Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 251: Nhiều lời

“Đại Lưu, bây giờ ngươi đi thông báo cho các huynh đệ, bảo mọi người canh giữ ở các cổng thành, một khi phát hiện người có chiều cao hơn năm thước sáu, quan trọng là quan sát lông mày của hắn”.

Kim Phi dặn dò: “Một khi xác định đối phương thì lập tức bắn phát tín hiệu”.

“Vâng!”

Đại Lưu đáp, rồi định đi ra ngoài.

“Khoan đã”, A Mai gọi Đại Lưu lại: “Qua miêu tả của bọn cướp và A Lan, ta nghĩ người này tu luyện chân công, sức lực trên chân rất lớn nên nhảy rất cao, chạy cũng nhanh, hơn nữa một chân có thể đá gãy bốn xương ngực của tên côn đồ môi giới, các ngươi phải cẩn thận, người này rất nguy hiểm”.

“Biết rồi”, Đại Lưu gật đầu, chạy ra ngoài sắp xếp cựu binh phân tán ở các cổng thành.

Đại Lưu vừa đi, Đường Đông Đông đi vào: “Tiên sinh, bây giờ đã tìm được Tiểu Bắc, ngân lượng treo thưởng lúc trước làm sao đây? Phải trả sao?”

Thật ra chuyện này có thể quỵt, nếu hai người cung cấp thông tin tìm đến, Kim Phi có thể thoái thoát nói là tìm được bằng tình báo của người khác.

Còn là ai à? Xin lỗi, vì nghĩ cho an toàn của đối phương nên không nói được.

Nhưng Kim Phi lại không định làm thế.

“Nếu đã đồng ý thì dĩ nhiên phải đưa, nói được làm được, lần sau người dân mới tiếp tục tin tưởng chúng ta, không cần hủy hoại uy tín của mình chỉ vì mấy trăm lượng bạc”.

Kim Phi nói: “Không chỉ đưa bạc, mà còn phải thả tin tức ra ngoài, ai dám trả thù vì chuyện này, làm tổn hại đến hai người đó thì ta sẽ truy đến cùng”.

Đời trước có một quân vương rất thích Thiên Lý Mã, treo thưởng với giá cao.

Lúc đầu mọi người không tin, cho đến khi có người thử tặng một con Thiên Lý Mã, kết quả sau khi đưa đến lại chết ngoài ý muốn.

Nhưng quân vương vẫn tiêu tốn một ngàn vàng mua lại con ngựa chết, từ sau đó tất cả mọi người đều biết quân vương treo thưởng thật, người đến tặng Thiên Lý Mã cũng ngày càng nhiều.

Với Kim Phi, lần trao thưởng này là cơ hội để y mua xương ngựa với một ngàn vàng.

Nếu làm tốt không chừng có tác dụng cho sau này.

Huống gì lần này đúng là nhờ thông tin của người dân mới tìm được Tiểu Bắc, Kim Phi cũng rất biết ơn họ.

“Vậy ta sắp xếp người làm chuyện này”.

Đường Đông Đông gật đầu, cũng xoay người đi ra ngoài.

Làm việc cùng nhau lâu như vậy, Đường Đông Đông đã cực kỳ quen thuộc với Kim Phi, sau khi hiểu được ý của Kim Phi, Đường Đông Đông gọi Đường Tiểu Bắc lên đem quà đến phủ quận trưởng.

Nửa canh giờ sau, trước cổng phủ quận trưởng, Đường Đông Đông lấy ba trăm lượng bạc ra rồi chia cho người phụ nữ và người dân đã cung cấp thông tin.

Treo thưởng với giá cao vốn dĩ là tin tức nóng nhất trong thành vào hai ngày nay, người dân vẫn không biết đã tìm được Đường Tiểu Bắc, sáng nay vẫn có không ít người đến báo tin, cả đám đều chứng kiến quá trình nhận thưởng.

Sau khi những người này đi, tin tức Kim tiên sinh trả tiền thưởng như đúng giao ước cũng dần dần truyền khắp cả thành.

Đây chính là kết quả Kim Phi muốn.

Đường Đông Đông làm tốt hơn Kim Phi mong đợi.

Cùng lúc đó người canh gác ở cổng thành cũng nhận được lệnh, lần lượt mở cổng thành ra.

Gia nô mà Văn Viên công tử phái đến canh giữ ở cổng lập tức chạy như bay về báo tin.

“Cuối cùng cũng mở cổng thành rồi”.

Văn Viên công tử thở phào.

Để lại gia nô thu dọn đồ đạc, hắn ta dẫn theo hộ vệ chạy đến nhà họ Chu để tạm biệt Chu Trường Lâm.

“Sao Văn Viên công tử đi vội thế?”

Chu Trường Lâm ngạc nhiên hỏi.

“Đường Tiểu Bắc xảy ra chuyện, tạm thời chắc chưa mua được xà phòng thơm, ta còn có việc ở kinh thành, không thể đợi được nữa”.

Văn Viên công tử đưa ra một cái cớ mà hắn ta đã nghĩ ra từ lâu: “Hơn nữa, có bác Trường Lâm ở đây, nếu có thể mua được xà phòng thơm, ngài bảo người đưa đến kinh thành cũng được”.

Thật ra mấy năm nay nhà họ Chu ở kinh thành bắt đầu có ý thoát khỏi Chu Trường Lâm, Văn Viên công tử tự mình chạy đến Quảng Nguyên mua xà phòng thơm là vì cha hắn không muốn nợ ơn Chu Trường Lâm.

Chẳng qua xem ra bây giờ không thể thoát được cái ơn này.

“Nếu công tử về kinh có việc thì ta không giữ ở lại nữa”.

Chu Trường Lâm thở dài nói: “Lần này công tử đến đây, ta cũng không không có thời gian làm mời đãi gì, đón tiếp không chu đáo, mong công tử lượng thứ”.

Hôm Văn Tiên đến đây, Chu Đắc Ngộ bị Đường Tiểu Bắc đánh gãy chân, khó khăn lắm mới đợi được con trai hồi phục được một chút, quận trưởng lại dẫn phủ binh đến lục soát nhà cửa.

Phủ binh lục soát chẳng khác bọn thổ phỉ là bao, sau khi lục soát kiểm tra xong, nhà họ Chu trở thành một đống hỗn độn, bây giờ vẫn chưa thu dọn được gì.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, dĩ nhiên Chu Trường Lâm không có tâm trạng đi tiếp đãi Văn Viên công tử.

“Bác Trường Lâm khách sáo rồi, là Văn Viên đến làm phiền mới đúng”.

Văn Viên công tử nói: “Lần sau bác đến kinh thành nhất định phải bảo người báo cho ta một tiếng, để ta có cơ hội báo đáp”.

“Nhất định rồi”.

Nghe thế vẻ phiền muộn nhiều năm trên mặt Chu Trường Lâm cuối cùng cũng biến mất.

Hai người lại khách sáo vài câu, Văn Viên công tử dẫn theo hộ vệ rời đi.

Chu Trường Lâm tiễn đến cổng lớn, thầm nghĩ Văn Viên công tử này khá tốt.

Thế nhưng Chu Trường Lâm lại không biết, biến cố gần đây của nhà họ Chu đều có liên quan đến Văn Viên công tử.

Văn Viên công tử không đến, Chu Trường Lâm cũng sẽ không tìm Đường Tiểu Bắc mua xà phòng thơm.

Không vì Văn Viên công tử nhất quyết chào hỏi Đường Tiểu Bắc thì Chu Đắc Ngộ cũng sẽ không đi khiêu khích Đường Tiểu Bắc.

Không phải Văn Viên công tử bắt cóc Đường Tiểu Bắc thì quận trưởng cũng không dẫn phủ binh đến lục soát nhà họ Chu.

Thật ra sau khi quay lưng với Chu Trường Lâm, nụ cười lịch sự trên gương mặt Văn Viên công tử lập tức biến thành nụ cười giễu cợt.

Cười nhạo sự ngu ngốc của Chu Trường Lâm.

Thật ra Chu Trường Lâm có thể đi đến bước đường hôm nay không phải là ngốc mà ngược lại thông minh hơn khác nhiều người.

Chẳng qua ông ta không ngờ mình lại bị Văn Viên công tử hại mà thôi.

Cổng thành đã không mở vài ngày nên người muốn ra khỏi thành và vào thành rất nhiều, mà phủ binh còn muốn kiểm tra nha lệnh nên tốc độ ra vào càng chậm hơn.

Khi Văn Viên công tử dẫn theo hộ vệ và gia nô đến cổng thành, cổng thành đã có một hàng dài mấy chục mét.

Vẫn là tin tức của Văn Viên công tử rất nhanh nhạy, đến sớm thì phía sau hắn ta vẫn còn nhiều người muốn đến cổng thành.

Văn Viên công tử vén màn xe ngựa lên nhíu mày nhìn ra bên ngoài.

“Công tử, ta đuổi người phía trước đi nhé?”

Một gia nô bước đến hỏi.

“Không cần, không gấp”.

Văn Viên công tử lắc đầu.

Bây giờ hắn ta hơi chột dạ, không muốn gây thêm rắc rối.

Qua một nén hương, cuối cùng cũng đến lượt họ.

Gia nô bước đến đưa nha lệnh, Hầu Tử đứng bên cạnh phủ binh quay đầu lại nhìn đoàn xe của Chu Văn Viên.

Khi nhìn thấy hộ vệ, Hầu Tử hơi nheo mắt.

Mặc dù hộ vệ cưỡi ngựa không thể xác nhận chiều cao nhưng vừa nhìn đã biết không hề thấp.

Hầu Tử nhìn lông mày của hộ vệ.

Quả nhiên có một nốt ruồi đỏ bằng hạt mè.

Tim Hầu Tử đập nhanh, không khỏi nắm chặt chuôi dao ở thắt lưng.

Nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi đi đến trước mặt hộ vệ, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi, xuống đây một chút”.

“Ngươi là phủ binh sao? Tại sao bắt ta xuống?”

Hộ vệ liếc nhìn quần áo Hầu Tử, khinh thường nói.

“Ta là phủ binh, bảo ngươi xuống thì ngươi xuống đi, nhiều lời vậy làm gì?”

Phủ binh tung hoành ở quận thành, vừa rồi lại nhận được lợi từ Hầu Tử, mặc dù không biết tại sao Hầu Tử lại chặn hộ vệ lại nhưng vẫn đứng ra chống lưng cho Hầu Tử.
Chương 252: Cáo mượn oai hùm

“Mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ, đây là Chu công tử của phủ Quốc Công, ở kinh thành, cấm quân còn không dám ngăn cản bọn ta rời thành!”

Một người hầu bước ra, cầm theo một tấm lệnh bài, quát mắng phủ binh: “Mau tránh ra, làm lỡ chuyện của công tử bọn ta, ta đánh gãy chân ngươi!”

“Công tử của phủ Quốc Công?”

Binh lính quả nhiên sợ hãi trước lời nói của người hầu.

Đang do dự không biết nên xử lý thế nào thì Hầu Tử nói: “Ngươi nói là công tử của phủ Quốc Công thì là thật sao, ai biết được các ngươi có phải là loại giang hồ lừa đảo hay không chứ?”

“Ngươi mù sao? Không nhìn thấy lệnh bài à?”

Người hầu lại giơ lệnh bài lên.

Hầu Tử bước lên, cầm lấy lệnh bài, xem xét vài lần: “Thực xin lỗi, bọn ta chưa từng nhìn thấy lệnh bài của phủ Quốc Công bao giờ, cho nên cần kiểm tra kỹ một chút, phiền các vị đợi ở đây một lát, ta đi rồi sẽ quay lại ngay”.

Binh lính không hề biết Hầu Tử không chỉ kiểm tra lệnh bài, mà thật ra là đang trì hoãn thời gian gọi quân tiếp viện.

Nhưng hắn không hài lòng với thái độ của người hầu kia, cho nên khi nhìn thấy Hầu Tử làm khó đối phương, hắn lập tức hùa theo: “Đúng vậy, bọn ta không biết lệnh bài của phủ Quốc Công, cần phải kiểm tra thật kỹ!”

Với lý do này, nói gì cũng có lý.

Người hầu tức giận giậm chân mắng chửi, nhưng Hầu Tử không thèm để ý, cầm lệnh bài đi.

Hộ vệ nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hầu Tử hồi lâu, sau đó phi ngựa tới bên cửa sổ xe ngựa, cúi người nói bên tai Văn Viên công tử: “Công tử, người lúc nãy có vấn đề”.

Văn Viên công tử bỗng trở nên căng thẳng, hỏi: “Có vấn đề gì?”

Thực ra hắn cũng thấy phản ứng của Hầu Tử có gì đó không ổn, nhưng hắn không thể nói cụ thể vấn đề ở đâu.

“Người đó vừa nhìn thấy chúng ta, cơ thể lập tức cứng đờ, hơn nữa còn vô thức nắm chặt cán đao, đứng tỏ hắn có ý đồ giết người”.

Hộ vệ nhỏ tiếng nói: “Còn nữa, những lời hắn nói đều rất kỳ lạ, ta nghi ngờ hắn đã nhận ra ta rồi”.

Văn Viên công tử nghe vậy, đồng tử lập tức co lại.

“Ngươi chắc chứ?”

Đây là điều khiến hắn lo lắng nhất.

“Chuyện này không thể xác định được, ta đã cẩn thận lắm rồi, nhưng không phải cũng bị Kim Phi tìm thấy Đường Tiểu Bắc đó sao?”

Hộ vệ lắc đầu: “Có thể ta đã để lộ khuyết điểm ở chỗ khác, bản thân không nhận ra, nhưng người này đã phát hiện ra rồi. Nếu đúng như vậy thì hắn chỉ đang lấy cớ kiểm tra lệnh bài, thật ra là đang đợi cứu binh tới”.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Văn Viên công tử cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, trong lòng hơi nôn nóng.

“Nếu ta đoán đúng, với tính cách của Kim Phi, chúng ta ở lại đây sẽ rất nguy hiểm”.

Hộ vệ nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi thành. Cho dù ta đoán sai thì cùng lắm là nhờ lão gia Quốc Công gửi một bức thư cho quận trưởng quận Quảng Nguyên sau là được”.

“Đúng, đúng!”

Văn Viên công tử nghe vậy, mắt lập tức sáng rực lên.

Hắn là người thân của nhánh chính Quốc Công, ra khỏi cổng thành có là gì?

Không cần thư của Quốc Công, cha hắn gửi thư cho quận trưởng cũng đủ rồi.

Nghĩ vậy, Văn Viên công tử lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu với hộ vệ.

Hộ vệ hiểu ý, nói với người hầu: “Công tử đang vội, không có thời gian đợi ở đây, mau đuổi bọn chúng ra cho ta”.

Tên người hầu này giỏi nhất là cáo mượn oai hùm, lúc công tử chưa lên tiếng, hắn cũng không dám tự mình làm chủ, bây giờ đã có sự hậu thuẫn của công tử, hắn như có được thanh kiếm sắc bén, bỗng trở nên vô cùng kiêu ngạo.

Chỉ vào binh lính nói: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau tránh đường, nếu công tử nhà ta tức giận thì quận trưởng cũng không bảo vệ nổi các ngươi đâu!”

Binh lính vừa rồi còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ lại bị người hầu dọa sợ.

Bởi vì đây mới là cách thể hiện của những công tử bột ở Đại Khang.

Văn Viên công tử nói chuyện nhẹ nhàng lúc nãy ngược lại mới giống giả.

Người hầu nhìn binh lính, càng thêm đắc ý, bước lên đẩy binh lính: “Cút xa ra!”

Binh lính bị đẩy lùi vài bước, chân tay không còn sức lực, đứng thất thần sang một bên, ngăn không được mà không ngăn cũng chẳng xong.

Hắn là tiểu đội trưởng, hắn không động đậy, những binh lính khác cũng chỉ đứng một bên nhìn.

Người hầu khịt mũi, dắt xe ngựa đi.

Hầu Tử đã ở xa hàng chục mét, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.

“A Thạc, ngăn bọn họ lại!”

Hầu Tử vừa hét lớn, vừa lấy một chiếc nỏ đã chuẩn bị cung tên báo động từ trước.

Vụt!

Một tiếng sáo rõ nét vang lên gần như hơn nửa quận thành.

Tiểu đội trưởng binh lính vốn đang do dự, nghe thấy tiếng hét của Hầu Tử thì vô thức chạy ra chắn xe ngựa: “Các ngươi đứng lại…”

Hộ vệ thấy vậy, mặt biến sắc, không đợi tiểu đội trưởng nói hết câu, hắn đã phi ngựa lên, duỗi thẳng hai chân, đẩy tiểu đội trưởng ra sau mấy chục bước, đụng vào tường thành mới dừng lại.

Những binh lính khác thấy đội trưởng của mình bị đánh, lập tức rút vũ khí ra bao vây.

“Lao ra ngoài!”

Hộ vệ dẫn đầu, liên tiếp đá hai binh lính phía trước.

Nhưng cổng thành chỉ mở nhỏ, binh lính lại có cả một chi đội nhỏ, đá bay hai tên thì lập tức lại có bốn tên xông lên.

Hơn nữa còn có rất nhiều binh lính đang lao tới đây bởi tiếng báo động.

Hộ vệ thấy không thể chạy thoát nổi, lập tức xuống ngựa, rút kiếm, chém giết.

Hắn chém liên tiếp bốn tên binh lính mới đủ để khiến những tên binh lính khác hoảng sợ.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là binh lính và người dân, Hầu Tử giương nỏ hồi lâu nhưng không tìm được cơ hội bắn, không còn cách nào khác, chỉ đành nhân lúc tên hộ vệ và binh lính đánh nhau, âm thầm đến bên xe ngựa.

Văn Viên công tử vừa ló đầu ra ngoài thăm dò tình hình thì đã bị Hầu Tử túm cổ áo, lôi từ trong xe ngựa ra, ngã nhào xuống đất.

Hộ vệ vừa dừng tay, thấy phía sau có động tĩnh, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

“Tên kia, ngươi dám!”

Hộ vệ giận dữ quát lớn, quay người đánh về phía Hầu Tử.

Hầu Tử nghe A Lan nói tên hộ vệ này rất lợi hại, biết bản thân không phải đối thủ của hắn, cho nên muốn bắt Văn Viên công tử để uy hiếp tên hộ vệ.

Nhưng hắn không ngờ tốc độ của hộ vệ lại nhanh đến vậy.

Còn chưa kịp kéo Văn Viên công tử từ dưới đất lên, tên hộ vệ đã lao tới.

Không nhiều lời, đá thẳng vào ngực Hầu Tử.

Bài học về bọn ác ôn mối lái vẫn còn in đậm trong tâm trí Hầu Tử, cho nên hắn không dám bất cẩn, nhưng bây giờ muốn né cũng không kịp nữa, hắn chỉ có thể giơ hai tay lên, bắt chéo để bảo vệ ngực mình.

Một giây sau, chân phải của tên hộ vệ đã đá mạnh vào cánh tay của Hầu Tử.

Bụp!

Hầu Tử bị đá bay ra xa năm sáu mét, đâm vào ba bốn người qua đường mới dừng lại.

Cánh tay trái bị tên hộ vệ đá buông xuống yếu ớt, hiển nhiên đã gãy xương.

Nhưng Hầu Tử không hề rút lui mà lật người đứng dậy, dùng chiếc tay phải vẫn cử động được giơ nỏ lên, bắn một mũi tên vào hộ vệ.

Hộ vệ tránh sang một bên, mũi tên bay qua nách hắn, trúng một người lính đen đủi phía sau.

Hầu Tử kẹp nỏ vào chân, tay phải nhanh chóng lên dây nỏ.

Nhưng lần này, lúc giương nỏ lên, Hầu Tử không nhắm vào tên hộ vệ nữa, mà nhắm vào Văn Viên công tử đang bò dậy từ mặt đất.
Chương 253: Tin tức của thầy lang

“Công tử, cẩn thận!”

Hộ vệ nhìn theo hướng cung nỏ của Hầu Tử, mắt không khỏi trợn trừng lên, vừa lao người như bay về phía Văn Viên công tử vừa hô lên nhắc nhở.

Văn Viên công tử vừa mới nhếch nhác bò lên khỏi mặt đất, nghe thấy tiếng hô của hộ vệ thì vô thức quay đầu lại nhìn.

Vừa hay nhìn thấy một tia sáng đang lao tới, ngay sau đó, bên dưới chân lập tức truyền tới một cơn đau.

Cúi đầu nhìn, trên chân lại có thêm một mũi tên nữa.

“A...”

Từ nhỏ tới lớn, đã có khi nào Văn Viên công tử bị thương tới độ này?

Hắn không còn dáng vẻ ngời ngời phong độ của khi trước nữa mà kêu gào thảm thiết như con lợn bị chọc tiết.

Hộ vệ lúc này cũng chạy tới nơi, tận dụng thời gian Hầu Tử lên lại dây cung tóm lấy Văn Viên công tử, kéo hắn trốn ra phía sau xe ngựa.

“Mấy người bảo vệ công tử cho tốt!”

Sau khi dặn dò mấy tên người hầu, hộ vệ lại phi như bay ra và lao thẳng về phía Hầu Tử.

Mục tiêu của Hầu Tử không phải giết hộ vệ, bởi vì hắn biết bản thân không phải là đối thủ.

Mục tiêu của hắn chỉ là giữ chân kẻ địch ở nơi này.

Đợi tới lúc viện binh tới thì hắn sẽ giành chiến thắng.

Phát hiện hộ vệ lao về phía hắn, Hầu Tử cũng không còn tâm trí đâu mà giương cung lên nữa, lập tức quay người bỏ chạy.

Hơn nữa còn chủ ý lẩn vào trong đám người, muốn mượn đám đông để ngăn cản hộ vệ.

Đáng tiếc người dân đều bị dọa sợ, vừa thấy Hầu Tử chạy về phía bọn họ là lập tức bỏ chạy ra tứ phía.

Thấy hộ vệ phía sau lưng càng lúc càng tới gần, Hầu Tử chỉ đành vứt bỏ cung nỏ không kịp giương cung và rút dao dài ra.

Nếu như đã không chạy được thì không chạy nữa, đánh thôi!

Đáng tiếc hắn của thời kỳ mạnh nhất còn chẳng phải đối thủ của hộ vệ, huống hồ gì bây giờ còn mất một bên cánh tay?

Chỉ mới qua vài chiêu, hắn đã vì né tránh không kịp mà bị hộ vệ đá bay ra thêm lần nữa.

Con dao đen cũng không biết đã bay đi đâu mất rồi.

Lần này Hầu Tử không kịp giơ cánh tay lên, bị đá trúng ngực, gắng gượng một hồi vẫn không bò dậy nổi.

Ở một bên khác, tiểu đội trưởng phủ binh phát hiện trong số bốn người bị hộ vệ giết lại có cả em trai ruột của mình thì mắt lập tức đỏ ngầu, dẫn phủ binh dưới trướng công kích mạnh mẽ về phía Văn Viên công tử.

Người hầu bình thường đi theo Văn Viên công tử diễu võ giương oai còn được, tới lúc thật sự phải dùng đao kiếm đánh nhau thì căn bản không phải là đối phủ của phủ binh đã quen với việc chém giết.

Hộ vệ nghe thấy tiếng hô giết thì chỉ đành từ bỏ việc chém cho Hầu Tử thêm một nhát, quay người trở lại bảo vệ Văn Viên công tử.

Ban nãy giết người chỉ là vì khiếp sợ, thế nhưng bây giờ hắn đã hoàn toàn có ý định chém giết.

Nhìn thấy đám người hầu sắp không chống đỡ nổi nữa, hộ vệ cuối cùng cũng quay trở lại.

Con dao chiến đấu trong tay nhắm thẳng về phía tiểu đội trưởng.

Tiểu đội trưởng vô thức tránh sang một bên.

Thế nhưng tốc độ của hộ vệ nhanh hơn hắn quá nhiều. Tiểu đội trưởng vừa mới cử động đã cảm nhận được bả vai mình mát lạnh.

Quay đầu lại nhìn, cánh tay phải cầm dao đã không còn nữa.

Không để cho tiểu đội trưởng kịp kêu lên thì hộ vệ lại vung chân đá hắn đập thẳng lên xe ngựa.

Hộ vệ chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần, tiếp tục giết về phía những phủ binh khác.

Tiểu đội trưởng rơi xuống từ phía trên xe ngựa, chỉ cảm thấy lồng ngực đau khủng khiếp.

Trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Quay đầu nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy Văn Viên công tử đã sợ tới độ co rúm hết cả người đang ngồi bên cạnh hắn.

Tiểu đội trưởng mở cái miệng đầy máu, nở một nụ cười với Văn Viên công tử.

Bố mẹ đã mất từ lâu, em trai chính là người thân duy nhất của anh ta.

Tiêu hết tiền tích cóp bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đưa được em trai vào trong đội phủ binh, vốn dĩ cho rằng có thể cùng nhau hưởng phúc, kết quả em trai mới vào chưa đầy nửa năm đã bị người ta giết chết.

Tiểu đội trưởng thường ngày chỉ biết mềm nắn rắn buông, lúc này lại bừng bừng sức mạnh dưới sự kích thích của cái chết em trai và cơn đau đớn kịch liệt.

Cho dù có phải chết thì hắn cũng phải kéo theo tên công tử bột hại chết mình này cùng chết!

Dao và cánh tay đều đã mất, tiểu đội trưởng chỉ có thể chật vật bổ nhào về phía người Văn Viên công tử, dùng cánh tay còn lại bóp chặt lấy cổ hắn.

Văn Viên công tử đã sợ khiếp vía từ lâu, thế nhưng dưới sự kích thích của bản năng sinh tồn thì vẫn rút ra con dao găm thường ngày dùng để ra vẻ đeo ở bên hông và đâm mạnh lên người tiểu đội trưởng.

Hắn cũng không biết mình đã đâm bao nhiêu nhát, mãi tới khi tiểu đội trưởng trượt xuống từ trên người hắn, hắn vẫn đang vô thức chuyển động con dao.

Cho tới khi hộ vệ tóm lấy cánh tay của hắn.

“Công tử, đi thôi!”

Hộ vệ tóm lấy cánh tay của Văn Viên công tử, đưa hắn lên trên con ngựa mà mình cưỡi lúc trước.

Sau đó lại cởi dây thừng buộc xe ngựa ra và nhảy lên trên lưng con ngựa kéo xe.

Nhìn thấy Văn Viên công tử vẫn chưa hoàn hồn thì không khỏi hô lên: “Công tử, tỉnh lại đi, chúng ta phải đi ngay, nếu không sẽ không chạy nổi đâu!”

Lúc này đội phủ binh canh giữ cổng thành, ngoại trừ những kẻ vì quá sợ mà bỏ chạy thì chỉ còn lại những cái xác.

Trên đất ngay cả một người bị thương đang giãy giụa cũng không có, có thể thấy hộ vệ ra tay hiểm ác thế nào.

Văn Viên công tử bị tiếng hô làm cho bừng tỉnh, nhìn những cái xác của phủ binh nằm la liệt trên mặt đất, trong lòng hết sức đau khổ.

Hắn không biết, sự việc vốn dĩ đang tốt đẹp, sao lại trở thành như vậy?

Thế nhưng bây giờ hắn ít nhiều cũng đã khôi phục được một chút lý trí, biết lần này đã gây ra họa lớn, chỉ có trở về kinh thành thì hắn mới có hy vọng sống sót.

Hộ vệ quất mạnh xuống mông ngựa, xe ngựa lao nhanh ra khỏi thành.

...

Nhà trọ nhà họ Triệu, Kim Phi và Khánh Mộ Lam nghe thấy tiếng mũi tên lệnh thì lập tức bắn ra một mũi tên bay khác, triệu tập binh lính.

Thế nhưng binh lính phân tán quá nhiều nơi, đợi mất vài phút, ngoại trừ Khánh Mộ Lam và A Mai đã ở sẵn nhà trọ thì chỉ có Đại Lưu ở gần đó dẫn theo hai người trở về.

Vào lúc Kim Phi sốt ruột chờ đợi, một thầy lang đeo theo hòm thuốc đi qua trước cổng nhà trọ.

Nhìn thấy cổng nhà trọ có chiến mã, vốn muốn đi né sang một bên, thế nhưng sau khi nhận ra Kim Phi, do dự một lúc mới đeo hòm thuốc tiến lại gần.

“Làm gì thế?”

Đại Lưu kinh hãi, lập tức ngăn thầy lang lại.

“Tôi có việc muốn tìm Kim tiên sinh”.

Thầy lang hô lên về phía Kim Phi: “Kim tiên sinh, chúng ta từng gặp mặt”.

Kim Phi quay đầu lại nhìn, cũng cảm thấy thầy lang già với gương mặt mỏi mệt này hơi quen mắt.

Sau đó mới nhớ ra, đây là ông Ngụy đã khám chữa cho Đường Tiểu Bắc trong cuộc thi hoa khôi khi trước, nghe nói là thầy lang tốt nhất Quảng Nguyên.

Dù sao người cũng chưa tới đủ, đợi thì cũng phải đợi, Kim Phi bảo Đại Lưu cho thầy lang vào bên trong.

“Ngụy tiên sinh, ông tìm ta có việc gì sao?”, Kim Phi hiếu kỳ hỏi.

“Kim tiên sinh, nghe nói ai cung cấp được manh mối việc Tiểu Bắc cô nương bị bắt cóc cho ngài thì ngài sẽ thưởng cho bọn họ ba trăm lượng bạc, là thật sao?”, thầy lang hỏi.

“Đương nhiên là thật, rất nhiều người dân đều chứng kiến, hơn nữa có quận trưởng đại nhân đảm bảo”.

Kim Phi nói: “Chắc là Ngụy tiên sinh cũng quen biết quận trưởng đại nhân nhỉ, nếu như không tin thì có thể đi hỏi”.

Quận trưởng tuổi tác không còn nhỏ nữa, nếu như chưa từng tìm thầy lang Ngụy để khám bệnh thì đúng là chuyện lạ.

“Ngài đã nói vậy thì tôi tin”.

Thầy lang nói xong thì trong mắt chợt trở nên phức tạp, sau đó giống như ra một quyết định gì rất lớn, nghiến răng nói: “Ta cũng có manh mối muốn bán cho ngài, không biết có được hay không?”

“Ngụy tiên sinh, đã tìm được Tiểu Bắc rồi...”

“Tôi cung cấp manh mối cho việc khác”, thầy lang nói.

“Việc gì?”, Kim Phi nhíu mày hỏi.

“Xà phòng thơm”, thầy lang nói: “Mấy ngày trước, có người tìm tôi chia sẻ phương pháp điều chế xà phòng thơm”.

Kim Phi nghe tới đây thì không khỏi híp mắt lại, hỏi: “Là ai?”
Chương 254: Đuổi theo

Trên thực tế, khi biết Đường Tiểu Bắc không phải bị nhà họ Chu bắt cóc, Kim Phi đã tự hỏi liệu có phải có người đã nảy sinh ý đồ với xà phòng thơm hay không.

Bây giờ nghe thầy lang nói như vậy, Kim Phi càng chắc chắn điều này hơn.

"Kim tiên sinh, không biết ngài muốn trả bao nhiêu tiền để mua tin tức này?"

Thầy lang đỏ mặt hỏi.

Kim Phi liếc nhìn thầy lang, duỗi ra ba ngón tay: "Ba mươi lượng!"

"Năm... năm trăm lượng!"

Thầy lang giơ tay nói: "Ta đã xem rồi, bên trong xà phòng thơm căn bản không có dược liệu gì trân quý, nếu ngài không đưa cho ta năm trăm lượng thì ta... ta sẽ nói tin tức này ra ngoài!"

"Ngụy tiên sinh, ông đang uy hiếp ta sao?"

Giọng điệu của Kim Phi trở nên lạnh lùng.

Chuyện xảy gần đây khiến trong lòng anh bừng bừng ngọn lửa giận, thầy lang có thể coi là đã đụng phải họng súng.

Đại Lưu cũng sẵn sàng, chỉ cần Kim Phi lên tiếng, hắn sẽ ném thầy lang ra ngoài.

“Không phải đâu… ta… ta thực sự thiếu tiền…”

Đây có thể là lần đầu tiên thầy lang đe dọa người khác, rõ ràng ông ta không thành thạo lắm, vì vậy đã bị Kim Phi phá tan khí thế, khiến ông ta trở nên nói năng lúng túng.

"Ông thiếu tiền hay không, không liên quan đến ta".

Kim Phi nói: "Chỉ có ba mươi lượng bạc, ông muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi. Còn về chuyện xà phòng thơm, ông muốn nói ra bên ngoài thì ta cũng không quản được”.

Đại Khang trừ Kim Phi ra, ngay cả sử dụng Natri Hydroxide như thế nào người khác cũng chẳng biết, cho dù người khác biết được trong xà phòng thơm không có dược liệu gì trân quý thì sao chứ?

Nếu muốn sử dụng xà phòng thơm thì chỉ có thể mua nó từ Kim Phi.

Cùng lắm thì đổi địa điểm khác tiếp tục lừa gạt... tiếp tục bán.

"Ba mươi lượng quá ít... Một trăm lượng!"

Thầy lang vẫn muốn cố gắng trả giá lần nữa.

"Ngụy tiên sinh, nếu ông không muốn nói thì thôi vậy”.

Tâm trạng của Kim Phi không ở đây, trong lòng đã hơi mất kiên nhẫn.

Chắc chắn có rất nhiều người quan tâm đến xà phòng thơm, họ sẵn sàng bỏ ra ba mươi lượng bạc, cũng vì nghĩ rằng người mà thầy lang nhắc đến có khả năng có liên quan đến kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc Đường Tiểu Bắc.

Nếu không phải vì điều này, thậm chí ba mươi lượng y cũng không muốn bỏ ra.

“Ba mươi lượng thì ba mươi lượng”, thầy lang thở dài: “Là Văn Viên công tử”.

"Là hắn?"

Đại Lưu lập tức trợn trừng hai mắt, vừa kinh ngạc vừa hối hận: “Sao ta lại không nghĩ tới hắn nhỉ?”

"Văn Viên công tử là ai?"

Khi trước Đại Lưu giới thiệu sơ qua tình hình, chỉ nói rằng Đường Tiểu Bắc có mâu thuẫn với Chu Đắc Ngộ - công tử thứ ba của nhà họ Chu, không hề đề cập đến Chu Văn Viên, do đó đây là lần đầu tiên Kim Phi nghe thấy cái tên này.

"Chu Trường Lâm từng dẫn hắn đến mua xà phòng thơm của Tiểu Bắc tiểu thư. Nghe nói hắn là của người nhà họ Chu ở kinh thành, có điều cô Tiểu Bắc không đồng ý”.

Đại Lưu nói: “Sau đó, cô Tiểu Bắc đến Xuân Phong Lâu tìm Đình tỷ đã gặp lại hắn, hắn mời Tiểu Bắc uống trà, nhưng cô Tiểu Bắc từ chối, cũng vì điều này mà Chu Đắc Ngộ đã khiêu khích cô Tiểu Bắc.

Nếu thầy lang mà không nói thì ta cũng không nhớ ra, hộ vệ của hắn là một người đàn ông cao lớn cường tráng, cao hơn cả Thiết Chùy".

"Manh mối quan trọng như vậy sao trước đó ngươi không nói sớm?"

Nếu không có người ngoài ở đây thì Kim Phi chắc chắn phải đá Đại Lưu vài cú.

Khả năng quan sát của anh chàng này quá chậm chạp.

"Trở về ta sẽ tính sổ với ngươi!"

Kim Phi chỉ vào Đại Lưu, lấy ra ba mươi lượng bạc đưa cho thầy lang.

Trong khi bọn họ trò chuyện, một số cựu binh và binh lính nữ đã đến từ khắp nơi.

Quận thành rất lớn, Hầu Tử bắn mũi tên lệnh ở cổng thành phía Đông, cổng thành phía Tây không thể nghe thấy.

Mà nhà trọ của nhà họ Triệu nằm ở trung tâm quận thành, vì vậy Kim Phi nghe thấy tiếng mũi tên lệnh từ cổng thành phía Đông, lại bắn thêm một mũi để triệu tập các cựu binh cao lớn và binh lính nữ trên đường phố của thành Tây.

Cộng thêm mấy người Đại Lưu, lúc này đã tập trung được mười mấy người, Kim Phi không thể đợi thêm được nữa, y dặn dò Đường Đông Đông rồi dẫn theo mấy người này đến cổng thành phía Đông.

Lúc này đã gần giữa trưa, cộng thêm việc quận thành đóng cửa mấy ngày nên đường phố tấp nập người ra mua thức ăn, ngựa chiến căn bản không chạy được.

Khi đến gần cổng thành, không thể cưỡi ngựa đi tiếp.

Vốn dĩ có không ít người chuẩn bị rời khỏi thành, nhưng bởi vì cổng thành xảy ra xung đột, những người này lại bị dọa sợ phải chạy về.

Mấy người Kim Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía trước từng chút một trong dòng người đông đúc.

Cuối cùng khi họ đến cổng thành, trận chiến đã kết thúc, chỉ còn lại một đống thi thể trong cổng thành.

"Đòn tấn công của đối thủ quá tàn nhẫn, không cho bất kỳ ai sống sót”.

A Mai kiểm tra thi thể: "Về căn bản đều bị một đao giết chết!"

“Tên Chu Văn Viên này cũng phách lối quá rồi nhỉ?” Khánh Mộ Lam thấy ớn lạnh: “A Mai, hắn là cháu trai của Chu Quốc công sao?”

Anh trai của cô ấy là người Tây Xuyên, Khánh Mộ Lam không thường xuyên đến kinh thành nên không biết nhiều về các công tử ở đây.

"Không phải, trong số các cháu trai của Chu Quốc công, không có ai tên là Chu Văn Viên”, A Mai lắc đầu.

"Ngay cả phủ binh canh gác ở cổng thành mà hắn cũng dám giết, hắn không muốn sống nữa sao?”

Khuôn mặt Khánh Mộ Lam hiện rõ vẻ tức giận: "Ta mà bắt được hắn, nhất định sẽ giết hắn!"

Quận Quảng Nguyên thuộc quyền quản lý của anh trai cô ấy, Chu Văn Viên làm như vậy rõ ràng là đang tát vào mặt anh trai.

Kim Phi cũng khẽ nhíu mày.

Anh đã nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu hơn, nhưng đó là trong tình huống chống lại kẻ thù xâm lược và thổ phỉ.

Còn những thi thể trước mắt này đều là phủ binh, là binh lính chính quy nhận quân lương của triều đình.

Đối phương không thể không hiểu điều này, nhưng bọn chúng vẫn ra tay giết người, rõ ràng là không coi phủ binh ra gì.

Giọng điệu của Khánh Mộ Lam cũng chứng minh điểm này.

Điều khiến cô ấy ngạc nhiên không phải đối phương dám giết phủ binh mà đối phương không phải là cháu trai của Chu Quốc công.

Khánh Mộ Lam bình thường tùy tiện cẩu thả, mọi việc đều không so đo tính toán, còn thường cố tình trêu chọc Tiểu Nga, suýt khiến Kim Phi bỏ quên một sự thật.

Sau khi cô ấy là quý tộc, lập trường cũng đứng về phía quý tộc.

Có lẽ theo quan điểm của Khánh Mộ Lam, nếu đối thủ là cháu trai của Quốc công, thì việc giết một vài phủ binh là điều hợp lý.

Ngay cả một tên công tử bột cũng dám làm như vậy thì tầng lớp cha chú của bọn họ - những viên quan lớn nắm trong tay thực quyền, có chuyện gì mà không dám làm chứ?

"Vị huynh đệ canh giữ cổng thành này là ai?”

Kim Phi lạnh lùng hỏi.

“Là Hầu Tử!” Đại Lưu biến sắc: “Hầu Tử đâu?”

"Ở đây!"

Một binh lính nữ nhấc gian hàng bị lật lên, để lộ Hầu Tử nằm bên trong.

Lúc này Hầu Tử không thể gượng dậy được.

Thấy binh lính nữ đang cố gắng kéo Hầu Tử lên, Kim Phi vội vàng chạy tới ngăn cô ấy lại.

"Xương sườn của anh ta có khả năng đã bị gãy, cô kéo anh ta lên như vậy ngộ nhỡ xương gãy đâm vào nội tạng thì sẽ không thể cứu được anh ta nữa”.

Kim Phi ngăn binh lính nữ lại, ngồi xổm bên cạnh Hầu Tử, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Y vừa hỏi vừa vạch quần áo của Hầu Tử ra xem.

Quả nhiên bên ngực phải căng lên một khối, rõ ràng là do xương gãy.

"Không sao... không chết được đâu...”

Hầu Tử phun ra một ngụm máu, nói: "Tiên sinh, là hộ vệ của Chu Văn Viên đã ra tay... A Mai nói đúng... Kỹ thuật chân của hắn quá lợi hại... Ta vô dụng, ngay cả ba chiêu cũng không... không đánh được... Nhưng ta đã bắn tên công tử đó một mũi tên...”

"Đừng nói nữa, ngươi đã làm rất tốt rồi, những việc còn lại ngươi không cần để ý nữa, ta nhất định sẽ bắt hắn về!"

Kim Phi quay đầu về phía binh lính nữ đã tìm thấy Hầu Tử nói: "Cô ở lại chăm sóc Hầu Tử, tiện thể tìm thầy lang giỏi nhất quận thành, à, người vừa rồi ta gặp ở nhà trọ đấy”.

Y không biết nhiều về y thuật, chỉ biết một số kiến thức căn bản, Hầu Tử còn có thể nói nhiều như vậy, hô hấp cũng không có tạp âm, có lẽ sẽ không chết.

"Vâng!"

Binh lính nữ gật đầu đồng ý.

"Dưỡng thương cho thật tốt!"

Kim Phi vỗ nhẹ vai Hầu Tử, đứng dậy lạnh lùng nói: "Đuổi theo!"
Chương 255: Rút mũi tên

Đi đường núi không hề dễ dàng, đại lộ từ Quảng Nguyên đến kinh thành chỉ có một con đường.

Kim Phi vừa ra lệnh, cựu binh và binh lính nữ lên ngựa một đường truy đuổi dọc theo con đường chính.

“Tiên sinh, khi chúng ta đuổi kịp Chu Văn Viên, ngài định xử lý thế nào?”

Khánh Mộ Lam cưỡi ngựa đi song song với Kim Phi, nghiêng đầu hỏi

“Cô nghĩ nên xử lý thế nào?”

Kim Phi không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ta nghĩ ngài sẽ giết hắn”, Khánh Mộ Lam nói: “Dáng vẻ hiện giờ của ngài trông cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn”.

“Lẽ nào ta giết hắn là không đúng sao?”

“Mặc dù Chu Văn Viên không phải là cháu của Chu Quốc công nhưng dám giết phủ binh, hơn nữa còn có hộ vệ cao thủ như thế, rõ ràng địa vị của hắn ở nhà họ Chu cũng không hề thấp, nếu giết hắn sẽ là một rắc rối lớn”.

Khánh Mộ Lam cười nói.

“Ta không quen Chu Văn Viên gì đó, cũng không biết hắn là người nhà họ Chu”.

Kim Phi nói: “Ta chỉ biết hắn là tên ác ôn giết phủ binh, nghe luật lệ của Đại Khang, đây là tội chết. Là một người dân của Đại Khang, ta quyết không để mặc cho tên côn đồ như hắn tiếp tục lộng hành”.

Thật ra đuổi theo Chu Văn Viên không phải là xúc động nhất thời của Kim Phi.

Mà anh đã suy xét nhiều lần mới đưa ra quyết định.

Không đến lúc bất đắc dĩ thì y cũng không muốn đối đầu với Quốc công.

Nhưng thông qua Chu Văn Viên tìm thầy lang phân tích công thức xà phòng thơm, Kim Phi biết đối phương đang để mắt đến xà phòng thơm.

Hầu hết các công tử nhà giàu đều là mềm nắn rắn buông, sẽ không cảm thấy biết ơn chỉ vì ngươi nương tay, ngược lại sẽ nghĩ ngươi dễ bắt nạt.

Lần này bắt cóc Đường Tiểu Bắc, nếu Kim Phi không dám đánh trả, lần sau Chu Văn Viên sẽ càng làm quá hơn, dùng những thủ đoạn đê hèn hơn.

Bây giờ y là một con hổ con bị linh cẩu nhắm đến, trong miệng còn có một miếng thịt béo bở.

Nếu đã bị để mắt đến thì phải để lộ ra chút nanh vuốt, liều chết cũng phải làm, lúc này nếu tỏ ra sợ hãi thì sẽ có nhiều linh cầu nhào đến hơn, không những muốn giành miếng thịt của y mà còn xé y thành trăm mảnh.

Hơn nữa Kim Phi cũng không phải không nắm chắc phần thắng.

Y tin chắc Chu Văn Viên giết phủ binh, đối thủ của Chu Quốc công sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Có thể nhìn ra được từ phản ứng vừa rồi của Khánh Mộ Lam, cô ấy cũng muốn giết Chu Văn Viên.

Quả nhiên nghe Kim Phi nói thế, Khánh Mộ Lam bật cười: “Không hổ là tiên sinh, chúng ta không biết Chu Văn Viên gì đó, chỉ biết hắn là tên côn đồ to gan dám giết phủ binh canh giữ thành”.

“Ta làm thế chắc là thấy việc nghĩa ra tay giúp đỡ, có phần thưởng không?”

Kim Phi thử hỏi.

“Tiên sinh yên tâm, đợi chúng ta về, ta sẽ bảo người đi thông báo với anh trai ta, bảo huynh ấy báo lên triều đình thưởng công cho ngài”.

Khánh Mộ Lam vỗ ngực nói.

Nghe Khánh Mộ Lam nói thế, Kim Phi hoàn toàn yên tâm.

Chứng tỏ nhà họ Khánh đứng về phía y.

Vốn dĩ đã chiếm lý, cộng thêm được nhà họ Khánh ủng hổ, còn sợ gì nữa?

Nghĩ đến đây, Kim Phi lại vung dây thúc vào ngựa để ngựa chiến chạy nhanh hơn.



Nhà họ Chu cũng là một gia tộc lớn trong kinh, Chu Văn Viên và hộ vệ cưỡi trên những con ngựa chiến cao to ở thảo nguyên, tốc độ rất nhanh.

Lúc này đã chạy đến mười mấy dặm.

Chu Văn Viên quay đầu lại nhìn, thấy đằng sau không có ai đuổi theo bèn kéo dây cương lại.

“Công tử, sao lại dừng?”

Hộ vệ lo lắng hỏi: “Bây giờ chúng ta ở quá gần Quảng Nguyên, Kim Phi có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào”.

“Khúc tiên sinh, ta không đi được nữa, chân đau quá”.

Trên chân hắn ta còn găm một mũi tên, ngựa chiến đi một bước, mũi tên lại động đậy khiến Chu Văn Viên đau đến mức toát cả mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Hộ vệ nhảy xuống khỏi ngựa, vén áo của Chu Văn Viên lên nhìn, máu đã thấm đỏ cả yên ngựa, còn nhỏ tí tách xuống dọc theo quần.

Thảo nào sắc mặt Chu Văn Viên lại tái như thế.

“Công tử, phải xử lý vết thương của ngài, nếu không sẽ chảy máu nhiều hơn”.

Hộ vệ bất lực ôm Chu Văn Viên xuống ngựa: “Ta phải rút mũi tên ra, có thể sẽ rất đau, công tử cố gắng chịu một chút”.

“Ta sẽ cố”.

Chu Văn Viên gật đầu.

Hộ vệ lấy một con dao nhỏ ra cắt phần quần gần mũi tên, sau đó để con dao nhỏ vào xát bên đùi rồi rạch một đường.

Động tác này khiến Chu Văn Viên nhớ đến lúc dùng dao nhỏ cắt một miếng thịt khi nướng đùi dê.

“Khúc tiên sinh, ngươi muốn làm gì?”

Chu Văn Viên hoảng sợ hỏi.

“Công tử, mũi tên này hình tam giác, còn có móc câu ngược, nếu rút ra như bình thường sẽ móc một mảng thịt”, hộ vệ giải thích: “Thế nên ta chỉ đành cắt hai vết nhỏ trên chân ngài dọc theo hướng của mũi tên, như thế vết thương mới có diện tích nhỏ nhất”.

Chu Văn Viên thở phào, do dự một chốc mới hỏi: “Phải cắt sâu bao nhiêu?”

“Mũi tên càng sâu thì phải cắt càng sâu”.

Hộ vệ nghiêng đầu nhìn một lúc, nhíu mày nói: “Có lẽ phải cắt đến gần xương, công tử chịu đau một chút”.

“Được… được thôi”.

Chuyện đã thế này rồi, Chu Văn Viên chỉ có thể gật đầu.

“Vậy ta làm đây”.

Hộ vệ nắm chặt con dao, tay hơi dùng sức.

Vừa cắt một đường nhỏ, Chu Văn Viên đã đau đớn kêu oai oái.

Hộ vệ hoảng sợ, vội dừng tay: “Công tử, sao thế?”

“Đau, đau quá”.

“Cắt vào thịt dĩ nhiên sẽ đau, công tử nhịn đau”.

“Không phải đau do cắt vào da thịt, đau hệt như bị thiêu đốt ấy…”

Nói đến đây, Chu Văn Viên bỗng hỏi: “Khúc tiên sinh, trên đường đến đây, ngươi có nướng một con thỏ, có phải đã dùng con dao này sát muối lên con thỏ không?”

“Ôi… Xin lỗi công tử, ta quên…”

Mặt hộ vệ đỏ bừng, vội lấy nước ra rửa sạch con dao.

Chu Văn Viên chỉ ước gì có thể chém người, nhưng hộ vệ là chỗ dựa duy nhất của hắn ta vào lúc này, chỉ đành nhịn, lắc đầu tỏ vẻ không để ý.

Hắn còn nhặt một nhánh cây trên mặt đất và cắn nó trong miệng, ra hiệu cho hộ vệ tiếp tục.

Lấy mũi tên ra là một công việc hết sức cẩn thận, hộ vệ cũng chỉ gặp thầy lang rồi thực hiện qua hai lần lúc mình trúng tên, vẫn chưa thành thục, mất nửa canh giờ mới lấy được mũi tên ra.

Đại Khang không có thuốc gây mê, Chu Văn Viên đau đến mức quần áo ướt đẫm mồ hôi nhưng cũng cố gắng chịu đựng.

Hộ vệ lấy mảnh vải đã cắt lúc này băng bó chặt vết thương trên đùi để không mất máu quá nhiều.

“Cuối cùng cũng xong”.

Chu Văn Viên mềm nhũn dựa vào phía sau, không còn sức lực.

Đúng lúc này tai hộ vệ bỗng động đậy, sắc mặt thay đổi, nhảy vọt lên trên cây cao bên cạnh.

Tay để lên trán nhìn về phía sau, thầm mắng một tiếng “chết tiệt” rồi nhanh chóng nhảy xuống.

Chỉ thấy trên con đường chính cách đó mấy dặm, một đoàn ngựa chạy nhanh đến, tất nhiên là đang đuổi theo họ.

Nếu là bình thường, hộ vệ đã nghe được tiếng vó ngựa từ rất xa nhưng lúc nãy mặc dù Chu Văn Viên đã cắn chặt nhánh cây, không kêu la oai oái nhưng tiếng thở dồn dập vẫn ảnh hưởng đến thính giác của hộ vệ.

Đến khi mũi tên được rút ra, hắn mới nghe thấy sự bất thường.

“Khúc tiên sinh, sao thế?”

Chu Văn Viên thấy vẻ mặt hộ vệ không đúng bèn hỏi.

“Công tử, phía sau có một đoàn người đuổi đến, chúng ta phải đi thôi”.

Hộ vệ ôm Chu Văn Viên lên lưng ngựa.

Hai người đi không chưa đến mấy phút, Kim Phi đã đến.

Nhìn thấy mảnh vải rách và vết máu bên đường, Đại Lưu nhảy xuống ngựa.

“Tiên sinh, là mũi tên của chúng ta, vết máu dưới đất vẫn chưa khô, chúng chạy chưa xa”.

“Vậy thì tiếp tục đuổi theo”.

Kim Phi giật mạnh dây cương, dẫn đầu lao đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK