Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676: Hợp lòng dân

“Ông cụ dậy mau, mọi người cũng dậy đi”.

Kim Phi thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, y nhanh chóng nhảy xuống nền đường, kéo một ông lão đứng dậy.

“Tiên sinh, ngài mau đến đội chỉ huy đi, người nhiều quá, kéo đến trời tối cũng không hết”.

Nhân viên hộ tống vừa dẫn người phòng vệ xung quanh Kim Phi, vừa khuyên.

Trước đó ở Tây Xuyên hắn luôn đi theo Kim Phi, hiểu rất rõ Kim Phi từng làm gì.

Giết nhiều người có thế lực như thế, ngộ nhỡ có người trà trộn vào trong số người dân đó, nhân lúc Kim Phi đến gần thì cho một nhát đao thì toang.

Trương Lương chắc chắn sẽ lột da hắn.

“Tiên sinh, ở đây loạn quá, đi đi”.

Bắc Thiên Tầm trước giờ không thích nói nhiều cũng kéo cánh tay Kim Phi.

“Được”.

Kim Phi cũng hiểu nỗi lo của đại đội trưởng và Bắc Thiên Tầm là đúng nên không phản đối, được nhân viên hộ tống bảo vệ, y lại quay về trên đường.

Y quay đầu lại nhìn người dân quỳ dưới đất, cảm thấy cảm xúc ngập tràn.

Lần cứu trợ lương thực lần này ngoài việc không nỡ nhìn thấy người dân bị cóng và bị đói chết, thật ra y cũng có ý đồ riêng.

Kim Phi muốn nhân cơ hội này tạo nên danh tiếng cho thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên.

Có danh tiếng rồi, sau này việc làm ăn sẽ tốt hơn.

Giờ xem ra kế hoạch của y đã rất thành công.

Người dân không chỉ biết đến tiền trang Kim Xuyên, mà còn cực kỳ biết ơn với tiền trang.

Hiện giờ các cô nương và đám người làm việc ở tiền trang đều trở nên có tiếng, ngày nào cũng có người tìm họ nghe ngóng đã kết hôn chưa.

Nhân viên của tiền trang cơ bản đều là do Chu Linh Lung mua về từ bọn buôn người, hầu như đều chưa kết hôn.

Người dân biết được chuyện này, ngày nào cũng đến nói chuyện này, khiến tiền trang không thể làm việc bình thường được.

Trong lúc không biết làm sao, Chu Linh Lung cũng muốn học theo cách của Quan Hạ Nhi, tìm Khánh Hâm Nghiêu đi cửa sau, đăng ký cho tất cả các cô nương thành vợ lẽ của Kim Phi, tất cả đàn ông đều trở thành gia nô trong nhà.

Lần này vừa lúc Kim Phi ở Tây Xuyên, biết được chuyện này nên vội vàng ngăn cản.

“Tiên sinh, tiền có thể đánh động lòng người, mỗi ngày tiền trang đều xử lý tiền bạc và lương thực, nhất định phải ở trong tay người của mình. Từ giờ trở đi, mọi người sẽ thành người nhà với ngài, không ai có thể có dã tâm gì được”.

Lúc đó Chu Linh Lung khuyên Kim Phi: “Dù sao ngài cũng sẽ không làm gì các cô nương thật, cũng không can thiệp vào công việc bình thường của họ, sau này nếu muốn kết hôn, có thể nộp đơn ly hôn được mà?”

Thật ra Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam cũng cảm thấy Chu Linh Lung nói có lý, nhưng cuối cùng Kim Phi cũng không đồng ý.

Chu Linh Lung không còn cách nào khác đành phải nhờ người dán một tấm biển ở trạm cho vay lương thực của tiền trang với nội dung: “Nếu còn tiếp tục mai mối, ảnh hưởng đến nhân viên của tiền hàng thì sẽ hủy bỏ tư cách vay lương thực”.

Bây giờ người dân sống dựa vào việc mượn lương thực của tiền trang, tấm biển vừa được treo lên, cuối cùng cũng không còn ai đến mai mối nữa.

Mặc dù chuyện này không lớn nhưng lại khiến Kim Phi cảm nhận được sự chân thành của người dân.

Đại Khang không có máy móc, đào kênh mương đều dựa vào sức người, mọi người làm việc cũng đều rất mệt, nếu không phải cảm thấy biết ơn thật thì ai sẽ nhiều chuyện đến mai mối chứ?

Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Kim Phi rất xúc động.

Cho dù người dân xây đường dựng cầu vì y hay là người dân xây kênh nước vì Cửu công chúa, thật ra đều không có tiền công.

Chỉ là một ngày đủ ba bữa, sau đó phát thêm ít lương thực xem như tiền công.

Không phải Kim Phi tham lam, không muốn trả nhiều tiền hơn cho người dân, mà là số tiền trong tay y có hạn, giá lương thực ở Giang Nam ngày càng cao, y chỉ có thể làm như vậy để cứu sống được nhiều người hơn.

Kiếp trước Kim Phi từng đi làm công việc thời vụ tại một công trường vào kỳ nghỉ hè chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền hơn.

Vì không biết kỹ thuật, chỉ có thể làm công nhân đẩy xi măng.

Mặc dù rất mệt nhưng một ngày nhận được một trăm tám mươi tệ.

Đó là mức lương lúc y học đại học, sau đó nghe nói lại tăng giá rồi.

Nếu có chút kỹ năng, đi làm các công việc kỹ thuật như làm thép và mộc thì có thể kiếm được ba bốn trăm hoặc bốn năm trăm tệ một ngày, bản thân có thể làm chủ thầu thì có thể kiếm được nhiều hơn.

Kim Phi nghĩ bây giờ người dân làm việc nặng quá, mà thù lao mình quy định lại quá ít.

Trước khi đến công trường, y vẫn cảm thấy thấp thỏm, sợ người dân mắng mình.

Không ngờ người dân không chỉ không mắng y mà còn cúi đầu với y, thậm chí nói y nhân từ.

Điều này khiến Kim Phi cảm thấy áy náy.

Trên đường về y không rời đi ngay, mà lấy cái loa sắp từ trong túi ngựa của Đại Lưu.

Gần đây Ngụy Đại Đồng mở cuộc họp với dân chúng, ông ta luôn dùng loa thiếc để nói, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng của Kim Phi, mọi người đều biết y có chuyện muốn nói, đều đồng loạt im lặng.

“Bà con, mọi người đứng dậy đi”.

Kim Phi giơ loa lên nói: “Ta vẫn còn trẻ, mọi người làm thế chẳng phải ta sẽ tổn thọ sao”.

“Kim tiên sinh, nếu không có ngài, ta không biết đã chết ở đâu rồi, đây là ơn cứu mạng, dập đầu một cái là chuyện nên làm”.

Ông lão Kim Phi đỡ dậy trước đó lau nước mắt nói.

“Ông lão nói quá rồi, làm việc được trả lương là chuyện đương nhiên, làm việc thì phải được trả tiền, không cần thiết phải làm thế. Hơn nữa, lương thực của việc đào kênh đều do Cửu công chúa điện hạ phát động, thương hội Kim Xuyên chỉ thay mặt làm thôi”.

Kim Phi nói: “Nói ra thì thật đáng hổ thẹn, năng lực của ta và điện hạ có hạn, nếu mọi người làm việc nặng nhọc như vậy mà lại chỉ được trả số tiền lương ít ỏi này, ta và điện hạ thấy có lỗi với các ngươi”.

“Tiên sinh, ngài đừng nói thế”.

Ông lão xua tay liên tục: “Trước kia xây đường dựng cầu, đào kênh đều là lao dịch, không chỉ không được trả công mà còn phải tự đem theo lương thực khô. Ngài không chỉ lo cơm nước mà còn phát lương thực cho ta, để ta có thể nuôi cháu. Ta sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên gặp được người người tốt bụng như ngài và Cửu công chúa điện hạ”.

“Đúng đó tiên sinh, nếu không có ngài và Cửu công chúa cho bọn ta làm việc, cả nhà bọn ta đều đã đói chết rồi”.

“Bây giờ ta và vợ đều làm việc ở công trường, bản thân có thể no ấm, còn có thể kiếm lương thực nuôi sống vợ và con”.

Những người khác cũng hùa theo.

“Tiên sinh, mau đi thôi, nếu không đi nữa thì không đi được đâu”.

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống thấy ngày càng nhiều người dân vây quanh, lo lắng nói.

“Đi thôi”.

Kim Phi vẫy tay với người dân xung quanh, rời đi trong sự bảo vệ của nhân viên hộ tống.

Cửu công chúa đi theo phía sau, nhìn bóng lưng Kim Phi, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Lần trước nhìn thấy cảnh tượng hàng vạn người dân cùng nhau bái lạy như thế này là lúc cô ấy đi cúng tế với hoàng đế. Để lấy lòng hoàng đế, Lễ bộ và Hộ bộ tổ chức cho hơn một vạn người dân cùng tham gia, nói là “vạn dân cầu phúc”.

Thật ra Cửu công chúa biết rất rõ, lần đó vạn dân cầu phúc chẳng khác nào một lần lao dịch, là bị Lễ bộ và Hộ bộ ép buộc đến.

Sau đó nói không chừng người dân lại mắng chửi hoàng đế.

Nhưng bây giờ lại khác.

Người dân quỳ xuống cúi lạy Kim Phi là sự biết ơn từ tận đáy lòng.

Vừa nhìn đã thấy rất rõ.

Thế nào là hợp lòng dân?

Đây chính là hợp lòng dân.

Nếu bản thân không phải là công chúa, nếu hoàng đế không phải là cha mình, Cửu công chúa chắc chắn sẽ khuyên Kim Phi tạo phản từ lâu rồi.

Thật ra nếu lần này không phải cô ấy ngăn lại thì Kim Phi đã giết huyện lệnh làm phản luôn rồi.

Lần này cô ấy chạy đến kịp, vậy lần sau thì sao?

Muốn cắt đứt suy nghĩ làm phản của Kim Phi một cách hoàn toàn thì chỉ có một cách.

Để Kim Phi trở thành người của mình.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cửu công chúa bỗng trở nên kiên định.
Chương 677: Diễn hài

Người dân quá nhiệt tình, Ngụy Đại Đồng đi đón tiếp, kết quả không thể đến gần Kim Phi.

Được nhân viên hộ tống bảo vệ, Kim Phi và Cửu công chúa đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp người dân mới đến được bộ chỉ huy.

Ngụy Đại Đồng đi theo phía sau, giày cũng bị chen rơi mất một chiếc.

“Điện hạ, mấy ngày không gặp, ngài có khí chất hơn rồi, vừa rồi hỗn loạn như vậy, giày của hạ quan rơi mất mà điện hạ lại vẫn bình tĩnh, không hổ là con gái của thiên tử”.

Dù sao ông ta cũng là quan viên kỳ cựu, vừa vào phòng Ngụy Đại Đồng bắt đầu nịnh nọt.

Nhưng Cửu công chúa không bị ảnh hưởng, mà hỏi: “Tình hình thi công thế nào rồi?”

Ngụy Đại Đồng sửng sốt, sau đó nhanh chóng trả lời: “Bẩm điện hạ, việc thi công đang tiến triển rất thuận lợi, ngày mai thần sẽ đến núi Ngọc Lũy với điện hạ, có thể nhìn ra rất xa bằng kính viễn vọng trên đỉnh núi”.

“Thời gian vẫn còn sớm, không cần đợi đến sáng mai, bây giờ đi luôn”, nói rồi Cửu công chúa đứng lên.

“Điện hạ đường xa đến đây, hay là nghỉ ngơi một đêm trước?”, Ngụy Đại Đồng nói.

Nhưng Cửu công chúa mặc kệ ông ta, dẫn người đi thẳng ra ngoài.

“Ngụy đại nhân, nịnh hót nhưng không đúng người nhỉ?”

Kim Phi mỉm cười vỗ vai Ngụy Đại Đồng: “Cửu công chúa khác với những tên quyền quý khác, cô ấy là người thực tế, sau này có việc cứ nói là được, không cần nịnh nọt, nếu làm tốt, dĩ nhiên cô ấy sẽ thăng chức cho ngài, nếu làm không tốt thì ngài có nịnh hót cũng vô dụng thôi”.

Bây giờ đội Chung Minh là tai mắt của Kim Phi, mỗi ngày người phụ trách Tây Xuyên sẽ tổng hợp những tin tức quan trọng trong ngày và báo cho Kim Phi.

Ý nghĩa của công trình đập Đô Giang cực kỳ quan trọng, dạo này Kim Phi không có thời gian rảnh nên cố ý nhắc đội Chung Minh để ý nhiều hơn.

Ngụy Đại Đồng là người phụ trách công trình, tất nhiên cũng thường xuất hiện trong báo cáo.

Thật ra trước đó Kim Phi cảm thấy Ngụy Đại Đồng khá ổn nên mới đề cử ông ta với Cửu công chúa.

Báo cáo của đội Chung Minh cũng chứng minh mắt nhìn của Kim Phi.

Từ lúc tiếp nhận công trình đập Đô Giang, Ngụy Đại Đồng thường bận đến hơn nửa đêm, còn phải nghiên cứu bản đồ.

Không chỉ nghiêm túc với công việc, cũng có thể chịu khổ.

Người của đội Chung Minh thường nhìn thấy cả người ông ta đầy bùn đất bước vào công trình, tiến hành khảo sát thực địa.

Nếu phải nói ra khuyết điểm thì là quá khéo đưa đẩy, thích nịnh nọt.

Kim Phi biết nếp sống của quan viên Đại Khang như vậy, Ngụy Đại Đồng làm quan vận chuyển nửa đời người, nịnh nọt gần như trở thành bản năng của ông ta.

Nghe Kim Phi nói thế, Ngụy Đại Đồng sửng sốt.

Sau đó ông ta trịnh trọng cúi người chào Kim Phi một cái: “Cảm ơn tiên sinh đã chỉ dạy”.

Ông ta đã quen thói quen giả tạo của quan viên, rất ít khi nói thẳng thắn như Kim Phi.

Có thể nói là lời khuyên thẳng thắn của Kim Phi rất hiếm có trong giới quan chức.

Không phải là người mà mình có quan hệ cực kỳ tốt thì không thể làm thế.

Thật ra Ngụy Đại Đồng và Kim Phi chưa tiếp xúc với nhau nhiều, không biết bình thường y nói chuyện đều như thế, ông ta bị “sự chân thành” của Kim Phi làm cho cảm động.

Thật ra Ngụy Đại Đồng cũng xem là một người thực tế, thường chạy đông chạy tây với đoàn tàu nên mới quen thuộc thủy lợi xung quanh như thế.

Những lời vừa rồi của Kim Phi làm ông ta nhớ đến lúc mình vừa làm quan.

Lúc đó ông ta chưa tròn hai mươi tuổi, làm nhân viên điều phối ở Cục vận tải, nhưng ngày nào cũng rất phấn chấn, thường nghĩ sau này khi mình được thăng chức thì nên làm sao để mang lại lợi ích như thế nào cho người dân.

Nhưng sau khi làm quan thời gian dài, Ngụy Đại Đồng mới nhận ra suy nghĩ của mình nực cười thế nào.

Tất cả các quan viên mà ông ta tiếp xúc một là nghĩ làm sao để thu lợi bất chính, hai là làm qua loa cho xong.

Ông ta muốn chăm chỉ làm việc, ngược lại trở thành khác loài, sẽ bị loại trừ.

Không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành học theo nịnh nọt, lấy lòng cấp trên.

Sau khi học được cách thông đồng làm bậy, cuối cùng ông ta cũng đã hòa nhập vào vòng tròn này.

Cộng thêm trong nhà có vài mối quan hệ, đến mấy năm trước cuối cùng cũng làm được quan vận chuyển, trở thành lãnh đạo cao nhất ở cứ điểm Cục vận tải sông Kim Mã.

Bình thường chỉ cần không ai đến Tây Xuyên thì ông ta là lớn nhất, cuối cùng cũng không cần nịnh nọt ai nữa.

Nhưng thói quen này đã hình thành, vừa nhìn thấy Cửu công chúa, ông ta không khỏi muốn nói vài câu dễ nghe để lấy lòng Cửu công chúa.

Kết quả lại chẳng có tác dụng gì như Kim Phi nói.

Cửu công chúa không vui, hình như còn hơi tức giận…

Lời nhắc nhở của Kim Phi khiến Ngụy Đại Đồng có cảm giác được giác ngộ.

Cuối cùng ông ta cũng nhận ra vấn đề của mình nằm ở đâu, cũng biết mình nên có thái độ thế nào khi đối mặt với Cửu công chúa.

“Mời tiên sinh”.

Ngụy Đại Đồng nhường sang một bên để Kim Phi đi trước.

Kim Phi khẽ cười, cũng không khách sáo, đi ra khỏi phòng.

Vì gần đây thường xuyên quan sát xung quanh ở trên núi Ngọc Lũy nên Ngụy Đại Đồng đã cho người dựng nhà tranh trên đỉnh núi, có lúc lười xuống núi thì sẽ ngủ qua đêm trên núi.

Lúc này Cửu công chúa đứng trước nhà tranh nhìn xuống dưới.

“Điện hạ, kính viễn vọng”.

Ngụy Đại Đồng lấy kính viễn vọng từ trong túi ra, thận trọng đưa cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa nhận lấy, thành thạo điều chỉnh kính viễn vọng nhìn khắp nơi.

Kim Phi cũng đưa tay lên, híp mắt nhìn xuống.

Lúc này, khắp nơi dưới chân núi Ngọc Lũy toàn là bóng người dày đặc đào bới, đổ vác đất đá như kiến.

Mương nước dưới chân họ đã có hình dạng.

“Điện hạ, núi Ngọc Lũy là một chướng ngại, phía tây quanh năm lũ lụt, phía đông quanh năm hạn hán, kế hoạch của tiên sinh là đào một cái động lớn ở phần khá mỏng của núi Ngọc Lũy để dẫn nước sông vào phía đông, như thế không chỉ giải quyết lũ lụt ở phía tây, mà còn giải quyết nạn hạn hán ở phía đông, toàn vẹn cho cả hai”.

Ngụy Đại Đồng thấy Cửu công chúa đã quan sát được kha khá bèn ở bên cạnh giải thích.

Nói một hồi, tật cũ của ông ta lại bắt đầu, nịnh nọt Kim Phi: “Kim tiên sinh đúng thật là thiên tài xuất chúng…”

“Ngụy đại nhân, nếu ngài còn tâng bốc nữa là ta bay lên luôn đấy”.

Kim Phi cười khổ ngắt lời Ngụy Đại Đồng.

Xem ra cái tật này không thể thay đổi trong thời gian ngắn.

“Tiên sinh, ta không tâng bốc ngài, mà thực sự rất khâm phục ngài. Ta làm ở Cục vận tải nhiều năm như vậy, mỗi năm không biết phải chạy trên sông Kim Mã bao nhiêu lần, ta không có giải pháp nào để giải quyết nạn lũ lụt cả, nhưng tiên sinh chỉ đến đây một lần mà đã giải quyết được, chẳng phải là thông minh tài giỏi sao?”

Ngụy Đại Đồng nghiêm túc nói.

“Tiên sinh quả thật rất thông minh, bổn cung cũng cực kỳ khâm phục”.

Cửu công chúa nói.

Ngụy Đại Đồng lén nhìn Cửu công chúa, sau đó nhìn Kim Phi, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Thật ra điều ta ngưỡng mộ không chỉ là trí thông minh của tiên sinh mà còn là lòng dũng cảm và sự quyết đoán của ngài. Lúc đầu ở dốc Đại Mãng nguy hiểm như vậy, tiên sinh và điện hạ đều không lùi lại một bước, quả thực là tấm gương của quân nhân Đại Khang”.

“Đúng thế, tiên sinh không chỉ thông minh, can đảm, quyết đoán mà còn khiêm tốn nữa”, Cửu công chúa lại nói thêm.

“Điện hạ nói quá đúng”.

Ngụy Đại Đồng như thể phát hiện ra lục địa mới, vỗ tay nói: “Hơn nữa tiên sinh cũng nhìn xa trông rộng, có tài trị vì đất nước, không đến triều đường quả thật đáng tiếc”.

“Ai nói không phải chứ, bổn cung mời ngài ấy làm quốc sư mà ngài ấy lại không đồng ý”.

Cửu công chúa tiếc nuối lắc đầu.

“Thì ra người có sở thích này…”

Ngụy Đại Đồng cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm ra cách để lấy lòng Cửu công chúa, lập tức khoa trương nói hùa theo: "Không quan tâm đến danh lợi là gì, tiên sinh như thế gọi là thờ ơ với danh lợi”.

“Hai người diễn hài đủ chưa?”

Kim Phi nhìn hai người kẻ xướng người họa, sắc mặt tối sầm: “Mau nói việc chính đi, trên núi lạnh như vậy, xuống chỗ nào ấm hơn nói chuyện rồi diễn hài có được không?”
Chương 678: Đây chính là duyên phận

“Tiên sinh, diễn hài là gì vậy?”

Cửu công chúa tò mò hỏi.

Đến giờ cô ấy đã quen với việc thường xuyên nghe thấy Kim Phi nhắc đến những từ ngữ xa lạ.

“Vừa rồi hai người kẻ xướng người họa kể chuyện cười như vậy chính là diễn hài.” Kim Phi đáp.

“Tiên sinh, ta và điện hạ đâu có kể chuyện cười!”

Ngụy Đại Đồng tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Ta bội phục tiên sinh thật mà…”

“Mau bàn chuyện chính, không là ta đi thật đấy!”

Kim Phi liếc Ngụy Đại Đồng một cái: “Ông đây chạy hồng hộc lên đỉnh núi, chịu gió lạnh để nghe ngài nói vớ vẩn chắc?”

Ai cũng thích nghe lời hay, Kim Phi cũng chẳng thích bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi, hiển nhiên cũng không hề ngoại lệ.

Quan trọng là Ngụy Đại Đồng và Cửu công chúa cứ làm quá lên.

Ngụy Đại Đồng rõ ràng là đang nịnh hót, Cửu công chúa thì lôi y ra làm trò hề.

“Được rồi Ngụy đại nhân, nói chuyện chính đi, bằng không tiên sinh bỏ đi thật đấy.”

Cửu công chúa chấm dứt đề tài này, hỏi: “Tiên sinh nói vị trí cửa cống ở đâu?”

Bàn đến việc chính, Ngụy Đại Đồng cũng không cợt nhả nữa, duỗi tay chỉ về một chỗ trên núi Ngọc Lũy, nói: “Mời điện hạ xem, ở phía bên kia!”

“Không phải tiên sinh muốn phá núi dẫn nước sao, tại sao bên kia không có người khởi công?” Cửu công chúa hỏi.

“Con kênh phía đông vẫn chưa được sửa xong, nếu lúc này đi phá núi thì dẫn nước về không có nơi để chứa, tiên sinh nói chờ đào gần xong kênh nước thì bắt đầu phá núi.” Ngụy Đại Đồng giải thích.

“Phá núi cần rất nhiều thời gian đúng không, không thể đồng thời khởi công sao?” Cửu công chúa hỏi: “Kênh nước đào xong rồi mới bắt đầu phá núi, liệu có kịp trước mùa hè sang năm không?”

Mùa hè nhiệt độ không khí cao, thường xuyên có mưa to và mưa rất to, mùa lũ hàng năm cơ bản đều tập trung vào mùa hè.

Cửu công chúa lo lắng không kịp mùa mưa của hè sang năm, Xuyên Thục sẽ lại gặp nạn.

“Vốn dĩ ta cũng tính toán giống điện hạ, nhưng tiên sinh nói y có cách phá núi, bảo hạ quan cứ tập trung sức người đi sửa kênh nước.” Ngụy Đại Đồng nói.

“Tiên sinh định dùng cách gì để phá núi?” Cửu công chúa quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

“Dùng thuốc nổ! Ta đã sắp xếp xưởng chế thuốc nổ tăng ca sản xuất, cũng bảo Mãn Thương làm ra mũi khoan đá, đến khi làm xong thì có thể khoan lỗ trên tảng đá, sau đó nhét thuốc nổ vào trong, như vậy là có thể cho nổ vỡ tảng đá.”

Kim Phi không giấu giếm gì, trả lời nói: “Cứ như vậy, người dân sẽ không phải cầm búa sắt đập từng tí một nửa, chỉ cần dọn sạch đá vụn đi là được, có phải tốc độ sẽ nhanh hơn hẳn không?”

“Cách này đúng là rất hay!” Cửu công chúa khẽ gật đầu.

Tử tù được đưa ra từ nhà tù Tây Xuyên sau khi được Kim Phi dẫn về Kim Xuyên thì được sắp xếp ở một nơi bí ẩn, tập trung chế thuốc nổ.

Kim Phi đã hứa với bọn họ, ngày thường bọn họ làm công sẽ được tính tiền công, có thể nhờ nhân viên hộ tống gửi cho người được chỉ định, nếu chăm chỉ làm đủ số lượng thuốc nổ thì còn có thể dẫn người nhà đến thăm bọn họ.

Các tử tù cũng coi như tìm được đường sống trong cõi chết, cực kỳ hài lòng với kết quả này, trước mắt ai nấy đều đang cần mẫn làm công, chưa phát hiện có tình huống bỏ trốn.

Thật ra cho dù bọn họ muốn chạy thì cũng không thoát được.

Khu vực chế thuốc nổ có địa hình hiểm trở hơn hẳn so với khu xưởng của Mãn Thương, ba mặt vách đá dựng đứng một mặt là sông Gia Lăng, ra vào đều phải đi thuyền, hơn nữa có khoảng một trung đội nhân viên hộ tống trấn thủ.

Trung đội nhân viên hộ tống này gần như đều là hai nhóm cựu binh sớm nhất, cũng là nhóm người Kim Phi tin tưởng nhất, ngoài đội cận vệ.

Khoảng thời gian trước thiếu người như thế mà Kim Phi cũng không điều động trung đội đó.

“Thuốc nổ là cái gì?” Ngụy Đại Đồng hỏi.

“Lựu đạn được làm từ thuốc nổ.” Kim Phi giải thích nói.

“Thì ra là thế!”

Ngụy Đại Đồng bừng tỉnh.

Ở dốc Đại Mãng, ông ta đã từng thấy sức công phá của lựu đạn, nhưng không được tiếp xúc sâu nên không biết lựu đạn được làm từ gì.

“Tiên sinh, ta thừa nhận sức công phá của lựu đạn rất lớn, nhưng nó có thể nổ tung núi Ngọc Lũy ư?” Ngụy Đại Đồng lại hỏi.

“Một quả lựu đạn đương nhiên không thể, vậy thì một trăm, một ngàn quả thì sao?”

Kim Phi nói: “Hơn nữa ta cũng không định phá núi trong một lần, mà là mỗi lần cho nổ một phần, chờ người dân dọn đá vụn đi thì lại cho nổ tiếp, như vậy mới là cách an toàn nhất.”

“Tiên sinh nói có lý.” Ngụy Đại Đồng gật đầu.

“Vậy thuốc nổ trong tay tiên sinh có đủ để nổ tung núi Ngọc Lũy không?” Cửu công chúa hỏi.

Thuốc nổ chính là một con thú dữ nguy hiểm, nếu bị thả ra thì hậu quả thật khó lường.

Ngoài việc có tiền công và được người thân đến thăm trấn an tử tù, Kim Phi còn đưa ra lệnh cho các nhân viên hộ tống trông coi xưởng thuốc nổ, một khi có người muốn chạy thì đánh chết ngay tại chỗ.

Ngoài Kim Phi, người canh gác và nhân viên hộ tống vận chuyển ra, thì chỉ có Quan Hạ Nhị và Trương Lương biết vị trí của xưởng thuốc nổ, ngay cả Đường Tiểu Bắc và Cửu công chúa cũng không biết rõ xưởng đó nằm ở nơi nào.

Không chỉ có như thế, Kim Phi còn đặt riêng quy trình nghiêm khắc cho việc vận chuyển thuốc nổ.

Theo quy trình, nhân viên hộ tống đi vận chuyển nguyên liệu và mang thành phẩm đi, cần phải neo thuyền ở vị trí xách rất xa bờ, chỉ phái thuyền nhỏ lên bờ.

Trong quá trình vận chuyển, cũng có yêu cầu nghiêm khắc.

“Không đủ,” Kim Phi lắc đầu: “Không chỉ thuốc nổ không đủ, đầu mũi khoan đá cũng chưa làm ra được, cho nên ta mới bảo Ngụy đại nhân trước tiên cứ tập hợp bá tánh tu sửa kênh nước, chờ tích cóp đủ thuốc nổ, làm ra được mũi khoan thì lại tập hợp người để tới núi Ngọc Lũy dọn dẹp đá vụn.”

Kim Phi không phải loại coi thường mạng người như đám quyền quý.

Cho dù là tử tù, Kim Phi cũng sẽ không bắt bọn họ mạo hiểm vì sản lượng, mà là áp dụng cách an toàn để thực hiện thí nghiệm và sản xuất.

Xưởng thuốc nổ được thành lập lâu như vậy nhưng chưa từng xảy ra sự việc thương vong nào.

Cũng có thể là vì nguyên nhân này nên các tử tù cảm nhận được ý tốt của Kim Phi, cho nên đến giờ họ luôn rất an phận.

Giờ đây các tử tù đã rất là quen thuộc với thuốc nổ, gần như đạt tới tiêu chuẩn dây chuyền sản xuất, bấy giờ Kim Phi mới truyền tin về, yêu cầu bọn họ gia tăng sản lượng.

“Vậy được, bổn cung chờ tin tốt của tiên sinh.”

Cửu công chúa khẽ gật đầu: “Ngụy đại nhân, vậy đập Phi Sa và cống phân luồng nước mà tiên sinh nhắc đến, ở nơi nào?”

“Ở bên kia…”

Ngụy Đại Đồng lại bắt đầu phân tích cho Cửu công chúa hiểu về vị trí và nguyên lý của đập Phi Sa và cống phân luồng nước.

Đoàn người ở trên đỉnh núi Ngọc Lũy đến tận chạng vạng, mới bắt đầu xuống núi.

Khảo sát thực địa sẽ trực quan hơn trên sa bàn, qua phân tích của Ngụy Đại Đồng, Cửu công chúa đã có hiểu biết sâu hơn về công trình đập Đô Giang.

Cũng càng thêm bội phục Kim Phi đã nghĩ ra biện pháp này.

Trên đường xuống núi, Cửu công chúa nhìn công trường bắt đầu ít người dần, cố ý đi chậm lại vài bước sóng vai đi cùng Kim Phi.

Ngụy Đại Đồng lập tức ý thức được hai người có chuyện muốn nói, vội bước chậm hơn, kéo giãn khoảng cách với hai người.

Tuy rằng Đại Lưu cũng rất muốn nghe Kim Phi với Cửu công chúa nói gì, nhưng mà trông thấy ánh mắt uy hiếp của Thấm Nhi, anh ta đành phải ngượng ngùng dẫn theo nhân viên hộ tống bước chậm lại đằng sau.

Chốc lát sau, bên cạnh Cửu công chúa và Kim Phi chỉ còn lại Thấm Nhi và Bắc Thiên Tầm.

Lúc này Cửu công chúa mới nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, ngài biết không, bổn cung cảm thấy điều may mắn nhất cuộc đời này chính là được gặp ngài. Nếu không phải tiên sinh, bổn cung quả thật không dám nghĩ năm nay Xuyên Thục sẽ biến thành bộ dạng thế nào, Đại Khang sẽ ra sao.”

“Điện hạ người nói quá lời rồi,” Kim Phi cười nói: “Kỳ thật ta cũng rất may mắn mới được gặp điện hạ, nếu không phải điện hạ, bây giờ có khi ta đã trở thành giặc cướp, cũng làm không nên chuyện như bây giờ.”

“Có lẽ đây là duyên phận mà tiên sinh đã từng nói.”

Cửu công chúa vén lọn tóc bên tai, quay đầu nhoẻn miệng cười với Kim Phi.
Chương 679: Đoàn ca múa Kim Xuyên

Khi đám người Kim Phi trở lại dưới chân núi, trời đã sắp tối rồi.

Người dân đã ăn cơm xong, tụ tập trên khu đất trống, vây quanh đống lửa yên lặng chờ đợi.

“Bọn họ không đi nghỉ ngơi, ở đây làm gì?” Kim Phi hỏi.

“Hôm nay đội ca múa Kim Xuyên sẽ tới đây biểu diễn, mọi người đang chờ xem ca múa đấy.”

Ngụy Đại Đồng giải thích nói.

“Thanh Diên tới rồi à?” Kim Phi sững sờ.

Lúc đầu Khánh Hâm Nghiêu đưa đám vũ nữ và Thanh Diên cho y, Kim Phi không có cách sắp xếp khác, đành để Thanh Diên thành lập một đội nhảy múa.

Ban đầu Kim Phi chỉ muốn tìm chút việc cho đám vũ nữ làm, ai ngờ biểu hiện của đám người Thanh Diên, lại vượt xa sự chờ mong của Kim Phi.

Sân khấu kịch của đội nhảy múa biểu diễn đã động viên những dân tị nạn có dấu ấn trên mặt rất nhiều, rất nhiều cô nương định tự sát, sau khi xem sân khấu kịch, đều lấy lại niềm tin để sống tiếp.

Vì thế Kim Phi đã giữ đội nhảy múa lại, còn chính thức đổi tên là đoàn ca múa Kim Xuyên, do Thanh Diên làm đoàn trưởng, Trần Văn Viễn lúc đầu viết kịch bản ở dốc Đại Mãng làm phó đoàn trưởng, kiêm tổng biên.

Công việc chủ yếu của đoàn nhảy múa, chính là biểu diễn cổ vũ động viên cho các xưởng và tiêu cục.

Sau này Tiểu Ngọc nhận ra sân khấu của đoàn nhảy múa rất thích hợp để tuyên truyền cho dư luận, nên tìm Thanh Diên và Trần Văn Viễn, tùy chỉnh một số câu chuyện, chuyên dùng để tuyên truyền ở làng Tây Hà, tuyên truyền triết lí của Kim Phi.

Vì để đạt được hiệu quả tuyên truyền cao nhất, Tiểu Ngọc muốn đoàn nhảy múa không chỉ diễn ở các nhà xưởng và tiêu cục, mà thỉnh thoảng còn phải dành thời gian đi biểu diễn ở các làng trấn trong Kim Xuyên.

Đại Khang gần như không có trò tiêu khiển gì, câu chuyện mà đoàn nhảy múa biểu diễn vừa gần sát với cuộc sống của người dân, vừa được người dân đón nhận nồng nhiệt, mỗi lần ra ngoài biểu diễn, dưới sân khấu đều đông nghìn nghịt.

Rất nhiều người dân đều trèo đèo lội suối đi mười mấy dặm thậm chí mấy chục dặm, chỉ để xem được một màn biểu diễn của đoàn ca múa.

Nhưng thông thường đoàn ca múa đều hoạt động ở Kim Xuyên, Kim Phi thật sự cũng không biết bọn họ đã tới đập Đô Giang luôn rồi.

“Thanh Diên cô nương tới đây một thời gian rồi, mỗi ngày đều biểu diễn ở các công trường, hôm nay là lần thứ hai tới công trường Đô Giang, mọi người đều rất mong chờ…”

Ngụy Đại Đồng nói, lều vải cách đó không xa đã xé mở, một dàn vũ nương uyển chuyển bước ra.

Dẫn đầu chính là Thanh Diên.

Nhìn thấy Kim Phi, mắt Thanh Diên sáng lên, bảo các vũ lên lên sân khấu biểu diễn, còn cô ấy nhanh chóng rảo bước đi cùng vợ chồng Trần Văn Viễn qua đó.

Thanh Diên bây giờ tự tin hơn trước nhiều, cũng coi như đã quen với Kim Phi, nói chuyện cũng tùy ý hơn.

Nhưng phát hiện Cửu công chúa đứng bên cạnh Kim Phi, cô ấy không dám khinh suất nữa, cùng vợ chồng Trần Văn Viễn hành lễ theo quy củ: “Chào điện hạ, chào tiên sinh!”

“Thanh Diên, Trần công tử, tẩu tẩu, các người tới khi nào vậy?”

Hai bên chào hỏi xong, Kim Phi lại hỏi.

“Công trường đập Giang Đô còn chưa bắt đầu xây dựng, bọn ta đã tới rồi.” Thanh Diên đáp: “Bọn ta đã biểu diễn ở mỗi công trường một vòng, hôm nay bắt đầu vòng thứ hai.”

“Sớm như vậy ư?” Kim Phi sững sờ.

“Đúng thế, biết được tiên sinh và điện hạ muốn thi công đập Đô Giang, người trong làng đều rất kích động.”

Trần Văn Viễn cười nói: “Tiểu Ngọc muội muội nói, đây là một chuyện vui lớn có lợi cho cả nước và dân, chúng ta phải cổ vũ động viên thật nhiều.”

Kim Phi nghe xong, hiểu sơ sơ được tính toán của Tiểu Ngọc.

Cô ấy đang giúp y tuyên truyền, mua chuộc lòng dân đây mà.

Kim Phi cũng không phản đối, hơi gật đầu, hỏi: “Hôm nay muốn biểu diễn câu chuyện gì?”

“Là kịch bản mới mà Trần công tử viết riêng cho đập Đô Giang, tên là Gió mây Đô Giang”

Thanh Diên tìm trợ lý lấy một chồng giấy viết bản nháp tới, đưa cho Kim Phi.

Kim Phi không xem chính văn, chỉ nhìn dàn ý.

Quả nhiên câu chuyện này giống với suy đoán của y, lấy bối cảnh là lần thi công đập Đô Giang này, kể về ba người y và Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu vì thúc đẩy việc xây đập Đô Giang, phải bất chấp nguy hiểm lớn đến mức nào, trả giá hy sinh to lớn bao nhiêu.

Trong chuyện, ba người Kim Phi, Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc vì để thi công đập Đô Giang đã bỏ hết của cải, đến mức không nỡ mua quần áo mùa đông, chỉ mặc quần áo có mụn vá, thịt cũng không nỡ ăn.

Cửu Công chúa cũng bán hết quần áo trang sức, ngọc bội do hoàng đế ban tặng, đưa tiền cho Kim Phi, để y mua lương thực cứu trợ thiên tai.

Ngược lại cảnh của Khánh Hâm Nghiêu không nhiều, có thể là do Trần Văn Viễn và anh ta không thân thiết lắm.

“Trần công tử, kịch bản này của ngươi cũng lố quá rồi đấy.”

Kim Phi nhìn mà dở khóc dở cười.

Cuối cùng y đã biết tại sao người dân thấy y và Cửu công chúa lại cúi lạy sát đất rồi.

Trần Văn Viễn viết thế này thì y quá vĩ đại, ngay cả y cũng hơi cảm động.

“Tiên sinh, là ngài nói với ta, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng phải lớn hơn cuộc sống.”

Trần Văn Viễn cười nói: “Viết thế này, mới càng có thể khơi dậy cảm xúc của người dân!”

“Ta cảm thấy Trần công tử viết vậy không có gì sai cả.”

Cửu công chúa nói: “Bây giờ các người dân sống quá khó khăn, chúng ta phải cho họ chút hy vọng, để họ biết, vẫn còn có người nỗ lực vì bọn họ.”

Kim Phi nhìn sâu vào Cửu công chúa, khẽ gật đầu.

Đúng vậy, người dân cần hy vọng.

Thế này mới có thể bảo đảm xã hội hoạt động bình thường, bảo đảm các dự án được tiến hành thuận lợi.

Nếu người dân đều cảm thấy bọn họ bị vứt bỏ, không nhìn thấy bất kì hy vọng nào, rất có khả năng sẽ vào rừng làm cướp, thậm chí đi tạo phản.

Mấy người nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một đợt tiếng vỗ tay như sấm.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, thì ra là buổi biểu diễn sân khấu kịch đã bắt đầu.

“Tiên sinh, điện hạ, mọi người có muốn đi xem không? Nếu xem, ta sẽ cho người dựng lều gần sân khấu.” Ngụy Đại Đồng hỏi.

“Không cần đâu!”

Kim Phi và Cửu công chúa không ai bảo ai đều đồng thời xua tay.

Da mặt bọn họ có dày tới đâu, cũng không thể ngồi dưới khán đài, xem đoàn ca múa tâng bốc câu chuyện của chính mình được.

“Bọn ta chạy cả buổi chiều rồi, bây giờ còn chưa ăn cơm, mau làm tí đồ ăn đi, sắp đói chết rồi.”

Kim Phi thấy Ngụy Đại Đồng vẫn muốn khuyên tiếp, đành ra sang chủ đề khác.

“Xem trí nhớ của ta này,” Ngụy Đại Đồng vỗ vào đầu, “Điện hạ, tiên sinh, mọi người đi nghỉ ngơi trước một lát, bây giờ ta sẽ đi sắp xếp, mấy hôm trước có người trong núi bắt được mấy con khỉ, ta còn để lại hai con.”

“Không cần đâu!”

Kim Phi nghe xong, không thể không nghĩ đến bữa tiệc đầu khỉ mình nhìn thấy ở sơn trang Lục Thủy, trong lòng không khỏi buồn nôn, xua tay nói: “Thả khỉ đi, bảo phòng bếp tùy tiện chuẩn bị mấy món ăn là được, điện hạ thấy sao?”

Tất nhiên Cửu công chúa sẽ không phản đối Kim Phi trong những chuyện nhỏ bé này, huống hồ trên sân khấu còn đang biểu diễn cảnh cô ấy và Kim Phi vì thi công đập Đô Giang mà đã sống cuộc sống bần hàn thế nào, nếu người dân quay đầu lại phát hiện bọn họ đang ăn tiệc đầu khỉ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Vì thế cô ấy gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Thế thì được, bây giờ ta sẽ đi thả khỉ ra.”

Ngụy Đại Đồng nhanh chóng chạy đi thông báo cho phòng bếp.

Trước kia quanh đập Đô Giang rất hoang vắng, bây giờ dù đã náo nhiệt rồi, nhưng cũng không có nhà cửa mấy.

Ngoài trừ nhà ăn, chỉ có ba dãy nhà gỗ.

Người dân làm công và nhân viên hộ tống, đều chen chúc trong lều vải.

Ngụy Đại Đồng và đại đội trưởng nhân viên hộ tống, một người là tổng chỉ huy của hạng mục, một người là quan chỉ huy, mỗi người lại được phân cho một tiểu viện.

Bây giờ Cửu công chúa và Kim Phi tới rồi, hai người họ lập tức nhường tiểu viện.

Chạy cả ngày, Kim Phi hơi mệt, quay về tiểu viện là nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng sân khấu kịch bên ngoài vẫn còn tiếp tục, cách mỗi một hai phút là sẽ có tiếng vỗ tay truyền tới, ầm ĩ tới mức y thật sự không ngủ nổi, chỉ đành thắp đèn dầu lên, ngồi trước bàn làm việc.

Sân khấu kịch mãi tới hơn chín giờ đêm mới kết thúc, nhưng lúc đó Kim Phi đã vẽ bản vẽ được một nửa, chỉ có thể vừa ngáp ngủ, vừa tiếp tục cúi đầu làm việc.

Lúc y vẽ bản vẽ xong, đã là nửa đêm.

Khi chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên y nghe thấy tiếng của nhân viên hộ tống trực ban: “Ai? Đứng lại!”
Chương 680: Người giấu ta chuyện gì phải không?

Trước cổng tiểu viện nơi Kim Phi đang ở tạm, mấy nhân viên hộ tống gác cổng đều đồng thời cảnh giác hơn.

Còn có hai nhân viên hộ tống cầm cung nỏ.

Nếu tình hình không bình thường, bọn họ sẽ lập tức bắn mũi tên lệnh.

“Là ta!”

Thấm Nhi đi ra khỏi bóng tối.

Nhận ra là Thấm Nhi, các nhân viên hộ tống đều thả lỏng.

Nhưng nhân viên hộ tống vẫn cầm cung nỏ, ngón tay giữ lẫy cò như cũ.

“Thấm Nhi cô nương, sao cô lại tới muộn vậy?”

Đội trưởng nhân viên hộ tống hỏi.

“Điện hạ có việc muốn tìm tiên sinh để trao đổi.”

“Điện hạ?”

Các nhân viên hộ tống quay đầu nhìn, quả nhiên trông thấy Cửu công chúa và Châu Nhi cùng đi tới.

Không nói tới thân phân của Cửu công chúa, chỉ nói về quan hệ của Cửu công chúa và Kim Phi, các nhân viên hộ tống cũng không tiện ngăn cản.

Nhưng đội trưởng nhân viên hộ tống nghĩ một chút, nói: “Điện hạ thứ tội, thật sự là quá muộn rồi, để ta đi xem tiên sinh đã ngủ chưa?”

Thấm Nhi đang chuẩn bị phát cáu, cửa phòng đằng sau đã mở toang.

Kim Phi đi ra, đầu tiên là nghi ngờ nhìn Cửu công chúa, sau đó nói với nhân viên hộ tống: “Ngụy đại ca, để bọn họ vào đi.”

Lúc này nhân viên hộ tống mới tránh ra khỏi cửa.

“Các ngươi đợi ở cổng đi.”

Cửu công chúa quay đầu dặn dò một tiếng, bản thân thì đi vào phòng.

“Vâng!”

Thấm Nhi và Châu Nhi đồng thời đáp một tiếng, đóng cửa phòng hộ Kim Phi, sau đó hai người cùng đi ra khỏi sân nhỏ, gác cổng với nhân viên hộ tống.

Nhà gỗ đều được xây dựng tạm bợ, khá thô sơ.

Vào cửa là một gian nhà chính tiếp khách làm việc, bên trong là một gian phòng ngủ không tới mười mét vuông, chỉ như thế.

“Điện hạ tới muộn như vậy, có việc gì gấp à?”

Kim Phi không đợi Cửu công chúa ngồi xuống, y đã sốt ruột hỏi.

Theo y thấy, Cửu công chúa chắc chắn phải có chuyện lớn cực kì quan trọng, nếu không sẽ không tới thăm lúc nửa đêm.

Nhưng Cửu công chúa lại không hoảng không loạn, tùy ý ngồi xuống trước bàn, cười nói: “Không có việc gì gấp, chỉ là không ngủ được, thấy phòng tiên sinh còn sáng đèn, muốn tìm tiên sinh nói chuyện thôi.”

“Tới tìm ta nói chuyện?”

Kim Phi không khỏi sững sờ.

Lễ pháp Đại Khang nghiêm ngặt, đừng nói là công chúa, cho dù là cô nương nhà người bình thường, nửa đêm đi tìm đàn ông nói chuyện cũng không thích hợp.

Có điều Kim Phi cũng không nói gì nhiều, tìm bừa một chủ đề: “Vừa rồi đúng là bên ngoài khá ồn, ta thật sự không ngủ được, đành đứng dậy vẽ tranh thôi.”

“Tiên sinh vẽ cái gì?”

Cửu công chúa rút một bức bản vẽ trên bàn ra.

Trên bản vẽ được vẽ chi chít dày đặc, ghi dấu các loại kí hiệu, đáng tiếc Cửu công chúa xem không hiểu được gì.

Nói tới bản vẽ, Kim Phi lập tức lên tinh thần, kéo ghế đẩu ngồi bên tay trái Cửu công chúa, hưng phấn nói: “Điện hạ, ta nói với người, đây chính là một thứ cực kì lợi hại!”

“Thứ đồ này lợi hại như thế nào?”

“Người đợi ta, ta cho người xem một thứ!”

Kim Phi nói rồi đi dịch bếp lò đun nước nóng tới, sau đó cho ấm nước lên trên bếp lò.

Tiếp theo y rút cửa thông gió ra, chẳng mấy chốc nước trong ấm nước đã đun sôi.

Kim Phi tìm một cái nút gỗ tới, bịt vòi ấm lại, chà tay nói: “Điện hạ, tiếp theo chính là khoảnh khắc chứng kiến kì tích!”

Vốn dĩ Cửu công chúa đã mất hết hứng thú, nhưng nghe thấy sắp ‘chứng kiến kì tích’, cũng không nhịn được nâng cao tinh thần lên, nhìn vào nắp ấm trà theo ngón tay Kim Phi.

Phù!

Nắp ấm trà bị hơi nước đẩy mở ra.

“Ha ha, thú vị không.”

Kim Phi hưng phấn chà tay.

“Khá thú vị.”

Cửu công chúa phối hợp gật đầu, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng.

Ồn ào ầm ĩ một lúc lâu, kì tích mà Kim Phi nói chỉ là cái này.

Trái ngược với nắp ấm trà, Cửu công chúa càng muốn mở cái đầu lâu của Kim Phi ra, xem thử trong não y có sắt hay không.

Cho dù Kim Phi là trai thẳng, cũng nhìn ra sự miễn cưỡng của Cửu công chúa, vội vàng giải thích nói: “Điện hạ, người đừng coi thường thứ này, nếu sử dụng tốt sẽ có thể thay đổi toàn bộ cục diện của thế giới đấy.”

“Một cái ấm trà, có thể thay đổi cả thế giới?”

Cửu công chúa cảm thấy Kim Phi càng tào lao hơn.

“Điện hạ, đầy là một hiện tượng vật lí, đợi ta làm ra thứ này, người sẽ biết.”

Kim Phi nói: “Đến lúc đó lắp thứ này trên thuyền, chỉ cần ba bốn ngày, là có thể đi từ Đông Hải về Xuyên Thục!”

Biểu cảm của Cửu công chúa lại trở nên nghiêm túc lần nữa.

Đông Hải cách Xuyên Thục hàng ngàn dặm, hơn nữa cả quãng đường toàn là đi ngược dòng, một lần người buôn muối vận chuyển muối về, thường cần mấy tháng.

Nhưng Kim Phi nói lắp cái ấm trà này trên thuyền, ba bốn ngày là có thể quay về, đây không phải là nói bậy à?

Nhưng cô ấy biết tính cách của Kim Phi, có thể nói ra những lời này, chứng tỏ y có sự chắc chắn rất lớn.

“Tiên sinh, ấm trà này thật sự lợi hại như vậy ư?”

“Đương nhiên là ấm trà này không được, nếu cải tiến làm to nó ra…”

Kim Phi rút một bức trong chồng bản vẽ ra, giải thích cho Cửu công chúa.

Bản vẽ này là bản vẽ ý tưởng, khá hình tượng, cộng thêm lời giải thích của Kim Phi, rất nhanh Cửu công chúa đã hiểu nguyên lí cơ bản của máy hơi nước.

“Thứ này có sức mạnh phi thường, hơn nữa không bao giờ mệt mỏi, dùng nó để đầy thuyền, một giờ có thể dễ dàng di chuyển hàng chục dặm, một ngày là mấy trăm dặm, thậm chí vượt qua ngàn dặm!”

Kim Phi nói: “Ta nói ba bốn ngày quay về được, là cách nói bảo thủ thôi, nếu thật sự gặp phải chuyện gấp, có lẽ hai ngày hai đêm là có thể nhanh chóng quay về!”

Thế kỷ 18 ở đời trước, máy hơi nước ở châu Âu vẫn đang trong giai đoạn thăm dò, máy hơi nước trang bị cho thuyền chỉ có thể đạt tới tốc độ mỗi giờ mấy chục hải lí.

Với hiểu viết về máy móc của Kim Phi, hoàn toàn đè bẹp kĩ sư của châu Âu lúc bấy giờ.

Máy hơi nước mà y tạo ra, cũng chắc chắn tiên tiến hơn châu Âu lúc bấy giờ.

Nếu chỉ theo đuổi mỗi tốc độ thì Kim Phi còn có thể tạo ra tốc độ càng nhanh hơn.

“Thật sự là quá thần kì rồi!”

Cửu công chúa nghe xong, khen ngợi không ngừng: “Thật hy vọng có thể nhìn thấy tiên sinh làm ra đồ vật thần kì như vậy!”

“Đừng gấp, ta đã bảo Mãn Thương cải tiến máy công cụ rồi, nhiều nhất là giờ này năm sau, ta có thể làm ra máy hơi nước!”

Kim Phi tự tin nói.

“Giờ này năm sau…”

Trên mặt Cửu công chúa hiện lên vẻ hụt hẫng.

Nhưng Kim Phi đang nhìn bản vẽ, không phát hiện.

Đợi Kim Phi ngẩng đầu lên, vẻ hụt hẫng trên mặt Cửu công chúa đã biến mất, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Kim Phi.

Đêm càng khuya, một nam một nữ, nhịp tim của Kim Phi lại đập nhanh thêm mấy nhịp.

Có lẽ vì để giấu giếm, y đành tìm lời hỏi: “Nhìn ta như vậy làm gì? Đã nửa đêm rồi, kì quái như vậy làm người ta sợ hãi.”

Kết quả là vừa dứt lời, tay y đã bị Cửu công chúa nắm lấy.

Cửu công chúa cúi đầu đứng lên, kéo Kim Phi đi vào trong phòng ngủ.

Thế này cho dù Kim Phi có cứng hơn nữa, cũng hiểu ý của Cửu công chúa.

Nhưng y không động đậy.

Quan hệ của y và Cửu công chúa chưa bao giờ phá bỏ lớp rào cản cuối cùng, mỗi lần đến rào cản cuối cùng, Cửu công chúa đều sẽ ngăn cản y.

Kim Phi cũng không muốn ép buộc Cửu công chúa, càng không miễn cưỡng.

Y tin cuối cùng sớm muộn gì Cửu công chúa cũng sẽ là của y.

Nhưng không ngờ ngày này lại tới sớm như vậy, đột nhiên như vậy.

Cửu công chúa phát hiện Kim Phi không động đậy, dùng lực kéo mấy cái, kết quả Kim Phi vẫn đứng ở chỗ cũ không động đậy tí nào.

“Tiên sinh thế này là ý gì?” Cửu công chúa quay đầu, vừa ngại ngùng vừa tức giận.

“Vũ Dương, người giấu ta chuyện gì phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK