Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2056: Hưởng ứng

Cửu công chúa được nuông chiều từ bé nên làn da vốn đã rất tốt, giờ đây khi được ánh sáng của đèn điện chiếu vào lại càng trắng nõn mềm mại hơn, trong lòng Kim Phi nóng bừng, đưa tay đỡ Cửu công chúa đi vào phòng nghỉ bên trong.

Đêm đó, Kim Phi và Cửu công chúa không về mà cứ ở trong phòng nghỉ.

Mặc dù cô ấy và Kim Phi âu yếm đến tận nửa đêm nhưng sáng hôm sau Cửu công chúa vẫn thức dậy trước bình minh, tắm rửa mặc quần áo gần xong rồi mới đánh thức Kim Phi dậy.

Châu Nhi dẫn theo vài tỳ nữ đi đến và thuần thục giúp Kim Phi mặc quần áo.

Đây không phải lần đầu tiên Kim Phi nghỉ ngơi ở ngự thư phòng, nên nơi này không những có quần áo để thay mà còn có cả đồ vệ sinh cá nhân.

Sau khi tắm rửa đơn giản, y đưa Cửu công chúa đến đại sảnh hội triều.

Các vị hoàng đế trước đây tổ chức hội triều ở điện Kim Loan, Cửu công chúa không xây cung điện mà chỉ xây một đại sảnh cạnh viện Khu Mật để làm nơi hội triều.

Khi Cửu Công chúa mới lên ngôi, chỉ có Thiết Thế Hâm và một số quan viên, khi diễn ra cuộc họp, ngay cả phòng hội nghị nhỏ như viện Khu Mật cũng không ngồi kín, theo sự phát triển của Xuyên Thục, cơ cấu tổ chức không ngừng hoàn thiện, ngày càng có nhiều quan viên nên hiện giờ đã đứng đầy hơn một nửa đại sảnh.

Trong văn hóa Hoa Hạ, Tết âm lịch là ngày lễ quan trọng nhất, tuy địa điểm có phần thô sơ nhưng các quan viên của bộ Lễ cũng không dám lơ là một chút nào, nghiêm ngặt tổ chức buổi lễ theo đúng thủ tục của bộ Lễ.

Một loạt quy trình đã được hoàn thành thì cũng đã qua nửa buổi sáng.

Sau khi quan viên giải tán, lão trưởng làng và ông Tam lại mang theo người già trong hai thôn đến chúc Tết Kim Phi, đợi đến sau khi bọn họ rời đi thì người dân từ khắp các tổ chức tự phát ở Kim Xuyên lại đến.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên người dân tự phát động đến chúc Tết, năm thứ hai sau khi Kim Phi đến thế giới này, người dân Kim Xuyên đã đến chúc Tết Kim Phi vào ngày đầu tiên của năm mới để cảm ơn Kim Phi đã giúp bọn họ tìm được đường sống, năm nay đã là năm thứ ba rồi và hơn nữa còn đang có xu thế trở thành truyền thống.

Hai năm qua, Kim Phi thường tiếp xúc với người dân ở cự ly gần, nhưng hiện tại không biết có bao nhiêu quyền quý muốn y chết, trong số người đến chúc Tết nhất định có sát thủ do đối phương cử đến nên sẽ không phù hợp nếu tương tác thêm.

Nhưng Kim Phi vẫn đứng lên đài quan sát ở cổng thôn và chào người dân đến chúc Tết từ xa rồi sắp xếp tiểu đội Chung Minh thuyết phục người dân quay về.

Mấy ngày kế tiếp, quận trưởng của các quận cũng đến báo cáo công việc và chúc Tết tiện thể.

Trong mấy ngày này, bận rộn nhất chính là cấm quân phụ trách công tác an ninh và những người trợ giúp phòng thí nghiệm do Vạn Vũ Hồng dẫn dắt.

Hiện giờ máy phát điện đã vận hành bình thường hóa và không có vấn đề gì về nguồn điện nên những người giúp việc đang làm thêm giờ để làm dây điện.

Vào ngày đầu năm mới chỉ có vài chục bóng đèn, chủ yếu được sử dụng ở ngự thư phòng là trung tâm của làng Tây Hà, khi ngày càng có nhiều dây điện được sản xuất thì phạm vi chiếu sáng của đèn điện cũng ngày càng lớn.

Thời điểm diễn ra Tết nguyên tiêu, làng Quan Gia ở bên cạnh và khu công nghiệp Trường Xà Câu cũng đều có điện.

Đến buổi tối, nhìn từ trên núi xuống sẽ thấy những ánh đèn rực rỡ được nối với nhau, vô số trẻ em tụ tập dưới ánh đèn ở quảng trường để chơi đùa ầm ĩ.

Đối với đại đa số người ở đời trước của Kim Phi thì là cảnh tượng rất bình thường nhưng lại là điều mà lần đầu tiên người dân Đại Khang được nhìn thấy, nhiều người dân ở gần đó đã chạy lên núi xem vào ban đêm.

Sau Tết nguyên tiêu thì cũng được xem là đã hết năm, làng Tây Hà tiệc tùng hơn nửa tháng đã dần trở lại bình thường.

Trong một cuộc họp nhỏ thường kỳ ở ngự thư phòng, Kim Phi hỏi Tiểu Ngọc: “Thời tiết ở Trung Nguyên gần đây thế nào?"

"Nhiệt độ những ngày gần đây so với những năm trước đã tăng lên, phần lớn băng tuyết ở mọi nơi đã bắt đầu tan, nhưng vẫn không thích hợp để ra ngoài nếu không mặc đủ quần áo." Tiểu Ngọc giải thích.

"Việc cứu trợ thiên tai của mấy người Lương ca, Khánh Hầu, Thiết Tử ca diễn ra như thế nào?" Kim Phi lại hỏi.

“Lương ca bình thường, bên phía Khánh Hầu lúc đầu có vấn đề nên tiến triển tương đối chậm, bên phía ca ca của ta cũng coi như là bình thường!" Tiểu Ngọc trả lời.

“Tiểu Ngọc cô nương, mặc dù Lưu tướng quân là anh trai của ngươi nhưng tiên sinh vẫn luôn yêu cầu chúng ta ăn ngay nói thật, ngươi nói về Lưu tướng quân như vậy là không công bằng!” Thiết Thế Hâm nói: “Hành động của Lưu tướng quân ở quận Tế Thủy có thể được coi là hình mẫu của cứu trợ thiên tai rồi, thế mà ngươi chỉ nói là bình thường!”

“Ồ?” Kim Phi hiếm khi thấy Thiết Thế Hâm chủ động khen ngợi ai, vì thế tò mò hỏi: “Thiết đại nhân, nói tỉ mỉ cho ta nghe xem, Thiết Tử ca đã làm gì ở huyện Tế Thủy?”

“Theo những gì ta biết hiện giờ thì Lưu tướng quân chỉ dẫn theo một đoàn binh lực đi Tế Thủy nhưng hiện giờ đã khống chế được thành Tế Thủy và năm huyện, chỉ cần chiếm được hai huyện cuối cùng thì Tế Thủy sẽ hoàn toàn nằm trong tay chúng ta!" Thiết Thế Hâm nói.

"Nhanh như vậy sao?” Cửu công chúa khẽ cau mày: "Hiện giờ bọn họ đang ở ngay giữa hậu phương của kẻ địch, nếu phân chia binh quá rải rác thì liệu có bị quyền quý lần lượt đánh bại không?

"Bệ hạ yên tâm, bọn họ không hề chia binh trên quy mô lớn, Lưu tướng quân và Điền tiên sinh dẫn quân chủ lực trấn giữ ba huyện Phong Lăng, Thanh Ngô và Câu Võ ở phía đông quận Tế Thủy và chỉ có một trung đội chiếm giữ quận Tế Thủy và hai huyện khác.”

Thiết Thế Hâm nói: “Trung đội này đang ở trong một kho lương thực ở huyện Gia Trí, Lưu tướng quân đã trang bị cho họ một chiếc phi thuyền, nếu gặp nguy hiểm thì có thể rời đi bằng phi thuyền.”

“Ý của ông là một trung đội ở trong kho lương thực, chiếm giữ hai huyện và một quận thành?” Cửu công chúa cau mày hỏi: "Bọn họ làm được bằng cách nào?"

“Cái này thì không thế không nói đến một nhân vật khá thú vị.” Thiết Thế Hâm cười đáp.

"Nhân vật nào?"

"Chu Khả An - huyện lệnh của huyện Gia Trí.” Thiết Thế Hâm nói: “Huyện Gia Trí có một kho lương thực lớn, nhưng vì cách quân chủ lực của Lưu tướng quân khá xa nên Lưu tướng quân đã phái một trung đội đến chiếm kho lương thực mà không hề nghĩ đến việc chiếm huyện thành Gia Trí, kết quả là huyện lệnh huyện Gia Trí đã chủ động đến gặp trung đội trưởng để đầu hàng, đồng thời cũng chủ động yêu cầu đi cứu trợ thiên tai.

Trong vòng chưa đầy một tháng từ năm ngoái đến năm nay, anh ta đã lãnh đạo một nhóm binh phủ của huyện Gia Trí, không chỉ phân phát lương thực cứu trợ khắp huyện mà còn tổ chức người dân thành lập đội dân quân vào ngày thứ ba của năm mới, đồng thời chiếm được huyện An Lĩnh bên cạnh và quận thành Tế Thủy chỉ trong một lần tấn công!”

“Chỉ mất hơn mười ngày mà đã chiếm được một huyện và một quận thành?” Cửu công chúa lại càng kinh ngạc hơn, ngay cả Kim Phi cũng lộ ra vẻ suy tư.

"Bệ hạ, có điều ngài không biết, người dân Trung Nguyên đã không thể chịu đựng được nữa, chỉ cần có người dẫn đầu thì những người khác sẽ lập tức theo sau.” Thiết Thế Hâm thở dài rồi nói tiếp: “Chu Khả An đã dốc sức cứu trợ thiên tai ở huyện Tế Thủy và nhận được sự ủng hộ của người dân nên khi họ biết rằng ông ta sẽ dẫn đầu mọi người đi cướp lương thực của địa chủ và cường hào để cứu trợ thiên tai thì ngay ngày hôm đó đã có hàng nghìn người hưởng ứng.

Sau này cho dù đi đến đâu thì cũng có rất nhiều người tham gia và hiện giờ đã lên đến hàng chục nghìn người.

Dưới sự ràng buộc của tiêu cục Trấn Viễn và Chu Khả An, đội dân quân huyện Gia Trí chỉ cướp lương thực của địa chủ và cường hào, không chủ động gây tổn thương đến người khác, mỗi khi đến nơi cướp lương thực họ cũng không chia cho nhau mà dựng lán cháo để phát cháo và cố gắng cứu càng nhiều người càng tốt”.
Chương 2057: Bồi dưỡng

“Theo ông nói, hành động của Thiết Tử ca ở quận Tế Thủy đúng là rất thành công.” Kim Phi khen ngợi.

“Cho nên ta mới nối, hành động của Lưu tướng quân có thể coi là bản mẫu cứu trợ thiên tai đấy!” Thiết Thế Hâm cười nói: “Có điều ở những khác chưa chắc đã có huyện lệnh như Chu Khả An.”

“Phải!” Kim Phi gật đầu.

Hành động của Lưu Thiết và binh sĩ chủ lực chỉ có thể nói là phù hợp quy củ, sở dĩ hành động của quận Tế Thủy bắt mắt như vậy, chủ yếu là do Chu Khả An này.

Nhưng huyện lệnh như vậy cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là hiếm hoi, nếu không Trung Nguyên cũng sẽ không suy bại tới tình cảnh như hôm nay.

Một vị quan tốt có thể tạo phúc cho một phía, bây giờ Xuyên Thục rất thiếu nhân lực, càng thiếu quan chức chăm chỉ giỏi giang có thủ đoạn, Cửu công chúa nghe Thiết Thế Hâm miêu tả xong, cũng nảy sinh hứng thú với Chu Khả An, có điều cô ấy không tỏ thái độ ngay lập tức, mà chỉ hỏi: “Lưu Thiết đã gửi chiến báo về chưa?”

“Gửi về rồi,” Thiết Thế Hâm mau chóng lấy một xấp tấu sớ từ bên cạnh, cầm bản trên cùng lên đưa cho Cửu công chúa.

Bấn tấu này chỉ là chiến báo bình thường, không đưa thẳng tới ngự thư phòng, mà theo quy trình bình thường, đưa tới chỗ đội Chung Minh trước, sau đó thì đưa tới viện Khu Mật.

Bản tấu này do tiên sinh viết thay, bên trong giải thích rõ ràng quá trình Lưu Thiết dẫn nhân viên hộ tống đi tới quận Tề Thủy cứu trợ thiên tai, trong đó dùng không ít bút mực để viết về tình hình của huyện Gia Trí.

Cửu Công chúa cẩn thận nhìn hai lần, sau đó khẽ gật đầu nói: “Nhìn từ bản tấu, huyện lệnh này quả thực không tệ, có thể thử bồi dưỡng trọng điểm!”

Câu nói này của Cửu công chúa, chứng minh Chu Khả An cược đúng rồi.

Mấy người đang thảo luận về chuyện của quận Tế Thủy, Châu Nhi đã gõ cửa đi vào.

“Sao thế?” Cửu công chúa hỏi.

Lúc bình thường, khi đám người Cửu công chúa đang mở họp, Châu Nhi sẽ không tiến vào làm phiền, nếu vào thì chứng tỏ có chuyện cần báo cáo với Cửu công chúa ngay.

Châu Nhi nhìn người trong phòng, nói: “Vừa nhận được tin tức từ Cục tính báo gửi tới, Ngưu Bôn và Hàn đại ca đã liên hệ rồi.”

Vừa dứt lời, Kim Phi lập tức đứng dậy: “Hắn ở đâu?”

Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn sang.

“Ngưu Bôn?” Thiết Thế Hâm khẽ cau mày, nghĩ một lúc mới nhớ ra cái tên này.

Ngưu Bôn là một tướng lĩnh nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi khá sớm, từng dẫn binh tiêu diệt thủ lĩnh Gada của Thổ Phiên, từng là một đại tướng dưới trướng Kim Phi, nghe nói luôn theo đuổi thị nữ Thấm Nhi của Cửu công chúa, sau này dưới sự khuyên bảo của Kim Phi, Cửu công chúa đã đồng ý cho chuyện của hai người.

Tất đều phát triển theo hướng ngày càng tốt, kết quả có gián điệp ẩn nấp ở làng Tây Hà, vì cứu Cửu công chúa mà Thấm Nhi bị thương, để lại khuyết tật trên chân, còn bị hủy dung, mất hết ý chí lén rời khỏi làng Tây Hà, đi lang bạt giang hồ.

Sau khi Ngưu Bôn biết chuyện, xin Kim Phi từ chức bước lên hành trình tìm Thấm Nhi, lúc mới bắt đầu vẫn còn liên hệ với tiêu cục Trấn Viễn, sau này Tứ hoàng tử tạo phản, phiên vương các nơi mọc lên như nấm, tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên rút lui khỏi Trung Nguyên và khu vực Giang Nam, Ngưu Bôn cũng mất liên hệ.

Bây giờ Thấm Nhi đã quay về rất lâu rồi, Ngưu Bôn vẫn không có tin tức, Trung Nguyên và Giang Nam loạn lạc, Kim Phi cho rằng Ngưu Bôn lành ít dữ nhiều, kết quả lại đột nhiên liên hệ với Hàn Phong.

“Ngưu Bôn ở quận Hoài Bắc của Trung Nguyên, lần này lúc Hàn đại ca sắp xếp Cục tình báo đi điều tra tình hình Trung Nguyên, đã phát hiện ra hắn.” Châu Nhi đáp.

“Hắn sống thế nào?” Kim Phi hỏi.

Châu Nhi mím môi, nghĩ một lát rồi đáp: “Bên Hàn đại ca nói, Ngưu Bôn ở quận Hoài Bắc dẫn dắt người dân tạo phản, bây giờ đã khống chế được bốn quận thành, có xu thế cuốn sạch dọc sông Hoài Hà!”

“Khống chế được bốn quận thành rồi?”

Người trong phòng đều ngơ ngác.

Hồi nãy trong lòng Thiết Thế Hâm còn đang thấy sai sai, cảm thấy Châu Nhi cắt ngang hội nghị của bọn họ, chỉ để báo cáo tin tức về một nhân viên hộ tống thì không thích hợp lắm, bây giờ nghe Châu Nhi nói vậy, ông ta bỗng hiểu vì sao Châu Nhi lại làm thế.

Lưu Thiết dẫn một đội binh lực đi tới quận Tế Thủy, bây giờ đã chiếm được mấy huyện và một quận thành, đã nhận được sự tán thưởng rất cao của Cửu công chúa và Kim Phi, còn Ngưu Bôn một thân một thành khống chế được địa bàn của bốn quận, tuyệt đối là niềm vui bất ngờ!

Điều quan trọng nhất là, quận Hoài Bắc chỉ cách kinh thành trước đây có mấy trăm dặm, được coi là nội địa Trung Nguyên, Ngưu Bôn chẳng khác nào đã đóng một cái đinh vào cạnh tim Tứ hoàng tử!

Đợi tới ngày sau khi dẹp yên được Trung Nguyên, Ngưu Bôn có thể trong ngoài phối hợp với Xuyên Thục cùng ra trận!

“Ha ha ha, đầu trâu ngang ngược này quả nhiên không khiến ông đây thất vọng!” Kim Phi vui sướng cười to.

“Lúc Ngưu Bôn liên hệ với Hàn đại nhân nói thế nào? là muốn bàn điều kiện với chúng ta à?” Cửu công chúa hỏi.

Cô ấy không có quá nhiều cảm tình với Ngưu Bôn, ấn tượng nhất với Ngưu Bôn là đối phương đã dụ dỗ mất thị nữ thiếp thân của mình đi.

Nghe Cửu công chúa hỏi vậy, lông mày của Thiết Thế Hâm cũng hơi cau nhẹ.

Ngưu Bôn từng là thuộc hạ của Kim Phi thì không sai, có lẽ lúc đi theo Kim Phi cũng cực kì trung thành, nhưng quyền thế sẽ thay đổi một con người.

Rất nhiều thủ lĩnh thổ phỉ đều treo câu thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng bên miệng, Ngưu Bôn đã khống chế được bốn quận, gần như có thể nói là vua một cõi rồi, đã nếm được mùi vị của quyền thế, đối phương còn giống như trước ư?

Mọi người đều nhìn Châu Nhi, tới cả Kim Phi cũng hơi thấp thỏm.

Châu Nhi đáp: “Hàn đại ca nói, trước mắt Ngưu Bôn chỉ khống chế được quận Hoài Bắc, còn chưa triển khai việc đánh thổ hào phân ruộng đất, mong chúng ta có thể phái đội Chung Minh đi tới Trung Nguyên chủ trì việc đánh thổ hào phân ruộng đất.”

Nghe Châu Nhi đáp thế, Kim Phi và Tiểu Ngọc đều thở phào nhẹ nhõm.

Đánh thổ hào phân ruộng đất là thủ đoạn thu hoạch nhân tâm có hiệu quả nhất, Ngưu Bôn thỉnh cầu đội Chung Minh đi đánh thổ hào phân ruộng đất, chẳng khác nào thỉnh cầu Kim Phi đi thu hoạch.

Cái này còn có thể chứng minh sự trung thành của anh ta hơn bất cứ lời nào.

“Lớp đào tạo mà hồi trước ta bảo ngươi chuẩn bị, chuẩn bị thế nào rồi?” Kim Phi quay đầu nhìn Tiểu Ngọc.

Nếu chỉ tiến đánh quận huyện, với thực lực bây giờ của tiêu cục Trấn Viễn thì có thể mau chóng cuốn sạch được Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng chỉ như vậy thì không đủ, còn cần một đội ngũ nhân viên cơ sở lớn đi quản lí, cái này mới là quan trọng nhất.

Cho dù bỏ phiếu chọn những thành viên đội ngũ nhân viên này từ dân bản địa, nhưng công việc tổ chức bỏ phiếu cũng cần có người làm, thế nên Kim Phi mới xây dựng lớp đào tạo đánh thổ hào phân ruộng đất.

“Lứa học viên đầu tiên đã nhận chức rồi, nhưng đào tạo cần có thời gian.” Tiểu Ngọc nói.

“Cần bao nhiêu thời gian?” Kim Phi hỏi.

“Vì là khóa đầu tiên, chúng ta cũng không biết cần bao lâu, trước mắt kế hoạch đưa ra là ba tháng.” Tiểu Ngọc đáp.

Kim Phi cảm thấy ba tháng hơi dài, nhưng việc đánh thổ hào phân ruộng đất có quan hệ trọng đại, đào tạo thêm một đoạn thời gian cũng không có gì sai.

“Ngưu Bôn biết Thấm Nhi về chưa?” Kim Phi nhìn Châu Nhi.

“Hàn đại ca bảo với anh ta rồi, Ngưu Bôn nói sắp xếp xong chuyện trong tay, sẽ mau chóng quay về.” Châu Nhi gật đầu.

“Thông báo cho Thấm Nhi chưa?” Cửu công chúa hỏi.

“Vẫn chưa,” Châu Nhi nhìn Kim Phi: “Ta không biết Thấm Nhi ở đâu…”
Chương 2058: Tin tức

Thời gian trước Thấm Nhi gia nhập vào chiến đội áo giáp đen, nhưng hành động hiện giờ của chiến đội áo giáp đen đều bị liệt vào loại bí mật, cho dù Cục tình báo cũng không biết vị trí cụ thể của chiến đội áo giáp đen.

“Lát nữa ta sẽ sắp xếp người đi thông báo cho Thấm Nhi,” Kim Phi cười nói: “Đôi uyên ương số khổ này cũng nên có một kết quả rồi.”

Châu Nhi mím môi, lui ra khỏi ngự thư phòng.

Lúc này Thấm Nhi đang dẫn một đội áo giáp đen tiến vào rừng cây huấn luyện dã ngoại cách Đại Sơn mấy chục dặm, lúc đi tới điểm trợ cấp tiếp theo, Thấm Nhi bỗng phát hiện Hầu Tử đứng ngoài điểm trợ cấp.

“Đội trưởng, sao ngươi tới đây?” Thấm Nhi tiến lên chào hỏi.

“Tiên sinh bảo ta tới đưa thư cho ngươi!” Hầu Tử lấy một phong thư trong ngực ra đưa cho Thấm Nhi.

Thấm Nhi tò mò nhận thư, kiểm tra con dấu và nét chữ cực kì cẩn thận.

Hầu Tử còn tò mò hơn cả cô ấy, không ngừng thúc giục Thấm Nhi: “Mau mở ra xem xem là chuyện gì, cứ bắt ta phải tự mình giao tới tận tay ngươi ngay lập tức!”

Kết quả Thấm Nhi nghe Hầu Tử nói vậy, lại càng kiểm tra kĩ hơn.

“Ngươi có ý gì đấy, ta còn có thể giả thành tiên sinh viết thư cho ngươi à?” Hầu Tử không vui lắm.

“Đâu phải ngươi không làm ra chuyện này được?” Thấm Nhi không vui liếc Hầu Tử một phát.

Hầu Tử nổi tiếng thích trêu chọc mọi người, nhân viên hộ tống của chiến đội áo giáp đen không biết đã ăn thiệt bao nhiêu lần, mà Hầu Tử còn không biết xấu hổ nói đang rèn luyện khả năng tránh bị lừa cho họ.

“Dù ta có to gan hơn nữa, cũng không dám giả mạo tiên sinh đâu!” Hầu Tử bĩu môi.

Nhưng cho dù anh ta nói thế nào, Thấm Nhi vẫn kiểm tra kĩ càng một lượt, xác nhận con dấu và bút tích đúng là của Kim Phi, phong thư cũng không có dấu vết bị xé, lúc này mới mở ra.

Hầu Tử tò mò đến gần muốn xem trộm, kết quả lại bị Thấm Nhi đạp cho một phát cách ra mấy mét.

Một phát đá này Thấm Nhi dùng lực nhẹ, thân thủ của Hầu Tử cũng linh hoạt, nhào lộn trên không rồi tiếp đất vững vàng.

“Bây giờ ông đây là lãnh đạo của ngươi, ngươi đá ta chính là đối đầu với cấp trên đấy!” Hầu Tử tức giận hét.

Để huấn luyện cách đối phó với cao thủ tử sĩ, lúc đầu anh ta bị A Mai Thấm Nhi tiến hành huấn luyện đối kháng không ít, vì thích trêu chọc người khác, khi huấn luyện thường được Thấm Nhi chăm sóc đặc biệt, bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

Bây giờ Thấm Nhi gia nhập vào chiến đội áo giáp đen, trở thành thuộc hạ của anh ta, vốn cho là tình hình sẽ tốt hơn, kết quả Thấm Nhi vẫn nói đánh là đánh anh ta như cũ.

Nếu là lãnh đạo bình thường, tất nhiên Thấm Nhi sẽ không như vậy, ví dụ như Đại Tráng cùng là lãnh đạo, nhưng Thấm Nhi ra tay có chừng mực hơn nhiều, nhưng tính cách của Hầu Tử quá đê tiện, hoàn toàn không có dáng vẻ của lãnh đạo, Thấm Nhi đánh cũng không có tí áp lực tâm lí nào.

Hầu Tử cũng quen vậy rồi, vừa chuẩn bị lên trên cái cây cạnh đó nhìn lén, chợt phát hiện Thấm Nhi cầm thư ngơ ngác đứng tại chỗ, sau đó nước mắt rơi xuống tờ thư.

“Chuyện quái gì vậy?” Hầu Tử lập tức hoảng hốt.

Mặc dù anh ta luôn phàn nàn Thấm Nhi hoàn toàn không có mùi vị của phụ nữ, còn đàn ông hơn cả đàn ông, nhưng trong lòng vẫn rất công nhận Thấm Nhi.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thấm Nhi rơi lệ.

“Thấm Nhi, sao thế?” Hầu Tử tiến tới, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh nói gì rồi?”

“Không có gì,” Thấm Nhi giả vờ như không có chuyện gì lau nước mắt đi, sau đó thu thư lại.

“Không có gì mà rơi nước mắt được à?” Hầu Tử cảm thấy tim mình như bị mèo cào: “Nói xem, mau nói đi!”

“Ai rơi lệ chứ?” Thấm Nhi trợn mắt với Hầu Tử: “Hồi nãy có cát bay vào mắt bà đây thôi!”

“Đúng đúng đúng, là ta nhìn sai rồi,” Hầu Tử gật đầu liên tục: “Bà cô ơi, xin ngươi, nói cho ta đi!”

Nhưng Thấm Nhi dường như không nghe thấy, quay đầu hét với nhân viên hộ tống sau lưng: “Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, nửa giờ nữa tiếp tục xuất phát, trước khi trời tối mau chóng tới làng Chu Gia!”

Nghe Thấm Nhi nói vậy, các nhân viên hộ tống vội xông vào điểm trợ cấp, tiếp theo thì nhét ít đồ vào miệng, sau đó nằm xuống đất, bắt đầu nghỉ ngơi.

Hầu Tử lại quấn lấy Thấm Nhi hỏi một lúc, hỏi tới mức Thấm Nhi không kiên nhẫn nổi, đánh anh ta thêm một trận mới thôi.

“Không nói với ta thì thôi, ta không tin ta không nghe ngóng được!” Hầu Tử bĩu môi, rời đi theo khe núi.

Thấm Nhi nhìn bóng dáng Hầu Tử, ánh mắt lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng, đứng trên hòn đá lặng lẽ nhìn về phía Trung Nguyên, mãi tới lúc thời gian nghỉ ngơi kết thúc.

Thời gian tiếp theo, Thấm Nhi bỗng tăng tốc độ huấn luyện dã ngoại, hành trình vốn dài năm ngày bị cô ấy ép xuống còn bốn ngày, các nhân viên hộ tống tí nữa là mệt nôn rồi.

Về đến nơi đóng quân, Thâm Nhi đi giao nhận nhiệm vụ, sau đó do dự rất lâu, cuối cùng vẫn tới cái sân cạnh ngự thư phòng.

Sau khi không từ mà biệt, đây là lần đầu tiên cô ấy tới cái sân này, cấm quân canh cửa là người lúc trước đi cùng Cửu công chúa, tất nhiên vẫn nhận ra cô ấy, có điều bọn họ cũng biết bây giờ Thấm Nhi đã không còn là thị nữ của Cửu công chúa, theo quy củ thì không thể đi vào nữa.

Cấm quân đang do dự có cần ngăn Thấm Nhi không, Tần Minh đã đi từ trong ra.

Thấy Thấm Nhi, Tần Minh không khỏi ngơ ngác, có điều rất nhiên đã phục hồi tinh thần, nhiệt tình chào hỏi với Thấm Nhi, sau đó cười hỏi: “Thấm Nhi tỷ tỷ, sao tỷ tới đây?”

“Ta muốn gặp bệ hạ!” Thấm Nhi đáp.

“Bệ hạ vẫn đang mở hợp với tiên sinh và Thiết đại nhân,” Tần Minh nói.

“Ta có thể đi vào trong đợi không?” Thấm Nhi hỏi.

Tần Minh hơi do dự, có điều cuối cùng vẫn gật đầu, dẫn Thấm Nhi vào sân.

Vừa vào cửa đã thấy Châu Nhi canh giữ ở cửa ngự thư phòng.

Châu Nhi cũng nhìn thấy Thấm Nhi, mắt đối mắt, ánh mắt và tâm tình của hai người đều cực kì phức tạp.

Bọn họ từng là tỷ muội tốt nhất, cũng là chiến hữu tín nhiệm nhất của đối phương, nhưng bây giờ cửa ngự thư phòng chỉ còn lại mình Châu Nhi.

“Châu Nhi tỷ tỷ, Thấm Nhi tỷ tỷ giao cho tỷ đấy, ta còn có chút việc đi trước đây.”

Tần Minh cảm nhận được không khí không đúng lắm, thức thời chọn trốn tránh.

Châu Nhi mở miệng, muốn nói chuyện, nhưng còn chưa đợi cô ấy mở miệng thì đã thấy Thấm Nhi chỉnh sửa quần áo, quỳ xuống trước cửa ngự thư phòng.

Châu Nhi cũng không ngăn cản, chỉ thở dài với vẻ mặt phức tạp.

Hiệu quả cách âm của ngự thư phòng rất tốt, Cửu công chúa và Kim Phi không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cú thảo luận tới gần một giờ thì hội nghị mới kết thúc.

Thấm Nhi cũng quỳ trước cửa ngự thư phòng hơn một giờ như vậy.

Lúc Kim Phi tiễn Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc ra cửa, lúc này mới nhìn thấy Thấm Nhi.

“Thấm Nhi, ngươi về lúc nào vậy? Quỳ ở đó làm gì?” Kim Phi theo bản năng muốn đi kéo Thấm Nhi dậy, nhưng vừa giơ tay ra đã thu về, quay đầu nhìn Châu Nhi: “Đi kéo cô ấy dậy!”

Châu Nhi luôn nghe lời, lúc này lại không động đậy, mà khẽ lắc đầu với Kim Phi.

Kim Phi cũng lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn vào trong ngự thư phòng.

Trong phòng, Cửu công chúa cũng nghe thấy tiếng Kim Phi nói chuyện, mặc dù vẫn ngồi ngay ngắn sau bàn, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi gì, nhưng tay cầm bút lại cực kì dùng lực.
Chương 2059: Trở về

Thấm Nhi từng là người đồng hành với Cửu công chúa lâu nhất, cũng là người Cửu công chúa tín nhiệm nhất, sau này lại không từ mà biệt, mặc dù Cửu công chúa chưa từng nói gì, nhưng Kim Phi biết, đây luôn là một cái dầm trong tim Cửu công chúa.

Đây là chuyện giữa Cửu công chúa và Thấm Nhi, Kim Phi cũng không nói giúp Thấm Nhi, mà giống với Châu Nhi, thở dài đứng một bên.

Lát sau, Cửu công chúa từ trong đi ra, cúi đầu nhìn Thấm Nhi quỳ trên đất, ánh mắt phức tạp.

Châu Nhi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Cô ấy muốn nói giúp Thấm Nhi, nhưng thân là thị nữ duy nhất hiện tại của Cửu công chúa, biết rất nhiều bí mật, im miệng là phẩm chất cơ bản của cô ấy.

Kim Phi thấy thế, mở miệng hỏi: “Thấm Nhi về bao lâu rồi?”

Châu Nhi cảm kích nhìn Kim Phi, đáp: “Thiết đại nhân vừa vào là tới rồi, cũng không nói gì đã quỳ trước cửa, quỳ mãi tới giờ.”

“Thời gian không ngắn.” Miệng Kim Phi nói chuyện với Châu Nhi, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Cửu công chúa.

Thấm Nhi mãi cúi đầu, nghe Kim Phi và Châu Nhi kẻ xuống người họa nói đỡ cho mình, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Bệ hạ, nô tỳ về rồi, xin bệ hạ xử trí!”

Cửu công chúa nhìn chằm chằm Thấm Nhi một lúc, cuối cùng thở dài: “Bây giờ ngươi là nhân viên hộ tống của chiến đội áo giáp đen, không còn là thị nữ của trẫm nữa!”

Thấm Nhi nghe Cửu công chúa nói vậy, lại dập đầu xuống đất, nằm trên đất không chịu đứng dậy.

“Đứng dậy đi, trẫm không tức giận, cũng không trách ngươi.”

Cửu công chúa nhìn Châu Nhi, Châu Nhi vội tiến lên, nhẹ nhàng kéo Thấm Nhi một cái.

Lúc này Thấm Nhi mới đứng dậy: “Bệ hạ, xin lỗi!”

Kết cục cuối cùng của tử sĩ luôn là chết trong nhiệm vụ, Thấm Nhi không từ mà biết, nói nghiêm trọng hơn chính là phản bội bỏ trốn.

“Đây là sự lựa chọn của ngươi, không có gì phải xin lỗi trẫm, sau này sống trong chiến đội áo đen cho tốt!” Cửu công chúa nói.

“Vâng!” Thấm Nhi gật đầu thật mạnh.

Cửu công chúa khẽ hừ một tiếng, quay người đi về ngự thư phòng.

“Châu Nhi, ngươi cũng lâu chưa gặp Thấm Nhi rồi, cho ngươi nghỉ nửa ngày, các ngươi nói chuyện đi.”

Kim Phi cười cười, đi theo vào ngự thư phòng.

Cửu công chúa đứng bên cửa sổ, nhìn Châu Nhi Thấm Nhi kề vai rời đi.

Kim Phi ôm lấy cô ấy từ sau lưng: “Nàng không sao chứ?”

“Không sao,” cửu công chúa lắc đầu: “Ta còn cho là nha đầu chết tiệt này muốn trốn ta cả đời nữa!”

“Nếu đã để ý như vậy, sao vừa nãy không nói thêm mấy câu?”

“Có gì mà nói!” Cửu công chúa hừ lạnh một tiếng, quay về sau bàn cầm tấu sớ lên lần nữa.

Mặc dù miệng nói vậy, nhưng Kim Phi xác nhận là giữa lông mày của cô ấy đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Qua tiết nguyên tiêu, thời tiết ngày càng ấm áp, buổi tối ngày hai mươi hai tháng giêng, Kim Phi ở trong phòng thí nghiệm cả buổi chiều, đang chuẩn bị về ăn cơm, lại gặp Thiết Chùy đối diện đang bước rảo tới.

“Tiên sinh, Tiểu Ngọc vừa phái người tới nói, thằng nhóc Ngưu Bôn quay về rồi!”

“Ở đâu?” Kim Phi hỏi.

Vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng bước chân vang lên ở cửa sân phòng thí nghiệm.

Quay đầu nhìn, trông thấy Tiểu Ngọc dẫn một người đàn ông khôi ngô đi tới, không phải Ngưu Bôn thì còn ai?

Chỉ có điều sắc mặt Ngưu Bôn lúc này nhiều thêm một vết sẹo rất to, kéo dài từ trán bên phải sang tận khóe miệng bên trái, chắc lúc đó không xử lí hẳn hoi, trông cực kì dữ tợn.

Vừa vào cửa, Ngưu Bôn đã quỳ một gối trước mặt Kim Phi, chắp tay hô: “Tiên sinh!”

“Ngươi cái tên tiểu tử này cuối cùng cũng về rồi!” Kim Phi tiến lên hai bước, kéo Ngưu Bôn dậy: “Vết thương trên mặt là thế nào?”

“Mùa xuân năm ngoái gặp mấy thổ phỉ chặn đường ở Giang Nam, đánh với chúng một trận, bị thổ phỉ chém một dao.”

Ngưu Bôn không thèm để ý nói: “Tiên sinh yên tâm, lũ thổ phỉ đó đã bị ta bưng cả tổ rồi, không làm mất uy phong của tiêu cục Trấn Viễn ta!”

Mặc dù Ngưu Bôn nói rất bình thản lạnh nhạt, nhưng Kim Phi có thể tượng tượng được sự hung hiểm trong đó.

Y khẽ vỗ vào bả vai Ngưu Bôn: “Hai năm nay ngươi chạy tới chỗ nào rồi?”

“Đi rất nhiều nơi, điểm cực nam gần tới Lĩnh Nam, điểm cực bắc tới gần Tấn Địa, điểm cực tây đi tới sa mạc Gobi, từ phía đông gần tới bờ biển rồi.”

“Vậy sao không liên hệ với chúng ta?”

“Lúc bắt đầu ta đi Giang Nam, sau này trụ sở thương hội ở Giang Nam tan vỡ, ta mới biết kinh thành có biến, đi nhiều nơi như vậy, ta mới biết thiên hạ to bao nhiêu, có vô số người, một mình ta muốn tìm thấy Thấm Nhi chẳng khác nào mò kim đáy bể, lúc đó muốn quay về tìm tiên sinh giúp đỡ, nhưng trên đường bị sốt, hôn mê nửa tháng, huynh đệ đồng hành với ta đã kéo ta tới Trung Nguyên.”

Ngưu Bôn nói: “Sau khi tới Trung Nguyên, huynh đệ đồng hành đắc tội với một địa chủ, địa đủ đó là em vợ của huyện úy, huyện úy dùng việc công báo thù riêng, dẫn binh phủ truy nã chúng ta khắp nơi, chúng ta bị ép không còn cách nào, mấy huynh đệ bàn bạc, dẫn huyện úy và binh phủ tới chỗ khác, mấy chúng ta lén chuồn về nhà địa chủ kia, giết hắn.

Trong nhà địa chủ kia có rất nhiều lương thực, chúng ta không đưa đi được, đốt thì đáng tiếc quá, thấy xung quanh có nhiều người dân sắp đói chết, chúng ta học theo dáng vẻ của tiên sinh, phân phát lương thực cho người dân ở đó.

Huyện úy kia không biết sao mà biết tin từ sớm, chúng ta vừa bắt đầu phân lương thực, bọn chúng đã chạy suốt đêm mau chóng quay về.

Lúc đó chúng ta không chạy được nữa, ta muốn phát động người dân cùng chúng ta đối phó binh phủ, lúc mới bắt đầu người dân còn không dám, nhưng binh phủ lại dám muốn đi khóa kho lương thực, còn muốn chúng ta thu lương thực đã phát về, muốn bắt người dân lĩnh lương thực vào đại lao, lúc đó người dân không bằng lòng nữa.

Ta nhìn thấy, lại phát động người dân lần nữa, còn nói với bọn họ dùng vải che mặt, như vậy binh phủ sẽ không nhận ra ai với ai.

Người dân đều bị ép tới không còn đường sống, lại có chúng ta dẫn đầu, đều dùng miếng vải che mặt, tiêu diệt binh phủ.

Ta muốn diệt sạch binh phủ, dứt khoát đâm lao thì phải theo lau, dẫn mọi người đánh sập huyện phủ, sau đó học theo dáng vẻ của tiên sinh mở kho phát lương thực, chiêu mộ người thành lập đội dân binh, không tới một tháng đã tuyển được hơn ngàn người.

Quân phủ biết chúng ta tạo phản, phái binh đi vây quét chúng ta, ta huấn luyện dân binh theo cách huấn luyện của tiêu cục Trấn Viễn chúng ta, phòng thủ trên tường thành của huyện thành, quận phủ đi vây quét chúng ta hai lần đều bị chúng ta đánh lùi, sau đó hắn cũng không quản chúng ta nữa.

Năm ngoái sau khi vào đông, việc huấn luyện đội dân binh cũng đã khá ổn thỏa, ta dẫn các huynh đệ đánh ra, vốn chỉ muốn đánh một huyện rồi thôi, ai ngờ trời lạnh quá, người dân không sống nổi, ta thấy người dân thật sự đáng thương, mỗi lần tới nơi nào đều đánh thổ hào cướp lương phát cháo cho họ, thế là người dân đi theo chúng ta ngày càng nhiều.

Về sau, người dân xung quanh đều mong chúng ta đi nhanh một chút, mỗi lần tới nơi nào, người dân trong ngoài thành đều bằng lòng cùng chúng ta đi tạo phản, địa bàn của chúng ta cũng ngày càng lớn.”
Chương 2060: Cuối cùng cũng gặp lại

“Cậu cứ như vậy mà chiếm được bốn quận sao?” Thiết Chuỳ tiến lên nhìn Ngưu Bôn: “Tiểu tử cậu đúng là rất may mắn!”

“Đây không phải là may mắn” Kim Phi nói: “Đông Man đã đi sai một bước, có lẽ không thể quay lại được!”

“Đúng vậy”, Ngưu Bôn cảm thán nói: “Trước đây ta còn tưởng rằng Xuyên Thục chúng ta đã đủ hỗn loạn rồi, không ngờ đến Trung Nguyên mới biết thế nào gọi là mạng người như cỏ rác. Mùa đông năm nay không biết có bao nhiêu người đã bỏ mạng. Tiên sinh không tới Trung Nguyên nên có lẽ không biết được tình hình bên đó thảm khốc thế nào!"

"Ta có thể tưởng tượng ra!" Kim Phi thở dài.

Lúc thịnh thì dân khổ, lúc vong dân cũng khổ, đến lúc loạn lạc thì càng khổ hơn bao giờ hết.

"Tiên sinh, thực không dám giấu gì, lần này ta trở lại là muốn xin tiên sinh giúp đỡ!" Ngưu Bôn nói: "Tiên sinh hãy nhanh chóng phái người tới đó để tiếp quản đi, ta sắp không cầm cự được nữa rồi!"

Chinh phục giang sơn thì dễ nhưng giữ được giang sơn thì khó, cho nên những tướng lĩnh và đám quan binh quen sống sung sướng mà các thế gia ở Trung Nguyên bồi dưỡng ra căn bản không thể ngăn cản những người dân đường cùng đang giết chóc để tìm đường sống.

Đó là lý do tại sao Ngưu Bôn lại chiếm được một phần lãnh thổ rộng lớn như vậy trong thời gian ngắn. Nhưng nếu muốn cai trị một khu vực trong thời gian dài thì không thể chỉ dựa vào việc đánh giết. Thời gian đầu có thể tạm thời duy trì trật tự bằng chỗ lương thực thu được, nhưng thời gian lâu dần, sau khi đã ăn hết lương thực thì bách tính rất có thể sẽ lại nổi dậy.

Với đầu óc đơn giản của một vị tướng chỉ quen chém giết trên sa trường như Ngưu Bôn, sao có thể biết cách cai trị?

Gần đây anh ta phát hiện trên địa bàn chiếm đóng xuất hiện nhiều vấn đề, cho dù không gặp được Hàn Phong thì anh ta cũng dự định sẽ sớm quay về cầu cứu Kim Phi, tốt nhất là trực tiếp phái người tới tiếp quản bốn quận.

Trên thực tế, Ngưu Bôn không có nhiều hứng thú với việc làm quan, nếu không ngay từ đầu anh ta đã không rời khỏi tiêu cục Trấn Viễn.

"Chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Ngươi đã đi gặp Thấm Nhi chưa?" Kim Phi hỏi.

"Nam nhi đương nhiên phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, làm sao có thể bị chuyện nữ nhi thường tình ràng buộc? Khi về, tất nhiên ta phải gặp tiên sinh trước để nói chuyện chính sự..."

Ngưu Bôn đang ưỡn ngực vui vẻ chém gió thì đột nhiên thấy Thiết Chuỳ đứng bên cạnh đang nháy mắt với mình.

"Mắt huynh bị sao vậy? Tại sao huynh cứ nháy mắt với ta mãi thế?" Ngưu Bôn mất kiên nhẫn nói.

“Lão Ngưu, cậu đi từ Nam ra Bắc để tìm Thấm Nhi chắc hẳn rất khó khăn phải không?” Thiết Chùy hỏi.

"Ai nói ta đi từ Nam ra Bắc để tìm Thấm Nhi?" Ngưu Bôn nói: "Lão Thiết, không phải là ta coi thường huynh. Nhưng trong lòng huynh ngoài chuyện nữ nhân ra thì còn có gì khác không hả? Ta đang nói chuyện với tiên sinh, huynh đừng có mà..."

Lời còn chưa dứt, anh ta đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Anh ta quay lại thì thấy Thấm Nhi và Châu Nhi không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn anh ta.

Nhìn thấy Ngưu Bôn quay đầu lại, Thấm Nhi xoay lưng rời đi, Châu Nhi cũng hạn hán lời nhìn anh ta một cái rồi đi theo Thấm Nhi.

"Không phải chứ, cô ấy đến khi nào vậy?" Ngưu Bôn nhăn mặt hỏi.

"Ngay khi cậu nói nam nhi phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu và không bị ràng buộc bởi chuyện nữ nhi", Thiết Chuỳ trả lời.

“Vậy sao huynh không nhắc nhở ta?” Ngưu Bôn mặt như sắp khóc.

"Cậu cho rằng ta nháy mắt với cậu là đang liếc mắt đưa tình chắc? Cậu còn xem thường ta!" Thiết Chuỳ hả hê: "Rồi để xem giờ cậu định làm gì?"

"Còn đứng đực ra đó làm gì? Đuổi theo đi!"

Kim Phi cũng bực dọc đá Ngưu Bôn một cái.

Lúc này Ngưu Bôn mới tỉnh táo lại, quay người đuổi theo ra ngoài: "Thấm Nhi, đợi ta với!"

"Vừa rồi tiểu tử này nói cứ như thật vậy, hoá ra cũng chỉ là dòng râu quặp!" Thiết Chuỳ từ phía sau cười nói.

“Làm như ngươi thì không như vậy”, Kim Phi hối hận: “Nếu biết Thấm Nhi tới, ta đã tiếp tục nói chuyện của bốn quận với Ngưu Bôn rồi”.

Kim Phi ban nãy cũng không biết Thấm Nhi sẽ đến nên mới hỏi một câu, nào ngờ vừa dứt lời thì cô ấy đã đến ngay, vừa kịp lúc để nghe Ngưu Bôn ba hoa.

"Không sao, mấy đôi chim ri đó đầu giường đánh nhau cuối giường làm hoà đó mà. Dỗ dành một lúc là được thôi", Thiết Chuỳ cười nói.

"Thấm Nhi có tính giận dai, không dễ dàng dỗ được cô ấy đâu!" Kim Phi có chút lo lắng.

Vì những trải nghiệm từ khi còn nhỏ, tính cách của Thấm Nhi bên ngoài nhìn thì lạnh lùng điềm tĩnh nhưng bên trong lại điên cuồng. Có thể bề ngoài cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng thực ra lại rất cố chấp, nếu không thì ban đầu cô ấy cũng đã không chẳng từ mà biệt.

Trên thực tế, mối lo ngại của Kim Phi là đúng.

Tối hôm đó, sau bữa tối, Kim Phi còn chưa kịp gọi Thiết Chuỳ để hỏi về tình hình của Ngưu Bôn và Thấm Nhi thì Thiết Chuỳ đã chạy vào với vẻ mặt vô cùng phấn khích: "Tiên sinh, tiên sinh, ngài biết tên tiểu tử Ngưu Bôn đó đang ở đâu không?"

“Ở đâu?” Kim Phi hỏi.

Bên cạnh bọn họ, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và mấy người khác cũng vểnh tai lên hóng chuyện.

"Cậu ta bị Thấm Nhi đánh cho đến nỗi phải vào phòng y tế!" Thiết Chuỳ cười đến không ngậm được miệng.

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Kim Phi kinh hãi.

Trong hai năm qua, khi thu nhập của nữ công nhân ngày càng ổn định, cộng với sự tuyên truyền của đại đội phụ nữ, hiện tượng trọng nam khinh nữ ở Kim Xuyên càng ngày càng giảm. Những người phụ nữ cũng đã biết đứng lên khi bị ngược đãi.

Mặc dù hai năm nay tình trạng các cặp vợ chồng trong làng gây gổ với nhau cũng xảy ra, nhưng đúng như lời Thiết Chuỳ nói, đánh nhau đầu giường thì cuối giường làm lành, chưa có ca nào nặng đến nỗi phải đưa vào phòng y tế.

"Đôi uyên ương số khổ này khó khăn lắm mới quay lại được với nhau, không thể lại chia ly nữa. Đương gia, chàng đi tìm Ngưu Bôn xem xem!", Quan Hạ Nhi nói tiếp: "Ta sẽ đi tìm Thấm Nhi, hỏi xem cô ấy nghĩ thế nào".

“Được rồi”, Kim Phi miễn cưỡng đặt bát đũa xuống, cùng Thiết Chuỳ đi tới phòng y tế.

Khi họ vội vã đến phòng y tế, Ngưu Bôn cũng vừa đi ra.

Chỉ là lúc này Ngưu Bôn hai hốc mắt thâm đen, bước đi khập khiễng, trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

"Ngươi không sao chứ?" Kim Phi hỏi.

"Không sao đâu, chỉ là ta lười đôi co với phụ nữ như cô ấy thôi..."

"Ngươi im lặng đi, lần ăn đòn này đúng là ếch chết tại miệng đấy!"

Kim Phi tức giận giơ chân lên muốn đá đối phương, nhưng thấy Ngưu Bôn quá thảm hại thì lại thu chân lại.

"Sư phụ, người đừng lo lắng. Thấm Nhi tỷ ra tay có chừng mực, nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực chất chỉ là vết thương ngoài da. Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn".

Chu Cẩm đi theo anh ta ra ngoài cười, nói: "Chỉ là vết thâm trên mắt có chút nghiêm trọng, con trâu rừng này chắc phải làm thú ăn sắt một thời gian rồi!"

“Ha ha ha, Cẩm Nhi cô nương thật hài hước!” Thiết Chuỳ bật cười: “Cô không nói thì ta cũng không phát hiện ra Ngưu Bôn này trông rất giống con thú ăn sắt ở phía sau núi!"

Nói xong còn không quên trêu chọc Ngưu Bôn: "Lão Ngưu, không phải cậu có họ hàng gì với con thú ăn sắt đó đấy chứ?"

"Cút cút cút, huynh mới là họ hàng của thú ăn sắt thì có!"

Ngưu Bôn tức giận đến mức dùng chân đá Thiết Chuỳ, nhưng Thiết Chuỳ cười toe toét đã tránh được.

"Được rồi, đừng gây sự nữa!" Kim Phi ngăn hai người lại, sau đó hỏi: "Có chuyện gì vậy? Không phải ta bảo ngươi đi xin lỗi sao? Sao lại ra nông nỗi này?"

"Cái này thì con biết", Chu Cẩm trợn mắt lườm Ngưu Bôn: “Ngưu Bôn đã gõ cửa phòng Thấm Nhi tỷ, nhưng tỷ ấy không thèm để ý. Kết quả là con trâu rừng này đã trèo qua cửa sổ để vào nhà và bị Thấm Nhi tỷ đánh cho một trận nên thân rồi ném ra ngoài!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK