Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1841: Thất vọng

Khụ khụ!

Kim Phi bị sốc đến mức ho khan trước câu hỏi bất ngờ của Quan Hạ Nhi.

“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?” Kim Phi hơi mất tự nhiên hỏi: “Không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, hoàn thành nhiệm vụ trước Tết!”

“Chàng đã tạm hoãn à?”

Quan Hạ Nhi tức giận liếc nhìn Kim Phi, sau đó chỉ vào hai cái túi đặt bên cạnh: “Lát nữa ta đến chỗ Lộ Khiết muội muội, tặng chăn bông và áo bông cho cô ta, coi như là quà kết hôn của hai người, chàng đi cùng ta chứ?”

Kim Phi vừa vào đã nhìn thấy hai cái túi này, nhưng y không để ý, bây giờ mới biết hóa ra trong đó là chăn bông và áo bông.

Miền Bắc trời lạnh, tặng hai cái này cho Lộ Khiết cũng hợp lý.

“Trời cũng đã tối rồi, ngày mai rồi đi?” Kim Phi không muốn đi lắm.

“Hai người cũng đã kết hôn rồi, còn kiêng dè điều này sao?”

Quan Hạ Nhi nói: “Trời cũng tối rồi, chàng yên tâm để ta đi một mình sao?”

Làng Tây Hà bây giờ ba bước một trạm gác năm bước một nơi canh gác, vào ban đêm khắp nơi đều là đèn đường, vào buổi tối sẽ thường xuyên tuần tra, nói không chừng còn an toàn hơn ban ngày.

Nhưng Quan Hạ Nhi nói như vậy là muốn để Kim Phi đi cùng cô.

Cho dù Kim Phi là trai thẳng thì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, vậy ta đi cùng nàng!”

Dù sao thì cũng chỉ ở sân sau, xem như đi dạo sau bữa cơm.

Ăn cơm xong, Kim Phi vốn muốn giúp Nhuận Nương thu dọn chén đũa, nhưng đã bị Quan Hạ Nhi kéo đi.

Không có cách nào khác, Kim Phi chỉ đành ôm chăn, đi ra sân sau với Quan Hạ Nhi.

Băng Nhi bưng chậu rửa mặt đi ra từ gian nhà chính, vừa hay nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đi đến, vội đặt chậu rửa mặt xuống dưới mái hiên, đến nhận cái túi trong tay Quan Hạ Nhi và Kim Phi.

“Công chúa nhà muội đâu?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Điện hạ vừa rửa mặt, bây giờ đang đọc sách!” Băng Nhi trả lời.

Nhưng giọng lớn hơn bình thường, rõ ràng là đang nhắc công chúa Lộ Khiết rằng Kim Phi và Quan Hạ Nhi đã đến rồi.

Quan Hạ Nhi cũng hiểu ý của cô ta nên đã cố ý đi chậm lại.

Cô đi đến cửa gian nhà chính, công chúa Lộ Khiết đã cầm sách ra đón.

“Tiên sinh, tỷ tỷ, sao hai người đến đây vậy?”

“Bọn ta đến tặng áo bông và chăn bông cho muội!” Quan Hạ Nhi chỉ vào cái túi trong tay Băng Nhi.

Những người chịu đựng cái lạnh càng khao khát sự ấm áp, từ lâu công chúa Lộ Khiết đã nghe nói Kim Phi đã làm được một loại vật liệu dệt mới gọi là cây bông vải, chăn bông và áo bông được làm ra vừa nhẹ vừa mềm mại.

Thật ra công chúa Lộ Khiết rất muốn tìm Quan Hạ Nhi để xin một chiếc, nhưng cô ta cũng biết, cây bông vải là thứ quý hiếm được Kim Phi phái đội viễn chinh đến tìm ở vùng núi cách xa hàng nghìn km, cả Đại Khang chỉ có được một ít, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng chỉ được phân một chiếc chăn, vì vậy công chúa Lộ Khiết cũng biết điều không mở lời.

Không ngờ Quan Hạ Nhi lại chủ động đưa chăn đến đây.

Dù công chúa Lộ Khiết rất thích nhưng vẫn xua tay nói: “Tỷ tỷ, không được, cái này quá quý, muội không thể nhận được!”

“Sao lại không thể nhận chứ?” Quan Hạ Nhi lấy cái túi từ trong tay Băng Nhi đặt thẳng lên bàn: “Muội cũng sắp gả vào nhà họ Kim rồi, ta cũng chưa kịp chuẩn bị sính lễ cho đương gia, cái này coi như là sính lễ, nếu muội chê nó thì vứt đi là được!”

Dù công chúa Lộ Khiết đã nhiều lần chủ động nhắc đến việc kết hôn với Kim Phi, nhưng cô ta vẫn đỏ mặt khi bị Quan Hạ Nhi nói như vậy: “Tỷ tỷ nói gì vậy chứ, muội chỉ cảm thấy món quà này quá quý rồi!”

“Quý hay không quý cũng đều là tấm lòng của ta!” Quan Hạ Nhi sờ mu bàn tay của công chúa Lộ Khiết nói: “Nếu không chê thì muội nhận đi!”

Công chúa Lộ Khiết vốn thích những thứ này, Quan Hạ Nhi lại nói đến mức này, cô ta bèn giả vờ nói: “Vậy Lộ Khiết từ chối thì bất kính, cảm ơn tỷ tỷ!”

“Đều là người một nhà, còn nói cảm ơn gì chứ!”

Quan Hạ Nhi mở cái túi đựng chiếc áo bông: “Chiếc áo bông này do ta và Nhuận Nương làm cho muội, thử xem có vừa hay không?”

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, cũng không ngại Kim Phi, cởi áo ngoài ra rồi mặc áo bông vào.

Theo ánh nhìn của Kim Phi, kiểu dáng của chiếc áo bông này rất quê mùa, nhưng công chúa Lộ Khiết lại như một đứa trẻ khi nhận được áo quần mới khi tết đến, sờ chỗ này, mó chỗ kia, vui mừng đến mức hai mắt híp lại.

Kim Phi có thể thấy rõ không phải cô ta đang giả vờ mà vui mừng thật sự.

“Tỷ tỷ, chiếc áo bông nay vừa nhẹ vừa mềm, mặc rất thoải mái!”

Công chúa Lộ Khiết cười khen ngợi.

“Vừa người không?” Quan Hạ Nhi giúp cô ta chỉnh áo quần lại: “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói, ta sẽ cầm về sửa lại!”

“Thoải mái.” công chúa Lộ Khiết trả lời: “Tỷ tỷ thật khéo tay, phiền tỷ tỷ và Nhuận Nương tỷ tỷ rồi!”

“Đây là điều nên làm.” Quan Hạ Nhi xua tay, sau đó nhìn Kim Phi hỏi: “Đương gia, thế nào, đẹp không?”

“Đẹp!” Kim Phi khẽ gật đầu.

Dù kiểu dáng của chiếc áo bông này hơi quê mùa, nhưng không ngăn nổi sự xinh đẹp của công chúa Lộ Khiết.

Kim Phi không khỏi nghĩ đến một bức ảnh kiếp trước y nhìn thấy trên mạng, thần tiên tỷ tỷ trong tấm ảnh mặc một chiếc áo bông rất giản dị nhưng lại cô cùng quyến rũ.

Bây giờ công chúa Lộ Khiết mặc chiếc áo này cũng xinh đẹp như bức ảnh đó.

“Thật ấm.” Công chúa Lộ Khiết yêu quý sờ tay áo chiếc áo bông: “Ta mới mặc một lúc mà đã đổ mồ hôi rồi.”

Trong lòng cô ta cũng thầm thở dài: “Nếu mỗi người đều có một chiếc áo bông thì mùa đông ấm áp hơn nhiều rồi!”

Hiện tại đã là cuối thu, nhiệt độ ban đêm càng thấp, vừa rồi công chúa Lộ Khiết còn mặc cả áo khoác lông thú.

Sau khi mặc áo bông vào, công chúa Lộ Khiết thấy ấm hơn áo khoác lông thú nhiều.

“Đây là cây bông vải mới, nếu đổ mồ hôi thì cởi ra trước đi, nếu không sẽ bị mồ hôi làm ướt áo, cây bông vải dễ bị vón cục bông, khả năng giữ ấm sẽ kém đi.” Kim Phi nhắc nhở.

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy đã nhanh chóng cởi áo bông ra.

“Thật như vậy sao?” Quan Hạ Nhi hỏi: “Vậy chẳng phải khi làm việc ra mồ hôi sẽ không thể mặc áo bông sao?”

“Không đến mức như vậy.” Kim Phi nói: “Cây bông vải bị vón cục cần một quá trình, không có nghĩa là sẽ bị vón cục sau khi gặp mồ hôi và trở nên không ấm nữa.

Hơn nữa nếu thực sự bị vón cục, thì cũng có thể gỡ bỏ lớp bên ngoài, sau đó lấy bông ra rồi làm lại, nó sẽ ấm như mới.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta còn nghĩ rằng bị vón cục sẽ không thể mặc được nữa chứ.” Quan Hạ Nhi thở phào nhẹ nhõm.

“Kim tiên sinh, ngài lấy được bao nhiêu hạt cây vải bông từ miền Nam, có thể bán cho ta một ít được không?” Công chúa Lộ Khiết không nhịn được hỏi.

“Đợt này thu hoạch không được nhiều, hơn nữa đều trồng ở mảnh ruộng thí nghiệm, năm sau bọn ta cần phải gieo lần hai để thu thập số liệu thí nghiệm, e rằng không thể bán cho cô.” Kim Phi lắc đầu.

Công chúa Lộ Khiết nghe xong thì không khỏi thất vọng.

Nhưng trước khi hỏi cô ta cũng không ôm quá nhiều hi vọng, vì vậy khi bị Kim Phi từ chối cô ta hơi thất vọng nhưng vẫn chấp nhận được.

Khi cô ta định an ủi Kim Phi nói ‘không sao’ thì đột nhiên nghe Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ta đã phái một đội viễn chinh đến miền Nam, nếu lần này có thể đưa về nhiều hạt bông, ta sẽ cân nhắc chia có các cô một ít!”
Chương 1842: Vui mừng

"Thật ư?" Công chúa Lộ Khiết phấn khích hỏi.

"Tiền đề là lần này bọn ta có thể mang về đủ hạt bông," Kim Phi trả lời.

"Ta hiểu!" Công chúa Lộ Khiết liên tục gật đầu.

Mặc dù không biết Kim Phi lấy hạt bông từ các vùng phía Nam ở đâu, nhưng cô ta cảm thấy việc đó chắc hẳn rất khó khăn nếu xét đến khả năng hiện tại của Kim Phi.

Cô ta cũng sẽ rất vui nếu Kim Phi sẵn lòng đưa cho cô ta một ít.

“Nhân tiện, còn một điều nữa ta cần phải nói trước với cô,” Kim Phi tiếp tục nói: “Thành thật mà nói, cây bông vải thích ánh nắng và sự ấm áp, vì vậy nó có thể không thích hợp để trồng trọt ở vùng Đông Man. Ngay cả khi ta đưa cho các cô hạt bông cũng có thể không trồng được chúng đâu. Dù trồng sống được thì năng suất cũng không cao lắm."

Công chúa Lộ Khiết không khỏi lo lắng trước lời nói của y. "Tiên sinh, liệu có cách nào khác không?"

Dân số của Đông Man chưa bao giờ có thể phát triển được, điều này liên quan mật thiết đến khí hậu khắc nghiệt.

Không có cây bông vải, họ chủ yếu dựa vào lông động vật để sống qua mùa đông.

Trong những năm gần đây, ở phía bắc trời rất lạnh, và phần lớn dê bò bị chết cóng, và vào mùa đông, trời không chỉ lạnh mà còn thiếu thức ăn, vì vậy họ chỉ có thể ăn dê bò, nhưng vẫn không thể chống chọi nổi qua mùa đông.

Cuối cùng, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc luộc và ăn da trâu và da dê trước đó.

Kết quả là, nhiều gia đình thậm chí không có quần áo ấm.

Cũng có nhiều người ở Đại Khang thiếu thức ăn và quần áo, nhưng họ không có quần áo, vì vậy họ có thể làm việc trên cánh đồng vào ban đêm hoặc đi tìm một số loại rau dại và thực phẩm khác, trong khi người miền Bắc không có quần áo thì không thể ra ngoài.

Ngay cả việc ở trong túp lều tuyết mà không có đủ quần áo ấm cũng có thể dễ dàng mắc bệnh, một khi mắc bệnh, họ chỉ có thể chờ chết.

Do đó, quần áo là một trong những yếu tố quan trọng quyết định sự phát triển của dân số ở phía bắc, và nó cũng là một trong những vấn đề được quan tâm nhất đối với công chúa Lộ Khiết.

Cuối cùng, việc biết được sự tồn tại của cây bông vải đã mang lại cho công chúa Lộ Khiết một chút hy vọng, nhưng bây giờ Kim Phi lại nói rằng miền bắc có thể không thích hợp cho việc trồng trọt.

“Thành thật mà nói, ta không chắc liệu cây bông vải có thể trồng được ở phía bắc hay không. Các cô có thể lấy một số hạt bông về và trồng thử. Nếu hiệu quả thì tốt. Nếu không, các người có thể phát triển nông nghiệp và trao đổi lương thực với bọn ta để lấy cây bông vải.” Kim Phi gợi ý.

Kiếp trước y chưa từng nghiên cứu về nông nghiệp nên y không chắc liệu cây bông vải có thể sản xuất ở vùng đất đen phía đông bắc hay không. Y đúng là không dám chắc, chẳng qua chỉ cảm thấy miền Bắc không nên trồng cây bông vải, hoặc nếu có thì sản lượng cũng không cao, nếu không thì Kim Phi đã có thể nghe về nó.

"Phát triển nông nghiệp?" Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, cô ta không khỏi nở nụ cười cay đắng: "Tiên sinh, phương bắc bọn ta chỉ có thể trồng cỏ. Bọn ta có thể trồng trọt lương thực ở đâu được chứ?"

“Có nhiều nơi thích hợp để trồng lương thực.” Kim Phi giải thích: "Đồng bằng đất đen rộng lớn ở phía đông và phía bắc sông Liêu cực kỳ màu mỡ, là nơi trồng lương thực rất tốt!"

"Tiên sinh, ngài chưa từng đến những nơi đó đúng không?" Công chúa Lộ Khiết cười khổ nói. "Những khu vực ngài nhắc tới đều là đầm lầy, không phải đất đen mà tiên sinh đã nói. Hơn nữa, nơi đó quá lạnh, ngay cả bọn ta cũng không đến đó nhiều!"

Phạm vi hoạt động chính của Đông Man là ở phía đông Nội Mông, Trung Đông Bộ và Ngoại Mông, kiếp trước Kim Phi không thường xuyên lui tới ba tỉnh này.

Bởi vì lúc này ba tỉnh phía đông quá lạnh, lạnh đến mức người Đông Man cũng không chịu nổi.

Nghe những lời của công chúa Lộ Khiết, Kim Phi nhớ lại một lần đọc sách ngoại khóa mà y đã từng tham gia khi còn đi học.

Vào thời điểm đó, trong sách giáo khoa có một đoạn văn nói về việc chuyển đổi Bắc Đại Hoang thành Bắc Đại Thương, và bài đọc ngoại khóa là phần mở rộng của đoạn văn này, cung cấp một lời giải thích chi tiết hơn về quá trình phát triển Bắc Đại Hoang.

Bài đọc ngoại khóa nêu rằng vào thời xa xưa, người cổ đại vùng Đông Bắc không phát triển được vùng Bắc Đại Hoang vì hai lý do chính: thiếu dân số và thực tế là khu vực lúc này đầy đầm lầy và đất đóng băng. Phần lớn lớp đất đen nổi tiếng không nằm trên bề mặt mà nằm bên dưới lớp đất và đầm lầy đóng băng này.

Trong thời kỳ phong kiến, do nền công nghiệp lạc hậu, con người không có khả năng làm tan đất đóng băng hay thoát nước đầm lầy nên hầu hết người Đông Man thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của đất đen.

Công chúa Lộ Khiết rõ ràng là một trong số đó.

Vì thế Kim Phi giải thích: “Chỉ cần chúng ta đào những đầm lầy và đất đóng băng đó lên thì bên dưới là đất đen màu mỡ, rất thích hợp để trồng trọt lương thực!”

"Thật sao?" Công chúa Lộ Khiết ngạc nhiên mừng rỡ đến mức đứng dậy.

Nhiều người cho rằng dân du mục tự do tự tại, chỉ cần lùa dê bò ra khỏi chuồng vào lúc bình minh để bọn chúng tự đi ăn cỏ, sau đó dân du mục sẽ ngủ trong nhà cho đến tối, khi trời tối rồi lại đi xua dê bò về.

Thật ra thì cũng không hẳn.

Những người du mục có rất nhiều việc phải làm, chẳng hạn như tuần tra để ngăn chặn sói tấn công dê, cũng như cắt cỏ trước, phơi khô và buộc thành bó cho dê bò ăn vào mùa đông khi trời có tuyết.

Nhìn chung, khối lượng công việc và mức độ nguy hiểm đối với dân du mục không hề kém cạnh người dân Trung Nguyên.

Đây cũng là lý do tại sao người Đông Man thích cướp bóc người dân Đại Khang làm nô lệ.

Nếu xảy ra dịch bệnh ở gia súc, dê bò sẽ chết hàng loạt, có khi dịch bệnh có thể lây lan ra hàng chục, thậm chí hàng trăm bộ tộc.

Một số dịch bệnh xảy ra vào mùa hè, mùa dễ xảy ra thối rữa nhất.

Một khi dê bò chết trên diện rộng, những con không thể ăn hoặc chế biến kịp thời phải được chôn cất càng sớm càng tốt, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Dịch bệnh trên đồng cỏ cũng đáng sợ như lũ lụt, hạn hán ở Trung Nguyên. Sau mỗi trận dịch, đồng cỏ cũng bị ảnh hưởng nặng nề, hậu quả vô cùng thảm thiết.

Vào thời điểm này, người Đông Man không có phương pháp bảo quản tốt. Sau khi giết mổ dê bò phải nhanh chóng ăn hết vì chúng khó bảo quản được lâu. Vì vậy, công chúa Lộ Khiết rất ghen tị với Trung Nguyên vì có thể trồng được lương thực vì lương thực có thể được lưu trữ trong thời gian dài.

Nghe Kim Phi nhắc tới đồng bằng sông Liêu thích hợp làm ruộng, công chúa Lộ Khiết sao có thể không vui mừng?

Nhưng rồi đôi mắt cô ta lại tối sầm lại: "Tiên sinh, mặt đất đóng băng khó cày xới, đầm lầy căn bản cũng không thể cày xới!"

Công nghệ luyện sắt của người Đông Man thậm chí còn kém hơn so với Đại Khang trước đây, thậm chí họ còn không có cuốc. Đối với mặt đất đóng băng căn bản không còn biện pháp.

Về phần đầm lầy, chúng đã bị nước bao phủ, khiến việc cày xới càng trở nên khó khăn hơn.

"Nếu sự hợp tác của chúng ta diễn ra suôn sẻ thì sau này sẽ là người một nhà, Đại Khang sẽ giúp các cô phát triển lĩnh vực này!" Kim Phi trả lời.

"Ta hy vọng sẽ sớm nhìn thấy ngày này!" Công chúa Lộ Khiết trông có vẻ khao khát.

Kim Phi vừa định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng.

Hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện Quan Hạ Nhi không biết đã rời đi từ lúc nào, hơn nữa còn đóng cửa lại.

"Nàng đóng cửa làm gì..."

Trước khi Kim Phi kịp nói hết lời, đã nghe thấy tiếng cửa khóa chặt.

Kim Phi vội vàng chạy tới, kéo cửa, cửa đã khóa.

"Mở cửa!" Kim Phi kéo: "Nàng khóa cửa làm gì vậy hả?"

"Không phải vừa rồi chàng đã nói muốn thật sự trở thành người một nhà với người ta sao, vậy hôm nay động phòng luôn đi!"

Giọng nói của Quan Hạ Nhi truyền đến từ cửa: "Sau khi động phòng là thành người một nhà rồi!"

"Vớ vẩn!" Kim Phi lại kéo cửa, nhưng y căn bản kéo không nổi.

Y quay sang công chúa Lộ Khiết. "Bảo Băng Nhi và Sương Nhi mở cửa đi!"

Nhưng công chúa Lộ Khiết vẫn cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, không có phản ứng gì.

Thấy vậy, Kim Phi đập cửa hét lớn: "Băng Nhi, Sương Nhi, mở cửa!”
Chương 1843: Khóa lại với nhau

Thật ra vừa nãy Băng Nhi ở trong nhà, là Quan Hạ Nhi gọi cô ta ra.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đóng cửa, trong lòng Băng Nhìn còn có chút lẩm bẩm nghĩ không phải nên mở cửa sao.

Kết quả nghe thấy vừa nãy Kim Phi kêu công chúa Lộ Khiết mệnh lệnh bản thân mở cửa, công chúa Lộ Khiết gần như không trả lời, lập tức Băng Nhi hiểu được ý của công chúa Lộ Khiết.

Vì thế cô ta lặng lẽ quay người qua, cứ giống như không nghe thấy giọng nói của Kim Phi vậy.

Sương Nhi nghe thấy có động tĩnh từ nhà bếp truyền ra, sau đó nhìn thấy Băng Nhi đưa ngón tay lên với cô ta, là tư thế tay không được lên tiếng.

“Được rồi, chìa khoá ta lấy đi, sáng ngày mai lại đến mở cửa cho hai người!”

Quan Hạ Nhi ở trước cửa nói: “Băng Nhi, Sương Nhi ta dắt đi, hôm nay cứ để mấy người A Liên bảo vệ ở đây!”

Nói xong, Quan Hạ Nhi tay trái cầm chìa khoá, tay phải kéo theo Băng Nhi đi.

Băng Nhi không muốn đi, kết quả lại nhìn thấy Quan Hạ Nhi chớp mắt với cô ta.

Băng Nhi hiểu ý, nói với trong phòng: “Điện hạ, ta và Sương Nhi theo phu nhân đi nhé!”

Sau khi nói xong lại nói một đoạn ngôn ngữ địa phương của thảo nguyên với người trong phòng.

Kim Phi thuận theo khe cửa nhìn ra ngoài, phát hiện Băng Nhi, Sương Nhi thật sự theo Quan Hạ Nhi đi rồi, không khỏi có chút căng thẳng.

Quay đầu nhìn về phía công chúa Lộ Khiết: “Vừa nãy câu nói cuối cùng của Băng Nhi là gì?”

Đoạn câu nói cuối cùng của Băng Nhi vừa nãy là dùng ngôn ngữ địa phương của thảo nguyên, Kim Phi hoàn toàn không hiểu.

“Không... Không có gì...” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu: “Cô ta đang chúc phúc ta!”

“Chúc phúc nói một đoạn dài như vậy sao?” Kim Phi nghi ngờ.

Nhưng công chúa Lộ Khiết lại cúi đầu không nói chuyện.

Bên ngoài sân, Quan Hạ Nhi cũng hiếu kỳ như vậy: “Băng Nhi, vừa nãy ngươi nói với Lộ Khiết muội muội gì vậy?”

“Không có gì!” Băng Nhi sau đầu, sau đó dừng bước chân lại: “Sương Nhi, ở lại đây bảo vệ điện hạ và tiên sinh, ta đưa phu nhân về trước!”

“Được!” Sương Nhi gật đầu, vươn người nhảy vào trong sân.

Sau khi đáp đất cũng không phát ra một tiếng động nào cả.

“Băng Nhi, nếu không muội với Sương Nhi hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi?” Quan Hạ Nhi nói: “A Liên bọn họ ở đây, ta đợi chút nữa Thiết Chuỳ sắp xếp mấy người đến, không sao đâu.”

Lộ Khiết công chúa chỉ ở phía sau sân của Quan Hạ Nhi, vừa nãy khi cô và Kim Phi đến chỉ dẫn theo A Liên và hai nhân viên hộ trong trong đội cận vệ của Kim Phi.

Bây giờ Quan Hạ Nhi trở về sẽ để bọn họ lại tạm thời bảo vệ Kim Phi.

“Đa tạ ý tốt của phu nhân, nhưng lúc nào cũng bảo vệ điện hạ là sứ mệnh của ta và Sương Nhi!” Băng Nhi lắc đầu nói: “Bọn ta bắt buộc phải ở xung quanh điện hạ.”

Thật ra vừa nãy lời nói cuối cùng cô ta dùng ngôn ngữ địa phương chính là nói với công chúa Lộ Khiết, cô ta và Sương Nhi rời đi một chút trước, sau đó lại trèo tường trở về.

Sương Nhi cũng nghe cô ta nói như vậy mới phối hợp rời khỏi sân với cô ta như thế.

Quan Hạ Nhi thấy thái độ của Băng Nhi kiên quyết, cũng không miễn cưỡng nữa, đợi sau khi Băng Nhi tiễn cô về thì thả Băng Nhi trở về.

Trong phòng, Kim Phi lại gọi mấy tiếng, không thấy ai quan tâm y chỉ có thể bất lực quay người lại, nhìn về phía công chúa Lộ Khiết: “Vừa nãy sao cô không kêu Băng Nhi, Sương Nhi quay lại mở cửa?”

“Tỷ... Tỷ tỷ nói hôm nay chúng ta động phòng...”

Công chúa Lộ Khiết cúi đầu trả lời.

Sau đó sắc mặt cô ta có chút ngượng ngùng, nhưng trong lời của cô ta Kim Phi có thể nghe thấy có chút kỳ vọng.

Sau đó Kim Phi lập tức ý thức được vấn đề ngốc vừa nãy bản thân hỏi.

Công chúa Lộ Khiết không chỉ một lần chủ động đề xuất gả cho bản thân, chẳng qua vẫn luôn không thành công.

Bây giờ tuy bị ban hôn nhưng có vết xe đổ như Đường Đông Đông, công chúa Lộ Khiết có lẽ đang lo lắng sẽ giống như Đường Đông Đông.

Đường Đông Đông cho dù không chung phòng với Kim Phi, cũng có thể dựa vào xưởng dệt sống rất tốt, nếu như cô ấy cần gì, chỉ cần báo cáo lên thì Kim Phi và Cửu công chúa xác suất lớn sẽ toàn lực ủng hộ.

Nhưng cô ta không được.

Người trong tộc của cô ta còn đang ở trên thảo nguyên chờ cô ta, cô ta buộc phải nhanh chóng thiết lập mối quan hệ càng thân mật và kiên cố hơn với Kim Phi, như vậy mới có thể giành được lợi ích lớn nhất với thảo nguyên.

Hôm nay cô ta vẫn luôn nghĩ làm sao nhanh chóng gạo nấu thành cơm nhưng không ngờ đến có cách quá tốt, ai ngờ Quan Hạ Nhi lại có sự trợ giúp lớn đến như vậy.

Công chúa Lộ Khiết lập tức nắm bắt cơ hội.

Chỉ cần trải qua đêm nay với Kim Phi ở đây dù cho hai người không làm gì cả, với tính cách của Kim Phi cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô ta.

Nhưng mà hiển nhiên công chúa Lộ Khiết không mãn nguyện như vậy.

Ngẩng đầu nhìn Kim Phi, vẻ mặt uất ức nói: “Tiên sinh, ngài thật sự chán ghét ta như vậy sao?”

Cô gái Đại Khang nói chuyện đa số hàm súc, Kim Phi bị công chúa Lộ Khiết nói thẳng ra như vậy có chút không kịp trở tay, xua tay nói: “Không... không có...”

“Vậy có phải do ta quá xấu, tiên sinh không ưa?”

“Cũng không phải.” Kim Phi tiếp tục xua tay.

“Đó là tiên sinh ký hiệp ước với bọn ta không phải là thật lòng, mà là vì tạm thời hòa hoãn với bọn ta?” Công chúa Lộ Khiết lại hỏi.

“Đương nhiên không phải.” Kim Phi nói: “Thật ra trong lòng ta vẫn luôn cho rằng Đông Mãn và Đại Khang đều là con cháu Viêm Hoàng!”

“Nếu đã như vậy, vậy vì sao tiên sinh lại chán ghét ta như vậy chứ?” Mắt của công chúa Lộ Khiết ngấn lệ nói.

“Ta... Ta cũng không phải ghét cô, mà là...”

Kim Phi không biết trả lời như thế nào.

Còn chưa suy nghĩ xong câu nói nữa, công chúa Lộ Khiết đột nhiên ôm lấy eo của Kim Phi, đưa mặt qua.

Nữ theo đuổi nam cách lớp vải, vốn dĩ Kim Phi đã không phải loại chính nhân quân tử ngồi trong lòng vẫn không loạn, nếu như nói trong lòng chưa từng nhớ nhung công chúa Lộ Khiết cũng là giả.

Bây giờ công chúa Lộ Khiết lại chủ động như vậy, Kim Phi nếu vẫn như vậy thì thật sự quá kiêu ngạo rồi.

Dù sao bị nhốt vào cùng một phòng, Kim Phi cũng nghĩ thông suốt rồi.

Y đưa tay bế công chúa Lộ Khiết đi vào gian trong.

Băng Nhi tiễn Quan Hạ Nhi về xong quay lại thì nhìn thấy Sương Nhi đứng ở cửa nhà bếp, vẫy tay với cô ta.

A Liên và nữ nhân viên hộ tống cũng đứng ở mép sân.

“Ngươi không đến trước cửa canh ở đây làm gì?” Băng Nhi đi đến bên cạnh Sương Nhi hỏi.

Sương Nhi không trả lời, mà là vẻ mặt cười xấu chỉ vào trong phòng.

Băng Nhi nghiêng tai nghe, mặt lập tức đỏ lên sau đó là tiếng thở dài: “Xem ra đêm nay chúng ta chỉ có thể ở nhà bếp rồi!”

Phòng của sân này có ba gian, gian ở giữa xem như là phòng khác, phía Tây là phòng ngủ chính do công chúa Lộ Khiết ở, cô ta và Sương Nhi thì ở phòng cạnh khác bên phía Đông.

Như vậy công chúa Lộ Khiết chỉ cần gọi một tiếng thì bọn họ sẽ có thể chạy đến trong thời gian nhanh nhất.

Bây giờ cửa chính của phòng đóng rồi, tối nay hai người bọn họ chắc chắn không vào được phòng, chỉ có thể ở nhà bếp.

“Ngươi đợi chút, ta đi tìm hai tấm thảm đến, tối nay chúng ta luân phiên nhau ngủ một chút!”

Đã là mùa thu, trong đêm đã lạnh rồi đặc biệt là đến sau nửa đêm, không có thảm thì rất dễ bị cảm lạnh.

Thế gian chuyện công bằng không nhiều nhưng đau ốm thì công bằng.

Bất kể người nghèo hay người giàu, bất kể là nô dịch hay là quyền quý bị bệnh rồi đều khó chịu như nhau.

Băng Nhi và Sương Nhi tuy đều là cao thủ luyện võ nhưng cũng không chịu được cái rét, lỡ như bị bệnh rồi thì cũng không khác gì người thường
Chương 1844: Kỳ diệu

Công chúa Lộ Khiết là người trong trắng, hơn nữa vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, Kim Phi cũng không dày vò cô ta quá mức, chưa đến nửa canh giờ đã kết thúc.

Công chúa Lộ Khiết vô lực nằm đè lên người Kim Phi, khẽ thở dốc.

“Vết thương không sao chứ?” Kim Phi cúi đầu xoa vết thương của công chúa Lộ Khiết.

Công chúa Lộ Khiết không đáp lời, mà chỉ lười biếng lắc đầu, sau đó tựa cằm lên ngực Kim Phi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kim Phi.

Kim Phi bị nhìn đến có phần không thoải mái, vươn tay ra xoa đầu cô ta: “Nhìn ta như vậy làm gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy duyên phận thực sự là một thứ kỳ diệu.” Công chúa Lộ Khiết cắn môi: “Về sau chàng chính là người đàn ông của ta rồi!”

“Đúng vậy, sau này chúng ta chính là người một nhà.” Kim Phi lấy thêm một chiếc gối nữa, đỡ lưng lên cao một chút: “Bây giờ có thể nói cho ta nghe tình hình thực sự của Đông Man rồi chứ?”

Lúc trước để tránh Kim Phi và Cửu công chúa cảm thấy liên minh bộ lạc nhỏ dưới trướng của mình là gánh nặng, nên khi công chúa Lộ Khiết kể về tình hình của liên minh bộ lạc nhỏ, đa phần đều nói về điểm tốt.

Nhưng Kim Phi rất rõ ràng tình hình thực sự của liên minh bộ lạc nhỏ nhất định không giống với những gì công chúa Lộ Khiết nói.

Tình hình cụ thể như thế nào Kim Phi cũng không biết, mật thám cũng không dò la ra được.

Nghe thấy câu hỏi của Kim Phi, công chúa Lộ Khiết sửng sốt trong giây lát rồi thở dài nói: “Cực kỳ không ổn!”

“Không ổn như thế nào?” Kim Phi tiếp tục hỏi.

Công chúa Lộ Khiết cầm tấm lụa mỏng ở bên cạnh khoác lên người, sau đó nói: “Khi ta tới đây, liên minh tổng cộng có ba mươi bảy bộ lạc, tổng cộng có khoảng ba mươi nghìn người, tất cả ngựa trâu cừu cộng lại còn khoảng hơn hai trăm nghìn con, ta tới đây đã vài tháng rồi, bây giờ liên minh còn bao nhiêu người, còn bao nhiêu ngựa trâu cừu, ta cũng không biết.”

“Nàng chỉ có ít người như vậy thôi sao?” Kim Phi bất ngờ nhìn công chúa Lộ Khiết.

Khi công chúa Lộ Khiết vừa tới, cô ta nói đã tập hợp được mấy trăm nghìn dân du mục, và mấy triệu con ngựa trâu cừu.

Kim Phi biết số liệu cô ta nói nhất định sẽ có chênh lệch, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn tới vậy.

Công chúa Lộ Khiết cũng hơi xấu hổ cúi đầu xuống, nhỏ giọng giải thích: “Ta là phụ nữ, chỉ có những bộ lạc thực sự không thể tiếp tục sống được nữa mới bằng lòng đi theo ta…”

“Không phải, nàng tổng cộng chỉ có hơn hai trăm nghìn ngựa trâu cừu, mà còn dùng mấy chục nghìn con để bồi thường cho bọn ta sao?” Kim Phi càng bất ngờ hơn.

Sau chiến dịch thành Du Quan kết thúc, bọn quyền quý Đông Man đều đồng loạt giải tán, không ai chịu tiếp tục bồi thường chiến tranh, chỉ có công chúa Lộ Khiết là đồng ý tiếp tục chi trả để nhặt lại xác của người dân.

Cũng chính vì điều này mà Kim Phi mới có đánh giá sai về liên minh bộ lạc nhỏ.

“Người dân thảo nguyên chúng ta có thể không có quá nhiều văn hóa, nhưng nếu là việc đã đồng ý thì tất nhiên phải cố gắng hết sức để hoàn thành!”

Công chúa Lộ Khiết nói: “Thực ra khi mới bắt đầu bồi thường, dân du mục bằng lòng đi theo ta còn nhiều hơn bây giờ, ngựa trâu cừu cũng nhiều hơn, về sau có nhiều người phản đối cách làm của ta mà lựa chọn rời đi.”

“Nàng muốn tặng trâu cừu của bọn họ cho kẻ địch, bọn họ nhất định sẽ rời đi.”

Kim Phi vừa định an ủi công chúa Lộ Khiết thì thấy cô ta cười với mình, giọng điệu thoải mái nói: “Nhưng như vậy cũng tốt, những người dân du mục bây giờ vẫn bằng lòng đi theo ta đều là những người có thể tin cậy được, nếu không bọn ta cũng không thể kiên trì đến bây giờ.

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu.

Hiện giờ dân du mục còn bằng lòng đi theo công chúa Lộ Khiết cơ bản đều là những người ủng hộ trung thành.

Cho dù là vì mị lực cá nhân của công chúa Lộ Khiết hay là bởi vì bọn họ đã không còn đường nào để đi thì lợi ích hiện giờ của bọn họ đều cùng chung với công chúa Lộ Khiết.

Cũng bởi vì như vậy mà liên minh bộ lạc nhỏ mới có thể sống sót đến bây giờ.

Dù sao thảo nguyên quá lớn, liên minh bộ lạc nhỏ lại chỉ có có mấy chục nghìn người, kẻ địch muốn tìm bọn họ trên thảo nguyên mênh mông cũng không dễ dàng gì.

Mặc dù tình huống mà công chúa Lộ Khiết hiện giờ đang thẳng thắn nói không giống với trước đây, nhưng Kim Phi cảm thấy đây không phải là tin tức hoàn toàn xấu.

Người của liên minh bộ lạc nhỏ càng ít thì áp lực lên Xuyên Thục cũng càng nhỏ.

Mặc dù Xuyên Thục vẫn rất khó khăn, nhưng nuôi sống mấy chục nghìn người cũng không vấn đề gì.

Huống hồ ban đầu Kim Phi cũng không muốn nuôi không người Đông Man, mà là muốn cung cấp cho bọn họ một môi trường an toàn và một phần công việc. Sau đó để bọn họ tự lực cánh sinh.

Đợi sau khi mấy chục nghìn người này phát triển lên. Họ sẽ trở thành một bảng hiệu sống, nói với những người dân du mục thảo nguyên khác rằng đi theo mình mới là lựa chọn chính xác.

Nghĩ tới đây, Kim Phi hỏi: “Hiện giờ bọn họ đang trốn ở đâu?”

Vấn đề này có thể nói là bí mật quan trọng nhất của liên minh bộ lạc nhỏ, một khi để cho kẻ địch biết nơi mình đang ẩn náu, liên minh bộ lạc nhỏ có thể sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị tiêu diệt.

Nhưng công chúa Lộ Khiết lại không hề do dự nói: “Ta chia họ ra làm hai nhóm, một nhóm cưỡi ngựa phân tán ở ngoài thành Du Quan hơn ba trăm dặm về phía bắc để chăn gia súc, nhóm khác là những người tuổi cao sức yếu, ta giấu bọn họ ở khu vực sông Liêu mà tiên sinh nói!”

“Chẳng trách người khác không tìm ra được.” Kim Phi hỏi: “Nếu ta bảo nàng dẫn bọn họ tới thành Du Quan nàng có đồng ý không?”

“Đưa bọn họ tới thành Du Quan sao?” Công chúa Lộ Khiết lộ ra vẻ mặt suy tư.

“Sau khi ta và Vũ Dương bàn bạc, dự định mở một xưởng dệt ở ngoài thành Du Quan…”

Kim Phi nói lại kế hoạch của Cửu công chúa cho công chúa Lộ Khiết, sau đó nói: “Sau khi nàng dẫn người tới đó, hãy tập trung sức lực để đốt gạch xây nhà trước, bắt buộc phải xây xong xưởng trước khi trời lạnh, như vậy nếu lỡ có tuyết rơi, mọi người vẫn có một nơi để chắn gió tuyết.

Đợi sau khi nhà xưởng được xây xong thì phụ nữ làm việc ở xưởng dệt, đàn ông xuống biển đánh cá!

Trước khi bọn họ chưa giải quyết được vấn đề no ấm, bọn ta sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người, cung cấp vật tư sinh hoạt cơ bản nhất cho họ!”

“Thật sao?” Công chúa Lộ Khiết vô cùng kích động.

“Tất nhiên là thật rồi.” Kim Phi nói: “Nhưng, nàng cũng đừng quên hiệp ước!”

“Ta biết.” Ánh mắt công chúa Lộ Khiết hơi tối lại, sau đó gật đầu nói: “Chỉ cần có thể khiến cho những huynh đệ dân du mục tin tưởng ta có thể tiếp tục sống, ta sẵn lòng đáp ứng tất cả yêu cầu!”

“Vậy thì tốt.” Kim Phi vỗ vai công chúa Lộ Khiết: “Tin ta đi, nàng nhất định sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay đâu.”

“Ta tin chàng!” Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc gật đầu.

Không biết là thực sự tin tưởng hay là chỉ gật đầu lấy lệ.

“Tiên sinh, bây giờ chúng ta cũng đã kí hiệp ước rồi, chúng ta cũng…” Công chúa Lộ Khiết cúi đầu hỏi: “Khi nào ta có thể quay về?”

“Muốn trở về sao?” Kim Phi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết.

Khi cô ta vừa tới Đại Khang, Kim Phi đã chủ động đề nghị đàm phán, nhưng vì công chúa Lộ Khiến muốn tranh thủ thêm nhiều lợi ích hơn nên mãi không đồng ý.

Kết quả là kéo dài đến bây giờ, đã không kiếm thêm được chút lợi ích nào mà còn kéo cả mình vào trong.

Nghĩ tới đây, Kim Phi cũng không khỏi cảm thấy số phận đôi khi thực sự rất kỳ diệu.

“Quả thực hơi nhớ nhà, nhưng không chỉ là vì nhớ nhà.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Chủ yếu là bây giờ trời đã trở lạnh, những người sống ở khu vực sông Liêu đa số là những người có sức khỏe yếu, nếu ta không quay về, thì chưa chắc có thể đưa bọn họ tới thành Du Quan trước khi tuyết rơi.”
Chương 1845: Tại sao?

Nhiệt độ trung bình của thế giới này rõ ràng thấp hơn đời trước của Kim Phi một chút, còn chưa đến tháng mười mà buổi sáng và ban đêm ở Xuyên Thục đã rất lạnh rồi, chứ đừng nói đến Đông Man ở phía bắc xa xôi.

Nghĩ tới đây Kim Phi gật đầu nói: “Nếu nàng thực sự muốn quay về thì ngày mai ta sẽ bàn bạc với Vũ Dương, sau đó sẽ nhanh chóng sắp xếp.”

“Tiên sinh yên tâm, sau khi ta bố trí cho người dân xong thì sẽ nhanh chóng trở về Xuyên Thục!” Công chúa Lộ Khiết bảo đảm.

Kim Phi gật đầu, sau đó vẫy tay.

Công chúa Lộ Khiết lập tức chui vào lòng y giống như một con mèo nhỏ.

Sau đó hai người lại thảo luận một số chuyện liên quan đến thành mới thành Du Quan, nói chuyện đến tận nửa đêm mới ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Hạ Nhi đã tới rồi.

Trước tiên cô nhìn qua khóa cửa, xác nhận không bị phá hỏng lúc này mới yên tâm.

Băng Nhi nghe thấy tiếng bước chân ở trong sân, bèn đi ra khỏi nhà bếp với Sương Nhi.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi, hai người vội vàng hành lễ.

“Hôm qua bọn họ không đi ra ngoài chứ?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Không có.” Băng Nhi lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Quan Hạ Nhi gật đầu, lúc này mới nhìn thấy một ít cỏ khô ở trên người Băng Nhi và Sương Nhi, rồi vỗ đầu: “Xin lỗi, quên mất hai người, hôm qua hai người ngủ ở nhà bếp à?”

“Không sao đâu phu nhân, cỏ khô trong bếp vừa mềm vừa ấm, ngủ cũng rất thoải mái.” Băng Nhi cười lắc đầu.

Kim Phi ở trong phòng bị giọng nói của mấy người này đánh thức, tùy tiện khoác áo lên người rồi đi ra mở cửa: “Quan Hạ Nhi, mở cửa ra cho ông đây, ông đây muốn đi nhà xí!”

Quan Hạ Nhi vội vàng lấy chìa khóa từ trong lòng ra mở cửa.

Kim Phi vừa đi ra, y đánh vào đầu Quan Hạ Nhi một cái: “Nàng phản rồi, dám khóa ông đây lại!”

Quan Hạ Nhi rụt cổ, từ dưới cánh tay Kim Phi chui vào trong phòng, sau đó chạy thẳng vào bên trong.

Công chúa Lộ Khiết cũng đã tỉnh dậy, đang mặc quần áo thì thấy Quan Hạ Nhi đi vào, sợ đến mức vội vàng kéo chăn lên che trước người.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi, cô ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt quở trách: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đột nhiên chạy vào đây?”

Quan Hạ Nhi theo bản năng nhìn lên giường, đáng tiếc giường đã bị che kín, thế là hỏi: “Thế nào rồi?”

Công chúa Lộ Khiết không trả lời, chỉ đỏ mặt gật đầu.



Khi Kim Phi đi nhà xí trở về, công chúa Lộ Khiết đã mặc xong quần áo, cũng không thấy Quan Hạ Nhi đâu nữa.

Kim Phi vừa nãy ra ngoài chỉ khoác một chiếc áo khoác, sau khi vào phòng mới cầm quần áo ở trong phòng lên.

Công chúa Lộ Khiết thấy vậy, vội vàng đi tới giúp y mặc quần áo.

Kim Phi vừa thắt đai lưng, vừa nói: “Hẳn là Nhuận Nương đã làm cơm xong rồi, lát nữa quay về đó ăn cơm rồi cùng ta tới ngự thư phòng, nói với Vũ Dương chuyện nàng muốn trở về.”

Dứt lời, y nhận thấy động tác của công chúa Lộ Khiết dừng lại trong giây lát, sau đó nghe thấy cô ta nói:: “Tiên sinh, ta tạm thời không quay về nữa.”

“Không phải tối qua nàng còn rất gấp gáp trở về sao, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý rồi?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.

“Ta muốn có con cùng tiên sinh trước, sau đó mới quay về…” Công chúa Lộ Khiết thấp giọng trả lời.

“Muốn có con trước sao?” Kim Phi quay người nhìn công chúa Lộ Khiết hỏi: “Hạ Nhi nói với nàng như vậy sao?”

“Không, là tự ra muốn có con.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu.

“Lời này mà nàng cũng tin sao?” Kim Phi liếc mắt nhìn công chúa Lộ Khiết: “Rốt cuộc Hạ Nhi đã nói gì với nàng?”

“Không nói gì cả, chỉ bảo ta đợi tiên sinh rồi cùng về ăn cơm thôi…”

“Không nói đúng không, ta quay về hỏi nàng ấy!”

Kim Phi dứt lời, đã định đi ra cửa.

Nhưng vừa xoay người thì bị công chúa Lộ Khiết ôm lấy từ đằng sau: “Tiên sinh đừng đi, đây là chuyện ta và tỷ tỷ đã thống nhất từ lâu!”

“Thống nhất từ lâu sao?”

“Đúng vậy.” Công chúa Lộ Khiết nói:: “Ta đã đồng ý với tỷ tỷ và bệ hạ là sau khi có con mới có thể quay về, chỉ là hôm qua quên mất…”

Kim Phi vừa nghe đã hiểu, không phải hôm qua cô ta quên mất mà là cho rằng cô ta có quan hệ xác thịt với mình, có chỗ dựa rồi nên muốn quay về càng sớm càng tốt.

Nhưng vừa rồi hẳn là Quan Hạ Nhi đã nói gì đó với cô ta, khiến cô ta lại bỏ đi cái suy nghĩ này.

Còn về phần Quan Hạ Nhi đã nói gì, có lẽ không hỏi được gì từ cô ta, thế là Kim Phi hỏi: “Nàng không trở về, vậy thì người dân của nàng phải làm sao?”

“Ta bảo Sương Nhi cầm tín vật và thư tay của ta về là được!” Công chúa Lộ Khiết trả lời.

“Nàng chắc chứ?” Kim Phi hỏi.

“Chắc!” Công chúa Lộ Khiết nghiêm túc gật đầu.

Kim Phi cúi đầu suy nghĩ chốc lát, sau đó vỗ mu bàn tay công chúa Lộ Khiết: “Vậy được, trở về ăn cơm trước đi, những chuyện khác nói sau.”

“Dạ!” Lúc này công chúa Lộ Khiết mới buông eo Kim Phi ra.

Hai người dẫn theo đội cận vệ đi tới trước nhà ăn, bốn đứa nhỏ đã ăn xong và đi học rồi, trong nhà ăn chỉ còn hai người Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.

“Đương gia, chàng ngồi xuống trước đi, ta đi lấy cơm cho chàng!”

Nhuận Nương cười với công chúa Lộ Khiết trước rồi sau đó quay người xuống nhà bếp bưng cơm lên.

Quan Hạ Nhi có phần chột dạ nhìn Kim Phi và công chúa Lộ Khiết, cúi đầu đi theo Nhuận Nương.

Cô vốn tưởng Kim Phi sẽ ngăn cô lại, hỏi cô ấy đã nói gì với công chúa Lộ Khiết, kết quả Kim Phi không hề ngăn cản cô, mà kéo ghế ngồi xuống, đến lúc ăn xong cơm, Kim Phi cũng không có vẻ gì là muốn hỏi cả.

Điều này ngược lại khiến Quan Hạ Nhi có phần bối rối.

Sau khi ăn cơm xong, Quan Hạ Nhi thực sự không nhịn nổi nữa, cô gọi Kim Phi vào nhà bếp.

“Đương gia, Lộ Khiết không nói gì với chàng sao?”

“Nói rồi.” Kim Phi gật đầu: “Cô ấy nói tạm thời không về nữa, đợi sau khi có con rồi mới trở về thảo nguyên.”

“Chàng không muốn biết tại sao sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Còn có thể tại sao chứ? Nhất định là vì nàng đã nói gì với cô ấy rồi!”

“Vậy chàng muốn biết ta đã nói gì với cô ấy không?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Lúc đầu cũng rất tò mò, nhưng bây giờ không muốn biết nữa rồi.” Kim Phi lắc đầu.

“Tại sao?”

“Bởi vì ta biết nàng sẽ không làm hại ta!” Kim Phi đáp.

Đây không phải là đang nói để làm cho Quan Hạ Nhi vui vẻ, mà là Kim Phi thực sự nghĩ như vậy.

Nếu như trên thế giới này y chỉ có thể tin tưởng một người, vậy người này chính là Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi là người thực sự là người toàn tâm toàn ý với y, tất cả mọi người đều có thể làm hại y, nhưng duy chỉ có Quan Hạ Nhị là không bao giờ!

Trên đường Kim Phi quay về đã nghĩ thông suốt điều này, vậy nên mới quyết định không hỏi.

“Đương gia, chàng thực sự nghĩ như vậy sao?” Nước mắt Quan Hạ Nhi trào ra.

“Tất nhiên rồi!” Kim Phi ôm mặt Quan Hạ Nhi, nhìn vào mắt cô nghiêm túc trả lời.

“Thật tốt khi chàng có thể nghĩ như vậy.” Quan Hạ Nhi đánh Kim Phi một cái, sau đó nói: “Thực ra không chỉ có ta có ý muốn Lộ Khiết muội muội có con rồi quay về, mà đây cũng là ý của Vũ Dương!”

“Ồ?”

“Mặc dù đương gia chàng luôn nói người Đông Man và người Đại Khang có cùng tổ tiên, nhưng dẫu sao đã đánh nhau nhiều năm như vậy, vì vậy chàng và Lộ Khiết nhất định phải có con, hơn nữa người đứng đầu thảo nguyên trong tương lai, chỉ có thể là đứa trẻ này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK