Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1661: Ngứa nghề

Mặc dù Lý Địch không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng với tư cách là một con ngoại giao, việc thích ứng với tình huống như này là kỹ năng cơ bản.

Vì thế Lý Địch giả vờ không quan tâm nói: “Đương nhiên thứ chúng ta sản xuất là những thứ vũ khí lợi hại, làn khói nhỏ này chẳng là gì cả, có lúc quốc sư đại nhân tự mình khai đàn làm phép, khói bay ra còn dày hơn cả mây trên trời.”

Phi công đứng bên cạnh nghe Lý Địch nói như vậy, không khỏi âm thầm bĩu môi.

Lý đại nhân cũng quá giỏi bịa chuyện rồi, quốc sư đại nhân mở đàn làm lễ khi nào chứ?

Nhưng người Cao Nguyên rất mê tín, tên ngốc sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ lại tin vào điều đó, mặt đầy thán phục hỏi: “Đây là cách mà quốc sư đại nhân của các ngươi trộm xe của các thiên thần trên trời và thần lôi sao?”

“Lần cuối cùng ta nói cho các ngươi biết, quốc sư đại nhân của chúng ta chính là thiên thần hạ phàm, chiếc xe và thần lôi vốn là của ngài ấy, nếu ngươi còn dám nói quốc sư đại nhân trộm xe ngồi và thần lôi, ông đây sẽ ném ngươi xuống dưới!”

Lý Địch sầm mặt cảnh cáo nói.

Trong quan hệ ngoại giao giữa hai nước, kiêng kỵ nhất chính là vênh váo hung hăng, nếu sứ giả bị mắng như vậy mà có tí cốt khí, e rằng đã chẳng thèm để ý.

Nhưng đáng tiếc bây giờ bộ lạc Hắc Hổ muốn cầu cạnh Lý Địch, nên bị mắng như vậy cũng chỉ nở nụ cười cho qua.

Đúng lúc này, Lý Địch nhìn thấy bốn chiếc phi thuyền đang bay về phía sân bay.

Sân bay vốn là nơi cất cánh và hạ cánh của khinh khí cầu, nhưng lúc đó lý Địch không để ý nhiều.

Kết quả là sau khi bốn chiếc phi thuyền cất cánh chưa đầy mười phút, lại có bốn chiếc phi thuyền khác cất cánh theo.

Không đến nửa giờ sau, trên bầu trời của làng Tây Hà xuất hiện mười bảy chiếc phi thuyền, che kín cả bầu trời.

Phi thuyền lớn đến mức, dù là khoảng cách xa như vậy, nhưng vẫn đánh mạnh vào thị giác như cũ.

“Trời ạ, những thứ kia đều là phi thuyền sao?”

Hai mắt Nathan mở to, giống như đang hỏi Lý Địch, cũng giống như tự mình lẩm bẩm.

Trong mắt bộ lạc Hắc Hổ, khinh khí cầu có thể đưa người lên đến trời, đã là công cụ bay vô cùng lợi lại.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy phi thuyền ở Tây Xuyên, ông ta đã bị tiếng nổ ầm ầm của máy hơi nước dọa sợ không dám đứng lên.

Cuối cùng bị Lý Địch cưỡng ép kéo lên, Nathan kinh ngạc nửa ngày cũng chưa kịp tỉnh táo, giống như đang trong một giấc mơ vậy.

Đặc biệt là khi phi thuyền tiến vào mây, ông ta đưa tay chạm vào mây trắng, Nathan kích động đến mức quỳ xuống dập đầu nhiều lần, cầu xin thần linh tha thứ cho việc ông ta đã xâm nhập vào chỗ ở của họ.

Ông ta nghĩ, nếu Đại Khang có một hoặc hai chiếc công cụ bay, thì đã quá tuyệt vời, nhưng giờ ông ta đã nhìn thấy hơn chục chiếc cùng một lúc.

Thật ra đừng nói Nathan, đến cả Lý Địch cũng bị dọa sợ.

Khi cậu bé làm ký giả cho tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, đã từng đến sân bay để phỏng vấn, nên biết sân bay chỉ có tất cả là sau bãi đậu.

Về mặt lý thuyết, nếu sân bay hoạt động hết công suất, cũng chỉ có thể chống đỡ sáu chiếc phi thuyền cất và hạ cánh cùng lúc.

Vậy mà, bây giờ trong thời gian ngắn như vậy, có tận mười bảy chiếc phi thuyền bay lên, đây hẳn là sức chứa cất cánh tối đa của sân bay.

Ý nghĩ đầu tiên của Lý Địch là làng đã bị tấn công, hoặc là ở nơi khác có tình huống quân sự khẩn cấp, đội phi thuyền đang gấp rút tăng viện.

Tuy nhiên nhìn vào tình trạng bây giờ của đội phi thuyền, đôi khi xếp thành chữ người, đôi khi lại xếp thành chữ khác trên không trung, trông không có vẻ là đang gặp tình huống khẩn cấp cả.

Hơn nữa bình thường đội bay, đều là một chiếc phi thuyền mang theo mấy chiếc khinh khí cầu, nếu bị chim ưng công kích hoặc những thứ tương tự khác, thì khinh khí cầu sẽ che chắn cho phi thuyền.

Bây giờ chỉ thấy mỗi phi thuyền, không thấy khinh khí cầu đâu cả, điều này cực kỳ không bình thường.

Quay đầu nhìn những cột khói bất thường từ các công xưởng ngoài làng, Lý Địch thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tiên sinh biết ta dẫn sứ giả Cao Nguyên đến, nên cố tình phô trương võ lực ư?”

Cậu bé đang suy nghĩ, đột nhiên thấy phi thuyền đang xếp thành hàng nhanh chóng bay lên không trung.

Khi lên đến độ cao nhất định, Lý Địch đột nhiên thấy có một chấm đen nhỏ nhảy xuống từ phi thuyền.

Nhìn điểm đen quơ tay quơ chân miễn cưỡng có thể đoán ra được, đây là con người.

Lúc này ống nhòm vẫn đang trong tay Nathan, ông ta điều chỉnh tiêu cự để nhìn điểm đen cho rõ, sau đó bị dọa sợ thiếu chút nữa đã ném ống nhòm ra ngoài.

Ông ta lắp ba lắp bắp hỏi: “Lý… Lý đại nhân… Đó là con… Người sao? Hắn… hắn phạm tội gì… Mà phải chịu hình phạt tàn khốc như vậy?”

Vừa rồi Lý Địch nói ném ông ta xuống, nhưng ông ta không thèm để ý, bây giờ tận mắt nhìn thấy có người từ trên phi thuyền rơi xuống, Nathan bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Hóa ra Lý đại nhân không phải cố ý hù dọa, Đại Khang thật sự sẽ ném người từ trên trời xuống!

Từ nơi cao như vậy ngã xuống, không phải thịt nát xương tan ư?

Hình phạt tàn khốc này, còn khủng khiếp hơn chém trăm mảnh!

Ngay khi Lý Địch chuẩn bị nói chuyện, lập tức thấy trên bầu trời xuất hiện một đoàn bóng đen, sau đó bóng đen đột nhiên lớn hơn.

Bóng người đang rơi xuống nhanh chóng dừng lại, tốc độ lập tức giảm xuống.

Lý Địch ngay lập tức hiểu ra, suy đoán vừa nãy của cậu bé là chính xác.

Đúng là Kim Phi đang phô trương võ lực!

Vì vậy, Lý Địch hắng giọng, làm ra vẻ thờ ơ, xua tay nói: “Đừng ngạc nhiên như vậy, đây chẳng qua là lính nhảy dù của chúng ta đang luyện tập mà thôi!”

“Lính nhảy dù?” Nathan tò mò hỏi: “Lính nhảy dù là như nào?”

“Lính nhảy dù chính là binh lính cõng dù nhảy từ trên cao xuống!”

“Nhảy dù xuống? Nhảy dù?” Nathan càng tò mò hơn.

Mấy từ mà Lý Địch nói, một chữ ông ta cũng chưa từng được nghe.

“Xin hỏi Lý đại nhân, như thế nào là nhảy dù? Làm sao để nhảy dù?”

“Cái này…”

Lý Địch nghiêng đầu nhìn nhân viên hộ tống: “Nhị ca, ta nhớ ngươi đã từng được huấn luyện qua lớp lính nhảy dù, ngươi giải thích cho ông ta nghe đi?”

“Được.” Nhân viên hộ tống đi đến giỏ treo bên cạnh, lấy ra một cái túi đeo lưng ở bên trong: “Đây chính là cái dù, cõng nó trên lưng khi nhảy xuống sẽ không bị té chết!”

Dù trên phi thuyền cũng giống như túi cứu sinh trên ca-nô vậy, đây là trang bị tiêu chuẩn trên mỗi chiếc phi thuyền.

Ngộ nhỡ nếu gặp phải nguy hiểm, thì còn dùng để chạy thoát thân.

Nathan đưa tay sờ thử túi đeo lưng, hiếu kỳ hỏi: “Cũng cái vật nhỏ này sẽ không bị té chết ư? Sao nó có thể làm được chứ?”

“Cái này…”

Nhân viên hộ tống gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích sao cho Nathan hiểu.

Nhìn xuống dưới, phát hiện lúc này vẫn còn cách làng khá xa, quay đầu nhìn Lý Địch: “Lý đại nhân, không thì để ta biểu diễn cho ông ta xem thử?”

Là lính nhảy dù, khi thấy đồng đội cũ đang nhảy dù cách đó không xa, anh ta cũng hơi ngứa nghề.

“Độ cao như này có được không?” Lý Địch hỏi.

Cậu bé đã từng phỏng vấn lính nhảy dù, nên biết khi nhảy dù cần phải đạt tới một độ cao nhất định, nếu như độ cao không đủ, nếu nhảy xuống dưới không kịp bung dù, vậy thì sẽ thật sự té chết.

Nhân viên hộ tống nhìn xuống, gật đầu nói: “Ta sẽ mở dù lúc nhảy xuống, vừa kịp, càng có thể nhìn rõ hơn!”

Lúc này Lý Địch mới gật đầu, nhắc nhở: “Nhị ca cẩn thận!”

“Yên tâm đi.” Nhân viên hộ tống gật đầu, đeo dù trên lưng rồi nhảy xuống.
Chương 1662: Nước mắt của thiên thần

“Anh ta cứ thế mà nhảy xuống sao?”

Nathan sợ hết hồn, vội chạy đến lan can nhìn xuống.

Chiếc phi thuyền này cách làng Tây Hà không xa lắm nên bay tương đối thấp, nhân viên hộ tống chỉ nhảy xuống chưa được mấy giây đã bung dù ra.

Khi Nathan vừa chạy tới, đúng lúc dù vừa được bung ra.

Nhìn từ xa, chiếc dù đó có vẻ không lớn lắm nhưng thực tế, diện tích chiếc dù này không hề nhỏ.

Chỉ nghe ‘Phạch’ một tiếng, một tấm vải lớn bung ra trước mặt Nathan, khiến ông ta sợ đến mức phải lùi lại một bước.

Thấy vẻ mặt đám người Lý Địch vẫn bình thường, Nathan lập tức nhận ra mình đã mất bình tĩnh.

Ông ta ho nhẹ để giấu đi vẻ lúng túng của mình, sau đó quay lại cạnh lan can, làm theo dáng vẻ của Lý Địch nhìn xuống dưới.

Lúc này nhân viên hộ tống đã đã rơi xuống hơn mấy chục mét, dù nhảy đã không còn to như trước nữa.

“Thì ra cái này gọi là dù!”

Nathan nhìn chiếc dù từ từ rơi xuống đất, bị sốc nặng, sau đó ông ta quay qua nhìn Lý Địch: “Lý đại nhân, các ngươi có thể bán cho bọn ta vài chiếc dù này với khinh khí cầu không?”

“Tại sao lại muốn mua cái này?” Lý Địch hỏi.

Trước khi Nathan đến Xuyên Thục, ông ta đã muốn mua vài chiếc khinh khí cầu để đối phó với bộ lạc Thương Ưng.

Nhưng sau khi đến Xuyên Thục, ông ta đã nhìn thấy phi thuyền, ca-nô, cung nỏ hạng nặng và lựu đạn.

Vừa nhìn thấy đã muốn mua luôn.

“Sẽ thật tuyệt nếu bọn ta mua được khinh khí cầu với dù!” Nathan giải thích: “Đại vương của bọn ta chắc chắn sẽ rất thích cái này!”

Lý Địch liếc Nathan, không tin lời ông ta nói.

Cậu bé đã đi qua bộ lạc Hắc Hổ nên biết rõ tình hình của bộ lạc Hắc Hổ.

Thật ra lãnh thổ của bộ lạc Hắc Hổ rất lớn, nhưng lại không có nhiều người, trước kia còn từng bị bộ lạc của Gada bóc lột, đã không còn nhiều tiền của.

Thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ và Nathan không phải là loại người ham mê cuộc sống xa hoa, muốn duy trì sự sống cho người dân cũng không thành vấn đề, tại sao bọn họ có thể mua một chiếc dù chỉ vì họ cảm thấy thích thú được?

Nhưng Lý Địch cũng không vạch trần Nathan mà chỉ lấy lệ nói: “Thật xin lỗi, dù ta có muốn bán một chiếc dù bay cũng phải hỏi ý kiến của quốc sư đại nhân.”

“Biết, ta biết mà!” Nathan gật đầu, sau đó ông ta lại nhìn chằm chằm xuống dù bay, mãi đến khi nhân viên hộ tống rơi xuống đất mới ngẩng đầu lên.

Lúc này, phi thuyền không cách làng Tây Hà quá xa nên có thể nhìn thấy rõ tình hình trong làng bằng mắt thường.

Nathan nhìn con đường trắng quanh co quanh làng như con mãng xà, ngạc nhiên hỏi: “Con đường lớn đó là đường xi măng sao?”

“Đúng vậy.” Lý Địch gật đầu.

Trước kia, Tây Xuyên là trung tâm của Xuyên Thục nên Kim Phi vẫn rất coi trọng nó, càng thường xuyên dùng khinh khí cầu và phi thuyền đi đến hai nơi này hơn, y cũng đã xây một sân bay ở Tây Xuyên.

Mặc dù sân bây ở Tây Xuyên không lớn bằng sân bay ở làng Tây Hà, nhưng toàn bộ mặt đất trong sân bay đều được đổ xi măng.

Lúc Nathan lần đầu tiên nhìn thấy sàn bê tông và nhà làm bằng xi măng ở Tây Xuyên, ông ta và công chúa Lộ Khiết đã cho rằng đó là nhà đá, cũng xuýt xoa hỏi rằng tại sao người dân Đại Khang lại có thể tìm được tảng đá nguyên vẹn lớn đến thế giống công chúa Lộ Khiết.

Sau đó mới biết chúng được làm từ một loại nguyên liệu đặt biệt.

Mặc dù không phải đá, nhưng lại cứng chắc y hệt đá.

Theo như Nathan, loại vật liệu này nhất định sẽ rất quý giá, ông ta cảm thấy việc dùng vật liệu này làm sân bay Tây Xuyên là lãng phí tiền của, nhưng không ngờ rằng làng Tây Hà này lại dùng nó lót đường.

Quá lãng phí!

Lý Địch nhìn vẻ mặt của Nathan, thầm thấy vui mừng.

Vừa rồi, cậu bé đã nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Nathan lúc còn dưới đất, nhất định ông ta đã nghĩ rằng làng Tây Hà chỉ là một làng nhỏ khuất sâu trong núi, nói không chừng ông ta chỉ trốn vào đây để tránh sự truy đuổi của kẻ thù.

Bởi vì hiện tại, bộ lạc Hắc Hổ bị bộ lạc Thương Ưng đánh chạy tan tác ẩn nấp khắp nơi.

Lúc này sau khi thấy được đội hình phi thuyền, dù bay và đường bê tông, quan điểm của Nathan đã thay đổi.

Nghĩ đến đây, Lý Địch càng kính phục Kim Phi hơn.

Thì ra tiên sinh không chỉ đánh giặc giỏi, mà còn biết nắm bắt chính xác lòng người nữa. Tiên sinh còn đoán được Nathan đang nghĩ gì, còn cử người đi trước làm cho xưởng bốc khói dữ dội, cử một đội hình phi thuyền huấn luyện nhảy dù.

Làm nhiều điều thế này chỉ vì muốn sứ giả Cao Nguyên sợ hãi.

Thật ra đây là đề nghị của Cửu công chúa, không liên quan lắm đến Kim Phi.

Nhưng Lý Địch không biết đều này nên đã dồn hết công lao lên người Kim Phi.

Nghĩ đến đây, Lý Địch cảm thấy không thể lãng phí những gì Kim Phi đã vắt óc suy nghĩ, cậu bé vỗ cánh tay của Nathan, sau đó chỉ vào xưởng xi măng ở Trường Xà Câu: “Thấy cái lán màu xám tro đó không?”

“Thấy.” Nathan gật đầu.

“Đó là xưởng xi măng. Tất cả xi măng được làm ra từ cái lán đó.”

Lý Địch giải thích một chút, sau đó hỏi: “Ngươi biết cái lán đó có thể sản xuất được bao nhiêu xi măng một ngày không?”

“Không biết.” Nathan lắc đầu: “Có thể sản xuất được bao nhiêu vậy?”

Thật ra Lý Địch cũng không biết sản lượng hằng ngày của xưởng xi măng là bao nhiêu, nhưng việc này cũng không cản được cậu bé khoác lác.

“Lượng xi măng mỗi ngày xưởng xi măng làm ra có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ, cho một ngàn con ngựa chiến kéo cũng không hết!”

Lý Địch bình tĩnh trả lời.

“Thật lợi hại!” Nathan thán phục.

Không biết ông ta tin thật hay đang hùa theo Lý Địch khoác lác nữa.

Sau đó Nathan chỉ vào phân xưởng bên cạnh xưởng xi măng hỏi: “Mấy cái lán đó làm gì vậy?”

Xưởng xi măng nằm ở Trường Xà Câu, nơi đây có thể xem là khu công nghiệp của làng Tây Hà.

Không chỉ có xưởng xi măng mà còn có hơn chục phân xưởng lớn nhỏ khác.

Vừa rồi, Lý Địch nói đến xưởng xi măng chỉ để thu hút sự chú ý của Nathan.

Hiện tại cậu bé đã đạt được mục đích rồi!

Vì thế, Lý Địch ho khan một tiếng, làm ra dáng vẻ thờ ơ nói: “Không có gì, đó chỉ là vài xưởng luyện than, xưởng rèn sắt, xưởng mộc gì gì đó. Đúng rồi, ngươi có nhớ Thủy Ngọc ta đã đưa cho ngươi không? Nó được làm ra ở đây!”

“Thủy Ngọc được làm ra ở đây sao?” Nathan vừa nghe đã cảm thấy rất kinh ngạc!

Lần Lý Địch mới đến bộ lạc Hắc Hổ, cậu bé đã từng đưa cho thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ một hạt Thủy Ngọc to bằng trứng chim bồ câu.

Hiện tại hạt Thủy Ngọc không phải là vật hiếm ở Xuyên Thục, nhưng người Cao Nguyên lại chưa từng nhìn thấy chúng.

Lúc ấy thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ cũng choáng váng giống như các nhà quyền quý ở kinh thành lần đầu tiên nhìn thấy Thủy Ngọc vậy.

Ông ta chưa từng nhìn thấy viên Thủy Ngọc nào tinh khiết và trong suốt như thế này, lúc ấy ông ta còn khen những hạt Thủy Ngọc này là nước mắt của thiên thần.

Việc Lý Địch nhận được sự được sự đối xử tốt nhất lúc ở bộ lạc Hắc Hổ liên quan rất nhiều đến việc này.

Sau đó, trên đường trở về, Lý Địch đã đưa thêm cho Nathan một hạt Thủy Ngọc.

Mặc dù viên Thủy Ngọc chỉ to bằng hạt đậu phộng nhưng nó vẫn khiến cho Nathan ngạc nhiên không thôi, lúc nào cũng cầm trong tay và ôm nó trước ngực để ngủ.

Hiện tại ông ta mới biết, những viên Thủy Ngọc quý giá thế này lại được làm ra trong các phương xưởng trước mặt.
Chương 1663: Cơ mật

Mặc dù châu Thủy Ngọc trông rất đẹp nhưng Nathan biết rằng châu Thủy Ngọc không thể giúp bộ lạc Hắc Hổ thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện nay.

Nói một cách tương đối, ông ta quan tâm đến khinh khí cầu hơn.

Cảm thấy tâm tình lúc này của Lý Địch rất tốt, ông ta ngập ngừng hỏi: “Lý đại nhân, khinh khí cầu được sản xuất ở nhà xưởng nào thế?”

Kết quả Lý Địch lắc đầu đáp: "Đây là bí mật, không thể nói ra!"

Trên thực tế, nhà xưởng sản xuất khinh khí cầu không phải là chuyện bí mật, Lý Địch nói như vậy, không phải chỉ vì cậu bé muốn tăng giá trị của khinh khí cầu mà còn vì không muốn trả lời vấn đề này.

Mặc dù đến muộn nhưng cậu bé cũng đã nghe nói chuyện của Ngụy Lão Tam.

Vì kẻ phản bội như Ngụy Lão Tam, làng Tây Hà đã từng bị thiệt hại nghiêm trọng, còn suýt chút nữa bị đánh bại bởi đội hình khinh khí cầu do Phùng tiên sinh chỉ huy.

Thời điểm đó, hầu hết các ngôi nhà tranh trong làng đều bị thiêu rụi.

Bây giờ nếu nhìn kỹ từ khinh khí cầu thì vẫn có thể nhìn thấy vết cháy trên mái một số ngôi nhà gạch trong làng.

Những dấu vết này là do trận chiến khi đó gây ra.

Vì thế, thôn dân làng Tây Hà rất ít khi nhắc đến Ngụy Lão Tam, cũng không bàn luận đến nhà xưởng khinh khí cầu.

Lý Địch cũng bị ảnh hưởng.

Nathan thấy Lý Địch không muốn nói về khinh khí cầu, bèn đổi chủ đề và hỏi: “Vậy có thể nói về cung nỏ hạng nặng không? Nó được sản xuất ở nhà xưởng nào vậy?"

Sau khi bộ lạc Hắc Hổ chứng kiến trận chiến khinh khí cầu giữa nhân viên hộ tống và bộ lạc Thương Ưng trên cao nguyên, cảm thấy hứng thú nhất là với khinh khí cầu, thứ hai là cung nỏ hạng nặng.

Bởi vì trong trận chiến đó, thậm chí khinh khí cầu của bộ lạc Thương Ưng còn không thể chạm tới khinh khí cầu của nhân viên hộ tống và còn bị một chiếc cung nỏ hạng nặng bắn hạ cách đó vài trăm mét.

Thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Dù sao Nathan cũng là sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ, vừa rồi đã từ chối ông ta một lần, từ chối thêm lần thứ hai thì có phần không tốt lắm.

Vì thế, Lý Địch chỉ vào xưởng gỗ rồi nói: “À, cung nỏ hạng nặng được sản xuất tại nhà xưởng đó!”

Mặc dù cấu trúc chính của cung nỏ hạng nặng được làm bằng gỗ nhưng các bộ phận cốt lõi thực sự đều là kim loại, được chế tạo trong xưởng luyện gang.

Nhưng Lý Địch không muốn nói với Nathan.

“Một ngày có thể sản xuất bao nhiêu cung nỏ hạng nặng?” Nathan lại hỏi.

Bất cứ thời điểm nào cũng đều là đồ hiếm mới có giá trị, nếu nói nhiều quá, một khi Kim Phi đồng giao dịch cung nỏ hạng nặng với bộ lạc Hắc Hổ thì sẽ khó chào giá.

Dựa vào sự hiểu biết của Lý Địch đối với Kim Phi, rất có thể y sẽ đồng ý giao dịch cung nỏ hạng nặng.

Vì vậy Lý Địch trả lời: "Quy trình chế tạo cung nỏ hạng nặng cực kỳ phức tạp, sản xuất cũng rất tốn thời gian. Toàn bộ xưởng gỗ có hơn 300 công nhân, họ có thể làm được hai chiếc cung nỏ hạng nặng trong một ngày!"

Nathan nghe vậy, sắc mặt không khỏi xụ xuống.

Ông ta có thể cảm nhận được Lý Địch không nói thật, nhưng Nathan cảm thấy, nếu Lý Địch đã nói như vậy thì ước tính sản lượng thực tế của cung nỏ hạng nặng cũng không cao lắm.

Sau này nếu muốn mua một chiếc cung nỏ hạng nặng, e rằng sẽ phải đổ rất nhiều máu.

Nathan âm thầm ghi nhớ vị trí xưởng gỗ để chuẩn bị nếu có cơ hội sẽ đi tham quan quá trình sản xuất cung nỏ hạng nặng.

Sau đó, Nathan hỏi về một số nhà xưởng khác, Lý Địch cũng giới thiệu ngắn gọn một chút.

Trong phần giới thiệu, Lý Địch không tránh khỏi phóng đại một số sự thật, khiến Nathan nghe xong thì sửng sốt trong giây lát.

Sau khi giới thiệu một số nhà xưởng ở Trường Xà Câu thì khinh khí cầu cũng hạ cánh.

Các quan viên do Thiết Thế Hâm cử đến vội vàng đến chào hỏi Lý Địch và nói: "Lý đại nhân vất vả rồi, hạ quan Mã Vạn Lâm theo lệnh của Thiết đại nhân đến nghênh đón tiên sinh!”

Lý Địch hỏi: “Thiết đại nhân có gì phân phó sao?”

Thật ra, trước khi Mã Văn Lâm đến Thiết Thế Hâm cũng không nói gì, chỉ yêu cầu ông ta đại diện viện Khu Mật đến chào đón Lý Địch.

Trước khi Mã Vạn Lâm đến Xuyên Thục đã từng làm huyện lệnh ở Giang Nam, tuy bị cách chức vì không muốn hối lộ cấp trên nhưng ông ta cũng đã từng được rèn luyện trong giới quan trường nên sau một lúc bối rối, ông ta đã hiểu ý tứ từ lời nói của Lý Địch.

Vì vậy, ông ta làm theo lời của Lý Địch nói: "Thiết đại nhân nói Lý đại nhân đã trở về, mời Lý đại nhân đi một chuyến đến viện Khu Mật để giao nhận một số công văn.”

"Được, ta biết rồi!" Lý Địch hài lòng gật đầu, sau đó chỉ vào Nathan nói: "Đây là Nathan, sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ, hãy sắp xếp một nơi để ở, không được chậm trễ!"

“Vâng!” Mã Vạn Lâm vội vàng gật đầu.

Lý Địch lại nhìn về phía Nathan: “Ta phải đến viện Khu Mật giao nhận một số công văn, ngươi và Mã đại nhân về quán trọ nghỉ ngơi đi, có được không?”

“Vậy khi nào ta mới có thể gặp quốc sư đại nhân?” Nathan hỏi.

“Quốc sư đại nhân bận rộn nhiều việc, bình thường ta cũng không dễ gặp được, làm sao có thể tìm với biết khi nào ngài ấy có thời gian?”

Lý Địch nói: “Nhưng sau khi ta đến viện Khu Mật giao nhận công văn, viện Khu Mật chắc chắn sẽ báo cáo cho quốc sư đại nhân, sau khi quốc sư đại nhân bớt chút thời gian thì có lẽ chừng mấy ngày nữa sẽ gặp các ngươi!”

Nói xong, cậu bé cùng đoàn tùy tùng rời đi mà không đợi câu trả lời của Nathan.

Nathan rất muốn đi cùng Lý Địch, nhưng nhìn thấy cậu bé đã đi xa nên chỉ có thể dẫn theo đoàn tùy tùng đi theo Mã Vạn Lâm về quán trọ.

Khi đến phòng trực ở sân bay, Lý Địch lập tức cho người lấy ngựa chạy nhanh về phía làng.

Còn cách nhà Kim Phi hơn mười mét, Lý Địch nhìn thấy Kim Phi cùng Cửu công chúa đang đợi ở cửa.

Lý Địch hanh chóng thắt dây cương, nhảy xuống ngựa và bước nhanh về phía Kim Phi.

Khi còn cách Kim Phi vài mét, cậu bé quỳ xuống một chân và nói: " Hồng Lư Tự Thiếu Khanh - Lý Địch kính chào bệ hạ, kính chào tiên sinh!”

"Mau đứng lên! Mau đứng lên!" Kim Phi tiến lên hai bước, kéo Lý Địch đứng dậy: "Không phải ta đã nói Đại Khang không có nghi lễ quỳ gối rồi sao? Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ trừ lương của ngươi!”

“Bệ hạ và tiên sinh đích thân thân chờ ở cửa, Địch Địch rất cảm kích!" Lý Địch Địch xúc động nói.

"Ngươi liều mạng đến cao nguyên đàm phán, là đại công thần của Đại Khang chúng ta. Nếu không phải Vũ Dương nói sứ giả cao nguyên đến, ta đến sân bay không thích hợp thì nhất định ta sẽ đến sân bay đón ngươi!”

Kim Phi kéo vai Lý Địch để cậu bé đối mặt với y: “Đến đây, để ta xem vết thương của ngươi như thế nào rồi?”

Kim Phi nhìn Lý Địch từ trên xuống dưới, lông mày không khỏi nhíu lại.

Tia cực tím trên cao nguyên rất mạnh, khuôn mặt của Lý Địch bị phơi đến mức đen vô cùng.

Hơn nữa, lúc mới lên cao nguyên chắc hẳn khá lạnh, trên mặt có mấy mảng da khác lạ, rõ ràng là bị tổn thương do giá rét.

Trên người cậu bé không có vết thương nào, khi Tiểu Ngọc báo cáo nói trên đầu cậu có băng bó nhưng hiện giờ đã không còn, có lẽ trên đường về đã bị tháo ra.

Nhưng Kim Phi lại nhìn thấy trên đầu cậu bé có một mảnh tóc dính vào nhau, chắc chắn là do máu đông lại.

Ngoài ra còn có vết xước ở phía bên trái của khuôn mặt.

Lý Địch chỉ là thiếu niên, vẫn còn là một đứa trẻ trong mắt Kim Phi, giờ đây cậu bé biến thành như vậy, Kim Phi cảm thấy hơi đau lòng cũng có chút tức giận.

“Việc này là do bộ lạc Thương Ưng làm ra sao?” Kim Phi lạnh giọng hỏi.

“Không hẳn là vậy” Lý Địch đỏ bừng mặt nói: “Là do ta vô dụng, trong lúc truy đuổi bộ lạc Thương Ưng thì bị ngã xuống, đập vào một tảng đá rồi vỡ đầu!”

“Những chỗ khác không bị thương chứ?” Kim Phi hỏi.
Chương 1664: Tàn nhẫn

“Cánh tay và chân cũng bị trầy xước một chút, nhưng không nghiêm trọng, giờ đây đã đóng vảy rồi.”

Lý Địch xua tay nói.

“Vậy cũng không được chủ quan, lát nữa đi tìm Ngụy tiên sinh, để ông ấy bắt mạch xem nội tạng có bị thương hay không!" Kim Phi dặn dò.

“Vâng, cảm tạ tiên sinh đã quan tâm!”

Hiện giờ Ngụy Vô Nhai đang tập trung vào lĩnh vực thí nghiệm, không phải ai ông ấy cũng khám cho, người bệnh bình thường căn bản không thể nhìn thấy ông ấy.

Chẳng qua nếu Kim Phi mở miệng, Ngụy Vô Nhai nhất định sẽ cho Kim Phi chút mặt mũi.

Lý Địch không từ chối lòng tốt của Kim Phi, cậu bé cảm kích hành lễ với Kim Phi rồi nói: “Tiên sinh, bệ hạ, ta vẫn nên báo cáo một chút tình hình trên cao nguyên trước đi!”

"Đi vào rồi nói." Kim Phi dẫn Lý Địch đi vào trong sân.

Lý Địch không dám sóng vai cùng Kim Phi mà rất biết điều đi phía sau một bước, đi theo Kim Phi và Cửu công chúa vào thư phòng.

"Ngồi đi." Kim Phi ra hiệu cho Lý Địch ngồi xuống.

Nếu như chỉ có Kim Phi ở đó thì có lẽ Lý Địch đã ngồi xuống, nhưng Cửu công chúa cũng có mặt, Lý Địch không dám lỗ mãng.

Cậu bé chắp tay từ chối lòng tốt của Kim Phi, sau đó cúi đầu nói: “Tiên sinh, ta muốn xin lỗi ngài trước! Ngài yêu cầu ta đến cao nguyên để điều tra tình hình trên cao nguyên, nhưng ta đã không hoàn thành nhiệm vụ.”

Kim Phi không đáp lời mà ra hiệu cho Lý Địch tiếp tục.

"Ông ta chỉ là sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ mà thôi, thực tế, trên cao nguyên có rất nhiều bộ lạc, ta chỉ biết tên của hơn hai mươi bộ lạc, theo kế hoạch của ta, ta sẽ đi thăm ít nhất mười bộ lạc, sau đó từ trong đó chọn ra một bộ lạc thích hợp nhất để hợp tác."

Lý Địch tiếp tục: "Nhưng khi chúng ta vừa mới đến cao nguyên đã bị bộ lạc Thương Ưng đuổi giết, nên vẫn chưa kịp tiếp xúc với những bộ lạc khác đã đành phải mang theo người của bộ lạc Hắc Hổ tới đây."

Trước khi đến Thổ Phiên, Kim Phi đã tìm Lý Địch để nói chuyện, nói với cậu bé rằng mục tiêu chính của việc lần này đến Thổ Phiên chính là phân tích tình hình trên cao nguyên và tìm ra một bộ lạc thích hợp để buôn bán.

Mặc dù Kim Phi chưa từng tới cao nguyên, nhưng y có thể đoán được tình huống trên cao nguyên, cũng biết rằng các bộ lạc trên cao nguyên chẳng có gì béo bở.

Vì vậy, Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm tiền từ cao nguyên thông qua buôn bán.

Cái gọi là buôn bán chỉ là cái cớ để tài trợ cho một bộ lạc nhằm kiềm chế bộ lạc Thương Ưng và ngăn cản bộ lạc Thương Ưng bình định cao nguyên.

Với sự tài trợ của Xuyên Thục, chỉ cần bộ lạc được tài trợ không quá yếu thì việc ngăn chặn bộ lạc Thương Ưng trong một hoặc hai năm sẽ không thành vấn đề.

Một hai năm sau, Kim Phi tự tin có thể phát triển lớn mạnh, cũng sẽ không sợ hãi bộ lạc Thương Ưng.

Chỉ cần trì hoãn thêm vài năm nữa, đợi đến khi Kim Phi bình định được Trung Nguyên và Giang Nam thì sẽ đi xử lý các khu vực như cao nguyên, Đảng Hạng và Đông Man.

Muốn hoàn thành kế hoạch này thì việc lựa chọn cộng tác viên là rất quan trọng.

Dù sao cao nguyên cách Xuyên Thục quá xa, nếu Kim Phi muốn tài trợ thì việc vận chuyển vật tư trong một lần sẽ không dễ dàng, nếu cộng tác viên quá yếu thì khả năng sẽ không chống đỡ nổi bộ lạc Thương Ưng.

Nhưng nếu cộng tác viên quá mạnh, với sự tài trợ của Kim Phi thì nói không chừng sẽ trở thành bộ lạc Thương Ưng thứ hai.

Không có ai thích bồi dưỡng kẻ ăn cháo đá bát và Kim Phi cũng vậy.

Y không muốn chứng kiến việc sau khi bộ lạc Thương Ưng bị tiêu diệt lại xuất hiện một bộ lạc đầy tham vọng và mạnh mẽ hơn bộ lạc Thương Ưng.

Từ phương diện này mà nói thì nhiệm vụ lần này của Lý Địch thật sự không thành công.

Chỉ có điều Kim Phi cũng biết việc đi sứ đến cao nguyên khó khăn như thế nào.

Bất kể ngoại hình hay giọng nói thì đám người Lý Địch cũng rất khác biệt với người dân địa phương trên cao nguyên, không thể lặng lẽ xâm nhập vào Thổ Phiên, khi gặp người trên cao nguyên sẽ bị phát hiện, muốn tiếp xúc được với nhiều bộ lạc cũng rất khó khăn.

Vì thế Kim Phi cũng không trách cứ Lý Địch, mà hỏi: "Tình hình của bộ lạc Hắc Hổ thế nào?"

“Trước đây, bộ lạc Hắc Hổ là bộ lạc lớn thứ ba trên cao nguyên, bây giờ sau khi bộ lạc của Gada bị bộ lạc Thương Ưng xóa sổ thì bộ lạc Hắc Hổ lớn thứ hai.” Lý Địch trả lời.

"Bộ lạc Gada bị diệt rồi ư?" Kim Phi hỏi.

Trước đây, chính y là người ra lệnh cho Thiết Ngưu đuổi giết Gada, sau khi Gada chết, y cũng không còn quan tâm nữa.

Hiện giờ lại một lần nữa nghe được tin tức về bộ lạc Gada.

“Khi xưa, vì bình định cao nguyên, Gada đã dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn, thường xuyên xảy ra thảm sát. Sau khi ông ta chết, các bộ lạc từng bị ông ta ức hiếp đã đứng dậy tấn công dưới sự kêu gọi của bộ lạc Thương Ưng.”

Lý Địch nói: “Khi Gada đến Xuyên Thục đã mang theo những đội quân tinh nhuệ nhất nhưng đã đầu hàng sau khi đối mặt với rất nhiều cuộc tấn công.”

“Đúng thật là giậu đổ bìm leo.” Kim Phi cảm khái: “Khi Gada tạo nghiệp, liệu ông ta có nghĩ đến ngày mà tộc nhân của ông ta bị bắt đi làm nô lệ như ngày hôm nay hay không?”

“Tiên sinh, tộc nhân của Gada cũng không trở thành nô lệ một cách đơn giản như vậy.” Lý Địch thở dài.

“Hử?”

“Khi đó Gada đối xử với các bộ lạc khác quá tàn nhẫn, sau khi bộ lạc của ông ta đầu hàng, những bộ lạc này đã giết chết toàn bộ nam nhân trong tộc Gada, làm trống da người, xương chân làm thành dùi trống!”

Lý Địch nói: "Về phần những nam nữ khác trong bộ lạc... mạng sống của họ còn tệ hơn cả cái chết!"

Kim Phi nghe thấy thế thì không khỏi trầm lặng.

Ngay cả Cửu công chúa cũng nhíu mày lại

Cao nguyên vẫn đang trong thời đại nô lệ, kẻ bại trận và bị bắt sẽ trở thành nô lệ của kẻ chiến thắng.

Đây là phong tục đã có từ hàng ngàn năm nay và người dân trên cao nguyên cũng đã quen.

Nhưng đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nghe nói tới việc đối xử với nô lệ như vậy.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải dựng tóc gáy.

Thật ra ở đời trước Kim Phi đã được nghe về tập tục xấu này trên cao nguyên nhưng đây là chuyện trước khi dựng nước, hơn nữa chỉ là ví dụ.

Xử lý nhiều nam nhân của một dòng họ như vậy thì cũng là lần đầu tiên Kim Phi được nghe thấy.

Trước kia Lý Địch luôn cảm thấy người Đảng Hạng đối xử với nô lệ vô cùng tàn nhẫn, rất nhiều lần cậu bé nghĩ rằng sau này khi Kim Phi chiếm lĩnh Đảng Hạng, cậu bé nhất định sẽ đến phủ Tể tướng tính sổ với những kẻ quý tộc Đảng Hạng đã ngược đãi cậu bé và muội muội.

Nhưng so với tộc nhân của Gada thì đột nhiên Lý Địch không còn hận người Đảng Hạng nhiều như trước nữa.

“Đây là lý do vì sao ta nhất định phải bình định cao nguyên!” Kim Phi cảm khái nói.

Thật ra nếu xét từ lý trí mà nói thì cao nguyên nghèo nàn, lạc hậu, bình định xong cao nguyên Đại Khang vẫn phải cung cấp kinh phí và hỗ trợ, đó chỉ đơn giản là một hỗ trợ miễn phí.

Cho nên đã nhiều lần Thiết Thế Hâm bày tỏ sự khó hiểu của bản thân với Kim Phi và đề nghị rằng chỉ nên phòng thủ Thổ Phiên chứ không cần phải bình định.

Nhưng những đề nghị của Thiết Thế Hâm đều bị Kim Phi và Cửu công chúa bác bỏ.

Bởi vì bị ảnh hưởng bởi đời trước, từ tận đáy lòng Kim Phi vẫn cho rằng cao nguyên vẫn là một thành viên của con cháu Viêm Hoàng.

Y không cho phép lãnh thổ của Đại Khang nhỏ hơn so với tổ quốc ở đời trước.

Về điểm này, y trùng hợp với Cửu công chúa.

Cửu công chúa chúa xuất thân từ hoàng thất, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải mở rộng bờ cõi, cô ấy chỉ mong sao lãnh thổ Đại Khang càng rộng lớn càng tốt.

Đặc biệt là sau khi Kim Phi phổ biến khái niệm về trái đất, Cửu công chúa chỉ mong sao toàn bộ trái đất đều là của Đại Khang.

Vì vậy, Cửu Công chúa hoàn toàn ủng hộ quyết định của Kim Phi khi sáp nhập Đảng Hạng, Đông Man và cao nguyên vào lãnh thổ của mình.
Chương 1665: Thơm

"Thắng làm vua thua làm giặc, lúc trước Gada ở Xuyên Thục cũng đã đưa ra quyết định tàn nhẫn là tàn sát toàn bộ người dân trong thành, nên bây giờ người dân của họ bị biến thành trống da người âu cũng là báo ứng!”

Cửu công chúa không hề có chút đồng cảm nào đối với mà bộ lạc Gada gặp phải, trái lại còn cảm thấy đây là báo ứng của đối phương.

Thời đại này chính là như vậy, Kim Phi cũng không muốn thảo luận chuyện nhân đạo với Cửu công chúa bèn quay đầu nhìn Lý Địch: “Ngươi đã gặp thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ chưa?”

"Thưa đã gặp mấy lần, cũng có mấy lần giao lưu sâu sắc." Lý Địch trả lời.

"Vậy ngươi cảm thấy người này thế nào?" Kim Phi hỏi.

Ở thời đại bộ lạc nô lệ, sự phục tùng của nô lệ là vô cùng cực, nói khó nghe một chút thì không khác gì gia súc, cho dù có bị chủ nhân kề dao vào cổ cũng không dám phản kháng.

Trong bối cảnh đó, lời nói của các thủ lĩnh bộ lạc còn hơn cả thánh chỉ.

Thế nên phong cách của một bộ lạc cũng liên quan rất nhiều đến tính cách của người thủ lĩnh.

Nếu thủ lĩnh liều lĩnh thì có thể bộ lạc này cũng rất cấp tiến, nếu thủ lĩnh hèn nhát thì có thể bộ lạc này cũng hèn nhát.

Thế nên Kim Phi rất hứng thú với thủ lĩnh bộ lạc Hắc Hổ.

"Tiên sinh đang nói đến mặt nào?" Lý Địch hỏi.

"Là tính cách hay phong cách cai quản thế nào."

"Thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hổ tên là Buto, là con trai của thủ lĩnh trước đây, không nói nhiều và cũng được coi là quan tâm đến người dân trong bộ lạc. Nhưng tính tình có hơi chất phát nhút nhát, lúc trước Gada vừa đánh tới đã đầu hàng."

Lý Dịch trả lời: "Lần này cũng vậy, bộ lạc Thương Ưng vừa tấn công là ông ta lại chọn đầu hàng chỉ là yêu cầu của bộ lạc Thương Ưng vô cùng khắc nghiệt, bộ lạc Hắc Hổ không đáp ứng được sau đó mới lao vào đánh với bộ lạc Thương Ưng.”

"Nàng thấy thế nào?” Kim Phi quay đầu nhìn qua phía Cửu công chúa.

Chuyện chuyên môn thì giao cho người có chuyên môn làm.

Chuyện nhìn người thì công chúa mạnh hơn y nhiều.

“Theo mô tả của Lý đại nhân, trong số các thủ lĩnh ở bộ lạc Cao Nguyên thì người này được coi là người hiền lành thương dân, cũng có giới hạn của mình nếu không chạm tới giới hạn sẽ chọn đầu hàng, nhưng nếu chạm đến giới hạn thì lại phản kháng." Cửu công chúa nhận xét: "Nghe có vẻ là một đối tác tốt, nhưng cũng có thể đối phương biểu hiện như vậy là để Lý đại nhân xem."

"Đúng là có khả năng này." Lý Địch gật đầu: "Ta cũng thấy nếu muốn hợp tác thì phải quan sát thêm một thời gian nữa hoặc phải xem xét thêm mấy lần nữa."

"Ngươi thấy chúng ta nên dò thám thế nào?" Kim Phi hỏi.

"Nếu tiên sinh đã hỏi thì ta xin cả gan nói ra chút suy nghĩ của mình," Lý Địch nói: "Ta nghĩ chúng ta có thể cung cấp cho bộ lạc Hắc Hổ một số khinh khí cầu và để họ đối đầu với bộ lạc Thương Ưng, xem họ phản ứng thế nào rồi lại nói.

Đương nhiên, chúng ta chỉ có thể cung cấp cho họ những khinh khí cầu tương đối lạc hậu đã bị đội bay loại ra, như thế thì dù bộ lạc Hắc Hổ có tay trong tay ngoài hay phản bội thì chúng ta vẫn có thể kiểm soát được tình hình.

Hơn nữa chúng ta cũng không thể tặng không khinh khí cầu cho họ, phải yêu cầu họ lấy mấy thứ tương đối quan trọng trong bộ lạc ra trao đổi mới được!"

“Có lý," Kim Phi gật đầu đồng tình: "Vậy ngươi thấy bộ lạc Hắc Hổ có gì tương đối quan trọng, để họ lấy cái gì đổi thì mới được?"

"Chuyện này..." Lý Địch không trả lời ngay mà vô thức ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa.

"Cứ nói thẳng đi!" Đại khái Cửu công chúa cũng đã đoán được một ít, nên quay qua nói với Lý Địch: "Hôm nay dù ngươi có nói gì trẫm cũng sẽ không trách phạt ngươi!"

Nghe Cửu công chúa nói vậy Lý Địch mới nói tiếp: “Tiểu nhân nghĩ rằng, tiên sinh có thể hòa thân với Buto để ông ta gả đứa con gái thứ bảy cho tiên sinh, đồng thời yêu cầu ông ta cho con trai thứ tư và thứ sáu đưa tiễn!"

Kim Phi nghe vậy đã không vui nói: "Sao lại phải hòa thân? Không còn cách nào để giữ mối quan hệ sao?"

Trước đó Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều kiến nghị y cưới Công chúa Lộ Khiết.

Bây giờ chuyện của Công chúa Lộ Khiết còn chưa qua, họ lại bảo mình cưới con gái của thủ lĩnh bộ lạc Cao Nguyên.

Coi mình là ngựa giống thật à?

Chẳng trách vừa rồi Lý Địch không dám nói gì, hóa ra là vì sợ Cửu công chúa chém chết mình.

Nhưng Cửu công chúa lại không hề tỏ ra tức giận, trái lại còn khuyên bảo: “Phu quân, chàng cũng biết hoàng gia quyền quý đều thích liên hôn? Bởi vì đây là mối quan hệ chính trị bền chắc nhất, nhất là sau khi hai bên có con thì khả năng xảy ra xung đột sẽ càng nhỏ đi."

Nói xong, Cửu công chúa cũng nhìn về phía Lý Địch: "Nếu ta đoán không lầm, con gái út của Buto hẳn là con gái cưng của ông ta đúng không? Còn đứa con trai thứ tư và thứ sáu, cũng là mấy đứa con trai ông ta xem trọng nhất?"

"Bệ hạ anh minh!"

Lý Địch trả lời: "Buto thích đứa con gái thứ bảy, con trai thứ tư và con trai thứ sáu nhất. Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì thủ lĩnh kế tiếp sẽ là một trong hai đứa con này.”

Vừa rồi Kim Phi còn chú ý đến cô con gái mà Lý Địch nói, bây giờ Cửu công chúa nhắc đến hai đứa con trai. Chợt Kim Phi mới hiểu tại sao Lý Địch lại kiến nghị con trai thứ tư và con trai thứ sáu đến đưa dâu.

Cưới con gái của người ta còn chưa đủ, còn phải để hai đứa con trai yêu quý nhất tới để làm con tin.

Chẳng trách lúc trước Lý Địch có thể có được chỗ đứng trong phủ tể tướng Đảng Hạng, quả thật cũng quá sành sỏi.

Có điều đây cũng là điều kiện cần để làm quan.

Nhất là khi tiếp xúc với người nước ngoài, nếu sắp xếp cho người thật thà đi giao thiệp thì không chỉ gây tổn thất cho bản thân mà còn có thể gây tổn thất cho cả quốc gia.

Cửu công chúa suýt cũng phải đi hòa thân ở Cao Nguyên nhưng bây giờ Lý Địch đề nghị thủ lĩnh Cao Nguyên đưa con gái mình đi hòa thân, chuyện này chợt khiến cho cô ấy có cảm giác trở mình.

Nên y cũng bắt đầu tò mò quan tâm đến vấn đề này: "Ngươi đã nhìn thấy con gái thứ bảy của Buto chưa? Trông thế nào và tính cách thế nào?"

“Ở Cao Nguyên phân biệt nam nữ không quá khắt khe. Lúc Buto tiếp đãi chúng ta cũng từng gặp cô con gái út đó một lần."

Lý Địch trả lời: "Cô gái này dáng dấp rất xinh đẹp, hơn nữa cũng không giống với phần lớn các cô gái ở Cao Nguyên khác. Da rất trắng, mắt lại to còn nghe nói trên người cô ấy có một mùi thơm tự nhiên nên Buto rất thích, nói cô ấy là nữ thần hạ phàm và chắc chắn sau này sẽ khiến bộ lạc Hắc Hổ có một cuộc sống tốt đẹp.

Còn tính cách ta cũng không tiếp xúc nhiều với cô ấy nên không biết mấy, nhưng theo lời Nathan nói cô gái nhỏ này rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

“Có mùi thơm bẩm sinh sao?” Cửu công chúa có chút kinh ngạc: "Có thật không?"

"Đương nhiên là giả, sao có người như vậy được?" Kim Phi bĩu môi.

“Phu quân, chàng đừng nói không tin. Thật sự có những người sinh ra đã có mùi thơm tự nhiên, cách đây mấy mươi năm Đại Khang cũng xuất hiện một người, được Hoàng đế nhà họ Triệu đưa vào cung nuôi dưỡng làm tú nữ, dự định sau khi lớn lên sẽ nạp cô ấy làm phi tử."

Cửu công chúa nói: “Tiếc là tú nữ này chưa kịp lớn lên người Đảng Hạng đã đánh tới. Để xoa dịu người Đảng Hạng, Hoàng đế đã chấp nhận lời kiến nghị của đại thần đưa tú nữ này cho Đảng Hạng. Nghe nói rằng Hoàng đế Đảng Hạng vô cùng thích, nên vì mà nhiều năm không đi chinh chiến phía Nam.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK