Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 641: Phong tỏa cửa thành

Chỉ mong là vậy!”

Mặc dù Kim Phi biết Cửu công chúa tự tin như vậy là có nguyên nhân, nhưng vẫn không muốn chờ đợi thêm nữa: “Điện hạ, chậm trễ dễ sinh biến cố, hay là chúng ta sớm lên đường đi.”

Nhưng không ngờ Cửu công chúa không những không di chuyển, ngược lại còn ngồi xuống: “Bánh bao này nhìn không tệ, bổn cung chờ đợi nãy giờ cũng hơi đói rồi, Thấm Nhi, lấy cho ta một cái.”

Nghe thấy Cửu công chúa nói vậy, Quan Hạ Nhi vừa mới khôi phục lại sắc mặt bình thường lại nhanh chóng đỏ bừng.

Kim Phi cũng không nói gì.

Là một người làm khoa học kỹ thuật, Kim Phi nói chuyện hay làm việc đều thích thẳng thắn, không thích lòng vòng đi đoán ý trong lời nói của người khác.

Nhưng lời này của Cửu công chúa không giấu giếm gì, ngay cả Quan Hạ Nhi cũng hiểu được thì y đương nhiên cũng nghe hiểu.

Cô ấy đang oán trách thời gian chờ quá lâu…

Cửu công chúa không phải là người không biết phân biệt trái phải, nếu đã nói như vậy thì nhất định đã nắm chắc phần thắng.

Nghĩ vậy, Kim Phi cũng không vội vàng nữa.

Y kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Quan Hạ Nhi, vừa múc cháo cho Quan Hạ Nhi, vừa nói:

“Điện hạ, ta và Hạ Nhi đã là vợ chồng, lại xa cách nhiều ngày, thân mật một hồi cũng là điều đương nhiên!”

Chúng ta đã hẹn giờ lên đường là giờ Thìn, ta cũng không tới trễ, phải chờ thời gian dài là do điện hạ tới sớm, không thể trách người khác.”

Nói xong y còn giống như khoe khoang, hôn một cái lên mặt Quan Hạ Nhi.

“Đương gia, chàng muốn chết hả?”

Ở trước mặt nhiều người như vậy đột nhiên bị hôn một cái, Quan Hạ Nhi vừa thẹn vừa giận, cấu Kim Phi một cái, đứng dậy muốn chạy đi.

Nhưng cô lại ngồi ở tận bên trong, bị Kim Phi chặn lại, muốn chạy cũng không chạy được, không thể làm gì khác ngoài việc nằm nhoài lên bàn như đà điểu.

Con ngươi Đường Tiểu Bắc di chuyển liên tục, nhìn Kim Phi một tí, lại nhìn Cửu công chúa một tí.

Mặc dù không phát hiện ra điểm dị thường nào, nhưng theo trực giác cô ấy cảm thấy Kim Phi với Cửu công chúa nhất định có chuyện gì đó.

Nhưng Đường Tiểu Bắc lại không đoán ra được, chuyện giữa hai người lớn đến mức nào.

Nói trắng ra là không biết hai người tiến triển đến bước nào rồi.

Quan Hạ Nhi đơn thuần chất phác, không ý thức được hàm ý trong lời nói vừa rồi của Kim Phi nhưng Đường Tiểu Bắc lại nghe hiểu rõ.

Giọng điệu vừa rồi của Kim Phi chính là thể hiện thị uy, ủng hộ Quan Hạ Nhi, cảnh cáo Cửu công chúa rằng Quan Hạ Nhi mới là thê tử kết tóc của y.

Cửu công chúa cho dù có là công chúa cũng đừng nghĩ đến việc khiêu chiến địa vị của Quan Hạ Nhi, muốn vào nhà này thì phải tuân theo quy củ của nhà này.

Việc này làm cho Đường Tiểu Bắc vô cùng cảm động.

Kim Phi làm như vậy không chỉ bảo vệ Quan Hạ Nhi, mà còn tương đương với việc bảo vệ cô ấy.

Sau khi xác nhận điểm này, trong mắt Đường Tiểu Bắc không nhịn được mà dấy lên ngọn lửa tò mò.

Ai da, đây chính là Cửu công chúa mạnh mẽ đấy, bị Kim Phi giáo huấn như giáo huấn tiểu thiếp một hồi, nhất định phải điên tiết rồi chứ?

Đường Tiểu Bắc ước rằng có người mang cho cô ấy một bình trà ngon và một đĩa điểm tâm, để vừa ăn điểm tâm vừa xem kịch.

Nhưng điều khiến cô ấy bất ngờ là Cửu công chúa vậy mà không nổi giận, còn hiếm khi lộ ra tư thái của cô gái nhỏ, ngây thơ liếc Kim Phi, nũng nịu vứt cây đũa đi: “Là bổn cung đến sớm được chưa!”

Kim Phi phớt lờ ánh mắt muốn giết người của Thấm Nhi, khẽ gật đầu: “Biết lỗi là được rồi, ăn cơm đi!”

Rắc!

Thấm Nhi siết chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng kêu.

Bắc Thiên Tầm vẫn ngồi một bên ăn cháo nãy giờ thấy vậy bèn kéo ghế vào ngồi bên cạnh Kim Phi.

Nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Thấm Nhi thấy vậy thì càng giận hơn, đảo mắt một vòng, lấy chân đá bay Đại Lưu đang ngồi hóng hớt ra ngoài.

Mông Đại Lưu đáp đất, trên đầu đầy dấu hỏi chấm, trượt dài trên đất mấy thước mới dừng lại.

Mình đang ăn dưa nhiệt tình mà sao giờ lại bay ra cửa rồi?

Ai có thể giải thích cho ta chuyện gì đang xảy ra không?

“Cô đạp ta làm gì?”

Đại Lưu căm hận hỏi.

“Muốn so tài với ngươi tí, không được sao?”

Thấm Nhi liếc anh ta một cái: “Xem ra, ngươi vẫn không phục, hay là đấu lại lần nữa?”

“Bà cô ơi, ta phục rồi! Ta nhận thua! Ta không xứng đấu với cô!”

Đại Lưu bỗng nhượng bộ, chắp tay nhận thua.

Hôm qua anh ta ngăn cản Thấm Nhi trong rừng cây, trong lòng cô ấy hẳn đã nén giận lâu rồi, nếu để cô ấy có lý do ra tay thì không phải là anh ta tự chui đầu vào chỗ chết à?

Thấm Nhi hừ một tiếng, bây giờ mới quay đầu lại.

“Trời ơi, cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây!”

Đại Lưu vỗ xuống đất than thở.

Trước đó anh ta bị Bắc Thiên Tầm đạp cho một phát, bây giờ lại bị Thấm Nhi đạp một phát nữa.

Anh ta sắp thành bao cát chịu đòn thay cho Kim Phi rồi.

Phì!

Cận vệ canh cửa bị Đại Lưu chọc cho cười.

Thấy Đại Lưu trừng mắt nhìn mình, cận vệ bèn nhanh chóng tém lại.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Cười cái đầu nhà ngươi”.

Đại Lưu đứng dậy nhắm vào mông của cận vệ đạp một cước, sau đó tức giận quay vào phòng.

Lần này anh ta không dám đứng ở cửa nữa mà đi tìm một góc cách xa Thấm Nhi nhất.

Kim Phi cũng biết đạo lý thấy được rồi thì thu tay, thấy Đại Lưu không sao cả, y mỉm cười gắp một cái bánh bao để vào trong bát của Cửu công chúa: “Điện hạ, ăn bánh bao đi!”

Cửu công chúa cũng mượn nước đẩy thuyền, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mỉm cười nói: “Đa tạ tiên sinh!”

“Điện hạ đừng khách khí.”

Lúc này Kim Phi mới hỏi: “Điện hạ có thể tiết lộ rốt cuộc người đã sắp xếp như thế nào không?”

Nói đến việc chính, sắc mặt của Cửu công chúa cũng trở nên thận trọng.

Cô ấy đặt đũa xuống nói: “Tiên sinh, mưu đồ việc lớn giống như hầm canh, không thể vội vàng. Vậy nên bây giờ chúng ta phải bình tĩnh, yên tâm chờ đợi!”

“Chờ cái gì?” Kim Phi nhíu mày hỏi.

“Chờ thư hồi âm của Hâm Nghiêu ca ca.”

Cửu công chúa nói: “Đám người này là đại diện của gia tộc bọn chúng, có thể điều động lực lượng vô cùng đáng sợ. Chúng ta không hành động thì thôi, một khi đã hành động, tất nhiên phải có thủ đoạn hoàn hảo!”

Nếu không, để cho bọn chúng trốn về kinh thành, đừng nói là tiên sinh với bổn cung, đến cả phụ hoàng muốn động đến bọn chúng cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận!

“Điện hạ nếu đã nói vậy, chắc hẳn là đã có sách lược vẹn toàn rồi phải không?”

“Để đối phó với đám người này, không ai dám đảm bảo rằng có sách lược vẹn toàn, chỉ là có chút manh mối”.

Cửu công chúa lắc đầu: “Bổn cung đã truyền tin đến Tây Xuyên, còn phải xem Hâm Nghiêu ca ca sẽ trả lời như nào, cho nên mới nói cần phải đợi.”

Kim Phi nghe vậy, khẽ gật đầu.

Bọn quyền quý chắc chắn sẽ phái người giám sát làng, chỉ cần bọn họ có động tĩnh, đối phương sẽ biết ngay.

Một khi đối phương đã bỏ trốn, thì kế hoạch sẽ thất bại.

Kim Phi buổi sáng khi nghĩ lại kế hoạch, cũng lo lắng về vấn đề này.

Y vốn định để cho nhân viên hộ tống cải trang thành đội buôn, lén trốn khỏi làng.

Nhưng cách này quá dễ bị phát hiện, Kim Phi vẫn đang do dự có nên làm hay không?

Nếu Cửu công chúa đã có tính toán khác, Kim Phi không thể làm gì khác ngoài chờ đợi, trước tiên cứ chờ thư hồi âm của Khánh Hâm Nghiêu rồi nói sau.



Bên trong thành Tây Xuyên, đám quyền quý cãi nhau đến tận trưa, cuối cùng vẫn nghe theo sự chủ trì của Đại thái giám mới quyết định được chi tiết tất cả các kế hoạch.

Đại thái giám lại hỏi lại tất cả mọi người một lượt, xác nhận tất cả đều biết được mình phải làm gì mới tuyên bố tan họp.

Đám quyền quý vừa đi từ điểm họp bí mật ra, còn chưa kịp triển khai kế hoạch đã thấy quản gia nhà mình vội vàng chạy như bay đến.

“Đại nhân, không xong rồi, quân Uy Thắng phong tỏa cổng thành rồi!”
Chương 642: Điều khiển từ xa

“Quân Uy Thắng dựa vào đâu mà phong tỏa cửa thành?”

Từ mập nhảy dựng lên.

"Quân Uy Thắng nói có người đã phát hiện ra kỵ binh Cao Nguyên bên ngoài thành." Quản gia trả lời.

"Kỵ binh Cao Nguyên?" Tất cả quyền quý đều kinh hãi: "Làm sao bây giờ?"

Nghe nói Đan Châu và thủ lĩnh Cao Nguyên Gada có mối quan hệ như người một nhà, trong trận chiến ở dốc Đại Mãng, Đan Châu bị Đại Tráng và Hầu Tử dẫn đầu chiến đội áo giáp đen đột nhập vào trại đoạt ấn soái, chém bay đầu trên chiến trường, rất có khả năng Gada dẫn người đến báo thù.

Bây giờ Kim Phi và Cửu công chúa không ở Tây Xuyên, Khánh Hâm Nghiêu lại bị bọn họ cắt chức, ai sẽ chống lại kỵ binh Cao Nguyên đây?

Chẳng lẽ phải dựa vào thái giám?

Giới quyền quý rất biết cách gây lục đục, bàn về chính trị, nhưng bảo họ dẫn binh đánh giặc sẽ luống cuống.

"Công công, hay là để Khánh Hâm Nghiêu dẫn quân?"

Người họ Tạ lên tiếng đầu tiên.

"Mọi người đừng hoảng sợ!" Trước khi thái giám kịp trả lời, lão già râu dê đã xen vào: "Còn chưa biết mọi chuyện ra sao mà!"

Nói xong, ông ta nhìn quản gia nhà họ Từ: "Kỵ binh Cao Nguyên xuất hiện từ khi nào? Ngươi có tận mắt nhìn thấy không?"

"Mới sáng nay thôi, bọn chúng ẩn nấp trong rừng cây cách thành khoảng một dặm về phía Bắc, do thám cổng thành phía Bắc. Sau khi bị quân Uy Thắng đang tuần tra phát hiện, chúng bỏ chạy. Quân Uy Thắng phái hai đơn vị kỵ binh truy đuổi chúng, sau đó Mạnh Thiên Hải ra lệnh phong tỏa cổng thành.”

Quản gia nhà họ Từ đáp: “Tuy ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng đồn trú trên tường thành phía bắc đã nhìn thấy, ta phái người đi điều tra, tin tức đã được xác minh.”

“Ta cũng đã cử người đến điều tra, cũng tìm hiểu được tin tức giống như thế."

Vài quản gia khác cũng lên tiếng.

"Chu đại nhân, kỵ binh phát hiện lúc sáng chắc chắn là do Gada phái trinh sát đến thu thập tin tức. Đại quân Cao Nguyên có thể sẽ đến sớm, chúng ta nên sơ tán!"

Từ mập nói: "Bằng không, nếu đại quân Cao Nguyên bao vây thành, chúng ta sẽ không thể trốn thoát!"

Các quyền quý khác nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Người Cao Nguyên dũng cảm và giỏi chiến đấu, ra tay cũng rất tàn nhẫn.

Nếu thành Tây Xuyên bị công phá, cho dù Gada không tàn sát cả thành thì cũng sẽ giết hết quyền quý bọn họ cho hả giận.

Lông mày của Đại thái giám nhíu chặt.

Hiện tại trên danh nghĩa ông ta tạm thời giữ chức Châu Mục Tây Xuyên, trước kia Kim Phi, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đã thắng trận, nếu như lần này ông ta thua trận sẽ không thể giao phó với cấp trên.

Chỉ là Đại Thái giám từ lâu đã hình thành thói quen giữ bình tĩnh trước nghịch cảnh trong cung. Dù trong lòng đang rối bời nhưng ông ta không hề hoảng sợ như đám quyền quý.

Trên thực tế, không phải cả đám quyền quý đều hoảng sợ. Vẻ mặt của lão già râu dê vẫn bình tĩnh.

Lão già râu dê suy nghĩ một hồi, nhìn về phía thái giám: "Công công, hãy phái người đi tìm Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải!"

"Đúng vậy, đi tìm Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải!"

Các quyền quý khác như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, rối rít gật đầu phụ họa: "Trước kia bọn họ đã chống lại kỵ binh Cao Nguyên, Kim Phi và Cửu công chúa vắng mặt, bọn họ hiện tại là hy vọng duy nhất của chúng ta!"

Đại Thái giám nhìn lão già râu dê thật sâu, cảm thấy ý định tìm Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải của ông ta có thể khác với suy nghĩ của các quyền quý.

Nhưng ông ta cũng không nói gì, ra hiệu cho thị vệ đi tìm người.

Các quyền quý cũng không vào phòng nữa, mà đợi ở cửa.

Nơi bọn họ bí mật gặp nhau cách nhà họ Khánh không xa, thị vệ của Đại Thái giám rất nhanh đã trở lại.

"Hồi bẩm công công, nhà họ Khánh nói Khánh Hâm Nghiêu nghe nói người Cao Nguyên đánh tới, lửa giận xộc lên, hôn mê bất tỉnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại!"

"Khánh Hâm Nghiêu đang ở thời kỳ đỉnh cao, còn là võ tướng, sao có thể nói hôn mê là hôn mê được?"

Từ mập hét lên: "Công công, chắc chắn hắn đang giả vờ!"

"Cho dù ngươi biết hắn đang giả vờ thì ngươi làm gì được?"

Đại Thái giám liếc Từ mập, tức giận nói: "Ngươi còn có thể ép hắn dẫn quân sao?"

Quyền lợi đi đôi với nghĩa vụ.

Khánh Hâm Nghiêu bây giờ đã không còn là Tây Xuyên Mục nữa, chống lại kỵ binh Cao Nguyên không liên quan gì đến anh ta.

Cho dù thành Tây Xuyên bị người Cao Nguyên san bằng, hoàng đế cũng không thể bắt anh ta chịu trách nhiệm.

Các quyền quý dù muốn cũng không thể khôi phục lại vị trí Châu Mục cho anh ta, vì cần có sự chấp thuận của hoàng đế và sáu bộ trong triều đình, và cũng đã không còn thời gian.

Cho nên, dù vị trí Châu Mục có nóng phỏng tay đến đâu, họ cũng phải giữ nó với thái giám.

Các quyền quý khác đều có khuôn mặt buồn bã, nhưng lão già râu dê lại mỉm cười đầy ẩn ý.

"Chu đại nhân, ngài nghĩ ra gì rồi hay sao?" Đại Thái giám hỏi.

"Ta đã nghĩ đến một điều, nhưng vẫn chưa thể xác nhận được."

Lão già râu dê lắc đầu nói.

"Đây là thời điểm quan trọng. Cứ nói những gì ngươi nghĩ, đừng khiến bọn ta hồi hộp."

Ngay khi Từ mập thúc giục xong, đám thị vệ đi tìm Mạnh Thiên Hải cũng trở về.

Lúc chuẩn bị nói chuyện đã bị lão già râu dê giơ tay ngăn lại.

"Có phải Mạnh Thiên Hải ra khỏi thành để truy đuổi kỵ binh Cao Nguyên, tạm thời không tìm được không?" Lão già râu dê vừa hỏi vừa nhìn thị vệ.

"Sao Chu đại nhân biết vậy ạ?" Đám thị vệ sửng sốt: "Quân Uy Thắng đã nói thế."

"Ha ha ha, ta đã hiểu rồi!" Lão già râu dê vuốt râu ngửa mặt lên trời cười to.

Đại Thái giám cũng thở phào nhẹ nhõm, lông mày cau lại cũng thả lỏng.

"Chu đại nhân, lúc nào rồi mà ngươi còn đang chơi trò đùa ngu ngốc gì vậy!"

Từ mập vỗ chân nói: "Ngươi thì hiểu cái gì?"

"Trên thực tế, không có kỵ binh Cao Nguyên nào cả, tất cả mọi thứ đều là do Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải bày trò!"

"Không có kỵ binh ư?"

“Đúng, không có!”

"Vậy quân lính thủ thành đã nhìn thấy gì?"

"Hẳn là do quân Uy Thắng cải trang, ai biết được chứ?" Lão già râu dê trả lời: "Nhưng chuyện đó không quan trọng.”

“Cải trang?" Từ mập sững sờ: "Phong tỏa cổng thành không phải chuyện nhỏ, Khánh hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải có mưu đồ gì?"

"Có lẽ là giúp Cửu công chúa kéo dài thời gian."

Lão già râu dê nói: "Có lẽ Cửu công chúa không xin được thánh chỉ, vì vậy mới ra hạ sách này, bảo quân Uy Thắng phong tỏa cổng thành, dự định cắt đứt liên lạc của chúng ta với bên ngoài."

"Sao có thể?" Từ mập nói: "Phong tỏa cổng thành rồi thì chúng ta vẫn còn bồ câu đưa thư mà."

“Ngươi có chim bồ câu đưa thư bên ngoài thành không?” Lão già râu dê liếc nhìn hỏi. "Kể cả nếu có thì có bao nhiêu con?"

Mặc dù chim bồ câu đưa thư rất tiện lợi nhưng chúng có những hạn chế về lượng thông tin chúng có thể truyền tải mỗi lần. Hơn nữa, họ không nuôi nhốt nhiều chim bồ câu đưa thư. Ưu điểm chính của chúng nằm ở việc truyền tải thông điệp trên khoảng cách xa.

Bên trong bên ngoài thành gần như thế, nếu phải tốn công trói mảnh giấy vào đùi chim bồ câu thì thà cưỡi ngựa cũng có thể truyền thư ra ngoài.

Vì vậy, hầu như không ai trong số các quyền quý có chim bồ câu bên ngoài thành.

"Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải công công cứ ra lệnh mở cổng thành là được rồi sao?" Từ mập nói.

"Theo luật, cả Châu Mục và tướng lĩnh trấn thủ thành phải đồng thời ra lệnh mới mở cổng thanh lại được.”

Lão già râu dê nói: "Mạnh Thiên Hải chạy trốn rồi thì công công hoàn toàn không mở được cổng thành."

"Công công không ra lệnh, sao Mạnh Thiên Hải có thể đóng cổng thành mà không xin phép?"

"Từ đại nhân, lúc rảnh nhớ tìm hiểu luật lệ nhiều vào!"

Lão già râu dê liếc Từ mập một cái, lười để ý.

Quản gia của Từ mập không thể đứng yên được nữa, nghiêng người giải thích nhỏ.

Đại Khang không có vệ tinh, khi quân thủ thành phát hiện kẻ thù bằng mắt thường thì kẻ thù thường đã có mặt ở cổng thành.

Nếu chạy đi xin phép Châu Mục, đi đến nơi thì có lẽ kẻ địch đã chiếm xong cổng thành.

Do đó, khi tướng lĩnh thủ thành phát hiện kẻ địch có quyền tự chủ trương đóng cổng thành trước.

Việc mở lại cổng thành không quá cấp bách, và cần có sự hợp tác của Châu Mục và các tướng lĩnh thủ thành để tránh một bên phản bội, lén lút mở cổng cho giặc vào.

"Thì ra là vậy!"

Sau khi nghe quản gia giải thích, Từ mập mỉm cười nói: "Đóng cổng mà không được phép và báo cáo sai thông tin quân sự đều là tội tử hình. Xem ra Cửu công chúa thực sự rất sốt ruột, lại dám dùng thủ đoạn như vậy!"
Chương 643: Trở lại Tây Xuyên

“Từ đại nhân, với thủ đoạn của Cửu công chúa, chắc chắn sẽ không để cho ngài nắm được thóp đâu."

Đại Thái giám mở miệng nói: "Khi Mạnh Thiên Hải trở lại nhất định sẽ nói bọn họ không đuổi kịp kẻ địch, để cho kẻ địch chạy thoát rồi, chúng ta vốn không có cách nào kiểm chứng."

"Mặc kệ anh ta, miễn sao kỵ binh Cao Nguyên không tới là được."

Từ mập dửng dưng nói.

"Ta đã nói rồi mà, trước khi tới ta đã thăm dò kĩ, Gada vốn không có dấu hiệu xuất binh, sao nói đến là đến được chứ?"

Người nhà họ Tạ nói thêm vào.

Trước khi tới, bọn họ đều đã biết tình hình ở Xuyên Thục, hơn nữa còn bố trí một ít tai mắt ở khu vực biên giới.

Nếu như Gada tới, rất khó giấu được bọn họ.

Vừa rồi đột nhiên nghe thấy đã phát hiện ra kỵ binh Cao Nguyên, còn tưởng là Gada mang binh lính đi đường vòng tránh được tai mắt của bọn họ, đánh vào từ những nơi khác, thế nên mới kinh sợ đến vậy.

Bây giờ nghe xong phân tích của lão già râu dê, tất cả các quyền quý đều bình tĩnh lại.

Về phần ảnh hưởng do việc đóng cửa thành gây ra, bọn họ hoàn toàn không quan tâm.

Chỉ cần mua chuộc mấy tên phủ binh canh gác thành là được, đến lúc đó thả thư vào trong giỏ treo trên thành, vậy là có thể điều khiển từ xa, chỉ huy từ bên ngoài.

"Mọi người vẫn không nên xem thường."

Lão già râu dê nhắc nhở: "Khánh Hâm Nghiêu đã ra hạ sách này, nghĩa là Cửu công chúa đã bắt đầu phản kích, mọi người vẫn nên dựa theo kế hoạch mà hành động càng sớm càng tốt, chậm trễ nữa sẽ xảy ra chuyện."

"Đúng, nhanh chóng bán lương thực rồi đi thôi, Xuyên Thục này vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, sau này ta sẽ không bao giờ trở lại nữa."

Đám quyền quý gật đầu lia lịa, sau đó rời đi từng người một.

Khoảng nửa tiếng sau, quản gia riêng của đám quyền quý đã truyền đạt mệnh lệnh của họ ra bên ngoài thành.

Những tên tay sai chuyên làm chuyện xấu do các gia tộc đào tạo cũng nhanh chóng hành động.

Từng con bồ câu đưa thư bay về phía hang ổ của thổ phỉ ở Xuyên Thục.

Một số tên thổ phỉ khá nhanh nhẹn, xế chiều hôm đó đã bắt đầu sắp xếp người đưa lương thực đến kho lương thực của địa chủ.

Ở làng Tây Hà, Cửu công chúa cuối cùng cũng nhận được thư hồi âm từ Tây Xuyên.

Khánh Hâm Nghiêu đã kinh doanh nhiều năm ở Tây Xuyên, chút hành động nhỏ của đám quyền quý vốn không gạt được anh ta.

"Nếu bọn họ dùng những tính toán này vào những việc vì dân vì nước thì Đại Khang sao có thể rơi vào tình trạng như vậy?"

Cửu công chúa đưa thư cho Kim Phi, trong mắt lóe lên một tia hung ác: "Bọn họ đang cho rằng bổn cung không dám giết bọn họ à?"

Lúc trước người muốn giết đám quyền quý luôn là Kim Phi, bây giờ Cửu công chúa cũng đã muốn giết người.

Lương thực ở Xuyên Thục vốn đã cung không đủ cầu, hôm nay đám quyền quý lại cắt giảm một nửa lượng hàng từ nhiều nơi khác nhau cùng một lúc, gây ra sự khủng hoảng cho dân chúng, giá lương thực cũng theo đó mà không ngừng tăng lên.

Lúc trước đã tăng gấp hai gấp ba so với cùng thời điểm này năm ngoái, trong một buổi chiều ngắn ngủi, lại tăng thêm ba mươi phần trăm.

Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được.

"Bọn khốn kiếp kia đã ra tay, ngày mai có thể lên đường chưa?"

Kim Phi hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

"Đi được rồi!" Cửu công chúa gật đầu: "Nhờ tiên sinh thông báo với nhân viên hộ tống, sáng mai lên đường, không cần mang quá nhiều người, đi tới Tây Xuyên với tốc độ nhanh nhất!"

Tốc độ ra tay của đám quyền quý nhanh hơn nhiều so với Cửu công chúa dự tính, cũng ác độc hơn rất nhiều.

Bây giờ không cần Kim Phi thúc giục, bản thân Cửu công chúa cũng đứng ngồi không yên.

Nếu cứ tiếp tục để cho đám quyền quý gây chuyện nữa, Xuyên Thục coi như toang.

Đến lúc đó cho dù lấy được lương thực, cũng chưa chắc có thể khống chế được tình hình.

"Được!"

Kim Phi gật đầu, bảo Đại Lưu vào.

Sáng sớm ngày hôm sau, sương mù buổi sáng còn chưa tan hết, Kim Phi và Cửu công chúa đã lên đường.

Tất cả nhân viên hộ tống đều ngồi một xe ba ngựa kéo, di chuyển nhanh nhẹn.

Trong suốt chuyến đi cả đội chỉ nghỉ ngơi ba lần, chạy tới Tây Xuyên với tốc độ nhanh nhất.

Lúc này cửa thành Tây Xuyên vẫn đang đóng, Cửu công chúa không đi gọi cửa, mà dẫn Kim Phi đến mương Lão Quát.

Ban đầu lúc người dân công phá trại ngựa Đan Châu, đã tập trung lại ở đây.

Cửu công chúa sau khi mua ngựa chiến từ trong tay người dân, đã vận chuyển đi một phần, phần còn lại để lại mương Lão Quát, còn đặc biệt điều một đội quân Bính Đẳng đến, vừa trông chừng ngựa chiến vừa tập luyện kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung.

Lúc này Mạnh Thiên Hải đang ẩn nấp ở mương Lão Quát.

Thấy Kim Phi và Cửu công chúa, Mạnh Thiên Hải cười toe toét.

"Điện hạ, tiên sinh, các vị cuối cùng cũng đến rồi!"

Từ khi Khánh Hâm Nghiêu bị giáng chức, quân Uy Thắng luôn bị gây khó dễ ở khắp nơi.

Vốn là đội quân chiến đấu chủ lực tinh nhuệ, lại bị thái giám phái đi bảo vệ thành chung với phủ binh.

Lương thực trong quân đội cũng bị cắt giảm không ít, còn có lời đồn nói rằng thái giám đang có ý định thay thế Mạnh Thiên Hải.

Mạnh Thiên Hải vì điều đó mà lo lắng suốt một thời gian dài.

Gặp lại Kim Phi và Cửu công chúa, trong lòng anh ta cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

"Tình hình bây giờ thế nào rồi?" Cửu công chúa hỏi.

"Hiện đã tra rõ, bọn khốn kiếp kia đã mua chuộc binh lính giữ thành, dùng giỏ treo trên thành để truyền tin ra ngoài."

Nói tới đây, sắc mặt Mạnh Thiên Hải trở nên vô cùng khó coi.

Bởi vì trong số những binh lính bị mua chuộc không chỉ có phủ binh, mà còn có vài người thuộc quân Uy Thắng.

"Những chuyện này Mạnh tướng quân tự mình xử lý, bổn cung muốn biết, bọn Từ mập đã chạy thoát chưa?"

"Vẫn chưa, người trong danh sách điện hạ đưa ta đều ở trong thành này, không có người nào chạy thoát!"

Mạnh Thiên Hải vỗ ngực bảo đảm.

"Người trung gian giúp bọn họ lén lút liên lạc với thổ phỉ, đã tìm được chưa?"

"Tìm được rồi, Khánh đại nhân đã phái người theo dõi, có thể bắt bất cứ lúc nào!"

"Tốt lắm!"

Cửu công chúa nghe vậy, chân mày cuối cùng cũng giãn ra: "Mạnh tướng quân, trở về thành đi, nên đi gặp bọn họ rồi!"

"Vâng!"

Mạnh Thiên Hải trả lời một tiếng, xoay người rời đi.

Đám quyền quý luôn phái người theo dõi làng Tây Hà, Kim Phi và Cửu công chúa rời đi chưa bao lâu, bọn họ đã biết rồi.

Lúc đoàn người Kim Phi chạy đến cửa thành Bắc, Đại Thái giám đã chờ trên tường thành.

"Thả một cái giỏ xuống, bổn tướng muốn đi lên!"

Mạnh Thiên Hải đứng dưới tường thành hét lớn.

Lính gác phụ trách cửa thành Bắc đã bị Đại Thái giám đổi thành những phủ binh vâng lời.

Nghe thấy tiếng hét của Mạnh Thiên Hải, giáo úy dẫn đầu phủ binh vội vàng quay đầu nhìn về phía thái giám.

Thái giám cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm khó Mạnh Thiên Hải, tỏ ý bảo giáo úy thả giỏ xuống.

"Ta đoán Mạnh tướng quân chắc chắn không đuổi kịp kỵ binh Cao Nguyên đúng không?"

Thái giám cười như không cười liếc nhìn Mạnh Thiên Hải.

"Vốn đã bị thiến rồi, lại còn ăn nói khó nghe như thế, chẳng trách đoạn tử tuyệt tôn!"

Mạnh Thiên Hải nhếch môi, bước sang bên cạnh vài bước.

"Mạnh Thiên Hải to gan, dám nhục mạ Châu Mục đại nhân, thật đáng chết!"

Giáo úy phủ binh vừa mới được thái giám cất nhắc lên chức, đương nhiên rất trung thành, giận dữ quát: "Châu Mục đại nhân, xin cho thuộc hạ chém chết kẻ gian này!"

"Điện hạ đang ở dưới thành nhìn đấy, ta cũng không dám chém Mạnh tướng quân đâu!"

Trong mắt thái giám lóe lên một tia hung ác, nhưng ngay sau đó đã bị trấn áp.

Ông ta chỉ vào lệnh mở cửa thành trên bàn bên cạnh: "Mạnh tướng quân, ngài cũng đừng nhiều lời nữa, nhanh mở cửa thành ra, để cho điện hạ và Kim tiên sinh còn vào thành chứ?"

Mạnh Thiên Hải hừ một tiếng, lấy binh phù trong lòng ngực ra, đóng lên trên lệnh mở cửa thành.

Thái giám tỏ ý bảo giáo úy cầm lệnh, đi xuống mở cửa thành ra.

Mạnh Thiên Hải nhìn xung quanh, phát hiện người của mình đều đã bị điều đi, anh ta tháo nỏ cầm tay bên hông xuống, giơ tay lên bắn một mũi tên lệnh lên không trung.

"Ngài làm gì đấy?" Thái giám cau mày hỏi.

Ngày nay mũi tên lệnh ở Tây Xuyên đã không còn gì lạ lẫm, dân chúng đều biết nó dùng để triệu tập người, công dụng khá giống với đánh trống triệu tập.

Thái giám theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Cận vệ của ta đều chẳng thấy đâu, nên ta bảo bọn họ đến nghênh đón công chúa điện hạ, không được à?"

Mạnh Thiên Hải dửng dưng nói.
Chương 644: Thủ đoạn ghê gớm

Mũi tên lệnh xuất hiện ở Đại Khang chưa lâu, cho dù luật lệ hay quân quy, đều không đưa ra yêu cầu, thuộc về lỗ hổng pháp luật.

Nói cách khác, chỉ cần Mạnh Thiên Hải vui vẻ, anh ta muốn đặt đâu thì đặt đó, ai cũng không quản được.

Dù thái giám có biết rõ là không thích hợp, cũng không có lí do để trách móc Mạnh Thiên Hải.

Lúc này cửa thành đã mở, nhìn thấy Cửu công chúa vào thành, thái giám chỉ đành kìm nén tâm trạng lo lắng, dẫn người đi tiếp đón.

“Hạ quan bái kiến điện hạ!”

Thái giám không tuân theo quy củ trong cung, hành lễ cúi lạy Cửu công chúa, cũng không xưng nô tài giống trong cung, mà tự xưng là hạ quan.

Điều này nhắc nhở Cửu công chúa rằng thân phận của ông ta là thay mặt cho châu mục.

Châu mục chính là quan lớn ở biên cương, dựa theo quy củ, Cửu công chúa phải xuống ngựa đáp lễ.

Đáng tiếc Cửu công chúa hoàn toàn không thích bộ dáng này của thái giám, vẫn cưỡi trên ngựa chiến như cũ, chỉ liếc ông ta từ trên xuống một cái.

Trong mắt thái giám có một tia nghiêm nghị xẹt qua, nhưng ông ta cũng không làm khó Cửu công chúa được, chỉ đành trút giận vào Kim Phi bên cạnh.

“Kim Phi, không hiểu quy củ à? Nhân viên hộ tống không thể mang đao vào thành, không biết hả? Người đâu, thu hết đao của bọn họ lại cho ta, lục soát lại một lượt thật kĩ!”

“Vâng!”

Giáo úy của binh phủ nghe thấy, lập tức dẫn người tiến lên.

Kim Phi hơi nheo mắt lại, trong lòng đã có sát ý.

Chỉ cần binh phủ thật sự dám tới cởi đao của y, y nhất định sẽ rút đao giết người!

Đáng tiếc, Cửu công chúa không cho Kim Phi có cơ hội rút đao, lạnh giọng quát: “Láo xược! Kim tiên sinh là đội trưởng thị vệ của bổn cung, những người này đều là thân vệ của bổn cung!”

Nói xong cô ấy nhìn về phía Đại Lưu: “Ai dám cởi đao của bọn họ, chính là có âm mưu muốn ám sát bổn cung, giết hết không cần luận tội!”

“Vâng!”

Đại Lưu khẽ liếm môi, giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc đầy khiêu khích với giáo úy của binh phủ: “Đến đây!”

Các nhân viên hộ tống khác cũng vội vàng cầm lấy cán đao, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!

Mặc dù số lượng nhân viên hộ tống không nhiều, nhưng khí thế thì hoàn toàn đè bẹp binh phủ.

Giáo úy của binh phủ sợ tới mức không dám tiến lên, quay đầu nhìn về phía thái giám.

Bấy giờ thái giám mới nhớ ra Kim Phi còn có chức danh là đội trưởng thị vệ của Cửu công chúa.

Thấy không có cách nào để làm khó Kim Phi được, chỉ đành vẫy tay gọi đội trưởng binh phủ quay lại.

Loại trò hề để ra oai phủ đầu này, hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Cửu công chúa được, cô ấy cũng lười lằng nhằng với một tên thái giám quá lâu.

Đến khi giáo úy của binh phủ lui sang một bên, cô ấy mở miệng nói: “Bọn người Từ mập đâu, gọi hết ra đây.”

“Điện hạ có ý gì? Hạ quan nghe không hiểu.”

Thái giám giả vờ ngớ ngẩn.

“Nghe không hiểu thì thôi.”

Cửu công chúa lười nói nhiều với ông ta, vẫy tay với Tần Minh: “Đội trưởng Tần, bắt lấy ông ta đưa sang một bên, đợi người tới đủ rồi cùng hỏi.”

“Điện hạ, ta là quan lớn được bệ hạ lựa chọn cẩn thận, còn là châu mục của Tây Xuyên, điện hạ không có quyền bắt ta!”

Thái giám thấy Tần Minh thật sự dẫn người tiến lên muốn bắt mình, vội vàng lấy kim bài ở thắt lưng ra: “Ta có kim bài do bệ hạ ban tặng, ai dám đụng vào ta?”

Tần Minh thấy vậy, lập tức dừng bước.

Kim bài do chính hoàng đế tự tay ban tặng, ở một mức độ nào đó, là đại biểu cho chính hoàng đế.

Tần Minh thật sự không dám động vào ông ta.

Cửu công chúa hừ một tiếng, nhảy xuống khỏi ngựa chiến.

“Tiên sinh, ta mượn đao một chút.”

Lúc đi qua bên cạnh Kim Phi, cô ấy cởi Hắc Đao trên ngựa chiến xuống.

“Điện hạ, người muốn làm gì?”

Thái giám sợ tới mức lùi về sau hai bước, lại giơ cao kim bài lên lần nữa.

Cửu công chúa cử động cổ tay, quăng bao đao đi, dùng tất cả sức mạnh trên người, đánh mạnh vào mặt thái giám!

Bốp!

Hai cái răng bay ra khỏi miệng thái giám, cả người thái giám bị đánh cho mơ hồ.

Mông ông ta ngồi bệt xuống đất, kim bài trong tay cũng rơi ra một bên.

Cửu công chúa tiến lên nhặt kim bài, tiện tay cho vào túi: “Được rồi, bây giờ có thể bắt rồi!”

Kim Phi, Tần Minh, Thấm Nhi: “...”

Tất cả mọi người đều giống như thái giám bị đánh, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ Cửu công chúa lại ra tay cướp kim bài, càng không ngờ là cô ấy sẽ tự mình ra tay đánh người!

Thật ra Cửu công chúa cũng không có cách nào.

Kim bài do chính hoàng đế ban tặng, ngoài cô ấy ra, những người khác ở đây đều không thể động vào thái giám.

Nếu không chẳng khác nào đánh vào mặt hoàng đế, nói nghiêm trọng hơn một chút, chính là tạo phản.

Cho dù là Cửu công chúa, quay về cũng khó giải thích chuyện này với hoàng đế.

“Người… Người lại dám cướp kim bài được ban tặng, còn dám đánh ta!”

Thái giám lườm Cửu công chúa: “Người đợi đấy, sau khi bản quan về kinh, nhất định sẽ đến trước mặt vua đòi công bằng!”

“Đội trưởng Tần, bổn cung không muốn nghe thấy tiếng của ông ta nữa!”

Cửu công chúa lạnh giọng nói.

“Ngươi câm mồm đi!”

Tần Minh đạp vào miệng thái giám một phát.

Thứ anh ta đang xỏ là ủng chiến, sản phẩm đặc biệt của làng Tây Hà, đế giày có gắn tấm thép, đá ra một phát, răng cửa của thái giám lại bị đá rơi mất mấy cái.

Mũi ông ta cũng lõm cả xuống, rõ ràng là sống mũi đã bị đá gãy rồi.

Thái giám cũng bị đánh cho phát cáu, hét nói với giáo úy của binh phủ: “Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì? Mau xử tử tên to gan điên cuồng dám làm hại mệnh quan triều đình này ngay tại chỗ cho ta!”

“Ta xem ai dám!”

Đại Lưu lấy cung nỏ ra, nhắm chuẩn vào giáo uy của binh phủ: “Động đậy một cái, ông đây sẽ lập tức cho ngươi đi gặp tổ tiên!”

Giáo úy của binh phủ lập tức sợ tới mức không dám động đậy gì.

Cả Tây Xuyên đều biết mọi nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn toàn là nhân tài giết người, Đại Lưu là thủ lĩnh thân vệ của Kim Phi, càng là nhân tài trong đám nhân tài giết người.

Giáo úy không hề nghi ngờ chuyện Đại Lưu thật sự dám giết hắn.

Mặc dù thái giám hứa hẹn cho hắn không ít lợi ích, cũng bảo đảm lúc về kinh sẽ dẫn hắn theo, nhưng hắn phải còn mạng rời đi cùng thái giám mới được.

Giáo úy không dẫn đầu, các binh phủ khác cũng do dự.

Ngay lúc hai bên đang đối đầu, Mạnh Thiên Hải đã dẫn hàng trăm người xông đến.

Quân Uy Thắng bị thái giám phân tán tới khắp nơi trên tường thành, đúng lúc có mấy đội đang gác gần đó, nghe thấy tiếng mũi tên do Mạnh Thiên Hải bắn, lập tức đuổi tới.

“Bảo vệ công chúa điện hạ!”

Mạnh Thiên Hải hô to một tiếng, hàng trăm quân Uy Thắng bao vây đám người Kim Phi và Cửu công chúa vào giữa.

Quân Uy Thắng vốn dĩ chính là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới tay Khánh Hâm Nghiêu, còn từng được tôi luyện trong trận chiến ở dốc Đại Mãng, hàng trăm người dựa vào tường thành, đủ để ngăn chặn hàng ngàn binh lính.

Binh phủ mà giáo úy dẫn đầu chỉ có 100 người, bị hàng trăm binh lính quân Uy Thắng nhìn chằm chằm, còn chưa ra tay mà không ít người đã bị dọa cho hai chân phát run.

“Vứt đao đi, nằm bò dưới đất, nếu không sẽ bị coi là có âm mưu ám sát điện hạ!”

Mạnh Thiên Hải hô to với binh phủ: “Ta đếm tới mười, ai không nằm bò xuống đất, giết ngay tại chỗ!”

Kết quả là không đợi anh ta đếm, vừa dứt lời, các binh phủ đã vứt hết đao đi, ngoan ngoãn nằm bò xuống đất.

Mạnh Thiên Hải cười nhạo, phân một đội ra đi thu đại đao của các binh phủ lại.

“Được rồi, bắt người đi!”

Cửu công chúa gật đầu với Mạnh Thiên Hải.

Mạnh Thiên Hải đáp một tiếng, lấy một ống pháo hoa ra khỏi túi vải trên lưng ngựa.

Vút! Đùng!

Pháo hoa bay lên trời cao, dù ban ngày không có màu sắc gì, nhưng âm thanh nổ mạnh lại truyền đi rất xa.

Một lát sau, trong thành Tây Xuyên có có một tia pháo hoa bay lên không trung, chắc là đáp lại Mạnh Thiên Hải.

“Tiên sinh, đi thôi, chúng ta tới Khánh phủ, có lẽ bọn Từ mập cũng bị bắt đưa qua đó rồi.”

Cửu công chúa hơi mỉm cười với Kim Phi, xua ngựa chạy lên phía trước.

Kim Phi nhìn dáng vẻ của Cửu công chúa, cảm khái nói: “Không làm thì thôi, đã làm là kinh người, vừa ra tay đã bắt hết tất cả, quả là thủ đoạn ghê gớm!”

Người đã bắt được rồi, tiếp theo phải xem Cửu công chúa có dám giết hay không!
Chương 645: Tây Xuyên được cứu rồi

Đường cái phía bắc thành Tây Xuyên, Kim Phi và Cửu công chúa sánh vai đi cùng nhau, đi theo sau là nhân viên hộ tống và quân Uy Thắng.

Trong quá trình tiến lên, còn có các đội ngũ quân Uy Thắng chạy tới hội họp không ngừng.

Người dân nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng trốn sau cánh cửa nhìn ra ngoài.

Bởi vì tình hình thiên tai, tình cảnh thành Tây Xuyên vốn đã bi thảm, Mạnh Thiên Hải còn đột nhiên cho đóng cửa thành, càng khiến lòng người hoảng sợ.

Ở lầu hai của một quán rượu, một đám người đọc sách cùng nhìn ra ngoài đường cái qua cửa sổ.

“Bên ngoài có rất nhiều binh lính tham gia, không phải là người Cao Nguyên lại đánh tới thật đấy chứ?”

Nhìn thấy một đội ngũ trăm người của quân Uy Thắng chui ra từ ngõ nhỏ, tay cầm vũ khí chạy về đường chính, một thư sinh nhíu mày nói.

Thổ Phiên ở Cao Nguyên, cho nên rất nhiều người dân gọi người Thổ Phiên là người Cao Nguyên.

“Vốn đã có nạn đói, lại phải đánh giặc, không thể sống qua những ngày này được rồi!”

“Có Kim tiên sinh và Cửu công chúa ở đây, người Cao Nguyên mà đánh tới là đi chịu chết!”

“Kim tiên sinh và Cửu công chúa đã không ở Tây Xuyên lâu rồi, quân Trấn Viễn ở dốc Đại Mãng cũng bỏ chạy! Hơn nữa ta nghe nói Khánh đại nhân cũng bị cách chức, bây giờ chủ quản ở Tây Xuyên là một tên hoạn quan!”

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật, không tin thì ngươi tới phủ châu mục nhìn xem!”

“Thảo nào người Cao Nguyên dám tới đây, chủ quản cũng bị đổi thành hoạn quan, thế này không phải triều đình đang làm bừa à?”

“Nếu triều đình không làm bừa, thì sao lại điều Kim tiên sinh và Cửu công chúa điện hạ đi vào lúc này chứ?”

“Đúng vậy, nghe nói nhà họ Chu ở ngoài thành được Kim tiên sinh trợ giúp, xây mấy nhà máy, có rất nhiều nạn dân dựa vào việc làm công cho Kim tiên sinh để nuôi sống gia đình, bây giờ cũng đình công rồi, nạn dân không có việc làm nữa, đều dựa vào sự cứu tế của nhà họ Chu để tồn tại.”

“Thật bội phục Chu công tử, nếu ta mà là người gặp tình huống như hắn, chắc chắn đã điên rồi, nhưng bây giờ Chu công tử còn sống rộng rãi hơn trước kia.”

“Chu công tử cũng gặp được người cao quý, nếu không có Kim tiên sinh, chắc chắn hắn không thể chống đỡ được.”

“A, bên kia có rất nhiều người tới đây, còn treo cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn!”

“Không phải tiêu cục Trấn Viễn đã rút lui rồi à, sao lại xuất hiện nhiều nhân viên hộ tống như vậy?”

“Các người mau xem, đi phía trước có phải là Kim tiên sinh và Cửu công chúa điện hạ không?”

“Đúng là bọn họ!”

“Tốt quá rồi, Kim tiên sinh và điện hạ đã tới, thành Tây Xuyên được cứu rồi!”

“Mau, đi xuống xem thử!”



Không chỉ đám thư sinh này, mà người dân biết được Kim Phi và Cửu công chúa tiến vào, cũng dồn dập lao ra khỏi cửa nhà, tràn lên đường phố.

Chẳng mấy chốc, đường cái chính đã bị người dân vây chặt như nêm cối.

Mạnh Thiên Hải nhanh chóng tổ chức quân Uy Thắng lên trước mở đường.

Đại Lưu cũng chỉ huy nhân viên hộ tống, vây Kim Phi và Cửu công chúa vào giữa.

Ba người Bắc Thiên Tầm, Thấm Nhi, Châu Nhi cũng cảnh giác đánh giá xung quanh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Không có cách nào, thật sự quá nhiều người dân, tình huống cũng quá hỗn loạn, nếu có người xen lẫn trong người dân rồi nhắm một mũi tên về phía Kim Phi hoặc Cửu công chúa, vậy sẽ gây ra chuyện lớn.

Cũng may dù người dân kích động, nhưng không muốn gây chuyện, vẫn coi như biết phối hợp.

Cửa Khánh phủ, lúc này Khánh Hâm Nghiêu ‘đã ngất xỉu’ đang đứng hẳn hoi bên đường.

Nhìn thấy Cửu công chúa và Kim Phi tới đây, anh ta nhanh chóng dẫn Khánh Mộ Lam đến đón.

“Vũ Dương, tiên sinh, cuối cùng các người đã trở lại!”

Chào hỏi xong, Khánh Mộ Lam mới chạy chậm lên, kéo lấy cánh tay Cửu công chúa, hưng phấn nói: “Nếu các người mà tới muộn thêm mấy ngày, ta sẽ ngột ngạt chết mất!”

Thái giám không chỉ cách chức của Khánh Hâm Nghiêu, còn giam lỏng cả nhà Khánh Hâm Nghiêu.

Lâu lắm rồi Khánh Mộ Lam không ra khỏi sân.

May là trước đó cô ấy đã bị Kim Phi phạt đòn roi, khoảng thời gian này mới ngoan ngoãn ở nhà, nếu không với tính tình của cô ấy, đã sớm không nhịn được dẫn người đánh ra ngoài rồi.

“Mộ Lam tỷ tỷ, tỷ chậm một chút!” Cửu công chúa hỏi: “Vết thương khỏi chưa?”

“Khỏi rồi! Mấy hôm trước đã bắt đầu cưỡi ngựa trong sân rồi!”

“Khỏi rồi là được.”

Cửu công chúa gật đầu, quay đầu nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: “Bắt được bọn Từ mập chưa?”

Khánh Hâm Nghiêu đang chuẩn bị trả lời, đã nhìn thấy một đội lính áp giải nhóm quyền quý đi tới.

Nhóm lính này là tâm phúc do Khánh Hâm Nghiêu bồi dưỡng, không khách khí với nhóm quyền quý tí nào, nếu trên đường mà đi chậm một chút, lính sẽ xô đẩy bọn họ.

Mỗi kẻ trong nhóm quyền quý đều sống trong nhung lụa, đã chịu loại ấm ức này bao giờ đâu?

Nhìn thấy Cửu công chúa, Từ mập làm khó đầu tiên: “Điện hạ, bọn ta không biết người tới Tây Xuyên, nên mới không tới cửa thành nghênh đón, là bọn ta không đúng, nhưng người làm vậy cũng quá đáng rồi, thế mà dám giam giữ bọn ta không có lí do à?”

“Không có lí do ư?”

Cửu công chúa cười khẩy nói: “Chuyện tới nước này, các người còn nghĩ mình vô tội sao? Các ngươi chắc cũng biết tính bổn cung, nếu không có bằng chứng, các ngươi cảm thấy bổn cung sẽ ra tay à?”

“Bằng chứng gì? Ta không biết điện hạ đang nói gì!”

Nhóm quyền quý cũng không dễ bị dọa, tất nhiên Từ mập không thừa nhận.

“Không sao, vậy chờ thêm lát nữa đi, bổn cung xem các ngươi có thể mạnh miệng tới lúc nào?”

Cửu công chúa lười phản ứng với bọn họ, quay đầu đi vào Khánh phủ.

“Áp giải vào!”

Khánh Hâm Nghiêu hô với lính.

“Khánh Hâm Nghiêu, ngươi nghĩ cho rõ rồi hẵng làm!”

Từ mập không dám tranh cãi với Cửu công chúa, nhưng không sợ Khánh Hâm Nghiêu, cười đểu nói: “Bây giờ thả ông đây ra, rót thêm cho ông một tách trà rồi nhận sai nữa, thì xem như bỏ qua chuyện này! Nếu không, chờ sau này gặp công công, ngươi cứ chờ chết đi!”

“Công công?”

Khánh Hâm Nghiêu cười mỉa, cũng không thèm phản ứng với Từ mập, đi theo Cửu công chúa vào phủ.

“Khánh Hâm Nghiêu, ngươi chờ đó cho ông, đừng tưởng Vũ Dương điện hạ tới, là ngươi có thể coi trời bằng vung, chờ công công tới đây, xem ông đây dạy dỗ ngươi thế nào…”

Từ mập ở phía sau vừa giậm chân vừa quát mắng.

Nhưng còn chưa mắng xong, gã đã không mắng được nữa.

Công công trong miệng gã, lúc này cũng bị lính và quân Uy Thắng xô đẩy đi tới.

Hơn nữa dáng vẻ còn thê thảm hơn bọn họ nhiều.

Dù trên đường bọn họ cũng bị xô đẩy mấy cái, nhưng quần áo vẫn ngăn nắp như cũ, trông vẫn ra hình người.

Còn tên thái giám không chỉ đầy bùn hôi, hai quai hàm cũng sưng cao lên, mui còn đổ máu, nhỏ giọt xuống dưới đất.

“Công công, sao ngài lại thành như vậy?”

Từ mập kinh ngạc.

Sắc mặt của các quyền quý khác cũng trở nên nghiêm trọng.

Nhóm quyền quý bị Khánh Hâm Nghiêu phái người tìm được, tuy bất ngờ, nhưng không hoảng loạn.

Bọn họ tin Khánh Hâm Nghiêu không dám động vào mình.

Cho dù sau đó nhìn thấy Cửu công chúa, bọn họ vẫn tin chắc vào điều này như cũ.

Bởi vì bọn họ đều là người đại diện cho từng gia tộc, cho dù Cửu công chúa có là con gái hoàng thất, cũng không dám xé rách mặt với nhiều gia tộc như vậy cùng một lúc.

Nhưng bây giờ, bọn họ không dám tự tin như thế nữa.

Thái giám được chính hoàng đế chỉ định, còn cầm cả kim bài do hoàng đế ban tặng.

Đã như thế, mà vẫn bị đánh thành đầu heo.

Người dám ra tay cũng chỉ có Cửu công chúa, không thể là những người khác!

Ngay cả thái giám mà Cửu công chúa cũng dám đánh, còn để ý tới bọn họ chắc?

“Chẳng lẽ Cửu công chúa đã lấy được thánh chỉ?”

Người của nhà họ Tạ nhíu mày hỏi.

“Cho dù có lấy được thánh chỉ, cũng không thể đánh quan lớn được!”

Sắc mặt lão già râu dê trở nên cực kì khó coi: “Chắc là Cửu công chúa bị ép cho nóng nảy, chuẩn bị được ăn cả ngã về không!”

“Được ăn cả ngã về không? Có ý gì?”

Từ mập trừng mắt hỏi: “Cô ta là công chúa, cũng không thể tạo phản cùng Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK