Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626: Trần sư gia bi thảm

“Đã bắt được Lưu tiên sinh rồi sao?”

Đôi mắt Quan Hạ Nhi đột nhiên lóe sáng.

Thỏ khôn đều có ba hang, tên quân sư nào cũng rất xảo quyệt. Kim Phi, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu trước đây từng hợp tác giăng lưới khắp nơi cũng không bắt được tên Phùng tiên sinh ban đầu.

Thực ra Quan Hạ Nhi cũng không kỳ vọng gì vào việc có bắt được Lưu tiên sinh hay không.

Ai ngờ Lưu Thiết lợi hại như vậy, thật sự bắt được ông ta rồi.

“A Cúc, đi lấy ngựa, về làng!”

Quan Hạ Nhi lập tức bảo A Cúc đi lấy ngựa, chuẩn bị quay về.

“Tỷ tỷ, cả ngày tỷ chưa ăn gì, ăn một chút rồi đi tiếp.”

Tả Phi Phi khuyên nhủ: “Tiên sinh không có ở đây, còn cần phải dựa vào tỷ để chủ trì đại cục, nếu cứ tiếp tục như vậy, tỷ sẽ kiệt sức!”

“Không sao, về làng cũng không xa, ta về rồi ăn.” Quan Hạ Nhi xua tay.

Bây giờ cô làm gì có tâm trạng ăn cơm?

“Vậy ta đi lấy hai cái bánh bao, tỷ tỷ ăn trên đường đi.”

Tả Phi Phi nói, vừa định chạy đến nhà ăn lại bị Quan Hạ Nhi giữ lại.

“Bảo người khác đi lấy đi, ta có việc muốn thương lượng với muội.”

“A Hà, muội đi lấy hai cái bánh bao tới đây.”

Tả Phi Phi dặn một công nhân nữ đi lấy bánh bao, sau đó nói: “Tỷ tỷ có việc gì cứ căn dặn, chỉ cần Phi Phi có thể làm được, tuyệt đối không từ chối.”

Lúc này, Tả Phi Phi đã hoàn toàn công nhận Quan Hạ Nhi, thái độ cũng thành thực hơn rất nhiều.

Cô ấy không hỏi Quan Hạ Nhi muốn cô ấy làm gì, đã đồng ý luôn.

“Thật đáng tiếc cho các tỷ muội chết trong trận chiến lần này, nếu trước đó có người huấn luyện cho mọi người, nhất định sẽ không thương vong nhiều như vậy.”

Quan Hạ Nhi nói: “Vì vậy ta muốn cho xưởng xà phòng tạm thời ngừng một nửa, bảo A Cúc sắp xếp mấy nhân viên hộ tống nữ đến đây, huấn luyện một chút, sau này nếu lại gặp những việc như vậy, tỷ muội cũng sẽ không giống như ngày hôm nay...”

“Tỷ tỷ, chúng ta nghĩ giống nhau!”

Tả Phi Phi nói: “Bây giờ Kim Xuyên khắp nơi đều là thổ phỉ, xà phòng thơm không vận chuyển ra ngoài được, bọn ta đã dự trữ lại không ít, ta cũng định lúc ăn cơm sẽ bàn chuyện này với tỷ, tỷ nghĩ nên làm như thế nào?”

“Nếu muội cũng có ý nghĩ này, muội xem mà sắp xếp đi, gần đây ta có quá nhiều việc, bên này vẫn phải làm phiền muội.”

Mặc dù Quan Hạ Nhi đã nhận ra thái độ của các công nhân nữ ở núi Thiết Quán đối với cô đã thay đổi, nhưng cô vẫn không muốn can thiệp vào việc quản lý núi Thiết Quán.

“Không có tiên sinh và tỷ tỷ sẽ không có Phi Phi hôm nay, nói làm phiền thì xa cách quá.”

Tả Phi Phi nói: “Ta chỉ lo mình làm không tốt, sẽ phụ lòng sự tin tưởng của tỷ...”

“Muội là người có học thức, lại là xưởng trưởng, hiểu núi Thiết Quán hơn ta, làm việc chắc chắn cũng sẽ chu đáo hơn ta, cứ yên tâm làm đi!”

Quan Hạ Nhi nói: “Nếu muội thực sự lo lắng, vậy ta sẽ bảo A Cúc sắp xếp cho muội một đội nhân viên hộ tống nữ đáng tin cậy, chuyện huấn luyện nếu muội có gì không chắc chắn thì cứ nghe theo họ.”

“Vâng ạ.” Lúc này Tả Phi Phi mới yên tâm.

Quan Hạ Nhi thấy A Cúc dắt ngựa tới, mỉm cười vỗ cánh tay của Tả Phi Phi: “Được rồi, ta trở về đây, nếu muội có việc thì sai người đến làng tìm ta.”

Tả Phi Phi đưa Quan Hạ Nhi xuống núi, nhìn bóng lưng của Quan Hạ Nhi biến mất mới quay trở về.

Lần này thời gian Quan Hạ Nhi đến núi Thiết Quán tuy không dài, cuộc trò chuyện với Tả Phi Phi cũng rất vội vàng.

Hai người cũng không biết cuộc trò chuyện lúc nãy của họ sẽ tạo nên tầm ảnh hưởng to lớn và sâu rộng như thế nào ở Đại Khang.

Các nhà sử học sau này nghiên cứu về lịch sử của Kim Xuyên xác định cuộc trò chuyện này là sự khởi đầu của quân Nương Tử nhà họ Kim ở núi Thiết Quán.

Đương nhiên, đây cũng là chuyện sau này, còn chuyện bây giờ Quan Hạ Nhi quan tâm nhất vẫn là Lưu tiên sinh.

Đợi lúc cô trở về, Lưu Thiết và Tiểu Ngọc đã đợi ở cổng sân.

“Tiểu Ngọc, người bắt được là Lưu tiên sinh mà bọn thổ phỉ nói đúng không?”

Quan Hạ Nhi còn chưa kịp xuống ngựa đã gấp gáp hỏi: “Ông ta đã nói gì chưa?”

“Tẩu tẩu, đừng nóng vội, cứ từ từ.”

Tiểu Ngọc thấy trạng thái của Quan Hạ Nhi không tốt, nhanh chóng tiến lên đỡ: “Người này là kẻ nhát gan, bị quất mấy roi đã nói ra tất cả.”

“Đã nói hết rồi ư?”

Quan Hạ Nhi sửng sốt: “Có hỏi là ai phái ông ta đến chưa?”

“Tẩu tẩu, bên ngoài lạnh lắm, vào rồi nói tiếp.”

Tiểu Ngọc nhận ra Quan Hạ Nhi hơi run rẩy, tưởng cô lạnh nên không trả lời mà kéo tay cô vào phòng.

“Tiểu Ngọc, cô còn chưa nói với ta, người bị bắt rốt cuộc có phải là Lưu tiên sinh mà thổ phỉ nói không?”

Quan Hạ Nhi vẫn không bỏ cuộc, vừa đi vừa hỏi: “Tất cả đều là ông ta đứng sau lập mưu sao?”

Cho đến bây giờ, cô vẫn không yên tâm lắm, nhất định phải có được câu trả lời rõ ràng mới được.

“Là ông ta.” Tiểu Ngọc trả lời: “Nhưng ông ta không phải họ Lưu mà là họ Trần, ở Tây Xuyên mọi người đều gọi ông ta Trần sư gia hoặc Tiểu Trần sư gia.”

“Từ Tây Xuyên đến đây?”

“Xem như là từ Tây Xuyên đến, nhưng ông ta là trợ tá của một công tử ở kinh thành.”

“Công tử ở kinh thành?” Quan Hạ Nhi càng thêm mơ hồ: “Sao lại liên quan đến công tử ở kinh thành?”

“Cái này phải kể từ đầu.”

Tiểu Ngọc nhất thời không biết trả lời Quan Hạ Nhi như thế nào.

“Vậy mọi người bắt được ông ta như thế nào?”

“Tẩu tẩu để ta kể từ đầu cho tẩu nghe...”

Nói đến đây, Tiểu Ngọc bật cười.

Nói ra, Trần sư gia thật xui xẻo, cũng quá tự tin.

Quân sư bình thường sẽ ở phía sau hiến kế, hiếm khi sẽ đích thân đi tiền tuyến.

Trần sư gia cảm thấy mình đã điều đi hết những người có thể chiến đấu ở làng Tây Hà, bản thân dẫn theo nhiều thổ phỉ như vậy, không ai có thể ngăn cản được ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ sẽ trên đường sẽ có một nhóm nữ công nhân xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch của ông ta.

Bọn thổ phỉ không những không đến được làng Tây Hà theo như kế hoạch mà còn bị chặn ở núi Dương Khuyên, cho đến khi trời tối cũng không thể tiến về phía trước.

Mặc dù như vậy, Trần sư gia cũng không hề hoảng sợ, sau khi màn đêm buông xuống, dễ dàng thì phá vỡ chiến tuyến của các nữ công nhân.

Điều thực sự làm Trần sư gia suy sụp chính là sự xuất hiện của Lưu Thiết.

Quân sư giỏi âm mưu, Kim Phi lại giỏi về áp đảo.

Chiến đội áo giáp đen là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Kim Phi.

Dù ngươi có bao nhiêu mưu kế, ta đều sẽ một kiếm chém hết!

Khi biết được kỵ binh áo giáp đen xuất hiện ở núi Dương Khuyên, Trần sư gia biết mọi việc hỏng bét rồi, lập tức dẫn theo hộ vệ bỏ trốn.

Đáng tiếc bọn họ không biết đường, hộ vệ ở phía trước đang dò đường không cẩn thận rơi vào hố bẫy lợn rừng của người thợ săn đào, lúc đó đã bị gãy chân.

Trần sư gia ghét bỏ việc dẫn theo hộ vệ bị gãy chân tốn sức nên đã vứt hộ vệ lại và bỏ chạy một mình.

Nhưng ông ta là một thư sinh yếu đuối, chạy cả một đêm cũng không thể ra khỏi núi, cuối cùng bị bách tính do Tiểu Ngọc huy động phát hiện.

Trần sư gia là là một người rất giỏi lập mưu kế, nhưng dưới sự thẩm vấn của nhân viên hộ tống, Trần sư gia ngay cả vòng đầu tiên cũng không kiên trì được và bỏ cuộc luôn.

“Bọn quyền quý này thật không biết xấu hổ, vì để làm giàu từ thiên tai, ngay cả lương tâm cũng không cần nữa!”

Quan Hạ Nhi nghe Tiểu Ngọc kể xong, tức giận vỗ bàn: “Vì để dụ đương gia rời đi, vậy mà lại ra tay với Tiểu Bắc! Nếu để ta gặp tên họ Từ đó, ta nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh!”

Quan Hạ Nhi mấy ngày nay đã hạ lệnh giết quá nhiều thổ phỉ, nói chuyện cũng trở nên tàn nhẫn.

“Tẩu tẩu, Mộ Lam tỷ còn ở Tây Xuyên, có cần ta truyền tin bảo tỷ ấy tìm người giết tên họ Từ không?”

Tiểu Ngọc nhìn xung quanh nhỏ giọng hỏi.

“Bọn quyền quý này giam lỏng ca ca của Khánh Mộ Lam, nếu có thể ra tay, Mộ Lam đã sớm ra tay rồi.”

Quan Hạ Nhi tuy tức giận nhưng vẫn chưa mất lí trí, lắc đầu nói: “Trước hết hãy bảo vệ tốt nhà của chúng ta, những việc này chờ đương gia về để chàng quyết định.”

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Lưu Thiết hỏi.
Chương 627: Dẹp yên nạn thổ phỉ

“Làm gì tiếp theo…”

Quan Hạ Nhi suy nghĩ một lúc, không trả lời, mà nhìn về phía Tiểu Ngọc hỏi: “Chung Linh Nhi đã về chưa?”

Quảng Nguyên là một trong những trạm quan trọng do Kim Phi sắp xếp, đồng thời cũng là trụ sở bên ngoài của tiêu cục Trấn Viễn.

Nếu Chung Linh Nhi dẫn nhân viên hộ tống Quảng Nguyên về, sẽ có một lực lượng chiến đấu mới.

“Cầu treo ở Hắc Phong Lĩnh đã bị đốt cháy, bây giờ biên giới Kim Xuyên có rất nhiều thổ phỉ, đoán chừng đến sáng mai mới có thể quay về.” Tiểu Ngọc đáp.

“Gián điệp đáng chết!” Quan Hạ Nhi cắn răng.

Cầu treo có thể rút ngắn một nửa đoạn đường từ Kim Xuyên đến Quảng nguyên, nếu cầu treo vẫn còn, hôm qua Chung Linh Nhi đã về tới làng Tây Hà.

Bây giờ cầu treo bị phá hủy, nhất định phải vòng qua Kim Xuyên, không chỉ đường xa gấp đôi, còn cần đề phòng thổ phỉ liên tục lao ra dọc đường, làm trễ nhiều thời gian.

“Thiết Ngưu đã về chưa?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.

“Đang về, tính thời gian, có lẽ cũng sắp tới rồi.”

“Vậy chờ Thiết Ngưu và Chung Linh Nhi đều trở về, thì lập tức làm theo lời căn dặn của đương gia.”

Quan Hạ Nhi nói: “Thiết Tử ca, Ngọc Nhi, chúng ta trông chừng nhà cửa, Thiết Ngưu lập một đội kỵ binh đi trấn áp thổ phỉ!”

“Thiết Ngưu sát khí nặng, để anh ta trấn áp thổ phỉ là thích hợp nhất.” Lưu Thiết gật đầu.

Ba người đều nghĩ rằng Chung Linh Nhi sáng mai mới có thể trở về, nhưng Chung Linh Nhi lo lắng cho làng Tây Hà, nên ban đêm không đóng trại, mà đi suốt đêm về, sau nửa đêm thì về tới nơi.

Theo cô ấy về còn có mấy chục nhân viên thương hội và hơn một trăm nhân viên hộ tống.

Cộng thêm 80 người mà Lưu Thiết dẫn về, Quan Hạ Nhi bảo Thiết Ngưu tập hợp thành bốn đội kỵ binh năm mươi người.

Mỗi đội kỵ binh có bảy mươi lăm con ngựa chiến, năm mươi con để cưỡi, còn lại hai mươi lăm con để vận chuyển đồ.

Mặc dù mỗi đội chỉ có năm mươi nhân viên hộ tống, nhưng mỗi người đều mặc giáp đen, đều là cựu binh từng trải qua sa trường, dù gặp phải đám thổ phỉ gấp mười lần, bọn họ cũng dám ứng chiến.

Chủ yếu là bọn họ phối hợp với ngựa chiến, hành động nhanh chóng, bốn đội kỵ binh một ngày có thể tuần tra hơn nửa Kim Xuyên.

Thổ phỉ vốn chỉ là một đám ô hợp, giờ lại mất đi sự dẫn dắt của Trần sư gia, trở thành một đống cát rời, bị giết bởi kẻ tần nhẫn là Thiết Ngưu, quay lưng lại máu chảy khắp nơi!

Hơn nữa Tiểu Ngọc phái người đi tuyên truyền, thổ phỉ tàn phá Kim Xuyên cuối cùng cũng bị trấn áp.

Thiết Ngưu mặc dù sát khí nặng, nhưng vẫn biết lúc này nếu lại giết người thì sẽ ép cho đám thổ phỉ liều chết chống trả, nên dừng lại, bắt đầu thu nhận tù binh.

Lo trong những thổ phỉ này có gián điệp do Trần sư gia để lại, Thiết Ngưu không đưa bọn họ tới Hắc Thủy Câu, mà nhốt vào núi núi Miêu Miêu, đợi Kim Phi trở về trừng phạt sau.

Kim Xuyên hỗn loạn trở lại yên bình, các đội buôn lần nữa xuất hiện trên đường chính để vận chuyển hàng hóa đến đỉnh Song Đà.

Gần đây, Quan Hạ Nhi ăn ngủ không yên, lúc này cuối cùng cũng có thể yên tâm một chút.

Nhưng sợ thổ phỉ sẽ quay lại, cũng lo lắng sau khi trở về Quảng Nguyên, Tạ Hỉ Quang tiếp tục gây khó dễ, Quan Hạ Nhi không để Chung Linh Nhi trở về mở lại thương hội, mà thay vào đó cô coi trọng việc phòng thủ, duy trì trật tự hiện tại, mọi chuyện chờ Kim Phi về chỉ đạo.

Mà Kim Phi – người để Quan Hạ Nhi lo lắng ngày đêm cũng không dám trì hoãn, bất chấp gió lạnh dùng tốc độ nhanh nhất trở về.

Lúc cho ngựa chiến ăn, Đường Tiểu Bắc khoác một chiếc áo choàng lên vai Kim Phi, thở dài nói: “Còn hai ngày nữa là có thể đến biên giới Xuyên Thục, trong hai ngày này đều có thể thấy nhiều dân tị nạn trốn tới Xuyên Thục.”

“Người có thể trốn tới đây đều có chút của cải, ta đoán rằng càng đi về phía trước, dân tị nạn sẽ càng nhiều.”

Kim Phi cũng than thở theo.

Đường Tiểu Bắc định nói tiếp thì Hầu Tử chạy tới.

“Tiên sinh, năm dặm phía trước có người phát hiện thổ phỉ.”

“Đối phương có nhiều người, hay là không đi vòng qua được?” Kim Phi hỏi.

Vì đi đoạn đường nhanh nhất có thể sẽ gặp phải thổ phỉ dọc đường, Hầu Tử sẽ căn cứ vào lượng người của đối phương mà chọn cách.

Bình thường, chỉ cần dùng thân phận tiêu cục Trấn Viễn, biểu diễn cơ bắp của kỵ binh, đám thổ phỉ sẽ nhường đường.

Nếu phát hiện đối phương quá nhiều người, đánh sẽ khá phiền toái, đội ngũ sẽ chọn tránh hoặc nhường đường.

Chỉ khi gặp phải những tên thổ phỉ không thể tránh được, mà đường vòng lại xa hơn nữa số người của đối phương khá nhiều, Hầu Tử mới về xin chỉ thị.

“Bọn họ không có nhiều người, ta dẫn theo hai đội, có thể giết chết bọn họ.”

Hầu Tử chớp mắt nói: “Chẳng qua ta nhìn thấy một người quen…”

“Ở đây nhìn thấy người quen hả?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi: “Ai vậy?”

“Bắc Thiên Tầm cô nương.”

“Không phải tỷ ấy đi Giang Nam rồi ư, sao lại ở đây?” Đường Tiểu Bắc càng tò mò hơn.

“Ta cũng không biết…” Hầu Tử gãi đầu: “Tốt nhất là phu nhân đi hỏi cô ấy xem.”

“Thật ra nơi này cũng thuộc về Giang Nam.” Kim Phi cười nói: “Người chặn đường đánh cướp không phải là cô ấy chứ?”

Y từng xem hồ sơ ở Tây Xuyên của Bắc Thiên Tầm, biết cô ấy từng làm thổ phỉ ở Trung Nguyên, sau đó vì đuổi giết Tiết Hàn Lư mới tới Tây Xuyên.

Người như vậy, lần nữa trở thành thổ phỉ cũng không có gì lạ.

“Thiên Tầm tỷ ở đâu, nhanh dẫn ta đi xem.”

Nghĩ đến việc Bắc Thiên Tầm muốn đánh cướp mình, Đường Tiểu Bắc không khỏi nảy sinh lòng trêu đùa, cười híp mắt nói: “Ta muốn hỏi tỷ ấy xem tỷ ấy muốn cướp bao nhiêu bạc?”

“Thiên Tầm cô nương không phải đang đánh cướp mà là bị người đuổi giết…”

Hầu Tử gãi đầu giải thích.

“Thiên Tầm tỷ giỏi võ như vậy, đám thổ phỉ đuổi giết cô ấy đúng là tự tìm đường chết.”

Đường Tiểu Bắc không để ý: “Chắc tỷ ấy trêu chọc thổ phỉ cho vui, lúc đầu tỷ ấy cứu ta cũng làm như vậy.”

“Lần này hình như không giống vậy, Thiên Tầm cô nương bị thương, còn mang theo một đứa bé.” Hầu Tử nói thêm.

“Ngươi nói hết một lúc thì chết à?”

Đường Tiểu Bắc tức giận đạp Hầu Tử một cái: “Ngươi còn đứng đây làm gì, nhanh đi cứu người!”

“Được rồi, tiểu tử này dám ở đây đấu trí, nhất định đã cứu người rồi!”

Kim Phi cười kéo Đường Tiểu Bắc lại.

“Haha, chỉ có tiên sinh hiểu ta.”

Hầu Tử bị Đường Tiểu Bắc chọc cười to.

“Con khỉ đáng chết, ngươi đợi đó cho ta, lát nữa về ta sẽ xử lý ngươi!”

Đường Tiểu Bắc chỉ Hầu Tử, xoay người chạy về phía lối đi.

“Hầu Tử, ngươi xong đời rồi!”

Kim Phi quay đầu nhìn Hầu Tử, vẻ mặt đồng cảm: “Tiền công tháng sau của ngươi có lẽ mất rồi.”

“A…”

Hầu Tử vừa mới cười đùa, nhất thời không cười được nữa.

Đường Tiểu Bắc không chỉ quản thương hội Kim Xuyên mà còn quản cả tài chính làng Tây Hà.

Tiền công của bất kỳ xưởng nào, đều phải để cô ấy ký tên đóng dấu mới được.

Muốn xử lý Hầu Tử thì quá đơn giản.

“Tiên sinh, ngài giúp ta với, trong nhà ta còn có mẹ già tám mươi…”

“Cút, sao ta lại không biết ngươi có mẹ già tám mươi tuổi nhỉ?”

Kim Phi đạp một cước vào mông Hầu Tử: “Có phải ngươi còn phải nuôi một đứa nhỏ ba tuổi nữa không?”

“À… buột miệng.”

Hầu Tử hiếm khi đỏ mặt: “Nhưng ta còn phải dựa vào tiền lương để cưới vợ mà, tiên sinh ngài không thể thấy chết không cứu!”
Chương 628: Duyên phận

“Không cứu được, không cứu được! Tính cách Tiểu Bắc như thế nào ngươi còn không biết à?”

Kim Phi thẳng thắn khoát tay: “Ngươi cũng coi thường quá rồi, bình thường trêu chọc Đại Tráng thì đã đành, Tiểu Bắc mà ngươi cũng dám chọc, không phải là tự mua dây buộc mình, tự đi tìm đường chết sao?”

Hầu Tử trước đây chỉ thích nói đùa, giễu cợt cười khác, nhưng gần đây đùa hơi quá.

Dạo này đi đường đã đủ mệt mỏi, kết quả đêm hôm trước anh ta còn đi trêu chọc Đại Tráng, nói là lính trinh sát tìm thấy heo rừng, xúi giục Đại Tráng dẫn người đi săn heo rừng.

Vì để tiết kiệm thời gian, đi đường mọi người chủ yếu đều ăn lương khô, mặc dù cũng có thịt nhưng toàn là thịt khô, nhét kẽ răng cũng không đủ, vả lại còn khó tiêu hoá.

Kim Phi dạo gần đây cũng đã gầy hơn nhiều.

Đại Tráng muốn cải thiện một chút bữa ăn của Kim Phi, bèn dẫn theo một nhóm lên núi săn heo rừng.

Nhưng loanh quanh đến hơn nửa đêm, lật hết cả ngọn núi lên cũng chỉ săn được ba con thỏ hoang, ngay cả cái bóng của heo rừng cũng không thấy.

Sau khi trở về doanh trại thì thấy Hầu Tử nằm cười lăn lộn trên mặt đất, mới biết mình đã bị lừa.

Kim Phi ở kiếp trước cũng có một người bạn học cùng cấp 2 như vậy, bốc phét không để ý gì, chỉ muốn trêu đùa người khác.

Sau đó hắn có nói gì mọi người cũng không tin, đến nỗi đến một người bạn cũng không có.

Thấy trong trường không có ai tin tưởng, hắn lại gọi điện lừa gạt bố mẹ, nói là nhà cháy rồi, làm hại bố hắn bỏ cả công việc để chạy về nhà.

Đó là lần đầu tiên Kim Phi thấy có người bị treo trên khung bóng rổ đánh đòn, nên để lại ấn tượng sâu sắc.

Lên đại học mới biết, đây là một loại bệnh tâm lý, nếu như không can thiệp thì người đó sẽ càng ngày càng quá trớn.

Vậy nên đêm hôm đó Kim Phi nghiêm khắc mắng cho Hầu Tử một trận, còn phạt anh ta nửa đêm đứng trong gió lạnh.

Vốn cho rằng anh ta có thể ngừng lại mấy hôm, kết quả chớp mắt đã tái phạm, hơn nữa còn trêu chọc cả Đường Tiểu Bắc…

Đường Tiểu Bắc là một người thù dai, lần này không lột một lớp da của Hầu Tử mới lạ.

Kim Phi chỉ mong có một người có thể trị được Hầu Tử, không đổ thêm dầu vào lửa đã là may lắm rồi, sao có thể nói giúp anh ta?

“Này thì vạ mồm! Chọc vào ai không chọc, lại chọc vào bà cô này!”

Hầu Tử bây giờ cũng hối hận, tự cho mình một cái bạt tai: “Lần này chết chắc rồi!”

“Vừa nãy ngươi nói là đã gặp Bắc Thiên Tầm không phải là nói dối chứ?”

Kim Phi đột nhiên hỏi: “Nếu vậy thì ngươi đúng là chết chắc.”

“Không, không ạ!” Hầu Tử vội vàng lắc đầu: “Mặc dù ta thích trêu đùa nhưng không ngu, nói dối tình hình quân sự không phải bị tiên sinh ngài đánh chết à?”

“Coi như ngươi còn chút đáng tin!” Kim Phi tức giận nói.

Y đang chuẩn bị nói tiếp thì thấy Đường Tiểu Bắc đang dìu Bắc Thiên Tầm què chân bước vào doanh trại.

Sau lưng còn có một cô bé chừng năm sáu tuổi.

Hầu Tử đảo mắt một vòng, lên tiếng chào Kim Phi rồi chạy mất hút.

“Để xem Tiểu Bắc có trừng trị được tên Hầu Tử này hay không, nếu không trừng trị được thì xem ra chỉ có thể đổi người thôi.”

Kim Phi nhìn theo bóng lưng của Hầu Tử, bất đắc dĩ than thở.

Hầu Tử là lính trinh sát tốt nhất trong tay y, nhưng tật xấu thích trêu chọc người khác này thật là đáng sợ.

Kim Phi cần dựa vào tình báo của lính trinh sát để phán đoán cục diện, đưa ra quyết sách.

Cùng với sức ảnh hưởng càng lúc càng lớn, bây giờ mỗi quyết định quan trọng của Kim Phi cũng đều liên luỵ rất lớn.

Thậm chí có lúc sẽ liên quan trực tiếp đến thắng bại của một chiến dịch.

Hầu Tử là quản sự trinh sát, nếu như ngày nào cũng giống như người bạn học cấp 2 kia, không khống chế được những trò đùa của mình, thì những trò đùa sẽ ngày càng nghiêm trọng.

“Tướng công, chàng mau đến đây phụ một tay!”

Kim Phi nghe thấy tiếng kêu của Đường Tiểu Bắc, lấy lại tinh thần, bước nhanh ra nghênh đón.

Lúc này Bắc Thiên Tầm đã mất đi sự kiêu ngạo và hiên ngang ở lần chia tay trước, trên đùi cắm một nửa mũi tên, bước đi khập khiễng, gần như cả người đều dựa vào người của Đường Tiểu Bắc.

Tóc cô ấy cũng rối bời, trông rất chật vật.

Kim Phi theo bản năng muốn đỡ giúp Đường Tiểu Bắc một chút, nhưng vừa đưa tay ra, lại rụt trở lại.

Không những không đỡ, ngược lại còn lùi về sau hai bước, ra hiệu cho hai nữ nhân viên hộ tống lên giúp đỡ.

Đường Tiểu Bắc hung hãn trừng mắt với Kim Phi, tỏ vẻ bực bội.

Kim Phi biết cô ấy muốn y đi lấy lòng người ta, tự mình đỡ sẽ càng cho thấy thành ý.

Nhưng y lại không dám.

Lúc trước Thấm Nhi đạp y một cái ở dốc Đại Mãng, đạp xong khiến y phải hoài nghi nhân sinh.

Nam nữ thụ thụ bất thân, tính cách Bắc Thiên Tầm còn cổ quái hơn so với Thấm Nhi, nếu cô ấy cảm thấy y đến đỡ là sàm sỡ mình, trở tay đánh một chưởng chết oan uổng thì phải làm sao?

Bây giờ họ đang nghỉ ngơi, không xây dựng lều trại.

Cũng may Hầu Tử thích nói dóc nhưng làm việc lại khá chu toàn, đoán được Bắc Thiên Tầm có thể phải xử lý vết thương, sau khi rời đi bèn sai người dựng một cái lều vải đơn giản.

Thấy Đường Tiểu Bắc đi tới, Hầu Tử vội vàng cúi đầu chào đón: “Phu nhân, lều vải đã dựng xong rồi, quân y đang chờ mọi người ở bên trong.”

Nói xong anh ta còn lấy lòng mang ra một cái bọc nhỏ: “Ta thấy A Thu với Thiên Tầm cô nương dáng dấp cũng không khác biệt lắm, nên đã đi tìm cô ấy mượn một bộ quần áo.”

Đường Tiểu Bắc nhận lấy cái bọc, trợn mắt nhìn Hầu Tử rồi đỡ Bắc Thiên Tầm vào trong lều vải.

Mũi tên trên đùi của Bắc Thiên Tầm cách mạch máu lớn quá gần, quân y làm việc suốt hơn một giờ mới lấy được đầu mũi tên ra.

Kim Phi mặc dù sốt ruột, cũng chỉ có thể chờ ngoài cửa.

Chờ xử lý xong vết thương, thay quần áo vào thì trời cũng đã tối.

Đường Tiểu Bắc đỡ Bắc Thiên Tầm đi ra ngoài, sắc mặt cô ấy đã trắng bệch, rõ ràng là đã bị mất máu quá nhiều.

Vẫn là thái độ bất cần đời như lần gặp mặt trước, cô ấy ngẩng đầu nhìn Kim Phi, yếu ớt nói: “Ta lại nợ ngài một mạng! Xin lỗi vì làm chậm chễ hành trình của mọi người!”

“Thiên Tầm tỷ tỷ, tỷ đừng khách khí như vậy,” Đường Tiểu Bắc nói theo: “Không kể trước đây tỷ đã cứu muội, cho dù không có, có thể gặp lại ở ngàn dặm bên ngoài, chính là duyên phận!”

Đường Tiểu Bắc nói vậy, Kim Phi chỉ có thể đè lại sự gấp gáp trong lòng, mỉm cười lắc đầu: “Thiên Tầm cô nương quá lời rồi.”

“Kim tiên sinh, không phải ngài muốn ta bảo vệ cho ngài sao?” Bắc Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn Kim Phi, nói từng chữ: “Ngài giúp ta làm một chuyện, sau khi thành công thì ta có thể bảo vệ ngài một năm!”

“Chuyện gì?”

Kim Phi còn chưa trả lời, Đường Tiểu Bắc đã hỏi trước.

“Giúp ta giết một hang ổ thổ phỉ!” Bắc Thiên Tầm đáp.

“Thiên Tầm tỷ tỷ, với thân thủ của tỷ, còn có thổ phỉ nào mà tỷ không giết được sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

Cô ấy đã thấy bản lĩnh của Bắc Thiên Tầm, bất kể là cận chiến hay ám sát đều vô cùng lợi hại.

“Địa hình của hang ổ thổ phỉ này quá hiểm trở, vách núi gần như là thẳng đứng, ta không leo lên nổi, cố chấp đánh…”

Bắc Thiên Tầm nói đến đây, cúi đầu nhìn xuống chân của mình.

Mặc dù chưa nói hết, nhưng Đường Tiểu Bắc và Kim Phi đã hiểu.

“Nghe nói Kim tiên sinh rất giỏi trấn áp thổ phỉ, chỉ cần ngài giúp ta diệt ổ thổ phỉ này, ta đồng ý tuỳ ngài sử dụng một năm!”

Bắc Thiên Tầm hỏi: “Tiên sinh thấy thế nào?”

“Tướng công…” Đường Tiểu Bắc điên cuồng nháy mắt với Kim Phi.

Hầu Tử đứng ở một bên nghe lén, mấy người Đại Tráng cũng nhìn Kim Phi, cùng chờ y đưa ra quyết định.

Đối với khinh khí cầu của Kim Phi, địa hình có dốc nữa cũng vô ích.

Tuỳ ý ném mấy trái lựu đạn xuống là có thể thổi bay mấy đám thổ phỉ ở giao lộ.

Ngay lúc mọi người nghĩ Kim Phi sẽ đồng ý, thì lại thấy y lắc đầu.
Chương 629: Ta đi theo ngài

“Vì sao?”

Bắc Thiên Tầm không hiểu hỏi: “Tiên sinh chê một năm quá ngắn à? Hai năm thì sao?”

“Không phải vì nguyên nhân này.”

Kim Phi lắc đầu nói: “Ta có việc vô cùng quan trọng, phải mau chóng quay về Kim Xuyên.”

“Ta vô cùng quen thuộc với địa hình xung quanh, cộng thêm người ngựa và bản lĩnh của tiên sinh, không khiến ngài chậm trễ quá lâu đâu, nhiều nhất là ba đến năm ngày thôi!”

Bắc Thiên Tầm thấp giọng nói, trong giọng điệu chứa đầy sự thỉnh cầu.

Phải biết rằng, lúc đầu ở trong đại lao, sắp bị đưa đi chém đầu, mà Thiên Tầm cũng không cúi đầu với Kim Phi.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi nghe thấy cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng.

Điều này khiến Kim Phi khá tò mò, rốt cuộc là những tên thổ phỉ ấy đã làm gì cô ấy.

Có điều Kim Phi cũng không hỏi, mà nhẫn nại giải thích nói: “Thiên Tầm cô nương, không phải ta cố ý làm khó cô, càng không phải là ngồi chờ trả giá.

Chỉ riêng chuyện cô từng cứu Tiểu Bắc, nếu là bình thường, ta nhất định sẽ giúp đỡ, nhưng bây giờ ta thật sự có việc gấp, ước gì sở hữu đôi cánh dài để bay về Kim Xuyên, quả thực không dám chậm trễ thêm.”

“Thiên Tầm tỷ tỷ, vừa nãy ta không kịp nói với tỷ, Kim Xuyên xảy ra chuyện rồi…”

Đường Tiểu Bắc nhanh chóng nói sơ qua tình hình ở Kim Xuyên và Tây Xuyên.

Bắc Thiên Tầm nghe xong, im lặng cúi đầu.

Lúc đầu cô ấy ở Tây Xuyên cũng từng mua thông tin tình báo về Kim Phi, cũng coi như có hiểu biết về Kim Phi.

Kim Xuyên không chỉ là nhà của Kim Phi, cũng là căn cứ của y.

Với tính cách của Kim Phi, thật sự sẽ không vì cô ấy, mà trì hoãn thời gian quay về Kim Xuyên.

Cho dù chỉ là vài ngày cũng không có khả năng.

Bắc Thiên Tầm cũng là một người kiêu ngạo, đã hiểu rõ những điều này, đưa tay giữ lấy cô bé đứng bên cạnh: “Là ta đường đột, trì hoãn thời gian của tiên sinh, lần này ngài lại cứu ta một mạng, đợi ta tiêu diệt được đám thổ phỉ này, ta sẽ đến Kim Xuyên tìm ngài.”

Nói xong, cô ấy kéo cô gái chuẩn bị rời đi.

Với tính cách đi ngàn dặm truy sát Tiết Hàn Lư của Bắc Thiên Tầm, có khả năng rất cao là sau khi rời đây sẽ tiếp tục đi gây sự với thổ phỉ.

Trước đây cô ấy từng xông vào hang ổ của thổ phỉ một lần, chắc chắn thổ phỉ đã có phòng bị, bây giờ cô ấy lại trong trạng thái này, khả năng cao sẽ rơi vào tay thổ phỉ.

Hiếm lắm mới thấy một cao thủ có lí lịch được coi là trong sạch như vậy, cứ để cô ấy chết trong tay thổ phỉ thế này, Kim Phi cũng thấy oan uổng, đáng tiếc.

Vì thế y mở miệng nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn, nếu cô nương bằng lòng, có thể đi về Kim Xuyên với chúng ta trước, đợi ta sắp xếp chuyện nhà và Tây Xuyên xong, sẽ dẫn ngươi về xử lí đám thổ phỉ này, thế nào?”

“Phải đó, tướng công nói có lý, Thiên Tầm tỷ tỷ, đã đến nước này rồi, tỷ còn đi đâu nữa?”

Đường Tiểu Bắc kéo cánh tay Bắc Thiên Tầm: “Đi với chúng ta đi, đợi vết thương của tỷ lành lại rồi quay về!”

“Ngài thật sự sẽ quay về đây giúp ta diệt thổ phỉ ư?” Bắc Thiên Tầm hỏi.

“Nói lời giữ lời, đã nói là sẽ làm!” Kim Phi đáp.

“Thiên Tầm tỷ tỷ yên tâm đi, tướng công nhà ta nói chuyện chắc chắn lắm, chuyện đã đồng ý với tỷ, đảm bảo sẽ làm được.”

Đường Tiểu Bắc thấy có hy vọng, nhanh chóng khuyên giúp.

“Cái này…”

Bắc Thiên Tầm suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu: “Ta đi Kim Xuyên với mọi người.”

“Ta lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa.” Đường Tiểu Bắc hưng phấn nói: “Tướng công, mọi người cưỡi ngựa đi trước, ta và Thiên Tầm tỷ tỷ sẽ ngồi xe ngựa về.”

Cô ấy luôn hâm mộ Khánh Mộ Lam có A Mai, Cửu công chúa có Thấm Nhi và Châu Nhi.

Trong cảm nhận của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi quan trọng hơn Khánh Mộ Lam, Cửu công chúa nhiều, vì vậy cô ấy luôn mong tìm một cao thủ làm hộ vệ cho Kim Phi.

Nhưng loại cao thủ này đều được bồi dưỡng từ nhỏ, có tiền cũng không tìm được.

Bây giờ có cơ hội thế này, Đường Tiểu Bắc thà bỏ lỡ hành trình quay về cùng Kim Phi, cũng muốn lôi kéo được Bắc Thiên Tầm.

“Không cần đâu, ta có thể cưỡi ngựa!”

Kim Phi vẫn chưa nói gì, Bắc Thiên Tầm đã lắc đầu trước.

“Thiên Tầm tỷ tỷ, tỷ thế này, còn cưỡi ngựa thế nào…”

Đường Tiểu Bắc còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Bắc Thiên Tầm đá một cước, đã đạp vào mông của Đại Lưu bên cạnh.

Đại Lưu không cảnh giác, cứ thế bị đạp bay.

Lúc rớt xuống đất, khuôn mặt anh ta vẫn mơ màng.

Tại sao ta lại ở đây? Hình như bị đá tới! Tại sao cô ta lại đạp ta? ...

“Nhìn thấy chưa, ta không sao!”

Bắc Thiên Tầm lắc chân, thờ ơ nói: “Vừa rồi là bị trúng tên, ta không thể tự rút ra, nếu không đám thổ phỉ kia đã đi đời nhà ma lâu rồi.”

“Cô không sao thì không sao, đá ta làm gì?”

Đại Lưu vỗ xuống đất hét.

Anh ta mặc áo giáp, hơn nữa Bắc Thiên Tầm dùng lực nhẹ, mặc dù không đau lắm, nhưng bị một cô nương đá ra bay xa như vậy, vẫn khiến Đại Lưu thấy rất mất mặt.

“Được rồi Đại Lưu, một người đàn ông cao to ngã một cái thì có làm sao?” Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Huynh cũng phải có một bài học, nếu Thiên Tầm tỷ tỷ mà là thích khách, thì vừa nãy tướng công đã gặp nguy hiểm rồi!”

“Nếu cô ta là thích khách, ta sẽ không để cô ta tới gần tiên sinh như vậy!”

Đại Lưu không phục nói.

“Nói đến cùng vẫn là bản thân luyện võ không tới nơi tới chốn, còn trách người khác nữa à?”

Đường Tiểu Bắc bây giờ chỉ muốn lôi kéo được Bắc Thiên Tầm, nên âm thầm ra hiệu cho Đại Lưu.

Đại Lưu thấy Đường Tiểu Bắc bắt đầu lôi kéo trắng trợn trực tiếp, chỉ đành thở dài, tự nhận xui xẻo.

“Thiên Tầm tỷ tỷ à, rướm máu rồi, ta đưa tỷ đi băng bó lại!”

Đường Tiểu Bắc đỡ Bắc Thiên Tầm quay về lều vải lần nữa.

“Đại Tráng, bảo mọi người dựng trại đóng quân đi.”

Kim Phi quay đầu nhìn sắc trời, bất đắc dĩ nói.

Vốn dĩ đang nghỉ ngơi tạm thời, bị Bắc Thiên Tầm làm chậm trễ, trời cũng sắp tối rồi, nếu lên đường cũng không đi xa được, chi bằng dựng trại đóng quân, để các nhân viên hộ tống được nghỉ ngơi một ngày cho tốt.

“Tiên sinh, ta biết hang ổ thổ phỉ mà Thiên Tầm cô nương nói, địa hình của ngọn núi dốc đứng, đến một con đường nhỏ cũng không có, chỉ có một cái khe rộng một trượng là lên xuống núi được, chỉ cần gác mấy cung nỏ hạng nặng vào miệng núi, bảo đảm bọn chúng sẽ bị chặn chết hết!”

Hầu Tử nhỏ giọng nói: “Hay là để ta đi sắp xếp hai đội huynh đệ ở lại, xử lý bọn chúng?”

“Không cần đâu, bây giờ tình hình Kim Xuyên chưa rõ ra sao, không nhất thiết phải để huynh để ở lại đây.”

Kim Phi lắc đầu: “Có điều tối nay ngươi đi tăng ca, cho ngươi đi nghe ngóng xem thử tại sao Bắc Thiên Tầm lại ở đây, cô ta và thổ phỉ có thù oán gì, cô bé mà cô ta dẫn theo là ai?”

Thật ra cách Hầu Tử nói, Kim Phi cũng đã nghĩ tới.

Bây giờ, kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ của nhân viên hộ tống cực kì phong phú, căn bản không cần Kim Phi phải tự mình làm nữa.

Nhưng bây giờ Kim Xuyên đang thiếu người, Kim Phi không muốn để người lại đây.

Trong lòng y, Kim Xuyên vẫn là quan trọng nhất.

Bắc Thiên Tầm bằng lòng đi với y là tốt nhất, nếu không bằng lòng thì Kim Phi cũng không miễn cưỡng.

Nhưng cho dù cô ấy có bằng lòng hay không, Kim Phi đều phải biết lý do vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.

Không phải hóng chuyện, mà là y cần phải loại bỏ mọi khả năng Bắc Thiên Tầm cố ý tiếp cận y.

Mặc dù khả năng này rất nhỏ.

Bởi vì nếu như Bắc Thiên Tầm cố ý muốn tiếp cận y, trong doanh trại Tây Xuyên, cứ đồng ý luôn với Kim Phi là được, không cần phải phí nhiều công sức như vậy.

Nhưng sau khi tới Đại Khang, Kim Phi đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng cũng có sự thay đổi, trở nên thận trọng hơn nhiều.

Đời trước tranh đấu ở nơi làm việc, thất bại thì nhiều lắm là bị sếp mắng vài câu, trừ tí tiền lương, nhưng ở Đại Khang này, nếu không cẩn thận, là sẽ chết người.

“Đã hiểu, ta đi đây.”

Hầu Tử đáp một tiếng, quay người rời đi.
Chương 630: Người số khổ

Người phía bên Hầu Tử phái ra còn chưa quay về, Đường Tiểu Bắc đã hỏi rõ hộ Kim Phi rồi.

Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng, bản lĩnh của Bắc Thiên Tầm rất lợi hại, cũng đã được đào tạo về cách chống tra tấn bức cung.

Nếu như thẩm vấn bằng tra tấn, có khả năng thật sự không hỏi ra được, ví dụ như lúc đầu ở đại lao Tây Xuyên, dù hỏi kiểu gì Bắc Thiên Tầm cũng không nói.

Nhưng Đường Tiểu Bắc không làm như vậy, mà cứ xưng hô thân thiết tỷ tỷ ngắn tỷ tỷ dài mãi, cả chuyện gia đình hàng ngày cũng thành thật với nhau.

Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc cũng coi như là người quen cũ, lúc đầu sau khi cứu Đường Tiểu Bắc, hai người cũng ở chung mấy ngày.

Nhưng tâm trạng của con người sẽ bị thân thể ảnh hưởng, lúc Bắc Thiên Tàm hăng hái, thì tinh thần Đường Tiểu Bắc lại sa sút, cứ lo lắng cho thương hội, không có lòng dạ nào để nói lời sáo rỗng.

Bây giờ đúng lúc tình hình đang ngược lại, Bắc Thiên Tầm gặp nạn rồi.

Gặp được người bạn cũ ở nơi xa lạ, vốn dĩ đã dễ khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết, đặc biệt là lúc bản thân đang yếu ớt.

Cho nên lần gặp mặt này, Bắc Thiên Tầm không cao ngạo như lúc đầu nữa, cũng vô tình bỏ đi sự cảnh giác.

Dưới sự dẫn dắt của Đường Tiểu Bắc, có thể nói là hỏi cái gì nói cái đó, vô thức, từ gốc gác của tám đời tổ tiên cũng sắp bị Đường Tiểu Bắc mò ra luôn rồi.

Kim Phi cuối cùng cũng biết vì sao Bắc Thiên Tầm lại ở đây, xung đột với thổ phỉ.

Lúc đầu sau khi chia tay với Kim Phi, Bắc Thiên Tầm đi lang thang trên giang hồ, gặp được một cô nương câu cá ở gần đó.

Mùa thu cha mẹ của cô nương này đi câu cá, gặp thủy tặc, vì không đồng ý giao nộp con thuyền đánh cá mà mình phụ thuộc vào đó để sinh sống, nên bị thủy tặc giết chết, để lại hai người là cô nương này và tiểu muội muội.

Bắc Thiên Tầm và cô nương này nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cũng có thể là đã chán cảnh lang thang giang hồ, nên tạm thời ở lại nhà cô nương này.

Tiếp xúc với cô nương một thời gian dài, cảm thấy càng ngày càng hợp tính, hai người họ kết làm bạn thân, trở thành tỷ muội.

Bắc Thiên Tầm cảm thấy ngôi làng nhỏ trên núi này không tệ, nên chuẩn bị mua một cái thuyền đánh cá, sau này ở lại đây, không dạo chơi khắp nơi nữa.

Nhưng vào hôm cô ấy lấy thuyền, có một đám thổ phỉ xông vào ngôi làng nhỏ trên núi.

Khi Bắc Thiên Tầm mang thuyền đánh cá từ trong thành về, chỉ thấy thi thể lạnh lẽo của cô nương kia, thậm chí trên thi thể còn có những vết thương nhìn mà giật mình!

Lúc đó Bắc Thiên Tầm đang trong cơn tức giận, đuổi theo đi diệt đám thổ phỉ kia.

Vì kẻ đứng đầu đám thổ phỉ muốn tạo dựng uy tín, nên sai người giết cả ngôi làng nhỏ trên núi kia!

Hai bên đã kết thù như vậy.

Bản lĩnh của Bắc Thiên Tầm cao siêu, biến hóa tài tình, nếu bị cô ấy nhắm vào, bọn cướp ít người đều không dám xuống núi, nếu không một tên xuất hiện là chết một tên.

Cho dù xuống núi mua bao muối, ít nhất cũng phải có mười mấy tên thổ phỉ kết bạn đi chung mới được.

Ngay cả như vậy, luôn có thổ phỉ bị Bắc Thiên Tầm âm thầm giết chết.

Hai bên cứ giằng cò như vậy.

Mãi tới hôm qua, không biết làm cách nào mà thổ phỉ lại tìm ra được chỗ Bắc Thiên Tầm và đứa bé ẩn náu, cả hang ổ đều chui ra bao vây ngọn núi nhỏ kia.

Lúc Bắc Thiên Tầm mang theo đứa bé phá vòng vây, bị mũi tên bắn trúng vào chân.

Nếu như không phải đúng lúc gặp được lính trinh sát do Hầu Tử phái ra ngoài dò đường, có khả năng đã chết ở đây rồi.

“Thiên Tầm tỷ tỷ cũng là người có số khổ,” Đường Tiểu Bắc cảm khái: “Gặp được một tiểu thư tốt với mình, thì bị nhà họ Tiết hãm hại, khó khăn lắm mới tìm thấy một nơi muốn dừng chân, lại bị thổ phỉ gây tai vạ.”

“Trên đời này không chỉ có mình cô ta là người khốn khổ đâu!” Kim Phi than thở nói.

Sau nửa đêm, người Hầu Tử phái ra ngoài nghe ngóng tin tức đã quay về, nói không khác với Đường Tiểu Bắc lắm.

Bấy giờ Kim Phi mới coi như an tâm.

Bởi vì Bắc Thiên Tầm đã làm lỡ không ít thời gian, nên ngày thứ hai vừa tờ mờ sáng, đội ngũ đã xuất phát lần nữa, tiếp tục lên đường.

Khoảng cách từ nơi đây tới Xuyên Thục đã không xa nữa, trên đường cũng giống với Kim Phi đoán trước, càng ngày càng thấy nhiều dân tị nạn, cũng càng ngày càng thê thảm hơn.

Thấy đám người Kim Phi, rất nhiều người đều muốn lên xin xỏ, nhưng phát hiện bọn Đại Lưu đều có mã tấu, tất cả người dân lại sợ hãi lùi bước về.

Để nhanh chóng lên đường, đám người Kim Phi cũng không mang nhiều lương khô, dù có thương hại họ, cũng không thể làm gì được.

Chỉ là trong lòng càng thêm căm ghét những kẻ đã dẫn Cửu công chúa đi, cả nhóm quyền quý chiếm đoạt kho lương thực của mình.

Dân tị nạn mà họ gặp hồi sáng, đa phần vẫn còn chút tài sản, còn những người gặp sau đó, cơ bản đều là hai tay trống không.

Tất cả mọi người đều như cái xác không hồn, hai mắt lờ đờ.

Bọn họ chỉ nghe loáng thoáng là Giang Nam rất giàu có đông đúc, đi Giang Nam có thể sống được.

Nhưng Giang Nam ở đâu, còn cách bao xa, lúc nào có thể đi tới nơi? Bọn họ không biết gì cả.

Nhưng bọn họ biết, tiếp tục ở lại Xuyên Thục, chỉ có con đường chết.

Cây cối ở hai bên đường, có không ít cây đã hết vỏ, còn một số cây thì bị đào cả gốc lên.

Đây đều là những vỏ và rễ cây tương đối dễ tiêu hóa.

Nhưng chung quy những cây thế này cũng không nhiều, hơn nữa sau khi ăn xong, đa phần cặn bã rất dễ để lại trong ruột, khiến việc đào thải ra ngoài trở nên cực kì khó khăn.

Sau khi đi vào ranh giới Xuyên Thục, bên đường bắt đầu xuất hiện thi thể của những người dân chết đói chết rét, hoặc bị giết chết, chết bệnh.

Trên những thi thể này, không có một thứ gì, cứ nằm trần trụi bên đường như vậy, bị đông cứng thành tảng băng.

“Nghiệp chướng mà, lột cả y phục của người khác thì ít ra cũng phải đào hố chôn xuống chứ?”

Đường Tiểu Bắc nhìn thấy thi thể của hai mẹ con bên đường, trong mắt đầy thương xót: “Không có lương tâm quá rồi!”

Lúc trước cô ấy luôn cảm thấy gia cảnh của mình đáng thương, nhưng bây giờ nhìn thấy những người chết bên đường này, cô ấy mới biết thế nào là đáng thương thật sự.

“Không phải là không có lương tâm, mà là dù họ muốn chôn cũng không chôn được.”

Kim Phi than thở nói: “Bây giờ thời tiết lạnh giá mặt đất đóng băng, đất cũng kết băng rồi, không có công cụ, dù bọn họ muốn đào hố cũng không đào được.”

“Trong nhà người dân dù có nghèo đến đâu đi chăng nữa, cũng phải có cái cuốc dao phay chứ? Cả nhà đều chạy nạn, vì sao không mang theo?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Ta cũng không biết.” Kim Phi cũng hơi nghi ngờ.

Mặc dù đồ sắt ở Đại Khang được coi là vật quý giá, nhưng trong nhà người dân đều sẽ có một hai món.

Suy cho cùng thì không có cuốc, thì không có cách nào để làm ruộng, không có dao phay, nấu cơm cũng rất bất tiện.

Nhưng suốt đường đi gặp dân tị nạn, rất nhiều người đều là hai tay trống rỗng, không có một cái gì.

“Tiên sinh, có lẽ trước đây do ngài không ra ngoài đi xa, nếu đi tiếp về phía trước, ngài sẽ biết vì sao.”

Đại Lưu ở bên cạnh mở miệng nói: “Những chuyện này, lúc chúng ta đi áp tải, đã thấy nhiều rồi.”

“Đừng úp úp mở mở nữa, nói nhanh đi!”

Tình cảnh bi thảm suốt chặng đường, khiến trong lòng Kim Phi vô cùng khó chịu, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên to hơn.

“Còn có thể là vì sao, tài sản của bọn họ đều bị bọn buôn lương thực cướp hết rồi.

Đại Lưu giơ tay chỉ về đằng trước, “Ngài nhìn đi tiên sinh, hình như bên kia có một cái lều bán lương thực!”

“Đi qua xem thử!”

Kim Phi cau mày quất vào ngựa chiến một roi.

Ngựa chiến bị đau, dần chạy chậm.

“Nhanh, đuổi theo!”

Đại Lưu nhanh chóng thúc giục nhân viên hộ tống đuổi theo sau Kim Phi.

Đến trước lều, Kim Phi mới biết vì sao Đại Lưu lại nói đồ sắt của người dân bị bọn buôn lương thực ‘cướp’ đi mất.

Ngay bên cạnh cái lều là một tấm biển bằng gỗ, trên tấm biển viết những đồ sắt mà trong nhà người dân thường dùng, có thể đổi được bao nhiêu lương thực.

Bản thân Kim Phi là thợ rèn, cũng hiểu quá rõ giá trị của đồ sắt.

Lúc bình thường, một con dao phay ít nhất cũng đổi được một bao gạo kê, nhưng ở đây, chỉ đổi được hai ba lạng.

Cái cuốc còn dùng nhiều sắt hơn, mà cũng chỉ đổi được nửa cân.

Phải biết rằng, đối với rất nhiều người dân mà nói, đồ sắt có thể nói là bảo vật gia truyền trong nhà, một cái cuốc có thể dùng tới mấy đời.

Nhưng bây giờ, bọn buôn lương thực chỉ dùng nửa cân gạo kể đã đổi được.

Thế này có gì khác với cướp bóc trắng trợn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK