Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Chắc chắn sẽ chết

Từ thời đội hộ vệ, các cựu binh đều thống nhất mặc trang phục màu đen.

Sau chiến dịch trấn áp thổ phỉ, các nhân viên hộ tống đã mặc bộ quần áo này đi khắp các làng trấn ở Kim Xuyên, trở thành một trong những biểu tượng của làng Tây Hà.

Ở Kim Xuyên, có thể có người không biết quan phục của nha dịch, nhưng tuyệt đối không có người nào không biết bộ quần áo này.

“Bọn ta đến từ đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà, ngươi nhìn thấy thổ phỉ và người của chúng ta ở đâu?”

Đại Lưu vội hỏi: “Trong đó có cô nương nào không?”

“Ta thấy có mấy cô nương nhưng không mặc quần áo đội trấn áp thổ phỉ!”, thợ săn đáp: “Ở trong rừng cây dương cách hai mươi dặm bên ngoài mương Liêm Tử!”

Mặc quần áo của đội trấn áp thổ phỉ, có mấy cô nương, tất cả đều phù hợp với lời nữ chưởng quầy.

“Tiên sinh, đó chắc chắn chính là đám người Đại Ngưu!” Đại Lưu kích động hô lên.

“Khi ta đến, ta thấy bọn họ bị thổ phỉ bao vây, các ngươi mau đi cứu bọn họ đi!”

Thợ săn nói xong, lại ngượng ngùng nói thêm: “À... Ta có thể đi nhận tiền thưởng không?”

Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn đều có trụ sở ở núi Thiết Quán, núi Hổ Đầu, bến đò, Hắc Phong Lĩnh, dân chúng ở Kim Xuyên nhìn thấy thổ phỉ có thể báo cáo cho bất kỳ trụ sở nào, sau khi xác nhận, bọn họ có thể nhận được phần thưởng tương ứng.

“Được, nhưng ngươi sẽ không thể nhận phần thường cho đến khi chúng ta trấn áp xong thổ phỉ”.

Đại Lưu đáp: “Ngươi đi đến bến đò lấy thẻ ngà trước, sau khi trấn áp thổ phỉ xong, chúng ta sẽ gửi phần thưởng cho ngươi”.

“Được!”

Thợ săn đồng ý, xoay người rời đi, nhưng bị một cận vệ sau lưng Kim Phi chặn lại.

“Chờ đã!”

“Vị huynh đệ này có việc gì sao?”

Thợ săn quay đầu hỏi.

“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi, ngươi ở làng nào?”, cận vệ hỏi.

“Cái này... huynh đệ, ngươi hỏi cái này để làm gì?”

Thợ săn - người đã trả lời trôi chảy trước đó, rõ ràng hơi luống cuống trước câu hỏi vô cùng đơn giản này.

Kim Phi hơi híp mắt, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.

Thật ra lúc nãy y cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Y biết mương Liêm Tử nằm ở đường chính bên kia.

Đội ngựa do Khánh Mộ Lam dẫn đầu lên đường trước y, nếu tên thợ săn này đi tới từ mương Liêm Tử, nhất định sẽ gặp Khánh Mộ Lam.

Tại sao thợ săn không ngăn Khánh Mộ Lam mà lại ngăn cản y?

Nhưng nghĩ đến việc thợ săn đi ra từ trong rừng, hơn nữa trang phục và thần thái nói chuyện không có vấn đề, còn không quên đòi phần thưởng, Kim Phi đã xua tan nghi ngờ.

Y nghĩ thợ săn có thể sợ thổ phỉ, nên không dám đi đường chính, đi đường rừng nên không kịp ngăn Khánh Mộ Lam lại.

Nhưng thái độ bây giờ của thợ săn lại khiến Kim Phi cảnh giác lần nữa.

Đại Lưu bình thường hơi ngốc, nhưng vẫn hết lòng với chức trách của một hộ vệ.

Thấy Kim Phi lui về phía sau, hắn lập tức nhận ra có gì đó không đúng, lùi về phía sau mấy bước, đứng ở bên cạnh Kim Phi.

Những hộ vệ khác cũng kịp phản ứng, chia nhau ra chặn đường lui của thợ săn.

“Nói đi, ngươi là người làng nào?”, cận vệ lại hỏi.

“Ta... ta đến từ làng Chu Gia cạnh mương Liêm Tử”.

Thợ săn thấy vậy, không thể không nói ra tên của một ngôi làng.

“Ngươi nói dối! Cô của ta là người làng Chu Gia, thợ săn trong làng ta đều biết, sao ta chưa từng gặp ngươi!”

Cận vệ rút đao dài ra: “Nói, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Tiền Thông nói đúng, ta chính là người làng Chu Gia, trong làng bọn ta không có ai giống hắn!”

Rất nhiều nhân viên hộ tống ở trụ sở bến đò đều đến từ các làng xung quanh, ngay lập tức có nhân viên hộ tống làng Chu Gia đứng ra vạch mặt tên thợ săn.

"Ta...”

Thợ săn không ngờ rằng hắn nói bừa một làng lại gặp phải người trong làng đó.

Thấy lời nói dối bị vạch trần, thợ săn không những không bỏ chạy, mà ánh mắt trở nên lạnh lùng, rút chiếc rìu bên hông ra, lao thẳng về phía Kim Phi.

Đại Lưu sớm đã chuẩn bị sẵn, ngăn trước mặt Kim Phi.

Hắn lạnh lùng quát một tiếng, đao dài chém về phía trán thợ săn.

Nhưng động tác của thợ săn quá nhanh, hắn hơi xoay người tránh đao dài, bả vai thuận thế đụng trúng ngực Đại Lưu.

Thân hình Đại Lưu to lớn, mấy tháng nay ăn uống tốt, nặng gần một tạ.

Nhưng lại bị thợ săn đụng bay!

"Là cao thủ!"

Kim Phi khẽ cau mày, nhanh chóng lui tới bên cạnh ngựa chiến của mình.

Với những kỹ năng chiến đấu ít ỏi mà y học được, dạy dỗ những tên côn đồ lưu manh còn được chứ gặp phải cao thủ như vậy thì không có bất kỳ phần thắng nào.

Lúc trước ở trong làng, y từng so tài với A Mai, nhưng lần nào cũng thua thảm hại.

Thời điểm cần liều mạng Kim Phi sẽ không hèn nhát, nhưng biết rõ không đánh lại được thì y cũng sẽ không ngu ngốc đi chịu chết.

Trên khoảng đất trống, thợ săn đã bị cận vệ và nhân viên hộ tống bao vây.

Phát hiện Kim Phi đã lui về phía sau, thợ săn lập tức khóa chặt mục tiêu của mình là cận vệ tên Tiền Thông.

Vừa rồi hắn vốn đã lừa gạt vượt qua kiểm tra, nhưng Tiền Thông hỏi mấy câu mới khiến hắn lộ tẩy.

Chiếc rìu tầm thường như sống lại trong tay thợ săn, với vài nhát, hắn đã đẩy những cận vệ khác ra xa, nhanh như chớp chém về phía cổ Tiền Thông.

Tốc độ của thợ săn quá nhanh khiến Tiền Thông không kịp né tránh.

Chiếc rìu chém ngang cổ Tiền Thông, khóe miệng thợ săn nở một nụ cười máu lạnh.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của tên thợ săn đông cứng lại.

Trong đời hắn không biết đã giết bao nhiêu con mồi, người cũng từng giết không ít, lập tức phát hiện xúc cảm không đúng.

Chiếc rìu không giống như chém vào cổ người mà giống như chém vào miếng sắt.

Trên thực tế, thợ săn đã đoán đúng.

Quần áo của nhân viên hộ tống đều cao cổ, để tránh bị người cắt yết hầu, cổ áo được lót một lớp sắt.

Chiếc rìu đã lướt qua, không kịp xoay lại, vì vậy tên thợ săn bay lên đá vào bụng Tiền Phong.

Tiền Phong bị đá bay, một số nhân viên hộ tống phía sau cũng bị đánh gục.

Vì vậy vòng vây xuất hiện một lỗ hổng!

Thợ săn lao ra từ trong lỗ hổng, nhanh chóng lao về phía Kim Phi.

Lúc này Đại Lưu mới bò dậy từ dưới đất, nhìn thấy cảnh này, Đại Lưu điên cuồng lao về phía Kim Phi.

Nhưng tốc độ của thợ săn quá nhanh, Kim Phi lại lui về phía sau hơi xa, không chỉ có Đại Lưu không cứu kịp mà ngay cả cận vệ và nhân viên hộ tống khác cũng không kịp.

Thấy thợ săn sắp lao tới trước mặt mình, Kim Phi đột nhiên nâng cánh tay lên.

Y cầm một chiếc nỏ trong tay.

Vù vù vù!

Bóp cò, ba mũi tên ngắn dài bằng chiếc đũa nhanh như chớp bay về phía thợ săn.

Người bình thường rất khó tránh được trong khoảng cách ngắn như vậy, nhưng thợ săn đột ngột bước sang trái một bước.

Tất cả các mũi tên ngăn rơi vào khoảng không!

Lúc này, đã quá muộn để lên lại dây nỏ.

"Tiên sinh!"

Đại Lưu thấy thợ săn cách Kim Phi không đến một mét, lo lắng đến mức phi đao dài ra.

Nhưng ngay cả nỏ cũng không thể bắn trúng thợ săn, huống chi là thanh đao dài?

Thợ săn cười khẩy, dễ dàng tránh được.

"Xong rồi!"

Đại Lưu đau khổ nhắm mắt lại.

Thực lực của tên thợ săn không thua kém gì A Mai, ở khoảng cách này, Kim Phi chắc chắn sẽ chết!

Nhưng vào lúc này, Đại Lưu đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng vang rất lớn!

Mở mắt ra, Đại Lưu nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn vò đầu bứt tai cũng không tài nào hiểu nổi.

Tên thợ săn lúc trước còn khí thế bừng bừng, lúc này trên ngực bị thủng một lỗ máu, bay thẳng về phía sau như một chiếc bao tải rách nát!
Chương 382: Súng kíp

“Phịch!”

Thợ săn ngã phịch xuống đất, máu me bắn tung tóe.

“Chuyện gì vậy?”

Đại Lưu vô thức quay đầu lại nhìn Kim Phi.

Lúc này hai tay Kim Phi đang giơ ngang, trong đó một tay cầm nỏ, tay còn lại cầm một cục sắt mà Đại Lưu chưa từng thấy bao giờ.

Cục sắt vẫn đang tỏa ra khói xanh.

“Còn ngây ra đấy làm gì, mau làm việc đi!”

Kim Phi tức giận đá Đại Lưu một cái.

“A Siêu, các ngươi xem xem hắn chết chưa!”

Đại Lưu hoàn hồn lại, vừa chỉ đạo cận vệ đi xem tên thợ săn, vừa lo lắng hỏi: “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”

“Ta không sao”, Kim Phi lắc đầu, nói: “Mộ Lam chắc vẫn chưa đi xa, bây giờ ngươi lập tức phái người đuổi theo cô ấy, thuật lại tình hình ở đây cho cô ấy nghe, bảo cô ấy phái mấy người đi dò đường, những người còn lại nhanh chóng quay đầu lại!”

Chuyện kẻ địch không muốn bạn làm nhất thì càng có lợi cho bạn.

Sự xuất hiện của thợ săn cho thấy rằng Cửu công chúa 99% đã đi vào con đường nhỏ.

Để Khánh Mộ Lam đi đường chính chỉ khiến lãng phí thời gian mà thôi.

Nhưng để đảm bảo an toàn, Kim Phi vẫn quyết định nhờ Khánh Mộ Lam sắp xếp vài người tiếp tục do thám con đường chính.

“Rõ!”

Đại Lưu đáp một tiếng, lập tức sắp xếp người phi ngựa đuổi theo Khánh Mộ Lam.

“Tiểu đội trưởng Trần, cậu dẫn theo các anh em, đi men theo con đường này, đợi khi tụ họp với Mộ Lam, bọn ta sẽ đuổi theo các cậu!”

Kim Phi chỉ vào con đường nhỏ, trầm giọng nói: Trên đường nếu gặp phải thổ phỉ, giết chết không tha!”

“Rõ!”

Tiểu đội trưởng Trần là người phụ trách các tiêu sư ở bến phà, khi nhận được lệnh của Kim Phi, anh ta nhanh chóng dẫn đội cận vệ và các tiêu sư khác chạy về phía con đường nhỏ.

Khi bọn họ rời đi, Kim Phi mới nhìn về phía thợ săn hỏi: “Hắn sao rồi?”

“Đã tắt thở rồi”.

Một cận vệ đá vào đầu người thợ săn, nhưng không còn chút phản ứng nào.

“Kiểm tra manh mối trên người hắn”.

Kim Phi vốn định moi thông tin từ miệng thợ săn, nhưng bây giờ không được nữa rồi, chỉ có thể thông qua lục soát cơ thể, xem xem có phát hiện ra gì không.

Trong lúc cận vệ đang lục soát người thợ săn, Kim Phi đi tới trước mặt Tiền Thông hỏi: “Lão Tiền, không sao chứ?”

Vừa rồi Tiền Thông bị thợ săn đá cho một cái, đối với cao thủ ở cấp độ này, cú đá này sẽ khiến cho đối phương bị gãy xương.

“Có áo giáp của tiên sinh nên đương nhiên không sao rồi!”

Tiền Thông mỉm cười vỗ ngực.

Khi đó đánh bại thổ phỉ của núi Thiết Quan Sơn, lp lấy được một mảnh áo giáp sợi kim tuyến từ trên người đại đương gia, từ đó mô phỏng theo chiếc áo giáp này, làm ra một loạt áo giáp bằng sắt.

Mặc dù lô áo giáp này không được mềm mại thoải mái như áo giáp kim tuyến, hiệu quả phòng ngự cũng không bằng, nhưng mũi tên bình thường cũng rất khó có thể xuyên thủng được.

Vì vậy Kim Phi đã bí mật phân phát cho mỗi cận vệ một cái, bảo bọn họ mặc bên trong.

“Không sao là tốt rồi”.

Kim Phi vỗ vai Tiền Thông, động viên: “Lần này cậu làm rất tốt, nếu không e là chúng ta đã bị lừa rồi, quay về ta sẽ lập công cho cậu với Lương ca”.

Kỹ năng diễn xuất của thợ săn thực sự rất tốt, bất kể là phục trang hay lời nói gần như đều không có chút sơ hở.

Nếu không phải Tiền Thông nhắc nhở, Kim Phi thực sự đã bị lừa rồi.

“Tôi tình cờ ở gần mương Liêm Tử, mới phát hiện ra có điểm bất thường”.

Tiền Thông được Kim Phi khen đến đỏ mặt.

“Lập công chính là lập công, không có gì phải ngại cả”.

Kim Phi vỗ vai Tiền Thông.

“Tiên sinh, đây là bảo bối gì vậy?”

Đại Lưu thấy lúc này Kim Phi đã rảnh rỗi liền sán tới hỏi về cục sắt trong tay y.

Nhưng cận vệ khác cũng cực kỳ tò mò, lần lượt vểnh tai lên.

“Đây gọi là súng kíp, là cửa khó tiếp theo mà ta và Mãn Thương phải vượt qua”, Kim Phi trả lời.

Súng ống là vũ khí tốt nhất để chống lại kỵ binh. Trong lịch sử kiếp trước, súng máy hạng nặng xuất hiện đã hoàn toàn chấm dứt ưu thế của kỵ binh trên chiến trường.

Kể từ khi có được mỏ Kali nitrat, Kim Phi đã không ngừng nghiên cứu về thuốc súng và súng ống.

Nhưng đáng tiếc trình độ công nghệ kỹ thuật của Đại Khang quá lạc hậu, gần như mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số 0.

Kim Phi không biết tốn bao nhiêu thời gian mới có thể chế tạo ra cái súng kíp này.

Chỉ là nó vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệp, Kim Phi không đảm bảo được rằng thép dùng làm thân súng có thể chịu được uy lực của thuốc súng nổ hay không, liệu có phát nổ không và khi nào thì phát nổ.

Nếu như không phải tình hình hôm nay quá nguy cấp, Kim Phi cũng sẽ không sử dụng.

Hơn nữa khẩu súng này được Kim Phi mài dũa từ một con dao nhỏ, muốn sản xuất số lượng lớn vẫn còn một khoảng thời gian rất dài phải đi.

“Súng kíp?”

Đại Lưu lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, xoa tay hỏi: “Tiên sinh, có thể cho ta xem chút không?”

“Thực chất tầm bắn của súng kíp không xa bằng cái nỏ bên hông của ngươi, chẳng có gì để xem cả”.

Thuốc súng và cát sắt trong súng kíp đã bắn hết, giờ chỉ còn là một cục sắt, Kim Phi tiện tay ném cho Đại Lưu.

Bây giờ chiếc nỏ do làng Tây Hà chế tạo ra có tầm bắn hơn 100 mét, xa hơn nhiều so với chiếc súng kíp này.

Tuy nhiên súng kíp cũng có những lợi thế rất lớn.

Sau khi bắn, cát sắt trong nòng súng sẽ nhanh chóng lao ra khỏi họng súng dưới sự thúc đẩy của lực nổ của thuốc súng, tốc độ trong khoảng cách ngắn nhanh hơn tốc độ của một mũi tên, và phạm vi tấn công lớn hơn nhiều so với một cái nỏ.

“Tiên sinh, ngài qua đây một chút!"

Cận vệ kiểm tra xác thợ săn hét lớn.

“Có phát hiện gì sao?”, Kim Phi hỏi.

"Quần áo, rìu, cung tên đều bình thường, nhưng hãy nhìn đây, thưa ngài."

Lúc này, quần áo của người thợ săn đã bị lột sạch, lính canh mở ngón chân của người thợ săn ra và nói: “Ở đây có hình xăm!”

Giữa ngón chân cái và ngón chân thứ hai của thợ săn có một hình xăm to bằng móng tay, có lẽ là một chữ cái, nhưng Kim Phi không biết chữ này.

“Các ngươi có ai biết chữ này không?”, Kim Phi hỏi.

“Không biết!”

Các cận vệ lần lượt lắc đầu.

Đúng lúc này phía xa vang lên tiếng vó ngựa.

Khánh Một Lam đã dẫn đội kỵ binh quay lại.

Kim Phi nhặt quần áo lên và che cơ thể của người thợ săn lại, sau đó chỉ vào ngón chân của hắn hỏi: “Mộ Lam, cô quay lại thật đúng lúc, cô xem có biết chữ này không?”

“Đây chính là tên thợ săn đó sao?”

Khánh Mộ Lam mặc dù đang vội, nhưng cô biết rằng Kim Phi chắc chắn sẽ không ngăn cản cô mà không có lý do.

Nhảy xuống ngựa, nghiêng người nhìn một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Sao vậy?”, Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh, đây là chữ Đảng Hạng, đọc là ‘mật’, mật vệ của vương tộc Đảng Hạng đều có hình xăm này trên một vị trí nhất định của cơ thể!”

Khánh Mộ Lam giải thích: “Có người xăm trên đầu, có người xăm trên đùi, xăm giữa các ngón chân thì là lần đầu tiên ta thấy”.

“Mật vệ Đảng Hạng?”

Kim Phi khẽ ngây ra.

Chẳng trách thân thủ của đối phương tốt vậy, thì ra có lai lịch như này.

“Trước đây ở Thiết Lâm Quân cũng nghe nói về mật vệ của Đảng Hạng, nhưng tại sao bọn chúng lại tới Kim Xuyên”, Đại Lưu thắc mắc.

“Lần này Vũ Dương tới Thổ Phiên thành thân, mục đích lớn nhất là để thuyết phục Thổ Phiên tấn công Đảng Hạng, giảm bớt áp lực cho phía Bắc Đại Khang, người Đảng Hạng đương nhiên không muốn chuyện này xảy ra liền phái người tới phá hoại hôn lễ, chuyện này quá bình thường còn gì”.

Khánh Mộ Lam cười khổ nói: “Chỉ là ta không ngờ bọn họ lại hành động nhanh như vậy, Vũ Dương còn chưa tới Kim Xuyên, mật vệ Đảng Hạng đã tới trước rồi!”
Chương 383: Trúng tên

“Từ cách ăn mặc và cách nói chuyện của tên gián điệp này, chắc chắn không phải gần đây mới tới Kim Xuyên”.

Kim Phi nói: “Nếu như không phải Tiền Thông phát hiện ra sơ hở của hắn, chúng ta đều không nhận ra rằng hắn không phải người Đại Khang”.

“Đảng Hạng mỗi năm bắt cóc vô số Hán nô, có lẽ hắn chính là người Đại Khang, chỉ là từ nhỏ đã được Đảng Hạng huấn luyện thành mật vệ, sau đó đưa về Đại Khang, mấy năm nay mật vệ Đảng Hạng được phát hiện ở Đại Khang đều là như vậy”.

Khánh Mộ Lam nói: “Nếu hắn đã mai phục ở đây một thời gian dài, rất có thể mục tiêu trước đây là muốn ám sát Khánh Hoài ca ca. Đương nhiên, cũng có thể là tiên sinh”.

“Ám sát ta?”, Kim Phi khẽ ngây ra: “Ta chỉ là một nam tước, không đến mức bị mật vệ Đảng Hạng nhắm vào chứ?”

“Tiên sinh mặc dù tước vị không cao, nhưng người Đảng Hạng rất hận tiên sinh, tuyệt đối không ít hơn Khánh Hoài ca ca đâu”.

Khánh Mộ Lam nói: “Bồi dưỡng một mật vệ cơ bản rất khó, vì vậy mật vệ thông thường sẽ không đổi mục tiêu, ví dụ như nhiệm vụ của người này là ám sát Khánh Hoài ca ca, khi Khánh Hoài ca ca không ở Kim Xuyên, hắn sẽ mai phục, âm thầm chờ đợi cơ hội”.

Hơn nữa mật vệ trước khi hành động bọn họ sẽ lên kế hoạch cực kỳ chi tiết, lần này có thể vì thân phận của Vũ Dương quá quan trọng, hắn mới tạm thời đổi mục tiêu, để đối phó Vũ Dương.

“Vì vậy hắn chuẩn bị chưa được đầy đủ nên mới xuất hiện sơ hở”, Kim Phi nói.

“Đúng vậy, mật vệ sợ nhất chính là bại lộ thân phận, một khi bại lộ thì đồng nghĩa với cái chết”.

Khánh Mộ Lam gật đầu: “Tiên sinh, xác của người này giao cho ta đi, đợi chúng ta quay về, ta sẽ phái mật vụ điều tra xem có thể tra được thân phận của hắn không”.

“Được”.

Một cái xác thôi mà, Kim Phi lấy cũng không để làm gì, liền nhanh chóng đồng ý.

Nhưng về việc Khánh Mộ Lam có thể điều tra ra được thân phận của kẻ này không, Kim Phi không ôm nhiều hi vọng.

Đại Khang không có mạng internet, cũng không có kho dấu vân tay, không có kho DNA, muốn tìm ra một gián điệp được đào tạo chuyên nghiệp gần như là không thể.

Tuy nhiên Khánh Mộ Lam muốn điều tra thì để cô ấy điều tra đi, nhỡ điều tra ra thì sao?

Đồng thời Kim Phi cũng tự nhắc nhở bản thân, sau này buộc phải đề cao cảnh giác, lai lịch của người trong làng cũng phải điều tra thật cẩn thận mới được.

...

Giữa những ngọn núi ở phía Bắc, nhóm người Cửu công chúa chiếm giữ một ngọn đồi nhỏ, đã đối đầu với bọn thổ phỉ trong nửa giờ rồi.

Đại Ngưu vốn định dẫn bọn họ trốn vào sâu trong rừng để dễ dàng thoát khỏi truy sát của đám thổ phỉ hơn.

Nhưng khi đến đây, Thấm Nhi đề cao cảnh giác đã phát hiện có thổ phỉ ẩn nấp trong rừng, mà xuống núi tương đương với việc lọt vào vòng vây của bọn cướp.

Đội trưởng đội thị vệ Tần Minh quyết định dừng lại, chọn một ngọn đồi nhỏ để tiến hành công tác phòng thủ.

Phải nói rằng Tần Minh không chỉ trung thành mà tài thao lược cũng không tầm thường, ngọn đồi anh ta chọn tuy không lớn nhưng rất dốc, có thể gọi là dễ phòng thủ nhưng khó tấn công.

Nhưng số lượng thổ phỉ quá nhiều, mà bọn họ lại không có bất kỳ thiết bị phòng thủ nào như nỏ hạng nặng, vì vậy chỉ có thể đánh tay đôi với bọn thổ phỉ.

Các cao thủ phía sau đám thổ phỉ sớm đã đoán được Cửu công chúa nhất định sẽ có cao thủ bảo vệ, không chỉ sắp xếp cao thủ tấn công trong đám thổ phỉ mà còn bố trí những cung thủ lợi hại ẩn mình trong bóng tối.

Đánh đến bây giờ, giết được không ít thổ phỉ, nhưng phía Cửu công chúa cũng tổn thất rất nghiêm trọng.

Mười tiêu sư chết bốn người, thị vệ cũng bị giết hai người, số còn lại đều bị thương.

Người duy nhất không chút thương tích nào chính là Cửu công chúa vẫn luôn trốn sau tảng đá.

“Mẹ kiếp, trước khi ta tới kinh thành lão Hàn còn khoe khoang với ta rằng thổ phỉ Kim Xuyên đều bị quét sạch rồi, lần sau gặp lại tên khốn kiếp đó lão tử nhất định sẽ hỏi hắn, đám thổ phỉ này rốt cuộc chui từ đâu ra?”

Đại Ngưu ở bên cạnh giúp đồng đội băng bó vết thương vừa chửi đổng lên.

“Đội trưởng, huynh giữ chút sức lực, muốn chửi lão Hàn thì phải sống tiếp rồi mới chửi được chứ!”

Người đồng hành bị mũi tên bắn vào chân từ trong khe đá liếc ra ngoài: “Thổ phỉ lại muốn lên núi rồi”.

“Bọn chúng đã tới nộp mạng thì ông đây sẽ cho chúng được toại nguyện!”

Đại Ngưu cởi hộp tên duy nhất còn sót lại bên hông ra, đưa cho người đồng hành: “Lão tứ, cậu và lão thất chân đều bị trúng tên, đừng ra ngoài nữa, tìm kẻ bắn tên xuống núi kia cho tôi!”

Mũi tên của đối phương thực sự quá nham hiểm, tiêu sư và thị vệ bị giết, có ba người là bị mũi tên lạnh lùng xuyên qua, ba người còn lại cũng có hai người vì bị mũi tên làm cho bị thương, sau đó mới bị thổ phỉ vây giết.

“Tôi biết!”

Hai tiêu sư bị thương ở trên trịnh trọng nhận lấy hộp mũi tên.

Những tiêu sư khác cũng lấy ra hộp tên của mình giao cho bọn họ.

“Châu Nhi, cánh tay của cô bị thương rồi, lần này ở lại bảo vệ điện hạ đi”.

Thấm Nhi dặn dò: “Nếu như ta và Thúy Nhi xảy ra chuyện, đừng có mạo hiểm giống như lần trước, biết chưa?”

Trong lần tấn công trên núi trước đó, Châu Nhi nhìn thấy Thấm Nhi và Thúy Nhi bị cao thủ của đám thổ phỉ bám lấy, lại dám bỏ mặc Cửu công chúa, đi giúp hai người Thấm Nhi.

Kết quả trong đám thổ phỉ có cao thủ ẩn nấp, đợi sau khi cô ấy rời đi, đột nhiên phát động tấn công tới đỉnh núi.

Nếu như không phải một thị vệ liều chết ôm lấy cao thủ lăn xuống núi, nói không chừng Cửu công chúa đã bị chặt đầu rồi.

Cao thủ nếu như không chủ động để lộ thực lực thì giống như thổ phỉ bình thường vậy, Thấm Nhi cũng không dám bảo đảm, liệu còn có cao thủ đang ẩn nấp trong đám thổ phỉ không.

Tấn công mấy lần mà vẫn không đánh hạ được ngọn đồi này, đám thổ phỉ có chút gấp gáp, lần này tấn công rất dữ dội.

Bây giờ tiêu sư cộng thêm thị vệ, số người có thể đánh được chưa đầy mười người, cho dù có Thấm Nhi và Thúy Nhi trấn áp, còn có hai tiêu sư ở phía sau hỗ trợ bắn tên, trận chiến này vẫn vô cùng gian khổ.

Đáng sợ nhất là cung thủ phía đối phương cũng đang cất giữ những mũi tên lạnh lùng, mục tiêu ban đầu là trấn áp Thấm Nhi và Thúy Nhi, nhưng sau đó chúng phát hiện ra hai người họ phản ứng quá nhanh, vì vậy họ đành ra tay với các tiêu sư và thị vệ.

Rất nhanh lại có một tiêu sư nữa bị bắn vào cánh tay, thanh đao dài lập tức rơi xuống đất.

Những tên thổ phỉ xung quanh tràn đến như cá mập ngửi thấy mùi máu, tung đòn tấn công dữ dội nhất vào người tiêu sư này.

“Lão tam!”

Đại Ngưu hét lên một tiếng, muốn đi cứu tiêu sư bị trúng tên.

Nhưng hai tên thổ phỉ đối diện anh ta lập tức tăng nhanh tấn công, sống chết bám chân Đại Ngưu, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội đi cứu người!

Mỗi một tiêu sư đều đang chiến đấu với ít nhất một kẻ địch, vũ khí trong tay là yếu tố quyết định, nếu như không có vũ khí, kết cục không cần nói cũng biết.

Chỉ trong thời gian hai nhịp thở, tiêu sư trúng tên đã bị đám thổ phỉ chém chết.

“Chết hết đi cho ông!”

Đại Ngưu bị kích động trước cái chết của đồng đội, một đao chém vào ngực tên thổ phỉ, sau đó bay lên đạp một cái, khiến cho đối thủ bay ra ngoài.

Khoảnh khắc tên thổ phỉ ngã xuống, một mũi tên bay ra từ nách của hắn.

Thởi điểm được cung thủ bên phía kẻ địch lựa chọn quá chuẩn xác, Đại Ngưu không thể tránh được nữa, chỉ có thể vô thức khom người xuống để tránh vị trí trái tim.

Phập!

Mũi tên trúng vào vai trái, xuyên qua bả vai.

Đại Ngưu đau đến nổi hết gân xanh trên trán, nhưng hắn nghiến răng không lùi một bước, ngược lại nhân cơ hội đám thổ phỉ đang hưng phấn mà giết thêm một tên.

Nhưng giây tiếp theo càng nhiều thổ phỉ lao tới.
Chương 384: Ngàn cân treo sợi tóc

Hai tiêu sư bị trúng tên vào chân đi lên núi tìm kiếm tung tích của cung thủ đối phương.

Trước đó mãi không tìm được, nhưng tên lần này ra tay với Đại Ngưu đã bị một tiêu sư phát hiện.

“Lão Thất, ta tìm được rồi! Hướng hai giờ, sau hòn đá tròn trong bụi cây, cung thủ của đối phương đang ẩn nấp ở đó!"

“Ta nhìn thấy quần áo của hắn rồi! Khốn kiếp, trốn kỹ đấy!”

Một tiêu sư khác hét lên: “Tứ ca, ta bắn bên trái, huynh bắn bên phải, đừng cho hắn chạy!”

“Được!”

Hai tiêu sư đã hình thành sự hiểu ngầm ăn ý, gần như giơ cung lên cùng lúc.

Phập! Phập!

Hai mũi tên đồng thời bay vào bụi rậm.

Giây tiếp theo, một người đàn ông mặc đồ ngụy trang ngã ra khỏi bụi rậm.

“Khốn kiếp, cuối cùng cũng hạ được ngươi rồi!”

Đại Ngưu nhổ một bãi nước bọt xuống chân núi.

Trong lúc anh ta đang mất tập trung, hai tên thổ phỉ bên trái đồng thời vung rìu lên chém tới.

Thấy chiếc rìu sắp chém vào cổ của Đại Ngưu, Thấm Nhi đột nhiên vươn tay túm lấy cổ của Đại Ngưu, sau đó giật mạnh về phía sau.

Đại Ngưu với cơ thể cường tráng lập tức bị Thấm Nhi dùng một tay kéo ngược về phía sau.

Hai chiếc rìu lập tức chém hẫng vào không trung.

Lúc này Thúy Nhi ngay lập tức bước tới thế chỗ của Đại Ngưu.

Nhưng Thúy Nhi còn chưa đứng vững, một tên thổ phỉ trước đó vẫn luôn đánh hỗ trợ ở bên cạnh đột nhiên vung rìu lên tấn công về phía Thúy Nhi một cách quyết liệt.

Đòn tấn công của đối phương trông cực kỳ bạo lực nhưng trên thực tế rất mất trật tự, chỉ là chiêu vung bừa mà đám thổ phỉ quen dùng mà thôi.

Đánh lâu như vậy, Thúy Nhi sớm đã quen thuộc với những phương thức tấn công của bọn thổ phi rồi, chuẩn bị tìm một sơ hở, xử tên thổ phỉ này trước.

Kết quả cô còn chưa tìm được cơ hội, tên thổ phỉ này đột nhiên bay lên đạp một cái vào bụng của Thúy Nhi.

Thúy Nhi vô thức lùi ra sau.

Theo biểu hiện trước đây của bọn thổ phỉ, Thúy Nhi hoàn toàn có thể tránh được cú đạp này.

Nhưng không ngờ tên thổ phỉ trông tưởng bình thường này đột nhiên hành động lại trở nên nhanh hơn Thúy Nhi.

Thúy Nhi không kịp tránh, lập tức bị đạp trúng, ngã bay ra.

“Không hay rồi, là một cao thủ ẩn mình!”

Thúy Nhi lập tức cảm thấy không ổn.

Tuy nhiên càng đáng sợ hơn còn ở phía sau.

Trong lúc Thúy Nhi bị đạp ngã xuống, bên dưới núi đột nhiên xuất hiện hai mũi tên, một mũi tên bay vào cổ, một mũi tên bay vào tim!

Không có bất kỳ chỗ dựa nào trong không trung, Thúy Nhi chỉ đành vặn eo hết mức, trả giá bằng cách phá hủy sự cân bằng của cơ thể để tránh mũi tên.

Nhưng tốc độ của mũi tên quá nhanh, Thúy Nhi khó khăn lắm mới tránh được một mũi tên, mũi tên còn lại lập tức đâm thẳng vào ngực cô ấy!

Thúy Nhi phịch một tiếng ngã xuống sườn đồi, dùng chút sức lực cuối cùng quay đầu nhìn Cửu công chúa, sau đó vĩnh viễn nhắm mắt lại.

Cơ thể lăn xuống sườn đồi.

“Thúy Nhi!”

Chứng kiến người bạn cùng mình lớn lên từ nhỏ chết ngay trước mắt, lòng Châu Nhi đau như dao cắt.

Nhưng cô ấy không thể rời khỏi Cửu công chúa, không được báo thù cho người bạn đồng hành của mình.

Sắc mặt Cửu công chúa vẫn bình tĩnh như thường, nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại nắm chặt!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Thấm Nhi kéo Đại Ngưu đi cho đến khi Thúy Nhi bị trúng tên, toàn bộ quá trình chỉ trong vài nhịp thở.

Mấy giây trước vẫn còn sống sờ sờ, lúc này đã âm dương cách biệt!

Nhưng chiến trường chưa bao giờ là nơi để đau buồn, Thấm Nhi thậm chí còn không kịp quay đầu lại nhìn thi thể của Thúy Nhi một cái đã phải tiếp tục tham gia chiến đấu.

Tiện tay ném Đại Ngưu xuống đất, Thấm Nhi liền tiến tới thay vị trí của Thúy Nhi, chặn tên cao thủ ẩn mình đang chuẩn bị lao lên núi!

Đại Ngưu ngồi trên đất, cả người đều ngây ra!

Đối với anh ta Thúy Nhi là cao thủ vô địch, cứ vậy mà chết sao?

Ngây người giống như Đại Ngưu còn có hai tiêu sư trên núi.

“Lão thất, cung thủ không phải đã bị chúng ta trừ khử rồi sao...?”

“Nhất định là trốn ở đâu đó giờ mới ra tay!”

Lão thất giậm chân xuống đất: “Tứ ca, ta đi tìm tên khốn đó, huynh bảo vệ Thấm Nhi cô nương nhé!”

“Được!”

Mũi tên còn lại không nhiều, nhất định phải được dùng có ích.

Lão tứ nhấc cung nỏ lên, muốn nhắm chuẩn vào tên cao thủ đang tấn công Thấm Nhi.

Nhưng cao thủ sớm đã có phòng bị, chỉ luôn tấn công một phía, lão tứ hoàn toàn không tìm được góc để bắn.

Trong lúc hai bên vẫn đang bất phân thắng bại, dưới chân núi xuất hiện một nhóm thổ phỉ, tên nào cũng cầm khiên.

Lực lượng tiêu sư và thị vệ lúc này đều đã bị giảm sút nghiêm trọng, ngay cả Đại Ngưu cũng tham gia chiến đấu, đã không còn nhân lực để ngăn cản đám thổ phỉ này nữa rồi.

Đội thổ phỉ cầm khiên đã nhanh chóng lao tới đỉnh núi.

Mấy tên tách ra lao về phía lão tứ và lão thất, số còn lại lao về phía Châu Nhi và Cửu công chúa.

Lúc này đã không còn cứu viện, Châu Nhi chỉ có thể bảo cứu công chúa tốn ra phía sau tảng đá còn mình tham gia chiến đấu.

Biếu Châu Nhi lợi hại, đội cầm khiên hoàn toàn không liều mạng với cô ấy, chỉ dùng khiên bao vây.

Cứ như vậy, Châu Nhi chỉ bằng cách phá lớp khiên phòng bị mới có thể giết được đám thổ phỉ phía sau, tiêu hao thể lực thì không nói, ưu thế về tốc độ cũng sẽ bị kìm hãm.

Hơn nữa phạm vi đỉnh núi quá lớn, Châu Nhi khó có thể phòng thủ tất cả các vị trí.

Cửu công chúa bình tĩnh sáng suốt, nhưng vũ lực lại rất bình thường, bất cứ tên thổ phỉ nào qua mặt được Châu Nhi đều sẽ là tai họa cho Cửu công chúa!

“Không ngờ rằng bản cung lại chết ở nơi này?”

Cửu công chúa nhìn đám thổ phỉ từ từ áp sát, trong lòng tràn đầy chua xót và không cam lòng.

Từ năm 13 tuổi nghe nói Đảng Hạng và Khiết Đan bắt đầu đàn áp người dân vùng biên giới, Cửu công chúa đã nảy sinh ý định phục hưng Đại Khang.

Những công chúa khác còn đang mải mê làm nũng thì cô ấy đang đọc sách.

Những công chúa khác may thêu váy cưới, mơ mộng về phò mã tương lai thì cô đang tìm kiếm điển tịch.

Những công chúa khác khóc lóc đòi lấy chồng, cô ấy đang suy nghĩ tìm đường thoát cho Đại Khang.

Cuối cùng Trần Cát đã chú ý đến cô con gái thích đọc sách này, sau khi hỏi han một hồi, vô cùng tán thưởng trước sở thích tìm tòi tri thức này của con gái, ở trước mặt các quan văn võ trong triều, khen ngợi Cửu công chúa là tài nữ đệ nhất thiên hạ.

Kể từ đó Cửu công chúa đã trở thành khách quen của ngự phòng.

Ban đầu chỉ giúp Trần Cát pha trà mài mực, sau đó dần dần bắt đầu giúp Trần Cát phê duyệt một số công văn và tấu chương.

Dần dần, Trần Cát vốn không thích chuyện chính sự, liền đem phần lớn tấu chương giao cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa rất hăng hái, rất nhiều việc còn giải quyết ổn thỏa hơn cả Trần Cát.

Đại Khang có thể tồn tại được đến bây, hoàn toàn có thể nói rằng có một phần công lao của Cửu công chúa.

Ban đầu các đại thần trong triều nghĩ rằng hoàng đế và con gái đang giỡn chơi thôi, không quá chú ý, nhưng sau này Cửu công chúa tham gia chính trị càng lúc càng nhiều, một số hoàng tử và đại thần bị ảnh hưởng quyền lực liền bắt đầu bất mãn.

Vì vậy Cửu công chúa quyết định hòa thân, quyết tâm giúp Đại Khang thoát khỏi tình cảnh khó khăn bằng cách khác.

Cửu công chúa kiêu ngạo, cũng lạnh lùng.

Cô ấy hiểu rất rõ rơi vào tay thổ phỉ sẽ có kết cục như thế nào.

Dẫu biết rõ mình không phải là đối thủ của thổ phỉ, cô ấy vẫn nhặt thanh trường đao dưới đất lên, chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu.

Cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chết.

Chỉ là trong lòng không cam mà thôi.

Trong lúc Cửu công chúa chuẩn bị tinh thần xông lên giúp Châu Nhi, đột nhiên nghe thấy phía chân núi truyền tới tiếng động.

Cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc nhìn thấy dưới chân núi có một luồng ánh sáng chói mắt.

Cho dù cách xa như vậy nhưng công chúa vẫn thấy mắt mình lóe lên.

Đợi khi hai mắt bình thường lại, cô ấy nhìn thấy bên dưới chân núi xuất hiện một đội ngũ mặc trang phục màu đen.

Một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú đứng ở phía trước đội ngũ, hướng về phía ngọn núi làm một động tác tấn công.

Đằng sau anh ta, một lá cờ lớn màu đen tung bay trong gió ...

Cũng không biết có phải do vừa rồi bị ánh sáng chiếu vào mắt, hay là do vui mừng cực độ, khóe mắt của Cửu công chúa đã ẩm ướt!
Chương 385: Đáp lễ

Dưới chân núi, hàng chục tiêu sư đã giơ sẵn cung nỏ lên, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

Ngay khi tới nơi, Kim Phi ra lệnh cho các tiêu sư ném một loạt bom chớp vào khu vực tập trung bọn cướp.

Mặc dù trời còn chưa tối, xung quanh vắng vẻ, hiệu quả của bom chớp không tốt lắm, nhưng số lượng bom chớp các tiêu sư ném ra quá nhiều, ngoại trừ mấy tên thổ phỉ dưới chân núi kịp nhắm mắt lại, những người khác đều rơi vào trạng thái mù tạm thời, thậm chí không biết rằng cái chết đang đến.

Khi bàn tay của Kim Phi hạ xuống, toàn bộ tiêu sư đều đã đồng thời giơ cung nỏ lên.

Những tên thổ phỉ trước đó ép đội quân của Cửu công chúa vào bước đường cùng, lúc này giống như những cọng rơm, lần lượt ngã xuống trước những mũi tên.

Chỉ trong một lần bắn, các tiêu sư đã giết chết hàng chục người.

“Các huynh đệ, kiên trì thêm chút nữa, tiên sinh đích thân tới cứu chúng ta rồi!”

Đại Ngưu khắp người toàn vết thương ngẩng đầu lên cười to: “Đám nhãi thổ phỉ, các ngươi xong đời rồi!”

Chuyện sinh tử vẫn luôn gây ra kích động lớn nhất, Cửu công chúa trước giờ vẫn luôn bình tĩnh lúc này cũng không kìm được mà run lên.

Cảnh tượng Kim Phi giơ tay ra lệnh tấn công đã in sâu trong tâm trí cô ấy, cả đời này cũng không thể nào quên được.

“Mau, lấy khiên ra!”

Tên cầm đầu đám thổ phỉ ở sườn núi bị ảnh hưởng ít bởi bom chớp, điên cuồng gầm lên nhắc nhở.

Nhưng ưu điểm lớn nhất của cung nỏ Tây Hà chính là lên dây nhanh và nạp đạn tự động.

Tên cầm đầu vừa dứt lời, loạt bắn thứ hai đã tới.

Chỉ sau vài giây lại tới lượt thứ ba!

Dưới chân núi hơn 100 tên thổ phỉ, ngoại trừ mấy tên phản ứng nhanh, những kẻ còn lại đều bị ba loạt bắn bắn chết!

“A Mai, mau lên núi, cứu Vũ Dương xuống!”

Khánh Mộ Lam ngẩng đầu lên nhìn Cửu công chúa, lo lắng nói.

“Cô coi A Mai là siêu nhân à, dưới chân núi nhiều thổ phỉ như vậy, làm sao cô ấy xông lên được?”

Kim Phi kéo cánh tay A Mai: “Đừng nghe cô ấy, cô ấy bảo cô đi chết đấy, hơn nữa còn chết không có ý nghĩa gì!”

Nói xong, một tay còn lại kéo cánh tay Khánh Mộ Lam: “Còn cô nữa, lúc này rồi đừng có làm bừa!”

Khánh Mộ Lam đang định nói, hai mũi tên bay ra từ bụi cây bên trái, nhắm thẳng vào Kim Phi!

A Mai nheo mắt lại, lập tức giơ khiên lên!

Bang bang!

Cả hai mũi tên đều bắn trúng tấm khiên, một mũi tên gần như xuyên thủng nó!

Đại Lưu giật mình, lập tức dẫn theo đội cận vệ chạy tới bảo vệ Kim Phi và Khánh Mộ Lam.

“Tất cả mọi người, hướng mười giờ, bắn!”

Đại đội trưởng phụ trách vừa thấy có người bắn tên về phía Kim Phi, lập tức ra lệnh cho các tiêu sư nhắm bắn về phía mũi tên bay ra!

Ngay sau đó một đội tiêu sư lao vào trong bụi cây.

Rất nhanh sau đó bên trong liền truyền ra những tiếng hét ‘đứng lại’.

Mấy mũi tên thôi mà, không đáng để Kim Phi quan tâm.

Nhiệm vụ quan trọng hiện giờ là giải cứu Cửu công chúa.

Kim Phi ra hiệu cho đại đội trưởng, ý bảo chuẩn bị tấn công vào núi.

“Hàng một, tấn công! Hàng hai, yểm hộ! Hàng ba, hai bên!”

Đại đội trưởng ra lệnh, các tiêu sư nhanh chóng hành động.

Tiêu sư hàng thứ nhất tay trái cầm khiên, tay phải cầm dao, xếp thành đội hình mũi tên, hung hăng lao vào đám thổ phỉ.

Sau nhiều lần trấn áp thổ phỉ, hiệu quả tác chiến và sự phối hợp của các tiêu sư đã tiến bộ rất nhiều, tuy rằng đám thổ phỉ chiếm ưu thế về số lượng nhưng cũng không thể ngăn cản bọn họ xông lên núi!

Khi đến vị trí sườn núi, một cao thủ ẩn mình trong đám thổ phỉ liền tấn công, một chân đạp vào khiên của tiêu sư, trực tiếp đá bay người đó ra ngoài, sau đó va vào mấy người rồi mới dừng lại.

Trận hình hàng ngang cũng bị phá hỏng.

Nhưng hàng trưởng không hề hoảng loạn, nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật.

“Có cao thủ! Tản ra! Đội một yểm trợ!”

Đội một sức chiến đấu mạnh nhất lập tức khom chân trước đá chân sau, hai tay cầm khiên, chặn các cao thủ.

Đội hai và đội ba nhanh chóng kéo những người bị thương về phía sau.

Cao thủ lại tiếp tục tung cú đá vào chiếc khiên phía trước.

Tiêu sư cầm khiên đã chuẩn bị sẵn sàng, tuy bị đá liên tiếp lùi về phía sau nhưng không bị đá bay.

Cao thủ lại chuẩn bị tấn công, hàng phụ trách yểm trợ thứ hai đã có phản ứng.

Tiêu sư của hai đội đồng thời lên dây nhắm bắn về phía cao thủ.

Thấy thân thủ của A Mai, Trương Lương sớm đã suy nghĩ về vấn đề đối phó với cao thủ.

Trong huấn luyện thường ngày, A Mai thường được mời tới để tiến hành các cuộc thực chiến.

Đây chính là chiến thuật đối phó với cao thủ mà Trương Lương đã giày công suy nghĩ.

Cao thủ võ thuật mặc dù tốc độ phản ứng nhanh, thực lực mạnh, nhưng dù sao cũng không phải thần tiên, mười chiếc cung nỏ đồng loạt bắn hoàn toàn có thể phong tỏ đường lui của đối phương.

Quả nhiên, bị các tiêu sư của đội hai đồng loạt nhắm bắn, mặc dù cao thủ cố gắng hết sức để tránh những vẫn bị bắn một mũi tên vào chân.

Sau đó đội hai lại triển khai bắn tiếp!

Lần này cao thủ ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, trực tiếp bị bắn trúng ba nhát, trong đó có một mũi tên trúng tim, lập tức tắt thở!

Sau đó, tiêu sư của ba hàng lần lượt phối hợp, ép sát lao lên từ chân núi!

Tiêu sư phụ trách tìm kiếm trong bụi rậm cũng quay lại với xác của hai tên cung thủ.

Trận chiến chính thức kết thúc.

Mãi đến lúc này Kim Phi mới buông cánh tay của Khánh Mộ Lam ra, cùng cô ấy đi lên núi.

“Vũ Dương, cô không sao chứ?”

Có thể thấy Khánh Mộ Lam rất quan tâm đến Cửu công chúa, xem ra quan hệ rất thân thiết, hoàn toàn không có khoảng cách về thân phận, trước tiên bắt Cửu công chúa xoay một vòng, còn cầm tay cô ấy lên, xem xem có bị thương không.

“Tỷ tỷ, ta không sao”.

Cửu công chúa cười khẽ một tiếng: “Nhưng nếu tỷ tới muộn một chút thì không chắc nữa”.

“Muội còn cười được, ta sợ muôn chết luôn”.

Khánh Mộ Lam hậm hực đánh nhẹ vào người Cửu công chúa.

Khi hai tỷ muội đang nô đùa, Kim Phi cũng nhìn Cửu công chúa.

Cửu công chúa lúc này vừa bị rơi xuống nước và phải chạy trốn kẻ địch, trông vô cùng bê tha, tuy nhiên trong mắt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh cùng tự tin.

Khi nhìn thấy thanh đao trong tay cô ấy, ấn tượng của Kim Phi đối với Cửu công chúa càng tốt hơn.

Khi đối mặt với nguy hiểm, ít nhất cô ấy đã không chọn ngồi yên.

Thời phong kiến, đàn ông không được tùy ý đánh giá công chúa.

Cửu công chúa lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ nhìn bằng ánh mắt vô lễ như vậy.

Người đối mặt với thổ phỉ và cái chết mà vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh, lúc này lại bị ánh nhìn của Kim Phi làm cho xấu hổ, khẽ nghiêng người tránh ánh mắt của y.

Kim Phi cho dù là thẳng nam cũng nhận ra được bản thân mình thất lễ.

Khẽ ho nhẹ một tiếng, hành lễ thư sinh với Cửu công chúa: “Kim Phi tham kiến điện hạ! Hộ giá đến muộn, mong điện hạ đừng trách tội!”

“Văn Nhi tham kiến Cửu tiên sinh!”

Cửu công chúa khẽ nhún người, đáp lễ: “Kim tiên sinh nói quá rồi, nếu như không có Kim tiên sinh kịp thời cứu chữa, e là Văn Nhi đã chết trong tay kẻ xấu rồi”.

Khánh Mộ Lam khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn Cửu công chúa có chút kỳ lạ.

Công chúa thân phận tôn quý, không dễ dàng hành lễ với người khác.

Nhưng Cửu công chúa không những đáp lễ Kim Phi, lại còn xưng là Văn Nhi.

Phải biết rằng thường ngày khi gặp những nhân vật lớn như quốc công, Cửu công chúa cũng chỉ xưng một tiếng Vũ Dương mà thôi.

Kim Phi lần đầu gặp Cửu công chúa, hoàn toàn không nhận ra điều này, nói thêm vài câu rồi cáo từ về thăm các thành viên bị thương.

Cửu công chúa trầm ngầm nhìn bóng lưng của Kim Phi, thậm chí không nghe thấy Khánh Mộ Lam nói chuyện với mình.

“Nhìn cái gì thế?”, Khánh Mộ Lam vẫy tay trước mặt Cửu công chúa.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy Kim tiên sinh có chút khác người thường”.

Cửu công chúa thu lại ánh mắt: “Vừa rồi tỷ tỷ nói gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK