưởng thủy tinh, để sản xuất thủy tinh.

Cũng bởi vì thế nên khi Kim Phi thiết kế xưởng làm giấy và xưởng in ấn đều chừa ra những cửa sổ rất lớn.

Nhưng bây giờ trên cửa lại chưa có kính thủy tinh.

Gió lạnh lùa vào theo lỗ nhỏ trên tấm gỗ.

“Vẫn chưa,” Ông Tam lắc đầu: “Nghe nói mãi vẫn chưa làm được cái lớn.”

“Mọi người chịu khó thêm mấy ngày nữa, lát nữa ta sẽ đến xưởng thủy tinh xem thế nào, sẽ nhanh chóng lắp kính thủy tinh cho mọi người.”

Khi chế tạo các sản phẩm thủy tinh khác nhau, thủy tinh phẳng là một ngưỡng lớn và khó hơn nhiều so với chế tạo hạt thủy tinh.

Khoảng thời gian trước Kim Phi luôn ở đất Tần không thể quay lại để hướng dẫn trực tiếp, nên mấy công nhân chế tạo thủy tinh vẫn mãi chưa thành công.

"Ồ, tiên sinh nói vậy là khách sáo rồi."

Ông Tam cười nói: “Mấy năm trước khi tiên sinh chưa mở xưởng, mùa đông tới răng của dân làng toàn đánh cặp vào nhau, người dân vì muốn tìm đồ ăn mà thường xuyên đào trong đống tuyết cả nửa ngày, so với lúc đó, thì mỗi ngày bây giờ cứ như đang ăn tết vậy."

"Trước đây không thể làm gì, nhưng bây giờ điều kiện tốt hơn, cũng không thể để người ta lạnh chết chứ?"

Kim Phi thuận miệng nói một câu, ánh mắt dừng lại ở một chỗ dưới cửa sổ.

Bởi vì y nhìn thấy một cô bé đang ngồi bên bếp lò, nghiêm túc khắc thứ gì đó.

Cô bé vô cùng gầy nhỏ, nhìn chỉ mới bảy tám tuổi, mười ngón tay thì đã có tám ngón lạnh buốt như cà rốt, nhưng vẫn cố gắng hết sức cầm cái dũa nhỏ, cẩn thận mài dũa từng cái khuôn một.

"Ông Tam, sao lại có trẻ con ở đây?"

Kim Phi cau mày hỏi.

Khi mới bắt đầu làm xưởng dệt, y đã không cho phép trẻ em trong làng tới xưởng hỗ trợ, sau này khi không còn thiếu tiền nữa, y đã mở một trường học.

Dù là trẻ em ở làng Quan Gia hay làng Tây Hà, hay trẻ em do người lao động nhập cư mang đến, đều có thể học tập và ăn uống miễn phí tại trường làng Tây Hà.

Hiện trường làng Tây Hà đã có hơn hai trăm học sinh, được chia thành ba lớp: lớn, vừa và nhỏ.

Số lượng giáo viên nữ giảng dạy cũng đã tăng lên sáu người.

Trong làng bây giờ gần như không có lao động trẻ em.

Nên Kim Phi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đứa trẻ này.

"Đứa trẻ này tên là Đậu Đậu, cha mẹ bị người Đảng Hạng bắt, cả hai đều chết trên đường. Sau khi tiên sinh đến đánh Đảng Hạng, cô bé và anh trai đã theo đại quân đến làng Tây Hà chúng ta để tìm đường sống sót."

Ông Tam chỉ chỉ vào bên cạnh cô bé: “Thiếu niên bên cạnh Đậu Đậu là anh trai của cô bé, tên là Lý Địch, trước đây nhà họ làm nghề chạm khắc, điêu khắc biển hiệu bài vị gì đó.

Lý Địch không chỉ biết chữ mà còn là một thợ điêu khắc rất giỏi, giỏi hơn những thợ mộc lâu năm nhiều, lại còn tỉ mỉ, những mẫu cậu bé điêu khắc ra vừa nhanh vừa đẹp, Đường xưởng trưởng nhìn thấy cũng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Ta thấy cậu bé có tiềm năng nên đã giữ lại."

Lúc này Kim Phi mới thấy có một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang ngồi bên cạnh cô bé.

Bởi vì vừa rồi cậu bé luôn cúi đầu làm việc nên Kim Phi không để ý tới.

"Anh trai có thể ở lại, nhưng sao cũng để cô bé ở lại?"

Ở thời phong kiến, mười ba, mười bốn tuổi đã tính là trưởng thành, huống chi Lý Địch cũng là một nhân tài được xưởng in ấn cần gấp, ông Tam giữ lại, Kim Phi cũng không phản đối, sau này có thể trả tiền công nhiều thêm chút, giúp hai anh em ổn định cuộc sống một chút là tốt rồi.

"Tiên sinh, không phải chúng ta cho Đậu Đậu tới, mà do đứa nhỏ này bị người Đảng Hạng bắt nạt tàn nhẫn quá, nên thấy người lạ là sợ hãi, chỉ cần nói lớn tiếng một chút là cô bé đã quỳ xuống dập đầu."

Ông Tam thở dài nói: "Vốn dĩ ta đã sắp xếp cho cô bé tới trường, nhưng lũ trẻ quậy phá trong làng cố tình trêu chọc cô bé quỳ lạy, nên Địch Địch đành phải đưa cô bé đi theo bên cạnh, sau khi khắc mẫu xong sẽ để Đậu Đậu mài các cạnh thô.

Thật ra Đậu Đậu đã mười một tuổi, nhưng do ở Đảng Hạng ăn uống không no đủ nên vóc dáng vẫn chưa trưởng thành, cũng vì thế mà trông giống khoảng bảy tám tuổi."

“Cũng là một người đáng thương.”

Kim Phi thở dài một tiếng, đi đến cạnh hai anh em, cúi đầu nhìn khuôn hai người đã khắc xong.

Không thể không nói, tay nghề điêu khắc của Lý Địch quả thực rất tốt, chữ viết trên khuôn chạm khắc rất tinh tế rõ ràng, vừa thấy là đã biết có tay nghề rồi, nét điêu khắc tốt hơn dân làng bên cạnh rất nhiều.

Lý Đậu Đậu chú ý đến bên cạnh mình có người, yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.

Thấy bên hông Kim Phi có một con dao găm, Lý Đậu Đậu lập tức nhảy khỏi ghế, quỳ xuống dưới chân Kim Phi.

Lý Địch đang tập trung làm việc nghe thấy tiếng động, cũng buông đao khắc xuống rồi ngẩng đầu lên.

Nếu là bình thường, cậu bé nhất định sẽ kéo em gái mình lên.

Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi rồi lại nhìn thấy ông Tam đi bên cạnh, còn cả Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa ở phía sau, Lý Địch không kéo em gái mình lên mà nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo rồi cũng quỳ xuống theo.

"Thảo dân Lý Địch kính chào Quốc sư đại nhân! Cảm tạ ơn cứu mạng của Quốc sư đại nhân!"

Nói xong, cậu bé lại bụp bụp bụp dập đầu ba cái.

Anh trai dập đầu, em gái cũng làm theo.

"Mau đứng dậy! Làng Tây Hà chúng ta không có lệ dập đầu."

Kim Phi vội vàng đưa tay kéo hai anh em dậy, rồi tò mò hỏi: “Cậu nhóc, trước đây ngươi đã thấy ta rồi sao?”

Bảo Đảng Hạng thả nô lệ Trung Nguyên là mệnh lệnh của Kim Phi, nên Kim Phi biết rất rõ nô lệ Trung Nguyên ở đã đi về cùng với ngựa chiến, gia súc dê bò mà Đảng Hạng đã bồi thường.

Khi y từ Xuyên Thục đến đất Tần, lứa nô lệ đầu tiên vẫn chưa rời khỏi thảo nguyên.

Theo lý mà nói, Lý Địch vốn là chưa từng thấy y mới phải, nhưng thế nào mà cậu bé vừa liếc mắt một cái đã nhận ra y rồi?

"Thảo dân phúc mỏng, trước đây chưa bao giờ có may mắn gặp được Quốc sư đại nhân."

Lý Địch cung kính lễ phép trả lời.

“Vậy làm sao vừa rồi ngươi nhận ra ta ngay?”

"Bởi vì ngoài ngài ra, ta không nghĩ ra còn có ai có thể để bệ hạ, ông Tam và phu nhân đi cùng." Lý Địch đáp.

Kim Phi chợt bừng tỉnh, nhịn không được khen ngợi: “Cậu nhóc, đầu óc nhanh nhạy lắm.”

"Tiên sinh, ngài không biết, lúc trước thành Đảng Hạng mở ra, những người dân Trung Nguyên khác cũng không dám bước ra ngoài, chỉ có Lý Địch là người đầu tiên dẫn em gái lao ra ngoài."

Ông Tam cười nói: “Người dân đi cùng từ thảo nguyên trở về, cũng như các huynh đệ đội hộ tống, về tới đều khen ngợi Lý Địch thông minh dũng cảm, là một tiểu đại nhân!"

“Làm tốt lắm!” Kim Phi vỗ vai Lý Địch: “Từ nay về sau cứ yên tâm làm việc ở xưởng in ấn, sẽ không còn ai bắt nạt anh em ngươi nữa.”
Chương 969: Kỹ thuật khắc chữ

"Ta và muội muội sẽ đi theo Quốc sư đại nhân cả đời, đại nhân kêu chúng ta đi chỗ nào thì chúng ta đi đến đó!"

Lý Địch vỗ ngực hứa hẹn.

"Ngươi mới bao nhiêu tuổi, lại nói chuyện cả đời rồi?"

Kim Phi cười nói.

"Bao nhiêu tuổi cũng không quan trọng, từ nhỏ cha ta đã nói với ta rằng làm người có ơn phải trả mới có thể đứng ở đời, nếu không có Quốc sư đại nhân, chắc chắn ta và muội muội vẫn còn đang sống cuộc sống làm trâu làm ngựa ở Đảng Hạng, ơn nghĩa to lớn này của đại nhân, cả đời này ta với muội muội cũng không thể đền đáp hết!"

Lý Địch nói: "Khi ở Đảng Hạng, ta đã quyết tâm rằng nếu thực sự có thể sống sót về lại Đại Khang, Lý Địch ta đời này dù có làm trâu làm ngựa cũng phải đền đáp ơn nghĩa to lớn của đại nhân!"

"Địch Địch, không hổ là một đứa trẻ từng đọc sách, biết ăn nói lắm!"

Ông Tam giơ ngón tay cái lên với Lý Địch: “Nói hay lắm, đây mới đàn ông của Đại Khang ta!”

“Chăm sóc muội muội cho tốt, có chuyện cứ tới tìm ta, nếu ta không có ở đây thì cứ tìm ông Tam."

Mắt Kim Phi đầy tán thưởng, lại vỗ vai Lý Địch thêm lần nữa.

Đứa nhỏ này đầu óc lanh lẹ, làm việc cũng chăm chỉ, Kim Phi có ấn tượng rất tốt với cậu bé.

Nếu bồi dưỡng một chút, ắt cũng thành tài.

Nhưng cũng chỉ vậy thôi, Kim Phi không thể lãng phí nhiều thời gian cho một đứa trẻ.

Từ lâu Lý Địch đã phát triển được khả năng quan sát biểu cảm đoán ý khi ở Đảng Hạng, thấy biểu cảm Kim Phi thay đổi đã chủ động cúi đầu đi sang một bên.

Chuyện này càng khiến Kim Phi có ấn tượng tốt với Lý Địch hơn.

Nhưng y cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn qua ông Tam: “Ông Tam, ông chuẩn bị cho công việc sắp chữ thế nào rồi?”

“Đã làm xong khuôn theo yêu cầu của tiên sinh, Lý thợ mộc nói chỉ cần khắc chữ cũng đủ, hẳn là có thể dùng.”

“Đưa ta đi xem!”

“Dạ!”

Ông Tam nhanh chóng dẫn đường ở phía trước.

Ở cuối xưởng có mấy dãy kệ gỗ, trên kệ có mấy cái hộp gỗ nhỏ.

Cái hộp gỗ đựng một loạt ô vuông nhỏ.

Kim Phi cầm một ký tự hình vuông đã hoàn thành, vừa lúc nhét nó vào lưới nhỏ.

"Không tệ, không tệ!"

Kim Phi mỉm cười gật đầu.

Trước khi Kim Phi đến, cách in sách chủ yếu ở Đại Khang là dùng tấm đất sét hoặc các vật liệu khác để khắc chữ rồi in ra.

Mỗi lần ấn một tờ, đều phải khắc một tấm bảng, vô cùng tốn công sức.

Hoặc đơn giản là sao chép thủ công.

Mà in kiểu di chuyển là sử dụng khuôn đúc ra các ký tự có sẵn, sau đó sắp xếp các ký tự này lên hàng lại để in thống nhất.

Như vậy các ký tự đúc ra hoàn toàn có thể tái sử dụng, vả lại việc kết hợp và sắp xếp hàng cũng rất thuận tiện.

Nói ra thì vô cùng đơn giản.

Thực ra nguyên lý hoạt động của máy hơi nước cũng rất đơn giản.

Chẳng lẽ hàng ngàn năm tới nay, không có ai để ý là nước sôi sẽ nâng nắp lên sao?

Chắc chắn là có người để ý nhưng không ai nghĩ tới chuyện sâu xa hơn, hoặc có nghĩ đến nhưng không tìm được ý tưởng phù hợp.

Thật ra, không chỉ có máy in và máy hơi nước mà còn có rất nhiều thứ khác cũng như vậy.

Sau khi ai đó làm được, những người khác sẽ nghĩ, ồ, sao lại đơn giản thế nhỉ? Ta cũng có thể làm được.

Nhưng tại sao ngươi không nghĩ ra nó trước khi có người khác làm ra nó chứ?

Kim Phi đi vòng quanh khuôn mẫu một lúc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y mới đưa mọi người ra khỏi xưởng in.

Xưởng làm giấy ở ngay bên cạnh, chỉ cách đây mười phút đi bộ.

“Các nàng cảm thấy ngột ngạt thì có thể về trước."

Kim Phi quay đầu nhìn qua Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.

Quá trình trong xưởng làm giấy phức tạp hơn nhiều, hơn nữa mùi vị cũng khá nồng.

“Trẫm luôn nghĩ có thể làm giấy từ phế liệu như vỏ cây rơm rạ rất thần kỳ, cũng muốn đến xem từ lâu nhưng gần đây bận quá nên chưa có thời gian đến, bây giờ mới rảnh tới đây, dù thế nào cũng phải xem cho kỹ một chút."

Khi đến nơi đông người, Cửu công chúa lại tự gọi là trẫm.

Trước đó Đại Khang đã có nghề làm giấy, nhưng yêu cầu về tài liệu rất khắt khe, chưa kể tới người dân bình thường, nhiều nhà giàu có cũng không được tùy tiện sử dụng.

Sau khi Kim Phi cải tiến cách làm giấy, lấy vỏ cây rơm rạ làm nguyên liệu chính, đã lập tức giảm được phí tổn một cách đáng kể.

Có thể ông Tam không hiểu ý nghĩa trong đó, nhưng Cửu công chúa là vua của một nước, lại quá hiểu rõ ý nghĩa của việc này.

Kim Phi không chỉ nói với Cửu công chúa một lần, là muốn phổ cập giáo dục cho toàn dân, muốn cho tất cả người dân Đại Khang có thể đọc được sách.

Tuy Cửu công chúa không nói rõ ràng nhưng cô ấy luôn cảm thấy đây là một nguyện vọng cao đẹp không thể thành hiện thực.

Nhưng bây giờ Cửu công chúa đã biết, suy nghĩ của Kim Phi cũng không hề hảo huyền.

Nếu xưởng làm giấy có thể làm ra giấy từ vỏ cây rơm rạ, thì chắc chắn có thể hạ giá giấy xuống mức thấp nhất có thể.

Cùng với việc in chữ rời, thì chuyện Kim Phi nói phổ cập giáo dục cho toàn dân đã đi hơn nữa chặng đường.

Nghĩ đến mỗi người dân Đại Khang đều biết chữ, Cửu công chúa đã phấn khích đến mức lòng bàn tay cũng run lên.

Càng có nhiều học, thì sẽ càng có nhiều nhân tài xuất hiện.

Mười hai mươi năm nữa, e là Đại Khang sẽ không còn thiếu nhân tài nữa.

Làm giấy là một quá trình vô cùng phức tạp, Kim Phi đã ở đó hơn hai giờ, cẩn thận kiểm tra toàn bộ quá trình, chỉ khi thấy không còn vấn đề gì nữa thì mới rời đi.

"Tiên sinh, bây giờ về sao?" Thiết Chùy hỏi.

"Vẫn còn sớm, ta lại muốn đi xưởng thủy tinh xem một chút," Kim Phi ngẩng đầu nhìn màu trời, sau đó quay đầu hỏi Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi: "Hai nàng về hay đi cùng ta?”

Tường xưởng in ấn và xưởng làm giấy đều có lỗ lớn, thời tiết càng ngày càng lạnh, phải làm ra kính thủy tinh ra càng sớm càng tốt để bịt mấy cái lỗ kia lại.

“Cùng đi với chàng.” Cửu công chúa nói.

Quan Hạ Nhi cũng gật đầu.

“Vậy đi đến xưởng thủy tinh.”

“Dạ!” Thiết Chùy gật đầu, ra hiệu cho chiếc phi thuyền trên trời.

Phi thuyền lập tức chỉnh hướng, bay về phía đông.

Xưởng thủy tinh ở Trường Xà Câu, xưởng làm giấy ở làng Tây Nam, trước đây muốn đến xưởng làm giấy thì phải đi qua làng.

Nhưng hiện nay quy mô công nghiệp của làng Tây Hà đã khá lớn, đường trong làng ngày xưa đều là ngõ hẻm, hai xe ngựa không thể qua mặt nhau nên thường xuyên ùn tắc.

Để giải quyết vấn đề này, Kim Phi đã mở rộng đường trong làng khi dân làng đang xây nhà mới.

Ngoài ra, còn bắt chước quốc lộ ở kiếp trước, xây một con đường rộng hơn năm thước quanh làng để giải quyết triệt để vấn đề này.

Mấy người họ cưỡi ngựa chiến chạy như bay trên đường, khi đi ngang qua làng, Kim Phi đột nhiên dừng lại, chỉ vào cánh đồng lúa mì bên đường hỏi: “Đây là đất của ai?”

Gần đây Xuyên Thục cũng từng có mấy trận tuyết, hầu hết các cánh đồng ruộng lúa mì đều bị tuyết dày bao phủ, chỉ có cánh đồng lúa mì này là vẫn còn thấy ngọn, có vẻ như đang phát triển rất tốt.

“Tiên sinh, đây là ruộng thí nghiệm của Ngụy tiên sinh và Lão Đàm.”

Quan Hạ Nhi chỉ vào một ngôi nhà tranh cách đó không xa nói: “Chàng xem kìa đó chẳng phải là Đàm đại nương sao?”

“Trời lạnh vậy, sao Đàm đại nương không ở trong làng mà ở đây làm gì?” Kim Phi buồn bực hỏi.

“Mảnh đất này là bảo bối của Lão Đàm, ông ấy sợ thú hoang phá hoại nên nhờ Đàm đại nương ở đây trông coi.” Quan Hạ Nhi nói.

“Nếu ông ấy thật sự quý trọng mảnh đất này, tại sao không tự tới trông coi?” Kim Phi không vui lắm.

Ngôi nhà tranh kia trông giống như một ngôi nhà tạm bợ, xung quanh lại không có gì thứ gì khác để che chắn nên hẳn là rất lạnh.
Chương 970: Vấn đề ở chỗ này

“Đương gia chàng đừng tức giận, không phải Lão Đàm không đến, mà ông ấy và Nguỵ tiên sinh đang canh giữ kho hàng.”

Quan Hạ Nhi giải thích.

“Bọn họ đang canh giữ nhà kho nào? Nhân viên hộ tống trong làng không đủ dùng sao?” Kim Phi nghi hoặc hỏi.

Nguỵ Vô Nhai là một lang trung nổi tiếng ở quận Quảng Nguyên, y thuật không thể bàn cãi nhưng sức chiến đấu có thể xem nhẹ.

Lão Đàm mặc dù là người trong làng, thế nhưng lớn tuổi. Hơn nữa, trước kia lên núi bị ngã gãy chân, mặc dù hiểu về nối xương và cách chữa trị, không để lại vết thương cũ như Mãn Thương, nhưng cũng không thể làm được việc nặng

Trong làng có rất nhiều nhân viên hộ tống khoẻ mạnh như thế, nghĩ thế nào cũng không đến lượt bọn họ canh gác kho hàng.

“Còn không phải là hạt giống do đoàn viễn chinh mang về sao?”

Quan Hạ Nhi bất đắc dĩ nói: “Lúc hạt giống được đưa về đã trễ thời kỳ gieo hạt, ta bảo người cất hạt giống vào kho, thế nhưng hai người họ không yên lòng, sợ có người trộm mất, cũng sợ nhân viên hộ tống không biết cách chăm sóc, để hạt giống bị mọt.”

“Hiện tại đang là mùa đông, hai người bọn họ còn là chuyên gia, hạt giống sẽ không bị mọt đâu.” Kim Phi dở khóc dở cười nói.

“Ta cũng nói như vậy, nhưng bọn họ không nghe.” Quan Hạ Nhi nói: “Nguỵ tiên sinh nói những hạt giống này là mấy người Vương đại ca liều mạng mang về, không thể có sơ suất, nếu không sẽ có lỗi với mấy người Vương đại ca, cũng có lỗi với người dân thiên hạ, nhất định phải tự trông coi nhà kho mới yên tâm.”

“Phu quân, Hạ Nhi vốn không đồng ý để Ngụy tiên sinh và Lão Đàm đi canh giữ kho hàng, nhưng ta đã đồng ý.”

Cửu công chúa đột nhiên xen vào: “Lô hạt giống này rất quan trọng, ta nghĩ cẩn thận một chút cũng không có gì sai.”

Nghe cô ấy nói vậy, Kim Phi thở dài, không hỏi nữa.

Bởi vì y hiểu được vì sao Cửu công chúa phải làm như vậy.

Điều mà Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm thực sự lo lắng không phải là hạt giống sẽ bị trộm hay sinh mọt, mà là họ lo lắng có gián điệp như Nguỵ Lão Tam .

Hiện giờ, làng Tây Hà khắp nơi đều là kẻ địch, không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không còn gián điệp trong làng nữa.

Nguỵ Lão Tam được Kim Phi tín nhiệm như vậy cũng có thể trở thành kẻ phản bội, không ai có thể đảm bảo rằng những người khác hoàn toàn đáng tin cậy.

Những năm gần đây khí hậu Đại Khang biến đổi thất thường, 80% là gặp phải thời kỳ tiểu băng hà.

Nếu dự đoán của Kim Phi là chính xác, thì trong vài năm tới, biến đổi khí hậu sẽ ngày càng nghiêm trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến sinh trưởng và thu hoạch cây trồng.

Nền nông nghiệp của Đại Khang vốn lạc hậu, lại trải qua chiến loạn, nếu như lương thực thu hoạch lại giảm mạnh, hậu quả thật khôn lường.

Kim Phi thà đồng thời khai chiến với Đảng Hạng, Thổ Phiên, Đông Man và các phiên vương trong thiên hạ, cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.

So với kiếp trước của Kim Phi thì nền nông nghiệp của Đại Khang tuy rằng lạc hậu, nhưng đất rộng người thưa, diện tích trồng trọt bình quân đầu người cũng nhiều hơn.

Nếu có đủ hạt giống chất lượng cao, thì lương thực trồng ra vẫn có thể giúp dân vượt qua thời kỳ khó khăn.

Bởi vậy, hạt giống này mang ý nghĩa không tầm thường, nếu thật sự bị gián điệp làm tổn hại, Kim Phi lại phải phái người đi nước K và Thiên Trúc để tìm giống.

Đội viễn chinh đã đến đó vào năm ngoái, vàng bạc mang theo đều bị thất lạc ở trên đường nên hầu hết gần như dùng vũ lực để cướp, đắc tội với nhiều thế lực địa phương.

Nếu quay lại tìm hạt giống, chắc chắn sẽ bị nhắm tới, mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy nữa.

Nếu trì hoãn thêm một ngày, nói không chừng sẽ có vô số người dân bị chết đói.

Đây là điều mà Kim Phi và Cửu công chúa không muốn thấy.

“Vậy thì tùy bọn họ đi,” Kim Phi nói: “Bố trí người dùng bùn trát chặt ngôi nhà, thay cửa để không lọt khí ra ngoài.

Gửi đến đó một cái bếp lò và vài gói than đá, đúng rồi, nhớ nhắc nhở người lắp bếp lò, lắp ống khói vào, tuyệt đối đừng để khói rò rỉ ra ngoài.”

“Được.” Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý: “Ta sẽ đi làm ngay.”

Nói xong, cô quay đầu ngựa trở về làng.

Thiết Chùy vội vàng vẫy tay về phía sau, một nhóm nhân viên hộ tống lập tức đi theo.

Mấy người Kim Phi tiếp tục chạy về phía xưởng thuỷ tinh.

Phân xưởng thủy tinh sớm nhất là một căn lều được xây dựng cạnh nhà máy xi măng.

Căn lều này đủ để nung một số hạt thủy tinh, nhưng nó chắc chắn không thích hợp để sản xuất thủy tinh số lượng lớn.

Ngày nay, thủy tinh không còn là bí mật nữa, lão trưởng làng đã xây dựng một xưởng chuyên sản xuất thủy tinh bên cạnh nhà máy xi măng.

Khi mấy người Kim Phi tới nơi, họ nhìn thấy Lão Điền - người phụ trách xưởng thủy tinh ngồi xổm trên mặt đất, rầu rĩ với một đống thủy tinh vỡ.

Nhìn thấy Kim Phi tiến vào, Lão Điền dường như đã tìm được cứu tinh, khuôn mặt già nua vừa khóc vừa cười: “Tiên sinh, cuối cùng ngài đã trở lại, nếu không quay lại, có thể sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa.”

“Đến mức nghiêm trọng như vậy sao?” Kim Phi bị Lão Điền chọc cười.

“Tiên sinh, có lẽ ngài không biết, lão trưởng làng và ông Tam đã nói, nếu đến cuối tháng mà ta vẫn không làm ra được tấm thủy tinh phẳng mà ngài nói, thì bọn họ sẽ chém chết ta!”

Lão Điền vừa khóc vừa nói: “Chỉ còn mấy ngày nữa là hết tháng, làm sao ta làm ra được đây?”

“Không phải ông biết thổi thuỷ tinh sao?” Kim Phi hỏi.

Trên thực tế, cách tốt nhất để làm thủy tinh phẳng là làm thủy tinh nổi trên lớp kim loại nóng chảy có điểm nóng chảy thấp, nhưng cách làm này đòi hỏi yêu cầu quá cao, Kim Phi tạm thời không thể thực hiện được.

Nhưng vẫn có một cách khác để tạo ra một tấm thủy tinh phẳng.

Đó là dùng thanh sắt thổi thủy tinh nóng chảy thành hình que, sau đó dùng kéo chuyên dụng cắt càng nhanh càng tốt, rồi dát thành một miếng thủy tinh phẳng.

Kim Phi đã dạy Lão Điền phương pháp này từ lâu, năm ngoái ông ấy còn dùng biện pháp này làm ra gương.

“Tiên sinh, ta chỉ có thể thổi được những mảnh thuỷ tinh nhỏ, chứ không thể thổi được những mảnh thuỷ tinh lớn. Ta còn chưa kịp làm phẳng thì tấm thủy tinh đã nguội đi rồi vỡ tan.” Lão Điền bất lực giải thích: “Ta đã thử rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều không thành công.”

“Tấm to không làm được thì làm tấm nhỏ chẳng phải được rồi sao?” Kim Phi bối rối hỏi: “Chỉ cần làm những tấm lớn bằng tấm gương trước kia, sau đó ghép nhiều mảnh lại với nhau cũng được mà.”

“Ta vốn dĩ cũng nói như vậy, nhưng ông Tam và lão trưởng làng không đồng ý, hai ông ấy nói cửa sổ của tiên sinh lớn như thế, phải làm một tấm thủy tinh lớn bằng vậy, dùng những mảnh nhỏ nhìn sẽ không đẹp!”

Vẻ mặt Lão Điền đau khổ nói: “Ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự thử trước, nếu không được, chờ tiên sinh trở về, lại học hỏi tiên sinh.”

Lão trưởng làng và ông Tam đã tận mắt chứng kiến quá nhiều kỳ tích xảy ra với Kim Phi, theo bọn họ, Kim Phi đã dạy Lão Điền cách làm thuỷ tinh, thì không có lý nào Lão Điền chỉ biết làm nhỏ, mà không biết làm lớn.

Nếu không làm được là do Lão Điền không có năng lực.

“Tìm ta cũng vô dụng, tạm thời ta cũng không làm được.”

Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Ông cứ làm như trước đi, ta sẽ nói chuyện lại với hai vị trưởng làng.”

“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!” Lão Điền nghe được lời này rất vui mừng.

Tảng đá đè nặng trong lòng hơn một tháng nay, cuối cùng cũng đã rơi xuống.

“Sau này nếu gặp lại chuyện như vậy thì tới tìm ta, nếu không cũng không đến mức trì hoãn nhiều chuyện đến vậy!”

“Vâng!” Lão Điền gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại oán thầm: “Vậy cũng phải tìm ra ngài mới được chứ.”

Trên thực tế, Lão Điền đã nói chuyện này với hai lão trưởng làng, nhưng bọn họ đều cho rằng Lão Điền đang kiếm cớ.

Lúc đó, Kim Phi cũng không có ở trong làng, Lão Điền cũng không tìm được y, đành phải tự mình thực hiện.

Nhưng ở trước mặt Kim Phi, ông ấy chắc chắn không thể nói như vậy, nếu không thì chẳng phải là đang tố cáo tội danh của hai vị trưởng làng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK