Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1441: Tình hình Giang Nam

“Lên bờ gặp Lương ca đi! “Kim Phi trả lời.

Tiểu Nhạc cô nương dù sao cũng chỉ là một thương nhân, phạm vi hoạt động có hạn, hiểu biết về tình hình cũng có hạn, Trương Lương làm thống soái binh mã Xuyên Thục, tầm nhìn đã được nâng cao không ít, nhìn nhận vấn đề cũng toàn diện hơn một chút.

Thuyền lớn còn chưa cập bờ, Kim Phi đã nhìn thấy xa xa Trương Lương mang theo người ngựa chờ ở bên bờ.

Nhìn thấy Kim Phi, Trương Lương hành lễ một cái, sau đó cho người dắt xe ngựa tới tới: "Tiên sinh, trang viên đã chuẩn bị xong đồ ăn, mời!"

"Không đến trang viên nữa, ăn đại một chút trên thuyền là được."

Lúc này Kim Phi toàn tâm toàn ý vì dân chúng Giang Nam, làm sao có khẩu vị đi ăn uống thả ga?

Trương Lương xuất thân nghèo khó, hiện giờ bản thân giữ chức vụ cao chưa được lâu, vốn dĩ cũng không phải là người chú ý ăn uống phô trương, thấy dáng vẻ Kim Phi có nhiều tâm sự, cũng không khuyên bảo nữa, đi theo Kim Phi đến Trấn Viễn số 2.

Đến khoang thuyền, Kim Phi nhân lúc Nhuận Nương xào rau nhàn rỗi, hỏi Trương Lương : "Việc vận chuyển lương thực bên này thế nào rồi?"

"Kho lương thực vừa mới vận chuyển xong, những kho khác vừa mới bắt đầu vận chuyển."

Trương Lương trả lời: "Chủ yếu là Trấn Viễn số 2 chỉ có một con thuyền, vận chuyển vẫn hơi chậm, dùng thuyền gỗ trước đây, khi trở về chỉ có thể dựa vào người kéo thuyền kéo lên, một thuyền lương thực vận chuyển từ Giang Nam về Xuyên Thục, sợ rằng người kéo thuyền trên đường sẽ lấy mất một nửa, như vậy không hợp lý."

"Sau này tất cả lương thực trong kho không cần vận chuyển hết, mỗi kho ít nhất phải để lại ba phần lương thực."

Kim Phi nói: "Nếu Giang Nam xảy ra đói kém, chúng ta phải nấu cháo cứu người."

Giang Nam mặc dù sản xuất lương thực, nhưng đa số lương thực đều tập trung ở trong tay địa chủ cường hào.

Hiện tại địa chủ cường hào đã bị dân chúng đánh không còn nhiều lắm, đợi đến khi dân chúng ăn hết lương thực cướp được, tình hình sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu.

"Thực ra hôm nay ta gặp tiên sinh, cũng muốn cùng tiên sinh nói chuyện này một chút, tình hình Giang Nam đã đến bờ vực mất kiểm soát, ta cũng định để lại một ít lương thực để ứng phó với tình hình khẩn cấp."

"Nói về tình hình ở Giang Nam đi", Kim Phi rót cho Trương Lương một ly nước.

"Vâng!" Trương Lương kể lại tình hình gần đây cho Kim Phi nghe.

Mãi cho đến khi Nhuận Nương và Đường Tiểu Bắc bưng thức ăn vào, mới miễn cưỡng nói xong.

"Chia ruộng đánh thổ hào là một chính sách tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có người ràng buộc và chỉ đạo. "Đường Tiểu Bắc vừa chia đũa, vừa đánh giá.

"Đúng vậy, Giang Nam bên này toàn bộ loạn rồi, cho dù sau này chúng ta có rảnh tay đến thu dọn Giang Nam, e rằng cũng sẽ có rất nhiều người chết đói." Trương Lương thở dài theo.

Khi Xuyên Thục và đất Tần đánh thổ hào chia ruộng đất, tiêu cục Trấn Viễn có thể thu được một lượng lớn lương thực.

Nhưng cho người ta con cá không bằng chỉ người ta cách câu, tiêu cục Trấn Viễn phân đất cho dân chúng, cũng sẽ không phát lương thực cho dân chúng, mà là sẽ niêm phong lương thực lại để tập trung quản lý.

Nếu thật sự có dân chúng sống không nổi nữa, có thể tìm tiêu cục Trấn Viễn mượn lương thực.

Trước kia địa chủ cũng sẽ cho dân chúng mượn lương thực, nhưng địa chủ cho mượn lương thực đều là cho vay nặng lãi, mà tiêu cục Trấn Viễn cho mượn lương thực thì không tính lãi.

Mượn một đấu, về sau trồng ra lương thực, lại trả một đấu là được.

Như vậy có thể khuyến khích tích cực trồng trọt, bước vào một vòng tuần hoàn lành mạnh.

Còn bên Giang Nam này, dân chúng đã cướp sạch lương thực của địa chủ cường hào, đến khi tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, cũng rất khó tịch thu được lương thực.

Đến lúc đó cho dù có chia đất cho dân chúng, hoa màu trong đất cũng không có khả năng trong một đêm đã thu hoạch được, chỉ có thể do tiêu cục Trấn Viễn tiến hành trợ cấp.

Nhưng tiêu cục Trấn Viễn lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?

Nghĩ tới đây, Kim Phi nói với Trương Lương : "Lương ca, vụ xuân sắp tới, nhất định phải thừa dịp hiện tại dân chúng có lương thực trong tay, tổ chức bọn họ trồng trọt!"

Khí hậu Giang Nam ấm áp, thích hợp cho cây lương thực sinh trưởng, bây giờ gieo hạt, vài tháng nữa là có thể thu hoạch.

Nếu xử lý thỏa đáng, nói không chừng có thể vượt qua nguy cơ lần này.

Đây cũng là biện pháp duy nhất mà Kim Phi nghĩ đến trên thuyền sáng nay.

"Đây đúng là một cách hay!" Ánh mắt Trương Lương sáng lên: "Thực ra vẫn có rất nhiều dân chúng muốn trồng trọt, nhưng thổ phỉ quá nhiều, bách tính vất vả lắm mới trồng được chút lương thực, lại bị thổ phỉ cướp mất."

"Cho nên muốn cho dân chúng an tâm trồng trọt, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt thổ phỉ!”

Kim Phi lạnh giọng nói.

"Đạo lý thì là như vậy, nhưng người của chúng ta vẫn quá ít!"

Trương Lương thở dài, nói: "Tiên sinh, theo như ta tìm hiểu, hiện tại Giang Nam đâu đâu cũng có thổ phỉ, lấy huyện An Bái ở phía nam làm ví dụ, trước đây toàn huyện chỉ có một băng thổ phỉ lớn hơn bảy trăm người, và ba băng thổ phỉ nhỏ hơn hai trăm ba trăm người, nhưng gần đây, huyện An Bái đột nhiên xuất hiện bảy tám băng thổ phỉ, trong đó có hai băng có quy mô hơn một nghìn người!"

Huyện An Bái cách Trường Giang không xa, vẫn nằm trong phạm vi uy hiếp của tiêu cục Trấn Viễn, các quận huyện ở xa hơn về phía nam, tình hình càng nghiêm trọng hơn!

"Giang Nam có hàng trăm quận huyện lớn nhỏ cộng lại, cho dù ở mỗi quận huyện chúng ta cử một đại đội đi diệt thổ phỉ, thì cũng cần đến hàng trăm đại đội, chúng ta căn bản không có nhiều nhân lực như vậy!"

"Một huyện cử một đại đội thì không được, vậy thì một huyện cử một trung đội, thậm chí một tiểu đội!" Kim Phi nói.

"Tiên sinh, bây giờ cơ bản mỗi huyện đều có thổ phỉ quy mô lớn hơn một nghìn người, một trung đội làm sao đủ?"

Trương Lương vừa nghe đã kinh ngạc.

"Lương ca, huynh còn nhớ trấn Vĩnh Lâm không?" Kim Phi hỏi ngược lại.

"Trấn Vĩnh Lâm?" Trương Lương do dự một chút, sau đó nhớ ra.

Năm ngoái có một nhóm sát thủ đã ám sát nhân viên hộ tống, sau đó bỏ trốn.

Sau đó đội Chung Minh nhận được tin tình báo, chúng trốn ở một nơi gọi là trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong tự mình dẫn đội đi truy bắt những tên sát thủ này.

Đến trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong phát hiện dân chúng địa phương sống rất khó khăn, đã tổ chức cho dân chúng đánh địa chủ chia ruộng đất.

Vì lúc đó bọn Hàn Phong còn có nhiệm vụ, không thể để quá nhiều nhân viên hộ tống ở lại trấn Vĩnh Lâm, nên đã để bách tính địa phương thành lập một đội dân quân, phụ trách vấn đề trị an ở địa phương.

"Lúc đó Hàn ca chỉ để lại ba nhân viên hộ tống ở trấn Vĩnh Lâm, dưới sự hỗ trợ của đội dân quân, đã quản lý trấn Vĩnh Lâm rất tốt!"

Kim Phi nói: "Chúng ta có thể học tập kinh nghiệm của trấn Vĩnh Lâm, tổ chức đội dân quân ở địa phương, để người địa phương quản lý người địa phương?"

Thật ra Cửu công chúa sau khi giết chết các phiên vương ở khắp nơi, đã phát truyền đơn kêu gọi người Giang Nam đến Xuyên Thục học tập, cũng gần giống với suy nghĩ của Kim Phi.

Chỉ là tình hình Giang Nam xấu đi quá nhanh, khoảng cách đến Xuyên Thục cũng quá xa, mặc dù rất nhiều nho sĩ Giang Nam sẵn sàng đến Xuyên Thục học tập, nhưng hiện tại hầu hết mọi người vẫn chưa đến được Xuyên Thục, chứ đừng nói đến việc học các kiến thức liên quan.

"Đây đúng là một cách hay, nhưng như vậy có hình thành nên địa chủ cường hào mới không?" Trương Lương hỏi.

Ai cũng có tâm tư riêng, khi đụng phải lợi ích, người của đội dân quân rất khó giữ được sơ tâm.

Cái khác không nói, khi chia đất thì chia cho nhà mình vài mảnh đất tốt, đây cũng là chuyện thường tình.

Cứ như vậy, e rằng sẽ hình thành nên địa chủ cường hào mới.

"Nỗi lo lắng của huynh cũng có lý," Kim Phi nói: "Vì vậy, ta định thành lập đội dân quân, sau đó luân chuyển giữa các thị trấn, Lương ca thấy thế nào?"
Chương 1442: Bán vé tàu

“Biện pháp này của tiên sinh rất hay,” Trương Lương gật đầu đồng ý: “Bất kỳ ai khi đến vùng xa xứ lạ thì họ đều sẽ vô cùng cẩn thận, cho dù có muốn làm chuyện gì xấu xa thì cũng sẽ suy nghĩ trước sau hơn.”

Thời phong kiến giao thông không tiện, thổ phỉ lại nhiều, rất nhiều người cả đời đều chỉ loanh quanh khu vực làng xóm, thậm chí cơ hội đi lên thị trấn thị xã cũng không nhiều, một chuyến đi lên thị trấn cũng được coi là đi xa, sau khi trở về có thể khoe khoang mãi.

Phạm vi giao lưu giữa người với người chỉ trong vòng một làng, nhiều nhất là biết thêm một vài người dân làng bên, còn nếu cách nhau một – hai làng là không biết nhau rồi.

Phái người của làng này làm quan ở làng khác coi như là cử người lạ làm quan rồi, có thể phòng ngừa người dân địa phương sau khi có quyền lực thì sinh ra lòng tham, mưu lợi cho mình hoặc người nhà.

“Không chỉ cử người làm quan nơi xứ lạ, mà còn cần phải thay phiên sau khi đã làm ở một nơi một khoảng thời gian, như vậy mới có thể tránh được việc quan lại bao che cho nhau”.

Kim Phi nói: “Bên này ta sẽ sắp xếp để xây dựng một khu trường học quan viên, huấn luyện cơ bản cho họ.”

“Trường học quan viên là để dạy người làm quan như thế nào phải không?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nghe đến một trường học như thế.

“Muội có thể hiểu như vậy.” Kim Phi gật đầu.

Cho đến nay, y vẫn không có ý định dùng lòng tin và ích lợi đến để thử thách lòng người, lòng người là thứ không thể thử thách nhất.

Ai cũng chỉ là người bình thường mà thôi, y đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu Kim Phi làm quan, y cũng sẽ muốn làm cho người trong gia đình có cuộc sống tốt hơn.

Cho dù có vài quan viên có giác ngộ cao, ví dụ như Ngụy Đại Đồng và Thiết Thế Hâm, họ mong cầu được lưu danh sử sách, nguyện ý thanh liêm cả đời, mang đến cuộc sống ấm no cho nhân dân, có thể không màng đến các loại cám dỗ, nhưng người thân của họ chưa chắc đã có giác ngộ ấy.

Hơn nữa Kim Phi cũng không hy vọng những quan viên thật lòng lo cho dân chúng lại phải sống nghèo rớt mồng tơi.

Cho nên đối với quan viên, Kim Phi áp dụng chính sách lương cao liêm khiết, tra xét nghiêm ngặt, trừng phạt nặng nề.

Nói trắng ra chính là tiền lương cho quan viên cao cực kỳ, đủ để bọn họ có cuộc sống đầy đủ, đồng thời giám sát và xử phạt cũng vô cùng nghiêm khắc.

Thời đại phong kiến, phần lớn quan lại bao che cho nhau, hôm nay ngươi phạm tội, ta tha cho ngươi một lần, lần sau ta phạm tội, ngươi cũng mắt nhắm mắt mở đi.

Đây là chuyện bình thường nơi quan trường phong kiến.

Nhưng một khi Kim Phi phát hiện quan viên tham ô, đều sẽ bị xử phạt nặng nhất.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập đến nay, số quan quân nhân viên hộ tống bị chém đầu vì tham ô đã vượt quá ba mươi người rồi.

Điều này khiến cho rất nhiều người hơi ngo ngoe có ý xấu phải từ bỏ ý định.

Trước mắt xem ra, bầu không khí chốn quan trường ở Xuyên Thục rất tốt, nhưng Kim Phi biết, tình huống như thế này không thể kéo dài quá lâu.

Cho nên y đã nghĩ tới việc xây dựng một trường học riêng cho quan viên từ lâu, trường học đó chuyên môn bồi dưỡng quan viên, dạy họ làm quan như thế nào, chẳng qua bởi vì y quá nhiều việc, cho nên vẫn chưa thể bắt đầu.

Bây giờ quan viên dưới trướng y càng lúc càng nhiều, chuyện này cũng phải lên kế hoạch bắt đầu, nếu không chờ đến khi họ có thói quen xấu, gây ảnh hưởng xấu đến quan trường, thì muốn sửa lại sẽ rất khó khăn.

“Tiên sinh, giờ mới xây trường học cho quan viên thì có kịp được không?” Trương Lương lo lắng hỏi.

“Khẳng định là không kịp thì mới phải phái người làm quan nơi xa chứ.”

Kim Phi nói: “Quan viên được phái đi xa chỉ cần kiên trì chờ đợi một – hai năm, làm cho người dân Giang Nam được no ấm, chờ chúng ta xây dựng căn cơ vững vàng là được!”

Cho tới nay, y vẫn chưa bao giờ dám mơ rằng trong một – hai năm mình có thể tạo ra một thịnh thế thái bình, điều duy nhất mà Kim Phi muốn bây giờ chỉ là cố gắng hết sức để giữ được mạng sống của người dân Giang Nam, để họ không chết đói trong hai năm này.

Chỉ cần vượt qua hai năm khó khăn này, Kim Phi tin rằng, cuộc sống sau này của họ sẽ càng ngày càng tốt.

Người còn sống thì mới có thể làm được việc khác, nếu người chết rồi thì có lên kế hoạch tuyệt thế nào cũng vô dụng.

“Tiên sinh, ta hiểu rồi!”

Trương Lương nói: “Ta sẽ mau chóng triệu tập người đến đây, tổ chức một đại đội tiêu diệt thổ phỉ ở mỗi quận thành, đầu tiên là tiêu diệt bọn thổ phỉ khét tiếng trong quận, sau đó lại xem xét sắp xếp người ở từng huyện, cố gắng hết sức đảm bảo trật tự!”

Từ khi nỗi khiếp sợ về chim ưng biến mất, cùng với việc chấm dứt hai chiến dịch thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, những thế lực nhăm nhe xâm phạm Xuyên Thục đều trở nên im hơi lặng tiếng, họ có thể tạm thời điều động một ít người về đây.

“Về phương diện lãnh quân tiêu diệt thổ phỉ, Lương ca là người am hiểu nhất, huynh xem tình hình mà sắp xếp là được.”

Kim Phi nói: “Ngày mai khi đi qua đất Ngô, ta sẽ nói chuyện với Khánh hầu, để anh ta tạm thời ở lại Giang Nam phối hợp huynh!”

“Vậy thì quá tốt!” Trương Lương gật đầu liên tục.

Quân Thiết Lâm kỷ luật nghiêm ngặt, lại có sức chiến đấu mạnh mẽ, nếu có họ hỗ trợ, thì việc tiêu diệt thổ phỉ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Vậy Giang Nam ta giao cho Lương ca phụ trách!” Kim Phi đứng dậy, vỗ mạnh vào vai Trương Lương.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập tới nay, Trương Lương luôn gánh vác công tác tiêu diệt thổ phỉ, cho nên kinh nghiệm của anh ta có kinh nghiệm phong phú vô cùng.

Đây chính là nguyên nhân mà Kim Phi để Trương Lương dẫn dắt việc tiêu diệt thổ phỉ.

“Tiên sinh yên tâm, ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực, không phụ sự ủy thác của tiên sinh!” Trương Lương đứng dậy trả lời.

“Ta tin huynh!” Kim Phi cười, y xới một bát cơm cho Trương Lương: “Ăn đi, ăn đi!”

Trương Lương được Kim Phi xới cơm cho thì kinh ngạc mà nhận lấy bát cơm.

Trong bữa cơm, hai người lại thảo luận một vài nội dung về việc tiêu diệt thổ phỉ và cử người làm quan xa xứ, bữa cơm này kéo dài tới giữa buổi chiều mới chấm dứt.

Khi Kim Phi tiễn Trương Lương lên thuyền, y phát hiện Tiểu Nhạc cô nương đứng chờ ở bờ biển, cô ấy thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi ra thì vội vàng tiến lên hành lễ: “Tiên sinh, phu nhân, đi đường cẩn thận!”

“Tiểu Nhạc Nhạc, người trong nhà cô đã được sắp xếp xong chưa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Ta đã sắp xếp xong rồi, chờ Trấn Viễn số 2 trở về, bọn ta sẽ cùng ngồi thuyền đi Kim Xuyên.”

“Cô định tới Kim Xuyên rồi làm gì?” Đường Tiểu Bắc lại hỏi.

“Năm ngoái ta có mua một tòa nhà ở Quảng Nguyên, đủ cho gia đình ta cùng ở, khi tới Quảng Nguyên, ta lại mở một cửa hàng.”

“Vậy thì tốt, cô đã có tính toán như vậy thì ta an tâm rồi!” Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Nếu có khó khăn gì, thì cô nhớ viết thư cho ta đấy.”

“Cảm ơn phu nhân!” Tiểu Nhạc cô nương gật đầu.

Trước kia cô ấy còn lo rằng tới Xuyên Thục sẽ bị xa lánh, nhưng giờ có những lời này của Đường Tiểu Bắc thì cô ấy an tâm hẳn.

Kim Phi nghe hai người trò chuyện, y quay lại nhìn về phía Trương Lương: “Lương ca, dạo này có nhiều nhà giàu từ Giang Nam muốn đi Xuyên Thục không?”

“Khá là nhiều,” Trương Lương nói: “Hiện tại Giang Nam chỗ nào cũng đánh cường hào chia ruộng vườn, rất nhiều nhà giàu nhưng không có tiền cũng bị ảnh hưởng, họ muốn đi Xuyên Thục tị nạn, dạo này có không ít người đi qua chỗ ta, nhưng họ có an toàn đến Xuyên Thục được hay không thì khó mà nói, bây giờ trên đường nhiều thổ phỉ lắm.”

“Vậy huynh thấy, nếu chúng ta bán một ít vé tàu thì sao?” Kim Phi hỏi: “Bọn họ có muốn mua không?”

“Đương nhiên là muốn, thật ra mỗi ngày đều có người đến hỏi, họ muốn đi nhờ Trấn Viễn số 2 đi Kim Xuyên, thậm chí còn ra giá cao, nhưng bị ta từ chối.”

“Sau này đồng ý họ đi.” Kim Phi nói: “Nhưng đừng để họ lên Trấn Viễn số 2, ta sẽ sắp xếp cho thuyền khác đến phụ trách việc đón khách.”
Chương 1443: Đến Đông Hải

"Chắc chắn là có thể, nhưng có cần thiết không?"

Trương Lương hỏi: “Bán vé thuyền cũng không kiếm được bao nhiêu tiền phải không?”

“Điều quan trọng không phải là tấm vé mà là số bạc mà những người này có và tiềm năng của chúng!”

Kim Phi giải thích.

Những người được người dân nhắm đến về cơ bản là những người giàu có.

Tất cả họ đều có rất nhiều tiền trong tay, và những người có thể kiếm tiền trong thời đại này về cơ bản đều là những người thông minh.

Khi những người này đến Xuyên Thục, sẽ giống như ném một con cá trê vào ao cá, có thể nhanh chóng kích thích thị trường, thúc đẩy nền kinh tế Xuyên Thục và thậm chí toàn bộ khu vực Đại Khang.

Ở Bắc Mỹ ngày xưa, họ cũng sử dụng chiến lược này để thu hút một lượng lớn nhân tài.

Vì lý do địa lý, hai cuộc chiến tranh thế giới không ảnh hưởng đến Bắc Mỹ, và nhiều người giàu có và tài năng trong các lĩnh vực khác nhau đã cố gắng hết sức để chuyển gia đình đến Bắc Mỹ để thoát khỏi chiến tranh và đàn áp chủng tộc.

Sự xuất hiện của họ không chỉ mang lại của cải và tài nguyên mà còn mang lại tài năng cho các ngành công nghiệp khác nhau ở Bắc Mỹ, thúc đẩy sự phát triển của các lĩnh vực khác nhau.

Bao gồm cả sự kết thúc của Thế chiến II, quả bom nguyên tử làm rung chuyển thế giới cũng được tạo ra bởi những nhân tài di cư nước ngoài này.

Tất nhiên, trong quá trình này, chúng cũng sẽ thu hút nhiều kẻ có dụng ý khác thâm nhập, nhưng nhìn chung, lợi nhiều hơn hại. Cho dù Kim Phi không chủ động chiêu mộ, những người có động cơ thầm kín vẫn sẽ tìm cách chui vào.

Mặc dù hiện tại Trương Lương vẫn chưa hiểu được ý đồ của Kim Phi, nhưng anh ta vẫn luôn tuân theo mệnh lệnh của Kim Phi mà không thắc mắc.

Kim Phi nói bán vé thuyền thì cứ bán thôi.

Sau khi Đường Tiểu Bắc và Tiểu Nhạc cô nương tán gẫu xong, Kim Phi đưa Đường Tiểu Bắc trở lại boong thuyền.

Trấn Viễn số 2 thổi còi rồi chậm rãi rời bến tàu với làn khói dày đặc.

Sáng hôm sau, Kim Phi gặp Khánh Hoài ở đất Ngô.

Vì vội vàng, lần này Trấn Viễn số 2 không cập bến mà điều một chiếc ca-nô trên bờ đưa Khánh Hoài lên thuyền lớn.

Kim Phi và Khánh Hoài cùng nhau ăn sáng, giải thích rằng y đã hợp tác với Trương Lương trấn áp bọn cướp ở Giang Nam, đồng thời thảo luận tình hình hiện tại và tình trạng khó khăn ở Giang Nam với Khánh Hoài, trò chuyện đến nửa buổi sáng, Kim Phi phái ca-nô đưa Khánh Hoài trở về.

Mặc dù điều động từ xa và trấn áp thổ phỉ có thể không nhất thiết kiểm soát được tình hình ở Giang Nam, nhưng đó là giải pháp tốt nhất mà Kim Phi có thể nghĩ ra vào lúc này.

Bây giờ quyết định đã được đưa ra, mặc kệ có hữu dụng hay không, Kim Phi tạm thời không nghĩ đến vấn đề Giang Nam nữa, mà đặt tâm trí trở lại việc đóng thuyền.

Trong khi vẫn còn thời gian, Kim Phi ở trên thuyền đã sắp xếp các bản vẽ đóng thuyền lại một lần.

Khi chiếc thuyền lớn đi qua cửa sông, Kim Phi lại nhìn hòn đảo nhỏ.

Dù chỉ mới vài tháng kể từ lần cuối y đến Đông Hải nhưng hòn đảo nhỏ gần cửa sông dường như đã lớn hơn một chút.

Kim Phi không biết có phải đó là do ảo tưởng của chính mình hay không.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc phát triển hòn đảo, Kim Phi cũng không thèm để ý đến nó nữa.

Sau khi tiến vào biển khơi, Trấn Viễn số 2 chậm rãi quay về hướng bắc, hướng về phía trấn Ngư Khê.

Nhờ sự có mặt của nhân viên hộ tống và sự hỗ trợ hết mình của Kim Phi, xưởng đóng thuyền gần như không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sự xáo trộn nào và tiếp tục phát triển.

Dựa theo kế hoạch của Kim Phi, vốn liếng xưởng đóng thuyền trước đây của nhà họ Hồng không đủ dùng, cho nên từ năm ngoái đến nay, Mãn Thương đã liên tục vận chuyển vật liệu đến Đông Hải, chuẩn bị xây dựng một xưởng đóng thuyền cao cấp hơn.

Kết thúc trận chiến thành Du Quan, Kim Phi đi ngang qua trấn Ngư Khê, xưởng đóng thuyền mới chỉ mới đặt nền móng. Nhưng lần này trở lại, cách trấn Ngư Khê hơn mười dặm, từ xa xa Kim Phi đã có thể nhìn thấy bên cạnh xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng đã xây dựng một xưởng đóng thuyền mới cao hơn.

Trên vùng biển ngoài xưởng đóng thuyền, rất nhiều tàu thuyền đang neo đậu.

"Tiên sinh, có vẻ như đó là đội thuyền của thủy quân Đông Hải."

Thiết Chùy đặt ống nhòm trong tay xuống: "Vừa rồi khi ta đi ngang qua bến tàu thủy quân, ta vẫn đang tự hỏi tại sao họ không ở đó, hóa ra là đã đợi chúng ta ở đây, xem ra tin tức của Trịnh Trì Viễn rất nhanh nhạy!"

Mặc dù Trình Trì Viễn đã thề trung thành với Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng trong mắt Thiết Chùy, tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn mới là lực lượng chính dưới quyền Kim Phi. Theo sau là quân Thiết Lâm của Khánh Hâm Nghiêu và các tiểu đội khác của nhà họ Khánh.

Về phía thủy quân Đông Hải, hiện tại lực lượng này không nằm trong danh sách tin cậy của Thiết Chùy.

Trên thực tế, không chỉ Thiết Chùy nghĩ như vậy, mà rất nhiều quan viên cấp cao ở Xuyên Thục cũng nghĩ như vậy, cho nên lần này Kim Phi đến Đông Hải cũng không thông báo cho Trịnh Trì Viễn.

Tuy nhiên, hạm đội của thủy quân Đông Hải đã xuất hiện tại xưởng đóng thuyền, khiến Thiết Chùy không khỏi phải suy nghĩ nhiều.

Không phải anh ta lo lắng về việc Trịnh Trì Viễn đe dọa sự an toàn của Kim Phi mà là lo lắng rằng ai đó xung quanh Kim Phi có thể đã bị Trịnh Trì Viễn mua chuộc, tiết lộ hành trình của Kim Phi.

"Có lẽ chỉ là trùng hợp, chúng ta đi xem đi."

Kim Phi xua tay, bảo Nhuận Nương thu dọn bản vẽ trên bàn, cho vào rương.

Trấn Viễn số 2 thổi còi, chậm rãi tiến đến bến tàu cạnh xưởng đóng thuyền.

Hồng Đào Bình và Đại Cường – người phụ trách đội hộ tống ở đây và tiểu đoàn trưởng do Cửu công chúa cử đến trước, đã đợi sẵn trên bờ.

Bên cạnh bọn họ, Trịnh Trì Viễn đứng đó, mặc quân phục.

Khi Kim Phi xuống thuyền, mấy người họ bước nhanh lên hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về phía Trịnh Trì Viễn, hỏi: "Trịnh tướng quân, ngài đến đây làm gì?"

"Vài tàu chiến gặp một số hư hỏng. Ta đến xưởng đóng thuyền để sửa chữa và bảo dưỡng các tàu chiến khác. Nghe Hồng công tử nói ngài sắp tới, ta cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp tiên sinh, nên ta mới đến đây chờ mấy ngày."

Trịnh Trì Viễn nói: "Thuyền gỗ của ta so với Trấn Viễn số 2 thì tốc độ quá chậm, vì vậy mới không đợi tiên sinh ở bến tàu thủy quân, hy vọng tiên sinh thứ tội!"

Kim Phi liếc nhìn Trịnh Trì Viễn thật sâu, xua tay nói: "Không sao!"

Y đã từng hứa với Trịnh Trì Viễn rằng nếu có cơ hội trang bị động cơ hơi nước cho các tàu chiến của thủy quân Đông Hải trong tương lai. Bằng cách này, họ sẽ có khả năng cơ động tốt hơn khi truy đuổi cướp biển.

Nhưng gần đây Kim Phi bận rộn đến mức không có thời gian xúc tiến chuyện này.

Y biết Trịnh Trì Viễn đang thúc giục y.

Nhưng thuyền của nhà Kim Phi vẫn chưa được trang bị nên y giả vờ không hiểu, hoàn toàn lảng tránh chủ đề này.

Trịnh Trì Viễn vốn là một chính trị gia dày dạn kinh nghiệm, nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Kim Phi khi thấy Kim Phi không nói tiếp.

Sợ chọc tức Kim Phi khiến y không hài lòng, Trịnh Trì Viễn không dám thúc giục nữa mà khéo léo chuyển chủ đề.

"Tiên sinh, phòng dành cho khách đã được sắp xếp xong, mời ngài và phu nhân đi xem có hài lòng không, nếu không, ta sẽ nhờ người sắp xếp lại."

Hồng Đào Bình bước lên phía trước nói.

Nếu là trước đây, Hồng Đào Đình nhất định sẽ kéo Kim Phi đi thảo luận về đóng tàu ngay khi hai người gặp nhau, nhưng sau hơn một năm huấn luyện, Hồng Đào Bình cũng đã trưởng thành và biết ý hơn trước.

Phát hiện Nhuận Nương và Đường Tiểu Bắc đi theo Kim Phi nên đè nén ý định kéo Kim Phi đến xưởng đóng thuyền.

Kim Phi liếc nhìn Hồng Đào Bình, cười nói: "Tiểu Bắc, Nhuận Nương, các nàng đi xem chỗ ở trước đi, ta và Hồng công tử sẽ đến xưởng đóng thuyền xem thử."

Khi Hồng Đào Bình nghe thấy lời này, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhưng anh ta vẫn hỏi: "Tiên sinh đi đường từ xa tới, ngài không nghỉ ngơi một chút sao?”
Chương 1444: Trấn Viễn số 3

"Ngồi vài ngày ở trên thuyền, đã sớm nghỉ ngơi khỏe rồi."

Kim Phi xua tay nói: "Để mấy người Tiểu Bắc đi xem phòng là được rồi, ngươi dẫn ta đi xem xưởng đóng thuyền mới trước đi!"

Lời này vừa đúng ý Hồng Đào Bình, anh ta xoa tay làm động tác mời: "Tiên sinh đi bên này!"

Nói xong, anh ta đi chậm dẫn đường ở phía trước.

"Nhuận Nương, muội dọn dẹp phòng một chút, ta và tướng công đi xem."

Đường Tiểu Bắc vỗ vỗ Nhuận Nương, bước nhanh đuổi theo Kim Phi.

Thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán ngày nay đều đã hình thành quy mô, lượng nhập vào xuất ra hàng hóa mỗi ngày vô cùng lớn, nhưng Trấn Viễn số 2 gần đây luôn bận bịu vận chuyển lương thực, không để ý tới vận chuyển vật tư cho thương hội Kim Xuyên.

Đường Tiểu Bắc cũng sốt ruột, nhưng cô ấy cũng biết tầm quan trọng của lương thực, nên vẫn không nhắc đến vấn đề này.

Xưởng đóng thuyền mới có nghĩa là thuyền mới, thuyền mới có nghĩa là khả năng vận chuyển mới.

Đường Tiểu Bắc cố ý theo đến Đông Hải, ngoài muốn cùng Kim Phi ra, cũng muốn đến xem tiến độ của xưởng đóng thuyền.

Xưởng đóng thuyền mới cách xưởng đóng thuyền cũ không xa, đi chưa tới mười phút đã đến rồi.

“Tiên sinh, đến rồi ạ!”

Hồng Đào Bình chỉ vào xưởng đóng thuyền lớn trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy tự hào.

Xưởng đóng thuyền và thuyền lớn bên trong đều là công trình mà anh ta hài lòng, gặp người đã muốn khoe khoang.

Đáng tiếc người tài giỏi bên cạnh anh ta biết cách chế tạo thuyền quá ít, trong lòng Hồng Đào Bình, ngày đó xưởng đóng thuyền mới kết thúc, Hồng Đào Bình muốn viết thư cho Kim Phi, mời y đến tham quan.

Nhưng biết Kim Phi lúc đó đang đánh trận ở Hi Châu, Hồng Đào Bình đã kìm nén ý định này.

Khoảng thời gian trước biết được Kim Phi trở về từ Hi Châu, Hồng Đào Bình vội vàng viết thư cho Kim Phi, kết quả lá thư đó bây giờ còn đang trên đường, Kim Phi đã tới rồi.

“To quá đi mất!”

Đường Tiểu Bắc thấy xưởng đóng thuyền, trong mắt tràn đầy dao động.

Xưởng đóng thuyền ước chừng cao mười mấy trượng, dài rộng càng đạt tới hơn một trăm trượng, thoạt nhìn vô cùng lớn.

Trên đất trống ở giữa xưởng đóng thuyền, một chiếc thuyền to lớn đã xây xong phần cơ bản, công nhân làm việc ở trên thuyền xem ra vô cùng khéo léo.

Trịnh Trì Viễn phía sau cũng chấn động giống như Đường Tiểu Bắc.

Mặc dù anh ta đến xưởng đóng thuyền mấy ngày rồi, nhưng bên ngoài xưởng đóng thuyền khắp nơi đều là nhân viên hộ tống canh gác, Trịnh Trì Viễn nói bóng gió với Hồng Đào Bình muốn vào xem một chút, kết quả Hồng Đào Bình không trả lời, Trịnh Trì Viễn biết điều cũng không hỏi lại.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta vào xưởng đóng thuyền.

Đối với Trịnh Trì Viễn quanh năm tiếp xúc với thuyền mà nói, sức thu hút của chiếc thuyền này mang đến còn lớn hơn của Đường Tiểu Bắc.

Đường Tiểu Bắc nghĩ là thuyền lớn như vậy có thể vận chuyển bao nhiêu hàng hóa, mà ánh mắt của Trịnh Trì Viễn lại bị mắc ở hai đại bác trên boong thuyền ở đầu thuyền thu hút rồi.

Mặc dù anh ta không biết hai đại bác này dùng để làm gì, nhưng thông qua hình dáng dữ tợn, Trịnh Trì Viễn đã có thể cảm nhận được cảm giác áp bức của đại bác mang lại.

Ở bên cạnh đại bác, lại là cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá.

Mặt ngoài thân tàu còn dát tấm thép rất nặng, cho dù hỏa công lọt vào và tay bắn tỉa cung nỏ hạng nặng cũng không sợ.

Trừ cái đó ra, trên boong thuyền sau thuyền lớn, còn thẳng đứng một cái ống khói vừa cao vừa thô, Trịnh Trì Viễn không cần hỏi cũng biết, chiếc thuyền này chắc chắn cũng trang bị máy hơi nước, hơn nữa thông qua phán đoán đường kính ống khói, máy hơi nước mà chiếc thuyền này trang bị, e rằng phải lớn hơn rất nhiều so với Trấn Viễn số 2.

Sự chú ý của Đường Tiểu Bắc và Trịnh Trì Viễn đều ở trên thuyền lớn, nhưng Kim Phi chỉ nhìn lướt qua thuyền lớn, thì ánh mắt nhìn về nơi khác của xưởng đóng thuyền.

Đầu tiên là kết cấu của xưởng đóng thuyền.

Xưởng đóng thuyền mới ước chừng cao vài chục trượng, mặc dù có rất nhiều độ cao của cổ miếu Phật tháp đều cao hơn xưởng đóng thuyền, không tính là kiến trúc cao nhất Đại Khang, nhưng độ khó làm ra lại vô cùng lớn.

Vì diện tích xưởng đóng thuyền quá lớn, hơn nữa để chừa lại không gian đủ để chế tạo thuyền, yêu cầu ở giữa xưởng đóng thuyền phải trống trải.

Đối với kỹ thuật kiến trúc Đại Khang trước mà nói, căn bản làm không được.

Cũng nhờ Kim Phi làm ra bê tông, còn có thiết kế kết cấu nỗ lực học tập hiện đại, mới có xưởng đóng thuyền mới này.

Ở hai bên thuyền lớn, có hai đường ray sắt, một ròng rọc kéo tay lớn đứng ở cuối cùng đường ray.

"Ròng rọc kéo tay mới dùng tốt không?" Kim Phi hỏi.

Xưởng đóng thuyền và ròng rọc kéo tay đều là Kim Phi đặt biệt thiết kế, nhưng y chỉ gửi bản vẽ thi công tới, quá trình thi công lại không tham gia.

Xem ra trước mắt, cấu hình bộ phận chính của xưởng đóng thuyền hẳn là vấn đề không lớn, nhưng ròng rọc kéo tay có dùng tốt không, Kim Phi lại không biết.

"Dùng tốt, dùng rất tốt!" Hồng Đào Bình phấn khích trả lời: "Không có ròng rọc kéo tay này, cho dù có thể làm ra thuyền lớn như vậy, cũng tuyệt đối không thể làm nhanh như vậy, thời hạn công trình ít nhất phải hơn bảy tám tháng, thậm chí hơn một năm."

Trước đây xưởng đóng thuyền chế tạo thuyền, boong thuyền nặng trĩu chỉ có thể dùng sức người nhấc lên, sau đó lại dùng lắp đặt giá đơn giản, có khi chỉ là lắp đặt một khối boong thuyền đã phải bận rộn hơn nửa tháng.

Nhưng từ khi có ròng rọc kéo tay, công việc này đột nhiên trở nên đơn giản, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, nhiều nhất nửa ngày đã kết thúc.

"Dùng tốt là được!" Kim Phi gật đầu, hỏi: "Tiến độ của chiếc thuyền này như thế nào, lúc nào có thể xuống nước?"

"Cấu hình bộ phận chính đã xây xong, mấy ngày trước cũng lắp đặt máy hơi nước vào rồi, mấy ngày nay đang vận hành thử, vận hành thử xong hẳn là đã có thể xuống nước." Hồng Đào Bình hỏi: "Tiên sinh, chiếc thuyền này tên là gì? Thợ mộc bên kia hỏi ta rồi."

Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2 đều quét tên ở thân thuyền, bây giờ cấu hình bộ phận chính của thuyền lớn đã xong, thợ mộc muốn chuẩn bị quét tên, đã hỏi Hồng Đào Bình.

Hồng Đào Bình nào dám tự ý đặt tên? Vốn dĩ định viết thư hỏi Kim Phi, bây giờ Kim Phi tới rồi, đúng lúc hỏi một chút.

Đặt tên luôn là việc Kim Phi nhức đầu nhất, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hồng công tử, chiếc thuyền này là ngươi chủ trì xây dựng, do ngươi nghĩ một cái tên đi!"

"Ta có thể sao?" Hồng Đào Bình hỏi có chút vừa mừng vừa lo sợ.

Mặc dù chiếc thuyền này không phải là chiếc thuyền máy hơi nước đầu tiên của Đại Khang, nhưng cho dù là hình thể hay là tính năng của các phương diện, chiếc thuyền này đều mạnh hơn rất nhiều so với Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2, tuyệt đối có thể lưu lại một dấu ấn đậm nét trong lịch sử phát triển thuyền của Đại Khang.

Nếu như nói Thiết Thế Hâm và Ngụy Đại Đồng muốn lưu danh sử sách, vậy thì thứ Hồng Đào Bình theo đuổi chính là lưu tên mình trong lịch sử chế tạo thuyền.

"Đương nhiên là có thể," Kim Phi nói: "Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2 đều là tên ta đặt, bây giờ nên tới phiên ngươi rồi!"

"Đa tạ tiên sinh!" Hồng Đào Bình hành lễ về phía Kim Phi một cách xúc động, sau đó cắn đầu ngón tay suy nghĩ hồi lâu, trả lời: "Tiên sinh, chiếc thuyền này sẽ gọi là Trấn Viễn số 3!"

Đường Tiểu Bắc nghe xong, không khỏi liếc mắt.

Cô ấy còn tưởng rằng Hồng Đào Bình sẽ đặt một cái tên nổi bật cho chiếc thuyền này, kết quả khiến cô ấy vô cùng thất vọng.

Xem ra Hồng Đào Bình cũng gặp khó khăn trong việc đặt tên.

Có điều Kim Phi đã đồng ý để Hồng Đào Bình đặt tên, Đường Tiểu Bắc cũng không tiện phản đối trước mọi người.

"Tiên sinh, ta thấy tên Trấn Viễn này rất hay, nếu như có thể, ta muốn chế tạo ra một đội thuyền, từ Trấn Viễn số 2 nối tiếp thêm!"

Hồng Đào Bình gãi đầu giải thích.
Chương 1445: Thuyền lầu

"Chế tạo một hạm đội Trấn Viễn? Ý tưởng này cực kì hay!"

Kim Phi chỉ vào thuyền lớn rồi nói: "Chiếc thuyền này cứ đặt tên là Trấn Viễn số 3 đi!"

"Đa tạ tiên sinh!" Hồng Đào Bình cảm tạ lần nữa.

"Chút chuyện nhỏ này, cảm tạ gì chứ?" Kim Phi vỗ vai Hồng Đào Bình: "Đi lên bằng đường nào đây?"

"Tiên sinh đi theo ta!"

Hồng Đào Bình nhanh chóng đi lên phía trước dẫn đường.

Đoàn người đi dọc theo bên phải tàu đi tới một cầu thang, rồi đi dọc theo bậc thang lên Trấn Viễn số 3.

Dưới sự hướng dẫn của Hồng Đào Bình, Kim Phi đã đi tham quan phòng điều khiển, khoang thuyền và khoang động lực của Trấn Viễn số 3.

Công nhân điều chỉnh thử máy hơi nước trước kia cũng đã tham gia đóng Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2, đã có một ít kinh nghiệm, Kim Phi nhìn thử, thấy cũng không có vấn đề lớn gì, cũng không chú ý đến bọn họ nữa.

Tham quan xong Trấn Viễn số 3, trời đã chạng vạng tối.

Biết Kim Phi sắp tới, Hồng Đào Bình đã đặc biệt xây dựng một tòa viện ở xưởng đóng thuyền cho Kim Phi ở.

Viện mặc dù không thể nói là tinh xảo, nhưng có cân nhắc đến vấn đề an toàn cho Kim Phi, diện tích viện rất lớn, phòng cũng rất nhiều, đội cận vệ do Thiết Chùy lãnh đạo và đội súng kíp Tả Phi Phi lãnh đạo cũng vào ở phòng còn dư.

Buổi tối hôm đó, ở trong viện, Kim Phi chiêu đãi lãnh đạo cấp cao của xưởng đóng thuyền và lãnh đạo cấp cao của thủy quân.

Cơm tối là do Nhuận Nương chỉ huy đầu bếp được dẫn theo từ làng làm, rất nhiều món cả Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn đều chưa từng ăn bao giờ, một bữa cơm chủ khách đều ăn uống vui vẻ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Kim Phi tiễn những người khác về, nhưng giữ Hồng Đào Bình lại, dẫn vào thư phòng.

"Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì không?" Hồng Đào Bình hỏi.

"Có chút việc," Kim Phi đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn nhanh chóng chế tạo ra một đội thuyền chạy bằng máy hơi nước, bên ngươi có thể nghĩ ra cách nào không?"

Với sự phát triển của mọi ngành nghề ở Xuyên Thục, yêu cầu dành cho năng lực vận chuyển cũng càng ngày càng cao.

Đặc biệt là từ sau khi đi một chuyến đến Giang Nam, trong lòng Kim Phi càng nôn nóng.

Núi cao Hoàng đế xa, ngành giao thông vận tải ở Đại Khang quả thật quá lạc hậu, Kim Phi và Cửu công chúa trước kia lại không coi trọng Giang Nam lắm, khả năng kiểm soát quá yếu, trong nội địa Giang Nam mà có chuyện gì xảy ra, có thể phải rất lâu sau bọn họ mới biết.

Thế nên lúc Kim Phi ở Giang Nam đã bắt đầu suy tính xem phải làm thế nào để tăng năng lực kiểm soát đối với Giang Nam.

Phát triển ngành vận chuyển là một cách rất hay.

Nếu như ngành vận chuyển đủ mạnh, nhân viên hộ tống đã có thể nhanh chóng đến nhiều nơi, tình hình ở Giang Nam sẽ không như bây giờ.

Mặc dù công cuộc ra công cứu giúp xây dựng không ít đường chính, nhưng vận chuyển đường bộ có tốc độ quá chậm so với vận chuyển đường thủy, năng lực vận tải cũng quá kém.

Sau khi cân nhắc toàn diện, Kim Phi cảm thấy phát triển vận tải đường thủy mới là cách tốt nhất hiện nay.

Muốn phát triển vận tải đường thủy, chắc chắn không thể dựa vào thuyền do người lái, phải phát triển thuyền chạy bằng động lực.

Hồng Đào Bình là con nhà đóng thuyền, trải qua sự phát triển năm ngoái, anh ta không chỉ tụ họp thành viên nòng cốt trước kia của nhà họ Hồng, còn chiêu mộ không ít người mới, phát triển đội đóng thuyền Hồng gia lớn mạnh hơn cả trước kia.

Bây giờ chỉ riêng công nhân đóng thuyền của xưởng đóng thuyền đã vượt qua ngàn người.

Muốn sản xuất hàng loạt thuyền chạy bằng động lực, tìm Hồng Đào Bình là biện pháp tốt nhất.

"Nhanh chóng tạo một đội thuyền chạy bằng máy hơi nước?" Hồng Đào Bình hỏi: "Tiên sinh muốn nhanh cỡ nào?"

"Càng nhanh càng tốt!" Kim Phi nói.

"Tiên sinh, câu trả lời này của ngài giống như không trả lời vậy."

Hồng Đào Bình cười khổ nói: "Nói thật với tiên sinh, Trấn Viễn số 3 đã là chiếc thuyền hoàn thành nhanh nhất mà hiện tại ta có thể đóng...

Không phải ta đang kể khổ với tiên sinh, càng không phải đang đòi tiền công, để đóng Trấn Viễn số 3, tất cả công nhân xưởng đóng thuyền bọn ta đã chia thành hai ca, ngày đêm đều làm không ngừng mới có thể gấp rút hoàn thành!

Hơn nữa, cho dù ta có thể đóng được thuyền, tiên sinh có thể làm ra máy hơi nước lớn như vậy sao?"

Nhóm người Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên năm ngoái đã chế tạo dây chuyền sản xuất máy hơi nước ngay tại Kim Xuyên, nhưng chỉ có thể sản xuất hàng loạt máy hơi nước nhỏ, không thể sản xuất hàng loạt loại lớn.

"Hồng công tử ngươi hiểu lầm rồi, ta không bảo là thuyền lớn như Trấn Viễn số 3, kích thước nhỏ hơn một chút."

Kim Phi giải thích: "Chỉ là một chiếc thuyền lớn hơn ca-nô, kích thước tương đương thuyền lầu là được."

Giang Nam nhiều nước, các con sông tự nhiên trải rộng khắp nơi, Xuyên Thục cũng xây dựng rất nhiều kênh rạch, vô cùng thích hợp để thuyền bè đi lại.

Nhưng các kênh đào được xây dựng bằng công cuộc ra công cứu giúp và phần lớn các con sông tự nhiên cũng tương đối hẹp, Trấn Viễn số 3 căn bản không vào được, khả năng vận chuyển của ca-nô lại quá kém, Kim Phi định trung hòa một chút, chế tạo một nhóm thuyền bè thích hợp để đi lại trên kênh rạch và sông nội địa.

"Hóa ra tiên sinh muốn đóng thuyền lầu à, " Hồng Đào Bình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Việc này thì đơn giản, chỉ cần tiên sinh cung cấp đầy đủ vật liệu, chế tạo thuyền lầu là việc rất dễ dàng!"

"Chuyện vật liệu các ngươi không cần lo lắng, " Kim Phi hỏi: "Nếu như có đầy đủ vật liệu, một tháng các ngươi có thể đóng mấy chiếc?"

Hồng Đào Bình không trả lời vội, suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: "Không gian của xưởng đóng thuyền mới có thể để bốn chiếc thuyền lầu, xưởng đóng thuyền cũ cũng có thể để một chiếc... Nếu như toàn lực sản xuất, ta có thể chia một ngàn người ra năm đội, mỗi đội một tháng tạo một chiếc chắc là không thành vấn đề."

"Nói như vậy, một tháng các ngươi chỉ có thể tạo ra năm chiếc?" Kim Phi vô cùng không hài lòng với đáp án này.

"Tiên sinh, đây chính là thuyền lầu đó!" Hồng Đào Bình trợn mắt nói: "Tiên sinh à ngài có biết một chiếc thuyền lầu được tạo thành từ bao nhiêu bộ phận máy móc không?

Trước kia lúc cha ta đóng thuyền, hơn một trăm người, mất hết mấy tháng mới đóng được một chiếc thuyền lầu, bây giờ chính vì có ròng rọc kéo tay, sân của xưởng đóng thuyền mới cũng khá lớn, mới có thể sản xuất một chiếc trong một tháng!"

"Hồng công tử, ngươi có từng nghĩ tới việc tiến hành dây chuyền lắp ráp chưa?" Kim Phi hỏi.

"Đóng thuyền cũng có thể dùng dây chuyền lắp ráp sao?" Hồng Đào Bình hỏi ngược lại.

Năm ngoái Mãn Thương đã nhiều lần tới xưởng đóng thuyền, Hồng Đào Bình đương nhiên đã nghe anh ta nói về dây chuyền lắp ráp, nhưng cho tới bây giờ Hồng Đào Bình vẫn chưa từng nghĩ rằng dây chuyền lắp ráp còn có thể dùng cho việc đóng thuyền.

"Để xây thuyền lớn thì chắc chắn là không được, nhưng xây thuyền lầu thì không phải vấn đề lớn."

Kim Phi rút mấy tờ bản vẽ từ trong rương ra giao cho Hồng Đào Bình: "Đây là thuyền lầu ta thiết kế, Hồng công tử xem thử đi!"

Hồng Đào Bình nhanh chóng nhận lấy bản vẽ, xem xét cẩn thận.

Một lát sau, anh ta cười khổ nói: "Tiên sinh, thuyền lầu này của ngài thật sự rất đơn giản."

Thuyền lầu trước kia của Đại Khang có rất nhiều bộ phận trang trí, thuyền lầu do Kim Phi thiết kế chủ yếu tập trung vào việc chở hàng và chở khách, bỏ hết bộ phận trang trí đi, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều bộ phận máy móc không cần thiết.

"Thời gian gấp gáp, tất cả đều chú trọng vào công dụng thực tiễn."

Kim Phi nói: "Rất nhiều bộ phận máy móc của thuyền lầu có thể sản xuất hàng loạt, các ngươi chỉ cần lắp ráp là được rồi!

Hơn nữa những bộ phận máy móc sản xuất hàng loạt này đều có tiêu chuẩn thống nhất, cho dù sau này có hư hỏng gì, lúc sửa chữa và thay thế cũng đơn giản hơn!"

"Tiên sinh, thế này là ngài đang đạp đổ chén cơm của bọn ta đấy!"

Hồng Đào Bình lắc đầu cười khổ.

Theo như Kim Phi giải thích, sau này việc đóng thuyền không cần thợ cả nữa, chỉ cần sản xuất ra bộ phận máy móc rồi tìm người ráp lại là được.

Toàn bộ thợ cả ở xưởng đóng thuyền đều có thể phải về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK