Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Đòn tâm lý
Kim Phi có thể chịu được, ngoài yếu tố tâm lý còn vì y có sự lựa chọn khác.

Nếu thôn Quan Gia không được, y còn có thể tới thôn Điền Gia, thôn Trần Gia.

Mẹ vợ đã đi làm cơm rồi, nửa tiếng sau cũng nhất định sẽ chưa xong, vậy thì cứ từ từ thôi.

Vì vậy Kim Phi lại cầm bát nước lên, nhấp thêm một ngụm.

Trái ngược với sự bình tĩnh của Kim Phi, thôn Quan Gia đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, không nói chuyện nịnh bợ Kim Phi, bọn họ sẽ không kiếm được tiền, tiếp tục sống những ngày túng quẫn.

Vì vậy không kéo dài được lâu, trưởng làng sắp không chịu được nữa rồi, âm thầm ra hiệu cho Quan Trụ Tử.

Quan niệm gia tộc của người xưa nói chung là rất nặng nề, nhờ có sự hỗ trợ của Quan Hạ Nhi, cuộc sống của gia đình Quan Trụ Tử hiện giờ rất khá giả, nhưng nhìn ám hiệu của trưởng làng, Quan Trụ Tử vẫn phải mở mồm nói: “Em rể, đệ mới quay về, có dự định gì chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa có dự định gì”.

Kim Phi cười lắc đầu.

“Ta nghe Hạ Nhi nói, bên phường tơ kiếm được khá nhiều, đệ có nghĩ đến việc chế tạo thêm mấy guồng tơ, làm thêm một cái phường tơ nữa không?”

Quan Trụ Tử nói: “Nếu như đệ đồng ý, chỉ cần mang guồng tơ đến đây, nhưng cái khác đệ không cần quan tâm, người ta sẽ tìm giúp đệ, phường tơ ta sẽ xây cho đệ, đệ chỉ cần đợi thu tiền là được rồi”.

“Xem ra sau này phường tơ vẫn phải dựa vào Đông Đông rồi”.

Trong lòng Kim Phi thầm thở dài một hơi.

Quan Hạ Nhi siêng năng và tốt bụng, ân cần và dịu dàng, nhưng tâm tính quá đơn giản, chuyện gì cũng nói ra ngoài.

Là một người vợ, Quan Hạ Nhi dường như đã hoàn mỹ, nhưng lại không thể làm đồng đội kinh doanh được.

Bây giờ chẳng qua là một xưởng nhỏ, nếu sau này kinh doanh phát triển lớn hơn, người như Quan Hạ Nhi sẽ rất dễ bị lộ bí mật thương mại.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Kim Phi mỉm cười lắc đầu, từ chối đề nghị của Quan Trụ Tử:

“Không cần, phường tơ ở thôn Tây Hà ta đã làm xong rồi, không cần phiền phức nữa”.

Kết cấu của guồng tơ mới không phải quá đặc biệt, nếu để lộ ra ngoài thì sẽ dễ bị người ta bắt chước, phường tơ của Kim Phi cũng sẽ bị mất đi ưu thế.

Đây cũng chính là lý do mà Đường Đông Đông luôn bảo vệ phường tơ rất nghiêm ngặt.

Mặc dù Kim Phi mới nói một câu, nhưng trưởng tộc đã sống hơn nửa đời người, đương nhiên là hiểu được ý của Kim Phi.

“Trụ Tử, để ta nói đi”.

Trưởng tộc thở dài, nói: “Tiên sinh, cậu là người thông minh, ta sẽ không vòng vo với cậu nữa, có gì thì nói thẳng luôn, nói không đúng, mong tiên sinh đừng trách tội”.

“Tam gia cứ nói”.

Kim Phi ngồi thẳng người.

“Tiên sinh, cậu cũng thấy rồi, mọi người đều đang sống rất khó khăn, cứ đến mùa đông là có rất nhiều người trong thôn chết đói và chết cóng. Là trưởng làng, ta muốn cầu xin tiên sinh nể mặt Hạ Nhi, cho mọi người một con đường sống”.

Trưởng tộc nói: “Chỉ cần cậu mở xưởng ở thôn Quan Gia, giúp mọi người có được cuộc sống ăn no mặc ấm giống như thôn Tây Hà, bọn ta chỉ cần một nửa tiền công, cậu thấy thế nào?”

“Chuyện này…”

Kim Phi không ngờ rằng trưởng tộc vừa mới lên tiếng đã nhượng bộ đến mức này.

Có thể nói là rất chân thành.

“Nếu tam gia đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng”.

Kim Phi nói: “Xưởng gạch ngói của ta ở thôn Tây Hà đã được xây dựng xong, tạm thời sẽ không xây thêm phường tơ ở thôn Quan Gia”.

Khuôn mặt trưởng tộc không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng ông ấy cũng không chịu thua mà nói tiếp:

“Không xây phường tơ ở thôn Quan Gia cũng được, ta có thể sắp xếp các cô nương trong làng đến thôn Tây Hà làm việc”.

“Thôn Tây Hà vẫn còn rất nhiều phụ nữ đang nhàn rỗi ở nhà. Ta đã đồng ý với chú Lưu, sau khi xây xong phường tơ sẽ thuê bọn họ”.

Kim Phi lại lắc đầu.

Đây không phải là sự trốn tránh của Kim Phi, phường tơ chỉ có tổng cộng 30 cái guồng quay tơ, cho dù chia hai ca thì cũng chỉ cần 60 công nhân là đủ.

Cho dù là đồ phức tạp thì cũng 70 người là đủ.

Vẫn còn nhiều phụ nữ ở làng thôn Tây Hà không kiếm được việc làm và ở nhà nhàn rỗi.

“Nếu đã vậy thì thôi…”

Trưởng tộc thở dài, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Tam gia đừng đi vội, nghe ta nói xong đã”.

Kim Phi mỉm cười ngăn trưởng tộc lại, nói: “Mặc dù hiện giờ phường tơ không thể thuê phụ nữ, nhưng ta có thể tìm việc cho đàn ông trong thôn”.

“Làm gì?”

Trưởng tộc nhanh chóng dừng lại.

“Ta đang xây nhà ở bên đó. Vốn dĩ đàn ông trong làng bọn ta cũng đủ rồi, nhưng tam gia đã lên tiếng, vậy thì để huynh đệ thúc bá bên đây qua giúp đi”.

Kim Phi nói: “Tiền công giống với người làng bọn ta, một ngày hai đồng, bao cơm hai bữa”.

“Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn tiên sinh”.

Trưởng tộc kích động chắp tay muốn cúi đầu với Kim Phi.

“Không nhận được đâu!”

Kim Phi vội vàng đỡ trưởng tộc: “Tuy nhiên ta phải nói trước, các huynh đệ thúc bác sau khi qua đó phải chăm chỉ làm việc, không được xảy ra xung đột với người làng bọn ta”.

Đây cũng là lý do khiến Kim Phi phải kìm nén và không chủ động mở lời.

Thôn Quan Gia và thôn Tây Hà ở liền kề nhau, hầu như năm nào cũng tranh giành nước và đất, mâu thuẫn lịch sử tích tụ rất sâu sắc, rất nhiều người không ưa nhau.

Thôn Quan Gia còn là thôn dòng họ, về cơ bản rất đoàn kết, nếu như ra mặt mời bọn họ tới rất dễ khiến cho bọn họ nảy sinh sự kiêu ngạo.

“Tiên sinh yên tâm, ai dám gây chuyện, ta sẽ đánh gãy chân kẻ đó”.

Trưởng tộc vội vàng bảo đảm.

“Tam gia nói như vậy thì ta yên tâm rồi”.

Cảnh cáo xong thì cho thêm chút mật ngọt.

Kim Phi nói: “Mong tam gia nói với mọi người, nếu lần này mọi người thể hiện tốt. Ta sẽ suy nghĩ việc xây thêm một vài phường tơ, để phụ nữ trong thôn chúng ta cũng có việc làm”

Khi trưởng tộc nghe thấy Kim Phi nói như vậy, xúc động đến mức nước mắt suýt trào ra, không ngừng bảo đảm rằng nhất định sẽ thể hiện tốt.

Con người là thế đấy, những thứ dễ có được thì sẽ không trân trọng.

Giống như đi mua sắm, ông chủ nói 100 tệ, mình mặc cả 50 tệ, ông chủ đồng ý một phát, mình nhất định sẽ cảm thấy hụt hẫng.

Nhưng nếu như ông chủ xót xa nói hết lời cả nửa ngày, cuối cùng bán cho mình với giá 60 tệ, ngược lại mình sẽ cảm thấy mình đã được hời.

Khi trưởng tộc nói với những người đàn ông của thôn Quan Gia, ông ấy và Quan Trụ Tử đã cầu xin cả nửa ngày, Kim Phi mới đồng ý cho bọn họ đi làm công, bảo bọn họ thể hiện cho tốt, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy vô cùng trân trọng công việc này, tuyệt đối không dám gây chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, trưởng tộc dắt theo 40 50 người đàn ông tới thôn Tây Hà.

Sợ rằng Kim Phi sẽ tức giận, những người không siêng năng, những người có sức khỏe không tốt đều không được đưa đến, tất cả những thanh niên khỏe mạnh nhất của thôn Quan Gia đều đã đến đây.

Người nhiều sức lực lớn, có thêm mấy chục người của thôn Quan Gia tham gia, tiến độ công trình tăng lên rất nhanh.

Vận chuyển gạch, đào móng và chặt cây, toàn bộ thôn Tây Hà trở nên vô cùng sôi động.

Dưới sự giám sát của lão tộc trưởng, không một người đàn ông thôn Qua Gia nào dám lười biếng, cũng không ai dám gây chuyện, tất cả đều làm việc chăm chỉ để tạo ấn tượng tốt với Kim Phi.

Làm việc không ngừng nghỉ, chỉ cần thời gian mười ngày, ba mươi gian phòng chuẩn bị cho gia đình các cựu binh đều đã chính thức hoàn thành xong.

Kim Phi đã liên hệ với thợ mộc làm một lô giường gỗ và bàn ghế, và gửi đến mỗi phòng một bộ.

Các cựu binh hân hoan xuất phát, quay trở về đón người thân.
Chương 112: Ở nhà gạch

Giữa các ngọn núi, có một con đường nhỏ hẹp.

Cựu binh Thiết Chùy đeo một con dao dài bên hông, một mình đi bộ trên con đường núi.

Đi qua sườn núi, thấy một ngôi làng nhỏ nằm trên bãi đất bằng phẳng duy nhất dưới chân núi.

Dưới chân núi, một vài đứa trẻ gầy gò, mặt mày xanh xao đi tìm nấm trong rừng.

Một trong những đứa trẻ khoảng tầm bảy tám tuổi nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, đến giỏ cũng không cần nữa, vui mừng lao tới.

“Cha, sao cha lại quay về?”

“Không phải ta đã nói với con không được ra sau núi rồi sao? Sao con lại chạy ra đây”.

Bàn tay thô ráp của Thiết Chùy vuốt ve tóc đứa bé.

Con đường nhỏ phía sau núi này tương đối an toàn, rất ít khi xuất hiện các loại thú dữ như hổ hay báo.

Nhưng cũng có rất nhiều loại côn trùng, chuột, bọ, mỗi năm đều có trẻ em vào núi đốn củi, hái nấm bị cắn.

Trước đây cuộc sống của nhà Thiết Chùy rất khó khăn, bắt buộc phải để con trai lên núi hái nấm phụ giúp gia đình, nhưng sau khi gia nhập vào đội hộ tống, Thiết Chùy đã có được một tháng lương.

Ba trăm văn đủ cho cả nhà ăn rồi nên hắn bảo con trai sau này đừng lên núi hái nấm nữa.

“Tiểu Mai tỷ không dám ra sau núi, con đi cùng tỷ ấy”.

Con trai ngẩng đầu lên hỏi: “Cha, lần trước cha nói đón con và mẹ đến sống ở nhà gạch là thật sao?”

"Đương nhiên là thật”, Thiết Chùy nói: “Nhà gạch đã xây xong rồi, không phải cha về đón hai người đây sao?”

“Cẩu Đản, ta không lừa ngươi, ta tới nhà gạch sống đây!”

Đứa trẻ quay đầu, làm mặt hề với một đứa bạn, trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám trẻ, cậu bé theo Thiết Chùy xuống núi.

Gia cảnh của Thiết Chùy thực sự quá nghèo, ngoại trừ chiếc giường cũ kỹ sắp đổ lúc nào không hay, chỉ còn lại một chiếc bàn nhỏ bằng tôn.

Chẳng phải gói ghém gì cả, chỉ cần bê xoong nồi lên lưng, cộng thêm vợ con bên người là có thể chuyển nhà rồi.

Đi tới sườn núi, vợ Thiết Chùy - Tú Nương không khỏi quay đầu lại nhìn ngôi làng nhỏ dưới chân núi một lượt.

Cô ấy là người làng này, sống hơn nửa đời người ở đây, bây giờ bắt buộc phải rời đi.

“Tướng công, sau này chúng ta có còn quay lại được không?”

Tú Nương nhỏ giọng hỏi.

“Chúng ta tới thôn Tây Hà làm công, cũng đâu phải là đi tù, đương nhiên là có thể quay lại rồi”.

Thiết Chùy cười nói: “Chỉ sợ sau này nàng không muốn quay lại thôi”.

“Tướng công, đến lúc này rồi mà chàng còn định lừa ta à”.

Không ngờ rằng Tú Nương đột nhiên quỳ xuống đất: “Tướng công à, chàng bán ta đi là được, con trai là máu mủ của chúng ta đấy, chàng không thể bán cả con đi được”.

“Gì vậy?”

Thiết Chùy bị Tú Nương làm cho bối rối: “Vì sao ta phải bán nàng và con trai chứ?”

“Tướng công, số tiền mà mấy ngày trước chàng gửi về không phải là tiền bán ta và con thì lấy ở đâu ra?”

Tú Nương khóc lóc hỏi.

“Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, là do ta tìm được công việc mới, được chủ ứng tiền trước cho”.

“Tướng công à, tại sao đến lúc này rồi mà chàng vẫn lừa ta?”

Tú Nương lau nước mắt nói: “Chàng làm gì mà người ta trả cho chàng một tháng 300 văn?”

“Ta…”

Mức lương 300 văn thời điểm này thực sự là một số tiền lớn, Thiết Chùy cũng không biết giải thích thế nào, đành thẳng tay tát cho vợ mình một cái.

“Ông đây dù có kém cỏi đến thế nào thì cũng sẽ không bán vợ bán con, mau đứng dậy đi theo ta”.

Mặc dù Tú Nương bị đánh, nhưng trong lòng lại thấy hơi nhẹ nhõm.

Cô ấy có thể cảm nhận được, chồng không lừa mình.

Đứng dậy đi theo Thiết Chủy, hỏi: “Chủ của chàng làm gì vậy?”

“Mở phường tơ kéo sợi”.

“Ta không phải chưa từng quay tơ kéo sợi, làm sao kiếm được nhiều tiền vậy?”

“Đó là do nàng chưa thấy guồng quay tơ của chủ ta, nhanh lắm, một người làm nhanh hơn năm sáu người”.

Thiết Chùy nói: “Đến đó nàng cũng sẽ tới phường tơ làm, nếu như nhanh thì một ngày có thể kiếm hơn được một đồng đấy”.

“Thật sao? Ta nghe nhị tẩu nói, thôn Tây Hà nghèo lắm”.

“Đó là trước đây, bây giờ khác rồi”, Thiết Chùy mất kiên nhẫn nói: “Nàng đi rồi không phải sẽ biết sao”.

Tú Nương không dám hỏi nữa, cúi đầu đi theo phía sau.

Cả gia đình ba người vội vã hối hả, cuối cùng cũng đến thôn Tây Hà trước giờ cơm trưa.

“Thiết Ngưu đại ca, ta đưa vợ con tới rồi đây”.

Thiết Chùy thấy Thiết Ngưu đang bận rộn trước cửa ký túc xá, hỏi: “Bọn ta ở phòng nào vậy!”

“Tiểu tử ngươi chạy nhanh đấy”.

Thiết Ngưu cười nói: “Ngươi tới đầu tiên, chọn phòng nào cũng được”.

“Tú Nương, nàng chọn đi”.

Thiết Chùy gãi đầu, đùn đẩy vấn đề cho vợ.

Nhưng Tú Nương giống như không nghe thấy vậy, nhìn chằm chằm căn phòng đến thất thần.

Mãi cho đến khi Thiết Chùy đá cô ấy một cái, Tú Nương mới hoàn hồn lại, chọn căn phòng thứ ba từ đầu vào.

Căn phòng rộng khoảng 40 mét vuông, khi bước vào cửa là phòng bếp rộng 7 – 8 mét vuông, còn lại là phòng chính, ở giữa là một bộ bàn ghế gỗ mới tinh, bên cạnh tường là một chiếc giường.

“Em dâu, thời gian gấp gáp, chuẩn bị không đủ, hai người cứ dọn vào ở trước, chủ nhà nói rồi, sau này điều kiện tốt hơn thì sẽ đổi cho mọi người một căn khác đẹp hơn”.

Thiết Ngưu cười lấy ra một chiếc khóa rồi đặt lên bàn.

“Thiết Ngưu đại ca, như vậy là đã rất tốt rồi”.

Tú Nương sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc không thể che giấu.

“Vậy hai người thu dọn đi, có chuyện gì thì tới tìm ta”.

Thiết Ngưu mỉm cười rời đi.

“Tướng công, căn phòng này sau này là của chúng ta sao?”

Cho đến lúc này, Tú Nương vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Thì ra Thiết Chùy không hề lừa cô ấy, thực sự được ở trong nhà bằng gạch.

“Căn phòng này không phải của chúng ta, vẫn là của chủ nhà, chúng ta chỉ được ở chứ không được bán, mỗi tháng còn phải nộp mười văn tiền thuê nhà”.

Thiết Chùy giải thích.

“Chủ nhà trả chàng ba trăm văn tiền công mỗi tháng, còn cho chúng ta ở nhà gạch, nộp mười văn tiền thuê là rất thỏa đáng”.

Tú Nương nói: “Thiết Chùy, chủ nhà xem trọng chàng, chàng nhất định phải làm cho thật tốt”.

“Yên tâm đi, sau này cái mạng này của ta chính là của chủ nhà”.

Thiết Chùy gật mạnh.

Những đoạn đối thoại như vậy còn xảy ra rất nhiều trong thôn Tây Hà.

Hôm nay, hơn ba mươi hai cựu binh đã toàn tâm toàn ý nhận định Kim Phi.

Cũng chính chiều tối hôm đó, đội hộ vệ thôn Tây Hà chính thức được thành lập.

Khoảng thời gian này, để giảm bớt khả năng xung đột với bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, Trương Lương chỉ giao hàng cho huyền phủ hai lần.

Lần đầu tiên bị tống một khoản tiền lớn, lần thứ hai Trương Lương đành phải xuất phát lúc nửa đêm, nhân lúc bọn thổ phỉ còn đang ngủ, âm thầm đi qua Đồng Sơn.

Khi quay về cũng phải chờ đến nửa đêm mới dám có động tĩnh.

Đường núi vốn dĩ khó đi, cứ đi lúc nửa đêm thế này cũng không phải là cách.

Hơn nữa nếu đã bị bọn thổ phỉ nhắm vào, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện thôi.

Đến lúc đó không chừng sẽ nổ ra một trận chiến.

Mấy ngày này Kim Phi vẫn luôn lo lắng, mãi cho đến khi đội hộ vệ được thành lập, tảng đá trong lòng mới được gỡ xuống.

Hơn ba mươi cựu binh này đều là những cao thủ chém giết trên chiến trường, cho dù đám thổ phỉ núi Thiết Quán đánh tới thì cũng chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết thôi.

Nếu như khoảng thời gian này bọn chúng không đánh tới thì tốt.

Đợi Kim Phi chuẩn bị xong xuôi thì đến lượt chúng phải sợ hãi!
Chương 113: Huấn luyện

“Một hai một! Một hai một!”

Tờ mờ sáng, dân làng vừa thức dậy, Chung Ngũ đã dắt theo các cận vệ và cựu binh chạy vào sau núi.

Mọi người đều mang trên lưng một gói hàng lớn nặng hơn 30 cân.

Bao gồm cả Chung Ngũ, người dẫn đầu đội cũng như vậy.

Đây là quy định Kim Phi đặt ra cho đội hộ vệ.

Mỗi buổi sáng đều phải vác nặng trên lưng rồi chạy năm cây số, người không chạy được lần đầu sẽ bị trừ tiền công, lần sau sẽ bị đuổi khỏi đội hộ vệ.

Đây không chỉ để rèn luyện thể lực cho các cự binh mà còn để rèn luyện ý chí, tinh thần gắn kết của tập thể.

Khoảng cách 5 km không phải là Kim Phi tùy tiện nói ra, mà là dữ liệu được xác định bởi sự nghiên cứu và chứng minh toàn diện của quân đội ở kiếp trước.

Nếu vượt quá 5 cây số sẽ làm cho quân sĩ kiệt quệ, mười ngày tám ngày thì không sao, thời gian lâu dần sẽ dễ dẫn đến việc gây ra tổn thất không thể cứu vãn.

Ít hơn năm km thì không thể đạt được mục đích của chiến thuật huấn luyện.

Vì vậy vác đồ nặng chạy năm km về cơ bản là một ngưỡng tối ưu.

Mấy năm nay cuộc sống của những cựu binh này không được tốt cho lắm, thể lực hoàn toàn không thể so sánh được với trước đây, muốn chạy năm km đường núi bắt buộc phải dựa vào ý chí kiên định mới có thể kiên trì được.

Thực chất Kim Phi định chậm mà chắc, chạy 3 km trước, sau một tháng thì dần dần tăng quãng đường lên.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ vẫn quyết định 5 km.

Y không chỉ muốn tạo ra một đội hộ vệ đơn giản mà muốn đào tạo một đội quân tinh nhuệ.

Đây cũng là đợt đánh giá đầu tiên của y đối với các cựu binh.

Nếu như đến cửa ải đầu tiên cũng không qua được vậy thì giữ lại còn có ích gì.

Khẩu hiệu “một hai một” là để tập cho các cựu binh quen với việc hợp tác đồng đội, từ đó gia tăng sự gắn kết.

Hô một thì là chân bên trái, hô hai thì là chân bên phải.

Lúc bắt đầu còn có một số cựu binh không quen, bước chân còn loạn, nhưng sau khi chạy được một km, nhịp độ bước chân của các cựu binh đã dần trở nên có trình tự.

Việc khiến Kim Phi tán thưởng là các cựu binh đều là những người từng chịu cực khổ nhưng ngày đầu tiên chạy 5 km ai nấy cũng đều kiên trì.

Kiếp trước Kim Phi đã tham gia dự án quân sự không chỉ một lần, rất quen thuộc với quân nhân, rút kinh nghiệm phương pháp huấn luyện của quân đội trước đây, xây dựng kế hoạch huấn luyện khoa học mới.

Ăn sáng xong, Trương Lương dắt các cựu binh ra sau núi, tiến hành đợt huấn luyện tiếp theo của kế hoạch.

Chung Ngũ và cận vệ không đi, ở lại tiểu viện đợi Kim Phi, mỗi người đều đeo một con dao đen ở thắt lưng.

“Tiên sinh, người tới đủ rồi, ta cũng nên quay về phục lệnh Hầu gia rồi”.

Chung Ngũ hỏi: “Tiên sinh còn gì dặn dò không?”

“Không”, Kim Phi vỗ vai Chung Ngũ nói: “Trên chiến trường đao không có mắt, quay về nói một tiếng với Hầu gia, ở lại rừng xanh, không lo thiếu củi, tất cả mọi chuyện đều phải đặt an toàn lên hàng đầu”.

Sau sự việc thành Vị Châu, Kim Phi đã hoàn toàn thất vọng về quân đội của Đại Khang.

Dưới sự chỉ huy thối nát của những tướng lĩnh vô lại, đa phần binh lính Đại Khang đã mất đi tinh thần chiến đấu mà đáng lẽ họ phải có.

Một khi thế sự không hay, từ tướng lĩnh đến binh lính, người nào người nấy chạy nhanh hơn người kia, chỉ sợ rằng chạy chậm sẽ bị kỵ binh đuổi giết.

Đối với Kim Phi, đây chính là nguyên nhân căn bản dẫn đến những thất bại liên tiếp của Đại Khang những năm qua.

Trong một môi trường rộng lớn như vậy, chỉ dựa vào mình Thiết Lâm Quân của Khánh Hoài và Phạm Gia Quân của Phạm tướng quân, rất khó để chống đỡ được toàn bộ cục diện chiến sự Tây Bắc, ngược lại còn dễ bị đám tướng lĩnh kia cô lập.

Đây chính là nguyên nhân Kim Phi rời khỏi Thiết Lâm Quân.

Sau hơn hai tháng quen biết, Kim Phi và Khánh Hoài đã coi như là kết tình bằng hữu, cực kỳ hiểu tấm lòng của Khánh Hoài đối với Thiết Lâm Quân, nhất định hắn sẽ không chịu rời đi đâu.

Mỗi một người đều có ý chí của riêng mình, Khánh Hoài đồng ý để Kim Phi rời đi, Kim Phi cũng tôn trọng sự lựa chọn của hắn.

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Hầu gia thật tốt”.

Chung Ngũ vỗ ngực bảo đảm, sau đó cùng cận vệ rời đi.

Kim Phi không tiễn xa, đứng ở cổng nhìn bóng lưng của bọn họ, mãi cho đến khi khuất dưới sườn núi, sau đó y quay người đi tới phường tơ mới xây.

Xưởng mới có diện tích hơn năm mẫu và được chia thành ba phần bởi hai bức tường cao.

Hơn hai mẫu ở phía Nam là xưởng dệt và nhà kho, hơn một mẫu ở phía Bắc là xưởng luyện gang.

Xưởng luyện gang cần lửa than ở nhiệt độ cao, còn hàng dệt là vật liệu dễ cháy và nổ, vì vậy Kim Phi đã xây dựng một tứ hợp viện với ba lối vào và ba lối ra giữa hai bên.

Nó không chỉ có thể ngăn được lửa lan đến xưởng dệt, mà đi lại giữa hai bên đều rất gần, thuận tiện cho Kim Phi.

Viện sau dành cho các thành viên nữ trong gia đình, viện giữa là phòng đọc sách và phòng khách của Kim Phi, có thể tiếp đón khách.

Viện trước là chỗ ở của đội hộ vệ, cũng có một phòng sách lớn, coi như là phòng làm việc của Kim Phi.

Kết cấu này có thể coi là kết cấu tứ hợp viện tiêu chuẩn, rất phổ biến ở các thế hệ sau, rất nhiều ngôi nhà của địa chỉ thân hào đều như vậy.

Nhưng ở Đại Khang thì lại vô cùng độc đáo, đừng nói là Quan Hạ Nhi, đến cả Đường Đông Đông xuất thân từ gia đình lớn cũng chưa từng gặp qua.

Việc này khiến cho Quan Hạ Nhi vô cùng vui mừng, chỉ muốn ngày xây xong lập tức chuyển vào luôn nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.

Không phải là để bớt mùi hay gì, thực chất Kim Phi thậm chí còn không có thời gian quét vôi chứ đừng nói là những đồ trang trí khác.

Nguyên nhân chính là căn nhà gạch mới xây quá ẩm, Kim Phi cần phải thoát hơi nước trước khi chuyển tới.

Tuy nhiên bên phía phường tơ đông người, cũng không cần phải lo lắng vấn đề này.

Sau khi Mãn Thương làm xong con dao đen cho đám người Chung Ngũ, hắn vẫn tăng ca để lắp ráp guồng quay tơ.

Đợi khi hắn làm xong, phường tơ có thể chuyển ra khỏi nhà của Kim Phi rồi.

Ở bên đó có Đường Đông Đông và Mãn Thương tiếp quản, Kim Phi không cần quá lo lắng.

Sau khi tiễn Chung Ngũ đi, y đi tới xưởng luyện gang.

Kim Phi biết rằng tấn công tầm xa mới là tương lai của chiến tranh, vì vậy cung nỏ là môn học bắt buộc đối với các cựu chiến binh.

Chỉ là hiện giờ trong tay chỉ có mấy cái cung, cựu binh chỉ có thể lần lượt luyện tập.

Muốn sản xuất số lượng lớn cung nỏ hạng nặng, thì gang thép chất lượng cao là vật liệu vô cùng cần thiết.

Vì vậy trọng điểm hiện giờ mà Kim Phi tập trung vào chính là xưởng luyện gang này.

Cũng đặt nhiều hi vọng vào đây.

Thực chất Kim Phi vốn định xây một cái lò cao, nhưng đáng tiếc nguồn nguyên liệu hiện giờ mà y tìm được hoàn toàn không đủ để y thực hiện việc đó.

Chỉ có thể tạm thời lui bước, kết hợp đặc điểm của lò cao, lò sứ và lò truyền thống để xây dựng lò mới này.

Người chịu trách nhiệm xây lò là một thợ xây được Trương Lương đặc biệt tuyển dụng ở thị trấn lân cận huyện phủ, tay nghề rất được.

Kim Phi chưa bao giờ keo kiệt trong việc đối xử với các nhân tài, không chỉ trả lương rất cao, ăn uống bữa nào cũng có thịt.

Tay nghề dù có giỏi đến đâu cũng là thợ xây, bình thường khi làm việc cho người khác làm sao được nhận đãi ngộ tốt như vậy?

Vì vậy bọn họ làm việc vô cùng cẩn thận, Kim Phi nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra gì, khi đang chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Mãn Thương.

“Biết tiên sinh ở đây thì ta đã không qua nữa”.

Mãn Thương nhìn Kim Phi, mỉm cười chào hỏi.

“Gần đây vất vả cho ngươi rồi, bên trong không có chuyện gì, không cần vào xem nữa, ngồi xuống uống cốc trà đi”.

Kim Phi thấy Mãn Thương ướt nhẹp mồ hôi liền biết rằng hắn chạy qua đây, lấy chiếc cốc ở bên cạnh lên, rót một cốc trà thảo mộc.

Mãn Thương gần đây còn bận hơn cả Kim Phi, vừa làm xong dao đen cho đám người Chung Ngũ vừa giám sát công việc xây dựng lò và chế tạo guồng quay tơ.

Đã nửa tháng chưa về nhà rồi, ăn ngủ đều ở tiệm rèn.
Chương 114: Ngang ngược phách lối

“Không vất vả, tiên sinh chấp nhận dạy ta là xem trọng ta, ta rất cảm kích”.

Mãn Thương cười, sau đó đón lấy chén trà của Kim Phi, một hơi uống cạn.

Sau khi đi theo Kim Phi, trong thôn không còn ai dám cười nhạo hắn nữa.

Mặc dù bận tối mắt tối mũi, nhưng Mãn Thương cảm thấy vui từ tận đáy lòng.

“Tiên sinh, ca ca của ta lại tìm thêm được vài thợ xây, huynh nghĩ xem lô hàng này bao giờ thì hoàn thành?”

Mãn Thương hỏi.

Có lẽ là do trước đây từng chịu thiệt, vì vậy Đường Đông Đông cực kỳ quan tâm vấn đề bảo mật.

Không chỉ riêng phường tơ, khi nghe nói Kim Phi uốn xây một lò luyện gang mới, hắn nhanh chóng giao phó cho Trương Lương và Thiết Ngưu chạy tới mấy thị trấn, tìm các thợ xây về để xây dựng các bộ phận khác nhau của lò.

Trên thực tế, muốn luyện được thép tốt, ngoài lò luyện còn cần công nghệ nghiêm ngặt và thêm các loại bột khoáng trợ lực, đây mới là công nghệ cốt lõi thực sự.

Cho dù những công nhân này đi ra ngoài và xây thêm những chiếc lò y hệt, không có những thứ này cũng không thể tạo ra được sắt tốt.

Kim Phi cũng biết Đường Đông Đông là vì muốn tốt cho y, vì vậy không từ chối, tuy nhiên Kim Phi không quá để tâm đến chuyện này, tiện mồm đáp:

“Ngươi cứ xem rồi sắp xếp là được rồi”.

Đối với Mãn Thương, đây là sự tín nhiệm mà Kim Phi dành cho hắn, những mệt mỏi suốt mấy ngày nay đều đã bị quét sạch.

Đã tới đây rồi, sau khi xem xong lò luyện gang, Kim Phi lại đi theo Mãn Thương tới xem xưởng dệt.

Xưởng dệt mới rất rộng và cần rất nhiều guồng quay tơ, thợ mộc đã gửi tới phụ kiện cho gần một trăm chiếc.

Công việc được sắp xếp hôm nay đã gần hoàn thành xong, Kim Phi giúp Mãn Thương tổng hợp lại.

Kết quả còn chưa ra khỏi sân liền nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong.

Nghe thấy giọng của Quan Trụ Tử truyền ra, Kim Phi không khỏi cau mày, bước nhanh vào.

Vừa bước vào cửa đã thấy Đường Đông Đông chặn cửa xưởng dệt, Quan Trụ Tử đứng ở cửa phách lối, Quan Hạ Nhi đứng ở bên cạnh khuyên ngăn.

“Đường Đông Đông, ta nói cho cô biết, nếu như cô dám ngăn ta, có tin ta đánh chết cô không?”

Quan Trụ Tử đứng quay người lại với Kim Phi, chỉ vào mặt Đường Đông Đông nói.

Nói xong liền đẩy Quan Hạ Nhi ra, quay lại nhặt cây gậy trên mặt đất.

Thấy Kim Phi và Mãn Thương đi tới, Quan Trụ Tử không hề cảm thấy chột dạ, ngược lại còn chạy tới trước mặt Kim Phi, phẫn nộ chỉ vào Đường Đông Đông nói: “Kim Phi, đệ tới thật đúng lúc, mau giúp ta nói lý!”

Kim Phi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cây gậy trong tay Quan Trụ Tử một cái.

Quan Trụ Tử cười trừ, vất cây gậy đi, tiếp tục nói: “Kim Phi, đệ đến nhà ta cũng thấy rồi đấy, guồng quay tơ của chị dâu đệ cũ quá rồi, tốc độ quay rất chậm, ta muốn tặng cho nàng ấy một cái guồng quay tơ mới”.

“Ta tới tìm Hạ Nhi bàn bạc, Hạ Nhi không nói gì nhưng con nha đầu Đường Đông Đông này cứ nằng nặc nói không được, ta nói cô ta hai câu, Hạ Nhi lại còn bảo vệ cô ta chứ”.

“Em rể, chúng ta là người một nhà, Đường Đông Đông là cái thá gì, dựa vào đâu mà...”

“Đường Đông Đông là chủ hiệu buôn mà ta mời tới, phường tơ phát triển được tới ngày hôm nay, không hề ít công lao của cô ấy”.

Kim Phi ngắt lời Quan Trụ Tử, lạnh lùng nói: “Nếu như huynh còn dám nói lời thô lỗ với Đông Đông và Hạ Nhi một lần nữa, đừng trách ta không nể mặt! Còn nữa, sau này không được phép tới gần phường tơ!”

Sau khi lăn lộn trên chiến trường vài tháng, Kim Phi đã không ít lần ra lệnh chém giết binh lính Đảng Hạng, bình thường thì dáng vẻ rất thư sinh nho nhã, nhưng một khi y nổi giận, khí thế lập tức toát ra.

Mặc dù âm giọng không cao, cũng không nói những lời gay gắt, nhưng ánh mắt lạnh lùng của y khiến cho Quan Trụ Tử toát mồ hôi lạnh.

Giống như giây tiếp theo Kim Phi sẽ giết người vậy.

Lúc này Quan Trụ Tử mới nhớ ra, Kim Phi không còn là thư sinh yếu đuối nữa mà là một anh hùng đánh hổ đã từng chinh chiến chiến trường.

Hắn cúi đầu bỏ chạy.

Quan Hạ Nhi cũng bị ánh mắt vừa rồi của Kim Phi dọa sợ, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Tướng công, chàng đừng tức giận, ta quay về sẽ nói chuyện với ca ca...”

“Không cần nói gì với huynh ta hết bảo huynh ta về luôn đi!”

Kim Phi lạnh lùng nói.

Khoảng thời gian này đàn ông của thôn Quan Gia thể hiện rất tốt, ai nấy cũng làm việc vô cùng chăm chỉ, cả ngày nóng nựa cũng không nghỉ trưa, ăn cơm xong liền chạy đi làm luôn.

Khiến cho Kim Phi cảm thấy rất hài lòng.

Quan Trụ Tử cho rằng mình là anh rể của Kim Phi nên không làm gì, từ sáng đến tối chỉ lượn lờ quanh thôn.

Gần đây Kim Phi rất bận nên không buồn để ý đến hắn.

Nhưng tên này càng lúc càng không biết điều, lại còn định ra tay đánh Đường Đông Đông, vậy thì Kim Phi không thể trơ mắt đứng nhìn được.

Quan Hạ Nhi nghe ra được sự tức giận của Kim Phi, khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói ‘vâng’.

Sau khi gả vào nhà chồng, Kim Phi xếp vị trí đầu tiên trong lòng Quan Hạ Nhi, mặc dù rất đau lòng vì chuyện chồng và ca ca xung đột nhưng vẫn luôn đứng về phía Kim Phi.

“Đông Đông, xin lỗi”.

Sau khi Quan Hạ Nhi đi, Kim Phi xin lỗi Đường Đông Đông: “Ta không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô không sao chứ?”

“Không sao, Hạ Nhi tỷ luôn giúp ta ngăn Trụ Tử ca lại”.

Đường Đông Đông không ngờ rằng Kim Phi lại xin lỗi, vội vàng xua tay.

Kim Phi nghĩ một chút, nói:

“Sau khi chuyển tới đây, phường tơ sẽ do cô phụ trách, khi quay về ta sẽ sắp xếp hai cựu binh bên cạnh cô, nếu như lại xuất hiện chuyện như vậy, cô cứ gọi cựu binh đánh cho hắn một trận là được rồi”.

Một nhà lãnh đạo có năng lực không cần phải làm mọi thứ một mình, nhưng phải biết phân chia công việc hợp lý.

Sau khi quan sát một khoảng thời gian, Đường Đông Đông là người mà Kim Phi đã nhận định, là người quản lý phường tơ thích hợp nhất.

Bên này giao cho cô ấy, Kim Phi có thể dành nhiều thời gian và công sức hơn cho các công việc khác.

“Phi ca huynh yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến huynh thất vọng”.

Đường Đông Đông nghe vậy, vui mừng gật đầu.

Cô ấy đợi câu này của Kim Phi lâu lắm rồi.

“Đi thôi, tới chỗ guồng quay tơ, tranh thủ chuyển tới càng sớm càng tốt”.

Kim Phi mỉm cười đi vào bên trong.

Chuyện xảy ra bên này bằng cách nào đó đã lan truyền đến lão tộc trưởng của thôn Quan Gia, buổi trưa khi Kim Phi và Mãn Thương đi ăn, phát hiện lão tộc trưởng đã âm thầm đứng ở khu đất trống trước sân nhà Kim Phi.

“Tỷ phu, huynh cuối cùng cũng quay về rồi”.

Tiểu Nga nhảy ra từ phía sau cây lớn, kéo tay Kim Phi nói: “Tam gia đợi huynh cả buổi sáng rồi”.

“Cứ đứng ở đây đợi thôi à?”

Kim Phi ngạc nhiên nhìn trưởng làng.

Lúc này đang là mùa hè, mặt trời vừa ló ra đã chiếu nắng chang chang, trưởng làng không tìm được chỗ râm, cứ đứng chờ suốt như vậy dưới trời nắng.

“Ừm”.

Tiểu Nga gật đầu nói: “Tam gia cũng không bảo người đi gọi huynh, muội và tỷ tỷ mang nước đến ông cũng không uống, cứ đứng suốt như vậy, tỷ tỷ khóc mấy trận rồi”.

“Ông lão này đúng là cứng đầu”.

Kim Phi đại khái đoán ra được nguyên nhân vì sao trưởng làng đợi mình, dở khóc dở cười đi tới, đồng thời dặn dò: “Tiểu Nga, rót chén nước qua đây”.

Một ngày nóng nực như vậy, sợ rằng ông lão sẽ say nắng mất.

“Tiên sinh...”

Lão tộc trưởng đang định nói thì liền bị Kim Phi chặn lại.

“Tam gia, ta biết ông định nói gì, ta không phải là người nhỏ nhen như vậy, sẽ không vì một mình Quan Trụ Tử mà giận lây các huynh đệ thúc bá đâu”.

“Ông cũng thật là, vì chút chuyện nhỏ này, có đáng không?”

Kim Phi dìu lão tộc trưởng vào trong phòng: “Ông cứ yên tâm, sự nỗ lực của mọi người ta đều thấy hết, chỉ cần làm việc chăm chỉ, tiền công sẽ không thiếu một đồng nào đâu”.

“Vậy cậu còn cần phụ nữ thôn Quan Gia tới làm công không?”

Trưởng tộc lo lắng hỏi.
Chương 115: Xưởng dệt mới

Ngay cả trong thế kỷ 21 khi công nghệ đã đủ tiên tiến, dệt may vẫn là một ngành sử dụng nhiều lao động, đòi hỏi một số lượng lớn lao động.

Càng có nhiều người, Kim Phi kiếm tiền càng nhanh, đương nhiên không có lý do gì từ chối trưởng làng.

"Ta, Kim Phi, nói lời giữ lời, các huynh đệ bá thúc đã làm được chuyện hứa với ta, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình".

Kim Phi quay người chỉ vào xưởng dệt phía sau: "Đợi làm xong việc này, trưởng làng có thể đưa mấy chục cô gái tới đây trước".

Xưởng dệt mới xây có thể chứa hàng trăm guồng quay, phụ nữ ở hai làng tây Hà và Quan Gia cũng có thể làm hai ca cả ngày lẫn đêm.

Chỉ là tốc độ của thợ mộc quá chậm, chắc phải mất một thời gian mới có thể làm ra nhiều guồng quay như vậy.

“Cảm ơn Kim Phi”, vị trưởng làng già cảm thấy hoàn toàn yên tâm khi nghe thấy lời của Kim Phi: “Cậu đừng lo, ta về sẽ dạy dỗ lại tên khốn Trụ Tử đó, dám nhe răng ra với cậu, xem ta có đánh gãy cái chân chó của hắn ra không".

"Không cần đánh gãy chân hắn, chỉ cần hắn đừng đến xưởng gây rối nữa là được rồi".

Quan Trụ Tử còn sống hay đã chết, Kim Phi không quan tâm, y chưa bao giờ thèm để tâm đến người này, nhưng Kim Phi biết rằng Quan Hạ Nhi vẫn quan tâm đến đám người nhà mẹ đẻ.

Nếu trưởng làng thật sự đánh gãy chân Quan Trụ Tử, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ rất buồn.

Quan Hạ Nhi là vợ của y, tâm trạng cô không ổn cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Kim Phi.

Y bận đến mức còn không có thời gian để ngủ, nên y không muốn có thêm rắc rối chỉ vì tên khốn tầm thường kia.

Vị trưởng làng già nhận được lời hứa của Kim Phi, hài lòng rời đi.

"Tướng công, xin lỗi, sư huynh đã gây phiền phức cho chàng rồi".

Ngay khi trưởng làng vừa đi khỏi, Quan Hạ Nhi bước vào, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc.

"Không phiền đâu, được rồi, đừng khóc nữa".

Kim Phi đóng cửa lại, ôm Quan Hạ Nhi vào lòng, lau nước mắt cho cô.

Quan Hạ Nhi cũng có chút khó chịu trước hành động của Quan Trụ Tử, tức giận nói: "Sau này ta sẽ không gửi cho bọn họ bất cứ thứ gì nữa, xem hắn còn huênh hoang được nữa không".

"Chúng ta có thể mặc kệ anh nàng nhưng đâu thể mặc kệ mẹ nàng đúng không?"

Kim Phi xoa đầu Quan Hạ Nhi: “Mẹ nàng nuôi nàng lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, tiếp tế chút đồ cũng là điều nên làm, đừng để anh nàng làm loạn trong xưởng nữa là được rồi.

Nàng cũng biết rằng guồng quay rất quan trọng đối với chúng ta, hắn không được đập guồng quay tơ nữa và cũng không được uy hiếp Đông Đông nữa".

Người ruột thịt không phải nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ.

Kim Phi không ngại Quan Hạ Nhi giúp đỡ gia đình Quan Trụ Tử, dù sao cũng không tốn kém bao nhiêu, y chỉ hy vọng đối phương sẽ không gây rắc rối cho y thôi.

"Tướng công, chàng thật tốt với ta".

Quan Hạ Nhi sụt sịt và vùi mặt vào vòng tay của Kim Phi.

Cô gái này càng ngày càng dính người ...

Kim Phi vỗ vỗ lưng Quan Hạ Nhi: "Cơm nước xong chưa? Ta làm việc trong xưởng cả buổi sáng chết đói rồi".

"Làm xong rồi, ta mang cho chàng ngay đây".

Quan Hạ Nhi lưu luyến buông tay, chạy ra bưng một cái khay vào.

Một bát cơm, một bát canh gà thơm và đậm đà, và một món ăn kèm.

"Có vẻ như phải tìm một cái chảo rồi".

Kim Phi thầm thở dài trong lòng, rưới canh gà lên cơm.

Phương pháp nấu ăn của Đại Khang lạc hậu hệt như công nghệ nấu đồng vậy, không có chảo như thế hệ sau, chỉ có nhiều loại nồi hầm khác nhau, bữa ăn chủ yếu là hầm.

Nhuận Nương rất để tâm vào món súp hầm của Kim Phi, mỗi lần đều được đun trên lửa nhỏ trong vài giờ mà không cần thêm quá nhiều gia vị.

Nhưng mà ăn cái gì nhiều cũng sẽ ngán, nhất là người như Kim Phi, người đã từng được nếm qua những món ăn ngon thật sự, ngày nào cũng ăn canh, thật sự không thể chịu nổi.

Làm một chiếc nồi sắt hoàn toàn bằng thủ công tốn rất nhiều công sức, Kim Phi gần đây rất bận rộn nên không có thời gian.

Chuyện rắc rối mà Quan Trụ Tử gây ra chỉ là một việc nhỏ, quan trọng là đàn ông ở làng Quan Gia làm việc ngày càng chăm chỉ, công trường ngày càng phát triển.

Trong kế hoạch của Kim Phi, những người ở làng Quan Gia cũng là công nhân của y, để giải quyết mâu thuẫn giữa hai ngôi làng một cách tốt nhất có thể, Kim Phi đã cố tình để hai bên làm việc cùng nhau.

Những mâu thuẫn lịch sử giữa hai làng chẳng qua chỉ là chuyện tầm thường, giờ có lợi ích lớn hơn. Trưởng làng của hai làng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng không được gây chuyện, đàn ông hai làng sau những nét khó chịu ban đầu thì cũng bắt đầu hòa nhịp với nhau, phối hợp lẫn nhau, ngày càng thuần thục.

Kim Phi, Mãn Thương và Đường Đông Đông cùng làm việc, nhanh chóng thiết lập hơn một trăm guồng quay, lấp đầy hai hội trường lớn.

Xưởng dệt cũng đã chính thức chuyển từ tiểu viện của Kim Phi sang xưởng mới.

Nếu tất cả các phân xưởng đều được lấp đầy, thì có thể chứa hàng trăm guồng quay. Chỉ gọi là xưởng không còn hợp nữa. Kim Phi đã đặt một tấm biển ở lối vào xưởng và dùng bút lông viết dòng chữ ‘xưởng dệt làng Tây Hà’ trên đó.

"Trong làng người biết chữ đếm trên đầu ngón tay, huynh viết bảng làm gì?"

Đường Đông Đông tò mò hỏi.

Kim Phi cười và không trả lời.

Treo biển giống như khẩu hiệu của các cựu chiến binh hô 121. Có thể hiện tại không đem lại nhiều tác dụng nhưng về lâu về dài có thể làm tăng thêm cảm giác tán đồng của người lao động.

Nhiều guồng quay như vậy, phụ nữ làng Tây Hà không thể dùng hết được, vì vậy Kim Phi đã thực hiện lời hứa của mình và gọi trưởng làng của làng Quan Gia đến.

"Cậu có việc gì cần tìm ta sao?"

Vị trưởng làng già nua nhìn Kim Phi đầy mong đợi.

Mặc dù đang giám sát công trường, nhưng vẫn chú ý đến xưởng may.

Sau khi rời khỏi xưởng may, ông ta liền đợi Kim Phi đến tìm ông ta.

"Chú ba, xưởng may đã chuyển đến rồi, đã đến lúc ta phải thực hiện lời hứa của mình".

Kim Phi rót một bát nước đun sôi để nguội cho ông ta, cười nói: "Chú hôm nay về chọn năm mươi cô gái đi, ngày mai bọn họ có thể đến làm".

"Năm mươi?"

Trên gương mặt trưởng làng có chút thất vọng.

Làng Quan Gia đông hơn làng Tây Hà, phụ nữ cần việc làm có đến mấy trăm người, Kim Phi chỉ cần 50 người, số còn lại vẫn đang bị đói.

"Đừng lo, chú ba, năm mươi người này chỉ là đợt đầu tiên".

Kim Phi cười nói: "Ta vẫn đang làm guồng quay, chắc chắn sẽ tiếp tục tuyển người tiếp, không chỉ cho lao động nữ, mà cả lao động nam".

Nghe được Kim Phi nói lời này, lão trưởng làng cảm thấy an tâm: "Cậu yên tâm đi, mai ta sẽ đem người đến".

Đêm đó, khi trưởng làng già trở lại làng Quan Gia, ông ta đã tổ chức một cuộc họp làng và chọn ra năm mươi phụ nữ.

Để tỏ lòng thành, vị trưởng làng già đã chọn tất cả các thiếu nữ trong độ tuổi từ mười sáu đến hai lăm, đang ở độ tuổi năng động, không ai già yếu cả.

Đường Đông Đông rất hài lòng với điều này và đưa tất cả vào ca làm việc ban ngày.

Dù sao cũng không có ký túc xá trong xưởng may, những nữ công nhân này phải trở lại làng Quan Gia để ngủ.

May mắn thay, hàng chục người đàn ông ở làng Quan Gia cũng đang làm việc ở làng Tây Hà, vì vậy họ có thể cùng về, Kim Phi đỡ phải sai người hộ tống về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK