Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1626: Gia đình

“Vì sao Kim tiên sinh lại trở về rồi chứ?”

Thủy Oa còn thất vọng hơn cả ông Quy, cũng không đề cập đến việc đưa Thẩm Tú Tú đến cảm ơn, cậu bé ngồi xổm trong góc giận hờn.

Ông Quy cũng ở bên cạnh thở dài.

Dù Thẩm Tú Tú có đần độn đến đâu thì bây giờ cô bé cũng đã hiểu được một chút.

“Thủy Oa ca, huynh đừng nản lòng, không phải chúng ta có mười ngày nghỉ hay sao? Nếu muốn gặp Kim tiên sinh, chúng ta có thể đến Xuyên Thục tìm ngài ấy!"

Thẩm Tú Tú an ủi.

“Kim tiên sinh ở Xuyên Thục, chúng ta ở Đông Hải, thời gian mười ngày sao có thể đủ được?” Thủy Oa nói: “Muội chưa bao giờ đến Xuyên Thục nên không biết Xuyên Thục xa đến mức nào!”

Ông Quy nghe Thẩm Tú Tú nói, trong lòng cảm động: “Thủy Oa, nếu cháu quay về thì sẽ khác với chúng ta, giờ đây cháu đã là thủy quân, nên chắc có thể dùng ca-nô, nếu chạy nhanh một chút thì chỉ mười ngày là đủ!”

“Đúng vậy, giờ đây cháu đã là thủy quân, cháu có thể đi bằng ca-nô.

Hai mắt Thủy Oa chợt sáng lên, rồi lại ảm đạm: “Nhưng mà Kim tiên sinh bận như thế, dù cho chúng ta đến được Xuyên Thục thì ngài ấy có gặp chúng ta hay không?”

“Nếu cháu tự mình đi thì có thể sẽ không gặp được Kim tiên sinh, nhưng có thể mang theo Tiểu Tú Tú!”

Ông Quý chỉ chiêu giúp đỡ: “Khi đến Xuyên Thục, Tiểu Tú Tú cứ nói cháu đến để cảm ơn quốc sư đại nhân đã giúp cháu báo thù. Với tính cách của quốc sư đại nhân, nếu biết cháu từ xa đến để cảm ơn ngài ấy, chắc chắn sẽ đến gặp cháu!”

"Đúng, đúng!" Thủy Oa nghe được lời này lại vui vẻ: "Tú Tú, không phải muội nói lúc trước Tiểu Bắc phu nhân muốn để muội đến thương hội Kim Xuyên hay sao, chúng ta đến Xuyên Thục thì đi tìm Tiểu Bắc phu nhân trước!”

Thẩm Tú Tú nghe vậy, lông mày nhỏ nhíu lại, do dự nói: "Thủy Oa ca, ta rất muốn giúp huynh, nhưng ta không muốn đến thương hội Kim Xuyên, ta muốn ở lại thủy quân!”

“Ta không bảo muội đi gia nhập thương hội Kim Xuyên, chỉ là để muội đi tìm Tiểu Bắc phu nhân tiến cử, như thế thì chúng ta sẽ dễ gặp được quốc sư đại nhân hơn!” Thủy Oa nói.

Thẩm Tú Tú còn có chút do dự, nhưng nghĩ tới khi ở trên thuyền Thủy Oa đã chăm sóc cô bé rất tốt nên gật đầu: “Được thôi!”

“Vậy sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi tìm Thái đại ca phê chuẩn.” Thủy Oa hào hứng nói.

Mặc dù sản lượng ca-nô đã cao hơn trước nhưng vẫn chưa đủ cho mục đích quân sự và chưa được đưa vào sử dụng dân dụng.

Người bình thường muốn đi ca-nô là rất khó nhưng đối với thủy quân thì không phải là vấn đề lớn.

Thẩm Tú Tú cắn môi nói: “Thủy Oa ca, báo được thù rồi, ta muốn về bái lạy cha và ca ta một cái, đợi bái lạy xong sẽ cùng huynh đi xin phê chuẩn được không?”

Mặc dù Thủy Oa sốt ruột nhưng cậu bé cũng biết mình nên tỏ lòng kính trọng với người thân của Thẩm Tú Tú.

"Được, ta cùng muội đi bái lạy người nhà trước!"

“Cám ơn Thủy Oa ca!”

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn!”

Thủy Oa khoát tay, đẩy ông Quy về phía phòng bếp: "Ông Quy, ông đi hấp cá nhanh đi, ăn xong chúng cháu còn phải đi làm chính sự nữa!”

“Biết rồi, biết rồi”.

Ông Quy tức giận túm lấy Thủy Oa nói: “Nếu cháu vội thì qua đây nấu một nồi cho ta!”

“Để cháu nấu.” Thẩm Tú Tú xắn tay áo đi theo.

“Để một cô nương như cháu nấu thì toàn thân bám đầy tro mất!” Ông Quy ngăn cản Thẩm Tú Tú: “Để Thủy Oa nấu đi!”

"Không sao đâu, khi ở trên thuyền cháu cũng thường xuyên nấu cho các thủy thủ và các nhân viên hộ tống ăn mà!"

"Vậy nếu trở về rồi thì nên nghỉ ngơi thật tốt!"

Ông Quy vẫn không cam lòng: “Nếu cháu thực sự muốn làm việc thì giúp ông nhặt rau đi!”

Thẩm Tú Tú thấy Thủy Oa đã đi ra sau bếp, cũng không gượng ép nữa, nhận giỏ rau từ tay ông Quy, ngồi sang một bên nhặt rau.

Ông Quý thấy Thủy Oa đang nấu rồi lại nhìn Thẩm Tú Tú đang nhặt rau, gương mặt già nua lại nhăn thành một đóa hoa cúc.

Thủy Oa và Thẩm Tú Tú đều còn rất nhỏ, ông ấy cũng không nghĩ ngợi gì cả, chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân đều có cả cháu trai và cháu gái.

Hơn nữa, ông ấy sống ở Đông Hải rất tốt, mua một chiếc thuyền nhỏ, thỉnh thoảng ra khơi đánh cá cũng đủ cho ông ấy sống một mình.

Người huynh đệ ngày xưa thả bè bên phía xưởng đóng tàu giờ đây cũng đã kiếm được tiền, thường xuyên đến thăm ông ấy, có khi còn ở nhà ông ấy vài hôm.

Một thời gian trước, ông ấy vẫn rất lo lắng cho Thủy Oa, giờ đây Thủy Oa cũng đã trở về.

Ông Quy đã sống phần lớn cuộc đời, cũng vật lộn ở tầng thấp nhất phần lớn cuộc đời, giờ đây ông ấy đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình đã có bước tiến.

"Tú Tú, cháu có ăn được hoa tiêu không?"

Ông Quy đi vào phòng rồi lấy ra một chiếc túi vải.

Bên trong chứa hoa tiêu khô mà ông bạn già của ông ấy mang về từ Xuyên Thục.

“Có thể ăn, có thể ăn!” Thẩm Tú Tú vui vẻ nói: "Khi ở trên thuyền mọi người đều thích ăn hoa tiêu, Khi chúng ta khởi hành, Thủy Oa mang hoa tiêu lên thuyền, Lão Trương thúc ở trong bếp cũng lựa hết hoa tiêu Xuyên Thục dùng trong món cá muối ra, mỗi khi nấu ăn thì cho một ít, rất ngon.

Đáng tiếc hoa tiêu quá ít, mặc dù Lão Trương thúc không nỡ bỏ nhưng hết rất nhanh.

“Hoa tiêu trong cá muối không còn vị nữa, sao có thể ăn được?”

Ông Quy đặt túi vải lên bàn: “Thủy Oa, khi cháu xuống thuyền xin phê chuẩn thì tặng số hoa tiêu này cho nhà bếp nhé!”

“Ông không ăn sao?” Thủy Oa hỏi.

Cậu bé biết rằng hầu như bữa nào ông Quy cũng ăn hoa tiêu.

“Hai ngày nữa Đông thúc của cháu đến đây rồi, ông ấy sẽ mang cho ông!”

Người lớn tuổi đều như thế, có đồ ăn ngon thì không nỡ để bản thân ăn mà sẽ để cho con cái lấy đi làm việc.

Vì thế, đời trước của Kim Phi có câu nói, người mua rượu cao cấp hiếm khi tự mình uống, còn người uống rượu cao cấp hầu như không tự mua.

Thủy Oa còn nhỏ nên không quan tâm, vừa gật đầu vừa nhóm lửa nói: "Được, lát nữa cháu sẽ gửi cho Lão Trương thúc, chắc chắn thúc ấy sẽ rất vui mừng!”

Một già hai trẻ phối hợp với nhau, một bữa sáng được làm xong rất nhanh.

Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có một con cá hấp, một đĩa rau và một bát cháo lúa mì.

Nhưng cả ba người lại quây quần bên chiếc bàn gỗ nhỏ và ăn uống rất vui vẻ.

Ăn sáng xong, Thẩm Tú Tú muốn đi rửa bát, lại bị ông Quy ngăn cản.

Ông Quy chạy vào bếp lấy túi vải đựng hoa tiêu, đồng thời xách theo một giỏ rau.

Giỏ rau có hương và giấy nguyên bảo, cùng với một con cá và vài đôi đũa.

"Tú Tú, trở về bái lạy đừng đi tay không, đốt cho cha và thúc cháu ít tiền giấy.”

Ông Quy đưa giỏ rau và túi vải cho Thủy Oa.

Thủy Oa nhận lấy đồ, Thẩm Tú Tú quỳ xuống lạy ông Quy: “Cảm ơn ông Quy!”

“Đứa trẻ ngốc, về sau chúng ta chính là một gia đình rồi, đừng như vậy nữa.”

Ông Quy kéo Thẩm Tú Tú đứng dậy: “Các cháu đi nhanh đi!”

"Được!" Thủy Oa đang nghĩ đến việc xin phê chuẩn sớm một chút thì sẽ xuất phát đến Xuyên Thục sớm một chút, bèn đồng ý và kéo Thẩm Tú Tú rời đi.

Thẩm Tú Tú dẫn Thủy Oa đi dọc con hẻm, đi tới trước cửa nhà cô bé.

Nhìn cánh cửa quen thuộc, nước mắt Thẩm Tú Tú lại chảy xuống không ngừng.

Giờ đây nhà họ Thẩm chỉ còn lại mình cô bé.

Thủy Oa muốn an ủi Thẩm Tú Tú, nhưng cậu bé lại không biết nên nói gì, chỉ có thể đi tới đứng cùng cô bé.

Thẩm Tú Tú lấy từ trong ngực ra một cái túi vải nhỏ, cẩn thận mở ra, lấy ra chiếc chìa khóa duy nhất vào nhà, đang định mở cửa thì bị Thủy Oa bất ngờ kéo lại!
Chương 1627: Tử sĩ

“Thuỷ Oa ca ca, sao vậy ạ?"

Tâm trạng của Thẩm Tú Tú đều bị Thuỷ Oa cắt ngang.

"Bên trong hình như có người," Thuỷ Oa kéo Thẩm Tú Tú lui về sau mấy bước: "Mới vừa rồi dường như huynh nghe được tiếng ho khan!"

"Làm sao có thể, nhà muội không có người khác!"

Đôi mắt Thẩm Tú Tú đỏ hoe nói: "Thuỷ Oa huynh có nghe lầm hay không?"

"Ta không nghe lầm đâu, ta đã nghe được có người ho khan thật mà!"

Thuỷ Oa kéo Thẩm Tú Tú đi vòng ra sân sau, đợi một lúc, quả nhiên có tiếng bước chân từ trong sân truyền đến.

Mặc dù người đi cố tình bước đi thật nhẹ nhàng, nhưng hai người vẫn có thể nghe thấy.

Thẩm Tú Tú theo bản năng muốn hét lên, lại bị Thuỷ Oa kịp thời che miệng kéo sang một bên, sau khi xác nhận ở chỗ này nói chuyện người trong viện không thể nào nghe được, Thuỷ Oa mới buông bàn tay ra.

"Thuỷ Oa huynh, có trộm vào nhà muội!"

Thẩm Tú Tú gấp đến độ giậm chân: "Huynh mau buông muội ra, muội phải đi đuổi tên trộm này đi!"

"Ta biết huynh biết!"

Thuỷ Oa ôm chặt lấy Thẩm Tú Tú: "Chúng ta đều là con nít, không đuổi được tên trộm, nếu là chọc giận tên trộm, hai ta sẽ bị giết chết!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thẩm Tú Tú vội hỏi.

"Đương nhiên là đi tìm cứu binh!"

"Đúng, đi tìm cứu binh!"

Thẩm Tú Tú quay đầu liền chạy ra bên ngoài.

Thuỷ Oa đuổi theo phía sau.

Hai người mới chạy ra ngõ hẻm không xa, đúng lúc thấy một đội thuỷ quân tuần tra.

Thuỷ Oa và Thẩm Tú Tú là là hai người lính trẻ nhất kể từ khi thành lập thuỷ quân, hầu hết người trong thuỷ quân đều biết họ, đội trưởng đội tuần tra cũng lập tức nhận ra.

"Thuỷ Oa, Tú Tú, các ngươi chạy tới đây làm gì?"

Đội trưởng đội tuần tra hét lên từ phía xa.

Những người lính thuỷ quân khác cũng nghĩ rằng họ đang chạy vòng quanh chơi, cũng bắt đầu cười.

"Mọi người nhanh tới nhà ta, có trộm vào nhà ta!" Thẩm Tú Tú vội vàng nói.

Sắc mặt tất cả mọi người trong đội tuần tra đều thay đổi.

Bọn họ đều biết, nhà họ Thẩm có thể đã bị đột nhập.

"Là người nào?" Đội trưởng hỏi.

"Không biết, chúng ta chỉ nghe được trong sân có tiếng ho khan và tiếng bước chân, Thuỷ Oa huynh sợ sẽ kinh động tới tên trộm, không dám mở cửa đi xem." Thẩm Tú Tú trả lời.

"Thuỷ Oa làm đúng!"

Đội trưởng khen ngợi Thuỷ Oa một tiếng, sau đó nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ, Lão Quỷ, A Lượng hai người ở lại bảo vệ họ, những người khác đi cùng ta!"

Hôm nay trấn Ngư Khê đầy ắp người, phòng ở thì thiếu nghiêm trọng.

Toàn bộ trấn trên chỉ có một nhà Thẩm Tú Tú không có người ở, cũng không cho thuê, đội tuần tra đã sớm biết vị trí nhà cô bé.

Họ để lại hai người bảo vệ Thuỷ Oa và Thẩm Tú Tú, sau đó dẫn những người khác chạy thẳng tới nhà họ Thẩm.

Đến cửa nhà, đội tuần tra không phá cửa luôn, mà phân ra bao vây nhà họ Thẩm, sau đó mới chuẩn bị phá cửa.

Thẩm Tú Tú và Thuỷ Oa cũng đi theo, thấy đội tuần tra một bộ như sắp phá cửa, nhất thời gấp gáp.

"Mọi người chớ phá cửa, ta có chìa khóa!"

Cái cửa này là cha cùng chú và anh trai cô bé làm ra, bây giờ ba người đều không có ở đây, cánh cửa này được Thẩm Tú Tú dùng để tưởng niệm.

Nghe Thẩm Tú Tú vừa hô như vậy, đội trưởng đội tuần tra biết chuyện xấu sẽ xảy ra.

Quả nhiên, Thẩm Tú Tú hô xong, trong sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hiển nhiên có người ở trong sân bỏ chạy.

Sau đó ở sân tường phía tây truyền tới tiếng quát to: "Đứng lại!"

"Hắn chạy về phía tây!"

Đội trưởng hét lên, tất cả đội viên tuần tra chạy như điên về phía tây.

Đến phía tây, quả nhiên thấy có một người đàn ông chạy về phía bắc dọc theo con hẻm phía tây sân tường.

Kết quả vừa chạy không bao lâu, đã bị đội viên tuần tra mai phục ở sân phía bắc trước đó ngăn lại.

"Đứng lại, bằng không chúng ta không khách khí!"

Hai đội viên tuần tra đứng cạnh nhau, gần như chặn kín con hẻm.

Nhưng tên trộm không những không chậm lại, ngược lại chạy càng ngày càng nhanh, chạy thẳng tới hai người họ.

Hai người thấy vậy, vội vàng rút bội đao bên hông ra.

Nhưng giây kế tiếp bọn họ thấy tên trộm lại đột nhiên tăng tốc, sau đó cả hai đều cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người bay lên.

Từ đầu tới cuối, bọn họ không nhìn thấy tên trộm ra tay như thế nào, thẳng đến khi rơi xuống đất, hai người mới nhìn thấy tên trộm đã chạy vượt qua bọn họ.

Sau đó hai người mới cảm thấy đau nhức ngực, thật giống như có người nhét hột tiêu vào lỗ mũi họ vậy, mỗi lần hít thở, lồng ngực sẽ truyền tới một trận đau nhói.

Hai người không có thấy rõ tên trộm ra tay như thế nào, nhưng đội trưởng đội tuần tra đến từ phía nam của con hẻm nhìn thấy rõ.

Đối phương vừa rồi đột nhiên tăng tốc độ, người bình thường căn bản không thể nào làm được như vậy.

"Không hay rồi, là tử sĩ!"

Đội trưởng đội tuần tra lập tức nhận ra đã gặp cao thủ, bọn họ sợ rằng không ngăn được những người này, nhanh chóng cởi nỏ tay từ bên hông xuống, bắn một mũi tên lệnh lên trời.

Vút!

Mũi tên lệnh bay lên trời với tiếng rít bén nhọn, sau đó nổ tung trên khoảng trời trong sân.

Lần đầu nhìn thấy mũi tên lệnh, hơn một nửa đội tuần tra của trấn Ngư Khê bao vây ngôi nhà.

Nhưng mà đội trưởng đội tuần tra vẫn chưa dừng lại, lại thêm một mũi tên lệnh từ nỏ tay, lần nữa bắn lên trời.

Một mũi tên lệnh nghĩa là phát hiện kẻ địch, hai mũi tên lệnh thì có nghĩa phát hiện kẻ địch quan trọng, hoặc là đội tuần tra gặp nguy hiểm tương đối nghiêm trọng.

Thấy mũi tên lệnh này, một nửa số thành viên đội tuần tra vừa rồi chưa đến đã đi thẳng tới đây.

Doanh trại hộ tống và doanh trại thuỷ quân bên bờ biển cũng đồng thời hành động.

Các nhân viên hộ tống và lính thuỷ quân đang trong giáo trường huấn luyện, tất cả đều xông về kho vũ khí!

Một lúc sau, những người hộ tống cởi trần và binh lính thuỷ quân cầm vũ khí của mình lao ra, một số chạy về phía vị trí có mũi tên phát ra âm thanh, một số chạy về phía những nơi khác.

Dựa theo quy định, gặp phải tình huống như vậy, nhân viên hộ tống và lính thuỷ quân không chỉ có trước tiên phải tăng viện binh ở hiện trường, còn phải lập tức bổ sung vào chỗ trống của đội tuần tra, để tránh đội tuần tra bị người xấu dụ dỗ đi tới chỗ khác, cho người xấu lợi dụng sơ hở.

Ngoài ra, trước tiên họ còn phải canh phòng các địa phương quan trọng như xưởng đóng thuyền, các công xưởng, kho hàng.

Trong lúc nhất thời, trên đường khắp nơi đều là binh lính chạy thẳng tới hướng mũi tên lệnh.

Dân tỵ nạn và các công nhân không biết mũi tên lệnh là cái gì, nhìn thấy nhiều binh lính ở trên đường chạy như điên như vậy, cũng hoảng sợ, chen lấn chạy về nhà.

Ai không có nhà thì chạy tới nơi định cư của dân tỵ nạn.

Trấn Ngư Khê vốn dĩ sầm uất nhưng luôn trật tự, bởi vì hai mũi tên lệnh này trở nên hỗn loạn.

Người phụ trách nhà xưởng và kho hàng trước tiên đóng cửa, hơn nữa phải tổ chức lại công nhân trong nhà xưởng tiến hành tuần tra.

Trong ngõ hẻm sân phía tây của nhà họ Thẩm, hai đội viên tuần tra bị đánh ngã vùng vẫy nhiều lần, muốn đứng dậy, nhưng vẫn không thành công.

Bạn đồng hành chạy tới muốn đỡ bọn họ dậy, nhưng bị đội trưởng ngăn lại.

"Bọn họ có thể bị gãy xương sườn, lúc này không thể tùy tiện di chuyển, nếu như nội tạng bị đâm thủng nhất định sẽ chết!"

Đội trưởng nhanh chóng sắp xếp nói: "Niêm Ngư, ngươi nhanh đi tìm quân y, Tuyền Tử, ngươi dẫn người tiếp tục trấn giữ cái viện này, những người khác theo ta truy bắt tên trộm!"

Sau khi thu xếp xong, đội trưởng dẫn người chạy về hướng tên trộm bỏ đi.
Chương 1628: Đưa tới Cục tình báo

Đầu phía bắc của con hẻm là một ngã tư nhỏ, cách phía đông phía tây không xa, mỗi hướng đều có một lối rẽ.

Hoàn toàn không thấy bóng dáng tên trộm!

“Chia ra đuổi theo.” Đội trưởng hét lên: “Thấy bọn cướp thì đừng giao đấu, nhanh chóng gõ chiêng cảnh cáo rồi chạy về!”

Từ tốc độ và thân thủ mà tên trộm vừa thể hiện ra, hắn tuyệt đối không phải tên trộm bình thường, khả năng cao là tử sĩ do gia tộc quyền quý nào đó bồi dưỡng ra, ba năm người của đội tuần tra căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Hiện giờ cách tốt nhất để đối phó với tử sĩ cao thủ đó chính là súng kíp và trận mũi tên, nhưng súng kíp là vũ khí tối tân nhất hiện giờ của làng Tây Hà, rất nhiều nhân viên hộ tống còn chưa được trang bị, chứ đừng nói đến thủy quân.

Ngay cả nỏ cầm tay cũng chỉ có đội trưởng tuần tra có một cái, các thành viên khác trong đội tuần tra đều dùng trang bị cũ của thủy quân.

Dưới tình huống này, thành viên đội tuần tra gặp phải tên trộm hoàn toàn không cần nghĩ đến việc bắt hắn, cách tốt nhất là gõ chiêng gọi người tới.

Mỗi ngày đội tuần tra không biết đã vòng quanh trấn Ngư Khê bao nhiêu lần, từ lâu đã quen thuộc với địa hình của trấn nhỏ này rồi.

Dưới lệnh của đội trưởng, các đội viên tản ra xung quanh, chạy về các lối rẽ khác nhau.

Đội trưởng cũng tiếp tục đuổi theo về phía bắc dọc theo ngã tư nhỏ.

Đến ngã tư tiếp theo thì đúng lúc liếc nhìn thấy một bóng người đang chạy như bay về con hẻm bên phải.

Con hẻm này tương đối dài, phía cuối là lối rẽ, chạy ra khỏi lối rẽ này chính là đường chính của trấn Ngư Khê.

Với số lượng công nhân và nạn dân như bây giờ của trấn Ngư Khê, nếu để cho tên trộm chạy đến đường chính, trà trộn vào trong đám người thì rất khó để tìm được hắn.

Thế là đội trưởng lập tức giơ nỏ cầm tay lên nhắm vào bóng người tên trộm rồi bóp cò.

Mặc dù nỏ cầm tay của gã bắn mũi tên lệnh, nhưng có thể bắn mũi tên lệnh lên đến độ cao mấy chục mét, uy lực của nỏ cầm tay này cũng không hề nhỏ.

Đáng tiếc âm thanh của mũi tên lệnh quá lớn, đội trưởng cũng không kịp đổi mũi tên khác, kẻ trộm nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng sắc nhọn, căn bản không cần quay đầu lại nhìn, trực tiếp nghiêng người tránh sang bên cạnh.

Mũi tên lệnh bắn hụt rồi đập lên tường, nổ tung thành một quả cầu lửa.

Mà lúc này tên trộm cũng nhanh chóng chạy tới đầu hẻm, chỉ cần rẽ thêm lần nữa là đến con đường chính.

“Nếu có súng kíp của nhân viên hộ tống thì tốt rồi!”

Đội trưởng đã không còn kịp bắn mũi tên khác, chỉ đành rút đao bên hông ra, tiếp tục đuổi theo.

Gã cũng không mong mình có thể bắt được tên trộm, mà chỉ hi vọng có thể theo dõi được đối phương, không để hắn trà trộn vào trong dòng người là được.

Nhưng khi tên trộm sắp chạy đến đầu hẻm, hắn lại đột nhiên dừng chân lại.

Sau đó đó đội trưởng nhìn thấy ba nhân viên hộ tống xuất hiện ở đầu con hẻm, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng kíp.

Mặc dù hiện giờ súng kíp vẫn chưa được phổ biến, nhưng nó đã từng xuất hiện rất nhiều lần ở chiến trường thành Du Quan và chiến trường thành Hi Châu, nên không còn là vũ khí tuyệt mật nữa rồi.

Khi đội súng kíp huấn luyện ở Đông Hải, họ cũng không đi đến những hòn đảo hoang vắng mà xây trường bắn bên ngoài trấn Ngư Khê.

Hiển nhiên tên trộm cũng biết đến súng kíp, biết đến sự lợi hại của nó nên hắn lập tức quay người chạy điên cuồng.

Thấy đội trưởng đã chạy đến giữa con hẻm, ánh mắt tên trộm lập tức trở lên giận dữ.

Nếu vừa rồi không phải do gã bắn liên tiếp hai mũi tên lệnh kéo nhân viên hộ tống tới, thì hắn đã chạy thoát được rồi.

Nghĩ tới đây, tên trộm tập tức muốn giết người.

Dù sao giải quyết một binh lính thủy quân bình thường cũng vô cùng dễ dàng.

“Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?”

Đồng tử của đội trưởng đội tuần tra co rút, cảm giác đầu sắp nổ tung đến nơi rồi.

Vừa nãy gã muốn đuổi theo tên trộm nên đã chạy về phía trước, lúc này tên trộm lại đột nhiên quay đầu lại, hai người lao về phía nhau, muốn quay đầu chạy thì đã muộn rồi.

Nghĩ tới đây, đội trưởng tuần tra đột nhiên bổ nhào về phía trước, nằm xuống đất, hai tay ôm đầu cuộn tròn người lại!

Tên trộm hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra điều gì đó, cũng không quan tâm đến việc đi giết đội trưởng nữa, chân trái đạp mạnh lên tường, cả người bay chéo lên không trung.

Nhưng chính vào lúc này, trong một đoạn khác của con hẻm truyền tới ba tiếng động lớn.

Chỉ thấy hai chân và sau lưng tên trộm đồng thời rỉ máu, sau đó hắn ngã uỵch xuống đất.

Tên trộm vùng vẫy muốn bò dậy, kết quả hai chân lại không chịu nghe lời.

Biết mình nhất định không chạy thoát được, tên trộm lập tức rút một con dao găm từ trong giày ra, đâm vào cổ.

Kết quả còn chưa kịp đâm đến cổ thì thấy đội trưởng tuần tra đột nhiên lao đến, gắt gao ôm lấy tay phải cầm con dao găm của hắn.

“Muốn chết hả?”

Tay trái tên trộm giơ lên, tóm lấy cổ đội trưởng, chuẩn bị trước khi chết kéo theo đội trưởng chết cùng.

May mà lúc này nhân viên hộ tống kịp đuổi tới, một nhân viên hộ tống chạy ở trên cùng bay lên đá vào tay trái tên trộm.

Nếu là bình thường, cho dù tay hắn bị đá một cước thì vẫn có thể lấy đi tính mạng của đội trưởng, nhưng lưng hắn vừa bị bắn trúng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức mạnh của hắn, nên tay trái mới bị một cước của nhân viên hộ tống đá văng ra.

Sau đó ba nhân viên hộ tống cùng nhau xông lên, lúc này mới chế ngự được tử sĩ, trói hắn lại.

Lo hắn cắn lưỡi tự làm hại mình, gây khó khăn cho việc thẩm vấn nên họ còn nhét một miếng rẻ lớn vào miệng hắn, sau đó lại dùng dây thừng trói miệng hắn lại.

Làm xong những việc này, trưởng ban nhân viên hộ tống mới đưa tay kéo đội trưởng đứng dậy.

“Đa tạ các vị!” Đội trưởng liên tục cảm ơn.

“Là chúng ta nên cảm ơn ngài mới đúng, nếu không có ngài thì tên này đã tự vẫn rồi!” Trưởng ban nhân viên hộ tống nói: “Đúng rồi, vừa nãy bọn ta bất đắc dĩ mới nổ súng, không làm ngài bị thương chứ?”

“Không sao, ta nằm trên đất nên không bắn tới ta.” Đội trưởng tuần tra xua tay.

“Vậy thì tốt vậy thì tốt!” Trưởng ban nhân viên hộ tống thở phào nhẹ nhõm.

Hiện nay tiêu cục Trấn Viễn và thủy quân đang trong giai đoạn hợp tác hài hòa, nếu vô tình giết chết đội trưởng tuần tra thủy quân vậy thì mọi chuyện sẽ trở lên rắc rối.

“Huynh đệ, huynh có vẻ rất hiểu về súng kíp.” Một nhân viên hộ tống khác cười nói.

Diện tích tác động của súng kíp rất lớn, vừa rồi cho dù đội trưởng tuần tra có nằm trên đất bọn họ cũng không dám tùy tiện nổ súng, kết quả tử sĩ lại nhảy lên không chút do dự.

Lần này lại vừa vặn đụng phải họng súng của các nhân viên hộ tống.

“Lúc trước đã từng thấy mọi người huấn luyện với khi nói chuyện với các huynh đệ tiêu cục, bọn họ cũng đã từng nói khi gặp súng kíp, cách tốt nhất là nhanh chóng nằm xuống, dùng thứ gì đó che đầu lại, nếu không có gì để che chắn thì cuộn tròn người lại.”

Đội trưởng tuần tra giải thích, sau đó ngưỡng mộ nhìn súng kíp trong tay các nhân viên hộ tống.

Nếu gã có súng kíp thì tên này căn bản chạy không thoát.

“Trưởng ban, tên này không phải bị bắn chết rồi đó chứ?” Một nhân viên hộ tống khác hỏi.

“Nhanh xem thử đi.” Trưởng ban nhân viên hộ tống nói: “Tên này hẳn là một con cá lớn, nếu bị thương thì đưa hắn đến chỗ quân y, đừng để hắn chết.”

Nhân viên hộ tống lập tức kiểm tra tên tử sĩ trên mặt đất.

“Ồ, tên này còn có một bộ nội giáp!”

Trưởng ban nhân viên hộ tống và đội trưởng tuần tra nghe vậy nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một lớp nội giáp bên dưới áo khoác của tên trộm.

Mặc dù chỉ là da thú ghép với mảnh trúc để tạo thành nhưng lại thay hắn đỡ phần lớn tổn thương ở lưng.

Trước khi Kim Phi làm ra bản giáp thì loại nội giáp này là thứ vô cùng tốt, người bình thường hoàn toàn không làm ra được.

Đội trưởng nhân viên hộ tống mới vừa biết người này không phải là tên trộm bình thường nhưng cũng chỉ cho rằng hắn là tử sĩ do đại gia tộc nào đó bồi dưỡng ra mà thôi.

Bây giờ nhìn thấy nội giáp, vẻ mặt anh ta càng trở lên nghiêm trọng.

“Xem ra tên này có lai lịch không nhỏ, đi, đưa tên này tới Cục tình báo đi.”
Chương 1629: Phát hiện bất ngờ

Trong thời đại phong việc kiến nghiêm hình ép cung đã trở thành một trào lưu, điều này dẫn đến nhiều bản án do bị tra tấn nên phải nhận bừa.

Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, theo đề nghị của Kim Phi, hủy bỏ nghiêm hình ép cung.

Trong nội bộ nhân viên hộ tống, hình phạt chính dành cho binh lính là giam giữ, chỉ khi gặp phải tình tiết quá tồi tệ mới đến Quân Pháp Đường sử dụng gậy quân.

Nhưng Cục tình báo không giống như vậy.

Ở một mức độ nào đó, Cục tình báo do Cửu công chúa bí mật tự mình thành lập, đặc biệt xử lý các công việc về tình báo.

Tử sĩ này rất có thể là gián điệp được quyền quý nào đó phái tới, giao cho Cục tình báo là hợp lý.

Hiển nhiên trong lòng tử sĩ đã muốn chết, nếu tra hỏi bình thường thì căn bản sẽ không hỏi được gì cả, nhưng Cục tình báo không bị hạn chế việc sử dụng biện pháp tra hỏi, hầu như không có chuyện gì là bọn họ không thể moi ra được.

Mặc dù mũi tên lệnh vừa rồi không bắn đến không trung, nhưng âm thanh vẫn truyền đi rất xa.

Chỉ trong thời gian ngắn, đội tuần tra và các nhân viên hộ tống đã đứng đầy nửa con hẻm.

Đội trưởng nhân viên hộ tống lo lắng trong lúc hỗn loạn sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên ra hiệu cho nhân viên hộ tống dẫn tên trộm đi.

Trước khi đi còn không quên vỗ vai đội tuần tra: “Huynh đệ, đi thôi, đi cùng nhau!”

“Được thôi!” Đội trưởng đội tuần tra đuổi sát theo sau.

Nếu tử sĩ lần này là con cá lớn, bọn họ có thể bắt sống đối phương, coi như đã lập được công lao lớn.

Nếu nhân viên hộ tống đã gọi mình, thì nói rõ bọn họ không định nuốt công lao này một mình.

Nhân viên hộ tống bình thường không thể liên lạc trực tiếp với Cục tình báo, vì vậy sau khi nhân viên hộ tống đưa về doanh trại, giao cho đội Chung Minh, đội Chung Minh sẽ liên lạc với Cục tình báo.

Một bên khác, tên trộm đã bị bắt, đội tuần tra trèo tường đi vào xác nhận trong nhà còn có những kẻ khác hay không, rồi mới để Thẩm Tú Tú mở cửa vào nhà.

“Các huynh đệ, thật xin lỗi, ta không ngờ đến sẽ kinh động tên trộm!”

Thẩm Tú Tú rối rít xin lỗi các thành viên của đội tuần tra.

Có hai người trong đội tuần tra bị thương, nếu là người bình thường, thì ít nhất sẽ bị phê bình.

Nhưng Thẩm Tú Tú vẫn là trẻ con, lại gặp chuyện như vậy, đội tuần tra cũng không nỡ trách mắng cô bé.

Anh ta xua tay nói: “Không sao, dù sao tên trộm cũng đã bị bắt, sau này nhớ cẩn thận, vào nhà nhìn xem có bị trộm mất thứ gì không.”

Nghe thấy đội phó nói như vậy, Thẩm Tú Tú đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người chạy thẳng vào gian nhà chính.

Nhìn thấy tất cả bài vị trên bàn cúng vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây là thứ cô bé coi trọng nhất.

Sau khi xác nhận bài vị vẫn còn, Thẩm Tú Tú mới kiểm tra các vật khác trong nhà.

Mặc dù nhà họ Thẩm có tàu đánh cá, trước khi vận chuyển rong biển, họ không dám ra biển đánh cá, gia đình cũng có một cuộc sống khốn khó, trong nhà gần như chẳng có gì đáng tiền.

Sau này kiếm được chút tiền bằng cách vận chuyển rong biển ra sân phơi, nhưng phần lớn thời gian cả gia đình đều ở trên tàu, hầu như không có ai ở nhà, nên cũng không có thời gian sắm sửa đồ đạc, mà thay vào đó dùng tiền để mua đồ mang lên tàu, số còn dư sẽ gửi vào tiền trang Kim Xuyên.

Theo quy định, nếu người gửi tiết kiệm qua đời, thì tiền cất trong tiền trang sẽ thuộc về người thừa kế, cầm thẻ ngà chứng minh thân phận, giấy chứng tử chính thức và giấy chứng minh mối quan hệ, thì có thể rút tiền từ tài khoản mà không cần mật mã.

Nói cách khác, Thẩm Tú Tú có thể đi lấy khoản tiền này.

Nhưng việc cô bé có biết gia đình mình có tiền tiết kiệm hay không thì rất khó nói, hơn nữa nếu cả gia đình đều qua đời, vậy số tiền đó sẽ luôn được cất trong tiền trang Kim Xuyên.

Thật ra thì từ khi tiền trang Kim Xuyên được thành lập cho đến nay, đã có không ít tài khoản vô chủ.

Những người này phần lớn đều là người bán hàng rong ở Giang Nam.

Để tránh nguy hiểm, bọn họ đã gửi một ít tiền ở thương hội Kim Xuyên, sau đó chết trong hỗn loạn ở Giang Nam.

Nếu gia đình không được thông báo về khoản tiền gửi tiết kiệm, người nhà không biết, hoặc người nhà cũng chết trong trận loạn lạc, thì số tiền đó sẽ trở thành vô chủ.

Mặc dù tài khoản sẽ luôn được duy trì, nhưng tiền sẽ luôn được cất giữ trong quỹ của tiền trang tư nhân.

Nhà họ Thẩm cũng gặp trường hợp này.

Tuổi của Thẩm Tú Tú còn quá nhỏ, cha Thẩm không hề nói cho cô bé biết về số tiền đã gửi tiết kiệm, cô bé cũng không biết trong nhà còn có tiền gửi tiết kiệm, nên cô bé cho rằng tất cả tiền trong nhà đều dùng để mua đồ để lên trên tàu, nhưng nó đã bị cướp biển đốt cháy.

Trong nhà chỉ có mấy phòng, rất nhanh Thẩm Tú Tú đã tìm hết một lượt.

Đội phó đội tuần tra thấy cô bé quay trở lại trong sân, vội vàng hỏi: “Thế nào, mất gì ư?”

“Không có, mà ngược lại còn có thêm một cái rương.”

Thẩm Tú Tú chỉ vào căn phòng phía Tây.

“Thêm một cái rương?”

Đội phó đi theo Thẩm Tú Tú đến căn phòng phía Tây, phát hiện đầu giường có một chiếc rương gỗ.

Sau khi mở chiếc rương gỗ ra, đội phó không khỏi hít thật sâu.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy cả một đống bạc và mấy thỏi vàng.

Đây cũng không phải nguyên nhân chính khiến anh ta giật mình, mà thứ khiến cho anh ta giật mình chính là, ở cạnh đống vàng bạc, có một cái nỏ và mấy quả lựu đạn!

Cho dù trong nội bộ nhân viên hộ tống, nỏ và lựu đạn đều là vật phẩm được kiểm soát chặt chẽ, trừ khi phải làm nhiệm vụ, nhân viên hộ tống không thể mang theo.

Đặc biệt là lựu đạn, mỗi một quả sẽ đều được đánh số, quản lý vô cùng nghiêm ngặt.

Đến cả đội tuần tra của hải quân cũng chỉ được trang bị một chiếc mũi tên lệnh cầm tay, chứ không được trang bị lựu đạn.

Nhưng trong phòng này lại có mấy quả!

Nghĩ đến thân thủ kẻ trộm, đội phó không khỏi căng thẳng.

“Tú Tú cô nương, chuyện bây giờ vô cùng nghiêm trọng, chúng ta cần phong tỏa nhà của ngươi, hơn nữa phải cẩn thận kiểm tra, hi vọng ngươi không để ý.”

“Không sao, không sao!” Thẩm Tú Tú vội vàng xua tay: “Có thể cho ta đốt một ít giấy dập đầu với cha ta được không?”

“Cái này tất nhiên là có thể!” Đội phó gật đầu.

Thẩm Tú Tú nhận lấy giỏ thức ăn từ trong tay Thủy Oa, mang đĩa cá mà ông Quy đã làm để lên trên bàn thờ, sau đó vụng về đốt cây nến, rồi quỳ xuống dập đầu với bài vị trên bàn thờ, rồi bắt đầu đốt tiền vàng.

Trong toàn bộ quá trình Thẩm Tú Tú cũng không nói gì.

Mặc dù lúc này trong nhà có rất nhiều người, nhưng chẳng có ai là người thân của cô bé cả.

Từ nay về sau, trong thế giới rộng lớn này, chỉ còn lại một mình cô bé, không nơi nương tựa.

Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt của Thẩm Tú Tú lăn dài trên má.

Thủy Oa thấy vậy, cũng đi đến bên cạnh cô bé, rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái với bài vị trên bàn thờ!

“A thúc, a ca, tuy ta chưa từng gặp mọi người, nhưng Tú Tú đã gọi ta là ca ca, thì hai người chính là thúc thúc và ca ca của ta!”

Thủy Oa cao giọng hô: “Các huynh đệ thủy quân chúng ta đã dẫn Tú Tú đến nơi ở của bọn cướp biển, giết hết những tên cướp biển đã hại mọi người, còn những kẻ không làm hại mọi người cũng bị bắt lại hết, mọi người có thể nhắm mắt yên nghỉ rồi!

Tú Tú đã gọi ta là ca ca, sau này ta sẽ là ca ca của muội ấy, mọi người yên tâm, chỉ cần ta có một miếng ăn, sẽ không để muội ấy chết đói!”

Nói xong cậu bé còn học dáng vẻ của thủy thủ, vỗ ngực đảm bảo, sau đó dập đầu ba cái với bài vị trên bàn thờ.

Thẩm Tú Tú vẫn chưa khóc ra tiếng, nghe thấy Thủy Oa nói vậy, đã bật khóc thật to.

Vốn dĩ không biết phải làm sao, không có ai để nương tựa, dường như bỗng nhiên tìm được chỗ dựa.

Các thành viên của đội tuần tra yên lặng đứng ở cửa nhìn hai đứa nhỏ, không ai dám tiến lên quấy rầy.
Chương 1630: Mục tiêu

Trong doanh trại của nhân viên hộ tống, Đại Cường bận làm việc đến nửa đêm, những điều cần hỏi đã hỏi xong rồi, vừa mới chuẩn bị ngủ một giấc lại bị tiếng động của đội tuần tra làm cho tỉnh giấc.

Sau đó, nhân viên hộ tống và đội trưởng tuần tra áp giải tử sĩ, đội tuần tra khiêng chiếc rương được tìm thấy trong nhà họ Thẩm về.

Biết trong rương có cung nỏ và lựu đạn, Đại Cường cũng sợ hết hồn, đích thân dẫn nhân viên hộ tống giao tử sĩ cho đội Chung Minh, sau đó chuyển giao cho Cục tình báo.

Thẩm vấn tử sĩ cũng không hề dễ, Đại Cường cho rằng nhanh lắm là mai mới có kết quả, không ngờ rằng, chưa tới nửa giờ, người của đội Chung Minh đã tới tìm Đại Cường.

“Hách tổ trưởng, sao rồi, bao giờ thì Cục tình báo có thể hỏi ra được?” Đại Cường hỏi.

“Hỏi ra rồi.” Tổ trưởng đội Chung Minh trả lời.

“Nhanh vậy sao?” Đại Cường sửng sốt.

Đó là tử sĩ, chết còn không sợ, anh ta không hiểu được Cục tình báo làm sao mà hỏi ra được, cũng rất tò mò.

Dù Đại Cường là người chính trực, cũng không ngốc, biết chuyện này không thể tùy tiện hỏi nên đã nén lại sự tò mò của mình, không dò hỏi quá trình mà chỉ hỏi về kết quả tra hỏi.

“Kẻ địch nói thế nào? Nhà nào phái hắn tới đây?”

“Tên này trước đây là người trong phủ Tấn vương, bây giờ lại bị Tấn vương phái tới tiểu đội ám sát!” Tổ trưởng trả lời.

“Tấn vương đáng chết, tiểu đội ám sát đáng chết, lại là bọn họ!” Đại Cường vừa nghe đã siết chặt nắm đấm.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành công và bắt đầu sử dụng trang bị do Kim Phi chế tạo, trên chiến trường bọn họ dường như không có đối thủ chính diện, họ còn đánh cho Đảng Hạng và Đông Man đến nỗi không dám ngóc đầu dậy chứ đừng nói tới những binh lính ẻo lả do các công tử vương tôn kia lãnh đạo.

Các quyền quý phát hiện mình không phải là đối thủ của Kim Phi trong trận đấu chính diện bèn cấu kết với nhau, phái một số tử sĩ, mưu sĩ mà mỗi người tự đào tạo ra ngoài, thành lập một tiểu đội ám sát chủ yếu là để ám sát.

Mục tiêu chủ yếu của tiểu đội ám sát là Kim Phi, Cửu công chúa, Trương Lương và những người lãnh đạo chính quyền Xuyên Thục, sau đó là tiêu cục Trấn Viễn và các cán bộ cấp trung của chính quyền Xuyên Thục, sau đó nữa là ám sát những nhân viên hộ tống bình thường.

Bây giờ, đám người Kim Phi và Cửu công chúa đều có một nhóm cảnh vệ bảo vệ, tiểu đội ám sát hoàn toàn không có cơ hội.

Trương Lương thì lại càng ác hơn, anh ta còn cố tình lộ ra sơ hở những hai lần đề thu hút tiểu đội ám sát tới hành thích, kết quả đương nhiên đội ám sát không thành công, ngược lại còn mất đi vài cao thủ.

Ám sát tiêu cục Trấn Viễn, cán bộ cấp trung của chính quyền Xuyên Thục và ám sát nhân viên hộ tống bình thường đúng là dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng hiệu quả lại trái ngược hoàn toàn so với mong đợi của bọn họ.

Mục đích của tiểu đội ám sát khi ám sát những người này chủ yếu là khiến tiêu cục Trấn Viễn và chính quyền Xuyên Thục lâm vào khủng hoảng, tốt nhất là phải tổn thất trên diện rộng, từ đó ảnh hưởng tới các hoạt động bình thường của tiêu cục Trấn Viễn và chính quyền Xuyên Thục.

Kết quả sau khi bọn họ ám sát thành công, dưới sự chỉ dẫn của tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, tiêu cục Trấn Viễn và nội bộ Xuyên Thục không những không bị khủng hoảng mà còn có một sự đoàn kết chưa từng có, tất cả mọi người đều có chung một mối thù và thề phải nghiêm trị hung thủ.

Hay nói cách khác là hành động của tiểu đội ám sát đã hoàn toàn thất bại.

Vì vậy, bọn họ lại chuyển hướng về phía nhân viên hộ tống bình thường và dân chúng, hơn nửa thủ đoạn lại trở nên càng tinh vi hơn.

Bọn họ không tập trung vào các vụ ám sát nữa mà lên kế hoạch cho những cuộc nổi loạn.

Làn sóng tị nạn trước đó tưởng chừng như bị nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu xúi giục bày kế, nhưng sau khi được Cục tình báo đào sâu vào thì lại phát hiện sau lưng cũng có bóng dáng của tiểu đội ám sát.

Nhưng bọn họ lại làm điều đó một cách bí mật hơn.

Cục tình báo vẫn luôn coi tiểu đội ám sát là đối thủ lớn nhất, nhưng đội ám sát ẩn nấp quá kĩ nên bọn họ vẫn chưa bắt được.

Không ngờ lần này lại bị đội tuần tra ngẫu nhiên bắt được một người.

“Lần này tiểu đội ám sát lại định làm gì?” Đại Cường nhức đầu hỏi.

Trước khi đi, Kim Phi từng đặc biệt tới tìm anh ta nói chuyện, nói rằng trấn Ngư Khê hiện là nơi có một số nhà xưởng, nhà xưởng rong biển và xưởng cá muối cũng liên quan tới khẩu phần ăn của vô số người, vì vậy y yêu cầu anh ta đảm bảo sự an toàn của trấn Ngư Khê.

Kết quả Kim Phi vừa mới đi, bên này đã phát hiện ra người của tiểu đội ám sát.

Nếu tiểu đội ám sát gây chuyện ở trấn Ngư Khê, hơn nữa còn gây ra tổn thất, dù hắn có chết để tạ tội thì cũng đã muộn rồi.

“Dựa theo lời khai của tử sĩ này, hắn mai phục ở trấn ngư khê là để hành thích Kim tiên sinh.” Tiểu tổ trưởng nói.

“Cái gì, để hành thích tiên sinh ư?” Đại Cường lập tức nhảy cẫng lên.

Lúc tiểu đội ám sát mới được thành lập, bọn họ đã từng thử ám sát những người cấp cao như Kim Phi, sau đó phát hiện không thành công được lần nào nên cũng không ra tay nữa.

Không ngờ bây giờ lại tiếp tục.

Tấm lưng của Đại Cường bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Gần đây, hoạt động của Kim Phi ở Đông Hải quả thực rất nhiều, hơn nữa còn thường xuyên đi nhiều nơi, ví dụ như bến tàu, xưởng.

Công tác bảo vệ ở những chỗ này thật sự rất khó làm, cũng không thể đuổi công nhân đi và ngừng làm việc khi Kim Phi tới.

Điều này rất không thực tế.

Nếu lúc ấy, thành viên của tiểu đội ám sát ẩn nấp trong đó đột nhiên ra tay, dù có sử dụng cung nỏ hay lựu đạn cũng vô cùng nguy hiểm.

“Vậy tại sao hắn lại không ra tay?” Đại Cường hoảng sợ hỏi.

“Hắn nói rằng trước đây, hộ vệ đều mang theo súng, rất khó tiếp cận để hành thích, sau này lấy được cung nỏ và lựu đạn, còn chưa tìm được cơ hội, tiên sinh đã trở về rồi.” Tổ trưởng trả lời.

“May quá!” Đại Cường thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, cung nỏ và lựu đạn của hắn từ đâu mà có?”

“Hắn nói rằng hắn tới xin cấp trên, cấp trên lấy chúng từ đâu hắn cũng không biết.”

Tổ trưởng trả lời: “Sau khi tháo cung nỏ và lựu đạn, chúng ta đã tìm được nguồn gốc số thứ tự trong đó là của một nhóm huynh đệ bị tập kích năm ngoái làm mất.

Lúc ấy, chúng ta tưởng rằng đội huynh đệ này bị thổ phỉ tập kích, bây giờ nghĩ lại là có thể do tiểu đội ám sát làm, sau đó ngụy trang thành thổ phỉ tập kích.

Bên ngoài mỗi cung nỏ và lựu đạn đều có số thứ tự, lúc nhận sẽ ghi lại tin tức của người nhận.

Dù tiểu đội ám sát đã mài mòn số thứ tự ở mặt ngoài nhưng không biết linh kiện bên trong vẫn còn một cái.

Đội Chung Minh đã dựa vào điểm này để tìm ra nguồn gốc cung nỏ và lựu đạn.

“Vậy có hỏi được tin tức của người đứng đầu bọn họ không?” Đại Cường hỏi.

“Ta đến tìm ngươi chính là vì chuyện này.” Tổ trưởng nói: “Dựa theo lời khai của tử sĩ này, hắn và cấp trên liên hệ đơn tuyến, lần nào cũng là cấp trên chủ động liên lạc với hắn, nhưng có một lần hắn ra ngoài mua đồ lại vô tình thấy được nơi ở của cấp trên.

Dựa theo lời khai của tử sĩ, cấp trên cũng là tử sĩ, bên phía chúng ta cũng sợ không bắt được hắn, nên mới tới tìm ngươi hỗ trợ!”

“Không thành vấn đề, bây giờ ta sẽ thông báo cho đội súng kíp!” Đại Cường lạnh giọng hỏi: “Lúc nào thì ra tay?”

“Càng nhanh càng tốt, dù sao thì vừa rồi chúng ta cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy, lỡ như đối phương chạy trốn thì đầu mối hoàn toàn đứt gãy.” Tổ trưởng nói.

Đa số tiểu đội ám sát đều liên hệ đơn tuyến, cấp trên biết thông tin của cấp dưới, có thể chủ động liên hệ với cấp dưới, nhưng cấp dưới lại không biết gì về cấp trên, chỉ có thể chờ liên lạc một cách bị động.

Lần này cũng là thủ đoạn của Cục tình báo, tử sĩ quả thật không chịu nổi nữa, mới khai rằng đã vô tình thấy được cấp trên.

Nếu để đối phương chạy trốn, manh mối này coi như hoàn toàn đứt gãy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK