Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Nước trong triều quá sâu

“Tiên sinh, nhanh lên tháp đi!”

Đại Khang không có đường bê tông, ngựa phi nước đại, khói bụi bốc lên mù mịt khiến Khánh Mộ Lam không nhìn rõ ai đang đến, tưởng bọn thổ phỉ tìm cứu viện, cô ấy vội vàng giục Kim Phi lên tháp…

Các cựu binh và nữ binh trên tháp cũng kịp thời xoay một số nỏ hạng nặng hướng ra bên ngoài, chuẩn bị phòng thủ.

Nhưng đám người Kim Phi đều không có chút động tĩnh nào.

“Đừng căng thẳng, có lẽ là đám người Đại Lưu tới đấy”.

Ở đất Thục Xuyên, rất khó để có thể nhìn thấy những chiến mã thảo nguyên cao lớn, toàn bộ huyện Kim Xuyên, có thực lực tập hợp nhiều đội chiến mã như vậy chỉ có mình Kim Phi mà thôi.

Đội chiến mã tới gần mấy trăm mét thì bắt đầu giảm tốc độ, khói tan dần, Khánh Mộ Lam nhìn thấy thủ lĩnh quả thực là Đại Lưu liền ra hiệu cho các nữ binh lính gỡ phòng thủ.

“Tiên sinh, chiến mã nhận được rồi, ngoại trừ số ta mang tới, chỗ còn lại đều bảo người mang về làng Tây Hà rồi”.

Đại Lưu vuốt ve chiến mã, dịu dàng hơn nhiều so với vợ mình.

“Ta còn tưởng rằng Khánh Hầu chưa nhận được thư của ta cơ”, Kim Phi cười nói.

Từ sớm y đã viết thư cho Khánh Hoài nói rằng mình cần một lượng chiến mã, đáng lẽ phải có từ lâu rồi, kết quả kéo dài đến tận hôm qua mới có người tới báo tin rằng chiến mã tới rồi.

“Đúng rồi, đây là thư mà Khánh Hầu gửi cho tiên sinh và Khánh Mộ Lam cô nương”.

Đại Lưu lau tay vào áo, sau đó lấy ra hai phong thư, lần lượt đưa cho Kim Phi và Khánh Mộ Lam.

Hai người đọc thư xong, nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài một hơi.

“Đám tướng lĩnh này lúc đánh trận thì kẻ này chạy nhanh hơn kẻ kia, lúc giành công lao và chiến lợi phẩm thì ai nấy đều không kém cạnh!”

Khánh Mộ Lam nói: “Thật không biết xấu hổ”.

“Hi vọng ca ca của cô không sao”.

Kim Phi cười khổ lắc đầu.

“Ca ca tôi nhất định sẽ không sao, Trương Khải Uy của Đức Ninh Quân là cái thá gì chứ? Có thể so sánh được với ca ca ta sao?”

Khánh Mộ Lam tức giận nói: “Khi đó bỏ trốn trước trận chiến, cũng may có ca ca ta lo liệu đại cục, nếu đổi thành ta thì không chỉ đơn giản đánh gãy chân hắn như vậy đâu, ta sẽ chặt đầu hắn luôn!”

Từ sau trận chiến ở thành Vị Châu kết thúc, đám tướng lính kém cỏi bị dọa chạy té khói lại đưa các thuộc hạ quay về.

Lại còn trơ trẽn nói rằng bọn họ cũng tham gia chiến đấu, còn yêu cầu Phạm tướng quân bẩm báo lên triều đình, ban công thưởng cho bọn họ.

Đám quan trong triều không đánh trận được, nhưng lại cực kỳ yêu thích những chiến mã cao lớn trên thảo nguyên, nếu ai vào triều mà không có xe ngựa do ngựa trên thảo nguyên kéo hoặc là cận vệ không cưỡi ngựa thảo nguyên thì sẽ bị chê cười và khinh thường, cảm thấy triều thần này không có bản lĩnh, đến con ngựa thảo nguyên cũng không có được.

Vì vậy đám tướng lĩnh kém cỏi đó còn nhiệt tình trong việc cướp ngựa chiến thảo nguyên hơn là đánh trận.

Phạm tướng quân cũng là dân lão làng trong triều, hiểu rất rõ thế lực phía sau đám tướng lĩnh kém cỏi này, mà lần này công lao quá lớn, ông ấy và Khánh Hoài không thể ăn hết được, nếu như cố ăn thì rất có thể sẽ bị nghẹn.

Vì vậy chỉ có thể từ bỏ một số công lao, tiến hành trao đổi lợi ích với những thế lực phía sau bọn họ.

Đây cũng chính là lý do vì sao Kim Phi kịp thời dừng lại.

Nước trong triều quá sâu, một kỹ sư thẳng thắn như y hoàn toàn không thể gánh nổi, nếu như nhất quyết ở lại biên giới đòi công, đến lúc đó làm sao chết có lẽ cũng chẳng biết.

Khánh Hoài cũng không phải không hiểu đạo lý này, khi Phạm tướng quân phân chia công lao, anh cũng đồng ý.

Mãi cho đến khi Trương Khải Uy dẫn người tới.

Tên này khi đó thấy Kim Phi đánh thắng trận liền lao tới vội vàng đòi tham gia, Phạm tướng quân cũng không giữ được.

Kết quả Kim Phi chỉ bảo hắn trông chừng tù nhân, nhiệm vụ đơn giản như vậy mà hắn cũng làm không nổi, bị mấy tên nội gián làm cho xôi hỏng bỏng không.

Nếu như không phải Kim Phi có phòng bị kỹ càng, thuận thế lui vào trong núi, lần đó không chừng đã xong đời.

Kết quả Trương Khải Uy khi phát hiện tù nhân nổi loạn, không hề nghĩ cách khắc phục hậu quả, càng không nghĩ đến việc ứng cứu Thiết Lâm Quân mà ngay lập tức lựa chọn vất bỏ binh lính, dẫn theo các cận vệ bỏ chạy.

Khi Khánh Hoài biết chuyện này đã vô cùng tức giận, mặc kệ vết thương trên người, quyết cầm đao đi chém hắn.

Đáng tiếc Trương Khải Uy nghĩ rằng thành Vị Châu cũng không trụ được, không hề vào thành mà đưa người quay về kinh luôn.

Cũng chính nhờ Trương Khải Uy mà Kim Phi đã nhận thức được rằng triều đường Đại Khang đã hết thuốc chữa rồi.

Loại tướng quân bỏ chạy trước trận chiến thế này khi quay về không những không bị trách phạt, ngược lại còn thuận buồm phất lên, đi khắp nơi khoe mẽ rằng mình đã chiến đấu hết sức với người Đảng Hạng.

Thời gian trước còn được phái quay về thành Vị Châu, thay mặt nhà họ Trương đòi công lao và chiến mã.

Nếu như là nhà khác thì Khánh Hoài sẽ chấp nhận, nhưng gặp phải Trương Khải Uy thì anh không nhịn được.

Nếu không phải Kim Phi nỗ lực lật ngược tình thế, Thiết Lâm Quân khi đó đã bị Trương Khải Uy hại cho mất trắng rồi.

Bây giờ lại còn mặt mũi tới đây đòi công lao và chiến mã?

Cho dù tượng đất sét còn biết tức giận, huống chi là Khánh Hoài chiến công hiển hách.

Kết quả của Trương Khải Uy không cần nói cũng biết.

Không những không lấy được gì, hai cái chân còn bị Khánh Hoài đánh gãy trước mặt tất cả đám tướng lĩnh.

“Ca ca của cô lần này có chút kích động, cho dù thế nào, Trương Khải Uy cũng đại diện cho nhà họ Trương, nếu như thực sự tức giận thì âm thầm đánh lén là được rồi. Bây giờ gần như là cá chết lưới rách với nhà họ Trương rồi”.

Kim Phi thở dài một hơi, có chút lo lắng cho Khánh Hoài.

Nhưng Khánh Mộ Lam là muội muội lại không có chút lo lắng nào mà chỉ tràn đầy tức giận.

“Tiên sinh, ngài không hiểu rõ về triều đường”.

Khánh Mộ Lam nói: “Thực chất chỉ cần có đủ lợi ích, giữa các gia tộc không có cái gọi là cá chết lưới rách đâi, hơn nữa ta đoán Khánh Hoài ca ca không phải là kích động, có lẽ là cố tình làm vậy”.

“Cố ý? Vì sao vậy?”, Kim Phi tò mò hỏi.

“Khánh Hoài ca ca mới tuổi này đã vô cùng xuất chúng, đạt được Hầu tước, sắp tới chức Quốc công rồi”.

Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh cảm thấy bệ hạ liệu có cho phép một nhà hai cha con đều là Quốc công không?”

“Nhất định là không rồi”, Kim Phi đã đại khái hiểu được ý của Khánh Mộ Lam.

“Tiên sinh có lẽ cũng biết, lần này công lao rất lớn, đối với đám tướng lĩnh hèn đó mà nói là mật ngọt chết người, nhưng đối với Khánh Hoài ca ca thì lại là độc dược”.

Khánh Mộ Lam nói: “Chỉ riêng trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, gần như có thể nói là do một mình Thiết Lâm Quân đạt được, ai cũng không thể phủ nhận công lao của Thiết Lâm Quân, của tiên sinh và của Khánh Hoài ca ca”.

“Thực chất bệ hạ đã rất nhiều năm không phong tước rồi, lần này ngoại lệ phong tước cho tiên sinh cũng là vì lý do này. Nếu không phải như vậy thì sẽ không thể ngăn được lời đồn đại trong dân chúng”.

“Cũng có nghĩa là, công lao này, Khánh Hầu mặc dù không muốn nhưng cũng phải nhận. Vì vậy ngài ấy mới đánh gãy chân Trương Khải Uy, như vậy có thể cho triều đường một lý do thích hợp để giảm bớt công lao của ngài ấy, phải không?”

“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam bất lực thở dài.

Kim Phi không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định khi đó của mình, cũng cảm thấy buồn thay cho Khánh Hoài.

Lập được công nhưng lại phải tiêu tốn tâm tư gạt ra.

Kim Phi hoàn toàn không biết nên bàn luận chuyện này thế nào.

“Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, cô bàn giao với Đại Lưu rồi đi cùng ta đi”.

“Ta có thể đi được rồi sao?”

Hai mắt Khánh Mộ Lam liền sáng lên: “Đi đâu?”

“Đến huyện phủ, chứng kiến ta và Tiểu Bắc lĩnh hôn thư, sau này đừng có nói là bọn ta lén lén lút lút nữa”.
Chương 282: Lĩnh giấy

Lần này Kim Phi tới núi Hổ Đầu chính là để đưa Khánh Mộ Lam rời đi.

Y hiểu quá rõ tính cách của Khánh Mộ Lam rồi, mấy năm trước cô ấy bị quản thúc trong biệt viện quá lâu, tính tình đến tận bây giờ vẫn bị ảnh hưởng, chính vì vậy nên thi thoảng sẽ có chút ngang ngược và bướng bỉnh, cũng có chút nóng nảy.

Bảo cô ấy đánh thổ phỉ thì không thành vấn đề, nhưng nếu như bảo cô ấy chơi trò gan lì với địch thì với sự kiên nhẫn của Khánh Mộ Lam đương nhiên là không được, rất có thể sẽ mắc sai lầm.

Nếu như thổ phỉ lại khiêu khích một chút, Kim Phi lo rằng cô ấy sẽ nhất thời tức giận, dẫn người trực tiếp đánh vào hang thổ phỉ.

Dựa vào chút nhân lực ít ỏi trong tay cô ấy, có cung hạng nặng và máy bắn đá thì việc phòng thủ không thành vấn đề, nhưng nếu thực sự tấn công vào hang thổ phỉ thì sẽ lập tức bị bọn chúng nhấn chìm ngay, e là không còn ai sống sót trở về.

Khánh Mộ Lam quả thực đã chán ngấy việc chờ đợi ở đây rồi, vừa nghe thấy Kim Phi nói vậy lập tức vui mừng cười tít mắt, nhanh chóng bàn giao công việc cho Đại Lưu.

Khi đội quân từ núi Hổ Đầu quay trở lại đường tới huyện phủ, số lượng người thêm Khánh Mộ Lam và cận vệ của cô ấy.

Chậm rãi đến huyện phủ Kim Xuyên vào giữa trưa, tiểu lại đang chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Mặc dù tiểu lại không biết Kim Phi, nhưng nhìn thấy ở ngoài cửa xuất hiện nhiều người như vậy, biết rằng mình không thể đắc tội được nên nhanh chóng hoàn thành thủ tục.

Đưa hôn thư bằng hai tay tới trước mặt Kim Phi: “Hôn thư của ngài làm xong rồi”.

“Làm phiền rồi, cảm ơn nhé”.

Kim Phi khách sáo nói một câu.

Được phân công làm việc ở bộ phận thấp nhất, tiểu lại cũng không phải là người được đối xử tử tế, từ khi nào mà lại được nhân vật lớn đối xử khách sáo như vậy chứ?

Run rẩy xua tay nói: “Nên làm mà, nên làm mà, chúc hai vị đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!”

Đáng sợ nhất là Đường Tiểu Bắc thích nhất là nghe những lời này, vui nhảy cẫng lên, lấy ra một thỏi bạc ném cho tiểu lại.

“Cảm ơn hai vị trọng thưởng!”

Tiểu lại kích động liên tục gập người.

Trong lòng Đường Tiểu Bắc rất vui, vất cho tiểu lại tận năm lượng, đây đối với tiểu lại mà nói là một số tiền rất lớn.

Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc, nhận lấy hôn thư.

Đường Tiểu Bắc ngoan ngoãn đáng yêu, lại biết cách lấy lòng Kim Phi, thường hay làm nũng, khiến cho Kim Phi càng lúc càng thích làm những hành động thân mật với cô ấy giống như xoa đầu, vuốt tóc hay nhéo má.

Đường Tiểu Bắc cẩn thận nhận lấy hôn thư, trong mắt tràn ngập hạnh phúc và vui mừng.

Có hôn thư này, cô ấy và Kim Phi đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp của Đại Khang rồi.

Từ nay về sau cô ấy đã chính thức có danh phận và chỗ dựa rồi.

Sau khi cẩn thận nhìn từng chữ trên hôn thư, ánh mắt đầy không nỡ đưa hôn thư cho Quan Hạ Nhi.

“Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ cầm lấy này”.

Theo quy luật của Đại Khang, nha bài của tiểu thiếp hay hôn thư đều phải giao cho chính thất cầm, nếu như chính thất bất mãn với tiểu thiếp thì có thể trực tiếp bán đi.

“Hôn thư của hai người, đưa ta làm gì?”

Quan Hạ Nhi cười đưa hôn thư trả lại: “Hai người tự giữ đi”.

“Cảm ơn tỷ tỷ”.

Đường Tiểu Bắc vui mừng nhận lại hôn thư, cần thận gấp lại, đặt trong túi.

“Tiểu Bắc cô nương, chúc mừng nhé!”

Khánh Mộ Lam cười nói: “Tiên sinh, đây là chuyện vui, chúng ta chẳng phải nên ăn một bữa thật ngon để chúc mừng chứ nhỉ?”

Dù sao cũng là tiểu thư xuất thân từ nhà quan, mấy ngày nay ở núi ăn uống thiếu thốn, cô ấy thèm ăn sơn hào hải vị lắm rồi.

“Không thành vấn đề, ta mời mọi người ăn uống no say”.

Kim Phi thấy bọn họ vui vẻ, tâm trạng cũng tốt lên, nghĩ tới mấy đoạn trong bộ phim điện ảnh ở kiếp trước, vung tay nói:

“Nghe nói tửu lâu của nhà họ Ngụy ở huyện phủ rất ngon, hôm nay chúng ta tới đó đi, muốn ăn gì uống gì cứ gọi thoải mái, hôm nay tất cả mọi chi phí ta trả hết!”

“Cảm ơn tiên sinh!”

Toàn bộ nhóm hộ vệ đều cười vui vẻ.

Là người Kim Xuyên, bọn họ đã nghe đến danh tiếng của tửu lâu Ngụy gia từ lâu rồi, chỉ là trước đây cho có ai có cơ hội tới đó mà thôi.

Một nhóm người vui vẻ hứng khởi rời khỏi huyện nha, chào đón bọn họ là một người đàn ông trung niên mặc quan phục và hai người béo mập phía sau.

Chính là Triệu huyện úy và hai thân hào.

“Kim tước gia, hoan nghênh hoan nghênh!”

Triệu huyện ý tươi cười hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi vốn dĩ không thích người làm màu, mặc dù không quen biết ba người Triệu huyện ý, nhưng người ta đã vui vẻ chào đón như vậy thì cũng phải lịch sự đáp lễ: “Xin hỏi mấy vị là?”

“Ta là Triệu huyện úy của huyện này, hai vị này là Chu lão gia và Bành lão gia”.

Triệu huyện úy tự mình giới thiệu một chút, sau đó giới thiệu hai vị thân hào.

Thái độ của hai vị thân hào càng thêm khiên tốn hơn, khom người hành lễ với Kim Phi với nụ cười trên môi.

Nhưng lần này Kim Phi không hề đáp lễ mà nụ cười trên mặt dần biến mất.

Trong mắt Khánh Mộ Lam xẹt qua một tia sắc bén, tay trái vô thức nắm chặt thanh đao trên eo.

Coi thường kẻ thù về chiến lược, nhưng tuyệt đối tôn trọng kẻ thù về chiến thuật.

Mặc dù không quá coi trọng mấy đám thổ phỉ, nhưng trước khi động thủ, việc nên làm thì Kim Phi cũng không hề qua loa.

Ba cái tên này, y và Khánh Mộ Lam đều không hề lạ gì.

Kim Phi đã có thể đại khái đoán được mục đích của bọn họ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Triệu huyện úy tìm ta có việc gì không?”

“Ba người bọn ta đã hâm mộ tước gia đã lâu, chỉ là mãi chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay khó khăn lắm mới nghe được tin tước gia tới vì vậy đã chuẩn bị vài ly rượu nhạt ở tửu lâu Triệu gia, mong rằng tước gia sẽ nể mặt”.

Triệu huyện úy cười nói: “Ngoài gia cũng có vài chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh một chút!”

Khánh Mộ Lam là người nóng nảy, đang chuẩn bị đuổi ba người này đi thì đã nhìn thấy Kim Phi gật đầu.

“Vậy được, các ông dẫn đường đi”.

“À… vâng! Vâng!”

Triệu huyện úy cũng không ngờ rằng Kim Phi lại đồng ý nhanh như vậy liền vội vàng dắt hai thân hào đi trước dẫn đường.

“Tiên sinh, chúng ta cũng chẳng phải không có tiền ăn, vì sao lại đồng ý bọn họ vậy?”

Khánh Mộ Lam khó hiểu hỏi: “Nhìn ba người bọn họ ai mà có tâm trạng ăn uống chứ?”

“Mộ Lam, giết địch không phải là biện pháp duy nhất để đánh thắng địch, chiến thuật tốt nhất là khuất phục binh lính của địch mà không cần phải dùng đến vũ lực, thắng được lòng người mới là chiến thắng đích thực!”

Kim Phi nói: “Bản chất thực sự của chiến tranh là để tranh giành lợi ích, nếu như có thể không chết người mà vẫn đạt được mục đích không phải là càng tốt sao?”

“Chúng ta cũng không phải những kẻ giết người không chớp mắt, giết người chỉ là biện pháp cuối cùng mà thôi, nếu như có thể thông qua những cách thức như bàn bạc hay thương lượng, vì sao phải chém giết đến máu chảy thành sông chứ?”

“Ba nhóm thổ phỉ cộng lại không biết bao nhiêu người, nam giới của Đại Khang thì đã hiếm, cho dù để đám thổ phỉ này đi khai hoang hay đào mỏ chẳng phải là tốt hơn so với việc để họ chết trên chiến trường sao? Như vậy còn có thể tăng thêm lực lượng cho chúng ta!”

“Tiên sinh nói có ý, là Mộ Lam nghĩ quá đơn giản rồi”.

Khánh Mộ Lam mặc dù tính tình bộp chộp, nhưng trước đây luôn là người thẳng thắn, dám sai dám nhận.

Kim Phi cực kỳ thích điểm này của cô ấy, nếu như Khánh Mộ Lam giống như đám tướng lính kém cỏi kia, ngông cuồng không coi ai ra gì thì Kim Phi đã nghĩ cách để đưa cô ấy về từ lâu rồi.

“Tiên sinh nói rất hay, đúng là tinh hoa của binh pháp”.

Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: “Tiên sinh, ta không dám nói là đã đọc hết binh pháp trên đời này, nhưng cũng đã đọc được tất cả những quyển binh pháp mà ta có thể tìm thấy nhưng chưa từng nghe thấy mấy câu này, xin hỏi từ đâu ra vậy?”
Chương 283: Đàm phán không thành

“À… coi như là ta tự tổng kết đi”.

Kim Phi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói.

“Tiên sinh nếu đồng ý dẫn binh, ta tin rằng nhất định còn thành công hơn cả Khánh Hoài ca ca!”

Khánh Mộ Lam nói với ánh mắt sùng bái.

Kim Phi mỉm cười, không đáp lời.

Khánh Mộ Lam cũng phản ứng lại, khẽ thở dài một hơi.

Đến tửu lâu Ngụy gia, Kim Phi dẫn theo Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và Khánh Mộ Lam vào trong phòng riêng, các cựu binh và binh lính nữ cũng vồ vập đi vào.

Phòng riêng mặc dù lớn, nhưng đột nhiên nhiều người tới vậy nên có hơi chật.

“Tước gia, cái này… không đến mức chứ”.

Triệu huyện úy nói: “Ta có chút chuyện riêng muốn thỉnh giáo tước gia, không biết có thể mời phu nhân và các vị quay về trước được không, ta…”

“Không được”.

Không đợi Triệu huyện úy nói xong Kim Phi đã lắc đầu từ chối.

Huyện phủ là địa bàn của Triệu huyện úy, bây giờ tp đã đến bước chó cùng dứt giậu rồi, ai biết đâu được đây có phải bữa tiệc Hồng Môn hay không?

Nhỡ Triệu huyện úy đập vỡ một chén rượu, bên ngoài liền có mấy tên côn đồ xông vào, y đánh không lại được.

Không để mấy người lại ở bên cạnh, trong lòng Kim Phi không thể yên tâm được.

“Chuyện này…”

Ba người Triệu huyện úy nhìn nhau, có chút khó xử.

Mặc dù bí mật nâng đỡ tp là chuyện mà rất nhiều thân hào đều làm, nhưng dù sao cũng là việc không chính đáng.

Nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy, ai biết được liệu có bị truyền ra ngoài không?

“Có chuyện gì thì mau nói đi, còn nếu không muốn nói thì thôi, bọn ta còn phải đi ăn cơm”.

Kim Phi sốt ruột thúc giục.

“Là như này, bọn ta nhận được sự ủy thác của người khác, muốn cầu xin Tước gia một chuyện, hi vọng Tước gia có thể tha cho Hắc Thủy câu, núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà lần này”.

Triệu huyện úy nghĩ một chút, nói: “Đối phương nói rằng có thể bồi thường cho Tước gia, coi như lương thực cho lần luyện binh này của ngài”.

Phải nói rằng, Triệu huyện úy phản ứng rất nhanh, cho dù sau này có người hỏi, ông ta cũng có thể nói rằng do có người ủy thác, ai cũng chẳng thể làm gì được.

“Người đó định bồi thường cái gì?”

Kim Phi thấy ông ta đã mở lời liền kéo một cái ghế tới, ngồi xuống.

“Ngân lượng, hầu gái, lương thực, Tước gia muốn gì xin cứ nói, chỉ cần đối phương có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối”, Triệu huyện úy đáp.

“Ta không thiếu ngân lượng, cũng không thiếu người hầu hay lương thực, ta chỉ cần việc này thôi”.

Kim Phi nói: “Bảo ba nhóm thổ phỉ đầu hàng không điều kiện, thuận theo sự sắp đặt của ta thì ta sẽ tha cho bọn họ”.

“Đầu hàng vô điều kiện?”

Ba người Triệu huyện úy nhìn nhau, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Bây giờ ba nhóm thổ phỉ cộng lại không biết bao nhiêu người, hơn nữa lương thực trong hang tp cũng không hề thiếu, vẫn còn có chút cơ hội vùng vẫy.

Nếu như đầu hàng vô điều kiện thì có nghĩa là sẽ trở thành miếng cá trên thớt, bị Kim Phi làm thịt.

“Tước gia, yêu cầu này của ngài hà khắc quá”.

Triệu huyện úy thấy Kim Phi không chủ động đưa ra điều kiện liền hạ mình nói: “Ngài xem thế này được không, bắt đầu từ năm sau, lương thực thu được hàng năm của ba nhóm thổ phỉ, mỗi nhóm sẽ chia cho ngài 1 phần để biểu đạt thành ý, có được không?”

Mỗi năm bọn tp chỉ chia cho mỗi nhà bọn họ ba phần, bây giờ thêm một phần cho Kim Phi đồng nghĩa với việc miếng bánh bị chia nhỏ ra.

Có thể nói là đã rất chân thành rồi.

Lúc đó khi thảo luận, hai người Chu Bành đau thắt ruột gan một hồi lâu.

Đáng tiếc điều mà Kim Phi muốn là một hậu phương vững chắc, một Kim Xuyên lớn mạnh ở phía sau ủng hộ y nếu có chuyện gì xảy ra trong tương lai.

Chứ không phải là máu, mồ hôi và nước mắt bòn rút của người dân như vậy.

Vì vậy kiên quyết lắc đầu từ chối.

“Tiên sinh, một phần đã là không ít rồi, đủ cho toàn bộ làng Tây Hà ăn trong một tháng…”

Triệu huyện úy cay đắng nói.

Thấy Kim Phi vẫn kiên quyết lắc đầu liền cắn răng nói: “Một nhóm hai phần, đây đã là giới hạn cuối cùng có thể chấp nhận được rồi”.

Triệu huyện úy càng nói, sắc mặt của Kim Phi càng trở nên khó coi.

Ở một mức độ nào đó, lương thực hàng năm cũng giống như thuế của triều đình, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào đầu người dân.

Người dân bây giờ đã bị đè nén đến mức không thể thở nổi nữa rồi, nếu như bây giờ Kim Phi còn lấy lương thực, người dân làm sao mà sống được nữa?

Triệu huyện úy cho rằng Kim Phi vẫn chưa thỏa mãn, trong lòng suy tính hồi lâu, chậm rãi duối ra bá ngón tay: “Tước gia, mỗi nhà ba phần, ngài hài lòng rồi chứ?”

“Đại nhân, mỗi nhà ba phần thì bọn ta làm sao mà sống được?”

Hai người Chu Bành đều không thể ngồi yên được nữa, lo lắng nhảy dựng lên.

Một nhà ba phần, cũng có nghĩa là, mỗi năm ba nhóm thổ phỉ đều có một nhà gần như là làm việc không công cho Kim Phi.

“Các ngươi câm miệng cho ta!”

Triệu huyện úy tức giận chửi bới hai người kia, quay đó quay đầu nhìn chằm chằm Kim Phi.

“Ta không thiếu ngân lượng, cũng không thiếu lương thực, điều kiện ta đã nói với các ông rồi, các ông tự thương lượng đi, khi nào thương lượng xong thì phái người tới làng Tây Hà thông báo cho ta một tiếng là được”.

Kim Phi nói xong liền đứng dậy rời đi, sau đó bảo chưởng quầy mở thêm hai phòng riêng khác.

Y và Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc, Khánh Mộ Lam mấy người một phòng, các cựu binh và binh lính nữ thì ở phòng còn lại lần lượt ăn uống.

“Đại nhân, không phải chúng ta đã nói rõ nhiều nhất là hai phần rồi sao? Sao ngài không thương lượng với bọn ta mà đã đưa ra 3 phần nhiều như vậy?”

Trong phòng bao trước đó, Chu lão gia giọng điệu đầy oán giận nói.

“Đại nhân, ba phần quả thực hơi nhiều, đưa hết cho Kim Phi, vậy thì chúng ta làm gì còn gì?”

Bành lão gia cũng phụ họa thêm.

“Vậy các ngươi đi bàn bạc đi?”

Triệu huyện úy ném đĩa thức ăn trên bàn xuống đất: “Lẽ nào các người đều mù sao? Ba phần Kim Phi còn không đồng ý, các ngươi nghĩ hai phần có đả động được hắn không?”

“Đại nhân, ngài đừng tức giận”, Bành lão gia nói: “Ta nghĩ Kim Phi hình như không thích ngân lượng, người hầu hay lương thực gì đó đâu”.

“Vậy hắn muốn cái gì?”, Chu lão gia hỏi.

“Thứ Kim Phi muốn có lẽ là lòng người”.

Triệu huyện úy nói: “Trước đây ta đã xem thường hắn rồi, cảm thấy hắn chỉ muốn mua chuộc đám người ở làng Tây Hà, nhưng bây giờ xem ra, hắn muốn làm chủ cả cái Tây Xuyên nà”".

“Đại nhân, ngài có ý gì?”, Chu lão gia khó hiểu hỏi.

“Lão Chu, ông nói xem nếu như sau này thổ phỉ dừng thu lương thực, người dân Kim Xuyên chẳng phải sẽ cảm thấy biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng sao?”

Bành lão gia đã hiểu ý của Triệu huyện úy.

“Chẳng trách Kim Phi chẳng cần gì cả, cứ nhất quyết đòi tiêu diệt tp, thì ra là vì nguyên nhân này”.

Chu lão gia hiểu ra gật đầu: “Hắn mua chuộc lòng người làm gì, lẽ nào định mưu phản sao?”

“Chuyện này chắc chỉ có mình hắn mới biết…”

Bành lão gia đột nhiên nhìn Triệu huyện úy nói: “Đại nhân, ngài có thể dùng chuyện này để uy hiếp hắn không?”

Trong thời đại phong kiến đế quyền, làm yên lòng dân là việc chỉ hoàng đế có thể làm, nếu các đại thần làm điều này, họ sẽ bị nghi ngờ là phản quốc.

Trong suốt các triều đại, có rất nhiều quan lại bị hoàng đế chém đầu vì chuyện này.

“Ngươi nghĩ ta có tư cách vào thượng triều không?”

Triệu huyện úy liếc nhìn hai người họ một cái: “Ta muốn tố cáo Kim Phi, e là cái Kim Xuyên này cũng không ra nổi! Hơn nữa trấn áp tp trước giờ vẫn là quy tắc dưới quyền cai trị của hoàng đế, ai có thể làm gì hắn được chứ?”

Mặc dù là bạo chúa ở Kim Xuyên, nhưng toàn bộ Đại Khang thì ông ta chẳng là cái thá gì cả. Theo luật lệ, huyện úy có chuyện gì thì phải báo cáo lên huyện lệnh, sau đó huyện lệnh báo cáo lên quận trưởng, sau đó quận trưởng lại báo lên Tây Xuyên Mục, cuối cùng mới đến các nội, các nội cảm thấy cần thiết thì mới bẩm báo lên hoàng đế.

Huyện lệnh Kim Xuyên không có sự nâng đỡ của Chu sư gia, gần đây đang nhiều lần hoạt động, muốn kiểm soát nha môn, làm sao có thể đắc tội với Kim Phi trong thời điểm mấu chốt này được?

“Vậy phải làm thế nào, lẽ nào chúng ta trơ mắt đứng nhìn Kim Phi tiêu diệt thành quả mà chúng ta khó khăn lắm mới tạo nên được sao?”, Chu lão gia hỏi.

“Hiện tại chỉ còn một con đường cuối cùng thôi”.

Triệu huyện úy thở dài một hơi: “Lão Bành, gọi Phùng tiên sinh thuộc hạ của ngươi tới đây”.
Chương 284: Mai phục

“Tìm Phùng tiên sinh?”

Bành lão gia và Chu lão gia nhìn nhau, đều hiểu ý của Triệu huyện úy.

Phùng tiên sinh là thuộc hạ dưới trướng Bành lão gia chuyên dùng những thủ đoạn xấu xa làm những chuyện bẩn thỉu, trước đây khi đối phó với đội trấn áp thổ phỉ toàn bộ đều do một tay Phùng tiên sinh sắp xếp.

Triệu huyện úy vì sao lại tìm ông ta, không cần nói cũng biết.

“Đại nhân, ngài không phải nói chúng ta không được động vào Kim Phi sao?”

Chu lão gia hỏi.

“Ai nói chúng ta động vào Kim Phi?”

Triệu huyện úy liếc mắc nhìn Chu lão gia một cái: “Nghe nói đại đương gia của núi Đăng Đài và đại đương gia của Hắc Thủy Câu là anh em sinh tử, đội trấn áp thổ phỉ tiêu diệt núi Đăng Đài, Hắc Thủy Câu muốn tìm hắn báo thù, có liên quan gì đến chúng ta sao?”

Triệu huyện úy làm quan nhiều năm, từ lâu đã hình thành thói quen chuẩn bị trước mọi việc, mặc dù sớm đã phủ nhận ý kiến trừ khừ Kim Phi của Chu lão gia, nhưng vẫn luôn tính toán trong lòng.

Nếu như Kim Phi đồng ý thương lượng, vậy thì là tốt nhất.

Nếu như không đồng ý, ông ta cũng không thể không có chút đường lui nào.

Phùng tiên sinh chính là đường lui mà ông ta nghĩ tới.

“Vẫn là đại nhân túc kế đa mưu”.

Hai mắt Bành lão gia và Chu lão gia lập tức sáng lên.

Đúng vậy, Kim Phi là do bị thổ phỉ báo thù mà chết, cho dù Khánh Hoài có quay về thì cũng không thể làm gì bọn họ được.

Kim Phi chết rồi, làng Tây Hà nhất định sẽ đại loạn.

Phùng tiên sinh rất nhanh đã tới, mấy người bọn họ thương lượng trong phòng nửa tiếng đồng hồ.

“Chuyện này liên quan đến tính mạng của người nhà tất cả chúng ta, bảo người của ngươi cẩn thận một chút”.

Triệu huyện úy nhắc nhở.

“Đại nhân yên tâm, thần tìm thêm vài người, bảo đảm sẽ không để lộ chút dấu vết nào”.

Phùng tiên sinh tự tin nói.

Lúc này Kim Phi không hề biết rằng căn phòng bên cạnh đang âm thầm lên kế hoạch hại mình, đang mải mê cùng Khánh Mộ Lam bàn luận binh pháp.

Vì các hộ vệ lần lượt ăn cơm, mãi đến ba giờ chiều Kim Phi mới rời khỏi tửu lâu Ngụy gia.

“Tiên sinh, chưởng quầy nói rằng tiền ăn của chúng ta Triệu huyện úy đã trả rồi”.

Lúc này tiểu đội trưởng phụ trách đội hộ vệ nói.

“Thanh toán rồi thì thôi, chúng ta về đi”.

Kim Phi tùy ý nói.

“Tiên sinh, bây giờ đã sắp ba giờ rồi, xe ngựa không chạy nhanh được, đợi chúng ta quay về làng Tây Hà, e rằng trời cũng sắp tối rồi”.

Lão Hắc nhắc nhở: “Bởi vì đội trấn áp thổ phỉ, gần đây rất nhiều nhóm thổ phỉ đều đem lòng bất mãn với chúng ta, chi bằng ngày mai quay về đi?”

“Huyện phủ cũng không phải nơi an toàn tuyệt đối, cứ quay về đi”.

Kim Phi bất lực nói.

Huyện úy hận không thể lập tức giết chết y, ở lại địa bàn của ông ta một đêm còn nguy hiểm hơn việc lên đường quay về.

Dù sao gần đây đội trấn áp thổ phỉ vẫn đang không ngừng hành động, rất nhiều nhóm thổ phỉ đều sợ hãi trốn hết đi, đặc biệt là trên đường quay về làng Tây Hà thì rất ít gặp, khả năng bị tấn công là không cao.

Cho dù gặp phải thì mấy nhóm thổ phỉ lớn nhất quận Kim Xuyên cũng đã bị y phong tỏa hết rồi, đội hộ vệ của y và Khánh Mộ Lam cộng lại hơn hai mươi người, đối phó với mấy đám thổ phỉ cỏn con có là gì.

Lão Hắc thấy Kim Phi kiên trì như vậy cũng không nói thêm gì nữa, lập tức sắp xếp đội hình xuất phát.



Trong rừng rậm, hai thợ săn một cao một thấp đang loay hoay trên đường đi.

“Lão Đường, ngươi xem ngươi tìm đường kiểu gì vậy? Khó đi quá đi”.

Người thợ săn cao lớn phàn nàn trong khi cầm một con dao rựa và chặt những cái gai cản đường.

“Con đường này trước đây không khó đi như vậy, năm nay mưa lớn, dây leo mọc tùm lum”.

Người thợ săn thấp nói: “Đừng phàn nàn nữa, qua ngọn núi này, con đường chính ở phía dưới".

“Đi săn khổ quá, đợi Kim tiên sinh tiêu diệt Hắc Thủy Câu, ta sẽ quay về trồng ruộng, cả đời này không lên núi nữa”, thợ săn cao nói.

“Yên tâm đi, không cần đợi lâu đâu, Hắc Thủy Câu bây giờ đã bị Kim tiên sinh bao vây rồi, đợi Kim tiên sinh phái người ra tay, nhất định có thể tiêu diệt bọn chúng”.

Thợ săn thấp nói một cách chắc nịch.

“Hi vọng là vậy”.

Hai người nói chuyện phiếm rồi đi lên đỉnh núi.

Người thợ săn cao đang định vung rìu mở đường thì bất ngờ bị người thợ săn thấp kéo lại.

“Này, phía trước có người”.

Thợ săn thấp nói, chỉ vào bên dưới.

Người thợ săn cao men theo ngón tay nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy một đám người nấp sau bụi cây dưới chân núi.

“Lại là đám thổ phỉ chết tiệt”, thợ săn cao không khỏi chửi rủa một câu: “Đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà ngày nào cũng đi tuần, bọn chúng dám lộ mặt sao?”

“Bọn chúng không nhảy lung tung mấy ngày được đâu, đợi Kim tiên sinh ra tay, nhất định sẽ xử gọn bọn chúng!”

Thợ săn thấp nói: “Chúng ta quay về đi, hay là ở đây đợi thêm một lúc?”

“Chúng ta đi bao lâu mới tới được đây, quay về mất hơn một tiếng, hay là cứ đợi đi”.

Thợ săn cao nói: “Hơn nữa, đợi một chút xem náo nhiệt đi, cũng không biết lần này đến lượt ai xui xẻo”.

Thợ săn thấp cũng hơi mệt rồi, nghe xong liền ngồi xuống.

Không bao lâu bọn họ nhìn thấy một đám thổ phỉ khác tới.

“Không lẽ chúng ta gặp cảnh thổ phỉ tranh địa bàn rồi sao?”

Thợ săn cao hào hứng nói.

“Có khả năng, bây giờ ba nhóm thổ phỉ lớn đều đã bị Kim tiên sinh phong tỏa rồi, có thể là đám thổ phỉ nhỏ cảm thấy cơ hội của bọn chúng tới rồi”.

Thợ săn thấp cúi đầu nhìn xuống.

“Một đám chết giẫm, chết hết luôn đi cho rồi”.

Người cao hưng phấn xoa tay: “Nếu như chúng tự đánh nhau một lúc xong đội trấn áp thổ phỉ tới thì tốt quá, thu dọn cả lũ luôn”.

“Ngươi nói bé thôi, cũng đừng có đứng cao như vậy, nhỡ bị thổ phỉ nhìn thấy thì làm sao?”

Người thấp đá vào mông người cao một cái.

“Nhìn thấy thì làm sao? Thổ phỉ ở trong rừng làm sao có thể đuổi kịp chúng ta?”

Người cao không nghĩ như vậy: “Ngươi tới mà xem, đám thổ phỉ phía sau tới rồi”.

Thường ngày hiếm khi nhìn thấy thổ phỉ, thợ săn thấp cũng hóng hớt đứng dậy xem.

Nhưng điều họ không ngờ tới là hai nhóm thổ phỉ không đánh nhau mà liên kết lại với nhau, nấp sau bụi cây.

“Thì ra không phải bọn chúng giành địa bàn”, người cao thất vọng nói.

Đang nói thì lại nhìn thấy thêm một đám thổ phỉ nữa tụ tập lại với hai đám trước đó.

Lúc này đám thổ phỉ tụ tập dưới chân núi đã hơn 150 người.

“Trời ơi, ba nhóm thổ phỉ rồi, xem ra bọn chúng đang đợi một miếng mời béo bở đây”.

Người cao hưng phấn nói: “Lão Đường, ngươi mau xem, bọn chúng chuẩn bị chặt cây chặn đường… Này, bên kia có một đội ngựa đi tới, liệu có phải chính là con cừu béo mà bọn chúng đang đợi sao?”

Thợ săn thấp quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một đội ngựa đang men theo đường núi quanh co cách đó vài dặm.

Giữa đội ngựa có một chiếc xe ngựa.

“Không hay rồi, là Kim tiên sinh!”

Sắc mặt thợ săn thấp lập tức thay đổi.

“Cái gì, thổ phỉ muốn cướp Kim tiên sinh sao?”

Nét mặt hưng phấn cũng biến thành khiếp sợ cùng tức giận trên mặt thợ săn cao: "Lão Đường, ngươi không nhìn lầm chứ?"

“Trước đây ta từng tới săn lợn rừng ở gần làng Tây Hà, từng thấy chiếc xe ngựa này rồi. Hơn nữa ngoại trừ Kim tiên sinh, Kim Xuyên còn ai có thể thành lập một đội kỵ binh như này chứ?”

Thợ săn thấp vội vàng đứng dậy: “Không hay rồi, chúng ta phải đi báo cho Kim tiên sinh”.

“Kim tiên sinh sắp tới rồi, chúng ta vòng qua đám thổ phỉ thì không kịp đâu”.

Thợ săn cao ngăn thợ săn thấp lại.
Chương 285: Mai phục

"Không sao, từ bên kia xuống núi sẽ kịp!"

Người thợ săn lùn chỉ vào một con đường và nói.

"Ngươi điên rồi, trên đường đầy gai dây leo, lại đi ngang qua thổ phỉ, làm sao kịp được?"

Người thợ săn cao lớn nói: "Ở trong rừng bọn thổ phỉ không đuổi kịp chúng ta, ở dưới này thì không được, nếu làm kinh động đến bọn thổ phỉ thì chết chắc".

"Vậy ta cũng muốn thử một lần!"

Người thợ săn lùn cố chấp nói: "Bằng không đến lúc chết sao có mặt mũi đi gặp bố ta chứ?"

Nói xong, bất chấp sự ngăn cản của người đàn ông cao lớn, hắn lao nhanh xuống.

Thời gian không còn nhiều, hắn cũng không kịp chặt dây gai, cứ như vậy chui vào.

Lúc này thời tiết vẫn còn nóng, người thợ săn cũng không mặc nhiều, mặt, tay, chân đều bị dây gai cào xước, nhưng hắn vẫn đi qua đám dây gai với tốc độ nhanh nhất như không hề thấy đám dây gai.

Hắn chạy đến khi còn cách chỗ ẩn nấp của đám thổ phỉ chưa đầy trăm mét thì giảm tốc độ.

Dù sao hắn cũng là một thợ săn quanh năm rong ruổi trong rừng núi, còn cách đám thổ phỉ chưa đầy 20 mét cũng không bị đám thổ phỉ phát hiện ra.

Nhưng đoạn đường tiếp theo cây cối thưa thớt, bọn thổ phỉ lại ở quá gần, hắn nghĩ không dễ gì lẻn qua mà không ai hay biết.

Người đàn ông thấp bé dừng lại nấp vào bụi cây hít một hơi thật sâu, đang định phóng qua đoạn đường nguy hiểm nhất thì nghe thấy tiếng hát từ trên đỉnh núi.

"Nước trong, nước trong, nước trong nhìn thấy vảy cá chép, trong nước trong thấy được mặt tỷ muội, Long Vương liền mời bà mối…"

Khi thợ săn lùn quay đầu lại, hắn thấy người cao lớn xuất hiện trên đỉnh núi, đang gân cổ lên với bên dưới.

Những đám thổ phỉ cũng bị thu hút bởi bài hát của người thợ săn cao lớn, và quay đầu nhìn lên núi.

Người thợ săn lùn lập tức nắm bắt cơ hội này và lao qua phần nguy hiểm nhất của con đường núi.

"Tam ca, Kim Phi sắp tới rồi, phái mấy người đi giết tên đần này đi, đừng để hắn làm kinh động đến Kim Phi".

Một tên trùm thổ phỉ nói.

"Vâng!"

Lão tam đồng ý và đưa ba tên thổ phỉ lên núi.

Thấy người bạn đồng hành của mình đã vượt qua bọn thổ phỉ, tên cao lớn nhanh chóng quay lại và đi vào rừng.

Khi bọn thổ phỉ chạy tới, tên cao lớn đã biến mất từ lâu, lão tam chỉ biết la lối chửi rủa, dẫn người xuống núi.

Lúc này, tên lùn cũng đã theo đường mòn chạy đến chân núi.

Dựa vào sự quen thuộc của hắn với núi rừng, nếu hắn lẻn vào rừng cây dưới chân núi, rất khó để bọn thổ phỉ tìm thấy hắn, nhưng tốc độ quá chậm.

Muốn chạy nhanh thì phải đi đường chính.

Nhưng bằng cách này, bọn thổ phỉ có thể dễ dàng nhìn thấy hắn.

Người thợ săn lùn do dự một lúc, nhưng cuối cùng nghiến răng, lao lên đường chính và liều mạng chạy.

"Chủ nhân, nhìn xem, có người ở trên đường chính kìa!"

Một tên thổ phỉ hét lên, chỉ vào người thợ săn lùn.

"Người này từ đâu tới?"

"Có lẽ là thợ săn, vừa rồi trốn ở đâu đó. Nhìn thấy chúng ta liền sợ mất mật".

"Không thể thế được, trước khi các ngươi tới, ta đã kiểm tra xung quanh rất kĩ, tuyệt đối không có người!"

"Nếu hắn báo cho Kim Phi thì sao?"

"Sẽ không đâu, đây cách làng Tây Hà xa như vậy, ai biết Kim Phi chứ? Huống chi hắn làm sao biết chúng ta mai phục Kim Phi?"

"Ta trước đây tới ngọn núi này săn thỏ, ở đỉnh núi có thể nhìn thấy mấy dặm, nếu như hắn từ trên đỉnh núi nhìn thấy thì sao?"

"Làm sao có thể thế được, chúng ta nhiều như vậy, hắn ở đỉnh núi làm sao có thể nhìn thấy hết được?"

"Vừa rồi trên núi có người ca hát, không phải là để yểm trợ cho hắn đấy chứ?"

"Ngươi nói thế cũng có lý đấy".

"Vậy thì nhanh đuổi theo đi!"

"Nếu như hắn không đi báo Kim Phi, chúng ta đuổi theo không phải là đánh rắn động cỏ sao?"

"Nếu đi báo thì sao?"

"Vậy chúng ta phải làm sao, có nên đuổi theo hay không?"

...

Bọn thổ phỉ nhất thời có chút không chắc chắn.

Chờ bọn hắn thảo luận xong, người thợ săn đã chạy được hơn một dặm, chuẩn bị đi vòng qua chân núi.

Lúc này, một cựu binh cưỡi chiến mã phi nước kiệu tới.

Kể từ khi bị mai phục ở Hắc Phong Lĩnh, Kim Phi mỗi lần ra ngoài, đều sẽ nhờ người do thám thăm dò đường đi.

"Huynh đệ, xin dừng chút!"

Người thợ săn lao ra giữa đường dang tay chặn đường lại.

"Ngươi là ai? Sao lại làm vậy?"

Người cựu binh ghìm cương ngựa, cúi đầu hỏi.

Lúc này, trên mặt và thân thể của người thợ săn đều bị dây gai cào xước, trông rất thê thảm.

"Huynh đệ, ta là Đường Phi, thợ săn của Đường Gia Trang, phía trước có thổ phỉ, muốn phục kích Kim tiên sinh!"

Người thợ săn vội vàng nói: "Quay lại nói với Kim tiên sinh mau chạy đi!"

“Thổ phỉ?”, ánh mắt cựu binh trở nên lạnh lùng: “Bọn hắn có bao nhiêu tên?”

Người thợ săn lo lắng nói: "Những kẻ mà ta nhìn thấy có hơn một trăm năm mươi tên!"

"Giờ Kim Xuyên vẫn còn nơi có nhiều thổ phỉ vậy sao?"

Người cựu binh nghi ngờ nhìn người thợ săn.

"Huynh đệ, ta không lừa gạt ngươi, là thật sự, bọn hắn từ ba băng thổ phỉ tạo thành, ta chính mắt thấy".

Người thợ săn lo lắng đến mức suýt khóc.

"Được, ta đi xem một chút, nếu như ngươi nói là thật, sau khi đến làng Tây Hà, Kim tiên sinh sẽ ban thưởng cho ngươi", người cựu binh nói.

"Huynh đệ, ngươi không cần xem đâu, ta tận mắt thấy, đi báo cho Kim tiên sinh đi".

Người thợ săn vươn tay nắm lấy dây cương, muốn quay ngựa lại.

"Buông tay!"

Người cựu binh rút thanh kiếm của mình ra và chĩa vào người thợ săn.

Nếu không phải sợ chém nhầm người, hắn đã trực tiếp ra tay rồi.

Ngay khi người thợ săn định tiếp tục nói chuyện, một mũi tên đã bay đến găm vào cổ của người cựu binh!

Người cựu binh vô thức che cổ, ngã ngựa.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng tin lời người thợ săn, nhưng hối hận thì đã quá muộn.

Rút hết sức lực, hắn chỉ vào con chiến mã, rồi chỉ con đường mình đã đến, rồi vĩnh viễn nhắm mắt.

Vút!

Hai mũi tên nữa bay tới, nhưng người thợ săn đã nằm sấp trên mặt đất.

Một mũi tên trượt, còn mũi tên kia trúng con ngựa.

Người thợ săn không dám đứng dậy, bò trên mặt đất và nhanh chóng leo vào khu rừng gần đó, chỉ dám đứng dậy khi đã đi vòng qua chân núi.

Sau đó tiếp tục chạy thục mạng dọc theo con đường chính.

Phía sau, nhóm thổ phỉ lao ra khỏi chỗ ẩn nấp và bám sát.

Cách đó hai dặm, Kim Phi vẫn đang thảo luận về binh pháp và trận hình với Khánh Mộ Lam trên con ngựa của mình, đột nhiên nghe thấy lệnh báo động của lão Hắc từ phía trước.

Sau đó liền nhìn thấy người thợ săn.

"Kim... Kim tiên sinh... có thổ phỉ... mai phục... hơn trăm người..".

Sau khi chạy với tốc độ nhanh nhất trong một thời gian dài, người thợ săn đã quá mệt mỏi để nói một câu hoàn chỉnh.

"Cái gì? Trinh sát của chúng ta đâu?"

Lão Hắc giật mình, vội vàng hỏi.

"Chết... chết... bị tên bắn chết!"

Người thợ săn hơi bình tĩnh lại một chút, hét lớn: "Kim tiên sinh, thật sự có thổ phỉ, mau chạy đi!"

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy đường chính phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Đám đông thổ phỉ vòng qua chân núi, vung vũ khí và lao đến với vẻ ngoài đầy sát khí.

Biết sức mạnh của nỏ làng Tây Hà, những tên thổ phỉ chạy ở phía trước mỗi người cầm một chiếc khiên trong tay.

Lần này không cần thợ săn giải thích, lão Hắc khàn giọng hô: "Bảo hộ tiên sinh, lui".

Với tố chất chiến đấu của các cựu binh và sự phối hợp của các nữ binh, nếu chỉ có ba mươi bốn mươi tên thổ phỉ, họ sẽ không sợ hãi.

Nhưng đối phương ít nhất có hơn trăm người, nếu như đánh giáp lá cà, bọn hắn căn bản không có phần thắng!

Thổ phỉ dùng chiêu thịt đè người cũng đủ đè chết họ!

Tất cả các cựu binh và nữ binh lập tức quay ngựa lại.

Nhưng đường núi quá hẹp, lại có xe ngựa nên quay đầu xe quá chậm.

"Giờ là lúc nào rồi, bỏ xe ngựa lại, chặn đường bọn họ lại!"

Kim Phi gầm lên: "Hạ Nhi, Tiểu Bắc, ra khỏi xe ngựa! A Mai, đi lấy trọng nỏ của xe ngựa lên đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK