Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 761: Nhìn xuống kinh thành

“Muốn bảo ta đi thì nói thẳng, đừng vòng vo”.

Kim Phi vừa nhìn đã biết tâm tư của Cửu công chúa.

Cửu công chúa đang ép y từng bước gia nhập vào triều đường.

“Vậy tướng công có đồng ý đi không?”

Cửu công chúa mong đợi nhìn Kim Phi.

“Không đi”.

Kim Phi không do dự lắc đầu.

Giao tiếp với người, tham dự chuyện gì đó đều sẽ tạo ra nhân quả và dây dưa.

Mình tham gia vào càng nhiều chuyện, dây dưa càng nhiều, muốn thoát ra khỏi đó cũng rất khó.

Đến lúc đó y sẽ buộc chặt với triều đường, vô thức rơi vào vòng xoáy tranh đấu quyền lợi, đánh mất chính mình.

Khó khăn lắm mới sống lại một lần, Kim Phi không mong sống một cuộc đời như vậy.

“Chàng không đi, cũng không cho ta đi, vậy tấu chương phải làm sao đây?”

Cửu công chúa khổ sở hỏi.

“Nàng không thể đào tạo người khác à?”

Kim Phi hỏi: “Cả Đại Khang có rất nhiều người tri thức, ta không tin không tìm được một Thừa tướng đạt chuẩn”.

Cửu công chúa đúng là quan tâm đến thiên hạ, cũng có tài quản lý, nếu là bình thường, Kim Phi sẽ không phản đối việc cô ấy có sự nghiệp riêng, càng sẽ không trói cô ấy vào thắt lưng của mình.

Nhưng bây giờ Cửu công chúa đã mang thai, còn liều mạng làm việc như vậy, Kim Phi không thể chấp nhận được.

Điều kiện y học ở thời đại phong kiến vô cùng lạc hậu, phụ nữ sinh con cứ như đi qua cửa môn quan.

Chẳng hạn như dây rốn quấn quanh cổ là vấn đề thường gặp của thai nhi, ở kiếp trước dùng siêu âm có thể dễ dàng nhìn thấy, sau đó có thể điều chỉnh bằng cách tìm y tá có kinh nghiệm để xoa bóp.

Nếu không được nữa thì cũng có thể sinh mổ.

Nhưng lúc này Đại Khang không hề có siêu âm, chỉ có lúc lâm bồn mới biết tình trạng đứa trẻ thế nào.

Đa số phụ nữ đều tìm bà đỡ có kinh nghiệm trong làng, hoặc do mẹ ruột hoặc mẹ chồng ra tay, họ đâu hề biết xử lý tình huống này thế nào?

Cuối cùng không còn cách nào khác nữa thì thường sẽ kéo đứa trẻ từ trong bụng mẹ ra.

Mỗi năm Đại Khang có rất nhiều phụ nữ chết vì sinh con.

Dù sao Kim Phi cũng không học y, cũng không có cách tốt hơn với chuyện này.

“Tướng công, tìm một thừa tướng phù hợp trong thời gian ngắn dễ lắm sao?”

Cửu công chúa nói: “Ta đã hỏi ngự y rồi, trước sáu tháng đều sẽ không có việc gì, chàng cho ta thêm ba tháng nữa…”

“Một ngày cũng không được”.

Kim Phi ngắt lời Cửu công chúa: “Từ hôm nay trở đi, nàng ở trong cung dưỡng thai cho thật tốt, nếu để ta biết nàng lén đến Ngự Thư Phòng thì ta đánh gãy chân nàng”.

“Chàng nỡ sao?”

Cửu công chúa liếc Kim Phi một cái, nhưng lại cảm thấy rất vui.

Cô ấy biết Kim Phi đang cố ý dọa mình.

“Tướng công, chàng hiểu ta mà, nếu nhốt ta trong nhà không cho làm gì, ta sẽ phát điên mất”.

Cửu công chúa thấy Trần Cát đang nghiên cứu khinh khí cầu bèn ôm lấy eo Kim Phi làm nũng nói.

“Vậy thì bảo người đưa tấu chương đến phòng của nàng, buổi sáng nàng có thể làm việc vào giờ Thìn và giờ Tỵ, sau đó ăn trưa nghỉ ngơi, buổi chiều có thể làm thêm hai canh giờ giờ Mùi và giờ Thân, đến giờ Dậu nàng phải đi nghỉ ngơi, có làm được không?”

Kim Phi nhìn Cửu công chúa hỏi.

“Được”.

Cửu công chúa cười híp mắt gật đầu: “Cảm ơn tướng công”.

“Vũ Dương, một người quản lý đạt chuẩn không cần phải tự mình làm hết, lúc nên bỏ thì phải học cách bỏ”.

Kim Phi nói: “Chuyện ở thiên hạ nhiều như thế, một mình nàng mệt đến chết cũng không làm hết”.

“Nhưng với tình hình hiện giờ của Đại Khang, sao ta có thể yên tâm giao cho người khác”.

Cửu công chúa lo lắng nói.

“Ai có quyền lớn thì người đó quyết định. Có ta ở đây, có tiêu cục Trấn Viễn ở đây, có gì mà không yên tâm?”

Kim Phi tự tin nói: “Nàng đưa ra chính sách và truyền đạt xuống dưới, sau đó cho người đi kiểm tra, ai dám vi phạm sẽ giao cho viện Giám Sát và Đại Lý Tự. Không làm tròn trách nhiệm, nên trừng phạt thế nào thì trừng phạt thế ấy, như vậy chẳng phải được rồi sao?

Nếu ai không phục, có chứng cứ xác thực, nhân viên hộ tống sẽ kéo người đó đến trấn áp, ta không tin Đại Khang có người dám làm loạn lung tung”.

Chính quyền vững chắc thường cần dựa vào khả năng quân sự, đây cũng là tự tin trước giờ của Kim Phi.

Thế nên y vẫn luôn kiên trì nghiên cứu phát triển vũ khí, tuân thủ khái niệm trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và nghiên cứu phát triển một thế hệ.

Ai dám “làm loạn” thì đập kẻ đó.

Tính cách Cửu công chúa mạnh mẽ, y cũng bái phục những người như thế.

Bình thường Kim Phi rất ít nói mấy người ngang ngược như vậy, bây giờ cũng phải nói một chút vì để Cửu công chúa thoải mái hơn.

Cửu công chúa cũng dính chiêu này, ánh mắt nhìn Kim Phi sáng long lanh, không khỏi liếm môi.

Vừa định nói chuyện, Trần Cát ở bên kia đã leo lên khinh khí cầu, vẫy tay với Kim Phi và Cửu công chúa: “Vũ Dương, quốc sư, mau tới đây”.

Cửu công chúa cũng đã mong đợi khinh khí cầu từ lâu, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.

Tốc độ của khinh khí cầu khá chậm, Kim Phi nghĩ một chốc, sau đó cũng không phản đối, kéo Cửu công chúa cùng đi vào giỏ trúc.

“Bệ hạ, điện hạ, lần đầu hai người đi khinh khí cầu, nắm chặt vào”.

Lão Ưng nhắc nhở, kiểm soát cho khinh khí cầu bay lên từ từ.

Vì để an toàn, lần này khinh khí cầu không bay quá cao, chỉ bay được mấy chục mét thì được một đàn ngựa trắng kéo đi, bay dọc theo tường thành.

“Mau nhìn kìa, có gì trên trời vậy?”

“Rồng vàng năm móng vuốt, là Hoàng thượng”.

“Ôi, Hoàng thượng thế mà có thể bay lên trời”.

“Chắc chắn là do Quốc sư thi triển thần pháp”.

Rồng vàng năm móng vuốt là ký hiệu chuyên dụng của Hoàng đế, không ai dám dùng bừa.

Người dân vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

Thoáng chốc hàng trăm người dân lao ra quỳ xuống với khinh khí cầu.

Trần Cát đứng trên khinh khí cầu nhìn xuống kinh thành, vui vẻ và phấn khích hệt một đứa trẻ, lúc thì giơ kính thiên văn lên nhìn về phía xa, lúc thì lại dang rộng hai cánh tay ra.

Kim Phi không rảnh quan tâm ông ta, cúi đầu nhìn Cửu công chúa, lo lắng cô ấy sợ độ cao.

Điều khiến y yên tâm là Cửu công chúa không hề tỏ ra khó chịu, cũng phấn khích nhìn xuống dưới như Trần Cát.

“Quốc sư, khinh khí cầu này đúng là lợi hại thật”.

Trần Cát khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, giơ ngón cái với Kim Phi: “Quốc sư, ngươi giỏi thật, thần vật như thế mà cũng có thể làm được”.

“Chỉ cần bệ hạ thích là được”, Kim Phi cười đáp: “Sau này khinh khí cầu này sẽ để ở trong cung, bệ hạ có việc gì thì dùng để ra ngoài đi dạo”.

Thật ra y để lại khinh khí cầu ở đây còn một nguyên do khác.

Ngộ nhớ lại gặp phải chuyện tương tự như vụ Thái tử bức ngôi soán vị, Trần Cát cũng sẽ không bị động gióng trước nữa, có thể dùng khinh khí cầu để chạy thoát.

Nhưng không thể nói chuyện này, nếu không thì giống như đang nguyền rủa Trần Cát.

“Vậy thì tốt quá rồi”.

Trần Cát xoa tay nói: “Khánh phi cũng luôn muốn xem thử, lát nữa trẫm sẽ để lên cho nàng ấy xem”.

“Bệ hạ, mặc dù khinh khí cầu an toàn nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định, khi nào có thể bay, khi nào không thể bay, ngài phải nghe lời phi hành viên, tuyệt đối không được ép nó bay”.

Kim Phi nói: “Bệ hạ phải đồng ý với thần chuyện này, nếu không thần không dám đưa khinh khí cầu cho bệ hạ”.

“Được, trẫm nghe ngươi”.

Trần Cát lập tức xoay người lại nhìn Lão Ưng đang điều khiển khinh khí cầu: “Lát nữa về trẫm ban cho ngươi một kim bài miễn chết, sau này lúc không thể bay, ngươi có thể chống lại lệnh của ta”.

Nghe thế, Lão Ưng sững sờ.

Anh ta không cảm ơn mà quay đầu lại cầu cứu Kim Phi.

Kim Phi không thích cuộc sống ở cung đình, anh ta cũng không thích.

Hơn nữa trong truyền thuyết dân gian, trong hoàng cung chỉ có một người đàn ông là Hoàng đế, ngộ nhỡ Trần Cát thiến luôn anh ta thì phải làm sao?
Chương 762: Gây án

Có thể nói đội phi hành khinh khí cầu của Kim Phi là do Lão Ưng gây dựng nên.

Không chỉ có kỹ thuật bay cao siêu mà danh vọng trong đội cũng cao.

Cao thủ như thế mà ở lại hoàng cung với Trần Cát thì đúng là lãng phí.

Không cần xin, Kim Phi cũng không để Lão Ưng ở lại kinh thành.

“Bệ hạ, Lão Ưng là đội trưởng đội phi hành của thần, còn phải dựa vào anh ta dẫn dắt đội phi hành đến canh phòng biên giới”.

Kim Phi nhìn Trần Cát: “Lát nữa thần sẽ sắp xếp vài người cho bệ hạ, kỹ thuật tuyệt đối xuất sắc”.

“Vậy cũng được”.

Trần Cát cũng không kiên quyết giữ Lão Ưng ở lại nữa, lấy kính viễn vọng quan sát xung quanh.

Mấy người họ ngồi trên khinh khí cầu vòng quanh tường thành kinh thành, giữa đường dừng lại để thêm nhiên liệu mấy lần, Trần Cát mới thỏa thích.

Người dân cũng nhìn thấy Hoàng đế từ xa, sau khi quỳ lạy xong thì bắt đầu đi về.

Quay về hoàng cung thì trời đã tối, Cửu công chúa muốn đến Ngự Thư Phòng để đọc tấu chương, nhưng bị Kim Phi kéo về phòng nghỉ ngơi.

Lần đầu tiên Trần Cát được hàng vạn dân bái lạy, hơi phấn khích, sau khi trở về hiếm khi không vào hậu cung mà đi đến Ngự Thư Phòng để tăng ca.

Hai cáo thị ngự mệnh mà ông ta ban bố trước đó được dân nhất trí ủng hộ nhưng lại gây tổn hại rất lớn đến lợi ích của các gia tộc quyền thế.

Cũng may khoảng thời gian này Cửu công chúa ra tay rất tàn độc, đám quyền quý ở kinh thành đều bị giết sợ, không ai dám nói gì.

Nhưng đám quyền quý đó đều là cao thủ bụng dạ đầy thủ đoạn, bản thân họ không dám xuất đầu lộ diện thì ngấm ngầm xúi giục mấy thanh lâu nhỏ và thương nhân giàu có từ chối các cô nương rời khỏi thanh lâu, từ chối gia nô ra khỏi nhà với đủ lý do.

Cuộc xử lý của Cửu Công chúa thời gian trước chủ yếu nhắm vào các quyền quý quyền lực cấp cao, không động gì đến những thương nhân giàu có và thanh lâu bình thường, kết quả các thương gia giàu có và vài thanh lâu nhỏ đều không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Các thương nhân giàu có đều đã quen với cuộc sống được hầu hạ, một khi mất đi gia nô, ai sẽ hầu hạ họ ăn cơm, mặc đồ?

Cô nương thanh lâu là cây rụng tiền của tú bà và ông chủ, nếu đi hết rồi thì ai sẽ tiếp khách? Ai sẽ kiếm tiền cho họ?

Không phải tất cả mọi người đều tự nhận thức được, kinh thành rộng lớn cũng có vài người lòng ôm may mắn.

Ngày thứ hai sau khi cáo thị được ban bố, khắp nơi trong kinh thành đều xuất hiện chuyện ngăn cản gia nô rời đi.

Không ít các cô nương thanh lâu cũng đều bị ngăn không cho phép đi.

Cửu công chúa biết được tin này thì lập tức sắp xếp nha dịch tăng cường công tác tuyên truyền khắp kinh thành, ai gặp phải tình huống này có thể đến nha phủ khiếu nại.

Khắp nơi ở kinh thành đều là các quyền quý cấp cao, cũng như những người có liên quan đến họ, để tránh việc nha phủ không dám xử lý vì đám quyền quý cấp cao, Kim Phi và Cửu công chúa còn đích thân đến gặp nha phủ kinh thành ngồi đó.

Kết quả họ vừa đến nha phủ không lâu đã có một đôi vợ chồng già đến cáo trạng.

Họ từng vì bị ép đến mức không còn cách nào khác, không nuôi nổi con gái, vì để đảm bảo đứa bé có đồ ăn, không đến nỗi bị chết đói, họ đã giao con gái mình cho một thương nhân giàu làm người hầu.

Thương nhân giàu có này hơi biến thái, cứ thích đánh đập người hầu, biết được con gái sống ở đó không hề tốt chút nào, sau khi sống được cuộc sống tốt hơn một chút, hai vợ chồng già muốn giành lại đứa trẻ.

Nhưng lúc đó họ đã ký khế ước bán thân với thương nhân giàu có, không chỉ không đòi lại được đứa bé mà ngược lại còn bị người làm của ông ta đánh một trận.

Không chỉ thế, sau khi hai vợ chồng bị đánh đuổi ra ngoài, người đó lại càng ngược đãi con gái họ nhiều hơn.

Hai người thương xót con mình nhưng cũng không có cách nào khác.

Hôm qua sau khi nghe nói cáo thị ngự mệnh, họ lập tức đi tìm người kia.

Kết quả lần này người đó vẫn không trả con cho họ, ngược lại còn cởi sạch đồ của con gái họ ra rồi treo lên đánh nửa sống nửa chết trước mặt họ.

Kim Phi biết lệnh thả gia nô sẽ gây ra sự bất mãn và phản kháng từ các gia đình giàu có và thanh lâu, nhưng y không ngờ Hoàng đế đã ban hành thông báo nhưng thực tế vẫn có người làm ngược lại.

Để Cửu công chúa ở lại nha phủ, Kim Phi lập tức lên đường, dẫn theo một đội nhân viên hộ tống và cấm quân xông tới nhà của thương nhân giàu có.

Thấy nhiều người đi vào như thế, người gác cổng không dám ngăn lại, để mặc Kim Phi dẫn người vào trong.

Vừa bước vào sân, Kim Phi đã nghe thấy tiếng mắng chửi vang lên ở sân sau.

Thuận theo hướng tiếng hét thất thanh vang lên thì nhìn thấy một cọc gỗ ở giữa sân.

Hai nha hoàn bị treo khỏa thân trên đó, trên người bị đánh đến mức đầy vết sẹo, đầu rũ xuống, không biết còn sống hay đã chết.

Còn có một đám nha hoàn và người làm đang quỳ ở một bên cọc gỗ.

Người đang quỳ ở đó cũng có không ít vết roi trên người.

“Còn ai muốn đi nữa không?”

Một người trung niên bụng phệ cầm roi, mặt mày hung dữ hỏi.

Đi theo phía sau ông ta là bảy tám người vạm vỡ.

Nha hoàn, người làm quỳ ở một bên đều nhanh chóng lắc đầu, không dám nói gì cả.

“Lan Nhi”.

Hai vợ chồng nhận ra một nha hoàn bị treo trên cọc là con gái mình, khóc lóc chạy đến.

“Này, hai người già kia còn dám đến nữa à?”

Thương nhân giàu có đó nhìn thấy mấy người Kim Phi, mở miệng định mắng hai vợ chồng nhưng bị một người bên cạnh kéo góc áo.

Lúc này người đó mới nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy Kim Phi dẫn người đi vào.

Thương nhân giàu có không nhận ra Kim Phi nhưng nhận ra cấm quân và nhân viên hộ tống qua đồng phục.

Vẻ tức giận trên mặt ông ta lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười: “Các vị đến nhà ta có việc gì à?”

Kim Phi phớt lờ thương nhân giàu có, ra hiệu cho Đại Lưu dẫn người đi thả hai nha hoàn bị treo trên cọc giúp hai vợ chồng kia.

Không biết hai nha hoàn đã bị treo trên đó bao lâu rồi, làn da ở chỗ cổ tay đều bị rách, sau khi được thả xuống cũng không tỉnh táo.

“Lan Nhi! Lan Nhi!”

Hai vợ chồng ôm một cô gái trong đó khóc lóc thảm thiết.

Ông cụ vừa khóc vừa cởi chiếc áo đầy vết may vá của mình ra đắp lên cho con gái.

Bà cụ vừa khóc vừa ra sức lắc con gái.

Tiếc là cho dù họ làm thế nào, con gái của họ vẫn không mở mắt ra đáp lời với họ.

Cấm quân và nhân viên hộ tống đều mặc áo giáp, Kim Phi thấy một nha hoàn khác vẫn còn nằm dưới đất, bèn cởi áo ngoài của mình ra rồi đưa cho Bắc Thiên Tầm.

Sau khi quấn áo khoác đắp lên người hầu gái, Bắc Thiên Tầm giơ tay ra cảm nhận mạch đập trên cổ cô ta, sau đó điểm nhẹ vài cái trên người cô ta rồi nhéo vào nhân trung.

Nha hoàn vốn dĩ đang hôn mê dần mở mắt ra.

Nhưng ánh mắt lại đầy vẻ sợ hãi và van xin, câu đầu tiên cô ta nói là cầu xin tha: “Lão gia… Ta không dám đi nữa… Lão gia xin tha cho ta đi…”

Bắc Thiên Tầm vừa định an ủi nha hoàn thì cánh tay bị hai vợ chồng kia kéo lại.

Hai vợ chồng nhìn thấy Bắc Thiên Tầm điểm vài cái trên người nha hoàn đó, nha hoàn lập tức tỉnh lại nên kéo góc áo Bắc Thiên Tầm cầu xin:

“Cô nương, ngươi mau xem Lan Nhi thử, sao bọn ta lại mãi mà nó không tỉnh”.

“Hai người đừng vội, ta xem thử”.

Bắc Thiên Thầm gọi một nhân viên hộ tống nữ đến, bảo cô ta ôm nha hoàn vừa tỉnh lại, còn mình ngồi xuống bên cạnh Lan Nhi.

Cô ấy giơ tay ra để lên mạch cổ Lan Nhi, sờ một hồi thì thở dài rụt ngón tay lại.

“Cô nương, sao ngươi không làm gì thế? Mau điểm vài cái cho Lan Nhi đi”.

Bà cụ kéo cánh tay Bắc Thiên Tầm, mặt đầy nước mắt.

“Xin lỗi, cô… cô ấy đã chết rồi”.

Bắc Thiên Tầm khó khăn nói.

Thật ra vừa rồi hai vợ chồng cũng đã đoán được kết quả nhưng vẫn ôm chút hy vọng.

Mà những gì Bắc Thiên Tầm vừa nói đã đánh vỡ hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng trong lòng họ.

“Lan Nhi của mẹ!”

Bà cụ đau lòng bật khóc, ngất luôn tại đó.
Chương 763: Tạo phản rồi

Địa ngục trống rỗng, ác quỷ đều ở nhân gian.

Trên mạng đời trước, câu nói này gần như đã quá phổ biến.

Kim Phi hiểu ý trên mặt chữ của câu nói này, nhưng không ngờ ở đây cũng như vậy.

Từ lâu y đã biết Đại Khang có rất nhiều thế gia vọng tộc quyền quý phú thương không đối xử với đầy tớ như con người, nhưng chưa từng nhìn thấy tận mắt, trong lòng cũng không nhận thức quá rõ ràng.

Cho tới khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của hai nha hoàn trước mặt, Kim Phi mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Thậm chí y không dám đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, nếu hai nha hoàn này là người thân thiết của mình, y sẽ thế nào?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cơn tức giận trong tim Kim Phi đã bùng lên không thể kìm chế được.

Y quay đầu tức giận quát nói: “Đại Lưu, bắt ông ta lại cho ta!”

Bản thân đã từng nếm trải gian khổ, càng dễ đồng cảm sâu sắc.

Người từng bị ướt mưa, mới biết cảm giác mưa đánh vào người, lúc trong tay có ô, nhìn thấy người khác ướt mưa, mới nghĩ tới chuyện mời người khác cùng trú mưa.

Nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi cơ bản đều có xuất thân tá điền vượt khó, trời sinh càng đồng tình với người cực khổ.

Nhận được mệnh lệnh của Kim Phi, Đại Lưu tiến lên đá tên nhà giàu ngã ra đất!

Mấy tên ác ôn sau lưng ông ta còn chưa kịp nói một lời nào, tất cả đã bị nhân viên hộ tống khác đánh ngã lộn nhào!

Có hai tên ác ôn thô lỗ bị đánh, trong lòng không phục lắm, nên ngẩng cổ giận dữ nhìn nhân viên hộ tống.

Kết quả là ngay giây tiếp theo đã bị ủng sắt của nhân viên hộ tống đá vào mặt.

Phú thương cũng là hạng người mềm nắn rắn buông, thấy đám người Đại Lưu nghiêm túc thật, vội vàng hô: “Vị quân gia này, ở đây là kinh thanh, đánh người tùy tiện là phạm pháp đấy!”

“Biết đánh người là phạm pháp, mà ngươi còn dám đánh chết cô ấy à?”

Đại Lưu chỉ vào nha hoàn bị đánh chết, tức giận nói.

“Con nô tỳ hèn hạ, khác nào súc vật, cô ta là do ta mua về, thì mạng cũng là của ta…”

Phú thương còn chưa ngụy biện xong, trên bụng lại ăn một đạp.

“Mẹ kiếp, cáo thị ngự mệnh của bệ hạ đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, cấm tất cả nô tịch, tiện tịch, cũng không được đánh đầy tớ…”

“Đại Lưu, nói nhiều với một tên muốn chết như thế làm gì?”

Kim Phi nhìn nha hoàn bị đánh chết trên mặt đất, trong lòng cảm thấy rất kì lạ, xua tay nói: “Bắt bọn họ về tra hỏi cẩn thận, hễ ai tham gia vào chuyện đánh nha hoàn này, đều đưa tới chợ rau, trừng phạt gấp ba!”

Trong cáo thị ngự mệnh của Trần Cát đã nói, từ ngày cáo thị được ban hành, nếu ai còn đánh đập đầy tớ, đều xử phạt gấp ba!”

Người đánh đập đầy tớ đến chết, thì đưa tới chợ rau trực tiếp trừng phạt với cách tương tự, dùng cách thức tương tự đánh đến tận khi bị chết mới thôi.

Lúc này cuối cùng tên nhà giàu cũng sợ hãi, bò tới chuẩn bị xin tha với Kim Phi, lại bị Đại Lưu đạp lên mặt một phát.

Chuyện còn lại đã có cấm quân và nha dịch xử lí, Kim Phi dẫn đám người Đại Lưu quay về nha phủ.

Thật ra Cửu công chúa và Trần Cát không tán thánh lệnh thả gia nô của Kim Phi lắm, nhưng Kim Phi kiên trì, mới miễn cưỡng đồng ý lấy kinh thành làm nơi thí điểm.

Ban đầu Kim Phi cũng chuẩn bị xem thử hiệu quả thí điểm, kết quả là hiệu quả không tốt, đành nghĩ biện pháp khác.

Nhưng trên đường quay về nha phủ, ý nghĩ của Kim Phi dần dần trở nên kiên định.

Quay về nha phủ, Cửu công chúa phát hiện sắc mặt của Kim Phi không đúng, vội vàng tìm một cấm quân hỏi quá trình cụ thể.

Cửu công chúa cũng cực kì phẫn nộ khi nghe thấy hành vi của tên nhà giàu, cô ấy bước đến muốn an ủi Kim Phi một chút, kết quả cô ấy còn chưa mở miệng, đã nghe Kim Phi nói: “Quay về nói với cha nàng, ông ấy phải là người đi đầu tuân thủ lệnh thả gia nô đã, cung nữ và thái giám trong hậu cung, muốn đi thì để bọn họ đi, không đi, thì bảo phủ Nội Vụ phát tiền công cho bọn họ!”

Cửu công chúa sững sờ, lập tức nuốt lời an ủi Kim Phi.

Trước đây lệnh thả gia nô không bao gồm cả hoàng cung, nhưng bây giờ Kim Phi hạ quyết tâm phải phát triển rộng lệnh thả gia nô ra, hoàng gia là phương pháp quảng bá tốt nhất.

“Tướng công, ta biết chàng rất tức giận, nhưng phát triển rộng lệnh thả gia nô trong hoàng cung, không thích hợp lắm đâu?”

Cửu công chúa lo lắng hỏi.

“Sao lại không phù hợp? Mỗi năm số cung nữ chết trong hậu cung còn ít à?”

Kim Phi quay đầu nói.

Ngày nào giữa các phi tần ở hậu cung cũng có vô số chuyện, công việc của bọn họ là nghĩ mọi cách để Hoàng đế vui vẻ.

Cho nên hầu như mọi phi tử trong hậu cung của Trần Cát đều là cao thủ đấu trí.

Nhưng cung nữ thường là vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của bọn họ.

Cửu công chúa bị Kim Phi nói cho không thể trả lời được.

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Tướng công, ta hiểu ý của chàng, nhưng quan hệ của chàng và phụ hoàng mới hòa dịu phần nào, bây giờ chàng lại muốn phát triển rộng lệnh thả gia nô trong hoàng cung, ta sợ phụ hoàng sẽ nghĩ nhiều.”

“Không phải phụ hoàng của nàng muốn làm Hoàng đế ngàn đời à? Đúng lúc chuyện này có thể lấy làm văn được đấy.”

Kim Phi cũng không muốn gây sự với Trần Cát, đành cho Cửu công chúa một biện pháp: “Nàng nghĩ xem, từ xưa tới nay, có vị quân vương nào làm ra chuyện đi đầu mở đường như vậy? Phụ hoàng của nàng làm như vậy, chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử! Chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, lưu danh ngàn đời!”

“Tướng công, sớm muộn gì phụ hoàng cũng sẽ bị lừa chết!”

Cửu công chúa tức giận lườm Kim Phi một cái, thỏa hiệp nói: “Ta có thể đi bàn bạc chuyện này với phụ hoàng, nhưng có chuyện cần nói trước với chàng, tử sĩ mà hoàng thất nuôi dưỡng và một vài cung nữ biết quá nhiều bí mật, thì không thể liệt vào hàng ngũ lệnh thả gia nô được!”

“Được!”

Kim Phi cũng biết hoàng thất có rất nhiều bí mật, lời Cửu công chúa vừa nói, e rằng chính là giới hạn của cô ấy rồi.

Thật ra lấy chuyện hoàng thất làm văn, cũng là vì hiệu quả tuyên truyền, cho nên cô ấy gật đầu đồng ý.

“Vậy ta về cung gặp phụ hoàng trước.”

Cửu công chúa lập tức lên đường, về cung tìm Trần Cát cùng bàn bạc chuyện này.

Trong triều đình vĩnh viễn không thiếu người nịnh nọt, từ sau khi cáo thị giảm thuế được ban hành, Trần Cát nhận được vô số tấu chương khen ngợi ông ta.

Gần đây số lần Trần Cát chạy tới Ngự Thư Phòng rõ ràng đã tăng lên nhiều, gần như ngày nào cũng đi xem xem hôm nay lại có bản sớ nào ca ngợi ông ta.

Cộng thêm hàng chục ngàn người dân đến triều mấy hôm trước, khiến Trần Cát càng sung sướng hơn.

Sự cám dỗ của hoàng đế ngàn đời đối với Trần Cát còn lớn hơn tưởng tượng của Cửu công chúa nhiều, Cửu công chúa mới khuyên vài câu, Trần Cát đã đồng ý ngay lập tức.

Thậm chí ông ta đã tưởng tưởng tới chuyện lần này các đại thần sẽ khen ngợi ông ta thế nào, sách sử sẽ ghi chép về ông ta như thế nào.

Đủ các loại lí do thoái thác mà Cửu công chúa đã chuẩn bị trên đường đi, đều không cần dùng tới.

Có điều đã đạt được mục tiêu, Cửu công chúa cũng coi như là thắng lợi trở về.

Dưới sự thúc giục của Đại Lưu, vụ án tên phú thương đánh chết nha hoàn hôm đó đã bắt đầu xét xử.

Tên phú thương đánh chết nha hoàn vì muốn dọa nạt các nhà hoàn đầy tớ, mấy nha hoàn và đầy tớ đều là chứng kiến tận mắt, nên quá trình xét xử cực kì đơn giản.

Đại Lý Tự, Hình Bộ đều có mặt ở hiện trường, vụ án đã kết thúc vào ngày hôm đó, ngày thứ hai phú thương và mấy tên ác ôn tham gia cùng đánh nha hoàn đều bị kéo tới chợ rau, hành hình trước mặt mọi người.

Ngày thứ ba, Trần Cát lại hạ lệnh, phóng thích một đám cung nữ và thái giám.

Lúc trước có phú thương bị đánh chết, sau lại có Trần Cát tự mình làm gương, nên không có ai dám phạm tội nữa, cuối cùng lệnh thả gia nô cũng phát triển thuận lợi.

Trần Cát cũng cầu được ước thấy, nhận được một đống tấu sớ ca ngợi công đức của ông ta.

Cũng có một vài người dân dẫn theo con cái được trả tự do, tới kinh thành tạ ơn về phía hoàng cung.

Tất cả điều phát triển theo hướng tốt hơn, đến khi Cửu công chúa chúa nhận được một tin tình báo khẩn cấp.

“Tướng công, nhà họ Tào ở Tùy Châu tạo phản rồi!”
Chương 764: Quân cần vương của nhà họ Tào

“Nhà họ Tào? Nhà họ Tào nào?”

Thế gia trong thiên hạ quá nhiều, Kim Phi biết Tùy Châu, nhưng không biết là nhà họ Tào nào.

Cửu công chúa sớm đã biết Kim Phi như vậy, lấy ra một chồng công hịch văn trong ống tay áo đưa cho Kim Phi: “Đây là tài liệu về nhà họ Tào.”

Tài liệu cực kì chi tiết, không chỉ ghi lại dòng chính dòng thứ của nhà họ Tào bây giờ, mà còn ghi lại lịch sử làm giàu của nhà họ Tào.

Xem xong tài liệu, cuối cùng Kim Phi cũng biết tại sao nhà họ Tào muốn tạo phản.

Nói chính xác là khẩu hiệu bên ngoài của nhà họ Tào không phải là tạo phản, mà là “thanh quân trắc, chém tiểu nhân”.

Thanh quân trắc chính là dọn dẹp lũ gian tà thân tín bên cạnh quân vương, cũng chính là kẻ được gọi là ‘tiểu nhân’.

Vì cái này mà nhà họ Tào còn cố ý phát biểu một bài hịch văn chinh phạt.

Điểm đầu tiên trong lời mở đầu của bài hịch văn chính là nhằm vào Cửu công chúa.

Nói Cửu công chúa không giữ nữ tắc, thân phận công chúa quý giá, mà không biết liêm sỉ đi dụ dỗ Kim Phi, còn nói Cửu công chúa là loại gà mái gáy sớm, thân con gái mà can thiệp vào việc triều chính, ý đồ lật đổ luân lý làm người hàng ngàn năm nay.

Nội dung đại khái của điểm thứ hai là chỉ ra chế độ ‘nô tịch’ ‘tiện tịch’ đã truyền lại hơn ngàn năm, có thể trấn áp kẻ xấu, khiến người ta sợ hãi, cho nên xã hội mới ổn định được.

Một khi xóa bỏ nô tịch tiện tịch, sẽ không có thân phận địa vị trên dưới gì nữa, dân đen cũng sẽ mất đi sự kính sợ với hoàng thất và quyền quý.

Điều thứ ba là nhắm vào Kim Phi, nói Kim Phi ở cổ vũ công nhân nữ ở làng Tây Hà xuất đầu lộ diện ra ngoài làm công, còn để phụ nữ tham gia chiến đấu, phá vỡ luân lý làm người.

Điều thứ tư vẫn nhắm vào Kim Phi như cũ, nói y lấy hơn mười nghìn tiểu thiếp ở khắp nơi trong Xuyên Thục, đêm nào cũng đòi hỏi mười mấy tiểu thiếp hầu hạ, mỗi ngày đều đổi người mới, cuộc sống xa hoa vô độ.

Điểm thứ năm vẫn nhắm vào Kim Phi, nói y thu mua lòng người ở Kim Xuyên, có ý đồ gây rối tạo phản.



Trong bài hịch văn, Kim Phi và Cửu công chúa trở thành kẻ lừa dối Trần Cát, là tiểu nhân dẫn đầu nhân viên hộ tống đàn áp triều đình, nên lăng trì xử tử.

Nhà họ Tào dùng cờ hiệu giúp đỡ triều cương, tụ tập được hơn hai mươi ngàn người, muốn tới kinh thành cần vương, loại bỏ hai tên tiểu nhân là Kim Phi và Cửu công chúa.

“Sao bọn họ có mặt mũi nói ra câu cần vương được chứ?”

Kim Phi xem bài hịch văn xong, bị chọc tức đến bật cười.

Gọi là cần vương, chính là khi Hoàng đế có nguy hiểm, lực lượng vũ trang các nơi tự phát dẫn quân đi bảo vệ Hoàng đế.

Trước đây lúc người Đông Man đánh tới, quyền quý ở Đại Khang không có một ai dám hé răng.

Người Đông Man bị Kim Phi đánh đi rồi, lại có một nhà họ Tào chạy ra muốn cần vương cứu trợ nhà vua.

“Chúng ta muốn đổi mới, tương đương với chuyện đạp đổ chén cơm của nhà họ Tào, tất nhiên bọn họ sẽ không chú ý đến mặt mũi gì nữa.”

Cửu công chúa cũng cười khẩy.

Sáu mươi năm trước nhà họ Tào có một vị Thư lệnh sử thuộc bộ Binh, lúc đó phụ hoàng của Trần Cát là Trần Vũ đang đi Bắc phạt, Thư lệnh sử này đã rất già rồi, nhưng vẫn xuất chiến với con trai, cuối cùng hai cha con đều chết trận ở phương bắc.

Sau khi Trần Vũ biết được chuyện này, đã sắc phong cho cháu trai của Thư lệnh sử làm giáo úy binh phủ Tùy Châu, coi như là phần thưởng.

Cháu trai của Thư lệnh sử chính là chủ nhân của nhà họ Tào bây giờ.

Ông nội của nhà họ Tào ở trong quân năm đó là quan chức cấp cao, quen biết với không ít quan chức quyền quý, cộng thêm được Trần Vũ tán thưởng, cho nên dù ông nội của nhà họ Tào chết trận, có vài quyền quý vẫn bằng lòng qua lại với nhà họ Tào.

Ông ta được ông nội và cha che chở, nhưng không thừa kế được khí phách của ông nội và cha.

Không chỉ không nghĩ tới chuyện bảo vệ gia đình đất nước, mà còn lợi dụng quyền lợi của giáo úy, làm mưa làm gió ở khu vực Tùy Châu, giúp đỡ hàng loạt thổ phỉ, còn qua lại với lái buôn, vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân.

Quận trưởng các triều đại ở Tùy Châu đều biết nhà họ Tào có người ở kinh thành, cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cho nên trong mắt người dân ở Tùy Châu, quận trưởng không phải là người lợi hại nhất ở đất này, mà là nhà họ Tào.

Trải qua mấy chục năm phát triển, nhà họ Tào bỗng nhiên trở thành đồ vật khổng lồ.

Hàng chục nhóm thổ phỉ ở Tùy Châu và hai quận lân cận, gần như đều là tay sai của nhà họ Tào.

Đám thổ phỉ này được phân công rõ ràng, có kẻ thu ‘thuế lương’, có đứa vào nhà cướp của, có tên chặn đường cướp đồ.

Trong bố cáo ngự mệnh mà Kim Phi và Cửu công chúa cổ vũ Trần Cát ban hành, có một điều nhằm vào thổ phỉ.

Nhà họ Tào hoàn toàn dựa vào số của cải mà thổ phỉ vơ vét được từ người dân để nuôi sống, làm như vậy đúng là không khác gì đạp đổ chén cơm của nhà họ Tào, nhà họ Tào không sốt ruột mới kì quái đấy.

“Tướng công, nghe nói nhà họ Tào tập hợp được thổ phỉ ở ba quận, tổng cộng hơn hai mươi ngàn người, đã bắt đầu tiến về kinh thành rồi, chàng chuẩn bị đối phó với chúng thế nào?”

Cửu công chúa hỏi.

Thật ra trước khi ra tay đổi mới, Kim Phi và Cửu công chúa đã biết làm như vậy là đụng chạm tới quyền lợi của tầng lớp quyền quý, có thể sẽ có người tiến hành chống cự.

Cho nên bọn họ đã sớm chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, cũng có kế hoạch ứng phó.

Trong những nhân viên hộ tống chi viện mà Quan Hạ Nhi phái từ Kim xuyên đến, có một ngàn người luôn đóng quân ở cửa thành phía tây, là để ứng phó với loạn lạc có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

“Còn có thể ứng phó thế nào nữa? Người ta đưa răng tới thì bẻ đi là được rồi!”

Kim Phi lạnh giọng nói: “Chúng ta gọi Lương ca tới, để huynh ấy phái tám trăm người đi tiểu diệt nhà họ Tào là được.”

“Tám trăm người?”

Cửu công chúa khẽ cau mày.

“Thứ gọi là quân cần vương của nhà họ Tào cũng chỉ là một đám thổ phỉ ô hợp tạo thành thôi, bình thường bắt nạt người dân còn được, chứ gặp đám người Lương ca, ngay cả một hiệp cũng không thể chống đỡ được.”

Kim Phi tự tin nói.

Thời đại không có xe hơi này, chuyện tập kích bất ngờ và hành quân đường dài toàn dựa vào ngựa chiến.

Trước đây tiêu cục Trấn Viễn luôn thiếu ngựa chiến, nhân viên hộ tống ra ngoài chỉ có thể cố gắng di chuyển gọn gàng đơn giản hết mức, hạn chế sự phát huy của nhân viên hộ tống rất nhiều.

Nhưng sau khi đánh bại người Đông Man, nhân viên hộ tống lập tức xa xỉ hơn, chỗ không xa nơi đóng quân của nhân viên hộ tống ngoài thành chính là trại ngựa, hàng chục ngàn con ngựa chiến tốt cướp được từ tay người Đông Man đều ở đó.

Nhiệm vụ huấn luyện chủ yếu trong đoạn thời gian gần đây là học tập thuật cưỡi ngựa.

Trong sách lược mà Trương Lương lập ra, mỗi nhân viên hộ tống ít nhất phải được trang bị bốn con ngựa chiến, hai con dùng để cưỡi thay phiên gấp rút lên đường, còn hai con khác là dùng để luân phiên vận chuyển đồ dùng.

Như thế có thể hành quân cấp tốc không cần dừng lại.

Tiêu cục Trấn Viễn bây giờ muốn áo giáp có áo giáp, muốn ngựa chiến có ngựa chiến, còn có khinh khí cầu, lựu đạn, cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá các loại vũ khí đi trước thời đại, nhân viên hộ tống cũng là cựu binh tinh nhuệ đầy kinh nghiệm.

Cộng thêm tài chỉ huy của Trương Lương nữa.

Số lượng người của quân cần vương nhà họ Tào chiếm ưu thế, nhưng đứng trước nhân viên hộ tống tinh nhuệ thế này thì chỉ là trò cười.

Một đám ô hợp do hơn hai mươi ngàn tên thổ phỉ tạo thành, Kim Phi thật sự không coi trọng.

Nếu không phải vì để đảm bảo, Kim Phi cảm thấy chỉ cần ba đến năm trăm người là có thể đánh tan đối phương rồi.

“Tướng công, điều ta lo lắng không phải là đám quân cần vương của nhà họ Tào, mà là lo lắng về người sau lưng bọn chúng.”

Cửu công chúa lo lắng nói: “Ta hoài nghi là có người muốn dùng kế điệu hổ ly sơn.”

“Điệu hổ ly sơn?”

Con ngươi của Kim Phi không khỏi khẽ co lại một chút.

Lần đổi mới này không chỉ làm tổn hại đến quyền lợi của thế gia vọng tộc địa phương như nhà họ Tào này, mà cũng gây tổn hại to lớn đến lợi ích của quyền quý ở kinh thành.

Dù thủ đoạn của Cửu công chúa tàn nhẫn, cũng không thể lập tức tiêu diệt tất cả quyền quý ở kinh thành được.

Có một bộ phận rất lớn trên mặt thì tán thành đổi mới, thậm chí mỗi ngày còn viết một bản tấu sớ ca ngợi Trần Cát, Cửu công chúa và Kim Phi, nhưng thực tế thì chỉ ước gì xé sống được Kim Phi và Cửu công chúa.

Chỉ có điều bọn họ đều bị sức chiến đấu của nhân viên hộ tống đàn áp, không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà phát huy sở trường của bản thân, tiến hành gieo rắc sự bất hòa, ý đồ mượn đao giết người.

“Nàng hoài nghi sau lưng nhà họ Tào có người điều khiển ư?”

Kim Phi nhìn Cửu công chúa hỏi.
Chương 765: Cấu kết làm việc xấu

“Không phải hoài nghi mà là chắc chắn!”

Cửu công chúa nói: “Thực ra trước khi chúng ta thi hành lệnh thả gia nô, Cục tình báo đã phát hiện ra có nhiều gia nô từ các gia tộc quyền thế đã rời khỏi kinh thành, phân bổ đi nhiều nơi. Lúc đó bọn họ nói với người ngoài rằng, chủ nhà không nuôi nổi bọn họ nữa, nên đuổi bọn họ ra ngoài tự kiếm sống.”

Nhưng lúc đó ta lại cho rằng các gia tộc quyền thế đó đang cố ý giả nghèo giả khổ, vì vậy không tiếp tục để ý đến nữa, nhưng bây giờ nghĩ lại, bọn họ rất có khả năng là người mà các gia tộc quyền thế phái đi để mê hoặc lòng người.”

“Những kẻ này thật đúng là độc ác không đổi!”

Ánh mắt Kim Phi thoáng hiện lên sự nghiêm nghị.

Trước đó các nhà giàu và thanh lâu ngăn cản gia nô và các cô nương rời đi, đều do những kẻ quyền quý ở kinh thành âm thầm xúi giục.

Kim Phi đã biết điều này từ lâu, nhưng Kim Phi cũng có chung mối lo ngại với Cửu công chúa, không thể giết sạch hết quyền quý ở trong triều, nếu không Đại Khang cũng sẽ trở lên hỗn loạn.

Cho nên Kim Phi chỉ đành lựa chọn tạm thời nhẫn nhịn, để đội Chung Minh ghi nhớ kỹ những kẻ thừa cơ làm loạn, sau khi đã chuẩn bị bồi dưỡng đủ các thành viên nòng cốt xong, sẽ lại quay lại thanh toán từng kẻ một.

Đáng tiếc, bọn quyền quý hoàn toàn không cho y thời gian.

Quyền quý ở kinh thành không dám tự mình ra tay với Kim Phi, bèn đi xúi giục các gia tộc quyền thế ở địa phương.

Mấy tên ếch ngồi đáy giếng này chưa từng thấy sự đáng sợ của nhân viên hộ tống, lại thêm những lời đe dọa của quyền quý trong kinh thành, hù dọa bọn chúng rằng Kim Phi đã khống chế được Hoàng đế, hiện tại cấm thu sưu cao thuế nặng, ra sức đàn áp thổ phỉ, chính là để mua chuộc lòng dân.

Chờ sau khi đã thu thập đủ lòng dân, Kim Phi sẽ giết các gia tộc quyền thế để chia ruộng đất, lãnh đạo người dân tạo phản.

Thông tin ở hời đại phong kiến còn lạc hậu, vậy mà lại thực sự có khá nhiều gia tộc quyền thế ở địa phương bị dọa sợ.

Nhưng đa số trong nhà của các gia tộc quyền thế này chỉ có thể nuôi nhiều nhất mấy chục tên tay sai, căn bản không có tiền vốn để đối đầu với Kim Phi.

Cho nên các quyền quý ở kinh thành đã để ý đến nhà họ Tào ở Tùy Châu.

Nhà họ Tào vừa có tiền vừa có người, cách kinh thành cũng không xa lắm, chính là thanh đao tốt nhất.

Tùy Châu nằm ở phía Nam sông Hoài, theo cách phân chia địa lý truyền thống thì nó cũng thuộc Giang Nam.

Mặc dù trước mắt, thương hội Kim Xuyên không quá chú trọng đến Tùy Châu, chỉ xây dựng một chi nhánh ở Tùy Châu, cũng không cho người đi mở rộng ở các phủ huyện phía dưới, nhưng những ai tinh ý đều có thể nhìn ra, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc rất coi trọng Giang Nam.

Mấy tháng nay, thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam mọc lên như nấm, gần như ở dọc sông Trường Giang, tất cả các thành thị từ huyện phủ trở lên đều mở chi nhánh, sau này lấy những chi nhánh này làm đầu tàu, không ngừng mở rộng sang hai bờ nam bắc.

Chi nhánh ở Tùy Châu của thương hội Kim Xuyên gần đây có nhiều động thái, hiển nhiên là đang chuẩn bị khai phá thị trường ở các quận huyện xung quanh.

Nhà họ Tào là cường hào ác bá ở Tùy Châu,

Thương hội Kim Xuyên mở rộng thị trường, nhất định sẽ xảy ra xung đột với bọn thổ phỉ mà nhà họ Tào nâng đỡ.

Thổ phỉ Giang Nam có ai mà không biết tiêu cục Trấn Viễn có thái độ gì với thổ phỉ cơ chứ?

Nhà họ Tào đang lo lắng không biết phải đối phó với Kim Phi như thế nào, thì quyền quý trong kinh thành đã cho người tìm tới rồi.

Vì để cho nhà họ Tào dốc hết sức lực, quyền quý trong kinh thành đã hứa hẹn rất nhiều lợi ích.

Nhà họ Tào đã bất mãn với Kim Phi từ lâu, hai bên đều có chung kẻ thù, vì vậy đã nhanh chóng hợp tác.

Quyền quý ở kinh thành âm thầm cung cấp tiền và lương thực, nhà họ Tào bỏ người ra, nhanh chóng thành lập quân cần vương.

Biết sự việc có liên quan đến quyền quý trong kinh thành, thái độ của Kim Phi cũng trở lên thận trọng.

“Nếu là như vậy, tình hình thực sự hơi phức tạp, ta cho người đi gọi mấy người Trương ca, Lạc Lan tới, chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ để cùng nhau thảo luận, tiếp thu nhiều ý kiến mới có thể tìm ra những chỗ bị bỏ sót.”

“Ta cũng nghĩ vậy.”

Cửu công chúa gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, Trương Lương, Lạc Lan, Hầu Tử, Đại Tráng, và cả những người phụ trách có liên quan ở đội Chung Minh,… đều lần lượt chạy tới thiền điện ở bên cạnh Ngự Thư Phòng.

Kim Phi nhớ ra Bắc Thiên Tầm đã từng ở Tùy Châu một thời gian, còn có một mối thù sâu nặng với đám thổ phỉ ở Tùy Châu, bèn gọi luôn cả cô ấy vào phòng.

Sau khi người đã đến đông đủ, Kim Phi bắt đầu giải thích tình hình.

Vừa giải thích xong, Lạc Lan đã nóng lòng hỏi: “Tiên sinh, vậy thương hội ở Tùy Châu thế nào rồi?”

Sắc mặt của mấy người Trương Lương, Đại Tráng bỗng chốc cũng trở lên nghiêm túc.

“Trong công văn do Cục tình báo gửi tới, không nhắc đến chuyện này, nhưng sợ là lành ít dữ nhiều…”

Giọng điệu của Kim Phi cũng hơi trầm xuống.

Tất cả thổ phỉ ở Tùy Châu đều nằm trong sự kiểm soát của nhà họ Tào. Lúc trước nhà họ Tào không muốn xảy ra xung đột với Kim Phi, bèn ra lệnh cho những tên thổ phỉ tay sai rằng nếu gặp phải đội của thương hội Kim Xuyên thì để bọn họ đi.

Vì vậy ở Tùy Châu, thương hội Kim Xuyên cũng xem như là an toàn, nhân viên hộ tống được phân công tới đó cũng tương đối ít.

Bây giờ nhà họ Tào lại đột nhiên trở mặt, khả năng rất cao là sẽ gây bất lợi cho thương hội Kim Xuyên.

Lúc y đang nói thì có người gõ cửa ở bên ngoài.

Thấm Nhi đi tới mở cửa phòng, Châu Nhi cầm một tờ giấy nhỏ bước vào.

“Điện hạ, đây là tin tức tình báo mới nhất mà Cục tình báo vừa nhận được.”

Dứt lời, cô ấy còn nhìn qua Kim Phi và đám người Trương Lương bằng ánh mắt phức tạp.

Trong lòng Kim Phi lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành, y tiến lại gần Cửu công chúa để cùng xem xét tờ giấy.

Giây tiếp theo, sắc mặt của Kim Phi trở lên vô cùng khó coi.

“Tiên sinh, đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Đại Tráng không nhịn được hỏi.

“Vừa nãy mọi người đoán không sai, sau khi nhà họ Tào bắt đầu gây chuyện, đã lập tức bắt hết người của thương hội Kim Xuyên ở Tùy Châu, Cục tình báo vừa truyền tin tức tới, bọn thổ phỉ đã giết hết nhân viên nam, treo đầu họ lên cột cờ, còn nhân viên nữ và nữ chưởng quầy…”

Cửu công chúa nói tới đây thì không nói tiếp nữa, nhưng những ai có mặt ở đây đều biết bọn họ sẽ phải đối mặt với thảm kịch nhân gian gì.

Khi Kim Phi từ Đông Hải trở về Tây Xuyên, đã từng nghỉ chân ở Tùy Châu, từng nói chuyện với nữ chưởng quầy ở thương hội địa phương và rất nhiều nhân viên khác.

Nữ chưởng quầy là một cô gái Tây Xuyên điển hình, khi cười vô cùng dịu dàng, còn lộ ra hai lúm đồng tiền ở khóe miệng.

Nghĩ đến việc nữ chưởng quầy và các nhân viên thương hội hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết, cơn tức giận trong lòng Kim Phi sắp không kiềm chế được.

Hai người Đại Tráng và Hầu Tử tranh nhau xin chỉ thị đi diệt trừ nhà họ Tào, ngay cả người luôn trầm lặng ít nói như Lão Ưng lúc này cũng nắm chặt tay lại.

“Bình tĩnh một chút, nhà họ Tào làm như vậy, sợ là đang cố ý chọc giận mọi người!”

Cửu công chúa thấy sắc mặt của Kim Phi không đúng, vội vàng tiến lên nắm lấy tay phải của Kim Phi.

“Ta biết!”

Kim Phi nhắm mắt, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Sau khi cơn phẫn nộ qua đi, trong lòng Kim Phi cũng cảm thấy hối hận vô cùng.

Hối hận vì đã không chú trọng đến Tùy Châu, không sắp xếp đủ nhân viên hộ tống và thành viên đội Chung Minh đến đó.

Dẫn đến việc người nhà họ Tào tấn công thương hội mà y cũng không biết, lại nhận được tin từ Cục tình báo mới biết chuyện này.

Trương Lương là người đầu tiên bình tĩnh lại, anh ta nhìn Cửu công chúa hỏi: “Điện hạ, quân thổ phỉ của nhà họ Tào lúc này đã đi đến đâu rồi?”

“Theo tin tức từ Cục tình báo gửi tới, hôm qua bọn chúng đã qua sông Hoài, sợ là lúc này đã sắp đến phủ Nhữ Ninh huyện Chân Dương rồi.” Cửu công chúa đáp.

“Sao lại nhanh như vậy được?”

Trương Lương kinh ngạc hỏi.

Đi thẳng từ Tùy Châu đến kinh thành chưa đến bảy trăm dặm, đến huyện Chân Dương của phủ Nhữ Ninh là đã đi được hơn hai trăm dặm rồi.

Phía Nam sông Hoài có địa hình đồi núi, sau khi qua được sông Hoài chính là một vùng đồng bằng bằng phẳng.

Nói cách khác, quân thổ phỉ của nhà họ Tào lúc này đã đi qua được đoạn đường hơn hai trăm dặm khó đi nhất, Cục tình báo mới phát hiện ra bọn chúng đang muốn đến kinh thành.

“Nơi mà Cục tình báo chủ yếu phòng thủ ở kinh thành, trước nay không có mật thám nào ở Tùy Châu, lần này các gia tộc quyền thế và nhà họ Tào cũng vô cùng cẩn thận, luôn hành quân trong bí mật. Hôm qua sau khi qua sông Hoài, bọn chúng thực sự không giấu nổi nữa, mới truyền bá bài hịch văn chinh phạt với thiên hạ, Cục tình báo mới phát hiện ra.”

Cửu công chúa bất đắc dĩ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK