Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1821: Dẫn đầu

“Có thể mọi người không biết tiền trang Kim Xuyên là gì nên mới nghi ngờ như vậy, bây giờ ta sẽ nói cho mọi người biết tiền trang Kim Xuyên là sao.”

Huyện lệnh cao giọng nói: “Tiền trang Kim Xuyên là quốc khố của Đại Khang ta, cũng là nơi làm ra tiền, tiền đồng và nén bạc mẫu mới mà chúng ta đang sử dụng chính là do xưởng đúc tiền của tiền trang Kim Xuyên làm ra đấy!

Mọi người giơ đồng tiền ra mà xem, mặt trái phía trên có phải có in một lá cờ nhỏ hay không? Đó chính là lá cờ của tiền trang Kim Xuyên!”

Không ít người dân nghe thế thì móc tiền đồng trong người ra để quan sát, quả nhiên ở mặt trái, phía trên hàng chữ nhỏ có một lá cờ rất nhỏ.

Trước kia bọn họ không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại thì đúng là lá cờ của tiền trang Kim Xuyên thật.

“Tiền chúng ta dùng đều là do thương hội Kim Xuyên đúc ra, bọn họ sẽ ăn hôi của chúng ta mấy đồng lẻ này sao?”

Huyện lệnh nói: “Hơn nữa, hai năm trước khi mọi người còn đang khó khăn, không phải đều vay lương thực từ tiền trang Kim Xuyên đó sao?

Nói một câu thật lòng, khi đó mọi người chẳng có gì hết, vì rằng cứ là người dân của huyện Trạch Vân là có thể đến tiền trang để vay lương thực cầm hơi, hiện giờ cửa hàng mặt tiền và kho hàng to như thế của tiền trang Kim Xuyên và thương hội Kim Xuyên đều đặt ở đây, triều đình còn đồng ý dùng thuế má của huyện Trạch Vân chúng ta làm đảm bảo, nếu mọi người cần lương thực mà tiền trang Kim Xuyên không trả tiền mặt, mọi người có thể dùng để bù thuế má, mọi người còn phải lo lắng cái gì chứ?”

Gần như mọi người ở phía dưới đều cúi gằm mặt.

Đúng vậy, năm kia vào vụ mùa thu hoạch thì mưa liên tục mấy ngày liền, rất nhiều nhà thu hoạch lương thực, giao thuế má xong thì gần như là không còn gì để ăn.

Gần như nhà nào cũng đều lo lắng cho mùa đông.

Một số người già cao tuổi cảm thấy mình có thể sẽ không sống qua nổi mùa đông này, vì để tiết kiệm cho con cái được miếng cơm, để các con có thể chống chọi qua mùa đông đều chuẩn bị tự sát vào mùa thu.

Cũng vào ngay lúc này, thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên của Kim Phi tới.

Chỉ cần là người dân Đại Khang, đều có thể tìm tiền trang Kim Xuyên vay lương thực, sau đó có thể trả lại bằng cách đi giúp triều đình xây cầu sửa đường, cũng có thể chờ đến sang năm thu hoạch vụ hè hoặc là thu hoạch vụ thu thì trả lại, hơn nữa còn không tính lãi.

Gần như nhà nào cũng tìm tiền trang Kim Xuyên vay lương thực, tuy rằng mỗi nhà không vay nhiều lắm, nhưng bọn họ đã gắng gượng qua được mùa đông vốn không thể nào sống sót nổi.

Lúc ấy tiền trang Kim Xuyên không tìm bọn họ đòi hỏi bất cứ sự bảo đảm gì, cũng không lo lắng bọn họ không trả nổi rồi ôm lương thực chạy mất.

Lúc nãy A Cường đọc báo chí đã nói, triều đình có thể dùng cửa hàng và kho hàng của thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên để làm thế chấp, dùng thuế má của huyện Trạch Vân để đảm bảo, nếu người dân đi lấy lương mà không có thì có thể đi thương hội Kim Xuyên chọn sản phẩm đồng giá để bồi thường, sau đó cũng có thể không nộp thuế má, cho đến khi cấn trừ hết tiền nợ.

Triều đình đã có thành ý đến như thế, mình còn sợ hãi cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, không ít người dân đều cảm thấy da mặt nóng rát.

“Thật ra còn có một số chuyện chắc là mọi người không biết.”

Huyện lệnh tiếp tục nói: “Mấy năm nay triều đình rất khó khăn, vì để người dân chúng ta không bị chết đói, bệ hạ và quốc sư đại nhân đã thu thuế má rất thấp, vì để chúng ta không bị chèn ép, không bị tộc người Man giẫm đạp, đối nội quân đội triều đình vẫn luôn toàn lực tiêu diệt thổ phỉ, đối ngoại thì luôn ngăn chặn sự tấn công của tộc người Man.

Trước kia mọi người xây cầu sửa đường đều là lao dịch, không chỉ không có tiền công, còn phải tự chuẩn bị đồ ăn, hiện giờ thì sao? Triều đình không chỉ bao ăn bao ở, còn phát tiền phát lương thực!

Mọi người biết số tiền này là từ đâu ra không?”

Người dân ở dưới vô thức lắc đầu.

“Có thể sẽ có người nghĩ, tiền này là thu thuế má mà ra, thật ra là không phải!”

Huyện lệnh nói: “Kể từ khi thực hiện chính sách mới, nguồn thu thuế của triều đình thậm chí còn chưa đến 20% số thuế trước đây, trước kia triều đình thu nhiều thuế như vậy mà không làm nên chuyện gì, chỉ với chút thuế mà chúng ta nộp bây giờ thì hoàn toàn không thể làm được!

Cho nên, tiền đánh giặc và xây cầu sửa đường, đều là quốc sư đại nhân tự bỏ tiền ra!”

Nghe huyện lệnh nói như vậy, Nguyên Thái Vi cùng Chu Linh Lung lại nhìn nhau liếc mắt một cái.

Theo bọn họ, lời nói của huyện lệnh có phần thổi phồng, nhưng nhìn người dân phía dưới ai nấy đều nghiêm túc lắng nghe, không hề có chút nghi ngờ nào.

“Tiên sinh kể chuyện trong quán trà Thủy Vận ngày nào cũng kể chuyện về quốc sư đại nhân, mọi người đi nghe một chút là biết, quốc sư đại nhân là thần tiên giáng trần, đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên là phu nhân Đường Tiểu Bắc là Thần Tài hạ phàm, thương hội Kim Xuyên mà bọn họ gây dựng chính là chậu châu báu, chỉ trong một hai năm ngắn ngủn, tiền tài tích góp được còn nhiều hơn cả quốc khố triều đình!”

Huyện lệnh tiếp tục nói: “Về sau quốc sư đại nhân thấy dân chúng quá vất vả bèn phân chia hết gia tài, phò tá chân long hạ phàm củng cố nước non Đại Khang, sau đó mới có ngày lành cho chúng ta bây giờ!

Ngày nào mọi người cũng đều tới nghe báo chí, hẳn là biết cuộc sống của người dân Trung Nguyên và Giang Nam như thế nào đúng không?

Có thể nói, không có quốc sư đại nhân khẳng khái chi tiền, huyện chúng ta cũng sẽ không khá khẩm hơn Giang Nam và Trung Nguyên là bao!”

Huyện lệnh nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nói: “Thương hội Kim Xuyên luôn kiếm tiền từ quyền quý cường hào, nhưng sau khi đánh cường hào chia ruộng đất, Xuyên Thục không có quyền quý cường hào, quốc sư đại nhân cho chúng ta dùng đồ sắt rẻ hơn, còn dựng nhiều hợp tác xã mua bán như vậy, khiến cho thương hội Kim Xuyên chẳng những không kiếm tiền mà còn phải cho không tiền.

Của cải của quốc sư đại nhân tích góp từ mấy năm trước tuy rằng nhiều, nhưng để trợ cấp cho dân chúng chúng ta thì cũng tiêu tốn bằng hết.

Thật ra bệ hạ và quốc sư đại nhân hoàn toàn có thể gia tăng một số hạng mục thuế, đòi tiền chúng ta, nhưng bệ hạ và quốc sư đại nhân vì để người dân chúng ta được sống tốt hơn, an ổn hơn, bọn họ đã không làm như vậy, mà là lựa chọn cúi đầu tới tìm người dân chúng ta vay tiền!

Ta bất tài, nhưng cũng coi như là am hiểu kinh thư, triều đình tốt như vậy, hoàng đế và quốc sư anh minh như vậy, trong sách sử chưa bao giờ có!

Mặc kệ các dân làng nghĩ như thế nào, ta rất may mắn vào lúc sinh thời có thể nhìn thấy nền thái bình thịnh thế như này, cho nên, ta bằng lòng mang hết tiền để dành cho tiền trang vay!”

Dứt lời, ông ta đi thẳng sang bên cạnh, cầm lấy một cái bao lôi ra ba nén bạc và một nắm bạc vụn, đi đến trước mặt Chu Linh Lung.

Trước khi Chu Linh Lung và Nguyên Thái Vi tới thì cũng đã hỏi qua quy trình trong ngày, nhưng đoạn này hình như không có trong chương trình, có lẽ là huyện lệnh tự thêm vào.

Song Chu Linh Lung cũng không căng thẳng, đầu tiên là cười với huyện lệnh, sau đó quay sang ra hiệu cho người phụ trách tiền trang địa phương.

Người phụ trách địa phương nhanh chóng chạy qua đón, cười nói: “Trịnh huyện lệnh, để ta xử lý cho ngài!”

Nói xong, anh ta vừa cho người về cầm dấu chạm nổi và biên lai, còn mình thì cầm nén bạc và bạc vụn tự kiểm tra tỉ lệ thật giả và cân nặng.

Trụ sở của tiền trang Kim Xuyên ở ngay gần đó, thư ký nhanh chóng mang dấu chạm nổi và biên lai chuyên dụng tới, người phụ trách cũng kiểm tra đối chiếu số lượng nén bạc, sau đó từ cầm sổ sách ghi lại khoản vay này, sau đó xuất biên lai.

Biên lai này được sao làm ba liên, liên một giao cho huyện lệnh, liên hai để tiền trang địa phương lưu trữ, liên ba cần phải nộp lên tổng bộ để đối chiếu sổ sách, mỗi một bản đều cần điền số lượng và ký tên ấn dấu tay, cuối cùng còn cần phải đóng dấu chạm nổi thì mới có hiệu lực.
Chương 1822: Nhiều vậy sao?

Vài phút lúc sau, người phụ trách tiền trang kiểm tra lại biên lai một lần, sau đó để huyện lệnh ký tên.

Huyện lệnh cũng tự kiểm tra lại biên lai, xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên của mình.

Người phụ trách nhận lại biên lai, đóng dấu chạm nổi, sau đó xé một liên đưa cho huyện lệnh: “Trịnh huyện lệnh, đây là biên lai của ngài, ngài nhớ cất cẩn thận, nếu lúc nào cần lấy tiền thì cầm biên lai này và thẻ ngà đến trụ sở của chúng ta là được!”

“Được rồi!” Huyện lệnh nhận biên lai, cất vào trong túi.

Huyện lệnh vừa đứng lên, Lưu Sở vừa mới hỏi chuyện cũng lập tức ngồi xuống đối diện người phụ trách, gỡ túi tiền bên hông của mình xuống.

Leng keng!

Lưu Sở dốc ngược túi tiền xuống, đổ hết mọi thứ bên trong ra.

Trên mặt bàn có mấy viên bạc vụn, còn có một mớ tiền đồng.

“Đây là toàn bộ của cải của ta, ta để lại một ít tiền sinh hoạt, còn lại cho các ngươi mượn hết!”

Lưu Sở đếm hai mươi đồng tiền cất lại vào túi, sau đó đẩy hết số bạc vụn và tiền đồng còn lại đến trước mặt người phụ trách tiền trang.

“Cảm ơn Lưu tiên sinh, ngài chờ một lát, ta đếm lại một chút!”

Người phụ trách mỉm cười với Lưu Sở, sau đó quơ số bạc vụn và tiền đồng lại trước mặt mình.

Huyện lệnh và Lưu Sở đều là người có tiếng trong huyện, thấy hai người dẫn đầu, người dân đang đứng xem cũng không khỏi bàn tán xôn xao.

“Từ đại ca, ngươi có cho vay hay không?”

“Ta định để xem xem.”

“Vậy ta cũng chờ một chút!”

……

Ngay lúc người dân đa phần còn đang do dự, có một người dân đội cái mũ rách đi về phía bên này.

“Lão Tiền, ông làm gì đấy?”

Người bên cạnh giữ chặt lấy người dân này.

“Mùa đông năm kia, nhà ta không còn tí lương thực nào, mấy đứa nhỏ suýt chút nữa chết đói hết, may sao có tiền trang cho vay lương thực, chúng ta mới chống chọi qua được mùa đông đó!”

Người đội mũ rách nói: “Huyện lệnh lão gia vừa rồi nói đúng, lúc trước chúng ta chẳng có gì cả, thậm chí là lúc nào cũng có thể chết đói, tiền trang còn dám lấy tiền cho chúng ta vay, bây giờ tiền trang lấy ra bao nhiêu thứ để thế chấp như vậy, chúng ta còn phải lo lắng cái gì nữa?”

“Lão Tiền nói đúng,” một người dân khác cũng nói: “Làm người không thể quên gốc, không có chính sách mới của bệ hạ thì sao chúng ta được no bụng? Hiện giờ triều đình gặp khó khăn, rõ ràng có thể tăng thuế, lại tình nguyện tìm người dân chúng ta để mượn lương chứ không tăng thuế, triều đình tốt như vậy, đem tiền cho vay thì lo lắng cái gì?”

Vì thế, người dân này cũng bước lên.

“Đúng vậy, bệ hạ và quốc sư đại nhân lại giảm miễn thuế má cho chúng ta, lại còn tiêu diệt thổ phỉ, nếu không có bọn họ, bây giờ chúng ta ăn không đủ no, làm người phải biết tốt xấu, giờ ta sẽ trở về lấy lương thực ngay!”

“Chờ ta một chút, ta cũng đi!”

“Lão Niên, nhà ông có xe đẩy tay, chốc nữa dừng ở cửa nhà ta một lúc, kéo cả phần lương thực nhà ta nữa!”

……

Người dân vốn dĩ còn đang do dự, một khi có người đi đầu thì sẽ có càng ngày càng nhiều người dân tập trung lại bàn thủ tục của tiền trang, cũng có càng ngày càng nhiều người dân chạy vội về nhà.

Công việc của tiền trang liên quan đến an toàn tài chính, thủ tục hơi phức tạp, dù nhanh đến đâu cũng phải mất vài phút mới hoàn thành.

Nhiều người xếp hàng như vậy, một mình anh ta thì xử lý đến bao giờ?

Cũng may trụ sở tiền trang cách đó không xa, nhân viên công tác lập tức sắp xếp trợ lý dẫn người đến trụ sở tiền trang.

Nguyên Thái Vi và Chu Linh Lung nhìn đám đông náo nhiệt, nhìn nhau cười.

“Xem ra không cần đến chúng ta rồi!” Nguyên Thái Vi nói.

Cô ta và Chu Linh Lung tới đây chỉ là để thúc đẩy hoạt động mượn lương thực tiến triển thuận lợi, xét tình hình hiện tại thì chắc là không cần nữa.

“Trịnh huyện lệnh rất có năng lực!” Chu Linh Lung cũng gật đầu.

Những quan viên do dân bầu về cơ bản đều có danh tiếng ở địa phương, những người như vậy thường là người ngay thẳng, không chấp nhận điều sai trái, nhưng cũng hơi cứng nhắc.

Chuyện hôm nay có thể thuận lợi như thế, ngoại trừ Lưu Sở là người đầu tiên hát bè với huyện lệnh, chắc chắn còn có những người mà huyện lệnh đã sắp xếp trà trộn trong đám đông, Chu Linh Lung cũng không thấy phản cảm mà lại cảm thấy huyện lệnh này không hề cổ hủ cứng nhắc.

Nếu ở huyện thành Huyện lệnh cũng sắp xếp người thúc đẩy thì, các làng trấn cũng sẽ có.

Cho nên mấy ngày sau đó, huyện Trạch Vân đều đang thảo luận chuyện triều đình tìm bọn họ mượn lương thực.

Người dân ban đầu còn hoài nghi, do dự về việc này, nhưng được sự thuyết phục, trấn an của nhân viên công chức, họ dần dần thay đổi thái độ, sau này huyện lệnh còn dựa theo khái niệm “Dân nặng quân nhẹ” do Kim Phi đưa ra mà viết nên khẩu hiệu “Nhân dân chính là chủ nhân quốc gia”, người dân lại càng tích cực cho vay mượn lương thực.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, ở huyện Trạch Vân đâu đâu cũng có thể nhìn thấy người dân đẩy lương thực đến hợp tác xã mua bán.

Tình trạng này kéo dài bảy tám ngày mới kết thúc.

Công tác mượn lương thực ở huyện Trạch Vân đã kết thúc.

Chu Linh Lung đích thân dẫn đầu tổ công tác thống kê số lương thực mượn từ nhiều nơi, sau đó báo cáo về Kim Xuyên.

Đây là chuyện công, cho nên tấu chương của Chu Linh Lung đến tiểu đội Chung Minh trước, sau đó từ tiểu đội Chung Minh đưa đến viện Khu Mật.

Khi Thiết Thế Hâm nhìn thấy tấu chương của Chu Linh Lung, ông ta chết lặng.

“Sao có thể? Sao bọn họ lại có thể vay được nhiều lương thực như vậy?”

Theo quan điểm của Thiết Thế Hâm, cho dù Kim Phi vay được lương thực của người dân thì cũng không thể vay được nhiều, nhưng trong tấu chương có nói, thuế ruộng vay được từ huyện Trạch Vân còn nhiều hơn gấp hai lần thuế má địa phương năm nay.

Điều này vượt xa sự mong đợi của Thiết Thế Hâm.

Ông ta thậm chí còn cho rằng Chu Linh Lung đã làm sai lệch dữ liệu để bảo vệ Kim Phi.

Tuy nhiên, ý tưởng này chỉ thoáng qua trong đầu rồi bị gạt đi.

Bởi vì số lương thực này là được vay từng sọt một của hàng chục nghìn người dân trong khắp huyện Trạch Vân, tiền trang rất khó làm giả và rất dễ bị phát hiện.

Dựa trên sự hiểu biết của ông ta về Kim Phi và Chu Linh Lung, cũng không có khả năng họ làm ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, Thiết Thế Hâm rốt cục ý thức được lần này mình đã thua, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục.

Sau khi ổn định lại tâm trạng của mình, Thiết Thế Hâm cầm tấu chương đi vào Ngự Thư Phòng, xin gặp Cửu công chúa.

Ông ta vào Ngự Thư Phòng phát hiện Kim Phi cũng ở đó.

“Tiên sinh cũng ở đây, thế thì vừa hay!”

Thiết Thế Hâm cười chào hỏi với Kim Phi và Cửu công chúa.

“Thiết đại nhân tìm ta có việc à?”

Kim Phi vừa chào lại vừa hỏi.

Viện Khu Mật và Ngự Thư Phòng ở cùng một sân, Thiết Thế Hâm coi như là khách quen của Ngự Thư Phòng, Kim Phi nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện chuẩn bị lương thực.

“Chu chưởng quầy gửi tấu chương, công tác chuẩn bị lương thực ở huyện Trạch Vân đã kết thúc.”

Thiết Thế Hâm lấy tấu chương, giao cho Châu Nhi.

Không đợi Châu nhi đưa tấu chương cho Cửu công chúa, Kim Phi đã giành trước.

Cửu công chúa nhìn về phía Thiết Thế Hâm, hỏi thẳng: “Kết quả như thế nào?”

“Lương thực huyện Trạch Vân chuẩn bị được nhiều hơn gấp hai lần thuế nông nghiệp mùa thu!” Thiết Thế Hâm trả lời.

“Vậy sao?” Cửu công chúa đặt tấu chương trong tay, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ: “Chuẩn bị được nhiều như vậy sao?”
Chương 1823: Quan trọng

Cửu công chúa mặc dù tín nhiệm Kim Phi, nhưng việc mượn lương thực này có quá nhiều nhân tố không thể xác định, cô ấy cũng không dám nói trước có thể thành công.

Thật ra thì không chỉ Cửu công chúa, ngay cả Kim Phi cũng không dám chắc chắn, dù sao khi trái phiếu chính phủ lần đầu được phát hành ở đời trước, rất nhiều người dân hoàn toàn không thể chấp nhận, cấp trên chỉ có thể giao nhiệm vụ xuống dưới, yêu cầu mỗi địa phương phải tiêu thụ số lượng bao nhiêu.

Rất nhiều địa phương không có biện pháp, chỉ có thể dùng trái phiếu chính phủ thay cho tiền lương công chức, công nhân trong xưởng quốc doanh, lúc đó khiến cho rất nhiều công nhân không hài lòng, cảm thấy đây là quốc gia đang cưỡng ép thu tiền lương của bọn họ.

Về sau trái phiếu chính phủ đến hạn, quốc gia hoàn trả cả gốc lẫn lãi, nhân viên công chức các cấp và công nhân mới hiểu được, thì ra quốc gia không có lợi dụng bọn họ, thật sự hoàn trả.

Bởi vì trái phiếu chính phủ có lãi cao, về sau trở nên nổi tiếng, vào đêm đầu tiên mỗi khi trái phiếu chính phủ phát hành, sẽ có rất nhiều người xếp hàng ở trước ngân hàng, nếu chậm tay sẽ không giành được.

Lần này việc mượn lương thực coi như là lần đầu tiên Kim Phi thử nghiệm phát hành trái phiếu chính phủ sau khi tới thế giới này, y cũng không dám bảo đảm tuyệt đối thành công, đánh cược với Thiết Thế Hâm, thật ra cũng là đang đánh cược với chính mình.

Nếu như thua cuộc, tức là không đủ lương thực, đến lúc đó coi như Kim Phi muốn tiếp tục lấy công cuộc ra công cứu giúp cũng không thể.

Thật ra trong lòng Kim Phi đã chuẩn bị sẵn thua cuộc, tạm ngừng hạng mục lấy công cuộc ra công cứu giúp, đồng thời sẽ đẩy nhanh việc bình định Trung Nguyên và Giang Nam, giành lấy vật tư thông qua việc đánh cường hào chia ruộng đất, lấy chiến nuôi chiến.

Không ngờ người dân huyện Trạch Vân thật đáng kinh ngạc, lần đầu tiên mượn lương thực lại mượn được nhiều gấp hai lần so với số thuế thu hiện tại.

Thiết Thế Hâm chọn huyện Trạch Vân cách Kim Xuyên không gần cũng không xa, sức ảnh hưởng của Kim Phi không lớn cũng không nhỏ, số lượng dân số và ruộng đất so với các huyện Xuyên Thục, không nhiều cũng không ít.

Tóm lại, đây là một huyện trung bình về mọi mặt.

Huyện Trạch Vân có thể mượn được nhiều lương thực đến như vậy, nếu như hoạt động mượn lương thực thực hiện ở những huyện phủ khác, tình hình chắc không khác huyện Trạch Vân nhiều.

Kết quả này khiến Kim Phi và Cửu công chúa yên tâm.

Thật ra Cửu công chúa rất vui vẻ, trừ cái này ra, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, người dân đồng ý cho triều đình mượn khẩu phần lương thực, chứng tỏ triều đình được đánh giá rất cao.

Triều đình được đánh giá rất cao, cũng nói rõ, Cửu công chúa được người dân tin tưởng.

"Kim tiên sinh, ta thua, dựa theo đánh cược, sau này chuyện ra công cứu giúp, ta không phản đối nữa!" Thiết Thế Hâm nói.

"Thiết đại nhân, tuyệt đối không thể!"

Kim Phi liên tục xua tay: "Ông là người phụ trách viện Khu Mật, nếu như Đại Khang là một chiếc thuyền lớn, ông chính là người cầm lái, không thể tùy ý buông tay.

Cho nên đánh cược, thật ra chỉ là nói đùa, Thiết đại nhân không cần nghiêm túc như vậy!"

Mặc dù có thời điểm Thiết Thế Hâm tương đối tự phụ, cũng thường xuyên phản bác Kim Phi, nhưng Kim Phi biết, ông ta thật sự nghĩ cho triều đình.

Mặc dù tất cả mọi người đều thích nghe lời dễ nghe, nhưng trên triều đình nhất định phải có người làm ngược lại.

Nếu như một tổ chức, tất cả mọi người đều theo người nắm quyền, vậy thì tổ chức này cách diệt vong cũng không xa.

Đây cũng là lý do hầu như triều đại nào cũng có quan phát ngôn.

Nhiệm vụ chủ yếu của quan phát ngôn chính là tìm ra chỗ sơ hở của hoàng đế và trăm quan, làm ngược lại với mọi người.

Tranh luận, tranh luận, một số vấn đề ẩn giấu có thể sẽ bị phát hiện.

Nguỵ Trưng triều Đường là một trong những đại diện của quan phát ngôn.

"Tiên sinh, ngài tâng bốc ta rồi, ta nhiều nhất chỉ là một thuyền công làm việc vặt trên thuyền, nào dám làm người lái tàu?"

Thiết Thế Hâm nói: "Huống chi thua chính là thua, tiên sinh không cần tìm bậc thang cho ta."

"Thiết đại nhân, ta không phải tìm bậc thang cho ông, mà là thật lòng thật ý nói như vậy."

Kim Phi vội vàng nói: "Thiết đại nhân cũng biết, ta không biết gì về chính trị, Vũ Dương lúc làm việc cũng không tránh khỏi có lúc sai lầm, còn phải dựa vào ông chỉ điểm chúng ta đây!

Ông coi như không vì chúng ta, vì xã tắc Đại Khang, vì người dân thiên hạ, ông nên nói vẫn phải nói!"

Thiết Thế Hâm nghe xong, cả người sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Cửu công chúa.

"Phu quân nói, cũng là ý của trẫm." Cửu công chúa khẽ gật đầu: "Thiết đại nhân ông sau này nên nói cái gì cứ nói, về phần làm thế nào, chúng ta thương lượng sau!"

"Nếu bệ hạ và tiên sinh đã nói như vậy, cựu thần chỉ đành phải tuân lệnh!"

Thiết Thế Hâm nói: "Sau này trong lời nói của thần nếu như có gì xúc phạm, hy vọng bệ hạ và tiên sinh tha thứ!"

"Đây là dĩ nhiên!" Kim Phi nói: "Kim Phi ta có thể ở chỗ này bảo đảm với Thiết đại nhân, chỉ cần phát hiện sai lầm của ta và Vũ Dương, hoặc những người khác, nên nói ông cứ nói, chỉ cần vấn đề ông nói thật sự tồn tại, thì dù ông chỉ thẳng mặt mắng ta, Kim Phi ta tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện này trả thù ông!"

"Tiên sinh thật cao thượng!" Thiết Thế Hâm nghe vậy, cúi chào Kim Phi: "Có một vị vua khôn ngoan như bệ hạ, là may mắn của dân chúng Đại Khang, có cao nhân như tiên sinh trấn giữ, Đại Khang lo gì không thể phục hưng!"

"Phục hưng Đại Khang không chỉ dựa vào Vũ Dương và ta, còn phải dựa vào Thiết đại nhân và Kỳ đại nhân, cùng với vô số con dân Đại Khang cùng nhau cố gắng!"

Kim Phi cũng cúi đáp lễ lại Thiết Thế Hâm.

"Tiên sinh, vậy kế tiếp chúng ta phổ biến toàn diện rộng rãi việc mượn lương thực sao?" Thiết Thế Hâm hỏi.

"Không cần phổ biến toàn diện rộng rãi" Kim Phi lắc đầu nói: "Làm phiền Thiết đại nhân và bộ Hộ họp thêm một buổi, thống kê số thu thuế của từng huyện trong hai năm qua và trong vụ thu hoạch năm nay, sau đó lập thành một bảng theo thứ tự từ nhiều nhất đến ít nhất!"

"Những số liệu này hộ bộ vốn đã có, làm thành bảng không quá khó khăn, nhưng kết quả thống kê đều là mẫu kiểm tra ngẫu nhiên, có thể có một số sai số với dữ liệu thực tế."

Thiết Thế Hâm trả lời.

"Có chút sai số không sao, dù sao việc dân cho mượn lương thực dựa trên nguyên tắc tự nguyện, nhà có thừa lương, đồng ý tin tưởng triều đình, có thể cho chúng ta mượn trước lương thực, nhà khó khăn, hoặc là không muốn cho mượn, chúng ta cũng không miễn cưỡng, dân chúng sẽ tự mình chịu trách nhiệm."

Kim Phi nói: "Đúng rồi, nếu như bắt đầu mượn lương thực phạm vi lớn, nhất định phải nói rõ ràng cho quan viên các nơi, lần mượn lương thực này không có chỉ tiêu nhiệm vụ, để cho bọn họ không cần vì lấy lòng triều đình bức bách người dân, nếu như phát hiện tình huống như vậy, trừng phạt nặng nề!"

Loại chuyện này đã xuất hiện ở đời trước, một vài chỗ vì lấy lòng cấp trên, phóng đại sản lượng lương thực.

Ngươi dám báo một ngàn cân một mẫu, ta sẽ báo hai ngàn cân một mẫu.

Khi người lãnh đạo xuống kiểm tra, thì chất rơm rạ ở bên dưới, hạt thóc chất ở bên trên.

Đã lỡ mồm chém gió ra ngoài, lương thực phải nộp lên, thôn dân chỉ có thể đói bụng.

Kim Phi không muốn nhìn thấy tình huống như vậy phát sinh ở Đại Khang.

"Tiên sinh nói có lý" Thiết Thế Hâm gật đầu: "Được rồi, bây giờ ta trở về, tranh thủ nhanh chóng giao số liệu cho tiên sinh."

"Khổ cực cho Thiết đại nhân rồi!"

Kim Phi đứng dậy, tiễn Thiết Thế Hâm ra cửa.

Hai người đi tới cửa đã thấy Tiểu Ngọc vội vàng chạy tới.

"Tiên sinh, Thiết đại nhân, phi thuyền tới Cao Nguyên đã trở lại!"
Chương 1824: Tương tự

Cách đây một thời gian, quân Dã Lang trên Cao Nguyên đã cố gắng tấn công đập Đô Giang nhưng bị chiến đội áo giáp đen do Hầu Tử và Đại Tráng chỉ huy đánh bại.

Sau cuộc chiến, Đại Tráng đã sắp xếp vài chiếc phi thuyền chở sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ - Nathan quay lại Cao Nguyên. Kim Phi đã quay lại từ trước và cũng không tiếp tục chú ý đến chuyện này.

“Có vấn đề gì sao?” Kim Phi hỏi.

Bình thường, chỉ cần phi thuyền chở chiến đội áo giáp đen quay trở lại đội ngũ là được, không cần đến báo cáo với Cửu công chúa.

Nếu như đến báo cáo, điều đó có nghĩa là có gì đó bất thường đã xảy ra.

Quả nhiên, Tiểu Ngọc gật đầu trả lời: “Đoàn sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ cũng đi phi thuyền!”

“Bọn họ gấp gáp như vậy sao?” Kim Phi cũng hơi ngạc nhiên.

Cửu công chúa cau mày hỏi: “Chẳng lẽ trên Cao Nguyên xảy ra chuyện bất ngờ sao?”

Lúc đầu, Kim Phi cho Lý Địch đến Cao Nguyên là để cậu bé tìm cách hợp tác với một bộ lạc trên Cao Nguyên, từ đó nắm được tình hình trên Cao Nguyên, nhằm chuẩn bị cho việc bình định Cao Nguyên sau này.

Bộ lạc Hắc Hổ là đối tượng hợp tác được Lý Địch đưa về từ Cao Nguyên, nhưng trước cuộc đàm phán, Cửu công chúa đã đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc để bộ lạc Hắc Hổ phải hoàn toàn thuần phục Đại Khang, sứ giả Nathan không đồng ý, nói sẽ trở về Cao Nguyên thương lượng với thủ lĩnh một chút.

Cuộc đàm phán liên quan đến hai đất nước như thế này đều có thể gọi là cuộc chiến lâu dài, kiểu hợp tác như này cũng phải qua qua lại lại đến rất nhiều năm.

Cửu công chúa đã đưa ra rất nhiều điều kiện hà khắc, nhưng thật ra đó chỉ là đang hét giá trên trời, để chuẩn bị kì kèo với đối phương.

Nếu đã có ý định lôi kéo thì trong những tình huống bình thường, nếu bộ lạc Hắc Hổ có ý định muốn hợp tác mạnh mẽ cũng sẽ không để ý đến chuyện này, chỉ bằng cách này mới có cơ sở để tiếp tục đàm phán.

Nhưng phi thuyền vừa mới chở sứ giả trở về, bộ lạc Hắc Hổ cũng đã cử một đoàn sứ giả đến luôn, chuyện này quá gấp rút rồi.

Kim Phi không quen biết thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ, cũng không biết tính cách hay phong cách làm việc của đối phương, nhưng y biết Nathan, biết với cách làm việc của Nathan thì ông ta sẽ không đồng ý với cách làm đó.

Nhưng đoàn sứ giả của đối phương thật sự đã đến đây, điều có có nghĩa là bộ lạc Hắc Hổ đã gặp phải tình huống ngoài ý muốn.

Sự thật chứng minh Cửu công chúa đã đoán đúng, Tiểu Ngọc gật đầu nói: “Bộ lạc Hắc Hổ bị bộ lạc Thương Ưng tập kích, thương vong nặng nề, do đó đối phương đã cử sứ giả đi theo phi thuyền đến gặp điện hạ và tiên sinh, nên tạm thời ta đã sắp xếp họ trong Hồng Lư Tự.”

“Người trên phi thuyền đã tới chưa?” Kim Phi hỏi.

“Tới rồi, đang chờ ở ngoài cửa.” Tiểu Ngọc trả lời.

“Cho họ vào đi.” Kim Phi quay sang nói với Thiết Thế Hâm: “Thiết đại nhân, ngươi cũng khoan đi, ở lại cùng nghe xem chuyện gì đã xảy ra.”

“Rõ” Thiết Thế Hâm đi cùng với Kim Phi trở lại ngự thư phòng.

Cửu công chúa cũng đặt tấu chương mình vừa cầm lên xuống.

Một lát sau, một chàng trai trẻ tuổi đi vào chung với Tiểu Ngọc, sau đó chào theo kiểu quân đội với Kim Phi và Cửu công chúa một cái.

“Liêu Nguyên, thuộc tiểu đội phi công, phân đội thứ ba, đại đội bảy của đội bay Kim Xuyên báo cáo thủ trưởng, xin chỉ thị!”

“Cực khổ rồi!” Kim Phi đáp lại bằng kiểu chào quân đội rồi hỏi: “Các ngươi đã thích nghi với Cao Nguyên chưa?”

“Phi công bọn ta rất ổn, có khoảng 30 % huynh đệ bị ảnh hưởng bởi bệnh khí, các triệu chứng đều khá nhẹ, nhưng các huynh đệ nhân viên hộ tống đi theo lại có các triệu chứng nặng hơn, hơn phân nửa các huynh đệ đều cảm nhận được bệnh khí, chỉ là có vài người bị nặng, vài người thì không.” Liêu Nguyên trả lời.

Vào thời phong kiến, người dân không có khái niệm về thiếu oxy, khi bị choáng đầu lúc đến Cao Nguyên đều cho là gặp phải chướng khí, do đó đều gọi chứng sợ độ cao là bệnh khí hoặc bệnh khí độc.

Kim Phi không muốn tấn công Cao Nguyên, ngoài việc quan tâm đến tình đồng bào ra, một lý do khác là khi đến chiến đấu ở Cao Nguyên, họ không chỉ phải đối mặt với kẻ địch mà còn phải chống lại chứng sợ độ cao, chúng sẽ làm giảm đi rất nhiều sức chiến đấu của nhân viên hộ tống.

Vào kiếp trước Kim Phi đã từng đi qua Cao Nguyên một lần, đã từng trải qua cảm giác sợ độ cao một lần, chính vì đã trải qua chuyện này nên y không muốn đến Cao Nguyên thêm lần nào nữa.

Nhiều người thấy mình có sức khỏe tốt có thể chống lại chứng sợ độ cao, nhưng thật ra chứng sợ độ cao này không liên quan đến thể lực cho lắm, một vài người thường xuyên vận động, có thể lực tốt đi nữa thì lúc đến Cao Nguyên vẫn bị hành chết lên chết xuống, vậy mà một người bình thường nhìn như ma cây, thế mà lúc đến Cao Nguyên lại không gặp phải bất kỳ vấn đề nào.

Nhưng cho dù thể lực có ra sao đi nữa, phàm là người Trung Nguyên đi đến Cao Nguyên, một khi đã thực hiện các vận động mạnh như chạy bộ, đều sẽ gặp phải chứng sợ độ cao.

Đánh giặc là một chuyện rất tốn thể lực, nếu vừa đánh được một nửa mà các nhân viên hộ tống đã bị chứng sợ độ cao hành, vậy là tiêu rồi.

Câu trả lời của Liêu Nguyên đã xác nhận suy đoán của Kim Phi.

Mặc dù cao độ của phi thuyền lúc đang bay chỉ có vài trăm mét, nhưng hiện tại Kim Phi vẫn chưa làm ra binh oxy và cabin kín khí, nhằm đối phó với những gì có thể xuất hiện khi chiến đấu ở môi trường trên cao, một trong những hạng mục huấn luyện hàng đầu của phi công là huấn luyện độ cao.

Phương pháp huấn luyện này, là ngồi trên một khinh khí cầu ở độ cao mấy ngàn mét, sau đó mặc quần áo bình thường thích nghi với môi trường trên cao.

Nhờ vào hạng mục huấn luyện này, sức chịu đựng của các phi công với chứng sợ độ cao này sẽ cao hơn.

Các nhân viên hộ tống không được huấn luyện ở hạng mục này, hơn một nửa đều xảy ra phản ứng sợ độ cao.

“Các nhân viên hộ tống không thông qua huấn luyện độ cao, tốc độ di chuyển trên cao nguyên của các ngươi lại quá nhanh, việc không thích nghi được và xuất hiện phản ứng sợ độ cao là chuyện thường tình.” Kim Phi hỏi: “Có thương vong gì không?”

“Không có chuyện đó, đa số các huynh đệ đều chỉ bị váng đầu, có vài huynh đệ bị nôn mửa, nếu không phải chạy quá nhanh, sẽ không có vấn đề quá lớn.” Liêu Nguyên trả lời.

“Mới đến Cao Nguyên sẽ bị vậy thôi.” Kim Phi gật đầu rồi nói tiếp: “Bộ lạc Hắc Hổ gấp gáp cử sứ giả đến đây thêm lần nữa, là do xuất hiện biến cố gì sao?”

“Đúng vậy.” Liêu Nguyên gật đầu nói: “Hai ngày trước khi bọn ta rời đi, thung lũng nơi bộ tộc Hắc Hổ ẩn náu đã bị khinh khí cầu của bộ tộc Thương Ưng phát hiện, sau đó kỵ binh được cử đến phong tỏa thung lũng và giết tất cả những người trong bộ lạc Hắc Hổ!

"Giết hết tất cả?" Kim Phi trợn mắt.

“Đúng vậy, ngoại trừ một vài người đã ra ngoài lúc ấy ra, toàn bộ già trẻ gái trai của bộ lạc Hắc Hổ đang ở trong thung lũng đều bị giết hết!”

Liêu Nguyên thở dài: "Hơn nữa thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, ta đã vào thung lũng ấy quan sát, gần như không có một thi thể nào còn hoàn chỉnh..."

“Bộ lạc Thương Ưng thật sự quá biến thái!” Kim Phi nghiến răng.

Mặc dù đã có vài tiền lệ tàn sát hàng loạt dân trong thành vào thời phong kiến, nhưng nói chung, nếu không phải là lúc thực sự cần thiết, kẻ chiến thắng sẽ không mong muốn tàn sát cả thành, bởi vì dân số vào thời phong kiến rất ít, những người dân sống sót có thể trở thành nô lệ và làm việc.

Cho dù cả một thành đều bị tàn sát thì đó chỉ là một tình huống ngoại lệ, những trường hợp thảm sát hàng loạt này không có nhiều, nói chi đến việc giết hết không chừa người nào như này lại càng ít hơn.

Lý Địch và Nathan từng nói rằng, sau khi bộ lạc Thương Ưng tiêu diệt bộ lạc Gada xong, đã từng thực hiện cuộc thảm sát người Gada trên diện rộng, Kim Phi không ngờ rằng họ lại làm việc tương tự với bộ lạc Hắc Hổ.

“Đúng vậy, thủ đoạn của bộ lạc Thương Ưng quá tàn ác, ta đã từng đi theo tiên sinh đánh những trận chiến ác liệt, cũng đã ra rất nhiều chiến trường, nhưng khi đi vào thung lũng đó, da đầu của ta tê dại cả lên, cảnh tượng đó y như lần đầu ra chiến trường vậy.”

Liêu Nguyên không kiềm được mà cảm khái: “Có lẽ bộ lạc Hắc Hổ quá tức giận, cũng quá gấp gáp nên mới cử một đoàn sứ giả khác trở về chúng ta, họ còn đưa Thất công chúa đến cùng nữa!”
Chương 1825: Không chờ được

“Thất công chúa? Chính là vị công chúa mà được trời cho mùi thơm cơ thể đấy phải không?”

Cửu công chúa hỏi.

“Đúng vậy,” Liêu Nguyên trả lời: “Không chỉ riêng Thất công chúa, mà cả Lục vương tử cũng đi theo đến đây.”

“Xem ra bộ lạc Hắc Hổ nôn nóng thật đấy!”

Thiết Thế Hâm vuốt râu cảm thán.

Liêu Nguyên không biết trước kia Cửu công chúa từng ra điều kiện với Nathan, nhưng Thiết Thế Hâm lại biết.

Ngoài yêu cầu bộ lạc Hắc Hổ hoàn toàn thần phục với Đại Khang ra, thì Cửu công chúa còn muốn thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ gả người con gái yêu quý nhất của mình cho Kim Phi, còn phải để cho đứa con trai mà mình thương yêu nhất đi đưa dâu.

Tuy lúc đó yêu cầu của Cửu công chúa chính là muốn đứa con thứ tư và thứ sáu của thủ lĩnh bộ lạc đều đưa dâu, bây giờ chỉ có người con thứ sáu đến đưa, nhưng điều kiện của Cửu công chúa vốn là quá cao, bây giờ bộ lạc Hắc Hổ đã đưa Thất công chúa và Lục vương tử đến đây, Cửu công chúa đã vô cùng bất ngờ rồi.

“Nếu không phải là bộ lạc Hắc Hổ gặp phải tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thì chắc hẳn họ sẽ không làm ra quyết định này đâu!” Kim Phi nhìn Cửu công chúa: “Vũ Dương, nàng định khi nào gặp Nathan?”

Cửu công chúa vừa định đáp lại, thì đột nhiên nghe được một hồi ồn ào huyên náo từ ngoài truyền đến.

Sau đó Châu Nhi và Tần Minh mang theo vài cấm vệ đi vào, Châu Nhi còn cho đóng tất cả các cửa sổ trong Ngự Thư Phòng lại.

Đây là những việc mà chỉ khi gặp kẻ địch tập kích mới có thể thấy.

Nhưng mà làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, kẻ nào có thể yên lặng lẻn vào đánh lén đến tận đây?

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Kim Phi là có mật thám bị phát hiện, cho nên đây là hành động giãy dụa cuối cùng của chúng, đó là kéo theo một lãnh đạo cấp cao chết cùng.

“Chẳng nhẽ là phát hiện có mật thám sao?” Tiểu Ngọc lo lắng nhìn Tần Minh.

Hiển nhiên cô ấy cũng nghĩ giống như Kim Phi, mà việc tìm ra mật thám là một trong những nội dung công việc của cô ấy, nếu cô thật sự để cho mật thám tới gần Ngự Thư Phòng mới bị phát hiện, thì cho dù mật thám không gây thương tổn tới bất kỳ ai, thì vẫn là Tiểu Ngọc thất trách.

Nhưng mà vừa rồi Châu Nhi và Tần Minh vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào thì lập tức chạy vào bảo vệ Cửu công chúa, họ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Tần Minh nghiêng đầu lắng nghe một lúc, xác nhận trường hợp bên ngoài đã bị áp chế, anh ta mới nói với Châu Nhi: “Ngươi bảo vệ bệ hạ, ta đi ra ngoài xem xét!”

“Được!” Châu Nhi gật đầu, cô ấy kéo Kim Phi đến gần Cửu công chúa, rồi mới đứng ở trước mặt hai người họ.

Tần Minh cẩn thận mở cửa phòng rồi đi ra, một chát sau anh ta đã quay trở lại.

“Không phải mật thám, là đoàn sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ.”

Tần Minh nói: “Bọn họ vừa rồi kêu gào đòi gặp bệ hạ và tiên sinh, bị bọn ta ngăn cản, bọn họ nóng ruột, đòi xông vào trong, hiện tại đã bị bắt giữ!”

Tiểu Ngọc nghe Tần Minh nói thế thì trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy vẫn hơi bực mình sứ giả Cao Nguyên.

Cô ấy cười mỉa mai: “Chúng còn muốn xông vào Ngự Thư Phòng ư, chẳng lẽ là muốn chết sao?”

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Kim tiên sinh! Kim tiên sinh! Xin ngài hãy cho ta gặp mặt đi! Ta…”

Còn chưa hết câu đã bị ngắt lời, hẳn là kẻ đó đã bị bưng kín miệng.

Tình cảnh này khiến Kim Phi không khỏi nhớ tới một bộ phim phóng sự mà đời trước y từng xem.

Khi đó Hoa Hạ nhỏ yếu, đi đến đâu cũng bị bắt nạt, sứ giả Hoa Hạ tham gia hội nghị ở nước ngoài thì luôn bị người cười nhạo, coi thường.

Kim Phi biết, Nathan chỉ hô tên y chứ không phải Cửu công chúa, là bởi vì ông ta biết y mềm lòng, dễ thuyết phục hơn, nhưng Kim Phi vẫn là không kìm nén được lòng trắc ẩn của mình.

“Thôi, dù sao bọn họ cũng đã đến tận cửa rồi, ta ra ngoài xem sao.”

Nói xong, Kim Phi ra khỏi Ngự Thư Phòng trước.

Cửu công chúa nhíu mày, nhưng cô ấy vẫn đi theo y ra ngoài.

Tới cửa, quả nhiên y nhìn thấy có mấy người bị cấm quân ấn nằm xuống đất, mà kẻ dẫn đầu chính là người mà Kim Phi quen, Nathan.

Bây giờ Nathan đang bị ba cấm quân ghì chặt xuống đất không thể động đậy, còn có một cấm quân đang lấy vải nhét vào miệng ông ta.

Nhìn thấy Kim Phi đi ra, Nathan nôn nóng, cứ ư ư mãi.

Tuy bộ lạc Hắc Hổ nhỏ yếu hơn Xuyên Thục, bây giờ họ còn cần nhờ vả Kim Phi nữa, nhưng dù sao đối phương cũng là sứ giả của một vùng, Kim Phi vội vàng hô cấm quân: “Mau thả người ra!”

Cấm quân là lính của Cửu công chúa, hơn nữa đã đi theo bảo vệ Cửu công chúa từ rất lâu, không kính trọng Kim Phi như nhân viên hộ tống, nghe Kim Phi ra lệnh như vậy thì theo bản năng quay đầu nhìn Tần Minh.

Tần Minh thân là thống lĩnh cấm quân, cho nên vẫn là có chút trí tuệ, thấy thế, anh ta trừng mắt, nói: “Điếc hết cả rồi sao, không nghe thấy tiên sinh ra lệnh thả người à?”

Thế là lúc này cấm quân mới buông ra đám người Nathan.

Nhưng để phòng ngừa bọn họ mạo phạm Cửu công chúa và Kim Phi, cho nên cấm quân vẫn đứng che phía trước đám người Nathan.

“Nathan người anh em, chẳng phải ta đã bảo các ngươi nghỉ ngơi ở Hồng Lư Tự sao, vì sao lại muốn xông tới Ngự Thư Phòng? Ngươi xem, giờ ồn ào huyên náo quá!”

Kim Phi vòng qua cấm quân, đi về hướng Nathan, y chuẩn bị kéo Nathan lên.

Chỉ là tay y vừa vươn ra, thì Nathan lộn người vùng lên, khiến Châu Nhi sợ hãi vội vàng kéo Kim Phi về.

Cấm quân vốn đang trong trạng thái cảnh giác cũng đều hoảng sợ rút chiến đao ra.

Nhưng Nathan không làm ra hành động gì tấn công cả, thậm chí ông ta cũng không đứng dậy, sau khi ông ta nhổm người lên thì lại quỳ trước Kim Phi luôn.

“Kim tiên sinh, điều kiện mà ngài đưa ra cho bệ hạ chúng ta, chúng ta đáp ứng hết, xin ngài hãy cứu bộ lạc Hắc Hổ đi ạ!”

Lần trước Nathan đến, tuy thái độ khiêm tốn, nhưng ông ta cũng không biểu hiện ra quá kiêu ngạo hay quá nịnh nọt, luôn cố gắng giành phần hơn về cho bộ lạc Hắc Hổ, có phong độ mà một sứ giả nên có.

Nhưng giờ đây, Nathan hoàn toàn không còn chút phong độ nào, ông ta không chỉ đầu tóc, quần áo tán loạn, mà trên mặt cũng đầy bụi đất, trông vô cùng nhếch nhác.

Quan trọng nhất là, ông ta vừa gặp đã nói đồng ý với tất cả những điều kiện của Kim Phi và Cửu công chúa đưa ra, không hề có ý định đàm phán gì.

Như vậy thì ông ta đã gặp phải nỗi tuyệt vọng khổ sở đến mức nào mới có thể chọn cách này đây?

Kim Phi nghi ngờ rằng tình trạng của bộ lạc Hắc Hổ đã kinh khủng hơn cả những gì mà Liêu Nguyên vừa nói.

“Nathan, ngươi bình tĩnh lại trước đã, trở về nghỉ ngơi cho tốt rồi mai có gì chúng ta bàn lại nhé?”

Kim Phi trấn an: “Ta đồng ý với ngươi, sáng mai ta sẽ đến Hồng Lư Tự tìm ngươi, được không?”

“Kim tiên sinh, bọn ta thật sự không chờ được nữa rồi!”

Nathan ngẩng đầu nhìn Kim Phi, đôi mắt ông tả đỏ ngầu: “Chẳng phải ngài muốn Myda sao, ta đưa nó đến rồi, giờ ta sẽ dẫn nó lại đây.”

Dứt lời, ông ta không chờ Kim Phi giải thích, Nathan quay đầu hô một câu bằng tiếng bộ lạc về phía sau, sau đó có một tên tùy tùng cho tay lên môi thổi một tiếng rất vang.

“Tiên sinh chờ một lát, Myda sắp đến rồi!”

Nathan nói xong: “Đúng rồi, còn có cả Atcap cũng đến đây, nó là lục ca của Myda, là đứa con trai mà đại ca của ta yêu thương nhất, chúng ta đồng ý để nó ở lại Xuyên Thục phụng dưỡng tiên sinh!”

“Lúc ấy trẫm nói, tứ vương tử và lục vương tử của bộ lạc Hắc Hổ đều phải đến đây!” Cửu công chúa ở đằng sau nói.

“Tứ vương tử…” Nathan cúi đầu: “Bệ hạ, không phải ta không muốn mang tứ vương tử đến đây, là trong lúc tuần tra, A Liêu anh ta gặp đội bay của bộ lạc Thương Ưng… đã về trời rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK