Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1321: Điều kiện

“Người thuần hóa chim ưng?”

Hơi thở của Trần An Tiệp cũng trở nên gấp gáp.

Tần vương chiếm cứ ở đất Tần hàng chục năm, xuất thân sâu xa hơn nhiều so với Kim Phi, người vừa mới nổi lên hai năm trước.

Nhưng trong trận chiến giữa tiêu cục Trấn Viễn và quân Tần vương, Tần vương luôn thua đến rối tinh rối mù.

Nguyên nhân chính là do tiêu cục Trấn Viễn có khinh khí cầu và phi thuyền, mà bọn họ không có vũ khí để đối phó, nên chỉ có thể tiếp tục thất bại.

Dưới trướng Tần vương có đội quân hơn trăm nghìn người, mặc dù phần lớn đều là do những binh lính ẻo lả chỉ huy, khi giao tranh với người Đảng Hạng luôn bị đánh cho quân lính ran rã, nhưng binh lính có thể huấn luyện và rèn luyện.

Ví dụ như quân Tần vương mà Tần vương giao cho Trần An Tiệp, trước kia vốn là những binh lính ẻo lả, nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của Trần An Tiệp, họ vẫn sẽ liều mạng xông lên phía trước.

Nếu Kim Phi không có khinh khí cầu với phi thuyền, cho dù đội quân hàng trăm nghìn người của Tần vương có chất đống người lên thì cũng có thể chất đống đến mức san bằng tiêu cục Trấn Viễn.

Cho nên từ khi biết chim ưng có thể đối phó với phi thuyền, Tần vương rất hy vọng có thể có được chim ưng.

Nhưng đất Tần không có nhân tài nào giỏi thuần hóa chim ưng, hai người thuần hóa chim ưng của Đông Man lại quá keo kiệt, dù Tần vương có hứa hẹn cho họ lợi ích gì thì cũng không muốn dạy cho người của Tần vương cách thuần hóa chim ưng.

Tần vương vẫn phải dựa vào người thuần hóa chim ưng của Đông Man để tạm thời đối phó với phi thuyền, mặc dù rất uất ức, nhưng cũng không dám ép buộc những người thuần hóa chim ưng của Đông Man, mà chỉ có thể phục vụ bằng những đồ ăn ngon.

Trần An Tiệp với tư cách là thái tử của Tần vương, đương nhiên cũng biết mình không thể bị người khác khống chế, cho nên cũng khao khát có được người thuần hóa chim ưng của chính mình giống như Tần vương.

Bây giờ Lý Lăng Duệ không chỉ sẵn sàng chi viện chim ưng, mà còn thực hiện lời hứa chi viện cả người thuần hóa chim ưng, khiến cho Trần An Tiệp vui mừng khôn xiết.

Lúc này cúi đầu hành lễ với Lý Lăng Duệ: "Ân đức to lớn của Lục vương gia, Trần An Tiệp sẽ ghi nhớ suốt đời!"

"Thái tử điện hạ, chúng ta đào tạo ra người thuần hóa chim ưng không dễ dàng, cho nên hoàng huynh đã đưa ra một điều kiện!"

Lý Lăng Duệ nói: "Chỉ khi thái tử điện hạ với phụ thân của ngươi đồng ý với điều kiện của hoàng huynh, chúng ta mới có thể giao người thuần hóa chim ưng cho ngươi được!"

Trần An Tiệp đã biết là trên thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí từ lâu rồi, người Đảng Hạng không thể nào không có lý do gì mà giao người thuần hóa chim ưng cho mình, cho nên vừa rồi hắn đã chuẩn bị tâm lý, chắp tay hỏi: "Điều kiện gì, mời Lục vương gia nói!"

"Rất đơn giản, sau trận chiến này, Tần vương nhất định phải thông báo với thiên hạ, tuyên bố mình là chư hầu của Đảng Hạng chúng ta, mỗi năm đều phải cống nạp, tuân theo tất cả mệnh lệnh của hoàng huynh!" Lý Lăng Duệ trả lời.

Trần An Tiệp nghe vậy thì không khỏi âm thầm siết chặt nắm tay.

Mặc dù trước đó, mỗi năm Đại Khang cũng đều cống nạp cho Đảng Hạng, nhưng trên danh nghĩa thì đó là Đại Khang "ban thưởng" cho Đảng Hạng.

Hơn nữa, phong tục này đã tồn tại từ rất lâu, khi Đảng Hạng vừa mới thành lập đất nước, lúc đó Đại Khang đang ở thời kỳ hưng thịnh, khi đó mỗi năm Đảng Hạng đều phải cống nạp cho Đại Khang để thể hiện sự phục tùng.

Những đồ mà người Đảng Hạng cống nạp thường chỉ là những thứ không đáng giá như da dê linh tinh, để thể hiện phong thái của một đất nước lớn ở vùng Trung Nguyên, mỗi lần đều đáp lễ bằng những đồ vật có giá trị như tơ lụa, vải vóc, lương thực, thuốc, được gọi là ban thưởng.

Sau này, khi Đảng Hạng dần dần trở nên thịnh vượng, Đảng Hạng lại bắt đầu lập ra danh sách vật phẩm và số lượng mà mình muốn được ban thưởng.

Thật ra thì lúc này, cái gọi là ban thưởng đã biến thành dọa dẫm vơ vét tài sản, nhưng cho dù như thế nào, trên danh nghĩa Đảng Hạng vẫn là một nước trực thuộc của Đại Khang, cũng coi như là để lại cho triều đình Đại Khang một tấm màn che.

Mãi cho đến trước khi Kim Phi xuất hiện, mỗi năm Đạo Khang đều sẽ "ban thưởng" cho Đảng Hạng với Đông Man.

Mặc dù liên tục bị Đảng Hạng và Đông Man đè xuống đất, nhưng trong suy nghĩ của các quý tộc Trung Nguyên, cho dù là Đảng Hạng hay là Đông Man đều là một nhóm những bộ lạc man rợ không có văn hoá, lạc hậu, ngu dốt, chỉ biết dùng sức mạnh để chiến đấu, hoàn toàn không hiểu lễ nghĩa, không biết liêm sỉ.

Bây giờ Lý Lăng Duệ lại yêu cầu Tần vương cúi đầu xưng thần với Đảng Hạng, điều này khiến cho Trần An Tiệp cảm thấy nhục nhã!

Nhưng nếu hắn không đồng ý, chắc chắn Lý Lăng Duệ sẽ không giao người thuần hóa chim ưng cho hắn.

Điều này làm cho Trần An Tiệp cảm thấy cực kỳ khó xử.

"Lục vương gia, chuyện này rất quan trọng, không phải do bổn vương quyết định là được, nhưng bổn vương sẽ truyền tin về cho phụ hoàng, để phụ hoàng ra quyết định!" Trần An Tiệp chắp tay nói.

Thật ra trong lòng Trần An Tiệp đã từ chối đề nghị của Lý Lăng Duệ, nhưng hắn cũng không dám trực tiếp từ chối.

Một là hắn thực sự không thể tự mình quyết định được, thứ hai là bọn họ còn cần đến chim ưng của người Đảng Hạng để đối phó với quân cứu viện của Kim Phi.

Cho dù muốn từ chối thì cũng phải đợi đến khi trận chiến này kết thúc rồi nói sau.

Lý Lăng Duệ cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu nói: "Vậy thì bổn vương đợi tin tốt!"

"Lục vương gia, các ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để người của Kim Phi đánh lén chim ưng và người thuần hóa chim ưng thêm lần nữa!" Trần An Tiệp nhắc nhở.

"Thái tử điện hạ yên tâm đi, lần này hoàng huynh đã phái ba nghìn Ngự Lâm Quân đích thân hộ tống, chim ưng với người thuần hóa chim ưng chắc chắn an toàn!" Lý Lăng Duệ tự tin nói.

Có kinh nghiệm từ lần trước đội vận chuyển bị cướp, lần này tân hoàng đế của Đảng Hạng cũng bỏ ra không ít vốn liếng.

Từ trước đến nay, kỵ binh của Đảng Hạng luôn giỏi chiến đấu, Ngự Lâm Quân là một đội quân tinh nhuệ nhất của Đảng Hạng, không chỉ được trang bị tốt mà mỗi người đều là binh lính tinh nhuệ và mạnh mẽ.

Mặc dù chỉ có ba nghìn người, nhưng sức chiến đấu của bọn họ còn mạnh hơn nhiều so với Tả Lang Vệ!

Bây giờ tất cả quân chủ lực của Kim Phi đều bị phong tỏa ở kênh Hoàng Đồng, căn bản không có khả năng điều động được nhiều người đi mai phục Ngự Lâm Quân.

"Đã có Ngự Lâm Quân hộ tống, vậy thì bổn vương yên tâm rồi!"

Trần An Tiệp lại chắp tay hành lễ với Lý Lăng Duệ, xoay người rời đi.

Hai người ai cũng không đề cập đến việc kết hợp tấn công, bởi vì bọn họ đều biết rằng trận chiến này có liên quan đến sự sống và cái chết của cả hai bên, bọn họ ai cũng không dám giở trò gì nữa.

"Vương gia, từ trước đến giờ người Trung Nguyên luôn khinh thường Đảng Hạng chúng ta, ngài nói xem Tần vương có đồng ý với điều kiện của bệ hạ không?" Phó tướng hỏi.

“Không biết!” Lý Lăng Duệ lắc đầu.

"Nếu bọn họ đồng ý, chúng ta thật sự giao người thuần hóa chim ưng cho bọn họ ư?" Phụ tá lại hỏi.

"Đương nhiên, từ trước đến giờ Thảo Nguyên chúng ta luôn giữ lời!" Lý Lăng Duệ gật đầu.

"Vậy có quá hời cho bọn họ rồi không?" Phụ tá lẩm bẩm nói: "Những kẻ hèn nhát ở đất Tần không xứng để điều khiển chim ưng!"

Lần này Lý Lăng Duệ không hề để ý đến hắn, mà xoay người rời đi.

Người phụ trách tình báo nhìn thấy Lý Lăng Duệ rời khỏi thì bất đắc dĩ vỗ vai phó tướng: "Sau này ở trước mặt vương gia, ngươi nên nói ít đi!"

“Ta làm sao?” Phó tướng ấm ức hỏi.

"Đất Thục có liên quan đến đất Tần, đất Tần lại có liên quan với chúng ta, nếu Kim Phi chết ở kênh Hoàng Đồng, Trần Văn Nhi nhất định sẽ tấn công đất Tần để báo thù cho Kim Phi!"

Người phụ trách tình báo giải thích: "Cho dù Kim Phi có chết thì quân Thục vẫn có thể chế tạo ra khinh khí cầu, nếu Tần vương không có chim ưng, sớm muộn gì cũng sẽ bị Trần Văn Nhi chiếm giữ, đến lúc đó chắc chắn Trần Văn Nhi sẽ tấn công chúng ta!"

"Ta hiểu rồi, bệ hạ ban chim ưng cho Tần vương chính là muốn để Tần vương với Trần Văn Nhi chó cắn chó, chúng ta ở phía sau thu lợi ích, đúng không?" Phó tướng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Xem như ngươi vẫn còn cứu được!" Người phụ trách tình báo vỗ vai phó tướng: "Sau này có vấn đề gì thì đừng trực tiếp hỏi vương gia, mà nên hỏi ta trước!"

Nói xong hắn lắc đầu một cái rồi đi ra ngoài.

“Ngươi muốn đi đâu?” Phó tướng ở phía sau hỏi.

"Những con chim ưng này không thể có chuyện gì được, ta phải phái thêm người để mắt tới chúng."

Người phụ trách tình báo trả lời một tiếng rồi rời đi mà không quay đầu lại.


Đang tải...
Chương 1322: Suy ngẫm

Tuy rằng biết tin chim ưng của người Đảng Hạng rất nhanh sẽ được đưa tới, nhưng sự xuất hiện của Quan Hạ Nhi vẫn gây áp lực rất lớn cho Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp.

Tuy rằng các cuộc chiến đấu giữa quân chinh chiến phía Nam của người Đảng Hạng và quân Tần Vương chưa từng dừng lại, nhưng cường độ tấn công lại lúc mạnh lúc yếu.

Kể từ khi Trần An Tiệp trở về quân Tần Vương, thế tấn công của quân Tần Vương và quân chinh chiến phía Nam đồng thời trở lên vô cùng mãnh liệt, cũng không còn suy yếu đi nữa.

Chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, trận tuyến hai bên quân Thục buộc phải rút lui hơn trăm mét, bị ép đến mức chỉ còn lại khu vực chính giữa.

Không những trận địa bị buộc rút lui, mà thương vong cũng vô cùng nghiêm trọng!

Kết thúc ba ngày giao tranh này, quân Thục thương vong thêm hàng nghìn người, hiện chỉ còn khoảng mười ngàn quân là còn có thể chiến đấu.

Chiến tranh là phương pháp tốt nhất để thử thách những người binh lính, sau một cuộc chiến dông dài và đầy gian khổ, có thể sống tiếp tới tận bây giờ, không kể là lính mới hay cũ, đều đã trải qua được lễ rửa tội của khói lửa chiến tranh.

Tất nhiên, cũng có những người ý chí không quyết tâm, bọn họ trong hai đêm này đã tóm trọn được những tên binh lính đang cố gắng chạy thoát.

Trương Lương đều không hỏi ý kiến của Kim Phi mà trực tiếp hạ lệnh xử tử những kẻ đào ngũ này ngay trước cửa nhà ăn trước mặt quân lính.

“Nhìn kỹ cho ông đây, đây chính là kết cục cho những kẻ muốn đào ngũ đấy!”

Trương Lương đứng trên tảng đá to, tay cầm chiếc loa thiếc đen mặt nói: “Quan văn thư nhớ cho kỹ, tất cả các khoản trợ cấp hay tiền thưởng trước đây của bọn chúng đều bị hủy bỏ, những người có quan hệ máu mủ ruột thịt, trong vòng ba đời đều không thể nhập ngũ và tham gia các kỳ thi khoa bảng được nữa!”

“Rõ!” quan văn thư gật đầu, ghi lại lên của những kẻ đào ngũ.

Bên dưới tảng đá, tất cả binh lính đều mang dáng vẻ nghiêm trọng.

Từ xưa đến nay, người dân Trung Nguyên đều rất coi trọng con cháu, hy vọng đời sau có thể hóa thành rồng, phượng, làm vinh dự cho dòng họ!

Trong suy nghĩ của người dân, không thể tham gia các kỳ thi khoa bảng, cũng đồng nghĩa với việc mất đi cơ hội thăng tiến thành quan.

Đối với nhiều binh lính mà nói, kiểu trừng phạt này có khi còn nặng hơn việc trực tiếp giết đi bọn họ.

“Các ngươi nhìn những người binh lính nữ đó đi, người ta cũng thương vong không kém binh lính nam là bao nhiêu, thế nhưng đã có người nào đòi trở thành kẻ đào ngũ chưa?”

Đại Tráng cũng sầm mặt nói to: “Nếu như để ta phát hiện ra được thêm kẻ nào muốn đào ngũ nữa thì cả đội cùng nhau chịu phạt!”

Nghe thấy những lời của Đại Tráng, những binh lính nam có mặt đều đồng loạt cúi đầu.

Mà phía các binh lính nữ cũng ngẩng cao đầu lên.

Những kẻ đào ngũ mấy ngày nay, quả thực đều là binh lính nam, một người binh lính nữ cũng không có.

“Đại soái, sư đoàn trưởng, hai người cứ yên tâm đi, nếu ta phát hiện ra kẻ nào muốn đào ngũ thì ta sẽ chém hắn trước!”

“Những tên đào ngũ thật vô lương tâm, chúng quên mất là chúng ta đã từng phải trải qua một cuộc sống như thế nào rồi sao?”

“Đúng thế, nếu như không phải có Kim tiên sinh, người nhà ta đã chết đói từ lâu rồi!”

“Ta không biết các ngươi đang nghĩ gì, nhưng dù sao thì cái mạng này của ta cũng đã giao phó cho Kim tiên sinh rồi!”

“Đầu rơi thôi mà, mười tám năm sau vẫn mang tiếng anh hùng, ta còn sợ cái khỉ gì!”

“Người Đảng Hạng và quân Tần Vương cũng chỉ ỷ vào số lượng người đông, đợi Trịnh sư đoàn trưởng dẫn quân cứu viện tới thì chúng ta sẽ xử đẹp bọn chúng!”

...

Người nhân viên hộ tống đứng bên ngoài hét lớn.

Trương Lương biết, rằng có một số người chỉ là hùa theo đám đông hô to khẩu hiệu, chứ thực chất trong tim họ nghĩ gì, ai mà đoán ra được.

Nhưng Trương Lương không quan tâm bọn chúng nghĩ như nào, chỉ cần ra uy với bọn họ, kiềm chế lại được tình trạng đào ngũ là ổn rồi.

Đánh giá từ bầu không khí như bây giờ, hiệu quả xem ra cũng khá khả quan.

Đưa loa thiếc cho Đại Tráng, Trương Lương nhảy xuống khỏi tảng đá.

Trở về eo núi, nhìn thấy Kim Phi và Tả Phi Phi, đang đứng ở rìa bãi đất trống, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới.

“Tiên sinh, ta chưa hỏi ý kiến của ngài mà đã tự mình ra tay giải quyết những kẻ đào ngũ, vẫn mong tiên sinh trách phạt!”

Trương Lương đi đến bên cạnh Kim Phi, cúi thấp đầu nói.

Theo như trình tự, cho dù có là những kẻ đào ngũ, cũng cần phải thông qua xét xử của Quân Pháp Đường trước, sau đó mới được phép xử tử.

Nhưng Trương Lương chưa thông qua xét xử nào đã chém luôn những kẻ đào ngũ.

Nếu như thực sự nghiêm túc thì điều đó là trái với quy tắc được đề ra.

“Lương ca, ở đây không có người ngoài, huynh không cần phải nói những lời khách khí như vậy đâu.”

Kim Phi bình tĩnh, quay đầu lại nhìn Trương Lương.

Y biết, Trương Lương cố ý không xin chỉ thị, vì từ trước đến nay, Kim Phi luôn đóng vai phản diện, còn Trương Lương là vai người tốt.

Với tình thế nguy kịch như bây giờ, trong tâm trí thực tế rất hoảng sợ, những binh lính quân Thục muốn đào ngũ, chắc chắn không chỉ là một số người bị chém vừa rồi.

Trương Lương hành quyết những kẻ đào ngũ một cách công khai để nhằm đe dọa những người binh lính này.

Làm cách này chắc chắn sẽ hiệu quả, nhưng cũng sẽ làm cho rất nhiều binh lính căm hận Trương Lương.

Đặc biệt là đồng hương và người thân của những kẻ đào ngũ đó.

“Tiên sinh, đó không phải là lời khách khí,” Trương Lương lắc đầu, đầy hổ thẹn nói: “Ngài đã tin tưởng ta, ngay từ ngày đầu tiên thành lập tiêu cục Trấn Viễn, ngài đã giao quyền lực quân sự cho ta, lương bổng và lương thực cũng chưa từng đưa thiếu, nhưng thần lại chưa lãnh đạo tốt đội ngũ.

Nuôi binh một năm dùng trong một giờ, ngài đã cho những nhân viên hộ tống tiền công và địa vị cao như vậy thì giờ bọn họ cũng nên báo đáp lại cho ngài, ấy thế mà lại có những kẻ đào ngũ, là do ta làm không tốt công việc của bản thân, ta nên kiểm điểm lại bản thân mình!”

“Lương ca, ra là huynh nghĩ như vậy sao...”

Kim Phi nghe xong không khỏi bật cười: “Mỗi người đều có suy nghĩ và ý kiến của riêng mình, người xưa vẫn nói, người có hơn trăm, muôn màu muôn vẻ, huống hồ là hơn mười ngàn người, có mấy tên có ý chí không kiên định là điều rất bình thường, nếu huynh vì chuyện này mà tự trách bản thân, thì chẳng phải là đang kiếm chuyện không vui cho bản thân sao?”

Bản chất của con người là luôn đi tìm vận may và tránh sự xui rủi, sợ chết cũng là một bản năng của con người.

Tuy rằng Kim Phi luôn chú trọng công tác giáo dục tư tưởng, và chính trị viên mỗi ngày đều đọc nhật báo Kim Xuyên, nhưng cải tạo tư tưởng của một người sao có thể dễ dàng như vậy được?

Chứ đừng nói Kim Phi chỉ cho người ta đọc báo chí, làm công tác tư tưởng, người đời trước có nhiều tôn giáo như vậy, lợi dụng các giáo lý khác nhau để mê hoặc người dân, một khi chiến tranh nổ ra, tất nhiên vẫn sẽ có những kẻ muốn đào ngũ.

Có rất nhiều binh lính là tân binh mới gia nhập không lâu, đối mặt với quân địch đông đảo và hùng mạnh như núi như biển, việc cảm thấy sợ hãi là rất bình thường.

“Đa tạ tiên sinh đã tha thứ!”

Trương Lương hành lễ với Kim Phi, trong lòng cảm thấy đầy ấm áp.

“Lương ca, thật ra sự thất bại lần này, đối với chúng ta mà nói, cũng không phải là một việc xấu.” Tả Phi Phi nói.

“Thất bại còn có thể là việc tốt sao?” Trương Lương có chút lo lắng nhìn Tả Phi Phi, sợ cô ấy bị thứ gì đó kích thích.

“Chiến thắng mà không có hy sinh thì không phải là chiến thắng thực thụ.”

Tả Phi Phi nói: “Kể từ lúc tiêu cục Trấn Viễn được thành lập cho đến nay, mọi việc đều quá thuận lợi, dẫn đến rất nhiều nhân viên hộ tống và sĩ quan bắt đầu bành trướng và khinh thường trước chiến tranh, vậy nên sau khi thất bại rất dễ bị mất tinh thần, thậm chí là tuyệt vọng.

Trên thế giới này có đội quân nào chưa từng chịu thất bại sao? Một đội quân mà chỉ có thể đánh dựa vào may mắn, mà không chấp nhận được việc thất bại thì cũng không hẳn là một đội quân mạnh mẽ!

Vậy nên ta cảm thấy thất bại lần này đối với chúng ta mà nói, cũng không hoàn toàn là một việc xấu, ít nhất nó có thể khiến cho nhiều người mở mang lại tầm nhìn, rằng chiến tranh thực sự là như thế nào!”

Nghe nói vậy, Trương Lương ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Lời của Tả Phi Phi tuy có chút tàn nhẫn, nhưng đúng thật là rất có lý.

Ngay cả Kim Phi cùng rất ngạc nhiên nhìn Tả Phi Phi.

Tả Phi Phi ngày thường im hơi lặng tiếng, nhưng đã sớm phát hiện ra bản chất thực sự thông qua biểu hiện bên ngoài.

Đây cũng là vấn đề mà Kim Phi gần đây luôn suy ngẫm.
Chương 1323: Nên đi rồi

Bất kể là vì ý chí thật sự kiên định, hay là bị sốc đi nữa, thì sau khi Trương Lương xử lý xong lính đào ngũ, thì không còn binh lính nào dám đào ngũ nữa.

Nhưng thế tấn công của kẻ địch càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa không ngừng dù chỉ một chút.

Lúc này trận tuyến của quân Thục đã lui đến trung tâm kênh, không thể lui về sau được nữa.

Cũng may binh lính quân Thục có thể sống đến bây giờ đều có tinh nhuệ trong người, bất kể có trải qua sóng to gió lớn gì, nên nhất quyết bảo vệ trận tuyến cuối cùng dù cho có chết, cũng không lùi lại về sau nửa bước.

Lúc này vấn đề mới lại xuất hiện.

Mặc dù Trương Lương đã quản lý đạn dược từ mấy ngày trước rồi, nhưng thế tấn công của địch nhân rất mạnh, tiêu hao đạn dược vô cùng nghiêm trọng.

Đặc biệt là lựu đạn và lọ dầu hỏa, không còn nhiều dự trữ nữa.

Trương Lương không thể không giảm bớt cung ứng lựu đạn đập và lọ dầu hỏa, để máy bắn đá ném đá làm chủ, chỉ có tình huống khẩn cấp mới ném lựu đạn và lọ dầu hỏa.

Thứ không thiếu nhất ở kênh Hoàng Đồng chính là đá, chỉ là ném đá có lực sát thương không bằng lựu đạn và lọ dầu hỏa.

Gần đây Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ cũng cực kỳ chú ý quân Thục, bên Trương Lương vừa mới điều chỉnh chiến lược, hai người cũng hiểu lựu đạn và lọ dầu hỏa không còn nhiều nên rất phấn khích.

Đặc biệt là Trần An Tiệp, hắn phái người nhìn chằm chằm quân tiếp viện do Quan Hạ Nhi chỉ huy, nếu thấy động tĩnh gì mới sẽ báo cáo, nhiều lắm thì ba ngày nữa, bọn Quan Hạ Nhi sẽ đi ra khu vực hoang mạc.

Dựa theo tin tức mà Lý Lăng Duệ truyền đến, vì đội ngũ hộ tống chim ưng và người thuần hóa chim ưng gặp phải tuyết lở, bị ngăn chặn ở một ngọn núi sau tuyết, bây giờ đang tìm đường ra.

Trần An Tiệp vô cùng lo lắng chim ưng không thể tới trước Quan Hạ Nhi, đến lúc đó có mấy chiếc phi thuyền tấn công bọn họ thì dù bọn họ có bao nhiêu người cũng không đủ cho nó nổ!

Dù chim ưng tới và tiêu diệt được phi thuyền, thì bọn họ cũng đã bị chết nổ rồi, lấy cái gì để đánh với quân Thục nữa?

Bây giờ xem ra, có thể Kim Phi không thể chống cự được đến lúc viện quân chạy tới.

Quả nhiên, theo sự giảm bớt của lựu đạn và lọ dầu hỏa, sức chiến đấu hiện tại của quân Thục lập tức giảm xuống.

Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ không hẹn mà cùng nhau đưa lá chắn lớn đến tiền tuyến.

Do loại lá chắn này được làm chủ yếu bằng tấm ván vừa nặng vừa dày, bề mặt còn cài đặt tấm sắt, mỗi một tấm lá chắn lớn đều phải dùng sức của hai mươi người chui vào bên dưới mới có thể nhấc lên.

Loại đá bình thường mà đập lên thì rất khó đập phá được lá chắn lớn.

"Dùng dầu hỏa đốt bọn họ cho ta!"

Đại Tráng phụ trách chỉ huy tiền tuyến vội vàng hạ mệnh lệnh.

Đây cũng là biện pháp tốt nhất để ứng phó xe chiến và lá chắn lớn.

Sau khi lọ dầu hỏa bị phá, dầu hỏa bên trong sẽ chảy xuống theo tấm chắn, đốt chết địch nhân bên trong.

"Sư đoàn trưởng, dầu hỏa của chúng ta không còn nữa!"

Một đoàn trưởng có vẻ mặt như đưa tang nói: "Vốn dĩ lựu đạn và lọ dầu hỏa mà buổi sáng phát cho đã không có bao nhiêu, thế tấn công trước đó của bọn họ quá mạnh, nên đã dùng sạch hết rồi!"

"Bây giờ ta đi tìm dầu hỏa, trước khi ta trở về thì dùng cung nỏ hạng nặng, dùng đá to cho ta, nhất định không được để bọn họ đến gần công sự!"

Đại Tráng bàn giao một tiếng, rồi chạy về phía đoàn hậu cần.

Nhưng đến đoàn hậu cần mới biết, lựu đạn và lọ dầu hỏa trong kho cũng không có bao nhiêu, nếu cứ dùng bừa thì có thể không kiên trì nối một giờ đã dùng hết rồi.

Đại Tráng không cần đi xin phép Kim Phi và Trương Lương cũng biết, nhất định phải để chừa lại số lựu đạn và lọ dầu hỏa này, không thể dùng hết sạch được.

Không có cách nào, Đại Tráng chỉ có thể vội vàng trở lại tiền tuyến.

"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả máy bắn đá đều ném đá lớn, mục tiêu là mấy cái lá chắn lớn kia!"

Trước đó máy bắn đá toàn ném đá vụn là chủ yếu, bởi vì như vậy sức sát thương mới lớn nhất, đá bay theo lực ném của máy bắn đá từ trời cao rơi xuống, chỉ cần một viên lớn bằng quả trứng gà thôi là có thể đập chết một người.

Máy bắn đá hạng nặng có thể ném được mấy trăm hòn đá nhỏ to bằng quả trứng gà, một lần đập có thể đập được một mảng lớn.

Khi ném đá lớn, không chỉ hiệu suất kém, mà chất đá đầy lên cùng phiền phức.

Đá lớn quá nặng, một hòn đá có thể cần rất nhiều người có thể mang lên khuôn ném.

Đã tốn sức rồi, một lần cũng chỉ có thể đập chết một hai người mà thôi, không có lợi so với hòn đá nhỏ.

Nhưng bây giờ Đại Tráng lại không còn cách nào, hòn đá nhỏ đập phải lá chắn lớn chỉ như gãi ngứa cù lét, không có tí lợi nào.

Theo mệnh lệnh của truyền đạt ra của Đại Tráng, máy bắn đá có số thứ tự đầu rối rít đổi sang dùng đá lớn.

Đá lớn rơi xuống từ trời cao, dù có lá chắn lớn cũng không cản được, xem như tạm thời hóa giải một chút thế tấn công của địch nhân.

Nhưng Lý Lăng Duệ và Trần An Tiệp đã chuẩn bị khá lâu vì ngày này, đập vỡ một cái lá chắn lớn, phía sau sẽ xuất hiện cái thứ hai, vô tận vô số.

Trong phòng chỉ huy tác chiến bên bờ cửa đất trống, Trương Lương buông ống nhòm trong tay xuống, với bộ mặt đầy nghiêm trọng.

Yên lặng suy tư mấy phút, anh ta mở miệng nói: "Đi kêu cô nương Khánh Mộ Lam và Hầu Tử, Hàn Phong đến, sau đó đến bên chỗ tiên sinh xem thử, nếu Thiết Chùy không trực, cũng gọi hắn tới đây!"

Đội trưởng đội thân vệ trả lời một tiếng, rồi quay đầu đi.

Gần đây hai bên đã bắt đầu chiến đấu chính diện, lính trinh sát cũng không cần tiến hành trinh sát nữa, nên Hầu Tử và Hàn Phong lại khá rảnh.

Biết được Trương Lương tìm bọn họ, hai người vội vàng chạy tới.

Khánh Mộ Lam ở trong quân không đảm nhận chức vụ gì, tới nhanh còn hơn Hầu Tử.

Thiết Chùy tới muộn nhất.

Thật ra vừa rồi anh ta còn trực, nhưng anh ta mơ hồ đoán được nguyên nhân Trương Lương tìm mình nên vội tìm người thay canh ở cửa phòng thí nghiệm, còn mình thì vội vàng chạy tới.

Đến bên bờ đất trống, không cần Trương Lương nói chuyện, Thiết Chùy cũng biết mình đã đoán đúng.

Nhìn tiếp từ sườn núi, hai bên tiền tuyến nam bắc cũng thu hết vào tầm mắt.

Lúc này chiến trường đã hoàn toàn thành cối xay thịt, thi thể chất như núi, máu chảy thành sông.

Binh lính của Đảng Hạng và quân Tấn Vương mang theo một mặt tấm lá chắn lớn, giống như từng con từng con sâu giáp xác bò trên biển máu của núi thi thể.

Toàn bộ tình cảnh tựa như địa ngục tu la, Khánh Mộ Lam cũng không dám dùng ống nhòm để nhìn kỹ.

"Các vị cũng nhìn thấy, chúng ta không thể chống đỡ đến lúc Lão Trịnh đến cứu viện!"

Mặt Trương Lương mất bình tĩnh nói: "Tiên sinh phải rời đi! Mọi người đều biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Nghe thấy Trương Lương nói như vậy, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Đây là kế hoạch bọn họ đã sớm xây dựng.

Một khi không có cách nào thay đổi chiến sự, Khánh Mộ Lam và A Mai đem Kim Phi đi trước.

Hầu Tử và Hàn Phong sắp xếp lính trinh sát dẫn đường cho bọn họ, Thiết Chùy dẫn dắt đội thân vệ phụ trách vấn đề an toàn.

"Lương ca, huynh yên tâm đi, lộ trình rút lui đã được lên kế hoạch từ lâu rồi!"

Hầu Tử vừa nói vừa chỉ tây: "Ta đã chuẩn bị xong dây thừng ở bên kia vách đá, tiên sinh đi xuống từ bên kia, rồi thuận theo…"

Kết quả Hầu Tử còn chưa nói xong, đã bị Trương Lương cắt ngang: "Hầu Tử, ngươi không cần nói với ta chi tiết như vậy, mấy người các ngươi tự biết lộ trình rút lui là được, ngươi không nói với người ngoài đấy chứ?"

Anh ta hơi lo lắng sau khi trận tuyến bị công phá, kẻ địch bắt được người biết rõ tình hình, tiết lộ đường Kim Phi chạy thoát thân.

"Không có!" Hầu Tử vội lắc đầu đảm bảo nói: "Trừ Lão Hàn, ta chưa từng nói với bất kì người nào đâu?"
Chương 1324: Ta sẽ không đi

“Chuyện này liên quan đến sự an toàn của tiên sinh, vậy nên không được có một chút lơ là, ngươi không được nói dối?”

Trương Lương lạnh lùng nhìn Hầu Tử.

“Lương ca, ta thề với huynh được không, ngoại trừ Lão Hàn, ta chưa từng nói cho ai biết về lộ trình rút lui cả!” Hầu Tử giơ tay lên thề.

Mặc dù bình thường Hầu Tử thích trêu chọc người khác, nhưng không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ.

Lúc này Trương Lương mới gật đầu, nhìn chăm chú vào đám người Khánh Mộ Lam: “Nếu mọi người đã biết mình cần phải làm gì, vậy thì hành động đi… Mọi người bảo trọng!”

“Lương ca, huynh cũng bảo trọng!”

Khánh Mộ Lam và đám người Hàn Phong cũng trịnh trọng đáp lễ Trương Lương.

Đưa Kim Phi rời đi là hoàn toàn không còn có cơ hội chiến thắng nữa, bất đắc dĩ mới phải đưa ra lựa chọn này.

Dựa theo kế hoạch, Trương Lương và đám người Đại Tráng ở lại tiếp tục chống cự.

Xét theo thế tiến công trước mắt của kẻ địch, trận địa có thể thất thủ bất cứ lúc nào. Đến lúc đó quân Thục còn chiến đấu ở đây sẽ có kết cục gì, không cần nói cũng biết.

Vì vậy lần gặp mặt này có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của đám người Khánh Mộ Lam, Hàn Phong và Trương Lương.

Bọn họ cũng không còn gọi Trương Lương là Đại soái, mà gọi Trương Lương là Lương ca.

Nghe thấy cách xưng hô này, Trương Lương cũng mỉm cười, không khỏi nhớ lại lúc mọi người vừa mới quen biết.

Khi đó Kim Phi vừa trỗi dậy, tiêu cục Trấn Viễn còn chưa được thành lập, Trương Lương và Lưu Thiết dẫn theo đội đánh hổ ở trong làng thành lập một đội vận chuyển, giúp xưởng dệt vận chuyển những cuộn chỉ đã được dệt xong đến các huyện thành, rồi lại mang về mấy loại nguyên liệu như sợi đay về.

Lúc đó mọi người đều gọi Trương Lương là Lương ca.

Cùng với sự thay đổi của chức vụ, chức danh của Trương Lương cũng bắt đầu nhiều lên, không biết từ bao giờ, mọi người đã không còn gọi anh ta là Lương ca nữa, mà bắt đầu gọi là “Tổng giáo đầu”, “đoàn trưởng”, “sư đoàn trưởng”, “Trương soái”.

Bây giờ đột nhiên lại nghe thấy Hàn Phong và Hầu Tử gọi mình là Lương ca, Trương Lương cảm thấy rất thân thiết.

Nếu như có thể, Trương Lương thà rằng không làm Trương soái, mà làm một Lương ca.

Anh ta biết, Kim Phi cũng có suy nghĩ giống anh ta, không muốn làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương gì đó, cũng không muốn làm quốc sư, nhưng bọn họ lại không còn lựa chọn nào khác.

Đại Khang trước đây, cấp bậc đã hoàn toàn bén sâu rễ rồi, với tính cách của Kim Phi, y nhất định sẽ không cúi đầu trước tham quan và thổ phỉ.

Chỉ cần núi Thiết Quán có thổ phỉ, trong huyện phủ vẫn còn tham quan, thì bọn họ không thể nào mở nhà xưởng làm ăn một cách yên ổn được, sớm muộn gì cũng xảy ra xung đột với đám người này.

Bởi vì tài nguyên của xã hội là có hạn, cho nên nếu Kim Phi muốn phát triển, muốn dẫn dắt người dân làng Tây Hà có được cuộc sống tốt hơn, thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của những người khác.

Cho nên bất kể Kim Phi đưa ra sự lựa chọn nào, đều sẽ phải đi đến bước đường trước mắt này.

Trương Lương không hối hận về điều này, chỉ là cảm thấy tiếc nuối.

Tiếc nuối không được nhìn thấy thái bình thịnh thế mà Kim Phi từng miêu tả.

Từ đầu đến cuối, Trương Lương đều tin tưởng Kim Phi nhất định có thể tạo ra được một thời đại hưng thịnh chân chính!

Đây cũng chính là lý do Trương Lương bằng lòng chinh chiến nam bắc cùng Kim Phi.

Hầu Tử liếc nhìn Đại Tráng và Trần Phượng Chí vẫn đang chỉ huy ở tiền tuyến, rồi khập khiễng rời đi.

Không biết là do trùng hợp, hay là vì phát giác ra điều gì, Đại Tráng sau khi truyền lệnh tác chiến xong, bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía sườn núi, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của đám người Hầu Tử đang rời đi.

“Bảo trọng!”

Đại Tráng cũng tham gia vào cuộc họp nhỏ lúc đó của Trương Lương nên biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Trong lòng âm thầm cáo biệt Hầu Tử, sau đó ánh mắt anh ta trở lên kiên nghi dứt khoát hơn cả lúc trước.

Anh ta quay đầu, lạnh giọng nói: “Thông báo cho đại đội 1 chuẩn bị sẵn sàng bom chớp sáng, trời tối sẽ hành động!”

Cho dù có chết, Đại Tráng cũng phải chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, cắn lấy một miếng thịt từ trong miệng của kẻ địch.



Trên sườn núi, đám người Khánh Mộ Lam đến nơi Kim Phi đang ở.

Từ khi Hải Đông Thanh xuất hiện, Kim Phi vẫn luôn muốn làm ra súng trường, nhưng do bôn ba khắp nơi, căn bản không có thời gian để làm.

Sau khi đến kênh Hoàng Đồng, mặc dù chiến sự ở tiền tuyến ác liệt, nhưng Kim Phi thân là lãnh đạo, nên việc có thể làm lúc này đã không còn nhiều. Khi thời gian đã dư dả, y bắt đầu bắt tay vào việc chế tạo súng trường.

Cho dù toàn bộ đều phải dùng tay để làm ra, thì y cũng phải làm ra một khẩu súng trường trước đã.

Trước mắt kênh Hoàng Đồng vẫn còn một chiếc phi thuyền, là đợt oanh tạc núi Ô Đầu lần trước còn sót lại.

Chỉ cần có súng trường là có thể bắn được chim ưng, một chiếc phi thuyền này là đủ để Kim Phi lật lại tình thế rồi!

Cho nên gần đây phần lớn thời gian, Kim Phi đều ngâm mình vào chuyện này.

Lúc trước, phòng thí nghiệm tạm thời ở trong một hang động, ấm áp mà lại an toàn.

Nhưng không khí trong sơn động lưu thông không được tốt, mùi mồ hôi của người thợ, mùi thuốc nổ dùng để chế tạo đạn cho súng trường, và còn có một số mùi khác khiến đầu óc Kim Phi choáng váng, y bèn cho người xây một căn phòng bằng đá ở khu đất trống trong tiểu viện phía tây, dùng để thay thể phòng thí nghiệm tạm thời.

Khi mấy người Khánh Mộ Lam chạy đến, Kim Phi vẫn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, có hai nữ nhân viên hộ tống canh gác ở cửa.

Nghe thấy động tĩnh ở trong sân, Tả Phi Phi từ trong bếp chạy ra ngoài.

Thấy nhiều người tới cùng một lúc như vậy, đầu tiên Tả Phi Phi hơi sững sờ một chút, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Khánh Mộ Lam.

Dưới tình huống bình thường, Kim Phi sẽ cùng mọi người ăn nồi cơm lớn của ban nhà bếp. Nhưng y gần đây đang bận làm súng nên thường xuyên tăng ca muộn đến nửa đêm.

Tả Phi Phi bèn giao công việc lại cho phụ tá, gần đây đặc biệt ở nhà để chăm sóc cho Kim Phi.

Mặc dù tài nấu nướng của cô ấy không bằng Nhuận Nương, nhưng so với nồi cơm lớn của ban nhà bếp mà nói thì ngon hơn nhiều. Khánh Mộ Lam rảnh rỗi sẽ chạy đến để ăn trực, Tả Phi Phi cũng quen rồi.

Chỉ là không ngờ một mình Khánh Mộ Lam tới ăn chực cũng thôi đi, bây giờ còn dẫn theo cả người tới.

Một nồi canh thịt và một nồi cháo trắng trên bếp, căn bản là không đủ với mấy vua dạ dày như Hầu Tử này.

Vì vậy Tả Phi Phi lại trợn mắt nhìn Khánh Mộ Lam, cũng không nhắc đến việc ăn cơm của đám người Hầu Tử, mà nói: “Mọi người đến gian nhà chính ngồi trước đi, ta đi pha chút trà cho mọi người!”

Nhưng đám người Hầu Tử lại không nhúc nhích, Khánh Mộ Lam cũng có thái độ nghiêm túc khác với ngày thường, nói: “Phi Phi, chúng ta tới không phải là để ăn chực, mà là đến để tìm tiên sinh!”

“Tìm tiên sinh sao?” Tả Phi Phi cau mày hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện rồi sao?”

Khi Kim Phi làm việc trong phòng thí nghiệm, thường sẽ không gặp ai cả.

Đám người Khánh Mộ Lam và Hàn Phong đều biết điều này nên nếu không có chuyện lớn gì thì họ sẽ không đến tìm Kim Phi.

“Không phải phía trước xảy ra chuyện.” Khánh Mộ Lam muốn nói cho Tả Phi Phi biết sự thật, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng xua tay nói: “Phi Phi cô cũng đi thu dọn đồ đạc đi, trên đường ta sẽ nói cho cô nghe!”

“Nói trên đường sao?” Tả Phi Phi càng mơ hồ: “Chúng ta phải rời đi à? Sao ta lại không biết?”

“Phi Phi, cô đừng hỏi nữa, nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc đi, sắp không kịp nữa rồi!”

Khánh Mộ Lam giục Tả Phi Phi, đẩy cô ấy vào gian nhà chính.

Hầu Tử và Hàn Phong không để ý đến bọn họ, hai người cùng đi tới trước cửa căn phòng đá.

Nữ nhân viên hộ tống canh giữ cửa vốn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Thiết Chùy cũng đi theo phía sau, hơn nữa Hầu Tử và Hàn Phong cũng không phải là người ngoài, nếu bọn họ thực sự muốn hãm hại Kim Phi thì có rất nhiều cơ hội.

Vì vậy khi nữ nhân viên hộ tống nhìn thấy Hầu Tử và Hàn Phong thì không đẩy cửa, mà chỉ đứng ở trước cửa, cũng không quan tâm đến bọn họ.

Hầu Tử vừa định gọi Kim Phi ra thì lại nhìn thấy cửa phòng được mở ra từ bên trong.

Kim Phi đi ra, liếc qua Hầu Tử và Hàn Phong, lại nhìn Khánh Mộ Lam đang đẩy Tả Phi Phi vào trong phòng, mở miệng nói: “Mộ Lam, cô đừng giằng co nữa, ta sẽ không rời đi đâu!”
Chương 1325: Súng trường

Tả Phi Phi vốn phân vân, không phối hợp, Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi đi ra, cũng không đẩy cô ấy nữa.

“Tiên sinh, chuyện này không thể theo ý ngài được.”

Khánh Mộ Lam chỉ vào A Mai nói: “Ngài phối hợp chút đi, nếu A Mai ra tay làm ngài bị thương sẽ không hay lắm.”

Lúc đầu khi Khánh Mộ Lam vừa mới đến làng Tây Hà, rất ít khi dùng A Mai để uy hiếp Kim Phi, cứng rắn ép Kim Phi.

Nhưng Kim Phi bây giờ đã không phải là thanh niên vùng núi một mình và yếu đuối nữa.

Chỉ thấy Kim Phi ho khan một tiếng, hai nữ công nhân đã đi ra từ nhà bếp, bao vây nhóm người Hầu Tử.

Dù trong tay các cô ấy không có bất kì vũ khí nào, nhưng trên lưng quần đều dắt súng kíp ngắn.

Giao chiến ở khoảng cách gần, súng kíp là khắc tinh của tử sĩ, nếu thực sự đánh, hai khẩu súng kíp đã hoàn toàn có thể uy hiếp được A Mai.

Bây giờ dắt súng kíp trên lưng quần vì Kim Phi đã nói nhân viên hộ tống không thể chĩa nòng súng vào người mình.

Hàn Phong và Hầu Tử cùng nghiêng đầu nhìn Thiết Chùy.

Theo kế hoạch, ngoài hai nữ nhân viên hộ tống canh giữ cửa nhà đá thì có lẽ Thiết Chùy đã điều những nhân viên hộ tống khác đi mới đúng.

Bây giờ các cô ấy lại xuất hiện ở đây, cho thấy Thiết Chùy đã không thực hiện theo kế hoạch.

Thiết Chùy cắn môi, nhưng lại không nói gì.

Đến nay, Thiết Chùy vẫn luôn là một người có chừng mực, cũng luôn biết trách nhiệm của mình là gì.

Kim Phi để anh ta đi đến đập Đô Giang thực hiện công việc nổ sập núi, Thiết Chùy đã làm việc thêm giờ để hiểu tính năng và đặc điểm của, học những kiến thức về nổ mìn.

Sau khi nổ sập núi Ngọc Lũy, Trương Lương đã bảo anh ta đến phụ trách việc tiêu diệt thổ phỉ ở dọc đường chính xung quanh Tây Xuyên, bảo vệ sự an toàn của quán trọ.

Thiết Chùy đã lập tức dốc sức nghiên cứu vị trí quan trọ và tuyến đường chính, và thế lực thổ phỉ lớn nhỏ dọc đường, trong thời gian ngắn đã liên tiếp tiêu diệt nhiều nhóm thổ phỉ quy mô lớn, khiến những kẻ xấu kia khiếp sợ.

Trước đây khi thương nhân đi đường cần phải đi theo đoàn mới được, cho dù là như vậy, cũng thường bọ thổ phỉ cản đường vơ vét tài sản.

Giờ đây dường như đã không có tình huống đó, một hai thương nhân cũng có thể yên tâm bước đi trên đường chính, cũng không cần lo lắng thổ phỉ.

Sau khi làm đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, Thiết Chùy lại nhanh chóng thay đổi tư tưởng, toàn tâm toàn ý quan tâm đến việc bảo vệ Kim Phi.

Thiết Chùy rất rõ, nếu anh ta nói kế hoạch này với Kim Phi, sau này có chuyện gì thì chắc chắn Hầu Tử và Hàn Phong Phong sẽ không nói với anh ta nữa, thậm chí Trương Lương cũng có thể gạt bỏ anh ta.

Nhưng ngày hôm đó sau khi đi họp tiểu hội về, Thiết Chùy đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nói chuyện này với Kim Phi.

Vì đội trưởng đội cận vệ là người thân thiết với Kim Phi nhất, cũng là người Kim Phi tin tưởng nhất, có thể nói, Kim Phi đã giao tính mạng của mình cho Thiết Chùy .

Sự tin tưởng là cần tin tưởng lẫn nhau, anh ta không thể phụ lòng tin của Kim Phi đối với anh ta.

Khánh Mộ Lam vừa thấy tình huống này, đã rất giận, trợn mắt nhìn Thiết Chùy nói: “Thiết Chùy, không ngờ ngươi là người mắt to mày rậm, còn là tên khốn phản bội.”

“Từ từ nói chuyện!”

Kim Phi quát mắng Khánh Mộ Lam, sau đó nhìn Hàn Phong và Hầu Tử rồi nói: “Các ngươi cũng đừng nhìn Thiết Chùy như vậy, mấy người A Quyên là cận vệ của Phi Phi, hôm nay Phi Phi đã gọi các cô ấy đến giúp nấu cơm.”

Kim Phi biết, Thiết Chùy nói sự thật với bản thân, chắc chắn sẽ phải đấu tranh tâm lý, y cũng phải nghĩ cho Thiết Chùy một chút.

Vì vậy y đã bảo Tả Phi Phi tìm hai binh linh nữ từ đội súng kíp của nữ công nhân núi Thiết Quán.

“Thật sao?” Khánh Mộ Lam hơi nghi ngờ nhìn Thiết Chùy rồi lại nhìn binh lính nữ.

Hàn Phong và Hầu Tử nghe vậy, cũng không khỏi cười khổ.

Bọn họ đều biết, Kim Phi đang che chở Thiết Chùy, cũng như để cho họ một lối thoát.

Dù sao thì nếu nói thẳng như vậy thì cũng rất khó xử.

Làm người mà, lúc nên hồ đồ thì phải hồ đồ một chút.

Sau khi Hàn Phong ý thức được điểm này, cũng không khó xử nữa mà khuyên: “Tiên Sinh, tình thế phía trước đã rất nguy hiểm, phòng tuyến của chúng ta có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, ngài cần phải rời đi rồi!”

Nghe Hàn Phong nói như vậy, cuối cùng Tả Phi Phi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng Kim Phi, lần này lại khuyên Kim Phi cùng Hàn Phong Phong: “Tiên sinh, Hàn Phong đại ca đã nói như vậy, ngài nhanh đi đi, ta sẽ lập tức thu dọn đồ đạc!”

“Phi Phi, cô cũng phải đi với bọn tôi!” Khánh Mộ Lam nói.

Tả Phi Phi do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”

Nói xong bèn quay về thu dọn đồ đạc.

“Các người đừng hao công tổn sức, ta đã nói rồi, ta sẽ không đi!” Kim Phi nói lại lần nữa.

“Tiên sinh, bây giờ không phải là lúc làm anh hùng, ngài đừng tùy hứng nữa!”

Khánh Mộ Lam nói: “Không phải lúc trước ngài đã nói rồi sao, một người chuyện nghiệp sẽ làm những việc chuyên môn, như vậy mới có thể phát huy được tối đa giá trị của mình.

Chuyên môn của ngài không phải là cầm đao đi liều mạng mà chuyên môn của ngài là trấn thủ chỉ huy, là chế tạo ra càng nhiều vũ khí mới ở phòng thí nghiệm, là viết ra những bài thơ khích lệ lòng người!

Bây giờ ngài là trụ cột của cả Thục Xuyên, nếu xảy ra chuyện không may, ngài biết sẽ có bao nhiêu người chết không?”

“Ta không làm anh hùng, những việc ta làm cũng là chuyên môn của bản thân!”

Kim Phi xoay người lấy ra một cây súng trường: “Bây giờ chúng ta bị động như vậy, không phải là vì chim ưng sao, ta đã chế tạo ra vũ khí có thể khắc chế chim ưng!”

Nghe Kim Phi nói như vậy, tất cả mọi người đều bị vũ khí trong tay y thu hút.

Bọn họ đều đã từng tiếp xúc với súng kíp, vì vậy vừa nhìn đã có thể nhìn ra, đây có lẽ cũng là một cây súng kíp.

Nhưng sự thật đã chứng minh, chim ưng bay quá cao, súng kịp cơ bản không bắn trúng nó.

Nhưng vì tin tưởng Kim Phi nên Hàn Phong vẫn hỏi: “Tiên sinh, cây súng này có thể đối phó với chim ưng thật sao?”

“Đương nhiên!”

Kim Phi lấy một viên đạn màu vàng óng từ trong túi ra, nhét nó vào nòng súng từ phía sau.

Cầm súng nhìn xung quanh, Kim Phi chọn một sườn núi sau đó nói: “Các người có nhìn thấy đá đỏ trên ngọn núi nhỏ đó không?”

Nhóm người Khánh Mộ Lam nhìn theo hướng ngón tay Kim Phi đang chỉ, chỉ thấy trên ngọn núi nhỏ ở phía xa xa, quả thực có một hòn đá đỏ.

Có lẽ hòn đá kia không nhỏ, nhưng vì khoảng cách tương đối xa nên trông hơi nhỏ.

“Tiên sinh, không phải ngài muốn nói khẩu súng này có thể bắn trúng hòn đá đỏ kia đó chứ?”

Trên mặt Khánh Mộ Lam lộ ra vẻ không thể tin được.

Ngay cả Hàn Phong và Hầu Tử cũng như vậy.

Hòn đá đó cách bọn họ ít nhất cũng khoảng 300m, ngoài cung nỏ hạng nặng ra thì bọn họ chưa nhìn thấy thứ gì có thể bắn xa như vậy.

“Các ngươi cứ nhìn đi!”

Kim Phi cười, sau đó năng khẩu súng trường lên, đặt báng súng lên trên vai, bắt đầu ngắm.

Nhóm người Hàn Phong thấy Kim Phi không giống như đang đùa, vội cầm ống nhòm của mình rồi ngắm hòn đá màu đỏ.

Dù Kim Phi hiểu cấu tạo của súng ống, thường tiếp xúc với súng ống khi thực tập ở xưởng quân đội, nhưng không có nhiều kinh nghiệm bắn súng, cũng may hòn đá đỏ cũng tương đối lớn nên việc ngắm bắn cũng không khó.

Y hít thở sâu một hơi, sau khi điều chỉnh trạng thái của mình, Kim Phi đã từ từ bóp cò.

Lực đẩy cực lớn khiến bả vai Kim Phi bị đau, nhưng y không quan tâm mà vội cầm ống nhòm, nhìn vào hòn đá đỏ như nhóm người Hàn Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK