Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Thay đổi

Nghèo thì lo cho mình, phát đạt thì mới có thể giúp được thiên hạ.

Đời trước Kim Phi là một sinh viên nghèo hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới tốt nghiệp, còn chưa kịp phát đạt đã xuyên không rồi.

Sau khi đến Đại Khang, y vẫn luôn nỗ lực để sinh tồn, cũng không có sức lực để nghiêm túc suy nghĩ đến các vấn đề thiên hạ và dân chúng.

Loại vấn đề này quá vĩ mô, quá cao cấp.

Không phải là điều mà một kẻ cấp thấp như y nên nghĩ tới.

Sau này thương hội Kim Xuyên phát triển, y miễn cưỡng được coi là phát đạt, lại gặp được Cửu công chúa.

Khó khăn lắm mới được trùng sinh một lần, nguyện vọng lớn nhất của Kim Phi là được sống một cuộc sống thoải mái dễ chịu hơn một chút, không muốn bị ràng buộc bởi những công việc triều chính bất tận.

Phát hiện Cửu công chúa khác với những quan chức quyền quý khác, cô ấy thực sự đang suy nghĩ đến đất nước, Kim Phi đặt hy vọng vào Cửu công chúa.

Hy vọng cô ấy có thể thay đổi Đại Khang.

Nhưng bây giờ Kim Phi phát hiện, thứ mà Cửu công chúa coi trọng chính là Đại Khang, là sự thống trị của hoàng gia chứ không phải là dân chúng.

Nhiều người cho rằng điều này cũng giống như đạo lý nhân từ không thể nắm binh vậy, thống trị đất nước phải đứng ở một trình độ đủ cao, điều phối được toàn cục, điều chỉnh cán cân các bên, giữ vững sự ổn định.

Kim Phi chưa bao giờ tham gia chính trị, không hiểu những điều này, nhưng y luôn tin rằng sự thật sự luôn đơn giản.

Dân chúng an cư lạc nghiệp, xã hội mới có thể phồn vinh ổn định, là chân lý mãi mãi không thay đổi.

Thẳng thắn mà nói, quyền thiêng liêng nhất của các vị vua là lợi dụng sự mê tín để dù họa dân chúng, nói cho dân chúng rằng quyền của vua là do trời cao ban cho, được trời cao phái đến thống trị các ngươi, nếu các ngươi phản kháng lại nhà vua, là phản kháng lại trời cao, sẽ gặp báo ứng.

Người xưa ngu muội, rất dễ dàng bị dọa sợ.

Nhưng những lời nói dối này không thể tồn tại mãi mãi được

Khi dân chúng sắp chết đói, đâu còn có thể quan tâm đến có gặp báo ứng hay không?

Trên chiến trường khắp nơi đều có thể nhìn thấy đủ loại cảnh tượng đẫm máu, là một nơi rất bạo lực.

Kim Phi có thể bị ảnh hưởng bởi những cảnh tưởng bạo lực này, hoặc cũng có thể y bị ảnh hưởng bởi những lời nói cuối cùng của Vu Triết trước khi chết, gần đây y đã thay đổi chủ ý.

Dường như y đã nhìn thoáng hơn rồi, cũng đã phá vỡ được sự mặc cảm tự ti do nghĩ rằng mình vô dụng.

Kiếp trước thì thôi, trùng sinh một lần, nếu như vẫn không thể sống một cuộc sống tự do thoải mái, muốn làm chút việc tạo phúc cho chúng sinh mà còn phải sợ đầu sợ đuôi, nói thật mà còn phải suy đi tính lại vậy thì xuyên không làm quái gì.

Cho nên Kim Phi không quan tâm đến Cửu công chúa, cũng không quan tâm đến Tiết Hành Lư vẫn đang bị đánh.

Y đưa theo Chu Du Đạt bỏ đi.

Cửu công chúa có thể hiểu rõ được hay không, y cũng lười quan tâm.

Có thể hiểu rõ được thì tiếp tục hợp tác, không hiểu rõ được thì y cũng không thể làm gì được

Về phần Tiết Hành Lư có bị đánh chết hay không, Kim Phi cũng không thèm quan tâm đến nữa.

Trong chuyện này y có lý, nếu hoàng đế thật sự không thể phân rõ phải trái đúng sai, muốn trị tội y, vậy thì Kim Phi cũng sẽ không thèm quan tâm đến ông ta nữa.

Biểu hiện của đội nhân viên hộ tống trong cuộc chiến này đã mang lại sự tự tin cho Kim Phi.

Nếu như kết hợp thêm với ngựa chiến, hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống sẽ đạt đến mức cao hơn.

Còn công sự xung quanh làng Tây Hà cũng cơ bản được hoàn thành rồi.

Cũng không phải là công sự đơn giản với chiến hào và tường đất mà là một pháo đài xây dựng bằng bê tông.

Nhân viên hộ tống, ngựa chiến, áo giáp đen, pháo đài, vũ khí tiên tiến hơn, lòng người….

Đi đến nơi khác đánh nhau, Kim Phi không dám nói là bách chiến bách thắng, nhưng ở xung quanh làng Tây Hà, thậm chí là toàn bộ lãnh thổ Kim Xuyên, y cũng không sợ bất kỳ kẻ nào.

Trước đây vấn đề lương thực đã làm khó y.

Bây giờ, lương thực tích lũy trong làng Tây Hà đủ để nuôi toàn bộ huyện Kim Xuyên trong hai năm.

Vấn đề cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi, cho dù là kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đảng Hạng tấn công, y cũng dám đối đầu.

Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt.

Có những thay đổi này, Kim Phi nói chuyện làm việc cũng trở nên tạo bạo hơn nhiều.

Loại công tử hào hoa như Tiết Hành Lư, cũng đã bị y coi thường.

Y đưa Chu Du Đạt trở về doanh trại, rồi phái người đi gọi Hàn Phong đến.

Ba người cùng thương lượng về các tái định cư nạn dân như thế nào.

Từ tận đáy lòng, Kim Phi đồng cảm với những nạn dân này, y muốn giúp đỡ họ.

Nhưng cho người một con cá không bằng dạy người câu cá.

Dù giàu có đến đâu, Kim Phi cũng không muốn làm một cậu bé rải tiền vô ích.

Ba người trò chuyện hơn hai giờ đồng hồ, Kim Phi quyết định đầu tư xây dựng một số lò gạch và một nhà máy dệt lớn xung quanh ngôi nhà cũ của nhà họ Chu, để giải quyết vấn đề công việc cho dân chúng.

Có việc để làm, dân chúng tự nhiên sẽ có hy vọng, lòng người cũng sẽ lắng xuống.

Tây Xuyên là thủ phủ của Xuyên Thục, giao thông thuận tiện, Kim Phi chắc chắn sẽ không lỗ khi xây dựng nhà máy ở đây.

Ít nhất cũng không cần ngàn vạn xa xôi vận chuyển vải từ làng Tây Hạ đến, tiết kiệm được rất nhiều chi phí vận chuyển.

Nếu như Chu Du Đạt có thể giúp y quản lý tốt kỹ thuật dệt vải và kéo sợi như thỏa thuận, sau này Kim Phi sẽ cân nhắc đầu tư xây dựng những công xưởng khác.

Sau khi phác thảo một kế hoạch đơn giản , Kim Phi lấy ra một tờ ngân phiếu mười ngàn lượng, đưa cho Chu Du Đạt.

"Chu tiên sinh, đây là mười ngàn lượng, ngài hãy cần lấy dùng trước đi, nếu như không đủ, có thể đến tìm ta."

"Kim tiên sinh, ta….. Ta thay mặt dân chúng cám ơn ngài!"

Chu Du Đạt nhìn tờ ngân phiếu, hai mắt đỏ hoe, trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi là người duy nhất sẵn sàng giúp đỡ anh ta trong những ngày này.

Hơn nữa, vừa vung tay đã là mười ngàn lượng.

"Đây là việc ta nên làm, trước đây không biết, biết rồi ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa."

Kim Phi vỗ vai Chu Du Đạt: "Yên tâm đi làm đi, không đủ tiền cứ nói."

Chu Du Đạt vừa định nói, Cửu công chúa đã dẫn theo Thấm Nhi đi vào.

Không hổ là người đã được hoàng cung huấn luyện, cho dù trước đó đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Cửu công chúa đã trở lại với vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Khi vào đến cửa, cô ấy hành lễ với Kim Phi trước: "Tiên sinh, ngài nói rất đúng, dân chúng mới là nền tảng của Đại Khang, trước đây Văn Nhi đã sai rồi, cám ơn tiên sinh đã chỉ điểm!"

Lều vải không có cách âm, trước khi vào cửa, Cửu công chúa đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.

Không đợi Kim Phi lên tiếng, cô ấy tiếp tục nói tiếp lời nói và Kim Phi vừa nói: "Chu tiên sinh, bổn cung không cho tiền cho ngươi xây dựng nhà xưởng, chỉ có thể lập hai bia đá, mời Chu tiên sinh hãy tìm giúp ta một số thợ mộc."

"Điện hạ muốn lập bia đá như thế nào? "Chu Du Đạt hỏi.

“Bia tưởng niệm.”

Cửu công chúa nói: "Tiên sinh nói không sai, các ngài là anh hùng lớn nhất của cuộc chiến này, anh hùng không nên yên lặng vô danh, càng không nên bị kỳ thị!

Bổn cung muốn lập bia nói với tất cả mọi người, nơi này đã xảy ra chuyện gì, nói với tất cả mọi người vết tích trên mặt các ngươi là từ đâu đến, các ngươi là người bị hại, là anh hùng, không nên bị đối đãi như vậy!"

"Điện hạ..."

Chu Du Đạt nghe được Cửu công chúa nói như vậy, hai mắt lại đỏ lên.

Vì vết in hằn trên mặt mà Chu Du Đạt và những người khác đã bị quá nhiều người xem thường và chịu quá nhiều ấm ức.

Căn bản không ai nghĩ, thật ra bọn họ cũng là người bị hại, còn là công thần nữa.

Bây giờ cuối cùng cũng có người sẵn sàng nói thay họ.

Hốc mắt Hàn Phong cũng hơi ướt át.

Địa vị của anh ta ở trong tiêu cục hết sức quan trọng, tuy rằng không ai dám kỳ thị anh ta, nhưng gần đây không ít người nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, khiến cho Hàn Phong cảm thấy rất khó chịu.

"Điện hạ, người không nên tùy tiện nói lời huênh hoang, người có chắc không?" Kim Phi hỏi.

Loại bia tưởng niệm lớn như vậy không thể tùy tiện lập lên, phải được Châu Mục Khánh Hâm Nghiêu đóng dấu đồng ý, còn phải mời lễ bộ mới có thể xây dựng được.

"Bổn cung dám nói thì đương nhiên là chắc chắn rồi!"

Cửu công chúa ngẩng cao đầu, đầy tự tin.

"Vậy coi như người đã làm được một điều thiết thực rồi!"

Kim Phi khẽ gật đầu.

Người sống trên đời, ai không quan tâm đến danh tiếng chứ?

Có thể làm một anh hùng, ai nguyện bị người khác hiểu nhầm là một kẻ hèn nhát?

Khi bia đá dựng lên, mới có thể hoàn toàn xóa bỏ nỗi xấu hổ của đám người Chu Du Đạt.

Đó thực sự là một chuyện tốt có ý nghĩa lớn lao.

Cửu công chúa nghe Kim Phi khen ngợi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chương 502: Đưa thư vào cung

Dưới dốc Đại Mãng, sau khi nhận được tin Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Mộ Lam lập tức chạy tới.

Đúng lúc thấy quân Hùng Vũ đưa Tiết Hàn Lư cùng đám cận vệ của hắn rời đi.

Hắn nằm trên cáng, từ mông đến chân bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, nhìn hết sức thê thảm.

Khánh Hâm Nghiêu tranh thủ hỏi thăm có chuyện gì.

Biết tất cả mọi chuyện đều do Kim Phi, hai huynh muội đều trầm mặc.

Hồi lâu sau, Khánh Mộ Lam mới lên tiếng: “Huynh, chắc là hắn không đến mức không đứng lên được nữa chứ?”

“Đâu chỉ đơn giản là không đứng lên được?”

Khánh Hâm Nghiêu cười khổ nổi nói: “Nhìn bộ dạng vừa rồi của hắn, đoán chừng xương hông và xương đùi đã bị đánh nát, muốn sống tiếp cũng khó.”

“Bình thường tiên sinh đâu phải người dễ xúc động như vậy, lần này có lẽ Tiết Hàn Lư đã thực sự chọc giận y, nhưng có tức giận thế nào cũng không thể làm vậy được.”

Khánh Mộ Lam nói: “Với công lao của tiên sinh, lần này chắc chắn sẽ được trọng thưởng, bây giờ y lại đánh Tiết Hàn Lư thành ra như vậy, chắc chắn nhà họ Tiết sẽ không bỏ qua, Thái tử cũng sẽ ở sau lưng hỗ trợ, công lao của tiên sinh sẽ bị giảm đi nhiều.”

“Mộ Lam, muội có nghĩ Kim Phi cố ý làm như vậy không?”

"Tại sao?”Khánh Mộ Lam hỏi.

“Tại sao Khánh Hoài ca ca của muội lại cắt đứt chân của Trương Khải Uy?”Khánh Hâm Nghiêu hỏi ngược lại.

“Bởi vì Khánh Hoài ca ca cảm thấy công của mình quá lớn, nên…”

Khánh Mộ Lam nói tới đây, lập tức ngây người: “Chẳng lẽ tiên sinh cũng nghĩ như vậy?”

“Không phải là không có khả năng này."

“Nhưng cũng không đúng, Khánh Hoài ca ca đã là Hầu tước, không thể thăng tiến được nữa, cho nên mới giúp bệ hạ tìm một cái cớ, tiên sinh mới chỉ là Nam tước, còn có thể thăng tiến, tại sao lại làm như vậy?”

“Kim Phi không có hứng thú gì với công danh, có thể trong mắt y Nam tước hay Hầu tước đều giống nhau.”

Khánh Hâm Nghiêu nói: “Hơn nữa nếu y không làm như vậy, sẽ ngày càng nhiều người muốn có được ngựa chiến của y. Cho nên y phải lập uy, để tất cả mọi người đều biết, y là một người điên, ai dám động vào ngựa chiến của y thì y sẽ liều mạng với kẻ đó.”

“Huynh nói có lý, Tiết Hàn Lư đúng là xui xẻo, tự chuốc họa vào thân”.

Khánh Mộ Lam bừng tỉnh, hơi lo lắng: “Tiết Hàn Lư không phải người bình thường, ta vẫn cảm thấy tiên sinh xuống tay hơi nặng, lần này có thể sẽ kết thù với Thái tử và Tiết Quốc công, nếu bọn họ nói xấu y trên triều thì phải làm sao?”

“Trước khi Kim Phi ra tay chắc đã tìm một lý do hợp lý rồi chứ?”

Khánh Hâm Nghiêu nói: “Tiết Hàn Lư không có sự cho phép của ta và Mạnh Thiên Hải, tự tiện mang quân Hùng Vũ tới dốc Đại Mãng, là đột nhập vào doanh trại, bị đánh gậy là hợp tình hợp lý, cho dù nhà họ Tiết có cáo trạng với bệ hạ chúng ta cũng có lý do chính đáng.

Hơn nữa dù là Kim Phi hay chúng ta đều thân thiết với Vũ Dương, cô ấy lại luôn ủng hộ Tam hoàng tử, cho dù không có chuyện này, Thái tử vẫn sẽ không tha cho chúng ta.”

“Huynh suy nghĩ nhiều thật.”Khánh Mộ Lam bừng tỉnh.

“Không phải ta nghĩ nhiều, là muội nghĩ quá ít!”

Khánh Hâm Nghiêu nhìn về phía kinh thành nói: “Sắp tới triều đình hẳn sẽ rất náo nhiệt.”

“Không phải đã đánh Tiết Hàn Lư một trận rồi sao, còn có chuyện gì nữa chứ?”Khánh Mộ Lam nói.

“Không phải vì Tiết Hàn Lư”, Khánh Hâm Nghiêu lắc đầu: “Người Vũ Dương phái trở về để đưa tin chắc đã đến kinh thành rồi.”

Thật ra cuộc chiến ở Tây Xuyên lần này đánh vô cùng vội vàng, đây vốn dĩ không phải thời cơ tốt để phát động chiến tranh.

Bởi vì lúc ấy đội quân của Cửu công chúa chưa tới, trong tay Kim Phi chỉ có một nghìn nhân viên hộ tống, phần thắng vô cùng nhỏ.

Nhưng Cửu công chúa đã để cho nhân viên hộ tống chủ động tấn công sông Kim Mã và núi Mao Nhi.

Không chỉ vì đội quân hùng mạnh của Mạnh Thiên Hải sắp không cầm cự được nữa, quan trọng hơn là sợ hoàng đế Trần Cát lại lật lọng như trước.

Cửu Công chúa không ở kinh thành, không thể đảm bảo hoàng đế sẽ không hồ đồ nghe theo phái chủ hòa.

Nếu thánh chỉ cầu hòa ban xuống, Cửu công chúa chỉ có thể bất lực.

Vì để đề phòng chuyện này, Cửu công chúa đã chuẩn bị nhiều kế hoạch.

Một trong số đó chính là muốn người truyền tin kéo dài thời gian trở về kinh thành.

Chờ hoàng đế và triều thần bàn luận xong mới truyền tin tức này về thì bên này đã đánh nhau rồi.

Đến lúc đó cho dù bọn họ không muốn, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tập trung tài nguyên, giúp cô ấy đánh thắng trận này.

Người đưa tin cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Cửu công chúa giao phó.

Dọc đường đi bọn họ dường như không phải đang hồi kinh để cầu viện mà giống như đi du lịch, mãi đến ngày hôm nay, trận chiến ở Tây Xuyên đã kết thúc, ba người mới về đến kinh thành.

Trước khi vào thành, bọn họ kiếm một chỗ bụi bặm lăn lộn mấy vòng, bôi bùn lên ngựa chiến, giả bộ chật vật, sau đó mới vào thành.

Ba người đưa tin đều là hộ vệ của Cửu công chúa, rất quen thuộc kinh thành.

Sau khi vào thành, họ chạy thẳng tới hoàng cung, lấy ra lệnh bài của Cửu công chúa, cầu kiến hoàng đế.

Thời đại phong kiến tin tức truyền đi khó khăn, lần trước khi Trần Cát nhận được tin của Cửu công chúa, nghe nói cô ấy bị thuỷ tặc tập kích, được Kim Phi cứu giúp.

Sau đó không còn nhận được tin tức, Trần Cát hết mực lo lắng cho Cửu công chúa.

Nghe nói cô ấy phái người đưa tin trở về, ông ta lập tức triệu kiến.

“Vũ Dương thế nào rồi? Đã đến Thổ Phiên chưa?”

Trần Cát không đợi người đưa tin hành lễ xong, vội hỏi: “Có thuận lợi hòa thân không?”

“Đây là thư điện hạ viết cho bệ hạ, xin bệ hạ hãy đọc!”

Người đưa tin quỳ xuống đất lấy từ trong ngực ra một phong thư, dâng cao qua đầu.

Đại thái giám đi xuống cầm lấy phong thư, kiểm tra xác nhận không có vấn đề gì mới đưa lên cho Trần Cát.

Trần Cát lập tức nhận lá thư, mở ra

Phong thư rất dày, Cửu công chúa kể chuyện sau khi đến Tây Xuyên.

Khi thấy có người tung tin đồn tác phong của Cửu công chúa không được tốt, Trần Cát giận đến mức nổi cơn thịnh nộ.

“Văn Nhi của ta từ trước đến nay luôn nghiêm túc tuân thủ lễ nghi, bọn họ không muốn hoà thân thì thôi, vì sao còn tung tin đồn bôi nhọ danh dự của Văn Nhi!”

Ông ta vừa tức giận, vừa tiếp tục đọc.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Trần Cát ngày càng khó coi.

Khi đọc đến tin Gada phái binh tấn công thành Tây Xuyên, Trần Cát như bị sét đánh giữa trời quang.

“Người đâu, triệu tập nội các vào cung mau!”

Buổi chầu của Đại Khang bắt đầu vào giờ Mão, trước đó ba bốn giờ các đại thần phải thức dậy để chuẩn bị vào cung.

Các đại thần đều đã lớn tuổi, sáng sớm phải đứng ở điện Hoằng Đúc cũng mệt lả.

Kết thúc buổi chầu, các đại thần trở về nha môn của mình chuẩn bị chợp mắt, thì trong cùng lại chuyển tin, hoàng đế triệu kiến, muốn bọn họ mau vào cung.

Trước kia cũng từng có chuyện này, nhưng đều không phải chuyện gì lớn.

Có lẽ là ông ta đang nghiên cứu một bức họa đẹp gọi bọn họ vào để cùng bình phẩm.

Một đám lão già chửi thầm trong lòng, nhưng hoàng đế triệu kiến, không ai dám không đi.

Vào cung mới biết, lần này hoàng đế tìm bọn họ thực sự có chuyện.

Hơn nữa còn là chuyện rất lớn.
Chương 503: Do dự không quyết

“Công chúa điện hạ viết lá thư này sắp một tháng rồi, sao bây giờ các ngươi mới đưa đến?”

Thượng thư bộ Binh nhìn người đưa thư, tức giận hỏi.

“Trên đường đi bọn ta gặp thổ phỉ, chúng đông người chặn đường bọn ta hơn nửa tháng”.

Người đưa tin đã nghĩ xong cớ rồi.

Thổ phỉ trên đường từ Xuyên Thục đến kinh thành nhiều vô kể, gặp phải thổ phỉ là chuyện rất bình thường.

Họ cũng đã thật sự ở vùng núi hẻo lánh hơn nửa tháng, chẳng qua là không bị thổ phỉ chặn đường, mà cố ý kéo dài thời gian thôi.

“Các ngươi đều xuất thân từ cấm quân, thổ phỉ chặn đường các ngươi, các ngươi không biết nghĩ cách thoát khỏi đó à?”

Nếu không phải ở hoàng cung, không đến lượt họ ra lệnh thì ông ta đã muốn chém ba tên đưa tin này rồi.

“Được rồi Chu đại nhân, ông vẫn còn chưa nhìn ra được sao, đây là Công chúa điện hạ cố ý bảo họ kéo dài thời gian đấy”.

Thái úy nói: “Nếu ta đoán không lầm thì e là bây giờ điện hạ và Khánh Hâm Nghiêu đã đánh nhau với người Thổ Phiên rồi”.

“Điện hạ bị bệ hạ chiều hư rồi, không biết người Thổ Phiên đáng sợ thế nào”.

Thượng thư bộ Binh tức giận nói: “Người Thổ Phiên hung tợn hơn Đảng Hạng, bệ hạ làm thế là đang đùa với lửa, sẽ liên lụy đến cả Đại Khang”.

“Đúng thế, điện hạ muốn đánh là đánh, không biết đánh một trận tiêu tốn bao nhiêu tiền”.

Thượng thư bộ Hộ cũng hùa theo: “Binh mã còn chưa di chuyển, lương thảo đã đi trước, người Thổ Phiên lại lớn mạnh, một khi chiến tranh thì sẽ kéo dài, quốc khố làm sao có thể chịu được?”



Mấy người họ ngươi một câu ta một câu, đều oán trách Cửu công chúa.

Sắc mặt Trần Cát cũng ngày càng khó coi.

Thượng thư bộ Hộ trước giờ luôn có mâu thuẫn với Khánh Quốc công, khi phát hiện Khánh Quốc công đứng ở một bên không nói gì, ông ta xoay người quỳ xuống với Trần Cát: “Bệ hạ, Khánh Hâm Nghiêu luôn có thái độ thù địch với Thổ Phiên, chuyện này chắc chắn là do Khánh Quốc công và Khánh Hâm Nghiêu lên kế hoạch, định lừa gạt Công chúa điện hạ, xin bệ hạ hãy giết tên phản tặc này, chém Khánh Hâm Nghiêu”.

“Khánh Quốc công, khanh có biết trước chuyện này không?”

Trần Cát cũng nhíu mày nhìn Khánh Quốc công.

Khánh Quốc công chắc chắn đã biết trước kế hoạch của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nhưng lúc này sao có thể thừa nhận được.

Ông ta vội quỳ xuống kêu oan: “Bệ hạ minh giám, thần cũng vừa mới biết”.

“Khánh Quốc công, trước mặt bệ hạ mà ngươi còn dám nói dối, đây là tội khi quân, gan to hơn trời”, thượng thư bộ Hộ nói.

“Bệ hạ, Phùng Thời Vi lòng dạ khó lường, xin bệ hạ minh xét”, Khánh Quốc công cũng không chịu yếu thế.

Trần Cơ bị ồn ào đến mức thấy phiền, đập bàn nói: “Trẫm gọi các ngươi đến không phải để các ngươi cãi nhau, mà là để các ngươi đến đưa ra ý kiến”.

“Bệ hạ, người Thổ Phiên hung hãn, ngay cả người Đảng Hạng cũng không dám động vào, Đại Khang chúng ta lại không có kỵ binh, không thể khởi binh”.

Thượng thư bộ Hộ nói: “Thần đề nghị chúng ta cử sứ giả đến Thổ Phiên, dẫn theo vài người phụ nữ xinh đẹp làm quà, giải thích với Gada, cố gắng giải quyết tranh chấp này bằng biện pháp hòa bình”.

“Thần đồng ý”.

“Thần đồng ý”.

Các đại thần phái hòa bình khác cũng nói.

“Bệ hạ, không thể được”.

Khánh Quốc công vội nói: “Bây giờ năm nào triều đình cũng tài trợ cho Đảng Hạng, số tiền của Khiết Đan ngày càng nhiều, người dân đã không thể gánh nổi nữa, thực sự không còn đủ khả năng để tài trợ cho Thổ Phiên”.

Cái gọi là tài trợ chẳng qua chỉ là một cách nói khác của việc cống nạp.

Chỉ có thể xem là một tấm vải che đi sự xấu hổ của hoàng đế và các đại thần tự tìm cho mình thôi.

“Bệ hạ, Khánh Quốc công nói đúng. Gada là một người hung hãn, sợ quyền thế nhưng không vô đạo đức, trợ cấp cho chúng chỉ khiến ông ta càng thêm kiêu ngạo”.

Một đại thần phái chủ chiến khác đứng ra nói: “Một đất nước hùng cường như Đại Khang, sao có thể sợ một đám người man rợ?”

“Như ngươi đã nói chiến tranh thì cần tiền, ngươi có bỏ ra được số tiền này không?”

Thượng thư bộ Hộ nói: “Thắng thì không sao, nhưng nếu thua thì kinh phí sẽ tăng gấp đôi. Không chừng Gada sẽ phái quân đi đánh chiếm Tây Xuyên, đến lúc đó nên làm sao?”

Hai bên lại bắt đầu cuộc tranh cãi nảy lửa.

Nhưng cãi nhau một hồi cũng không có kết quả gì.

Trần Cát vốn dĩ đã phiền, lại nghe thấy họ cãi nhau, đầu óc như sắp nổ tung, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, cuộc cãi vã lại tiếp tục.

Phái chủ hòa yêu cầu hoàng đế phái sứ giả đi cầu hòa.

Phái chủ chiến lại xin xuất binh.

Trần Cát cũng không biết phải làm sao.

Hoàng cung nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.

Từ nhỏ Trần Cát đã lớn lên ở hoàng cung, đã chán cuộc sống này từ lâu.

Thế nên lúc rảnh rỗi, ông ta thích cải trang ra ngoài đi dạo trên phố.

Trong lúc cải trang đi dạo, ông ta không chỉ một lần nghe được có nhiều người lén mắng mình, nói rõ ràng Kim Phi đã đánh bại người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc, nhưng triều đình lại tăng cống nạp hàng năm cho Đảng Hạng.

Trần Cát vô cùng tức giận, sau đó nghe nhiều rồi cũng bắt đầu tự suy nghĩ lại.

Còn chuyên phái người đi điều tra ý dân.

Không cần nói đến kết quả điều tra cũng biết đều là mắng triều đình.

Thật ra Trần Cát biết người dân chắc chắn cũng mắng ông ta, chỉ là người phụ trách báo cáo không dám nói.

Không có hoàng đế nào sẵn lòng thừa nhận mình là hôn quân, Trần Cát cũng vậy.

Ông ta cũng mong để lại danh tiếng tốt trong lịch sử của đời sau.

Cửu công chúa cũng biết rõ điều này nên trong thư đã cố gắng nhắc đến danh tiếng đời sau.

Còn phân tích tệ hại của việc cầu hòa trên các phương diện.

Trần Cát không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên ông ta biết tiếp tục cống nạp cho Thổ Phiên nữa chẳng khác nào uống thuốc giải khát, trong lòng ông ta cũng nghiêng về chủ chiến.

Nhưng ông ta lại lo nếu chọc giận Gada thật thì Gada sẽ phái đại quân tấn công vào Tây Xuyên.

Nếu như thế thì Gada có thể lấy Tây Xuyên làm bàn đạp để liên tục xâm chiếm các nơi khác ở Xuyên Thục.

Hậu quả này quá nghiêm trọng.

Thế nên Trần Cát vẫn chưa quyết định.

Hoàng đế không đưa ra quyết định, các đại thần chỉ đành tiếp tục cãi vã.

Cửu công chúa đã lường trước được tình hình này nên lúc người đưa thư về thì có dặn họ lén truyền tin tức ra ngoài.

Được người đưa tin đốc thúc, chuyện này nhanh chóng truyền ra trong thành.

Thậm chí những người tri thức ở Quốc Tử Giám còn chạy đến trước cửa hoàng cung tặng sách vạn dân, mong triều đình đừng cống nạp cho Thổ Phiên nữa.

Trần Cát đã sầu vì chuyện này, mấy đêm liền chưa được ngủ ngon.

Lúc Cửu công chúa phái người đưa tin đến, Đan Châu vẫn chưa đến Tây Xuyên, chỉ là thả cho chút phong thanh.

Mọi người đều không biết thật ra bây giờ chiến tranh đã kết thúc.

Cuộc tranh luận của họ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Mãi cho đến đêm thứ tư sau khi người đưa tin về, Trần Cát nhận được một phong thư mật báo.

Phong thư mật báo cũng là do Cửu công chúa đưa đến, chẳng qua là lần này đưa thư bằng chim bồ câu.

Mật báo rất đơn giản, nói ngắn gọn quá trình chiến đấu, sau đó nói cho Trần Cát biết kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Đan Châu đã bị giết, bắt được hàng ngàn ngựa chiến.

Lúc nhận được mật báo, Trần Cát đã ngủ, đọc xong ông ta mừng rỡ lập tức nhảy cẫng trên giường.

Đây là tin tức tốt nhất mà ông ta nghe được trong mấy ngày nay.

Trần Cát vội vàng muốn tìm người chia sẻ chuyện này.

Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, chỉ còn hai giờ nữa là đến lên triều, ông ta cũng không tiện triệu tập các quan đại thần nên sai người đi gọi Khánh Phi.

Khánh Phi tưởng hoàng đế gọi mình đến thị tẩm, cố ý ăn mặc xinh đẹp, đi vào phòng ngủ hoàng đế, đang định cởi đồ thì Trần Cát vỗ mạnh vào vai bà ấy: “Ái phi, nàng đã sinh cho trẫm một cô con gái thông minh”.
Chương 504: Sinh thêm đứa nữa

Chuyện của Cửu công chúa, gần đây đã khiến triều đình ồn ào huyên náo.

Khánh Phi là mẹ đẻ của Cửu công chúa, tất nhiên biết chuyện này.

Đột nhiên nghe Trần Cát nói như vậy, Khánh Phi còn tưởng rằng ông ta nói ẩn ý, sợ tới mức quỳ phập xuống đất.

“Bệ hạ tha tội, Văn Nhi cũng suy nghĩ vì Đại Khang…”

“Ái phi, nàng nói gì vậy? Mau đứng lên!”

Trần Cát tự tiến lên kéo Khánh Phi dậy: “Văn Nhi làm rất tốt, con bé đánh thắng rồi!”

Nói xong, đưa mật báo cho Khánh Phi.

Khánh Phi nhận mật báo, nhìn kĩ một lần, sợ rơi mất chữ nào.

Sau một lúc lâu, hai hàng lệ chảy xuống khỏi khóe mắt.

Mấy ngày nay bà ấy vẫn luôn lo lắng sợ hãi lo lắng cho Trần Văn Nhi.

Bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có thể yên tâm.

“Ái phi, đây là chuyện vui lớn, khóc cái gì?”

Trần Cát duỗi tay lau nước mắt cho Khánh Phi: “Khóc cho lớp trang điểm nhòe hết rồi!”

“Đúng, là chuyện vui lớn, không thể khóc!”

Khánh Phi lấy khăn tay ra, cẩn thận lau khô nước mắt.

“Còn người nhà họ Khánh các nàng, cũng làm rất tốt, Khánh Hoài ở Tây Bắc giúp trẫm trấn giữ Đảng Hạng, Khánh Hâm Nghiêu ở Tây Nam trấn giữ Thổ Phiên, nên Đại Khang mới có ngày thái bình hôm nay!”

Lo lắng mấy ngày nay đều trở thành hư không, Trần Cát có vẻ hơi hưng phấn, nói cũng nhiều hơn.

Ngày thường cho dù ông ta có thích nhà họ Khánh, cũng không thể nói thẳng rõ ràng như vậy.

“Ăn lộc của vua thì phải trung với vua, làm thần tử, đây là chuyện nên làm trong bổn phận của Khánh Hoài và Hâm Nghiêu!”

Trong lòng Khánh Phi vui mừng, nhưng ngoài miệng lại cực kì khiêm tốn.

“Nói rất đúng, nếu văn võ cả triều đều có thể giống như nhà họ Khánh các nàng, trẫm còn phải lo lắng vất vả gì nữa?”

Trần Cát nói: “Đáng tiếc Văn Nhi là nữ nhi, nếu là nam tử, trẫm nhất định sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho Văn Nhi!”

“Bệ hạ, những lời này xin đừng nói bậy,” Khánh Phi nói: “Trong triều đã có rất nhiều người không hài lòng với Văn Nhi rồi, nếu những lời này của bệ hạ truyền ra ngoài, bọn họ sẽ chỉ trích mách lẻo đấy!”

“Văn Nhi là đứa trẻ tốt, bọn họ chỉ ghen ghét thôi.”

Trần Cát cười nói: “Ái phi, nàng lại sinh thêm một đứa con trai cho trẫm đi?”

Trên mặt Khánh Phi đỏ bừng, cúi đầu khẽ ừ một tiếng.

Thời đại phong kiến đa phần đều tảo hôn, mười mấy tuổi Khánh Phi đã sinh Cửu công chúa, bây giờ mới có hơn ba mươi.

Ngày thường cũng chăm sóc cơ thể tốt, lúc này vừa có nét thẹn thùng của thiếu nữ, vừa tản ra sự hấp dẫn thành thục.

Hơn nữa xà phòng thơm gần đây Quan Hạ Nhi mới đưa, khiến Trần Cát đã sớm quen nhìn các mỹ nhân cũng không khỏi có chút rung động lung lay.

Dù sao thời gian cách lúc lên triều vẫn còn dài, Trần Cát bế ngang Khánh Phi lên, vào phía sau màn che.



Giờ mão, các triều thần chạy tới điện Hoằng Đức, phát hiện hoàng đế đã ngồi trên ghế rồng, đều hơi bất ngờ.

Dựa theo quy củ, thông thường hoàng đế đều đợi các đại thần tới đông đủ mới xuất hiện.

Nhưng Trần Cát không chờ được nữa, muốn chia sẻ tin thắng lợi với các đại thần, nên đã tới từ sớm.

Sau khi bắt đầu lên triều, thượng thư bộ Hộ bên phái chủ hòa bước ra khỏi hàng đầu tiên.

“Bệ hạ, tình thế Tây Xuyên nguy cấp, không thể kéo dài hơn được nữa! Xin bệ hạ nhanh chóng quyết định, phái người tới Tây Xuyên tìm Gada nghị hòa!”

“Thần tán thành!”

“Thần tán thành!”

Các đại thần khác bên phái chủ hòa cũng lần lượt bước ra khỏi hàng.

Đại thần phái chủ chiến đang chuẩn bị phản bác đối phương, lại nghe thấy thái giám đột nhiên vung một roi.

Đây là biểu thị hoàng đế có chuyện muốn nói, các đại thần lập tức yên tĩnh.

Tất cả mọi người nhìn Trần Cát ngồi trên chỗ cao nhất.

“Các ngươi không cần tranh luận nữa!”

Trần Cát đứng dậy nói: “Đêm qua trầm đã nhận được tin Vũ Dương truyền tới, quân Thổ Phiên đã bị công phá, quân ta giết hết hai mươi ngàn binh tinh nhuệ của chúng, tướng Thổ Phiên cũng bị chém chết rồi!”

“Cái gì?”

Cho dù phái chủ hòa hay phái chủ chiến, đều bị tin này làm cho chấn động.

Chiến tranh giữa hai nước, thường phải đánh rất lâu.

Có khi chỉ mỗi công tác chuẩn bị cũng phải tiến hành mất mấy tháng, trước khi chiến tranh chính thức bắt đầu, chuyện giằng co mấy tháng cũng cực kì bình thường.

Cửu công chúa mới tới Tây Xuyên được bao lâu?

Đã đánh xong rồi?

“Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, xưa nay công chúa điện hạ Vũ Dương luôn cấp tiến, chưa chắc có thể tin lời của nàng được!”

Thượng thư bộ Hộ nói: “Có thể chỉ vì muốn trấn an bệ hạ, mong bệ hạ hiểu rõ!”

“Phùng Thời Duy to gan, dám công khai bôi nhọ điện hạ!”

Khánh Quốc công bước ra khỏi hàng quát: “Bệ hạ, bụng dạ Phùng Thời Duy lòng dạ khó lường, cần phải nghiêm trị!”

“Khánh Quốc công, ông xuất thân từ quân ngũ, chắc là cũng rõ ràng hơn ta, điện hạ Vũ Dương mới đi Tây Xuyên được bao lâu? Trong tay còn không có kị binh, trong thời gian ngắn như vậy sao có thể tiêu diệt hết binh lính tinh nhuệ của Thổ Phiên được?”

Thượng thư bộ Hộ phản bác nói: “Còn nữa, nếu thật sự đánh thắng, vì sao điện hạ không cho người đưa tin khẩn Hồng Linh báo tin, mà phải dùng chim bồ câu mật báo?”

“Chuyện này…”

Khánh Quốc công bị hỏi nghẹn họng.

Mặc dù ông ta biết kế hoạch của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nhưng vì thông tin lạc hậu, ông ta cũng không biết kế hoạch đã triển khai tới bước nào.

Cửu công chúa nói đã diệt hết binh tinh nhuệ Thổ Phiên, trong lòng Khánh Quốc công cũng không tin.

Thật ra đừng nói Khánh Quốc công, chính Cửu công chúa cũng không tin lần chiến tranh này sẽ tiến hành thuận lợi như vậy.

Vốn dĩ cô ấy cho rằng sẽ đánh rất lâu, cũng chuẩn bị sẵn sàng là sẽ chiến đấu mấy tháng, thậm chí nửa năm.

Kết quả Kim Phi đưa vũ khí và đội nhân viên hộ tống tới, cho cô ấy một bất ngờ siêu lớn.

Hơn phân nửa đội ngũ mà Cửu công chúa triệu tập từ các nơi còn chưa tới, Đan Châu đã bị xử lí rồi.

Nhưng truyền tin bằng bồ câu chỉ có thể viết nội dung có hạn, cho dù Cửu công chúa có dùng thể chữ nhỏ nhất, cũng không thể viết toàn bộ quá trình chiến đấu quá tỉ mỉ kĩ càng, chỉ đành nói sơ lược.

Cái này làm sao khiến các đại thần tin phục được?

Ngay cả Trần Cát hưng phấn hết nửa đêm, trong lòng cũng bắt đầu lẩm bẩm lần nữa.

Hiểu con gái không ai hơn cha, Trần Cát biết rõ tính cách của Cửu công chúa, cũng biết quyết tâm chủ chiến của cô ấy.

Cô ấy thật sự có gan làm ra chuyện như vậy.

“Bệ hạ, nước không thể không có luật, nhà không thể không có quy, tuy công chúa điện hạ là con gái hoàng gia, nhưng không thể tùy ý dối vua, nếu không trên làm dưới theo, lễ nghi tất sẽ tan vỡ!”

Thượng thư bộ Lễ bước ra khỏi hàng nói: “Công chúa Vũ Dương là con gái, hòa thân thất bại, nên về kinh phục mệnh. Nhưng nàng không những không về, ngược lại còn tự tiện nhúng tay vào chuyện quân ở Tây Xuyên, đây là không giữ phụ đạo!

Bây giờ còn nói dối chuyện quân, xin bệ hạ phái sứ giả nhanh chóng tới Tây Xuyên, giục công chúa Vũ Dương mau về kinh, giao cho bộ Lễ khiển trách!”

“Làm càn! Điện hạ là con gái hoàng thất, cho dù cần khiển trách, cũng là chuyện của phủ Tông Nhân, không tới phiên bộ Lễ của ngươi nói chuyện!”

Một võ tướng bên phái chủ chiến có tính tình nóng nảy giận hét với thượng thư bộ Lễ.

Khánh Quốc công nghe xong, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.

Cái kẻ khờ thiếu xem xét này trúng kế rồi.

Quả nhiên, thượng thư bộ Lễ nói theo võ tướng: “Triệu tướng quân nói có lí, vậy xin bệ hạ phái sứ giả đi Tây Xuyên, giục công chúa Vũ Dương mau hồi kinh, nhận sự khiển trách của phủ Tông Nhân!”

“Bệ hạ, ông đây không có ý này!”

Võ tướng nghe xong biết mình bị lừa, nhanh chóng mở miệng giải thích.

Kết quả ai biết căng thẳng quá, lỡ nói lời thô tục.

Nói chuyện với hoàng đế mà tự xưng ông đây…

Khánh Quốc công cũng muốn mở đầu óc hắn ra xem, sao đầu óc này lại lớn lên được.

“Triệu Vô Cực to gan, dám vũ nhục bệ hạ, theo luật phải chém!”

Thượng thư bộ Lễ bắt được nhược điểm, lập tức làm khó dễ.

Vì thế, hai phái chủ chiến chủ hòa, lại làm loạn lần nữa.

Tâm trạng tốt đẹp của Trần Cát hoàn toàn bị phá hỏng, ông ta xoa mày, trên mặt tràn đầy bực bội và… hoài nghi.
Chương 505: Chiến báo

Bắt đầu từ hôm đó, phái chủ hòa và phái chủ chiến cứ lên triều là lại cãi cọ.

Rốt cuộc là có nên trị tội Cửu công chúa không?

Trần Cát lại hoài nghi lần nữa.

Thế lực khắp nơi đều làm loạn, âm thầm phái thám tử tới Tây Xuyên, tìm hiểu tin tức.

Nhưng không đợi người của họ chạy tới Tây Xuyên, sứ giả khẩn cấp Hồng Linh mà Cửu công chúa phái về đã tới kinh thành.

Vì kéo dài thời gian, dọc đường đi người mang tin có thể lười biếng là lười biếng ngay.

Nhưng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh quay về báo tin, dọc đường đi cứ thay ngựa không đổi người, trừ lúc cần ngủ, không dám chậm trễ tí nào.

Chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi đã chạy từ Tây Xuyên về kinh thành.

Mấy sứ giả khẩn cấp Hồng Linh dựa theo yêu cầu của Cửu công chúa, vào thành từ các cửa khác nhau.

Vừa đến cửa thành đã gân cổ gào to: “Thành Tây Xuyên thắng lớn, nam tước Thanh Thủy trợ giúp công chúa điện hạ Vũ Dương, diệt hết mấy chục ngàn kị binh Thổ Phiên!”

Khánh Hoài không muốn tranh công, Khánh Hâm Nghiêu cũng không muốn.

Anh ta cũng là hầu tước, hơn nữa còn là quan lớn ở biên giới, quyền lời còn lớn hơn cả Khánh Hoài.

Gần như có thể nói là đã đạt vị trí quan cao nhất rồi.

Nếu còn tranh công, ngược lại sẽ là chuyện xấu.

Bản thân Cửu công chúa là con gái hoàng thất, cũng không cần tới.

Khi sứ giả khẩn cấp Hồng Linh lên đường, trước khi xảy ra chuyện của Tiết Hành Lư, Cửu công chúa đã dặn dò sứ giả khẩn cấp Hồng Linh nói như vậy.

Như vậy không chỉ chuyển công lao chủ yếu cho Kim Phi, cũng tương đương tuyên bố với bá tánh là hai người cùng một phe.

Xem như hoàn toàn trói Kim Phi lên xe của mình.

Tất nhiên Kim Phi biết tâm tư của Cửu công chúa, nhưng lúc ấy nghĩ tới chuyện có danh vọng, sẽ càng tiện cho thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn làm việc, nên đồng ý.

“Thành Tây Xuyên thắng lớn, nam tước Thanh Thủy hỗ trợ công chúa điện hạ Vũ Dương, diệt hết mấy chục ngàn kị binh Thổ Phiên!”

Tất cả các tuyến đường con phố trong thành, đều có âm thanh sứ giả khẩn cấp Hồng Linh truyền qua.

Vì có người mang tin âm thầm thúc đẩy, mấy ngày gần đây, bá tánh kinh thành đều thảo luận về chuyện chiến tranh ở Tây Xuyên.

Chung quy thì thắng thua của cuộc chiến, sẽ liên quan trực tiếp tới việc có cần cống nạp cho Thổ Phiên hay không.

Nếu phải tiến cống, thuế mà sang năm tất nhiên sẽ tăng thêm.

Nhưng từ Tây Xuyên tới kinh thành quá xa, các quyền quý cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, huống chi là bá tánh bình thường.

Bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng nắm được tin tức chuẩn xác nhất.

Các bá tánh vội vàng bỏ việc, tụ tập với nhau.

“Nam tước Thanh Thủy là ai thế?”

“Rốt cuộc thì ngươi có phải là người kinh thành không vậy? Nam tước Thanh Thủy chính là Kim tướng quân đã đánh lui người Đảng Hạng ở Thanh Thủy Cốc đấy!”

“A, thì ra người ngươi nói chính là Kim tiên sinh chăm chỉ cực khổ đó à!”

“Không phải Kim tướng quân ở Thanh Thủy Cốc à? Tại sao lại đi Tây Xuyên rồi?”

“Chẳng lẽ hồi này ngươi không nghe người đưa tin nói à? Quê quán Kim tướng quân ở Xuyên Thục, tới Thanh Thủy Cốc chỉ là vì tạm thời dẫn dắt quân Thiết Lâm cho Hầu gia Khánh Hoài, đánh giặc xong là về Xuyên Thục ngay! Lần này chắc chắn là công chúa Vũ Dương mời hắn rời núi!”

“Ta đã nói từ lâu rồi mà, Kim tướng quân ở Xuyên Thục, cho dù người Thổ Phiên tới nhiều hơn nữa thì chắc chắn cũng xong đời, Lão Chu còn không tin, bây giờ tin chưa?”

“Tin tin! Kim tướng quân quá lợi hại!”

“Ha ha, đánh thắng thì sang năm sẽ không tăng thuế má nữa, Lão Chu, đi, huynh đệ mời ngươi uống một chén!”

“Đừng vui mừng vội, lần trước Kim tướng quân cũng đồng ý, không tăng thêm thuế mà rồi à?”

“Nói cũng phải, vậy chờ triều đình công bố báo cáo rồi nói sau!”



Tin tức của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh nhanh chóng truyền khắp thành, không cần hoàng đế phái người tới kêu, các đại thần đã vội vàng chạy tới cửa hoàng cung chờ được gọi gặp.

Nhưng bây giờ hoàng đế không rảnh gặp bọn họ, mà gọi sứ giả khẩn cấp Hồng Linh tới Ngự Thư Phòng trước.

Trên chân bồ câu không trói nhiều đồ quá được, nếu không sẽ không thể bay xa, cho nên mật báo khá đơn giản.

Nhưng sứ giả khẩn cấp Hồng Linh thì không cần lo cái này, bản báo cáo chiến sự do hắn mang tới rất kĩ càng tỉ mỉ.

Báo cáo chiến sự là Cửu công chúa tự mình hướng dẫn, sáng tác, nội dung cơ bản là thật, càng có thêm sức cuốn hút.

Lúc Trần Cát vừa bắt đầu xem, còn coi như bình tĩnh.

Nhưng xem đến đoạn sau, hô hấp dần trở nên nặng nề.

Ngay khi nhìn thấy kị binh Đan Chân tàn sát bừa bãi quanh thành Tây Xuyên, còn xua đuổi các bá tánh bị bắt giữ công thành, Trần Cát giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn thấy Hàn Phong và Chu Du Đạt xúi giục bá tánh, đoạt doanh trại ngựa chiến của Đan Châu, Trần Cát không nhịn được vỗ bàn khen ngợi.

Nhìn thấy Đan Châu phái 5000 người vây giết chiến đội áo giáp đen của Kim Phi, nhưng bị chiến đội áo giáp đen mạnh mẽ thoát khỏi vòng vây, Trần Cát cảm thấy hưng phấn vô cùng!

Nhìn thấy Đan Châu tụ tập tất cả mọi người trong doanh trại, đánh bất ngờ vào dốc Đại Mãng, tim Trần Cát lập tức co lại.

Nhìn thấy công chúa Vũ Dương thay trang phục quân đội tự mình ra trận đánh trống, nước mắt Trần Cát rơi xuống báo cáo chiến sự.

Đó là đứa con gái ông ta nuông chiều từ bé, ngày thường là vị công chúa không dám chạm vào nước lạnh, lại mạo hiểm cả nguy cơ bị giết, tự mình ra tiền tuyết đánh trống vì binh sĩ.

Trần Cát vừa đau lòng, vừa kiêu ngạo.

Bản báo cáo chiến sự trong tay không tính là dày, cũng trở nên nặng trĩu.

Trong lòng cũng tràn ngập cảm kích với Kim Phi.

Ông ta biết, nếu không phải Kim Phi dẫn một ngàn nhân viên hộ tống tới bảo vệ Cửu công chúa, còn mang nhiều vũ khí mới tới như vậy, trận này hoàn toàn không thắng được.

Hơn nữa lần này Trần Cát không hề hoài nghi gì.

Báo cáo chiến sự là văn kiện chính thức của nhà nước, sẽ được ghi chép, đưa vào sử sách.

Cho nên tướng lĩnh sáng tác báo cáo chiến sự, nhiều lắm là động tay động chân vào số lượng địch giết được, còn quá trình chiến đấu và kết quả, không ai dám tạo giả.

Trên báo cáo chiến sự nói diệt hết Đan Châu, vậy khẳng định là diệt hết.

Nói bắt được mấy ngàn con ngựa chiến, vậy chắc chắn là bắn được.

Con người không hoàn mĩ, hoàng đế cũng vậy.

Trần Cát thích đao to búa lớn, sinh hoạt xa hoa lãng phí, tính cách nhút nhát, thất thường, khẳng định không được coi là hoàng đế tốt.

Nhưng ông ta có thể cho phép bá tánh nói thỏa thích, có khi cũng sẽ nghĩ lại, cũng có tình yêu phát ra từ tim với con cái.

Lúc kích động, ước gì được giống cha ông ta, cưỡi trên ngựa chiến đích thân xông vào chiến trường.

Nhưng nhớ tới kết cục thê thảm của ông nội và cha ông ta, lần nào cũng lùi bước.

Nói trắng ra là, ông ta chính là một người thường có các loại tâm lí mâu thuẫn, chẳng qua là được ngồi trên vị trí hoàng đế thôi.

Ngày này, Trần Cát không gọi gặp bất kì đại thần nào, cứ ở Ngự Thư Phòng như vậy, nhìn báo cáo chiến sự hết lần này tới lần khác.

Không ai biết rốt cuộc ông ta nghĩ gì.

Hoàng đế không cho gọi, các đại thần cũng không rời đi, sợ mình vừa đi, hoàng đế lại phái người tới kêu.

Chỉ đành ngồi chờ trên xe ngựa, đồng thời phái người đi tìm sứ giả khẩn cấp Hồng Linh.

Nhiều bá tánh cho rằng trong hoàng cung chỉ có mình hoàng đế là đàn ông, còn lại toàn thái giám cung nữ, thật ra không phải.

Đó chỉ là hậu cung thôi.

Hoàng cung ngoài hậu cung ra, còn có nơi nghỉ ngơi của hộ vệ, nơi làm việc của đại thần Nội Các, cả mấy chỗ Ngự Hoa Viên này nọ.

Không ít quan viên độc thân ở kinh thành, đều ăn ở trong hoàng cung.

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh từ Tây Xuyên về, được Trần Cát sắp xếp cho nghỉ ngơi trong nơi nghỉ ngơi của hộ vệ cấm quân, các đại thần hoàn toàn không tìm thấy.

Chỉ đành phân tích từ lời hô rao của sứ giả khẩn cấp Hồng Linh, nhờ sự trợ giúp của nam tước Thanh Thủy, Cửu công chúa thật sự đánh thắng trận.

Nhưng đánh thắng như thế nào, hai bên tổn hại bao nhiêu, không ai biết.

Không biết mới là dày vò, cũng không biết gì như vậy, các đại thần càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả là chờ đến trời tối, cũng không thấy hoàng đế cho gọi, chỉ đành bất đắc dĩ đi về nhà.

Sáng sớm hôm sau, chưa tới giờ Mão, các đại thần đã tới điện Hoằng Đức từ sớm.

Chờ hoàng đế xuất hiện, cũng chờ quá trình chiến đấu kĩ càng tỉ mỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK