Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 376: Kiếp sau lại làm huynh đệ

“Mau, cứu người!”

Đội trưởng tiểu đội một vốn dĩ muốn đi truy sát thuỷ tặc, nhưng nhìn thấy thuyền khách bắt đầu chìm thì mau chóng lao tới con thuyền cứu sinh còn lại và hô lên.

Hai con thuyền cứu sinh lập tức lại gần thuyền khách với tốc độ nhanh nhất.

“Thuyền trưởng đâu, mau, đưa thuyền lại gần, cứu người!”

Quan Trụ Tử sốt sắng giậm chân bình bịch.

Thuyền trưởng đứng ngay bên cạnh, nghe thấy Quan Trụ Tử nói như vậy mới mau chóng chỉ huy người lái thuyền áp sát thuyền khách.

Thế nhưng thuyền hàng quá lớn, đồ kéo theo cũng nặng, hành động quá cồng kềnh, tốc độ áp sát rất chậm.

“Đáng chết!”

Trên thuyền hàng, ông Chu đập mạnh vào tay vịn, lạnh lùng nói: “Ngắm chuẩn bọn chúng cho ta, một con thuyền cũng đừng bỏ qua!”

“Rõ!”

Tất cả mấy bộ cung nỏ hạng nặng trên boong thuyền đều đã thay đổi phương hướng, chuẩn bị đợi thuỷ tặc cách xa thuyền khách một chút thì sẽ bóp cò.

Thế nhưng lúc này mặt sông tiến vào một khúc rẽ ngoặt, dòng nước đang chảy lập tức trở nên xiết hơn.

Thuyền hàng cũng trở nên không ổn định, chỉ bắn trúng hai con thuyền nhỏ của thuỷ tặc, số thuỷ tặc còn lại đã chạy thoát.

Trên thuyền khách, nhân viên lái thuyền đồng loạt lao ra từ trong khoang thuyền, tập trung bên trên boong thuyền.

Ngay cả Cửu công chúa vẫn luôn bình tĩnh lúc này sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Thật ra lúc thuyền trưởng nói với cô ấy đã đút lót trước cho thuỷ tặc, Cửu công chúa đã ý thức được điềm chẳng lành.

Nhưng không đợi cô ấy xác nhận, cũng chưa kịp nhắc nhở đội trưởng đội thị vệ thì thuỷ tặc đã giết tới.

Khi sử dụng cột buồm vẫn không thể đánh đuổi được thuỷ tặc, Cửu công chúa đã biết lần này khả năng toang rồi.

Thế nhưng đúng vào lúc này, cô ấy phát hiện ra thuyền hàng của tiêu cục Trấn Viễn.

Không thể không nói, tốc độ hành động của tiêu cục Trấn Viễn cực kỳ nhanh nhạy, cô ấy vừa mới gửi thư cầu cứu lên trên thuyền thì nhân viên hộ tống đã ngay lập tức triển khai hành động cứu viện.

Đáng tiếc là vẫn không kịp.

Dựa theo tốc độ chảy ngược của nước sông, chẳng bao lâu nữa thuyền khách sẽ hoàn toàn chìm nghỉm.

“Điện hạ, thuyền nhỏ của tiêu cục Trấn Viễn tới rồi!”

Thấm Nhi chỉ xuống mặt sông, nói: “Điện hạ, người chuẩn bị lên thuyền đi”.

Cửu công chúa quay đầu liếc nhìn khoang thuyền, bất lực thở dài một hơi.

Bên trong khoang thuyền có rất nhiều quà tặng chuẩn bị để đi Thổ Phiên.

Nhưng Cửu công chúa cũng biết bây giờ không phải là lúc tính toán những thứ này, cùng lắm xong việc lại cử người đi vớt.

Cô ấy giơ tay sờ lên trước ngực, xác nhận quốc thư liên hôn không có vấn đề gì mới đi tới mạn thuyền dưới sự bảo vệ của Thấm Nhi.

Thị vệ, nhân viên lái thuyền, nô bộc tạp dịch…

Lúc này trên boong thuyền đâu đâu cũng là người.

Con người đều có mong muốn được sống, mạng sắp mất tới nơi, nhân viên lái thuyền lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm công chúa gì nữa, tất cả đều lao về phía có thuyền cứu sinh như ong vỡ tổ.

Khung cảnh lập tức trở nên náo loạn.

“Bảo vệ điện hạ!”

Đội trưởng đội thị vệ cũng coi như xứng đáng với chức vụ, lập tức dẫn đội thị vệ tách Cửu công chúa khỏi nhân viên lái thuyền.

Khi đội trưởng tiểu đội một khống chế con thuyền nhỏ áp sát bên cạnh thuyền khách, thuyền khách đã chìm quá nửa.

“Ai là em họ của tiểu thư Mộ Lam, xin mau chóng lên thuyền!”

Đội trưởng tiểu đội một ngẩng đầu hô về phía thuyền khách.

“Chỗ này!”

Thấm Nhi dẫn Cửu công chúa đi nhanh tới bên cạnh thuyền cứu sinh: “Lẽ nào ngươi không nhìn thấy khăn quàng vai của công chúa điện hạ sao?”

“Công chúa điện hạ?”

Đội trưởng tiểu đội một không khỏi ngẩn ra.

Thật ra anh ta đã nhìn thấy Cửu công chúa từ lâu, dù gì quần áo của Cửu công chúa cũng quá lộng lẫy, giữa một đám nô bộc và thị vệ thì vô cùng nổi bật.

Thế nhưng đội trưởng tiểu đội một thậm chí còn chẳng biết đọc chữ, đâu có năng lực phân biệt được thân phận của Cửu công chúa từ trên trang phục?

Đừng nói là anh ta, mấy người Quan Trụ Tử trên thuyền hàng cũng chỉ biết Vũ Dương là em họ của Khánh Mộ Lam chứ không biết cô ấy là một công chúa!

“Đúng, đây chính là Cửu công chúa điện hạ của vương triều này!”

Thấm Nhi ngẩng đầu nói: “Còn không mau đưa thuyền tiến lại gần nghênh đón điện hạ lên thuyền!”

Không ngờ cô ta vừa mới dứt lời đã nhìn thấy đội trưởng tiểu đội một đẩy mạnh lên vách thuyền lớn, thuyền cứu sinh lập tức trôi ra xa vài mét.

“Xin lỗi, em họ của tiểu thư Mộ Lam chưa lên thuyền thì không ai được phép lên trước!”

Đội trưởng tiểu đội một ngửa cổ hô lên.

Núi cao hoàng đế xa xôi, ở trong mắt những người dân sống trên núi giống như đội trưởng tiểu đội một, hoàng quyền mặc dù vẫn có năng lực uy hiếp rất mạnh, nhưng không phải là số một.

Ở trong lòng đội trưởng tiểu đội một, người quan trọng nhất là Kim Phi, bởi vì Kim Phi phát tiền lương cho anh ta để anh ta nuôi sống cả nhà.

Còn hoàng đế thì sao, ngoại trừ thu thuế của anh ta thì còn làm được gì cho anh ta?

Vậy nên ở trong mắt đội trưởng tiểu đội một, em họ của Khánh Mộ Lam có quan hệ tốt với Kim Phi quan trọng hơn nhiều so với một Cửu công chúa gì đó trước nay chưa từng nghe tới.

Cửu công chúa vì biết rõ điểm này nên viết thư xin chi viện cho Quan Trụ Tử chỉ nói cô ấy là em họ của Khánh Mộ Lam và Khánh Hoài, muốn tới làng Tây Hà thăm hỏi Kim Phi chứ chưa đề cập tới thân phận công chúa.

“Vị tráng sĩ này, bản cung chính là em họ của Mộ Lam tỷ tỷ và Khánh Hoài ca ca”.

Cửu công chúa tiến lên trước nói: “Lá thư ban nãy cũng là chính tay bản cung viết”.

“Thế người phải nói sớm chứ!”

Đội trưởng tiểu đội một lại đưa thuyền cứu sinh áp sát.

“Điện hạ, nô tì mạo phạm rồi!”

Thấm Nhi sợ đội trưởng tiểu đội một lại giở trò, nên vội kéo Cửu công chúa nhảy xuống từ truyền thuyền khách, đáp xuống thuyền cứu sinh một cách vững chắc.

Lúc này, những người khác cũng đã tập trung bên mạn thuyền.

Đội thị vệ cũng coi như làm hết trách nhiệm của mình, mãi cho tới lúc này vẫn đang ngăn cản người lái thuyền, đề phòng bọn họ lao về phía thuyền cứu sinh.

Tính kỷ luật này thật sự hiếm thấy bên trong quân đội Đại Khang.

“Châu Nhi, Thuý Nhi, hai người cũng lên thuyền đi! Đội trưởng Tần, ngươi đưa ba người kia lên con thuyền cứu sinh khác!”

Cửu công chúa ngẩng đầu nói.

Thuyền khách sắp chìm, mà thuyền khách thì cách vẫn còn xa, trên hai chiếc thuyền cứu sinh, mỗi chiếc đã có năm nhân viên hộ tống, nhiều nhất chở thêm được ba bốn người nữa là hết chỗ.

Đội trưởng đội thị vệ Tần Minh là người thứ ba của đại thống lĩnh Ngự Lâm Quân, nhà họ Tần vẫn luôn là người ủng hộ kiên định của hoàng tộc, vẫn nên những thị vệ và nô tì khác có thể bỏ mặc nhưng Tần Minh thì buộc phải cứu.

Còn Châu Nhi, Thuý Nhi giống như Thấm Nhi, đều là thị nữ theo bên cạnh Cửu công chúa, cũng là cao thủ được bồi dưỡng huấn luyện từ nhỏ trong hoàng gia.

Châu Nhi, Thuý Nhi nghe vậy vội nhảy lên con thuyền nhỏ.

Nhưng Tần Minh lại không có động tĩnh gì.

Khoảng cách giữa thuyền khách và mặt nước chỉ còn lại chưa đầy hai tấc, các thị vệ đa số đều không biết bơi, lại mặc giáp nặng, chắc chắn sẽ cùng chìm xuống đáy sông cùng với thuyền khách.

Tần Minh cũng coi như một quân nhân hợp quy cách, không thể mặc kệ thuộc hạ, một mình sống sót.

“Sao vậy, không ở kinh thành thì bản cung nói đội trưởng Tần không nghe nữa à?”

Giọng nói của Cửu công chúa lớn hơn một chút: “Đội trưởng Tần, bây giờ, lập tức dẫn ba người lên con thuyền khác!”

“Rõ!”

Giáo dục mà Tần Minh tiếp nhận từ nhỏ chính là buộc phải phục tùng mệnh lệnh của hoàng gia.

Anh ta chắp tay về phía các thị vệ với vẻ mặt hổ thẹn: “Các huynh đệ…”

“Đội trưởng, huynh đừng nói nữa, huynh là người như thế nào, mọi người đều hiểu rõ!”

Một thị vệ cười nói: “Kiếp sau lại làm huynh đệ!”

“Kiếp sau lại làm huynh đệ!”

Những thị vệ khác cũng đồng thanh hô lên!

“Kiếp sau lại làm huynh đệ!”

Tần Minh cũng gằn giọng hô lên một tiếng, cúi người nhảy lên thuyền cứu sinh: “Chung Khuê Dũng, Lương Đồng Tế, Nghiêm Trì, lên thuyền!”

“Kiếp sau lại làm huynh đệ!”

Ba thị vệ còn lại cũng hô lớn lên một tiếng rồi nhảy xuống thuyền cứu sinh.

Ba người đều có thân hình vạm vỡ, lại mặc thêm giáp nặng, suýt làm lật thuyền cứu sinh.

“Đều là hảo hán cả, chỉ là đầu óc không được tốt cho lắm!”

Đội trưởng tiểu đội một bị không khí của đội thị vệ lan truyền, mở lời hô lên: “Đã là lúc này rồi, mấy người còn mặc giáp nặng để làm gì, sợ chìm không đủ nhanh à?”
Chương 377: Lật thuyền

“Mặc áo giáp nặng như vậy mà rơi xuống nước thì không ai bơi được đâu!”

Đội trưởng tiểu đội một hét về phía thuyền chở khách: “Cởi áo giáp ra, đập nát thuyền, mỗi người ôm một tấm gỗ lớn!”

Những binh lính hộ tống Cửu công chúa lần này đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong Ngự Lâm Quân, đó là lý do tại sao bọn họ có kỷ luật tốt như vậy.

Bộ giáp được trang bị cũng là loại tốt nhất, có thể nói là bất khả xâm phạm.

Nhưng loại giáp này có một nhược điểm là rất nặng, mỗi bộ nặng hàng chục cân.

Ba người Tần Minh lên thuyền, thuyền cứu hộ chìm xuống rất nhiều.

Cách tốt nhất để vận chuyển muối khoáng đến đỉnh Song Đà là bằng đường thủy, vì vậy các nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ muối khoáng đều là những người bơi lội giỏi do Trương Lương lựa chọn.

Đội trưởng tiểu đội một xuất thân là một ngư dân, chưa đầy mười tuổi đã có thể bơi ngược dòng sông Gia Lăng, tài năng bơi lội vô cùng giỏi.

Nhưng cho dù là anh ta cũng không đủ tự tin có thể sống sót trên dòng sông Gia Lăng đang cuồn cuộn mãnh liệt khi mặc một bộ áo giáp nặng hàng chục cân.

Chứ đừng nói những thị vệ không biết bơi.

Cho nên cách tốt nhất bây giờ là như đội trưởng tiểu đội một nói, cởi áo giáp ra, sau đó tìm đồ vật có thể trôi nổi, biết đâu vẫn có thể sống sót.

Đối với một binh lính chân chính mà nói, áo giáp cũng quan trọng như kiếm, hơn nữa những thị vệ này phần lớn đều là lần đầu tiên đi thuyền, nên căn bản không ngờ tới những việc này.

Để tổn thất một đám binh lính tinh nhuệ trên sông Gia Lăng như vậy, trong lòng Cửu công chúa cũng đang rỉ máu.

Chẳng qua sự bình tĩnh đã luyện lâu ngày khiến Cửu công chúa hiểu thuyền chắc chắn sẽ bị chìm, thuyền cứu hộ đã chật kín người, gần như đã chứa đến cực hạn, không thể nào chứa nổi tất cả mọi người.

Những gì cô ấy có thể làm là cố gắng bảo toàn người quan trọng nhất.

Nhưng bây giờ nghe đội trưởng tiểu đội một nói vậy, cảm thấy có cách làm khả thi, Cửu công chúa cũng không để ý tới hình tượng, hét lớn về phía Tần Minh: “Đội trưởng Tần, nghe theo lời vị tráng sĩ này đi!”

Tần Minh cũng định thần lại, gào lên về phía thuyền khách: “Tất cả nghe lệnh, cởi chiến giáp, đập nát thuyền, buộc tấm ván vào tay! Huynh đệ cố gắng sống sót, gặp nhau ở bến đò Kim Xuyên!”

“Vâng!”

Đám thị vệ lập tức bắt đầu hành động.

“Cứu chúng tôi với!”

Không có thị vệ ngăn cản, đoàn thủy thủ và người hầu lần lượt xông lên mép boong thuyền, một thủy thủ liều lĩnh nhảy thẳng lên thuyền cứu hộ.

Nhưng lúc này thuyền cứu hộ đã cách xa thuyền khách, đoàn thủy thủ không nhảy tới, ùm một tiếng rồi rơi xuống sông.

Đội trưởng tiểu đội một thở dài, sai người tháo dây buộc nối với thuyền khách.

Kim Phi từng nói rằng thuyền cứu hộ chỉ có thể chứa được tám người, lúc này đã có chín người, nếu thêm người có thể sẽ bị lật thuyền.

Cho dù đội trưởng tiểu đội một không đành lòng, cũng không thể làm gì được.

Người phải cứu đã lên thuyền, có thể nhắc nhở anh ta cũng đã nhắc nhở.

Thuyền cứu hộ trôi quá nhanh, khi đến nơi, đội trưởng tiểu đội một quăng dây thừng lên thuyền khách, để đội thị vệ tháo sợi dây trên lan can nối thuyền cứu hộ với thuyền khách.

Khi dây được tháo ra, chiếc thuyền cứu hộ lập tức trôi xuống sông.

“Lão Tam, lão Ngũ, tránh sang một bên”.

Lúc này nước sông chảy quá xiết, trên thuyền cứu hộ chỉ có hai mái chèo, căn bản không thể chèo trở lại bên thuyền hàng.

Cách tốt nhất là lái thuyền cứu hộ sang một bên, rồi đợi thuyền hàng đi qua bọn họ lại đi lên.

Phía sau họ, mặt nước đã cách boong thuyền khách rất gần.

Trên boong tàu vô cùng hỗn loạn, thị vệ đã cởi chiến giáp, đang bận tháo thuyền lấy gỗ.

Những thị vệ đã đã lấy được gỗ đang giúp nhau buộc gỗ vào tay.

Đoàn thủy thủ và người hầu hoảng sợ, một số người học cách làm của thị vệ, vài người còn cướp đoạt đồ vật có giá trị trên thuyền.

Chẳng mấy chốc, nước sông tràn vào boong thuyền, thuyền càng chìm nhanh hơn.

Thị vệ, thủy thủ và người hầu trên boong thuyền liên tiếp bị nước sông cuốn đi.

Người có chuẩn bị thì còn khá tốt, người không chuẩn bị đã sớm bị sóng cuốn đi.

Tần Minh và các thị vệ đều cắn chặt răng, ngay cả Cửu công chúa vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này sắc mặt cũng tái nhợt.

Nước sông không quan tâm ngươi là công chúa hay là nô tỳ, nếu không phải may mắn gặp được người của tiêu cục Trấn Viễn, có lẽ lúc này cô ấy đã trở thành một chấm đen trên sông.

Mọi người trên thuyền cứu hộ đều tập trung vào chiếc thuyền khách đang chìm dần, nhưng không ai chú ý có một nhóm người bịt mặt ở trên bờ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đám người này chính là nhóm thủy tặc đã trốn thoát lúc trước.

Ngoại trừ hai tên cầm đầu, còn lại khoảng hơn chục tên thủy tặc đang điên cuồng chặt cây.

Mặt nước sông Gia Lăng dậy sóng cuồn cuộn, tuy rằng không quá lớn, nhưng dòng nước chảy rất xiết.

Lũ thủy tặc cũng sợ thuyền mình không chở nổi nên chọn cập bờ giống đội trưởng tiểu đội một.

Kết quả vừa lên bờ không lâu, đã nhìn thấy thuyền cứu hộ cũng trôi xuống.

Khi thuyền cứu hộ chỉ còn cách bở năm sáu mét, trong mắt tên bịt mặt cầm đầu hiện lên vẻ hung ác, lạnh giọng quát: “Bắn!”

Bùm bùm!

Thủy tặc khiêng năm sáu cây lớn ném xuống sông Gia Lăng.

Cây to lăn lộn trôi xuống dòng sông đang chảy xiết.

“Đội trưởng, nhìn phía trước kìa!”

Một nhân viên hộ tống nhìn thấy cây to, hét lên.

“Mau, mau tránh ra!”

Đội trưởng tiểu đội một nhảy lên đuôi thuyền cứu hộ, cầm lấy mái chèo dự phòng, điên cuồng chèo.

Đáng tiếc dòng nước ở ven sông còn chảy nhanh hơn ở giữa, khó điều khiển thuyền chuyển hướng.

Đội trưởng tiểu đội một từ nhỏ lớn lên trên thuyền, rất nhanh đã đoán được bọn họ khó tránh khỏi va chạm với cây to, lập tức hô lên: “Không tránh được!"

Anh ta ném mái chèo đi, lấy một cái dạ dày heo từ bên cạnh thuyền cứu hộ, đưa cho Cửu công chúa: “Công chúa điện hạ, buộc dạ dày heo vào cánh tay của người!”

“To gan, điện hạ là lá ngọc cành vàng, sao có thể dùng loại đồ vật bẩn thỉu như vậy chứ?”

Thấm Nhi tỏ vẻ ghét bỏ ngăn đội trưởng tiểu đội một lại.

“Ta đã tự tay chà rất nhiều lần, nấu lên còn có thể ăn, sao lại bẩn chứ?”

Đội trưởng tiểu đội một vươn cổ hỏi.

Thấm Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng Cửu công chúa đã chủ động cầm lấy dạ dày heo.

"Điện hạ...”

“Thấm Nhi, đã là lúc nào rồi, không cần để ý nhiều như vậy, các ngươi cũng mau buộc lên!”

Cửu công chúa đưa dạ dày heo đưa cho Châu Nhi, sau đó nâng cánh tay lên.

Châu Nhi vội vàng buộc dạ dày heo lên cánh tay Cửu công chúa.

“Đội trưởng Tần, ngươi mau cởi áo giáp ra!”

Đội trưởng tiểu đội một tự mình buộc bình dạ dày heo lên cánh tay, nhắc nhở: “Áo giáp của các ngươi quá nặng, dạ dày heo không nâng nổi đâu!”

“Được!”

Tần Minh đồng ý, không kịp để cởi thắt lưng, nên anh ta giơ kiếm cắt đứt thắt lưng.

Cũng may trên thuyền cứu hộ chuẩn bị đầy đủ dạ dày heo, mỗi người một cái, cuối cùng còn dư lại một cái.

Đội trưởng tiểu đội một bảo Châu Nhi buộc một cái cuối cùng lên cánh tay của Cửu công chúa, sau đó lấy một cuộn dây khác buộc nó quanh hông mình.

Trên một chiếc thuyền khác, nhân viên hộ tống bơi giỏi nhất cũng buộc một sợi dây thừng ngang hông giống đội trưởng tiểu đội một.

Làm xong những việc này, cây to đã chỉ còn cách vài mét.

“Tất cả ngồi xổm xuống, bám chặt mạn thuyền!”

Đội trưởng tiểu đội một nhắc nhở một tiếng, ngồi xổm xuống trước, hai tay nắm chặt mạn thuyền.

Ngay khi Cửu công chúa và các thị nữ ngồi xổm xuống, một cái cây to đã va vào bọn họ.

Thuyền cứu hộ bị va vào dòng nước xoáy, đội trưởng tiểu đội một chưa kịp xử lý thì cây thứ hai lại lao tới.

Lần này thuyền cứu hộ bị hất tung, tất cả mọi người đều rơi xuống nước!
Chương 378: Thầm nảy sinh tình cảm

Trên dòng sông chảy xiết, mấy bóng người bồng bềnh trôi nổi.

Đội trưởng tiểu đội một giống như một con khỉ trong nước, bơi tới bơi lui để tránh những cây to.

Nhưng Cửu công chúa chật vật hơn nhiều, chỉ có thể trôi nổi theo sóng nước.

May mắn Châu Nhi biết một chút về bơi lội, cô ấy bảo vệ Cửu công chúa, để Cửu công chúa không bị va phải cây to.

Tần Minh lại không may mắn như vậy, liên tiếp bị va đập mấy lần, mỗi lần đều bị va vào đầu, bị đụng tới mức hoa mắt, theo dòng nước trôi dạt về phía giữa sông.

Đội trưởng tiểu đội một thấy vậy cũng không đi cứu Tần Minh mà nhanh chóng bơi vào bờ.

Cũng may nơi bọn họ rơi xuống nước cách bờ không xa, với tài bơi lội của đội trưởng tiểu đội một, anh ta đã nhanh chóng lên bờ.

“Lão Ngũ, cứu người!”

Đội trưởng tiểu đội một cởi dây thừng trên hông xuống, cột một đầu lên gốc cây, đầu kia ném xuống sông.

Nhân viên hộ tống ở gần sợi dây thừng nhất bơi qua, vớt sợi dây từ trong nước ra, bơi nhanh về phía Tần Minh.

Sau đó buộc sợi dây thừng vào cánh tay Tần Minh, rồi ra hiệu kéo vào bờ.

Đội trưởng tiểu đội một lập tức kéo mạnh dây thừng.

Những nhân viên hộ tống khác cũng không nhàn rỗi, nhân lúc này đẩy đám người Thấm Nhi đến bên cạnh sợi dây.

Mấy phút sau, đám người Cửu công chúa cuối cùng cũng được kéo lên bờ.

Lúc này quần áo và đầu tóc của Cửu công chúa đều ướt sũng, nhìn càng thêm nhếch nhác.

Khi hai chân lần nữa bước lên mặt đất kiên cố, trong lòng Cửu công chúa mới yên tâm.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp tìm chỗ trú mưa sửa sang lại bản thân, phía xa đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Đội trưởng tiểu đội một lau nước sông trên mặt, trèo lên một cây to bên cạnh, sắc mặt thay đổi nói: “Không hay rồi, là thủy tặc!”

“Bọn chúng còn dám tới sao?”

Bây giờ Tần Minh vô cùng căm hận bọn thủy tặc, lập tức rút thanh đao bên hông ra.

Ba thị vệ khác cũng vậy.

“Bọn chúng có bao nhiêu người?”

Cửu công chúa vuốt tóc, nhìn về phía đội trưởng tiểu đội một.

“Hình như có hơn ba mươi người”, đội trưởng tiểu đội một đáp.

“Vậy đội trưởng Tần không cần ra tay, Thấm Nhi, Thúy Nhi, hai người đi giải quyết đi, nhớ là phải giải quyết nhanh gọn!”

Cửu công chúa hờ hững nói.

“Vâng!”

Thấm Nhi và Thúy Nhi đáp, mỗi người rút ra một con dao găm từ trên đùi, lao về phía Bắc.

“Bọn chúng có hơn ba mươi người đấy...”

Đội trưởng tiểu đội một ở trên cây cho rằng Cửu công chúa nghe lầm, đang định nhắc nhở lần nữa, một giây sau, anh ta gắng gượng nuốt những lời kế tiếp lại.

“Trời ơi, tốc độ của họ còn nhanh hơn A Mai! Bây giờ tất cả các cô nương đều lợi hại như vậy sao?”

Trong cuộc huấn luyện đối kháng lúc trước, đội trưởng tiểu đội một đã từng dẫn người đấu với A Mai.

Nhóm mười cựu binh bọn họ, không chống đỡ qua được nửa nén nhang dưới tay A Mai.

Tốc độ và sức mạnh đáng sợ của A Mai đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu anh ta.

Nhưng lúc này, anh ta nhìn thấy có người còn nhanh hơn A Mai.

Hơn nữa còn là hai cô nương này trông rất yếu đuối.

Thấm Nhi là một người không biết bơi, lúc trước suýt bị chết đuối dưới sông, giờ cuối cùng cũng lên được bờ, trong lòng đang bừng bừng ngọn lửa giận.

Sau khi đến gần đám thủy tặc, vừa chạm mắt với Thúy Nhi, hai người đã đồng thời lao vào bọn chúng.

“Hai người cũng dám tới đây chịu chết à?””

Tên thủ lĩnh đám thủy tặc đứng đầu hừ một tiếng quát: “Xông...”

Còn chưa nói xong, hắn đã thấy Thấm Nhi cười khẩy.

Sau đó, tên thủ lĩnh thấy trước mắt tối sầm, cổ chợt lạnh, sức lực trong người nhanh chóng tan biến.

Đúng như đội trưởng tiểu đội một đoán, thực lực của Thấm Nhi và Thúy Nhi cao hơn A Mai, không có tên thủy tặc nào đấu lại một chiêu của hai người họ.

Con dao găm trong tay hai người không ngừng bay múa, cắt qua cổ đám thủy tặc.

Sau đó họ cũng không cần kiểm tra kết quả chiến đấu, tiếp tục lao về phía mục tiêu kế tiếp.

Chưa đầy nửa phút, hai người đã ngang nhiên chém giết đám thủy tặc.

Hơn ba mươi tên thủy tặc, bị giết chết hơn nửa.

Nếu là thủy tặc bình thường, gặp phải cao thủ như vậy, đã sớm chạy tan tác.

Nhưng đám thủy tặc này không giống vậy, dù biết mình không phải đối thủ, trong mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không có một tên nào chạy trốn.

Thay vào đó, bọn chúng vung vũ khí của mình tạo thành một vòng tròn, vây xung quanh Thấm Nhi và Thúy Nhi, muốn dùng trận đao chém chết hai người.

Đáng tiếc thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, thủy tặc còn chưa kịp ra tay, Thấm Nhi và Thúy Nhi đã phát động công kích trước!

Sau một hồi chiến đấu, không một tên thủy tặc nào có thể đứng dậy được nữa.

Nhưng ngay khi Thấm Nhi cất dao găm đi, một mũi tên đột nhiên bay ra từ bụi cây bên cạnh.

"Cẩn thận!"

Đội trưởng tiểu đội một núp ở trên cây quan sát chiến đấu không khỏi lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta thấy Thấm Nhi hơi nghiêng người, sau đó đột nhiên giơ tay, nắm lấy mũi tên trong tay!

“Còn một con cá lọt lưới!”

Thúy Nhi hừ một tiếng, nhảy vào trong bụi cây.

Một lúc sau, Thúy Nhi xách một người mặc áo đen bước ra.

Người mặc áo đen không chết, mà bị đánh ngất, trên cổ tay và mắt cá chân có vết thương nhỏ, rõ ràng gân tay và gân chân đều bị cắt đứt.

“Trời ơi, như này cũng quá lợi hại rồi!”

Đội trưởng tiểu đội một không khỏi nuốt nước bọt.

Vừa nãy khi Thấm Nhi ghét bỏ dạ dày heo, anh ta còn muốn châm chọc vài câu, nhưng vì nể mặt Cửu công chúa nên nhẫn nhịn.

Bây giờ đội trưởng tiểu đội một đang thầm vui mừng vì quyết định của mình.

Cô nương lợi hại hơn A Mai thì anh ta thực sự không trêu chọc nổi!

Lúc đầu có nhân viên hộ tống lén bàn tán về Khánh Mộ Lam bị A Mai nghe thấy, mỗi lần huấn luyện A Mai đều chọn nhân viên hộ tống kia để chịu đòn.

Kết quả tất nhiên không cần suy nghĩ nhiều, bắt đầu từ hôm đó, mặt nhân viên hộ tống kia chưa bao giờ lành lặn.

Cho đến khi Thiết Chùy đi kinh thành, cuối cùng mới trốn khỏi nanh vuốt của A Mai.

Lúc này, quần áo của Thấm Nhi bị nước sông và máu nhuốm ướt, lớp trang điểm cũng bị nước sông rửa trôi, khiến cô ấy trông hơi nhếch nhác, nhưng đội trưởng tiểu đội một lại cảm thấy Thấm Nhi đẹp hơn trước.

Đội trưởng tiểu đội một cảm thấy tim càng đập nhanh hơn.

Hai người Thấm Nhi và Thúy Nhi lục soát xung quanh một lần nữa, sau khi xác định không còn tên thủy tặc nào, mỗi người mới xách một tên tù binh trở lại bờ sông.

“Điện hạ, đám thủy tặc này có vấn đề!”

Thấm Nhi ném tên tù binh xuống đất, cau mày nói: “Chúng ta tới đây gặp phải thổ phỉ, thấy tình huống không ổn thì tên này chạy còn nhanh hơn tên kia, nhưng đám thủy tặc này rõ ràng biết không phải đối thủ của ta và Thúy Nhi, hơn nữa cũng rất sợ, nhưng vẫn không sợ chết xông lên!

Nên ta giữ lại hai người sống, Tần đại ca, giao cho huynh, tra hỏi lai lịch của bọn chúng!”

“Được!”

Tần Minh lo lắng cảnh tượng thẩm vấn kinh động đến Cửu công chúa, ra hiệu cho thuộc hạ kéo hai tên kia vào trong rừng cây phía sau.

Đội trưởng tiểu đội một cũng vội vàng nhảy từ trên cây xuống rồi theo sau.

Anh ta cũng rất tò mò những tên thủy tặc này đến từ đâu, rõ ràng nhìn thấy cờ tiêu cục Trấn Viễn mà vẫn còn dám tấn công.

Thấm Nhi vốn nghĩ rằng sẽ mất một thời gian mới có kết quả, nhưng không ngờ đám người Tần Minh quay lại nhanh như vậy.

Có điều, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.

Đội trưởng tiểu đội một đi theo sau cũng âm thầm nghiến răng.

“Sao vậy? Không hỏi ra à?”, Thấm Nhi hỏi.

“Hỏi ra”, Tần Minh nói: “Bọn chúng là thủy tặc đến từ sườn núi Thố Nhi, người nhà bọn họ bị bắt cóc, ép bọn họ tới hành thích điện hạ!”

“Đội trưởng Tần có phải nhầm lẫn rồi không, không phải thủy tặc đều không có người nhà sao?”, Thấm Nhi hỏi.
Chương 379: Quyết định của công chúa

“Thủy tặc ở sườn núi Thố Nhi không giống như những thuỷ tặc khác…”

Tần Minh nói tới đây thì đột nhiên không nói nữa mà ngẩng đầu liếc nhìn trộm Cửu công chúa.

“Ồ, không giống như thế nào?”

Cửu công chúa hỏi.

Cô ấy không phải hỏi Tần Minh mà nhìn về phía đội trưởng tiểu đội một: “Ngươi biết thuỷ tặc sườn núi Thố Nhi không?”

“Đương nhiên biết”, đội trưởng tiểu đội một đắc ý nói: “Tiên sinh bảo bọn ta tới phụ trách bảo vệ tuyến đường an toàn, tôi đã đặc biệt nghe ngóng các loại thuỷ tặc ven đường”.

“Vậy tráng sĩ có thể nói cho ta hay không?”

“Có gì mà không thể? Ta tên là Ngưu Bôn, điện hạ người đừng gọi ta là tráng sĩ, gọi ta là Đại Ngưu hay là Đại Bôn giống như các huynh đệ đều được”.

Đội trưởng tiểu đội một nói: “Sườn núi Thố Nhi vốn dĩ là một làng chài, còn là một dòng họ, sau này bởi vì sưu thuế quá nặng, không nộp được nên cả làng cùng nhau vào rừng làm cướp…”

Thấm Nhi nghe tới đây thì lập tức hiểu ra tại sao ban nãy Tần Minh nói được một nửa lại không nói nữa.

Trước mặt công chúa nói sưu thuế quá nặng không phải đang mắng chửi triều đình sao?

Nghĩ tới đây, Thấm Nhi vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt cho đội trưởng tiểu đội một, ý bảo anh ta đừng nói nữa.

Thế nhưng đội trưởng tiểu đội một là một kẻ ngốc có gì nói đó, đâu hiểu được ánh mắt của Thấm Nhi?

Thấy cô ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho mình thì còn tưởng rằng Thấm Nhi cảm thấy mình nói hay.

Thế nên anh ta càng thêm hào hứng, khoa chân múa tay nói: “Nhắc tới thuỷ tặc của sườn núi Thố Nhi thì thật sự không phải thuỷ tặc thông thường, bọn họ trước giờ không hề cướp bóc của ngư dân, chỉ cướp thuyền buôn dạng như con buôn muối, sau khi cướp tiền bạc thì còn giúp đỡ cho những kẻ không thể sống tiếp, tiên sinh nói…”

“Được rồi, đừng nói nữa!”

Thấm Nhi thấy ra hiệu bằng ánh mắt không có tác dụng, đội trưởng tiểu đội một càng nói càng không ổn thì lên tiếng ngắt lời.

“Tại sao không được nói nữa?”, đội trưởng tiểu đội một hoài nghi vò đầu.

“Phải đấy, tại sao lại không nói?”, Cửu công chúa hỏi: “Tiên sinh của các ngươi đã nói gì?”

“Tiên sinh nói thuỷ tặc sườn núi Thố Nhi không giống với những thuỷ tặc khác, bọn họ là bị ép nên mới làm thuỷ tặc, dặn nếu như ta gặp thì đừng quá làm khó họ, đuổi đi là được rồi”.

Đội trưởng tiểu đội một thở dài: “Thật ra thuỷ tặc sườn núi Thố Nhi cũng luôn tránh chúng ta, khi trước chưa từng đụng mặt, không ngờ cuối cùng vẫn gặp phải”.

Cửu công chúa đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, trên mặt không nhìn ra vui buồn, chỉ khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy có hỏi ra được người nào xúi giục bọn họ tới hành thích bản cung hay không?”

“Đã hỏi ra rồi, hai người Thấm Nhi cô nương bắt được ban nay, một người trong số đó là thổ phỉ, chính bọn họ đã trói người nhà của thuỷ tặc sườn núi Thố Nhi, ép bọn họ tới hành thích, thổ phỉ đi theo thuỷ tặc tới là để giám sát”.

Tần Minh đáp lời: “Theo như người này kể lại, hắn nghe lệnh từ một người lên là Phùng Thánh”.

“Phùng Thánh?”, Cửu công chúa nghĩ ngợi một chút, xác định trước giờ chưa từng nghe nói cái tên này thì khẽ nhíu mày hỏi: “Phùng Thánh là ai, tại sao lại hành thích bản cung?”

“Phùng Thánh là một tên trùm thổ phỉ của Kim Xuyên chúng ta…”

Đội trưởng tiểu đội một thuật lại lai lịch của Phùng tiên sinh cho Cửu công chúa nghe, sau đó nói: “Còn về việc tại sao ông ta lại hành thích điện hạ thì ta không biết”.

“Ban nãy ngươi nói không lâu trước đây Phùng tiên sinh còn bao vây Mộ Lam ở đâu đó phải không?”

Đại thần trong triều nói chuyện, ai nấy cũng đều biết nói bóng nói gió, Cửu công chúa đọc nhiều bản sớ, sớm đã quen với việc nắm bắt trọng điểm.

Đội trưởng tiểu đội một vừa nói dứt lời, cô ấy lập tức tìm ra được điểm đáng hoài nghi nhất.

“Phải, có điều xin điện hạ cứ yên tâm, ta đã nghe Trụ Tử huynh nói rồi, tiên sinh đã đích thân xuất trận, dẫn phủ binh của Quảng Nguyên đi cứu Mộ Lam tiểu thư rồi”.

Đội trưởng tiểu đội một nói: “Với bản lĩnh của tiên sinh, Mộ Lam tiểu thư nhất định sẽ không sao”.

“Kim tiên sinh dẫn phủ binh của Quảng Nguyên đi ư?”

Cửu công chúa tỏ ra suy tư, sau đó hỏi: “Đại Ngưu, từ nơi này tới bến đò Kim Xuyên phải đi bao lâu?”

Thuyền cứu sinh không biết đã trôi tới nơi nào, bọn họ bây giờ chẳng thể lên được thuyền hàng, chỉ có thể đi đến bến đò bằng đường bộ.

“Bây giờ hết mưa rồi, nếu như đi nhanh hơn một chút thì một hai tiếng đồng hồ là có thể tới”, đội trưởng tiểu đội một đáp lời.

“Đi đến bến đò có tổng cộng bao nhiêu con đường?”

“Trong núi đường mòn nhỏ, đường chính thì có một”.

“Có đường mòn nhỏ sao?”

“Có thì cũng có, chỉ là không dễ đi…”

“Chúng ta đi đường mòn nhỏ!”

Cửu công chúa không đợi đội trưởng tiểu đội một nói xong đã ra quyết định.

“Điện hạ, đường mòn nhỏ không gần hơn đường chính bao nhiêu, còn phải vào núi”.

Đội trưởng tiểu đội một nói: “Gần đây mưa lớn mãi không ngưng, trong núi chắc chắn lụt lội, lúc này mà vào núi thì quá nguy hiểm”.

“Đi đường núi!”, Cửu công chúa lặp lại.

Tần Minh hết sức cảm kích đội trưởng tiểu đội một ban nãy đã cứu mình lên bờ, thấy anh ta vẫn chưa hiểu vội hỏi: “Điện hạ, người phát hiện ra gì rồi sao?”

“Không, chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng lắm”.

Cửu công chúa lắc đầu nói: “Từ miêu tả của Đại Ngưu có thể thấy được người tên Phùng Thánh này rất mưu mô xảo quyệt, người giống vậy làm việc luôn rất cặn kẽ, nói không chừng sẽ mai phục trên đường chính”.

“Có lý!”, Tần Minh khẽ gật đầu.

Bây giờ đội thị vệ của anh ta chỉ còn lại bốn người, áo giáp cũng không còn nữa, nếu như gặp phải đám đông thổ phỉ thì quả thực rất nguy hiểm.

“Điện hạ, thổ phỉ của Kim Xuyên đều đã bị giết rồi, bây giờ chúng ta đã vào địa giới Kim Xuyên, sẽ không còn người dám mai phục nữa đâu!”

Đội trưởng tiểu đội một lại không lấy làm lo lắng.

“Điện hạ nói đi đường mòn nhỏ thì đi đường mòn nhỏ!”

Thấm Nhi trừng mắt liếc nhìn đội trưởng tiểu đội một: “Ngươi còn càm ràm nữa thì ta sẽ cắt lưỡi của ngươi cho cá ăn luôn”.

“Đi đường mòn nhỏ thì đi đường mòn nhỏ, hung dữ gì chứ?”

Đội trưởng tiểu đội một lẩm bẩm một tiếng, đưa nhân viên hộ tống dẫn đường phía trước.

Không thể không nói, trực giác của Cửu công chúa rất chuẩn.

Bên cạnh đường chính từ nơi xảy ra chuyện tới bến đò Kim Xuyên thật sự có một đám thổ phỉ đang mai phục trong rừng núi.

Bây giờ ở Kim Xuyên, đám thổ phỉ lớn như vậy đã không còn thấy nữa, bọn chúng ngồi thuyền men theo sông Gia Lăng xuống mới tránh được việc bị dân bản địa phát hiện.

Một tên thổ phỉ mặc áo tơi chui vào trong rừng cây tìm được ông trùm thổ phỉ.

“Đại ca, trên mặt sông xuất hiện không ít mảnh gỗ, còn có người nằm sấp trên gỗ trôi xuống!”

Thuỷ tặc này phụ trách giám sát ven sông, nhìn thấy trên mặt sông có người trôi dạt xuống thì vội vàng tới báo cáo.

“Vậy chắc hẳn là thuỷ tặc sườn núi Thố Nhi đã thành công, các huynh đệ, chuẩn bị cho tốt, cừu béo sắp tới rồi”.

Ông trùm thuỷ tặc nói: “Đặc biệt là người bắn cung, xử lý phụ nữ trước!”

“Đại ca, phụ nữ không biết đánh đấm, lãng phí mũi tên làm gì?”, có thuỷ tặc hỏi.

“Đừng quan tâm vì sao, Phùng tiên sinh dặn dò như vậy, chúng ta chỉ cần nghe lời là được!”

Ông trùm nói: “Chuyện này nếu chúng ta làm tốt thì ai cũng có thưởng, nhưng ta cũng nói những lời không hay trước, nếu như ai có sai sót gì thì đừng trách ông đây lật mặt vô tình!”

“Rõ!”

Thuỷ tặc đều lấy lại tinh thần, nhìn chăm chăm vào đường chính ngoài rừng cây.

Tuy nhiên bọn chúng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, trên đường chính vẫn tĩnh lặng như tờ.

Con cừu béo bọn chúng muốn tìm lúc này đã vào trong núi từ đường mòn nhỏ.

Đường núi khó đi, quê của đội trưởng tiểu đội một ở bên sông Gia Lăng, rất thân quen với vùng lân cận, đi tới nửa buổi chiều vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì.

“Điện hạ, đi qua rừng cây này, đi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa là tới bến đò”.

Đội trưởng tiểu đội một chỉ vào rừng cây trước mặt, nói: “Phía sau đều là đường bằng dễ đi, không cần băng qua núi nữa”.

Cửu công chúa đang định đáp lời thì nhìn thấy Thấm Nhi đột nhiên di chuyển chặn trước mặt mình.
Chương 380: Rất nhiều thổ phỉ

“Thấm Nhi, sao vậy?”

Cửu công chúa hỏi.

“Rừng cây phía trước có người, hơn nữa còn có không ít người!”

Thấm Nhi nhìn rừng cây nói.

“Trong rừng có người sao?”

Đội trưởng tiểu đội một theo bản năng nhìn về phía rừng cây, lại không nhìn thấy gì cả.

Thấm Nhi cũng không có ý muốn giải thích, kéo Cửu công chúa chạy về phía sau núi.

Ngay khi hai người chạy đi, trong rừng cây truyền ra tiếng huýt sáo.

Đội trưởng tiểu đội một nằm bò trên mặt đất.

Giây tiếp theo, những tiếng rít chói tai liên tiếp bay qua đầu.

Ngay sau đó, một đám thổ phỉ lao ra khỏi rừng hét lớn.

“Có người thật!”

Đội trưởng tiểu đội một kinh hãi, đứng dậy chạy tới nấp sau một tảng đá lớn.

Cũng may Thấm Nhi đã kịp thời nhắc nhở, không có cựu binh và thị vệ nào bị trúng tên, cả đám người cùng trốn sau tảng đá.

“Ngươi dẫn đường kiểu gì thế, sao lại có thổ phỉ mai phục?”

Thấm Nhi hung dữ nhìn chằm chằm Ngưu Bôn: “Ngươi cùng phe với đám thổ phỉ phải không?”

“Thấm Nhi, đừng nói bậy, nếu Đại Ngưu muốn hại chúng chúng ta thì lúc đầu đã không cứu chúng ta rồi”.

Cửu công chúa nói: “Nếu ta đoán không nhầm, chúng ta đi đường nào cũng sẽ gặp thổ phỉ”.

“Điện hạ thật thông minh!”, đội trưởng tiểu đội một nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, gật đầu liên tục.

Thấm Nhi không có tâm trạng để cãi cọ với đội trưởng tiểu đội một, cô ấy cúi đầu nhìn xuống: “Có ít nhất hai trăm tên thổ phỉ, hơn nữa người bắn tên vẫn còn đang trốn trong rừng, điện hạ, nên làm gì đây?”

“Thổ phỉ người đông thế mạnh, chúng ta không nên dây dưa với bọn chúng”.

Sắc mặt Cửu công chúa tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ: “Rút lui, quay về thôi, Đại Ngưu, ngươi dẫn đường!”

“Vâng!”

Đội trưởng tiểu đội một đồng ý, lại dẫn mọi người lên núi.

Châu Nhi thấy Cửu công chúa chạy chậm, vội cõng Cửu công chúa trên lưng.

Thổ phỉ ở phía sau không ngừng theo sát.

...

Cùng lúc đó, nhân lúc tạnh mưa Kim Phi và Khánh Mộ Lam cuối cùng cũng chạy đến bến đò.

Lúc này một chiếc thuyền chở hàng khổng lồ đang đậu ở bến đò, chính là chiếc thuyền chở muối mà Quan Trụ Tử đang đứng.

Quan Trụ Tử đang nói gì đó, nhưng cách hơi xa nên không nghe rõ.

“Lúc nãy ta còn lo lắng Vũ Dương đã tới rồi, may mà cô ấy còn chưa tới”.

Khánh Mộ Lam thấy bến đò chỉ có thuyền muối, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Kim Phi, Quan Trụ Tử vội vàng từ xa chạy tới, hô to: “Em rể, xảy ra chuyện rồi!”

“Sao vậy?”, trong lòng Kim Phi hơi căng thẳng.

“Hôm qua ta thuê một chiếc thuyền chở hàng, chủ thuyền chở hàng tên là Ngụy Lão Tam, sáng nay ta và con trai đến bến tàu...”

“Dừng lại, dừng lại! Ta không muốn biết chủ thuyền tên gì!”

Kim Phi ngắt lời Quan Trụ Tử, nhìn về phía nữ chưởng quầy đến sau: “Đồng Đồng, cô nói đi!”

“Vâng! Hôm nay bọn ta chở muối về, thấy có thủy tặc đánh cướp một chiếc thuyền chở khách, sau đó người trên thuyền chở khách bắn một phong thư lên thuyền của bọn ta!”

Nữ chưởng quầy lấy trong ngực ra một tấm vải lụa đưa cho Kim Phi, rồi nói tiếp: “Trụ Tử ca biết người trên tàu là em họ của Khánh Hầu gia và Mộ Lam tiểu thư nên vội phái Đại Ngưu đưa người lên thuyền cứu hộ để đánh đuổi thủy tặc.

Nhưng bọn ta tiếp cận thuyền khách quá muộn, khi Đại Ngưu ca đánh đuổi bọn thủy tặc, thuyền khách đã bị đâm thủng!”

"Cái gì?"

Sắc mặt Khánh Mộ Lam tái nhợt, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Kim Phi cũng hoảng sợ.

Trời ơi, đó là Cửu công chúa được Hoàng đế Đại Khang yêu thích nhất đấy, nếu xảy ra chuyện ở biên giới Kim Xuyên, Kim Xuyên chắc chắn sẽ gặp tai họa!

“Mộ Lam tiểu thư, tiên sinh, đừng lo lắng!”

Nữ chưởng quầy vội vàng nói: “Đại Ngưu ca đã cứu khách lên thuyền cứu hộ trước khi thuyền lớn chìm, bọn ta đều tưởng rằng đã an toàn, không ngờ thủy tặc lại lên bờ trước, cũng nhìn thấy thuyền cứu hộ, sau đó chặt cây ở bên bờ, đánh lật thuyền cứu hộ...”

Hai chân Khánh Mộ Lam mềm nhũn, nếu không phải A Mai nhanh chóng đỡ, có lẽ đã ngồi bệt xuống đất.

Khi định thần lại, cô ấy bắt lấy cánh tay nữ chưởng quầy, đỏ mắt hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó... Sau đó ta thấy bọn họ trôi xuống chỗ ngoặt, vì thuyền lớn của chúng ta đi với tốc độ quá chậm nên không thấy được nữa...”

Nữ chưởng quầy an ủi: “Nhưng khi bọn họ rơi xuống nước, đều đã buộc dạ dày heo trên tay, tài bơi lội của Đại Ngưu ca rất giỏi, bọn họ nhất định sẽ không xảy ra chuyện đâu”.

Khi họ đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng ầm ĩ từ phía bờ sông đằng xa, rất nhiều người tụ tập ở đó.

“Bên kia xảy ra chuyện gì?”, Kim Phi cau mày hỏi.

“Trước khi thuyền lớn bị chìm, Đại Ngưu ca bảo người trên thuyền đập thuyền, ôm gỗ thả trôi xuống”.

Nữ chưởng quầy đáp: “Từ lúc ăn cơm trưa, lúc nào cũng có người trôi xuống, có lẽ lại có người trôi đến đây?”

Bến đò được xây ở một khe núi, nước sông tương đối ôn hòa, nhiều thị vệ và người hầu trên thuyền chở khách trôi dạt đến đây được người dân trên bến đò cứu giúp.

“Các ngươi có thấy đám người Đại Ngưu không?”, Kim Phi hỏi.

“Không”, nữ chưởng quầy lắc đầu.

“Đại Lưu mau sắp xếp người cho ngựa chiến ăn, lát nữa chúng ta có lẽ sẽ phải lên đường”.

Kim Phi căn dặn một câu, dẫn đám người Khánh Mộ Lam chạy đến lều nơi những người được cứu tạm trú.

Sau khi hỏi một lượt, tâm trạng Kim Phi trở nên nặng nề hơn.

Khi thuyền cứu hộ rời đi, thuyền khách vẫn chưa chìm nên hai thị vệ nhìn thấy đội trưởng tiểu đội một kéo Cửu công chúa lên bờ.

Dựa theo thời gian ước lượng, dù đoàn người Cửu công chúa đi bộ, lúc này có lẽ đã đến bến đò nhưng tới bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng người.

Y chạy tới chuồng ngựa, đám người Đại Lưu đang cho ngựa ăn.

Những con ngựa chiến này được đưa đến từ làng Tây Hà, mấy ngày trước đã cùng Kim Phi đến núi Ngũ Lang, sau đó lại từ núi Ngũ Lang chạy tới bến đò, ngựa đã rất mệt nên không thích hợp tiếp tục lên đường.

Nhưng vì tìm Cửu công chúa, Kim Phi không quan tâm nhiều như vậy nữa.

“Mộ Lam, ta vừa cho người hỏi thăm, từ chỗ thuyền chìm đến bến đò có hai con đường, một đường chính và một đường mòn nhỏ”.

Kim Phi nói: “Ta sẽ lấy ba con ngựa chiến, còn lại giao cho cô, cô dẫn người đi đường chính, ta sẽ đưa người đi đường mòn còn lại, cô thấy sao?”

Hôm nay bến đò cần cất giữ lượng lớn muối khoáng và những vật liệu khác, nên có hai đội nhân viên hộ tống canh gác ở đó.

Bây giờ đám người này đều bị Kim Phi điều tới, số người còn nhiều hơn ngựa chiến.

“Được!”

Lúc này Khánh Mộ Lam không thể suy nghĩ gì nhiều, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng tìm được Cửu công chúa.

“Được, vậy chúng ta nhanh chóng lên đường, trên đường cẩn thận, có tin tức gì thì phái người tới bến đò thông báo”.

“Được!”

Khánh Mộ Lam gật đầu, dẫn theo mấy chục nhân viên hộ tống, cưỡi ngựa chiến phi ra khỏi bến đò.

Sau đó Kim Phi dẫn những người còn lại đi dọc theo đường mòn.

Kết quả chưa đi được bao xa, đã thấy một người ăn mặc giống thợ săn đi ra từ rừng cây bên cạnh.

“Các người là người của đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà phải không? Ta nhìn thấy thổ phỉ, rất nhiều thổ phỉ!”

Thợ săn khoa tay múa chân nói: “Bọn chúng đã ngăn chặn một nhóm người mặc quần áo của đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà, mau đi cứu bọn họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK