Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276: Xảy ra chuyện lớn

Để giết gà dọa khỉ, tránh sau này có người tới khiêu khích Hắc Thủy Câu, lần này đại đương gia bỏ ra hết cả vốn, đồng ý với đám thổ phỉ, giết một kẻ địch sẽ thưởng ba lượng bạc.

Chỉ cần thưởng nhiều ắt sẽ có người ra mặt, thổ phỉ vì muốn kiếm tiền, ai nấy đều lao như điên về cửa Nam.

Nhưng vừa lao tới đèo núi, mấy mũi tên giống như mũi thương bay ra từ tòa thành nhỏ, bắn thẳng vào đám thổ phỉ như tia chớp.

Bọn thổ phỉ lần lượt bị bắn trúng, máu phun ra, ngã nhào xuống đất.

Từ trên cao nhìn xuống, đám thổ phỉ dày đặc đã bị những mũi tên này bắn cho phun ra thành đường máu.

Bọn thổ phỉ nào đã thấy thế trận như này bao giờ? Kẻ xông lên phía trước cũng không để ý đến tiền thưởng nữa, vội vàng chạy về theo bản năng.

Đáng tiếc thổ phỉ quá nhiều, lại không ngừng hét lớn, phía sau hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì vì vậy vẫn mặc nhiên lao về phía trước.

Con đèo nhỏ hẹp bỗng trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc này, mấy vệt sáng lại bay ra!

Lại có mấy chục tên thổ phỉ ngã xuống!

Con đèo vốn đã hỗn loạn lại càng loạn hơn.

Số lượng thổ phỉ tháo chạy cũng lập tức tăng lên.

Thổ phỉ phía sau cuối cùng cũng nhận thức được không đúng, dừng việc xông lên.

Bọn thổ phỉ để lại một đống xác và rời khỏi đèo.

Hai thợ săn trốn trên đỉnh nủi quan sát trận chiến hoàn toàn hóa đá.

Trong mắt bọn họ đám thổ phỉ Hắc Thủy Câu vô cùng hung dữ lúc này ngã xuống như ngả rạ.

Những người sống sót cũng nhốn nháo như bầy thỏ sợ hãi.

“Chuyện… chuyện này…”

Người thợ săn lùn nuốt nước bọt: “Vừa rồi những cây thương kia là ai ném ra vậy? Không phải quá lợi hại sao?"

“Năm đó đi tòng quân nhưng lại ra biển nên chưa thấy thứ này, đó gọi là nỏ hạng nặng”.

Người thợ săn cao lớn nói: "Khi đối đầu với người Đảng Hạng ở Lương Châu, ta đã nhìn thấy nó hai lần, nhưng tiếc là chưa được chạm vào”.

"Hóa ra đây chính là chiếc nỏ hạng nặng trong truyền thuyết. Nghe nói Kim tiên sinh của làng Tây Hà đã dùng nỏ hạng nặng và máy bắn đá để đánh bại thổ phỉ núi Thiết Quán…”

Khi thợ săn thấp nói đến đây, đột nhiên trợn trừng mắt: “Người đánh nhau với thổ phỉ Hắc Thủy Câu, không phải lại là Kim tiên sinh đấy chứ?”

“Ngoại trừ Kim tiên sinh, cả cái Kim Xuyên còn có ai dám tới chỗ Hắc Thủy Câu chứ?”, thợ săn cao nói: “Nhất định là ngài ấy”.

“Thực sự là Kim tiên sinh, vậy tốt quá rồi!”

Thợ săn thấp cứ như gặp được thần tượng, kích động đến mức giọng nói run rẩy: “Thổ phỉ Hắc Thủy Câu chết chắc rồi!”

“Nghe nói Kim tiên sinh sau khi tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán đã đồng ý với người dân Tây Hà rằng, chỉ cần ngài ấy còn ở Kim Xuyên thì sẽ không bao giờ cho phép thổ phỉ thu lương thực, nghe nói mãi cho đến tận bây giờ, Kim Xuyên vẫn không có thổ phỉ”.

Người thợ săn cao cũng lộ ra ánh mắt mong chờ: “Nếu như Kim tiên sinh thực sự có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu vậy thì tốt quá rồi, sau này chúng ta không cần phải giao lương thực nữa”.

“Nếu thực sự là như vậy, ta bằng lòng lập một thẻ trường sinh cho Kim tiên sinh ở nhà, khi thắp hương cúng bái tổ tiên cũng dập đầu lậy ngài ấy một cái”.

“Vậy thì ngươi phải tìm vật liệu tốt chuẩn bị làm thẻ đi”.

Người thấp cười nói: “Kim tiên sinh có thể tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán thì nhất định có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu”.

“Ta thấy có hơi khó đấy”.

Người cao chỉ xuống bên dưới nói: “Ngươi nhìn tòa thành nhỏ đó đi, có lẽ chỉ có mấy chục người thôi. Ngươi cũng từng là binh, ngươi nói cho ta nghe, dựa vào số người ít ỏi này có thể tiêu diệt được nhiều thổ phỉ thế không?”

“Ta không biết, nhưng ta tin rằng nếu Kim tiên sinh đã phái tưng đây người tới thì nhất định là có cách của ngài ấy”.

Mặc dù chưa từng gặp Kim Phi nhưng lại tràn đầy lòng tin với y.

“Hi vọng là như vậy”.

Người cao mặc dù không quá tán thành nhưng vì biết rằng người bạn của mình coi Kim Phi như ân nhân nên cũng không tiện phản bác.

Đồng thời cũng thầm cầu nguyện rằng Kim Phi thực sự có thể tiêu diệt được thổ phỉ Hắc Thủy Câu, cho bách tính những ngày tháng yên lành.

Người thấp lại nhìn xuống, kéo người cao nói: “Đi thôi, đi xem dưới hố có lợn rừng chưa!”

“Thổ phỉ chết nhiều như vậy nhất định là sẽ không cam tâm, lát nữa còn đánh tiếp, ngươi không xem à?”

“Có đánh thì mình cũng có giúp được gì đâu, xem hay không cũng thế, chi bằng đi ra hố xem xem, nếu như bẫy được lợn rừng, ta sẽ nhanh chóng mang tới chỗ đội trấn áp thổ phỉ”.

Người thấp hào hừng nói.

“Ngươi điên rồi, con lợn rừng này ngươi nhắm suốt hai tháng trời, khó khăn lắm mới tìm được hang của nó, vậy mà ngươi lại định mang đi cho?”

“Đội trấn áp thổ phỉ là ân nhân của ta, đừng nói là một con lợn rừng, cho dù là một con hổ ta cũng bằng lòng tặng cho họ!”

Người thấp nói xong kéo người cao với vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào trong rừng.



Huyện phủ, tửu lâu Ngụy gia.

Bành lão gia cau mày đi ra ngoài.

Tối qua vui quá, uống hơi nhiều, bây giờ đầu óc như muốn nổ tung.

Nhưng ông ta vẫn nhớ kế hoạch hôm qua nên sáng nay không dám ngủ nướng.

Ngáp một cái, nói với người hầu canh giữ cầu thang: "Đi gọi Phùng tiên sinh tới”.

Phùng tiên sinh là một học giả sa sút mà ông ta nuôi trong nhà, cũng là quân sư của ông ta.

Học hành không xong, chỉ thấy một bụng mưu kế.

Phụ trách thuê thổ phỉ chặn cướp người dân, mai phục đội trấn áp đều là do Phùng tiên sinh này sắp xếp.

Người hầu đáp một tiếng, còn chưa kịp xuống lầu đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên chạy tới.

“Ui chao Phùng tiên sinh, ông đúng là hiểu tâm tư của ta đấy, vừa bảo người đi gọi ông, ông đã tới rồi”.

Bành lão gia cười nói: “Đi thôi, vào phòng của ta, tối qua ta nghĩ ra một kế hay, định…”

Tuy nhiên Phùng tiên sinh không chờ ông ta nói xong đã vội ngắt lời: “Lão gia, xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì?”, trái tim Bành lão gia thắt chặt lại.

Phùng tiên sinh thường ngày rất quan tâm đến quy tắc, nếu như không phải chuyện rất cấp bách, nhất định sẽ không ngắt lời ông ta.

“Trời rạng sáng thần nhận được tin, núi Hổ Đầu và đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà đánh nhau, thần vội vàng phái người đi đến đỉnh Song Đà, quả nhiên có đội trấn áp thổ phỉ”.

Phùng tiên sinh cay đắng nói: “Thần lại phái người tới Hắc Thủy Câu, giờ vẫn chưa quay về, nhưng thần nghĩ, chắc cũng như vậy”.

Gần đây ông ta đã cử người đi tìm đội trấn áp thổ phỉ, hi vọng có thể mai phục tấn công, kết quả không tìm được ai hết, người ông ta phái đi lại nhìn thấy Khánh Mộ Lam và thổ phỉ núi Hổ Đầu đánh nhau.

“Sao có thể như thế được?"

Bành lão gia vội vàng lắc đầu không thể tin được: “Chúng ta không phải đã nghe ngóng hết rồi sao? Thuộc hạ dưới trướng Kim Phi chỉ có mấy trăm người, núi Sơn Đầu, đỉnh Song Đà, Hắc Thủy Câu cộng vào cũng phải lên tới 2000 người, bọn chúng đánh kiểu gì?”

“Kim Phi không đánh, chỉ là phái người dùng nỏ hạng nặng cùng máy bắn đá phong tỏa đường lên xuống núi, không cho thổ phỉ chui ra khỏi huyệt”.

Phùng tiên sinh nói: “Người thần phái đi quay về nói, con đường dưới đỉnh Song Đà sắp nhuốm máu rồi, thổ phỉ bị đánh sợ lắm rồi!”

“Chuyện này…”

Bành lão gia sợ tái mặt, không quan tâm Triệu huyện úy và Chu lão gia có tức giận hay không, chạy tới điên cuồng đập cửa: “Đại nhân, lão Chu, hai người mau tỉnh dậy! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Chương 277: Khó tấn công, dễ phòng thủ

“Lão Bành, có chuyện gì vậy, mới sáng ra đã đập cửa rồi?”

Lão Chu mặc một chiếc áo choàng bên trong màu trắng bước ra khỏi phòng, xoa xoa lông mày.

Ông ta tối hôm qua uống nhiều nhất, hiện tại đầu óc không chỉ đau, còn có chút mê man.

“Đợi Triệu huyện úy ra rồi nói”.

Bành lão gia vừa dứt lời, Triệu huyện úy bước ra từ phòng bên cạnh.

Khác với sự tùy tiện của lão Chu, Triệu huyện uý đã mặc quần áo đầy đủ khi ông ta bước ra.

Đầu tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ.

“Sao thế?”

Triệu huyện úy cau mày hỏi.

Cái nhíu mày không phải là bất mãn với Bành lão gia, mà là ông ta biết nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng, Bành lão gia sáng sớm sẽ không gõ cửa.

“Ta vừa nhận được tin, Kim Phi phái người đánh Hắc Thủy Câu, núi Sơn Đầu và đỉnh Song Đà…”

Bành lão gia nhanh chóng nói lại tin tức mà Phùng tiên sinh đưa tới.

“Kim Phi điên rồi sao? Hắn có bao nhiêu người mà dám khai chiến với ba nhà chúng ta?”

Chu lão gia nghe xong liền tức giận: “Đại nhân, bởi vì chúng ta cứ nhượng bộ nên hắn được nước lấn tới, chi bằng chúng ta nhân cơ hội này, cử người của cả ba nhà, đánh tới làng Tây Hà luôn”.

Trong những năm gần đây, giữa các nhóm thổ phỉ lớn đã xảy ra rất nhiều cuộc đấu đá nội bộ, đôi khi vì tranh giành lãnh thổ mà đánh nhau rách đầu chảy máu.

Nhưng bây giờ có một kẻ thù chung, chúng quyết định đoàn kết mà không hề do dự.

“Ngươi nói chuyện có thể động não một chút được không?”

Triệu huyện úy cáu kỉnh trừng mắt nhìn Lão Chu: “Lão Bành vừa nãy đã nói rồi, người của chúng ta đã bị Kim Phi phái người phong sát rồi! Ngươi lấy cái gì để đánh làng Tây Hà? Dùng mồm à?”

“Ta điều tra rồi, cựu binh và binh lính nữ của làng Tây Hà cộng vào mới có mấy trăm người, còn hơn một nửa tới Quảng Nguyên làm tiêu sư rồi, bây giờ Kim Phi cùng lắm có 2 300 người”.

Lão Chu không phục nói: “Thổ phỉ của ba nhà chúng ta cộng lại hơn 2000 người, hắn dựa vào đâu mà phong sát chúng ta chứ?”

“Dựa vào việc hắn là Kim Phi”.

Triệu huyện úy nói: “Ngươi quên chuyện núi Thiết Quán mất thế nào rồi à? Lúc đó trong tay Kim Phi cũng chỉ có mấy chục người, như vậy mà diệt được thổ phỉ núi Thiết Quán đấy!”

“Là do tên ngu xuẩn núi Thiết Quán trúng kế của Kim Phi, lao vào cái hố mà hắn đã đào, nhưng lần này thì khác, Hắc Thủy Câu của đại nhân, đỉnh Song Đà của Lão Bành, núi Sơn Đầu của ta, có chỗ nào mà dễ phòng thủ khó tấn công chứ? Không có lực lượng gấp mấy chục lần, căn bản không hạ được!"

Lão Chu tự tin nói.

“Quan trọng là thế đấy, thổ phỉ chọn hang ổ, ai mà không chọn chỗ dễ phòng thủ khó tấn công chứ, nhưng nơi như thế này có điểm yếu chết người, chỉ cần bị người ta phong tỏa đường xuống núi, trên núi có nhiều người thế nào đi chăng nữa cũng không xuống được!”

Triệu huyện úy nói: “Kim Phi hoàn toàn không cần tấn công, chỉ cần phong tỏa đường xuống núi, thời gian lâu dài, thổ phỉ đều sẽ chết đói trên núi!”

“Vậy thì xem xem ai trụ lâu hơn”, Lão Chu nói: “Chỗ các ông thì tôi không biết, nhưng núi Hổ Đầu của tôi, lương thực nhiều lắm, thổ phỉ ăn 1 năm cũng không thành vấn đề”.

Trên thực tế, đây cũng là tình huống thường xảy ra trong các cuộc chiến tranh ở thời đại vũ khí lạnh.

Bên phòng thủ thành kiên quyết bảo vệ thành, trong khi bên tấn công thành bao vây thành không chừa một tấc.

Bình thường mà nói, trừ phi binh lực chênh lệch quá lớn, nếu không không ai có thể làm gì đối phương, chỉ xem ai có thể tồn tại lâu hơn.

Ở kiếp trước, khi Kim Phi nghiên cứu lịch sử, y đã thấy rằng, một pháo đài quân sự nào đó, quân tấn công và quân phòng thủ đối đầu nhau trong ba năm, cuối cùng quân phòng thủ đã ăn hết lương thực dự trữ và không còn cách nào khác là phải ra khỏi thành tử chiến với địch.

Nhưng lúc này, binh lính đã đói ba năm, đã mất đi sức lực và tinh thần chiến đấu, bên tấn công có thể lấy tiếp tế bất cứ lúc nào, nhàn rỗi chờ đợi, kết quả chiến đấu có thể tưởng tượng ra được.

“Ngươi…”

Triệu huyện úy thở dài một hơi, không muốn nói chuyện với Lão Chu nữa.

“Lão Chu, ông suy nghĩ đơn giản quá đấy, Kim Phi đã từng theo Khánh hầu gia ra chiến trường, mang về không ít cung nỏ hạng nặng, chỉ cần phái người bố trí mấy cái ở ngã tư đường phong tỏa đường núi được!”

Bành lão gia giải thích: “Với tài lực của Kim Phi, nuôi sống mấy người không phải quá đơn giản sao? Một cái xưởng dệt thôi cũng đủ nuôi sống chúng cả đời, làm sao chúng ta có thể trụ qua bọn chúng được?”

Hào thân sở dĩ có thể trở thành hào thân là bởi vì là do người trong gia tộc ở địa phương đông, không ai dám chọc vào, dần dần trở thành bá chủ mười dặm tám thôn.

Một số gia tộc hào thân của Đại Khang được truyền lại thậm chí còn lâu hơn lịch sử đất nước.

Dù sao cho dù ai là hoàng đế đều cần phải có người cai quản các tầng lớp nhân dân.

Và các hào thân tộc chính là sự lựa chọn sáng giá nhất.

Chu gia và Bành gia mặc dù không có lịch sử lâu đời như vậy nhưng cũng đã kế thừa gần 200 năm, có thể tưởng tượng được trong gia tộc có bao nhiêu người.

Người trong gia tộc không chỉ là cánh tay mà còn là gánh nặng của họ.

Hầu hết lương thực hàng năm thu được từ bọn cướp đều được phân phát cho các thị tộc, như vậy mọi người mới ủng hộ bọn họ.

Một khi không còn lương thực, rất nhanh sẽ mất đi sự ủng hộ của gia tộc.

Chu lão gia không phải kẻ ngốc, chỉ là tối qua uống hơi nhiều, đầu óc chưa tỉnh táo, nhưng bây giờ Bành lão gia nhắc nhở, lập tức ý thức được sự tình nghiêm trọng.

“Vậy… phải làm thế nào?”

Chu lão gia nắm lấy tay áo Triệu huyện úy: “Đại nhân, ngài là huyện úy, nhất định có thể ngăn cản Kim Phi…”

“Kim Phi là huân quý, hắn đánh thổ phỉ, ai nói gì được chứ?”

Triệu huyện úy cáu kỉnh nói: “Được rồi, ta quay về tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì!”

Nói xong liền vội vàng rời đi.

“Lão Bành, ông nói xem Triệu đại nhân có phải bỏ mặc chúng ta rồi không?”

Chu lão gia cay đắng hỏi.

“Chắc là không đâu, bây giờ chúng ta lên cùng một thuyền, hơn nữa Triệu đại nhân cũng sẽ không đối phó với Kim Phi 1 mình để chúng ta hưởng lợi không đâu, ông ấy chỉ là quay về tìm hiểu tình hình thôi”.

Bành lão gia lắc đầu nói.

“Lão Bành, ông nói xem chúng ta và Kim Phi không thù không oán, hắn giàu mặc hắn, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, mọi người yên ổn như vậy không phải tốt sao? Tại sao hắn cứ nắm lấy chúng ta không buông thế?”

Chu lão gia cau mày nói.

“Triệu đại nhân nói hắn là kẻ điên, bây giờ ta đã hiểu rồi, hắn đúng là điên thật!”

“Không phải điên thì ai lại đi khiêu chiến mấy nghìn người chứ?”

Chu lão gia thở dài nói: “Lão Bành, ta cũng phải mau quay về, chỗ ông có tin tức gì thì phái người tới nói với ta một tiếng”.

Một lúc sau hai người ngồi lên xe ngựa riêng quay về chỗ của mình.



Mấy ngày trước, đội trấn áp thổ phỉ của làng Tây Hà tản đi các phía, đi qua không ít thôn trang, rất nhiều người dân đều biết chuyện này, cũng khá quan tâm.

Thực chất người dân bình thường không cò thù hận gì với thổ phỉ chặn đường, bởi vì bọn họ rất ít ra ngoài, thổ phỉ cũng không nhắm vào mấy đồng tiền trong tay họ.

Người mà những người dân bình thường ghét nhất là những nhóm thổ phỉ lớn thu lương thực hàng năm.

Biết tin đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà đang đánh thổ phỉ ở khắp nơi, mọi người đều mong chờ không biết khi nào Kim Phi sẽ đối phó với nhóm thổ phỉ lớn.

Sau đó có một số thương nhân và thợ săn đi qau truyền tin rằng làng Tây Hà đang vây hãn tấn công ba nhóm thổ phỉ lớn.

Đối với người dân, tin này còn vui hơn giao thừa, suýt chút nữa thì khua chiêng đánh trống ăn mừng

Một lan ra mười, mười lan ra trăm, và chỉ trong năm ngày, tin tức đã lan truyền gần như khắp quận Kim Xuyên.
Chương 278: Hai rương bạc

“Nghe nói gì chưa? Kim tiên sinh ở làng Tây Hà đánh tới Hắc Thủy Câu rồi đấy!”

"Ta không chỉ đã nghe nói, mà còn đến núi Hắc Thổ xem rồi, ngươi không biết đấy thôi, hai lối vào sơn động Hắc Thủy Câu đều chất đầy thi thể đám thổ phỉ!"

"Trời đất ơi, vậy bao nhiêu tên thổ phỉ đã chết vậy chứ?”

"Thổ phỉ chết hết càng tốt, tiền thuế hàng năm đã không đóng nổi, tiền phải nộp cho đám thổ phỉ năm sau còn cao hơn năm trước, Kim tiên sinh còn không ra tay thì chúng ta cũng không sống nổi nữa”.

"Đúng vậy, tốt nhất là Kim tiên sinh giết hết đám thổ phỉ!"

"Ta cũng đã đến núi Hắc Thổ xem thử, số người bên phía Kim tiên sinh quá ít, không biết có thể ngăn cản đám thổ phỉ được hay không?"

"Chắc chắn là được, anh họ của ta là người phía Nam làng Tây Hà, huynh ấy bảo mấy tháng trước Kim tiên sinh chỉ dùng mấy chục người mà giết chết mấy trăm tên thổ phỉ ở núi Thiết Quán đấy”.

"Hàng chục giết hàng trăm, sao có thể chứ?"

"Lão Lưu, ngươi đừng có mà không tin, anh họ của ta nói, Kim tiên sinh không chỉ dùng mấy chục người đánh hàng trăm người, mà còn không có ai bị thương”.

"Người càng nói càng thần thánh hóa, người của Kim tiên sinh là thần tiên giáng trần chắc?"

"Lão Lưu, tam ca thật sự không lừa ngươi đâu, hàng xóm của nhà anh rể ta có một người con trai đầu quân cho Thiết Lâm Quân, năm nay bị thương nên về nhà, nghe hắn nói lúc ở thành Vị Châu, Kim tiên sinh đã dẫn theo mấy nghìn Thiết Lâm Quân tiêu diệt mấy chục nghìn kỵ binh Đảng Hạng đấy”.

"Đúng vậy, ta cũng có nghe nói, lúc đó Kim tiên sinh vẫy tay, đá từ trên trời rơi xuống, ngay lập tức đập chết mấy chục nghìn kỵ binh của Đảng Hạng đấy! Không phải thần thánh thì là gì?"

"Ý của các ngươi là Kim tiên sinh thật sự có khả năng đánh bại Hắc Thủy Câu?"

"Không chỉ có Hắc Thủy Câu, hôm qua ta đến huyện phủ bán con mồi, nghe nói ngay cả đỉnh Song Đà và núi Hổ Đầu mà Kim tiên sinh cũng bao vây luôn rồi, Kim tiên sinh còn thề phải tiêu diệt hết đám thổ phỉ từng thu lương thực của cả Kim Xuyên”.

"Nếu thật sự như vậy thì Kim tiên sinh chính là đại ân nhân của người Kim Xuyên chúng ta!"

"Không chỉ là ân nhân của người dân Kim Xuyên, mà còn là ân nhân của toàn bộ người dân Đại Khang. Kim tiên sinh đánh bại người Đảng Hạng, năm sau triều đình sẽ không phải cống nạp cho Đảng Hạng thì tiền thuế của chúng ta cũng có thể được giảm xuống”.

"Không có thổ phỉ cướp lương thực, triều đình lại giảm thuế thì chúng ta cuối cùng cũng có thể sống sung túc mấy ngày!"

"Kim tiên sinh đánh giặc lợi hại như vậy, tại sao không ở lại biên cương, cùng nhau quét sạch đám người Khiết Đan, để cho tiền thuế của chúng ta càng giảm thêm. Kim tiên sinh trở về Kim Xuyên làm gì vậy?"

"Còn không phải do Kim tiên sinh không có chỗ dựa sao? Đám quan viên trong triều đều sợ Kim tiên sinh cướp mất công lao của bọn họ”.

"Ồ, đám quan chức chó má!"

"Mau câm miệng, ngươi muốn chết hả?"

...

Những cuộc đối thoại tương tự diễn ra khắp mọi nơi ở Kim Xuyên.

Vô số người dân đều đang quan tâm đến cuộc đối kháng giữa Kim Phi và thổ phỉ.

Với tư cách là nhân vật chính, Kim Phi không hề để tâm đến vấn đề này.

Vào ngày thứ hai của lần hành động, mấy người do Trương Lương cử đi vừa trở lại báo cáo, bọn họ đã chiếm thành công hang ổ của mấy đám thổ phỉ.

Với trang bị và tố chất chiến đấu của cựu binh, đồng thời chiếm lĩnh địa thế thuận lợi, bọn họ sẽ không để đám thổ phỉ trốn thoát.

Tuy nhiên, các cựu binh không có khả năng đánh vào trong, Kim Phi cũng không cho phép các cựu binh chịu thương vong quá nhiều, vì vậy hai bên chỉ có thể đứng song song.

Đây sẽ là một trận chiến kéo dài, có thể kéo dài một hoặc hai năm.

Kim Phi cũng không thể cứ quan tâm mãi được.

Lúc này, anh và Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông đều bị Tiểu Bắc kéo vào sân để xem cô ấy khoe chiến tích của mình.

"Tướng công, Hạ Nhi tỷ, tỷ tỷ, mọi người nhìn này!"

Đường Tiểu Bắc chạy tới, vén tấm bạt trên xe ngựa lên, bên trong lộ ra hai chiếc rương sắt cực lớn.

Sau khi mở nắp rương ra, bên trong toàn là những thỏi bạc lấp lánh, dưới ánh nắng chiếu rọi, Quan Hạ Nhi chói mắt đến mức suýt không mở được mắt ra.

Ngoại trừ Kim Phi, không ai biết cách làm xà phòng thơm hơn cô ấy.

Cô ấy quả thực không cách nào tưởng tượng, một thứ với chi phí thấp như vậy lại có giá trị cực cao khi được bán ở quận thành.

Trước đây, khi giặt quần áo, cô ấy đều tùy tiện dùng xà phòng, có khi phải giặt lại mấy lần mới giặt sạch được.

Nhưng từ khi biết xà phòng thơm bán được năm lượng bạc một cái trong quận thành, cô ấy không nỡ dùng như vậy, tựa như thứ chà lên quần áo không phải xà phòng mà là bạc.

Bởi vì chuyện này mà còn bị Kim Phi trêu chọc mấy lần.

Nhưng cô ấy vẫn sử dụng nó một cách thận trọng dè dặt.

Đường Đông Đông cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Thời gian trước, Đường Tiểu Bắc có gửi bạc về một lần, nhưng lần đó chỉ có một cái rương, còn lần này là hai cái rương lớn, chắc cũng phải tới mấy ngàn lượng.

Công nhân trong xưởng dệt nhiều gấp mấy lần công nhân làm xà phòng thơm, nhưng số tiền họ kiếm được không đủ để xây dựng một xưởng mới, thậm chí Kim Phi còn phải bù tiền thêm.

Nghĩ đến đây, Đường Đông Đông cảm thấy hơi hụt hẫng.

"Tiểu Bắc, đây đều là số tiền muội bán xà phòng thơm à?”

Đôi mắt của Quan Hạ Nhi tràn đầy sự hoài nghi.

"Tất nhiên rồi!"

Đường Tiểu Bắc đắc ý hất cằm lên.

"Tiểu Bắc, muội thật lợi hại, cả đời này ta chưa từng thấy nhiều bạc như vậy!"

Quan Hạ Nhi giơ ngón tay cái lên đầy ngưỡng mộ.

"Tỷ tỷ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Hiện giờ xà phòng của chúng ta đã nổi tiếng ở Quảng Nguyên và mấy quận lân cận, tương lai chúng ta sẽ càng ngày càng kiếm được nhiều tiền”.

Đường Tiểu Bắc hào hứng nói: "Đợi đến khi xà phòng thơm của chúng ta được bán ở kinh thành, lúc đó mới thực sự kiếm được nhiều tiền...”

Cô ấy còn chưa nói hết câu, Đường Đông Đông đã vỗ vào đầu cô ấy: "Nói muội khoác lác, muội còn cãi! Có bản lĩnh, tháng sau muội đem về thêm mấy rương đầy bạc xem nào”.

“Hi hi”, Đường Tiểu Bắc lè lưỡi, cười nói: “Hạ Nhi tỷ, sở dĩ lần này có thể bán được nhiều tiền như vậy là vì mới có mấy huyện phủ bán xà phòng thơm, mọi người mua rất nhiều trong một lần, tiếp theo sẽ không có nhiều vậy đâu”.

"Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà muội có thể mở được nhiều thị trường mới cũng quá giỏi rồi”.

Kim Phi cười vuốt tóc Đường Tiểu Bắc: "Bây giờ thị trường đã được mở, giống như đã đào xong một con kênh, mặc dù sau này tiền sẽ không nhiều như lần này, nhưng sẽ tiếp tục chảy vào”.

"Thị trường mới cũng không phải do ta mở...”

"Nhưng muội đã chọn người mở thị trường, bồi dưỡng bọn họ, đây là công lao của muội!"

Kim Phi mỉm cười khen ngợi.

"Hì hì!"

Đường Tiểu Bắc như học sinh tiểu học được thầy khen, híp mắt cười tươi, còn vui hơn việc kiếm được hai rương bạc.

"Tiểu Bắc, muội thật sự rất lợi hại, không giống ta, chỉ biết tiêu tiền, có lúc tướng công nói gì ta cũng không hiểu, không giúp được gì”.

Quan Hạ Nhi nắm lấy tay Đường Tiểu Bắc: "Tướng công cưới được muội đúng là có phúc”.

"Ta cưới muội cũng là có phúc”.

Kim Phi mỉm cười nắm lấy tay Quan Hạ Nhi: "Ai nói muội không thể giúp ta? Xà phòng thơm của chúng ta có thể mở rộng thị trường ở kinh thành hay không còn phải phụ thuộc vào loại xà phòng mới do muội và Nhuận Nương sản xuất”.

Thấy Đường Đông Đông hơi hụt hẫng, y nói: "Còn Đông Đông, gặp được cô cũng rất có phúc. Nếu không có cô, xưởng dệt sẽ không được sắp xếp đâu ra đó như bây giờ.

Xưởng dệt tạm thời không kiếm được tiền cũng không sao, cô cũng không cần lo lắng, yên tâm từng bước phát triển.

Quần áo, thực phẩm, nhà ở và phương tiện đi lại là những thứ mà người dân thường quan tâm nhất, quần áo được đặt lên hàng đầu, tin ta đi, khi các nhà máy dệt phát triển, lợi nhuận mà chúng mang lại nhất định sẽ rất lớn".
Chương 279: Hôn sự

Đại Khang địa vị phụ nữ thấp kém, thường ngày không bị đàn ông mắng chửi đã là cuộc sống đáng mơ ước rồi, khắp Đại Khang có rất ít phụ nữ được nghe những lời yêu thương.

Cho dù những lời này của Kim Phi không được coi là lời đường mật, nhưng vẫn khiến ba người Quan Hạ Nhi vô cùng cảm động.

Khuôn mặt của Quan Hạ Nhi tràn ngập nụ cười hạnh phúc, đôi mắt to tròn ngấn nước của cô tràn đầy sự dịu dàng và quyến luyến với người đàn ông trước mặt.

Còn ánh mắt của Đường Tiểu Bắc thì nóng bừng bừng như lửa đốt, Kim Phi cảm thấy nếu như không phải đang ở bên ngoài, e là giây tiếp theo cô ấy đã đè y ra rồi.

Về phần Đường Đông Đông, dù sao cũng chưa có quan hệ thân thiết với Kim Phi, nên vẻ mặt cũng tinh tế hơn rất nhiều, chỉ là đỏ mặt cúi đầu, ngón tay vô thức nắm lấy góc áo, không biết đang suy nghĩ gì.

Kiếp trước Kim Phi chỉ là một anh kỹ sư, làm sao đã được trải nghiệm cảm giác này?

Trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.

Quan Hạ Nhi và Kim Phi đã thành hôn lâu như vậy, họ đã rất quen thuộc với khía cạnh này, chỉ cần nhìn vào mắt Kim Phi là có thể biết y đang nghĩ gì.

Cô là một người phụ nữ phong kiến điển hình, mặc dù được Kim Phi dạy dỗ lâu như vậy nhưng cô vẫn có chút bảo thủ, ban đêm dễ nói chuyện nhưng ban ngày lại rất phản kháng.

Phát hiện ánh mắt Kim Phi không đúng, lại quay đầu nhìn dáng vẻ hừng hực của Đường Tiểu Bắc, cô rất lo lắng Kim Phi giữa ban ngày ban mặt sẽ kéo bọn họ vào phòng.

Vội vàng chuyển chủ đề nói: “Tướng công, chàng đã thu nhận Tiểu Bắc lâu như vậy rồi, hay là lần sau tới huyện phủ, làm hôn thư cho hai người nhé”.

Đường Tiểu Bắc nghe xong ánh mắt lập tức tràn đầy mong chờ.

Với tình hình hiện tại thì cô ấy đang đi theo Kim Phi mà không có bất cứ danh phận nào.

Nói ra giống như người có tiền bao nuôi gái vậy, chơi chán rồi thì có thể bỏ bất cứ lúc nào.

Chỉ khi lấy được hôn thư, cô ấy với Kim Phi mới được coi là vợ chồng hợp pháp.

Nếu như nói Đường Tiểu Bắc không bận tâm thì là nói dối.

Vì xuất thân từ thanh lâu, cô ấy càng để ý danh phận hơn những cô nương khác.

Chỉ là cô ấy biết Kim Phi gần đây rất bận nên vẫn luôn hiểu chuyện, không chủ động nhắc tới chuyện này.

“Hôn thư?”

Kim Phi khẽ ngây ra.

Đối với y, cái gọi là hôn thư chẳng qua chỉ là một tờ giấy thô, có hay không không quan trọng.

Vì vậy vẫn luôn không nghĩ đến chuyện này.

Nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi không khỏi thấy áy náy, vươn tay ra vuốt tóc Đường Tiểu Bắc, nói: “Tiểu Bắc, xin lỗi, gần đây bận quá, không nghĩ đến chuyện này. Như vậy đi, ngày mai chúng ta tới huyện phủ lĩnh hôn thư đi”.

“Tướng công, thiếp nói với chàng rồi, cả đời này đừng nói xin lỗi Tiểu Bắc, sao chàng lại quên rồi?”

Đường Tiểu Bắc hậm hực liếc Kim Phi một cái, chu môi nói.

“Được rồi, ta sai, ta sai”, Kim Phi vươn tay vuốt ve khuôn mặt Đường Tiểu Bắc.

Quan Hạ Nhi thấy hai người sắp nở hoa đến nơi rồi vội vàng chen vào nói: “Tướng công, không cần chàng đích thân đi đâu, ta đi là được rồi”.

Theo luật lệ của Đại Khang, chính thất cầm nha bài của tiểu thiếp là có thể làm hôn thư giúp chồng rồi.

Ở Đại Khang nơi thuế má dày đặc, đây là một trong số ít những công vụ mà tiểu lại không thu tiền và không làm khó người dân.

Kim Phi cảm thấy áy náy vì đã quên chuyện trước đó, để bù đắp cho Đường Tiểu Bắc, y lắc đầu nói: “Không, đây là hôn sự của ta với Tiểu Bắc, cả đời chỉ có một lần, ta muốn đi cùng muội ấy..."

“Tướng công…”

Đường Tiểu Bắc nghẹn ngào, hốc mắt hơi đỏ.

“Ta tới xưởng luyện gang xem chỗ Mãn Thương thế nào rồi, Tiểu Bắc, muội giúp Hạ Nhi đưa ngân lượng vào kho nhé”.

Kim Phi sợ nhất là con gái khóc, vừa nhìn thấy bộ dạng này của Đường Tiểu Bắc liền vội vàng chuồn đi.

Nếu đã đồng ý rồi, Kim Phi sợ rằng bận quá lại quên mất nên sáng sớm hôm sau liền gác lại tất cả mọi chuyện, dẫn Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc ngồi xe ngựa tới huyện phủ làm hôn thư.

Xe ngựa vừa ra khỏi làng Tây Hà, đỉnh núi thôn làng đối diện đã có người lao xuống.

Lúc này Kim Phi mới đi được nửa đường, ba người Triệu huyện úy đã nhận được tin, tụ hợp lại với nhau.

“Đại nhân, Kim Phi ra khỏi làng Tây Hà rồi, nhìn phương hướng có lẽ là Kim Xuyên”.

Còn chưa kịp ngồi xuống Chu lão gia đã vội vàng nói: “Đại nhân, chúng ta tìm Kim Phi nói chuyện đi?”

Triệu huyện úy trước đây luôn thể hiện thái độ phản đối, lần này trầm mặc một hồi, sau đó khẽ gật đầu.

Kể từ khi đội trấn áp thổ phỉ bao vây ba hang ổ thổ phỉ, ba người họ không có một đêm nào ngủ trọn giấc.

Mấy hôm nay ba nhóm thổ phỉ nhiều lần tấn công nhưng đều phải trả cái giá đắt, bị đội trấn áp thổ phỉ đánh lui.

Mặc dù sau khi tiêu diệt thổ phỉ núi Thiết Quán, bọn họ đã phái người tới hang ổ thổ phỉ để xóa hết mọi bằng chứng, nhưng nếu như thổ phỉ bị bắt thì Kim Phi sẽ có nhân chứng.

Hơn nữa bọn họ cũng không chắc chắn hang ổ thổ phỉ liệu có còn để lại chứng cứ chưa được phát hiện nào không.

Từ thái độ làm việc hiện giờ của Kim Phi, không có bất kỳ thiện cảm nào với đám thổ phỉ và người nâng đỡ bọn chúng, một khi Kim Phi tấn công vào hang ổ thổ phỉ, điều đó có nghĩa là ngày tàn của họ sắp đến.

Ngay cả Triệu huyện úy vẫn luôn cố tỏ ra bình tĩnh mấy ngày nay cũng lo ra mặt.

Bây giờ bọn họ không còn tức giận vì Kim Phi chặn được tài lộc của bọn họ, mà là lo lắng cho cuộc sống của gia tộc hơn.

Bài học quá khứ của Chu sư gia vẫn còn ở ngay trước mắt, cho dù bọn họ muốn cầu xin Kim Phi cũng không có lá gan chạy tới làng Tây Hà.

Khó khăn lắm mới được được Kim Phi ra ngoài, bọn họ nhất định phải tranh thủ cơ hội này.

“Nếu Kim Phi đã ra khỏi làng Tây Hà, vậy thì chúng ta đi tìm hắn nói chuyện đi”.

Triệu huyện úy nói: “Tính thời gian, khoảng 1 tiếng nữa là Kim Phi sẽ tới, ta sẽ phái người ra cổng thành canh, chúng ta bàn bạc xem nên nói thế nào đi”.

“Phải thương lượng thật kỹ, không được để Kim Phi húp hết”.

Hai vị Bành, Chu lão gia liên tục gật đầu.

Ba người thảo luận hơn nửa giờ, cuối cùng đặt ra một điểm mấu chốt mà họ có thể chịu đựng, sau đó im lặng chờ người theo dõi báo cáo.

Nhưng đợi suốt nửa tiếng đồng hồ mà người báo tin vẫn không tới.

Bành lão gia tính khí nóng nảy nhất không chịu được nữa, phái người ra cổng thành hỏi, kết quả phía cổng thành nói, Kim Phi hoàn toàn không tới Kim Xuyên mà rẽ sang nui Hổ Đầu.

“Cái gì?”

Chu lão gia suýt ngồi phịch xuống đất, kéo tay áo Triệu huyện úy và Bành lão gia, cầu xin: “Đại nhân, chúng ta đã đồng ý cùng đi trên một chiến tuyến, hai người không thể bỏ mặc ta được!”

Núi Hổ Đầu là thổ phỉ mà ông ta nâng đỡ, lúc này Kim Phi lại tới Núi Hổ Đầu, chẳng lẽ định ra tay sao?

“Lão Chu, ông đừng sợ hãi quá, gián điệp quay về đã nói rất rõ ràng rồi, Kim Phi chỉ dẫn theo mười mấy hộ vệ thôi, làm sao tấn công núi Hổ Đầu được?”

Bành lão gia nói: “Bọn họ tới núi Hổ Đầu nhất định là có chuyện khác”.

“Lúc này thì có thể có chuyện gì được chứ?”

Chu lão gia lo lắng quay đầu lại: “Đại nhân, dù sao Kim Phi cũng chỉ dẫn theo mười mấy hộ vệ, đây là cơ hội tốt để trừ khử bọn họ! Chi bằng chúng ta cứ giết hắn đi cho xong”.

Triệu huyện úy nghe vậy đột nhiên nheo mắt lại.
Chương 280: Trêu đùa

Lúc này Triệu huyện úy nảy lên sát ý.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“"Trừ phi thật sự cần thiết, bằng không thủ đoạn này không thể dùng được. Kim Phi và Khánh Hầu có quan hệ thân thiết, không chỉ ở lại làng Tây Hà bao nhiêu lâu, ra chiến trường còn dẫn theo Kim Phi, Khánh Hầu rất có thể sẽ đích thân quay về, đến lúc đó còn rắc rối hơn bây giờ”.

Kim Phi chỉ là một hư tước đến đất phong cũng không có, đối phó với bọn họ cần phải tìm chứng cứ.

Nhưng Khánh Hoài là Hầu Gia nắm giữ Thiết Lâm Quân, sau lưng còn có Khánh quốc công, đối phó với bọn họ chẳng cần gì cả, chỉ cần Kim Phi là do bọn họ giết thì có thể trực tiếp chém đầu bọn họ.

“Vậy bây giờ phải làm thế nào, Kim Phi đến núi Hổ Đầu rồi đấy!”

Chu lão gia dậm chân lo lắng.

“Yên tâm đi, núi Hổ Đầu còn có mấy trăm thổ phỉ mà, Kim Phi chỉ dẫn mười mấy người tới, chẳng khác gì không đi”.

Triệu huyện úy nói: “Bây giờ ta phái người đi xem hắn đến núi Hổ Đầu làm gì”.

Kim Phi không ngờ rằng một hành động vô ý của mình lại gây ra ảnh hưởng lớn thế, lúc này đang ở bên cạnh Khánh Mộ Lam đang càm ràm.

“Tiên sinh, ngài nói rằng ta tới đây nhất định sẽ đánh đến nghiện, bây giờ thì sao? Bốn ngày rồi chẳng thấy bóng dáng tên thổ phỉ nào!”

Khánh Mộ Lam tức giận nói: “Ở đây ngày nào ta cũng bị muỗi đốt, ngài thì hay rồi, lại dám lén lén lút lút cùng Tiểu Bắc cô nương đi thành thân!”

Khi vạch ra kế hoạch và phân chia nhiệm vụ, Khánh Mộ Lam vô cùng phấn khích, chọn núi Hổ Đầu, nơi có cái tên bá khí nhất, kết quả thổ phỉ ở đây hèn hơn hai chỗ kia nhiều, ngoại trừ hai ngày đầu thử tấn công vài lần, sau đó ở lì trong hang không dám nhúc nhích, hoàn toàn không có chút liều mạng nào.

Mà Khánh Mộ Lam thì là người thiếu kiên nhẫn, mấy ngày nay quá nhàn rỗi, cô ấy không ngồi yên được nữa.

“Ai nói bọn ta lén lén lút lút, ta quang minh chính đại cưới nương tử, có gì mà phải lén lút?”

Kim Phi nắm tay Đường Tiểu Bắc, giơ tới trước mặt Khánh Mộ Lam: “Đã đủ quang minh chính đại chưa?”

Đường Tiểu Bắc xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhưng trong lòng lại ngọt như uống mật.

“Ọe, không biết xấu hổ”.

Khánh Mộ Lam dè bỉu, sau đó nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng giải thích: “Tiểu Bắc, không phải ta chê cô đâu, ta đang tức ngài ấy, uổng công ta coi ngài ấy là một nam tử hán đại trượng phu, không ngờ lại là đồ háo sắc!”

“Khánh Mộ Lam, ta biết cô đang giận, nhưng cô không thể vu khống ta vậy được?”

Kim Phi cố ý bày ra phong thái lãng tử, ưỡn bụng ra nói: “Ai nói ta không phải nam tử hán, sao cô biết ta không ngay thẳng chứ!”

Khánh Mộ Lam đáng thương vẫn còn là một cô gái, còn chưa từng nghĩ đến việc hôn nhân, cũng chưa từng tìm hiểu hay mơ mộng, hoàn toàn không hiểu ý của Kim Phi, nghĩ rằng y đang khiêu khích.

Cô ấy ưỡn ngực, vẻ mặt không phục nói: “Ngài từng nói rồi, phụ nữ chống đỡ nửa bầu trời! Mặc dù ta không phải nam nhân, nhưng ta cũng có thể đội trời đạp đất!”

“Đúng vậy, cô nói rất có lý!”

Kim Phi liếc một cái, gật đầu tán đồng: “Cô không chỉ chống đỡ nửa bầu trời!”

“Tướng công…”

Quan Hạ Nhi đỏ bừng mặt, hậm hực liếc nhìn Kim Phi một cái, bấu nhẹ cánh tay y.

Đường Tiểu Bắc che miệng cười thầm, hai mắt nheo lại.

Khánh Mộ Lam mặc dù không biết, nhưng nhìn bộ dạng của hai người này, biết rằng Kim Phi nhất định là đã nói đểu gì đó.

Nhưng cô ấy lại không biết phản bác như nào, tức giận giậm chân, liếc Kim Phi thêm vài cái…

“Mộ Lam tỷ tỷ, muội chưa từng thấy đánh trận, tỷ dẫn muội đi xem với”.

Đường Tiểu Bắc thấy Khánh Mộ Lam sắp tức điên lên liền vội vàng bám lấy cánh tay cô ấy chuyển chủ đề.

“Đi, ta đưa muội đi một vòng”.

Khánh Mộ Lam biết rằng mình không đấu lại được Kim Phi, đúng lúc có cơ hội liền kéo Đường Tiểu Bắc rời đi.

Cô ấy định hỏi trộm Đường Tiểu Bắc, Kim Phi vừa rồi là có ý gì.

A Mai nhìn Kim Phi một cái đầy phức tạp, sau đó đi cùng Khánh Mộ Lam.

“Tướng công, chàng tán tỉnh Tiểu Bắc thì được, Khánh Mộ Lam người ta vẫn còn là một cô nương, sao chàng lại trêu cô ấy như vậy”.

Thấy hai người họ đi xa, Quan Hạ Nhi liền hậm hực nói.

“Là do cô ấy tự muốn tới núi Hổ Đầu, bây giờ lại oán trách ta, có lý không vậy?”

Kim Phi cúi đầu nói: “Hơn nữa, ta nói có sai đâu, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, nàng và Tiểu Bắc chính là bầu trời của ta”.

“Tướng công này…”

Cho dù hai người họ đã thân thiết với nhau lắm rồi, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn động một tí là đỏ mặt khiến cho Kim Phi rất thích trêu cô.

Một lúc sau Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc quay lại.

Khiến Kim Phi bất ngờ là, Khánh Mộ Lam không những không tính sổ, mà còn khom lưng cúi người: “Tiên sinh, xin lỗi, không có tiên sinh, cả đời này ta chỉ là khuê nữ bị nhốt trong đại viện, tiên sinh là thực sự muốn tốt cho ta, ta không nên nổi giận với tiên sinh”.

Kim Phi khẽ ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, cười nói: “À… nên mà, nên mà, chúng ta đều là người một nhà, không đối xử tốt với cô thì đối xử tốt với ai?”

Quan Hạ Nhi lén nhìn Đường Tiểu Bắc đang cười khúc khích, xoa trán không nói nên lời.

Phía sau Khánh Mộ Lam, ánh mắt của A Mai trở nên phức tạp hơn.

“Tiểu Bắc, muội cho Mộ Lam uống cái gì rồi?”

Khi Khánh Mộ Lam dẫn A Mai rời đi, Kim Phi tò mò hỏi.

“Không nói”, Đường Tiểu Bắc tỏ ra thần bí lắc đầu: “Nếu ngày nào đó tướng công thu nhận cả Mộ Lam tỷ tỷ thì thiếp sẽ nói cho chàng”.

“Muội bỏ cái suy nghĩ ấy đi, Khánh Mộ Lam là muội muội ruột của Tây Xuyên Mục đấy, nếu như ta thực sự thu nhận cô ấy, Khánh Hầu không từ biên cương về chém chết ta thì ca ca của cô ấy cũng sẽ phái gián điệp âm thầm hạ độc ta”.

Kim Phi cạn lời vuốt tóc Đường Tiểu Bắc.

Mình cưới vợ, sao ai nấy cũng nghĩ xa thế…

Một Quan Hạ Nhi đến giờ vẫn còn để tấm đến Đường Đông Đông, bây giờ thì đến Đường Tiểu Bắc, nhắm cả Khánh Mộ Lam luôn.

Cùng không nghĩ xem điều kiện đàn ông của người ta là gì, Khánh Mộ Lam là người mà một nam tước nhỏ bé như y có thể chạm vào sao?

Cùng lắm thì trêu đùa vài câu mà thôi.

“Tướng công, thiếp tin rằng sau này chàng sẽ còn lợi hại hơn cả Khánh Hầu và ca ca của Mộ Lam tỷ tỷ”.

Đường Tiểu Bắc ngẩng lên nhìn Kim Phi bằng ánh mắt sùng bái.

“Cám ơn muội nhé”.

Kim Phi bật cười xoa đầu Đường Tiểu Bắc.

Bây giờ Đường Tiểu Bắc hoàn toàn là fan hâm mộ của Kim Phi, hoặc là đối với cô ấy bây giờ, Kim Phi chuyện gì cũng có thể làm được.

Nhưng bản thân Kim Phi biết rất rõ, giai cấp của Đại Khang đã được kiên cố hóa, mạnh mẽ hơn những ngôi nhà được làm bằng bê tông cốt thép. Triều đường vĩnh viễn là một nhóm quốc công, cho dù bọn họ già rồi chết đi, người nối tiếp cũng vẫn là con cháu của bọn họ.

Y xuất thân từ gia đình nghèo khó, nếu muốn vượt qua rào cản giai cấp này, trừ khi y có thể trở thành anh hùng như Mạnh Đức, có lẽ điều đó sẽ có thể.

Nhưng bản thân Kim Phi không có ham muốn quyền lực, đối với y, thay vì chạy tới triều đường tranh giành quyền lực, chi bằng cùng Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc phát triển việc kinh doanh xà phòng còn hơn.

Nếu như bọn họ nhất quyết muốn kéo thêm vài tỷ muội cùng nhau nghiên cứu, Kim Phi cũng có thể miễn cường chấp nhận.

Dù sao y cũng là người cởi mở, muốn được nghe ý kiến của mọi người nhiền hơn.

Đang suy nghĩ về việc phát triển xà phòng thì đột nhiên nhìn thấy một đội ngựa đi qua chân núi, hướng về phía núi Hổ Đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK