Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1126: Thái độ của Khánh Hâm Nghiêu

Lúc Kim Phi đi lên boong thuyền, y nhìn thấy Tả Phi Phi đang biểu diễn súng kíp cho Khánh Mộ Lam xem.

Bản thân Khánh Mộ Lam rất yêu thích vũ khí, sau khi cầm súng kíp lên bắn thử một phát, cô ấy thích tới mức không bỏ xuống được.

Thấy Kim Phi tới, Khánh Mộ Lam ôm cây súng kíp chạy tới, hào hứng nói: “Tiên sinh, ta muốn cây súng kíp này, ngài nói đi, bao nhiêu tiền!”

Tính cách Khánh Mộ Lam vô tư, làm việc cũng quyết đoán mạnh mẽ, nhưng từ khi thành Tây Xuyên bị Gada tắm máu, tính cách cô ấy đã thay đổi.

Tuy rằng sau đó không ai trách cứ cô ấy, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn luôn tự trách mình, cho rằng ca ca không ở đấy, cô ấy phải là người bảo vệ thành Tây Xuyên và người dân trong thành thật tốt.

Nhưng cô ấy đã làm không tốt, để cho tên Gada kia phá thành, tàn sát dân chúng.

Sau chuyện này, Khánh Mộ Lam thường xuyên gặp ác mộng, tính cách cũng trầm hơn nhiều.

Bây giờ khó khăn lắm mới Khánh Mộ Lam mới trở về dáng vẻ trước đây, Kim Phi đột nhiên muốn đùa với cô ấy, y nói: “Cô chắc chứ?”

“Đương nhiên chắc chắn rồi, bao nhiêu tiền ngài cứ nói thẳng!” Khánh Mộ Lam vỗ ngực nói.

“Không phải chuyện tiền.” Kim Phi lắc đầu đáp: “Vốn định tặng cô một khẩu ngắn, nhưng nếu cô đã thích cái này, cứ lấy đi.”

Kim Phi có một khẩu súng ngắn, Khánh Mộ Lam biết, còn thèm thuồng bấy lâu nay.

Nhưng khi cô ấy còn ở làng Tây Hà, Kim Phi chưa thể chế tạo súng kíp với số lượng lớn, nên vẫn chưa đưa cho cô ấy.

Sau này y có khả năng sản xuất một ít, Khánh Mộ Lam cũng đã trở về Tây Xuyên, y cũng không tới mức chạy tới đưa cho cô ấy.

Nghe thấy Kim Phi sẵn sàng cho mình một khẩu súng ngắn, hai mắt Khánh Mộ Lam sáng rực lên.

Khẩu súng dài vừa rồi mới được cô ấy coi như bảo bối nay đã bị ném lên cái rương, rồi Khánh Mộ Lam chạy tới trước mặt Kim Phi, ra vẻ nịnh nọt, nói: “Tiên sinh, ta muốn khẩu ngắn cơ!”

“Nghĩ kỹ chưa?”

“Kỹ rồi!” Khánh Mộ Lam gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Khẩu súng dài kia cao hơn nửa người, mang theo rất bất tiện, súng ngắn có thể đeo ở thắt lưng, có khẩu ngắn hơn đương nhiên phải chọn ngắn hơn.

“Vậy được, chờ đến khi nào rời khỏi thành Du Quan, cô vào trong làng mà lấy.”

“Ngài không mang tới đây à?” Khánh Mộ Lam nhíu mày lại, hỏi.

“Sao ta biết cô cũng tới đây, mang theo làm cái gì?” Kim Phi thản nhiên nói.

“Ta vẫn nên dùng cái này trước vậy!”

Khánh Mộ Lam quay lại nhặt khẩu súng dài vừa mới vứt như đổ rẻ rách lên, ôm vào lòng.

“Sao trước kia ta không phát hiện ra cô thực tế như vậy nhỉ?”

Kim Phi bất lực nói: “Vốn dĩ muốn tặng cô khẩu súng ngắn của ta, nếu cô thích khẩu súng dài kia tới vậy thì quên đi.”

Khánh Mộ Lam có ngốc tới đâu cũng biết Kim Phi đang trêu mình, sầm mặt lại, nói: “Có chuyện thì không thể nói hết một lần luôn được đúng không? Trêu ta vui lắm à?”

“Vui!” Kim Phi lấy khẩu súng ngắn từ trong ngực ra, quơ quơ với Khánh Mộ Lam: “Nào, cười đi rồi ca cho một cái.”

Khánh Mộ Lam đang sầm mặt, nháy mắt một cái đã biến thành khuôn mặt tươi cười: “Ca!”

Nói xong, không chờ Kim Phi phản ứng lại, cô ấy đã giật khẩu súng ngắn trên tay y.

Nhưng lần này Khánh Mộ Lam không vứt khẩu súng dài kia đi, mà ôm cả khẩu ngắn lẫn khẩu dài vào trong ngực, xoay người bước đi.

Cô ấy chưa đi được hai bước đã bị Kim Phi túm lấy cổ áo kéo lại: “Quay lại!”

“Tiên sinh, nói lời phải giữ lấy lời chứ, ngài bảo ta cười, ta cười, ngài bảo ta gọi ngài là ca, ta cũng gọi rồi, không được đổi ý đâu đấy!” Khánh Mộ Lam vội ôm khẩu súng ngắn vào ngực, như thể sợ Kim Phi lấy lại.

“Tới mức này luôn hả?” Kim Phi tức giận nhìn Khánh Mộ Lam: “Ta kêu cô quay lại là để hỏi ca ca của cô nói thế nào, phái bao nhiêu người tới tiếp viện cho thành Du Quan?”

“Ra là nói cái này!”

Khánh Mộ Lam thở phào nhẹ nhõm nói: “Ca ca nói, bất cứ khi nào tiên sinh cần, thành Tây Xuyên cũng sẽ sẵn sàng cống hiến hết mình để tiếp viện cho thành Du Quan, huynh ấy bảo ta đi trước là để hỏi tiên sinh cần bao nhiêu người? Không ngờ chưa tới Kim Xuyên mà đã gặp tiên sinh ở đây.”

Cô ấy đi bằng ca-nô, đang đi thì gặp Trấn Viễn số 2 trên sông Gia Lăng.

Trấn Viễn số 2 không dám đi quá nhanh vào ban đêm, phải tới hừng đông thuyền mới có thể bắt đầu tăng tốc.

Nếu chậm hơn nửa ngày nữa, Trấn Viễn số 2 sẽ bắt đầu tiền vào sông Trường Giang, cô ấy và Kim Phi sẽ tách ra.

Kim Phi nghe Khánh Mộ Lam nói vậy thì gật đầu.

Y khá hài lòng với thái độ của Khánh Hâm Nghiêu.

Mặc kệ anh ta nghĩ gì trong lòng, ít ra những lời anh ta cũng rất hay.

Hơn nữa, việc phái Khánh Mộ Lam tới xin chỉ thị của y, chính là thể hiện thành ý của anh ta.

Ít ra Khánh Hâm Nghiêu không bảo những tân binh tới, qua loa với Kim Phi.

“Trước khi ta xuất phát, ca ca ta đã để Mạnh Thiên Hải điều động ba nghìn cựu binh quân Uy Thắng, tập hơn nơi bờ sông, cũng đã truyền lệnh cho Ngụy Đại Đồng, bảo ông ta phái thuyền chở lương thực, mau chóng đưa người tới Đông Hải.”

Khánh Mộ Lam nói tiếp: “Nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ họ có lẽ đã tới sông Kim Mã, vào sông chính rồi.”

“Ca ca của cô điều tới ba nghìn cựu binh quân Uy Thắng ư?” Kim Phi ngạc nhiên hỏi.

Qua việc Khánh Mộ Lam tới đây, Kim Phi cũng đoán được Khánh Hâm Nghiêu hẳn sẽ không làm qua loa có lệ với y, nhưng không ngờ anh ta lại phái tới ba nghìn cựu binh tới.

Quân Uy Thắng là đội quân tinh nhuệ nhất của Khánh Hâm Nghiêu.

Trước khi tuyển thêm người, tổng cộng chỉ có năm nghìn người, qua mấy trận chiến liên tiếp nhau, số người còn lại của hai tháng trước không tới bốn nghìn người, cho nên Khánh Hâm Nghiêu đã xin Cửu công chúa mở rộng thêm.

Tuy rằng sau khi tuyển thêm người đã lên tới chín nghìn, nhưng hơn nửa trong số này là tân binh.

Chênh lệch giữa tân binh và cựu binh phải nói là rất lớn.

Nhiều tân binh trong quá trình huấn luyện không có vấn đề gì, nhưng khi ra chiến trường nhìn thấy máu, có những người bị dọa sợ.

Trong mười tân binh, ít nhất có tới ba người không đỡ nổi trận chiến đầu tiên của mình.

Nếu như bất hạnh bị phân tới những doanh trại của đội tiên phong hay các kiểu như vậy, tỷ lệ tử vong của tân binh lại càng cao, trong mười người mà sống sót được một người đã là cao rồi.

Quân Uy Thắng tổng cộng có gần bốn nghìn cựu binh, Khánh Hâm Nghiêu phái tới ba nghìn người, thật sự nằm ngoài suy đoán của Kim Phi.

“Ca ca ta nói, người Thổ Phiên trong một thời gian nữa sẽ không dám tấn công, nếu có tấn công thật, các cựu binh mang theo tân binh có thể trụ được một thời gian, trụ được cho tới khi Vũ… bệ hạ phái người tơi tiếp viện, cho nên thành Tây Xuyên bây giờ cũng ổn hơn thành Du Quan.”

Khánh Mộ Lam giải thích thêm: “Đúng rồi, Trần Phượng Chí và tiểu đoàn Thiết Hổ cũng tới.”

Quân Uy Thắng là đội quân tinh nhuệ dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, tiểu đoàn Thiết Hổ lại là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ, không kém gì chiến đội giáp đen của Kim Phi.

Nghe thấy Khánh Hâm Nghiêu phái cả tiểu đoàn Thiết Hổ tới, Kim Phi cảm động, xoay người hướng về phía Khánh Mộ Lam, ôm quyền: “Đa tạ!”

“Bệ hạ làm chủ, chúng ta là quân thần, đương nhiên phải dốc hết sức để làm, ngài cảm ơn cái gì?”

Khánh Mộ Lam khoát tay: “Về sau nếu có thể, nhờ chuẩn bị cho chúng ta một lô súng kíp đấy, thứ này dùng tiện hơn cung nỏ nhiều!”

Sau khi lên thuyền, Khánh Mộ Lam nhìn thấy các nữ công nhân đang luyện súng thì hâm mộ muốn chết.

Nếu lúc đó cô ấy có súng kíp này, Gada làm gì có cửa mà công phá thành Tây Xuyên?

“Yên tâm, sau này sẽ đưa cho các cô!”

Kim Phi gật đầu đồng ý.

Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều là anh họ của Cửu công chúa, hai người họ vẫn luôn ủng hộ Kim Phi. Đối với y, hai người này chỉ đứng sau tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.

Nếu tương lai có thể sản xuất súng kíp với số lượng lớn, cung cấp cho Khánh Hâm Nghiêu và quân Uy Thắng không phải là không thể.

Dù sao công thức sản xuất thuốc súng vẫn nằm trong tay Kim Phi, không có thuốc súng, súng kíp cũng chỉ là một cây gậy nhóm lửa, y không cần phải lo lắng.
Chương 1127: Ta ở đây mà

“Mộ Lam, cô định đi Kim Xuyên tiếp hay đi thành Du Quan cùng ta?”

Kim Phi hỏi: “Nếu cô muốn đi Kim Xuyên, vậy ta sẽ sai người dừng thuyền cho cô xuống.”

“Đương nhiên là đi thành Du Quan rồi!”

Khánh Mộ Lam không chút do dự nói: “Hiếm có cơ hội được thấy cảnh tiên sinh đích thân dẫn binh xuất chinh, ca ta nói rồi, để ta đi theo tiên sinh học hỏi cách đánh trận.”

“Vậy cô đi tìm Tả Phi Phi đi, bảo cô ấy sắp xếp chỗ nghỉ cho cô.”

Kim Phi gật đầu, bày tỏ hoan nghênh với sự gia nhập của Khánh Mộ Lam.

Trong trận chiến dốc Đại Mãng, mặc dù Kim Phi đã được tiếp xúc với quân Uy Thắng, nhưng sức ảnh hưởng lớn nhất trên chiến trường lần nó, là Cửu công chúa – nhân vật chủ đạo của trận chiến.

Kim Phi vốn còn có chút lo lắng quân Uy Thắng đến thành Du Quan không nghe lời.

Khánh Mộ Lam có thể đi cùng là tốt nhất.

“Được, vậy ta đi tìm Tả trưởng xưởng đây!”

Khánh Mộ Lam đưa súng kíp ngắn dài cho A Mai, vẫy tay chào Kim Phi, sau đó xoay người chạy đi tìm Tả Phi Phi.

Kim Phi nhìn bóng lưng của cô ấy, thầm thở dài.

Y vẫn chưa quen với thân phận của mình.

Cửu công chúa đã lên ngôi xưng đế, theo lý thuyết Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều là thần tử dưới quyền của Cửu công chúa.

Mặc dù bề ngoài Kim Phi không giữ bất kỳ chức quan nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, y mới là người đưa ra chủ kiến cho Cửu công chúa, lời y nói còn có tác dụng hơn lời của cô ấy.

Đến cấp độ như y, nếu cần Khánh Hâm Nghiêu làm gì, chỉ cần trực tiếp ra lệnh là được, vốn dĩ không cần khách sáo.

Nhưng vừa nãy y còn nói “Cảm ơn” với Khánh Mộ Lam.

Khánh Mộ Lam quen thân với y rồi nên sẽ không quá để ý, nhưng nếu như bị mấy tên hạ thần lòng lang dạ thú nhìn thấy Kim Phi khách sáo như vậy, không chừng sẽ mặt mũi sẽ bị giẫm lên, về lâu về dài, sẽ không nghe lời nữa.

Khánh Mộ Lam trả lời “Bệ hạ làm chủ, chúng ta là quân thần, đương nhiên phải dốc hết sức để làm”, thật ra chính là đang nhắc nhở Kim Phi điều này.

Đây cũng là lý do mà Cửu công chúa nói năng thận trọng khi ở ngoài.

Thân là hoàng đế, cô ấy buộc phải giữ uy phong, vậy mới không bị người xem thường.

Nhưng Kim Phi không có bất kỳ quan niệm giai cấp nào, tính cách cũng dễ gần, bắt y phải ra vẻ, y không làm được.

“Xem ra sau này ở bên ngoài phải chú ý lời nói cử chỉ hơn rồi!”

Kim Phi thầm tự nhắc nhở trong lòng, hoàn toàn không biết Khánh Mộ Lam đứng sau lưng y đang thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nhà họ Khánh là gia đình võ tướng, nhưng không có nghĩa người nhà họ Khánh đều là người lỗ mãng.

Ngược lại, nhà họ Khánh có thể duy trì được nhiều năm như vậy, trong nhà có thể xuất hiện một vị quốc công, còn xuất hiện hai vị sĩ quan nắm giữ binh lực quan trọng là Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài, là rất có kiến thức chính trị.

Cả Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài đều không có dã tâm xưng đế, cũng biết với năng lực của bọn họ, vốn không có tư cách làm vua, cho nên khi Cửu công chúa và Kim Phi chiêu mộ, mới không chút do dự tuyên thệ sẽ ra sức cống hiến cho nước Đại Khang mới.

Với bọn họ, Kim Phi có sức mạnh thay đổi cả thế giới, mà Cửu công chúa lại là người có bản lĩnh làm điều đó, hai người họ kết hợp lại, những phiên vương khác vốn không phải đối thủ của họ.

Kim Phi và Khánh Hoài, Khánh Mộ Lam tâm đầu ý hợp, mà nhà họ Khánh lại là nhà mẹ đẻ của Cửu công chúa, chỉ cần bọn họ biểu hiện tốt, chờ sau khi thành lập nước Đại Khang mới, trừ hoàng gia ra, nhà họ Khánh sẽ trở thành đại gia tộc lớn nhất Đại Khang.

Đây chính là mục tiêu của Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài!

Trước khi Khánh Mộ Lam lên đường, Khánh Hâm Nghiêu đã âm thầm nhắc nhở cô ấy nhiều lần, bảo cô ấy nhất định phải cho Kim Phi và Cửu công chúa nhìn thấy thành ý của Tây Xuyên.

Từ khi nghe thấy hai chữ “Cảm ơn” từ miệng Kim Phi, Khánh Mộ Lam biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, yên tâm đi tìm Tả Phi Phi.

Kim Phi không trở về ngay, mà đứng trên boong nhìn các nữ công nhân luyện tập một hồi, sau đó mới về khoang thuyền.

Kết quả vừa về đến nơi đã thấy A Mai đang đứng trước cửa phòng mình, bước vào phòng, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đang ngồi trên giường mình, bưng chén sứ húp cháo.

Nhuận Nương thì đứng ở một bên bất lực nhìn bọn họ.

Thấy Kim Phi đi vào, Khánh Mộ Lam vội đặt chén cháo xuống nói: “Tiên sinh, lâu lắm không được ăn cơm do Nhuận Nương nấu, quá nhớ nên vừa nhìn thấy là không nhịn được.”

“Ta cũng thế!” Tả Phi Phi cũng cười rồi đặt chén cháo xuống: “Tiên sinh, ngài yên tâm, bọn ta chưa ăn hết đâu vẫn còn phần lại cho ngài.”

Kim Phi thò đầu nhìn vào giỏ, cháo trắng trong hũ chỉ nhiều lắm chỉ còn đủ một bát, chút thức ăn trong đĩa cũng bị ăn gần hết rồi.

“Đây chính là để phần mà các cô nói đây à?”

Kim Phi đầu đầy vệt đen chỉ chỉ vào giỏ.

Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam đều giả ngốc bưng chén rỗng lên che mặt lại.

Hai người họ, một người đêm qua đứng cả đêm trên boong, một người thì bôn ba trên thuyền mấy đêm, vừa mệt vừa đói.

Vừa mới nhìn thấy thức ăn mà Nhuận Nương chuẩn bị đã không nhịn được.

Bây giờ cũng hơi ngượng.

“Đương gia.... để ta đi nấu một phần khác cho chàng.”

Tính cách của Nhuận Nương cũng mềm yếu như Quan Hạ Nhi, nhìn thấy Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam bị làm khó, vội mở miệng nói giúp hai người họ.

“Nàng đừng chạy đi chạy lại nữa, ta bảo Thiết Chùy khuấy một nồi hũ cháo trắng khác rồi cầm mấy cái bánh bao đến là được rồi.”

Nấu cháo là một chuyện tốn thời gian, tối qua mãi nửa đêm y mới về, mặc dù biết Nhuận Nương mới làm chuyện ấy lần đầu, không dám làm quá nhiều, nhưng mãi đến sau nửa đêm mới kết thúc.

Mới sáng sớm mà Nhuận Nương đã xách cháo trắng đến, Kim Phi biết tối qua cô ấy không ngủ được.

Kim Phi tức giận đá chân Khánh Mộ Lam: “Ngồi tránh sang bên kia một chút!”

Chờ sau khi Khánh Mộ Lam nhường chỗ, Kim Phi ấn Nhuận Nương xuống giường ngồi, đau lòng nói: “Hôm nay nàng phải nghỉ ngơi cho tốt!”

“Đương gia?”

Mãi đến lúc này, Khánh Mộ Lam mới hoàn hồn lại, kéo cánh tay Tả Phi Phi hỏi: “Hai người họ thành thân bao giờ vậy?”

“Nếu ta đoán không sai, chắc là tối hôm qua nhỉ?”

Tả Phi Phi liếc Kim Phi một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ ranh mãnh.

“Tối hôm qua?”

Khánh Mộ Lam lại nhìn qua căn buồng nhỏ, nháy mắt đã hiểu.

Cô ấy cười trêu nói: “Bảo sao vừa nãy ta nhìn thấy Nhuận Nương cứ cảm thấy sai sai ở đâu, bây giờ mới nhớ ra, cô ấy bước đi hơi mất tự nhiên!”

Nhuận Nương vốn đã hay ngại, bị hai người họ đùa giỡn như vậy, mặt đỏ như chảy ra máu, cầm giỏ lên chạy nhanh ra khỏi căn buồng.

“Đương gia, ta đi làm cơm cho chàng...”

“Nhìn hai người làm chuyện tốt kìa?” Kim Phi giận dữ trừng mắt nhìn Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam.

“Tiên sinh, nếu không có ta thì ngài và Nhuận Nương làm sao tiến triển nhanh như vậy được? Bây giờ lại oán trách ta à, có phải là ta quá hiền hậu rồi không?”

Từ núi Thiết Quán đến làng Tây Hà không xa, tinh dầu sản xuất xà phòng lại do Quan Hạ Nhi và Uyển Nương điều chế, nên mấy tháng gần đây, Tả Phi Phi tới làng Tây Hà không ít lần, dần dần làm quen với Kim Phi, nói năng cũng tùy ý hơn nhiều.

Không có người ngoài, cô ấy cũng dám học theo các công nhân nữ của núi Thiết Quán đùa giỡn Kim Phi.

Có thể chịu ảnh hưởng từ công nhân nữ núi Thiết Quán, độ đùa của cô ấy tương đối lớn.

Nhiều lần cô ấy chọc cho Quan Hạ Nhi mặt đỏ ửng, sau đó thì cầm chổi quét đánh cô ấy.

Thật ra từ khía cách này cũng nói rõ quan hệ của cô ấy với Kim Phi và Quan Hạ Nhi thật sự thân thiết.

“Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ!”

Kim Phi biết mình nói không lại Tả Phi Phi, huống chi bây giờ còn có thêm một Khánh Mộ Lam ở bên châm dầu vào lửa, bèn đổi ngay sang chủ đề khác, nhìn Khánh Mộ Lam hỏi: “Không phải cô đi tìm Tả Phi Phi hỏi chỗ ở rồi sao? Sao lại chạy đến chỗ của ta?”

“Thì ta ở đây mà!”

Khánh Mộ Lam chỉ vào chiếc giường bên trên.
Chương 1128: Chạy đến trước mặt

"Cô cũng ở chỗ này ư?" Kim Phi trừng mắt.

Tả Phi Phi từng trải qua gian khổ, học được cách xem xét tình hình, mặc dù sau khi quen thuộc thì thích hay thích đùa giỡn Kim Phi, nhưng cũng biết có chừng mực.

Ngày hôm qua cô ấy chủ động yêu cầu ở chỗ này là vì cô ấy đã sớm biết tình hình của Kim Phi với Nhuận Nương, cho nên cố tình tạo cơ hội cho hai người bọn họ.

Tối hôm qua cô ấy một đêm không về, cũng chứng tỏ điều này.

Hơn nữa xem ra cô ấy chuẩn bị trực ca đêm, như vậy thì có thể có thời gian làm việc và nghỉ ngơi đan chéo với Kim Phi và Nhuận Nương.

Kim Phi cũng khá hài lòng với điểm này, buổi tối có một người chịu trách nhiệm chủ trì, có thể phòng ngừa xuất hiện sự hỗn loạn.

Nhưng tính cách của Khánh Mộ Lam khác với Tả Phi Phi.

Từ nhỏ, Khánh Mộ Lam đã là đại tiểu thư của nhà họ Khánh, mặc dù khoảng thời gian trước, cô ấy cũng bị đả kích, nhưng đó là đả kích trên toàn cục diện, tính cách của cô ấy vẫn hơi hung dữ.

Nếu cô ấy vào đây ở, Kim Phi cũng đừng mong được yên tĩnh.

Nhưng bản thân Khánh Mộ Lam còn chưa nhận thức được điều này, thấy Kim Phi giống như không chào đón cô ấy thì trừng mắt nói: "Ngài sẽ không để ta đi ngủ ở hành lang đấy chứ?"

"Tiên sinh, khoang thuyền khác cũng chật ních rồi, thật sự không tìm được chỗ trống nữa."

Tả Phi Phi cũng giúp giải thích: "Tiên sinh yên tâm, ta và Khánh cô nương đã thỏa thuận rồi, hai chúng ta cùng nhau trực ca đêm, sẽ không quấy rầy ngài với Nhuận Nương!"

"Đúng đúng, chúng ta không làm phiền các ngài đâu!"

Khánh Mộ Lam cũng nhanh chóng cam đoan.

Nếu như Nhuận Nương còn ở đây, chắc chắn lại bị xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

"Được rồi, ở chỗ này thì ở chỗ này đi!"

Kim Phi thở dài: "Vậy các cô thu dọn một chút rồi nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ta lên boong tàu quan sát."

Dù sao Khánh Mộ Lam cũng là đại diện Tây Xuyên tới đây tiếp viện, hơn nữa cô ấy cũng là em họ của Cửu công chúa, thật sự không thể để cho cô ấy ngủ ở hành lang được.

Ban ngày mình đợi ở trên boong tàu, không quay về là được rồi.

Trên boong tàu, Kim Phi lần đầu tiên ra ngoài nhìn các nữ công nhân huấn luyện một lúc, sau khi phát hiện không có vấn đề gì thì tìm một nơi tránh gió, ngồi trên rơm rạ phơi nắng.

Sau đó, cảm thấy ngồi đó rất nhàm chán, nên đã bảo Thiết Chùy đi tìm một bộ bàn ghế tới, bắt đầu viết tài liệu dạy học.

Học viện sư phạm Kim Xuyên đã sắp nghỉ đông rồi, chờ sau khi hết năm, các nơi đều sẽ được xây dựng trường học.

Các học sinh trong học viện sư phạm vào lúc này, sang năm sẽ trở thành các thầy giáo trong một số trường học, triển khai giáo dục những kiến thức cơ bản nhất ở các nơi.

Vì vậy, trước mắt những học sinh này đang học những kiến thức cơ bản nhất, đại khái tương đương với nội dung của ba năm tiểu học ở đời trước.

Điều này đối với những học sinh đó mà nói thì rất dễ dàng, điều quan trọng là bọn họ có thể dùng những gì mình đã được học để truyền đạt ra ngoài, dạy dỗ cho những đứa bé.

Dưới sự hướng dẫn của Phương Linh Quân, tiến độ tổng thể cũng xem như là khá tốt.

Nhưng mục đích của Kim Phi khi xây dựng học viện sư phạm cũng không chỉ có như vậy, mà y còn muốn đào tạo ra một số người tài ở cấp độ cao hơn.

Tài liệu dạy học cần dùng đến trong quá trình này chỉ có thể do Kim Phi tự mình biên soạn.

Có việc phải làm thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới buổi trưa.

"Đương gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, ta mang lên cho chàng hay chàng quay về ăn?"

Nhuận Nương đi tới hỏi.

Bình thường, trong quá trình Kim Phi dẫn đầu đội ngũ hành quân, đều sẽ cùng binh lính ăn chung nồi, nhưng nếu Nhuận Nương đã chuẩn bị sẵn một cái bếp nhỏ thì Kim Phi cũng sẽ không từ chối tấm lòng của cô ấy.

Suy nghĩ một lúc y nói: "Ăn ở đây đi."

Tả Phi Phi với Khánh Mộ Lam còn đang nghỉ ngơi ở trong khoang thuyền, quay về ăn cơm chắc chắn sẽ đánh thức bọn họ.

“Được!”

Nhuận Nương gật đầu, chạy về phòng bếp bưng một cái giỏ tới.

Đồ ăn trong giỏ cũng không nhiều, một bát cơm tẻ với ba món rau và một bát canh mà thôi.

Nhưng Kim Phi có thể thấy được, ba món rau và một bát canh đều được làm rất tỉ mỉ, rất tốn thời gian.

"Nhuận Nương, đi ra ngoài, ăn bừa vài miếng là được, thân thể của nàng không tiện, không cần phải tốn công nhiều như thế."

"Không sao, ta ở trên thuyền cũng không có việc gì làm, vừa lúc nấu ăn giết thời gian."

Nhuận Nương cười lắc đầu.

Trước khi gặp được Kim Phi, Nhuận Nương chưa từng được ăn no, cho nên cô ấy rất quý trọng đồ ăn, xử lý cũng rất nghiêm túc, sợ không thể ăn sẽ lãng phí nguyên liệu.

Hơn nữa học tập cũng rất chăm chỉ, kỹ năng nấu nướng của Nhuận Nương đã tiến bộ rất nhanh, nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng có thể làm ra những món ăn ngon.

Cho dù là người từ nhỏ đã từng ăn quen những món của ngon vật lạ như Cửu công chúa cũng đánh giá rất cao tay nghề của Nhuận Nương, chỉ cần có thời gian, cô ấy đều cùng Kim Phi đi ra hậu viện ăn cơm.

Ăn cơm trưa xong, Trấn Viễn số 2 ra khỏi sông Gia Lăng, tiến vào sông Trường Giang, tốc độ của tàu cũng bắt đầu tăng lên.

Nửa buổi chiều, Kim Phi đang cúi đầu viết mấy thứ linh tinh, Thiết Chùy vội chạy tới: "Tiên sinh, phía trước có chút chuyện, thuyền trưởng bảo ta tới mời tiên sinh qua đó xem!"

"Gặp phải thủy tặc hay gặp phải thủy quân của Tương vương?" Kim Phi nhíu mày.

Bởi vì người Đông Man đưa Hải Đông Thanh tới, nên phi thuyền của Kim Phi không thể bay lên không trung, đám người Tương vương, Sở vương, Ngô vương cũng trốn thoát khỏi ngọn núi.

Nhưng người Đông Man tốt bụng như thế ư? Đương nhiên là không.

Lúc sứ giả Đông Man vừa đến Giang Nam cũng không yêu cầu bất cứ cái gì, chờ sau khi đuổi phi thuyền đi rồi thì sứ giả Đông Man mới bắt đầu xúi giục Tương vương xuất binh vây đánh Kim Phi, nếu không sẽ cho Hải Đông Thanh quay về Đông Man.

Tương vương là một vương gia tôn quý, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, khoảng thời gian ở trong núi kia thật sự quá khó khăn, cũng quá đủ rồi, thật sự không muốn vào núi lần nữa.

Hơn nữa sứ giả của Đông Man đã đảm bảo rằng sẽ liên minh với đám người Sở vương, Ngô vương và Tấn vương để cùng nhau ra tay, Tương vương vẫn do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn đồng ý.

Thật ra, Tương vương cũng cho rằng bây giờ phi thuyền không thể dùng được nữa, tương đương với việc Kim Phi bị bẻ gãy cánh, là thời điểm tiêu cục Trấn Viễn yếu ớt nhất, là cơ hội tốt nhất để đối phó Kim Phi!

Đặc biệt là sau khi xác nhận Tấn vương ở phương bắc đã trở mặt với Kim Phi, Tương vương bắt đầu tập hợp người và ngựa, chuẩn bị đè bẹp Xuyên Thục, vĩnh viễn cắt đứt những rắc rối về sau!

Năm ngoái lũ lụt và thiên tai lạnh giá cũng ảnh hưởng tới Giang Nam, cuộc sống của dân chúng vốn đã rất khó khăn, Tương vương lại tăng thuế, khiến cho rất nhiều dân chúng Giang Nam phải vào rừng làm cướp.

Số lượng thủy tặc ở trên sông Trường Giang còn nhiều hơn gấp mấy lần so với trước đây.

Sau khi tiến vào lãnh thổ của Tương vương, Kim Phi đã nhìn thấy trên mặt sông có rất nhiều thuyền nhỏ và bè gỗ.

Một số dân chúng còn không mua được bè gỗ, dứt khoát chặt cây, dùng rơm rạ buộc lại với nhau rồi cứ thế thả trôi trên sông.

Gặp được thuyền buôn thì bọn họ bao vây xung quanh, ngăn chặn trên mặt sống bắt nhà thuyền phải đưa phí qua đường.

Nhưng các thủy tặc cũng biết đến sự lợi hại của tiêu cục Trấn Viễn, chỉ cần nhìn thấy lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn, hoặc là nhìn thấy nhân viên hộ tống tàu mặc đồng phục đứng trên boong tàu thì nhóm thủy tặc cũng không dám chặn đường.

Nhìn thấy con tàu lớn phun khói như Trấn Viễn số 2 thì đã trốn lên bờ từ lâu rồi.

Nhưng ngược lại "thủy quân" của Tương vương, dưới yêu cầu của sứ giả Đông Man, gần đây đã từng chặn đường tàu của tiêu cục Trấn Viễn vài lần, chẳng qua đều chủ yếu là để thăm dò thử, phát hiện trên tàu của tiêu cục Trấn Viễn đều chứa cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, bọn họ liền rút lui.

Cho nên khi nghe tin phía trước có chuyện, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi là thủy quân của Tương vương lại tới đây thăm dò.

Nhưng ai ngờ Thiết Chùy lại lắc đầu nói: "Hình như không phải người của Tương vương, thuyền trưởng nói là quân Uy Thắng của Tây Xuyên.”

"Tại sao quân Uy Thắng lại chạy tới trước mặt chúng ta?"
Chương 1129: Thuyền cá

Kim Xuyên gần sông Gia Lăng, Tây Xuyên gần sông Kim Mã, một nhánh của sông Mân, cuối cùng cả hai cũng sẽ hợp vào dòng chính của Trường Giang, Trấn Viễn số hai gặp phải quân Uy Thắng cũng không lạ.

Điều kì lạ chính là dựa vào lời nói của Khánh Mộ Lam, lúc cô ấy rời đi, quân Uy Thắng vẫn còn ở bờ sông Kim Mã chờ thuyền chở lương thực vận chuyển, mà sông Kim Mã ở thượng nguồn, sông Gia Lăng ở hạ nguồn, theo lý mà nói thì quân Uy Thắng hẳn phải ở phía sau Kim Phi mới đúng, sao lại chạy đến trước mặt rồi?

Kim Phi đứng dậy chạy tới trước boong thuyền, quả nhiên thấy trên mặt sông phía trước có một đội thuyền.

Y cầm kính viễn vọng lên nhắm vào ngay lá cờ lớn trên cột buồm để nhìn, thực sự là cờ của quân Uy Thắng.

"Phái ca-nô đi qua nhìn thử!"

Kim Phi nhắc nhở: "Cẩn thận người của Tương vương giả mạo quân Uy Thắng, bảo các huynh đệ trên ca-nô chú ý."

Chuyện kiểu này không phải chưa từng xảy ra.

Bây giờ thủy tặc hoành hành, có một ít thuyền buôn vì muốn tránh bị thủy tặc quấy rầy, bèn treo cờ đen của Tiêu cục Trấn Viễn lên.

Thuyền buôn có thể nghĩ ra cách này, thủy quân của Tương vương chắc chắn cũng có thể nghĩ đến.

Biết cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.

Chỉ chốc lát sau, hai chiếc ca-nô dò đường ở trước mặt tăng tốc lái về đội thuyền phía trước.

Nữ binh lính trên boong cũng tạm ngừng tập luyện, chạy đến bên cạnh cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

Nhưng cũng không lâu sau, Kim Phi bỗng thấy chiếc ca-nô quay trở lại, bên trên còn có thêm hai người nữa, chính là Trần Phượng Chí ở tiểu đoàn Thiết Hổ, và Ngụy Đại Đồng ở Cục vận tải, Ngụy Đại Đồng còn đeo một chiếc hộp màu đen trên lưng, khá dài, nhìn như hộp kiếm của hiệp khách vậy.

Thấy Kim Phi, Trần Phượng Chí bèn vẫy tay chào hỏi Kim Phi từ xa.

Kim Phi xua tay, ra hiệu cho các nữ công nhân thu lại cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Trần Phượng Chí cũng tới rồi, chắc chắn là quân Uy Thắng, không còn nghi ngờ gì nữa.

Ca-nô chạy một vòng phía sau Trấn Viễn số hai, sau đó đã đuổi kịp thuyền lớn, từ từ tiến đến gần.

Thiết Chùy ném thang dây xuống, Trần Phượng Chí và Ngụy Đại Đồng leo thang dây lên thuyền.

"Tiên sinh, cuối cùng cũng gặp lại ngài rồi!"

Trần Phượng Chí thấy Kim Phi, tỏ ra cực kì kích động.

Ban đầu tiểu đoàn Thiết Hổ bị cướp mất dãy núi Mỏ Vịt, tiêu cục Trấn Viễn đã giúp bọn họ đoạt lại.

Sau đó anh ta lại tham dự chiến dịch dốc Đại Mãng với Kim Phi, thấy tận mắt Kim Phi lấy ít thắng nhiều, được coi như một người hâm mộ của Kim Phi.

Đáng tiếc là sau chiến dịch dốc Đại Mãng, Kim Phi cũng không đi đến Tây Xuyên nữa, Trần Phượng Chí lại là lão đại của tiểu đoàn Thiết Hổ, không thể tự ý bỏ bê chức vụ, hai người cũng chưa từng gặp lại.

Thật ra thì lần này Khánh Hâm Nghiêu muốn để tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại Tây Xuyên, nhưng Trần Phượng Chí nghe nói anh ta không được đi, nhất quyết dẫn một đám binh lính theo xin ra trận, Khánh Hâm Nghiêu sợ Kim Phi và Cửu công chúa sau khi biết sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Trần Phượng Chí.

Vì thế Mạnh Thiên Hải còn nghiêm khắc mắng Trần Phượng Chí một trận, bảo anh ta sau này cẩn thận Khánh Hâm Nghiêu gây khó dễ.

Nhưng Trần Phượng Chí căn bản không lo lắng.

Anh ta dốc sức cho Khánh Hâm Nghiêu lâu như vậy, cũng coi như đã không làm trái lời trăn trối lúc lâm chung của cha anh ta.

Nếu Khánh Hâm Nghiêu gây khó dễ cho anh ta, anh ta sẽ đi ngay đến Kim Xuyên nương nhờ tiêu cục Trấn Viễn.

Trần Phượng Chí cũng là một phần tử hiếu chiến, từ sau khi Gada bị Ngưu Bôn giết chết đến nay, Tây Xuyên vẫn luôn rất yên tĩnh.

Ngược lại tiêu cục Trấn Viễn vẫn đang không ngừng chinh chiến, điên cuồng mở rộng địa bàn.

Lúc này tiêu cục Trấn Viễn rất thiếu nhân tài, cũng là lúc dễ tạo dựng sự nghiệp nhất.

Trần Phượng Chí xuất thân là con nhà võ, từ nhỏ đã lớn lên trong tiểu đoàn Thiết Hổ, với phẩm chất quân sự đã dày công tu dưỡng và kinh nghiệm chỉ huy binh lính của anh ta, đến tiêu cục Trấn Viễn, sẽ nhanh chóng có thể tự mình phụ trách một mặt.

Hơn nữa Trần Phượng Chí đã thèm muốn trang bị của tiêu cục Trấn Viễn từ rất lâu rồi, mỗi lần Kim Phi chế tạo ra vũ khí mới, trước tiên sẽ trang bị cho tiêu cục Trấn Viễn, còn dư lại mới có thể cho quân Uy Thắng, quân Thiết Lâm.

Nếu không phải vì tình cảm đối với tiểu đoàn Thiết Hổ quá sâu nặng, và vì lời trăn trối trước lúc lâm chung của cha, chỉ e là Trần Phượng Chí đã đến Kim Xuyên rồi.

"Trần tướng quân, đã lâu không gặp." Kim Phi gật đầu, đáp lại sự nhiệt tình của Trần Phượng Chí, sau đó hỏi: "Chẳng phải Mộ Lam nói lúc cô ấy đi, các ngươi vẫn chưa lên đường sao, sao đã chạy đến phía trước chúng ta rồi?"

"Mộ Lam tiểu thư ngồi ca-nô rời đi chưa được bao lâu, Ngụy đại nhân đã mang thuyền tới rồi, sau đó bọn ta lên đường ngay."

Trần Phượng Chí giải thích: "Biết tình hình thành Du Quan rất khẩn cấp, suốt đường đi bọn ta không dám thả lỏng, có thể chạy nhanh hơn được bao nhiêu thì chạy, ban đêm cũng không dám đậu thuyền lại."

Kim Phi nghe xong, trong lòng bừng tỉnh.

Trấn Viễn số hai ở trên sông Gia Lăng không thể sử dụng máy hơi nước để đi, gần như toàn dựa vào nước sông để xuôi theo dòng.

Thuyền con của nhóm Trần Phượng Chí cũng như vậy, hơn nữa bọn họ lên đường sớm hơn, chạy đến trước mặt Kim Phi cũng không lạ.

Đối phương đi đường gấp gáp như vậy, cũng một lần nữa chứng tỏ Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải không hề làm cho có, mà thật sự lo lắng cho thành Du Quan.

Lúc Trần Phượng Chí và Kim Phi nói chuyện, Ngụy Đại Đồng vẫn xắn tay áo đứng ở một bên, đến khi hai người nói xong, lúc này ông ta mới hành lễ với Kim Phi: "Kim tiên sinh!"

"Ngụy đại nhân, sao ngài cũng tới?" Kim Phi hỏi.

Trần Phượng Chí tới, Kim Phi còn có thể hiểu được, Nhưng Ngụy Đại Đồng cũng tới theo, Kim Phi nghĩ không thông cho lắm.

Kim Phi và Cửu công chúa cũng không rảnh mà đợi ở đập Đô Giang, thế nên từ năm ngoái trở đi, hạng mục đập Đô Giang vẫn luôn do Ngụy Đại Đồng toàn quyền phụ trách.

Ngụy Đại Đồng cũng không khiến Kim Phi thất vọng, vẫn luôn rất cẩn trọng, ăn ngủ gì cũng đều ở lại đập Đô Giang.

Đang trong thời đại không có máy móc lớn, loại công trình thủy lợi hoàn toàn dựa vào sức người để xây như đập Đô Giang, cực kì dễ xuất hiện tai nạn về vấn đề an toàn, nhưng từ năm ngoái đến giờ, công trình đập Đô Giang chưa từng xảy ra một vụ tai nạn về vấn đề an toàn nào gây chết người.

Thái độ làm việc và năng lực làm việc của Ngụy Đại Đồng gắn liền với việc này.

"Mạnh đại nhân rất vội vã lên đường, nhưng quân Uy Thắng rất ít đi thuyền, nên ta mới bị Mạnh đại nhân bắt trở lại làm thanh niên khỏe mạnh!"

Ngụy Đại Đồng cười giải thích: "Nghe nói tiên sinh ở trên thuyền, ta cũng đã rất lâu không gặp tiên sinh, nên cứ tới đây hỏi thăm, vừa hay gần đây thi công cũng gặp phải chút vấn đề, cũng cần hỏi ý tiên sinh."

Ngụy Đại Đồng đã từng nhậm chức ở Cục vận tải, một năm chạy rất nhiều chuyến ở sông Kim Mã, hết sức quen thuộc với vùng nước trên tuyến đường này, Mạnh Thiên Hải để cho ông ta dẫn đường là đã chọn đúng người.

Nếu không phải có Ngụy Đại Đồng đi theo, Mạnh Thiên Hải căn bản không dám chạy nhanh như vậy, càng không thể nào chạy đến phía trước Kim Phi.

"Thi công gặp phải vấn đề gì?"

Kim Phi cực kì coi trọng công trình đập Đô Giang, vội vàng hỏi.

"Tiên sinh, ta đã vẽ vài bản vẽ."

Ngụy Đại Đồng cởi hành lý sau lưng xuống, mở cái hộp như hộp đựng kiếm ra.

Trong hộp không phải trường kiếm, mà là các loại bản vẽ khác nhau được cuộn thành cuộn.

"Nơi này gió lớn, chúng ta đổi nơi khác xem đi."

Kim Phi kéo Ngụy Đại Đồng đi tới nơi trước kia y tránh gió, bảo Nhuận Nương cất các bản thảo trước kia, rồi bày bản vẽ lên trên bàn.

Sau đó, hai đội thuyền gộp lại thành một.

Buổi tối hôm đó, Ngụy Đại Đồng cũng không trở về, mà chạy đến khoang thuyền của nhóm Thiết Chùy chen lấn một đêm, sáng sớm ngày hôm sau lại cầm bản vẽ đến tìm Kim Phi.

Mặc dù không thể dùng được phi thuyền nữa, nhưng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của tiêu cục Trấn Viễn cũng không phải hàng trưng bày, hơn nữa bọn Tương Vương, Sở vương cũng không biết Kim Phi đang ở trên thuyền, suốt đường đi cũng không dám phái người đến quấy rối, Trấn Viễn số hai thuận lợi chạy đến đất Ngô.

Nhưng mới vào đất Ngô chưa được bao lâu, Thiết Chùy lại tới báo cáo, nói trước mặt xuất hiện rất nhiều thuyền cá, còn treo lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn.
Chương 1130: Tốt hay xấu

Nhìn thấy lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn trên sông Trường Giang không có gì kỳ lạ cả, nhưng khi nhìn thấy lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn trên một thuyền đánh cá thì rất kì quái.

Bởi vì cho dù là tiêu cục Trấn Viễn hay là thương hội Kim Xuyên thì đều đi tàu lớn trên sông Trường Giang chứ chưa hề đi thuyền nhỏ.

Lần này không cần Kim Phi ra lệnh, thuyền trưởng đã chủ động bố trí ca-nô đi tới tìm hiểu tình hình.

Ca-nô vẫn quay về rất nhanh giống như lần trước, hơn nữa còn dẫn theo hai người tới đây.

Chỉ là lần trước người được dẫn về là Trần Phượng Chí và Ngụy Đại Đồng, mà lần này người được dẫn tới là Hàn Phong và Phạm Hải Châu.

Lúc này Kim Phi mới ý thức được, thì ra mình đã đến quận Ngu Sơn.

Phía nam quận Ngu Sơn là quận Bình Giang, cũng là quê nhà của Phạm tướng quân.

Sau sự kiện ở thành Vị Châu, Kim Phi phái Hàn Phong dẫn đầu một đội đi đánh hạ quận Bình Giang, xây dựng lại quân Phạm Gia.

Còn quận Ngu Sơn lúc đó ngăn cách khỏi quận Bình Giang và sông Trường Giang cũng bị Hàn Phong tiện tay đánh bại.

Sau khi Ngô vương trốn khỏi núi, đã từng phái sứ giả đến yêu cầu Hàn Phong và Phạm Hải Châu rời khỏi quận Bình Giang và quận Ngu Sơn, khiến cho Hàn Phong và Phạm Hải Châu đều phải bật cười.

Bọn họ cũng không giết sứ giả, mà là lột trần sứ giả, cạo đầu rồi thả đi.

Hành vi này là hành vi khiêu khích và sỉ nhục nghiêm trọng nhất trong truyền thống ở Đại Khang, sau khi Ngô Vương biết được thì bị chọc tức, lập tức tập hợp người và ngựa phát động tấn công quận Bình Giang.

Lúc này quân Phạm Gia đã bắt đầu có quy mô, đang chuẩn bị ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ, huấn luyện binh lính, người của Ngô vương đúng lúc này tìm tới cửa.

Mặc dù quân Phạm Gia mới vừa thành lập lại không lâu, nhưng phần lớn những người được tuyển trước đó đã từng là cựu chiến binh của quân Phạm Gia, vốn đã có kinh nghiệm chiến đấu, còn có vũ khí do Kim Phi cung cấp, mặc dù sức chiến đấu không bằng tiêu cục Trấn Viễn, nhưng so với đám binh lính là những ông lớn quần là áo lụa do Ngô vương vội vàng tập hợp kia thì mạnh hơn nhiều.

Hơn nữa nhân viên hộ tống do Hàn Phong dẫn dắt còn trực tiếp đánh cho Ngô vương thất bại thảm hại, không dám nói đến chuyện đoạt lại Bình Giang với Ngu Sơn nữa.

Trải qua trận chiến này, tinh thần chiến đấu quân Phạm Gia càng ổn định hơn, dân chúng đại phương cũng càng tin tưởng vào quân Phạm Gia.

Lúc Kim Phi từ Đông Hải trở về đã gặp trở ngại rất lớn trên sông Trường Giang, Hàn Phong vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Sau khi củng cố quận Bình Giang và quận Ngu Sơn thì đề ra kế hoạch xây dựng một nhóm thủy binh ở lân cận bến tàu Ngu Sơn.

Ngộ nhỡ sau này Kim Phi lại gặp phải chuyện tương tự, sẽ không bị động như vậy nữa.

Phạm Hải Châu bây giờ vô cùng cảm kích Kim Phi, đương nhiên sẽ không phản đối.

Vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, điều động hai nghìn người từ trong quân Phạm Gia, lại trưng dụng một ít thuyền đánh cá địa phương để những người này làm quen với cuộc sống trên sông nước trước.

Ca-nô đi đến Đông Hải sẽ truyền tin cho thủy quân, đi qua bến tàu Ngu Sơn thì sẽ nghỉ ngơi tiếp tế, đúng lúc gặp được Hàn Phong và Phạm Hải Châu nên Hàn Phong đến hỏi thăm một chút.

Hàn Phong là lãnh đạo cấp cao tuyệt đối ở làng Tây Hà, hơn nữa chủ yếu phụ trách quản lý tình báo, cấp bậc quyền hạn rất cao, nhân viên hộ tống đưa thư đã nói với anh ta về chuyện của thành Du Quan.

Sau khi Hàn Phong với Phạm Hải Châu nghe xong, lúc này mới quyết định giúp đỡ thành Du Quan.

"Các ngươi như này là đang làm liều đấy có biết không?"

Kim Phi nghe Hàn Phong giải thích xong thì dở khóc dở cười nói: "Bây giờ vẫn đang có gió bắc, cánh buồm không có cách nào dùng được, các ngươi làm sao có thể đuổi kịp Trấn Viễn số 2, dựa vào mái chèo này ư?"

Nhưng thành Du Quan ở xa ngàn dặm, ở giữa còn có những cánh đồng hoang vu trải dài mấy trăm dặm, trông đợi bọn họ dựa vào hai chân để đi qua thì quá muộn rồi.

Thật ra ngày hôm qua sau khi gặp được quân Uy Thắng, Kim Phi đã rất đau đầu với vấn đề này.

Trên sông Trường Giang, tàu vận chuyển lương thực còn có thể thuận lợi xuôi dòng, một khi đến Đông Hải, gặp phải quân Uy Thắng thì làm sao bây giờ?

Kết quả là, y còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp xử lý thì Hàn Phong và Phạm Hải Châu đã mang theo quân Phạm Gia đến đây.

Kim Phi thật ra vẫn muốn đưa họ tới đó, nhưng không mang được nhiều người như vậy.

"Tiên sinh, ta đã nghĩ kĩ rồi, Trấn Viễn số 2 chạy ở phía trước, sau đó dùng dây thừng kéo chúng ta là được!" Hàn Phong giải thích: "Chúng ta đã chuẩn bị sẵn dây thừng rồi!"

Phạm Hải Châu đứng ở một bên cũng liên tục gật đầu.

"Ngươi cho rằng Trấn Viễn số 2 kéo được nhiều thuyền như thế ư?" Kim Phi nhìn đám thuyền đánh cá gần như phủ kín mặt sông thì gượng cười.

"Không kéo được ư?" Trên mặt Hàn Phong đầy vẻ kinh ngạc.

Anh ta đã từng thấy được khả năng vận tải của Trấn Viễn số 2.

Bình Giang và Ngu Sơn nằm ở phía nam sông Trường Giang, sản lượng lương thực vẫn rất cao, tiêu cục chiếm đóng ở Bình Giang với Ngu Sơn đã tịch thu được rất nhiều lương thực từ các cường hào địa phương, Thiết Thế Hâm đã phái Trấn Viễn số 2 đến kéo về mấy lần.

Hàn Phong đã tận mắt nhìn thấy Trấn Viễn số 2 chở một thuyền đầy lương thực, nhẹ nhàng đi ngược dòng nước, lúc đó anh ta còn nhiều lần than thở với Phạm Hải Châu rằng thuyền hơi nước có sức mạnh vô tận.

Vì vậy anh ta mới nghĩ ra biện pháp dùng dây thừng để kéo thuyền đánh cá này.

Kim Phi lắc đầu nói: "Hàn đại ca à, khả năng vận tải của Trấn Viễn số 2 cũng có hạn, không thể kéo được nhiều thuyền đánh cá như vậy."

"Thế làm sao bây giờ?" Hàn Phong hơi nóng nảy.

"Các ngươi đang làm gì thì cứ làm tiếp là được, nếu như chúng ta tới thành Du Quan mà vẫn không chống đỡ được thì ta sẽ phái Trấn Viễn số 2 tới đón các ngươi." Kim Phi trả lời.

Thật ra trước đó y với Cửu công chúa đã nghĩ tới việc điều động một nhóm người từ quân Phạm Gia, nhưng sau đó lại từ bỏ ý định này.

Dù sao thì quân Phạm Gia mới vừa thành lập, cho dù là sức chiến đấu, lòng trung thành hay tính kỷ luật đều chưa được kiểm chứng, tùy tiện đưa đến thành Du Quan, nếu như quân Phạm Gia lại phạm thêm một sai lầm nữa, thì ngược lại sẽ là biến khéo thành vụng.

Kim Phi và Cửu công chúa cũng chưa từng nghĩ đến tính tích cực của quân Phạm Gia còn rất cao, thế mà lại làm ra việc chặn đường xin chiến.

"Ta không làm lỡ thời gian của tiên sinh nữa!"

Hàn Phong cũng ý thức được ý nghĩ của mình có vấn đề, gật đầu không kiên trì nữa.

Phạm Hải Châu và Kim Phi còn chưa thân lắm, ngoại trừ lúc lên thuyền chào hỏi Kim Phi một tiếng ra thì sau đó đều đứng ở bên cạnh Hàn Phong.

Lúc Hàn Phong và Kim Phi nói chuyện, anh ta vẫn luôn không nói gì.

Mãi cho đến khi Hàn Phong chuẩn bị rời đi, Phạm Hải Châu mới chắp tay với Kim Phi nói: "Tiên sinh, không có ngài sẽ không có quân Phạm Gia, dân chúng quận Bình Giang cũng không có những ngày tháng tốt đẹp, quân Phạm Gia bất cứ lúc nào cũng chờ đợi được tiên sinh sai bảo!"

Kim Phi vốn muốn nói một tiếng cảm ơn với Phạm Hải Châu, nhưng nhớ tới lời nhắc nhở của Khánh Mộ Lam, Kim Phi lại từ bỏ ý định này, thản nhiên gật đầu, và phát ra một tiếng "ừ" nhỏ từ mũi.

Sau đó y lại nhắc nhở: "Mặc dù trước đây các ngươi đã đánh bại Ngô vương, nhưng đội ngũ mà ông ta vội vàng triệu tập đều là mấy tên cựu tướng, các ngươi tuyệt đối không được kiêu ngạo lơ là, nhất định phải đề phòng cẩn thận, đừng để ông ta lợi dụng sơ hở."

"Tiên sinh yên tâm, ta đã phái người nhìn chằm chằm Ngô vương rồi."

Trong mắt Hàn Phong hiện lên một tia lạnh lùng: "Nếu có cơ hội, ta sẽ giết ông ta! Thật sự cho rằng tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta không dùng được phi thuyền nữa nên không có biện pháp xử lý ông ta à?"

Kim Phi nghe Hàn Phong nói như vậy thì khẽ nhíu mày: "Chuyện này ngươi tốt nhất nên quay về bàn bạc với Vũ Dương và Thiết Thế Hâm một chút đi, không nên tự mình hành động, hiểu không?"

Mặc dù Ngô vương vừa nhát gan lại vừa tham lam, nhưng ông ta vẫn có một chút sức ảnh hưởng ở đất Ngô, nếu giết ông ta sẽ tạo thành một loạt phản ứng dây chuyền.

Là chuyện tốt hay là chuyện xấu, không ai biết chắc được.

Ít nhất thì Kim Phi không thể khẳng định, bây giờ cũng không có tâm tư để lo lắng chuyện này.

Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm là chuyên gia trong lĩnh vực này, để bọn họ quan tâm là được rồi.

"Vâng!" Hàn Phong chắp tay với Kim Phi: "Chúc tiên sinh thắng ngay từ trận đầu, chiến thắng trở về!"

"Chúc tiên sinh thắng ngay trận đầu, chiến thắng trở về!" Phạm Hải Châu cũng chắp tay hành lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK