Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296: Lựa chọn

Khi bức tường đá bắt đầu tiến vào phạm vi tấn công của máy bắn đá, hiệu quả của gói thuốc nổ vẫn rất tốt, nếu nó nổ tung ở chân tường, nó có thể đánh sập phần trước của bức tường đá.

Nhưng khi số lượng vụ oanh tạc gia tăng, tác dụng của các gói thuốc nổ ngày càng yếu đi.

Suy cho cùng, sức mạnh của gói thuốc nổ không phải là vô hạn, sau khi nổ, cục đá sẽ chỉ bị thổi bay đi chừng đó mà thôi.

Sau nhiều vụ nổ, một miệng hố nổ hình tròn xuất hiện ở phần phía trước của bức tường đá, xung quanh là những tảng đá lớn nhỏ bị thổi bay.

Lý Lăng Duệ hiển nhiên đã đoán trước được kết quả này nên cho người lùi xa hơn mười mét khỏi phạm vi nổ của gói thuốc nổ, sau đó tiếp tục nâng cao bức tường đá, yêu cầu mọi người đứng trên bức tường đá cao và lăn đá vào trong hầm bị nổ.

Cứ như vậy mà giúp binh lính Đảng Hạng tránh bị tường đá sụp xuống cuốn ngã mất.

Hơn nữa trước đây binh lính Đảng Hạng khuân vác phần lớn là những tảng đá nhỏ nặng hàng chục ký, như vậy mỗi người mỗi lần đều ít nhất có thể vác một tảng, lên xuống tường đá rất thuận tiện.

Nhưng khi Lý Lăng Duệ phát hiện những tảng đá nhỏ như vậy không thể chặn được gói thuốc nổ, hắn đã hạ lệnh cho mấy người thậm chí mười mấy người nâng một tảng đá lên núi, trọng lượng mỗi tảng đá đều từ mấy trăm cân trở lên.

Binh lính Đảng Hạng trên dưới tường đá đều dựa vào những con đường dốc được xây dựng tạm thời để lên xuống bức tường đá, trước đây mỗi người vác một tảng đá, đi thành một hàng là được, bây giờ cần nhiều người để khiêng một tảng đá, những con đường dốc trở nên hơi hẹp.

Vì thế, Lý Lăng Duệ còn ra lệnh cho người mở rộng đường dốc.

Mặc dù việc này tốn rất nhiều thời gian nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng.

Những tảng đá ngày càng to và nặng hơn, chất nổ chỉ có thể khiến chúng lật ra chứ không có cách nào thổi bay chúng.

Khi ngày càng có nhiều đá lấp đầy hố nổ, các gói thuốc nổ không thể phát nổ được nữa.

Cho dù có vài khối đá lớn bị nổ vỡ vụn và nổ bay, thì cũng sẽ bị chặn lại bởi ngọn đồi hình khuyên tròn đã bị nổ tung từ xa trước đó rồi lăn trở lại miệng hố nổ.

Lý Lăng Duệ sử dụng phương pháp này để đẩy bức tường đá về phía trước hàng chục mét.

Kim Phi mặc dù rất nóng lòng, nhưng trong lúc này y cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào để ứng phó, chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tường đá càng ngày càng gần vị trí của mình.

Khoảnh khắc hai bên chạm mặt, trận chiến quyết định nổ ra!

Trong bữa tối hôm đó, ngay cả Thiết Chùy cũng bắt đầu lo lắng.

“Tiên sinh, không thì ta mang người lẻn sang, cho nổ bọn chúng?”

Thiết Chùy trông thì tùy tiện, còn thường xuyên nói chuyện đùa bậy bạ với Kim Phi, nhưng trên thực tế, anh ta là một người cực kỳ có chừng mực.

Với địa vị hiện tại của Kim Phi, người muốn tìm y nhờ vả thật sự quá nhiều, Thiết Chùy làm đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, thời gian làm bạn với Kim Phi còn lâu hơn cả Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, anh ta được xem là người Kim Phi gần gũi cũng như tin tưởng nhất.

Có một số người cần làm việc mà không tìm được Kim Phi thì sẽ đi tìm Thiết Chùy.

Tuy nhiên, kể từ khi trở thành đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, Thiết Chùy hoàn toàn tập trung vào công tác bảo vệ, cố tình tránh xa các công việc khác của Kim Phi, cũng chưa bao giờ chấp nhận lời nhờ vả nào của bất cứ ai mà nói bóng gió bên tai Kim Phi.

Đây cũng là một trong những lý do tại sao Kim Phi coi trọng Thiết Chùy.

Nhưng bây giờ ngay cả Thiết Chùy cũng bắt đầu lo lắng, chủ động đưa ra đề nghị lẻn vào trận địa của kẻ địch để cho nổ tung.

Kim Phi nghe vậy, không khỏi có chút suy nghĩ.

Hồi trước tu sửa đập Đô Giang cần phải tạo một cái hố trên núi Ngọc Lũy.

Công việc này do Thiết Chùy chỉ đạo, hoàn thành cực kỳ xuất sắc, Thiết Chùy cũng có rất nhiều kinh nghiệm về nổ mìn.

Bức tường đá của người Đảng Hạng thậm chí còn không có chất kết dính, nó chỉ là những viên đá xếp chồng lên nhau, đối với Thiết Chùy mà nói, có thể thổi bay nó mà không cần tốn nhiều công sức..

Nhưng xét thủ đoạn của Lý Lăng Duệ mấy ngày này, hắn chắc chắn là một tướng quân đủ tiêu chuẩn.

Đến cả Thiết Chùy cũng biết tầm quan trọng của bức tường đá, Lý Lăng Duệ không thể không phái người canh giữ nó, Thiết Chùy gần như không có khả năng lẻn vào bên trong.

“Thiết Chùy, ngươi muốn cướp công lao của tiểu đoàn trinh sát chúng ta sao? Vậy ngươi cũng phải tự xem lại mình chứ?”

Hầu Tử cười nhạo nói: “Với kỹ năng ẩn nấp của ngươi, thậm chí còn chẳng đạt tiêu chuẩn tiểu đoàn trinh sát ấy chứ, còn không biết xấu hổ đòi lẻn qua làm nổ tung công sự của người ta. Muốn đi nổ thì cũng là nhiệm vụ của tiểu đoàn trinh sát bọn ta, không tới phiên ngươi làm!”

Lúc trước tiểu đoàn trinh sát được thành lập, Thiết Chùy rảnh rỗi không có việc gì cũng đi tham gia hai buổi thi tuyển chọn, kết quả hai lần đều bị gạch tên, đều là vì thành tích ẩn núp không đủ tiêu chuẩn.

“Nhưng tiểu đoàn trinh sát các ngươi biết cho nổ như thế nào không?”

Thiết Chùy đánh trả nói: “Các ngươi biết biết chôn túi thuốc nổ ở đâu để đạt được sức công phá tối đa không?”

“Khinh thường ai đấy hả, đánh nổ cũng là bài thi tốt nghiệp của tiểu đoàn trinh sát chúng ta đấy nhé?”

“Cái quyển sách đào tạo đó cũng là do ta với tiên sinh cùng soạn đấy!” Thiết Chùy nói tới đây, mặt mày hớn hở mà chỉ vào Kim Phi: “Không tin ngươi hỏi tiên sinh xem.”

Thực hành mang lại kiến thức chân chính, Thiết Chùy là người có kinh nghiệm đánh nổ nhất trong đội nhân viên hộ tống, hồi trước biên soạn giáo trình đánh nổ cho tiểu đoàn trinh sát, Kim Phi đúng là đã tìm Thiết Chùy cố vấn rất nhiều vấn đề.

Cuốn sách đúng là có hơn phân nửa là do Thiết Chùy tổng kết.

“Thằng nhóc nhà ngươi chưa chạm tới chân tường mà đã bị phát hiện thì giỏi kích nổ có tác dụng gì?” Hầu Tử tiếp tục đả kích Thiết Chùy.

“Thế ta không đi, ngươi biết vị trí đặt thuốc nổ tốt nhất là ở đâu không?” Thiết Chùy vẫn không phục.

“Công sự của chúng ta cách tường thành bao xa? Chẳng cần dùng kính viễn vọng, nhìn bằng mắt là cũng có thể thấy rõ ràng rồi, ngươi cứ chỉ thẳng cho ta là xong chứ gì?”

Hầu Tử lườm Thiết Chùy một cái, sau đó nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, tiểu đoàn trinh sát xin lệnh cho nổ tung bức tường đá, xin tiên sinh chỉ thị!”

“Tiên sinh, ta cảm thấy chúng ta có thể thử xem sao.” Trương Lương cũng nói.

Khi Kim Phi còn chưa đưa ra quyết định, Trương Lương rất ít khi bày tỏ quan điểm của mình

Đây là vì tôn trọng Kim Phi, cũng là vì anh ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Kim Phi.

Nhưng lần này anh ta đã chủ động đồng ý với đề xuất của Hầu Tử trước mặt mọi người, chứng tỏ anh ta thật sự đồng tình.

Những ngày gần đây, đám người Kim Phi đã nhiều lần thảo luận về cách chống lại bức tường đá của kẻ địch, nhưng vẫn chưa tìm ra được giải pháp tốt nào.

Đề xuất của Thiết Chùy được coi là phù hợp nhất trong số tất cả các phương pháp được đề xuất cho đến nay và cũng là phương pháp ít tổn thất nhất.

Dù thất bại, nhiều nhất cũng chỉ mất vài cận vệ, nhưng một khi thành công, có thể phá hủy bức tường đá của kẻ thù.

Mặc dù điều này rất không công bằng đối với trinh sát phụ trách xâm nhập, hơn nữa chiến đấu không phải là chuyện lời lỗ, nhưng trong chiến tranh không thể tránh khỏi hy sinh, Kim Phi nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Hoặc là đồng ý bây giờ để vài trinh sát đi mạo hiểm, hoặc đợi đến khi tường đá và ngọn đồi hợp nhất, sẽ có thêm nhiều binh lính bị giết hoặc bị thương!

Lựa chọn nào hiệu quả hơn, nhìn cái là biết ngay.

Kim Phi nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc, sau đó gật đầu: “Thiết Chùy, đi đánh dấu địa điểm nổ tốt nhất, Hầu Tử, hãy sắp xếp và tổ chức một đội cảm tử để thực hiện nhiệm vụ đánh nổ này!”
Chương 1297: Thần tiễn

"Vâng!"

Sống lưng Hầu Tử và Thiết Chùy cùng thẳng tắp, chào theo kiểu quân đội về phía Kim Phi: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Sau đó hai người cùng nhau chạy ra khỏi phòng chỉ huy, Hầu Tử chạy về phía doanh trại của lính trinh sát, còn Thiết Chùy thì cầm ống nhòm chạy về tiền tuyến phía bắc.

Anh ta nhất định phải thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, mà đánh dấu ra điểm cho nổ cao nhất, còn phải đánh dấu ra mấy vị trí thay thế cho đội cảm tử nữa.

Thật ra thì Thiết Chùy đã quan sát nhiều lần qua tường đá trước hai ngày, đã sớm nhớ vị trí phải đánh dấu trong lòng, bây giờ chỉ là đi xác nhận lại mà thôi, chỉ cần thời gian của một nén nhang là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chờ Thiết Chùy chạy tới doanh trại trinh sát, đội cảm tử của Hầu Tử cũng đã tổ chức hoàn thành.

Đội cảm tử do bốn người lính trinh sát tạo thành, mỗi một người đều đeo một bao thuốc nổ, ẩn núp đến các vị trí khác nhau.

Cho dù có người bị phát hiện, hoặc là không đến gần vị trí nổ tốt nhất, thì ba người còn lại cũng có thể tiếp tục thi hành nhiệm vụ.

"Các người đi theo ta!"

Thiết Chùy lại dẫn theo bốn người trở lại tiền tuyến phía bắc, sau đó chỉ ra điểm cho nổ cao nhất và điểm thay thế cho bốn người.

Đêm xuống, bốn thành viên đội cảm tử đã mặc đồng phục ngụy trang màu trắng và rời đi mương đồng.

Nhưng bọn họ không đến thẳng tường đá phía bắc ẩn núp, mà đi vòng qua mương đồng ở phía tây trong hốc núi, rồi lẻn vào từ phía tây.

Mấy ngày gần đây liên tiếp có mấy lần tuyết rơi nhiều, vì cung cấp che chở tốt nhất cho thành viên đội cảm tử, nên bọn họ được mặc đồng phục ngụy trang màu trắng, trên mặt cũng có tuyết nên rất khó bị nhận ra.

Ẩn nấp là sự kiểm tra buộc phải kiên nhẫn nhất.

Bốn thành viên của đội cảm tử đi tới với tốc độ vô cùng chậm ở trên nền tuyết, hơn nữa vì phòng ngừa kẻ địch phát hiện dấu chân phía sau, mỗi người trong bọn họ đều mang theo cây chổi nhỏ bọc vải trắng, mỗi khi tiến lên một bước, thì cũng sẽ xử lý xong dấu chân phía sau lưng.

Nếu không có ai tiến đến gần nhìn kỹ, chắc chắn không nhìn ra dấu chân.

Đặc biệt là khi chỉ cách tường đá hai mươi trượng cuối cùng, thành viên đội cảm tử càng đi cẩn thận hơn, mỗi một bước đi cũng cần ít nhất hai phút, vì sợ bị quân lính trên tường đá phát hiện.

Để đưa tường đá lại gần ngọn núi, công việc trên tường đá vẫn tiếp tục ngay cả vào ban đêm, vẫn đang trong giai đoạn sôi nổi.

Binh lính phụ trách canh gác không không bị phân tán sự chú ý bởi hoạt động bức tường, hoàn toàn không phát hiện có người đang đến gần từ hai mươi trượng.

Nhưng bọn họ không phát hiện không có nghĩa là những người khác cũng không phát hiện.

Ở trong góc bình thường của tường đá, hai bóng người đang đứng cạnh đốm lửa để nướng thịt dê.

Ở bên cạnh hai người là một người đàn ông mặc áo khoác da.

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, hai cánh tay rất khỏe mạnh và chắc nịch, bên cạnh có cung tên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn xuống bên dưới.

Binh lính chuyên chở đá đi ngang qua nơi này, ngửi được mùi thơm của thịt nướng, cũng không tự chủ được mà nuốt nước miếng, nhưng không ai dám đến gần.

Bởi vì bọn họ đều biết, người đàn ông ngồi ngay ngắn ở đó là một người bắn cung với danh hiệu thần tiễn xuất sắc.

Thần tiễn xuất sắc là danh hiệu rất khó lấy được trong Đảng Hạng, địa vị cũng vô cùng cao, Lý Lăng Duệ chỉ huy hàng chục nghìn binh lính, tổng cộng cũng không có bao nhiêu thần tiễn đó thôi.

"Đà Nham đại ca, thịt đã nướng xong!"

Một binh lính ở bên cạnh đốm lửa thả thịt nướng vào trong khay, bưng hai tay đến trước mặt thần tiễn.

Thần tiễn rút một cái dao nhỏ đẹp đẽ trên đùi ra, cắt một miếng thịt dê đưa vào trong miệng, vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa liếc xuống một cái dưới theo thói quen.

Hành động như vậy hắn đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại khác, lông mày thần tiễn đột nhiên nhếch lên một chút.

Muốn trở thành thần tiễn, không chỉ cần tài bắn cung tốt, mà cũng cần thị lực tốt.

Nếu ngay cả mục tiêu cũng không nhìn rõ, thì làm sao mà bắn trúng được.

Lý Lăng Duệ sắp xếp một thần tiễn ở chỗ này, chính là phòng ngừa có người lén đến gần tường đá.

Ngay vừa rồi thần tiễn nhìn xuống dưới, vừa khéo có một thành viên đội cảm tử vừa xê dịch.

Nếu như là người bình thường thì chắc đã không phát hiện được.

Nhưng thần tiễn lại không phải người bình thường.

Thần tiễn buông con dao nhỏ xuống, chộp lấy cung tên bên cạnh.

Trong quá trình này, đôi mắt người bắn tên không chớp mà nhìn chằm chằm bên dưới.

Thành viên đội cảm tử còn không biết mình bị theo dõi, khoảng chừng một phút, lại lặng lẽ di chuyển về phía trước một bước.

Lần này thần tiễn đã xác định, mình không nhìn lầm, quả nhiên có người ẩn nấp đang đến gần!

Lúc này, thành viên đội cảm tử phía trước chỉ cách bức tường đá khoảng chục mét, với kỹ năng của thần tiễn sắc bén, chỉ cần nhắm một mắt cũng có thể dễ dàng bắn trúng.

Nhưng thần tiễn không bắn ra, mà là ra dấu tay với binh sĩ đang thèm thịt nướng ở bên cạnh.

Binh lính hiểu ý, bước nhanh ra ngoài ngay lập tức.

Chưa đầy mười phút, người phụ trách tình báo đã mang theo hai binh lính thân vệ rời đi với binh lính.

Thần tiễn thấy người phụ trách tình báo, không khỏi bất ngờ.

Địa vị của thần tiễn thật sự cao, nhưng so với người phụ trách tình báo thì còn kém chút.

Dù sao thần tiễn dưới quyền Lý Lăng Duệ có mấy người, mà người phụ trách tình báo lại chỉ có một, là người trung thành tuyệt đối.

Thần tiễn phải ở chỗ giá rét này chú ý quan sát, là do người phụ trách tình báo sắp xếp.

Lúc trước thần tiễn còn hơi mâu thuẫn, cảm thấy người phụ trách tình báo chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ hắn đã phục.

Bởi vì người phụ trách tình báo đã đoán đúng, quân Thục thật sự phái người đi tới!

Thần tiễn nắm cung tên, chào một cái với người phụ trách tình báo.

Người phụ trách tình báo đáp lại, sau đó hỏi: "Đà Nham, ngươi phát hiện có người đang đến gần chúng ta à?"

"Đúng vậy!" Thần tiễn trả lời: "Đối phương sử dụng vải trắng để ngụy trang, tốc độ di chuyển cũng vô cùng chậm, hơn nữa còn xử lý dấu chân, nếu không phải ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bên dưới, chỉ sợ rất khó phát hiện ra."

"Vất vả rồi, hắn ở nơi nào?"

Người phụ trách tình báo gật đầu một cái, muốn đi qua nhìn về phía dưới chút, lại bị thần tiễn ngăn cản.

"Đại nhân, chắc đối phương cũng là cao thủ, hay là ngài đừng nhìn, tránh để hắn phát hiện." Thần tiễn giải thích.

"Được rồi." Người phụ trách tình báo cũng không nhất quyết muốn đi xem, mà hỏi: "Bọn họ có mấy người, đến từ vị trí nào? Còn cách xa lắm không?"

"Tổng cộng có bốn người, tới từ phía tây, bây giờ người cách gần chúng ta nhất là cách gần mười ba trượng, người cách xa nhất ước chừng cách chúng ta hai mươi hai trượng." Thần tiễn trả lời.

"Không sót chứ?" Người phụ trách tình báo hỏi

"Đại nhân cứ yên tâm, không sót đâu, ta thấy rất rõ ràng!" Thần tiễn trả lời.

Vừa rồi hắn đã quan sát ký phía dưới hồi lâu, xác định vị trí của tất cả lính trinh sát rồi.

"Đại nhân, làm sao bây giờ, giết hết bọn họ sao?" Thần tiễn hỏi

"Có chắc chắn làm được không?" Người phụ trách tình báo hỏi

"Nếu để một người trong bọn họ chạy mất thì đại nhân cứ chém chết ta!" Thần tiễn càng tự tin.

Người phụ trách tình báo nghe vậy, khẽ gật đầu: "Ra tay đi!"

Thần tiễn là người lấy được danh hiệu bằng thực lực, nên người phụ trách tình báo tin tưởng sự phán đoán của hắn.

"Vâng!"

Thần tiễn đứng lên, trước tiên là hoạt động hai cánh tay trước, sau đó tràn đầy tự tin giơ cung tên lên, nhắm vào người lính trinh sát gần ngay trước mặt.
Chương 1298: Giết

Vào ban đêm, nhiệt độ ở kênh Hoàng Đồng xuống tới -10 độ, binh lính Đảng Hạng đứng canh gác xung quanh đều run lên vì lạnh, nhưng bàn tay cầm cây cung của thần tiễn lại không hề run rẩy.

Vút!

Một mũi tên bay ra từ bức tường đá, trúng thẳng vào cổ người trinh sát phía trước!

Máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ lớp tuyết bên dưới.

Mãi đến lúc này, các binh lính Đảng Hạng khác mới phát hiện ra lính trinh sát.

Trên tường đá lập tức vang lên tiếng cồng chiêng, các binh lính Đảng Hạng khác phụ trách canh gác lập tức thò đầu ra nhìn xuống tường thành.

Còn có người ném thẳng cây đuốc xuống để tránh có người tới gần tường đá.

Tóm lại, trên tường đá cực kỳ hỗn loạn, nhưng thần tiễn hoàn toàn không dao động, sau khi bắn chết lính trinh sát thứ nhất, lập tức lấy ra mũi tên thứ hai, giương cung cài tên.

Dưới bức tường đá, người trinh sát thứ hai chỉ cách người bạn đồng hành của mình mười mấy mét.

Sau khi phát hiện người phía trước bị bắn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu người trinh sát thứ hai là mình đã bị lộ, trong tiềm thức muốn bỏ chạy.

Nhưng trong lòng anh ta biết rõ, lúc này mình đã cách tường thành quá gần, nếu chạy, kẻ địch sẽ lập tức phát hiện.

Dân du mục ở thảo nguyên am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó trên tường đá sẽ là một cơn mưa tên, anh ta không có khả năng chạy trốn thoát.

Anh ta không những không thể trốn thoát mà cả hai người bạn đồng hành còn lại phía sau cũng không thể trốn thoát.

Hơn nữa, trong lòng người trinh sát này vẫn còn hy vọng xa vời cuối cùng, hy vọng rằng những binh lính Đảng Hạng chỉ là tình cờ phát hiện ra người trinh sát đầu tiên chứ không phải mình.

Vì vậy người trinh sát thứ hai ngồi xổm trên mặt đất, không dám cử động chút nào, hy vọng đợi đến khi kẻ địch dời sự chú ý đi rồi mới ẩn nấp hoặc rút lui.

Nhưng anh ta không biết rằng mình đã bị thần tiễn phát hiện.

Trên tường đá, thần tiễn đã nhắm thẳng vào nhân viên hộ tống thứ hai, đang chuẩn bị buông dây cung thì lại bị người phụ trách tình báo chặn lại!

“Còn lại ba người không cần bắn chết, chỉ cần bắn bắn què là được!” Người phụ trách tình báo nói.

“Tại sao?” Thần tiễn nghi hoặc hỏi: “Đại nhân không tin tài bắn cung của ta sao?”

Đối với thần tiễn mà nói, tài bắn cung chính là bản lĩnh kiêu ngạo nhất của bọn họ, cũng là nền tảng kiếm sống của họ.

Thần tiễn có thể chấp nhận nhiệm vụ mà người phụ trách tình báo sắp xếp, lại không thể chấp nhận chuyện hắn nghi ngờ tài bắn cung của mình.

“Đừng hiểu lầm, ta không có ý này,” Người phụ trách tình báo cũng không định vô duyên vô cớ đắc tội thần tiễn, bèn giải thích: “Kim Phi xưa nay nổi tiếng là thương yêu binh lính, chúng ta sẽ không bắn chết những người này, nhưng bọn chúng sẽ bị què. Ta muốn xem y có phái người tới cứu chúng hay không!”

Thần tiễn nghe xong liền hiểu ra. Hóa ra người phụ trách tình báo muốn bao vây địa điểm đánh viện binh.

Lính trinh sát tới chân tường đá, mặc kệ Kim Phi phái bao nhiêu người tới cứu đều là chịu chết.

Nếu Kim Phi không cử người đến giải cứu, điều đó sẽ khiến những binh sĩ khác của quân Thục phải chạnh lòng, từ đó ảnh hưởng đến địa vị của Kim Phi trong mắt quân Thục.

“Vẫn là đại nhân nghĩ chu đáo!”

Thần tiễn gật đầu, hơi điều chỉnh góc độ!

Vút!

Mũi tên phát ra tiếng rít, trúng chính xác vào đùi của người trinh sát thứ hai!

Người trinh sát rên rỉ đau đớn, ngã sụp xuống đất.

Mũi tên này cũng hoàn toàn đập tan suy nghĩ may mắn cuối cùng trong lòng anh ta.

Anh ta biết, mình đã hoàn toàn bại lộ.

Nghĩ đến đây, người trinh sát không còn sợ hãi nữa mà kiên quyết đứng dậy, kiên quyết nhảy về phía bức tường đá.

Nhưng mới vừa đi được hai bước, lại một mũi tên khác bay ra khỏi tường đá, chân còn lại của trinh sát cũng bị bắn trúng!

Bây giờ trinh sát này thậm chí còn không thể nhổm người dậy.

Nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc, chống hai tay xuống đất, bò về phía bức tường đá, phía sau để lại một vết đỏ tươi trên tuyết.

Vút!

Một mũi tên khác bay tới, cánh tay trái của người trinh sát bị ghim thẳng xuống đất.

Người trinh sát chưa kịp rút mũi tên ra thì một mũi tên khác bay tới, cánh tay phải của anh ta cũng bị mũi tên ghim xuống đất!



Kênh Hoàng Đồng, sau khi đội cảm tử xuất phát, Kim Phi và nhóm Trương Lương bước lên công sự, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Sau khi người lính trinh sát đầu tiên bị bắn chết, bọn họ đã phát hiện.

Nhưng giống như người trinh sát thứ hai, trong lòng bọn họ vẫn có chút hy vọng xa vời, hy vọng người Đảng Hạng chỉ phát hiện người trinh sát đầu tiên, muốn chờ xem.

Giờ đây, chút may mắn cuối cùng trong lòng họ cũng đã tan vỡ.

“Tiên sinh, tìm được kẻ bắn tên rồi, là thần tiễn Đảng Hạng!”

Hầu Tử giơ kính viễn vọng nói: “Hắn ở cạnh đống lửa thứ ba ở góc tây bắc của bức tường đá!”

Hiện giờ trời đã tối rồi, lúc lính trinh sát thứ nhất bị bắn chết, Kim Phi và những người khác thậm chí còn không nhìn thấy mũi tên đến từ đâu.

Sau đó thần tiễn lại bắn liên tiếp bốn mũi tên, Hầu Tử cuối cùng cũng tìm được vị trí của hắn.

Thần tiễn cũng giống người thuần hóa chim ưng, có một chiếc mũ và trang phục đặc biệt, Hầu Tử đã nhìn thấy trang phục của hắn.

“Phóng tên lệnh, bảo các huynh đệ còn lại nhanh chóng rút về!” Kim Phi gằn giọng nói.

Tuy rằng y không biết nhiều về thảo nguyên, nhưng cũng đã nghe nói về kỹ năng bắn cung của những thần tiễn.

Người bắn cung giỏi phải có thị lực tốt.

Cho nên Kim Phi hiểu được, lần ẩn nấp này đã hoàn toàn thất bại!

Thừa dịp hai trinh sát cuối cùng vẫn còn cơ hội, lựa chọn sáng suốt nhất là rút lui càng sớm càng tốt.

Trương Lương lần này không phản bác Kim Phi, mà vẫy tay về phía sau.

Tuýt!

Với một tiếng rít sắc bén, một mũi tên lệnh màu vàng nổ tung giữa không trung.

Đây là tín hiệu rút lui trước khi đội cảm tử xuất phát, Hầu Tử đã giao hẹn với bọn họ.

Nhưng hai lính trinh sát phía sau không những không rút lui kịp thời theo giao hẹn mà ngược lại còn không màng xông thẳng về phía tường đá, đi theo con đường hình chữ Z.

Trên thực tế, khi hai trinh sát phía sau thấy trinh sát thứ hai bị bắn vào đùi, họ biết rằng rất có thể mình đã bị phát hiện.

Trước khi nhìn thấy mũi tên lệnh, bọn họ còn đang tính toán chạy về, nhưng sau khi nhìn thấy mũi tên lệnh, họ hiểu rằng Kim Phi không hề vứt bỏ bọn họ, hai lính trinh sát lại không có suy nghĩ trở về nữa.

Thứ nhất, khả năng trốn thoát trở về tương đối thấp, thứ hai, bọn họ không muốn trở thành kẻ đào ngũ!

Cho nên bọn họ lựa chọn lao tới bức tường đá!

Bức tường đá cách bọn họ chưa đầy hai mươi trượng, với tốc độ của trinh sát, chỉ mất hơn mười giây là có thể lao tới.

Chỉ cần cho nổ tung bức tường đá là nhiệm vụ của họ đã hoàn thành!

Hình chữ Z là con đường được các trinh sát sử dụng trong huấn luyện để đối phó với việc bị cung nỏ ngắm bắn, đây cũng là lần đầu tiên thần tiễn gặp phải, hắn bắn liên tiếp hai mũi tên nhưng không trúng đích.

Trong lúc trinh sát đang chạy thật nhanh, anh ta còn để lộ túi thuốc nổ sau lưng, khi người phụ trách tình báo nhìn thấy thì ớn lạnh khắp người!

Hắn quay ra gầm lên với các binh lính Đảng Hạng: “Các ngươi còn đứng đực ra làm gì, mau bắn chết bọn chúng cho ta!”

Khi thần tiễn ra tay, binh lính bình thường không dám ra tay, nếu không sẽ là bất kính với thần tiễn.

Cho nên vừa rồi đám binh lính Đảng Hạng xung quanh đều đứng trên tường đá hóng hớt, không ai dám bắn tên, đến khi nghe được người phụ trách tình báo gào thì mới kịp phản ứng lại, giơ cung tên lên, nhắm xuống phía dưới.

Lúc này, trinh sát thứ ba đã chạy tới dưới bức tường đá!
Chương 1299: Khẩu hiệu

Lính trinh sát thứ ba lúc này cách bức tường đá chưa đầy ba mét, cũng nghe thấy tiếng hét trên đỉnh đầu.

Đường ngoằn ngoèo có thể tránh được bắn tỉa của thần tiễn nhưng không tránh được cú vô lê.

Linh trinh sát thứ ba biết rất rõ mình không thể sống sót trở về, vì vậy anh ta không cởi túi thuốc nổ, mà dùng tay ra sau lưng kéo ngòi nổ của túi thuốc nổ.

Cũng vào lúc này, mũi tên trên đỉnh đầu cũng bắn đến.

Lính trinh sát bị bao phủ bởi cơn mưa tên, bị trúng rất nhiều mũi tên trên đầu và vai, ngã phịch xuống đất!

Nhưng dựa vào quán tính của lần chạy trước, cơ thể lính trinh sát vẫn trượt về phía trước hơn hai mét, gần như tựa vào tường đá mới dừng lại.

Vài giây sau, túi thuốc nổ do lính trinh sát mang theo phát nổ!

Ầm!

Một đám mây hình nấm bay lên trời, toàn bộ bức tường đá khẽ rung chuyển!

Nhưng do chưa đạt đến điểm nổ đã định, túi thuốc nổ không phát nổ tường đá, tường đá không bị nổ sập, chỉ khẽ rung lắc, vung ra một ít đá vỡ không ổn định, không gây ra thiệt hại gì cho phần thân chính của bức tường đá.

Có điều lần nổ này cũng vì câu giờ cho lính trinh sát cuối cùng.

Sau vụ nổ những binh lính Đảng Hạng trên tường đá vì để tránh ngọn lửa và sóng xung kích, đều sợ hãi ngồi xổm xuống, ngay cả tầm nhìn của thần tiễn cũng bị ngọn lửa vụ nổ chặn lại!

Tận dụng cơ hội này, lính trinh sát cuối cùng lập tức từ bỏ lộ trình hình chữ Z, đổi thành chạy theo đường thẳng, tăng tốc và chạy nước rút.

Nhưng khi đi qua lính trinh sát thứ hai, lính trinh sát cuối cùng đi chậm lại.

Lúc này lính trinh sát thứ hai vẫn chưa chết, nhưng vì cả hai lòng bàn tay đều bị đóng đinh trên mặt đất đóng băng, anh ta hoàn toàn không thể cử động được.

Thấy đồng đội đau đớn như vậy, lính trinh sát cuối cùng dừng lại, rút con dao găm từ thắt lưng ra rồi ngồi xổm bên cạnh lính trinh sát thứ hai.

"Tam Lâm Tử, đừng hận ta!"

"Lão Trương, đừng dài dòng nữa, cho ông đây dứt khoát một chút, mau cho nổ tung bức tường đá chết tiệt này và báo thù cho ông đây!"

Lính trinh sát thứ hai quay đầu lại, cười ngốc nói: "Nếu ngươi không cho ta dứt khoát, để ông đây bị đóng đinh ở đây như một con khỉ, ông đây sẽ hận ngươi!"

"Huynh đệ, yên nghỉ!"

Lính trinh sát cuối cùng nghẹn ngào, dùng dao găm chém vào cổ đồng đội.

Sau đó anh ta còn chưa kịp lau nước mắt, đã cởi túi thuốc nổ trên thắt lưng, tiếp tục lao về phía bức tường đá.

Khi người Đảng Hạng lại nằm xuống bức tường đá và nhìn xuống, lính trinh sát cuối cùng đã nhét túi thuốc nổ vào một khe hở trên bức tường đá.

Cái khe hở không phải là điểm nổ tốt nhất mà Thiết Chùy đưa ra, thậm chí không phải là điểm nổ dự bị.

Nhưng lính trinh sát không có cơ hội lựa chọn, cũng không có thời gian, anh ta chỉ có thể nhét túi thuốc nổ vào đây!

"Thế giới mới vạn tuế!"

"Kim tiên sinh, hãy chăm sóc tốt cho mẹ ta.”

Lính trinh sát hô to khẩu hiệu, quay đầu nhìn về phía kênh Hoàng Đồng.

Sau đó anh ta nhìn lên đỉnh bức tường đá, hét lên dữ dội: "Bọn Đảng Hạng, đi chết cho ông!"

Vừa dứt lời, túi thuốc nổ phát nổ!

Dù không phải là điểm nổ tốt nhất nhưng dù gì cũng là nhét vào tường đá.

Đoạn tường đá này bị đẩy lên trong giây lát, sau đó đá bay đi, bức tường đá cũng bắt đầu sụp đổ và trượt đi như cát lún!

Những binh lính Đảng Hạng đang đứng trên mép bức tường đá bắn tên xuống, đều lăn xuống cùng với hòn đá.

Hầu hết binh lính vẫn chưa kịp lăn sang bên, đều bị đè chết!

Mà sự sụp đổ vẫn tiếp tục lan sang cả hai bên!

Vị trí thần tiễn và lính phụ trách tình báo ở cách xa điểm nổ một chút, may mắn trốn thoát.

Phát hiện sự sụp đổ đang tiến về phía mình, thần tiễn kéo theo lính phụ trách tình báo, chạy về phía con dốc.

Vừa tới con dốc, nơi bọn họ đứng trước đó đã sụp đổ!

Sự sụp đổ kéo dài vài phút mới khi dừng lại.

Bức tường đá mà người Đảng Hạng khó khăn lắm mới xây dựng được cũng bị nổ tung hàng chục mét.

Ngoài ra ở các khu vực còn lại xuất hiện nhiều sự lỏng lẻo, cần được ổn định lại.

“Kim Phi đáng chết!”

Lính phụ trách tình báo cảm thấy sợ hãi và có chút lo lắng.

Lý Lăng Duệ vẫn đang thúc giục tiến độ của bức tường đá, nếu hắn nhìn thấy bức tường đá gần như sắp đến gần kênh Hoàng Đồng, lại bị nổ một đoạn dài như vậy e là sẽ điên tiết.

Cộng thêm những nơi cần được cố định lại, sợ là sẽ làm chậm trễ thêm vài ngày.

Nếu Lý Lăng Duệ biết được, nhất định sẽ giậm chân chửi thề.

Lính phụ trách tình báo với tư cách là quan viên cấp cao của bức tường đá, đứng đầu ngọn gió.

Nửa đêm, ở trong lều ôm hầu gái mềm mại trong tay ngủ không được sao, sao cứ chạy đến vách đá để tham gia cuộc vui?

Không những gió lạnh thổi mạnh đến não mà còn suýt bị nổ chết, giờ về lại phải bị mắng!

Người phụ trách tình báo có chút hối hận khi đến bức tường đá rồi.

Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn.

Người phụ trách tình báo thầm nguyền rủa vận rủi của mình, sau đó chạy xuống dốc, báo cáo tình hình cho Lý Lăng Duệ.

...

Trên công sự ở trên kênh Hoàng Đồng, tất cả đều trầm mặc.

Tất cả bọn họ đều chứng kiến hai vụ nổ và mơ hồ nghe thấy tiếng hét của lính trinh sát cuối cùng.

“Vì thế giới mới!”

“Huynh đệ, yên nghỉ!”

Trương Lương hét lớn, giơ một cánh tay lên nhìn về phương bắc kính lễ!

“Vì thế giới mới!”

“Huynh đệ, yên nghỉ!”

Mấy người Đại Tráng, Hầu Tử, Tả Phi Phi đằng sau Trương Lương cũng kính lễ.

Sau đó là Trần Phượng Chí, Khánh Mộ Lam... và những binh lính quân Thục khác cũng làm theo.

Ngay cả A Mai - người luôn thờ ơ, cũng làm theo Trương Lương, giơ tay lên.

Trong tất cả mọi người, chỉ có Kim Phi là không kính lễ.

Kim Phi nhìn vào vị trí xảy ra vụ nổ và tràn ngập cảm xúc.

Vì thế giới mới!

Đây chỉ là một khẩu hiệu mà Kim Phi nghĩ ra để nâng cao tinh thần của sĩ khí.

Mãi đến khi linh trinh thám cuối cùng hét ra câu đó, Kim Phi mới nhận thức được, câu nói đó bây giờ không chỉ đơn giản là một khẩu hiệu nữa.

Dưới sự tuyên truyền liên tục của tòa soạn nhật báo Kim Xuyên và các chính trị viên, "Vì thế giới mới" dần trở thành niềm tin của nhiều binh lính quân Thục.

Nếu họ không trải qua Chính sách mới do Kim Phi và Cửu công chúa đưa ra, họ có thể đã tiếp tục đấu tranh để tồn tại dưới nhiều loại thuế cắt cổ và sự bóc lột của bọn thổ phỉ.

Nhưng sau khi trải nghiệm chính sách mới của Kim Phi và Cửu công chúa, họ nhận ra, thì ra cuộc sống vẫn có thể tươi đẹp như vậy.

Không có thổ phỉ, không có các loại thuế cắt cổ và các thứ thuế linh tinh, chính phủ cũng mở một tòa soạn, hàng ngày thông báo cho họ biết những gì đang xảy ra ở cách xa hàng ngàn dặm.

Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên cũng cho biết, Kim tiên sinh đang chuẩn bị mở trường học mới, sau này tất cả trẻ em đều có thể đến trường miễn phí, chỉ cần chăm chỉ thì bất kể là con ai cũng sẽ có cơ hội để trở thành một quan chức trong tương lai!

Kể từ khi Kim Phi nổi lên, công cuộc ra quân cứu giúp và chính sách thuế thấp vẫn luôn được thực hiện ở Xuyên Thục, đã tạo được ảnh hưởng mạnh mẽ trong dân chúng.

Chính sách mới không chỉ giảm bớt áp lực sinh tồn của người dân mà còn khiến họ cảm thấy được tôn trọng.

Hóa ra những “dân đen” này cũng được trân trọng, có thể sống một cuộc sống có tôn nghiêm!

Nếu chưa cảm nhận được sự ấm áp, họ vẫn có thể chịu đựng được cái lạnh.

Nhưng họ cảm nhận được sự ấm áp và tôn trọng nên không bao giờ muốn quay lại quá khứ.

Thà chết còn hơn làm điều đó.

Vì vậy, vì thế giới mới không còn là khẩu hiệu nữa!
Chương 1300: Thơ hay

Lúc này kênh Hoàng Đồng đã tràn ngập một bầu không khí trang nghiêm.

Kim Phi cũng cảm thấy lòng mình mơ hồ sinh ra hối hận và áy náy.

Nếu như y chăm chỉ hơn một chút thì đừng nói đại bác máy bay súng máy, cho dù có làm ra súng trường nạp đạn sau y cũng sẽ không đến nổi bị động như bây giờ.

Súng kíp đang được sử dụng hiện nay là súng kíp nạp đạn phía trước, tầm bắn của nó quá gần.

Súng trường nạp sau là loại súng phổ biến ở kiếp trước của Kim Phi, sử dụng đạn nạp sau và được trang bị đạn chuyên dụng, không chỉ nạp đạn nhanh hơn mà còn có nòng súng xoắn ốc trong nòng súng.

Nòng súng không chỉ có thể tăng tầm bắn của súng mà còn cải thiện đáng kể độ chính xác của nó.

Trước súng trường nạp đạn sau thì chim ưng hay gà rừng cũng không có gì khác nhau.

Nếu Kim Phi làm súng trường ra sớm hơn thì có lẽ đã tránh được sự hy sinh hôm nay.

Tả Phi Phi luôn đứng cạnh Kim Phi nên cô ấy cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của y, lại bước tới nắm lấy tay trái của Kim Phi rồ thì thầm: "Tiên sinh, chiến tranh luôn sẽ có người chết, không có hy sinh thì sẽ không có thắng lợi dù không phải thắng lợi thật sự thì họ đều là anh hùng. Bây giờ chúng ta không nên buồn bã mà nên tiếp tục tiến lên theo những bước chân anh hùng!”

"Đúng vậy, bọn họ đều là anh hùng!”

Kim Phi gật đầu: "Lương ca, viết một báo cáo cho trụ sở khen thưởng cho bốn huynh đệ này chiến công cá nhân hạng nhất!”

Đây là chuyện duy nhất lúc này y có thể làm cho các vị anh hùng.

Với cá nhân có chiến công hạng nhất, người nhà của họ sẽ càng được chăm sóc tốt hơn.

Chỉ cần Kim Phi còn ở đây, chỉ cần Đại Khang còn ở đó thì cha mẹ của họ sẽ được chăm sóc cho đến khi qua đời. Con cái của họ cũng sẽ được chính phủ nuôi dưỡng cho đến khi trưởng thành.

Đây là phần thưởng mà những vị anh hùng xứng đáng có được!

"Dạ!" Trương Lương hạ tay xuống, ra hiệu cho cận vệ ghi chép chuyện này.

"Tiên sinh, Lương ca có cần sắp xếp người đưa xác huynh đệ về không?" Hầu Tử tiến lên hai bước nhỏ giọng hỏi.

Từ xưa đến nay chuyện sinh tử luôn là hai sự kiện lớn nhất trong cuộc đời.

Huống chi văn hóa phong kiến của Đại Khanh đã ăn sâu vào gốc rễ, con người càng kính sợ quỷ thần thì sau khi chết càng chú trọng việc xuống mồ.

Trước đây thiên tai liên miên, người sống còn không sống nổi nên đâu có rảnh rỗi mà lo tới người chết.

Nhưng khi cuộc sống mới của người dân Xuyên Thục đã ngày càng tốt hơn, nên họ lại bắt đầu chú ý đến việc hậu sự.

Bây giờ những con đường lớn nhỏ ở Xuyên Thục đã không còn xác chết nào.

Ngay cả khi có người chết bất đắc kỳ tử ở bên đường, người dân sống gần đó hoặc người buôn bán đi ngang qua cũng sẽ đào hố chôn xác.

Trong mắt người dân, đây cũng là một cách tích đức cho bản thân và con cháu.

Sau mỗi trận chiến tiêu cục Trấn Viễn đều sẽ nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, đầu tiên là chữa trị cho những người bị thương, sau đó là liệm các thi thể của những chiến hữu đã chiến đấu với họ.

Kim Phi biết người Đại Khang đã kính sợ quỷ thần hơn ngàn năm, đây cũng không phải là chuyện có thể thay đổi trong một sớm một chiều. Vả lại hành vi này cũng có thể khiến lòng người đoàn kết, thế nên y không những không ngăn cản mà còn chủ động lập một phòng thờ tại trụ sở của tiêu cục Trấn Viễn, ở ngọn đồi sau làng Tây Hà để bày tỏ lòng kính trọng đối với những nhân viên hộ tống đã hy sinh.

Trong cuộc hành quân trước, thi thể của hai lính trinh sát hành động ở phía sau đã bị nổ tung thành từng mảnh, nhưng thi thể của hai lính trinh sát đầu tiên vẫn còn nguyên vẹn nằm trên tuyết.

Theo phong tục của Đại Khang, thi thể phải được về liệm để chôn cất càng sớm càng tốt, nếu không hai lính trinh sát sẽ bị Diêm vương phán là chết oan và sẽ không được đầu thai.

Nhưng thi thể của lính trinh sát đã quá gần vách đá, tuy binh lính Đảng Hạng trên vách đá lúc này cũng đang hỗn loạn thành một đám không rảnh quan tâm đến hai cái xác, nhưng việc tùy ý cho người đưa xác về vẫn có nguy hiểm rất lớn.

Trương Lương vừa định nói không với Hầu Tử lại thấy Kim Phi lắc đầu nói: “Không cần, xác của hai huynh đệ này quá gần vách đá, ta nghĩ hai huynh đệ này cũng không muốn nhìn thấy chiến hữu nào phải hy sinh vì họ.”

“Nhưng nếu như vậy, Diêm vương sẽ nói phán quan phán họ là chết oan…” Hầu Tử nhỏ giọng nói.

"Diêm vương?" Kim Phi chỉ ngón tay xuống dưới chân tức giận nói: "Diêm vương dám phán họ không thể đầu thai, thì đợi ta đây chết rồi sẽ dẫn huynh đệ dưới đó đi san bằng điện Diêm vương!"

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh đã vang lên một tràng hít khí lạnh.

Theo truyền thuyết của Đại Khang, nếu bất kính Diêm vương thì sau khi xuống địa ngục sẽ bị rút lưỡi, đồng thời còn bị đưa xuống tầng địa ngục thứ mười tám và không bao giờ được đầu thai.

Mà Kim Phi lại dám nói những lời như vậy trước mặt mọi người là vô cùng bất kính với người cai quản địa ngục.

Chỉ có mỗi Khánh Mộ Lam là quay đầu nhìn Kim Phi với đôi mắt sáng như sao trời.

Nhưng lúc này Kim Phi không nhìn thấy ánh mắt của Khánh Mộ Lam mà y chỉ nhìn về phía bắc, cao giọng thì thầm:

"Hôm nay mất đầu thì thế nào? Gây dựng sự nghiệp trăm ngàn khó.

Đi tới suối vàng gặp người xưa, trăm ngàn cờ hội chém Diêm La.

Phương bắc khói lửa mấy mươi năm, đầu này phải treo trước biên cương.

Sau khi các vị lìa đời, tin chiến thắng bay tới làm tiền vàng.

Dấn thân vào cách mạng tức là nhà, gió tanh mưa máu vô bờ bến.

Hôm nay vì đại nghĩa diệt thân, trở thành bông hoa tự do trong nhân gian."

Tả Phi Phi vừa định nhắc Kim Phi nhanh chóng xin lỗi Diêm vương nhưng khi nghe y đọc một bài thơ, cô ấy nhanh chóng lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ vội viết bài thơ lại.

Phong cách của bài thơ này tuy giản dị, thẳng thắn nhưng thể hiện ra lòng dạ vì nước vì dân cũng như sự quyết tâm, kiêu hãnh dũng cảm tiến về phía trước không nao núng cho đến chết.

Sau khi Tả Phi Phi viết bài thơ vào một cuốn sổ nhỏ, cô ấy cũng từ bỏ ý định thuyết phục Kim Phi và nghĩ đến việc sau khi về nhất định phải viết một bức thư cho Quan Hạ Nhi, để Quan Hạ Nhi dành thời gian để đốt thêm nhang cho Diêm vương để cho ngài ấy đừng trách tội.

Nếu có thể để Cửu công chúa đi đốt mấy cây nhang thì càng tốt.

Để củng cố địa vị của mình, các nhà cai trị phong kiến thường đề cao quyền thiêng liêng của vua chúa.

Hoàng đế phong kiến còn có một tước hiệu khác là Thiên tử.

Đúng như tên gọi nghĩa là con của trời, thay trời hạ phàm để quản lý dân chúng và người dân phải nghe theo mệnh lệnh của Thiên tử, nếu không sẽ là đối nghịch với ông trời.

Theo thần thoại và truyền thuyết Đại Khang, Diêm vương là Quỷ vương ở cõi âm, còn Thiên tử là vua của loài người ở cõi dương nên cấp bậc như nhau.

Theo cái nhìn của Tả Phi Phi, nếu đích thân Cửu công chúa đốt nhang xin lỗi cho Kim Phi thì Diêm vương nhất định sẽ nể mặt Cửu công chúa một chút mà không ghi thù với Kim Phi.

Khánh Mộ Lam lại không nghĩ nhiều như Tả Phi Phi, vừa rồi Kim Phi nói sẽ dẫn người san bằng điện Diêm La, cô ấy lại cảm thấy rất hào hùng, bây giờ lại nghe được Kim Phi đọc bài thơ này lại phấn khích đến nổi phát run.

Tình cảnh này cũng quá xứng với bài thơ này, quá tuyệt vời!

“Đi tới suối vàng gặp người xưa, trăm ngàn cơ hội chém Diêm La! Bài thơ này của tiên sinh hay quá!"

Khánh Mộ Lam không quan tâm nam nữ khác biệt, ôm lấy cánh tay phải của Kim Phi hỏi: "Tiên sinh, bài thơ này tên gì?"

Cô ấy cũng chứng kiến sự việc vừa xảy ra, trong lòng cảm thấy bàng hoàng, buồn bã và tức giận.

Những lời trước đó của Kim Phi và bài thơ này đã chạm tới trái tim cô ấy, Khánh Mộ Lam nhất quyết phải nói bài thơ này cho Lý Địch biết, sau đó nhờ cậu bé viết một bài cho nhật báo Kim Xuyên để truyền bá bài thơ này ra khắp Xuyên Thục và cả thiên hạ!

Lý Địch vốn là quan văn nên không đi tới đây, không thể hỏi Kim Phi tên bài thơ là gì nên Khánh Mộ Lam đành phải hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK