Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161: Kẻ chủ mưu

“Hắn?”

Trịnh Phương đánh giá kẻ đang bị trói tay trói chân một lượt: “Tên này có lai lịch thế nào?”

“Đại đương gia của sông Cửu Lí".

“Thổ phỉ sông Cửu Lí?”

Trịnh Phương cau mày: “Sao lại liên quan đến bọn chúng vậy?”

Đời sống của dân thường rất khó khăn, nhiều khi vài người dân tị nạn hoặc là binh lính đào ngũ tụ họp lại với nhau, tìm một địa điểm nào đó rồi kéo cờ lên là một nhóm thổ phỉ mới xuất hiện.

Còn có một số nông dân miền núi nghèo đói quá không sống tiếp được nữa, lúc rảnh rỗi cũng sẽ tụ tập lại với nhau, bịt mặt cướp của những người qua đường.

Số lượng băng nhóm thổ phỉ lớn nhỏ có tên trong huyện Kim Xuyên cũng phải tầm hơn bảy mươi nhóm, số không có tên còn nhiều hơn, không đếm xuể.

Thổ phỉ sông Cửu Lí là một trong số những thế lực thổ phỉ không lớn cũng không nhỏ, cố thủ trong địa bản cách huyện Kim Xuyên chín dặm về phía Tây Bắc.

Thổ phỉ sông Cửu Lí có tổng cộng hơn một trăm tên, không có tư cách thu lương thực hàng năm, nhưng ở gần các con đường chính ngạch, ngày thường kiếm sống bằng cách cướp bóc các đoàn lữ hành đi qua.

Mà sông Cửu Lí cách dốc Dã Cẩu mấy chục dặm, từ đó tới đây phải mất hơn nửa ngày, Trịnh Phương thực sự nghĩ không thông vì sao lại dính dáng đến cả bọn thổ phỉ sông Cửu Lí này.

“Tên này thấy thổ phỉ núi Thiết Quán bị chúng ta tiêu diệt liền muốn chiếm địa bàn để thu lương thực, nhưng vì sông Cửu Lí quá xa, vì thế bọn chúng liền câu kết với dốc Dã Cẩu”.

“Ta biết ngay, bảo sao dốc Dã Cẩu đột nhiên nhảy ra nhiều người như thế, còn giấu người ở trong hầm, chúng ta đều bị trúng kế rồi”.

Nói đến đây Trịnh Phương liền nổi giận.

Vừa rồi huynh ấy đã đi vào trong lều xem một lượt, quả nhiên bên dưới có một cái hầm lớn, diện tích còn lớn hơn cả cái lều bên trên.

Chẳng trách đám thổ phỉ dốc Dã Cẩu chơi bài trong lều cả ngày lẫn đêm, là do sợ bị người ta do thám ra.

Cho dù năng lực do thám của Hầu Tử có tốt thế nào cũng không thể nào qua mắt được mấy chục tên thổ phỉ trong diện tích chật hẹp như thế được.

“Bọn thổ phỉ sớm đã phái người nhắm vào chúng ta rồi, biết phần lớn huynh đệ chúng ta đều không ở nhà, tên này còn dẫn theo năm sáu mươi người đến tấn công làng Tây Hà sau khi đội binh lính nữ rời đi!”

Nói đến đây, Thiết Chùy đá mạnh vào người tên đại đương gia của sông Cửu Lí một nhát.

“Cái gì?”

Trịnh Phương sửng sốt: “Trong làng không sao chứ?”

Phải biết rằng làng Tây Hà là căn cứ địa của bọn họ, toàn bộ chiến lợi phẩm của núi Thiết Quán và tài sản tích lũy được của Kim Phi đều ở đó.

Nếu như làng Tây Hà xảy ra chuyện, cho dù đánh chết hết bọn thổ phỉ dốc Dã Cẩu cũng chẳng có tác dụng gì.

“Đại đương gia của đám thổ phỉ bị bắt rồi thì còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Thiết Chùy nói: “Thực chất tiên sinh đã đoán ra được bọn chúng sẽ làm như vậy nên đã sắp hết từ sớm rồi, đám thổ phỉ vừa vào trong làng đã bị giết hơn nửa, số còn lại thì đều đầu hàng rồi”.

“May quá, may quá!”

Trịnh Phương vỗ ngực, khó hiểu hỏi: “Nhưng đội binh lính nữ tới đây rồi, trong làng không còn nhiều huynh đệ, làm sao các huynh giết được nhiều thổ phỉ vậy? Lẽ nào dùng máy bắn đá sao?”

“Bọn ta còn không biết bọn họ vào làng từ chỗ nào, làm sao sử dụng máy bắn đá được chứ?”, Thiết Chùy trả lời.

Máy bắn đá không tiện di chuyển, thường phải điều chỉnh góc độ trước, cố định vị trí mà bọn địch sẽ đi qua.

Làng Tây Hà địa hình bằng phẳng, có tận mấy con đường vào làng, cho dù là Kim Phi cũng không biết được là bọn chúng sẽ tiến vào bằng đường nào, đương nhiên sẽ không thể nào sắp xếp bố trí mai phục máy bắn đá trước được.

“Không dùng máy bắn đá, vậy các huynh làm thế nào xử lý bọn chúng vậy?”

Trịnh Phương khó hiểu hỏi.

“Buổi chiều sau khi tan làm, tiên sinh bảo trưởng làng nói chuyện đám thổ phỉ có lẽ sẽ đánh vào làng Tây Hà với những người đàn ông làm công trên công trường và lò gạch, mọi người vừa nghe xong liền lo lắng, đều mong muốn được ở lại cùng đội hộ vệ để bảo vệ thôn làng”.

Thiết Chùy nói: “Đàn ông làng Tây Hà và làng Quan Gia cộng lại hơn trăm người, lại quen thuộc địa hình, mai phục trong mấy căn nhà trên nhiều con đường khác nhau, đợi đám thổ phỉ vừa vào làng liền phóng tên, khiến cho đảm thổ phỉ trở tay không kịp”.

“Cũng may tiên sinh liệu sự như thần”.

Trịnh Phương giơ ngón tay cái lên, khen ngợi một cách chân thành.

Kim Phi cũng mỉm cười tán thành.

Điều khiến y thấy vui lần này không phải là vì bắt được đại đương gia của sông Cửu Lí, mà là khi biết tin đám thổ phỉ sẽ đánh vào làng, không chỉ riêng đội hộ vệ mà tất cả đàn ông ở công trường và lò gạch đều cầm vũ khí lên, tham gia chiến đấu.

Đến cả các công nhân nữ của xưởng dệt cũng đòi Kim Phi phát cung nỏ cho bọn họ.

Việc này cho thấy hạt giống mà Kim Phi gieo trồng đã nở hoa rồi, những người nông dân khi đối mặt với thổ phỉ không còn chỉ sợ hãi như xưa mà đã dũng cảm cầm vũ khí lên chiến đấu bảo vệ lợi ích của chính mình.

Vĩ nhân đã từng nói rằng, sức mạnh của quần chúng nhân dân là bất khả chiến bại.

Có được thắng lợi này, dân làng sẽ hoàn toàn hiểu được rằng, thổ phỉ không hề đáng sợ.

Trước đây thổ phỉ có thể ức hiếp được thôn làng không có nhiều đàn ông, sức chiến đấu của phụ nữ thì yếu, nhưng sau khi cung nỏ xuất hiện đã hoàn toàn thu hẹp khoảng cách hiệu quả chiến đấu giữa nam và nữ.

Cho dù là một đứa trẻ, chỉ cần đã tham gia huấn luyện cũng có năng lực dùng cung nỏ bắn chết một tên thổ phỉ cường tráng.

Sau này khi bọn thổ phỉ tới làng Tây Hà không cần các cựu binh và binh lính nữ ra tay nữa, bản thân dân làng cũng có thể cứu lấy chính mình.

Kết quả này đối với Kim Phi mà nói còn vui hơn là đánh thắng bọn thổ phỉ núi Thiết Quán nhiều.

“Thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tên này trông thì to con thô tục nhưng lại rất mưu mô”.

Trịnh Phương đi một vòng quanh đại đương gia của sông Cửu Lí: “Kế hoạch này là một chuỗi liên kết, người bình thường không thể nghĩ ra được”.

“Mưu mô không phải là tên này mà là nhị đương gia của bọn chúng, kế hoạch đều là do nhị đương gia thiết kế ra”.

Thiết Chùy nói: “Đúng rồi lão Trịnh, bắt được nhị đương gia của bọn chúng chưa? Nghe nói tên đó là dân đọc sách, từng là quân sư trong quân đội, mưu mô gian xảo, không được để hắn chạy thoát đâu”.

“Hầu Tử, đến chỗ bọn tù nhân hỏi xem, ai là nhị đương gia của sông Cửu Lí?”

Trịnh Phương nghe thấy vậy, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.

Lúc này huynh ấy đã đại khái nắm rõ được kế hoạch của bọn thổ phỉ.

Đầu tiên là hợp tác với đám thổ phỉ của dốc Dã Cẩu, sau khi làm xong công tác chuẩn bị thì bảo bọn thổ phỉ dốc Dã Cẩu xuống núi cướp bóc làng Chu gia, thu hút sự chú ý của làng Tây Hà.

Sau đó đợi đến khi Kim Phi phái người tới bao vây dốc Dã Cẩu, hậu phương khi này đã vườn không nhà trống thì bọn chúng cử người tới đánh lén làng Tây Hà.

Nhị đương gia – kẻ đã tạo nên kế hoạch này, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát.

Rất nhanh, Hầu Tử đã khiêng một thi thể tới, ném xuống dưới chân Trịnh Phương.

Trên cổ của thi thể còn có một mũi tên găm vào.

“Ồ, đây chính là nhị đương gia?”

“Thì ra là hắn!”

Trịnh Phương nheo mắt lại.

“Sao thế, huynh quen hắn à?”, Thiết Chùy hỏi.

“Trước đó A Mai đã khống chế đại đương gia của thổ phỉ dốc Dã Cẩu, ngăn cản được những tên thổ phỉ khác, suýt chút nữa thì kiểm soát được cục diện, nhưng tên này đột nhiên nhảy ra, dùng kim độc giết chết đại đương gia, sau đó kích động đám thổ phỉ, tình hình lập tức mất kiểm soát”.

Trịnh Phương nói: “Khi đó ta nghĩ rằng tên này có vấn đề nên lập tức xử hắn trước”.

“Đáng đời!”

Thiết Chùy nhổ một bãi nước bọt vào xác của nhị đương gia.

“Trước đó còn cho rằng đại lão gia nào đó của huyện phủ nảy sinh chủ ý muốn chiếm địa bàn núi Thiết Quán cơ, không ngờ rằng là một đám thổ phỉ khác”, Trịnh Phương nói.

“Không có đại lão gia làm chỗ dựa, ai dám thu lương thực, không sợ bị quan binh vây bắt sao?”

Thiết Chùy liếc nhìn đại đương gia của sông Cửu Lí một cái: “Vừa rồi trên đường còn chưa kịp hỏi, chỗ dựa của các ngươi là ai?”
Chương 162: Áo giáp sắt

“Thưa hảo hán, trước giờ đều do nhị đệ làm chuyện này, ta không biết chỗ chống lưng hắn tìm được là ai”.

Mọi người đều nhăn mặt nói.

“Gạt ai thế chứ? Ngươi là cầm đầu mà không biết hả?”

Thiết Chùy đạp một cú vào tên cầm đầu khiến hắn ta ngã nhào: “Còn gian xảo nữa thì có tin ông đây đánh chết ngươi không?”

Lúc tên cầm đầu vừa bị bắt còn có vài phần tự tin, cố chấp không chịu thua nhưng bị ngựa kéo từ làng Tây Hà chạy đến đây xem như đã sợ rồi.

Nếu không phải còn dẫn theo lang trung, ngựa chiến chạy không nhanh thì hắn ta đã bị kéo chết mất rồi.

“Hảo hán tha mạng, ta thật sự không biết”.

Tên cầm đầu quỳ rạp xuống đất không dám đứng lên: “Ta là người thô lỗ, không chu đáo, nhị đệ nói thế nào ta làm thế ấy, ta chỉ quản việc đánh đấm, chưa từng quan tâm đến những việc khác”.

“Xem ra không để ngươi chịu khổ một chút thì ngươi không biết sự lợi hại của ta”.

Thiết Chùy siết chặt nắm đấm, muốn ra tay.

“Thiết Chùy, thôi đi”.

Kim Phi lắc đầu ngăn Thiết Chùy lại: “Đưa hắn và mấy tên thổ phỉ khác vào cùng một chỗ, rồi đưa đến huyện phủ nhận thưởng đi”.

“Vâng!”

Mặc dù Thiết Chùy khá buồn bực với quyết định của Kim Phi, nhưng hắn đã quen với việc nghe lệnh, túm lấy cổ áo tên cầm đầu xách hắn ta đến chỗ nhóm bắt giữ.

Đến khi Thiết Chùy và tên đầu đầu đi khỏi đó, Trịnh Phương mới hỏi: “Tiên sinh, ta không tin hắn ta không biết chỗ chống lưng là ai, tại sao ngài không để Thiết Chùy hỏi rõ ràng?”

Khánh Mộ Lam đứng một bên cũng cáu kỉnh nhìn Kim Phi.

“Hỏi ra được thì thế nào?”

Kim Phi cười hỏi ngược lại: “Lẽ nào lao đến huyện phủ giết đại lão gia sao?”

Giết Chu sư gia đó là vì ông ta tự mình đưa đến tận cửa, Kim Phi lại nắm giữ đầy đủ chứng cứ nên giết Chu sư gia cũng không ai dám nói gì.

Nhưng bây giờ Kim Phi không có bất kỳ chứng cứ gì.

Hơn nữa y tin chắc xảy ra chuyện của Chu sư gia này, đại lão gia hỗ trợ sông Cửu Lí chắc chắn sẽ cẩn thận hơn nhiều, sẽ không để lại chứng cứ gì, càng không ngu ngốc đi đến làng Tây Hà.

Giết Chu sư gia chỉ là để giết gà dọa khỉ, dọa đám đại lão gia huyện phủ để chúng nghĩ mình là một tên điên có thể làm loạn bất cứ lúc nào.

Nhưng không có chứng cứ mà chạy đến huyện phủ giết người thì thật sự trở thành kẻ điên rồi đấy.

Đến lúc đó Khánh Hoài cũng không bảo vệ được y.

“Đời người hiếm khi hồ đồ mà”.

Kim Phi khẽ cười vỗ vai Trịnh Phương: “Lát nữa gọi một người đến huyện phủ, bảo họ phải đội kiểm tra đến khám nghiệm thi thể, tiện thể nhận thưởng”.

Thổ phỉ sông Cửu Lí không có mấy danh tiếng, tiền thưởng cũng không cao bằng tiền thưởng của bọn thổ phỉ núi Thiết Quán.

Nhưng có cũng hơn không, huống gì Kim Phi cũng ghét người đứng sau chống lưng cho sông Cửu Lí.

Giao dốc Dã Cẩu cho Trịnh Phương xử lý, Kim Phi và Khánh Mộ Lam dẫn theo thương binh và nữ binh quay về làng Tây Hồ.

Trên đường về, Kim Phi quay sang nhìn Khánh Mộ Lam đi bên cạnh, cười hỏi: “Sao thế, còn chưa hoàn hồn à?”

Từ lúc gặp đến giờ, Khánh Mộ Lam ngoài mấy câu lúc vừa gặp mặt ra thì những lúc khác đều im lặng không nói gì.

Đây không phải là tính cách của Khánh Mộ Lam.

Hơn nữa Kim Phi còn nhìn thấy cánh tay cô ấy từ nãy đến giờ vẫn cứ run như thế.

Đây là tình trạng sẽ xuất hiện sau khi nhiều binh sĩ lần đầu tham gia chiến tranh.

Không chỉ vì cánh tay không còn sức trong chiến đấu mà cũng là biểu hiện của sự sợ hãi trong trận chiến.

“Ta không sao”.

Khánh Mộ Lam quay sang nở nụ cười với Kim Phi.

Trước ngày hôm nay, Khánh Mộ Lam vẫn luôn khát khao được chiến đấu, cũng luôn tin tưởng bản thân sẽ không kém Khánh Hoài, chỉ cần cho cô ấy lên chiến trường, cô sẽ là nữ tướng đầu tiên chinh chiến thiên hạ trong lịch sử.

Nhưng trận chiến hôm nay đã quét sạch hết hơn nửa tự tin của cô ấy rồi.

Nếu không nhờ Kim Phi phái Trịnh Phương đến trước, cô ấy không dám tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì.

“Tiên sinh, sao ngài biết chúng tôi sẽ bị mai phục?”

Khánh Mộ Lam hỏi: “Ngài nhận được tin tức trước đó rồi sao?”

“Không phải”, Kim Phi lắc đầu: “Nhưng ta biết rõ đám thổ phỉ của dốc Dã Cẩu biết chúng ta đã diệt trừ mấy trăm tên thổ phỉ núi Thiết Quán, chúng còn dám lớn lối nói rằng chắc chắn sẽ thu được số lương thực lớn, tuyệt đối sẽ không đơn giản là hơn ba mươi người như bề ngoài.

Vậy thì tự tin của chúng ở đâu mà có, một là có nhiều người hơn, hai là vũ khí lợi hại, sắc bén hơn.

Xét về vũ khí, ta chắc chắn người có thể vượt qua chúng ta không nhiều nên điều quan trọng nhất chúng ta cần đề phòng là họ đã tìm được nhiều người hơn.

Nếu như thế, chúng sắp xếp mấy người đó thế nào, mới tạo ra đòn tấn công chí mạng nhất với chúng ta?”

“Mai phục trước, tiêu diệt sức mạnh của chúng ta hoặc dùng kế điệu hổ ly sơn, nhân lúc chúng ta rời khỏi đánh lén vào làng Tây Hà”.

Khánh Mộ Lam lập tức đáp: “Thế nên tiên sinh bảo Trịnh Phương mai phục trước, sau đó tổ chức đội bảo vệ trong làng, đợi chúng đến đúng chứ?”

“Phải”.

Kim Phi gật đầu.

“Ta ngốc quá, chuyện đơn giản như thế mà cũng không nghĩ ra được là sao?”

Khánh Mộ Lam buồn bực đánh vào đầu mình, tự trách nói: “Nếu ta có thể nghĩ ra sớm hơn thì sẽ không bị trúng kế, mấy người A Quyên sẽ không chết…”

“Mộ Lam, ngươi có thể nghĩ như thế, ta cũng cảm thấy yên tâm”.

Kim Phi vỗ vai Khánh Mộ Lam, an ủi: “Nhưng ngươi đừng tự trách bản thân, chiến tranh rất khốc liệt, có người ra đi cũng là điều không thể tránh khỏi”.

Đội nữ binh muốn có sức chiến đấu thì phải trải qua thử thách của máu và lửa, nếu không sẽ không bao giờ trưởng thành được.

Những lời này vừa an ủi Khánh Mộ Lam, vừa an ủi bản thân y.

Thật ra y có thể sắp xếp được tốt hơn, cố gắng giảm thiểu số lần giao tranh tay đôi của nữ binh và thổ phỉ, như thế có thể tránh được thương vong.

Nhưng vì muốn cho nữ binh nhanh chóng thích ứng với chiến trường, y không làm thế.

Lúc này Kim Phi cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng y không hối hận.

Hệt như một đứa trẻ học đi, té ngã là điều không thể tránh khỏi.

Sau này nữ binh cũng sẽ giúp đội buôn đưa hàng hóa, sẽ đối mặt với những tình huống phức tạp, chắc chắn sẽ học được cách tự mình chiến đấu.

Kim Phi phát hiện ra Khánh Mộ Lam vẫn không vui lắm, sợ cô ấy bị đả kích bèn cười hỏi: “Bây giờ đánh xong rồi, có suy nghĩ gì không?”

“Ừ, qua trận chiến tối nay, ta nhận ra sự cách biệt giữa nữ binh và nam binh”.

Khánh Mộ Lam nói: “Các nam binh phối hợp với nhau rất tốt, một khi có người bị thương, đồng đội bên cạnh lập tức che chở, bảo vệ để đồng đội bị thương tránh phía sau để xử lý vết thương.

Còn nam binh bị thương sau khi trốn về phía sau vẫn có thể cử động, dùng cung nỏ bắn thổ phỉ, phối hợp rất tốt.

Còn bên nữ binh, thổ phỉ vừa đến là hỗn loạn, nếu không nhờ các nam binh chặn đa số thổ phỉ lại, A Lan, A Cúc lại có mặc áo giáp sắt, có lẽ người chết sẽ nhiều hơn”.

“Đúng thế, sự phối hợp giữa các đồng đội và áo giáp sắt vô cùng quan trọng”.

Kim Phi cảm thán.

Các cựu binh phối hợp rất ăn ý, có thể cố gắng giảm bớt thương vong.

Còn áo giáp sắt có tác dụng rất lớn trong chiến đấu vũ khí lạnh.

Trong trận chiến tối nay, Khánh Mộ Lam luôn xông pha giết được bốn tên thổ phỉ, nhưng cô ấy cũng bị trúng ít nhất năm sáu nhát dao. Nếu không có áo giáp sắt, có lẽ thi thể đã lạnh mất rồi.

Tiếc là giá cả tạo ra áo giáp sắt quá đắt, bộ mà Khánh Mộ Lam mặc không nói làm gì, là anh cô ấy tìm thợ rèn giỏi nhất Biện Kinh tạo ra, chỉ riêng nguyên liệu thôi đã cao hơn toàn bộ giá trị hiện giờ của Kim Phi, không chỉ chắc bến mà còn nhẹ nữa.

Áo giáp sắt A Cúc, A Lan mặc kém hơn nhiều, chỉ mạnh hơn áo giáp vỏ cứng mà Chung Ngũ mặc một chút.

Nhưng như thế thôi mà giá trị cũng đã gần một trăm lượng bạc rồi.

Ngay cả Thiết Lâm Quân, Khánh Hoài cũng chỉ trang bị cho những người tài giỏi, đa số quân sĩ đều mặc giáp da và giáp tre.

“Quay về nghĩ cách làm thêm một lô áo giáp sắt nữa”.

Kim Phi thầm đưa ra quyết định, đồng thời bắt đầu suy nghĩ đến cách giảm giá thành giáp sắt.

Dẫn theo thương binh nữa nên dĩ nhiên đi không nhanh, đến khi về làng Tây Hà thì trời đã tờ mờ sáng.

Chưa kịp bước vào làng đã nhìn thấy một đội khác xuất hiện trong màn sương sớm, chậm rãi đến gần cổng làng.
Chương 163: Tịch thu tài sản

Rất nhiều binh lính nữ lúc này đã như chim sợ cành cong, nhìn thấy đội ngũ xa lạ xuất hiện, không cần Khánh Mộ Lam phải hạ lệnh, ai nấy đều giơ cung tên lên ngắm chuẩn vào đối phương.

Ngay cả Khánh Mộ Lam cũng bộc lộ chiến lực.

“Mọi người đừng căng thẳng, là người mình!”

Kim Phi vội vàng hô lên.

Thổ phỉ sông Cửu Lí cách quan đạo không xa, cũng làm mưa làm gió không ít năm, chắc chắn cũng tích cóp được một chút vốn liếng.

Sau khi xử lý thổ phỉ tới làng Tây Hà đánh lén, không tìm được bao nhiêu đồ có giá trị từ trên người ông cả, Kim Phi vội vàng tới dốc Dã Cẩu chi viện cho binh lính nữ và Trịnh Phương, cử Trương Lương tới sông Cửu Lí tịch thu tài sản.

Bây giờ có lẽ đã tịch thu tài sản về rồi.

Binh lính nữ vừa mới trải qua một trận chiến khốc liệt, tinh thần vẫn còn căng như dây đàn, lỡ như ai lỡ tay bắn trúng người của mình thì đúng là tức cười.

“Mọi người hạ cung nỏ xuống cả đi”.

Khánh Mộ Lam cũng nhận ra người tới là Trương Lương, có phần ngại ngùng thu chiến lực lại.

“Lương ca, thuận lợi chứ?”, Kim Phi tiến lên hỏi.

Tối nay phải chia binh lính ra nhiều nơi, nhân lực thật sự không đủ dùng, Kim Phi chỉ có thể cử cho Trương Lương mấy cựu binh, còn lại đều là đàn ông trong thôn, lỡ như thổ phỉ ở lại canh giữ sông Cửu Lí quá nhiều thì Trương Lương sẽ nguy to.

“Rất thuận lợi, chỉ có sáu thổ phỉ ở lại trên núi canh giữ, bọn ta chạm tới cổng rồi mà chúng vẫn ngáy ngon lành”, Trương Lương cười đáp lời.

“Thuận lợi thì tốt”, Kim Phi lại hỏi: “Thu hoạch thế nào?”

“Chắc là cậu cũng chẳng dám tin”.

Trương Lương rút ra một xấp ngân phiếu từ trong lòng rồi đưa cho Kim Phi.

Kim Phi nhận lấy ngân phiếu liếc nhìn qua, giá trị thấp nhất cũng là một trăm lượng, trong đó còn có ba tờ có giá trị lên tới cả nghìn lượng.

“Như này thì sắp đuổi kịp tích góp của thổ phỉ trên núi Thiết Quán rồi, ông cả đó còn khóc lóc với ta nói không có tiền!”

Trước khi cử Trương Lương tới sông Cửu Lí, đương nhiên đã hỏi ông cả của thổ phỉ rạch Cửu Lý cất tiền ở đâu.

Khi đó ông cả luôn miệng nói tiền tiêu hết rồi, bị ông hai mang đi chế tạo giáp trụ cả rồi.

Dù sau đó có kinh sợ tới mấy thì cũng chỉ nói y như vậy.

Quả thực có một số thổ phỉ mặc giáp trụ, cộng thêm vào cũng đáng không ít tiền, vậy nên Kim Phi mới tin, không có mong đợi gì vào lần tịch thu tài sản này.

Không ngờ Trương Lương lại mang về một bất ngờ lớn tới vậy.

“Cái này không phải tìm thấy được ở chỗ ông cả mà tìm ra được ở trong nhà của ông hai”.

Trương Lương cười nói: “Chúng ta khá may mắn đấy, trong số sáu tên thổ phỉ ở lại canh giữ, có năm tên là thân tín của ông hai, để bảo toàn tính mạng, bọn chúng nói cho ta biết ông hai từng cướp một hiệu muối lớn, doạ dẫm được mấy nghìn lượng bạc thế nhưng lại không nói với ông cả, âm thầm giữ số tiền này lại.

Bọn ta dẫn người đào xới một lượt sân vườn của ông hai lên, cuối cùng ngay cả tường cũng dỡ xuống mới tìm được số tiền này”.

“Mọi người vất vả rồi!”

Kim Phi nhìn đám đàn ông phía sau lưng Trương Lương, không ít người trên đầu trên người đều là bụi đất, rõ ràng bị bẩn lúc dỡ nhà.

Y rút ra mấy trăm lượng trong số ngân phiếu, giao cho Trương Lương: “Cầm lấy số tiền này chia cho mọi người, coi như trả phí cho sự vất vả của mọi người”.

“Phi ca, đều là người một thôn cả, nói vất vả thì xa cách quá!”

“Lớn như này rồi mà vẫn bị thổ phỉ doạ dẫm, đây mới là lần đầu cướp được của thổ phỉ, rõ ràng quá là hả giận, có vất vả hơn nữa cũng xứng đáng!”

“Lần sau còn có việc này, huynh Lương nhớ gọi ta đấy nhé!”

“Phi ca, cất tiền đi, Lương ca đã chia cho bọn ta không ít tiền rồi, còn muốn nữa là không biết đủ rồi!”

“Đúng thế, nếu không thì lần tới bọn ta đều không đi nữa đâu”.

Đám đàn ông đều bật cười sảng khoái.

“Tiểu Phi, dựa theo quy tắc cũ, ta chỉ giữ lại ngân phiếu của ông hai, những thứ khác đều để cho mọi người chia nhau rồi”.

Trương Lương ghé vào bên tai Kim Phi, nói: “Mặc dù không nhiều như núi Thiết Quán, mỗi người cũng có thể chia mấy lượng bạc, mọi người đều rất hài lòng”.

“Vậy thì tốt”.

Kim Phi gật đầu.

Lần này đối kháng với thổ phỉ, mặc dù có đám đàn ông giúp đỡ, thế nhưng chủ lực vẫn là cựu binh Thiết Chuỳ và Lưu Thủ.

Đối với đám đàn ông mà nói, thu hoạch một đêm nay còn nhiều hơn so với một năm thông thường cả nhà cày cuốc, bọn họ quả thực vô cùng hài lòng.

Thế nhưng Kim Phi vẫn không cất ngân phiếu đi, ngược lại còn lấy ra thêm mấy tờ rồi nhét cả vào trong tay Trương Lương.

“Lần này thổ phỉ tấn công vào thôn phải nhờ tới bà con giúp đỡ, số tiền này cứ cầm lấy mua vải vóc gì đó, lại tới núi Thiết Quán kéo mấy xe lương thực trở về, mọi người tặng một chút qua đó, cũng đừng có quên mấy người già neo đơn”.

“Được!”, Trương Lương nhận lấy ngân phiếu: “Đợi ta trở về ăn chút gì đó rồi sẽ đi tới huyện phủ luôn”.

“Bận rộn cả đêm, ngày mai hãy đi”.

“Không sao, mua đồ về sớm một chút, mọi người cũng sớm có vải làm quần áo mới cho trẻ nhỏ”.

Trương Lương cười nói: “Vả lại bây giờ có xe ngựa, trên đường ta nằm trên xe ngựa cũng có thể ngủ”.

“Vậy thì vất vả cho huynh rồi”.

Kim Phi vỗ vỗ lên bả vai của Trương Lương.

Hai ngày này lúc nào cũng phải đề phòng thổ phỉ, Kim Phi cũng không được ngủ ngon giấc, hôm qua còn cả đêm không ngủ, sau khi trở về nhà tuỳ tiện ăn chút đồ rồi ngủ luôn, mãi tới giữa chiều mới bị tiếng động bên ngoài đánh thức.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi ngồi bên giường khâu đế giày, y hỏi: “Hạ Nhi, bên ngoài làm sao vậy? Sao lại ồn ào thế?”

“Chàng tỉnh rồi sao?”

Quan Hạ Nhi bưng bát nước tới, nói: “Lương ca trở về rồi, mang về rất nhiều lương thực và vải vóc, đang phân phát cho mọi người ở quảng trường xưởng dệt”.

Bây giờ bọn họ đã chuyển tới tứ hợp viện rồi, chỉ cách xưởng dệt có một bức tường, người của cả thôn tụ tập lại một chỗ, không ồn mới là lạ.

Dẫu sao cũng không ngủ được tiếp nữa, Kim Phi bước xuống giường: “Vậy ta cũng đi xem thử”.

Vẫn chưa bước vào trong xưởng dệt, phía trước mặt đã có một bà lão và một đứa bé chừng năm, sáu tuổi bước tới.

Trên lưng bà lão là nửa túi lương thực, đứa bé cởi truồng ôm một cuộn vải thô.

Nhìn thấy Kim Phi, bà lão lập tức đặt lương thực xuống mặt đất, chắp tay với Kim Phi, còn quay sang bảo đứa bé:

“Ngưu Oa, mau, khấu đầu lạy ân nhân!”

Trẻ em trong thôn cũng rất nghe lời, bà nội bảo khấu đầu thì chẳng cần nhiều lời, lập tức quỳ xuống mặt đất, không ngừng dập đầu lạy Kim Phi.

“Thím Bảy, thím đang làm gì vậy?”

Kim Phi vội vàng đỡ bà lão dậy, sau đó lại kéo đứa bé lên.

Hai người con trai của thím Bảy đều chết trên chiến trường, hai người con dâu năm trước dẫn cháu gái ra sau núi hái nấm, gặp phải chó sói, hiện giờ chỉ còn lại thím Bảy và một đứa cháu trai.

Sau khi con chết, thím Bảy ngày nào cũng khóc, khóc tới độ hỏng mắt, không thể tới xưởng dệt kiếm tiền, đứa trẻ cũng nhỏ, trong nhà nghèo rớt mồng tơi.

Nửa túi lương thực này có thể nói đã cứu mạng hai bà cháu.

“Ngưu Oa, cháu phải nhớ lấy, Kim ca là ân nhân của nhà chúng ta, đợi cháu khôn lớn, nhất định phải trả ơn, nhớ chưa?”

Thím bảy kéo đứa bé lại nói.

“Bà nội, cháu nhớ rồi ạ”.

Đứa trẻ gật đầu rất dứt khoát: “Năm nay cháu đã năm tuổi rồi, sang năm là có thể tới xưởng dệt làm việc, tới lúc đó cháu nhất định sẽ làm việc tử tế, xưởng chia cơm cho ăn, cháu sẽ mang về ăn cùng với bà nội”.

Trong thôn vẫn còn vài hộ có tình cảnh giống như thím Bảy.

Kim Phi thực sự không nhẫn tâm nhìn đứa bé chết đói, vậy nên mới đồng ý cho phép trẻ em đủ sáu tuổi có thể tới xưởng dệt giúp đỡ sắp xếp sợi dệt, mỗi ngày cho ba bữa cơm, cuối tháng còn phát cho mấy đồng tiền.

Đứa bé mới có vài tuổi có thể làm được gì? Thường xuyên làm cho sợi dệt rối tung hết cả lên, đợi bọn nó rời đi, Đường Đông Đông vẫn phải tìm người khác làm.

Có điều dù là như vậy thì Kim Phi cũng không đuổi bọn nó đi.
Chương 164: Đội quân y

Ngưu Oa, ngươi là một đứa trẻ hiếu thuận, không cần đợi đến năm sau, ngày mai là có thể đến làm rồi”.

Kim Phi khẽ cười xoa đầu đứa bé.

“Thật sao?”

Ánh mắt đứa bé hiện lên vẻ vui mừng.

“Đương nhiên là thật”.

Kim Phi ngồi xổm xuống vỗ vào mông Ngưu Oa: “Nhưng đến chỗ ta làm việc không thể để mông trần như vậy nữa”.

“Vâng, tối về ta sẽ lấy vải nhờ thím Lưu may cho ta một cái quần”.

Ngưu Oa phấn khích nắm lấy áo bà nội: “Bà nội ơi, bà nghe thấy không? Con có thể đi làm công rồi, sau này con có thể nuôi bà rồi”.

“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi”.

Bà nội nở nụ cười hiền từ, sau đó chắp tay nói với Kim Phi: “Kim Phi, đời này của bà già ta đã không làm được gì nữa rồi, đời sau dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả ơn cho ngươi”.

Đứa bé không hiểu chuyện nhưng bà cụ lại biết Kim Phi bảo đứa bé đến giúp đỡ thật ra là đang giúp đỡ cho họ.

“Đều là người cùng làng, thím Bảy nói thế xa lạ quá”.

Kim Phi khẽ cười rồi đặt túi lương thực lên vai thím Bảy: “Thím về đi, đi đường cẩn thận”.

Tiễn thím Bảy đi rồi Kim Phi lại đi vào xưởng dệt.

Nhưng vừa đi vào đã bị một nhóm người lớn tuổi bao vây, một người chắp tay lại với Kim Phi, bảo đứa bé dập đầu với Kim phi.

Qua chuyện này, uy tín của Kim Phi ở trong làng lại tăng lên.

Bây giờ những lời Kim Phi nói có lẽ đều có tác dụng hơn trưởng làng.

Đến khi Kim Phi tiễn dân làng đi khỏi, vừa về nhà là thở phào, Khánh Mộ Lam mang theo đôi mắt gấu trúc bước đến.

“Đây là tổng kết sau trận chiến của ta, tiên sinh xem đi”.

Hai tay Khánh Mộ Lam cầm một tập tài liệu đưa cho Kim Phi.

Có thể thấy Khánh Mộ Lam làm bản tổng kết này rất kỹ lưỡng, viết cả mười mấy trang, từ động viên trước trận chiến đến suy xét lại sau trận chiến, viết cũng được mấy ngàn chữ.

“Viết khá lắm, có thể lấy đi làm văn mẫu được rồi”.

Kim Phi khẽ cười nói: “Nhưng cô cũng không thể chỉ nhắm vào những chỗ khiếm khuyết của nữ binh được, như thế sẽ ảnh hưởng đến tinh thần binh sĩ.

Dẫn dắt một đội quân thì phải phân rõ thưởng và phạt, đánh giá sai lầm, trừng phạt, tuyên dương lập công, ban thưởng, như thế mới đúng”.

“Ta muốn khen ngợi ban thưởng cho họ nhưng trận chiến này thành ra như vậy thì biểu dương thế nào?”

Khánh Mộ Lam cáu kỉnh nói.

“Không thể tuyên dương tất cả mọi người thì có thể khen ngợi vài người có biểu hiện xuất sắc mà”.

Kim Phi nói: “Ta nghe nói A Mai, A Cúc và Tiểu Ngọc – trong tân binh, A Bội cũng có biểu hiện khá tốt trong trận chiến này, cô có thể chọn ra hai ba người, trọng điểm tuyên dương khen thưởng chẳng phải được rồi sao?”

“Vẫn là tiên sinh nghĩ ra cách hay”.

Mắt Khánh Mộ Lam lóe sáng: “Đa số các tân binh đều vì tiền mới tham gia vào đội nữ binh, ta khen thưởng cho mấy người A Mai, mọi người sẽ biết biểu hiện tốt thì sẽ có lợi, lần sau nếu có chiến đấu tiếp thì dù là vì khen thưởng, mọi người cũng sẽ cố gắng hơn”.

“Trẻ nhỏ dễ dạy bảo”.

Kim Phi khẽ cười nói: “Thật ra lợi ích mới là cách tốt nhất để duy trì quan hệ, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn no trước”.

“Ta hiểu rồi, bây giờ ta sẽ đi làm việc này”.

Khánh Mộ Lam phấn khích đứng lên.

“Đừng vội đi, ta còn chưa nói xong”.

Kim Phi gõ lên bàn: “Cái tính nóng vội này của cô bao giờ mới có thể sửa được đây?”

“Tiên sinh, ngài nói còn việc gì sao?”

Khánh Mộ Lam ngượng ngùng gãi đầu.

“Ta nghĩ chắc cô đã nhận ra, thật ra có vài nữ binh không thích hợp chiến đấu nên ta muốn rút một vài người từ trong đội nữ binh của cô ra, rồi lập một tiểu đội quân y”.

“Các cô ấy không biết chữa bệnh, sao có thể làm quân y được?’, Khánh Mộ Lam hỏi.

“Ta sẽ dạy cho họ”, Kim Phi nói.

“Tiên sinh còn biết y thuật à?”, Khánh Mộ Lam ngạc nhiên hỏi.

“Biết một chút thôi, nhưng càng thích hợp với chiến trường hơn y thuật của mấy thầy lang”, Kim Phi nói.

Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm Kim Phi, cúi đầu hỏi: “Tiên sinh, ngài biết hết rồi ư?”

“Biết gì cơ?”, Kim Phi buồn bực hỏi.

“Trước khi đến A Mai có tìm đến ta nói, có vài nữ binh đến giờ vẫn còn run rẩy sợ hãi, rõ là tối hôm qua bị dọa sợ, bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại”.

Khánh Mộ Lam nói: “Dù ta có miễn cưỡng giữ lại người như thế, sau này cũng sẽ là phiền toái, ta đang sầu không biết nên sắp xếp họ thế nào.

Có phải tiên sinh đã biết chuyện này nên mới lập ra tiểu đổi quân y không?’

“Không phải, cô nghĩ nhiều rồi”.

Kim Phi cười nói: “Ban đầu ta đã có dự định này rồi, cô không đến tìm ta, ngày mai ta cũng sẽ tìm cô nói chuyện này”.

Kim Phi tin chuyện chuyên môn cứ giao cho người có chuyên môn làm, y không biết y thuật nên lúc đầu tác chiến với người Đảng Hạng ở biên cương, y chưa từng đến lều của thương binh.

Hôm nay đoán được có thể sẽ có thương binh, cũng bảo Trương Lương đi mời thầy lang đến trước.

Nhưng tối nay nhìn thấy mấy thầy lang chữa trị cho thương binh, Kim Phi mới biết trình độ y thuật của Đại Khang quả thật còn lạc hậu hơn cả việc luyện chế.

Bác sĩ đi theo quân đội của Đại Khang cơ bản cũng đều là thầy lang, biết tứ chẩn nhưng không biết khâu vết thương và khử trùng.

Dù vết thương thế nào cũng đều bôi ít thuốc vàng lên, sau đó tìm một miếng vải đắp lên là xong.

Tiếp theo theo dõi tình trạng.

Nếu là vết thương ở tay hoặc ở chân thì còn đỡ, cùng lắm là cắt, chỉ cần cầm máu kịp lúc vẫn có cơ hội sống.

Nếu bị thương đến nội tạng, rất ít người có thể kiên trì được.

Thế nên tỉ lệ thương vong trong quân đội Đại Khang rất cao, người xuất ngũ tàn tật cũng đều thiếu tay khuyết chân.

Mặc dù Kim Phi không phải là bác sĩ nhưng vẫn biết khâu vết thương và khử trùng cơ bản nhất.

Thật ra nếu có thể kịp thời khử trùng, khâu vết thương, rất nhiều thương binh đều có thể sống tiếp, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian là có thể khỏi bệnh, tiếp tục chiến đấu.

Dù thế nào cũng có hiệu quả hơn cách mà các thầy lang sử dụng.

Lúc nãy nhìn thấy Khánh Mộ Lam, y bỗng có suy nghĩ lập ra đội quân y.

Nữ binh là người thích hợp làm việc này nhất.

“Hôm qua mọi người đều không ngủ, hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai ta sẽ nói với mọi người, chắc sẽ có người đồng ý”.

Khánh Mộ Lam hỏi: “Tiên sinh còn việc gì không?”

“Hết rồi”, Kim Phi lắc đầu: “Cô cũng về nghỉ ngơi đi”.

“Vâng”.

Khánh Mộ Lam chắp tay chào rồi xoay người đi.

Ngày hôm sau, Kim Phi đã đến sau núi từ sáng sớm.

Các nam binh đã bắt đầu huấn luyện, nữ binh lại bị Khánh Mộ Lam giữ lại.

Thấy Kim Phi đến, Khánh Mộ Lam nhanh chóng bước đến.

“Bao nhiêu người đến?”, Kim Phi hỏi.

“Ngoài bốn người bị thương nặng và hai bị thương ở chân, còn lại đều đã đến”.

Khánh Mộ Lam đáp.

“Được”.

Kim Phi gật đầu.

Hôm qua rất nhiều nữ binh bị thương, y còn nghĩ hôm nay có thể đến được hai phần ba là tốt lắm rồi, nhưng hầu như đều đến được.

Điều này làm Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên.

“Tiên sinh, ngài đến nói vài câu đi”.

Khánh Mộ Lam chỉ vào bục đá bình thường hay đứng phát biểu.

“Không đâu”, Kim Phi lắc đầu: “Đợi nói đến chuyện quân y, ta sẽ lên”.

Khánh Mộ Lam mới là chỉ huy của đội nữ binh, y không muốn lấn át quyền uy của cô ấy.

“Vậy được rồi”.

Khánh Mộ Lam nhảy lên bục cao.

Các nữ binh nhìn Khánh Mộ Lam, rồi lại nhìn Kim Phi đứng dưới bục, ai nấy cũng đều vô thức đứng thẳng lưng.

Họ đều biết rõ bình thường Kim Phi sẽ không đến xem họ luyện tập, hôm nay đến thì chắc chắn có chuyện.

Chương 165: Phê bình và tuyên dương

“Hôm nay ta có mấy việc phải nói với mọi người”.

Khánh Mộ Lam hắng giọng, lên tiếng: “Hôm trước, chúng ta đã vĩnh viễn mất đi ba chị em, đầu tiên, ta sẽ nói về vấn đề thu xếp cho ba chị em này và cả những chị em bị thương. Ta phải nghĩ lại về trận chiến đấu tối hôm trước”.

Đây là lần đầu tiên xuất hiện sự việc sụt giảm thành viên trong số binh lính nữ, các chị em khó mà tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đồng thời cũng đang chờ đợi kết quả xử lý của Khánh Mộ Lam.

Trong số những binh lính nữ mới, đại đa số mọi người trong nhà không có đàn ông, bọn họ đều là trụ cột của gia đình, không sống tiếp nổi nên mới tham gia vào đội binh lĩnh nữ.

Vậy nên bọn họ không sợ chết, chỉ sợ sau khi hy sinh, trong nhà không còn chỗ dựa, người thân cũng chẳng thể sống tiếp.

Trước đây nói có tốt tới đâu cũng chỉ là nói suông, chỉ khi mọi thứ được đầy đủ chu toàn thì bọn họ mới có thể thật sự yên lòng.

Liên quan tới việc an ủi những binh lính nữ tử trận và thu xếp trợ cấp cho những binh lính nữ bị thương tật đều được viết trên khế ước, dựa theo khế ước thực thi là được.

Nói trắng ra, thật ra chỉ cần một khoản tiền thích hợp là được.

Đối với tiềm lực kinh tế của Khánh Mộ Lam mà nói, số tiền này chẳng đáng là gì, thế nhưng lại giúp cho những binh lính nữ đang đứng bên dưới có thể quên đi nỗi lo về sau.

Sau đó Khánh Mộ Lam mới lại bắt đầu nói về trận chiến đầu ngày hôm trước.

“Chúng ta đều cùng huấn luyện với binh lính nam, vậy nên chúng ta cũng chẳng kém hơn bọn họ là bao nhiêu, thế nhưng tại sao lúc lên chiến trường, dùng đao thật giáo thật mà chém giết thì chúng ta lại kém hơn binh lính nam nhiều tới như vậy?…”

Khánh Mộ Lam đứng trên bục, tổng kết nguyên nhân thất bại lần này, binh lính nữ đứng bên dưới yên lặng lắng nghe, rất nhiều người đều cúi đầu.

Bản thân bọn họ cũng biết biểu hiện thực lực tổng thể của binh lính nữ lần này quá tệ.

Binh lính nam đối phó với đại đa số thổ phỉ mà chẳng một ai bỏ mạng, binh lính nữ lại chết tới ba người.

Vào lúc tất cả binh lính nữ đều cảm thấy hụt hẫng, Khánh Mộ Lam lại chuyển đề tài.

“Mặc dù lần này biểu hiện tổng thể của chúng ta không tốt, thế nhưng lại có mấy chị em biểu hiện cực kỳ xuất sắc, khiến cho binh lính nam hết sức phối hợp, vậy nên bây giờ ta phải tuyên dương”.

Toàn bộ binh lính nữ đều ngẩng đầu nhìn về phía A Mai đang đứng phía dưới bục cao.

“Tiên sinh nói mắt của đám đông sáng như tuyết, quả nhiên không sai, xem ra mọi người đều thấy rõ lần này công của A Mai rất lớn”.

Khánh Mộ Lam nói: “Nếu như không có A Mai, lần này chúng ta tuyệt đối không chỉ hy sinh có ba chị em”.

Binh lính nữ đồng tình nhìn về phía A Mai.

Thế nhưng vẻ mặt A Mai vẫn lạnh tanh như lúc bình thường, cứ như người mà Khánh Mộ Lam nói không phải cô ấy.

“Ngoài A Mai ra, lần này còn phải trọng điểm tuyên dương hai người”.

Khánh Mộ Lam nhìn về phía nhóm binh lính nữ: “Tiểu Ngọc, A Bội, bước ra khỏi hàng!”

Tiểu Ngọc và A Bội đưa mắt nhìn nhau, bước ra phía trước đội ngũ.

“Trong trận chiến đấu lần này, Tiểu Ngọc là người đầu tiên cầm vũ khí lên để đối kháng với thổ phỉ trong số binh lính mới, hơn nữa còn phối hợp với mấy người A Cúc giết chết một thổ phỉ, làm trọng thương hai người. Mọi người dành một tràng pháo tay cho Tiểu Ngọc!”

Khánh Mộ Lam cúi đầu vỗ tay.

Binh lính nữ cũng vội vàng vỗ tay theo.

Đợi tiếng vỗ tay ngưng lại, Khánh Mộ Lam tiếp tục nói: “Còn về biểu hiện của A Bội thì ta tin rằng mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, cô ấy là người thứ hai ra tay trong số những binh lính mới, không chỉ tự mình giết chết hai người, làm trọng thương hai người mà dưới sự giúp đỡ của mấy người A Cúc còn giết chết ba tên thổ phỉ, ngoại trừ A Mai, cô ấy là người giết địch nhiều nhất!”

“Mọi người cho A Bội một tràng pháo tay!”

Tiếng vỗ tay lần này hết sức nhiệt liệt, khiến cho A Bội cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Đội binh lính nữ chúng ta thưởng phạt rõ ràng, phạm lỗi thì phải phê bình phạt tội, có công thì ta cũng sẽ không keo kiệt”.

Khánh Mộ Lam nói: “A Mai, Tiểu Ngọc, A Bội có biểu hiện tốt nhất trong trận chiến đấu lần này, mỗi người được thưởng mười lượng bạc, Tiểu Ngọc và A Bội được thăng lên làm tiểu đội trưởng, tiền công gấp đôi!”

Những lời này vừa mới thốt ra, mọi người đều trở nên xôn xao.

Đối với đại đa số binh lính nữ mà nói, bạc mới là cách biểu dương tốt nhất.

Mười lượng bạc đối với người trong núi mà nói là một số tiền lớn, rất nhiều binh lính nữ trong lòng lúc này đều đang trở nên nóng bừng, cũng có không ít người hối hận không thôi.

Tại sao lúc đó mình không phải là binh lính mới đầu tiên cầm vũ khí lên chiến đấu?

Mọi người đều là binh lính nữ, đều là lính mới, tại sao A Bội có thể giết được nhiều thổ phỉ như vậy mà lúc đó bản thân lại không thể dũng cảm hơn một chút?

Nếu như lúc đó dũng cảm hơn một chút, có lẽ bản thân cũng có thể được lĩnh mười lượng bạc rồi.

Tiền công sau này cũng có thể tăng gấp đôi, cuộc sống của gia đình sẽ tốt hơn một chút.

Hai người Tiểu Ngọc và A Bội thì càng kích động không thôi.

Khi tự tiến cử với Khánh Mộ Lam, A Bội chính là binh lính nữ có sức lực còn lớn hơn cả đàn ông, trên thực tế sức lực của cô ấy quả thực còn lớn hơn đại đa số đàn ông, đây cũng là lý do tại sao cô ấy lại có thể giết chết nhiều thổ phỉ như vậy.

Đối diện với binh lính nữ, trong tiềm thức của thổ phỉ sẽ sản sinh ra tâm lý khinh thường, tuy nhiên lúc con dao dài của A Bội chém tới, thổ phỉ mới biết sức mạnh của nhát chém này mạnh tới cỡ nào, bọn chúng căn bản chẳng thể chống đỡ.

Cộng thêm việc A Bội lại có sự hung ác riêng, sau khi chiếm ưu thế thì lập tức điên cuồng tấn công, hoàn toàn là cách đánh liều mạng.

Vậy nên vết thương trên người cô ấy cũng là nhiều nhất so với tất cả binh lính nữ, các vết thương lớn nhỏ phải lên tới sáu đường, may là đều không phải vết thương chí mạng.

Thế nhưng bây giờ A Bội lại cảm thấy hết sức xứng đáng.

Đàn ông trong nhà A Bội mất sớm, việc gì trong nhà cũng đều do cô ấy đảm nhiệm, vậy nên sức lực mới lớn tới thế.

Lúc trồng lúa, cả năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng chẳng kiếm được mấy đồng tiền, bây giờ chỉ giết có vài tên thổ phỉ đã có được mười lượng bạc, điều này rõ ràng quá là có lợi.

Còn về Tiểu Ngọc thì lại vui vì được đề bạt lên làm tiểu đội trưởng.

Cô ấy cảm thấy đã chứng minh được bản thân.

“Bây giờ ta sẽ nói tới việc thứ hai”.

Khánh Mộ Lam gõ chiêng, đợi mọi người yên lặng mới lên tiếng tiếp: “Trong trận chiến đấu lần này, rất nhiều chị em đối diện với thổ phỉ đều không biết bản thân nên làm gì, đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

Để giải quyết vấn đề này, ta và tiên sinh cũng như Lương ca đã cùng thương lượng, bắt đầu từ ngày mai, huấn luyện tăng thêm một hạng mục đối kháng thực chiến, bên nào thua sẽ bị giảm nửa cơm tối!”

“Đối kháng thực chiến là gì?”

Binh lính nữ đều hết sức hiếu kỳ.

“Đối kháng thực chiến chính là coi binh lính nam như là thổ phỉ, chúng ta phải liều mạng dồn toàn lực đánh bại đối phương”.

“Vậy nếu như bị thương thì phải làm sao?”

Có binh lính nữ hỏi.

Dẫu sao đao kiếm cũng không có mắt, nếu như muốn dồn toàn lực chiến đấu thì bị thương là việc không thể tránh khỏi.

“Tiên sinh sẽ cho xưởng chế luyện chế tạo ra một loạt chiến lực không cần tới dao để dùng cho huấn luyện, trước khi những chiến lực này được chế tạo ra, mọi người dùng gậy gỗ thay thế trước đã”, Khánh Mộ Lam trả lời.

“Như vậy cũng tốt”.

Binh lính nữ đồng loạt gật đầu.

“Nếu như mọi người đều cảm thấy không có vấn đề gì thì ta sẽ nói việc tiếp theo”.

Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh muốn chọn ra một nhóm người trong số binh lính nữ chúng ta để thành lập một đội quân y, nếu như có người muốn tham gia thì có thể báo danh”.

“Đội quân y?”

Rất nhiều binh lính nữ đều nhìn về phía Khánh Mộ Lam với vẻ hoài nghi không hiểu, không biết cái gì là đội quân y.

“Tiên sinh, ngài nói nhé?”

Khánh Mộ Lam cười rồi kéo Kim Phi lên trên bục cao.

“Quân y chính là bác sĩ bên trong quân đội, nhiệm vụ chủ yếu của quân y không phải tác chiến mà là điều trị cho đồng đội bị thương trong chiến đấu”.

Kim Phi giải thích đại khái về chức trách của quân y: “Nếu như ai muốn tham gia thì lát nữa có thể tìm Mộ Lam báo danh, sau đó buổi chiều mỗi ngày không cần tới huấn luyện nữa mà tới xưởng chế luyện tìm ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK