Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2106: Mở rộng sản xuất

Lo lắng về lúa nước và xe lửa hơi nước nên khi trở về Kim Phi đã không dừng lại ở Đông Hải quá lâu mà tranh thủ lúc thuyền lầu đang bổ sung nhiên liệu ở bến tàu để gặp đám người Từ Cương và Trịnh Trì Viễn rồi lập tức lên thuyền và rời đi.

Việc đầu tiên khi quay lại làng Tây Hà là đi thẳng đến cánh đồng trồng lúa nước L ở phía Tây làng.

Vì để trồng giống lúa nước L mà Ngụy Vô Nhai đã cho người xây vài con kênh ở phía Tây làng, lúc này giống lúa nước L đã chín vàng, những bông lúa nặng trĩu uốn cong thân lúa, xem ra vô cùng khả quan.

Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đang tuần tra trên đồng, nhìn thấy Kim Phi thì vội vàng chạy đến.

“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi.” Ngụy Vô Nhai chỉ vào ruộng lúa rồi nói: “Lúa đã chín hẳn rồi, nếu ngài không trở về thì sẽ không kịp gặt mất.”

“Đây không phải là vì nhận được thư của Ngụy tiên sinh ông nên ta đã trở về rồi đây hay sao?” Kim Phi cười nói: “Từ khi trở về ta còn chưa đi đâu đã đến đây trước rồi, ngay cả quần áo cũng chưa thay đây này.”

Y nói xong thì ngồi xổm xuống rồi bứt ra một nắm bông lúa, cẩn thận nhìn một hồi: “Đúng là nên gặt rồi, tìm được người chưa?”

“Tìm được rồi.” Ngụy Vô Nhai gật đầu: “Nếu tiên sinh không có ý kiến gì thì ngày mai có thể gặt lúa.”

“Gặt đi!” Kim Phi khẽ gật đầu.

Sau khi xem xong ruộng lúa, Kim Phi lại đi đến nơi ươm giống rau, cà chua và ớt cũng đã chín mồi, tuy nhiên đây là những hạt giống nên không được hái xuống ăn mà sẽ được phép tiếp tục phát triển cho đến khi chín hoàn toàn thì sẽ có người phụ trách chuyên môn đến hái.

Sau khi từ căn cứ ươm giống rau trở về Kim Phi lại ghé xưởng thép để hỏi thăm về tiến độ sản xuất đầu máy xe lửa hơi nước.

Đợi đến khi đi từ xưởng thép về làng thì trời cũng đã tối mịt.

“Trở về từ xa như vậy mà kết quả ngay cả người cũng không thấy tăm hơi đâu!” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi nhưng vẫn cảm thấy đau lòng nên rót cho y một chén trà lạnh.

"Lúa chín rồi, Ngụy tiên sinh bảo ta đến xem xem có gặt được không, bên phía xưởng thép cũng có chút việc, Mãn Thương không giải quyết được nên ta phải đi xem sao.” Kim Phi cười giải thích.

“Nghỉ ngơi một chút rồi để ngày mai đi xem không được sao?"

“Thời gian có chút gấp rút.” Kim Phi vòng tay ôm lấy Quan Hạ Nhi, tựa đầu vào cô: “Bận rộn nốt năm nay thì ổn rồi!”

Mặc kệ là giống lúa nước L hay là khoai tây, ngô, bí ngô, đây đều là lần đầu tiên chúng được trồng trên quy mô lớn trong năm nay, ngoại trừ Kim Phi thì cũng không còn ai biết cách trồng và thời điểm thu hoạch.

Qua năm nay thì người dân sẽ có kinh nghiệm và Kim Phi cũng không cần phải lo lắng nữa.

Quan Hạ Nhi ôm lấy Kim Phi. đau lòng vuốt ve gò má của y.

Trong lúc hai người đang âu yếm nhau thì có bốn đứa nhỏ đang vội vàng lao vào trong sân, Quan Hạ Nhi nghe thấy tiếng hét của chúng thì vội vàng buông Kim Phi ra.

Ngày hôm sau, một nhóm binh phủ đã tiến vào ruộng trồng lúa nước L và bắt đầu thu hoạch, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai cũng đã đến từ sáng sớm.

"Kim tiên sinh, ngài nói xem sản lượng mỗi mẫu ruộng ở đây là bao nhiêu?" Ngụy Vô Nhai hồi hộp hỏi.

Ruộng này không phải là ruộng thí nghiệm được cày sâu bừa kỹ mà là ruộng thông thường được canh tác theo quy trình canh tác của người dân bình thường ở Đại Khang, thông qua năng suất trung bình trên một mẫu ở đây thì có thể được sử dụng để dự đoán được năng suất bình thường của canh tác giống lúa nước L với quy mô lớn.

Kim Phi quan sát một lúc rồi suy đoán: “Ta cảm thấy sản lượng mỗi mẫu phải từ 350 cân đến 420 cân.”

“Cao như thế sao?” Ngụy Vô Nhai có chút ngờ vực: “Năng suất mỗi mẫu ở ruộng thí nghiệm năm ngoái cũng chỉ hơn 400 cân.”

"Năm ngoái là năm đầu tiên chúng ta trồng trọt nên cũng chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc trồng và chăm sóc cây giống, thời tiết cũng không được tốt nên thật ra sản lượng có chút thấp.” Kim Phi giải thích: "Thời tiết năm nay tốt hơn năm ngoái nhiều, ở đây lại bón phân chuồng nên chắc không chênh lệch nhiều lắm đâu.”

"Hy vọng là như thế!” Ngụy Vô Nhai nghe Kim Phi nói như thế thì trong lòng cũng tràn đầy sự kì vọng.

Mảnh ruộng này cũng chỉ có mấy chục mẫu, Ngụy Vô Nhai tìm mấy chục binh phủ cùng nhau làm việc nên chỉ trong buổi sáng cùng ngày đã gặt xong và đưa ra sân đập lúa, và đến buổi chiều thì đã đập xong.

Đúng như Kim Phi dự đoán, năng suất trung bình trên một mẫu đạt tới hơn 380 cân, hơn nữa đây là lúa được phơi khô tự nhiên trên đồng cho đến khi chín hoàn toàn, cho dù có hụt cân sau khi phơi nắng thì năng suất cuối cùng trên mỗi mẫu cũng phải trên 350 cân.

Điều này cũng mang lại cho Kim Phu và Ngụy Vô Nhai một liều thuốc an thần.

Khi lứa lúa này chín thì các cây lương thực khác cũng bước vào giai đoạn chín.

Năm nay ông trời cũng rất nhân từ, không có giông bão kéo dài nên toàn bộ người dân Xuyên Thục đều vô cùng bận rộn vào mùa hè và mùa thu và mãn nguyện với vụ mùa bội thu.

Bên phía Xuyên Thục như thế này thì bên phía Trung Nguyên và thành Du Quan cũng có một vụ mùa bội thu tương tự.

Dù biết trước khoai tây có năng suất cao nhưng khi thấy số củ khoai tây thu hoạch được dưới một gốc cây khoai tây cũng đủ cho một người ăn trong hai ngày thì Lưu Thiết và Điền tiên sinh cũng xúc động không thôi.

Thậm chí công chúa Lộ Khiết của thành Du Quan còn ngồi xổm trên mặt đất rồi khóc.

Người dân thời phong kiến đã bị nạn đói hoành hành hàng nghìn năm, giờ đây cuối cùng vấn đề nan giải này cũng đã được giải quyết.

Người dân của huyện Phong Lăng và những người chăn nuôi của liên minh các bộ lạc nhỏ còn vui hơn cả đến Tết, đoàn ca múa và nhật báo Kim Xuyên cũng nhân cơ hội này để phát động một làn sóng dư luận khác, sức ảnh hưởng của tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi lại đạt tới một tầm cao mới một lần nữa.

Năm nay là vụ mùa bội thu nhất của Xuyên Thục trong lịch sử của Đại Khang và còn được nhà sử học sau này gọi là năm đầu tiên trỗi dậy của Đại Khang.

Có vụ thu hoạch bội thu lương thực nên hoạt động thương mại giữa hạm đội Đông Hải và nước K vẫn chưa bao giờ dừng lại.

Hạm đội kéo đi hết đợt này đến đợt khác đồ sắt, vải vóc, đồ sứ và các hàng hóa khác, sau đó mang từ nước K về hết thuyền này đến thuyền khác gồm lương thực và cây bông vải.

Khu gieo trồng rong biển ở Đông Hải cũng dần đi vào quỹ đạo và có thể sản xuất một lượng rong biển nhất định mỗi ngày.

Xưởng đóng thuyền số 3 ở Đông Hải cũng không hề nhàn rỗi trong hơn nửa năm qua, một lượng lớn người dân tị nạn đổ vào Đông Hải đã cung cấp đủ lực lượng lao động cho Đông Hải nên xưởng bến tàu số 3 cũng được mở rộng theo.

Xưởng đóng thuyền số 3 chủ yếu sản xuất thuyền đánh cá, sau khi bến tàu được mở rộng thì số lượng thuyền đánh cá được sản xuất cũng ngày càng nhiều, đội đánh bắt cũng phát triển nhanh chóng, cá đánh bắt được cũng ngày càng nhiều.

Khi ngày càng có nhiều thuyền lầu được đưa vào hoạt động thì đội đánh bắt còn đặc biệt thành lập một nhánh đội săn cá khổng lồ chuyên đánh bắt những loài cá khổng lồ như cá voi.

Nhờ nỗ lực của nhiều bên nên trữ lượng lương thực ở Xuyên Thục đã đạt đến ngưỡng cao nhất trong lịch sử.

Không dám nói rằng đã giải quyết được vấn đề ấm no của toàn bộ Đại Khang nhưng ít nhất là khu vực Xuyên Thục và Đông Hải cùng với một số quận ở Giang Nam và Trung Nguyên do tiêu cục Trấn Viễn kiểm soát đã không còn phải lo lắng về vấn đề lương thực trong vòng hai năm tới.

Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt, vấn đề lương thực đã được giải quyết sơ bộ nên tâm tư của Cửu công chúa lại bắt đầu trỗi dậy.

Sau bữa cơm tối, Cửu công chúa gọi Kim Phi đến ngự thư phòng rồi dò hỏi: "Phu quân, sáng nay Tiểu Ngọc đến báo cáo, nói rằng lớp đào tạo thứ năm về chiến dịch đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất chuẩn bị tốt nghiệp rồi, có phải chúng ta nên hành động rồi không?”

Sự thất bại của kênh Hoàng Đồng đã khiến Kim Phi nhận ra nhược điểm của việc mở rộng nhanh chóng, sau khi trở về y đã điều chỉnh chiến lược, giảm tốc độ mở rộng và tập trung vào phát triển nội bộ.

Cửu Công chúa tin rằng bây giờ là lúc tiếp tục mở rộng sản xuất.
Chương 2107: Khống chế

Trong một năm trở lại đây, không chỉ có mùa màng bội thu mà các khóa huấn luyện đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất cũng tiếp tục đào tạo một lượng lớn nhân tài nên lực lượng vũ trang của Xuyên Thục cũng đang có sự phát triển vượt bậc.

Tiêu cục Trấn Viễn vẫn luôn mở rộng tuyển dụng, nhiều nơi vẫn đang tiếp tục huấn luyện binh phủ, xưởng chế tạo vũ khí cũng đang sản xuất ngày đêm không ngừng.

Những điều này đã mang lại cho Cửu công chúa lòng tin vô cùng lớn nên đã khiến cô ấy nghĩ rằng đã đến lúc phải mở rộng.

Trong kế hoạch của Cửu công chúa có mấy phương hướng mở rộng, đầu tiên là bình định đất Tần trong một mẻ sau đó đem quân đi chinh phục đất Tấn.

Thứ hai là tiếp tục cử người mai phục ở Trung Nguyên để chuẩn bị cho việc sau này bình định Trung Nguyên.

Thứ ba là lấy Đông Hải làm căn cứ địa để nhanh chóng chiếm được khu vực Hoa Đông.

Thứ tư, lấy quận Tế Thủy làm đầu cầu để nhanh chóng đánh chiếm ven sông Hoàng Hà.

Tìm Kim Phi là để thảo luận xem nên tiến hành mở rộng theo hướng nào.

Sau khi nghe được kế hoạch của Cửu công chúa, Kim Phi cũng không lập tức quyết định mà đi đến bên tường rồi nhìn chằm chằm vào bản đồ với vẻ mặt trầm tư.

Xuyên Thục và đất Tần là là hàng xóm của nhau, ngay từ đầu, cuộc chiến giữa hai bên chưa bao giờ dừng lại, tiêu cục Trấn Viễn đã từng chiếm đóng đất Tần nhưng vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát đất Tần, trận chiến kênh Hoàng Đồng nổ ra, các quyền quý lại sống lại và phát động một cuộc phản công điên cuồng, các nhân viên hộ tống mở rộng quá nhanh trong giai đoạn đầu nên trở tay không kịp và chỉ có thể tạm thời lui về Xuyên Thục.

Mặc dù giành chiến thắng trong trận chiến ở kênh Hoàng Đồng nhưng Kim Phi lại nhận ra nhược điểm của việc bành trướng nhanh chóng nên đã điều chỉnh chiến lược chiến đấu vững chắc nên hiện giờ gần như Kim Phi đã chiếm được 80% đất Tần và chỉ còn thiếu chút nữa là có thể chiếm được phần cuối cùng.

Dù ở đời trước hay đời này của Kim Phi thì tám trăm dặm Tần Xuyên cũng chiếm một vị trí rất quan trọng trong nền văn minh Hoa Hạ và vẫn luôn là một trong những kho lương thực quan trọng của Hoa Hạ.

Hiện giờ có nhiều loại hạt giống năng suất cao, nếu chiếm được đất Tần thì sản lượng lương thực năm sau sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhưng 20% cuối cùng cũng là khu vực có sự phản kháng mãnh liệt nhất, quân đội cũ của Tần vương và những quyền quý khác đều bị tiêu cục Trấn Viễn đuổi đến nơi này, bọn họ biết rõ một khi bị đánh bại thì sẽ phải đối mặt với điều gì nên dựa vào địa hình phức tạp xung quanh đất Tần để liều mạng chống cự, nếu muốn chinh phục hoàn toàn 20% này thì sẽ cần một lượng lớn binh lực.

Kim Phi nghĩ đến đây thì phong mở miệng nói: "Chúng ta nói về phương án thứ nhất trước, ta cảm thấy tạm thời không cần thiết phải hoàn toàn chiếm lĩnh đất Tần.”

"Vì sao?" Cửu công chúa hỏi.

“Quân đội cũ của Tần vương đã trốn vào trong núi, chúng ta đã hoàn toàn kiểm soát được đồng bằng Quang Trung màu mỡ nhất rồi nên không cần đưa vào một lượng lớn quân lực để chống lại chúng, chỉ cần ổn định tình hình hiện tại và phát triển khoai tây ở đồng bằng Quan Trung là được.”

Cửu công chúa nghe xong thì ánh mắt cũng hơi sáng lên.

Đúng vậy, bọn họ đã chiếm được phần quan trọng nhất ở đất Tần là đồng bằng Quan Trung rồi thì tại sao lại phải chiến đấu ta sống chết với quân đội cũ của Tần Vương? Như Kim Phi đã nói thì chỉ cần phát triển khoai tây ở Quan Trung và biến Quan Trung thành một kho lương thực mới là được.

Để cho quân đội cũ của Tần vương thoi thóp ở trong núi thì có lẽ không cần tự mình ra tay mà vài năm nữa bọn họ cũng sẽ không chống đỡ được nữa.

“Vậy phương án thứ hai thì sao?” Cửu công chúa hỏi.

Phương án thứ hai là tiếp tục cho người mai phục ở Trung Nguyên và thành lập căn cứ địa.

Trương Lương của quận Long Tuyền, Khánh Hoài của Thư Châu, Lưu Thiết của quận Tế Thủy, Ngưu Bôn, Hàn Trầm của quận Phụng Đài, đều đã thành lập các căn cứ địa vững chắc ở địa phương, hơn nữa vẫn luôn tích lũy thực lực, chỉ cần Kim Phi ra lệnh thì bọn họ lập tức có thể nuốt chửng lãnh thổ xung quanh.

“Phương án thứ hai cũng được, nhưng không cần tập trung quá nhiều binh lực.”

Kim Phi nói: “Để viện Khu Mật sắp xếp các báo cáo chiến đấu về việc Thiết ca kiểm soát quận Tề Thủy lại một chút, sau đó phát triển căn cứ địa, có thể học hỏi từ phương pháp này.”

Khi Lưu Thiết đến quận Tề Thủy để thành lập căn cứ địa cũng không mang theo quá nhiều người nhưng hiện giờ đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát quận Tề Thủy.

“Quận Tề Thủy có quy mô như hiện nay thì phải kể đến công lao to lớn của Chu Khả An, nhưng không phải nơi nào cũng có một huyện lệnh có thể tự nguyện đầu hàng và cũng có năng lực như Chu Khả An.” Cửu công chúa nói.

"Đúng vậy, nhưng trước đây đám người Thiết Tử ca cũng không có hình mẫu để tham khảo, mà chỉ có thể qua sông bằng cách sờ đá, bây giờ bọn họ đã tìm ra đá dưới sông, lớp huấn luyện cũng có thể hỗ trợ nhân lực để đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất, nhanh chóng ổn định tình hình địa phương nên dễ dàng hơn nhiều so với khi đám người Thiết Tử ca đến quận Tề Thủy lần đầu tiên.” Kim Phi nói.

Khi đám người Lưu Thiết đến quận Tề Thủy, bọn họ hoàn toàn mờ mịt nhưng hiện giờ đã thành lập được một số căn cứ địa và gặp phải gần như tất cả các tình huống có thể gặp phải, có một hình mẫu để tham khảo như thế nên tiểu đội Chung Minh cũng đã đào tạo ra một lượng lớn nhân tài, sau khi chiếm được địa phương đã có thể nhanh chóng bắt đầu triển khai công việc đánh đổ cường hào phân chia lại ruộng đất, đối với những người đến sau mà nói thì quả thật việc xây dựng căn cứ địa sẽ đơn giản hơn nhiều so với đám người Lưu Thiết, Trương Lương và Khánh Hoài.

"Không cần quá sốt ruột về việc thành lập căn cứ địa, có thể chọn mấy địa phương làm thử để xem phản ứng của những quyền quý thế gia khác rồi tính sau.” Kim Phi tiếp tục nói.

Lúc mới thành lập căn cứ địa, Kim Phi và Cửu công chúa đều lo lắng các quyền quý, thế gia ở vùng Trung Nguyên sẽ điên cuồng tấn công căn cứ địa, nhưng sau đó phát hiện bọn họ chỉ là một mớ hỗn độn, bọn họ đều biết hậu quả của việc tiêu cục Trấn Viễn chiếm đóng Trung Nguyên, nhưng họ cũng biết tiêu cục Trấn Viễn lợi hại đến mức nào nên không ai muốn trở thành người dẫn đầu mà đều chờ các thế gia khác ra tay với tiêu cục Trấn Viễn để tiêu hao sức thực lực của tiêu cục Trấn Viễn còn bản thân sẽ đi theo ở phía sau để kiếm chác.

Các quyền quý đều có tư tưởng này ở trong đầu nên cuối cùng cũng không ai sẵn sàng chiến đấu trực diện với tiêu cục Trấn Viễn.

Hiện giờ chỉ thành lập được một số căn cứ địa nhưng không có sức ảnh hưởng quá lớn đến Trung Nguyên rộng lớn, nhưng nếu tiêu cục Trấn Viễn thiết lập căn cứ địa có quy mô lớn ở những nơi khác, phá hủy sự cân bằng hiện giờ và buộc quyền quý phải kháng cự, thì ngược lại sẽ mất nhiều hơn được.

Hơn nữa, nếu phát triển các căn cứ địa với quy mô lớn thì cũng sẽ cần một lượng lớn nhân lực, hơn nữa binh lực cũng sẽ phân tán rải rác.

Nói một cách tương đối thì Kim Phi càng tán thưởng cách Lưu Thiết chiêu mộ người dân ở địa phương để thành lập lực lượng vũ trang hơn.

Kim Phi nói với Cửu công chúa những lo lắng của bản thân, Cửu công chúa gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: “Phương án thứ ba và thứ tư thì thế nào?

Mộ Lam đã truyền tin về cách đây không lâu, hiện giờ cô ấy sắp đến quận Phụng Đài, sau khi đến quận Phụng Đài thì cô ấy có thể hợp lực với Hàn Trầm và hoàn toàn khống chế vùng hạ lưu Trường Giang.”

Sau khi triển khai dự án tòa thành mới, Đông Hải đã phát triển nhanh chóng, điều này cũng khiến cho Cửu công chúa nhìn thấy được tiềm năng của Đông Hải.

Sau khi Khánh Mộ Lam và Hàn Trầm hợp lực, hậu phương của Đông Hải sẽ trở thành địa bàn của riêng họ và sẽ trở nên an toàn hơn.

Còn về phương án thứ tư, Cửu công chúa không giải thích chi tiết, nhưng Kim Phi cũng hiểu ý đồ của cô ấy.

Khoai tây của quận Tề Thủy đã được thu hoạch, theo thống kê, năng suất bình quân mỗi mẫu đã đạt hơn 2.700 cân.

Mặc dù nó nhỏ hơn nhiều so với 4.500 cân trong ruộng thí nghiệm nhưng cũng đủ để khiến mọi người ngạc nhiên mừng rỡ.

Điều quan trọng nhất là đây là năm đầu tiên trồng, người dân địa phương chưa có kinh nghiệm, chưa được trông nom đến nơi đến chốn nên trong hạt giống cũng có rất nhiều khoai tây nhỏ.

Năm nay thu hoạch được nhiều khoai tây như vậy thì năm sau sẽ không dùng khoai tây nhỏ để làm giống nữa, hơn nữa với kinh nghiệm của năm nay thì chắc chắn sản lượng của năm sau sẽ càng cao hơn.

Điều này cũng chứng minh quả thật ven sông Hoàng Hà thích hợp để trồng khoai tây như những gì Kim Phi nói, chỉ riêng sản lượng khoai tây của quận Tề Thủy của một quý này cũng đủ để cả Xuyên Thục ăn trong nửa năm, nếu chiếm thêm một vài quận dọc sông Hoàng Hà để trồng khoai tây thì nhiều nhất chỉ cần một năm, vấn đề lương thực sẽ được giải quyết hoàn toàn triệt để!
Chương 2108: Ấn soái

“Quân đội trong tay Mộ Lam và Hàn Trầm đủ để san bằng hai quận ở giữa. Một khi hai đội ngũ của họ hợp lại, sẽ tạo thành một hàng rào chắn ở phía sau Đông Hải, vả lại với sức mạnh của bản thân Đông Hải thì an toàn là chuyện không cần phải lo lắng."

Kim Phi nói: "Tương đối mà nói thì ta đánh giá cao phương án thứ tư hơn, tiếp viện Thiết Tử ca, cố gắng giải phóng càng nhiều quận huyện dọc theo Hoàng Hà."

"Phu quân ý của chàng là muốn đánh hạ toàn bộ Thanh Châu và Tề Châu?” Cửu công chúa hỏi.

“Không phải,” Kim Phi lắc lắc đầu: “Đúng rồi, cách đây không lâu Cục tình báo có tính đến những quý tộc ở Trung Nguyên tích trữ nhiều lương thực phải không? Danh sách đâu? Đưa ta xem!”

Tuy Cửu công chúa không hiểu vì sao Kim Phi lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn đi đến tủ văn kiện gần đó tìm một phần văn kiện đưa cho y.

Kim Phi cầm lấy văn kiện lại lấy một cây bút chì, rồi bắt đầu khoanh tròn các chấm trên bản đồ.

Mất hơn nửa giờ, Kim Phi khoanh tròn hơn chục địa điểm trên bản đồ rồi mới hạ bút chì xuống: "Đánh hạ những nơi này trước đã!"

"Nhưng những địa điểm này không gần nhau?" Cửu công chúa cau mày.

Cách tốt nhất để chiếm một nơi là dựa theo đơn vị hành chính, chiếm một quận một huyện và sau đó là một châu, như vậy để thuận tiện cho việc quản lý.

Thế nhưng các quận huyện Kim Phi khoanh tròn thì một cái ở một cái ở đông một cái ở tây và không hề giáp nhau, điểm chung duy nhất là tất cả gần Hoàng Hà.

"Sao chàng lại muốn sắp xếp như vậy?" Cửu công chúa không hiểu.

“Bởi vì như vậy sẽ khiến cho Trung Nguyên càng có nhiều người sống sót!” Kim Phi nói.

Lúc này Cửu công chúa mới hiểu được ý đồ của Kim Phi.

Thời phong kiến khó có được nước nên người dân tụ tập gần sông để trồng trọt và sinh hoạt. Hoàng Hà là sông cái của Hoa Hạ rồi sau đó mới đến Dự Châu, hai bên bờ hầu hết là đồng bằng, hơn nữa là đất đai mềm xốp và nguồn nước dồi dào nên rất thích hợp cho việc trồng trọt.

Vì vậy, dù lũ lụt xảy ra vài năm một lần dọc theo sông Hoàng Hà nhưng số lượng người dân tụ tập dọc theo sông Hoàng Hà vẫn rất đông.

Khu vực được Kim Phi khoanh tròn kéo dài từ hạ lưu sông Hoàng Hà đến quận Tế Thủy, kéo dài đến trung lưu sông Hoàng Hà gần kinh thành, tương đương với việc thiết lập một loạt căn cứ địa dọc sông Hoàng Hà.

Cửu Công chúa cầm danh sách những quý tộc lên so sánh một chút, quả đúng như suy nghĩ của cô ấy. Những nơi Kim Phi khoanh tròn đều là các quý tộc tích trữ lương thực, hoặc là cách những quý tộc đó không xa lắm.

Không cần hỏi, Kim Phi đã lên kế hoạch khắc phục những gì Lưu Thiết đã làm ở quận Tế Thủy, đầu tiên là cho người cướp lương thực trong tay các quý tộc, sau đó lấy lương thực nấu cháo cứu tế lấy lòng dân, huấn luyện lực lượng vũ trang dân gian. Đợi đến mùa xuân năm sau là có thể kêu gọi người dân trồng khoai tây.

Giao thông vận tải và thông tin liên lạc của Đại Khang còn quá lạc hậu, những người dân tị nạn lao đến Đông Hải, cơ bản đều đến từ một số quận thành ở phía tây Đông Hải, người dân ở xa hơn phía tây không biết Đông Hải đang nấu cháo hoặc có biết thì cũng không có năng lực để vượt qua mấy cái quận thành đến Đông Hải.

Theo ý tưởng vừa rồi của Kim Phi, tương đương với việc thành lập hơn chục điểm cứu nạn khổng lồ dọc theo sông Hoàng Hà, khi người dân trong bán kính trăm dặm biết được tin tức, rất có thể họ đều sẽ tự phát đến những căn cứ này để tìm đường sống.

Như vậy có thể cứu trợ tối đa cho người dân, đến mùa xuân năm sau những người dân này sẽ trở thành lực lượng lao động trồng khoai tây.

Phần lớn những nơi Kim Phi khoang đều cách quận Tế Thủy rất xa, theo tư duy của người bình thường, dù Kim Phi có ý định tấn công Trung Nguyên thì cũng sẽ chiếm đất Tần sau đó bắt đầu từ phía tây, hoặc lấy quận Tế Thủy làm đầu cầu, bắt đầu đánh chậm rãi từ đông sang tây.

Hiện nay nhóm chư hầu bị chia cắt, tin tức của giới quý tộc tương đối ít, phần lớn quý tộc tích trữ lương thực đều không biết tiêu cục Trấn Viễn đã chiếm đóng quận Tế Thủy, còn tưởng rằng Kim Phi vẫn ở Xuyên Thục làm vua một cõi.

Thế nên tỷ lệ thành công của kế hoạch vừa rồi của Kim Phi là rất cao.

“Cách của phu quân không tệ nhưng có một vấn đề rất quan trọng.” Cửu công chúa nói: “Các quý tộc có ở quanh quận Tế Thủy không dám ra tay, nhưng họ vẫn còn tồn chút tâm lý may mắn, nghĩ rằng nếu chúng ta chiếm được quận Tế Thủy sẽ ngừng mở rộng. Ai cũng không muốn làm chim đầu đàn, và cũng không có ai xung quanh quận Tế Thủy có thể tổ chức tất cả các quý tộc.

Nhưng một khi chúng ta làm điều này sẽ tương đương với việc khiêu chiến với một nửa Trung Nguyên, hơn nữa ở Trung Nguyên có rất nhiều nhân vật có tiếng, nếu quý tộc tưởng rằng họ không phản kháng nữa thì đó là ngõ cụt rồi liều mạng phản kháng, hoặc nếu có một nhân vật nổi tiếng đủ đức cao vọng trọng tổ chức các quý tộc cùng nhau phản kháng thì tình hình của chúng ta sẽ sẽ rất nguy hiểm!"

Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn ngày càng mở rộng nhưng trước mắt dân số Xuyên Thục quá ít, còn phải để lại đủ nhân lực để trồng trọt. Nên thật ra mấy năm nay tiêu cục Trấn Viễn phát triển rất hạn chế, tấn công và chiếm đóng các quận thành mà Kim Phi khoanh tròn không phải là vấn đề lớn nhưng nếu gặp phải một cuộc phản công điên cuồng của quý tộc địa phương, thì nhân lực của tiêu cục chắc chắn sẽ không đủ để sử dụng.

"Nếu ta nâng cao hiệu quả chiến của nhân viên hộ tống thêm một chút thì sao?" Kim Pho hỏi ngược lại.

"Lại tăng sức chiến đấu lên sao?" Đôi mắt Cửu công chúa hơi sáng lên: "Phu quân, chàng lại chế tạo vũ khí mới à?"

Việc huấn luyện hàng ngày của nhân viên hộ tống vốn đã rất nặng nề, cho dù số lượng huấn luyện lại tăng lên thì trong thời gian ngắn cũng khó có thể đạt được tiến bộ như vậy, Cửu công chúa có thể nghĩ tới khả năng lớn nhất chính là vũ khí của Kim Phi đã có đột phá mới.

Quả nhiên Kim Phi gật đầu: "Súng trường nạp sau đã đạt được sản lượng ban đầu."

Với sự chỉ đạo của Kim Phi, sự phát triển công nghiệp của Xuyên Thục gần như đã bỏ qua tất cả các liên kết thử nghiệm và dò tìm. Để cung cấp điện ổn định, các máy công cụ trong xưởng thép đã sử dụng động cơ từ lâu, điều này không chỉ cải thiện hiệu suất đáng kể mà còn cải thiện độ chính xác đáng kể.

Cách đây không lâu, Mãn Thườn đã tìm Kim Phi, nói với y rằng dây chuyền lắp ráp súng trường đã được xây dựng, chỉ với một vài điều chỉnh là có thể đưa vào sử dụng và có thể sản xuất hàng loạt súng trường.

"Nếu súng trường có thể sản xuất hàng loạt thì sẽ không có vấn đề gì!" Cửu công chúa gật đầu, kìm nén sự hưng phấn.

Cô ấy đã sớm nhìn thấy uy lực của súng trường nạp sau, một cái súng trường tương đương với cái nỏ hạng nặng cầm tay, hơn nữa kích thước còn nhỏ hơn, có thể lên đạn nhanh hơn và chỉ cần một người lính vận hành.

Nếu mỗi nhân viên hộ tống được trang bị một khẩu súng trường nạp sau, thì mỗi nhân viên hộ tống đã tương đương với một chiếc nỏ hạng nặng!

Hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống cao hơn nhiều so với những binh lính ẻo lả do các quý tộc nuôi dưỡng, nếu lại được trang bị súng trường thì một đại đội có thể giết chết một đội quân hơn một ngàn binh kinh ẻo lả.

Chẳng trách Kim Phi lại làm ra kế hoạch mạo hiểm như vậy, hóa ra là y đã chuẩn bị kỹ càng.

"Chiến dịch lớn như vậy không có một lãnh đạo mạnh mẽ thì không thể thực hiện được. Phu quân, chàng định giao ấn soái cho ai?" Cửu công chúa hỏi.

Thông thường sự phân công của Kim Phi và Cửu công chúa rất rõ ràng, Cửu công chúa chịu trách nhiệm nội bộ, trừ khi có một số chính sách lớn, nếu không Kim Phi hiếm khi hỏi đến.

Mà Kim Phi nắm giữ quân sự và công nghiệp, bình thường Cửu công chúa cũng sẽ không can thiệp.

Nhưng lần hành động này không chỉ là hoạt động quân sự mà còn liên quan đến sinh kế của người dân khu vực Trung Nguyên, Cửu công chúa không thể không quan tâm được.

"Ta muốn điều Trịnh Phương đến quận Long Tuyền, đổi về để cho Lương ca chỉ hành động lần này, nàng thấy thế nào?" Kim Phi hỏi.
Chương 2109: Bắt đầu

Kim Phi đã phái Trương Lương đến huyện Long Tuyền trước vì ở huyện Long Tuyền có một mỏ đồng với sản lượng khá lớn, lúc đó Kim Phi đã có ý tưởng phát triển điện lực, việc chế tạo dây điện cần đến một số lượng đồng thau rất lớn, Kim Phi buộc phải chiếm được những mỏ đồng này.

Ban đầu khi còn chưa phát triển căn cứ ở Trung Nguyên, để chắc chắn, Kim Phi đã phái Trương Lương đến đó.

Trương Lương cũng không làm cho Kim Phi thất vọng, xuất binh trực tiếp chiếm đóng mỏ đồng, sau đó khống chế huyện Long Tuyền một cách nhanh chóng, bây giờ công việc đánh cường hào, phân chia ruộng đất đã sắp hoàn thành, tiêu cục Trấn Viễn đã quét sạch lực lượng thổ phỉ địa phương, lập ra chính sách thuế khóa rất thấp, được người dân địa phương ra sức ủng hộ, có thể xem như đã đứng vững hoàn toàn, việc Trương Lương có ở lại huyện Long Tuyền hay không đã không còn quan trọng nữa.

Trong tiêu cục Trấn Viễn, sức ảnh hưởng của Kim Phi xếp hàng đầu, Trương Lương chắc chắn là người đứng thứ hai mà không cần bàn cãi, rồi mới đến những người trực tiếp lãnh đạo như đám Lưu Thiết, Đại Tráng và Hầu Tử.

Hành động ở Hoàng Hà không phải một đội ngũ là có thể hoàn thành, phải có nhiều đội nhân viên hộ tống phối hợp với nhau để phát động công kích thì mới có thể hoàn thành các mục tiêu chiến lược do Kim Phi đặt ra một cách tốt nhất.

Cho nên, người được chọn làm tổng chỉ huy của hành động lần này, ngoại trừ bản thân Kim Phi, cũng chỉ có một mình Trương Lương có thể đảm nhiệm.

Cửu công chúa vừa mới hỏi câu hỏi đó, chính là để nhắc nhở Kim Phi, bây giờ nghe thấy Kim Phi cũng có tính toán như thế thì đã yên tâm rồi, sáng sớm hôm sau lập tức ký và ban chiếu chỉ xuống, điều động Trương Lương về từ huyện Long Tuyền.

Sau khi Lương trở về, biết được nội dung cụ thể của nhiệm vụ thì lập tức triển khai công việc.

Trước khi Cửu công chúa lên ngôi, Kim Phi phái các nhân viên hộ tống đến các nơi ở Xuyên Thục, để đối phó với bạo loạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, sau đó, sau khi tình hình ở các nơi đã ổn định thì những nhân viên hộ tống này cũng không bị gọi về, mà là tạm thời ở lại địa phương để hỗ trợ đội Chung Minh triển khai công cuộc đánh cường hào, phân chia ruộng đất ở phía sau.

Sau khi công cuộc đánh cường hào, phân chia ruộng đất kết thúc, các nhân viên hộ tống ở lại các nơi và thành lập các đội binh phủ, huấn luyện binh phủ và dẫn dắt binh phủ tiêu diệt thổ phỉ.

Sau hơn hai năm được quan văn thư làm công tác giáo dục tư tưởng, cộng thêm sự tuyên truyền liên tục của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa Kim Xuyên, bây giờ những binh phủ này đã hoàn toàn khác những binh phủ chỉ biết cướp bóc của dân chúng trước đây, không chỉ có năng lực chiến đấu mạnh mẽ, mà tư tưởng cũng đã tăng lên rất nhiều, ít nhất thì cũng sẽ không làm những việc như cướp bóc và bắt nạt dân chúng nữa.

Trước đó, Trương Lương còn đang cân nhắc xem có nên điều động những nhân viên hộ tống cũ này về hay không, còn chưa quyết định xong thì Kim Phi đã ban hành nhiệm vụ tiếp theo, Trương Lương cũng nhân lúc nào mà thuận nước đẩy thuyền.

Hơn một tháng tiếp theo, liên tục có các đại đội nhân viên hộ tống rút về từ nhiều nơi, tập trung tại doanh trại quân sự mới xây ở phía đông của Trường Xà Câu.

Rất nhiều quyền quý sắp xếp gián điệp ở xung quanh làng Tây Hà, lập tức phát hiện tình huống này, nên đã truyền tin tức về.

Trong một lúc, có vô số quyền quý vô cùng lo sợ, tưởng rằng Kim Phi sẽ ra tay với mình, đặc biệt là cấp dưới cũ của Tần vương, sợ đến mức trốn sâu vào trong núi hơn.

Ngược lại, những quyền quý của Trung Nguyên, mục tiêu thực sự của hành động lần này, lại không có hành động gì, vì bọn họ cách Xuyên Thục quá xa, cho dù Kim Phi muốn bình định Trung Nguyên và Giang Nam, thì tạm thời cũng sẽ không đánh đến chỗ của bọn họ.

Trong khoảng thời gian này, Kim Phi cũng không hề rảnh rỗi, mỗi ngày không ở trong phòng thí nghiệm thì chính là ở trong phân xưởng bí mật của xưởng thép để điều chỉnh dây chuyền sản xuất súng trường.

Thật ra, nguyên lý và cấu tạo của hầu hết các loại súng ống cũng không phức tạp lắm, Đặc biệt là đối với những người học về cơ khí như Kim Phi, cấu tạo của các loại súng trường, súng lục và súng shotgun đều là kiến thức cơ bản, trước đây, lý do không thể sản xuất hàng loạt là do độ bền của vật liệu thép và kỹ thuật rèn đều không đáp ứng được yêu cầu, nòng súng có nguy cơ sẽ nổ tung.

Với việc vận dụng điện lực, kỹ thuật sản xuất của các xưởng thép đã được cải thiện rất nhiều, các phân xưởng đặc biệt sẽ sử dụng vật liệu thép đặc biệt để sản xuất súng ống, đã đạt đến yêu cầu chế tạo súng trường.

Kim Phi đã chuẩn bị những công việc liên quan đến sản xuất súng trường với số lượng lớn từ lâu rồi, bây giờ trở ngại cuối cùng cũng đã được phá bỏ, dây chuyền sản xuất súng trường cũng được đưa vào sản xuất một cách nhanh chóng, rồi mới được gửi đến tay của các nhân viên hộ tống theo từng nhóm.

A Quyên là người đầu tiên sử dụng súng trường kiểu nạp đạn sau, đội súng kíp do cô ấy chỉ huy cũng là hộ vệ bí mật của Kim Phi, để khiến cho các nhân viên hộ tống quen thuộc với súng trường nhanh hơn, Kim Phi tạm thời phái đội súng kíp đến sân tập bắn, một đám đội viên của đội súng kíp nhanh chóng hóa thân thành huấn luyện viên, dạy cho các nhân viên hộ tống cách sử dụng súng trường.

Việc sử dụng súng trường cũng không yêu cầu phải có kỹ thuật cao gì cả, kiếp trước, lúc Kim Phi còn đi dân quân, rất nhiều dân quân chỉ trải qua quá trình huấn luyện đơn giản khoảng mấy ngày là đã có thể mang súng vào núi bắn lợn rừng.

Một số trường đại học đặc biệt cũng sẽ dạy sinh viên cách sử dụng súng trường trong quá trình huấn luyện quân sự, thậm chí còn tặng cho mỗi sinh viên mấy viên đạn để sinh viên tiến hành bắn bằng đạn thật.

Sau khi trải qua mấy ngày nghiên cứu kiến thức và học tập, cộng thêm việc có huấn luyện viên làm mẫu, hầu hết các sinh viên đều có thể bắn trúng mục tiêu.

Đương nhiên là việc có thể bắn trúng mục tiêu chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, nếu muốn trở thành một binh lính đạt tiêu chuẩn, chỉ là bắn trúng mục tiêu ở sân tập bắn thôi thì chắc chắn là không đủ, cần phải tập bắn bằng đạn thật rất nhiều lần.

Nói trắng ra thì ngoại trừ những xạ thủ thực sự có tài năng bẩm sinh thì kỹ thuật bắn súng của hầu hết binh lính đều được nuôi dưỡng bằng đạn.

May là có lẽ trước kia Kim Phi hiểu được tầm quan trọng của súng ống, nên trước khi sản xuất súng trường với số lượng lớn, xưởng thuốc nổ vẫn luôn sản xuất đạn, sau một thời gian dài tích lũy như vậy, kho hàng đã chất đầy đạn từ lâu, khi các nhân viên hộ tống bắn ra cũng không cần phải lo lắng gì cả.

Đúng lúc cũng coi như là một lần thí nghiệm tuổi thọ và độ chính xác trong thời gian dài của súng ống.

Cho nên, kể từ khi lô súng trường đầu tiên ra khỏi dây chuyền sản xuất, trong doanh trại quân đội mới ở Trường Xà Câu, tiếng súng nổ bùm bùm chưa từng dừng lại, còn sôi động hơn cả tiếng pháo nổ vào ngày tết.

Gián điệp rất muốn biết các nhân viên hộ tống đang làm gì, chỉ là trong doanh trại quân đội thực hiện việc quản lý quân sự chặt chẽ, đừng nói là người bên ngoài muốn đi vào, người bên trong muốn đi ra cũng rất khó, cho nên gián điệp chỉ biết Kim Phi đã điều động một số lượng nhân viên hộ tống rất lớn đến đây, nhưng lại không biết các nhân viên hộ tống này đang làm gì.

Càng như vậy, các quyền quý lại càng tò mò và lo lắng hơn, thế là trong khoảng thời gian tiếp theo, liên tục có các cao thủ tử sĩ dùng nhiều thủ đoạn khác nhau để lẻn vào doanh trại quân đội, nhưng tất cả đều kết thúc trong sự thất bại.

Sự xuất hiện của súng ống đã chấm dứt thời kỳ của vũ khí lạnh, ở một mức độ nào đó thì nó đã kết thúc thời kỳ võ thuật.

Trong thời kỳ vũ khí lạnh, một binh lính bình thường khó có thể ngăn cản được một tử sĩ có võ nghệ cao cường, ví dụ như lúc trước, khi Kim Phi vừa mới bắt đầu sự nghiệp đã đột phá và bị bao vây ở trên núi, A Mai đã sử dụng con đường núi chật hẹp để tự mình ngăn chặn sự tấn công của mười mấy tên thổ phỉ.

Nhưng tốc độ phản ứng của con người có giới hạn, tử sĩ có võ nghệ cao cường đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhanh hơn đạn được.

Một tử sĩ có thể né tránh đòn tấn công của hơn mười tên thổ phỉ cùng một lúc, nhưng cũng không thể né tránh được sự tấn công của hơn mười cây súng.

Tử sĩ của các quyền quý phái đến còn chưa biết đến sự tồn tại của súng ống, nhiều người trong số họ đã sắp phá bỏ tường chắn và tiến vào bên trong doanh trại quân đội, nhưng cứ có một người tiến vào thì lại bị thình thịch một cái, mỗi một người tiến vào thì lại bị thình thịch một cái, không có trường hợp ngoại lệ!

Trải qua quá trình huấn luyện kéo dài hơn một tháng, hầu hết các nhân viên hộ tống đều có thể sử dụng súng trường một cách thành thạo, điều đó cũng có nghĩa là cuộc hành động ở Hoàng Hà có thể bắt đầu rồi!
Chương 2110: Chiến dịch sông Hoàng Hà

Trong phòng họp của viện Khu Mật, Kim Phi và Cửu công chúa ngồi ở ghế chủ toạ, còn Trương Lương, Tiểu Ngọc, Thiết Thế Hâm và một số quan chức cấp cao ngồi bên dưới.

Hàn Phong ở bên ngoài bấy lâu nay cũng bị Kim Phi gọi về.

"Hôm nay ta triệu tập mọi người tới họp là vì Bệ hạ và ta đã vạch ra kế hoạch tác chiến, muốn mọi người cùng thảo luận”.

Kim Phi đi thẳng vào vấn đề, mở bản đồ và bắt đầu giải thích kế hoạch của mình.

Những người có thể tham dự cuộc họp này đều là những lãnh đạo cấp cao của chính quyền Xuyên Thục. Tuy nhiên, Kim Phi chỉ nói với Cửu công chúa và Trương Lương về kế hoạch chi tiết. Những người khác chỉ biết rằng Kim Phi đã gọi Trương Lương lại và điều động các nhân viên hộ tống kì cựu thì chắc chắn sắp có đợt ra quân lớn, nhưng cả Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đều không biết kế hoạch cụ thể.

Chỉ có Hàn Phong nghĩ đến nhiệm vụ trước đó Cửu công chúa giao cho anh ta nên mơ hồ có chút suy đoán.

Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc và các đại thần thực chất đều đoán già đoán non về kế hoạch của Kim Phi, nhưng không ai ngờ rằng y lại điên rồ đến mức muốn chiếm đánh hơn chục cứ điểm dọc bờ sông Hoàng Hà.

"Thưa Bệ hạ, việc này có quá mạo hiểm không?"

Với tư cách là người đứng đầu viện Khu Mật, Thiết Thế Hâm là người đầu tiên đặt ra câu hỏi: "Bây giờ Trung Nguyên vẫn còn hỗn loạn. Liệu việc chúng ta làm như vậy có khiến các thế lực phân tán hợp lại với nhau để chống lại chúng ta không?"

Kim Phi không trả lời câu hỏi của Thiết Thế Hâm mà quay đầu nhìn Trương Lương: "Lương ca, huynh trả lời câu hỏi của Thiết đại nhân được không?"

Hiện tại dù Trương Lương có không trả lời thì những người có mặt đều đã hiểu Kim Phi có ý gì.

Trương Lương lên tiếng: "Xin Bệ hạ và tiên sinh hãy yên tâm, cũng xin Thiết đại nhân và các vị đại nhân có mặt ở đây yên tâm, cho dù thế lực của đám địa chủ và quý tộc đó có như thế nào, tiêu cục Trấn Viễn cũng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao phó. Ta dùng cái đầu của mình để bảo đảm!" "

Trương Lương nói ra lời này, chẳng khác nào hạ quân lệnh, lại còn là quân lệnh cứng rắn nhất. Điều đó chính là muốn nói với những người có mặt không được phép nghi ngờ kế hoạch này.

Kim Phi không để bọn họ có thời gian tra hỏi, quay đầu nhìn Hàn Phong: "Hàn đại nhân, huynh đã điều tra hết các kho lương mà ta nhờ huynh điều tra chưa?"

"Ta đã điều tra rõ ràng mỗi kho lương có bao nhiêu lính canh, thương nhân buôn ngũ cốc đằng sau là do kẻ nào thao túng, và mỗi kho lương có bao nhiêu ngũ cốc”.

Hàn Phong trả lời: "Ta đã sắp xếp xong các thông tin này, nhưng không biết tiên sinh cần sử dụng ngay nên không mang theo, nếu cần ta sẽ quay về lấy ngay”.

"Không cần, sau khi cuộc họp kết thúc huynh gửi tư liệu tới cũng được. Bây giờ hãy nói về việc điều động quân đội, làm thế nào để kiểm soát tình hình tại địa phương sau khi chiếm được kho lương và làm thế nào để khôi phục sản xuất càng sớm càng tốt”.

Cuộc họp kéo dài từ sáng đến tối, bữa trưa do Nhuận Nương đưa tới cho nên không có ai ra ngoài.

Kim Phi phân công nhiệm vụ cho mọi người. Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc và những người khác cũng hỏi rất nhiều câu hỏi, Kim Phi trả lời từng câu hỏi một.

Một ngày sau cuộc họp, những gián điệp đang rình rập xung quanh làng Tây Hà phát hiện ra rằng sân bay làng Tây Hà đột nhiên trở nên đông đúc và nhộn nhịp.

Trên thực tế, sân bay làng Tây Hà thường xuyên ở trong tình trạng nhộn nhịp, có rất nhiều phi thuyền đến và đi, nhưng vào mấy ngày này thì có nhiều hơn bình thường. Đặc biệt là số lượng phi thuyền xuất phát nhiều gấp đôi thường lệ.

Những gián điệp nhạy bén ngay lập tức nhận ra rằng Kim Phi và Cửu công chúa chắc chắn đã ban bố một mệnh lệnh rất quan trọng nào đó cần được truyền đi nhanh chóng.

Vì vậy, bọn chúng đã sử dụng nhiều phương thức khác nhau để điều tra.

Đáng tiếc, hiện tại phòng ngự của làng Tây Hà rất chặt chẽ, độ bảo mật của nhiệm vụ này cực kỳ cao, cho nên các gián điệp không thể tìm ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào trong thời gian ngắn.

Những địa chủ và quý tộc quyền lực đằng sau những gián điệp này rất lo lắng khi biết Kim Phi đã điều động nhiều nhân viên hộ tống kỳ cựu về. Sau khi nhận được tin này, bọn họ càng lo lắng hơn.

Các địa chủ và quý tộc này đại diện cho các thế lực cát cứ tại các địa phương, nếu họ lo lắng thì các thế lực đằng sau họ cũng sẽ lo lắng.

Nhất thời, rất nhiều địa phương ở Trung Nguyên và Giang Nam đã nổi sóng ngầm, vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào làng Tây Hà.

Chẳng bao lâu, các nhân viên hộ tống kỳ cựu cuối cùng cũng bước ra khỏi quân doanh mới được canh gác nghiêm ngặt sau hơn một tháng huấn luyện.

So với lúc đi vào, khi các nhân viên hộ tống đi ra, trên lưng mỗi người đều đeo một loại vũ khí trông như cây gậy dài màu đen.

Số lượng nhân viên hộ tống nhiều như vậy thì không thể nào qua mắt gián điệp, nhưng Kim Phi cũng không có ý định giấu giếm. Đội hộ tống xếp thành các hàng, mỗi hàng bốn người theo trục đường chính chạy tới bến tàu Kim Xuyên.

Tại bến tàu, những chiếc thuyền lầu được điều động từ trước đã sẵn sàng, những nhân viên hộ tống lập tức lên thuyền khi đến bến tàu.

Các gián điệp muốn tiếp tục theo dõi, nhưng tốc độ của thuyền lầu quá nhanh khiến bọn chúng không thể theo kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn từng chiếc thuyền lầu dần biến mất trên sông.

Tuy nhiên, các quý tộc và địa chủ còn bố trí gián điệp ở Giang Nam và Đông Hải. Bọn họ lập tức ra lệnh cho các gián điệp này theo dõi và báo cáo hướng đi của hạm đội thuyền lầu.

Theo thông tin mà những tai mắt này báo cáo, hạm đội đi dọc theo sông Trường Giang đến Đông Hải. Tuy nhiên, nó cũng không dừng lại ở Đông Hải mà tiếp tục tiến về phía Nam và vào vùng biển rộng.

Sau khi hạm đội ra tới biển, những gián điệp này cũng không theo dõi được nữa, nhưng các quý tộc và cường hào sau khi nhận được tin tức đều thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng bọn họ không biết lần này tiêu cục Trấn Viễn nhắm đến mục tiêu nào, nhưng vì hạm đội đã tiến vào vùng biển rộng và về phía Nam nên chắc chắn không phải nhắm vào họ.

Miễn không phải bọn họ là được.

Nhưng không lâu sau, một số quý tộc nhạy tin bất ngờ nhận được tin đội quân của tiêu cục Trấn Viễn đột nhiên xuất hiện ở nhiều quận, huyện dọc sông Hoàng Hà. Đội quân hộ tống đột ngột xuất hiện không chỉ có phi thuyền chi viện mà mỗi người còn có một loại vũ khí trông như cây gậy dài. Loại vũ khí này có thể tạo ra tiếng động lớn và có thể tiêu diệt kẻ thù từ khoảng cách hơn hai mươi trượng.

Từ những mô tả này mà phán đoán thì những nhân viên hộ tống này không phải là cùng một nhóm người lúc trước sao?

Nhưng không phải những nhân viên hộ tống đó đã lên một chiếc thuyền lớn rồi đi về phía Nam sao?

Đám cường hào quý tộc nhanh chóng nhận ra rằng họ đã bị Trương Lương đánh lừa.

Hạm đội đi về phía Nam có lẽ là một chiêu tung hoả mù nhằm đánh lạc hướng bọn gián điệp và đám cường hào địa chủ đứng sau lưng bọn chúng, mục tiêu thực sự của tiêu cục Trấn Viễn chính là tấn công các quận huyện này.

Nhưng biết điều này thì có ích gì, bọn họ còn không dám đi theo hạm đội trên biển chứ đừng nói đến ngăn cản hạm đội này.



Theo ghi chép lịch sử, vào cuối tháng tám năm Tân Nguyên thứ ba, Binh Mã Đại Nguyên Soái Trương Lương đích thân dẫn bảy ngàn quân hộ tống phát động chiến dịch sông Hoàng Hà đồng thời đánh chiếm mười bảy thành trì dọc theo sông Hoàng Hà.

Lần đầu tiên súng trường nạp đạn sau trở thành vũ khí chính của các nhân viên hộ tống, uy lực mạnh đến mức binh phủ thủ thành không thể chống trả!

Sau khi chiếm được những thành trì này, các nhân viên hộ tống ngay lập tức chiếm quyền kiểm soát các kho lương trong thành.

Sau đó, tiêu cục Trấn Viễn mở lều phát cháo, mở kho phát lương thực, đọc Nhật báo Kim Xuyên trước khi phát cháo để người dân địa phương hiểu sơ bộ về tiêu cục Trấn Viễn.

Vào giữa tháng chín, tiểu đội phụ trách công tác đánh cường hào chia lại ruộng đất tiến vào nhiều địa phương và lãnh đạo người dân khởi nghĩa nhằm đòi lại ruộng đất. Tiêu cục Trấn Viễn cũng dùng phi thuyền để tấn công bọn thổ phỉ.

Trong quá trình này, họ gặp phải một số cường hào địa chủ và thổ phỉ ở Trung Nguyên liều mạng phản công, nhưng đều nhanh chóng bị tiêu cục Trấn Viễn mạnh tay tiêu diệt!

Cuối tháng mười, công tác đánh cường hào chia lại ruộng đất đã cơ bản hoàn thành, người dân mười bảy quận thành được cấp ruộng, bọn thổ phỉ gây rối nhiều năm cũng bị tiêu diệt và giải tán. Bách tính những nơi này được sống cuộc sống tốt đẹp và ổn định mà họ hằng mong ước, tiêu cục Trấn Viễn cũng nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của người dân khắp nơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK