Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1766: Phương án

Muốn nâng cao năng suất nông sản đơn vị ngoại trừ gây trồng được hạt giống tốt thì cách tốt nhất chính là bón phân, để đất càng thêm phì nhiêu.

Trước khi làm ra được phân bón hóa học, ủ phân chuồng là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy Kim Phi không hề do dự mà gật đầu nói: “Ủ phân quả thực có thể nâng cao sản lượng lương thực lên rất lớn, mọi người đã ủ chưa?”

“Sau khi nhật báo Kim Xuyên nhắc đến thì ta có ủ một ít, vụ hoa màu sau là có thể dùng dược rồi.” Người đàn ông trung niên đáp.

“Mọi người có thường xuyên nghe nhật báo Kim Xuyên không?” Kim Phi hỏi.

Người đàn ông trung niên này đã nhắc đến nhật báo Kim Xuyên tận mấy lần rồi.

“Gần như ngày nào cũng nghe!” Người đàn ông trung niên trả lời.

“Mọi người cách trấn bao xa? Không trì hoãn công việc của mình chứ?”

Khi đến đây Kim Phi đã từng xem qua bản đồ, khe núi này cách trấn gần nhất cũng phải mười mấy dặm, nếu đường núi quanh co, khoảng cách có thể tăng gấp đôi.

Muốn đi mấy chục dặm đường núi cần nửa ngày, nếu mỗi ngày đều đi nghe báo thì làm gì còn thời gian để làm việc.

“Từ chỗ chúng ta đến trấn rất xa, đi đi về về phải mất hơn hai canh giờ.” Người đàn ông trung niên đáp: “Con trai của trưởng làng ta là một người đọc sách, anh ta mỗi ngày đều cưỡi lừa đi nghe, có tin tức gì quan trọng, anh ta sẽ ghi nhớ lại, trở về sẽ kể cho chúng ta nghe.”

“Như vậy thật tốt, vất vả cho con trai của trưởng làng rồi.”

“Chúng ta cũng không phải nghe không, khi nhà trưởng làng quá bận, cả làng ta đều sẽ đến giúp đỡ.” Người đàn ông trung niên nói: “Lừa tự biết đường, trên đường cậu Nhuận có thể ngồi trên lưng lừa đọc sách!”

“Mọi người ở đây đọc báo vào canh giờ nào?” Kim Phi hỏi.

“Khoảng giờ Thìn.” Người đàn ông trung niên trả lời: “Có khi gặp phải trời mưa, người đưa thư đến muộn nên có thể sẽ muộn hơn một chút.”

“Lên trấn cần hai canh giờ, vậy chẳng phải trời chưa sáng anh ta đã xuất phát rồi sao? Như vậy thì đọc sách kiểu gì?”

“Chúng ta chi một nửa tiền, nhà đại ca trưởng làng chi nửa tiền để cậu Nhuận thuê một căn phòng ở trên trấn, cậu Nhuận chiều ngày hôm trước lên trấn, buổi sáng đi sớm một chút có thể chiếm được một vị trí tốt, nghe xong báo thì quay về, đúng lúc kịp ăn bữa trưa.”

Người đàn ông trung niên trả lời: “Ăn xong bữa trưa, mọi người sẽ đến sân đập lúa, sau khi cậu Nhuận kể cho mọi người nghe xong, sẽ lại cưỡi lừa lên trấn, có thể đến nơi trước khi trời tối.”

“Trưởng làng không ép mọi người làm việc cho nhà họ để trả tiền thuê phòng cho con trai ông ta chứ?” Kim Phi hỏi.

Trước đó khi người đàn ông trung niên nói giúp nhà trưởng làng làm việc, y vẫn chưa để ý, bây giờ lại nói cùng chi tiền với trưởng làng để trả tiền thuê phòng cho con trai trưởng làng, thì tính chất có phần thay đổi rồi.

Khi thông tin và giao thông đều không phát triển, người dân rất ít khi đi cáo trạng, trong làng có chuyện gì đều sẽ do trưởng làng giải quyết, vì vậy dẫn đến việc có nhiều ác bá trong làng.

Đời trước Kim Phi cũng đến từ một ngôi làng trong núi nên đã nghe nói qua về sự lợi hại của ác bá trong làng.

“Không có, không có, tuyệt đối không có!” Người đàn ông trung niên liên tục xua tay: “Trưởng làng hiện tại là tự chúng ta chọn ra sau khi phân chia ruộng đất, ông ấy rất tốt với chúng ta. Làm việc và trả tiền đều là do chúng ta tự nguyện, thực ra trưởng làng không đồng ý đâu, là do chúng ta cứng rắn đưa cho ông ấy!”

“Vậy thì tốt.” Kim Phi lúc này mới yên tâm vui vẻ gật đầu.

Trước kia đa số trưởng làng đều là nanh vuốt của bọn quyền quý. Khi đánh cường hào phân chia ruộng đất, đội Chung Minh thuận tiện dọn dẹp luôn mấy tên này, sau đó để người dân tự mình bỏ phiếu bầu trưởng làng.

Trưởng làng được dân làng chọn ra, thông thường đều là những người đường hoàng, đức cao vọng trọng, cùng với sự chấn nhiếp của đội Chung Minh, hiện giờ đã rất ít xuất hiện tình trạng trưởng làng chèn ép dân làng.

Mấy người vừa trò chuyện, vừa vòng qua hai sườn núi, đến một khe núi hẹp dài.

“Tiên sinh, phía trước chính là nơi mà chúng ta khai hoang.” Người đàn ông trung niên chỉ tay vào khe núi nói.

Kim Phi nhìn theo ngón tay của ông ta, quả nhiên phát hiện một vài khoảng đất trồng lúa vừa dài vừa hẹp trong khe núi.

“Chỗ lúa này của ông phát triển không được tốt lắm, nhiều cỏ quá!” Kim Phi đi đến bên bờ ruộng, cau mày nhìn hoa màu ở trong ruộng.

Nghe nói bọn họ khai hoang ở trong núi, Kim Phi còn tưởng bọn họ đều là những người cần mẫn, nhưng mấy luống hoa màu này lại sinh trưởng không được tốt lắm, xung quanh cỏ dại mọc um tùm.

“Tiên sinh, cái này… cái này…” Người đàn ông trung niên xoa tay, mặt cũng đỏ lên.

“Có gì cứ nói!”

“Vậy ta nói nhé.” Người đàn ông trung niên liếc nhìn Ngụy Đại Đồng, sau đó nói: “Sau khi đón tết xong, chúng ta mấy lần nhìn thấy con chim lớn như vậy bay đến đây, còn tưởng… còn tưởng là tiên sinh phái tới để kiểm tra việc khai hoang, vì vậy… vì vậy chúng ta mới không dám nhổ cỏ!”

Nói xong ông ta còn chỉ lên phi thuyền ở trên trời cũng đi theo tới đây.

Kim Phi nghe xong thì dở khóc dở cười.

Chẳng trách cỏ ở đây còn sắp cao hơn cả lúa, thì ra là sợ phi thuyền ở trên trời nhìn thấy.

Thực ra đây quả thực là một cách để tránh bị kiểm tra từ trên cao.

Mấy người Kim Phi ngồi phi thuyền tới đây sẽ không nhìn thấy có người khai hoang ở dưới.

“Sau này không cần phải như vậy nữa, muốn khai hoang thì cứ mạnh dạn mà khai hoang!”

Kim Phi vỗ vai người đàn ông trung niên: “Chúng ta tới đây cũng không phải để kiểm tra khai hoang, mà tới để khảo sát địa hình… Đúng rồi, nói đến đây, có một việc suýt nữa thì quên nói với mọi người!”

“Mời tiên sinh nói!”

“Chúng ta muốn xây một hồ chứa nước ở đây, lần này tới là để khảo sát địa hình, đến lúc đó xung quanh khe núi có thể sẽ bị che lấp, mọi người thu hoạch xong vụ lúa này, có lẽ mảnh đất này sẽ không thể trồng trọt được nữa!”

Kim Phi nói xong, sắc mặt của người dân xung quanh đều trở lên u ám.

Chẳng trách vừa rồi Kim Phi lại dễ nói chuyện như vậy, thì ra là không để cho bọn họ trồng trọt ở đây nữa.

Nhưng mảnh đất này cũng không phải là của bọn họ, Kim Phi không để cho bọn họ nộp bù các khoản thuế trước đây đã là một ân huệ ngoài pháp luật rồi, bọn họ cũng không tiện nói gì.

Dân làng còn thẳng thắn hơn cả Kim Phi, không vui sẽ hiện rõ lên mặt, cho dù Kim Phi không giỏi quan sát sắc mặt của người khác cũng có thể nhìn ra.

Suy nghĩ một lát, Kim Phi gọi Ngụy Đại Đồng tới một bên, hỏi: “Khi thi công con kênh gặp phải tình huống này thì có bồi thường không?”

“Có.” Ngụy Đại Đồng đáp: “Theo chính sách mà bộ Hộ đưa xuống, đồng ruộng bị chiếm dụng trong quá trình xây dựng con kênh thì phải để cho người dân bị chiếm dụng đồng ruộng chọn một mảnh ruộng có cùng diện tích trong ruộng đất công để bồi thường.”

Đối với trường hợp khai hoang này sẽ căn cứ theo thời hạn khai hoang khác nhau, mà mức bồi thường cũng sẽ khác nhau.

Đất khai hoang trên ba năm thì sẽ bồi thường toàn bộ, đất khai hoang từ một đến ba năm thì bồi thường một nửa ruộng đất, khai hoang một năm trở xuống thì không bồi thường!

Đây cũng là để đề phòng có người nghe nói sắp xây dựng con kênh mà chạy đi khai hoang trước.”

Kim Phi nghe xong khẽ gật đầu.

Thật ra chuyện như vậy đời trước y cũng thấy khá nhiều.

Khi chính phủ xây dựng đường sá hay là hay các công trình khác cần chiếm dụng đất, một vài người có tin tức nhanh nhạy sẽ đi tìm người dân để thuê đất, sau đó dựng lên mấy cái cột thêm mái nhà gọi là nhà xưởng, hay trồng thật nhiều cây ăn quả gọi là vườn cây trái, cứ theo số cây mà tìm chính phủ đòi tiền bồi thường.

Bộ Hộ lập ra quy định khai hoang trong vòng một năm thì không bồi thường, cũng là để ngăn chặn những người biết trước được tin tức, ngầm chiếm đoạt tiền bồi thường của quan phủ.
Chương 1767: Nhân tài mới

Thật ra người có thể nhận được tin tức nội bộ sớm như vậy, còn có thể biết trước được lộ trình dự kiến, chắc chắn không phải người thường.

Chính quyền Xuyên Thục vừa mời được thành lập, các quan chức cấp cao đều cải tổ, hầu hết đã đề bạt lại, tất cả đều hăng hái, ai cũng hiểu cái lợi cái hại trong đấy, nên trước mắt chưa ai dám làm.

Dân chúng bình thường căn bản không ai biết được tin này, cho dù có ngẫu nhiên biết được thì cũng chỉ vì dân chúng khai hoang, tình cờ đào được một con đập.

Sau khi tìm hiểu xong thông tin bồi thường, lúc này Kim Phi mới hỏi: “Mọi người đã khai hoang những nơi này được mấy năm rồi?”

Dân chúng quay sang nhìn nhau, không hiểu vì sao Kim Phi lại hỏi vậy.

Cuối cùng, có một người đàn ông trung niên đáp lại: “Thưa tiên sinh, chúng ta đã làm ở đây được năm năm rồi…”

“Vậy thì tốt!” Kim Phi mỉm cười, nói: “Nếu ruộng đất bị ngập do chúng ta xây dựng công trình thủy lợi, mọi người có thể nộp đơn yêu cầu bồi thường!”

Nghe thấy Kim Phi nói, vẻ buồn bực trên mặt mọi người đều biến mất, đôi mắt họ sáng rực lên.

Bọn họ đi đào đập nước trong những ngày không làm ruộng, cũng từng nghe qua việc bồi thường.

Khi xây dựng đập nước, nếu như chiếm phải ruộng đất của ai, quan phủ sẽ cho chủ mảnh đất đó chọn một mảnh ruộng có diện tích bằng từng ấy trong số những mảnh ruộng của triều đình để bồi thường.

Ruộng của triều đình là ruộng rất phì nhiêu màu mỡ, cho nên có rất nhiều người mong mình bị chiếm đất.

“Thật vậy sao, thưa tiên sinh?”

“Đất khai hoang có được bồi thường không?”

Dân chúng tranh nhau hỏi.

“Về chuyện này, Ngụy đại nhân sẽ giải thích cho mọi người!”

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Ngụy Đại Đồng.

Ngụy Đại Đồng giải thích qua một lần về chính sách bồi thường và thu hồi đất.

Dân làng nghe xong, phấn khích tới mức muốn dập đầu với Kim Phi.

“Đừng quỳ đừng quỳ, nếu các ngươi lại quỳ, ta đi luôn đấy!” Nói xong, y làm bộ quay người chuẩn bị rời đi.

Dân làng không dám quỳ nữa.

Kim Phi quay sang nhìn người đàn ông trung niên: “Nhân tiện, ta có chuyện muốn nhờ vị đại ca này chút!”

“Chỉ cần Kim tiên sinh ngài phân phó, Trương Đại Ngưu ta đây nói làm được là làm được, chắc chắn không hứa nhăng hứa cuội!” Người đàn ông trung niên vỗ ngực khẳng định.

“Đừng vội.” Kim Phi mỉm cười, nói: “Vừa rồi chúng ta thấy khe núi bên kia còn hai gia đình khác, có hơi lo lắng sẽ còn những gia đình khác mà chúng ta không phát hiện ra, đến khi đập được xây xong sẽ ngập đến nhà họ, nên muốn hỏi các ngươi một chút, gần đây có nhà nào nữa không.”

“Đại Lâm Tử, lại đây trả lời tiên sinh này!”

Người đàn ông trung niên đẩy một người đàn ông bên cạnh lên, giải thích với Kim Phi: “Người anh em Đại Lâm Tử là thợ săn, vùng này anh ta đã quá quen rồi, mảnh đất chúng ta đang khai hoang là do anh ta tìm đấy!”

Đại Lâm Tử được gọi tới thật thà mỉm cười với Kim Phi, sau đó hỏi: “Không biết cái khe núi mà tiên sinh nhắc tới là ở chỗ nào?”

Kim Phi nhìn Ngụy Đại Đồng, ông ta lập tức nói với người đàn ông kia về phạm vi sửa đập chứa nước.

Người đàn ông nghe xong, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ngoài hai nhà lão Ngưu và lão Viên ra thì không còn nhà ai nữa đâu!”

“Còn mấy cánh đồng hoang ngoài kia thì sao, còn ai nữa không?” Ngụy Đại Đồng hỏi.

“Ngoài đồng kia còn một vài nhà…” Người đàn ông chỉ mấy nơi còn có người và diện tích của cánh đồng.

Ngụy Đại Đồng vội lấy giấy bút ra, chuẩn bị để khi nào quay về sai người đi kiểm tra, tránh cho kẻ khác lợi dụng sơ hở này.

Ghi nhớ xong, Ngụy Đại Đồng nói: “Đưa thẻ ngà của ngươi cho ta mượn một lát, tới khi nào ta sẽ quay lại xem xét địa hình nơi này, ngươi có đồng ý làm người dẫn đường cho ta được không? Tiền công sẽ được tính như tiền công sửa đập!”

“Đồng ý, tất nhiên là đồng ý rồi!” Người đàn ông nhanh chóng đưa thẻ ngà cho Ngụy Đại Đồng.

Làm người dẫn đường khỏe hơn làm việc nhiều, hơn nữa còn được làm quen với những người như Ngụy Đại Đồng, sau này còn có thể khoe khoang.

Còn chưa kể được tính tiền công theo tiền công sửa đập nữa, mà nếu như không có tiền công, anh ta cũng đồng ý.

Ngụy Đại Đồng nhận lấy thẻ ngà, chép tên và địa chỉ của người đàn ông kia lại.

Nhân lúc này, Kim Phi tranh thủ trò chuyện với người đàn ông trung niên này một lát: “Vị đại ca này, ngươi có hứng thú với việc gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không?”

Anh ta có thể đoán ra được thân phận của y dựa vào Ngụy Đại Đồng và phi thuyền, khả năng quan sát nhạy bén này khiến Kim Phi nổi lên lòng yêu quý nhân tài, sau này bồi dưỡng tốt một chút, có khi có thể trọng dụng được.

“Đa tạ tiên sinh đã coi trọng.” Người đàn ông trung niên cúi đầu trước Kim Phi mấy cái, rồi cười khổ nói: “Thật không dám giấu diếm, trước đây ta đã hai lần tham gia tuyển chọn nhân viên hộ tống, nhưng không lần nào qua được.”

“Vì sao?” Kim Phi hỏi.

“Trước kia ta đã từng tham gia quân Đức Lâm, bị ngã gãy tay, tuy rằng sau này đã lành, nhưng lại không thể dùng hết sức của mình, không qua được bài kiểm tra nâng tạ lần nào!”

Người đàn ông trung niên kia nói xong thì nâng cánh tay trái của mình lên.

Kim Phi nhìn kỹ, quả thật cánh tay này của người đàn ông có hơi biến dạng, chắc lúc gãy đã được nối lại không tốt lắm.

Trường hợp này rất hay gặp ở những tên lính ẻo lả do mấy tướng lĩnh ăn chơi trác táng dẫn dắt.

Người đàn ông này cũng coi như may mắn, không bị nhiễm trùng, nếu không, có sống được hay không cũng không chắc.

Trường hợp của người này đúng thật không thể qua được bài kiểm tra nâng tạ.

Lúc Kim Phi rời mắt, y chợt nhớ đến khi vừa gặp mặt, trong tay ông ta có cầm một cung nỏ, nên tò mò hỏi: “Nếu cánh tay đã bị thương như vậy, sao ngươi còn mang theo cung nỏ theo làm gì vậy?”

“Bắn cung có thể rèn luyện lực tay, nên năm ngoái ta đã nhờ người anh em Đại Lâm Tử làm cho một cây cung nhẹ để từ từ luyện tập, hi vọng sang năm có thể qua được bài kiểm tra nâng tạ!” Người đàn ông trung niên giải thích.

“Ra là thế.” Kim Phi gật đầu thật nhẹ: “Tuy nhiên, ta đề nghị ngươi không tham gia kỳ thi tuyển chọn nhân viên hộ tống nữa, mà tham gia tuyển chọn đội Chung Minh!”

“Đội Chung Minh?” Người đàn ông trung niên bất ngờ: “Đội Chung Minh không phải là đội chia ruộng đất sao? Ta không biết chữ, cũng chẳng biết tính toán, vậy có thể thi được không?”

“Đương nhiên có thể rồi!” Kim Phi trả lời: “Ngươi đừng thi Chung Minh đội hai, mà thi vào Chung Minh đội một đi, khi tuyển người mới không có yêu cầu phải biết chữ và số, đến lúc nào ngươi thi vào, sẽ được học một lớp xóa mù chữ.”

Nhiệm vụ của Chung Minh đội hai là đánh cường hào phân chia ruộng đất, còn công việc chính của đội một là thu nhập thông tin tình báo, rất phù hợp với người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt y.

Người đàn ông không biết đội Chung Minh còn có một đội khác, nhưng ông ta tin Kim Phi.

Ông ta gật một cái thật mạnh: “Ta nghe tiên sinh vậy, để khi nào quay về tìm hiểu thêm chút nữa, trong năm nay ta sẽ đăng kí tham gia bài thi của đội Chung Minh!”

Kim Phi vỗ vai người đàn ông trung niên kia khích lệ, nói: “Chúc ngươi thành công!”

“Đa tạ ý tốt của tiên sinh!” Ông ta mừng rỡ, theo bản năng muốn quỳ xuống dập đầu, nhưng lại nhớ tới những lời vừa nãy của Kim Phi, bèn chắp tay hành lễ.

Ngụy Đại Đồng đứng bên cạnh cũng ghi nhớ tên và địa chỉ của người đàn ông này, sau đó trả lại thẻ ngà cho anh ta, rồi quay lại, dùng ánh mắt xin chỉ thị tiếp theo của Kim Phi.

Kim Phi nhìn liếc qua thấy mặt trời đang lặn dần, rồi quay lại nhặt mấy bông lúa trên đồng, sau đó nói với người đàn ông trung niên: “Cỏ trên đất phải nhanh chóng được dọn sạch, nếu không sẽ che hết mùa màng hoa màu, sau này khai hoang không cần phải lén lén lút lút thế này nữa, cứ quang minh chính đại mà làm!”

“Vâng!” Người đàn ông trung niên khom người đáp.

“Được rồi, các ngươi mà đã làm xong việc thì về sớm đi, bọn ta cũng đi đây!”

Kim Phi vẫy tay với người đàn ông trung niên, đồng thời nháy mắt với Thiết Chùy.

Thiết Chùy lập tức lấy hai lá cờ nhỏ ra, vẫy vẫy lên trời hai cái, phi thuyền chậm rãi hạ xuống.
Chương 1768: Khích lệ

Vì gặp phải nhóm người dân này, nên đám người Kim Phi lỡ không ít thời gian, lúc về tới đập Đô Giang thì trời đã tối rồi.

Sau khi vội vàng ăn cơm, Kim Phi vào thư phòng.

Không thể không nói, Ngụy Đại Đồng rất biết xử lí công việc, biết Kim Phi không thích xa hoa lãng phí, bình thường cũng sẽ không tới đây, nên ông ta chuẩn bị sân nhỏ này cho Kim Phi, bố trí cực kì đơn giản, trong thư phòng chỉ có hai giá sách, một cái bàn và một cái ghế thôi.

Nhưng cho dù rất lâu Kim Phi không tới, trên bàn cũng không có bụi bẩn gì, bút mực giấy nghiên đều chuẩn bị ổn thỏa, chân trong phòng ngủ cũng không có mùi mốc gì, vừa nhìn đã biết toàn là đồ mới.

Tầm nhìn lúc trước của Kim Phi đặt ở một trình độ khá cao, trước hôm nay, y chưa từng để ý tới vấn đề khai hoang này.

Nhưng chiều nay thấy thấy đám dân làng kia, khiến Kim Phi bỗng ý thức được khai hoang cũng là một trong những cách giải quyết vấn đề lương thực.

Nhân khẩu của Đại Khang ít, dụng cụ nông nghiệp và phương thức cày cấy cũng cực kì lạc hậu, cộng thêm thuế má lúc trước rất nặng, người dân hoàn toàn không dám khai hoang bừa bãi, cái này cũng gây ra tình trạng rất nhiều đất đai canh tác bị bỏ hoang, xử lí sơ sơ một chút là đã có thể trồng lương thực rồi.

Người dân không bằng lòng khai hoang, không phải lười, mà là lúc trước thuế má quá nặng, nếu Cửu công chúa hạ chỉ miễn giảm thuế của đất đai, tính tích cực khai hoang của người dân nhất định sẽ được nâng cao.

Thời đại phong kiến, thu nhập chủ yếu của triều đình là thuế, mặc dù Kim Phi luôn nhắc Cửu công chúa đặt nhẹ chuyện lao dịch cho người dân, cho người dân có chút thời gian tạm nghỉ, nhưng thuế má là chuyện lớn của cả nước, y cũng không dám đưa ra quyết định chủ quan.

Vốn muốn cho Cửu công chúa viết bức thư, nhưng cầm bút lên, y lại cảm thấy nên bàn bạc chuyện này kĩ hơn, không thể quá gấp gáp, thế là viết những cảm xúc và điều nhìn thấy hôm nay xuống trước, rồi chuẩn bị suy nghĩ thêm một thời gian, đợi quay về lại trao đổi chuyện khai hoang và thuế má với Cửu công chúa kĩ hơn.

Vậy là tiếp đó khi ra ngoài khảo sát địa hình đập chứa nước, Kim Phi đều sẽ nhìn đồng ruộng xung quanh, nếu gặp người dân, cũng sẽ nói chuyện với người dân.

Theo Kim Phi thấy, mình đã giảm bớt nhiều thuế như vậy, lại còn thực hiện công cuộc ra công cứu giúp cho người dân, phát tiền phát lương thực, không nói là cuộc sống người dân cực kì tốt, nhưng ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc mới đúng.

Nhưng thông qua mấy người hỏi thăm, Kim Phi phát hiện mình nghĩ chắc mẩm rồi.

Mặc dù đời trước y cũng xuất thân từ bản làng, nhưng cuộc sống môi trường của đời trước suy cho cùng vẫn không giống với Đại Khang, lúc đó cho dù có nghèo, nhưng trong nhà cũng không thiếu nông cụ, mùa đông cũng không thiếu các loại vật phẩm như áo khoác chăn bông để chống rét.

Nhưng Đại Khang bây giờ tới cây bông còn chưa có, tới mùa đông, người dân hoàn toàn không có áo bông để ra ngoài.

Hơn nữa điều kiện chữa bệnh cũng cực kì lạc hậu, người dân mà sinh bệnh, tuyệt đại đa số đề cố chống chọi, thật sự không chịu được mới đi tìm thầy lang trong làng mua tí thảo dược.

Thầy lang trong làng đa phần cũng là người không chính thống, hoàn toàn không hiểu dược lí gì đó, chỉ có thể dựa vào mấy phương thuốc truyền từ đời này sang đời khác xuống, cùng với dược liệu có thể tìm thấy ở gần làng mà bốc thuốc, trị khỏi hay không khỏi đều xem số mạng.

Những cái này đều là vấn đề cần giải quyết ngay.

Ở đập Đô Giang nửa tháng, Kim Phi đi khảo sát hết mấy vị trí đập chứa nước mà Ngụy Đại Đồng đã chọn một lần, tạm thời vạch ra kế hoạch thi công, sau đó để Ngụy Đại Đông báo cáo với bộ Công, đợi sau khi nhân viên chuyên nghiệp của bộ Công tới xác nhận, là có thể khởi công rồi.

“Kim tiên sinh, huynh đệ nhân viên hộ tống đi cao nguyên vẫn chưa về nữa, nếu không thì đợi họ về rồi ngài hãy đi?”

Ngụy Đại Đồng tiễn Kim Phi tới cạnh phi thuyền, mặt đầy không nỡ.

Khảo sát chọn địa điểm đập chứa nước kết thúc, Kim Phi lại kiểm tra công trình quanh đập Đô Giang một lần, xác nhận không có vấn đề lớn, thì chuẩn bị quay về.

Ngụy Đại Đồng ở cùng Kim Phi mấy ngày nay, lại học được không ít kiến thức mới, cũng nhân cơ hội này đòi không ít lợi ích, nên không nỡ để Kim Phi đi.

“Ngụy đại nhân, nên xem ta cũng đã xem xong rồi, cũng nên về thôi!”

Kim Phi nói: “Tin là Ngụy đại nhân càng rõ hơn ta, sửa xong đập chứa nước là có thể mang tới điều tốt nghìn đời, nếu sửa không tốt cũng sẽ nguy hại vô cùng.

Ngài cần gì cứ nói, thứ bộ Hộ không cho được, ta sẽ nghĩ cách cho ngài, đập chứa nước và các công trình liên quan tuyệt đối không thể ăn bớt nguyên vật liệu đâu!”

“Tiên sinh ngài yên tĩnh, bây giờ ta đi lập giấy bảo đảm thực thi quân lệnh cho ngài, đập lớn ta làm ta sẽ phụ trách, trong trăm năm, trước khi ta chết mà con đập xảy ra vấn đề gì, ngài cứ chém ta. Nếu sau khi ta chết mà con đập có vấn đề, ngài hãy chém con cháu của ta!”

Ngụy Đại Đồng vỗ ngực bảo đảm.

Kim Phi luôn phản đối chuyện liên lụy, nhưng lần này lại gật đầu nói: “Đây là ngài nói đấy, đến lúc đó nếu con đập xảy ra vấn đề về chất lượng, ta thật sự sẽ giết người!”

Nước lũ vô tình, một khi con đập của đập chứa nước sụp đổ, nước lũ sẽ lao tới, nhấn chìm rất nhiều làng mạc thị trấn ở hạ du, hậu quả khó lường!

Nếu chất lượng của con đập không thể bảo đảm, Kim Phi thà tạm thời không xửa đập chứa nước.

“Tiên sinh, ta cũng không đùa, đến lúc đó ta sẽ gửi cả giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh tới bộ Công để lập hồ sơ!” Ngụy Đại Đồng lại bảo đảm lần nữa.

“Ta sẽ đợi”!

Kim Phi chắp tay với Ngụy Đại Đồng, dẫn Nhuận Nương và Tả Phi Phi cùng lên phi thuyền.

Trong kế hoạch gốc là Kim Phi còn phải đi tới Tây Xuyên một chuyến, nhưng Khánh Hâm Nghiêu đã tới, mấy hôm trước Chu Du Đạt cũng tới một chuyến, người nên gặp cũng gặp rồi, Kim Phi lại nhớ tới chuyện khai hoang, nên quyết định trước mắt không đi tới Tây Xuyên nữa.

Sau khi phi thuyền bay lên không trung, tiến thẳng về phía Kim Xuyên.

Lúc đi qua nơi các con kênh giao nhau, Kim Phi lại xuống dưới xem một vòng, mãi tới chập tới mới quay về làng Tây Hà.

Còn chưa hạ xuống, đã thấy hai người Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đợi ở dưới.

“Đương gia!”

Phi thuyền vừa đáp, Quan Hạ Nhi tới chạy tới.

Cho dù đã xem chiến báo, biết Kim Phi không sao, nhưng vẫn đi quanh Kim Phi một vòng mới yên tâm.

Cửu công chúa kiềm chế hơn nhiều, không nhào lên, chỉ theo tập tục Đại Khang, dừng cách chỗ Kim Phi mấy bước từ từ cúi người, hành lễ với Kim Phi.

“Được rồi được rồi, ta không sao!” Kim Phi vuốt tóc Quan Hạ Nhi, lại chào hỏi Cửu công chúa.

Quan Hạ Nhi đã nấu cơm xong, vừa vào phòng ăn, Kim Phi đã ngửi thấy mùi gạo đập vào mặt.

Bắc Thiên Tầm ôm đứa bé ngồi ở bên bàn, bốn đứa nhỏ ngươi chọc một cái, ta véo một phát, trêu đùa đứa bé trong ngực Bắc Thiên Tầm.

Thấy Kim Phi vào, Tiểu Nga nhào tới: “Tỷ phu, cuối cùng huynh cũng về rồi, ta nhớ huynh muốn chết!”

“Sao thế, lại gây họa à, muốn ta giải quyết cho muội?” Kim Phi liếc mắt hỏi.

“Không có không có,” Đầu Tiểu Nga lắc như trống bỏi: “Gần đây ta ngoan lắm, không tin huynh hỏi tỷ tỷ xem, gần mười ngày nay ty đều không ta đánh ta!”

“Giỏi lắm!” Kim Phi giơ ngón cái với Tiểu Nga, sau đó nhìn Nhuận Nương.

Nhuận Nương lấy ra một cái túi nhỏ đưa sang.

“Thấy muội ngoan ngoãn như vậy, tỷ phu sẽ khen thưởng đồ ngon cho các muội!”

Kim Phi đưa bọc nhỏ cho Tiểu Nga: “Ở đây có bốn phần, mỗi người một phần, muội đừng tham lam đấy!”

“Cảm ơn tỷ phu, cảm ơn Nhuận Nương tỷ tỷ!”

Tiểu Nga chỉ đợi có vậy, nhận cái túi rồi chạy mất!
Chương 1769: Nhảy tường

“Đương gia, chàng về rồi à!”

Đợi bốn đứa nhỏ chạy đi hết, Bắc Thiên Tầm cũng ôm đứa bé đứng dậy: “Ta muốn đi đón chàng, nhưng tỷ tỷ không cho ta đi!”

Có thể là vì sinh em bé rồi, nên Bắc Thiên Tầm cũng trở nên dịu dàng hơn, nếu là lúc trước, cho dù Quan Hạ Nhi không cho cô ấy đi, cô ấy cũng sẽ lén chạy ra, cùng lắm là về bị dạy bảo một trận.

Vì chưa từng được trải nghiệm sự quan tâm của người nhà, nên Bắc Thiên Tầm cũng khá thích Quan Hạ Nhi dạy dỗ cô ấy, mỗi lần bị mắc đều cười híp mắt, khiến Quan Hạ Nhi tức vô cùng.

“Muội vừa ra tháng, chạy loạn cái gì?”

Quan Hạ Nhi nói: “Còn nữa, nếu lại để ta thấy muội không đi cửa lớn, ôm đứa bé nhảy tường, thì xem ta có đánh gãy chân muội không!”

“Ôm đứa bé nhảy tường?” Kim Phi quay đầu nhìn Bắc Thiên Tầm.

Bắc Thiên Tầm ở một chỗ tương đối hẻo lánh, cách cửa lớn hơi xa, để bớt đi mấy bước, cô ấy thường nhảy tường để ra vào, bị đội thân vệ trực ban bắt được mấy lần.

Có một lần nhảy tường trong đêm, thân vệ nữ đứng ở chân tường bị dọa, vừa lên đã đâm một đao.

Cũng may Bắc Thiên Tầm phản ứng nhanh, nếu không đã nguy hiểm rồi.

Về sau đội thân vệ vừa thấy Bắc Thiên Tầm kề vào tường vây, thì sẽ lớn tiếng chào hỏi, nhắc bạn bè ở bên tường vây khác chú ý, Thiên Tầm phu nhân muốn nhảy tường đấy!

Vừa nãy còn thấy Bắc Thiên Tầm trở nên dịu dàng, kết quả vừa chớp mắt, cô ấy đã ôm đứa bé nhảy tường…

Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Bắc Thiên Tầm cũng tự biết đuối lí, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đứa bé còn chưa nặng bằng một cục đá đâu, đừng nói chỉ ôm một đứa, cho dù thêm một đứa, ta không dùng tay cũng nhảy qua được…”

“Muội còn nói!”

Quan Hạ Nhi tức giận giơ tay, nhưng thấy đứa bé Bắc Thiên Tầm ôm trong ngực, lại hạ tay xuống: “Đợi lúc đứa bé không có ở đây, xem ta dạy dỗ muội thế nào!”

Bắc Thiên Tầm gật đầu, dáng vẻ lần sau vẫn dám, khiến Quan Hạ Nhi tức giận cầu cứu Kim Phi: “Đương gia à, chàng quản muội ấy đi!”

“Ôm đứa bé nhảy tường nguy hiểm biết mấy, sau này không được nhảy nữa!” Kim Phi sầm mặt trách mắng.

“Ồ,” Bắc Thiên Tầm gật đầu, cũng không biết có nghe vào không.

Xác suất cao là không nghe vào.

Có thể là âm thanh nói chuyện của mấy người quá lớn, khiến đứa bé thức dậy, khóc oe oe to lên.

Nếu là phụ nữ bình thường, lúc này nhất định sẽ nhẹ giọng dịu dàng dỗ con, nhưng Bắc Thiên Tầm lại dùng một tay nắm lấy phần đồ sau lưng đứa bé, nhấc thằng bé lên cao hơn mình: “Đàn ông con trai, khóc cái gì mà khóc? Im miệng cho ta!”

Quan Hạ Nhi nhảy dựng lên, giật đứa bé trong tay Bắc Thiên Tầm xuống.

Cô vỗ về đứa bé trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Bắc Thiên Tầm, tức giận đến môi cũng run rẩy: “Có ai làm mẹ như muội không hả? Có ai làm mẹ như muội không? về sau Tiểu Thạch Khai sẽ đi theo ta!”

Thời đại phong kiến, rất nhiều tiểu thiếp không có quyền nuôi dưỡng con của mình, vừa sinh ra là con của họ sẽ được đưa cho vợ cả, gọi vợ cả là mẹ.

Đặc biệt là tình huống nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều sinh con gái, chỉ có Bắc Thiên Tầm sinh con trai, xác suất cao là sẽ bị cướp đi, được Quan Hạ Nhi hoặc Cửu công chúa nuôi dưỡng.

Chỉ có điều Kim Phi cảm thấy con trưởng thành với mẹ ruột sẽ tốt hơn, Quan Hạ Nhi cũng có con rồi, hơn nữa biết mình vẫn có thể sinh, nên không nhắc tới chuyện này.

Bây giờ cô thật sự không nhịn được nữa.

Không phải là ham muốn con trai của Bắc Thiên Tầm, mà là cô lo đứa bé đi theo Bắc Thiên Tầm sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này tới Kim Phi cũng vô cùng buồn bực!

“Thiên Tầm, đứa bé vừa đầy tháng, chỉ có thể nhìn nghe thấy mấy thứ thôi, nàng giảng đạo lí gì với thằng bé được?”

Có lẽ Bắc Thiên Tầm cũng ý thức được hành động vừa này hơi vô lí, nên cúi đầu không nói gì.

Nhưng Quan Hạ Nhi lại không định bỏ qua cho cô ấy: “Muội đừng cho rằng không nói gì là được, vừa nãy ta không đùa với muội, sau này Tiểu Thạch Khai sẽ đi theo ta, đương gia nói gì cũng vô dụng!”

“Vậy ta còn có thể đi nhìn thằng bé không?” Bắc Thiên Tầm yếu ớt hỏi.

“Nhìn thì đương nhiên là có thể nhìn, nhưng tuyệt đối không thể ôm thằng bé đi nhảy tường nữa, cũng không thể tóm thằng bé như tóm con mèo giống vừa nãy!" Quan Hạ Nhi lạnh giọng nói.

“Được, vậy giao cho tỷ tỷ đi!” Mặt Bắc Thiên Tầm đầy chân thành, gật đầu.

Thật ra từ sau khi đi theo Kim Phi, Bắc Thiên Tầm ngày càng không thích động não, Kim Phi và Quan Hạ Nhi bảo cô ấy làm gì, cô ấy sẽ làm cái đó.

Nói dễ nghe thì, cô ấy ngày càng đơn thuần, ngày một sáng suốt, còn nói khó nghe, thì là ngày càng giống một đứa bé, từ sáng tới tối chỉ biết chơi, hoàn toàn không biết lo nghĩ.

Cũng chỉ có lúc đối xử với Linh Nhi do tỷ muội Kim Lan để lại, cô ấy mới nghiêm túc một chút, cư xử như một tỷ tỷ, bậc phu huynh.

Ở nơi mà Linh Nhi không nhìn thấy, cô ấy vui đùa còn không hợp chuẩn mực hơn mấy đứa bé, mang thai mà còn dám trèo lên cái cây cao mười mấy mét để hái trái cây.

Giao đứa bé cho người khác có thể cô ấy không yên tâm, nhưng giao cho Quan Hạ Nhi, còn có thể đi thăm bất cứ lúc nào, có gì mà không yên tâm đâu?

Thậm chí Kim Phi còn cảm thấy Bắc Thiên Tầm có cảm giác như trút được gánh nặng nữa.

Bắc Thiên Tầm đồng ý rất sảng khoái, ngược lại khiến Quan Hạ Nhi không hiểu lắm.

Vừa nãy cô chỉ dọa nạt Bắc Thiên Tầm thôi, muốn khiến cô ấy sau này đối xử cẩn thận với đứa bé một tí, ai biết Bắc Thiên Tâm lại thật sự giao con cho cô chứ!

Quan Hạ Nhi lo Kim Phi cho là cô ấy muốn cướp con của Bắc Thiên Tầm, vội giải thích nói: “Đương gia, ta cảm thấy vừa nãy Thiên Tầm đối xử với con quá thô lỗ, muốn dọa muội ấy thôi, không muốn cướp con của muội ấy đâu!”

Nói tới đây, Quan Hạ Nhi gấp suýt khóc.

“Ta biết, ta biết!”

Kim Phi an ủi Quan Hạ Nhi trước, sau đó hỏi: “Vậy nàng bằng lòng giúp Thiên Tầm chăm sóc Thạch Khai không?”

“Ta…” Quan Hạ Nhi nhìn Kim Phi, lại nhìn Bắc Thiên Tầm, cuối cùng lại cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực: “Được không?”

Kim Phi không đáp, mà nhìn Bắc Thiên Tầm.

“Được được, đương nhiên là được!” Bắc Thiên Tầm gật đầu như gà mổ thóc: “Giao con cho tỷ tỷ, ta hoàn toàn yên tâm!"

“Thiên Tầm đã nói vậy rồi, nàng vất vả rồi, đưa thằng bé đi đi!”

Kim Phi tức giận liếc Bắc Thiên Tầm: “Nàng ấy cả ngày cứ nhảy lên nhảy xuống, không chỉ nàng lo cho con, ta cũng lo ngày nào đó nàng ấy khiến con va chạm vào đâu đấy! đặt bên chỗ nàng làm bạn với Nhị Nữu, ta yên tâm hơn!”

Hai đương sự đều đã nói thế, lúc này Quan Hạ Nhi mới gật đầu: “Vậy thì được, để ta đưa con đi, Thiên Tầm muội yên tâm, ta sẽ không bảo thằng bé gọi ta là mẹ đâu, sau này sẽ gọi muội là mẹ, lúc nào muội muốn nhìn thì đều có thể tới xem cả!”

“Giao cho tỷ tỷ thì có gì mà ta không yên tâm, tỷ tỷ, tỷ đợi tí, ta đi cầm đồ của thằng bé tới!”

Nói xong cô ấy như lo Quan Hạ Nhi hối hận, quay người chạy ra khỏi cửa.

Cô ấy chạy ra giữa sân, lại quay đầu chạy tới tường vây, nhún người nhảy qua tường vây!

Trong lòng Quan Hạ Nhi vốn còn có chút thấp thỏm, cảm thấy có lỗi với Bắc Thiên Tầm, nhưng thấy cô ấy như vậy, Quan Hạ Nhi bỗng cảm thấy mình không làm gì sai hết.

Để con theo Bắc Thiên Tầm, hình như hơi nguy hiểm thật.
Chương 1770: Tỉnh rồi

Trẻ con thích ngủ nhất, Kim Thạch Khai khóc một trận rồi ngủ mất, Quan Hạ Nhi ôm thằng bé cẩn thận đi vào phòng, sắp xếp chỗ ở cho đứa trẻ.

Nhuận Nương cũng đi theo giúp đỡ, thế là phòng ăn tạm thời chỉ còn mỗi hai người Kim Phi và Cửu công chúa.

“Phu quân, hay là ta cũng đưa con tới, nhờ tỉ tỉ chăm hộ ta?” Cửu công chúa cười hỏi.

“Nếu nàng nỡ, vậy thì đi trao đổi với Hạ Nhi đi.”

Bắc Thiên Tầm chăm con quá thô lỗ, Cửu công chúa thì quá bận.

Có lúc bận tới mức đến mình cũng có thể quên ăn, càng đừng nói tới con.

Nói là Cửu công chúa chăm Đại Nữu, chứ thật ra là bà vú chăm hộ.

Khánh phi có nhắc mấy lần, muốn giúp Cửu công chúa chăm con, nhưng bị Cửu công chúa từ chối.

Cửu công chúa không phải vợ cả của Kim Phi, Khánh phi luôn canh cánh trong lòng, đặc biệt là sao khi Cửu công chúa đăng cơ, ý nghĩ này của Khánh phi càng nặng.

Khánh phi từng nhiều lần xúi giục Cửu công chúa, bảo cô ấy cướp vị trí vợ cả trong tay Quan Hạ Nhi, nhưng đều bị Cửu công chúa từ chối.

Cửu công chúa rất rõ, trong mắt Kim Phi, vợ cả và tiểu thiếp thực sự không có gì khác biệt, nếu Cửu công chúa làm thế thật, ngược lại sẽ chọc giận Kim Phi, dẫn đến thất sủng hoàn toàn.

Khánh phi muốn đưa Đại Nữu đi, chắc chắn sẽ dạy con bé những cách cung đấu trong cung, để con bé giúp đệ đệ tương lai đánh bại những huynh đệ tỷ muội khác.

Cửu công chúa lớn lên trong cung từ nhỏ, mười mấy tuổi là bắt đầu đấm đá với nhau, sớm đã phiền chán loại người cả ngày tính toán, cả người phải đề phòng bị người ta tính kế.

Sau khi tới làng Tây Hà, Cửu công chúa hoàn toàn thích bản làng nhỏ này, cả không khí trong nhà Kim Phi.

Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Nga, Cửu công chúa đều hy vọng con mình có thể giống Tiểu Nga, mỗi ngày có cuộc sống không lo không nghĩ, muốn ăn măng thì đi đào, muốn ăn trứng chim thì trèo lên cây lấy, muốn ăn mật ong thì đi chọc tổ ong vò vẽ.

Mặc dù có thể bị ngã đến xanh tím, hoặc bị ong châm đầy đầu, về còn ăn mắng, nhưng Cửu công chúa có thể cảm nhận được niềm vui thật sự trên người Tiểu Nga.

Cô ấy cảm thấy, tuổi thơ như vậy mới là tuổi thơ vui vẻ thật sự.

Về phần sự thông minh, trẻ con phải có, nhưng tuyệt đối không nên dùng trên người nhà.

Hơn nữa sau khi làm hoàng đế, Cửu công chúa bỗng cảm thấy trước đây trong cung tính kế lẫn nhau, mấy trò không đàng hoàng kia, cứ đấu tới đánh lui, cũng chỉ là mấy người bên cạnh mình.

Người có lề lối thật sự, là giống như Kim Phi, tầm nhìn của y chưa từng đặt vào những chuyện vặt vãnh, mà luôn quan tâm tới cả thiên hạ.

Cửu công chúa hi vọng sau khi con mình lớn, cũng có thể giống Kim Phi, không cần bị những người bên cạnh trói buộc, mà phải đặt tầm nhìn ra xa hơn.

Cho nên cô ấy không đồng ý giao con cho Khánh phi.

Nhưng tính cách Quan Hạ Nhi dịu dàng, toàn bộ thân tâm đều đặt trên người Kim Phi, Cửu công chúa tin cô sẽ dạy dỗ con mình thật tốt.

Như vậy mình mới có thể dành nhiều thời gian cho công việc hơn.

Thật ra vừa nãy Cửu công chúa chỉ đùa thôi, nhưng càng nghĩ càng dao động.

Kim Phi đưa tay vẫy vẫy trước mặt Cửu công chúa: “Không phải nàng định giao co cho Hạ Nhi chăm thật đấy chứ?”

“Có hơi dao động,” Cửu công chúa gật đầu: “Chỉ không biết tỷ tỷ có bằng lòng giúp ta chăm không.”

“Vậy nàng đi thương lượng với Hạ Nhi đi,” Kim Phi cười: “Để Hạ Nhi mở nhà trẻ luôn đi.”

“Nhà trẻ là gì?”

“Là trước khi trẻ con đi học, nơi chuyên coi sóc, dạy dỗ trẻ em.” Kim Phi giải thích.

“Cái này được đấy,” Cửu công chúa nói: “Bây giờ nhà ta có ba đứa rồi, sau này đám Nhuận Nương Tiểu Bắc lại sinh, mỗi chúng ta sinh thêm hai đứa, cộng lên cũng khoảng mười đứa, có thể mở chuyên một trường tư dạy chúng nó rồi”!

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!”

Kim Phi xua tay ngăn Cửu công chúa lại.

Thảo nào Lưu Bị đường đường là con cháu hoàng thất, lưu lạc tới nỗi bán giày rơm, sau này có tài nguyên, ra là sinh con nối dõi quá nhanh.

Thê tử của mình ít hơn hoàng đế trước kia nhiều lắm rồi nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi đã sinh được mười mấy đứa.

Mấy chục năm sau, ít nhất mỗi đứa con của mình lại có thêm một đám con nữa.

Không cần trăm năm, nhà họ Kim cũng sẽ trở thành một gia tộc lớn có thành viên hơn trăm người.

Hơn nữa cái này còn tăng ngày càng nhanh.

Quan Hạ Nhi mở nhà trẻ, không khoa trương tí nào.

Cửu công chúa lườm Kim Phi, thấy có lẽ Kim Phi thật sự không muốn nói tới đề tài này, nên bảo: “Đứng rồi, công chúa Lộ Khiết tỉnh rồi.”

“Tỉnh lúc nào?” Kim Phi ngơ ngác.

Gần đây bận mãi, thiếu chút nữa y đã quên ân nhân cứu mạng này.

“Ngày thứ hai sau khi chàng đi đập Đô Giang thì tỉnh, gần đây hồi phục không tệ, hôm qua ta đi xem thấy cô ta ra cửa đi bộ rồi.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Kim Phi thở phào.

Về tình về lí, y đều không mong công chúa Lộ Khiết có chuyện.

“Chàng có muốn đi xem không?” Cửu công chúa hỏi.

“Muộn quá rồi, mai rồi đi đi.” Kim Phi nhìn sắc trời: “Đúng rồi, lần này ta đi đập Đô Giang, ta có mấy suy nghĩ, muốn nói với nàng.”

“Phu quân nói đi,” Cửu công chúa nghe thế, lập tức ngồi thẳng dậy.

Thế là Kim Phi nói chuyện đập chứa nước với Cửu công chúa một lượt, sau đó lại nói tới suy nghĩ về ủ phân và khuyến khích khai hoang.

Đặc biệt là ủ phân, lần này Kim Phi xuống làng khảo sát phát hiện, mặc dù nhật báo Kim Xuyên từng tuyên truyền về ủ phân, nhưng lúc đó chủ yếu tuyên truyền về bài ca hai bốn tiết khí, độ dài bài tuyên truyền ủ phân khá ngắn, không thu hút được sự coi trọng của người dân, hoặc một vài nông dân thấy hứng thú, nhưng lúc đó không nhớ phương pháp, về sau cũng thôi.

Đủ loại nguyên nhân dẫn đến chuyện ủ phân không phổ biến rộng rãi trong dân gian như Kim Phi dự liệu.

Kim Phi quyết định nhanh chóng giải quyết vấn đề này.

Cửu công chúa nghe xong, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Xây dựng đập chứa nước là một chuyện tốt mang lại lợi ích cho quốc gia, nhân dân cả thế hệ mai sau, sổ con mà Ngụy Đại Đồng gửi tới, ta sẽ cho bộ Công lập tức tiến hành nghiên cứu và khảo sát, sau khi đạt tiêu chuẩn sẽ để bộ Hộ cấp vốn ưu tiên.

Ủ phân cũng là chuyện tốt có nhiều lợi ích cho nông nghiệp, trước đây chỉ để nhật báo Kim Xuyên tuyên truyền một lần, độ dài bài văn cũng hơi ngắn, đúng là có thể xuất hiện tình huống như phu quân nói, lần này ta để Trần Văn Viễn in thêm một phụ bản, chuyên nhấn mạnh chuyện này!

Hai chuyện này đều không cần thảo luận quá nhiều, quan trọng là khuyến khích khai hoang, cái này liên quan tới thuế má và quyền sở hữu ruộng nương, nhất định phải thận trọng, nhỡ sau khi tuyên bố, lại phát hiện lỗ hổng, có đi sửa chữa, cũng sẽ để lại một người dân một ảo giác là thay đổi quá nhanh, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự uy tín của triều đình!”

Dân coi thức ăn là trời, từ xưa tới nay, thứ người dân coi trọng nhất là đất đai.

Cho dù đời trước hay bây giờ, sự thay đổi của triều đại đa phần cũng có liên quan tới đất đai.

Mọi chính sách liên quan tới đất đai, đều là chính sách mà người dân quan tâm nhất.

Đây cũng là là do Kim Phi không đưa ra quyết định ở đập Đô Giang, mà nhất định phải quay về nói trực tiếp với Cửu công chúa.

“Thế này đi phu quân, ta để Châu Nhi đi thông báo với Thiết đại nhân một tiếng, lát nữa chúng ta ăn cơm xong rồi mở một cuộc họp nhỏ, thảo luận sơ bộ trước, sau khi làm sườn xong hãy bàn bạc tới chi tiết cụ thể, có được không?” Cửu công chúa hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK