Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2116: Tàu hỏa

“Ông Lưu, ông đang xem thường người khác sao?” Ông Tam vừa nghe thấy lão trưởng làng bảo bọn họ quay về, bèn không vui nói: “Muốn canh thì cùng canh, dựa vào cái gì mà hai đội của bọn ta phải đi?”

“Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa.” Kim Phi thấy lão trưởng làng chuẩn bị nổi giận với ông Tam bèn vội vàng nói: “Hai người đều quay về đi, ta sẽ sắp xếp binh phủ tới để đặc biệt trông coi con đường này.”

Nghe thấy Kim Phi đã có sắp xếp, lão trưởng làng và ông Tam mới yên lòng, đợi sau khi binh phủ tới hoàn thành giao nhận, lúc này mới cho đội công trình thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về.

“Hạ Nhi, Nhuận Nương, tiếp theo đây ta và Mãn Thương phải ở lại lắp ráp tàu hỏa và toa tàu, nên không cùng hai người quay về được, ta sẽ bảo Thiết Chùy đưa hai người về.”

tàu hỏa và toa tàu có thể tích quá lớn, không thể trực tiếp vận chuyển qua đó, chỉ có thể kéo đi, hiện giờ còn chưa lắp ráp, lát nữa Kim Phi cần phải dẫn theo Mãn Thương, Tả Chi Uyên và đội kỹ thuật tiến hành công việc lắp ráp tàu hỏa và toa tàu.

“Đương gia, không cần bảo Thiết Chùy đưa bọn ta về đâu, bọn ta đi cùng với trưởng làng và ông Tam là được.” Quan Hạ Nhi xua tay nói: “Hắc Thủy Câu cách làng không xa, lại nói không phải là có A Liên đi cùng chúng ta rồi hay sao?”

“Vậy cũng được.” Quả thực từ đây tới làng Tây Hà không xa, vì vậy Kim Phi cũng không miễn cưỡng nữa.

Sau khi tiễn Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và đội công trình đi, Kim Phi lập tức dẫn theo đội kỹ thuật bắt đầu công việc lắp ráp tàu hỏa.

Bận rộn mãi đến trước tết ông Táo một ngày, tất cả đầu tàu hỏa và toa tàu mới lắp ráp xong, hoàn thành lần thí nghiệm đầu tiên.

Làm xong những việc này đã là buổi trưa, theo kế hoạch, sáng sớm ngày mai phải tiến hành thí nghiệm chở hàng đầu tiên, nhưng ngày mai là tết ông Táo rồi, Kim Phi đang do dự buổi chiều có nên quay về một chuyến đoàn tụ với người nhà hay không thì Thiết Chùy đột nhiên tới báo cáo, Cửu công chúa tới rồi.

Không chỉ có Cửu công chúa tới, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc và một số vị đại thần quan trọng khác cũng tới.

Kim Phi còn nhìn thấy xe ngựa của đám người Quan Hạ Nhi và Tả Phi Phi trong đội xe ngựa. Bốn đứa nhỏ từ trong cửa sổ xe ngựa của Quan Hạ Nhi thò đầu ra, vẫy tay về phía Kim Phi.

Kim Phi vẫy tay với các nàng, sau đó đi tới trước mặt Cửu công chúa vừa bước xuống ngựa: “Sao nàng lại tới đây?”

Cửu công chúa là một người vô cùng cuồng công việc, nếu không có việc gì cực kì khẩn cấp, sẽ không dễ dàng rời khỏi ngự thư phòng, lại càng không rời khỏi làng Tây Hà.

Hiện giờ đã là cuối năm, cần phải tổng kết công việc của một năm nay, còn phải lên kế hoạch cho công việc của năm sau, đây là khoảng thời gian mà Cửu công chúa bận rộn nhất, Kim Phi thực sự không ngờ cô ấy sẽ đột nhiên tới đây.

“Theo như những gì phu quân nói, tàu hỏa và đường sắt sẽ làm cho cách thức vận chuyển trước kia có sự thay đổi cực kỳ lớn, đây chính là chuyện lớn, ta phải tới xem thử mới được!” Cửu công chúa giải thích.

“Cũng đúng.” Kim Phi gật đầu: “Nàng cứ mãi ở trong làng buồn bực cũng không được, thỉnh thoảng ra ngoài đi vòng vòng cũng rất tốt.”

“Đúng vậy, không ra ngoài thì ta cũng không biết bên ngoài đã thay đổi nhiều đến như vậy.” Cửu công chúa cảm khái nói: “Mặc dù đã xem qua trên tấu chương, hai năm nay công việc khai hoang tiến hành cũng khá tốt, nhưng vẫn mãi không có nhận thức rõ ràng, nhưng trên đường tới đây, ta nhìn thấy rất nhiều những vùng đất hoang lúc trước đều đã được trồng hoa màu, đột nhiên cảm thấy mấy năm nay đã không phụ lòng người dân.”

Thích trồng trọt là gien đã khắc sâu vào trong xương cốt của con cháu Viêm Hoàng, từ khi ban bố chính sách khích lệ khai hoang, khắp nơi đều là những người dân đang khai hoang, hai năm nay số lượng ruộng đất khai hoang đã thống kê được nhiều hơn gấp hai lần số lượng mẫu đất thống kê trước khi bắt đầu chính sách mới.

Xuất hiện tình hình này, chủ yếu là do tài nguyên đất đai lúc trước vẫn luôn ở trong tay của bọn quyền quý cường hào, sau đó bị lấp liếm.

Rất nhiều gia tộc quyền quý nắm giữ ruộng đất trên thực tế đến hàng nghìn mẫu thậm chí còn nhiều hơn, nhưng khi khai báo với triều đình lại chỉ có mười mấy mẫu.

Như vậy không chỉ có thể đóng ít thuế, còn được xem là quan thanh liêm, quả là một mũi tên trúng hai đích.

Chuyện này rất phổ biến trong thời gian đánh cường hào chia ruộng đất.

Ngoại trừ điều này, ban đầu Đại Khang thu thuế cũng rất nặng, rất nhiều người dân đều không đóng nổi thuế, chỉ có thể vứt bỏ ruộng đất, xa rời quê hương trốn vào trong núi sâu rồi trở thành lưu dân, rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang.

Khi đánh cường hào chia ruộng đất, những mảnh ruộng hoang vu bởi vì thời gian dài không có ai trồng trọt, cho nên không được xem là đất công.

Hiện giờ Cửu công chúa đang thi hành chính sách mới về việc cắt giảm thuế. Ruộng đất mới khai hoang còn được miễn giảm thuế, người dân bị đói đến sợ, tất nhiên sẽ liều mạng khai hoang, những khu đất hoang vô chủ lúc trước rất được ưa chuộng, rất nhanh đã bị cướp hết.

Một số người dân vốn được chia đất cũng không để ý nhiều nữa, ưu tiên đi khai hoang.

Vì vậy ruộng đất khai hoang được báo cáo lên trong hai năm nay liên tục gia tăng.

Nhưng ruộng đất thích hợp khai hoang hai năm nay đã gần như được khai hoang hết, tiếp sau đây sẽ ngày càng ít.

“Sau này sẽ càng ngày càng tốt lên.” Kim Phi đỡ lời Cửu công chúa, đang định nói tiếp thì bốn đứa nhỏ xông tới.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tàu hỏa và đường sắt, cho nên vô cùng kích động.

Tiểu Nga bước tới ôm lấy cánh tay Kim Phi: “Tỷ phu, tỷ phu đây chính là tàu hỏa sao?”

“Đúng vậy, đây chính là tàu hỏa!” Kim Phi nhẹ quét mũi Tiểu Nga: “Ngày mai dẫn muội lên ngoài tàu hỏa được không?”

“Vì sao phải để ngày mai, chiều nay không được sao?” Tiểu Nga vội hỏi.

“Chiều hôm nay…” Kim Phi do dự một chút, nhìn thấy mấy người Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm cũng lộ ra vẻ mặt kỳ vọng, bèn gật đầu nói: “Chiều hôm nay cũng được!”

Kế hoạch ban đâu là chiều và đêm hôm nay vận chuyển than đá vào trong toa tàu, ngày mai tiến hành thí nghiệm tải trọng.

Nhưng trước mắt đầu tàu hỏa đã hoàn thành rất nhiều lần kiểm tra, cũng đã tiến hành thí nghiệm khởi động, cho nên có thể lái đi bất kỳ lúc nào.

Dẫn mấy người Cửu công chúa chạy trước một chuyến, cũng tính là tiến hành thí nghiệm va đập trước.

Nghĩ tới đây, Kim Phi nói với Mãn Thương: “Kéo đầu tàu số 1 tới sân ga, lắp thêm ba toa tàu khách.”

Xuyên Thục nhiều núi, mặc dù khi lên kế hoạch về đường đi, Kim Phi đã cố gắng tránh sườn núi, nhưng những sườn núi này còn không vòng qua được, ở những chỗ như vậy, một đầu tàu hỏa căn bản không kéo được hàng hóa quá nặng, vì vậy Kim Phi chuẩn bị hai đầu tàu hỏa, khi đoàn tàu vừa khởi động và lên sườn núi, một cái ở phía trước, một cái kéo ở phía sau, đợi sau khi đến đất bằng, một đầu tàu ở phía sau sẽ lại dừng lại.

Lát nữa chỉ kéo ba toa tàu khách, vậy chỉ cần sức mạnh của một đầu tàu hỏa là đủ.

Mãn Thương dạ vâng, dẫn theo công nhân chạy đi, bỏ móc câu toa tàu hàng ở đằng sau đầu tàu hỏa số 1 đi, sau đó kéo tới sân ga, lại kéo thêm ba toa tàu khách chở người tới.

“Mọi người lên đi!”

Kim Phi dẫn theo đám người Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đi vào một toa tàu ở trước mặt, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc và những đại thần khác bước vào toa tàu số 2, Châu Nhi và Thiết Chùy dẫn theo đội cận vệ đi vào toa tàu đầu tiên mà Kim Phi ngồi, Tần Minh dẫn theo cấm quân bộ vệ bước vào toa tàu số 3.

Còn có mấy chục nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chiến phân tán ở trước sau tàu hỏa, bọn họ sẽ xuất phát cùng với đoàn tàu.

Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Kim Phi hạ lệnh khởi hành.

Một xẻng lại một xẻng than xúc vào, nồi hơi rất nhanh đã sôi trào.

Cùng với tay quay tiến về phía trước, tàu hỏa từ từ chuyển động, phun khói trắng lái ra khỏi sân ga, sau đó càng lúc càng nhanh.
Chương 2117: Ngày đi ngàn dặm

"Tỷ phu, như vậy cũng chậm quá rồi nhỉ?" Tiểu Nga nằm bên cửa sổ nhìn khung cảnh đang dần dần lùi xa, quay đầu lại nói: "Còn không nhanh bằng ta đi bộ nữa!"

"Lúc này mới vừa khởi động, tốc độ đương nhiên hơi chậm, chờ một chút bắt đầu chạy rồi sẽ nhanh hơn!" Kim Phi giải thích.

Đối với tàu hỏa, bây giờ chỉ giống như một cái xe trống kéo theo vài toa khách, trong khi mấy người đang nói chuyện thì tàu hỏa đã càng lúc càng nhanh hơn, những chú ngựa đi cùng cũng đã chuyển từ tốc độ chậm sang tốc độ nhanh, sau đó trở thành chạy nước kiệu, cuối cùng là phi nước đại.

"Oa, nhanh quá!" Bốn đứa nhỏ chen chúc bên cửa sổ, hưng phấn nhìn ra bên ngoài.

"Đương gia, tàu hỏa này có thể kéo được bao nhiêu than một lần?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Trước mắt vẫn chưa từng tiến hành thử nghiệm tải trọng qua, ta cũng không chắc chắn." Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng một lần kéo một đến hai triệu kilogam có lẽ cũng không thành vấn đề, nếu muốn kéo nhiều hơn, có thể tăng đêm đầu tàu hỏa ở giữa và phía sau là được rồi."

Trong điều kiện bình thường, tải trọng của một đoàn tàu hỏa có thể đạt tới bốn mươi đến sáu mươi tấn, một đoàn tàu hỏa có thể kéo được ba mươi đến năm mươi toa, tuy nhiên Kim Phi cân nhắc đến đây là đoàn tàu hơi nước đầu tiên của Đại Khang, kỹ thuật vẫn còn chưa được kiểm chứng, giới hạn của mỗi toa tàu hỏa là năm mươi tấn, chuyến đầu tiên cũng chỉ kéo theo mười năm toa tàu chạy thử một chuyến trước.

Cho dù chỉ có mười năm toa tàu, cũng đã nặng tới một trăm năm mươi nghìn cân rồi, đối với người ở thời đại này mà nói, một trăm năm mươi nghìn cân chắc chắn là con số thiên văn.

Hai người Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương nghe xong đều há hốc mồm kinh ngạc.

Ngay cả Cửu công chúa cũng hơi nhướng mày.

"Tỷ phu, tàu hỏa có thể chạy nhanh hơn nữa không?" Tiểu Nga quay lại hỏi.

"Có thể, nhưng nếu chạy nhanh hơn nữa, ngựa chiến ở bên dưới sẽ không chịu nổi đâu." Kim Phi chỉ ra bên ngoài.

Phía dưới còn có nhân viên hộ tống và cấm quân cưỡi ngựa hộ vệ, với tốc độ hiện tại, ngựa chiến miễn cưỡng còn có thể theo kịp, nếu đi nhanh hơn nữa, kỵ binh chỉ có thể quất mạnh ngựa chiến dốc toàn lực mới theo kịp được.

Hành trình từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu Kim Xuyên không xa cũng không gần, ngựa chiến chạy hết sức, cho dù có chạy được tới nơi, thì lô ngựa chiện này cũng coi như là phế rồi.

"Tỷ phu, tàu hỏa và thiên lý mã trong sách mà tiên sinh nói thì cái nào nhanh hơn?"

"Đương nhiên là tàu hỏa." Kim Phi nói: "Thiên lý mã một ngày chỉ có thể chạy một nghìn dặm, một canh giờ cũng chỉ có hơn một trăm dặm, một canh giờ tàu hỏa có thể dễ dàng chạy được hai trăm dặm!

Đối với người ở thời đại này mà nói, một ngày đi một trăm dặm đã là tốc độ không thể tưởng tượng được, nhưng đối với Kim Phi mà nói một ngày một nghìn dặm thực sự không có gì đáng nói.

Chưa kể đến máy bay và tàu đệm từ ở kiếp trước, còn có đường sắt cao tốc, có thể dễ dàng di chuyển hơn năm trăm dặm một giờ đồng hồ, một canh giờ có thể chạy hơn một nghìn dặm.

Đương nhiên, chuyến tàu hỏa này chắc chắn không nhanh bằng tàu cao tốc, nhưng nếu không kéo tải nặng thì tốc độ năm mươi thước một giờ không phải là vấn đề lớn.

Một canh giờ là hai giờ đồng hồ, di chuyển với tốc độ năm mươi thước một giờ, một canh giờ có thể chạy được hai trăm dặm.

"Nói như vậy, tàu hỏa còn nhanh hơn thiên lý mã sao?" Tiểu Nga kích động hỏi.

"Con bé ngốc!" Quan Hạ Nhi xoa đầu muội muội: "Thật ra không chỉ riêng tàu hỏa, phi thuyền và ca nô đã nhanh hơn thiên lý mã rồi, hơn nữa còn không biết mệt mỏi nữa!"

Tiểu Nga nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, hình như đó là sự thật.

Cái gọi là thiên lý mã thực sự là có phần hơi cường điệu, cho dù có ngựa có thể đi được nghìn dặm một ngày thì số lượng cũng không nhiều, nhưng mỗi một phi thuyền và ca nô đều có thể dễ dàng di chuyển nghìn dặm một ngày.

"Tàu hỏa có thể chạy nhanh bao nhiêu?" Tiểu Nga lại hỏi.

"Nhanh nhất…." Kim Phi suy nghĩ một chút, trả lời: "Không có nhanh nhất, chỉ có nhanh hơn!"

Vừa rồi Thiết Thế Hâm muốn nói mấy lần, nhưng khi nhìn thấy Kim Phi đang nói chuyện với Tiểu Nga, ông ta cũng không cắt ngang.

Kim Phi không quan tâm, nhưng Quan Hạ Nhi lại nhìn thấy.

Thấy Tiểu Nga vẫn còn muốn hỏi gì đó, Quan Hạ Nhi đưa tay kéo cô ấy sang một bên: "Người lớn nói chuyện, trẻ con sang bên cạnh chơi đi."

Tiểu Nga bĩu môi, nhưng không dám bướng bỉnh, dẫn theo muội muội nằm dựa vào cửa sổ.

Cuối cùng Thiết Thế Hâm cũng tìm được cơ hội, chắp tay hỏi: "Tiên sinh, tàu hỏa chở than từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu, khi quay về có thể phải có thể mang thứ gì đó từ bến tàu về Hắc Thủy Câu không?"

"Nếu như cần thiết thì đương nhiên là được." Kim Phi nhẹ nhàng gật đầu.

"Nếu như vậy, chúng ta có nên cân nhắc xây dựng một nhà kho gần Hắc Thủy Câu không?" Thiết Thế Hâm nhắc nhở.

Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được!"

Có rất nhiều xưởng ở Trường Xà Câu bên cạnh làng Tây Hà, mỗi ngày sản xuất ra một lượng lớn đồ sắt, xà phòng và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác, những mặt hàng này sẽ được chất lên xe ngựa vào đưa đến bến tàu Kim Xuyên, sau đó chất đầy lên thuyền đưa đến các hợp tác xã mua bán ở các nơi.

Khi xe ngựa trở về, lại kéo các nguyên liệu và Trường Xà Câu.

Hắc Thủy Câu nằm ở giữa bến tàu và làng Tây Hà, tàu hỏa chở than về bến tàu, khi về bỏ trống xe thì chắc chắn sẽ không có lợi lắm, nếu có thể kéo theo một số vật tư khác thì sẽ tốt hơn nhiều.

Cứ như vậy, sản phẩm sản xuất ở Trường Xà Câu không cần đưa đến bến tàu, mà có thể đưa đến Hắc Thủy Câu là được, cũng không cần phải đến bến tàu kéo nguyên vật liệu mà có thể đến Hắc Thủy Câu cũng được.

Vừa đi vừa về, không chỉ tiết kiệm nhiều thời gian và chi phí vận chuyển cho đội xe ngựa mà còn có thể giảm áp lực lưu kho tại bến tàu, thậm chí có thể hình thành một khu buôn bán mới ở khu vực Hắc Thủy Câu, thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế xung quanh.

Đợi khi tuyến đường sát này đi vào hoạt động được một thời gian, còn có thể tiếp tục xây dựng từ đây nối về phía tây, cho đến khi đến được Trường Xà Câu, như vậy sẽ càng thuận tiện hơn.

Nghĩ đến đây, Kim Phi lập tức tính toán trong đầu.

Tàu hỏa không ngừng tăng tốc, chưa đầy một canh giờ đã chạy từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu và dừng lại ở bên cạnh sân ga.

Mặc dù cờ của Kim Phi và Cửu Công Chúa không được treo trên tàu hỏa, nhưng các nhân viên hộ tống phụ trách canh gác ở bên tàu đã nhận ra đội cận vệ riêng và cấm quân của Kim Phi chạy đến bên dưới, nên vội vàng đi thông báo cho người phụ trách bến tàu.

Ở bên kia bến tàu đã nhận được thông báo là ngày mai tàu hỏa mới đến, không ngờ hôm nay lại đến, sau khi nhận được thông tin người phụ trách bên tàu đã chạy tới chỗ này, cuối cùng cũng chạy tới trước khi Kim Phi và Cửu Công Chúa xuống tàu.

Chạy cả một mạch, người phụ trách mệt đến nỗi không nói lên lời: "Bệ hạ…. Tiên sinh… Vi thần…. Tiếp giá…. Muộn…. Xin…. Thứ tội…"

"Chúng ta chỉ tạm thời thử tàu hỏa thôi, lát nữa sẽ đi luôn!"

Kim Phi vẫy tay về phía người phụ trách: "Mọi thứ ở bến tàu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Thưa tiên sinh, đều đã chuẩn bị xong rồi." Người phụ trách chỉ vào nhà kho ở bên cạnh nói: "Theo thiết kế của tiên sinh ngài, chúng ta đã đặc biệt xây dựng một vị trí neo đậu dưới nhà kho này, đoàn xe kéo than tới có thể đổ thẳng vào nhà kho này, sau đó có thể đổ thẳng từ đầu cuối dưới kho vào thuyền, tiết kiệm thời gian và công sức."

"Phu quân, nhà kho này cũng là do chàng thiết kế sao?" Cửu Công Chúa quay đầu nhìn Kim Phi.

"Đúng vậy." Kim Phi gật đầu: "Đi thôi, đi xem chút, ta cũng chưa vào xem qua."

"Nhà khi này có gì đặc biệt sao?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Đi xuống xem là biết thôi."

Kim Phi nói xong, dẫn đầu đi về phía nhà kho.
Chương 2118: Cạn sạch

Đoàn người đi xuống sân ga, tiến vào một trong những nhà kho khổng lồ.

Khác với những nhà kho khác, phần đáy của nhà kho này có dạng hình cái phễu, phía dưới cùng có thể nhìn thấy một cái cổng, phía cổng bên kia có một băng chuyền, có thể di chuyển để đưa thẳng than lên trên tàu.

Như vậy thì không cần nhân lực gánh than lên thuyền nữa, không chỉ tiết kiệm được rất nhiều chi phí nhân công mà còn tăng hiệu quả vận chuyển lên rất nhiều, sau khi nghe Kim Phi giải thích xong, mọi người đều hết lời khen ngợi.

Thiết Thế Hâm ngẩng đầu nhìn mấy chiếc đèn điện treo trên nóc nhà kho, sau đó lại nhìn chằm chằm vào băng chuyền một lúc rồi hỏi: "Tiên sinh, băng chuyền này được dẫn động bằng động cơ điện phải không?"

"Đúng vậy." Kim Phi gật đầu: "Không chỉ có kho than này, mà cả cần cẩu trong kho hàng tổng hợp phía trên sân ga cũng đã được thay thế bằng động cơ điện."

Cần cẩu trước đây đều sử dụng tời gồm nhiều bánh răng có kích thước khác nhau để nâng lên, được dẫn động bằng sức người và động vật, tuy có thể nâng được vật nặng nhưng tốc độ rất chậm.

Sau khi có động cơ điện, nhiều cần cẩu trong các nhà xưởng ở Trường Xà Câu đã được chuyển đổi sang truyền động động cơ điện, giúp cải thiện đáng kể hiệu quả công việc và tính năng cũng trở nên ổn định hơn.

Trường Xà Câu có thể sử dụng động cơ điện, vì có xưởng nhiệt điện và trạm thủy điện cung cấp điện, ở bến tàu này không có xưởng phát điện, thay bằng động cơ điện thì có tác dụng gì?

Nghĩ đến đây, Thiết Thế Hâm hỏi: "Tiên sinh, ngài định xây dựng một xưởng phát điện khác ở bến tàu này sao?"

Kim Phi thường đưa ra một số quyết định tùy hứng, nhưng phần lớn đều sẽ thông báo cho viện Khu Mật, xây dựng một trạm phát điện đối với Kim Phi bây giờ mà nói không phải là một chuyện lớn, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ, tại sao Kim Phi lại không nói gì chứ?

"Không cần xây dựng thêm trạm phát điện nữa." Kim Phi nói: "Chỉ cần kéo dài sợi dây từ xưởng điện lúc trước đó đến đây là được rồi."

Điện lực mới bắt đầu phát triển không lâu, các thiết bị điện cũng chưa nhiều, quy mô của xưởng phát điện lúc trước tuy không lớn nhưng cũng thừa đủ để cung cấp cho làng Tây Hà và Trường Xà Câu, bây giờ trạm thủy điện vừa được đưa vào sử dụng, chỉ riêng làng Tây Hà và Trường Xà Câu căn bản không thể dùng hết được.

Mùa xuân năm nay, xung quanh Hắc Phong Lĩnh và núi Thiết Quán lần lượt được cấp điện, mỏ than Hắc Thủy Câu thuộc ngành công nghiệp nặng, có nhiều nơi cần dùng đến điện, đồng thời cũng là một trong những đơn vị đầu tiên được cấp điện.

Huyện thành Kim Xuyên và bến tàu đều là khu vực tập trung đông dân cư, cũng nằm trong danh sách cấp điện thứ hai.

Khi lão trưởng làng và ông Tam xây dựng đường sắt, Kim Phi đã bảo bọn họ xây dựng một đường ống bên cạnh nền đường và kéo dây điện về phía bến tàu rồi.

"Ôi, xem đầu óc ta này, còn tưởng rằng phải xây dựng trạm phát điện mới có thể dùng điện được chứ, ta quên mất là chỉ cần kéo dây điện từ trạm phát điện đến là được rồi."

Thiết Thế hâm vỗ đầu mình: "Có vẻ như ta nên học tập thêm kiến thức về điện!"

Thiết Thế Hâm nói như vậy chỉ là để giảm bớt sự xấu hổ của mình, nhưng Cửu Công Chúa lại gật đầu và nghiêm túc nói: "Điện lực được sử dụng rất rộng rãi, cũng là xu hướng phát triển sau này, ngươi thực sự nên tìm hiểu chút."

"Vâng!" Thiết Thế Hâm cúi người tuân mệnh.

Tiếp theo, cả đoàn người lại đi thăm kho tổng hợp ở phía bên kia sân ga, sau đó lại trở về Hắc Thủy Câu trước khi trời tối.

Trong đêm hôm đó, các công nhân đã chất đầy than vào mười năm toa xe, sáng sớm hôm sau, chuyến xe chở than đầu tiên của Đại Khang phun ra những làn khói trắng dưới ánh mắt quan sát của đám người Kim Phi và Cửu Công Chúa.

Theo thiết kế của Kim Phi, sức chở tối đa của đoàn tàu này có thể kéo được hai mươi năm toa xe, nhưng hiện tại nó chỉ có thể kéo mười năm toa nên khỏi hành rất suôn sẻ.

Dưới sức kéo và lực đẩy của hai đầu mày phía trước và phía sau, đoàn tàu từ từ lăn bánh ra khỏi sân ga.

Khi xây dựng đường sắt, Kim Phi đã cố gắng hết sức để tránh những con dốc lên và dốc xuống, nhưng địa hình ở Hắc Thủy Câu có hơi cao.

Như vậy đoàn tàu có thể nhanh chóng tăng tốc bằng cách xuống dốc sau khi rời khỏi sân ga, và khi quay trở lại cũng có thể giảm tốc bằng cách đi lên dốc.

Dưới con mắt theo dõi của mọi người, đoàn tàu sau khi xuống dốc từ từ tăng tốc, nhanh chóng đạt tốc độ như ngày hôm qua, hơn mười phút sau, đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Trước đây, khi dùng xe ngựa vận chuyển than, từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu phải mất hai ngày, nếu tính cả thời gian bốc dỡ hàng thì một chuyến đi đi về về sẽ mất bốn năm ngày.

Nhưng chuyến tàu hỏa khởi hành từ sáng với đầy than đã trở về vào ngay sau buổi trưa với hơn chục thùng quặng sắt.

Thật ra ban đầu khi Kim Phi đề xuất xây dựng đường sắt, Thiết Thế Hâm là người phản đối, vì theo ông ta, nguồn sắt thép trong tài nguyên tương đối khan hiếm, dùng sắt để lót đường là quá lãng phí, có nhiều sát như vậy, tốt nhất là chế tạo áo giáp để trang bị cho binh lính hoặc chế tạo công cụ nông nghiệp để phát triển nông nghiệp.

Nhưng lúc đó Kim Phi đã đưa ra quyết định, Cửu Công Chúa cũng ủng hộ, Thiết Thế Hâm phản đối hai lần đều bị từ chối nên đã từ bỏ.

Bây giờ Thiết Thế Hâm cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Phi nhất định xây dựng tuyến đường sắt.

Năng lực vận chuyển của tàu hỏa thực sự đáng sợ, không chỉ nhanh, mà còn kéo được rất nhiều than, một toa tàu có thể kéo được nhiều hơn cả một đoàn xe ngựa trước đây.

Quặng sắt từ bến tàu mang về lần này đã chất đống ở bến tàu mấy tháng nay, bến tàu đã thúc giục kéo đi, xưởng thép cũng gấp dùng, nhưng bởi vì nhiệm vụ chính của đội xe ngựa gần đây là vận chuyển lương thực và than đá, nên vẫn luôn không quan tâm đến.

Nếu như trước đây có tàu hỏa, thì vấn đề này đã được giải quyết từ lâu rồi.

Nghĩ hiểu những điều này, suy nghĩ của Thiết Thế Hâm nhanh chóng quay ngoắt một trăm tám mươi độ: "Tiên sinh, đường sát đã được xây dựng đến Hắc Thủy Câu rồi, tại sao không tiếp tục xây dựng thêm về phía trước, xây kéo dài đến Trường Xà Câu thì như thế nào?"

"Ta cũng dự định như vậy." Kim Phi nhẹ nhàng gật đầu.

Nếu muốn làm giàu thì trước tiên phải làm đường, năng lực vận chuyển của tàu hỏa không bằng các phương tiện giao thông khác, muốn phát triển kinh tế tốt hơn thì phải xây dựng mạng lưới giao thông đường sắt hoàn chỉnh.

Cho nên trong kế hoạch của Kim Phi, đường sắt là một trong những hạng mục cơ sở hạ tầng quan trọng nhất trong mấy năm tới.

Đường sắt không chỉ phải được xây dựng đến Trường Xà Câu mà còn phải đến Quảng Nguyên, đến Tây Xuyên, đến Du Châu, đến tất cả các nơi ở Xuyên Thục!

Đây không phải là việc có thể hoàn thành trong một sớm một chiều, nên Kim Phi tạm thời chưa tiết lộ để tránh gây áp lực quá lớn cho viện Khu Mật.

Sau khi ăn trưa xong, Kim Phi và Mãn Thương tiến hành kiểm tra toàn diện tàu hỏa đã chạy đi về một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, lại giải thích cặn kẽ chi tiết các biện pháp phòng ngừa liên quan đến việc bảo trì bảo dưỡng tàu hỏa hàng ngày, sau đó mới đưa mọi người trở về làng Tây Hà.

Vào ngày hai mươi bảy tháng mười hai âm lịch, Kim Phi tổ chức tiệc tại nhà, tiệc mời Lưu Thiết, Trương Lương, Thiết Ngưu và nhân viên hộ tấp cấp cao khác ban đầu đã theo hắn, Khánh Hoài và Khánh Mộ Lam cũng được Kim Phi gọi từ Trung Nguyên và Đông Hải về.

Sau khi đồ ăn và rượu được bưng ra, Kim Phi rót một ly rượu trái cây, chậm rãi rót xuống đất: "Ly đầu tiên là để tưởng nhớ các huynh đệ liệt sĩ đã hy sinh!"

"Tôn kính các liệt sĩ!"

Đám người Trương Lương, Khánh Hoài cũng đổ rượu xuống đất.

"Ly thứ hai, mời các vị huynh đệ!"

Kim Phi rót thêm một ly rượu trái cây, nâng ly lên về phía mọi người rồi uống một hơi cạn sạch.

"Mời tiên sinh!"

Đám người Trương Lương cũng đồng thời nâng ly lên.
Chương 2119: Kế hoạch năm năm

Từ sau khi uống quá chén hát một bài ca quốc tế, Kim Phi hiếm khi uống rượu lại, nhưng hôm nay Kim Phi đã uống không ít rượu hoa quả.

Một là do thân phận hiện tại, cho dù có nói mấy lời bàn luận quá khích, thì cũng không cần lo bị bắt nữa, hai là, gặp được nhiều huynh đệ theo mình lập nghiệp từ xưa, trong lòng Kim Phi xúc động vô cùng, không khỏi uống thêm tí nữa.

Uống đến đoạn sau, Thiết Chùy giao luôn nhiệm vụ bảo vệ cho nhân viên hộ tống ca đêm, cũng gia nhập vào, chẳng mấy chốc không khí đã trở nên sôi nổi, lúc mới bắt đầu mọi người còn hơi gò bó, uống đến đoạn sau, mọi người dần buông thả, bắt đầu chơi đố nhau phạt rượu, náo loạn tới nửa đêm mới kết thúc.

Mặc dù không cố gắng tránh rượu, nhưng không ai dám trút rượu cho Kim Phi, Kim Phi cũng không say, sau khi giải tán thì bố trí thân vệ lần lượt đưa mọi người về nhà, sau đó mới chuẩn bị trở lại nghỉ ngơi.

Từ xa nhìn thấy đèn trong ngự thư phòng vẫn còn sáng, Kim Phi suy nghĩ, về thư phòng cầm một phần tài liệu, đi về ngự thư phòng.

Tới ngự thư phòng, quả nhiên nhìn thấy Cửu công chúa vẫn nằm bò sau bàn xem tấu sớ.

Nghe thấy có người tiến vào, Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn: “Giải tán rồi?”

Ngự thư phòng cách nhà Kim Phi không xa, vừa nãy lúc Thiết Chùy ca hát, Cửu công chúa cũng có thể nghe thấy.

“Giải tán rồi, đã đưa bọn họ về hết.” Kim Phi đứng đối diện với Cửu công chúa: "Sao vẫn chưa đi ngủ?”

“Cuối năm rồi, lắm các loại tấu sớ, ta xem xong chỗ này rồi đi ngủ.” Cửu công chúa ngửi thấy mùi rượu trên người Kim Phi, đặt bút lông xuống bảo Châu Nhi đi rót nước cho Kim Phi.

Kim Phi thuận tay cầm một phần tấu sớ, phát hiện là bản tổng kết cuối năm của bộ Hộ và kế hoạch công việc cho ba tháng đầu năm sau.

Trong bản tấu xen lẫn hàng loạt bảng biểu và chữ số, Kim Phi nhìn một lát đã thấy đau đầu, y đặt bản tấu xuống rồi cầm một bản khác lên.

Lần này bản y cầm là tổng kết cuối năm của bộ Binh cùng phương hướng chiến lược và kế hoạch tăng cường quân bị cho năm sau, đều xen lẫn hàng loạt bảng biểu.

Kim Phi bất đắc dĩ thở dài, nhìn cửu công chúa: “Vất vả cho nàng rồi!”

Đời trước y từng nhìn thấy mấy đoạn pha trò về chuyện hoàng đế phê chữa bản tấu trên mạng, ví dụ như một số đại thần sẽ dâng thư hỏi hoàng đế vài vấn đề râu ria, thậm chí chỉ là lời chúc tết đơn giản.

Kim Phi cho là nhiều bản sớ trước mặt Cửu công chúa như vậy, có thể cũng có chuyện như vậy, bây giờ xem là mình nghĩ nhiều rồi.

Trước khi đưa tới ngự thư phòng, đa phần các bản tấu đều phải trải qua hai vòng sàng lọc của đội Chung Minh và viện Khu Mật, thứ có thể đưa tới trước mặt Cửu công chúa, đều cực kì quan trọng, cần Cửu công chúa tự mình đưa ra quyết định.

Đây cũng là Cửu công chúa thôi, nếu đổi thành Kim Phi, đã sớm điên rồi.

Châu Nhi bưng khay tiến vào, Kim Phi kéo ghế tựa tới ngồi đối diện với Cửu công chúa công.

Vốn dĩ y cũng cầm một phần tài liệu tới, muốn bàn bạc với Cửu công chúa, nhưng nhìn thấy Cửu công chúa bận như vậy, y lại thuận tay đặt tài liệu mình cầm tới lên ghế bên cạnh, định rút thời gian rồi đưa cho Cửu công chúa.

Có điều Cửu công chúa vẫn chú ý thấy, chủ động chỉ vào cái ghế hỏi: “Đây là cái gì?”

“Không có gì,” Kim Phi rót ly trà đưa cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa nhận trà, sau đó đứng dậy cầm tài liệu.

Mở trang đầu tiên ra, đã nhìn thấy mấy chữ ‘kế hoạch năm năm’ thật to.

Xem tiếp, là một số mục tiêu và quy hoạch của Kim Phi cho năm năm tiếp theo, có mục liên quan tới quân sự, cũng có mục liên quan tới nông nghiệp, còn có mục liên quan tới công nghiệp…

“Đây là do phu quân viết à?” Cửu công chúa hỏi.

Kim Phi là sinh viên khoa học tự nhiên, bình thường một khi bận vẽ hình trong phòng thí nghiệm là phải tới mấy ngày, nhưng y hiếm khi viết này nọ.

Thế nhưng bản tài liệu trong tay Cửu công chúa lại có mười mấy mục, mặc dù phân tích từ nét chữ, đúng là do Kim Phi viết, nhưng Cửu công chúa vẫn không dám tin lắm.

“Là ta viết đấy,” Kim Phi nói: “Vốn muốn đưa cho nàng xem thử, nàng bận như vậy, thì đợi rảnh rồi hãy xem!”

“Không, bây giờ xem luôn!” Cửu công chúa đặt các tấu sớ khác sang một bên, bắt đầu nhìn tờ kế hoạch của Kim Phi.

Cửu công chúa xem cực kì nghiêm túc, dùng gần một tiếng mới đọc xong.

Đặt tài liệu xuống, Cửu công chúa ngẩng đầu hỏi: “Phu quân, những cái chàng nói… Có thể làm được trong năm năm à?”

Những kế hoạch mà Kim Phi liệt kê trong tài liệu, thật sự quá chấn động, khiến Cửu công chúa có cảm giác không chân thật.

Ví dụ như trong năm năm sẽ thi công một con đường sắt hai chiều dẫn trực tiếp tới Tây Xuyên, ví dụ như trong năm nay sẽ xây năm nhà máy nhiệt điện tại các nơi ở Xuyên Thục, ví dụ như…

Năm nhà máy nhiệt điện còn dễ nói, nhưng theo quy hoạch của Kim Phi, đường sắt dẫn trực tiếp tới Tây Xuyên, ven đường sẽ dừng lại ở hơn hai mươi thành thị lớn nhỏ, có thể tưởng tượng, hơn hai mươi thành thị này sẽ phát triển nhanh chóng nhờ con đường sắt này, mối liên hệ của Tây Xuyên và làng Tây Hà cũng sẽ trở nên càng thân mật hơn.

Nhưng Tây Xuyên xa như vậy, xây một con đường sắt hai chiều, vậy phải dùng bao nhiêu gỗ và sắt đây?

Vừa nghĩ tới đây, Cửu công chúa lại hơi dao động.

Không chỉ là nhà máy nhiệt đình, Kim Phi còn định dẹp yên Trung Nguyên Giang Nam và Đông Man Đảng Hạng Thổ Phiên trong năm năm, hoàn thành việc thống nhất triều đình!

Theo Cửu công chúa thấy, mục tiêu này cũng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

“Ta tới đây không phải để bàn bạc với nàng,” Kim Phi nói: “Có điều nhất định phải xây nhà máy nhiệt điện và đường sắt.”

“Nhà máy nhiệt điện không thành vấn đề, nhưng xây đường sắt tới Tây Xuyên, e là hơi khó.” Cửu công chúa cau mày nói: “Phu quân chàng cũng biết, đường đi Tây Xuyên rất khó, xây đường sắt không dễ đâu.”

Đường Thục khó, khó hơn lên trời.

Vốn dĩ khu vực Xuyên Bắc đã đồi núi liên miên, hơn nữa đều là núi lớn, việc mở rộng đường quan theo đường cũ lúc trước đã cực kì khó khăn rồi, Kim Phi lại muốn xây một con đường sắt giữa các ngọn đồi, còn muốn dẫn trực tiếp tới Tây Xuyên, mà phải hoàn thành trong năm năm, chỉ nghĩ thôi đã khiến Cửu công chúa thấy sởn cả da gà.

“Chuyện thành do người,” Kim Phi nói: “Không xây tới Tây Xuyên thì xây tới Miên Dương trước, năm năm không xây xong, thì xây mười năm, mười lăm năm, chỉ cần đi xây, sớm muộn gì cũng có thể xây tới Tây Xuyên!”

Nghe Kim Phi nói vậy, Cửu công chúa mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra nếu Kim Phi thật sự hạ quyết tâm muốn xây, năm năm cũng có thể xây xong, nhưng cần điều động một lượng lớn người tham gia, cái này không phải chuyện tốt với một chính quyền vừa mới ổn định.

Cửu công chúa rất lo Kim Phi hạ quyết tâm muốn làm chuyện này.

Bây giờ xem ra, Kim Phi chỉ mới có suy nghĩ này, chứ chưa đưa ra quyết định.

“Đây là bản dự thảo của ta, đưa cho nàng xem thử, nếu nàng cảm thấy ở đâu không phù hợp, thì có thể sửa chữa và bổ sung.” Kim Phi nói.

“Được, mai ta sẽ nghiên cứu cẩn thận, sau đó sẽ trả lời cho phu quân.” Cửu công chúa trịnh trọng thu tài liệu lại, tò mò hỏi: “Phu quân, sao chàng lại nghĩ tới chuyện viết ra bản kế hoạch này?”

Những chuyện có thể xảy ra trong năm năm thật sự quá nhiều, các bộ ngành làm kế hoạch thì đa phần sẽ chỉ làm vài tháng hoặc nửa tháng, dài nhất là một năm.

Ví dụ như những tấu sớ mà cô ấy vừa xem, rất nhiều bản đều là quy hoạch cho công việc năm sau, nhưng đa phần chỉ có ba tháng, nửa năm thì không nhiều.

Đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nhìn thấy bản kế hoạch dài tới năm năm.
Chương 2120: Bình định Trung Nguyên

Kim Phi nói: “Việc đặt ra các mục tiêu dài hạn tương đương với việc xác định con đường phải đi và phương hướng cho công việc trong năm năm sắp tới”.

"Có lý", Cửu công chúa khẽ gật đầu: "Vậy ta phải xem kỹ một chút".

"Ngày mai hẵng xem, giờ đã mấy giờ rồi?" Kim Phi khuyên nhủ.

"Được", Cửu công chúa gật đầu, cất tài liệu đi.

Ngày hôm sau, Cửu Công chúa gọi Thiết Thế Hâm tới, nghiên cứu kỹ kế hoạch năm năm của Kim Phi, sau đó tổ chức một cuộc họp đặc biệt dành cho các quan chức cấp cao của viện Khu Mật để nghiên cứu tính khả thi của một loạt mục tiêu do Kim Phi đề xuất trong kế hoạch. Sau đó căn cứ theo tình hình hiện tại của Đại Khang, một số mục tiêu đã được sửa đổi và điều chỉnh một chút cho phù hợp với tình hình thực tế.

Trong lúc mọi người đều đang bận rộn, mùa xuân cũng âm thầm tới ngày càng gần.

Tết Nguyên đán là thời điểm bận rộn nhất của Kim Phi, y dậy từ sáng sớm. Đầu tiên y đến ngọn núi phía sau để tế bái các nhân viên hộ tống đã hy sinh, sau đó lại đến quân doanh để hỏi thăm và động viên mọi người.

Những ngày tiếp theo, Kim Phi hoặc gặp đại diện các bên đến chúc Tết, hoặc đến các đơn vị khác để động viên, hỏi thăm. Cứ như vậy y bận rộn đến tận mùng 7 Tết.

Vào ngày mùng 8 Tết Nguyên đán, nhật báo Kim Xuyên đã công bố kế hoạch năm năm lần đầu tiên của Đại Khang, giúp quan lại các cấp hiểu được phương hướng công tác trong năm năm tới và để người dân hiểu được trọng tâm công việc của triều đình trong những năm tiếp theo.

Thời tiết ngày càng ấm lên và băng tuyết dần tan, các kênh mương, hồ chứa nước được xây dựng trong vài năm qua giờ đã bắt đầu phát huy tác dụng. Dưới sự chỉ đạo của Cục thuỷ lợi mới được thành lập, các địa phương dựa vào tình hình thực tế mà điều chỉnh mực nước trong các kênh mương và hồ chứa nước, chuẩn bị thật tốt cho vụ canh tác sắp tới.

Sau đợt trồng trọt quy mô lớn năm ngoái, các loại cây trồng mới được đưa vào như bông, lúa nước L, khoai tây, ngô đã được mở rộng quy mô trồng trên diện rộng. Xuyên Thục chủ yếu trồng lúa nước L và ngô, còn vùng ven sông Hoàng Hà chủ yếu là khoai tây và ngô. Năm ngoái, các loại cây trồng đều đạt sản lượng cao, các hộ gia đình đều có đủ hạt giống để gieo trồng trong vụ mùa sắp tới.

Nhờ sự tuyên truyền tích cực của nhật báo Kim Xuyên, người dân đã có ý thức trồng trọt khoa học, hình thành thói quen bón phân và sử dụng các loại giống tốt. Kết quả là, vào mùa hè năm Tân Nguyên thứ năm, ở Xuyên Thục, ven sông Hoàng Hà và đất Tần lại có một vụ mùa bội thu.

Kỳ thực hai năm trở lại đây, vụ mùa ở Xuyên Thục đều khá tốt, nhưng trước đó người dân đã bị đói đến nỗi hình thành bóng đen tâm lý. Giống như Cửu công chúa lúc đầu lo lắng, sau khi người dân thu hoạch lúa, nhiều người không dám bán đi mà chất thành đống tích trữ trong nhà. Họ sợ chẳng may gặp nạn sẽ lại chết đói.

Một số người gan nhỏ không chỉ tích trữ lương thực ở nhà mà còn giấu trong núi. Ngộ nhỡ xảy ra chiến tranh hoặc gặp phải thổ phỉ, lương thực trong nhà bị cướp thì lương thực giấu trong núi sẽ trở thành lương thực cứu mạng họ.

Thiết Thế Hâm còn đặc biệt tới tìm Kim Phi và Cửu công chúa để xin chỉ đạo về vấn đề này. Ông ta hỏi liệu có cần nghĩ cách thu lương thực từ người dân hay không, nhưng Kim Phi đã bác bỏ đề xuất này.

Người dân dự trữ lương thực là do thiếu cảm giác an toàn, nếu hấp tấp đòi trưng dụng lương thực của người dân thì càng dễ gây hoảng loạn.

Theo Kim Phi, lương thực ở trong tay bách tính cũng chính là cất tiền ở trong nhà dân. Chỉ cần có lương thực, dù là ở nhà dân hay kho thóc của quan phủ thì đều không khác nhau là mấy, cho nên không cần thiết phải cưỡng chế người dân giao nộp lương thực. Nếu cần tới lương thực thì có thể yêu cầu người dân ở một số khu vực nhất định đổi ngũ cốc lấy vật tư khi họ tới các hợp tác xã mua bán.

Khi người dân có một hoặc hai vụ mùa bội thu nữa và trong nhà không còn chỗ chứa thì sẽ tự nhiên đem lương thực đi bán.

Vì vậy, thay vì cưỡng ép người dân giao nộp, Kim Phi thường khuyến khích việc bảo quản lương thực một cách khoa học trên tờ nhật báo Kim Xuyên để tránh mối mọt, hư hỏng.

Sự thật đã chứng minh Kim Phi lại một lần nữa đúng. Sau hai năm được mùa, nhiều người trong nhà không còn chỗ chứa lương thực. Cho nên sau khi thu hoạch xong vụ mùa mới, họ lấy số lương thực cũ từ năm ngoái ra bán cho các kho lương.

Các kho lương của chính quyền Xuyên Thục đã có được một lượng lớn ngũ cốc trong thời gian ngắn.

Sau hơn một năm tuyên truyền và giáo dục tư tưởng, cùng với những lợi ích thực sự mà tiêu cục Trấn Viễn mang lại cho người dân, người dân ở hơn chục khu căn cứ dọc theo sông Hoàng Hà đã hình thành ý thức quy phục và ủng hộ mạnh mẽ đối với tiêu cục Trấn Viễn.

Xuyên Thục bây giờ có thể nói là lương thực dồi dào, binh lực mạnh mẽ.

Tháng bảy năm Tân Nguyên thứ năm, Cửu công chúa ban hành chiếu chỉ bắt đầu bình định Trung Nguyên.

Trận chiến này được chia làm bốn mặt trận chính.

Ở chiến trường phía Tây, Trương Lương làm tổng chỉ huy, dẫn hai vạn quân hộ tống từ đất Tần xuất phát tiến về phía Đông.

Ở chiến trường phía Bắc, Lưu Thiết làm tổng chỉ huy, dẫn một vạn quân hộ tống và năm vạn binh phủ tấn công từ Bắc vào Nam.

Ở chiến trường phía Đông, Khánh Mộ Lam làm tổng chỉ huy, Hàn Trầm và Đại Cường làm phó chỉ huy, dẫn đầu năm ngàn quân hộ tống, một vạn người của đội an ninh và ba vạn binh phủ, xuất phát từ Đông Hải và tiến về phía Tây.

Quân đội ở chiến trường phía Nam chia thành hai tuyến. Trịnh Phương làm tổng chỉ huy tuyến phía Tây, dẫn đầu một vạn quân hộ tống và ba vạn binh phủ, lấy quận Long Tuyền làm căn cứ. Khánh Hoài làm tổng chỉ huy tuyến phía Đông, dẫn đầu một vạn quân Thiết Lâm, ba vạn binh phủ, lấy Thư Châu làm căn cứ, hai đạo quân đồng thời tiến về phía Bắc.

Hiện tại, tiêu cục Trấn Viễn có binh lực mạnh mẽ, lương thực đầy đủ, nhuệ khí dâng cao. Trong khi đó, mấy năm trở lại đây, Trung Nguyên hỗn loạn, bách tính oán thán, cường hào địa chủ khắp nơi không ngừng tranh đấu khiến các bên đều tổn thất nặng nề. Tính đến hiện tại, những thế lực này đều không phải đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn.

Đoàn quân hộ tống thế như chẻ tre, dọc đường gần như không gặp phải sự kháng cự nào đáng kể. Bất cứ nơi nào họ đến, chỉ cần phi thuyền thả một làn sóng truyền đơn vào thành để tuyên truyền chính sách của tiêu cục Trấn Viễn là đại đa số các quan viên địa phương đều chọn cách mở cổng thành đầu hàng.

Tất nhiên, cũng có một số quan viên biết mình phạm tội nghiêm trọng, nhất định sẽ chết nếu bị đưa ra xét xử nên chống cự ngoan cường. Tuy nhiên, sau cùng cũng không thể ngăn cản cuộc tấn công của đoàn hộ tống.

Ở nhiều nơi, thậm chí không cần đợi quân hộ tống tấn công, sau khi xem truyền đơn, người dân địa phương thấy quan viên không mở cổng thành liền trực tiếp nổi loạn trong thành và mở cổng thành đón tiếp quân hộ tống.

Ngay phía sau đoàn hộ tống là một đội quân hùng hậu làm công việc đánh cường hào chia lại ruộng đất tại các địa phương.

Sau hơn một năm rèn luyện và có kinh nghiệm thực chiến ở đất Tấn và đất Tần, giờ các tổ công tác phụ trách việc đánh cường hào chia lại ruộng đất đã rất đông. Mỗi tổ còn có một vài nhân vật lão làng có kinh nghiệm dày dạn dẫn dắt.

Mỗi khi đội hộ tống chiếm được một căn cứ mới, tổ công tác sẽ lập tức lãnh đạo nhân dân đánh cường hào để chia ruộng, đồng thời tuyên truyền chính sách nô dịch nhẹ, thuế thấp.

Ở một số khu vực bị ảnh hưởng nặng nề bởi thiên tai và chiến tranh, đội Chung Minh còn tổ chức phát cháo.

Nhiều người ở Trung Nguyên chưa từng nghe nói đến tiêu cục Trấn Viễn, nhưng những nhân viên hộ tống có kỷ luật nghiêm minh, quả thực chưa làm gì sai trái với dân, ngoài ra còn hàng loạt chính sách thiết thực có lợi cho dân như phát cháo, chia đất, giảm thuế nên người dân đã nhanh chóng ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn.

Đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên sau đó cũng tham gia để bắt đầu công tác tuyên truyền và giáo dục sâu hơn.

Tiêu cục Trấn Viễn dẫn đầu lực lượng vũ trang ở phía trước, đội Chung Minh tấn công cường hào địa phương và chia ruộng cho dân ở phía sau. Nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa lại tiếp bước, trở thành một dây chuyền ăn khớp có hiệu quả cao.

Cuối tháng chín năm Tân Nguyên thứ năm, Lưu Thiết chiếm được kinh đô trước kia của Đại Khang. Đồng thời, nhờ tin tình báo do Hàn Phong cung cấp, đã bắt được Tứ hoàng tử Trần Chinh - kẻ đã giết cha để soán ngôi tại một nông trang cách kinh thành khoảng hơn một trăm dặm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK