Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Chuẩn bị trước đi

Con đường chính chỉ rộng vài mét, Hầu Tử vừa chạy qua bên cạnh, toàn bộ bọn thổ phỉ đều nhìn thấy.

Ở trong khu rừng phía dưới, bọn chúng đang thảo luận về hắn.

“Đại đương gia, kẻ vừa chạy qua vừa rồi có lẽ chính là người của làng Tây Hà?”, một tên thổ phỉ hỏi.

“Trên chiến trường có lính trinh sát, chủ yếu phụ trách chính trong việc thăm dò và mở đường, Kim Phi từng theo Khánh hầu gia ra chiến trường, nhất định đã học được chiêu này, tên vừa rồi chạy qua có lẽ chính là trinh sát”.

Một tên thổ phỉ từng là binh lính nói.

“Liệu hắn có phát hiện ra chúng ta không?”

Một tên khác lo lắng hỏi.

“Chúng ta trốn kỹ vậy, hắn thì chạy nhanh thế, làm sao có thể phát hiện ra được?”

Đại đương gia nói: “Cho dù phát hiện ra cũng chẳng sao cả, đến quận thành chỉ có mỗi con đường này, trừ khi bây giờ bọn chúng quay đầu đi về”.

“Nếu như bọn chúng thực sự quay về, chẳng phải chúng ta mất công đợi lâu như vậy sao?”

Một tên thổ phỉ than thở: “Đám Tam Cẩu Tử cũng chết uổng rồi”.

Bọn chúng phải men theo đường nhỏ, vượt qua một vách núi dựng đứng dài hơn chục mét, bốn tên thổ phỉ đã trượt tay, ngã xuống mà chết.

Sau khi những tên thổ phỉ còn lại tới đây thì vẫn luôn trốn trong khu rừng rậm này, muỗi bọ trong rừng nhiều vô kể, bọn chúng bị cắn cho toàn thân ngứa ngáy.

Nếu như Kim Phi phát hiện ra bọn chúng rồi quay về, chẳng phải bọn chúng mất công đợi rồi sao?

“Chúng ta trốn kỹ như vậy, tên trinh sát vừa rồi có lẽ không phát hiện được đâu, nói không chừng đợi chút nữa là đám người Kim Phi sẽ tới đấy”.

Đại đương gia nói: “Chúng ta đợi thêm một nén hương nữa, nếu như bọn chúng vẫn không tới thì chúng ta đuổi tới đó”.

“Đại đương gia, bọn chúng cưỡi ngựa đấy, chúng ta đuổi kịp không?”

Một tên thổ phỉ hỏi.

“Ngươi nói xem vì sao ta lại chọn mai phục ở sườn Hắc Phong chứ?”

Đại đương gia đắc ý nói: “Cho bọn chúng chạy thoải mái, chúng ta chỉ cần chớp mắt một cái là có thể đuổi kịp”.

Sườn Hắc Phong này là đoạn đường núi quanh co, từ điểm mai phục hiện tại của bọn cướp đến chỗ con đường chính là khoảng 100m, đám người Kim Phi cưỡi ngựa đi qua cũng phải mất nửa tiếng.

“Đại đương gia, chúng ta nhiều người như vậy, còn cần đợi gì nữa? Trực tiếp lao tới chỗ bọn chúng không phải là được rồi sao?”

Nhị đương gia gãi vết cắn trên cánh tay, sốt ruột nói.

“Những người đi theo Kim Phi nhất định đều là cao thủ, đánh chính diện ít nhất mười mấy huynh đệ sẽ phải chết, mạng của bọn họ thì không phải là mạng sao?”

Đại đương gia lạnh lùng nói: “Rõ ràng chỉ cần đợi thêm một lúc nữa, để cho cung thủ bắn một lượt là có thể xử lý xong mọi chuyện, vì sao phải khiến các huynh đệ liều mạng chứ?”

“Ta…”

Nhị đương gia rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.

Khi những tên thổ phỉ xung quanh nghe thấy lời đại đương gia nói, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm thấy mình đã tìm được một chủ nhân tốt.

Đại đương gia thấy mình đã đạt được mục đích liền nói tiếp: “Các huynh đệ đều phấn chấn lên cho ta, chỉ cần hôm nay tiêu diệt được Kim Phi, ngày mai ta sẽ mời mọi người tới thanh lâu tốt nhất của huyện phủ, ăn no uống say ba ngày ba đêm”.

“Đại đương gia, ngài yên tâm, Kim Phi mà đến sườn Hắc Phong thì đừng mong rời khỏi đây”.

“Con ngựa mà vừa rồi tên trinh sát đó cưỡi khỏe mạnh đấy, lại còn chạy nhanh, đợi khi chúng ta cướp về được, ta nhất định phải cưỡi thử”.

“Còn có chiến đao trên eo hắn nữa, nghe nói rất sắc bén, chém sắt như bùn!”

“Vậy cung nỏ của bọn chúng sẽ là của ta!”



Đám thổ phỉ bàn luận sôi nổi, hoàn toàn không biết Hầu Tử đã tới phía sau bọn chúng, đang cải trang bò trên mặt đất, đếm số lượng từng người một.

“Một tên, hai tên, ba tên…”

Sắc mặt Hầu Tử càng lúc càng khó coi, sau khi đếm xong liền lặng lẽ rời đi.

Từ đầu đến cuối, bọn thổ phỉ hoàn toàn không biết rằng bọn chúng đã bị Hầu Tử phát hiện ra.

Hầu Tử rời đi không lâu, đại đương gia không chờ được nữa, gọi một tên thổ phỉ tới nói: “Lại Tử, ngươi chạy nhanh, tới phía trước xem sao bọn chúng vẫn chưa tới, nếu như bọn chúng chạy rồi thì ngươi mau chóng quay về báo cáo”.

“Vâng!”

Lại Tử đáp một tiếng, quay đầu rời đi.

Mà lúc này Hầu Tử vừa quay về chỗ đội xe.

Thiết Chùy liền ra đón: “Bọn thổ phỉ có bao nhiêu người?”

“Ta đếm được 127 tên, trong đó còn có 21 cung thủ!”

Hầu Tử đáp: “Còn một ít trốn trong khe núi, bụi cây chắn ngang, không rõ là bao nhiêu người, chắc là khoảng từ 3-7 người”.

“Cũng có nghĩa là bọn thổ phỉ có ít nhất hơn 130 người?”

Sắc mặt Thiết Chùy lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Kim Phi nghe thấy động tĩnh liền mở cửa xe ngựa.

Một chiếc cung nỏ hạng nặng sáng loáng xuất hiện khiến cho Thiết Chùy giật mình, vội vàng nhảy sang một bên.

“Trông ngươi đô con vậy mà sao nhát gan thế?”

Khánh Mộ Lam ngồi ở phía sau cười nhạo.

“Mộ Lam tiểu thư, cho dù ta có cường tráng thì cũng không thể so được với cái thứ vũ khí chết người này”.

Thiết Chùy hiểu quá rõ uy lực của cung nỏ hạng nặng rồi, không hề cảm thấy mất mặt chút nào: “Ta khuyên Mộ Lam tiểu thư sau này nếu như nhìn thấy cung nỏ hạng nặng thì cũng mau chóng tránh đi, nếu không áo giáp trên người cô cũng không thể cản được đâu”.

“Thiết Chùy nói có lý đấy”.

Kim Phi gật đầu đồng ý.

“Có lý gì chứ, rõ ràng cung còn chưa lên dây mà?”

Khánh Mộ Lam không phục nói: “Rõ ràng là hắn nhát gan”.

Thiết Chùy cũng lười đấu võ mồm với Khánh Mộ Lam, quay đầu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, chúng ta làm thế nào đây, chiến hay lả rút?”

“Chiến hay là rút đây?”

Kim Phi cũng có chút do dự.

Số lượng thổ phỉ nhiều gấp sáu lần bọn họ, nếu như thực sự đánh nhau, Kim Phi không hề nắm chắc phần thắng.

Suy cho cùng thời kỳ vũ khí chưa phát triển, quân số vẫn rất quan trọng.

Mặc dù Kim Phi đều đã chiến thắng trong trận chiến ở Thanh Thủy Cốc và núi Thiết Quán, nhưng không có nghĩa là ở đây cũng vậy.

Bây giờ bọn cướp đã mai phục từ trước, lại còn có ưu thế về địa lý, Kim Phi đương nhiên là người chịu thiệt.

Nhưng từ sườn Hắc Phong tới quận thành chỉ có một con đường duy nhất, muốn đi đường vòng cũng không có mà đi.

Nếu như không đánh, lẽ nào sau này đều không tới quận thành nữa?

Quan trọng nhất là bây giờ quyền chủ động đánh hay không đánh không nằm trong tay bọn họ.

“Biết lai lịch của đám người này không?”

Khi Kim Phi đang suy nghĩ, Thiết Chùy hỏi: “Là thổ phỉ của sườn Hắc Phong hay là có người nào đó nhắm vào chúng ta?”

Đối với bọn thổ phỉ mà nói, cướp chính là công việc.

Mấy năm nay về cơ bản không có ai đi bộ vào ban đêm, nếu như là thổ phỉ của sườn Hắc Phong, đợi đến ban đêm có lẽ sẽ quay về.

Đến lúc đó bọn họ có thể nhân cơ hội để đi qua.

Nhưng điều mà Thiết Chùy lo lắng là bọn họ đã bị nhắm vào, cho dù rút lui, đối phương cũng sẽ đuổi tới, đến lúc đó còn bị động hơn hiện giờ.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Hầu Tử.

“Chuyện này… Khi đó có quá nhiều người, ta cũng không dám lại gần, không nhìn ra được”.

Hầu Tử ngượng ngùng gãi đầu nói: “Lão đại, hay là ta lại đi thăm dò, lần này ta sẽ cố gắng tới gần một chút, xem xem có thể phát hiện ra manh mối nào không”.

“Không cần nữa, chúng ta chưa từng tới sườn Hắc Phong, cũng không biết đám thổ phỉ ở đây trông như thế nào, không cần phải mạo hiểm tới gần”.

Kim Phi nói: “Vừa rồi bọn chúng đã nhìn thấy Hầu Tử, cho dù là thổ phỉ ở đây hai là bị người ta nhắm vào, đối phương lại nhiều người hơn chúng ta như vậy, nhất định sẽ không tha cho chúng ta đi đâu”.

“Trận chiến này nếu đã không thể tránh khỏi vậy thì mọi người chuẩn bị trước đi”.
Chương 182: Kế hoạch

“Đánh thì đánh, chúng ta có hơn 20 chiến mã, chính là hơn 20 kỵ binh, chẳng lẽ lại sợ bọn chúng chắc?”

Một cựu binh vỗ vào mông ngựa, sốt sắng muốn thử: “Đợi bọn chúng tới, chúng ta lao lên, đánh chết bọn chúng!”

“Kỵ binh có thể khắc chế bộ binh, điều này hoàn toàn đúng, nhưng đừng có quên, Hầu Tử đã nói trong đám thổ phỉ có hơn 20 cung thủ, những tên này chính là để khắc chế kỵ binh!”

Kim Phi liếc cựu binh này một cái.

Con đường phía trước chỉ rộng vài mét, kỵ binh hoàn toàn không thể thi triển được, một khi bị cung thủ nhắm trúng, bọn họ muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ đành đứng đó trơ mắt trở thành mục tiêu.

Ngoại trừ Khánh Mộ Lam và đội cận vệ của cô ấy, Kim Phi và các cựu binh đều không có áo giáp, đến cả lượt bắn đầu tiên cũng khó mà chống trọi được.

Thiết Chùy đang chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên nghe thấy cựu binh phụ trách canh gác ở bên cạnh hét lên một tiếng: “Ai?”

Mọi người quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy bụi cây ở phía trước mấy mét rung rinh.

Một bóng người vội chạy vào trong rừng.

“Nhất định là đám thổ phỉ phái tới để thăm dò, khử hắn đi!”

Kim Phi hạ lệnh, cựu binh phát hiện ra do thám sớm nhất lập tức lên dây.

Phập!

Mũi tên xuyên qua, găm vào cổ tên gián điệp!

“Tiên sinh nói đúng, trận chiến này không thể tránh được!”

Thiết Chùy rút trường đao ra: “Tiên sinh, ngài mau vào xe ngựa, những người khác chuẩn bị chiến đấu!”

Các cựu binh và binh lính nữ vừa nghe thấy lập tức tạo thành đội hình phòng thủ.

“Thiết Chùy, chúng ta đứng trên đường chính, không có chút che chắn nào, như vậy thì chịu thiệt quá lớn”, Kim Phi cau mày nói.

“Tiên sinh nghĩ nên làm thế nào?”, Thiết Chùy vội hỏi.

“Chúng ta người ít, nếu đánh nhất định sẽ không đánh lại, phải tận dụng lợi thế địa hình mới được!”

“Tiên sinh, vừa rồi ta đã xem qua rồi, địa hình thuận lợi nhất ở khu vực gần đây chính là nơi mà bọn thổ phỉ đang mai phục”, Hầu Tử nói.

Kim Phi ngẩng đầu nhìn lên xung quanh một lượt, quả nhiên đúng như lời Hầu Tử nói, một bên của con đường là vách đá, một bên là bụi cây rậm rạp, hoàn toàn không có địa hình nào thuận lợi hơn thế nữa.

“Nhất định sẽ có cách!”

Kim Phi cố gắng vận dụng hết não bộ: “Lúc này nhất định phải phát huy tối đa lợi thế của bên mình, khi đối đầu với thổ phỉ, liệu chúng ta sẽ có ưu thế gì đây?”

“Ý thức chiến đấu của cựu binh vững vàng hơn, chất lượng binh lính cao hơn, vũ khí sắc bén hơn, binh lính nữ có áo giáp, uy lực của cung nỏ hạng nặng mạnh hơn,…”

Kim Phi không ngừng tính toán về ưu thế của các cựu binh và binh lính nữ, khi nghĩ tới uy lực của cung nỏ hạng nặng, hai mắt Kim Phi đột nhiên sáng lên.

“Qua đây đi, ta có một kế hoạch!”

Kim Phi tập hợp mọi người lại, nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình.

“Tiên sinh, như vậy, ngài sẽ gặp nguy hiểm mất”.

Thiết Chùy cau mày nói.

“Gặp nguy hiểm thì ta sẽ chạy, thổ phỉ chỉ có hai cái chân, có thể chạy nhanh hơn chiến mã được sao?”

“Kim Phi nói: “Mau đi chuẩn bị đi!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả, mau tuân lệnh!”

Kim Phi lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Kim Phi đã hạ lệnh, Thiết Chùy chỉ đành chỉ đạo các cựu binh dẫn ngựa vào khu rừng nhỏ bên cạnh, chuẩn bị tiến tới chỗ con đường chính.

“Không có địa hình thuận lợi thì tự tạo ra địa hình thuận lợi, sao ta không nghĩ ra nhỉ?”

Khánh Mộ Lam nghe xong giơ ngón tay cái ngưỡng mộ: “Tiên sinh không hổ là tiên sinh, đầu óc xoay chuyển rất nhanh!”

“Đừng nịnh bợ nữa, thổ phỉ sắp tới rồi, mau chuẩn bị đi!”

Kim Phi bế Tiểu Nga xuống xe ngựa: “Hạ Nhi, Đông Đông, Nhuận Nương, mọi người mau lên núi đi”.

“Tướng công, chàng nhớ cẩn thận”.

Quan Hạ Nhi biết rằng nếu cô ở đây sẽ chỉ khiến Kim Phi phân tâm, dáng vẻ không nỡ liếc nhìn Kim Phi một cái, tay trái cầm nỏ, tay phải dắt Tiểu Nga, đi theo cựu binh vào trong núi.

“Cẩn thận nhé!”

Đường Đông Đông và Nhuận Nương cũng nhìn Kim Phi một cái thật sau, sau đó cùng Quan Hạ Nhi rời đi.

Rất nhanh sau đó, trên đường núi chỉ còn lại mình Kim Phi cô độc bên chiếc xe ngựa.

Kim Phi ngồi lên xe, yên lặng chờ đợi.

Mười mấy phút sau, phía xa vang lên tiếng chạy.

Đám thổ phỉ không thấy do thám quay về báo tin, quả nhiên đã đuổi tới.

Nếu như bọn chúng quan sát kỹ trên đỉnh núi thì có thể thấy các cựu binh và binh lính nữ đang trốn ở đó.

Nhưng đúng lúc này, Kim Phi lắc dây cương, chiếc xe ngựa liền lăn bánh, đám thổ phỉ lập tức bị thu hút sự chú ý.

“Đại đương gia, sao chỉ còn lại một chiếc xe ngựa?”

Có tên thổ phỉ hỏi.

“Còn phải nói sao? Nhất định là Kim Phi đã phát hiện ra chúng ta, đám kỵ binh tinh nhuệ đã bỏ chạy trước rồi, xe ngựa chạy chậm nên bị tụt lại phía sau”.

Đại đương gia chưa kịp lên tiếng, thổ phỉ bên cạnh đã đáp lời.

“Xe ngựa còn ở đây cho thấy bọn chúng chưa chạy xa, mọi người mau đuổi theo, đừng để bọn chúng chạy thoát!”

Đại đương gia khua đao: “Cung thủ, bắn tên!”

Phập phập phập!

Hơn 20 mũi tên bay ra và đóng đinh vào tấm gỗ phía sau xe ngựa, Kim Phi ngồi ở phía trước không hề hấn gì, vẫn điên cuồng quất ngựa.

Bọn thổ phỉ ở phía sau đuổi theo không dứt.

“Mọi người chuẩn bị kỹ, trừ khử đám cung thủ trước”.

Trong rừng cây bên sườn đồi, Thiết Chùy lạnh giọng nói: “Ta bắn tên ở phía trước nhất!”

“Ta người thứ hai!”

“Ta người thứ ba!”



Các cựu binh và binh lính nữ lần lượt khóa chặt mục tiêu của mình.

Mà bọn thổ phỉ không hề biết gì về chuyện này, dưới sự thôi thúc của đại đương gia vẫn điên cuồng đuổi theo Kim Phi.

Nhưng đuổi đến chỗ vừa rồi chiếc xe ngựa dừng lại, ở sườn đồi bên cạnh đột nhiên vang lên những tiếng động không ngớt.

Không ai trong đám cung thủ là ngoại lệ cả, toàn bộ đều bị mũi tên nhắm trúng, lần lượt ngã xuống!

Tất cả đám thổ phỉ đều ngỡ ngàng trước cuộc tấn công bất ngờ, vô thức dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn lên sườn núi.

Trong một khắc ngỡ ngàng và bật ngửa thì loạt bắn thứ hai của các cựu binh và binh lính nữ đã tới!

Phập phập phập!

Lại hơn hai mươi tên cướp nữa bị giết!

“Không hay rồi, trúng kế rồi!”

Đại đương gia hét lớn: “Bên kia có một tảng đá lớn, mọi người mau trốn đi!”

Đám thổ phỉ nghe vậy liền lập tức chạy tới trốn phía sau tảng đá mà đại đương gia chỉ.

Tảng đá khá to, vừa hay có thể chắn được tầm nhìn của các cựu binh và binh lính nữ, cho bọn thổ phỉ được thở phào một chút.

“Chết tiệt! Chết tiệt!”

Đại đương gia tức giận đấm mấy nhát vào viên đá.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn liếc nhìn qua khe nứt của tảng đá.

“Bọn chúng đang nấp ở cách đó 20 trượng, chúng ta người đông, đợi lát nữa xông lên, chỉ cần tới gần chỗ bọn chúng là được rồi”.

Đại đương gia nâng trường đao lên, hung hãn nói: “Mọi người lúc xông lên nhớ nấp sau thân cây khẻo bị nhắm trúng!”

Bọn thổ phỉ là một lũ lưu manh, ngang ngược cậy thế ức hiếp dân làng và các thương nhân, nhưng khi phải thực sự liều mạng, bọn chúng cũng thấy rén.

Vừa rồi các cựu binh chỉ trong hai lượt bắn là đã hạ được khá nhiều tên thổ phỉ, lúc này bọn chúng đều đang do dự xem liệu có nên xông ra ngoài theo đại đương gia không thì lại nhìn thấy chiếc xe ngựa vừa bỏ chạy đã quay lại.

Xe ngựa đi tới chỗ cách bọn chúng hơn 100 mét liền quay đầu lại, quay mông về phía bọn chúng.

“Thằng nhãi này làm gì vậy?”

Trong lúc đám thổ phỉ đều đang cảm thấy khó hiểu, Kim Phi mở cửa sau xe ngựa ra, để lộ một chiếc cung nỏ hạng nặng phát ra ánh sáng chói mắt.

Kim Phi mỉm cười một cái rồi sau đó kéo dây.
Chương 183: Hỗn loạn

Phập!

Chiếc cung nỏ hạng nặng rung lên, những mũi tên khổng lồ như những ngọn giáo lao ra.

Trong nháy mắt đã bay qua khoảng cách hàng trăm mét giữa xe ngựa và bọn thổ phỉ.

Với uy lực của cung nỏ hạng nặng, nhanh chóng xuyên qua cơ thể tên thổ phỉ thứ nhất, sau đó lại tiếp tục xuyên qua cơ thể tên tiếp theo, tốc độ không hề giảm bớt, tiếp tục xuyên qua người những tên tiếp theo nữa.

Nói thì chậm nhưng tốc độ thực tế vô cùng nhanh.

Chỉ trong tích tắc, mũi tên đã xuyên qua người vô số tên thổ phỉ, cắm vào trong thân cây phía sau.

Một cái cây dày bằng thắt lưng người gần như bị xuyên qua!

Lúc này, máu bắn ra tung tóe khắp nơi, những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đám thổ phỉ chen chúc sau tảng đá, Kim Phi nhắm vào nơi tập trung đông người nhất, sau mũi tên này, năm tên cướp đã chết ngay tại chỗ.

Còn có ba tên thổ phỉ bị mũi tên bắn trúng vai và cánh tay, mặc dù chưa chết nhưng về cơ bản cũng đã bị phế!

“Đây chính là uy lực của cung nỏ hạng nặng sao?”

Đám thổ phỉ cảm thấy da đầu tê đại.

“Lão nhị, ngươi dắt vài người lao tới, chém chết tên này đi cho ta!”

Đại đương gia cắn răng gầm lên.

“Lão đại, thứ này thực sự quá lợi hại…”

Nhị đương gia sợ đến mức suýt khóc.

“Ngươi không muốn đi?”

Đại đương gia nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn đại đương gia.

Nhị đương gia đã đi theo nhị đương gia mấy năm, hiểu rất rõ thói quen của hắn.

Cái nheo mắt này chứng tỏ trong lòng hắn đã nảy sinh ý nghĩ muốn giết người.

Nhìn trộm đám tâm phúc của đại đương gia ở phía sau, quả nhiên đã nắm chặt đao.

Nhị đương gia tin rằng, nếu như hắn dám nói nửa lời không đúng ý, giây tiếp theo sẽ bị chém chết.

Lại nhìn về phía xe ngựa, nhị đương gia cắn răng nói: “Ta đi, lập tức đi!”

Hắn từng tham gia quân đội, biết rằng đặc điểm của cung nỏ hạng nặng là tốc độ lên dây cực kỳ chậm và rất khó khăn.

Chỉ cần chạy thật nhanh theo lộ trình hình sữ S thì có ít nhất 60% cơ hội đến gần xe ngựa.

Một bên là lập tức bị chém chết, một bên là có 60% khả năng giết chết Kim Phi, hắn đương nhiên sẽ chọn vế sau.

“Lão thất, lão cửu, mấy người các ngươi theo ta!”

Nhị đương gia gọi hai tâm phúc của mình, lao nhanh về phía xe ngựa.

Nhưng giây tiếp theo, ba mũi tên đột nhiên bay từ phía trên xuống, ba người bọn chúng lập tức ngã xuống đất.

Lúc này đại đương gia mới nhớ ra, ngoại trừ cung nỏ hạng nặng, bên trên vẫn còn một nhóm cung thủ đang mai phục.

“Lần này toi rồi!”

Nấp phía sau tảng đá thì sẽ bị Kim Phi bắn chết, lao ra ngoài thì lại trở thành mục tiêu của cung thủ…

Trong lòng đám thổ phỉ tràn đầy tuyệt vọng.

“Làm thế nào bây giờ?”

Đại đương gia cảm thấy ơn lạnh.

Kim Phi không quan tâm bọn chúng nghĩ gì, nhanh chóng điều chỉnh phương hướng của chiếc cung nỏ, lại chuẩn bị lên dây.

Phập!

Mũi tên lại bắn về phía bọn thổ phỉ.

Nhưng lần này sau khi xuyên qua đám người, mũi tên không cắm vào thân cây mà xiên trúng đá.

Những bạn yêu thích quân sự đều biết rằng nếu nếu như viên đạn từ súng mà bắn trúng vật cứng như bê tông hoặc tấm sắt theo một góc xiên, nó sẽ bị lệch hoặc là bật ra, tạo thành những mảnh nhỏ bay tứ tung.

Mũi tên cũng giống như vậy.

Sau khi va vào tảng đá, mũi tên lại bật ngược ra ngoài, bắn vào đám thổ phỉ, sau khi bắn trúng mấy tên thổ phỉ, động lực mới bị tiêu hao.

Mặc dù chỉ chết có hai tên thổ phỉ, những tên còn lại đều vẫn còn sống nhưng bọn chúng nhẹ nhất thì bị gãy xương, đau khổ quằn quại gào thét trên mặt đất.

Giây tiếp theo những mũi tên bay xuống từ bên trên chấm dứt cơn đau đớn của họ.

“Đại đương gia, bây giờ phải làm sao đây?”

Đám thổ phỉ đều tuyệt vọng nhìn đại đương gia.

Đây chính là sách lược của Kim Phi.

Mặc dù đám thổ phỉ đông người, nhưng nhuệ khí và ý chí chiến đấu kém xa so với các cựu binh, chúng chỉ là một đám lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi.

Chỉ cần kháng cự được đợt tấn công đầu tiên của bọn chúng, sau đó giết bớt một đám, nhuệ khí của bọn chúng sẽ lập tức bị tiêu tan, trở thành một đống cát rời.

Sự thực chứng minh, quyết định của Kim Phi là đúng đắn.

Đám thổ phỉ lúc này đã sợ vãi tè rồi.

Đại đương gia hoảng loạn tinh thần.

Hắn không thể hiểu được, vốn dĩ mình đang ở thế chủ động, vì sao tình huống lại đột nhiên trở thành như vậy?

Mới chưa bao lâu, đám thổ phỉ đã tổn thất hơn nửa, nếu như đánh tiếp, nhất định bọn chúng sẽ bị giết chết.

Tuy nhiên nếu như dám chiếm núi làm vua, đại đương gia cũng là một kẻ hung hãn, sau khi ép buộc bản thân bình tĩnh lại, hắn trừng đôi mắt đỏ như máu rồi gầm lên: “Các huynh đệ, chuyện đến nước này chỉ có thể xông lên thôi!”

“Đại đương gia, bên trên còn một đống cung thủ đang nhắm vào chúng ta kìa, chúng ta lao ra khác gì tự nộp mạng đâu!”

Đám thổ phỉ không ai dám lộ đầu.

“Cứ ở lì đây mới là đường chết, không muốn chết thì lao ra ngoài theo ta!”

Đại đương gia nghiến răng, dùng thi thể của một tên thổ phỉ để che người, lao ra khỏi tảng đá, chạy theo đường hình chữ S về phía Kim Phi.

Lấy thi thể làm khiên là các duy nhất hắn có thể nghĩ ra để phá vỡ cục diện này.

Sự thực chứng minh rằng chiêu này rất hữu dụng.

Hai mũi tên bắn tới đều bị thi thể này chặn lại, đại đương gia không hề hấn gì.

Đám thổ phỉ khác nhìn thấy lập tức làm theo, nhặt thi thể của đồng đội từ dưới đất lên, chạy theo phía sau đại đương gia.

Đại đương gia nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, chạy càng thêm nhanh hơn.

Cho đến hiện giờ, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định giết chất Kim Phi.

Chỉ cần hạ được Kim Phi, nhận được sự ủng hộ của huyện phủ thì có chết bao nhiêu tên cướp cũng xứng đáng!

“Bảo vệ tiên sinh!”

Thiết Chùy hạ lệnh, các cựu binh và binh lính nữ lập tức thay đổi hướng của cung nỏ, điên cuồng bắn về phía sau đám thổ phỉ và đại đương gia.

Đám thổ phỉ chết sau tảng đá không nhiều, rất nhanh đã bị dùng hết, những tên thổ phỉ còn lại không có gì chắn, chỉ đành nhân lúc các cựu binh và binh lính nữ tấn công đại đương gia, lao ra khỏi tảng đá mà chạy đi nhặt xác của những tên thổ phỉ bị bắn chết lúc đầu.

Khung cảnh lập tức trở nên loạn nhào.

Cách đó 100 mét, Kim Phi đã lên dây, nhắm chuẩn vào đại đương gia.

Nhưng khi đang chuẩn bị bắn thì đại đương gia đột nhiên né sang một bên.

Múi tên xẹt qua người đại đương gia, bay vào trong rừng cây.

Nhìn đám thổ phỉ càng lúc càng tới gần, Kim Phi biết rằng không kịp bắn thêm lần nữa liền đóng cửa xe lại, quất roi vào mông ngựa chạy đi.

Đại đương gia còn đang khiêng một cái xác, làm sao có thể đuổi kịp xe ngựa được?

Chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa càng lúc càng đi xa.

Đại đương gia không dừng lại, khiêng xác chết chạy về phía trước mấy chục mét, có lẽ đã chạy ra khỏi tầm bắn của cung nỏ liền vất cái xác xuống rồi chạy thật nhanh đuổi theo.

“Nhóm thứ nhất, đi theo ta, đi cứu tiên sinh”.

Thiết Chùy cất cung nỏ đi, nói: “Mộ Lam cô nương, các cô và nhóm hai ở lại, cẩn thận bọn thổ phỉ liều mạng tấn công”.

Vừa rồi đám thổ phỉ chia thành hai nhóm, đại đương gia dẫn theo vài người đuổi theo Kim Phi, còn mấy chục tên thổ phỉ chạy theo một hướng khác, nếu như chúng liều mạng tấn công thì sẽ rất phiền phức.

“Được rồi, ngươi yên tâm đi, nhất định phải bảo vệ được tiên sinh đấy”.

Khánh Mộ Lam thường ngày trông rất không đáng tin, thường hay thích đấu võ mồm với Thiết Chùy và Trương Lương, nhưng khi chiến đấu lại cực kỳ nghiêm túc.

“Đi thôi!”

Thiết Chùy dắt theo một nhóm binh lính gồm năm người dắt ngựa xuống núi, đuổi theo hướng mà đại đương gia và Kim Phi rời đi.

Nhưng đuổi được hơn hai dặm thì không thấy bóng dáng Kim Phi đâu, đám thổ phỉ và đại đương gia cũng mất tích.
Chương 184: Đá đen

“Đội trưởng, chúng ta đã đuổi theo hai dặm rồi, sao vẫn không thấy tiên sinh đâu?”

Một cựu binh lo lắng hỏi: “Liệu không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Bọn họ dắt ngựa từ trên núi xuống, mất khá nhiều thời gian.

“Ngậm cái miệng quạ của ngươi lại!”

Một cựu binh khác mắng: “Tiên sinh lái xe ngựa, bọn thổ phỉ chỉ có hai chân, nhất định không thể đuổi kịp, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?

“Đội trưởng, ngài nhìn bên kia đi, hình như là thổ phỉ”.

Một cựu binh chỉ vào sườn núi nói.

Thiết Chùy nhìn theo hướng tay của cựu binh, thấy trên sườn đồi cạnh con đường chính có vài bóng người đang chạy lên.

“Đội trưởng, có đuổi theo không?”

Bọn thổ phỉ lúc này chỉ cách bọn họ khoảng 300 mét, nếu như thật sự muốn đuổi thì nhất định có thể đuổi kịp.

“Thôi bỏ đi, đuổi theo bọn chúng thì phải để ngựa lại lên núi, tốn nhiều thời gian, tìm tiên sinh quan trọng hơn”.

Thiết Chùy nghĩ một hồi, quyết định nên đi tìm Kim Phi trước.

“Xem như các ngươi may mắn!”

Các cựu binh liếc nhìn bóng lưng bọn thổ phỉ, điên cuồng cưỡi ngựa theo sau Thiết Chùy.

Dù sao tốc độ của xe ngựa cũng không thể bằng ngựa không được, bọn họ đuổi thêm một dặm nữa cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa.

Kim Phi cũng nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, quay đầu nhìn thấy Thiết Chùy liền dừng xe lại.

“Đánh tan thổ phỉ chưa?”, Kim Phi hỏi.

“Chạy hết rồi!”, Thiết Chùy cười nói: “Đều là nhờ kế hay của tiên sinh”.

“Vậy quay về đi”, Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời: “Trời u ám, có lẽ sẽ mưa đấy”.

“Vâng!”

Các cựu binh bảo vệ hai bên xe ngựa, quay trở về điểm giao chiến.

Khánh Mộ Lam dẫn theo đội binh lính nữ và đám người Quan Hạ Nhi đợi ở bên đường, những cựu binh còn lại đang lục soát thi thể của đám thổ phỉ vẫn chưa bị mang đi.

“Sao mọi người lại xuống đây?”

Thiết Chùy hỏi.

“Đám thổ phỉ xuống núi theo đường mòn rồi, Hầu Tử đang quan sát bọn chúng”.

Khánh Mộ Lam nói.

Kim Phi nhìn về hướng Khánh Mộ Lam nói, quả nhiên nhìn thấy Hầu Tử đang ngồi xổm trong một góc khuất, nhìn xuống bên dưới.

Bên cạnh đó có một con đường nhỏ, có thể xuống núi.

“Thổ phỉ đều là một nhóm lưu manh hèn mọn, một khi bị dọa sẽ sợ mất vía, không dám tới nữa đâu”.

Kim Phi hỏi: “Có thể nhìn ra được bọn chúng tới từ đâu không?”

Rất nhiều thế lực thổ phỉ đều sẽ xăm hình lên người, không chỉ có thể nâng cao nhận thức về thổ phỉ mà còn có thể ngăn chặn việc đào tẩu.

Những người không có hình xăm, rất nhiều thế lực thổ phỉ sẽ không nhận.

“Trên người bọn chúng đều không có hình xăm, không nhìn ra được là ở đâu”.

Cựu binh phụ trách khám nghiệm tử thi trả lời.

“Binh khí thì sao?”, Kim Phi hỏi tiếp: “Cung thủ không phải có thể dễ dàng huấn luyện được, một hang ổ thổ phỉ có tới hơn 20 cung thủ, nhất định không hề tầm thường”.

Đây cũng chính là lý do Kim Phi trang bị cung nỏ cho các cựu binh.

Cần nhiều năm rèn luyện liên tục để trở thành một cung thủ giỏi, vốn dĩ thao tác bắn có thể thực hiện nhanh chóng, chỉ cần ngắm chuẩn và lên dây là được rồi.

Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần vài ngày là có thể thành thạo rôi,

“Đều là đao chẻ củi, trường đao có thể mua được ở chợ. Cung tên có lẽ là tự chế, dùng các loại gỗ khác nhau!

Đùng!

Cách đó không xa vang lên tiếng sầm, trời cũng càng lúc càng tối sầm lại.

Bản năng của Kim Phi cho thấy trận mai phục hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng lúc này lại không thể tìm ra được manh mối hữu dụng nào.

Ngước lên nhìn đám mây đen dày đặc, Kim Phi bất lực nói: “Sắp mưa rồi, mọi người mau đi thôi, tranh thủ tới chỗ ngủ trước khi trời tối”.

“Rõ!”

Thiết Chùy đáp một tiếng, nhanh chóng giục các cựu binh và binh lính nữ lên ngựa.

Ngay sau đó đoàn người bắt đầu lao nhanh trên đường.

Có được bài học vừa rồi, sau khi khởi hành lại, Thiết Chùy để Hầu Tử đi trước dò đường.

Cơn mưa mùa hạ nói tới là tới, đi được chưa bao xa, hạt mưa đã rơi xuống.

Ban đầu chỉ là mưa nhỏ, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã biến thành mưa như trút nước, các cựu chiến binh cho dù mặc áo tơi cũng vẫn bị ướt sũng toàn thân.

“Thiết Chùy, dù sao cũng ướt hết rồi, bảo mọi người dừng lại đi”.

Kim Phi lau nước mưa trên mặt và thắt chặt dây cương.

Mưa quá lớn, tầm nhìn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đường núi nhỏ hẹp, chạy quá nhanh rất dễ dẫn đến nguy hiểm

Các cựu binh lần lượt giảm tốc độ.

“Thiết Chùy, sắp xếp một người đuổi theo Hầu Tử, hỏi cậu ấy xem phía trước có chỗ nào có thể trú được không”.

“Vâng!”

Thiết Chùy gọi một cựu binh tới, bảo người đó đuổi theo Hầu Tử.

Mười mấy phút sau hai người cùng quay về.

“Tiên sinh, sườn đồi cách đây hai dặm có một sơn động”, Hầu Tử báo cáo.

“Đi, tới đó trú mưa”.

Kim Phi dẫn đầu đội xe, dầm mưa đi về phía trước.

Rẽ ở dưới chân núi, Kim Phi liền nhìn thấy một cái hang tối bên phải ngọn núi cao hơn 30 thước.

Đám người dắt xe ngựa và ngựa chiến cột ở chân núi rồi men theo con đường vào trong hang.

Hang động không lớn, chỉ cao hơn người bình thường một chút, rộng một mét nhưng rất sâu, từ cửa hang chỉ nhìn thấy ba bốn thước, bên trong tối đen như mực.

Có một đống tro ở cửa hang, một đống củi khô và cỏ khô cách đó ba hoặc bốn mét.

“Tiên sinh, ngài ở ngoài đợi một lát, ta dắt người vào bên trong xem trước”.

Thiết Chùy lấy ra một ngọn đuốc, châm lửa rồi dẫn hai cựu binh vào hang.

Tàn tro và củi khô cho thấy trước đó đã có người ở đây trú mưa, nhưng trong hang rất dễ có rắn, sâu, chuột, kiến ... nên Kim Phi không phản đối.

Đám người Thiết Chùy cầm ngọn đuốc, đi vào trong hang khoảng hơn 30 mét mới dừng lại.

“Hang động này sâu đấy”.

Thiết Chùy giơ đuốc lên kiểm tra kỹ càng rồi hét về phía cửa hang: “Tiên sinh, vào đi, bên trong không có gì”.

“Vào đi”.

Kim Phi bảo đám người Quan Hạ Nhi vào trước, sau đó là các binh lính nữ, cuối cùng mới đến y và các binh lính nam.

Trời càng lúc càng tối, quần áo của mọi người gần khô rồi nhưng mưa vẫn không ngừng rơi.

“Anh rể, khi nào chúng ta mới có thể đi vậy?”

Tiểu Nga chạy tới chỗ Kim Phi làm nũng.

“Khoảng nửa tiếng nữa chắc sẽ ngớt mưa, hơn nữa trời tối rồi, cho dù có tạnh mưa cũng không thể đi đường núi trong bóng tối được, e là chúng ta sẽ phải qua đêm ở đây”.

Kim Phi liếc nhìn bên ngoài một cái, nói: “Thiết Chùy, đốt lửa làm cơm đi, chú ý đừng để khói tràn vào trong hang động”.

“Vâng!”

Thiết Chùy đáp lại, dắt các cựu binh ra bên ngoài, dựng một đống củi đơn giản, đốt lửa, bắt đầu nấu cháo.

“Tiểu Nga, vào trong đi, khi nào xong cơm huynh sẽ gọi”.

Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga.

“Muội không vào đâu, bên trong tối lắm, đến đá cũng là màu đen, muội sợ lắm”.

Tiểu Nga lắc đầu: “Muội ở ngoài này với huynh”.

“Đá cũng là màu đen?”

Trái tim Kim Phi thắt lại, hỏi: “Đá đen như thế nào, lấy một hòn ra đây cho huynh xem nào”.

Trong tự nhiên, đá đen tự nhiên không phổ biến như các loại đá có màu sắc khác, vì vậy ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kim Phi là mỏ than.

Nhưng khi Tiểu Nga bước ra với một viên đá, hơi thở của Kim Phi đột nhiên trở nên gấp gáp, y xoay người và lao vào trong hang.
Chương 185: Mạch quặng

Sâu trong hang động, mấy người Quan Hạ Nhi đang nói chuyện về đám thổ phỉ vừa rồi thì nhìn thấy Kim Phi hớt hải chạy vào.

“Tiên sinh, mặc dù bọn ta là binh lính nữ nhưng ngài có thể biết ý một chút được không?”

Khánh Mộ Lam hậm hực nói.

“Tướng công…”

Quan Hạ Nhi cũng dở khóc dở cười.

Lúc này Kim Phi mới thấy binh lính nữ đã cởi hết áo giáp ra, quần áo còn chưa khô hẳn, dính chặt vào người.

Thấy Kim Phi đi vào, mấy nữ binh lính da mặt mỏng vội vàng ngồi xuống đất, tay chân loạng quạng mặc áo giáp vào.

“Xin lỗi mọi người, ta có chút chuyện gấp”.

Kim Phi cũng biết bản thân có chút thất lễ liền vội vàng xin lỗi.

“Chuyện gấp?”, Khánh Mộ Lam tò mò hỏi: “Chuyện gấp gì?”

“Tiểu Nga mang cho ta một viên đá, còn nói rằng trong hang động có rất nhiều đá đen như vậy nên ta vào xem”.

Kim Phi vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra, để lộ một viên đá.

“Viên đá này có vấn đề gì sao?”, Khánh Mộ Lam hỏi.

“Có viết vì sao đao chiến của các cô đều là màu đen, hơn nữa còn cứng mà sắc hơn những chiếc đao chiến khác không?”

Kim Phi nói: “Chính là vì nó!”

Viên đá trong tay Kim Phi chính là quặng vonfram.

Khi đó lúc dọn dẹp những thứ mà người thợ rèn già để lại, y vô tình tìm thấy một mẩu quặng vonfram từ đống phế thải mà người thợ rèn già chưa kịp vứt đi, sau này khi chế tạo đao chiến cho Khánh Hoài, y đã thử thêm một chút bột quặng vonfram vào, tạo thành thép vonfram, sau đó chế tạo thành một thanh đao chiến màu đen.

Mặc dù thép vonfram do Kim Phi tổng hợp không đủ tiêu chuẩn do điều kiện kỹ thuật hạn chế, nhưng đao đen chế ra có thể vượt qua tất cả các loại đao hiện có của Đại Khang.

Đặc điểm lớn nhất của thép Vonfram là cứng và chịu được mài mòn, nó thường được sử dụng để chế tạo các loại mũi khoan và dao trong các thế hệ sau.

Có những viên đá có thể chế tạo thép Vonfram này, Kim Phi đang suy nghĩ đến việc chế tạo các công cụ thủy lực hoặc máy tạo gió nguyên bản, không chỉ có thể tăng tốc độ sản xuất mà còn đạt được độ chính xác sơ bộ.

Đó là lý do y cảm thấy kích động như vậy.

Mà Khánh Mộ Lam còn phấn khích hơn cả y.

“Đao đen được chế tạo từ nó à?”

“Đúng vậy!”

Kim Phi cầm đuốc lên, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát đá trong hang, còn cầm hai viên lên gõ vào nhau vài cái, sau đó lại nhặt một viên khác đặt dưới ngọn đuốc để quan sát kỹ càng.

“Mộ Lam, có thể nghĩ cách giúp ta bao cả ngọn núi này không?”

Kim Phi đột nhiên quay đầu nhìn Khánh Mộ Lam.

Bởi vì không thích mắc nợ ân tình nên y hiếm khi nhờ Khánh Mộ Lam giúp đỡ, nhưng lần này y động lòng rồi.

Vonfram phân bố rộng rãi trong tự nhiên, và nhiều loại đá có vonfram, nhưng hàm lượng thấp đến mức không có cách nào để nấu chảy nó.

Và những viên đá trong hang động này có ánh kim loại rõ ràng, chứng tỏ hàm lượng vonfram rất cao.

Các mỏ vonfram nói chung nằm sâu dưới lòng đất, loại mỏ vonfram lộ thiên này rất hiếm, Kim Phi biết rằng nếu mình bỏ lỡ lần này, sau này chưa chắc đã có thể gặp lại.

Cho dù mắc nợ Khánh Mộ Lam cũng bắt buộc phải lấy được mỏ vonfram này.

Nhưng Khánh Mộ Lam lại gãi đầu hỏi: “Bao cả ngọn núi là sao? Ý ngài là gì?”

“Chính là ta muốn sở hữu đỉnh núi này, khai thác loại quặng này”, Kim Phi giải thích.

“Ngài muốn làm gì thì làm đi, ai quản ngài đâu?”

“Không cần báo cáo với quan phủ sao?”, Kim Phi khó hiểu hỏi.

“Nếu như ngài thực sự muốn quặng đá trong hang động này vậy thì ngài càng không nên báo cáo cho quan phủ”.

Khánh Mộ Lam nói: “Đây là một ngọn núi hoang không chủ, lại còn là biên giới giữa hai huyện phủ, cho dù ngài khoét rỗng cả ngọn núi này cũng sẽ không có ai quan tâm ngài. Nhưng nếu như ngài chạy tới chỗ quan phủ nói, ngài khỏi phải nghĩ, cho dù bọn chúng bỏ không ngọn núi này cũng sẽ không cho ngài động vào đâu”.

“Hiểu rồi”.

Kim Phi cười khổ một tiếng rồi đứng dậy.

Y vẫn còn thói quen lối suy nghĩ của kiếp trước, cho rằng mạch quặng thuộc về đất nước, cá nhân không có quyền khai thác.

Vì vậy khi phát hiện ra mạch quặng, suy nghĩ đầu tiên của y là báo cáo với quan phủ trước khi khai thác.

Nhưng quên mất rằng ở Đại Khang không có bộ phận nào giám sát mỏ, ai phát hiện ra thì có thể khai thác.

“Tuy nhiên đây là quan đạo, có nhiều thương nhân qua lại, tiên sinh nếu như muốn khai thác, tốt nhất là nghĩ cách che giấu một chút”.

Khánh Mộ Lam nói: “Ví dụ như xây dựng một trại thổ phỉ ở gần đó, để cho thương nhân đến đó thì dừng lại, chắc không ai phát hiện ra đâu”.

“Mộ Lam cô nương, nhóm thổ phỉ bình thường người ta xây trại trong núi sâu rừng già, có ai xây trại trên đường tới quan phủ không?”

Thiết Chùy đã theo tới từ lúc nào không hay nói: “Đây là con đường chính thức của Kim Xuyên đến quận thành, không chỉ có thương nhân qua lại, còn có sai dịch, cô xây một cái trại thổ phỉ ở đây, đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ giữa Kim Xuyên và quận thành, quan phủ không tới bắt thổ phỉ chắc?”

“Vậy ngươi nói xem làm thế nào?”

Khánh Mộ Lam không phục hỏi.

“Ta cảm thấy lén lút khai thác cũng được, đến lúc đó để mấy người canh gác ở hai bên, có người tới thì chúng ta dừng lại, không có ai tới thì làm tiếp”, Thiết Chùy nói.

“Ngươi có biết khai thác một mạch quặng cần bao nhiêu người không, sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào không?”

Khánh Mộ Lam liếc mắt nhìn Thiết Chùy một cái: “Không che đậy một chút thì hoàn toàn không thể giấu được, cái ý kiến này của ngươi chẳng hợp lý chút nào”.

“Ít ra cũng đỡ hơn xây trại thổ phỉ của cô”.

“Xây trại thổ phỉ thì sao chứ?”

Hai người nói xong liền bắt đầu cãi nhau.

“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa”, Kim Phi đau đầu ngăn cản hai người lại: “Để ta nghĩ cách đi”.

“Tiên sinh, cơm nấu xong rồi, đi ăn thôi”.

Lúc này Thiết Chùy mới nhớ ra vì sao mình vào đây.

“Đi ăn trước đi”.

Kim Phi kéo Tiểu Nga ra ngoài.

Ăn tối xong mưa vẫn không ngớt, buổi tối nhất định không thể đi được rồi, Kim Phi liền bảo Thiết Chùy sắp xếp hai cựu binh canh gác, những người còn lại ở trong hang động nghỉ ngơi một đêm.

Vẫn là các cựu binh ở bên ngoài, còn binh lính nữ và nữ quyến của Kim Phi ở bên trong.

Các cựu binh còn được, đều là những người quen chịu khổ rồi, rất nhanh đã ngáy khò khò.

Nhưng Kim Phi thì khó rồi, mặt đất thì gồ ghề cứng ngắc, Tiểu Nga còn cứ đòi dựa vào lòng y ngủ.

Mãi cho đến nửa đêm, Kim Phi mới mê man chìm vào giấc ngủ.

Sau khi trời sáng, Kim Phi thức dậy, cảm thấy chân như không phải của mình nữa rồi.

Cũng may mưa đã tạnh rồi.

Nhân lúc chuẩn bị bữa sáng, Thiết Chùy tới hỏi: “Tiên sinh, xuất phát hay là ở lại?”

“Xuất phát đi, hôm qua mọi người đều ướt hết rồi, mau chóng đến quận thành, có thể tắm rửa thay quần áo”.

“Thế cái hang động này thì sao? Có cần cử người ở lại canh chừng không?”

“Không cần đâu, lâu như vậy mà không có ai phát hiện, để người ở lại đây sẽ càng thu hút sự chú ý hơn”.

Kim Phi lắc đầu: “Hơn nữa đám thổ phỉ trước đó có thể sẽ lại tới, để người lại quá nguy hiểm, lần sau dắt thêm nhiều người tới rồi tính”.

Trong kiếp trước, quặng vonfram được phát hiện và sử dụng rất muộn, Kim Phi tin rằng không ai ở Đại Khang biết về quặng vonfram, nếu không khi đó người thợ rèn già đã không vất quặng vonfram chung với chỗ phế phẩm rồi.

Ăn sáng xong đoàn người tiếp tục lên đường.

Kim Phi đã suy nghĩ về bọn thổ phỉ và mỏ vonfram suốt đoạn đường, y không còn tâm trạng để ngắm cảnh nữa, tốc độ của đoàn xe tăng lên rất nhiều, chặng đường tiếp theo cũng suôn sẻ. Nhóm người đã thuận lợi đến quận thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK