Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2111: Một câu chuyện cười

Trước đây, khi Trương Lương, Lưu Thiết, Khánh Hoài và những người khác chiếm đóng các thành trì ở Trung Nguyên, giới quý tộc ở đó đã nhận ra Kim Phi đang lập cứ điểm để chiếm đóng Trung Nguyên trong tương lai.

Nhưng vào thời điểm đó, Lưu Thiết chiếm đóng quận Tế Thuỷ nằm ở ven sông Hoàng Hà. Trong khi đó, Trương Lương và Khánh Hoài chiếm đóng quận Long Tuyền và Thư Châu cũng nằm ở ven sông Hoàng Hà. Tuy nhiên, giữa các căn cứ này cách nhau hơn ngàn dặm. Về sau, Lưu Thiết còn tìm được mỏ than ở ven sông Hoàng Hà và khai thác trên quy mô lớn. Cho nên đại đa số các quý tộc cũng không quá lo lắng, chỉ cho rằng họ đóng quân ở đó để khai thác khoáng sản mà thôi.

Tuy nhiên cũng có một số người tỏ ra lo lắng, nhưng dù lo lắng thì họ cũng không có biện pháp nào khác ngoài tự an ủi mình rằng có lẽ tiêu cục Trấn Viễn đóng quân ở đó chỉ để khai thác mỏ khoáng mà thôi.

Nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác, tiêu cục Trấn Viễn chỉ trong một đêm đã chiếm mười bảy thành trì ở Trung Nguyên. Sau khi biết tin này đám quý tộc đương nhiên vô cùng hoảng loạn.

Sau đó, tình huống mà Cửu công chúa lo lắng nhất đã xảy ra. Một số quý tộc già và có uy tín ở địa phương lần lượt đứng ra, kêu gọi quý tộc và cường hào địa chủ khắp nơi liên thủ lại, hợp sức tấn công tiêu cục Trấn Viễn.

Hàn Phong vốn đang chú ý đến tình hình Trung Nguyên, khi các quý tộc bắt đầu liên lạc với nhau, Cục tình báo nhanh chóng nhận được tin tức và cấp báo lại cho Cửu công chúa.

Cửu công chúa cũng rất coi trọng vấn đề này, lập tức sai Châu Nhi đi tới phòng thí nghiệm, gọi Kim Phi tới Ngự thư phòng.

Khi Kim Phi đến Ngự thư phòng, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đã có mặt.

Sau khi nghe được tin tức từ Cục tình báo, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc cũng tỏ ra lo lắng, nhưng vẻ mặt của Kim Phi vẫn bình thản như thường lệ.

"Tiên sinh, ngài không lo lắng sao?" Tiểu Ngọc hỏi.

“Có gì phải lo lắng?” Kim Phi cười đáp: “Bọn họ hiện tại mới bắt đầu liên lạc với nhau, ít nhất phải mất nửa tháng mới có thể tập hợp lại, sau đó lại mất thêm nửa tháng tranh giành xem ai sẽ làm đại đương gia. Sau khi quyết định ai là đại đương gia, nhanh nhất cũng phải trước Tết mới có thể huy động đủ binh lực!"

Không phải Kim Phi coi thường những quý tộc giàu có đó, nhưng bọn họ vốn là những thế lực phân tán. Cho dù bọn họ có tập trung lại với nhau đi nữa thì chắc chắn cũng có lục đục nội bộ, ai cũng muốn lên nắm quyền để chỉ huy kẻ khác. Cho người của phe khác đi làm bia đỡ đạn, người của mình thì ở phía sau nhìn long hổ đấu đá, đợi mọi việc ngã ngũ thì sẽ đi thu thập lợi ích.

Viên Thiệu kiếp trước tập hợp quân đi đánh Đổng Trác chẳng phải cũng như vậy sao?

Các chư hầu khắp nơi tụ tập lại bàn kế đánh Đổng Trác, nhưng kết quả là bọn họ đều đề phòng thậm chí tính kế hãm hại lẫn nhau. Đến cuối cùng, xung đột nội bộ nổ ra và kế hoạch chinh phạt bị hủy bỏ .

"Tiên sinh, cho dù tiến độ của bọn họ tương đối chậm, đến cuối năm mới có thể xuất quân. Nhưng nếu những quý tộc này nghiêm túc thì không biết có thể lấy ra bao nhiêu binh lực!"

Thiết Thế Hâm nói: “Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn có phi thuyền, ca nô, máy bắn đá, nỏ hạng nặng, lựu đạn, bom chớp sáng và gói thuốc nổ…”

Nói đến đây, Thiết Thế Hâm không khỏi sờ sờ mũi mình.

Ý định ban đầu của ông ta là thuyết phục Kim Phi đừng đánh giá thấp kẻ thù, nhưng tại sao giờ nghe như thể đang biểu dương lực lượng, tự khen tiêu cục Trấn Viễn có trang bị tiên tiến?

Nghĩ tới đây, Thiết Thế Hâm đổi cách nói khác: “Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn có lợi thế lớn về vũ khí, nhưng trận chiến cuối cùng vẫn phải là cận chiến. Đến lúc đó, nỏ hạng nặng, máy bắn đá và lựu đạn sẽ không sử dụng được nữa. Tiêu cục Trấn Viễn dù có giỏi đánh đấm đến đâu thì hai tay cũng khó mà địch nổi bốn tay!"

"Thiết đại nhân, ông đánh giá bọn họ quá cao!" Kim Phi cười lạnh: "Hiệu quả chiến đấu của đám người này thậm chí không bằng thổ phỉ. Thổ phỉ vào đường cùng còn dám liều mạng chiến đấu, còn đám người này chỉ cần thương vong một nửa là đội quân sẽ tan tác. Thậm chí bọn chúng còn chưa chắc đã kiên trì được đến giai đoạn cận chiến. Chúng ta chỉ cần cử phi thuyền bay vài vòng trên quân doanh của chúng và ném gói thuốc nổ xuống dưới cũng đủ để chúng giải tán rồi chứ không cần đợi đến lúc giáp lá cà!"

Thiết Thế Hâm nghe xong muốn phản bác, nhưng trong lúc nhất thời ông ta không tìm được lý do gì để phản bác, bởi vì Kim Phi đang nói sự thật.

Quý tộc bắt nạt thường dân thì không sao, nhưng trấn áp được thổ phỉ thì hơi khó, đấu với những nhân viên hộ tống đã trải qua nhiều trận chiến thì càng giống châu chấu đá xe.

Ngay cả kỵ binh tinh nhuệ của Đông Man và Đảng Hạng cũng không thể chống lại sự oanh tạc của phi thuyền và lựu đạn chứ đừng nói đến đội quân tạm thời được hình thành bởi những quý tộc và địa chủ giàu có này.

Thiết Thế Hâm cũng hiểu rằng không phải Kim Phi đang kiêu ngạo, coi thường địa chủ và quý tộc. Sự thật là trong quá trình giao chiến, điều Kim Phi vừa nói rất có thể sẽ xảy ra.

Thiết Thế Hâm còn định nói gì đó nhưng Kim Phi đã nói tiếp: “Còn nữa, ta coi trọng nhất không phải vũ khí trang bị, mà là lòng người. Thiết đại nhân nói bọn họ có rất nhiều người, nhưng bất kể bọn họ có bao nhiêu gia đinh biết đánh đấm thì số lượng đó có đông hơn người dân địa phương được không?

Đợi tới cuối năm khi bọn họ tập hợp xong quân thì cuộc chiến đánh cường hào chia lại ruộng đất đã kết thúc từ lâu. Đến lúc đó, vô số người dân bình thường sẽ trở thành chỗ dựa vững chãi và mạnh mẽ nhất của chúng ta!"

Những quý tộc có uy tín đó cũng giống như Viên Thiệu, còn đám cường hào địa chủ đó tương đương với các chư hầu. Bọn họ đến từ các thế lực khác nhau và đại diện cho những lợi ích khác nhau, họ thực sự không thể cùng nhìn về một hướng. Vì vậy cho dù họ có thực sự thành công trong việc tập hợp lại thì cái kết sẽ không khá hơn Viên Thiệu là bao.

Huống chi Kim Phi lại không phải Đổng Trác.

Khi Đổng Trác vào tới thành Lạc Dương đã đốt phá, giết chóc, cướp bóc và làm đủ mọi tội ác khiến dân chúng phẫn uất, cả triều đình và dân chúng đều mong ông ta chết sớm.

Còn tiêu cục Trấn Viễn sau khi chiếm được các thành trì thì mở kho phát lương thực cho bách tính, đánh cường hào chia lại ruộng đất, còn giúp người dân xua đuổi bọn thổ phỉ. Ngoài ra còn áp dụng chế độ tô thuế và nô dịch rất nhẹ, người dân từ đó được lợi thực sự. Bời vậy, họ ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn còn chưa kịp chứ sao có thể chống lại Kim Phi đây?

Ở thời phong kiến, khi xuất chinh tham chiến đều cần tìm ra lý do. Nhưng lý do duy nhất mà địa chủ và quý tộc có thể nghĩ ra lúc này là do Cửu công chúa là phụ nữ mà dám đứng ra xưng đế, vi phạm quy luật từ cổ chí kim.

Nhưng đối với thường dân mà nói, cả đời cũng sẽ không gặp được hoàng đế, ai trở thành hoàng đế cũng không thực sự quan trọng, được sống cuộc sống tốt đẹp mới là quan trọng nhất.

Kim Phi có hai công cụ tuyên truyền mạnh mẽ là nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa. Y tự tin rằng trước khi các địa chủ và quý tộc tự tổ chức được một đội quân thì mình đã có thể hoàn thành quá trình giáo dục tư tưởng sơ bộ cho dân chúng tại mười bảy thành trì và thay đổi thành kiến của hầu hết mọi người đối với chính quyền Xuyên Thục.

Đó là lý do tại sao Kim Phi lại tự tin như vậy.

Sự thật một lần nữa chứng minh Kim Phi đã đúng.

Đám quý tộc giàu có hối hả liên lạc qua lại hơn nửa tháng mới miễn cưỡng tụ họp lại được với nhau, sau đó bắt đầu một cuộc thương lượng kéo dài để tranh giành quyền lợi.

Nhờ sự hòa giải của những quý tộc có uy tín, bọn họ tiếp tục cãi nhau hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đạt được một thoả thuận. Tuy nhiên, một ngày trước khi giới quý tộc các nơi dự định quay trở về để thành lập quân đội của mình, Hàn Phong đã phát hiện ra cứ điểm mà bọn họ tập trung hội họp, sau đó Trương Lương đã cử một đội bay đến tấn công cứ điểm này và một mẻ tiêu diệt những kẻ có quyền lực đến tham dự.

Lúc mới bị bắt, mấy ông già được gọi là các quý tộc có uy tín còn vô cùng kiêu ngạo, nói rằng mình là trưởng bối gì đó của Cửu công chúa, yêu cầu được gặp Kim Phi và Cửu công chúa. Nhưng sau khi bị các nhân viên hộ tống đánh cho một trận thì cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Kế hoạch mà giới quý tộc tranh cãi nửa tháng mới chốt được lập tức vỡ tan như bong bóng xà phòng và trở thành chuyện cười trong sử sách.
Chương 2112: Trạm thuỷ điện hoàn công

Với việc các quý tộc bị bắt, liên minh chống lại tiêu cục Trấn Viễn của các quý tộc còn chưa kịp bắt đầu thì đã thất bại. Vậy là mối nguy cơ mà Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm lo lắng đã được giải quyết một cách dễ dàng.

Cuộc chinh phạt Trung Nguyên của Trương Lương tiến triển thuận lợi, làng Tây Hà lúc này cũng không nhàn rỗi.

Bằng nỗ lực không ngừng nghỉ của hạm đội Đông Hải, một lượng lớn hạt giống lúa nước L và hạt bông cũng được đưa về từ nước K.

Bông cũng lần đầu tiên được trồng trên quy mô lớn ở Xuyên Thục, vụ mùa đầu tiên đã bội thu.

Nhà máy dệt sợi bông đầu tiên ở Đại Khang cũng được thành lập ở phía Bắc Trường Xà Câu. Trước khi mùa đông đến, tất cả những nhân viên hộ tống đều nhận được quần áo bông dày và ấm.

Ngoài ra, tranh thủ lúc mùa đông trời ít mưa, trạm thủy điện nhỏ ở đầu phía Tây của làng đã liên tục tăng ca và hoàn công vào giữa tháng 12 âm lịch.

Kim Phi trước tiên tự mình tới đó kiểm tra, sau đó gọi cả Nguỵ Đại Đồng quay về kiểm tra lại. Sau khi xác nhận rằng con đập không có vấn đề gì, y tạm thời cho chặn kênh dẫn nước và bắt đầu tích trữ nước.

Đầu tháng hai năm Tân Nguyên thứ tư, băng tuyết dần tan, mực nước sông nơi đặt trạm thủy điện tiếp tục dâng cao, cuối cùng cũng đạt yêu cầu nên Kim Phi ra lệnh mở kênh dẫn nước.

Khi nước chảy vào đập, tua bin bắt đầu quay khiến các cụm máy phát điện bắt đầu hoạt động, những ngọn đèn bên ngoài đập lần lượt sáng lên.

"Đương gia, đèn sáng thật kìa!"

Quan Hạ Nhi ôm lấy cánh tay Kim Phi, phấn khích reo lên.

Kim Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trạm điện này tuy chỉ là trạm điện thử nghiệm nhỏ nhưng đã kiểm chứng tính khả thi của việc xây dựng các trạm thủy điện.

Bây giờ là những trạm thuỷ điện nhỏ, các trạm thuỷ điện lớn hơn chắc chắn sẽ được xây dựng trong tương lai.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, làng Tây Hà bước vào kỷ nguyên của hai phương thức sản xuất điện: thủy điện và nhiệt điện. Khi lượng mưa dồi dào thì thủy điện là nguồn phát điện chính, khi lượng mưa không đủ thì nhiệt điện là phương thức phát điện chính.

Việc cung cấp đủ điện đã thúc đẩy hơn nữa sự phát triển của ngành điện. Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, một số học trò mà y thu nhận lúc đầu cũng có thể độc lập hoàn thành rất nhiều công trình liên quan đến điện.

Vào tháng ba năm Tân Nguyên thứ tư, tàu số hiệu Thái Bình tới châu Mỹ lần thứ hai đã trở về. Lần này họ đi đến nhiều nơi hơn, thu thập nhiều hạt giống hơn và cuối cùng cũng tìm được cây canh-ki-na mà Ngụy Vô Nhai hằng mong ước.

Nhưng lần này không cần dùng khoai tây bọn họ mang về làm giống nữa, bởi một số lượng lớn khoai tây và ngô thu hoạch ở quận Tế Thuỷ năm ngoái đã được dùng làm giống cho vụ mùa tiếp theo.

Mùa hè năm đó, lúa nước L, khoai tây và ngô trồng ở bình nguyên Xuyên Thục và ven sông Hoàng Hà đều bội thu. Diện tích trồng cây bông vải cũng được mở rộng hơn nữa. Không chỉ lượng dự trữ lương thực ở Xuyên Thục tăng tới mức cao nhất trong lịch sử mà mười bảy thành trì đã chiếm được ở Trung Nguyên cũng không còn phải lo lắng về vấn đề lương thực.

Sau gần một năm tuyên truyền, người dân tại Trung Nguyên cũng đã hiểu được nguyên tắc phải cầm vũ khí lên để bảo vệ mình. Vì vậy, vô số người dân đã chủ động đăng ký gia nhập quân đội, lực lượng vũ trang dưới quyền Kim Phi cũng phát triển nhanh chóng.

Mọi người đều cho rằng Kim Phi sắp bình định Trung Nguyên, khiến giới quan chức và quý tộc của Trung Nguyên đều run lên vì sợ hãi. Tuy nhiên, vào cuối mùa hè năm Tân Nguyên thứ tư, Kim Phi bất ngờ điều động hàng vạn quân và một số lượng lớn phi thuyền tấn công vào đất Tần. Đợt tấn công này lập tức quét sạch tàn quân của Tần Vương và đám quý tộc trung thành với Tần Vương đang cố thủ tại các miền núi, hoàn toàn bình định được đất Tần.

Sau đó Thiết Ngưu từ thành Vị Châu và các nhân viên hộ tống tại đất Tần đã đồng loạt cử quân tấn công đất Tấn từ phía Nam và phía Bắc.

Vào mùa đông năm đó, hai đội quân hoàn thành nhiệm vụ và thuận lợi hợp lại với nhau tại sông Bắc Xuyên nằm ở miền Trung của đất Tấn. Vậy là đất Tấn đã hoàn toàn được bình định, tấm bản đồ phía Tây Bắc của Đại Khang đã được hoàn thiện.

Sau đó, một số lượng lớn thành viên của đội Chung Minh lại được phái đi các nơi trên đất Tấn để thực hiện chiến dịch đánh cường hào chia lại ruộng đất.

Thiết Ngưu, người đã trấn thủ thành Vị Châu gần ba năm, cuối cùng đã trở lại làng Tây Hà và gặp Kim Phi trong Ngự thư phòng.

"Thiết Ngưu, mấy năm nay ngươi đã vất vả rồi!"

Kim Phi bước tới và ôm lấy Thiết Ngưu.

Thành Vị Châu xung quanh là quân thù bao vậy. Phía Bắc là Đảng Hạng luôn lăm le xâm lược, phía Nam là Tấn Vương đầy dã tâm. Thành Vị Châu nằm ở giữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng bởi hai con hổ đói này. Vậy mà Thiết Ngưu đã lãnh đạo đội hộ tống trấn thủ ở đó gần ba năm.

Trong ba năm qua, Thiết Ngưu không để Đảng Hạng lấn xuống phía Nam một bước, điều này cũng khiến Tấn Vương vô cùng ngạc nhiên.

"Ta chỉ có việc trấn thủ trong thành, không có gì vất vả!" Thiết Ngưu lắc đầu.

Kim Phi nghe vậy không khỏi bật cười: “Đã đến lúc ngươi phải đi học phụ đạo rồi. Nếu là Thiết Tử huynh và các huynh đệ khác, bọn họ nhất định sẽ nói làm vậy đều là vì bách tính. Đó không phải là công lao của bản thân mà là của tất cả các huynh đệ hộ tống đã cùng ngươi kiên trì thủ thành!"

“Không cần”, Thiết Ngưu thành thật bật cười: “Ta tin Bệ hạ, ta cũng tin tiên sinh. Dù ta có nói ra hay không, ngài chắc chắn cũng sẽ không đối xử tệ với huynh đệ ta!”

Quả thực đúng như những gì Thiết Ngưu nói, dù anh ta có nói ra hay không, Kim Phi cũng sẽ không đối xử tệ với Thiết Ngưu và đội hộ tống đã cực khổ trấn thủ phương Bắc ba năm.

Thiết Ngưu vẫn thẳng thắn và cương trực như xưa, điều này khiến Kim Phi cảm thấy vô cùng đáng quý.

"Yên tâm, mọi người trấn thủ phương Bắc là công trạng lớn, lần này việc bình định đất Tấn cũng làm rất tốt, ta sẽ không đối xử tệ với các huynh đệ đâu!" Kim Phi vỗ mạnh vào Thiết Ngưu.

“Ừm”, Thiết Ngưu gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tên Trần Vĩnh Trạch đó quá xảo quyệt, không biết ông ta trốn ở đâu, ta đã tìm rất nhiều nơi nhưng không tìm thấy!”

"Đất Tấn rộng lớn, khắp nơi đều là núi, sao có thể dễ dàng tìm được người muốn trốn như vậy?" Kim Phi nói: "Chuyện của Trần Vĩnh Trạch, ta sẽ giao cho Cục tình báo. Những việc phía sau ngươi không cần phải lo lắng nữa'.

"Được!"

Cục tình báo quả thực chuyên nghiệp hơn trong việc tìm kiếm và truy đuổi. Thiết Ngưu đồng ý, sau đó nói: "Nhân tiện, thưa tiên sinh, ta còn có chuyện muốn nói với ngài".

"Có chuyện gì vậy?"

"Khi bọn ta còn ở Phương Sơn đã gặp một đội quân mà trước đó chưa từng gặp. Bọn chúng cũng có phi thuyền, lựu đạn và nỏ hạng nặng..."

“Bọn chúng cũng có phi thuyền ư?” Kim Phi cau mày hỏi: “Phi thuyền của bọn chúng cũng có động cơ hơi nước à?”

Phi thuyền tồn tại là nhờ có động cơ hơi nước, động cơ này có thể điều khiển phi thuyền di chuyển một cách tự chủ.

Nếu không có động cơ hơi nước thì sẽ không còn là phi thuyền mà chỉ tương tự như một khinh khí cầu.

“Phi thuyền của bọn chúng cũng có thể di chuyển trên không trung, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều so với của chúng ta, hơn nữa bọn ta cũng mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ hơi nước”, Thiết Ngưu đáp: “Nhưng khi bọn chúng bị phi thuyền của chúng ta bắn hạ, tất cả binh lính đều tự ném lựu đạn vào trong khiến chiếc phi thuyền phát nổ. Các mảnh sau khi phát nổ đã rơi xuống sông Hoàng Hà, bọn ta chỉ tìm được vài bộ phận nhỏ và không có cách nào để xác nhận liệu trên phi thuyền của chúng có động cơ hơi nước hay không".

Nghe vậy, Kim Phi càng cau mày chặt hơn, Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn lại.

Lựu đạn và nỏ hạng nặng từ lâu đã là trang bị tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn. Với số lượng nhân viên hộ tống nhiều như vậy, thương vong là khó tránh khỏi, nỏ hạng nặng và lựu đạn cũng nhiều lần bị thất lạc.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi người của Tấn Vương có được lựu đạn và nỏ hạng nặng, nhưng một chiếc phi thuyền lại là chuyện khác.

Chưa hề có chiếc phi thuyền nào bị thất lạc. Ngay cả khi Hải Đông Thanh xuất hiện, các thành viên phi hành đoàn trước khi nhảy dù đều thả lựu đạn vào trong phi thuyền để nổ tung, tránh để lộ công nghệ và kỹ thuật làm động cơ hơi nước vào tay quân địch. Vậy thì, Tấn Vương lấy đâu ra động cơ hơi nước này?
Chương 2113: Xác nhận

Sự xuất hiện của máy hơi nước là một trong những biểu tượng quan trọng cho sự tiến bộ của nhân loại trong nền văn minh công nghiệp, mang đến ảnh hưởng vô cùng sâu sắc và được ứng dụng vô cùng rộng rãi.

Trước khi có phi thuyền và ca nô, các sắc lệnh do triều đình ban hành sẽ phải mất rất lâu mới được truyền bá, nhưng có phi thuyền và ca cô, mệnh lệnh của Cửu Công Chúa có thể được truyền đến tất cả các huyện thành trong lãnh thổ trong vòng một ngày, và trong hai ngày có thể truyền đạt đến hơn chín mươi phần trăm các hương trấn khác.

Không chỉ là lệnh nhà nước, mà cả nhật báo Kim Xuyên cũng như vậy.

Có thể nói, nếu không có máy hơi nước thì không có tình hình hiện tại ở Xuyên Thục, vì vậy Cửu Công Chúa rất coi trọng máy hơi nước, việc phong tỏa công nghệ liên quan cũng vô cùng nghiêm ngặt, tất cả đều nằm trong danh sách của Cục Tình Báo.

Tất cả những nhân viên hộ tống trên phi thuyền và ca nô cũng đều đã từng nhận được tử lệnh, nếu gặp phải kẻ địch không thể chống cự được thì phải bỏ phi thuyền và ca nô, trước khi rời đi, nhất định phải dùng lựu đạn cho nổ máy hơi nước.

Cho đến bây giờ, ngoại trừ khi phi thuyền bị rơi khi Hải Đông Thanh vừa mới xuất hiện lúc trước, trong các tình huống khác chưa bao giờ có tình huống nhân viên hộ tống buộc phải bỏ phi thuyền và ca nô.

Ở giữa có một số quyền quý có ý định đánh ca nô, ví dụ mai phục ca nô đưa thư báo, nhưng những nhân viên hộ tống đều rất thận trọng, các quyền quý vẫn chưa bao giờ thành công.

Trong tính huống này, kẻ thù lấy đâu ra phi thuyền chứ?

Kim Phi đang suy nghĩ vấn đề này.

Đột niên, trong đầu Kim Phi nhớ đến một chuyện cũ, hướng ra cửa hét lớn: "Thiết Chùy, vào đây!"

Thiết Chùy vẫn đang trực ban ở cửa, nghe thấy Kim Phi gọi anh ta, vội vàng chạy vào: "Tiên sinh!"

"Đi hỏi xem Lão Ưng có ở trong làng không!"

"Có lẽ là không." Thiết Chùy lắc đầu nói: "Tối hôm trước ta và anh ta cùng ăn cơm, anh ta nói Lương ca phái anh ta đi đến Trung Nguyên làm nhiệm vụ, sáng sớm hôm sau đã đi rồi."

"Vậy ngươi đi tìm Tiểu Ngọc, bảo cô ấy mang báo cáo trận chiến lần đầu tiên mà đám người Lão Ưng gặp Hải Đông Thanh đưa đến cho ta."

"Vâng!" Thiết Chùy đồng ý và xoay người rời đi.

Nghe thấy Kim Phi bảo Thiết Chùy đi tìm báo cáo trận chiến lần đó, Cửu Công Chúa lập tức hiểu được ý đồ của Kim Phi: "Phu quân, chàng nghi ngờ lần đó công nghệ máy hơi nước bị rò rỉ sao?"

"Ngoài lúc đó ra, ta không nghĩ ra được khả năng nào khác!"

Kim Phi nói: "Đó là lần đầu tiên phi thuyền gặp phải Hải Đông Thanh, ta nhớ trong báo cáo trận chiến Lão Ưng nói, bọn họ không có chút chuẩn bị nào, bị đánh không kịp trở tay, lúc đó có mấy chiếc phi thuyền không kịp cho nổ máy hơi nước.

Cấu tạo của máy hơi nước không phức tạp lắm, nếu Trần Vĩnh Trạch lấy được mẫu, tiến hành vừa so sánh vừa bắt chước sẽ không hề có, giống như là cách lúc trước họ bắt chước máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng vậy!"

"Nhưng phi thuyền không chỉ có máy hơi nước, còn cần có một quả bóng bay làm bằng vải chống cháy nữa mới được!"

"Phùng tiên sinh và bộ lạc Gada năm đó, cũng như bộ lạc Thương Ưng bây giờ, đều biết cách chế tạo vải chống cháy, Trần Vĩnh Trạch muốn lấy được có lẽ là không khó." Kim Phi cười gượng lắc đầu.

Sau khi Ngụy Lão Tam đào tẩu, đầu tiên là truyền lại phương pháp chế tạo vải chống cháy cho Phùng tiên sinh, vì muốn lên chức, Phùng tiên sinh đã hiến tặng phương pháp này cho Gada, sau khi Gada bị Kim Phi giết chết, Ngụy Lão Tam lại rơi vào tay bộ lạc Thương Ưng, phương pháp chế tạo vải chống cháy bây giờ không đến một nghìn người biết, thì cũng có tám trăm người biết.

Hơn nữa, nhiều người như vậy phân tán rải rác thuộc các tổ chức khác nhau, ví dụ như những công nhân của bộ lạc Gada lúc đó, có không ít người đã trốn thoát từ tay bộ lạc Thương Ưng, phân tán khắp nơi ở Thổ Phiên, có một số thậm chí còn chạy trốn đến nơi khác, dùng thủ đoạn của Tấn Vương tìm thấy vài người không phải là chuyện khó gì.

"Trần Vĩnh Trạch chết tiệt đó!" Cửu Công Chúa nghiến răng nghiến lợi: "Bây giờ ta sẽ ra lệnh cho Cục Tình Báo, bảo bọn họ điều động nhân lực đến đất Tấn, toàn lực truy bắt Trần Vĩnh Trạch, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải bắt được ông ta!"

"Bây giờ Cục Tình Báo đang làm việc ở Trung Nguyên, điều động bọn họ đi, nếu như Trung Nguyên xảy ra chuyện thì mất nhiều hơn được!" Kim Phi lắc đầu nói: "Đất Tấn nhiều núi như vậy, Trần Vĩnh Trạch muốn trốn thì cho dù Cục Tình Báo có phái toàn bộ đến đất Tấn để tìm ông ta cũng rất khó!"

"Không tìm được cũng phải tìm!" Cửu Công Chúa lo lắng nói: "Nếu Trần Vĩnh Trạch để lộ ra công nghệ máy hơi nước và bóng bay thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"

"Cũng không có nghiêm trọng như vậy." Kim Phi tự tin nói: "Dù sao Trần Vĩnh Trạch cũng chỉ là bắt chước thôi, cho dù có thể làm ra được phi thuyền, cũng không thể tiên tiến hơn của chúng ta được, dám nhe răng với chúng ta chính là tìm đường chết! Yên tâm đi, có ta ở đây, Trần Vĩnh Trạch không thể làm gì được đâu!"

Có lẽ bị sự tự tin của Kim Phi lây nhiễm, cuối cùng Cửu Công Chúa cũng yên tâm hơn, nhẹ nhàng gật đầu nói: "May mắn có phu quân!"

Kim Phi cũng không chỉ an ủi Cửu Công Chúa mà thực sự không quan tâm đến.

Đối với Kim Phi mà nói, máy hơi nước quá lạc hậu, cồng kềnh tốn nhiều năng lượng và hiệu suất tổng thể của nó kém xa so với động cơ đốt trong.

Nhưng phát triển công nghiệp cần có một quá trình, mặc dù Kim Phi đã quen thuộc với nguyên lý và cấu tạo của động cơ đốt trong, nhưng động cơ đốt trong lại yêu cầu kỹ thuật rất cao đối với thép và máy móc công cụ, đồng thời yêu cầu công nghiệp phát triển đến mức độ nhất định mới có thể sản xuất ra được.

Máy hơi nước chính là sản phẩm quá độ của Kim Phi trước khi làm ra được động cơ đốt trong.

Sau khi xưởng điện thành lập, ngành công nghiệp làng Tây Hà bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, khoảng cách đến động cơ đốt trong đã không còn xa nữa, Kim Phi đã vẽ xong bản vẽ động cơ đốt trong và bắt đầu chế tạo động cơ đốt trong từ năm ngoái rồi.

Đối với nhóm người Cửu Công Chúa, phi thuyền đã rất nhanh rồi, đặc biệt là ở vùng núi, phi thuyền có thể bỏ qua địa hình, rất nhiều đỉnh núi phải cưỡi ngựa cả ngày trời có có thể đi qua được, phi thuyền chỉ cần thời gian uống một tách trà là đã bay qua được.

Nhưng đối với Kim Phi, thể tích của phi thuyền quá cồng kềnh, tốc độ cũng quá chậm, y đã bắt đầu thiết kế cánh máy bay tam giác động lực và các máy bay chạy bằng năng lượng khác.

Cho dù không có lần xuất hiện này của Tấn Vương, Kim Phi cũng sẽ nhanh chóng đào thải máy hơi nước.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Thiết Chùy dẫn theo Tiểu Ngọc đi vào, trong tay Tiểu Ngọc còn ôm một túi đựng văn kiện.

"Bệ hạ, tiên sinh, đây là văn kiện các ngài cần!"

Tiểu Ngọc lấy từng văn kiện trong túi tài liệu ra, đặt chúng lên bàn.

Khi đám người Lão Ưng bị Hải Đông Thanh tập kích, toàn phi thuyền của đội hộ tống phi thuyền đều bị bắn hạ, sau đó một mình Lão Ưng nhờ nhảy dù mới may mắn sống sót, sau đó anh ta bị Tấn Vương truy nã, trên đường chạy trốn đã gặp được Thấm nhi, hai người mới cùng trở về Xuyên Thục, trên đường trở về lại gặp được Quan Hạ Nhi.

Sau khi trở về, Lão Ưng bổ sung vào báo cáo trận chiến, Tiểu Ngọc cũng nhiều lần tìm Thấm Nhi tìm hiểu tình hình, đội Chung Minh cũng phải nhiều tinh nhuệ đi điều tra chuyện này.

Lần này Tiểu Ngọc không chỉ mang báo cáo trận chiến của Lão Ưng đến, mà còn mang theo cả bản ghi chép cuộc thẩm vấn Thấm Nhi và kết quả điều tra sau đó của đội Chung Minh đến.

Trong lòng Kim Phi và Cửu Công Chúa đã có suy đoán, bây giờ khi đọc lại văn kiện, cơ bản đã có thể xác nhận rồi.

Sau khi Tiểu Ngọc mang theo văn kiện rời đi, Cửu Công Chúa có hơi tức giận xoa xoa lông mày: "Trần Vĩnh Trạch chết tiệt, lúc trước nếu thẳng tay giết chết ông ta, thì bây giờ đã không phiền phức như vậy!"
Chương 2114: Đường sắt

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, còn có ta mà!"

Kim Phi lại an ủi Cửu công chúa một lúc, đến khi Cửu công chúa bắt đầu phê duyệt tấu chương tiếp thì Kim Phi mới rời đi.

Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Kim Phi chui ngay vào phòng thí nghiệm.

Mặc dù tin đất Tấn xuất hiện phi thuyền cũng không khiến Kim Phi hoảng loạn, nhưng vẫn khiến y cảm thấy hơi lo lắng, chỉ khi thực sự tạo ra động cơ đốt trong và phương tiện bay tiên tiến hơn, Kim Phi mới thực sự yên tâm.

Khoảng thời gian tiếp theo, Kim Phi lại bắt đầu bật chế độ tăng ca một cách điên cuồng, cho đến khi Mãn Thương đến tìm y.

"Tiên sinh, đúng như ngài yêu cầu, đầu xe gắn máy hơi nước đã được gắn xong, xin ngài dành thời gian đến xem thử."

Lần trước, lúc đi thành Du Quan, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng xây đường sắt để vận chuyển than đá, sau khi trở lại đã giao nhiệm vụ này cho Mãn Thương.

Bận bịu làm việc lâu như vậy, cuối cùng Mãn Thương cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Hôm nay anh ta tới tìm Kim Phi, chính là để báo cáo chuyện xe gắn máy hơi nước.

" Được, ta biết rồi!" Kim Phi buông bút chì xuống rồi duỗi người.

Bận bịu trong phòng thí nghiệm lâu như vậy, y cũng nên đi ra ngoài một chút.

Ngẩng đầu nhìn Mãn Thương, Kim Phi không khỏi cau mày.

Trải qua mấy năm rèn luyện, thiếu niên xấu hổ nhút nhát trước kia nay đã trở nên trưởng thành và vững vàng, cũng có thể một mình đảm đương một phía rồi.

Chỉ là lúc này Mãn Thương lại trông khá mệt mỏi, mặc dù đầu tóc và quần áo của anh ta đều rất chỉnh tề, nhưng trong ánh mắt lộ ra sự mệt mỏi không thể che giấu.

Một trạch nam lâu năm như Kim Phi nhìn sơ qua là biết, đây là do thức đêm tăng ca trong suốt một thời gian dài.

Vốn định chờ chút nữa mới đi cùng Mãn Thương đến xưởng thép nhìn thử đầu xe, nhưng nhìn thấy Mãn Thương như vậy, Kim Phi đột nhiên thay đổi chủ ý, tiến lên vỗ vai Mãn Thương: "Khoảng thời gian này bận rộn lắm đúng không? Bây giờ xong việc rồi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Ngày mai hẵng đi nhìn đầu xe!"

Khoảng thời gian này quả thực Mãn Thương bộn bề công việc, nghe thấy Kim Phi bảo ngày mai mới đi, anh ta gật đầu nói: "Được, vậy sáng sớm ngày mai ta tới nơi này chờ tiên sinh!"

"Không cần, ta cũng lâu rồi không nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai không biết ngủ đến lúc nào." Kim Phi xua tay nói: "Ngươi không cần tới nơi này, ở nhà ngủ cho ngon giấc, ngày mai chúng ta ăn cơm trưa xong rồi đi."

"Vâng, " Mãn Thương cảm động gật đầu.

Mặc dù anh ta không lanh lợi lắm, nhưng rèn luyện lâu như vậy, anh ta vẫn có thể hiểu được lời giải thích vừa rồi của Kim Phi chính là kiếm cớ để anh ta yên tâm ngủ nướng.

Sau khi tiễn Mãn Thương trở về, Kim Phi cũng không tiếp tục làm việc, mà cũng rời khỏi phòng thí nghiệm, trở về ăn một bữa cơm tối với người nhà.

Ngày hôm sau,sau khi ăn xong cơm trưa, Kim Phi và nhóm Mãn Thương đi tới xưởng thép, tiến vào một phân xưởng an ninh nghiêm ngặt.

Trên mặt đất của phân xưởng trải hai đường ray dài, cuối đường ray là một đầu xe lửa gắn máy hơi nước.

"Các ngươi trải hết đường ray ra chưa?" Kim Phi cười hỏi.

"Để thí nghiệm xe gắn máy hơi nước nên mới trải một đoạn, chỉ dài hơn một trăm trượng." Mãn Thương trả lời: "Thanh giằng đường sắt và đường ray đều ở trong kho, nếu như tiên sinh cảm thấy quá ngắn, ta sẽ nhanh chóng cho người trải thêm một đoạn."

Nếu chuẩn bị chế tạo xe lửa chạy bằng hơi nước, đương nhiên cần trải đường ray.

Đường ray và thanh giằng đường sắt dễ chế tạo hơn, đã sớm làm xong một đống lớn để trong kho hàng, chỉ cần xây xong nền đường, lúc nào cũng có thể chuyển đến công trường.

"Hơn một trăm trượng cũng miễn cưỡng đủ dùng để thí nghiệm, tạm thời không cần phải trải nữa." Kim Phi hỏi: "Nền đường bên phía Hắc Thủy Câu tiến triển thế nào rồi?"

Mặc dù ở quận Tế Thủy và thành Du Quan cũng phát hiện quặng than mới, nhưng phải chở than đá từ những địa phương đó về thì quá lãng phí sức lực, thế nên than đá mà khu đất Xuyên Thục sử dụng và than đá ở những điểm tiếp tế nhiên liệu dọc theo bờ Trường Giang, đều là do quặng than ở Hắc Thủy Câu cung cấp.

Quặng than ở Hắc Thủy Câu nằm giữa làng Tây Hà và bến tàu, sau khi than đá được khai thác ra, đều được đưa đến bến tàu bằng xe ngựa, sau đó lại được đem lên thuyền đưa đến những địa phương khác.

Quặng than ở Hắc Thủy Câu cần xe lửa hơn thành Du Quan, hơn nữa quặng than của thành Du Quan ở bên ngoài thành, có thể bị lính trinh sát Đông Man phá hoại, thế nên Kim Phi quyết định trước tiên phải xây đoạn đường ray từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu Kim Xuyên, coi như là một lần thử nghiệm.

Trong lúc bảo Mãn Thương và Vạn Hạc Minh chế tạo đầu xe gắn máy hơi nước và đường ray, y cũng bảo ông Tam dẫn đội thi công đi sửa sang lại nền đường, chuẩn bị để sau này trải thanh giằng đường sắt và đường ray.

Nhưng Kim Phi gần đây luôn bộn bề công việc, không quá để ý đến tiến độ thi công của nền đường.

"Mấy ngày trước ông Tam vận chuyển đồ tới trong xưởng rồi trò chuyện với ta một buổi, nói rằng nền đường sắp sửa đến bến tàu rồi, sẽ không làm chậm trễ đường sắt của chúng ta." Mãn Thương trả lời.

"Vậy thì tốt, " Kim Phi gật đầu rồi đi tới đầu xe lửa.

Đầu xe lửa này chính là do y thiết kế, mặc dù là lần đầu tiên làm ra, nhưng Kim Phi hết sức quen thuộc.

Kiểm tra cẩn thận hết một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, Kim Phi ra lệnh đốt lửa.

Khi nước trong nồi đun sôi lên, những làn khói trắng toát ra từ đầu xe lửa, sau đó Kim Phi đích thân vặn khóa khởi động.

Xình xịch, xình xịch, xình xịch…

Với những tiếng nổ có tiết tấu, đầu xe lửa từ từ chuyển động, lúc còn cách điểm cuối mấy chục thước, Kim Phi lại thử vặn khóa phanh.

Ầm!

Theo sau một tiếng va chạm, chiếc xe lửa mới vừa chạy lại từ từ ngừng lại.

"Tiên sinh, tốc độ của chiếc xe lửa này cũng quá chậm rồi? Đừng nói là so với cưỡi ngựa, e là còn không nhanh bằng người chạy bộ." Vạn Hạc Minh vô cùng bất mãn với tốc độ của xe lửa.

"Lúc mới vừa khởi động thì khá chậm, chờ tới khi chạy thì sẽ nhanh." Kim Phi nói: "Hơn nữa ta thiết kế chiếc xe lửa này vốn để vận chuyển than đá, không phải để theo đuổi tốc độ, sau này sẽ có chiếc nhanh hơn!"

Trong đầu Kim Phi không khỏi nhớ lại tốc độ của tàu cao tốc ở đời trước có thể đạt tới ba bốn trăm cây số một giờ, và tàu đệm từ theo lý thuyết có tốc độ hơn một nghìn cây số một giờ.

Nhưng chuyện gì cũng phải làm từng bước, bây giờ xe lửa chạy bằng máy hơi nước chỉ vừa mới được tạo ra, còn cách tàu cao tốc và tàu đệm từ xa lắm.

Kiểm tra xong đầu xe lửa, Kim Phi lại đến kho hàng kiểm tra thanh giằng đường sắt và đường ray, cuối cùng còn dẫn người đi một chuyến đến Hắc Thủy Câu, kiểm tra lại nền đường.

Đúng như Mãn Thương nói, nền đường đến bến tàu đã được sửa xong.

Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, đường ray đầu tiên của Đại Khang đã bắt đầu trải thanh giằng đường sắt và đường ray vào ba ngày sau đó.

Kim Phi và Cửu công chúa đã dựa vào công cuộc ra công cứu giúp để tích lũy lòng dân, nhưng hai năm nay kinh tế phát triển rồi, không cần ra mặt sửa sang cầu đường để cứu giúp bách tính nữa, phần lớn dự án của công cuộc ra công cứu giúp sau khi làm xong thì lần lượt đình công.

Nếu muốn giàu có, trước tiên phải xây đường, Kim Xuyên là quê quán của Kim Phi, cũng là huyện giàu có nhất của cả Xuyên Thục, mấy năm này không chỉ sửa lại con đường chính trước kia mà còn xây thêm rất nhiều con đường mới.

Người dân ở gần Hắc Thủy Câu thấy ông Tam dẫn đội thi công sửa sang lại nền đường, người dân địa phương còn tưởng sắp xây một con đường mới.

Nhưng thứ khiến người khác khó hiểu là, cách đó không xa vốn đã có một con đường chính rồi, sao bây giờ lại xây thêm một con nữa?

Nhưng không ai để ý nhiều, ngược lại còn có không ít người dân cảm thấy vui, sau này lúc bước ra đường sẽ dễ dàng hơn rồi.

Nhưng một ngày nọ, bọn họ đột nhiên thấy xe ngựa chở tới rất nhiều thanh gỗ và cục sắt, sau đó trải chúng ra đường.
Chương 2115: Phiền phức

“Bọn họ đang làm gì thế? Vì sao phải trải gỗ và sắt lên trên đường?”

“Không biết, đường đã được xây hẳn hoi rồi, trải mấy cái này lên, làm sao xe ngựa đi được?”

“Gỗ tốt như này, miếng sắt to thế kia, vậy mà lại lấy ra trải đường, rõ là lãng phí!”

“Đúng thế, một miếng sắt to như vậy có thể làm được bao nhiêu cái búa đây!”

“Đừng nói bậy, bây giờ nhà ngươi thiếu búa để dùng à? Cái này chắc là tác phẩm của Kim tiên sinh rồi, Kim tiên sinh làm như vậy, nhất định là có kế hoạch của mình!”

“Sao lại liên quan tới Kim tiên sinh rồi?”

“Ngươi không nhìn thấy ông cụ kia à? Ông ấy là ông Tam thuộc đại đội thứ hai của đội xây dựng Kim Xuyên, lúc trước chúng ta còn làm công tạm thời dưới tay ông ấy mà, ngươi quên rồi à? Bình thường đại đội thứ nhất thứ hai của đội xây dựng Kim Xuyên chỉ nhận công trình mà Kim tiên sinh và bệ hạ tự mình chỉ định thôi!”

“Các ngươi nói xem Kim tiên sinh muốn làm gì?”

“Nếu ta biết, thì đã không ở đây rồi!”



Người dân ven đường nghị luận sôi nổi, cũng cực kì tò mò vì sao đám người ông Tam lại muốn sửa một con đường như vậy.

Suy cho cùng đây cũng là con đường sắt đầu tiên của Đại Khang, không chỉ người dân quan tâm, Kim Phi cũng vô cùng chú ý.

Ngày trải đầu tiên, Kim Phi cố ý tới nơi để chỉ đạo kĩ thuật, sau đó nán lại thêm hai ngày, xác định đường sắt mà công nhân trải đã hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn của mình, lúc này y mới quay về.

Cho dù ở đời trước, trải đường sắt cũng là công trình lớn, Kim Phi còn có rất nhiều chuyện phải , không thể canh ở đây mãi được.

Theo kế hoạch của Kim Phi, cho dù nền đường đã được thu dọn hẳn hoi từ trước, nhưng muốn trải hết cả đường sắt, nhanh nhất cũng phải ba tháng, kết quả chỉ sau nửa tháng, ông Tam tới báo cáo, nói đã xây đường sắt xong rồi, mời Kim Phi đến nghiệm thu.

“Sao mà nhanh thế?” Kim Phi ngơ ngác, hơi lo cho chất lượng của đường sắt.

Ông Tam sẽ không vì đuổi kịp tiến độ, mà hạ thấp chất lượng công trình chứ?

“Không phải là lão Lưu xây hồ chứa xong không còn việc gì, qua giúp đỡ hay sao, mọi người tăng ca thêm, cho nên mới hoàn thành sớm như vậy.” Ông Tam nói: “Kim ca nhi ngài yên tâm, mặc dù hoàn thành sớm, nhưng chúng ta không dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đâu, tất cả đều tiến hành theo tiêu chuẩn thi công mà ngài viết, đốc công do bệ hạ sắp xếp có thể chứng minh, cũng hoan nghênh Kim ca nhi đi nghiệm thu!”

Sau khi Cửu công chúa nghe Kim Phi giải thích về tàu hỏa xong, cũng cực kì coi trọng chuyện này, bảo Tả Chi Uyên thuyên chuyển mấy nhân viên từ bộ Công sang, chuyện phụ trách giám sát hiện trường.

“Thì ra trưởng làng đi giúp à, trách nào xong sớm như vậy.” Kim Phi bừng tỉnh gật đầu.

Đội thi công mà ông Tam dẫn dắt là đội xây dựng Kim Xuyên hai, đội thi công do lão trưởng làng chỉ đạo là đội một, nhân số đông hơn đội hai một chút, thiết bị cũng nhiều hơn, đội một và đội hai cùng thi công, tất nhiên tốc độ sẽ nâng cao rất nhiều.

Mắt thấy sắp tới cửa ải cuối năm rồi, mặc dù ông Tam không nói, nhưng Kim Phi biết, đội thi công tăng ca làm thêm giờ, e là cũng muốn hoàn thành công trình về nhà ăn tết.

Nghĩ tới đây, Kim Phi gật đầu với ông Tam: “Mai ta sẽ đi nghiệm thu, nếu nghiệm thu hợp lệ, các huynh đệ có thể nghỉ rồi.”

“Được,” Ông Tam cười gật đầu: “Vậy ta về trước, tự kiểm tra lại lần nữa!”

Tiễn ông Tam về, Kim Phi đi tìm Mãn Thương: “Đưa đầu tàu hỏa tới Hắc Thủy Câu chưa?”

“Đưa tới rồi, tòa tàu cũng đưa tới rồi,” Mãn Thương nói: “Bây giờ chỉ chờ lên đường thôi!”

“Được,” Kim Phi lại dặn Mãn Thương đi chuẩn bị trước các dụng cụ cần dùng khi nghiệm thu.

Sáng hôm sau, Kim Phi dẫn Mãn Thương và Tả Chi Uyên tới Hắc Thủy Câu, tiến hành nghiệm thu đường sắt, gần đây Quan Hạ Nhi rảnh rỗi không có việc gì, cũng gọi cả Nhuận Nương đi góp vui.

Ông Tam và lão trưởng làng đã sớm đợi ở cổng, phía sau bọn họ, là một con đường sắt thẳng tắp, kéo dài tới tận cuối tầm mắt.

“Đây chính là đường sắt à!”

Quan Hạ Nhi mới thấy đường sắt lần đầu, đi qua tò mò nhìn đường sắt dưới chân: “Thảo nào gọi là đường sắt, thì ra là thật sự dùng sắt để trải thành một con đường!”

“Đương gia, con đường này dài bao nhiêu?” Nhuận Nương cũng tò mò hỉ.

“Từ đây tới tận bến tàu Kim Xuyên.” Kim Phi đáp.

“Dài như vậy à?” Nhuận Nương che miệng hô: “Thế phải dùng bao nhiêu sắt?”

“Rất nhiều,” Giọng điệu của Kim Phi cũng hơi đau lòng.

Kĩ thuật luyện kim và khai thác quặng lúc trước của Đại Khang quá lạc hậu, mặc dù bây giờ có tiến bộ phần nào, nhưng sắt thép vẫn không đủ dùng, để xây dựng con đường sắt này, rất nhiều hạng mục cần dùng sắt đều bị hoãn lại.

Có điều Kim Phi không hối hận.

“Muốn giàu, phải xây đường trước, mọi sự đầu tư hôm nay, đều vì để tạo ra giá trị lớn hơn trong tương lai!” Kim Phi nói: “Đợi tàu hỏa hoạt động, các ngươi sẽ biết dùng số sắt này là rất đáng!”

“Nhất định là vậy,” Quan Hạ Nhi cảm thấy đề tài hồi nãy của Nhuận Nương hơi mất hứng, phụ hoạ với Kim Phi một câu, sau đó chủ động chuyển chủ đề, chỉ vào đường sắt trên đất hỏi: “Ông Tam, nhiều sắt và gỗ như vậy, đều do mọi người trải từng thanh lên à?”

“Đương nhiên rồi,” Ông Tam gật đầu: “Đều do chúng ta cầm từng thanh trải lên đấy!”

“Trời lạnh như vậy, các người chỉ cần nửa tháng đã dùng gỗ và sắt trải ra một con đường dài như vậy, đúng là quá lợi hại!” Quan Hạ Nhi giơ ngón tay cái khen ngợi.

“Đúng là rất lợi hại!” Kim Phi gật đầu theo.

Con cháu Viêm Hoàng xưa nay cần cù, đời trước đã có danh hiệu kẻ cuồng cơ sở hạ tầng, từng tạo ra kỉ lục một ngàn người trải tám mươi tám cây số đường sắt trong nửa tiếng đồng hồ.

So với bọn họ, đội thi công do ông Tam và lão trường làng dẫn dắt có hơn ngàn người, còn thu dọn xong nền đường từ trước, dùng một tháng mới trải xong số đường sắt này, đã cực kì chậm rồi.

Nhưng đội thi công đời trước có nhiều loại thiết bị công trình giúp đỡ, công nhân cũng sở hữu kinh nghiệm phong phú, đám người lão trưởng làng mới xây đường sắt lần đầu, cần phải tìm tòi, tà vẹt và đường ray cũng cần người khiêng tới từng chút một, nửa tháng đã là rất nhanh rồi.

Hai ngày tiếp theo, Kim Phi dẫn Mãn Thương và Tả Chi Uyên đi tiến hành nghiệm thu đường sắt rất nghiêm ngặt.

Ông Tam và lão trưởng làng thật sự không ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu, cũng không qua loa, tất cả đoạn đường bị kiểm tra ngẫu nhiên đều đáp ứng chất lượng xây dựng mà Kim Phi yêu cầu.

“Ông Tam, trưởng làng, mọi người có thể nghỉ về nhà ăn tết rồi!”

“Chúng ta đi rồi có người tới trộm sắt thì làm sao?” Lão trưởng làng nói: “Nếu không thì để đội hai về trước, đội một chúng ta ở lại đây trông coi!”

Với Đại Khang bây giờ, sắt thép vẫn là tài nguyên cực kì quý giá, trong thời gian thi công, có mấy lần từng xuất hiện chuyện người dân xung quanh trộm đường ray.

Lão trưởng làng không còn cách nào, chỉ có thể rút các công nhân thành lập đội tuần tra, ngày đêm tuần tra trên đường sắt không ngừng, thấy người trộm đường ray, đánh đến chết ngay, không đánh chết thì đưa về quê nhà của kẻ ăn cắp để đi diễu phố, cuối cùng bị đưa tới đại lao của quan phủ.

Dưới sự trấn áp của đội tuần tra, chuyện trộm cắp đường ray mới giảm bớt phần nào.

Lỡ như đội tuần tra giải tán, nếu người nhớ thương đường ray lại tới trộm cắp thì phiền phức lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK