Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1301: Vú nuôi

"Tên?"

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ gọi là kênh Hoàng Đồng đi."

Bài thơ này là bài Mai Lĩnh được viết bởi Trần Nghị Sở, một nhà cách mạng cũ và là một trong mười đại nguyên soái hàng đầu.

Lúc đó Trần nguyên soái cũng ở trong hoàn cảnh giống như Kim Phi bây giờ, bị kẻ địch bao vây ở Mai Lĩnh.

Trần nguyên soái thể hiện tinh thần dũng cảm của một đại cách mạng, dù ở trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm nhưng ông lại làm thơ bày tỏ quyết tâm dấn thân vào cách mạng và niềm tin vững chắc rằng cách mạng sẽ thắng lợi, một niềm tin kiên định là thế giới mới tất thảy sẽ đến!

Lúc đó Trần nguyên soái đã lấy nơi mình bị bao vây đặt tên cho bài thơ này, Kim Phi cũng quyết định noi theo.

Mặc dù đặt tên theo kênh Hoàng Đồng không có gì qúa lồng lộn nhưng vẫn phù hợp, Khánh Mộ Lam gật đầu nhớ lại.

Sau đó cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay Tả Phi Phi xoay người chạy về.

Lý Địch tuy không ra tiền tuyến nhưng nghe nói đêm nay có hành động nên vẫn không ngủ.

Khi Khánh Mộ Lam chạy tới thì Lý Địch đang viết bản thảo.

Nghe nói Kim Phi lại làm thơ, Lý Địch lập tức gạt công việc của mình qua bên để cầm lấy cuốn sổ nhỏ của Tả Phi Phi.

Sau khi đọc bài thơ này và nghe Khánh Mộ Lam kể về những chuyện vừa xảy ra, Lý Địch im lặng.

Cậu bé đã có được chỗ đứng trong Đảng Hạng với tư cách là một nô lệ và giờ đã trở thành ký giả hàng đầu của nhật báo Kim Xuyên, Lý Địch có khả năng đồng cảm rất mạnh mẽ.

Tuy cậu bé không đến tiền tuyến tận mắt chứng kiến trận chiến nhưng nghe nói rõ ràng Kim Phi đã ra lệnh cho đội cảm tử rút lui, nhưng bọn họ lại không thèm lùi một bước mà còn vác bao thuốc nổ đi chịu chết, cảnh tượng lúc đó không khỏi hiện lên trong đầu Lý Địch.

Vì vậy cậu bé cũng không để ý tới sự hiện diện của Khánh Mộ Lam mà lập tức cầm bút chì lên bắt đầu viết bản thảo.

Khánh Mộ Lam nhìn một lúc cũng đã thấy buồn chán, nên cũng lấy giấy bút ra viết một bức thư cho Cửu công chúa.

Ngày hôm sau, tình cờ Hàn Phong sắp xếp người đưa thư đến Đại Tản Quan, nên cũng mang theo bản thảo của Lý Địch và thư của Khánh Mộ Lam gửi cho Cửu công chúa.

Vì lần tập kích này, công việc xây dựng tường đá của người Đảng Hạng phải tạm dừng.

Cuối cùng bầu không khí nghiêm trọng ở kênh Hoàng Đồng cũng đã dịu bớt.

Sau khi Hàn Phong đến, không chỉ tổ chức lại tiểu đội Chung Minh mà còn thành công nhận được mật báo mà Cửu công chúa đã huấn luyện trước đó theo danh sách và mật khẩu do Cửu công chúa cung cấp.

Hầu hết các mật báo này đều đã ẩn nấp nhiều năm, vận hành một mạng lưới tình báo và kênh truyền tải hoàn chỉnh, khiến việc liên lạc giữa kênh Hoàng Đồng và Xuyên Thục suôn sẻ hơn nhiều.

Mặc dù chậm hơn tốc độ của phi thuyền trước đây rất nhiều, nhưng nó vẫn nhanh hơn là để nhân viên hộ tống trèo đèo lội suối băng rừng đưa thư.

Chỉ mất bốn ngày là mật báo đã thư đến Đại Tản Quan.

Lúc này, đội hộ tống đã khởi hành cùng Đường Phi lúc trước, cũng vừa đến Đại Tản Quan mà thôi.

Không phải người của tiểu đoàn trinh sát 2 lười biếng, hay do đường đi quá xa hoặc là không quen đường mà là họ bị tử sĩ theo đuôi khi xuất phát ở thung lũng.

Họ không có thủ đoạn và kinh nghiệm của Đường Phi nên bị tử sĩ theo suốt một ngày cho đến khi tử sĩ ra tay vào ban đêm, họ mới nhận ra mình đang bị theo dõi.

Sau đó, bọn họ và tử sĩ trên núi chiến đấu hai ba ngày, trả một cái giá vô cùng đắt mới giết được tử sĩ của đối phương.

Một tiểu đội hộ tống chỉ còn hai nhân viên hộ sống sót chạy đến Đại Tản Quan, thậm chí trong đó còn có người mất một cánh tay.

Người phụ trách chỉ huy Đại Tản Quan là Trịnh Phương, sau khi nhận được tin tức Trịnh Phương sốt sắng đến suýt nhảy dựng lên.

Sau khi bình tĩnh lại, Trịnh Phương lập tức bố trí một đội hộ tống nữa mang theo một lô khinh khí cầu lên đường ngay, đồng thời lại bố trí một đội hộ tống tới hộ tống mật báo đến bến tàu sông Gia Lăng.

Đội ngũ đến bến tàu tới nơi rất thuận lợi, ngày hôm đó họ đi ca nô xuôi dòng sông mà xuống rồi về lại Kim Xuyên để báo tin.

Nhưng đội ngũ gửi khinh khí cầu về phía bắc lại không gặp may mắn như vậy.

Khu vực từ Đại Tản Quan trở về phía bắc lại rơi vào tay Tần Vương, hơn nữa, Tần Vương đã cai trị đất Tần nhiều năm và nắm rõ tình hình đất Tần hơn cả đám nhân viên hộ tống.

Mặc dù đội hộ tống chịu trách nhiệm vận chuyển khinh khí cầu đã vô cùng cẩn thận, không đi theo con đường chính mà chọn con đường mòn để đi về phía bắc nhưng sau khi rời Đại Tản Quan chưa được bao lâu thì đã bị tập kích.

Cũng may quan chỉ huy hộ tống đã chuẩn bị sẵn sàng và thành công đánh lui đội tập kích, nhưng cũng vì thế mà đã chậm trễ rất nhiều thời gian.

Đêm hôm đó, tất cả mật báo đều đến bến tàu Kim Xuyên gặp đội hộ tống đưa khinh khí cầu chỉ mới đi chưa đầy ba mươi dặm.

Cứ thế này, cho dù cuối cùng họ có đưa khinh khí cầu đến kênh Hoàng Đồng thì cũng phải nửa tháng sau mới đến.

...

Ở làng Tây Hà, Cửu công chúa đang nằm dài trên bàn đọc tấu chương, bỗng đứa nhỏ trong nôi bên cạnh khóc rống lên.

Khánh phi lo lắng Cửu công chúa cho con bú sẽ ảnh hưởng đến vóc dáng nên đã tự mình đi tìm hai người phụ nữ vừa mới sinh con về làm bà vú cho con của Cửu công chúa.

Lúc đầu Cửu công chúa không vui lắm, nhưng công việc của cô ấy quá bận rộn nên thường xuyên không có thời gian cho con bú và cuối cùng cũng đành phải đồng ý.

Hai bà vú một người ca sáng một người ca tối thay phiên nhau chăm sóc đứa nhỏ.

Bà vú ca tối đang ngồi gần đó may quần áo cho đứa nhỏ, nghe tiếng đứa nhỏ khóc cũng vội để kim chỉ xuống, bước tới nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên.

Cửu công chúa cũng đặt tấu chương xuống đứng dậy.

“Sao vậy, sao đứa nhỏ lại khóc?”

Quan Hạ Nhi ở sau bình phong cầm một đôi giày thêu đi ra.

Sau khi phát hiện Cửu công chúa ở trong phòng đọc tấu chương, Quan Hạ Nhi đã dọn đến đây ở cùng với Cửu công chúa.

Khi cô mới chuyển đến, Quan Hạ Nhi luôn lo lắng cho Cửu công chúa và nói cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.

Sau đó lại phát hiện lúc Cửu công chúa nghỉ ngơi rất nhàm chán, sau này Khánh phi lại tìm được bà vú nên Quan Hạ Nhi không còn kiểm soát cô ấy nghiêm khắc như vậy nữa, Cửu công chúa cuối cùng cũng có thể làm việc như bình thường.

"Hạ Nhi phu nhân, có thể là đứa nhỏ đói rồi, không sao đâu chỉ cần cho ăn chút là tốt rồi."

Bà vú sờ tã của đứa nhỏ trước thấy đứa nhỏ không đái dầm lại bế nó ngồi sang một bên, cũng không ngại Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa mà cởi vạt áo ra cho đứa nhỏ bú.

Quan Hạ Nhi thấy đứa nhỏ đã ngừng khóc thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tỷ tỷ, sao tỷ còn chưa ngủ?" Cửu công chúa hỏi: "Nhị Nữu đâu?"

Vì hai đứa trẻ còn chưa được đặt tên nên Quan Hạ Nhi quyết định gọi con gái của Cửu công chúa là Đại Nữu và con gái của mình là Nhị Nữu.

Lần đầu Khánh phi nghe đến cái tên này, đã tức giận đến mức lông mày suýt bay đi.

Đường đường là trưởng công chúa, làm sao có thể gọi bằng cái tên quê mùa như vậy?

Nhưng Cửu công chúa cũng không để ý, ngày nào cũng kêu Đại Nữu, Đại Nữu mà Khánh phi tức giận hai ngày rồi cũng lười hỏi tới.

"Nhị Nữu ngủ rồi, bà vú và Nhuận Nương đang chăm. Tỷ không ngủ được nên mới làm một đôi giày cho đứa nhỏ."

Quan Hạ Nhi cười nói.

Cửu Công chúa vì quá bận rộn với công việc nên mới tìm bà vú, còn Quan Hạ Nhi lại do sức khỏe quá kém nên sau khi sinh con thiếu sữa trầm trọng, không còn cách nào đành phải tìm hai bà vú.

“Không phải ngày hôm qua ta thấy tỷ thêu giày xong rồi sao?”

Cửu công chúa nhìn đôi giày trong tay Quan Hạ Nhi hỏi.
Chương 1302: Chờ đợi

“Đôi được thêu xong ngày hôm qua là để cho Đại Nữu, còn đôi này của Nhị Nữu”.

Quan Hạ Nhi cười trả lời.

“Cảm ơn tỷ tỷ”. Cửu công chúa cũng mỉm cười.

“Đều là người một nhà với nhau cả, cảm ơn cái gì, quá xa lạ rồi!”

“Đúng nhỉ, chúng ta đều là người một nhà mà.”

Ánh nhìn của Cửu công chúa trở nên dịu dàng hơn một chút.

Trong hoàng cung chỉ có tranh giành đấu đá, làm gì có tình cảm gì nên từ nhỏ tính cách của cô ấy đã lạnh nhạt, không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ ai mà chỉ tin chính bản thân mình.

Sau khi đến được làng Tây Hà, Cửu công chúa mới dần dà cảm nhận được cảm giác của một mái nhà.

Quan Hạ Nhi thực sự coi cô ấy như một thành viên trong gia đình mà đối đãi.

“Vũ Dương muội nhanh nhanh chóng chóng bận việc của muội đi, hoàn thành xong sớm rồi mau nghỉ ngơi nhé.”

Quan Hạ Nhi thấy đứa bé không còn khóc nữa, cô cầm giày lên chuẩn bị ra về.

“Tỷ tỷ, Châu Nhi đã hầm canh rồi, đang đun trên bếp, đúng lúc muội cũng đang đói, tỷ tỷ ở lại ăn một ít với ta rồi đi nhé?” Cửu công chúa giữ cô lại.

Trái tim người đều làm bằng thịt, Quan Hạ Nhi thật lòng quan tâm Cửu công chúa, cô ấy cũng sẽ biết quan tâm Quan Hạ Nhi.

Phải biết rằng trước khi gả cho Kim Phi cô ấy đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Sau khi Quan Hạ Nhi đến, Cửu công chúa đã yêu cầu đầu bếp chuyên biệt mà Khánh phi dẫn ra từ trong cung trước đó làm ra một thực đơn riêng cho Quan Hạ Nhi, để đầu bếp nấu canh bồi bổ cơ thể cô.

“Nghe muội nói vậy, ta quả thật cũng hơi đói.”

Quan Hạ Nhi xoa cái bụng, không ngần ngại ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của Cửu công chúa.

Châu Nhi ngay lập tức đưa mắt ra hiệu với thị nữ, để bọn họ qua đó phục vụ.

“Đôi tay này của tỷ tỷ thật khéo, đóa hoa này thêu thực sự vô cùng đẹp mắt.”

Cửu công chúa ngồi bên cạnh Quan Hạ Nhi, cùng cô ngắm nhìn đôi giày nhỏ mà cô đã thêu.

“Ta cũng chẳng biết cái gì khác, Vũ Dương, muội đừng chê cười.”

Quan Hạ Nhi đỏ mặt xua tay.

Dù cho đã sinh em bé, Quan Hạ Nhi đôi khi vẫn rất hay thẹn thùng.

Tâm trạng của Cửu công chúa hôm nay khá tốt, thấy vậy không khỏi muốn chọc ghẹo cô.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói câu nào, Châu Nhi đã nhanh chóng bước vào.

Cửu công chúa thấy cô ấy tay không đi vào, liền hỏi: “Canh đâu?”

Châu Nhi nhìn Quan Hạ Nhi một cái, đáp rằng: “Bẩm điện hạ, Tiểu Ngọc đến rồi.”

Cửu công chúa nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt dần dần biến mất, trở nên nghiêm nghị như trước.

Tiểu Ngọc rất hiếm khi nào đến tìm Cửu công chúa vào đêm, mỗi lần đến thì đều bởi có việc cực kỳ quan trọng.

Cửu công chúa theo bản năng nghĩ đến Kim Phi và kênh Hoàng Đồng.

Đây là vấn đề lớn nhất hiện nay ở Xuyên Thục.

Nếu như bình thường thấy Cửu công chúa bận chính sự, Quan Hạ Nhi thường sẽ chọn tránh đi, nhưng lần này cô không hề rời đi, mà chủ động hỏi: “Có phải là tin tức của đương gia không? Mau để Tiểu Ngọc vào!”

Châu Nhi dùng ánh mắt hỏi công chúa.

“Để cô ấy vào đi!”

Cửu công chúa khẽ gật đầu.

Thời điểm Kim Phi bị vây tại kênh Hoàng Đồng, Quan Hạ Nhi còn chưa sinh, lo lắng cô quá đỗi kích động, Cửu công chúa vẫn luôn giữ bí mật.

Hiện tại đứa bé cũng sinh ra rồi, Cửu công chúa quyết định nói cho cô mọi việc.

Nếu không để sau này Quan Hạ Nhi phát hiện, nhất định sẽ oán trách mình.

Cửu công chúa không muốn làm khó Kim Phi, cũng rất trân trọng cảm tình của Quan Hạ Nhi, vậy nên cô ấy không hề muốn cả hai có sự ngăn cách.

Hơn nữa, Quan Hạ Nhi là vợ cả của Kim Phi, cô cũng có quyền biết về tình hình hiện tại của y.

Tiểu Ngọc đi theo sau Châu Nhi tiến vào.

Nhìn thấy Tiểu Ngọc cột tóc đuôi ngựa, nút áo trên người cũng gài thiếu một nút, tim Cửu công chúa đập loạn xạ một hồi.

Tiểu Ngọc biết mình tuổi còn nhỏ, vì để tăng độ tin cậy, từ sau khi lên lãnh đạo đội Chung Minh, Tiểu Ngọc đã bắt đầu chú ý đến hình ảnh của mình, bình thường ra ngoài cũng chỉnh đốn vô cùng gọn gàng.

Hiện tại chỉ đơn giản cột tóc đuôi ngựa đã đến gặp mình, chứng tỏ Tiểu Ngọc đã đi ngủ nhưng phải đột ngột phải rời giường đến đây, hơn nữa còn vô cùng vội vã, đến cả cúc áo bị bỏ sót một cái cũng không phát hiện ra.

“Tiểu Ngọc, phải chăng đã có tin tức của đương gia rồi?”

Quan Hạ Nhi đặt kim chỉ trong tay xuống, nhìn Tiểu Ngọc rồi hỏi.

Tiểu Ngọc không đáp lời mà nhìn về phía Cửu công chúa một cái.

Cửu công chúa trước đó đã dặn dò, việc liên quan đến kênh Hoàng Đồng thì không được phép nói cho Quan Hạ Nhi.

Đứng giữa Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, Tiểu Ngọc cảm thấy vô cùng khó xử.

Bấy giờ nhìn thấy Cửu công chúa gật đầu, Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về hướng Quan Hạ Nhi: “Vâng, Hàn đại ca phái người trở về ạ.”

“Anh ta đang ở đâu?” Quan Hạ Nhi vội vàng hỏi.

“Đang đợi ở ngoài cửa ạ.”

“Vậy thì mau mau để anh ta tiến vào đi chứ!” Quan Hạ Nhi nói xong quay đầu nhìn Cửu công chúa.

Cửu công chúa gật đầu ra hiệu cho Châu Nhi, cô ấy lập tức quay người đi ra ngoài.

Chốc lát sau, mật báo nối gót theo sau.

“Tham kiến điện hạ, tham kiến Hạ Nhi phu nhân, tham kiến Tiểu Ngọc đại nhân!”

Mật báo theo thứ tự mà hành lễ.

“Đương gia thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi gấp rút hỏi.

Tiểu Ngọc biết chuyện giữa Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, nhưng mật báo thì không, ngay lúc đó anh ta lấy ra một xấp thư từ trong áo dâng lên cho Cửu công chúa.

Trong đấy không chỉ có tình báo Trương Lương cho người viết, còn có cả thư của Khánh Mộ Lam và Hàn Phong gửi cho Cửu công chúa nữa.

Cửu công chúa trước tiên lấy ra tình báo, nhanh chóng đọc một lượt.

Mới chỉ đọc qua vài dòng, đôi lông mày của cô ấy đã dần nhíu lại.

Quan Hạ Nhi cũng không thèm kiêng dè nữa, cái đầu nghiêng qua.

Thế nhưng rất tiếc là, cô nhìn không hiểu...

Quan Hạ Nhi tuy rằng đã tham gia vào lớp học xóa mù chữ, học cũng không ít, thế nhưng chữ được dạy đều là chữ từng nét từng nét cơ bản.

Mà bức tình báo này được viết bởi một thủ hạ dưới quyền Trương Lương.

Người này tuổi đã cao, ông ta không chỉ quen thuộc cách viết của Đại Khang hồi trước, hơn nữa nét bút viết cũng rồng bay phượng múa, Quan Hạ Nhi nhìn lướt qua vài dòng, chỉ nhận ra được bảy tám chữ trong đấy.

Điều này khiến cô cảm thấy có chút ngại ngùng, lặng lẽ mà lùi sang bên cạnh, một mực đợi Cửu công chúa đọc xong, mới nhỏ giọng hỏi: “Vũ Dương, đương gia thế nào rồi?”

“Tỷ tỷ đừng lo, ta đọc nốt phần còn lại xong, lại nói lại cho tỷ được không?”

Cửu công chúa an ủi cô.

Văn sĩ viết trong tình báo về sự tình ở kênh Hoàng Đồng vô cùng rõ ràng, thế nhưng nó là văn kiện chính thức, cần phải được lưu giữ, thậm chí có thể được ghi lại trong sử sách, vậy nên một số điều cần phải kiêng kị.

Ví dụ như một số tướng lĩnh thích tra tấn tù binh, nếu như không phải số lượng quá nhiều, mấy thứ này đều sẽ không viết vào trong thư.

Còn có một số tin tức cơ mật, chẳng hạn như để bảo vệ an toàn của mật báo và tin tức liên quan đến mật báo đều sẽ không ghi vào.

Cửu công chúa chuẩn bị đọc hết thư của Khánh Mộ Lam gửi đến, sau khi hiểu rõ được tình huống ở kênh Hoàng Đồng rồi mới bắt đầu giải thích cho Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi tuy rằng nóng vội, nhưng Cửu công chúa cũng đã nói vậy rồi, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Cửu công chúa đặt thư xuống, ngẫm nghĩ một lát, rồi lại cầm bức thư của Hàn Phong lên.

Trong thư Hàn Phong kể lại sự việc gần đây nhất, còn nói tỉ mỉ về thất bại của Đường Phi trong việc vận chuyển khinh khí cầu.

Ở cuối bức thư, Hàn Phong nhắc nhớ Cửu công chúa, nếu như không kịp thời tiếp nhận không khí cầu, trận này sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, những lá thư của Hàn Phong vẫn khiến cô ấy vô cùng lo lắng.

Sau khi ép bản thân phải bình tĩnh lại, Cửu công chúa lại mở lá thư của Khánh Mộ Lam ra.

Bức thư này của cô ấy cũng tương tự như của Hàn Phong, chỉ khác là ở cuối lá thư, Khánh Mộ Lan đảm bảo với Cửu công chúa rằng, nếu chiến tranh có thất bại, bọn họ nhất định sẽ cùng A Mai đưa Kim Phi rời khỏi đó.
Chương 1303: Muốn ra trận

Cửu công chúa để thư của Khánh Mộ Lam, mày nhíu chặt lại trong mắt toàn là vẻ lo lắng.

Cô ấy biết được hoàn cảnh của Kim Phi ở kênh Hoàng Đồng sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ đến sẽ khó khăn như vậy.

Bình thường cửu công chúa luôn có vẻ bình tĩnh, Quan Hạ Nhi rất ít khi nhìn thấy loại biểu cảm này của cô ấy, thấy cô ấy đã xem thư xong lại hỏi lần nữa: “Vũ Dương, muội mau nói đi, rốt cuộc đương gia như thế nào rồi?”

Cửu công chúa không lên tiếng mà đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Ngọc, ý bảo cô ấy dẫn theo mật báo lui xuống trước.

Đợi đến khi Tiểu Ngọc và mật báo rời đi, cửu công chúa đưa thư của Hàn Phong cho Quan Hạ Nhi.

Hàn Phong cũng là gần đây thông qua lớp xoá nạn mù chữ mới biết đọc sách viết chữ, vì vậy thư của anh ta đều là viết từng nét ra, câu cú cũng giống như cách nói chuyện thường ngày, Quan Hạ Nhi đọc sẽ không có trở lại gì.

Quan Hạ Nhi mới đọc mở đầu thì sắc mặt đã thay đổi.

Khi đọc thấy tin khi Kim Phi bị hơn mười nghìn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng bao vây ở kênh Hoàng Đồng, Quan Hạ Nhi xém chút nữa đứng không vững, nếu như không phải Cửu công chúa đã có chuẩn bị từ sớm đỡ lấy thì có thể cô đã ngồi bệt xuống đất rồi.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng...”

Cửu công chúa muốn an ủi Quan Hạ Nhi nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Quan Hạ Nhi cắt ngang rồi.

“Muội im miệng!”

Quan Hạ Nhi từ trước đến này vẫn dịu dàng đằm thắm nhưng lúc này lại giống như một con sư tử cái đang phẫn nộ, đẩy cửu công chúa ra.

Sau đó cô run rẩy cầm bức thư, giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy: “Không phải muội nói đương gia không có nguy hiểm sao?... Vũ Dương, từ trước đến nay ta không tranh giành gì với muội, ta biết bản thân mình không hiểu gì, muội làm những chuyện khác ta cũng đều không khoa tay múa chân, nhưng chuyện liên quan đến đương gia, vì sao muội cũng giấu ta?”

“Tỳ tỷ, ta không phải cố ý giấu tỷ đâu, lúc đó tỷ đang mang thai, ta sợ tỷ sẽ kích động nên không dám nói với tỷ.”

Cửu công chúa giải thích nói: “Bây giờ tỷ tỷ đã sinh con rồi, cơ thể cũng hồi phục không phải ta lập tức nói với tỷ rồi sao?...”

Lời còn nói chưa hết, Quan Hạ Nhi cầm kim chỉ ở trên bàn lên, quay người rời đi.

Cửu công chúa muốn đuổi theo nhưng theo được mấy bước lại dừng chân.

Cô ấy biết bây giờ Quan Hạ Nhi đang tức giận, bây giờ đuổi theo rất có khả năng sẽ làm bộc phát mâu thuẫn giữa hai người.

Rất nhiều lời tổn thương người khác chính là những lúc như vậy nói ra.

Có một số lời một khi nói ra sẽ không thu lại được nữa.

Cửu công chúa không muốn đi đến mức này với Quan Hạ Nhi, chuẩn bị đợi đến ngày mai sau khi cô bình tĩnh lại mới tìm Quan Hạ Nhi xin lỗi và giải thích.

Sau khi Quan Hạ Nhi rời đi, Cửu công chúa cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại nên đã đứng rất lâu ở trước bản đồ, sau đó mới kêu Châu Nhi đi tìm Tiểu Ngọc.

Vừa nãy Tiểu Ngọc không rời đi, vẫn luôn ở trước sân đợi nên rất nhanh đã đi vào cùng với Châu Nhi.

Phát hiện Quan Hạ Nhi đã không còn ở đây, Tiểu Ngọc muốn hỏi nhưng nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn thịt người của Cửu công chúa, Tiểu Ngọc lại không dám nghe ngóng.

“Lập tức phái người thông báo Trịnh Phương, kêu anh ta lập tức tập hợp tất cả người và người ngoại trừ người cần ở lại để canh thủ Đại Tản Quan, tất cả những người khác lập tức xuất phát đến về phía Bắc, đến kênh Hoàng Đồng tiếp viện tiên sinh!”

Khoảng thời gian gần đây, cửu công chúa vẫn không ngừng điều binh từ Đại Tản Quan.

Những bởi vì cơ bản đều là tân binh, Tần vương lại ở đất Tần điều động người chiếm trước địa hình có ích. Sau khi chuẩn bị xong việc ngăn chặn, Trịnh Phương không tuỳ tiện xuất binh về phía Bắc mà là đang đợi thời cơ.

Bây giờ Cửu công chúa không đợi được nữa rồi.

“Nói với Trịnh Phương, trẫm mặc kệ anh ta dùng cách gì, chết bao nhiêu người cũng buộc phải dẫn phu quân an toàn trở về Kim Xuyên, nếu như phu quân có bất trắc gì thì trẫm sẽ khiến có tất cả bọn họ chôn cùng với tiên sinh!” Cửu công chúa lạnh lùng nói.

“Dạ!”

Tiểu Ngọc biết lần này Cửu công chúa thật sự tức giận rồi, nhanh chóng gật đầu rời đi.

Nhưng còn chưa đi đến cửa đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng trống có tiết tấu.

Sắc mặt của Cửu công chúa và Tiểu Ngọc đồng thời thay đổi.

Bọn họ nghe ra, đây chính là tiếng trống tướng.

Từ tiếng trống lớn nhỏ và vị trí truyền đến có lẽ là xưởng dệt có người gõ trống, triệu tập người.

“Mau đến xưởng dệt xem thử, có chuyện gì?”

Cửu công chúa đưa mắt với Châu Nhi.

Châu Nhi không kịp bước ra khỏi cửa mà nhún người nhảy lên trường bay vút về phía xưởng dệt.

Mấy phút sau, Châu Nhi đã trở về.

“Bệ hạ, Hạ Nhi phu nhân dẫn theo quân Nương Tử đi cứu tiên sinh!”

“Hỏng rồi!”

Cửu công chúa vừa nghe đã sợ, không kịp đội nón nhanh chóng đi ra ngoài.

Khi chạy đến xưởng dệt, cửu công chúa vừa nhìn đã thấy Quan Hạ Nhi đứng trên đài cao.

Lúc này Quan Hạ Nhi đã thay áo giáp, bên cạnh là Đường Đông Đông cũng đang mặc áo giáp.

Từng đội ngũ nữ công nhân chạy đến tập hợp ở phía dưới đài.

Có người mặc trang phục làm việc của xưởng dệt, có người thì mặc thường phục.

Mặc trang phục làm việc là nữ công nhân đang làm ca đêm, mặc thường phục thì là nữ công nhân làm ca sáng đang ngủ ở nhà ở tập thể.

Nhưng bất kể mặc trang phục làm việc hay là thường phụ, trong tay các nữ công nhân đều cầm vũ khí.

Nếu không là trường đao thì là nỏ tay.

Cửu công chúa nhanh chóng từ mép sân đi đến phía dưới đài, nói với Quan Hạ Nhi: “Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?”

Quan Hạ Nhi cúi đầu nhìn cửu công chúa, lạnh lùng nói: “Ta phải đi cứu đương gia!”

“Tỷ tỷ, ta biết tỷ giận ta cũng rất sốt ruột nhưng hành quân đánh giặc cũng là chuyện lớn của quốc gia, không phải trò đùa, tỷ đừng kích động như vậy chứ!”

Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, tỷ xuống trước, chúng ta cùng tính kế lâu dài, thế nào?”

“Vũ Dương, ta chỉ là một phụ nữ nông thôn lỗ mãng không hiểu chuyện quốc gia đại sự gì, cũng không có thời gian tính kế lâu dài, ta chỉ biết, đương gia là người đàn ông của ta, là cha của con ta cũng là trời của ta, chàng có nguy hiểm, ta phải đi cứu chàng!”

Quan Hạ Nhi cúi đầu nói: “Muội muốn tính kế lâu dài thì đi kiếm người khác mà tính!”

“Tỷ tỷ, phu quân cũng là người đàn ông của ta, cũng là cha của con ta cũng là trời của ta, chàng có nguy hiểm, ta cũng sốt ruột như tỷ, cũng muốn cứu chàng giống như tỷ!”

Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, ta biết lúc trước tỷ đã dẫn quân Nương Tử quân đánh thổ phỉ, nhưng lần này nơi phu quân bị nhốt cách chúng ta quá xa, tỷ có biết đi như thế nào không? Biết phải đi bao lâu không? Nhiều người như vậy, trên đường ăn cái gì? Tỷ đã suy nghĩ hết chưa?”

Quan Hạ Nhi ngơ người, bị hỏi đến nghẹn họng.

Biết được Kim Phi có nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của Quan Hạ Nhi chính là đi cứu người, sau đó thay đồ kêu người gõ vang trống điếm tướng, những vấn đề cửu công chúa nói vừa nãy quả thật cô không hề suy nghĩ đến.

Nhưng những vấn đề này thật sự rất quan trọng.

“Tỷ tỷ, ta cầu xin tỷ, tỷ đi xuống trước, chúng ta thương lượng một chút những vấn đề này nên giải quyết như thế nào, có được không?”

Cửu công chúa ngẩng đầu nói.

Nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, sắc mặt của Quan Hạ Nhi cuối cùng mới hoà hoãn lại chút, từ từ bước xuống cao đài.

Nhưng sau khi nhìn thấy Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi nhấn mạnh lập trường của bản thân lần nữa: “Vũ Dương, bất kể như thế nào ta nhất định phải đi cứu đương gia, muội không thể cản ta cũng không cản ta nổi!”
Chương 1304: Nghĩ nhiều

“Tỷ tỷ, ta cũng muốn cứu phu quân giống tỷ, tại sao ta lại phải ngăn cản tỷ?"

Cửu công chúa nói: "Ta hứa với tỷ, bằng bất cứ giá nào, ta nhất định sẽ đưa phu quân trở về!"

"Vậy thì tốt!" Quan Hạ Nhi duỗi tay ra nắm lấy tay Cửu công chúa: "Vừa rồi ta hơi nóng lòng, có lẽ đã nói quá nặng lời, Vũ Dương, muội đừng giận nhé."

Quan Hạ Nhi tuy không hiểu biết bằng Cửu Công chúa nhưng cũng không ngốc nghếch.

Vừa rồi nghe được tin Kim Phi gặp nguy hiểm, cô liền hoảng sợ. Bây giờ khi bình tĩnh lại, cô nhận ra rằng Kim Phi không chỉ là chỗ dựa của cô mà còn là chỗ dựa của Cửu công chúa. Cửu công chúa nhất định cũng sẽ hy vọng Kim Phi bình an trở về.

"Không sao, đèn không thắp không sáng, lời nói lời không nói sẽ không rõ ràng, nói ra được là tốt rồi."

Cửu công chúa nắm tay Quan Hạ Nhi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trên thực tế, cô ấy cũng rất lo lắng về bất kì rạn nứt nào với Quan Hạ Nhi.

Không chỉ vì cô ấy coi trọng mối quan hệ với Quan Hạ Nhi, mà còn vì ảnh hưởng của Quan Hạ Nhi.

Mặc dù Quan Hạ Nhi không giữ bất kỳ chức vụ nào, và cô gần như cũng không bao giờ hỏi về các vấn đề chính trị, nhưng ảnh hưởng của Quan Hạ Nhi ở làng Tây Hà rất lớn.

Không chỉ người dân làng Quan Gia, mà rất nhiều trưởng lão ở làng Tây Hà cũng đứng về phía Quan Hạ Nhi.

Sự kiện hôm nay là bằng chứng cho điều đó.

Ý nghĩa của trống điểm tướng tương tự như ý nghĩa của đèn hiệu. Đó không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm chỉ vì họ muốn.

Nói đúng ra, Quan Hạ Nhi không có chức vụ chính thức, không có tư cách đánh trống.

Nhưng cô không chỉ đánh trống mà còn tập hợp được rất nhiều người trong thời gian ngắn như vậy.

Không chỉ gần như tất cả các công nhân nữ của xưởng dệt dệt đến, mà dân làng cũng đang lục tục chạy đến.

Chỉ là dân làng không di chuyển nhanh như các công nhân nữ trong xưởng dệt mà thôi.

Nhưng Cửu công chúa tin rằng tất cả dân làng sẽ sớm đến nơi.

Làng Tây Hà là nơi Kim Phi bắt đầu dựng nhà, và có lẽ những dân làng này không giữ chức vụ quá cao, nhưng người nhà của họ nằm rải rác trong các thế lực khác nhau dưới quyền Kim Phi, nắm giữ những vị trí quan trọng.

Thái độ của họ gần như đại diện cho lập trường của các thành viên trong gia đình họ.

Đây là ảnh hưởng của Quan Hạ Nhi!

Đây cũng là một trong những lý do khiến Cửu công chúa một mực cố gắng duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Quan Hạ Nhi.

Hai người bọn họ một trong một ngoài, có thể nói là cánh tay phải cánh tay trái của Kim Phi.

Nếu cả hai hợp nhau thì mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, nếu xảy ra xung đột, không chỉ ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của Kim Phi mà còn có thể ảnh hưởng đến thế lực chính trị mới được thành lập.

Trước đó Quan Hạ Nhi tức giận rời đi, Cửu công chúa rất lo lắng. Bây giờ Quan Hạ Nhi chủ động xin lỗi, tảng đá trong lòng Cửu công chúa cuối cùng cũng đã rơi xuống.

"Vũ Dương, tiếp theo ta nên làm gì?" Quan Hạ Nhi hỏi.

Trước đó cô đã hành động bốc đồng bằng cách đánh trống điểm tướng mà không nghĩ đến điều gì khác.

Mãi cho đến khi Cửu công chúa hỏi những vấn đề kia, Quan Hạ Nhi mới nhận ra mình quá bốc đồng.

"Tỷ tỷ, ta đã nhờ Tiểu Ngọc gửi tin cho Trịnh Phương, bảo anh ta tập hợp toàn bộ người ngựa đến tiếp viện cho phu quân. Cho nên hiện tại tỷ không cần đi nữa, được không?"

Cửu công chúa nắm lấy tay Quan Hạ Nhi nói: "Hi Châu quá lạnh, tỷ bây giờ vẫn đang ở cử, lỡ như ngã bệnh thì sao?"

"Vũ Dương, muội không cần nói nữa, ta nhất định sẽ đi Hi Châu, không ai có thể thuyết phục ta!"

Quan Hạ Nhi vốn luôn dịu dàng như nước, lúc này mới nói với vẻ mặt kiên quyết: "Nếu muội bằng lòng giúp ta, ta sẽ nhớ tới lòng tốt của muội, nếu muội không bằng lòng giúp ta, ta sẽ tìm người khác!"

Trong doanh trại của tiêu cục Trấn Viễn ở ngọn núi phía sau vẫn còn rất nhiều nhân viên hộ tống, rất nhiều người trong số họ đến từ làng Quan Gia và làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi tin rằng chỉ cần cô nói, nhất định sẽ có người sẵn sàng đi cùng cô để cứu Kim Phi.

"Tỷ tỷ, ta chỉ lo lắng cho thân thể của tỷ, ta đang thương lượng với tỷ, không phải là không cho tỷ đi, sao tỷ lại nóng nảy như thế?"

Cửu công chúa bất lực nói: "Nếu tỷ đã quyết như thế, vậy ta sẽ sắp xếp."

"Sắp xếp như thế nào?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Tỷ tỷ, chuyện đó tỷ không cần lo lắng, đợi tỷ tập hợp đủ người cứ dẫn bọn họ đến bến tàu Kim Xuyên là được." Cửu công chúa nói.

"Được!"

Quan Hạ Nhi gật đầu, phát hiện Đường Đông Đông đang đứng trên bục cao vẫy tay gọi cô, và chào Cửu công chúa, sau đó cô ấy leo lên bục cao, bắt đầu động viên trước trận chiến.

Các nữ công nhân của xưởng dệt luôn phải cạnh tranh gay gắt với các nữ công nhân đến từ núi Thiết Quán. Các nữ công nhân đến từ núi Thiết Quán không chỉ tham gia tiêu diệt thổ phỉ mà còn đạt được thành công vang dội trong trận chiến thành Du Quan. Sau khi từ thành Du Quan trở về, họ lập tức được phong quân hàm rồi lao đến hỗ trợ Hi Châu.

Trên thực tế, Cửu công chúa cũng đã phong quân hàm cho các nữ công nhân của xưởng dệt. Tuy nhiên, nhiều người trong số họ không hài lòng và thậm chí còn không phục.

Điều này là do quân hàm của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán là "Quân Nương Tử đệ nhất", trong khi quân hàm của các nữ công nhân ở xưởng dệt là "Quân Nương Tử số 2", nghe thấp hơn "Quân Nương Tử đệ nhất".

Cửu công chúa luôn nhận thức được sự cạnh tranh giữa núi Thiết Quán và xưởng dệt. Ban đầu khi lập quân hàm, cô ấy biết rằng các nữ công nhân ở xưởng dệt chắc chắn sẽ không chịu phục.

Trong mắt Cửu công chúa, đây có thể coi là một loại cạnh tranh lành mạnh, vì việc phong cho xưởng dệt quân hàm "Quân Nương Tử số 2" là một ý nghĩ có chủ đích để thúc đẩy họ.

Bây giờ có thể thấy được quyết định của Cửu công chúa là chính xác.

Các nữ công nhân của xưởng dệt đã kìm nén sự oán giận của mình. Cho nên, không cần Quan Hạ Nhi động viên trước trận chiến, vừa nghe được đi Hi Châu để tiếp viện cho Kim Phi, tất cả bọn họ đều trở nên hưng phấn. Họ ước gì có thể bay đến Hi Châu ngay lập tức, cho Kim Phi thấy rằng họ không hề thua kém "Quân Nương Tử đệ nhất của núi Thiết Quán.

Cửu công chúa biết Quan Hạ Nhi bình thường có vẻ hiền lành yếu đuối, nhưng khi cô trở nên bướng bỉnh thì ngay cả mười con bò cũng không thể kéo được cô lại. Vì vậy, Cửu công chúa từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục Quan Hạ Nhi, lập tức bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để đảm bảo an toàn cho Quan Hạ Nhi.

Nghĩ tới đây, Cửu công chúa cũng không ở lại quan sát Quan Hạ Nhi động viên trước trận chiến. Thay vào đó, cô ấy quay người trở về.

Khi bước vào sân đã thấy Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm đang đứng ở lối vào thư phòng.

"Bệ hạ, xưởng dệt bị làm sao vậy?" Tiểu Ngọc hỏi.

Cô ấy vừa mới truyền lệnh về báo cáo với Cửu công chúa, còn chưa có cơ hội hỏi thăm chuyện xưởng dệt.

“Hạ Nhi tỷ sẽ lãnh đạo Quân Nương Tử số 2 đến tiếp viện cho phu quân ở Hi Châu.”

Cửu công chúa thản nhiên trả lời, dẫn hai người vào thư phòng.

Tiểu Ngọc đi theo phía sau trở nên lo lắng khi nghe thấy vậy: "Sao có thể như vậy? Bệ hạ, người thử thuyết phục Hạ Nhi phu nhân đi?"

"Ngươi cho rằng ta chưa từng thử thuyết phục tỷ ấy sao?" Cửu công chúa bất lực nói: "Ngươi cũng không biết tính khí của Hạ Nhi tỷ, ngoại trừ phu quân, ai có thể thuyết phục tỷ ấy được chứ?"

Tiểu Ngọc nghe xong cũng im lặng.

Cô ấy hiểu Quan Hạ Nhi hơn Cửu công chúa, biết tính tình của cô.

Thiết Thế Hâm đi theo cuối cùng cũng không khỏi nhíu mày.

Từ cuộc nói chuyện giữa Cửu công chúa và Tiểu Ngọc, ông ta đã đoán được Cửu công chúa đồng ý để Quan Hạ Nhi xuất binh.

Nghĩ đến đây, Thiết Thế Hâm không khỏi lén liếc nhìn Cửu công chúa, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Ông ta đang tự hỏi có phải Cửu công chúa muốn mượn dao giết người hay không.

Xét cho cùng, sự tồn tại của Quan Hạ Nhi là mối đe dọa lớn đối với Cửu công chúa.

Không phải Thiết Thế Hâm nhạy cảm, nhưng loại chuyện này quá phổ biến trong các trận tranh đấu triều đình, Thiết Thế Hâm từng làm quan ở kinh thành, cho nên ông ta không thể không nghĩ nhiều.
Chương 1305: Không cần chuẩn bị

Cửu công chúa lớn lên trong hoàng cung, từ nhỏ đã đối mặt với vô kể những mưu mô, sao có thể không nghĩ đến những vấn đề mà ngay cả Thiết Thế Hâm cũng có thể nghĩ tới?

Cô ấy biết rất rõ, nếu Quan Hạ Nhi ở phương bắc xảy ra chuyện không may, sẽ có nhiều người nghi ngờ động cơ của cô.

Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Cửu công chúa không muốn để Quan Hạ Nhi đi về phương bắc.

Nhưng cô ấy không thể ngăn cản được.

Bây giờ, điều duy nhất mà Cửu công chúa có thể làm chính là đảm bảo chắc chắn an toàn cho Quan Hạ Nhi.

"Tiểu Ngọc, cho người đi tìm Triệu Nhạc tiên sinh, nói cho ông ta biết Hạ Nhi tỷ muốn dẫn quân ra phía bắc, để ông ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo Hạ Nhi tỷ đi về phía bắc!"

Cửu công chúa mặc dù đồng ý để cho Quan Hạ Nhi ra bắc, nhưng cũng không thể để cho cô đơn độc mang quân Nương Tử đi Hi Châu.

Quan Hạ Nhi thiếu kinh nghiệm dẫn quân, đây cũng là lần đầu tiên một nữ công nhân dệt may đi viễn chinh, nhất định phải có người am hiểu quân sự đi theo.

Triệu Nhạc hiện là ứng cử viên sáng giá nhất ở làng Tây Hà.

Ông ta đã làm phụ tá cho Phạm tướng quân ở thành Vị Châu hàng chục năm, ông ta không chỉ am hiểu về quân sự mà còn hiểu rất rõ về thế cục Tây Bắc.

Quan Hạ Nhi không phải là người cứng đầu, chỉ cần để cô đi Hi Châu, nhất định sẽ nghe theo ý kiến của những người có am hiểu.

Có Triệu Nhạc đi theo, quân Nương Tử sẽ an toàn hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không phạm phải một số sai lầm ngu ngốc.

"Còn nữa, phái người đi thông báo cho Trịnh Phương, yêu cầu anh ta bảo đảm tỷ ấy an toàn. Nếu như tỷ tỷ của ta có vấn đề gì, ta sẽ lấy đầu anh ta!" Cửu công chúa nói thêm.

Trong kế hoạch của Cửu công chúa, quân Nương Tử trước tiên phải đi thuyền đến Đại Tản Quan để gặp Trịnh Phương, sau đó đến kênh Hoàng Đồng, bằng cách này, Trịnh Phương có thể bảo vệ Quan Hạ Nhi.

"Thần tuân chỉ!"

Tiểu Ngọc tuân lệnh và lui ra ngoài.

Cửu công chúa nghiêng đầu nhìn Thiết Thế Hâm: "Ông phải bảo đảm cung cấp lương thảo cho tiền tuyến, không thể có bất kì sơ suất nào, biết chưa?"

"Bệ hạ yên tâm, Đại Tản Quan vô cùng đẩy đủ lương thảo!" Thiết Thế Hâm đáp.

Vùng đất Quan Trung từ xa xưa đã là một trong những kho thóc của triều đại Trung Nguyên, ban đầu khi tiêu cục Trấn Viễn tấn công thổ phỉ ở đất Tần để chia ruộng đất, thóc lúa thu được chất đống như núi.

Những loại lương thảo này dần dần được vận chuyển đến khu vực Đại Tản Quan và sẵn sàng vận chuyển trở lại Xuyên Thục thông qua sông Gia Lăng, tuy nhiên do không đủ thuyền bè nên họ chưa kịp vận chuyển trở lại.

Sau khi chiến tranh nổ ra, những lương thực này trở thành lương thực cho quân đội.

“Ông và Mãn Thương hãy điều động một nhóm khinh khí cầu và phi thuyền đến Đại Tản Quan để hỗ trợ.” Cửu công chúa lại nói.

Hàn Phong và Khánh Mộ Lam đều viết thư về phương pháp dùng khinh khí cầu của Kim Phi đối phó Hải Đông Thanh, Cửu công chúa có chút lo lắng số khí cầu dự trữ ở Đại Tản Quan không đủ dùng.

"Thần tuân lệnh!" Thiết Thế Hâm đồng ý, rời khỏi thư phòng đi tìm Mãn Thương.

...

Ở tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, Triệu Nhạc vẫn còn chưa ngủ, đang nằm trên bàn đọc lại bản thảo mà Lý Địch vừa gửi về.

Đọc xong bản thảo, ông ta đang định đứng dậy đi lại thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài truyền vào.

"Đã trễ thế này ai còn tới tòa soạn làm gì?"

Triệu Nhạc nhanh chóng đặt bút xuống, bước ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn thấy Tiểu Ngọc nhảy xuống ngựa, Triệu Nhạc vội vàng chào hỏi: "Tiểu Ngọc cô nương, kênh Hoàng Đồng có tin tức gì mới không?"

Tiểu Ngọc là người đứng đầu cơ quan tình báo ở làng Tây Hà, nên khi cô ấy đến vào lúc nửa đêm, ý nghĩ đầu tiên của Triệu Nhạc là có một tin tức nóng hổi khác và ông ta cần phải sửa lại bản thảo hoặc bổ sung nội dung tạm thời.

Đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra.

Nhưng lần này Tiểu Ngọc lắc đầu, nhìn Triệu Nhạc nói: "Không, hôm nay ta tới gặp ông Triệu!"

“Tìm ta?” Triệu Nhạc hỏi: “Có chuyện gì không?”

"Ta vào trong nói chuyện!"

Tiểu Ngọc dẫn đầu đi vào văn phòng, sau đó nói với Quan Hạ Nhi về việc dẫn dắt quân Nương Tử hỗ trợ Kim Phi, sau đó nói: “Đây là lần đầu tiên quân Nương Tử xuất chinh, bệ hạ có chút lo lắng... Hi vọng ông Triệu có thể theo quân cùng xuất chinh!”

Triệu Nhạc vì bị thương từ thành Vị Châu trở về, bây giờ lại bị yêu cầu quay lại, đây chẳng phải là việc khó hay sao?

Cho nên Tiểu Ngọc trên đường tới đây vẫn đang suy nghĩ làm sao thuyết phục Triệu Nhạc.

Nhưng điều cô ấy không ngờ tới là sau khi nghe được lời cô nói, Triệu Nhạc hưng phấn đứng dậy, liên tục gật đầu: "Được, được, ta sẽ đi báo cáo với Hạ Nhi cô nương ngay bây giờ!"

Kể từ khi đi theo Kim Phi trong trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, Triệu Nhạc đã rất tò mò về chiến thuật mà Kim Phi sử dụng trong trận chiến.

Sau trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, Triệu Nhạc đã dành một thời gian dài để sắp xếp lại tất cả các chi tiết của trận chiến đó.

Sau khi đến làng Tây Hà biết được Kim Phi đã viết sách hướng dẫn binh pháp cho Trương Lương nên đã vội vàng đến mượn Trương Lương.

Cuốn sách về binh pháp này được Kim Phi biên soạn kết hợp với "Ba mươi sáu kế" và "Tôn Tử binh pháp”.

Ngay cả ở kiếp trước của Kim Phi, hai cuốn sách này đã có nhiều ảnh hưởng sâu sắc, được vô số người coi là kinh điển, có người từ người bán cá trở thành ông chủ lớn chỉ vì đọc hai cuốn sách này.

Cuốn sách do Kim Phi biên soạn được coi là sự kết hợp hay nhất của hai cuốn sách, và nó đã khiến Triệu Nhạc choáng ngợp vào thời điểm đó.

Kể từ đó, Triệu Nhạc ngưỡng mộ Kim Phi và chuyên tâm nghiên cứu từng chữ trong cuốn sách đó.

Càng tìm hiểu, Triệu Nhạc càng choáng ngợp, ông ta càng mong chờ được cùng Kim Phi đánh thêm vài trận nữa, tận mắt chứng kiến tài cầm quân, binh thuật của Kim Phi.

Sau khi Kim Phi từ thành Du Quan trở về, Triệu Nhạc muốn cùng y đi Hi Châu, nhưng không ngờ Kim Phi lại vội vàng rời đi như vậy.

Nhật báo Kim Xuyên và xưởng in đều ở phía nam của làng Tây Hà, khi Kim Phi khởi hành, cũng không có người tới thông báo cho ông ta.

Khi Triệu Nhạc biết tin, Kim Phi đã cùng tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đi xa, Triệu Nhạc cưỡi ngựa đuổi theo hơn mười dặm nhưng không đuổi kịp, bị mấy người Trấn Văn Viễn đến kéo trở lại.

Vì sự việc này, Triệu Nhạc đã không ít lần oán trách Trần Văn Viễn.

Bây giờ Cửu công chúa yêu cầu ông ta đi theo Quan Hạ Nhi đến Hi Châu chính là điều Triệu Nhạc mong muốn.

Tiểu Ngọc đã chuẩn bị kỹ càng lời nói nhưng chẳng có tác dụng gì, khiến cô có chút buồn bực.

"Tiên sinh, ngài không chuẩn bị sao?"

"Quân lệnh như núi, có thể chuẩn bị cái gì?" Triệu Nhạc vung tay lên, khí lực và tinh thần đều khác thường.

"Không cần sốt sắng như vậy, phu nhân vẫn còn đang chuẩn bị điều hành trước trận chiến."

Tiểu Ngọc nói: “Đường đến Hi Châu xa lắm, tiên sinh tốt nhất nên mang theo chút quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”

“Đúng, đúng, Hi Châu lạnh lắm, ta nên chuẩn bị hai bộ quần áo dày.” Triệu Nhạc gật đầu, quay người lao về phía phòng của mình.

Tiểu Ngọc còn chưa kịp nói mấy câu với Trần Văn Viễn, Triệu Nhạc mang theo một cái túi chạy tới.

Bước chân của ông ta nhẹ nhàng như bước chân của một chàng trai trẻ.

Mang chiếc túi phía sau, Triệu Nhạc xoay mình lên ngựa, sau đó không ngừng giục Tiểu Ngọc đi nhanh hơn, ông ta sợ đi quá chậm Trần Văn Viễn sẽ ngăn cản.

Tiểu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, theo Triệu Nhạc cưỡi ngựa rời đi.

Trở lại xưởng dệt, Quan Hạ Nhi đã hoàn thành việc chuẩn bị trước chiến tranh, cô rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Triệu Nhạc, dáng vẻ của cô ấy cũng rất cung kính, bày tỏ trên đường nhất định sẽ nghe theo lời khuyên của Triệu Nhạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK