Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616: Chủ động và bị động

Địa hình của núi Dương Khuyên và Thanh Thủy Cốc thực sự rất khác nhau.

Thanh Thủy Cốc được bao quanh bởi các vách núi ở cả hai bên, trong khi đó núi Dương Khuyên được bao quanh bởi một bên là vách núi và một bên là ghềnh đá cao.

Nhưng cả hai đều có một điểm chung, đó là chỉ có một con đường để đi tới.

Cho nên núi Dương Khuyên quả thực rất phù hợp với phương trận Macedonia.

Điều đáng tiếc duy nhất là ở núi Thiết Quán có quá ít lá chắn, mà kẻ địch đã đến gần núi Dương Khuyên nên dù có chế tạo gấp gáp cũng đã muộn, nên chỉ có thể dùng nắp nồi để thay thế trước.

Sợ nữ công nhân không dùng được khiên, lại sợ nữ công nhân nếu thật sự đánh tay đôi cũng sẽ rụt rè, Tần Phi điều động hai tiểu đội từ nhân viên hộ tống phụ trách đồn trú đến cầm khiên ở phía trước.

Các nữ công nhân trước đây chưa từng luyện tập phương trận Macedonia nên Tần Phi chỉ có thể nhờ Tả Phi Phi triệu tập các tổ trưởng, trong khi các nữ công nhân đang sắp xếp nỏ và máy bắn đá hạng nặng thì anh ta dùng những viên đá nhỏ để giải thích với các tổ trưởng.

Thực ra, phương trận Macedonia cũng không hề phức tạp, các tổ trưởng nhanh chóng hiểu ra, họp xong thì dẫn từng thủ hạ bắt đầu tập luyện.

...

Làng Tây Hà.

Kể từ khi biết bọn thổ phỉ mương Quải Tử đang đến, cả làng đã bao trùm trong bầu không khí căng thẳng của chiến tranh sắp xảy ra.

Quan Hạ Nhi dẫn Đường Đông Đông và Tiểu Ngọc đi kiểm tra trong làng hết lần này đến lần khác, vì sợ sẽ xảy ra vấn đề ở đâu đó.

Theo thời gian đã tính toán, bọn thổ phỉ sẽ đến làng Tây Hà vào khoảng giờ thân, nhưng đợi đến giờ dậu và mặt trời đã gần xuống núi mà bọn thổ phỉ vẫn chưa đến.

Cái không biết mới là đáng sợ nhất, Quan Hạ Nhi sợ bọn thổ phỉ sẽ đánh tới, càng sợ hãi hơn là biết rõ bọn thổ phỉ sẽ tới, nhưng mãi vẫn không tới.

Nhưng lúc này ngoài làng toàn là thổ phỉ, nhóm trinh sát vào không được, thám tử trong làng cũng không ra được.

Tin tức được truyền đi thường xuyên, tất cả chim bồ câu đưa của thám tử đưa ra ngoài cũng đều thả quay về hết.

Nói cách khác, bây giờ làng Tây Hà giống như mù điếc, thậm chí kẻ địch ở đâu cũng không biết.

Quan Hạ Nhi muốn hỏi Tiểu Ngọc một chút xem có phải là tin tình báo sai, hay là bọn thổ phỉ đã chạy đi nơi khác.

Nhưng từ giữa trưa, cô đã ở cạnh Tiểu Ngọc, nếu cô không biết thì có lẽ Tiểu Ngọc cũng không biết.

"Chẳng lẽ bọn thổ phỉ đang định đợi sương mù xuất hiện mới tấn công?" Đường Đông Đông suy đoán.

"Rất có thể." Quan Hạ Nhi nghe vậy thì nhíu chặt mày.

Bây giờ trời vẫn chưa tối, sương mù đã dày đặc, tới đêm rồi thì chắc chắn sẽ giống như đêm qua.

Điều này rất bất lợi cho phía làng Tây Hà.

Một khi sương mù dày đặc tràn ngập trong không khí, thì thậm chí sẽ không thể nhìn thấy kẻ địch ở đâu, mà những chiếc nỏ và máy bắn đá hạng nặng cũng chẳng khác gì đồ trang trí.

Các nhân viên hộ tống cũng không có cách nào bày trận để chống cự, chỉ có thể xé chẵn thành lẻ để chi viện cho các nơi khác nhau, mà chuyện này sẽ làm giảm đáng kể hiệu quả chiến đấu của các nhân viên hộ tống.

"Tiểu Ngọc, cô phải nghĩ cách tìm hiểu xem bọn thổ phỉ mương Quải Tử này đang ở đâu!"

Quan Hạ Nhi nói: "Nếu họ thực sự có ý định làm vậy, chúng ta cũng không thể không thể nằm chờ bị đánh!"

"Hạ Nhi, tỷ chuẩn bị ra ngoài làng sao?" Đường Đông Đông cau mày nhắc nhở: "Tỷ phải suy nghĩ kỹ, rời khỏi làng thì dễ, nhưng nếu lỡ rơi vào bẫy của bọn thổ phỉ thì khó mà quay lại!"

Hiện giời ở làng Tây Hà cũng không còn nhiều nhân viên hộ tống và nam công nhân, cách tốt nhất là dựa vào công sự của làng để phòng thủ.

Đi ra khỏi làng đúng là hơi mạo hiểm.

"Ta biết, nhưng đương gia đã nói rồi, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất!"

Quan Hạ Nhi nói: "Chúng ta trốn ở trong làng, bọn thổ phỉ có quyền quyết định đánh hay không đánh, khi nào đánh, chúng ta lại ở thế bị động thiệt thòi lớn.

Còn không bằng nhân lúc bây giờ có thể thấy rõ đường, để Phàn đội trưởng tổ chức nhân viên hộ tống đánh trước một hồi, cho dù không đuổi được hết bọn phổ thỉ ngoài làng, nhưng trước tiên có thể giết một ít, ban đêm thổ phỉ vào làng cũng sẽ ít đi một chút!"

"Tỷ tỷ nói vậy dường như cũng rất có lý!" Đường Đông Đông gật đầu.

Bây giờ quyền chủ động rơi vào tay bọn thổ phỉ, cứ phòng thủ một cách mù quáng quả thực rất bất lợi cho làng Tây Hà.

"Tiểu Ngọc, lát nữa ta sẽ nói chuyện với Phàn đội trưởng xem chúng ta có thể chủ động tấn công hay không, cô tìm một vài thám tử lanh lẹ hơn, nếu Phàn đội trưởng đồng ý với ý kiến của ta, thì cô cứ để họ lao ra ngoài với Phàn đội trưởng!"

Quan Hạ Nhi nói: "Cô phải để thám tử làm rõ hai chuyện, thứ nhất, thổ phỉ mương Quải Tử đã đến chỗ nào rồi! Thứ hai, bây giờ ngoài làng có tổng cộng bao nhiêu thổ phỉ!"

"Dạ!" Tiểu Ngọc gật đầu, đang định gọi người thì thấy một nữ nhân viên hộ tống chạy như điên tới.

Quần áo trên người cô ấy đầy bùn và lỗ thủng, trên mặt còn có vết máu.

"Tiểu Điền, cô không sao chứ?"

Tiểu Ngọc vội vàng đỡ người dậy.

Nữ nhân viên hộ tống này là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của cô ấy, tay chân nhanh nhẹn, làm việc lanh lẹ, trước đó bị Tiểu Ngọc phái ra ngoài để tìm hiểu tin tức.

Sau khi làng Tây Hà bị bọn thổ phỉ bao vây, cô ấy là thám tử đầu tiên quay trở lại.

"Không sao đâu, ta chỉ bị cành cây trên núi quẹt thành vết thương thôi."

Tiểu Điền thờ ơ lau vết máu trên mặt.

Bọn thổ phỉ bao vây làng Tây Hà, cô ấy chỉ có thể đi qua khu rừng già phía sau núi.

Lúc này, tuyết trong rừng già đã cao tới đầu gối, khiến việc bôn ba trong đó vô cùng khó khăn và nguy hiểm.

Nhưng Tiểu Điền vẫn cố gắng chạy đến đây.

Tiểu Ngọc xác nhận cô ấy thực sự không sao cả, vừa cởi áo choàng khoác lên người Tiểu Điền, vừa lo lắng hỏi: “Vậy cô có biết bọn thổ phỉ mương Quải Tử đến chỗ nào rồi không?”

Nghe xong, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông cũng nhìn chằm chằm vào Tiểu Điền.

"Ta biết, đó là lý do tại sao ta lại quay lại!"

Tiểu Điền nói: "Bọn thổ phỉ mương Quải Tử đã bị Tả xưởng trưởng của núi Thiết Quán chặn ở núi Dương Khuyên, bây giờ họ đang giao chiến rồi!"

"Cái gì?"

Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đều trừng to mắt.

Tiểu Ngọc cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Quan Hạ Nhi là người đầu tiên tỉnh táo lại, sốt ruột hỏi: “Tình hình giao chiến thế nào?”

"Lúc đầu bọn thổ phỉ không ngờ Tả xưởng trưởng dám dẫn người ngăn cản bọn họ, nên bọn chúng đã mất cảnh giác, mà tỷ muội trong xưởng xà phòng dùng những chiếc nỏ hạng nặng và máy bắn đá rất điêu luyện, bọn thổ phỉ đã bị chặn bên ngoài núi Dương Khuyên cũng tấn công nhiều lần, có nhiều người đã chết nhưng cũng không lao tới nữa."

Tiểu Điền nhanh chóng nói: "Nhưng bọn thổ phỉ mương Quải Tử rõ là có người tổ chức sau lưng, phát hiện không thể xông qua, cũng không để cho bọn thổ phỉ xông qua nữa, mà đang tạm dừng tấn công."

"Bọn thổ phỉ đã bỏ cuộc chưa?" Đường Đông Đông hỏi.

"Ta không biết, ta thấy bọn thổ phỉ ngừng đánh, nên vội vàng quay về báo tin."

Tiểu Điền lắc đầu: "Nhưng bọn thổ phỉ không rời đi, cũng không nhóm lửa nấu cơm, trái lại là bọn họ ngồi ngoài sơn cốc núi Dương Khuyên nghỉ ngơi, nhìn không giống như muốn bỏ cuộc."

"Bên núi Dương Khuyên kia có sương mù chưa?" Quan Hạ Nhi đột nhiên hỏi.

“Có rồi, mà sương mù còn không ít…"

Tiểu Điền nói đến đây, hai mắt đột nhiên mở to: “Ta hiểu rồi, nhất định là bọn thổ phỉ đang đợi trời tối có sương mù, khiến mấy người Tả xưởng trưởng không thấy rõ được!"

"Lúc sương mù dày đặc, chạy đến cách kẻ địch một thước mới thấy được, đêm qua chúng ta đã chịu thiệt vì sương mù!"

Đường Đông Đông lo lắng nói: "Nếu là như vậy, Tả Phi Phi sẽ gặp nguy hiểm!"

Quan Hạ Nhi nắm chặt hai tay, lông mày đã nhíu lại thành ba đường thẳng.

Đường Đông Đông rất hiểu Quan Hạ Nhi, nhìn thấy cô như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng: "Hạ Nhi, chẳng lẽ tỷ muốn đi cứu Tả Phi Phi sao?"
Chương 617: Tiên sinh gửi thư đến

“Đương nhiên là phải cứu rồi!”

Quan Hạ Nhi theo bản năng đáp: “Muội biết đương gia coi trọng núi Thiết Quán mà, hơn nữa Tả Phi Phi vì giúp làng chúng ta ngăn chặn thổ phỉ nên mới xuống núi, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn mấy người Tả Phi Phi gặp nguy hiểm, mà coi như không biết gì được chứ?”

“Nhưng núi Dương Khuyên không ở gần làng, chúng ta không thể tuỳ tiện dẫn người tới đó, quá nguy hiểm! Nếu làm không tốt không những không cứu được người mà ngược lại còn liên luỵ đến mình!”

Đường Đông Đông lập tức phản đối.

“Ta biết, ta biết!”

Hai ngày nay Quan Hạ Nhi cưỡng ép bản thân tỉnh táo hết mức, cuối cùng cũng không chịu được nữa, căng thẳng đến mức đi lại vòng vòng: “Đương gia đã từng nói, chỉ cần mình chịu nghĩ, giải pháp sẽ nhiều hơn khó khăn! Ta nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp! Ta nhất định có thể nghĩ ra được biện pháp!”

Nhưng hiện tại những vũ khí có thể sử dụng được ở làng Tây Hà đều đã mang ra hết, trong tay lại không có đủ người, cô có thể có biện pháp gì chứ?

Mặc dù số lượng nam nữ công nhân không ít, nhưng lại chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, phòng thủ cho làng cũng đã thương vong nghiêm trọng, phái bọn họ đi cứu viện cho Tả Phỉ Phi chính là đâm vào chỗ chết.

Hơn nữa là chết mà không có ý nghĩa gì.

Nhân viên hộ tống có thể đánh giết ra khỏi vòng vây của thổ phỉ nhưng những nhân viên hộ tống còn sót lại để bảo vệ làng còn không đủ dùng, một khi phái người ra phá vây thì trong làng phải làm thế nào?

Núi Thiết Quán rất quan trọng nhưng nhà xưởng của làng còn quan trọng hơn!

Thậm chí Quan Hạ Nhi đã nghĩ tới khinh khí cầu, nhưng những nhân viên hộ tống phụ trách khinh khí cầu nói sương mù quá dày, khinh khí cầu có đến nơi thì cũng không nhìn rõ kẻ địch, thả khinh khí cầu ra cũng vô ích.

Kim Phi đã dặn dò, khinh khí cầu là con át chủ bài của làng Tây Hà, không phải đến bước đường cùng thì không thể để lộ.

Quan Hạ Nhi cứ suy tính mãi, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không dùng đến khinh khí cầu.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!”

Quan Hạ Nhi rối như tơ vò, sốt ruột đến mức môi sắp bị cắn rách, nhưng căn bản không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.

“Đương gia nói rồi, một cây làm chẳng nên non, một người không nghĩ ra được biện pháp thì tìm thêm người cùng nghĩ!”

Nghĩ vậy, Quan Hạ Nhi nói: “Tiểu Ngọc, tìm người đi xem ba vị trưởng làng và Phan đội trưởng có rảnh không, nếu như rảnh thì đến họp, mọi người cùng nhau nghĩ cách!”

Tiểu Ngọc chuẩn bị đáp thì có một nữ nhân viên hộ tống chạy tới.

“Phu nhân, tổ trưởng, tiên sinh gửi thư đến!”

Nữ nhân viên hộ tống giơ ra một ống trúc nhỏ, vừa chạy vừa nói.

“Mau mang tới cho ta xem!”

Quan Hạ Nhi kích động bước nhanh đến nhận lấy ống trúc.

Kim Phi mang theo không nhiều bồ câu đưa thư, không được sử dụng tuỳ tiện, Quan Hạ Nhi đã có một thời gian không nhận được tin của y.

Mặc dù còn chưa biết là trong thư viết gì, nhưng khi biết là do Kim Phi gửi tới thì trong lòng cô yên tâm hơn không ít.

Cô nhanh chóng mở ống trúc, lấy ra một tờ giấy viết chi chít những chữ nhỏ bên trên.

Lúc này Quan Hạ Nhi mới nhớ ra mình không biết chữ, cũng không quan tâm đến việc xấu hổ, cô đưa tờ giấy cho Đường Đông Đông: “Mau, xem đương gia nói gì!”

Đường Đông Đông nhận lấy tờ giấy, nhanh chóng xem xét.

Gương mặt lo lắng giống như băng tuyết của cô ây giờ như gặp được ánh mặt trời, lập tức tiêu tan.

Đổi thành gương mặt ngạc nhiên mừng rỡ, xúc động, còn hơi bừng tỉnh.

Quan Hạ Nhi nhìn thấy Đường Đông Đông như thế, càng thêm sốt sắng, kéo tay áo Đường Đông Đông hỏi: “Đương gia đã đến đâu rồi?”

“Phi ca nói huynh ấy với Đường Tiểu Bắc đã đến Tuỳ Châu rồi, sẽ quay về nhanh thôi, huynh ấy cũng đã biết chuyện ở đây của chúng ta rồi.”

“Đương gia nói thế nào?”

“Phi ca nói sẽ phái Thiết Tử ca dẫn ba trăm con ngựa chiến quay lại, sau đó cũng sẽ rút hết các nhân viên hộ tống ở quận Quảng Nguyên và ở các huyện khác về, tạo thành một đội kỵ binh, dùng tốc độ nhanh nhất diệt thổ phỉ, chấn chỉnh xung quanh, để tránh có nhiều dân chúng giả mạo thổ phỉ, nhân lúc cháy nhà đi hôi của!”

Đường Đông Đông nói nhanh: “Phi ca còn nói, bảo Tiểu Ngọc nhanh chóng phát động tuyên truyền trong dân chúng, nói rằng nếu dân chúng giả mạo thổ phỉ đến Kim Xuyên cướp bóc là tội lớn chém đầu, dù quan phủ không truy cứu thì tiêu cục Trấn Viễn cũng tuyệt đối không nương tay!”

“Sao mấy hôm trước ta không nghĩ ra được biện pháp này nhỉ?”

Quan Hạ Nhi nghe xong lời của Đường Đông Đông thì vỗ trán mình mấy cái.

Tốc độ của bồ câu đưa tin mặc dù nhanh, nhưng mỗi lần vẫn mất đến vài ngày.

Tin tức Kim Phi ở Tuỳ Châu đã là từ mấy ngày trước.

Y cũng không ngờ nạn thổ phỉ sẽ lan nhanh như vậy, cũng đánh giá thấp thủ đoạn của Trần sư gia.

Nếu ở thời điểm nạn thổ phỉ mới bùng phát thì biện pháp của Kim Phi chắc chắn sẽ rất hiệu quả, nhưng mấy ngày nay nhân viên hộ tống trong làng đã bị Trần sư gia tính kế rút đi hết, núi Thiết Quán, Hắc Thuỷ Câu, đỉnh Song Đà cũng bị Trần sư gia chia cắt, chỉ có thể tự mình chiến đấu.

Thật ra Quan Hạ Nhi đã truyền tin cho Lưu Thiết và Chung Linh Nhi, cũng được coi là trùng khớp với biện pháp của Kim Phi, chẳng qua là cô phản ứng chậm, hiện giờ ngựa chiến và nhân viên hộ tống vẫn chưa đến nơi.

Quan Hạ Nhi biết rõ biện pháp của Kim Phi rất hiệu quả, nhưng lực bất tòng tâm.

“Hạ Nhi tỷ đừng tự trách, tỷ đã làm rất tốt rồi.”

Đường Đông Đông an ủi một tiếng, nhân tiện đổi chủ đề: “Ta còn chưa nói hết đâu, Phi ca còn nói đến chuyện khác nữa.”

“Mau nói!” Quả nhiên sự chú ý của Quan Hạ Nhi nhanh chóng bị rời đi.

“Phi ca nói rằng, bảo Tiểu Ngọc thông báo đến dân chúng, làng Tây Hà chúng ta mua lương thực từ Giang Nam, chuẩn bị cứu giúp thiên tai, nhưng những quý tộc ở Tây Xuyên muốn kiếm tiền bằng cách bán lương thực với giá cao nên đã phong toả kho lương thực của chúng ta.”

Nói đến đây, Đường Đông Đông quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc: “Phi ca đặc biệt giao phó, muốn đảm bảo trước với dân chúng, kho lương thực của thương hội Kim Xuyên chúng ta một khi được mở lại, tất cả lương thực sẽ bán ra theo giá của năm ngoái, tuyệt đối sẽ không tăng giá, những người dân không có tiền có thể làm việc đổi lấy lương thực!”

“Ta biết rồi!” Tiểu Ngọc gật đầu ghi nhớ, sau đó lại cau mày nói: “Nhưng như vậy, tiên sinh sẽ hoàn toàn đắc tội với đám quý tộc!”

“Từ khi bắt đầu trữ lương thực, đương gia đã biết sẽ đắc tội với nhiều người.”

Quan Hạ Nhi nhớ tới Kim Phi đã từng nói với cô, lắc đầu nói: “Không cần lo lắng những thứ này, cứ làm theo như đương gia dặn!”

“Vâng!”

Tiểu Ngọc dẫn Tiểu Điền và nhân viên hộ tống truyền tin rời đi.

Phát động tuyên truyền liên quan đến nhiều phương diện, Tiểu Ngọc phải đích thân sắp xếp.

Quan Hạ Nhi thu tờ giấy lại, chuẩn bị quay về chờ trưởng làng và Phàn đại đội trưởng, kết quả đột nhiên nghe thấy âm thanh dồn dập từ bên ngoài truyền tới.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Thổ phỉ lại tấn công sao?”

Quan Hạ Nhi biến sắc.

“Tẩu tẩu, Thiết Tử ca dẫn người trở lại rồi, còn đưa về rất nhiều ngựa chiến!”

Một dân làng chạy như bay đến: “Thổ phỉ ở cổng làng đều bị Thiết Tử ca dẫn người dẹp tan”.

“Thiết Tử ca cuối cùng cũng trở lại rồi!”

Quan Hạ Nhi xách váy lao ra sân.

A Cúc và mấy nhân viên hộ tống nữ nhanh chóng đuổi theo.

Ở cổng làng, Lưu Thiết cùng mấy chục kỵ binh tạo thành đội hình mũi tên, xuyên tới xuyên lui giữa đám thổ phỉ!

Biết trong làng tình thế đang nguy cấp, Lưu Thiết dẫn về nhóm nhân viên hộ tống cũ nhất, không chỉ nhiều lần trấn áp thổ phỉ mà còn tham gia trận chiến Tây Xuyên, tất cả đều là những cựu binh dày dặn kinh nghiệm trên sa trường, có thể nói là đội quân tinh nhuệ nhất dưới trướng Kim Phi.

Họ không chỉ thành thạo cung ngựa, mà ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn!

Mặc dù không có trang bị áo giáp đen nhưng mỗi người đều có trang bị hắc đao sắc bén.
Chương 618: Cứu binh quay về rồi

Lưu Thiết dẫn đầu một đội quân dũng mãnh, cho dù đối mặt với Đảng Hạng, kỵ binh Thổ Phiên thì cũng không lép vế, huống hồ gì là đối phó một đám ô hợp mượn gió bẻ măng chứ.

Sức chiến đấu, ý chí, thủ đoạn đều không cùng một trình độ.

Mỗi chỗ quân đội đi qua, máu me vương vãi, thi thể khắp nơi!

Đám thổ phỉ lúc trước khí thế hừng hực bị mấy mấy chục kỵ binh đánh cho chạy tán loạn!

Lưu Thiết vẫn không thôi, chia quân đội thành hai tốp, một tốp tiếp tục truy sát, một tốp cưỡi ngựa đuổi theo, tiếp tục xua đuổi, đánh bọn thổ phỉ khác.

Lưu Thiết cưỡi ngựa vào làng, đúng lúc gặp Tiểu Ngọc nghe tin đuổi tới.

“Sao bây giờ huynh mới đến!”

Tiểu Ngọc nhìn đám thổ phỉ liều mạng trốn chạy ở cổng làng, lại nhìn Lưu Thiết đang cưỡi ngựa, đôi mắt bỗng đỏ hoe.

Với tư cách là người phụ trách tình báo ở làng Tây Hà, Tiểu Ngọc hiểu rõ tình huống trong làng.

Có thể nói là vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị đám thổ phỉ đánh vào.

Hậu quả sau khi thổ phỉ vào làng, Tiểu Ngọc không cần nghĩ cũng biết.

Lưu Thiết nhìn xung quanh, vẻ mặt cũng vô cùng tức giận.

Anh ta nhận được tin của Tiểu Ngọc nên dẫn người quay về, ngoại trừ ngựa chiến của mình, mỗi người còn đem theo ba bốn con ngựa nữa.

Lo lắng trong làng xảy ra chuyện, Lưu Thiết dẫn theo kỵ binh, chỉ đổi ngựa không đổi người, suốt đường không nghỉ mà quay về.

Kết quả vẫn tới muộn.

Tuy những thi thể trước đó đã được đưa đi liệm nhưng vết máu trên đất, vết chém trên thân cây, lỗ tên trên tường… Tất cả đều có thể thấy được trận chiến vô cùng ác liệt đã xảy ra trong làng!

Lưu Thiết đang chuẩn bị nói thì thấy Quan Hạ Nhi từ trong hẻm xông ra.

Nhìn thấy cảnh tượng ở cửa làng, bước chân của Quan Hạ Nhi dừng lại, chầm chậm dựa vào tường, hai chân mềm nhũn.

Hai hàng nước mắt chảy xuống.

Không phải bị doạ sợ, mà là kích động.

Cô thấp thỏm lo sợ bao nhiêu ngày, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống rồi!

Cuối cùng cũng tạm thời tiêu diệt được vòng vây của bọn thổ phỉ rồi!

Bảo vệ được làng làng rồi!

"Phu nhân, ta về muộn rồi!"

Lưu Thiết nhảy từ trên ngựa xuống, tay phải đặt trước ngực, cúi đầu trước mặt Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi đưa tay lau nước mắt, sắc mặt lại trở nên bình tĩnh lại, lưng cũng thẳng lên, mở miệng nói: "Thiết Tử ca, huynh về rồi, bên phía Kiếm Môn Quan sắp xếp ổn thỏa chưa?"

"Phu nhân yên tâm, Điền tiên sinh ở Kiếm Môn Quan, mọi chuyện luôn do anh ta xử lý, ta ở đó hay không cũng không khác gì nhau."

Điền tiên sinh là một trí thức trung niên của làng Điền Gia, sau khi Kim Phi trỗi dậy đến làng Tây Hà làm ăn, ông ta luôn giúp Kim Phi một số công việc giấy tờ, đối nhân xử thế cũng thạo, xử lý chuyện liên tục, đúng là phù hợp hơn so với người mù chữ như Lưu Thiết.

Quan Hạ Nhi gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy Thiết Tử ca, huynh đưa bao nhiêu người và ngựa tới?"

"Tám mươi kỵ binh, ba trăm ngựa chiến!"

"Người đâu?" Quan Hạ Nhi nhìn sau lưng Lưu Thiết.

Kỵ binh được Lưu Thiết chia thành hai tốp đi giết thổ phỉ, bây giờ Lưu Thiết chỉ dẫn theo hai người.

"Ta sai Phương Châu đi truy sát đám thổ phỉ bỏ trốn, Lão Lôi đi sang làng Thanh tiễu rồi."

"Phương Châu, Lão Lôi?" Quan Hạ nhi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Trước đây cô rất ít quan tâm chuyện của tiêu cục, cô đều không có ấn tượng với hai người mà Lưu Thiết nói.

"Ồ, Phương Châu và Lão Lôi đều là người từ ngoài làng, gần đây mới lên làm trung đội trưởng."

Lưu Thiết vội vàng giải thích.

"Sai người truyền lời cho họ, ta cho họ một nén hương, không được nương tay, giết cho ta, giết được bao nhiêu giết bấy nhiêu!"

Quan Hạ Nhi sát khí bừng bừng nói: “Sau một nén hương, họ phải trở về!”

“Vâng!”

Trong ấn tượng của Lưu Thiết, Quan Hạ Nhi luôn là người nhẹ nhàng bình tĩnh, đây là lần đầu anh ta thấy vẻ mặt cô nghiêm túc và nghe thấy cô nói lời tàn nhẫn như vậy.

Anh ta vội vàng sai người thông báo đến trung đội trưởng phụ trách việc truy sát.

Sau một nén hương, hai trung đội trưởng của tiêu cục lần lượt đưa quân đội của mình quay trở về.

Tất cả ngựa chiến của tiêu cục đều rơi tí tách từng giọt máu.

Không phải máu của nhân viên hộ tống và ngựa chiến, mà là máu của bọn thổ phỉ!

Trong lúc nhân viên hộ tống truy sát thổ phỉ, Quan Hạ Nhi dẫn theo A Cúc ra kho phía sau núi lấy áo giáp đen.

"Các huynh đệ, ta biết mọi người rất mệt nhưng bây giờ tình hình nguy cấp, không có thời gian cho mọi người nghỉ ngơi!"

Lưu Thiết chỉ vào thùng gỗ dưới đất: "Đây là áo giáp đen, cho mọi người thời gian một chén trà để thay giáp, sau đó xuất phát đi núi Dương Khuyên!"

Ban nãy anh ta đã nghe Tiểu Ngọc nói chuyện núi Dương Khuyên.

Biết được tính quan trọng của chuyện này, Lưu Thiết chỉ muốn mọc cánh bay đến đó ngay bây giờ.

Tuy nhân viên hộ tống không biết núi Dương Khuyên xảy ra chuyện gì nhưng sự huấn luyện nghiêm khắc không cho họ hỏi nhiều, họ cũng không thèm cởi áo ngoài mà bắt đầu mặc áo giáp đen.

Tiểu Ngọc cũng biết thời gian cấp bách, đưa một nhóm phụ nữ giúp nhân viên hộ tống cài nút áo giáp.

Đường Đông Đông dẫn một nhóm công nhân nữ thêm nước vào ấm nước cho kỵ binh, cho bánh bao vào túi lương thực của họ.

Chưa đến nửa chén trà, tất cả nhân viên hộ tống đã thay xong áo giáp.

Lưu Thiết đang chuẩn bị hạ lệnh xuất phát thì Quan Hạ Nhi đi tới.

Bộ váy dài trên người thay bằng chiếc áo giáp đen giống nhân viên hộ tống.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, áo giáp đen của Quan Hạ Nhi là do Kim Phi làm riêng cho cô, vô cùng vừa vặn.

Quan Hạ Nhi trước giờ dịu dàng, giờ đây khoác lên áo giáp đen lại vô cùng hiên ngang mạnh mẽ.

Lại thêm vẻ mặt nghiêm nghị, cực kỳ có phong thái của nữ tướng.

Đường Đông Đông đang thêm nước vào ấm cho nhân viên hộ tống nhìn thấy Quan Hạ Nhi mặc giáp, sắc mặt lập tức thay đổi.

Người khác không biết, nhưng cô ấy lại rất rõ, áo giáp sắt này là Đường Tiểu Bắc nhìn thấy nữ nhân viên hộ tống mặc áo giáp đen rất đẹp nên xin Kim Phi làm cho.

Kim Phi hết cách đành làm làm cho Đường Tiểu Bắc một bộ, Quan Hạ Nhi một bộ.

Đường Tiểu Bắc thích lắm, thi thoảng mặc ra ngoài khoe khoang, Quan Hạ Nhi lại không thích, trừ lúc mới làm xong có mặc một lần, sau đó chỉ cất trong hòm không động vào.

Bây giờ mặc lên ý nghĩa là gì, không nói cũng biết.

“Hạ Nhi, tỷ định làm gì?”

Đường Đông Đông quăng gáo nước, chạy lên kéo cánh tay Quan Hạ Nhi.

“Đông Đông, ta phải đi núi Dương Khuyên xem thế nào, trước khi ta về, trong nhà giao cho muội đấy!”

Quan Hạ Nhi bình tĩnh nói.

“Tỷ không biết giết người, tới đó làm gì?”

“Tả Phi Phi đưa chị em núi Thiết Quán đâm đầu vào chỗ chết để ngăn bọn thổ phỉ, đương gia không có nhà, ta phải đi xem, nếu không lòng người ở đó sẽ nguội lạnh mất”.

Quan Hạ Nhi nói: “Lúc đương gia đi bảo ta lo liệu việc nhà, ta không thể để người ở núi Thiết Quán mất tinh thần được”.

“Vậy tỷ đợi đánh xong hẵng đi được không?”

Đường Đông Đông kéo cánh tay Quan Hạ Nhi không rời: “Lưỡi kiếm mũi tên trên chiến trường không có mắt, nhỡ tỷ có bất trắc, làm sao ta ăn nói với Phi ca?”

“Không phải ta mặc áo giáp sắt rồi sao, không sao đâu.”

Quan Hạ Nhi rút tay, nhìn Đường Đông Đông như muốn nói gì đó, xua tay nói: “Đông Đông, không kịp nữa rồi, muội đừng khuyên ta, ta nghĩ kỹ rồi, muội khuyên cũng vô ích!”

Nói xong, không chờ Đường Đông Đông nói, A Cúc đã giúp cô cưỡi lên ngựa.

Thực ra Lưu Thiết cũng không muốn để Quan Hạ Nhi đi, nhưng Đường Đông Đông còn không khuyên được, anh ta cũng đành từ bỏ suy nghĩ đó.

“Tất cả lên ngựa xuất phát!”

Cùng tiếng hạ lệnh của Lưu Thiết, tất cả nhân viên hộ tống đều lên ngựa tiến về cổng làng.

Quan Hạ Nhi cưỡi ngựa không quen nhưng cố hết sức nắm yên ngựa, dẫn theo A Cúc và mấy nữ nhân viên hộ tống đi theo theo sau.

Lưu Thiết thấy Quan Hạ Nhi có thể theo kịp nên ra lệnh kỵ binh tăng tốc.

Tốc độ của đội kỵ binh ngày càng nhanh, phi như bay về phía núi Dương Khuyên!
Chương 619: Núi Dương Khuyên đẫm máu

Núi Dương Khuyên.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, sương mù cũng dần trở nên dày đặc hơn.

Trên con đường mòn dẫn lên núi, đâu đâu cũng thấy có vết máu.

Mới đầu các nữ công nhân trên núi Thiết Quán chiến đấu rất thuận lợi, dưới sự chỉ huy của Tần Phi, các nữ công nhân đã dùng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá để phong tỏa đường núi, thổ phỉ hoàn toàn không có lối lên.

Nhưng khi sương mù trở nên dày đặc, các nữ công nhân dần dần không nhìn rõ được vị trí của thổ phỉ.

Lúc đầu, các nữ công nhân còn có thể chặn kẻ địch ở khoảng cách mấy trăm bước chân.

Khi sương mù càng lúc càng dày đặc, tầm nhìn thấp hơn, thổ phỉ cũng càng lúc càng gần.

Mới nãy thổ phỉ lại phát động một đợt xung phong, tuy rằng đã bị đánh lui, nhưng lúc này khoảng cách của bọn chúng với các nữ công nhân hiện còn chưa đến 50 bước.

Điểm chết người là khi màn đêm buông xuống cũng là lúc sương mù càng dày đặc hơn.

Tầm nhìn đã không quá 15 mét.

Điều này làm Tần Phi cực kỳ lo lắng, vừa phái nhân viên hộ tống dẫn nữ công nhân đi lên phía trước nhóm lửa trại, vừa tự hỏi có nên khuyên Tả Phi Phi tạm thời rút lui hay không.

Có điều anh ta còn chưa nghĩ xong thì đã có mấy tiếng hét lớn vang lên trong màn sương dày đặc, sau đó là một mũi tên lệnh nổ vang ở giữa không trung.

“Địch tấn công!”

Nhân viên hộ tống dẫn theo nữ công nhân nhanh chóng rút về.

“Mọi người, chuẩn bị tiến công!”

Các nữ công nhân đã đánh trận với thổ phỉ suốt cả buổi chiều, đến giờ đã cực kỳ thành thạo.

Cũng chẳng cần Tần Phi bàn chuyện với Tạ Phi Phi, trợ thủ của Tạ Phi Phi đã cầm cái loa sắt lên đi truyền lệnh.

Trên con đường mòn trọng điểm ở hai bên sườn núi, các nữ công nhân nhanh chóng điều chỉnh phương hướng của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nhắm chuẩn phía trước.

Thế nhưng đợi mãi mà không thấy đám thổ phỉ có chút động tĩnh nào.

Tần Phi và Tạ Phi Phi cũng không dám phái người đi vào vùng sương mù dày đặc để tra xét, đôi bên cứ giằng co mãi như vậy.

Mãi đến khi sắc trời tối đen, tầm nhìn chưa tới ba mét, trong màn sương mù dày đặc đột nhiên có một loạt bóng người màu đen xuất hiện.

Trợ thủ của Tạ Phi Phi nhìn chằm chằm vào màn sương mù dày đặc, từ đầu đến cuối luôn trong trạng thái căng thẳng.

Thấy có bóng người xuất hiện thì cũng theo bản năng hô lên: “Đánh!”

Trạng thái của các nữ công nhân cũng không khác gì trợ thủ của Tạ Phi Phi, ai nấy đều rất căng thẳng, sau khi nghe thấy lệnh thì lập tức ấn kíp bắn của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Vèo vèo vèo!

Khu vực đường núi phía trước phương trận của nữ công nhân lập tức bị bao trùm bởi làn tên bắn và các tảng đá.

Vậy nhưng sau đợt tấn công các nữ công nhân đột nhiên phát hiện không đúng.

Bởi vì bóng người bị trúng tên bắn và đá không hề ít, thế nhưng tại sao tiếng gào thảm lại ít như vậy?

Chẳng lẽ tất cả đều bị bắn chết, bị đè chết tươi, thậm chí còn không kịp kêu thành tiếng?

Ngay cả các nữ công nhân cũng ý thức được có điều không đúng thì càng không phải bàn đến Tần Phi, người đã từng phục dịch ở trong quân đội, kinh nghiệm phong phú hơn hẳn, tính cảnh giác cũng nhạy bén hơn.

“Lão Tam, đi xem thử có chuyện gì!”

Tần Phi đứng trên tảng đá tô bên đường hô lên.

Một nhân viên hộ tống đứng dưới vâng dạ một tiếng, xách theo bội đao chạy lên.

Chỉ là khoảng cách mấy trượng mà thôi, nhân viên hộ tống nhanh chân chạy tới nơi.

Giây tiếp theo Tần Phi nghe được tiếng nhân viên hộ tống hô: “Trung đội trưởng, là người rơm!”

“Người rơm?”

Tần Phi thoáng sửng sốt, ngay sau đó mặt mày trắng bệch, khàn cả giọng quát: “Mau, lên dây cung! Lão Tam, mau mau trở về!”

Tạ Phi Phi trợn to mắt, cũng đã hiểu ra.

“Không ổn, chúng ta trúng kế rồi!”

Cung nỏ hạng nặng lắp dây nhanh, lực xuyên thấu mạnh mẽ, nhưng phạm vi công kích sát thương lại nhỏ hẹp.

Bấy giờ thổ phỉ đã khôn ra, mỗi lần tiến công đều cố hết sức tản ra, mỗi lượt bắn cung nỏ hạng nặng có thể giết mấy tên thổ phỉ cũng là tốt lắm rồi.

Có một số mũi tên thậm chí sẽ bắn hụt.

Phạm vi tấn công của xe bắn đá tuy lớn, nhưng tốc độ thêm đá và lên dây lại chậm hơn hẳn so với cung nỏ hạng nặng.

Thổ phỉ dùng bù nhìn rơm để che mắt nữ công nhân, tiếp theo chắc chắn sẽ phát động đánh úp.

Sau đó nhân viên hộ tống tên Lão Tam cũng đã chứng thực suy đoán của Tần Phi.

“Mọi người nhanh chóng lên dây, địch sắp ập đến rồi!”

Lão Tam vừa rống lên, vừa cố mau chóng chạy về.

Còn chưa kịp chạy về trận địa bên ta, đột nhiên sau lưng đã có mấy mũi tên bắn lén.

Phần cổ và sau lưng Lão Tam bị trúng tên liên tiếp, ngã quỵ trên mặt đất không động đậy gì thêm.

Tần Phi chẳng kịp xót xa trước cái chết của Lão Tam, đám thổ phỉ đã ùa ra từ trong màn sương mù dày đặc!

Mà lúc này xe bắn đá chưa kịp nạp đá!

Cũng có bộ phận cung nỏ hạng nặng đã lên dây xong xuôi, nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, trợ thủ của Tạ Phi Phi và các nữ công nhân lại sợ bị mắc mưu lần nữa, đều chần chờ không hành động.

“Các người còn đợi gì nữa, bắn tên đi!”

Tần Phi sốt sắng gân cổ rống giận: “Lần này là thật đấy, bắn tên nhanh!”

Các nữ công nhân lúc bấy giờ mới phản ứng lại, đồng loạt nhấn kíp bắn!

Thế nhưng vì sương mù quá dày, đến khi các nữ công nhân nhìn thổ phỉ thì chúng đã lao đến khoảng cách gần 10 mét.

Các cô lại thoáng do dự.

Lúc Tần Phi mở miệng nhắc nhở thì thổ phỉ đã tiếp cận khoảng cách trong vòng 6 mét.

Cung nỏ hạng nặng tuy rằng giết chết được một bộ phận thổ phỉ, thế nhưng vẫn còn có rất nhiều cá lọt lưới xông đến.

Đám thổ phỉ này không phải là người dân giả mạo, mà là thổ phỉ thực sự do Trần sư gia phái đến.

Hơn nữa là loại hung dữ được trả cho một đống tiền.

Sau khi thoát được vòng vây của cung nỏ hạng nặng thì chẳng hề do dự lấy một giây, chúng vung đủ các loại vũ khí chém về phía các nữ công nhân.

May thay Tần Phi bảo các nữ công nhân tập hợp thành phương trận Macedonia, cũng may nhờ anh ta bảo nhân viên hộ tống mang theo tấm chắn và nắp nồi chặn ở hàng đầu, nên đội hình không bị phân tán vì đám thổ phỉ.

“Nổi trống!”

Tần Phi đỏ mắt quát.

Lính liên lạc phía sau nhanh chóng đánh trống trận.

Theo như dự định, đây là tín hiệu lệnh cho các nữ công nhân đằng sau nhân viên hộ tống tấn công bằng tre.

Dù sao các nữ công nhân cũng không phải quân nhân chuyên nghiệp, trước đây vì không muốn thua các nữ công nhân ở xưởng dệt nên các cô ấy đã gia nhập đội quân trong cơn nóng giận.

Thế nhưng nếu thật sự phải mặt đối mặt chém giết với đám thổ phỉ thì cũng có không ít nữ công nhân bị dọa sợ.

Trống trận vang hai lần, chỉ có mấy nữ công nhân có thể tấn công, nhưng vì hoảng loạn mà chỉ có một người đâm trúng thổ phỉ.

Tính ra thế vẫn tốt chán, mặc kệ có thế nào, ít nhất là có phản ứng lại và biết tấn công.

Các nữ công nhân còn lại ai nấy đều không biết phải làm sao, có hai cô gái nhát gan thậm chí sợ tới mức ném cây tre dài xuống, ngồi sụp dưới đất bật khóc.

Tần Phi tức giận giậm chân, gân cổ lên gào: “Các người mau đánh đi chứ!”

Thế nhưng chiến trường thật sự quá ồn, các nữ công nhân hoàn toàn không nghe thấy tiếng quát của anh ta.

Nhận thấy áp lực của các nhân viên hộ tống càng lúc càng lớn, Tần Phi đành phải kéo theo hai đội phó nhảy khỏi tảng đá, nhặt một cây tre dài, phóng lên đâm về phía đám thổ phỉ.

Người chuyên nghiệp vừa ra tay là khác hẳn.

Tần Phi không đâm hụt phát nào, chưa đến ba giây ngắn ngủi đã đánh chết 5 tên thổ phỉ!

Anh ta vừa đâm vừa quay ra gào lên với các nữ công nhân đứng bên cạnh: “Thấy chưa, cứ làm y như ta đây này!”

Hai trợ thủ của anh ta cũng làm tương tự.

Có tấm gương, các nữ công nhân cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, bắt đầu tiến hành phản kích.

Bấy giờ Tần Phi mới nhảy lên tảng đá.

Không phải anh ta nhát gan sợ chết, mà vì đã từng trải qua huấn luyện của tiêu cục Trấn Viễn, biết nhiệm vụ của bản thân mình lúc này không phải chiến đấu, mà là chỉ huy.

Anh ta cần phải đứng ở chỗ cao để quan sát tình hình.

Vừa mới nhảy lên tảng đá, hai mắt Tần Phi đã trợn tròn xoe.

Bởi vì anh ta nhìn thấy từng mảng lửa trải dài đang bay vun vút về phía trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá bên ta!

Tần Phi quá quen thuộc cảnh tượng này rồi.

Đây là xe bắn đá đang bắn chum đựng dầu đã châm lửa!

“Sao thổ phỉ cũng có xe bắn đá thế kia?”

Vào giờ khắc này, Tần Phi cảm thấy như tim mình đã ngừng đập!

Trong mắt anh ta là sự khó tin và lửa giận ngùn ngụt!

Nhưng có khó hiểu, phẫn nộ thì cũng không thay đổi được gì.

Ầm! Ầm!…

Cùng với từng tiếng chum dầu vỡ tan, trong nháy mắt trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá bên ta bị bao trùm bởi biển lửa!
Chương 620: Mưu kế của Trần sư gia

Dưới đường lớn của núi Dương Khuyên, Lưu Thiết dẫn đội kị binh chạy chậm dọc theo đường núi.

Ngày thường Quan Hạ Nhi ít khi cưỡi ngựa, kĩ thuật cưỡi thậm chí còn không bằng Đường Tiểu Bắc, nhiều lần đi trên núi mà đột nhiên phải quẹo, suýt chút nữa là đâm vào tảng đá.

Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn cố gắng khống chế ngựa chiến, đi sát sau đội kị binh.

May là sương mù lớn, đường núi lại hẹp nhiều khúc cua, mấy người Lưu Thiết chạy không nhanh, nếu không Quan Hạ Nhi thật sự không đuổi theo được.

Lúc cách núi Dương Khuyên còn ba dặm, phía trước bên trái đột nhiên bùng lên một ánh lửa.

Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Thiết đã thay đổi.

Lúc trước anh ta đưa hàng đi huyện phủ không ít, quá quen thuộc với địa hình xung quanh.

Tuy sương mù dày đặc, ánh lửa khi ẩn khi hiện, nhưng Lưu Thiết biết rõ, chỗ cháy chính là núi Dương Khuyên!

“Phu nhân, núi Dương Khuyên bị cháy, chắc chắn là đánh nhau rồi, phu nhân cứ đi từ từ ở sau, ta dẫn người đi trước!”

Lưu Thiết quay đầu hô một tiếng với Quan Hạ Nhi, hạ mệnh lệnh: “Phương Châu, ngươi dẫn một đội đi bảo vệ phu nhân, những người khác nhanh chóng theo ta!”

Nói xong, anh ta cũng không chờ trả lời, đã dẫn người bắt đầu tăng tốc.

Nhưng đoạn đường núi này quá hẹp, hơn nữa còn gập ghềnh không bằng phẳng, đám Lưu Thiết hoàn toàn không chạy nhanh được.

Tốc độ chỉ nhanh hơn vừa rồi một chút thôi.

Ngược lại có hai nhân viên hộ tống bị sương mù dày đặc ảnh hưởng tầm mắt, khi quẹo đã lao ra ngoài đường núi.

May mắn dưới đoạn đường núi này là đồng ruộng chứ không phải vách núi, nếu không hai nhân viên hộ tống này đã xong đời rồi.

Do có hai nhân viên hộ tống chậm trễ, nên Lưu Thiết chẳng những không bỏ xa Quan Hạ Nhi được, mà ngược lại còn cần Quan Hạ Nhi dừng lại chờ anh ta…

Lưu Thiết sốt sắng đến mức vỗ đùi liên tục mà không dám mạo hiểm, hạ lệnh cho đội ngũ giảm tốc độ lên đường.

Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn ánh lửa thấp thoáng phía xa, trong lòng cũng cực kì sốt ruột, lại không dám giục Lưu Thiết.

Một hướng khác, Trần sư gia chắp tay sau lưng đứng trên một khối đá lớn, nhìn ánh lửa mà tâm trạng hoàn toàn ngược lại với hai người Lưu Thiết, Quan Hạ Nhi.

Bởi vì hành động lần này là kế hoạch của ông ta, xử lí trận địa cung nỏ hạng nặng của nữ công nhân cũng là chủ ý của Trần sư gia.

Kiến thức cả đời của mưu sĩ đều dồn vào chuyện hiến kế, hơn nữa còn cực kì am hiểu phỏng đoán lòng người.

Trước khi Trần sư gia dấy lên nạn trộm cướp, cả Kim Xuyên đều vui mừng phát đạt, hơn nửa người dân toàn huyện đều tìm được việc ở các công trường, nhà xưởng dưới trướng Kim Phi.

Không chỉ bản thân được ăn no, còn có thể nuôi sống người nhà, tiếp tế cho bà con nghèo.

Trong tay có tiền dư, cũng cải thiện cuộc sống.

Hơn nữa những người không làm việc trong công trường, nhà xưởng dưới trướng Kim Phi, cũng có được mấy phương pháp kiếm tiền khác.

Trước kia nếu thợ săn săn được mấy con mồi lớn như lợn rừng này nọ, phải đưa tới huyện phủ, thường cần mấy đồ tể góp tiền mua cùng nhau.

Không phải một đồ tể không mua nổi, mà là số người dân không tiếc tiền mua thịt quá ít, một con lợn rừng bán mấy ngày cũng không xong.

Đại Khang không có tủ lạnh, thịt không bán hết sẽ bị thối.

Huyện phủ đã vậy, càng không cần nói tới làng trấn.

Tiệm cơm đồ tể làng trấn chỉ dám thu mấy con mồi nhỏ như thỏ hoang, gà rừng linh tinh này nọ.

Có khi còn chưa chắc bán ra được, đành phải làm thành thịt xông khói hoặc thịt sấy khô cho dễ bảo quản.

Bây giờ nếu thợ săn bắn được lợn rừng, căn bản không cần đưa tới huyện phủ, mà có nhà xưởng của Kim Phi gần đó, cứ đưa thẳng qua là được.

Gần đó nếu không có nhà xưởng, cũng có thể bán thẳng cho đồ tể trên trấn.

Bây giờ cuộc sống của người dân toàn huyện đều trở nên tốt hơn, người dân mua thịt ngày càng nhiều, đồ tể trên trấn cũng dám thu mua lợn rừng rồi.

Đây là sự thay đổi Kim Phi mang tới cho Kim Xuyên!

Không nói tới chuyện người dân được an cư lạc nghiệp, nhưng người dân chết vì đói lạnh trong năm nay, đã ít đi hơn 90% so với năm trước.

Nhưng phá hoại luôn đơn giản hơn xây dựng, sau hành động của Trần sư gia, sự phồn vinh mà Kim Phi mang đến giống như bọt biển, bị đánh bại một cách vô tình.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Kim Xuyên vốn phồn vinh đã trở thành nơi nước sôi lửa bỏng!

Vô số thổ phỉ đổ vào, giống như châu chấu, những đồ vật có thể ăn, có thể dùng ở các nơi đi qua đều bị thổi quét không còn gì.

Đây là sức mạnh của mưu sĩ!

Trần sư gia cũng vô cùng tự đắc với kế hoạch lần này.

Tất cả đều phát triển theo kế sách của ông ta, thậm chí còn thuận lợi hơn cả kế hoạch ban đầu.

Bởi vì ông ta cũng không ngờ có nhiều người dân sẽ chủ động giả làm thổ phỉ như vậy.

Tất cả kế hoạch mà nhóm quyền quý cử Trần sư gia vạch ra đều vì muốn tạo áp lực cho Trương Lương, để anh ta nhanh chóng quay về bảo vệ Kim Xuyên.

Mấy hôm trước, Trương Lương nhận được tin Kim Phi có nạn trộm cướp, đúng là anh ta đã lập tức tập trung quân Trấn Viễn, lên đường với tốc độ cao nhất.

Nhưng ngay lúc nhóm quyền quý cho rằng kế hoạch của Trần sư gia có hiệu quả, Trương Lương lại đột nhiên ra tay với thổ phỉ.

Hơn nữa vì báo thù, lần này Trương Lương cũng ra tay tàn nhẫn, cố ý đi đường vòng chọn ra hai hang ổ có địa thế hiểm trở của thổ phỉ.

Hai hang ổ thổ phỉ này có địa hình phức tạp, quy mô thổ phỉ cũng lớn, kho lương thực cũng nhiều, là nơi dự trữ nhiều lương thực nhất của nhóm quyền quý.

Nhóm quyền quý và thổ phỉ hoàn toàn không ngờ vào lúc này, Trương Lương còn dám đi đường vòng đánh bọn chúng, chúng bị đánh trở tay không kịp, cứ thế bị đánh tan.

Nhóm quyền quý bị tổn thất nặng nề, vừa mắng Trương Lương với Kim Phi giống kẻ điên, vừa mau lẹ truyền tin cho Trần sư gia đẩy nhanh tiến độ ở Kim Xuyên.

Thật ra không phải Trương Lương điên, mà là anh ta nhận được truyền tin của Kim Phi.

Nhóm quyền quý không cho Kim Phi yên ổn thì Kim Phi cũng không cho bọn chúng được yên.

Biết trong một khoảng thời gian ngắn Kim Phi khó chạy về được, Kim Phi dứt khoát yêu cầu Trương Lương không cần lo cho Kim Xuyên, cố gắng diệt thổ phỉ.

Trần sư gia nhận được truyền tin của quyền quý, để tiếp tục tạo áp lực, bấy giờ ông ta mới thuê một đám thổ phỉ dũng mãnh chân chính, tập hợp ở mương Quải Tử, sau đó tự mình dẫn đội, chuẩn bị đánh tan làng Tây Hà bằng một trận tấn công.

Nhưng ai ngờ đi được nửa đường, đã bị nữ công nhân ở núi Thiết Quán ngăn cản.

Ngay cả Trần sư gia cũng không ngờ tới biến cố này.

Bởi vì núi Thiết Quán liên quan mật thiết với phương pháp chế tạo xà phòng thơm, nên ngày thường giám sát cực kì nghiêm ngặt, tình báo Trần sư gia nhận được rất ít.

Chỉ biết rằng xưởng xà phòng thơm của Kim Phi ở đây dùng công nhân cứu được từ ‘ngựa thịt’ trong hang ổ thổ phỉ lúc trước, và cả đám nô tỳ mua được từ bọn buôn người.

Cái khác thì không biết.

Nhưng Trần sư gia cũng không để ý lắm.

Một đám phụ nữ yếu ớt, có gì đáng để ý?

Trừ làm xà phòng thơm ra, bọn họ còn làm được gì?

Nhưng hiện thực đã vả vào mặt ông ta.

Vì để chiến thắng các nữ công nhân ở xưởng dệt vào đại hội thể thao mùa xuân năm sau, nữ công nhân núi Thiết Quán đã luyện tập thành thạo xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng như nhân viên hộ tống nữ, hoàn toàn bao vây đường núi.

Trần sư gia tổ chức tấn công rất nhiều lần, đều bị nhóm nữ công nhân đánh đuổi.

Đám thổ phỉ bị tổn thất nặng nề, mà nữ công nhân lại không thương vong gì.

Dù Trần sư gia cũng mang theo xe bắn đá, nhưng xe bắn đá mà ông ta sử dụng là phiên bản nguyên thủy nhất được Kim Phi dùng trong trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, tầm bắn không xa bằng phiên bản cải tiến mà các nữ công nhân sử dụng, nên hoàn toàn không dám lấy ra.

Thổ phỉ dũng mãnh, bị các nữ công nhân yếu ớt cưỡng ép, bao vây ở núi Dương Khuyên.

Muốn tránh khỏi núi Dương Khuyên, phải đi nhiều thêm mấy chục dặm đường núi nữa.

Trần sư gia đành tạm dừng tấn công, chờ bóng đêm buông xuống, lúc sương mù đủ dày, mới triển khai tấn công lần nữa.

Để giảm bớt thương vong bên mình, Trần sư gia bảo phần lớn thổ phỉ tránh trong sương mù dày đặc, sau đó phái người mang theo người rơm đến dụ quân ta bắn một phát.

Quả nhiên nữ công nhân mắc mưu, dưới sự căng thẳng, họ đã dùng xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng.

Trước khi nhóm nữ công nhân kịp nạp đạn, Trần sư gia lập tức ra lệnh cho đám thổ phỉ vọt vào trước đội hình của nữ công nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK