Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1366: Thay đổi ở bến tàu

Trong số những dân chúng có mặt ở đây, có rất nhiều người có người thâm tham gia quân viễn chinh và đã hy sinh ở Hi Châu với kênh Hoàng Đồng.

Nếu là thời đại hòa bình, Cửu công chúa khó có thể dùng những lời nói này để an ủi người nhà của các liệt sĩ, nhưng lúc này dân chúng không hề oán giận, ngược lại còn có dân chúng an ủi Cửu công chúa.

"Bệ hạ, đừng nói nữa, trên nhật báo Kim Xuyên đã nói rằng Đại Khang mới không phải của một người hay một nhóm người, mà thuộc về tất cả con cháu của Viêm Hoàng, và cần được mọi người cùng nhau bảo vệ!"

"Đúng vậy bệ hạ, nếu không có ngài với Kim tiên sinh thì làm sao chúng ta có thể có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ chứ? Chẳng phải Kim tiên sinh có thân phận cao quý như vậy cũng tự mình ra tiền tuyến à?"

"Đúng Đúng, nếu không có Kim tiên sinh với bệ hạ tìm việc làm cho chúng ta, năm ngoái trời rét đậm, chắc cả nhà ta đã chết đói hết rồi!"

"Mặc dù con ta đã hy sinh, nhưng nó chết một cách vinh quang, là một anh hùng, sau này ta đi xuống cũng có thể gặp mặt tổ tiên!"

Trước khi Kim Phi nổi lên, triều đình đã bắt giữ nhiều thanh niên trai tráng rất nhiều năm.

Vô số dân chúng bị đưa ra chiến trường, sau đó chết không rõ nơi chôn.

Đừng nói là trợ cấp, có khi người nhà cũng không nhận được tin tức về người chết.

So với những lần gọi nhập ngũ trước kia, chính sách của Kim Phi với Cửu công chúa ở thời điểm hiện tại là điều mà trước kia dân chúng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Không chỉ tất cả những người lính tham gia cuộc chiến đều nhận được vinh dự tương ứng, mà những binh lính đã hy sinh cũng nhận được những khoản trợ cấp tương ứng.

Điều quan trọng nhất là, trên thực tế, Kim Phi, với tư cách là người có địa vị đứng đầu, cao nhất ở Xuyên Thục, không chỉ tự mình tham gia các trận chiến ở thành Du Quan và Hi Châu, mà còn chiến đấu đến cùng, chưa bao giờ lùi bước.

Hơn nữa, sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa Kim Xuyên cũng đóng vai trò khai sáng trí tuệ cho dân chúng, trải qua sự tuyên truyền của báo chí và đoàn ca múa, rất nhiều dân chúng đã hiểu được rằng những ngày tốt đẹp như hiện tại là từ đâu mà có, cũng nhận ra rằng chỉ dựa vào một mình Kim Phi thì không thể giữ được Xuyên Thục.

Trước kia triều đình gọi nhập ngũ cơ bản đều là bắt lính, nhưng bây giờ Cửu công chúa gọi nhập ngũ, rất nhiều dân chúng đều chủ động đưa con cái của mình đi tòng quân.

Sau khi bài diễn thuyết của Cửu công chúa kết thúc, những binh lính tham gia trận chiến ở kênh Hoàng Đồng xếp hàng lên bờ, sau khi điều chỉnh lại đội ngũ ở trên bãi đất trống một cách đơn giản, Trương Lương tuyên bố đội viễn chinh sẽ được nghỉ ba ngày.

Đội viễn chinh giải tán ngay tại chỗ, đoàn tụ với người nhà.

Bên kia, Cửu công chúa cũng đã quay lại trên xe ngựa.

Bài diễn thuyết vừa rồi của Cửu công chúa còn chưa phải là một bài diễn thuyết hoàn toàn xuất sắc, cho đến tận lúc này, đôi mắt của cô ấy vẫn đỏ hoe.

Lúc này tiếng hoan hô đã kết thúc, hai đứa con đều đã ngủ say trong lòng của Châu Nhi và Quan Hạ Nhi.

"Phu quân, chúng ta ở lại đây một đêm hay hôm nay trở về làng?"

Quan Hạ Nhi hỏi một câu, sau đó nhìn Kim Phi đầy mong đợi.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô xa nhà lâu như vậy, mặc dù đã gặp được con, nhưng cô vẫn thấy hơi nhớ nhà.

Chỉ là Kim Phi không về cùng Cửu công chúa thì cô cũng không thể tự mình về được.

"Trở về đi." Kim Phi nói.

Trước khi trở về, Kim Phi đã viết thư cho Mãn Thương trước, để anh ta chuẩn bị những vật tư liên quan đến việc chế tạo súng trường và sản xuất đạn.

Mọi chuyện ở bên này gần như đã kết thúc, y ở lại cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng về sớm một chút, xem Mãn Thương và Vạn Hạc Minh đã chuẩn bị như thế nào.

Kim Phi gọi Trương Lương đến, sắp xếp cho anh ta ở lại tiến hành những công việc tiếp theo, trong khi y và nhóm người Cửu công chúa trở về làng Tây Hà dưới sự bảo vệ của các nữ công nhân trong đội súng kíp.

Bến tàu là một trong những căn cứ của nhân viên hộ tống, Kim Phi ở đây tuyệt đối an toàn nên không cần phải kéo rèm.

Kim Phi nhìn xuyên qua kính thủy tinh, nhìn ra bên ngoài, không khỏi xúc động nói: "Bến tàu thay đổi nhiều thật."

Kim Phi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên y tới nơi này, khi đó nơi này vẫn còn là một bến tàu của một làng chài rất nhỏ.

Bây giờ, dưới trướng Kim Phi càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, quy mô cũng càng ngày càng lớn, một mình Kim Phi không thể ‘tiêu hóa’ được năng lực sản xuất của nhà xưởng, mà chỉ có thể vận chuyển ra ngoài.

Vào thời phong kiến, giao thông không thuận tiện, vận chuyển bằng đường thủy là phương thức vận chuyển ít chi phí nhất, bến tàu của Kim Xuyên nằm cạnh xưởng làm muối, chỉ trong vòng hai năm đã phát triển thành một trong những biến tàu lớn nhất ở Xuyên Thục, mỗi ngày đều có vô số hàng hóa được chuyển từ nơi này ra ngoài, cũng có vô số nguyên vật liệu được chuyển đến từ nơi khác.

Sản lượng hàng hóa khổng lồ nhập vào xuất ra và số lượng người cũng đã thúc đẩy ngành nghề làm việc vặt xung quanh, cũng như các ngành lưu trú và kho bãi.

Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã bắt đầu xây dựng nhà trọ và nhà kho trước khi bến tàu phát triển.

Theo kế hoạch ban đầu của Đường Tiểu Bắc thì dự kiến xây dựng bảy nhà kho, nếu không dùng hết thì sẽ cho thuê một phần.

Kết quả là các nhà xưởng dưới trướng của Kim Phi phát triển nhanh hơn so với dự đoán của cô ấy, đặc biệt là xưởng làm xi măng, xưởng làm muối và xưởng dệt, hàng hóa đều chiếm rất nhiều diện tích.

Nhà kho mới vừa xây xong đã bị lấp đầy, xây xong một cái lại bị lấp đầy một cái, chỉ riêng thương hội Kim Xuyên và các nhà xưởng khác cũng không đủ dùng chứ đừng nói đến cho người khác thuê.

Nhà trọ cũng thế, Đường Tiểu Bắc vốn chỉ định xây hai, ba cái nhà trọ, nhưng kết quả là mỗi nhà xưởng đều thu hút những lái buôn ở khắp nơi đến đây, nhà trọ nào mà cô ấy xây lên cũng chật kín người, xây một căn thì chật ních một căn, căn bản là không có phòng trống.

Rất nhiều người bán hàng rong không tìm được nơi ở nên chỉ có thể tốn tiền đến sống ở nhà của dân chúng gần đó.

Trong dân chúng địa phương cũng có người thông minh, một người dân tên là Thẩm Tam Đồng phát hiện ra tình huống này, lập tức nhận ra đây là cơ hội kiếm tiền, anh ta vay tiền khắp nơi và xây dựng mấy ngôi nhà, muốn cho lái buôn thuê.

Sau khi xây nhà xong, đúng lúc trời mưa, rất nhiều người buôn muối từ các xưởng làm muối xếp hàng ở bến tàu để xếp hàng lên lên thuyền, kết quả còn chưa đến lượt bọn họ thì trời bắt đầu mưa.

Muối ăn tiếp xúc với nước sẽ tan chảy, những người buôn muối lo lắng đến mức đi khắp nơi tìm Thẩm Tam Đồng để thuê nhà.

Căn nhà do Thẩm Tam Đồng xây còn chưa kịp lắp cửa đã được cho thuê.

Vẫn là mấy người buôn muối tranh nhau ra giá để được ở.

Sau đó, căn nhà hầu như chưa từng bị bỏ trống, chỉ chưa đầy hai tháng, toàn bộ số tiền vay để xây nhà đều được trả lại.

Vì thế Thẩm Tam Đồng lại tới thương hội Kim Xuyên vay một khoản tiền với mức lãi suất thấp, xây dựng thêm một nhà trọ nữa.

Mặc dù điều kiện của nhà trọ do anh ta xây dựng không tốt bằng của thương hội Kim Xuyên, nhưng thắng ở chỗ nhiều khách, nên anh ta căn bản không phải lo lắng gì về việc làm ăn.

Mỗi khi một thời đại mới tiến đến, những người có thể là người đầu tiên phát hiện ra cơ hội kinh doanh và hành động quyết đoán, đó chính là những người tạo ra xu hướng của thời đại này.

Thẩm Tam Đồng chính là người tạo ra xu hướng của thời đại này, bây giờ anh ta không chỉ trả xong các khoản vay từ ngân hàng tư nhân Kim Xuyên, mà còn trở thành người giàu nhất giữa các ngôi làng xung quanh.

Bây giờ trên danh nghĩa anh ta có hai nhà trọ và ba nhà kho, dù có nằm yên cũng có thể mỗi ngày kiếm về không ít tiền lãi.

Nhưng Thẩm Tam Đồng không dừng lại, mà đầu tư vào một nhà trọ lớn hơn nữa, đồng thời còn có hai nhà kho mới cũng đang được xây dựng.

Sau khi Thẩm Tam Đồng nổi lên, những dân chúng bình thường khác cũng hồi phục lại tinh thần, hoặc là tìm tới các khoản vay của ngân hàng tư nhân Kim Xuyên, hoặc là hợp tác với một số người khác cũng tham gia vào đó.

Nhưng lúc bọn họ bắt tay vào thì những vị trí thuận lợi đã bị Đường Tiểu Bắc và Thẩm Tam Đồng chiếm hết rồi, bọn họ chỉ có thể đi đến những nơi khác.

Nhưng dù vậy thì vẫn không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của dân chúng địa phương.

Bến tàu trước đó còn hẻo lánh và hoang vắng, lúc này đã có mấy ngã tư đường, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều công trường đang thi công, tạo cho nơi đây một dáng vẻ thịnh vượng.
Chương 1367: Chờ mong

Những thay đổi của Kim Xuyên không chỉ được thể hiện ở bến tàu, mà những nơi khác cũng có sự thay đổi rất nhanh.

Lúc này cách thời điểm Kim Phi tới thế giới này đã được hai năm, trong hai năm này, lấy làng Tây Hà là trung tâm, các nhà xưởng lần lượt được mở rộng ra.

Bây giờ, hơn một nửa số thanh niên trai tráng trong dân chúng ở quận Kim Xuyên làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn, hoặc trong các nhà xưởng do Kim Phi xây dựng.

Những công việc còn lại cũng liên quan đến Kim Phi.

Ví dụ như ngành nghề khuân vác, ngành dịch vụ ở xung quanh bến tàu.

Khi Kim Phi xây dựng xưởng dệt đầu tiên, dân chúng từ khắp các quận đều đổ xô đến làng Tây Hà, hy vọng Kim Phi có thể thuê mình làm việc, nhưng thời điểm đó Kim Phi không thể thuê được nhiều người như vậy.

Bây giờ càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, rất nhiều nhà xưởng đều gặp phải tình trạng thiếu lao động và phải cử người đến các quận huyện xung quanh Quảng Nguyên để tuyển dụng công nhân.

Mục đích mà Kim Phi tiến hành công cuộc ra công cứu giúp chủ yếu là để đối phó với cái rét đậm, để cung cấp lương thực cho dân chúng thông qua phương thức cứu trợ.

Bây giờ đã qua thời kỳ rét đậm, lương thực mà Kim Phi cướp được từ các quyền quý đã gần như cạn kiệt, hơn nữa Kim Xuyên cần lao động, Cửu công chúa đã dừng lại hầu hết các dự án về công cuộc ra công cứu giúp.

Một khi hạng mục bị dừng lại, rất nhiều dân chúng lại thất nghiệp.

Nghe nói nhà xưởng của Kim Phi cần nhân lực, rất nhiều dân chúng đã đưa cả nhà tới, nhưng vẫn không lấp đầy được sự thiếu hụt lao động.

Sau đó, đội Chung Minh và thương hội Kim Xuyên lại tiếp tục đưa dân chúng từ đất Tần về, cuối cùng vấn đề thiếu hụt lao động mới được coi là hoàn toàn được giải quyết.

Bây giờ Kim Xuyên đã trở thành quận có dân số đông nhất ở Quảng Nguyên, thậm chí là cả Xuyên Thục, đồng thời cũng là quận có tiềm lực kinh tế mạnh nhất.

Với sự hỗ trợ của quy mô dân số khổng lồ, càng ngày càng có nhiều nhà xưởng, công nghiệp cũng càng ngày càng hoàn thiện.

Lúc đi ngang qua Hắc Thủy Câu, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy những ống khói cao cao, sau khi đi vòng quanh chân núi thì nhìn thấy những cụm nhà xưởng.

"Bây giờ Hắc Thủy Câu lại phát triển thành như thế này à?" Kim Phi hơi giật mình.

Nơi này từng là hang ổ của thổ phỉ ở Hắc Thủy Câu, sau khi Kim Phi tiêu diệt bọn thổ phỉ thì y đã cải tạo nó thành một trại cải tạo lao động, nơi những tên thổ phỉ bị bắt bị giam giữ và cải tạo lao động.

Sau đó, Mãn Thương lại nói với y rằng quy mô khai thác mỏ than cần được mở rộng và Kim Phi đã chấp thuận.

Bởi vì có quá nhiều việc phải làm nên Kim Phi cũng không quá để ý, không ngờ nó lại phát triển đến quy mô như thế.

"Xưởng gang thép phát triển rất mạnh, lượng than cần dùng cũng tăng vọt, nên Mãn Thương rất coi trọng Hắc Thủy Câu, năm ngoái hắn đã dành thời gian gần nửa năm ở đây để giám sát việc xây dựng."

Cửu công chúa giải thích: "Phu quân, chàng cũng nói than đá là nền tảng để phát triển công nghiệp, cho nên ta đã dành sự hỗ trợ lớn nhất cho công việc của Mãn Thương, ta nhớ là đã từng nói với chàng rồi."

"Ta nhớ ra rồi." Kim Phi khẽ gật đầu: "Lúc đó Mãn Thương nói muốn chuyển xưởng gang thép tới đây, dưới mấy ống khói kia chính là của phân xưởng luyện gang đúng không?"

Khi Kim Phi vừa mới đến thế giới này, làm nghề rèn vẫn có sự tham gia của Mãn Thương và một đám nữ học trò, đầu tiên là luyện quặng sắt thành gang, sau đó lại tiến hành gia công tiếp, phương thức hoạt động vẫn giống như xưởng gia đình thời phong kiến.

Nhưng bây giờ xưởng gang thép Kim Xuyên đã có hơn mười phân xưởng lớn nhỏ, hình thành dây chuyền sản xuất lắp ráp.

Có đội ngũ chuyên môn đi thăm dò mỏ, nếu khoảng cách gần thì vận chuyển khoáng thạch về, nếu khoảng cách xa thì xây lò nung ở tại chỗ, tiến hành bước đầu gia công với khoáng thạch tại địa phương, sau đó vận chuyển về, căn cứ vào nhu cầu mà sản xuất ra các loại sản phẩm sắt khác nhau.

Hắc Thủy Câu ở gần mỏ than và gần bến tàu hơn so với làng Tây Hà, nên Mãn Thương đã xây lò nung ở chỗ này.

"Đúng vậy, dưới mấy ống khói kia là phân xưởng đầu tiên của xưởng gang thép, đá của quặng sắt được trải qua bước gia công đầu tiên ở phân xưởng thứ nhất, sau đó được gửi đến các phân xưởng khác nhau để tiến hành gia công chi tiết hơn dựa trên chất lượng của khoáng thạch."

Cửu công chúa hiển nhiên rất chú ý đến xưởng gang thép, cô ấy thành thạo giải thích cho Kim Phi về sự phát triển của xưởng gang thép.

"Rất tốt," Kim Phi gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy rất vui mừng: "Mãn Thương là người có năng lực."

Mặc dù Mãn Thương có chút thật thà chất phác, nhưng khi làm việc vẫn rất đáng tin cậy, anh ta đều lặng lẽ hoàn thành mọi việc mà Kim Phi giao phó, hơn nữa còn hoàn thành tốt hơn so với mong đợi của Kim Phi.

Ví dụ như Hắc Thủy Câu này, lúc ấy Kim Phi chỉ yêu cầu Mãn Thương chuyển phân xưởng luyện gang tới đây, kết quả là Mãn Thương lại biến Hắc Thủy Câu thành một khu công nghiệp nhỏ.

"Mãn Thương đúng là có thể làm được việc, nhưng chủ yếu vẫn là phu quân biết cách dạy, nếu chàng không dạy hắn thì có lẽ bây giờ Mãn Thương vẫn đang chẻ củi ở trên núi đó."

Cửu công chúa cười nói: "Trong hai năm nay ngành sản xuất than đá có thể phát triển nhanh như vậy, phu quân của ta là người có công lớn nhất!"

"Ta đâu có biết dạy học trò chứ, ta cũng không có thời gian mà.”

Kim Phi liên tục xua tay.

Từ sau khi thu nhận mấy học trò, y cơ bản đều nuôi thả, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây, y căn bản không có thời gian dạy dỗ học trò.

"Phu quân, chàng quá khiêm tốn rồi," Cửu công chúa nói: "A Xuân còn quá nhỏ, đang đi học thì ta không tính, còn mấy học trò khác, người nào cũng đã trở thành trụ cột."

Mãn Thương bây giờ đang phụ trách xưởng gang thép và mỏ than, Vạn Hạc Minh gần đây đang nghiên cứu cách lắp ráp máy hơi nước trên xe như thế nào, đội quân y dưới sự chỉ đạo của Tiểu Cẩm lần này đã lập công lớn, nếu không có bọn họ, thì chỉ sợ sẽ càng có nhiều người chết và bị thương hơn."

"Ừ, bọn trẻ đều đã lớn rồi."

Kim Phi thở dài một tiếng, đột nhiên phục hồi lại tinh thần: "Nàng vừa mới nói cái gì, Vạn Hạc Minh gần đây đang làm gì?"

"Đang nghiên cứu cách lắp đặt máy hơi nước lên xe đó," Cửu công chúa nói: "Nó nói nếu máy hơi nước đã có thể lắp đặt trên thuyền và trên phi thuyền thì chắc chắn cũng có thể lắp đặt trên xe."

"Nó bắt đầu nghiên cứu từ khi nào?" Kim Phi hỏi.

Thật ra Kim Phi đã nghĩ đến việc lắp đặt máy hơi nước lên xe từ lâu rồi, bằng cách này, khả năng chiến đấu và khả năng vận chuyển trên mặt đất có thể được cải thiện rất nhiều.

Cho dù không có phi thuyền thì quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng cũng có thể bị đè bẹp trên mặt đất.

Chỉ tiếc là kích thước của máy hơi nước thật sự quá lớn,

Cho dù đơn giản như thế nào thì một chiếc xe được chế tạo bằng máy hơi nước chắc chắn sẽ có kích thước rất lớn, có yêu cầu cao đối với mặt đường.

Nếu lắp máy hơi nước lên trên phi thuyền và tàu thuyền thì một chiếc có thể bay trên không trung, một chiếc có thể chạy dưới nước mà không cần phải làm đường riêng.

Đất Tần nhiều đồi núi, xe ngựa đi lại đã rất khó khăn rồi chứ đừng nói đến xe được chế tạo từ máy hơi nước có kích thước khổng lồ.

Thật ra cách tốt nhất để sử dụng máy hơi nước để chạy xe là tàu hỏa.

Nhưng việc lắp đặt đường ray xe lửa là một công trình rất lớn, không phải một hai ngày là có thể hoàn thành được, Kim Phi đã từ bỏ kế hoạch này và dự định chờ cho đến khi chiến tranh kết thúc thì bỏ qua máy hơi nước mà nghiên cứu phát triển động cơ đốt trong, chờ sau khi động cơ đốt trong hoàn thành thì sẽ nghiên cứu xe hơi.

Ai ngờ Vạn Hạc Minh lại chủ động nghiên cứu hạng mục này.

"Đã mấy tháng trôi qua rồi," Cửu công chúa cuối cùng cũng nhận ra được có gì đó không đúng: "Phu quân, không phải chàng bảo nó nghiên cứu ư?"

"Không, nhưng cũng không quan trọng nữa." Kim Phi cười hỏi: "Việc nghiên cứu của nó thế nào rồi?"

Kim Phi đã phát hiện ra Vạn Hạc Minh rất có năng khiếu trong lĩnh vực cơ khí từ lâu rồi.

Có thể nghĩ đến việc lắp đặt máy hơi nước lên xe thì y không hề ngạc nhiên, mà ngược lại còn hơi chờ mong.
Chương 1368: Trò chuyện

"Sao vậy..." Cửu công chúa suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Năm ngoái hình như xe có thể chạy được rồi, nhưng kích thước của nó quá lớn, quay đầu cực kỳ bất tiện, Tiểu Hạc Minh và mấy người Tả Chi Uyên, Lưu Bất Quần hình như đang cải thiện, nhưng cụ thể sẽ cải thiện thành thế nào thì ta thật sự không biết."

"Thôi được, khi ta trở về sẽ tìm bọn họ xem một chút."

Kim Phi gật đầu, sau đó hỏi: "Hắc Thủy Câu không có thổ phỉ cải tạo lao động nữa đúng không?"

Quan Hạ Nhi nghe vậy thì cũng vội vàng nhìn về phía Cửu công chúa.

Trước khi Kim Phi nổi dậy, hàng năm bọn thổ phỉ đều về làng để thu thuế lương thực, điều này đã để lại bóng ma tâm lý rất sâu cho Quan Hạ Nhi.

Cho dù hiện tại cô đã trở thành thống soái của quân Nương Tử, cô vẫn không thể nhịn được mà nhíu mày khi nghĩ về khoảng thời gian đó.

"Không có nữa," Cửu công lắc đầu: "Lúc trước bởi vì Phùng Thánh, ta đã miễn tội cho bọn thổ phỉ, sau đó Lương ca nói rằng muốn bổ sung thêm một số thổ phỉ cho Hắc Thủy Câu, nhưng ta lo lắng rằng quy mô sử dụng công nhân ở bên này quá lớn, hơn nữa quặng than với xưởng gang thép đều rất quan trọng, sử dụng thổ phỉ sẽ không an toàn cho nên ta quyết định không đồng ý và yêu cầu Lương ca sắp xếp cho đám thổ phỉ là tù nhân kia tới khu mỏ khác để làm việc."

Khi Phùng tiên sinh tấn công Kim Xuyên, Cửu công chúa thật sự không có người nào có thể dùng, vì vậy đã đồng ý để thổ phỉ cải tạo lao động, nếu chủ động tham gia vào việc bắt quân địch thì chuyện cũ của bọn họ trước đó sẽ được bỏ qua, hơn nữa tiêu diệt quân địch còn có thể trao đổi phần thưởng.

Lúc trước ý định ban đầu của Cửu công chúa là muốn rút nhân viên hộ tống đang canh gác bảo vệ Hắc Thủy Câu về để ngăn quân địch, tha cho bọn thổ phỉ chẳng qua chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi.

Ai ngờ đánh bậy đánh bạ thế nào mà đã bắt được Phùng tiên sinh dựa trên manh mối do đám thổ phỉ này cung cấp.

Lúc ấy, Phùng tiên sinh đang cải trang thành dân tị nạn, muốn lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn thoát.

Khi đó, Kim Xuyên đang hỗn loạn, hơn nữa dân chúng hầu như không có ai biết đến Phùng tiên sinh, nên suýt chút nữa đã để cho ông ta chạy thoát.

Nhưng ngay khi Phùng tiên sinh chuẩn bị bỏ chạy thì ông ta bị bọn thổ phỉ nhận ra.

Trong những năm thời trẻ, Phùng tiên sinh từng đảm nhận trách nhiệm làm tay sai cho giới cường hào, thường xuyên đến những ngọn đồi nơi bọn thổ phỉ sinh sống, không có nhiều dân chúng biết đến ông ta, nhưng lại có rất nhiều tên thổ phỉ biết ông ta.

Sau đó, Phùng tiên sinh cứ bị bắt như thế.

Lúc ấy Quan Hạ Nhi còn vì sự việc này mà cảm thấy khâm phục Cửu công chúa, cảm thấy được mưu trí của cô ấy rất gần với Kim Phi, nên Cửu công chúa cũng không giải thích.

"Nơi này đúng là rất quan trọng, sắp xếp cho bọn họ đến chỗ khác cũng đúng." Kim Phi khẽ gật đầu.

Dù sao bây giờ làng Tây Hà có rất nhiều quặng mỏ, ngoài mỏ than thì còn có các loại quặng mỏ quặng sắt, xưởng làm xi măng, xưởng làm vôi, đều cần đến một lượng lớn người lao động, sắp xếp cho thổ phỉ đến những nơi đó cũng được.

Đường chính từ bến tàu đến làng Tây Hà đã được sửa chữa rất nhiều lần, vừa rộng lại vừa bằng phẳng, xe ngựa hoàn toàn có thể chạy trên đó, nửa đêm hôm ấy, đoàn xe đã thuận lợi trở về làng Tây Hà.

Mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng nhiều nhà xưởng vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, lò than cũng được châm lửa ở hai bên một số tuyến đường để xua tan bóng tối.

Lão trưởng làng cũng không ngờ Kim Phi sẽ đi suốt đêm để trở về, cho nên chưa sắp xếp người đến nghênh đón, xe ngựa của Kim Phi khiêm tốn tiến vào sân nhỏ.

Quan Hạ Nhi biết Kim Phi và Cửu công chúa có chuyện muốn nói, cho nên sau khi xuống xe thì ôm đứa con cùng Nhuận Nương trở về.

Châu Nhi cũng rất có mắt nhìn mà ôm đứa bé đi.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người Cửu công chúa và Kim Phi.

"Vũ Dương, chúng ta nói chuyện nhé?"

Kim Phi ngồi xuống bên cạnh bàn, sau đó ra hiệu cho Cửu công chúa cũng ngồi xuống.

"Được rồi, đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện, ta cũng muốn nói chuyện với phu quân từ lâu rồi."

Cửu công chúa đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thoải mái ngồi xuống bên cạnh bàn: "Phu quân, chàng muốn nói đến mấy người Tương vương ư?"

"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu.

"Về chuyện này, ta phải thừa nhận với phu quân là ta sai, ta chưa bàn bạc với phu quân mà đã tự mình ra quyết định xử tử mấy người Tương vương."

Cửu công chúa không hề giấu giếm gì, ngẩng đầu nhìn Kim Phi nói: "Phu quân, ta biết làm như vậy là không đúng, nhưng đây là biện pháp nhanh nhất để giải quyết tình thế khó khăn ở Xuyên Thục, đồng thời cũng là biện pháp phải trả giá ít nhất, hơn nữa cơ hội cũng nhanh chóng qua đi, lúc đó phu quân đang ở Hi Châu, ta không kịp bàn bạc với phu quân mà đã tự mình đưa ra quyết định!"

"Biện pháp trả giá ít nhất?" Kim Phi vỗ bàn nói: "Nàng có bao giờ nghĩ tới sẽ có bao nhiêu dân chúng vì vậy mà chết hay không?"

"Phu quân, trên đời này không có biện pháp nào là hoàn hảo!" Cửu công chúa nói: "Nếu không giết mấy người Tương vương, sau này có thể sẽ có càng nhiều dân chúng bị chết!"

"Đó chỉ là một khả năng, cũng có khả năng là chúng ta có thể thuận lợi chuyển giao, thu phục các nơi, như vậy mới là biện pháp phải trả giá ít nhất!" Kim Phi nói.

"Phu quân, chuyện lớn của nước nhà không thể đánh cược được, chúng ta cũng cược không nổi đâu!"

Cửu công chúa nói: "Phu quân, chàng thật sự có ý định sau này đổi khinh khí cầu và phi thuyền lấy mạng chim ưng ư? Chúng ta chưa nói tới chuyện làm như vậy có lãi hay không, chàng có biết Đảng Hạng với Đông Man có bao nhiêu chim ưng không? Nhỡ may dùng hết khinh khí cầu rồi thì phải làm sao bây giờ?

Đúng rồi, nói đến đây, ta có chuyện phải nói với phu quân một chút.

Thứ nhất, có tin tức từ Mãn Thương truyền về, nói rằng mỏ amiăng sắp được khai thác hoàn toàn.

Thứ hai, mật thám ở đất Tấn truyền tin tới nói rằng Tấn vương đã thu thập những chiếc phi thuyền mà lúc trước bọn Lão Ưng rơi xuống, và đang có ý đồ bắt chước tạo ra từng chiếc máy hơi nước.

Thứ ba, tin tức từ Thổ Phiên cũng truyền về, nói rằng có hai bộ tộc đang đánh nhau trên cao nguyên và xuất hiện khinh khí cầu."

Kim Phi nghe xong thì không khỏi nhíu mày thật sâu.

Ba tin tức mà Cửu công chúa vừa nói đều cực kỳ quan trọng.

Cho dù là chế tạo phi thuyền hay là khinh khí cầu, đều cần dùng đến vải chống cháy, mà chất liệu chính của vải chống cháy là amiăng.

Nhưng các mỏ amiăng chủ yếu được sản sinh ra ở cao nguyên, thuộc lãnh thổ của dân tộc Thổ Phiên, mặc dù Xuyên Thục là tỉnh có số lượng dự trữ amiăng lớn thứ hai, nhưng kiếp trước Kim Phi chủ yếu làm nghề máy móc và nơi dùng đến amiăng không nhiều, dựa vào trí nhớ của y thì y chỉ tìm được một mỏ quặng amiăng.

Hơn nữa, số lượng dự trữ ở quặng mỏ amiăng kia không lớn lắm, gần như đã sắp cạn kiệt.

Một khi quặng mỏ amiăng được khai thác hết, lại không tìm được quặng mỏ amiăng mới, thì sẽ không còn vải chống cháy để sản xuất khinh khí cầu và phi thuyền.

Mà từ trước đến nay, Đảng Hạng và Đông Man luôn có thói quen thuần hóa chim ưng, nếu họ thực sự quyết tâm thì việc thu thập hàng nghìn con chim ưng cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Lần này Kim Phi đã bất ngờ tấn công quân chinh chiến phía Nam, hơn nữa tuyết rơi dày đặc ở phía bắc đã ảnh hưởng đến việc truyền tin và chi viện của Đảng Hạng.

Nếu để cho Lý Lăng Duệ chuẩn bị đầy đủ, lại dùng phi thuyền với khinh khí cầu để đổi mạng chim ưng thì chắc chắn không thể thắng được đối phương.

Nhưng, so với vấn đề này thì Kim Phi càng lo lắng về hai tin tức phía sau hơn.

Mặc dù Lão Ưng nói với y là lúc phát hiện việc rơi xuống là không thể tránh khỏi thì đã lập tức châm lựu đạn nổ và cho nổ tan máy hơi nước, nhưng y cũng không dám đảm bảo rằng những phi công khác cũng như thế.

Cho dù những phi công khác cũng đưa ra lựa chọn giống như anh ta thì lựu đạn cũng chỉ có thể nổ tan máy hơi nước chứ không thể nổ tung những bộ phận bằng sắt.

Cấu tạo của máy hơi nước cũng không phức tạp lắm, nếu Tấn vương thu thập đủ các bộ phận thì có thể ghép lại thành một cái máy hơi nước.

Giống như lúc trước mô phỏng lại cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, chỉ cần ghép lại được thành một cái, Tấn vương có thể bắt chước làm ra vô số hàng nhái.
Chương 1369: Bán

Nếu như nói than đá là nền tảng của công nghiệp, vậy động cơ chính là trái tim của công nghiệp.

Nếu Tấn vương mô phỏng được máy hơi nước, vậy sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng đối với Xuyên Thục còn chưa phát triển.

"Tin tức của nàng chuẩn xác không?" Kim Phi nhìn về phía Cửu công chúa: "Nàng chắc chắn Tấn vương đang mô phỏng máy hơi nước sao?"

"Lúc đầu đội bay gặp phải Hải Đông Thanh, mật thám lập tức đi thám thính tin tức, bọn họ phát hiện người của Tấn vương đang sưu tập mảnh vỡ phi thuyền trên mặt đất."

Cửu công chúa đáp: "Mặt khác, thời gian trước, ở bến tàu Du Châu, còn có tử sĩ mai phục nhân viên hộ tống, muốn cướp đoạt ca-nô, ta và Tiểu Ngọc đều nhất trí cho rằng đối phương đang chạy máy hơi nước đến!"

Kim Phi nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, đồng thời hiểu ra vì sao Cửu công chúa lại muốn tự mình hạ lệnh.

Thế lực của Tấn vương chủ yếu tập trung ở phương bắc, Du Châu ở phía nam Xuyên Thục, dù Tấn vương muốn cướp đoạt thuyền hơi nước thì cũng sẽ không ra tay ở bến tàu Du Châu, bởi vì dù cướp được thì chở về đất Tấn cũng không dễ.

Mà ông ta đã lấy được mảnh vỡ phi thuyền, không cần đi cướp đoạt nữa.

Vậy tử sĩ ra tay ở Du Châu, đại khái không phải người của Tấn vương, mà là phiên vương hoặc là quyền quý khác ở Giang Nam.

Chuyện này cũng thể hiện rõ, phiên vương và quyền quý tà tâm chưa chừa, vẫn luôn nghĩ đến chuyện phản công.

Trong tình hình này, có thể hiểu được lựa chọn của Cửu công chúa.

Tử sĩ ở Du Châu bên kia không thành công, Kim Phi tin Cửu công chúa và Tiểu Ngọc nhất định sẽ tăng cường bảo vệ nhân viên hộ tống ca-nô, thật lòng mà nói, y vẫn lo lắng đất Tấn hơn.

"Mật thám có tìm thấy nhà máy mô phỏng bên phía Tấn vương không?"

"Không tìm được." Cửu công chúa nói: "Tấn vương vô cùng coi trọng mảnh vỡ phi thuyền, phái binh lính phong tỏa mấy đỉnh núi xung quanh, lúc vận chuyện, Tấn vương cũng điều động lượng lớn trinh sát dò đường và bọc hậu, mật thám hoàn toàn không thể tới gần."

Kim Phi vốn định nếu như tìm thấy nhà máy của Tấn vương thì lập tức phái Thiết Ngưu dẫn người đi phá huỷ.

Thế nhưng hiển nhiên Tấn vương cũng đề phòng chuyện này, hoàn toàn không cho y cơ hội.

"Lệnh mật thám tiếp tục tìm hiểu, nếu như cần giúp đỡ, kêu hắn liên hệ với Thiết Ngưu."

“Được.” Cửu công chúa gật gật đầu: "Ngày mai ta sẽ nói với Hàn Phong đi thông báo cho mật thám."

Chuyện của cô ấy bây giờ rất phức tạp, không thể đích thân đi làm mọi chuyện, thế là giao những công việc liên quan đến mật thám cho Hàn Phong.

"Phu quân, chàng chuẩn bị xử lý Thổ Phiên bên kia như thế nào?" Cửu công chúa lại hỏi.

“Mật thám của nàng tìm được Ngụy Lão Tam chưa?" Kim Phi lạnh giọng hỏi.

Năm đó Ngụy Lão Tam bị Phùng tiên sinh xúi giục, sau đó sử dụng kế ve sầu thoát xác chạy tới Thổ Phiên.

Mặc dù Phùng tiên sinh đã chết, nhưng lại không rõ tung tích của Ngụy Lão Tam.

Hiện giờ Thổ Phiên xuất hiện khinh khí cầu, đã chứng minh ông ta còn sống.

"Không tìm được." Cửu công chúa nói: "Bộ lạc sử dụng khinh khí cầu tác chiến tên là bộ lạc Thương Ưng, mật thám của ta chuẩn bị bắt đầu từ bộ lạc này để tìm kiếm chỗ của Ngụy Lão Tam, nhưng tình hình ở Thổ Phiên phức tạp, còn có cấp bậc nghiêm ngặt, rất nhiều nơi đều là cấm địa của bộ lạc, người ngoài không thể tới gần, thời gian tìm hiểu tin tức có thể sẽ hơi lâu."

"Phía Thổ Phiên không cần phải gấp, để mật thám cố hết sức là được." Kim Phi phất tay nói.

Hiện giờ Thổ Phiên còn đang trong thời kỳ bộ lạc, tín ngưỡng giữa các bộ lạc đều không giống nhau, tình hình cực kỳ phức tạp.

Trong tình hình này, bồi dưỡng mật thám cực kỳ không dễ dàng.

"Phía Thổ Phiên không cần gấp ư?" Cửu công chúa sững sờ, lập tức lo lắng nói: "Phu quân, bọn hắn đã có khinh khí cầu rồi, nếu bộ lạc Thương Ưng thống nhất cao nguyên, cùng Gada tiến đánh chúng ta, có thể gây ra phiền phức hay không?"

"Không đâu." Kim Phi tự tin nói: "Với mấy thứ trong đầu Ngụy Lão Tam kia, làm ra khinh khí cầu cũng không đáng lo, đến bao nhiêu cũng chết!"

Ngụy Lão Tam chỉ biết làm vải chống cháy, khinh khí cầu làm ra chỉ miễn cưỡng có thể bay lên, chỉ cần lắp đặt cung nỏ hạng nặng trên phi thuyền, về cơ bản có thể nghiền áp khinh khí cầu.

Nghĩ tới đây, Kim Phi rất nhạy bén, nói: "Tuy nhiên nàng có thể sắp xếp sứ giả đi Thổ Phiên một chuyến."

"Đi Thổ Phiên làm gì?" Cửu công chúa hỏi.

"Bán khinh khí cầu." Kim Phi đáp: "Bán cho kẻ địch của bộ lạc Thương Ưng!"

Ánh mắt của Cửu công chúa lập tức sáng lên.

Đúng thế, bây giờ chỉ có bộ lạc Thương Ưng có khinh khí cầu, những bộ lạc khác bị đánh đến mức hoàn toàn không có sức đánh trả, nhất định sẽ chấp nhận trả giá lớn để mua khinh khí cầu.

Vậy không chỉ có thể kiếm một món hời, còn có thể ngăn cản bộ lạc Thương Ưng bình định nội loạn trong Thổ Phiên, một mũi tên trúng hai con chim!

Kiếp trước có quốc gia đã làm như vậy.

Thời kỳ chiến tranh một chọi hai, quốc gia này dựa vào ưu thế địa lý, thời kỳ trước không tham chiến, bán vũ khí cho hai bên để kiếm tiền, đợi đến khi chiến đấu tới giai đoạn sau, lúc sắp kết thúc, quốc gia này tìm một lý do để tham chiến, sau đó dùng phương thức chiến thắng để cướp đoạt bồi thường chiến tranh.

Cách làm này mặc dù không tốt đẹp lắm, nhưng lại là đường tắt để phe mình nhanh chóng trưởng thành.

Năm đó, quốc gia kia dựa vào loại thủ đoạn này để phát triển.

“Ngày mai ta sẽ kêu Thiết đại nhân tuyển chọn sứ giả!" Cửu công chúa nói: "Không, hiện giờ ta đi tìm Thiết đại nhân luôn!"

"Cũng đã nửa đêm rồi, Thiết đại nhân chắc chắn đã nghỉ ngơi, cũng không cần sốt ruột nhất thời."

Kim Phi cười giữ chặt cánh tay Cửu công chúa.

Cửu công chúa cũng không kiên trì, ngồi trên đùi Kim Phi, ôm cổ Kim Phi nói: "Phu quân, ta biết sai rồi, sau này nếu có chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ thương lượng với chàng trước."

"Chuyện này ta cũng có lỗi, lần trước quay về không nói chuyện rõ với nàng." Kim Phi nói: "Thật ra ta đang nghiên cứu phát minh một loại vũ khí mới, sau khi sản xuất loại vũ khí này hàng loạt, bình định phiên vương dễ như trở bàn tay."

Lúc đầu Cửu công chúa muốn vuốt ve an ủi Kim Phi một chút, thế nhưng nghe thấy tin tức này, cô ấy đứng bật dậy, mừng rỡ hỏi: "Vũ khí mới gì?"

Từ sau khi Kim Phi nổi lên, mỗi một loại vũ khí chế tác ra, đều mang tính cách mạng, thậm chí cải biến hình thức chiến tranh đã truyền thừa vô số năm.

Cho nên Cửu công chúa vô cùng coi trọng vũ khí mới của Kim Phi, cũng rất tò mò.

“Thật ra cũng không tính là vũ khí mới, vẫn là súng kíp, ta chỉ cải tiến súng kíp một chút thôi."

Kim Phi giảng giải một chút đặc điểm khác nhau giữa súng trường nạp sau và súng kíp.

"Có thể bắn xa hơn súng kíp một trăm trượng, lúc trời mưa cũng có thể sử dụng…”

Cửu công chúa kích động đến mức tự lẩm bẩm, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng: "Phu quân, theo lời chàng nói, có phải là mỗi một khẩu súng kíp đều tương đương với một cung nỏ hạng nặng không?"

"Nói vậy cũng không sai, uy lực và tầm bắn của súng trường nạp sau kém cung nỏ hạng nặng một chút, nhưng cũng không kém cung nỏ hạng nặng đơn giản bao nhiêu đâu."

Kim Phi gật đầu: "Nhưng sau này ta sẽ tiếp tục cải tiến, chế tạo ra súng trường có uy lực lớn hơn cung nỏ hạng nặng, hẳn là không thành vấn đề."

“Tốc độ bắn thì sao, có nhanh bằng cung nỏ hạng nặng không?" Cửu công chúa hỏi.

“Súng trường nạp sau chỉ cần một người là có thể điều khiển, chắc chắn nhanh hơn cung nỏ hạng nặng, chính xác hơn cung nỏ hạng nặng." Kim Phi trả lời.

Cung nỏ hạng nặng dù đã được Kim Phi cải tiến, nhưng ít nhất cũng cần ba người phối hợp, một người phụ trách lên dây cung, một người phụ trách bổ sung, một người phụ trách bóp cò.

Mà súng trường thì chỉ cần nhét đạn vào, kéo cò súng là có thể bắn, còn giảm bớt khâu lên dây cung tốn thời gian nhất, tốc độ chắc chắn nhanh hơn cung nỏ hạng nặng nhiều.
Chương 1370: Lại thay đổi

“Một người đã có thể thao tác, tốc độ bắn ra còn nhanh hơn cả cung nỏ hạng nặng...”

Cho dù là Cửu công chúa chững chạc nhưng lúc này cũng kích động đi lại ở trong phòng.

Sau đó cô ấy lại ý thức được một vấn đề: “Phu quân, vốn để chế tạo loại vũ khí này và giá thành có đắt không?”

Đánh giặc chính là tiêu tiền, từ mùa đông năm ngoái khai chiến đến bây giờ, phí quân sự chỉ có mấy tháng ngắn ngủi đã hơn rất nhiều tổng tất cả các khoản chi khác.

Dù sao căn cơ của Kim Phi vẫn quá nông, nếu như không phải đánh cường hào chia được ruộng đất nên mới có được không ít tiền tài và lương thực thì e rằng đã không chịu nổi từ lâu.

Cho dù có những thu nhập đó nếu như chiến tranh thêm mấy tháng thì e rằng Cửu công chúa phải dùng chính sách để cắt giảm quân hưởng và trợ cấp để duy trì chiến tranh.

Vì vậy Cửu công chúa rất lo lắng vốn sử dụng của vũ khí mới đắt đỏ, Xuyên Thục không đủ sức đảm đương.

“Không nhiều.” Kim Phi suy nghĩ một lát, trả lời: “Nếu như có thể sản xuất theo dây chuyền thì với giá vốn của một cung nỏ hạng nặng ít nhất có thể chế tạo ba khẩu súng trường, vốn để chế tạo một mũi tên của cung nỏ hạng nặng ít nhất có thể chế tạo được ba mươi viên đạn!”

“Thấp như vậy ư?” Cửu công chúa ngơ người.

Cô ấy vốn dĩ cho rằng vũ khí uy lực càng lớn thì vốn chết và và vốn sử dụng sẽ càng đắt đỏ hơn, kết quả câu trả lời của Kim Phi lại hoàn toàn ngược lại.

Điều này khiến cho Cửu công chúa có cảm giác hạnh phúc đến quá đột ngột nên không dám tin.

Cho đến sau khi Kim Phi giải thích đơn giản với cô ấy về nguyên lý của súng trường thì cuối cùng Cửu công chúa mới tin.

“Phu quân, vậy loại vũ khí này khi nào mới có thể làm ra?”

“Ta đã làm ra một khẩu, bây giờ đang ở trong tay A Quyên, còn về sản lượng thì ngày mai ta phải đến xưởng sắt thép để xem thử Mãn Thương bọn họ đã cải tiến máy tiện như thế nào rồi.”

Kim Phi nói: “Nếu như máy tiện cải tiến thuận lợi thì ta tranh thủ trong vòng nửa năm làm được bước đầu sản xuất.”

“A Quyên?” Cửu công chúa ngơ ra chút: “A Quyên nào?”

“Chính là người ở trong đội hộ vệ thân cận của Hạ Nhi.” Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chính là người gầy ốm, không thích nói chuyện.”

Quan Hạ Nhi thường ngày đến thăm Cửu công chúa, nhiều nhất chỉ dẫn theo trưởng đội hộ vệ thân cận A Liên, thậm chí còn không dẫn theo nhưng hộ vệ khác.

Kim Phi nói có chút mơ hồ, Cửu công chúa hoàn toàn không biết người y nói là ai.

Nhưng mà không sao, Cửu công chúa không quen, có người quên chỉ cần cô ấy biết tên và lai lịch là được.

“Châu Nhi!”

Cửu công chúa gọi một tiếng, Châu Nhi canh giữ ở bên ngoài rất nhanh đã đi vào.

“Ngươi lập tức phát người tìm A Liên một chuyến, kêu A Quyên ở trong đội của cô ấy đến gặp trẫm!”

Cửu công chúa nói: “Đúng rồi, nhớ bảo cô ấy mang theo cả vũ khí mới đến đây.”

“Vâng!” Châu Nhi gật đầu, quay lại đi ra ngoài.

“Phu quân, chúng ta cũng đi.” Cửu công chúa đứng dậy khoác áo cho Kim Phi.

“Đi đâu?” Kim Phi hỏi.

“Đi xem thử vũ khí mới mà chàng nói.” Cửu công chúa nói.

“Bây giờ sao?” Kim Phi ngơ người.

“Đúng! Bây giờ!” Cửu công chúa không hề do dự gật đầu.

Kim Phi phát hiện Cửu công chúa không phải đang nói đùa chỉ có thể bất lực gật đầu: “Tiếng của súng trường quá lớn, chúng ta đến sau núi thử đi!”

“Được!”

Cửu công chúa lại lập tức sắp xếp người chuẩn bị ngựa.

Nơi ở của Quan Hạ Nhi cách Cửu công chúa không xa, phía bên Cửu công chúa vừa chuẩn bị xong ngựa thì A Quyên đã đi vào theo một người thị nữ.

Phía sau còn vác thêm một cái hộp đen cao khoảng chừng cô ấy.

“Bái kiến bệ hạ!”

A Quyên hành lễ với Cửu công chúa trước, sau đó nhìn sang Kim Phi: “Tiên sinh, ngài tìm ta?”

“Bệ hạ muốn xem uy lực và tầm bắn của súng trường, ngươi đến sau núi biểu diễn cho nàng ấy xem.”

“Vâng!”

A Quyên gật đầu, vác theo hộp đen đi về phía một con ngựa chiến.

Một mình đi trong đêm nhanh chóng đến sau núi, đến được sân huấn luyện của nhân viên hộ tống.

Bây giờ súng kíp đã có thể sản xuất, nhân viên hộ tống canh giữa làng Tây Hà có hai đội đều trang bị súng kíp.

Đoàn trưởng nhân viên hộ tống canh giữ làng đặc biệt chừa một nhà kho ở sau núi ra, như vật đội súng kíp dù mưa cũng có thể luyện tập rồi hơn nữa còn không làm ồn đến những nhân viên hộ tống luân phiên nghỉ ngơi.

Biết được Kim Phi và Cửu công chúa muốn thử súng, nhân viên hộ tống đang trực nhanh chóng xử lý sân, lại cho người rút bỏ những bia ngắm trước đó, toàn bộ đều đổi thành mới.

Sau khi làm xong những công việc này, Cửu công chúa đuổi hết những người khác đi, trong nhà kho chỉ còn lại bốn người là cô ấy, Kim Phi, Châu Nhi và A Quyên.

“Bắt đầu đi!”

Kim Phi gật đầu với A Quyên, cô ấy lập tức để cái hộp ở phía sau xuống, lấy súng trường từ trong đó ra.

Từ khi Kim Phi giao súng trường cho A Quyên, cô ấy vẫn luôn cầm theo bên mình lại thêm luyện tập ở kênh Hoàng Đồng, A Quyên đã vô cùng quen thuộc với súng trường rồi.

Trước tiên là nhìn bia ngắm ở ngoài mười trượng lại kiểm tra súng ống lần nữa sau đó thuần thục lắp đạn, để vào, ngắm chuẩn và bắn.

Cả quá trình làm liền một hơi!

Bùm bùm bùm!

A Quyên dựa theo yêu cầu của Kim Phi, bắn liên tục ba phát sau đó mới để súng xuống.

Cửu công chúa đưa ánh mắt về phía Châu Nhi, Châu Nhi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Một lát sau trở về bẩm báo: “Bệ hạ, ba phát súng đều trúng mục tiêu, trong đó có một phát bắn trúng hồng tâm, khoảng cách hai phát còn lại cũng cách hồng tâm không xa!”

“Ba phát đều trúng mục tiêu, còn có một phát trúng hồng tâm?” Mắt của Cửu công chúa híp lại một cái.

Cái bia chỉ lớn cỡ khuôn mặt, cách hơn mười trượng, ba phát toàn bộ đều bắn trúng mục tiêu, thành tích hoàn toàn khiến cho Cửu công chúa không ngờ tới.

“Đây có là gì, A Quyên biểu diễn tuyệt kỹ của ngươi cho bệ hạ xem!”

Kim Phi cười nói với A Quyên.

A Quyên gật đầu, từ trong hộp đen lấy ra một kính viễn vọng nhỏ gắn lên súng trường.

Sau đó quay đầu lại nhìn, lùi đến cửa nhà kho.

“Châu Nhi, ở phía sau tường treo cái bia lên.” Kim Phi chỉ là tường sau ở nhà kho.

Châu Nhi nhìn tường sau một cái, trong mắt toàn là vẻ không thể tưởng tượng được.

Nhà kho này tuy không lớn nhưng từ cửa trước đến tường sau gần hai mươi trương.

Cách hai mươi trượng, tấm bia chỉ to cỡ khuôn mặt ngay cả móng tay còn không bằng, người có thị lực không tốt e là nhìn cũng không rõ.

Nhưng mà Châu Nhi cũng không nói gì, sau khi hoàn hồn lại vẫn treo bia lên phía tường sau.

Đợi đến khi Châu Nhi cách bia ra, A Quyên lại lần nữa cần súng trường lên.

Nhưng lần này cô ấy không gấp gáp bắn mà nhắm chuẩn sắp gần một nút mới bóp cò.

Theo tiếng súng vang lên, bia ở phía sau tường rõ ràng đã động đậy.

Cửu công chúa nhanh chóng từ trong tay của Châu Nhi nhận lấy kính viễn vọng sau đó cô ấy nhìn thấy trên hồng tâm có một điểm đen nhỏ.

“Bắn cũng quá chuẩn rồi chứ?” Cửu công chúa cảm thán.

Lời nói vừa dứt, Cửu công chúa lại nghe thấy tiếng súng vang, sau đó trên hồng tâm lai xuất hiện một điểm đen mới.

“Lại bắn trúng nữa rồi?” Cửu công chúa không khỏi hít một luồng khí lạnh

Một khẩu súng kíp có thể bắn ra được một chuỗi hạt sắt, một phát có thể bao trùm một mảng lớn.

Vừa nghe Kim Phi nói súng trường nạp sau một lần chỉ có thể bắn được một viên đạn, trong lòng Cửu công chúa còn có chút lo lắng.

Nhưng bây giờ cô ấy không còn lo nữa.

Bởi vì khoảng cách bắn của súng trường và độ nhắm chuẩn còn hơn súng kíp rất nhiều, thậm chí có thể nói hoàn toàn không thể so sánh!

Cửu công chúa lập tức ý thức được, mô hình chiến đấu của Đại Khang, e là sẽ bởi vì khẩu súng này mà lần nữa xảy ra thay đổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK