Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1216: Thiêu hủy

Đội kỵ binh tiếp viện phần lớn đều là một chuyến ba kỵ binh, mang theo đầy đủ ngựa chiến, trước đó còn có người đề nghị với đội trưởng đội kỵ binh về việc dùng ngựa chiến để rà mìn mở đường.

Nhưng sau khi phần lớn ngựa chiến được đưa đến đội vận chuyển là vì để tiếp ứng, giúp đỡ vận chuyển vật tư, cho nên đội trưởng đội kỵ binh đã từ chối đề nghị này.

Bây giờ phương bắc có lửa lớn bốc lên đầy trời, đội trưởng đội kỵ binh thực sự lo lắng.

Nhỡ may đội vận chuyển thật sự xảy ra vấn đề thì bọn họ còn đi tiếp ứng cái gì?

Dưới mệnh lệnh của đội trưởng đội kỵ binh, kỵ binh dẫn ngựa lùi về phía sau mấy chục mét, sau đó điên cuồng quất ngựa, thúc ngựa chạy như điên về phía trước.

Thật ra lúc nhóm nhân viên hộ tống chôn mìn, đoạn trước và sau khá dày, khu vực giữa không có nhiều mìn, ngựa chiến chạy về phía trước gần ba mươi mét mới giẫm phải một cái, sau đó sau khi mìn nổ mạnh, ngựa chiến lại dựa vào quán tính chạy tới phía trước mấy chục mét, lại giẫm trúng hai quả mìn cuối cùng mới té ngã trên mặt đất!

Nhưng những nơi mà vó ngựa giẫm lên có giới hạn, để đề phòng những chỗ có mìn không bị giẫm trúng, đội trưởng để cho hơn mười con ngựa chiến xếp hàng chạy như điên.

Qủa nhiên, nơi con ngựa chiến đầu tiên chạy qua lại phát hiện thêm hai quả mìn, có ba con ngựa chiến bị nổ đứt chân tại chỗ, còn có hai con khác cũng bị thương.

Nhưng những con ngựa chiến khác không bị thương thì bị tiếng nổ mạnh làm cho sợ hãi, liều mạng chạy như điên.

Hơn mười con ngựa chiến chạy như điên về phía trước gần hai trăm mét mới bị nổ chết toàn bộ, lúc này trên mặt đất chi chít dấu chân ngựa.

Đội trưởng đội kỵ binh cho người giẫm lên dấu chân ngựa, đi kéo xác ngựa chiến sang một bên, sau đó lại đưa một đám ngựa chiến tới.

Dùng ngựa chiến để mở đường, tốc độ quả nhiên nhanh hơn mấy lần so với xúc cát.

Mặc dù vẫn có mìn bị để sót như trước, nhưng số lượng rất ít, hoàn toàn nằm trong phạm vi tiếp nhận của đội trưởng đội kỵ binh.

Chỉ là khi đi đến mấy trăm mét cuối cùng của con đường cát, mìn lại trở nên dày đặc, ngựa chiến chạy chưa được mấy bước đã bị nổ chết, đội trưởng đội kỵ binh không còn cách nào khác chỉ có thể cho người tiếp tục xúc cát.

Sau hai tiếng giằng co, đội kỵ binh cuối cùng cũng bước ra khỏi phạm vi của bãi cát.

Ở đầu cực bắc của con đường cát, bọn họ nhìn thấy xác của lính trinh sát đội vận chuyển và xác của ngựa chiến.

Thật ra nếu kịp thời cứu chữa, những người bị trúng mìn còn có thể sống sót được, đáng tiếc là sau khi bị trúng mìn và phát nổ thì bọn họ chỉ có thể nằm ở trên mặt cát, miệng vết thương bị mất máu cộng thêm cái lạnh khắc nghiệt, bọn họ căn bản không thể chịu được.

Đội trưởng đội kỵ binh cố không để ý đến bọn họ nữa, sau khi ra khỏi bãi cát thì lập tức tập hợp đội ngũ, chạy như điên về phía bắc.

Nhưng chờ đến khi bọn họ đuổi đến nơi thì đống lửa đã cháy hết rồi, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Nhìn trâu ngựa tùy ý đi lại xung quanh cùng với một ít bộ phận máy bắn đá bị thiêu hủy trên mặt đất, mặc dù đội trưởng đội kỵ binh đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy hai mắt tối sầm như cũ.

Hắn biết mình xong đời rồi!

Mặc dù trong chuyện này hắn cũng có nỗi khổ tâm, nhưng với tính tình của Lý Lăng Duệ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Bây giờ hắn đã không còn hy vọng mình có thể sống sót được nữa, chỉ hy vọng Lý Lăng Duệ sẽ không làm khó dễ với bộ tộc của hắn, cũng hy vọng Lý Lăng Duệ có thể cho hắn được chết một cách thoải mái, đừng tra tấn dày vò hắn.

Dường như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của hắn, giây tiếp theo, trên đỉnh đầu truyền đến một loạt tiếng hò hét.

Sau đó đội trưởng đội kỵ binh cảm giác như mình đang bay lên, khi rơi xuống đất, bốn chi và ngực đều đau nhức vô cùng, hai tai ong ong hỗn loạn, cái gì cũng không nghe được nữa.

Đội trưởng đội kỵ binh biết mình bị lựu đạn nổ làm bị thương, muốn cúi đầu xem tình trạng vết thương, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể làm được, chỉ có thể bất lực nhìn trời.

Sau đó, hắn nhìn thấy một chiếc phi thuyền.

Trước đó, đội trưởng đội kỵ binh vẫn luôn nghi ngờ một vấn đề, đó là muốn tiêu diệt cả đội vận chuyển lớn cũng không phải dễ dàng, dưới cái nhìn của đội trưởng đội kỵ binh, ít nhất cần đến mấy nghìn người mới có thể làm được.

Hắn không hiểu làm thế nào mà mấy nghìn người lẻn vào Đảng Hạng mà không bị phát hiện!

Bây giờ hắn biết mình nghĩ sai rồi.

Thì ra nhân viên hộ tống đã sử dụng phi thuyền!

Trong khoảnh khắc nhìn thấy phi thuyền, đội trưởng đội kỵ binh chỉ biết là đội ngũ của mình xong đời rồi.

Bởi vì biết đội vận chuyển mang chim ưng theo, cho nên Lý Lăng Duệ không cho bọn họ mang theo nữa.

Đối mặt với tổ hợp phi thuyền và lựu đạn của tiêu cục Trấn Viễn, bọn họ không còn cách nào để phản kháng!

Nếu ở giữa đồng cỏ hoặc sa mạc hoang vắng, kỵ binh còn có thể dựa vào ưu thế tốc độ để chạy trốn tán loạn, nhưng chỗ này là khe núi, nhân viên hộ tống chỉ cần chặn đứng hai đầu, bọn họ cũng không có nơi nào để chạy nữa!

Nhưng những điều này không liên quan gì đến đội trưởng đội kỵ binh, ý thức của hắn cũng dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng chìm vào bóng tối.

Đại đội súng kíp vẫn đối phó với đội vận chuyển như trước, đầu tiên là dùng khinh khí cầu phi thuyền và súng kíp để kiềm chế đội kỵ binh, sau đó lại kêu gọi họ đầu hàng lần nữa.

Đội kỵ binh đã không còn người chỉ huy, chẳng khác nào đã không còn chính kiến, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy súng kíp, cũng bị kiềm chế giống như đội vận chuyển và lần lượt lựa chọn đầu hàng.

Đợi đến sau khi đầu hàng rồi mới phát hiện, thì ra đại đội súng kíp chỉ mang tới một trăm người!

Nhưng lúc này đội kỵ binh có hối hận thì cũng đã muộn rồi, vũ khí đã bị tịch thu, hai tay cũng bị trói, nếu còn chống cự nữa thì chỉ có một con đường chết, chỉ có thể bị đại đội súng kíp áp tải, theo đội quân đi về phía đông.



Lúc doanh trại Đảng Hạng chinh chiến phía Nam, Lý Lăng Duệ đều cả ngày không yên, nửa đêm cũng không ngủ được.

Vất vả lắm mới hơi cảm thấy buồn ngủ, lúc chuẩn bị đi ngủ thì giọng nói của phó tướng lại vang lên ngoài cửa: "Đại vương, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện!"

Trong nháy mắt, Lý Lăng Duệ không còn buồn ngủ nữa, từ trên giường ngồi dậy luôn.

Nhưng với tư cách là tướng soái, hắn không thể để cho bất cứ người nào thấy được sự hoảng loạn của mình, sau khi ngồi trên giường ép buộc mình phải tỉnh táo lại, lúc này, Lý Lăng Duệ mới gọi nha hoàn vào mặc quần áo.

Sau khi thay quần áo chỉnh tề xong, lúc này Lý Lăng Duệ mới sai người xốc rèm lều trại lên.

Chờ ở cửa không chỉ có phó tướng, còn có người phụ trách tình báo, sắc mặt của hai người đều cực kỳ khó coi.

"Làm sao vậy?" Lý Lăng Duệ cau mày hỏi.

Phó tướng thấy người phụ trách tình báo không nói lời nào thì mở miệng nói: "Đại vương, tiêu cục Trấn Viễn đánh lén đội vận chuyển, máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng của chúng ta bị đốt..."

“Cái gì?”

Lý Lăng Duệ rốt cuộc không có cách nào giả vờ bình tĩnh được nữa, ánh mắt trừng lớn!

Chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra rồi!

Từ khi bắt đầu vận chuyển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, hắn đã đề phòng bị phục kích, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, trong mấy chục dặm cuối cùng chuẩn bị đến Hi Châu, đội vận chuyển vẫn bị đánh lén!

Lý Lăng Duệ ép buộc mình phải tỉnh táo lại, hắn hỏi: "Bị thiêu hủy bao nhiêu?"

Hắn có suy nghĩ tương tự như đội trưởng đội kỵ binh, đội vận chuyển có kỵ binh hộ tống, quân địch muốn tiêu diệt thì ít nhất cũng cần đến mấy nghìn người.

Bây giờ Đảng Hạng đang đề phòng tiêu cục, Kim Phi không có khả năng im lặng không một tiếng động bố trí mấy nghìn người vào Đảng Hạng mà không bị phát hiện.

Huống chi hắn còn phái người đi tiếp viện, cho dù đội vận chuyển bị đánh lén thì thiệt hại cũng sẽ không quá nghiêm trọng.

Đội ngũ này có rất nhiều máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, nếu thiêu hủy ít thì chiến tranh sẽ không bị ảnh hưởng lớn.

Nhưng sau khi hỏi xong, Lý Lăng Duệ lại phát hiện người phụ trách tình báo và phó tướng đều cúi đầu xuống.

Tâm trạng của Lý Lăng Duệ lập tức trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào người phụ trách tình báo, gằn từng tiếng mà hỏi lại lần nữa: "Bổn vương đang hỏi ngươi, bị thiêu hủy bao nhiêu?"
Chương 1217: Văn mẫu

Lúc này vẻ mặt của Lý Lăng Duệ rất bình tĩnh, nhưng những người thân thiết với hắn đều biết càng là như thế thì hắn càng tức giận.

Người phụ trách tình báo chỉ có thể cắn răng nói: “Mọi… Mọi thứ đều bị thiêu hủy hết rồi!”

Tuy Lý Lăng Duệ đã chuẩn bị tinh thần nhưng đầu óc hắn cứ ong ong lên, suýt chút nữa đã không đứng vững.

Người phụ trách tình báo vội tiến lên một bước tới đỡ Lý Lăng Duệ, sau đó ra hiệu cho phó tướng hạ mành trại xuống.

Lý Lăng Duệ ngồi xuống ghế với sự giúp đỡ của người phụ trách tình báo, phải ngồi một lúc lâu hắn mới bĩnh tĩnh lại.

Lúc này hắn đã không còn để ý đến hình tượng của mình nữa, hai mắt đỏ bừng trợn lên nhìn người phụ trách tình báo: “Nói đi, người của Kim Phi lẻn vào Đảng Hạng thế nào?”

"Từ những tin tức trước mắt tổng hợp lại, họ thay quần áo giả làm người Đảng Hạng chúng ta lẻn vào từ đất Tần!" Người phụ trách tình báo trả lời.

"Hàng ngàn người lẻn vào, cho dù họ có giả thành người Đảng Hạng chúng ta thì các ngươi cũng nên cảnh giác chứ, cớ gì mà họ có thể đến gần đội vận chuyển?"

Đặt nhiều hy vọng cho máy bắn đá và nỏ hạng nặng cuối cùng lại bị người thiêu sạch rồi, bây giờ Lý Lăng Duệ hận không thể bổ cho người phụ trách tình báo một đao!

Mặt người phụ trách tình báo đau khổ giải thích: “Đại vương, họ chỉ lẻn vào một hai trăm người, hơn nữa lại chia thành một hai người hoặc hai ba người lẩn trốn, chúng ta còn tưởng rằng họ là mật thám nên cũng không đi lục soát rầm rộ…”

Người phụ trách tình báo còn chưa kịp nói xong đã bị Lý Lăng Duệ ngắt lời: “Nói nhảm, một hai trăm người làm sao đánh lén được đội vận chuyển? Huống chi bổn vương còn cho người đi tiếp viện!"

"Đại vương, chúng ta may mắn tìm thấy mấy người chăm ngựa. Theo lời kể của họ, đầu tiên người Đại Khang lấy lựu đạn giết chim ưng và thống lĩnh, sau đó dùng phi thuyền và khinh khí cầu lấp kín hai đầu thung lũng…"

Đội hộ vệ vận chuyển cộng thêm người chăm ngựa được chừng mấy ngàn người, cũng khó tránh khỏi lọt lưới mấy con cá.

Người phụ trách tình báo nhận thấy tình hình phía bắc có gì đó không ổn, khi cử người đi điều tra thì đại đội súng kíp đã áp giải tù binh đi, nhưng người phụ trách tình báo đã tìm được con cá lọt lưới lẩn trốn.

Thông qua lời giải thích của những người chăm ngựa này, người phụ trách tình báo kể lại đại khái quá trình chiến đấu của vụ đánh lén.

"Đầu tiên nổ chết chim ưng sau đó thả khinh khí cầu ra..."

Lý Lăng Duệ lập tức nhớ tới kênh Lạc Dương.

Khi đó, Kim Phi cũng dùng phương pháp này để xử lý bộ tộc Hắc Vân!

Nghĩ tới đây, Lý Lăng Duệ hận không thể tát mình một cái.

Rõ là Kim Phi đã từng sử dụng chiêu này, thế mà hắn lại không nghĩ tới?

Người phụ trách tình báo chú ý tới vẻ mặt hối hận của Lý Lăng Duệ, biết thời cơ đã đến, nhanh chóng quỳ một gối xuống đất cúi đầu xin tội: “Là thuộc hạ lơ là để người Đại Khang lẻn vào, xin Đại vương trách phạt!”

Nghiêm túc mà nói, chuyện này đúng là sự thất bại của ban tình báo.

Nhưng lâm trận mà đổi tướng là chuyện cấm kỵ, hơn nữa lại là chức vụ quan trọng như người phụ trách cục tình báo.

Ban tình báo là cái tai đôi mắt của thống lĩnh, Lý Lăng Duệ và người phụ trách này đã ở bên nhau nhiều năm cũng ăn ý từ lâu, nếu đổi người chắc chắn sẽ không dùng suôn sẻ bằng người này.

Huống chi ở vấn đề này người phụ trách tình báo cũng có nỗi khổ.

Nếu chỉ phát hiện một hai mật thám tình nghi của Đại Khang mà đã cho đội binh hùng hậu đi vây bắt, thì e là quân chinh chiến phía nam cho đi phân nửa cũng không đủ.

Phó tướng nhìn thấy người phụ trách tình báo quỳ xuống cũng vội quỳ theo nói: "Thuộc hạ cho người đi lại không thể tiếp viện kịp thời, xin Đại Vương trách phạt!"

Lúc này tâm trạng của Lý Lăng Duệ đã bình tĩnh lại, không còn tức giận muốn chém người phụ trách tình báo và phó tướng ngay nữa, chỉ mệt mỏi xua tay: "Các ngươi xuống trước đi, bổn vương có chuyện muốn suy nghĩ!"

Trong chiến lược hắn triển khai, máy bắn đá và nỏ hạng nặng chiếm một vị trí quan trọng, bây giờ đều đã bị thiêu rụi nên hắn phải sắp xếp lại một lần nữa!

Người phụ trách tình báo thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng rời đi với phó tướng.

Phải nói rằng, người phụ trách tình báo rất hiểu rõ Lý Lăng Duệ cũng giỏi xem mặt đoán ý và lựa chọn thời cơ.

Nếu hắn và phó vừa đến nơi đã cầu xin trách phạt thì có thể Lý Lăng Duệ sẽ chém họ ngay trong cơn thịnh nộ, thế nên người phụ trách tình báo đã cố tình dùng lời nói để dẫn đường khiến Lý Lăng Duệ hối hận và tự trách mình.

Sau đó lúc Lý Lăng Duệ đang tự trách mình thì hắn lại đến xin trách phạt.

Trong lúc Lý Lăng Duệ đang tự trách mình sẽ không đưa trách phạt như hắn dự đoán.

Cũng vì thế mà họ thoát được một kiếp.

Trong lều, thật ra Lý Lăng Duệ cũng nhận ra chút tâm tư của người phụ trách tình báo nhưng hắn cũng không quá chú ý tới, mà nhắm mắt lại nghĩ đến mấy chuyện đã phát sinh gần đây.

Mặc dù so với hàng trăm nghìn quân chinh chiến phía nam, hai trận chiến ở kênh Lạc Dương và đội vận chuyển chỉ có thể coi là chút xung đột nhỏ. Nhưng thực ra, số lượng người tham gia hai trận chiến này đều hơn năm ngàn người, vốn đã xem như là một chiến dịch có quy mô không nhỏ.

Hơn nữa đây cũng là lần đối đầu đầu tiên giữa hắn và Kim Phi!

Tiếc là hai trận này hắn đều kết thúc trong thảm bại!

Chuyện trớ trêu hơn nữa là cả hai trận chiến đều là phục kích - hắn đã cho mười ngàn quân tinh nhuệ đi phục kích một ngàn người của Kim Phi rồi lại thất bại, trong khi Kim Phi chỉ cho một hai trăm người phục kích hàng ngàn người của hắn, thế mà lại thành công!

Dù lòng có không phục, Lý Lăng Duệ vẫn phải thừa nhận rằng mình đều đã thua trong hai cuộc đối đầu này!

Thật sự là thất bại thảm hại!

Tuy nhiên, Lý Lăng Duệ cũng không bận tâm đến chuyện đã không thể thay đổi mà đáy lòng chỉ nghĩ lại mọi chuyện.

Trước đó Lý Lăng Duệ cứ nghĩ mình đã coi trọng Kim Phi đủ rồi nhưng bây giờ hắn chợt nhận ra, mình vẫn đánh giá thấp Kim Phi lắm.

Trước đó, trong tiềm thức của hắn cho rằng Kim Phi chỉ nhờ vào nhiều loại vũ khí mới, mới có thể đánh thắng trận.

Bây giờ hắn mới biết, Kim Phi cũng không chỉ biết nhờ vào vũ khí!

Nghĩ tới đây, trong đầu Lý Lăng Duệ nhớ lại trận chiến ở kênh Lạc Dương và đội vận chuyển.

Càng nghĩ Lý Lăng Duệ càng cảm thấy Kim Phi đáng sợ!

Từ góc nhìn của Kim Phi, dù là phản phục kích ở kênh Lạc Dương hay là chủ động phục kích đội vận chuyển, có thể nói cách xử lý của Kim Phi đều là cấp bậc văn mẫu!

Trong cả hai trận chiến, phe của Kim Phi luôn ở thế bất lợi tuyệt đối về quân số, nhưng y đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để phát huy lợi thế của mình và giảm thiểu lợi thế của kẻ địch về mức thấp nhất!

Trong trận chiến ở kênh Lạc Dương, chắc chắn Kim Phi đã phát hiện ra bộ tộc Hắc Vân từ lâu nhưng y không hề thay đổi lộ trình. Trái lại vờ như không biết mà tiếp tục tiến về phía trước, sau đó cho người đã lẻn vào bộ tộc Hắc Vân âm thầm mai phục ở kênh Lạc Dương trước.

Trong cuộc đánh lén vào đội vận chuyển Kim Phi lại dùng cách cũ, đầu tiên là giết chim ưng sau đó điều động phi thuyền và khinh khí cầu, nhanh chóng chiếm lấy vị trí thống trị trên chiến trường!

Lý Lăng Duệ tự hỏi nếu đặt mình vào vị trí của Kim Phi, hắn sẽ không làm thong dong và bình tĩnh như Kim Phi được!

Màu trời đã sáng hơn, Lý Lăng Duệ chậm rãi đi ra khỏi lều, hít một hơi khí lạnh buốt xương sau đó sai người gọi người phụ trách tình báo tới.

"Đưa người chăm ngựa của đội vận chuyển tới đây để đích thân bổn vương tra hỏi!"

Lý Lăng Duệ lạnh lùng nói: "Ngoài ra, tập hợp tất cả các thông tin tình báo về cuộc hành quân lần này, bổn vương muốn xem!”

Tuy đã nghe sơ lược về trận chiến đêm qua của người phụ trách tình báo, nhưng Lý Lăng Duệ vẫn muốn biết thêm nhiều chi tiết hơn.
Chương 1218: Tiên sinh tới hả?

Sau hai trận chiến này, mức độ coi trọng Kim Phi trong lòng Lý Lăng Duệ đã lên tới mức độ cao nhất nên hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào về Kim Phi.

Tối qua người phụ trách tình báo cũng không ngủ mà đã tập hợp tình báo lại từ lâu, nghe vậy là đã yêu cầu người quay lại lấy tình báo tiện thể dẫn người chăm ngựa tới đây.

Cách đó mấy dặm trong doanh trại quân Thục, Trương Lương cũng đã thức trắng đêm để chờ tin tình báo.

Gần đây tình hình giữa hai bên ngày càng căng thẳng, việc điều tra của mật thám hai bên cũng ngày càng nghiêm ngặt, mật thám và trinh sát của hai bên cũng xảy ra nhiều cuộc đối đầu âm thầm.

Suy cho cùng trận chiến của đội vận chuyển diễn ra trong lãnh thổ Đảng Hạng, người Đảng Hạng có thể cử người đến đưa tin tình báo một cách công khai, nhưng nếu trinh sát hộ tống muốn gửi tin tức về thì họ phải đi một vòng lớn về phía đông để tránh sự phong tỏa của đối phương, mới có thể truyền tin tức về.

Trương Lương cũng nhận thức rõ tầm quan trọng của nỏ hạng nặng và máy bắn đá trong chiến dịch lần này, nên đêm qua đã thức trắng đợi kết quả cuối cùng của trận chiến.

Đợi đến hừng đông, cuối cùng cũng nhận được tin tức.

Đại Tráng chạy vào lều với một trinh sát đã hứng đầy sương giá trên tóc và lông mày, phấn khích nói với Trương Lương: "Lương ca, chúng ta thắng rồi! Tiêu đoàn 2 đã xử lý sạch sẽ đội vận chuyển của người Đảng Hạng!”

Trương Lương nghe vậy thì rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.

Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn người trinh sát một cái: "Uống chút nước nóng cho ấm người đã."

Nói xong, Trương Lương lập tức đi ra khỏi lều.

Đại Tráng tưởng rằng Trương Lương có chuyện muốn nói riêng với mình nên cũng vội ra ngoài theo.

Ai ngờ rời khỏi lều, Trương Lương cũng phớt lờ anh ta mà nhanh chóng bước đi ra ngoài hàng chục mét, dừng lại bên ngoài một chiếc lều kín đáo.

Lều này là lều tiêu chuẩn dành cho nhân viên hộ tống cũng không khác gì với lều xung quanh, trước đây Đại Tráng không để ý tới.

Có hai nhân viên hộ tống đang trực bên ngoài lều nhưng cả hai đều dùng vải đen che mặt nên không thể nhìn rõ mặt mũi.

Trương Lương bước đến gần một trong hai nhân viên hộ tống thì thầm: "Thiết Chùy, tiên sinh dậy chưa?"

"Thiết Chùy?"

Đại Tráng đi theo phía sau nghe vậy không khỏi nhướng mày một chút, cẩn thận quan sát hai nhân viên hộ tống trước mắt.

Đại Tráng và Thiết Chùy cũng là người quen cũ, trước đây không để ý tới nhưng bây giờ nhìn kỹ hơn, thì thấy hai người đàn ông trái phải che vải đen kia không phải là người khiêng hàng Thiết Chùy kia sao?

Vết lõm trên phần bảo vệ cánh tay là do Bắc Thiên Tầm chém bằng sống dao khi họ bị cô ấy kéo đi so kè!

Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, trước nay luôn như hình với bóng với Kim Phi.

Sao anh ta lại ở đây?

Thiết Chùy ở đây vậy chẳng phải Kim Phi cũng ở gần đây?

Đúng rồi, vừa rồi Trương Lương hỏi là: "Tiên sinh đã dậy chưa?"

Đại Tráng vô thức nhìn về phía sau liều của Thiết Chùy!

Ngay sau đó, bên trong đã vang lên giọng nói lười biếng của Kim Phi: "Lương ca, vào đi!"

Lúc này Trương Lương mới xốc lều vải lên đi vào.

Đại Tráng nhân cơ hội nhìn vào trong lều, ngay lúc nhìn thấy Kim Phi đang xỏ giày.

“Thiết Chùy, ngươi với tiên sinh tới đây lúc nào vậy?”

Đại Tráng không dám xong thẳng vào lều của Kim Phi mà nắm lấy cánh tay Thiết Chùy hỏi: “Sao ta không biết?”

"Giữ bí mật!"

Thiết Chùy nhướng chân mày với Đại Tráng.

"Hừ đáng ghét!" Đại Tráng liếc Thiết Chùy mồi rồi đi ra khỏi lều, định nghe Trương Lương và Kim Phi nói gì thì đã bị Thiết Chùy đá bay ra ngoài!

Mặt Thiết Chuỳ âm trầm nói: “Muốn nghe lén trước mặt ta ư? Ngươi tưởng ta là vật trang trí à?”

Đại Tráng đang muốn nói chuyện đã nghe thấy Trương Lương ở trong lạnh lùng quát ra: "Hai ngươi muốn hát tuồng sao? Muốn vào thì vào nhanh lên, còn thấy chưa đủ chú ý à?”

"Dạ!"

Đại Tráng dạ một tiếng vén rèm đi vào lều, trước khi đi vào còn không quên đá Thiết Chùy một cái để trả thù.

Thiết Chùy muốn đánh trả nhưng Đại Tráng đã hạ rèm đi vào.

“Tên này ngươi giỏi lắm, chờ ngươi ra ngoài ta sẽ tính sổ với ngươi!”

Thiết Chùy nghiến răng, bắt đầu suy nghĩ nên chỉnh đốn tên Đại Tráng này như thế nào.

Khi Đại Tráng bước vào trong lều thái độ lập tức thay đổi, đầu tiên là chào quân đội với Kim Phi sau đó phấn khích hỏi: "Tiên sinh, ngài tới đây lúc nào vậy?"

“Tới đây mấy ngày rồi," Kim Phi thản nhiên trả lời. Sau đó vừa xỏ giày vừa nhìn Trương Lương: "Tiểu đoàn 2 có tin gì không?"

“Thưa có! Lính trinh sát vừa cho người đến báo cáo. Tiểu đoàn 2 đã xử lý sạch đội vận chuyển của Đảng Hạng, máy bắn đá và nỏ hạng nặng đều bị thiêu rụi!"

Trương Lương gật đầu xin chỉ thị: “Tiên sinh, ngài muốn cho trinh sát đến đây hay là ta tổng hợp tài liệu tới đưa cho ngài?"

“Để ta với huynh qua kia nhìn xem! Ở trong cái lều nhỏ này mấy ngày thân thể ta sắp rỉ sét rồi!

Kim Phi đi giày rồi đứng dậy.

"Tiên sinh, ngài muốn công khai xuất hiện sao?" Mặt Trương Lương có chút lo lắng.

Mấy ngày trước Kim Phi âm thầm đến đây, lúc đó không ai biết tới sự xuất hiện của Kim Phi ngoại trừ Trương Lương và mật thám phụ trách liên lạc của tiểu đoàn Chung Minh.

Đêm qua Trương Lương đến gặp Kim Phi, y nói khi trận chiến với đội vận chuyển có kết quả thì hành tung của y không cần giữ bí mật nữa, cho nên vừa rồi Trương Lương mới không tránh Đại Tráng.

Nhưng anh ta không ngờ Kim Phi lại muốn công khai xuất hiện.

Lý Lăng Duệ vô cùng kiêng dè Kim Phi, nếu không hắn đã không cho bộ tộc Hắc Vân đi mai phục kênh Lạc Dương.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc Kim Phi công khai lộ diện ở doanh trại quân Thục không phải là cố ý khiêu khích Lý Lăng Duệ sao?

Lỡ như Lý Lăng Duệ phát động tổng tấn công thì phải làm sao bây giờ?

Trương Lương có phần lo lắng.

"Kế hoạch của tiểu đoàn 2 thành công, đã thiêu sạch nỏ hạng nặng và máy bắn đá của người Đảng Hạng phải không?" Kim Phi quay lại nhìn Trương Lương.

Trương Lương lại không hiểu sao Kim Phi lại hỏi như vậy nhưng anh ta vẫn gật đầu và nói: "Đúng vậy!"

“Vậy thì không có gì phải lo lắng cả!" Kim Phi mỉm cười nói: "Bản chất Lý Lăng Duệ này rất đa nghi, trông có vẻ liều lĩnh nhưng thật ra lại rất cẩn thận!

Nếu nhìn kỹ vào đội hình quân sự mà hắn bố trí, tất cả đều được sắp xếp theo trường hợp là nỏ hạng nặng và máy bắn đá sẽ được chuyển đến sớm. Bây giờ máy bắn đá và nỏ hạng nặng đều bị chúng ta thiêu sạch, cho dù Lý Lăng Duệ biết ta tới cũng sẽ không dễ dàng phát động tổng tấn công, cho dù muốn phát động cũng phải sắp xếp lại đội hình thêm lần nữa!”

"Có lý!” Trương Lương đột nhiên bừng tỉnh gật đầu, sau đó xin chỉ thị: "Tiên sinh, vậy chúng ta có cần thừa dịp Lý Lăng Duệ đang sắp xếp lại cho người đi đánh lén không?"

“Không cần, Lý Lăng Duệ sẽ không cho chúng ta cơ hội này!" Kim Phi xua tay nói: "Nếu chúng ta thật sự cho người tới, e rằng sẽ đúng như hắn mong muốn!"

Dù đã thắng liên tiếp hai trận nhưng lòng Kim Phi hiểu rõ khi đối mặt với mấy trăm ngàn người Đảng Hạng, cơ hội chiến thắng của họ vẫn rất thấp!

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Kim Phi bỏ lại tiểu đoàn Thiết Hổ và đội nữ công nhân súng kíp, để xông tới doanh trại quân Thục trước.

Y thật sự không yên tâm về bên này!

Nhưng y lo mình xuất hiện sẽ chọc tức Lý Lăng Duệ, nên từ khi tới đây cứ quanh quẩn trong mười mấy mét lều trại.

Bây giờ mọi chuyện y dự tính đã xong thì cũng nên ra ngoài hít thở một chút!

Thấy Kim Phi đã quyết định, Trương Lương cũng không kiên trì nữa mà theo Kim Phi ra khỏi lều.

Kim Phi đứng ở cửa lều duỗi người, sau đó quay đầu nhìn về phía bắc.
Chương 1219: Huân chương hạng nhất

Doanh trại của hai bên được đặt quá gần nhau, sáng sớm hôm nay còn không có sương mù, dù không dùng ống nhòm, Kim Phi vừa liếc đã có thể thấy doanh trại của người Đảng Hạng

Vừa đưa mắt nhìn sang, bèn thấy khắp nơi đều là lều vải, trải dài tít tắp mù khơi!

Lý Lăng Duệ vì muốn phô trương thanh thế, cố ý cắm mười mấy cột cờ lớn ở trận địa đầu tiên. Cờ lớn bị gió rét thổi bay phấp phới.

Trương Lương bên này cũng không kém cạnh, mặc dù bên này số người không nhiều như bên kia, nhưng vẫn cứ xếp cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá to sừng sững trên hàng đầu tiên, có nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen đứng bên cạnh, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhìn vào cũng cảm thấy áp lực vô cùng!

Gió đông lạnh thấu xương, tràn đầy hơi thở xơ xác tiêu điều!

Kim Phi hít sâu một hơi, quay người đi vào trong lều vải của Trương Lương.

Vừa hay lúc này có một đội nữ nhân viên hộ tống mới đi tuần tra qua, nhìn thấy Kim Phi, toàn đội ngẩn người, sau đó tỏ ra vui mừng, dừng bước đứng lại chào Kim Phi!

Kim Phi gật đầu với họ một cái, tiếp tục bước đi.

Đối mặt với đại quân mấy trăm ngàn người, ngay cả Trương Lương cũng cảm thấy căng thẳng, huống chi là những nhân viên hộ tống bình thường này chứ?

Nhưng nhìn thấy Kim Phi, các nữ nhân viên hộ tống không khỏi cảm thấy yên tâm hơn!

Thật giống như chỉ cần Kim Phi ở đây, bất kỳ khó khăn nào cũng trở nên vô cùng dễ dàng!

Thật ra thì đây chính là tài sản lớn nhất mà Kim Phi tích cóp được trong vòng hai năm qua.

Dù bây giờ y chẳng có gì, chỉ cần có sự tin tưởng này của nhân dân Xuyên Thục, Kim Phi vẫn có thể xây dựng lại từ đầu.

Tới lều vải, người trinh sát kia đang ngồi trước lò sưởi, ôm ly nước sưởi ấm.

Thấy Kim Phi đi vào, lính trinh sát cũng thoáng giật mình, sau đó vội hạ ly nước xuống, đứng dậy, ưỡn lưng thẳng tắp chào Kim Phi theo kiểu quân đội!

“Bị đông cứng rồi à?” Kim Phi nhìn lính trinh sát khoát khoát tay: "Ngồi xuống nói đi!”

Sương lạnh trên đầu lông mày của lính trinh sát đã tan ra, nhưng trên đỉnh đầu hẵng còn vương không ít, sau khi sưởi ấm, toàn thân anh ta cũng bốc lên một làn khói trắng.

Kim Phi không khỏi nhớ lại video ngắn mình từng xem kiếp trước, người đàn ông bởi vì lên cơn sốt mà toàn thân thấm đẫm mồ hôi, cởi áo khoác ra toàn thân tỏa ra hơi nóng, dân mạng kháy đểu bảo đây là hệ thống miễn dịch chất lượng cao đang tiêu diệt virus đấy.

Mặc dù Kim Phi không hỏi, nhưng y biết lính trinh sát từ Đảng Hạng chạy về, chắc chắn đã bị tê cóng ít nhiều.

Cơ thể không khỏe, qua một thời gian nữa chắc sẽ ốm nặng một trận đây.

Người lính trinh sát này cũng coi như là người đã hoạt động lâu trong tiêu cục, biết tính Kim Phi hiền lành, cũng không khách sáo, cười ngây ngô một cái rồi lại ngồi xuống.

Đến khi Trương Lương và Đại Tráng vào lều, Kim Phi bèn ra hiệu cho lính trinh sát bắt đầu.

Lính trinh sát đặt ly trà xuống, bắt đầu kể là hành trình mình đã trải qua.

Kim Phi rất nghiêm túc lắng nghe, lưng chừng cũng không ngắt lời kể của lính trinh sát.

Nghe đến đoạn đại đội súng kíp tiêu diệt hàng tá kỵ binh viện trợ của người Đảng Hạng, dẫn tù binh chạy tới nơi đã hẹn, Kim Phi mới thở phào một hơi.

Trương Lương ngồi sau lưng y cũng như vậy.

Thật ra thì kế hoạch lần này được triển khai một cách vô cùng gấp gáp, hơn nữa dạo này Đảng Hạng còn đang điều tra mật thám nghiêm ngặt, Trương Lương cũng không có cách nào bố trí đoàn đội thông qua đường buôn bán tiến vào Đảng Hạng, chỉ đành sắp xếp cho đại đội súng kíp chia thành từng tốp nhỏ bí mật thâm nhập, sau đó tập hợp lại.

Cộng tất cả lại đại đội súng kíp cũng chỉ có hơn trăm người, cho dù có súng kíp, phi thuyền và khinh khí cầu, đối mặt với đội vận chuyển mấy ngàn người ở biên giới Đảng Hạng, cũng cực kỳ nguy hiểm.

Phàm là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, e là đại đội súng kíp đã chết hết rồi!

Vẫn còn may, nhiệm vụ thuận lợi hơn nhiều so với Kim Phi dự đoán, đại đội súng kíp không chỉ thiêu rụi máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, còn bắt được rất nhiều tù binh và kịp rút lui toàn quân.

“Nhớ kỹ, chờ đại đội hai trở lại, phải gửi thư lên tổng bộ xin trao tặng chiến công hạng nhất tập thể cho họ!” Kim Phi quay đầu nói với Trương Lương.

Chiến công hạng nhất của tiêu cục Trấn Viễn khó lắm mới có được, đa phần chiến công hạng nhất cá nhân đều là được truy tặng.

Chiến công hạng nhất cá nhân còn sống, bây giờ trong toàn bộ tiêu cục Trấn Viễn chỉ còn duy nhất một người là Đường Phi.

Chiến công hạng nhất của cả tập thể nhiều hơn so với chiến công hạng nhất của một cá nhân, nhưng số lượng không quá nhiều, hơn nữa đa phần chiến công hạng nhất của cả tập thể đều là dùng mạng sống của rất nhiều người đổi lấy.

Ví dụ như trong cuộc chiến thành Du Quan lúc trước, không ít đại đội cũng được trao tặng chiến công hạng nhất hoặc là chiến công hạng nhì, nhưng rất nhiều đại đội có tỷ lệ thương vong quá 70%, đặc biệt có đại đội chỉ còn sót lại mấy người.

Cho nên rất nhiều nhân viên hộ tống đều nói, cho dù là chiến công hạng nhất của một người hay là một tập thể, cũng đều là đổi từ mạng sống mà có.

Sống như đại đội súng kíp kịp rút lui toàn quân còn có thể được trao tặng chiến công hạng nhất, vô cùng hiếm thấy.

Nhưng mà chế độ thưởng chiến công mà Kim Phi lập ra không phải người chết là không được hưởng.

Đại đội súng kíp lần này một mình thâm nhập vào phía sau địch, phục kích đội vận chuyển của kẻ địch cách doanh trại mấy chục dặm, có thể nói mỗi một người đều ở trong thế nằm trên lưng cọp.

Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải thể hiện rõ độ dễ của nhiệm vụ lần này, mà đang thể hiện rõ tài năng của đại đội hai.

Theo quan điểm của Kim Phi, đại đội đáng nhận được sự khen thưởng và khích lệ như vậy!

“Đa tạ tiên sinh!”

Lính trinh sát phấn khích cười tít mắt.

Kim Phi tự tay nộp đơn cho bọn họ, này thì hạng nhất nắm chắc trong tầm tay rồi!

Thân là một thành viên của đại đội hai, từ sâu thẳm trong tim lính trinh sát cảm thấy vui mừng và rất tự hào!

“Không cần cảm ơn ta, đây là đều các anh đáng nhận được!”

Kim Phi vỗ vai lính trinh sát: “Lúc ngươi trở lại, đại đội hai đã đến dốc Bò Cạp rồi sao?”

“Đến rồi!” Lính trinh sát gật đầu trả lời: “Đại đội trưởng làm theo quân lệnh, nhốt tù binh vào đỉnh dốc Bò Cạp rồi!”

“Vậy thì tốt!” Kim Phi gật đầu một cái, đứng dậy đi đến trước tấm bản đồ bên cạnh.

Kim Phi nhìn chằm chằm bản đồ mười mấy phút, rồi mới quay đầu nói với Trương Lương: “Ta nhớ hoàng đế mới của Đảng Hạng nói sẽ phái sứ giả đến đàm phán với Vũ Dương, đã đến chưa?”

Ban đầu sau khi Hải Đông Thanh xuất hiện không lâu, người Đảng Hạng đã ra tay bắt nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội trong lãnh thổ, sau đó chuẩn bị dùng họ để uy hiếp Kim Phi.

Kim Phi cũng đưa Lý Kế Sơn đến Hi Châu ngay vào lúc đó, hơn nữa còn đặt điều rằng người Đảng Hạng dám tấn công nhân viên hộ tống và nhân viên của thương hội, y sẽ làm thịt Lý Kế Sơn.

Không thể không nói, chiêu này của Kim Phi vừa hay đánh trúng chỗ hiểm của hoàng đế mới Đảng Hạng.

Mặc dù hoàng đế mới chỉ mong lão hoàng đế Lý Kế Sơn chết rũ ở Đại Khang, nhưng khi Kim Phi đưa Lý Kế Sơn lên chiến trường trước cái nhìn chăm chú của hàng nghìn người, hoàng đế mới lại không dám ra tay, nếu không trên người hắn sẽ mang tội danh giết cha.

Đối với một người hoàng đế, tội danh này quả là trí mạng, huống chi vị hoàng đế này mới đăng cơ không lâu, ngai vàng còn chưa ngồi vững.

Hoàng đế mới hết cách, chỉ có thể chuyển lời cho Cửu công chúa, bảo Kim Phi đừng manh động, phía người Đảng Hạng sẽ sớm phái người đến Xuyên Thục đàm phán.

Nhưng lúc đó Kim Phi chỉ quan tâm đến chiến sự ở thành Du Quan, không đợi sứ giả của Đảng Hạng đến Xuyên Thục, y đã dẫn người lên đường rồi.

Sau khi quay về, lại bận bịu chuyện của Hi Châu, quên béng mất sứ giả Đảng Hạng, đến bây giờ mới nhớ ra.

“Tiên sinh, ngày thứ hai khi ngài lên đường đến thành Du Quan, sứ giả của Đảng Hạng đến Kim Xuyên, nhưng bệ hạ không gặp hắn, mà chỉ sai người nói với sứ giả Đảng Hạng, bảo bọn họ mau chóng thả người của chúng ta ra, sau đó bệ hạ lại phái người đuổi sứ giả đi.”

Trương Lương trả lời: “Nhưng mà tới tận bây giờ người Đảng Hạng vẫn chưa thả người của chúng ta!”
Chương 1220: Chứng nhận ký giả

“Chỉ nói một câu như thế, Đảng Hạng chắc chắn sẽ không thả người."

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Sắp xếp một người khác đến gặp Lý Lăng Duệ, nói cho hắn biết ta muốn cùng hắn trao đổi con tin!"

Kể từ khi Đảng Hạng bắt nhân viên hộ tống và các nhân viên của thương hội làm con tin, Kim Phi đã rất quan tâm đến vấn đề này.

Tuy nhiên, kể từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, khủng hoảng bủa vây Kim Xuyên với nguy cơ tứ bề. Thành Du Quan cũng đang trên bờ vực nguy hiểm. Kim Phi chỉ có thể sắp xếp người cử Lý Kế Sơn đến Hi Châu để đe dọa Đảng Hạng rồi vội vã chạy đến thành Du Quan.

Hiện tại thành Du Quan đã được bình định, Kim Phi cuối cùng cũng tìm được thời gian để tới Hi Châu.

Lần này đến Hi Châu, Kim Phi có hai mục tiêu, thứ nhất là đối phó với đội quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng, thứ hai là tìm cách giải cứu nhân viên hộ tống và các nhân viên thương hội bị Đảng Hạng giam giữ.

Nhưng cứu người khỏi tay Đảng Hạng thì nói dễ hơn làm.

Trong khoảng thời gian Kim Phi đến thành Du Quan, Trương Lương và Hàn Phong cũng không ngồi yên. Họ đã thử nhiều cách khác nhau nhưng Đảng Hạng đã trực tiếp đưa đoàn nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội đến doanh trại quân sự của Đảng Hạng, nơi được canh phòng nghiêm ngặt.

Trại quân sự đó nằm ở khu vực trung tâm của Đảng Hạng, trừ khi Trương Lương phái một đội quân lớn đến san phẳng trại quân sự đó, nếu không thì hoàn toàn không có khả năng giải cứu con tin.

Về phương diện này, Kim Phi cũng không có biện pháp tốt nào. Sau nhiều cân nhắc, y chỉ có thể nghĩ ra chiến lược trao đổi con tin.

Lý Lăng Duệ ước gì Kim Phi giết chết Lý Kế Sơn cho rồi, vì vậy việc trao đổi Lý Kế Sơn sẽ không hiệu quả. Nếu không thì Cửu công chúa đã làm rồi.

Về đội vận chuyển máy bắn đá và kỵ binh, họ đã được Đảng Hạng tuyển chọn kỹ lưỡng, trong đó có nhiều người là họ hàng xa của vương thất hoặc các gia tộc quyền quý có thế lực khác trong Đảng Hạng.

Nếu có một hai người, Lý Lăng Duệ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của bọn họ chút nào, nhưng đại đội súng kíp đã bắt được mấy ngàn người, quan hệ phía sau bọn họ rất phức tạp, Lý Lăng Duệ phải thận trọng!

Hơn nữa, Đảng Hạng rất xem trọng võ nghệ, giới quyền quý có truyền thống gửi con cái đi lính huấn luyện. Ví dụ như Lý Lăng Duệ đã nhập ngũ năm mười ba tuổi.

Trên thực tế, tầng lớp quyền quý Đại Khang cũng tuân theo truyền thống này. Tuy nhiên, con cháu của tầng lớp quyền quý Đại Khang coi con đường quân sự của họ như một con đường mạ vàng. Họ háo hức khoe gia cảnh của mình với mọi người và khi đã vào quân đội, họ tập trung vào việc hưởng các đặc quyền, nghĩ cách để có được uy tín.

Bầu không khí trong quân đội Đại Khang dần bị hủy hoại bởi hành vi suy đồi của những đứa con được nuông chiều này.

Nhưng con em của người Đảng Hạng thì ngược lại. Sau khi nhập ngũ, phần lớn họ vẫn giữ thái độ rất khiêm tốn.

Lý Lăng Duệ nhập ngũ năm mười ba tuổi, và cho đến khi mười bảy tuổi, hắn đã hoàn toàn có được chỗ đứng trong quân đội, quyết định bắt đầu xây dựng đội ngũ nòng cốt của riêng mình trước khi công khai danh tính của bản thân.

Tất nhiên, giới quyền quý của Đảng Hạng sẽ không ngẫu nhiên xếp con cái của họ vào bất kỳ đơn vị nào. Họ cẩn thận lựa chọn đơn vị mang lại cơ hội thăng tiến đáng kể trong tương lai, đảm bảo cả sự hỗ trợ và sự an toàn cho con em mình.

Trong số các đơn vị này, kỵ binh có nhiệm vụ hộ tống máy bắn đá là một trong những đơn vị quân đội được tầng lớp quyền quý của Đảng Hạng ưu ái nhất.

Đơn vị này trực thuộc hoàng gia, có nhiệm vụ chính là bảo vệ hoàng thành và đảm nhận những nhiệm vụ không đòi hỏi hiệu quả chiến đấu cao nhưng đòi hỏi lòng trung thành cao, chẳng hạn như nhiệm vụ hộ tống hiện nay.

Việc gửi con đi lính là để tích lũy kinh nghiệm chứ không phải để con đi chết.

Đơn vị này đáp ứng hoàn hảo yêu cầu và thường xuyên là đơn vị đào tạo con cái của các hoàng tử Đảng Hạng và các gia đình có thế lực.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kim Phi quyết định để đội súng kíp bắt đội mã phu và kỵ binh vận chuyển!

Y định dùng những người này để đổi lấy nhân viên hộ tống và nhân viên thương hội bị bắt với Lý Lăng Duệ!

Nhưng bắt được nhiều người như vậy trong lãnh thổ Đảng Hạng là điều vô cùng khó khăn. Kim Phi ban đầu không đặt nhiều kỳ vọng nhưng không ngờ đội súng kíp đã thực sự làm được điều đó.

Đây cũng là lý do Kim Phi chủ động xin khen tặng hạng nhất cho đại đội súng kíp.

Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ này là vô cùng khó khăn!

"Ta sẽ ngay lập tức tìm người gửi tin cho Lý Lăng Duệ!"

Trương Lương gật đầu, đi ra khỏi lều.

Nhưng sau khi ra khỏi lều, Trương Lương lại có hơi do dự.

Lý Lăng Duệ tất nhiên kiêu ngạo, lần này liên tiếp chịu hai tổn thất lớn dưới tay Kim Phi, rất có khả năng hắn sẽ tức giận, giết chết người đi truyền tin.

Vậy nên phái ai đi đây?

Trương Lương nghĩ nghĩ, quyết định không ép buộc phân công thông qua mệnh lệnh mà chọn một người tình nguyện.

Chẳng bao lâu sau, trong doanh trại quân Thục lan truyền tin tức rằng đêm qua đội súng kíp đã bắt được một nhóm tù nhân trong lãnh thổ Đảng Hạng và hiện đang cần người tự nguyện đến doanh trại Đảng Hạng để đàm phán với Lý Lăng Duệ. Mục đích là trao đổi những người bị bắt để lấy nhân viên hộ tống và các nhân viên của thương hội đang bị bắt giữ.

Mặc dù Trương Lương đã giải thích trước về sự nguy hiểm của nhiệm vụ này, nhưng không lâu sau khi tin tức được công bố, bảy, tám người đã chủ động đăng ký.

Trong số đó, có những người nhiệt tình thực sự không sợ chết, và cũng có những người muốn chiến đấu hết mình để lập công.

Theo quan điểm của Kim Phi, ngay cả những người đăng ký là vì muốn lập công cũng hiểu được rủi ro và đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ mình trong lãnh thổ Đảng Hạng.

Phương thức lập công lên chức này vẫn được coi trọng hơn so với việc nịnh nọt.

Vì sự tôn trọng, Kim Phi quyết định gặp họ.

Tuy nhiên, cả Kim Phi và Trương Lương đều ngạc nhiên khi tìm thấy một chàng trai trẻ mặc quần áo thô trong nhóm hộ tống.

Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra tên của người thanh niên: "Lý Địch, sao ngươi lại ở đây?"

Y đã từng nhìn thấy thằng nhóc này ở Kim Xuyên hai lần.

Lần đầu tiên là trong xưởng giấy, Lý Địch đưa muội muội mắc chứng tự kỷ của mình phụ trách khắc và in.

Lần thứ hai nhìn thấy là trong phòng làm việc của Trần Văn Viễn, lúc ấy Kim Phi còn hơi ngạc nhiên.

Nhưng điều khiến Kim Phi ngạc nhiên hơn nữa là y không ngờ cuộc gặp gỡ thứ ba giữa hai người lại ở đây.

Không phải Lý Địch làm việc dưới trướng Trần Văn Viễn sao, sao cậu bé lại ra tiền tuyến rồi?

“Hồi bẩm tiên sinh, Triệu lão tiên sinh cần cập nhật theo thời gian thực về tình hình quân sự ở Hi Châu. Ta đã từng là nô lệ trong Đảng Hạng nhiều năm nên ta tình nguyện đi vì ta hiểu tương đối rõ về Đảng Hạng!” Lý Địch giải thích.

"Tiên sinh, thằng nhóc này không đơn giản đâu," Trương Lương thấy Kim Phi nhận ra Lý Địch, mỉm cười nói: "Cậu bé là ký giả được chính thức công nhận đầu tiên đã vượt qua bài đánh giá của Triệu lão tiên sinh và Trần công tử, còn được cấp chứng nhận ký giả."

"Thật sao?" Kim Phi cũng mỉm cười khi nghe thấy tin này.

Y biết chuyện Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc huấn luyện ký giả, nhưng cũng không để ý lắm.

Không ngờ, hai người họ còn làm chứng nhận ký giả.

"Tiên sinh, đây là chứng nhận ký giả của ta!"

Lý Địch lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong lồng ngực, cầm bằng hai tay đưa tới trước mặt Kim Phi.

Kim Phi nhận lấy, lật mở ra nhìn.

Quyển sổ nhỏ giống với giấy chứng nhận của trung sĩ của Quân hộ tống Trấn Viễn, có tên và quê quán của Lý Địch. Tên được đóng dấu thép của tòa soạn nhật báo Kim Xuyên.

“Mới trở thành ký giả đã lập tức ra tiền tuyến làm ký giả chiến trường, thật dũng cảm!”

Kim Phi khen ngợi, hỏi: “Bây giờ ngươi đã ở tiền tuyến, còn muội muội ngươi thì sao?”

"Nhờ có tiên sinh mà phu nhân Hạ Nhi đã biết được tình hình của Đậu Đậu nên đã bảo tiểu thư Tiểu Nga và tiểu thư A Xuân đi chơi với Đậu Đậu. Đậu Đậu giờ đã vui vẻ hơn rất nhiều và thậm chí còn đồng ý đến trường đi học vào tháng trước."

Nói đến muội muội, Lý Địch không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp trên môi.

"Vậy là tốt rồi," Kim Phi cũng mừng cho Lý Địch, sau đó khoát tay nói: "Được rồi, ngươi có thể trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK