Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1701: Cơ hội đàm phán

Dù sao ở hoàng thất nhiều năm như vậy, nếu như là lúc bình thường cho dù Băng Nhi bất mãn cũng không dám chen lời vào khi công chúa Lộ Khiết nói chuyện.

Nhưng sau khi đến làng Tây Hà, cô ta ít nhiều chịu ảnh hưởng của lệnh thả gia nô, hơn nữa hôm qua đã cứu Kim Phi, buổi sáng ở sau núi nhìn thấy Kim Phi, lại cảm thấy y dễ nói chuyện, gan cũng trở nên lớn chút.

Vốn dĩ cô ta muốn thay công chúa Lộ Khiết bất bình nhưng kết quả lại bị công chúa Lộ Khiết trách mắng.

Nhưng mà Băng Nhi cũng không dám bắt bẻ mà là quỳ thụp xuống đất ngay, đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Kim tiên sinh, Băng Nhi vô tri, ngài đừng chấp nhặt với cô ta!” Công chúa Lộ Khiết nhanh chóng giải thích.

“Không sao, trái lại ta cảm thấy Băng Nhi khá thẳng thắn.”

Kim Phi xua tay, sau đó nhìn về phía Băng Nhi: “Băng Nhi cô nương, cô và điện hạ đã cứu ta, ta cảm kích không thôi, nếu như sau này hai người gặp khó khăn ta sẽ cố gắng hết sức cứu hai người.

Nhưng cá nhân là cá nhân, quốc gia là quốc gia, mạng của Kim Phi ta không có quan trọng như vậy, không thể nào bởi vì hai người đã từng cứu ta là ta phải lấy lợi ích quốc gia để nhường đường! Hiểu không?”

Băng Nhi không trả lời nhưng cắn môi nhẹ.

Mặt của Châu Nhi đứng ở bên cạnh cũng không có biển đổi gì nhưng trong lòng lại tương đối vừa ý với biểu hiện của Kim Phi.

Cửu công chúa sắp xếp cô ấy qua đây, ngoại trừ lo lắng cho an toàn của Kim Phi còn lo lắng Kim Phi nông nổi, nể tình công chúa Lộ Khiết đã từng cứu y mà đồng ý một số yêu cầu quá đáng của công chúa Lộ Khiết.

Từ biểu hiện bây giờ của Kim Phi có thể nhìn thấy sự lo lắng của Cửu công chúa là dư thừa, Kim Phi không bị trói buộc bởi ơn cứu mạng, còn xem như có lý trí.

Công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói vậy trong lòng vừa tức vừa gấp.

Bị Băng Nhi phá như vậy, tất cả những nỗ lực phía trước của cô ta, hiệu quả ít nhất giảm đi một nửa.

Nếu như không phải Kim Phi ở đây, cô ta chắc chắn tiến lên đá Băng Nhi mấy cái.

Kim Phi ít nhiều đoán ra được chút suy nghĩ của công chúa Lộ Khiết, niệm tình Băng Nhi từng cứu mạng bản thân, cũng vì đánh tan suy nghĩ quá phận của công chúa Lộ Khiết, Kim Phi trực tiếp nói: “Điện hạ, cô không cần trách mắng Băng Nhi cho dù cô ta không nói điều gì thì đây cũng là giới hạn của ta!

Ta quả thật cảm kích hai người nhưng không thể nào lấy tương lai của người dân Đại Khang để báo đáp các cô.”

“Ta hiểu, ta cũng không mong mỏi tiên sinh thái quá như vậy, chỉ là hy vọng tiên sinh có thể thương hại cho dân du mục con đường sống.”

Công chúa Lộ Khiết đỏ mắt nói: “Chỉ cần tiên sinh đồng ý điều kiện gì ta cũng có thể đồng ý!”

Nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy, xém chút nữa Kim Phi đã trực tiếp nói ra điều kiện của mình.

Nhưng trước đó y ở thành Du Quan và Đông Hải đã thử thăm dò đàm phán với công chúa hai lần, đáng tiếc đều thất bại.

Lại thêm lúc trước Cửu công chúa đã dặn dò rõ nhiệm vụ lần này y đến chính là thăm dò công chúa Lộ Khiết, cho công chúa Lộ Khiết chút hy vọng nhưng đừng đàm phán.

Ngay sau đó Kim Phi nói: “Điện hạ, hôm nay ta đến thăm cô, chuyện đàm phán cô vẫn là đi đến viện Khu Mật nói chuyện với bệ hạ đi!”

Công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói như vậy, sắc mặt lập tức tối sầm.

Nếu như viện Khu Mật đồng ý bàn với cô ta thì có cần đến ngã ba đường giả vờ vô tình gặp được Kim Phi không?

Vì vậy công chúa Lộ Khiết cho rằng Kim Phi đang trả lời qua loa với cô ta, nước mắt lập tức rơi xuống.

“Kim tiên sinh, ta biết chỗ khó của ngài, ta cũng không xin ngài bây giờ đồng ý gì với ta chỉ xin ngài có thể cho cơ hội chúng ta ngồi xuống đàm phán, đừng từ chối ta nữa, có được không?”

Công chúa Lộ Khiết nói xong lại cúi người quỳ xuống sàn.

Thảo nguyên quá gần phía Bắc rồi, mùa hè tương đối ngắn cho dù bây giờ đàm phán thành công, Kim Phi bắt đầu chuẩn bị dệt lông dê, đến mùa đông cũng không chắc sẽ kịp.

Nếu như viện Khu Mật kéo dài cô ta thêm mấy tháng, năm nay không biết lại phải lạnh và chết đói bao nhiêu người.

Vì vậy bây giờ công chúa Lộ Khiết thật sự gấp rồi, cũng cảm thấy hối hận không thôi với hành vi cố chấp với Kim Phi lúc trước.

Nếu như ban đầu ở thành Du Quan, khi Kim Phi đề ra mua bán, cô ta đồng ý thì sao có chuyện bây giờ chứ?

Kim Phi nhìn Lộ Khiết, lại quay đầu nhìn Băng Nhi, Sương Nhi và Châu Nhi, khuôn mặt bất lực.

Công chúa Lộ Khiết đang giận Băng Nhi, Kim Phi và Sương Nhi lại không quen, gọi bọn họ đến đỡ cũng không thích hợp.

Hơn nữa công chúa Lộ Khiết quỳ liên tục hai lần rồi, bất kể có tâm hay là vô tâm, nên xem hay không nên xem, Kim Phi cũng xem hết rồi.

Vì vậy y không kêu người đến đỡ công chúa Lộ Khiết nữa mà là hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn sang bên cạnh nói: “Điện hạ, điều khác ta không có cách hứa với cô nhưng ta sẽ gọi viện Khu Mật nhanh chóng nói chuyện với cô!”

Nói xong, Kim Phi cầm giấy bút trên bàn, viết một tờ giấy: “Cô cầm tờ giấy này, bất cứ lúc nào có thể đến tìm Thiết Thế Hâm, ông ta sẽ sắp xếp chuyện tiếp theo.”

“Đa tạ Kim tiên sinh!”

Công chúa Lộ Khiết nghe xong vô cùng vui mừng.

Cô ta từ sớm đã nghe danh của Thiết Thế Hâm.

Nếu như nói Kim Phi chỉ kêu cô ta đến viện Khu Mật có thể là qua quýt cô ta nhưng Thiết Thế Hâm là người phụ trách của viện Khu Mật, Kim Phi kêu cô ta tìm Thiết Thế Hâm vậy thì chứng tỏ có ý đàm phán.

Khi Kim Phi đưa tờ giấy cho công chúa Lộ Khiết nhìn thấy áo lụa ở sau lưng cô ta xuất hiện một vết máu, biết là vết thương của cô ta do quỳ xuống mới thấm máu, nên nói với Sương Nhi: “Vết thương của điện hạ thấm máu rồi, các ngươi nhanh chóng xử lý đi!”

Nói xong y lại nhìn sang công chúa Lộ Khiết: “Ta không làm phiền nữa, qua hai ngày nữa đến thăm cô!”

Có thể có được kết quả bây giờ, công chúa Lộ Khiết đã tương đối mãn nguyện rồi, vì thế gật đầu nói: “Vậy ta không tiễn tiên sinh nữa!”

“Đừng tiễn nữa, nghỉ ngơi đi muốn ăn gì kêu Băng Nhi nói với ta, ta sẽ kêu Hạ Nhi chuẩn bị!” Kim Phi xua tay, dẫn theo Châu Nhi rời đi.

Công chúa Lộ Khiết nhìn bóng dáng của Kim Phi lại nhìn Băng Nhi đang quỳ trên mặt đất một cái, lộ ra sự suy tư.

Trước khi Kim Phi rời đi còn cố ý nhắc Băng Nhi, còn nói để Băng Nhi đi tìm y, lẽ nào là nhìn trúng Băng Nhi rồi?

Thật ra Kim Phi cũng chỉ là không muốn đợi sau khi y đi thì công chúa Lộ Khiết tức giận với Bắng Nhi, trừng phát Băng Nhi vì vậy mới nói thêm một câu, sao có thể ngờ được công chúa Lộ Khiết sẽ nghĩ nhiều như thế?

Điều càng khiến y không ngờ tới, y tưởng rằng công chúa Lộ Khiết cho dù có gấp đàm phán cũng phải đợi đến khi vết thương gần hồi phục hết mới đi, kết quả Kim Phi vừa về nơi ở không bao lâu đã nghe nói công chúa Lộ Khiết đến viện Khu Mật rồi.

Chuyện đàm phán không phải sở trường của bản thân, Kim Phi cũng không đi.

Trong viện Khu Mật, công chúa Lộ Khiết cầm giấy của Kim Phi như ý nguyện gặp được Thiết Thế Hâm.

Điều khiến cô ta ngạc nhiên hơn chính là Thiết Thế Hâm dẫn cô ta đến Ngự Thư phòng, gặp được Cửu công chúa.

Lúc đó công chúa Lộ Khiết đã ý thức được, Kim Phi đến thăm dò bản thân e rằng chính là do Cửu công chúa sắp xếp.

Nhưng mà cho dù như vậy có thể ở Ngự Thư Phòng gặp được Cửu công chúa, công chúa Lộ Khiết đã rất mãn nguyện rồi.

Khi công chúa Lộ Khiết đi vào, Cửu công chúa đang phê duyệt tấu chương, nghe thấy có người vào, Cửu công chúa chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó vừa viết vừa nói: “Cô ngồi ở đó trước đi, trẫm xem xong phần tấu chương này, chúng ta nói tiếp!”

“Được!” Công chúa Lộ Khiết gật đầu, đi theo Thiết Thế Hâm ở bên cạnh.
Chương 1702: Đồng ý

“Điện hạ, người đợi ở đây một lát, ta còn có việc phải đi trước!”

Thiết Thế Hâm đưa công chúa Lộ Khiết đến bên bàn trà rồi vội vã rời đi.

Không phải ông ta cố ý bỏ mặc công chúa Lộ Khiết, mà là viện Khu Mật vẫn còn một đống việc cần phải làm, mỗi ngày Thiết Thế Hâm đều làm việc đến tận khuya, thực sự không có thời gian ở đây đợi cùng với công chúa Lộ Khiết.

Nhưng Cửu công chúa cũng không để công chúa Lộ Khiết phải đợi quá lâu, xem xong tấu chương bèn đi đến.

“Lộ Khiết bái kiến bệ hạ!”

Công chúa Lộ Khiết quy củ hành lễ với Cửu công chúa.

Cô ta vẫn luôn là viên minh châu trên thảo nguyên, nhưng ở trước mặt vị Nữ đế đầu tiên trong lịch sử này, công chúa Lộ Khiết không khỏi cảm thấy hơi mặc cảm.

“Trong những ngày tới Kim Xuyên này, Lộ Khiết đã thấy được sự phát triển của Kim Xuyên, bệ hạ thật có tài cai trị đất nước!”

Lộ Khiết nửa thật nửa giả nịnh bợ, kết quả còn chưa nói xong thì đã bị Cửu công chúa ngắt lời.

“Thời gian của trẫm khá ít, nên đừng nói những lời khách sáo này.” Cửu công chúa xua tay nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!”

Cửu công chúa sao có thể không biết mục đích mà Lộ Khiết tới đây cơ chứ? Chẳng qua cô ấy muốn Lộ Khiết tự nói ra điều kiện đàm phán mà thôi.

Công chúa Lộ Khiết cũng hiểu dụng ý của Cửu công chúa, lúc trước so tài với Cửu công chúa, cũng bởi vì điều này.

Kết quả của trận so tài là cô ta đã thua.

Nếu đã thua mà cứ tiếp tục tỏ ra dè dặt thì thật không hay.

Thế là công chúa Lộ Khiết nói thẳng: “Ta muốn thay mặt cho Đông Man đàm phán với Đại Khang!”

“Không, cô không thay mặt nổi cho Đông Man!” Cửu công chúa lắc đầu.

Hiện giờ Đông Man vô cùng hỗn loạn, nhân mã dưới trướng công chúa Lộ Khiết ở thế lực khắp nơi có lẽ còn không xếp được vào hàng thứ ba, mà dân du mục bằng lòng quy thuận công chúa Lộ Khiết chỉ là một số bộ lạc nhỏ yếu.

Những bộ lạc này thực sự không còn đường sống nữa nên mới bằng lòng tin tưởng, buộc lòng quy thuận công chúa Lộ Khiết.

Bởi vì khi những bộ lạc nhỏ như bọn họ quy thuận bộ lạc lớn thì bọn họ sẽ trở thành bia đỡ đạn trong cuộc hỗn chiến ở các phe.

Không ai muốn trở thành bia đỡ đạn, công chúa Lộ Khiết đã hứa sẽ đối xử bình đẳng với tất cả bộ lạc, trên thực tế, công chúa Lộ Khiết cũng đã cố gắng hết sức làm như vậy nên những bộ lạc nhỏ này mới bằng lòng quy thuận.

Thật ra những bộ lạc nhỏ này liên minh rất lỏng lẻo, Thiết Thế Hâm và nhiều đại thần đều không mấy coi trọng bọn họ.

Nhưng Kim Phi và Cửu công chúa cảm thấy, nếu đã là nâng đỡ, thì nên nâng đỡ tổ chức có một ít thực lực, chứ không phải là tổ chức có thực lực nhất.

Nếu đối phương đã là liên minh bộ lạc cường đại nhất trên thảo nguyên thì sẽ rất khó để kiểm soát.

Lời của Cửu công chúa vô cùng sắc bén, giống như một mũi đao nhọn đâm vào trong tim công chúa Lộ Khiết.

Nhưng cô ta cũng biết những gì mà Cửu công chúa nói là sự thật, thế là nói: “Vậy ta thay mặt liên minh bộ lạc nhỏ chúng ta, tới để đàm phán với Đại Khang!”

“Đàm phán cái gì?” Cửu công chúa tiếp tục giả vờ hồ đồ.

“Ta muốn tiến hành buôn bán với Đại Khang.”

“Các người có gì có thể buôn bán được với chúng ta?”

“Không phải lúc trước tiên sinh muốn thu mua lông cừu da cừu của thảo nguyên ta sao, bọn ta có thể cung cấp…”

“Cô cũng nói rồi, đó là lúc trước!” Cửu công chúa lần nữa ngắt lời công chúa Lộ Khiết: “Lúc đó các người không đồng ý, vì vậy chúng ta đã chuẩn bị căn cứ nuôi dưỡng dê cừu ở khu vực Yến Vân. Số dê cừu mà Đảng Hạng các người bồi thường đều được nuôi dưỡng ở đó.”

Chuyện này không phải do Cửu công chúa nói bậy mà thực sự là có chuyện này.

Kim Phi vẫn luôn tin rằng cầu người không bằng cầu mình, khi đó sau khi công chúa Lộ Khiết từ chối cuộc đàm phán của y, Kim Phi đã thương lượng với Cửu công chúa chuẩn bị một số căn cứ chăn nuôi ở mười sáu châu Yến Vân.

Sau khi Đông Man và Đảng Hạng chia cắt mười sáu châu Yến Vân, gần như đã diệt sạch người Hán, đất đai gần như bị bỏ hoang toàn bộ, trở thành một vùng đồng cỏ rộng lớn, đây chính là khu trang trại tự nhiên.

Sau khi Đông Man và Đảng Hạng thua trận, hai nước đã bồi thường rất nhiều ngựa dê cừu.

Ngựa chiến được vận chuyển về Xuyên Thục để làm vật cưỡi, dê cừu thì được đưa vào bên trong căn cứ chăn nuôi.

“Dê bò cần có thời gian để sinh sản, mà Kim tiên sinh từng nói có càng nhiều lông cừu càng tốt.” Công chúa Lộ Khiết nói.

“Vậy các người muốn gì?” Cửu công chúa hỏi.

“Lương thực, dược liệu, vải vóc, đồ sắt, cái gì cũng được. Nếu bệ hạ và Kim tiên sinh bằng lòng dạy chúng ta cách dệt lông cừu thì càng tốt!”

Công chúa Lộ Khiết càng nói, giọng nói cũng ngày càng nhỏ đi.

Bản thân cô ta cũng cảm thấy những yêu cầu này hơi quá đáng.

Nhưng nhớ tới ánh mắt kỳ vọng của những dân du mục khi mà mình rời đi, công chúa Lộ Khiết biết mình đã không còn đường lui nữa rồi.

Cô ta cắn môi, tiếp tục nói: “Ta biết, Đông Man chúng ta là mảnh đất nghèo nàn, không có thứ gì đáng để trao đổi, bệ hạ ngài ra giá đi, chỉ cần cho dân du mục một con đường sống, bất kì điều kiện gì ta cũng đều có thể đồng ý!”

“Có thực là việc gì cũng có thể đồng ý không?” Cửu công chúa hỏi.

“Đúng vậy!” Công chúa Lộ Khiết không chút do dự gật đầu.

“Nếu nói như vậy thì cũng không phải là không được.” Cửu công chúa khẽ gật đầu, sau đó nói: “Thậm chí ta còn có thể giúp cô trở thành nữ vương đầu tiên trên thảo nguyên!”

Công chúa Lộ Khiết nghe xong, đồng tử khẽ co lại.

Là phụ nữ, nói cô ta không hâm mộ Cửu công chúa thì chính là giả.

Cô ấy chính là vị Nữ đế đầu tiên trong lịch sử đấy!

Nhưng công chúa Lộ Khiết chưa bao giờ dám hy vọng điều đó, bởi vì địa vị của người phụ nữ trên thảo nguyên còn thấp hơn cả Trung Nguyên. Nếu cô ta muốn làm Nữ vương, sợ rằng những người đàn ông trong các bộ lạc nhỏ đã quy thuận cô ta đều sẽ không đồng ý.

Đến lúc đó liên minh bộ lạc nhỏ có thể sẽ trực tiếp tan rã!

Hơn nữa cô ta từng đọc qua một câu nói trên nhật báo Kim Xuyên, nói rằng thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí, những thứ càng miễn phí thì sẽ càng đắt.

Cửu công chúa không thể nào lại vô duyên vô cớ giúp đỡ cô ta.

Muốn làm Nữ vương, sợ rằng cái giá phải bỏ ra sẽ vô cùng lớn!

Cho nên trong lòng công chúa Lộ Khiết không có bất kì sự kinh ngạc hay vui mừng nào, cô ta dò hỏi: “Xin hỏi bệ hạ muốn ta làm gì?”

“Hai chuyện.” Cửu công chúa duỗi một ngón tay ra: “Thứ nhất, gả cho phu quân!”

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, không khỏi nhìn Cửu công chúa bằng ánh mắt kinh ngạc.

Thực ra khi cô ta vừa nói sẽ đồng ý bất kì điều kiện gì, còn muốn nói thêm rằng bao gồm cả bản thân cô ta, nhưng lời vừa đến miệng thì lại nuốt vào.

Bởi vì lúc trước Kim Phi rõ ràng đã từ chối, nói nữa chính là tự hạ nhục chính mình.

Hơn nữa Cửu công chúa là vợ của Kim Phi, ở trước mặt Cửu công chúa nói muốn gả cho Kim Phi, đây không phải là đang khiêu khích một cách rõ ràng hay sao?

Cho nên công chúa Lộ Khiết mới không đề cập đến chuyện này.

Ai ngờ Cửu công chúa lại tự nhắc đến.

Công chúa Lộ Khiết cắn môi, cúi đầu nói: “Lần trước ta đã từng đề cập đến chuyện này, nhưng Kim tiên sinh đã từ chối rồi…”

“Phu quân có đồng ý hay không, cô không cần phải lo. Trẫm hỏi cô, cô có bằng lòng hay không?” Cửu công chúa truy hỏi.

Công chúa Lộ Khiết cũng không phải kẻ ngốc, lúc này đã hiểu ra dụng ý của Cửu công chúa.

Cô ta gả cho Kim Phi, vậy thì sẽ là người nhà họ Kim rồi, con của mình cũng sẽ là người Trung Nguyên.

Cửu công chúa giúp đỡ cô ta lên làm vua, nếu cô ấy thực sự làm được, vậy đợi sau này khi mình truyền ngôi vua cho con thì đồng nghĩa với việc giao luôn cả chính quyền cho Đại Khang!

Rốt cuộc có nên đồng ý hay không đây?
Chương 1703: Phổ biến

Mặc dù ban đầu công chúa Lộ Khiết đề nghị muốn gả cho Kim Phi, nhưng cô ta chỉ muốn ở bên cạnh Kim Phi, để thổi gió bên gối, cố gắng tìm vài lợi ích cho Thảo Nguyên.

Bây giờ Cửu công chúa bảo cô ta gả cho Kim Phi, còn muốn nâng cô ta lên làm nữ vương, rõ ràng là muốn thông qua biện pháp này để cướp chính quyền của Thảo Nguyên.

Mặc dù hai người đều muốn cô ta gả cho Kim Phi, nhưng mục đích và kết quả hoàn toàn khác nhau!

Trong lúc nhất thời, công chúa Lộ Khiết cũng không biết phải lựa chọn như thế nào.

Cửu công chúa thấy công chúa Lộ Khiết vẫn chậm chạp chưa cho câu trả lời, không nhịn được nói: “Nếu cô chưa nghĩ ra, thì đợi nghĩ kỹ rồi nói với trẫm!”

Nói xong cô ấy định đứng dậy rời đi.

Công chúa Lộ Khiết đứng dậy theo, hỏi: “Nếu ta đồng ý, bệ hạ sẽ cho chúng ta bao nhiêu lương thực, vải vóc, dược liệu và đồ sắt?”

“Trung Nguyên chúng ta không biết mỗi ngày có bao nhiêu người dân chết đói, nên không thể cứ đưa lương thực, dược liệu, vải vóc cho các cô được.” Cửu công chúa thẳng thắn từ chối yêu cầu của công chúa Lộ Khiết.

Sau đó cô ấy lại nói thêm một câu: “Nếu cô đồng ý, trẫm có thể bảo phu quân tạm thời dỡ bỏ lệnh phong tỏa Bột Hải, sau đó cung ứng cho các cô một đoàn tàu đánh cá, cô có thể cho người của mình đi đánh cá, có thể đánh được bao nhiêu, thì việc đó còn phụ thuộc vào các cô!

Ngoài ra, trẫm có thể thương lượng với phu quân, thành lập một tòa xưởng dệt ở phía Bắc thành Du Quan, các cô cung cấp lông dê, dệt ra thành phẩm, thì các cô sẽ hưởng một nửa!

Còn dược liệu và đồ sắt, cô quay về viết một tờ danh sách, chỉ cần không quá xa xỉ, trẫm có thể chuẩn bị cho cô!”

Thấy Cửu công chúa nói vậy, hai mắt công chúa Lộ Khiết sáng lên.

Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, nếu Cửu công chúa cứ thế mà cung cấp lương thực cho bọn họ, thì sau khi ăn xong, cũng chưa chắc có tiếp, nhưng nếu Cửu công chúa chịu cung cấp tàu đánh cá cho bọn họ, thì bọn họ có thể ra biển đánh cá.

Trước kia người Đông Man không quá chú trọng đến biển cả, cho đến khi công chúa Lộ Khiết gặp được đội đánh bắt ở Đông Hải, mới hiểu được người Đông Man đã sai rồi.

Hóa ra trong đại dương có thể có nhiều cá như vậy, chẳng qua trước kia người Đông Man không biết cách đánh bắt cá mà thôi.

Thật ra thì không riêng gì người Đông Man, mà trước kia kỹ thuật đánh bắt và lưới đánh cá của ngư dân Đông Hải vô cùng lạc hậu, phải cho đến khi Kim Phi cải tiến lưới đánh cá và tàu đánh cá, còn dạy cho họ biết mối quan hệ giữa các dòng hải lưu và đàn cá, đồng thời cũng cử ca-nô đi tìm lũ cá, thu hoạch của đội đánh bắt mới càng ngày càng lớn.

Nếu Cửu công chúa thật sự sẵn lòng cung cấp tàu đánh cá, vậy công chúa Lộ Khiết cũng có thể bắt chước mô hình của trấn Ngư Khê, thành lập đội đánh bắt ở Đông Man, xây dựng xưởng cá muối, như vậy có thể giải quyết vấn đề về khẩu phần lương thực của phần lớn dân du mục.

Hơn nữa muối cá cần rất nhiều muối, việc vận chuyển cá muối vào trung tâm Thảo Nguyên, cũng sẽ giải quyết được vấn đề thiếu muối.

Đội đánh bắt có thể giải quyết về vấn đề khẩu phần lương thực của một vài bộ phận, xưởng dệt có thể cung cấp vải vóc, giải quyết vấn đề giữ ấm.

Mặc dù Cửu công chúa yêu cầu bọn họ phải cung cấp lông dê, nhưng trước đó rất ít người đi thu thập lông dê, hầu như đều rơi tự nhiên.

Giao cho xưởng dệt của Đại Khang, có thể thu về một nửa thành phẩm, công chúa Lộ Khiết đã rất hài lòng.

Kết quả cô ta cắn răng, gật đầu đồng ý nói: “Được, ta đồng ý!”

Dựa theo yêu cầu gả cho Kim Phi của Cửu công chúa, có lẽ sẽ mang đến phiền phức cho Đông Man nhưng nếu không đồng ý Cửu công chúa, các bộ lạc liên minh nhỏ của cô ta sợ rằng đến cả mùa đông năm nay cũng không chống đỡ nổi!

Chuyện sau này thì để sau này hãy nói, trước hết phải giải quyết vấn đề sống còn của dân du mục thì mới có thể nói đến những vấn đề khác.

Không có người, những thứ khác đều là hư vô.

“Cô đừng đồng ý vội, yêu cầu thứ hai trẫm còn chưa nói mà!”

Cửu công chúa giơ một ngón tay lên: “Điều kiện thứ hai của trẫm là Đông Man phải sáp nhập vĩnh viễn vào Đại Khang!”

“Cái gì cơ?” Công chúa Lộ Khiết cảnh giác hỏi.

“Ý là sau này Đông Man sẽ trở thành một châu của Đại Khang, chờ sau khi trẫm giúp cô bình định Đông Man, cô không chỉ là vua của Đông Man, mà còn là châu mục Đông Man của Đại Khang!”

Cửu công chúa nói: “Nếu cô đồng ý, trẫm sẽ giúp các cô xây dựng trường học ở Thảo Nguyên, học chữ Hán, mỗi lần chinh phạt một bộ lạc, trẫm cũng sẽ xây dựng trường học, giáo hóa dân du mục!”

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, giống hệt mèo bị dẫm phải lông, giọng nói thay đổi: “Không thể nào!”

Vừa rồi cô ta chỉ cảm thấy Cửu công chúa muốn thông qua đứa bé của cô ta và Kim Phi khống chế Đông Man, ai mà biết Cửu công chúa lại muốn nuốt chửng Đông Man!

Đến bây giờ công chúa Lộ Khiết mới hiểu, Cửu công chúa cho phép cô ta trở thành nữ vương của vua Đông Man, nhưng không cho phép cô ta trở thành nữ đế!

Trước đây Đông Man là một quốc gia ngang hàng với Đại Khang, bây giờ Cửu công chúa muốn biến Đông Man thành một châu của Đại Khang, địa vị hai bên lập tức từ ngang hàng trở thành cấp trên và cấp dưới.

Đây là điều mà công chúa Lộ Khiết không thể chấp nhận!

“Kỳ thật trẫm không ngại nói cho cô biết, phu quân đã sớm nói với trẫm rồi, bất kể là người Đông Man các cô, hay người Đảng Hạng, Thổ Phiên, cũng sẽ phải trở thành một châu của Đại Khang, nếu các cô lựa chọn hợp tác, vậy chúng ta sẽ thân thiết hơn chút, nếu các cô không chịu hợp tác cũng chẳng sao, vậy thì đánh đi, đánh đến khi nào các cô chịu hợp tác thì thôi!”

Cửu công chúa nhàn nhạt nói: “Nếu đánh xong mà các cô vẫn không chịu hợp tác, vậy thì chết hết đi, trẫm điều động người từ Trung Nguyên sang là được!”

Giọng nói của Cửu công chúa không lớn, nhưng vô cùng kiên quyết.

Công chúa Lộ Khiết không chỉ nghiên cứu tài liệu về Kim Phi, mà còn nghiên cứu tài liệu liên quan đến Cửu công chúa, nên biết tính tình của cô ấy.

Cửu công chúa chính là điển hình của tư tưởng nữ đế, xem trọng lâu dài và địa vị của mình trong sử sách.

Có lẽ Kim Phi sẽ không làm ra chuyện tàn sát dân du mục, nhưng chắc chắn Cửu công chúa có thể làm được!

Bởi vì cám dỗ của việc nhét Đông Man vào bản đồ Đại Khang, quá lớn so với Cửu công chúa!

Đến lúc đó sử sách sẽ ghi cô ta phạm vào trọng tội với người Đông Man, nhưng sẽ ghi cô ấy có công khai khoang lãnh thổ.

Trên đời không có đồng cảm thực sự, khi con cháu nhìn thấy đoạn lịch sử này, đại khái sẽ khen Cửu công chúa có tài năng và mưu lược, nhưng chẳng ai quan tâm đến việc khi đó Đông Man bị tổn hại gì.

Loại chuyện này, bất kể là trong lịch sử đời trước của Kim Phi hay trong lịch sử của thế giới này đều rất phổ biến.

Ví dụ như vị hoàng đế nào đó ở đời trước của Kim Phi, mọi người đề biết ông ta đã từng mở rộng bản đồ quốc gia, nhưng rất ít người quan tâm đến việc quân đội của ông ta ở Trung Nguyên đã tàn sát bao nhiêu người trong thành, giết chết bao nhiêu người dân vô tội!

Nếu là Đại Khang trước kia, công chúa Lộ Khiết nghe Cửu công chúa nói vậy, nhất định sẽ cảm thấy cô ấy không biết tự lượng sức mình.

Nhưng bây giờ cô ta không thể nghĩ như vậy nữa.

Cô ta đã tận mắt chứng kiến sự phát triển của Đông Hải và Kim Xuyên, cô ta tin chỉ cần Kim Phi và Cửu công chúa có thời gian, bọn họ có thể đưa Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên sáp nhập vào bản đồ của mình.

Công chúa Lộ Khiết nghĩ đến cảnh Cửu công chúa hạ lệnh cho đại quân tiến về phía Bắc, bỗng nhiên không rét mà run.

Nhưng nếu cô ta thật sự đồng ý với Cửu công chúa, biến Đông Man thành một châu của Đại Khang, vậy thì cô ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đông Man.

Cho nên công chúa Lộ Khiết bắt đầu cảm thấy do dự.
Chương 1704: Khó lựa chọn

Sức mạnh quốc gia hiện tại của Đại Khang quá yếu, nếu không sử dụng vũ khí cũng có thể giải quyết được vấn đề của Đông Man, dù có là giải quyết tạm thời đi nữa Cửu công chúa cũng bằng lòng thử một lần.

Bởi vì vậy, cô ấy vẫn luôn tự kiềm chế giọng điệu của mình.

Không ai có thể hoàn toàn đồng cảm với người khác cả, có thể thỉnh thoảng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và cân nhắc mọi việc cũng đã rất hiếm thấy rồi.

Cửu công chúa chính là người như vậy.

Nhìn thấy công chúa Lộ Khiết vẫn còn do dự, có lẽ Cửu công chúa đã nhận ra được nỗi lo lắng của cô ta nên quay lại hỏi: “Lộ Khiết, khi nhìn thấy cô liều mình cứu phu quân, hôm nay trẫm sẽ nói với cô những lời thật lòng, sau khi cô nghe xong hãy suy nghĩ thật kỹ.”

"Bệ hạ, mời nói!"

Công chúa Lộ Khiết nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nhìn về phía Cửu công chúa.

“Nói thật với cô, thật ra trẫm không đồng ý việc đàm phán với bên cô cho lắm, bởi vì chỉ có đất nước được xây dựng bằng gươm thật kiếm thật mới ổn định nhất, kiểu đàm phán giành lấy giang sơn này chắc chắn sẽ có vô số rắc rối!”

Cửu công chúa nói: “Cho nên theo ý của trẫm thì trước hết sẽ trấn thủ thành Du Quan, cầm chân các ngươi ở bên ngoài là được. Đợi đến khi trẫm bình định được Trung Nguyên, khôi phục được sức mạnh quốc gia, nếu các ngươi vẫn chưa chịu đầu hàng, vậy ta sẽ đánh đến khi nào các ngươi hoàn toàn đầu hàng, nếu các ngươi vẫn không phục thì cứ giết từng người một, sau đó cho người dân Trung Nguyên di cư quá đó!

Trẫm tin rằng, chỉ cần có đất đai đầy đủ, chỉ mấy năm thôi dân số sẽ có thể khôi phục!

Nhưng phu quân ta lại trách trời thương dân, chàng ấy cứ nói Đông Man cũng nói tiếng Hán, tổ tiên của rất nhiều người Đông Man đều là người dân đã chạy nạn từ Trung Nguyên sang vào nhiều năm trước, người Đông Man và người Trung Nguyên thực ra là người chung một cội, chàng ấy không muốn thấy người Đông Man máu chảy thành sông, cũng không muốn người dân Đại Khang lại phải chịu đựng khổ đau của chiến tranh. Do đó chàng ấy vẫn luôn muốn giải quyết vấn đề thông qua chuyện hợp tác, thực ra trẫm không thể cưỡng lại được nên mới để cho chàng ấy thử một chút!”

Nghe thấy Cửu công chúa nói thế, công chúa Lộ Khiết khẽ cắn môi một cái.

Cô ta đã từng nghiên cứu cẩn thận các tài liệu về Kim Phi, nên biết rõ Cửu công chúa không hề nói dối, Kim Phi thực sự có cái tính trách trời thương dân này.

Thật ra, có rất nhiều chuyện Kim Phi đã làm nếu đặt dưới góc nhìn của các chính trị gia trưởng thành thì chúng không có lợi ích gì, nhưng y vẫn làm chúng.

Bởi vì chỉ có làm như thế mới có lợi cho người dân.

Cửu công chúa thấy công chúa Lộ Khiết không nói gì thì nói tiếp: “Trẫm biết là cô đang lo sợ rằng người dân Đông Man sẽ gọi cô là kẻ phản bội, sợ để lại vết nhơ trong sử sách, nhưng trẫm có thể nói rõ cho cô biết rằng, chấp nhận đề nghị của trẫm chính là lựa chọn chính xác nhất của cô!”

“Tại sao?” Công chúa Lộ Khiết hỏi ngược lại.

“Bởi vì sau khi trẫm đã bình định xong Trung Nguyên, muốn bình định Đông Man, Đảng Hạng hay Thổ Phiên các cô cũng dễ như trở bàn tay!”

Cửu công chúa tự tin nói: “Cô đã đến Đại Khang nhiều ngày như vậy, ắt hẳn cũng biết những lời này của trẫm cũng không phải là sự kiêu ngạo mù quáng!”

Công chúa Lộ Khiết lại im lặng.

Đúng vậy, Kim Xuyên thực sự đã phát triển quá nhanh, nếu Cửu công chúa thật sự đợi đến khi bình định được Trung Nguyên rồi đánh tới Đông Man, Đông Man sẽ không có bất kỳ cửa thắng nào.

“Vậy nên, bình định Đông Man là việc bắt buộc phải làm, nếu cô thực sự thương xót dân du mục trên cao nguyên như những gì cô đã nói, thì hợp tác với trẫm hợp tác ngay bây giờ là lựa chọn sáng suốt nhất, cũng là lựa chọn có lợi cho dân du mục nhất!”

Cửu công chúa nói tiếp: “Đúng rồi, phu quân có câu này rất hay, nay trẫm sẽ nói lại với cô!”

“Câu gì?” Công chúa Lộ Khiết hỏi lại theo bản năng.

“Sử sách là một trong các chiến lợi phẩm của kẻ chiến thắng!”

Cửu công chúa nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài, để lại công chúa Lộ Khiết đang sững sờ đứng đó.

Hiện tại, trong đầu cô ta toàn là câu: ‘Sử sách là một trong các chiến lợi phẩm của kẻ chiến thắng.’

Đúng vậy, sử sách do người chiến thắng viết, tất nhiên nó sẽ viết những gì có lợi nhất cho kẻ chiến thắng.

Nói trắng ra, việc sử sách đánh giá cô ta như thế nào không phụ thuộc vào những gì cô ta đã làm, mà là ở việc Cửu công chúa muốn sử sách viết như thế nào về việc này.

Tất nhiên, dân gian cũng sẽ ghi lại nó nhưng đó cũng chỉ là dã sử.

Hơn nữa, Cửu công chúa cũng nói rất có lý, đánh giá theo tình hình hiện tại, lựa chọn đầu hàng ngay bây giờ chính là lực chọn có lợi nhất cho dân du mục thảo nguyên bọn họ.

Vì nếu có thể hợp tác với Kim Xuyên sớm hơn một ngày, là có thể lấy được vật liệu sớm hơn một ngày, sẽ có nhiều người dân du mục còn sống hơn.

Ngay cả khi cô ta không chọn đầu hàng đi nữa, đợi đến khi Kim Phi và Cửu công chúa bình định xong Trung Nguyên, họ nhất định sẽ ra tay với Đông Man.

Đông Man vẫn sẽ bị chinh phục.

Chỗ khác biệt duy nhất là sẽ có rất nhiều người dân Đông Man sẽ chết đi vì cái rét và cái đói, đến khi quân Thục tiến đánh sẽ lại có thêm một lượng lớn người chết đi nữa.

Nhưng nếu hiện tại cô ta lựa chọn đầu hàng, chẳng phải là quá nhu nhược rồi sao?

Giờ phút này, công chúa Lộ Khiết còn lo lắng hơn cả lúc nãy.

Cuối cùng, công chúa Lộ Khiết nhìn về phía bóng lưng của Cửu công chúa rồi nói: “Chuyện này cực kỳ quan trọng, xin bệ hạ hãy cho ta thêm một ít thời gian để suy nghĩ thật kỹ!”

“Được, cô cứ từ từ suy nghĩ đi!” Cửu công chúa cũng không quay đầu lại: “Cô cứ tự nhiên, trẫm không tiễn!”

“Mời đi bên này!”

Châu Nhi chặn công chúa Lộ Khiết lại, hạ lệnh đuổi khách.

Công chúa Lộ Khiết rời khỏi ngự thư phòng với vẻ mặt đầy lo lắng.

Khi đi đến cửa viện Khu Mật, cô ta tình cờ gặp Quan Hạ Nhi và A Liên.

Tay A Liên đang cầm một con gà lôi.

Nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, Quan Hạ Nhi vội vàng kêu cô ta lại.

“Lộ Khiết muội muội, muội không ở trong phòng dưỡng thương đi, chạy đến đây làm gì vậy?”

“Ta đến tìm bệ hạ có vài việc.” Công chúa Lộ Khiết hỏi: “Tỷ đang định đi đâu vậy?”

“Không phải muội đang bị thương sao? Ta đến nhà ăn chọn hai con gà lôi hầm canh cho muội ăn!”

Quan Hạ Nhi chỉ hai con gà lộ trong tay A Liên: “Đúng rồi, muội đã ăn canh gà ta nhờ đương gia đưa đến cho muội chưa? Mùi vị nó thế nào, vừa ăn không?”

Thật ra Quan Hạ Nhi đến nhà ăn tìm gà lôi không phải vì một mình công chúa Lộ Khiết, mà còn là vì muốn hầm canh cho Bắc Thiên Tầm vừa sinh con xong ăn.

Nhưng hiện tại, Bắc Thiên Tầm không có ở đây nên Quan Hạ Nhi cũng không nhắc đến cô ấy, chỉ nói vì công chúa Lộ Khiết thôi.

Công chúa Lộ Khiết nào còn tâm trạng để ăn canh, nhưng cô ta cũng không nói thật mà đầy cảm động trả lời: “Canh của tỷ nấu rất ngon, thật sự cám ơn tỷ!”

Công chúa Lộ Khiết thật sự có hơi cảm động.

Làm thành viên trong hoàng thất, cô ta có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng trong hoàng thất lại không có tình thân.

Lúc này, cô ta lại nhận được sự quan tâm đến từ Quan Hạ Nhi.

Là một sự quan tâm chân thành không có bất kỳ ‘tạp chất’ nào khác.

Giờ phút này, công chúa Lộ Khiết chợt nghĩ ra một thứ... gả cho Kim Phi cũng không tệ lắm.

Mặc dù Cửu công chúa có hơi mạnh mẽ, nhưng Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương lại rất dễ gần, Kim Phi cũng rất coi trọng bọn họ.

Cô ta vẫn đang suy nghĩ về điều đó, Quan Hạ Nhi đã đi đến khoác lấy tay cô ta.

“Nếu đã đến đây rồi, chúng ta hãy về nhà nghỉ ngơi, ăn một bữa cơm, nào ăn xong ta sẽ đưa muội về!”

Nói rồi, cô ấy kéo công chúa Lộ Khiết đi ngay mà không nói gì thêm.

Công chúa Lộ Khiết cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nói rằng: “Vậy làm phiền tỷ rồi!”

“Đều là tỷ muội với nhau, phiền cái gì mà phiền?”

Nhà của Kim Phi không cách quá xa viện Khu Mật, hai người vừa trò chuyện vừa đi, rất nhanh đã đến nơi.

Họ vừa bước vào sân đã nhìn thấy Kim Phi và Nhuận Nương đang đứng trong sân, đang nghiên cứu guồng quay tơ.
Chương 1705: Xa lạ

“Nhuận Nương, mấy người đang làm gì đó?”

Quan Hạ Nhi lại gần hỏi.

Nhuận Nương và Kim Phi bấy giờ mới nghe thấy có người đến phía sau, quay ra nhìn thấy là công chúa Lộ Khiết, Nhuận Nương có vẻ hơi bất ngờ.

“Không phải ngày hôm qua tỷ tỷ nói guồng quay tơ có hơi trục trặc sao, khó được ngày đương gia trở về sớm, ta và đương gia cùng nhau xem guồng quay tơ của hai ta một chút.”

Nhuận Nương cũng từng đến thành Du Quan, tuy rằng không ra chiến trường, nhưng cũng chính mắt thấy cuộc chiến bảo vệ thành khi đó khốc liệt thế nào, cho nên cô ấy không có thiện cảm đối với người Đông Man.

Trước đây lúc gặp công chúa Lộ Khiết, tuy Nhuận Nương không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động chào hỏi với công chúa Lộ Khiết.

Bởi vì công chúa Lộ Khiết cứu Kim Phi, thái độ của Nhuận Nương với cô ta cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Trả lời Quan Hạ Nhi xong, cô ấy gật đầu với công chúa Lộ Khiết, xem như chủ động chào hỏi.

Công chúa Lộ Khiết hơi khom người đáp lễ: “Xin chào Kim tiên sinh, Nhuận Nương phu nhân!”

Kim Phi vẫn ngồi xổm bên cạnh guồng quay tơ, gật đầu xem như đáp lễ.

Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi tỏ thái độ lạnh nhạt, cảm thấy y không chu đáo ân nhân cứu mạng, không khỏi khuấy động không khí một chút: “Đương gia, chàng biết ta gặp được Lộ Khiết muội muội ở đâu không?”

Thật ra vừa rồi Kim Phi đã nhận được tin tức, biết công chúa Lộ Khiết đi tìm Cửu công chúa.

Nhưng để phối hợp với Quan Hạ Nhi, Kim Phi vẫn làm bộ không biết, hỏi: “Gặp ở đâu?”

“Ở cửa viện Khu Mật,” Quan Hạ Nhi trách: “Lộ Khiết cũng thật là, bị thương không chịu nghỉ ngơi, còn chạy lung tung khắp nơi!”

“Có chút việc gấp cần tìm bệ hạ nên đi qua đó, tỷ tỷ yên tâm, xong chuyện này, về sau ta sẽ không tùy tiện ra ngoài nữa!”

Công chúa Lộ Khiết nói xong, còn cố ý vô tình mà liếc nhìn Kim Phi.

“Lộ Khiết muội muội, vào nhà ngồi đi.”

Quan Hạ Nhi nói, định dìu công chúa Lộ Khiết vào nhà, nhưng công chúa Lộ Khiết lại lắc đầu: “Trong viện mát mẻ, ta muốn ngồi trong sân một lúc.”

Quan Hạ Nhi nghe vậy, vô thức nhìn thoáng qua phía sau công chúa Lộ Khiết.

Băng Nhi, Sương Nhi đều là cao thủ, tuy rằng Băng Nhi đã cứu Kim Phi, nhưng dù sao cũng là người Đông Man, hiện giờ Bắc Thiên Tầm và Châu Nhi lại không ở đây, lỡ như mấy người đó định làm gì Kim Phi thì ở đây không ai có thể ngăn được.

Cũng may nhân viên hộ tống đứng canh và công chúa Lộ Khiết cũng hiểu rõ vấn đề này, cho nên Băng Nhi, Sương Nhi không theo vào, chỉ có Giang Văn Văn và hai nhân viên hộ tống nữ đi theo sau công chúa Lộ Khiết.

Thấy vậy Quan Hạ Nhi cũng an tâm, cười chỉ vào cái ghế mây bên cạnh: “Vậy muội ngồi đây hóng mát, ta vào phòng bếp làm mấy món thức ăn, chuẩn bị xong thì chúng ta ăn cơm luôn!”

Phòng bếp vốn dĩ chính là địa bàn của Nhuận Nương, Quan Hạ Nhi vào phòng bếp, Nhuận Nương cũng tiện đứng đợi nên cũng đi theo vào phòng bếp bận việc.

Giang Văn Văn thấy thế, đỡ công chúa Lộ Khiết ngồi xuống ghế mây xong thì cũng dẫn theo hai nhân viên hộ tống nữ bước lùi ra sau, đứng chung với đội cận vệ của Kim Phi.

Vì thế trong viện chỉ còn lại Kim Phi và công chúa Lộ Khiết.

“Tiên sinh, sửa chữa guồng quay tơ mà ngài phải tự mình sửa sao?”

Công chúa Lộ Khiết lên tiếng trước.

Lúc trước nhìn thấy Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương thân tự xuống bếp nấu cơm, cô ta cũng đã rất bất ngờ rồi, lại thấy Kim Phi tự mình sửa guồng quay tơ thì lại càng ngạc nhiên hơn.

Là thành viên hoàng thất của Đông Man, cô ta quen biết quá nhiều quyền quý, cũng biết những người đó sống xa hoa lãng phí cỡ nào.

Thật đúng là lần đầu tiên cô ta thấy người như Kim Phi.

Với địa vị hiện tại của Kim Phi, có thể nói là người đứng đầu Xuyên Thục thậm chí Đại Khang, bất kể y sống xa hoa lãng phí thế nào thì công chúa Lộ Khiết cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lúc trước đọc tin thấy Kim Phi rước về hơn chục ngàn tiểu thiếp, thâm tâm công chúa Lộ Khiết còn cảm thấy Kim Phi đúng là đồ háo sắc chỉ thích chiếm hữu.

Nhưng sau khi vào Kim Xuyên, công chúa Lộ Khiết mới thực sự tìm hiểu ngọn nguồn của chuyện này, mới biết được thực tế không phải như vậy.

Lúc trước Kim Phi không ở Kim Xuyên, huyện lệnh Kim Xuyên định gây khó dễ cho làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi không nghĩ ra được cách khác, bị ép buộc bất đắc dĩ chỉ có thể dùng đến hạ sách này.

Sau khi Kim Phi trở về, trước tiên y đã tuyên bố ra ngoài rằng đã xóa bỏ hôn ước với các nữ công nhân, người nào muốn cũng có thể tự do gả chồng.

Kim Phi chưa từng lợi dụng hôn ước này để làm khó dễ nữ công nhân, ngược lại là mỗi lần đến núi Thiết Quán, đều bị nữ công nhân bạo gan đùa giỡn, còn luôn miệng nói Kim Phi là người đàn ông của họ, trêu đàn ông nhà mình thì không được gọi là quấy rối.

Có một lần Kim Phi cảm thấy mình là đàn ông không thể bị một đám nữ công nhân dọa thế được, lúc bị đùa giỡn thì cũng trả đòn hai lần và nói vài lời gay gắt, hy vọng dọa được các nữ công nhân.

Kết quả ngày hôm đó Kim Phi suýt chút nữa bị kéo vào ký túc xá, y sợ đến mức một thời gian dài không dám đi núi Thiết Quán, cho dù có việc nhất định phải đến đó, y cũng sẽ dẫn theo Quan Hạ Nhi đi cùng.

Quan Hạ Nhi nắm giữ một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng các nữ công nhân, chỉ khi Quan Hạ Nhi đi theo cô, các nữ công nhân mới kiềm chế.

Hiện giờ mức độ bảo mật của xưởng xà phòng thơm đã được nâng cao, các nữ công nhân có thể lên xuống núi bình thường, cũng có thể tự do thành gia lập nghiệp, không ít nữ công nhân tìm được anh chồng như ý, lần lượt lập gia đình.

Kim Phi thực sự không ngăn cản bất cứ ai, khi mỗi nữ công nhân kết hôn, Quan Hạ Nhi còn tặng bao lì xì cũng kha khá.

Trước kia công chúa Lộ Khiết chỉ biết Kim Phi tay nghề giỏi, biết đánh giặc, thông qua chuyện này, cô ta cũng có cái nhìn mới về nhân phẩm của Kim Phi.

Hôm nay lại thấy Kim Phi tự mình sửa chữa guồng quay tơ, đột nhiên cảm thấy càng quen biết Kim Phi lâu, càng hiểu về y thì lại càng thấy y xa lạ.

Kim Phi tiếp tục điều chỉnh guồng quay tơ, không ngẩng đầu lên nói: “Dù sao cũng chỉ là lúc nhàn rỗi mà thôi, cũng không phải chuyện phiền toái, chỉ cần điều chỉnh là được.”

Sau đó khung cảnh lại rơi vào im lặng.

Im lặng vài phút, công chúa Lộ Khiết lại lên tiếng, đi thẳng vào chủ đề: "Tiên sinh, ta vừa bàn bạc với Bệ hạ!"

Kim Phi vẫn không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, sau đó tùy ý hỏi: "Bàn thế nào rồi?"

Công chúa Lộ Khiết thở dài, trả lời: “Không thuận lợi lắm, bệ hạ yêu cầu chúng ta phải hoàn toàn thần phục Đại Khang, trở thành một châu của Đại Khang rồi mới chịu giúp đỡ Đông Man…”

Không biết là vì xấu hổ hay làm sao, công chúa Lộ Khiết không nói đến chuyện Cửu công chúa yêu cầu cô ta gả cho Kim Phi, cũng không nói muốn nâng đỡ cô ta làm nữ vương đầu tiên ở thảo nguyên, chỉ nói điều kiện thứ hai của Cửu công chúa.

Trùng hợp thay, Cửu Công chúa lại không đề cập tới vấn đề này khi đàm phán cùng Kim Phi.

Vì thế Kim Phi không hề nghi ngờ lời nói của công chúa Lộ Khiết.

Nghe xong lúc sau, y gật đầu: “Vậy cô trả lời thế nào?”

“Việc này rất quan trọng, ta còn chưa trả lời, ta muốn suy nghĩ cho kĩ.” công chúa Lộ Khiết trả lời.

“Đúng là cần phải cân nhắc thật kĩ,” Kim Phi lại thuận miệng có lệ một câu, sau đó tiếp tục cúi đầu điều chỉnh guồng quay tơ.

Công chúa Lộ Khiết thấy thái độ như này của Kim Phi, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh, ngài đã biết trước kết quả này, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK