Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359: Thăm dò núi Ngũ Lang

“Núi Ngũ Lang là núi đá, trên núi không có mương rãnh nào, quân lương chúng ta mang theo cũng chỉ đủ ăn năm ngày”.

A Hạ cầu xin: “Ta biết rất khó để cứu tiểu thư, nhưng tiên sinh phải nhanh lên, nếu không, cho dù thổ phỉ không tấn công lên núi thì các huynh đệ cũng không chống đỡ được lâu”.

“Trên núi không có nước sao?”

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

“Não của Khánh Mộ Lam là não heo à? Rõ ràng biết đây là núi đá, mà còn dẫn người chạy lên núi?”

Kim Phi tức giận đến mức đá bay chiếc ghế bên cạnh.

Nếu chỉ bị cướp cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá thì y cũng không quá lo lắng, bởi vì trong nhà kho phía sau núi có sẵn cung nỏ hạng nặng tầm bắn xa hơn.

Nhưng ai cũng biết không có nước thì nhiều nhất cũng chỉ trụ được ba bốn ngày.

Thổ phỉ có mấy ngàn người, với số lượng ít ỏi của người trong làng thì chắc chắn không đủ, chắc chắn phải huy động thêm người.

Nhưng chỉ có ba bốn ngày, đi đâu điều động người đây?

Cho dù tìm được người thì cũng mất thời gian di chuyển.

Kim Phi bình thường gần như không bao giờ nổi nóng, nhưng lần này y thật sự rất tức giận.

“Tiên sinh, cậu bình tĩnh đã, lần này Phùng tiên sinh cố ý bày mưu tính kế, cho nên Mộ Lam cô nương mới trúng kế”.

Trương Lương khuyên nhủ: “Điều quan trọng bây giờ là tìm cách cứu Mộ Lam cô nương”.

“Người ta bày mưu thì cô ấy lao đầu vào sao?”

Kim Phi đập bàn nói: “Rõ ràng là người ta cố ý ép cô ấy lên núi, lúc đó nên tập trung binh lực dùng cung nỏ hạng nặng phá vòng vây thì còn cần lên núi sao?”

Kim Phi biết bây giờ tức giận cũng vô dụng, nên hít sâu vài hơi rồi nhìn A Hạ: “Khi hành quân, các cô có mang theo túi nước không?”

“Có mang theo”, A Hạ gật đầu: “Lúc ta đi, trong túi nước còn khoảng một bát nước, tiết kiệm chút chắc đủ dùng hai ba ngày”.

Nghe A Hạ nói vậy, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy sẽ có thêm chút thời gian nữa.

“Tiên sinh, Triệu Lão Sơn đến rồi”.

Thận vệ chạy tới thông báo.

Kim Phi gật đầu, bước ra khỏi phòng y tế.

Trong sân, Triệu Lão Sơn đang đứng trong sân với một người đàn ông.

Kim Phi tập hợp những người từ làng khác đến làng Tây Hà nương tựa để thành lập đội làng Tây Hà thứ hai, Triệu Lão Sơn là đội trưởng của đội thứ hai.

Bởi vì người đến nương tựa ngày càng nhiều nên quy mô của đội thứ hai càng lớn hơn, hơn nữa thành viên cũng vô cùng phức tạp, nhưng Triệu Lão Sơn vẫn quản lý đội thứ hai một cách có trật tự, Kim Phi rất hài lòng về ông ấy.

“Tiên sinh, trong làng chúng ta có nhà của Đại Cường gần núi Ngũ Lang”.

Triệu Lão Sơn chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói: “Đại Cường trước đây là thợ săn, thường xuyên đến núi Ngũ Lang, vì vậy rất quen thuộc địa hình xung quanh”.

“Cảm ơn chú Triệu”, Kim Phi gật đầu với Triệu Lão Sơn, sau đó nhìn người thợ săn: “Phiền Cường Ca nói cho ta biết tình hình ở núi Ngũ Lang”.

“Tình hình núi Ngũ Lang? Tình hình gì?” người thợ săn gãi đầu, không biết nói gì.

“À… một đội trấn áp thổ phỉ của làng ta đã bị vây ở núi Ngũ Lang, ta muốn dẫn người đi cứu”.

Kim Phi nói: “Vì vậy ta muốn biết núi Ngũ Lang cao rộng bao nhiêu, có đường mòn hay không?”

“Trong làng phái người đến núi Ngũ Lang trấn áp thổ phỉ sao?”

Nghe vậy, mắt người đàn ông đỏ hoe.

Anh ta bị bọn thổ phỉ ép không sống nổi, nghe nói làng Tây Hà có đường sống cho nên mới dẫn cả nhà chạy đến làng Tây Hà.

Nghe tin đội trấn áp thổ phỉ của làng Tây Hà đến núi Ngũ Lang, trong lòng anh ta vô cùng phấn khích.

“Mau nói đi, đại nhân đang đợi kìa”.

Triệu Lão Sơn đẩy nhẹ Đại Cường.

“À, à” Đại Cường hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Núi Ngũ Lang là núi đá, trên núi có những tảng đá lớn hình tròn, rất ít cây cỏ, không quá rộng cũng không quá cao, không đến một trăm trượng, có khoảng bảy tám con đường để lên núi, nhưng chỉ có ba con đường dễ đi, còn lại đều là đường nhỏ”.

“Trên núi có nước không?”, Kim Phi hỏi.

“Không, núi Ngũ Lang rất dốc, không thể giữ nước được”.

Đại Cường lắc đầu, do dự một lúc rồi nói: “Tiên sinh, nếu ngài đến núi Ngũ Lang trấn áp thổ phỉ, ngài có thể dẫn ta đi cùng không? Ta có thể dẫn đường cho ngài”.

Kim Phi và Trương Lương nhìn nhau rồi chậm rãi gật đầu.

“Đội trưởng Triệu, cảm ơn ông”, Trương Lương cười nói với Triệu Lão Sơn: “Ông còn nhiều việc, mau đi trước đi”.

Triệu Lão Sơn biết Trương Lương đang đuổi ông ấy, đành cười nói: “Ta đi trước đây, có chuyện gì tiên sinh cứ phái người đến tìm ta”.

Sau khi Triệu Lão Sơn rời đi, Trương Lương nhìn người thợ săn hỏi: “Đại Cường, ngươi từng đi lính chưa?”

“Đương nhiên là đi rồi”, Đại Cường nói một cách luyến tiếc: “Nhưng ta từng bị gãy chân, lúc tham gia thi tuyển nhân viên hộ tống, không vượt qua bài thi việt dã, thời gian vượt quá nửa nén hương.

“Không sao, nếu lần này ngươi làm tốt thì ta sẽ đặc cách cho ngươi”, Trương Lương nói.

“Đại đội trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ cố hết sức”, mắt Đại Cường sáng lên, vỗ ngực bảo đảm.

Bây giờ ai cũng biết đãi ngộ của nhân viên hộ tống rất cao, ngoài tiền lương ra, còn có các loại thưởng khác, có khi tiền thưởng của một nhiệm vụ đủ nuôi cả nhà nửa năm.

Đại Cường luôn cảm thấy tiếc nuối khi không vượt qua kỳ thi nhân viên hộ tống.

“Ngươi đi đường lớn từ quê nhà đến làng Tây Hà sao?”, Trương Lương hỏi.

“Đúng vậy, đi đường lớn” Đại Cường gật đầu: “Từ núi Ngũ Lang đến cũng chỉ có con đường chính đó”.

“Ngươi từng đi lính, hẳn là biết mai phục chỗ nào thích hợp nhỉ?”, Trương Lương hỏi tiếp.

Kim Phi không nói gì, nhưng hiểu ý của Trương Lương.

“Đương nhiên rồi! Lúc trước ta từng thăm dò đường. Đương nhiên là núi Hồi Long!” thợ săn nói không chút do dự.

“Đi thôi, chúng ra ra sau núi, ngươi từ từ nói tình hình trên núi cho bọn ta nghe”.

Trương Lương khoác vai người thợ săn, cùng đi về phía sau núi.

Sau khi đến đại doanh sau núi, Trương Lương phái người gọi Đại Tráng đến, bọn họ cùng nhau vào phòng nghị sự.

Nửa tiếng sau, họ mới bước ra.

Đại Tráng chạy đến thao trường, hô lớn để tập hợp cựu binh và nữ binh: “Trung đội 1, trung đội 2 của đại đội 1. Tiểu đội 2, tiểu đội 3 của trung đội 1, đại đội 1, chuẩn bị hành quân cấp độ hai”.

Bây giờ số lượng nhân viên hộ tống ngày càng nhiều, để thuận tiện cho việc quản lý, Kim Phi đã làm theo phương pháp của quân đội đời trước, tập hợp các cựu binh thành tiểu đội, trung đội, đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn.

Tiêu cục Trấn Viễn hiện giờ chỉ có một trung đoàn, trung đoàn trưởng đương nhiên là Kim Phi, phó trung đoàn trưởng là Trương Lương.

Tổng cộng có bốn tiểu đoàn, tiểu đoàn 1 lần lượt chịu trách nhiệm canh giữ làng Tây Hà, núi Thiết Quán, đỉnh Song Đà, tiểu đoàn trưởng do Trương Lương kiêm nhiệm, Đại Tráng là phó tiểu đoàn trưởng.

Tiểu đoàn 2 và tiểu đoàn 3 phụ trách hộ tống, tiểu đoàn trưởng là Thiết Ngưu, chiến hữu của Trương Lương và Thiết Chùy, đội trưởng thân cận của Kim Phi.

Tiểu đoàn bốn phụ trách huấn luyện tân binh trên núi Miêu Miêu, tiểu đoàn trưởng là Trịnh Phương.

Dựa theo các khu vực khác nhau, số người của mỗi tiểu đoàn cũng khác nhau.

Ví dụ, số người của tiểu đoàn một chưa đến ba trăm người, nhưng nếu tiểu đoàn bốn cộng thêm cả tân binh thì sẽ hơn bốn trăm người.

Đội nữ binh cũng được lập theo hình thức này, chỉ là hiện giờ chỉ có một tiểu đoàn nữ binh, tiểu đoàn trưởng đương nhiên là Khánh Mộ Lam.

Nhiệm vụ chủ yếu của nữ binh vẫn là hỗ trợ nam binh, mỗi lần có nhiệm vụ, bốn cựu binh sẽ phối hợp với một nữ binh.

Ngoài đội tác chiến, còn có một chi đội quân y, mỗi lần làm nhiệm vụ, mỗi trung đội sẽ có một nữ quân y.
Chương 360: Quân cứu viện

Theo lệnh của Đại Tráng, cựu binh và binh lính nữ đều hành động.

Trang bị cho trận chiến khẩn cấp cấp độ hai là mỗi người được trang bị hai con ngựa, một con để cưỡi và một con để chở đồ.

Chẳng mấy chốc, hai tiểu đội cựu binh và hai tiểu đội binh lính nữ đều đã được chuẩn bị xong xuôi, cưỡi ngựa đi tới.

Dù sao vẫn cần có người ở lại trông nhà, điều động nhiều người như thế đã là giới hạn mà Trương Lương có thể làm được rồi.

Ngay khi Trương Lương chuẩn bị ra lệnh xuất phát, Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc nắm tay nhau chạy đến.

Lần này về còn chưa kịp về nhà xem thế nào, Kim Phi nói với Trương Lương: “Lương ca, các huynh đi trước, ta sẽ đuổi theo sau”.

“Ừ”, Trương Lương đáp, sau đó dẫn cả đoàn đi.

“Tướng công, chàng vừa về lại phải đi rồi à?”

Đường Tiểu Bắc thở hổn hển hỏi: “Không đi có được không?”

Quan Hạ Nhi không nói gì nhưng lại nhìn Kim Phi với vẻ cầu xin.

Họ vừa nghe nói Kim Phi về bèn chạy đến cổng làng nhưng không thấy mà gặp Triệu Lão Sơn.

Nghe nói Kim Phi đến phòng y tế thì lại đến phòng y tế, sau đó gặp A Hạ, cũng biết được chuyện Khánh Mộ Lam bị bọn thổ phỉ bao vây.

Vừa nghe nói bọn thổ phỉ bao vây Khánh Mộ Lam có đến hơn bốn nghìn tên, hai người đều khiếp sợ, lập tức chạy ra sau núi.

Cuối cùng cũng chạy kịp đến doanh trại sau núi trước khi Kim Phi xuất phát.

Mọi người ai cũng đều lòng ích kỷ, mặc dù hai người họ thường có mối quan hệ tốt với Khánh Mộ Lam, nhưng lúc này họ không muốn Kim Phi mạo hiểm để cứu Khánh Mộ Lam.

“Không được, Mộ Lam xảy ra chuyện, ta phải đi cứu”, Kim Phi bất lực nói.

Cho dù vì thân phận của Khánh Mộ Lam hay tình bạn với Khánh Hoài, y cũng phải cố gắng hết sức để cứu cô ấy.

“Ta biết phải đi cứu Mộ Lam tỷ, nhưng tướng công đừng đi được không?”

Đường Tiểu Bắc ôm chặt lấy cánh tay Kim Phi.

“Tiểu Bắc, buông tay ra đi, tướng công đã quyết định rồi”.

Quan Hạ Nhi càng hiểu Kim Phi hơn, vừa nhìn vẻ mặt của Kim Phi là nàng biết không khuyên được nên nhẹ nhàng kéo Đường Tiểu Bắc ra.

“Tướng công, chàng là đàn ông, chàng muốn làm gì, một người phụ nữ như ta không thể quản được nhưng xin tướng công hãy nghĩ đến ta và Tiểu Bắc, nếu chàng xảy ra chuyện gì, bầu trời của nhà chúng ta xem như sụp đổ”.

“Các nàng yên tâm đi, ta mặc giáp vàng lụa mềm, sẽ không sao cả. Được rồi, mấy người Lương huynh đi cả rồi, nếu ta còn không đi thì sẽ không đuổi kịp”.

Kim Phi đưa tay xoa đầu Đường Tiểu Bắc, sau đó mỉm cười với Quan Hạ Nhi rồi lên ngựa, dẫn theo thị vệ của mình, chạy ra khỏi doanh trại sau núi.

Trên đường đi, tốc độ của mấy người Kim Phi rất nhanh, lúc chạng vạng mấy chục người đã đến quận thành Quảng Nguyên.

Đại Tráng dẫn theo cựu binh, binh lính nữ đợi ở ngoài thành, Kim Phi và Trương Lương cưỡi ngựa chạy thẳng vào thành, đến phủ quận trưởng.

Có hơn bốn nghìn tên thổ phỉ, chúng lại chiếm giữ địa hình thuận lợi trước, mấy chục người họ giờ mà chạy đến tức là đâm đầu vào chỗ chết. Bốn đội trấn áp thổ phỉ khác nằm rải rác ở các quận, với trình độ liên lạc của Đại Khang, dù Kim Phi lập tức cử người gọi họ đến, đợi họ chạy đến núi Ngũ Lang từ nhiều nơi khác nhau, có lẽ thi thể của Khánh Mộ Lam đã lạnh.

Thế nên bây giờ người duy nhất Kim Phi có thể cầu cứu là quận trưởng Quảng Nguyên.

Quảng Nguyên là quận thành, có ba nghìn phủ binh đóng quân thường trực ở đó, cộng thêm cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá di động Kim Phi mang theo mới có hy vọng cứu được Khánh Mộ Lam.

Thật ra huy động hàng nghìn phủ binh là phải xin chỉ thị của triều đình, nhưng khi quận trưởng nghe nói thân phận của Khánh Mộ Lam là em gái của Tây Xuyên Mục, ông ta lập tức quyết định điều binh với danh nghĩa trấn áp thổ phỉ nên không cần phải xin chỉ thị của triều đình.

Tiêu đô úy đã nhìn ra thân phận của Khánh Mộ Lam không hề đơn giản từ trước, bây giờ nhận được lệnh của quận trưởng, dĩ nhiên không dám chậm trễ, lập tức tập hợp phủ binh.

Sáng hôm sau, ngoại trừ năm trăm người ở lại canh giữ thành, hai nghìn năm trăm phủ binh còn lại đều Tiêu đô úy đưa ra khỏi thành rồi tập hợp với mấy người Trương Lương.

Đại quân xuất phát dĩ nhiên tốc độ không nhanh bằng Kim Phi, mấy người Trương Lương cưỡi ngựa chạy đi, dù Tiêu đô úy hạ lệnh hành quân khẩn cấp thì cũng chỉ đi được hơn bốn mươi dặm một ngày.

Kim Phi cũng không thể làm gì được, dù sao đường núi khó đi, lương thực của phủ binh lúc bình thường lại nghèo nàn, bốn mươi dặm một ngày vẫn có rất nhiều phủ binh kêu khổ không thôi, nếu lại tăng tốc thì sẽ có vài người bị bỏ lại phía sau.

Đi đến một nơi tên là núi Hồi Long, Trương Lương nhìn Tiêu đô úy, yêu cầu dựng trại với lý do trời đã tối.

Tiêu đô uy ngẩng đầu lên nhìn trời nói: “Trương Lương huynh đệ, bây giờ vẫn còn một lúc nữa trời mới tối, sao ngươi không đi thêm một chút nữa, nếu đi thêm một đoạn nữa, qua núi Hổ Tiếu rồi hẵng dựng trại?”

“Buổi chiều tiên sinh hơi đau bụng, vẫn luôn nhịn đến giờ, sắp không xong rồi”.

Trương Lương nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng không thể bỏ lại tiên sinh đi một mình chứ?”

“Vậy thì không được”.

Tiêu đô uy lập tức cao giọng gọi phó quan đến, ra lệnh dựng trại.

Lý do đau bụng cũng là Kim Phi tìm giúp Trương Lương, nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho đến giống.

Sau khi cả đoàn dừng lại, Kim Phi bèn chui vào rừng cây.

Trở về từ rừng cây, thấy Trương Lương đang đứng bất động trước lều, ngẩng đầu nhìn trời, bèn tò mò hỏi: “Lương huynh, huynh đang nhìn gì thế?”

“Nhìn mây”, Trương Lương nói: “Cứ đi với tốc độ này, e rằng nhanh nhất cũng phải đến chiều ngày mốt mới đến được núi Ngũ Lang, sau đó không biết mấy ngày mới có thể đánh được bọn thổ phỉ, cũng không biết Mộ Lam cô nương có thể chống đỡ được hay không.

Hôm nay ta để ý thấy sắc mây trên trời rất dày, nếu hai ngày nay mưa thì tốt rồi”.

“Đúng thế, nếu có thể đổ một trận mưa thì tốt”.

Kim Phi theo sau thở dài nói: “Chúng ta không thể đoán được chuyện của ông trời, vẫn mong bên Đại Tráng có thể thuận lợi, tính toán thời gian thì chắc hẳn Đại Tráng đã đến núi Hổ Tiếu rồi”.

Nói rồi y đi đến bên cạnh vách núi ngoài rìa doanh trại, nhìn về phía đằng xa.



Núi Hổ Tiếu cách nơi mấy người Kim Phi đóng trại chỉ có mấy dặm, là con đường phải đi qua nếu muốn đi từ Quảng Nguyên đến núi Ngũ Lang.

Sở dĩ gọi là núi Hổ Tiếu là vì nơi này thường có hổ dữ quấy phá, các đoàn thương nhân đi qua phải đi thành nhóm mới có thể đi qua, thợ săn không dám vào núi.

Nhưng lúc này có mấy trăm người đang ẩn náu trong rừng cây bên cạnh núi Hổ Tiếu.

Chính là bọn thổ phỉ đỉnh Song Đà đã chạy trốn từ Trường Xà Câu lúc trước.

Một tên thổ phỉ chạy đến trước mặt ông Lỗ theo đường núi, nhỏ giọng nói: “Ông cả, Kim Phi và phủ binh đang dựng lều ở núi Hồi Long”.

“Mẹ kiếp, tên Kim Phi đó cũng nhát gan đấy chứ, chỉ cần đi thêm vài dặm nữa là được, sao cứ nhất quyết dựng lều ở núi Hồi Long? Hại ta phải ngồi ở trong núi cả đêm”.

Ông Lỗ tức giận mắng, sau đó quay đầu nhìn ông hai: “Ông hai, ngươi sắp xếp các huynh đệ mau chóng chia ca ăn tối nghỉ ngơi, sáng mai còn có một trận chiến gian nan”.

“Ông cả, Kim Phi tìm đến phủ binh, hơn hai nghìn người, chúng ta chỉ có mấy trăm người, có thể đánh thắng được sao?”

Ông hai lo lắng hỏi.

“Trước khi chúng ta đến, Phùng tiên sinh đã đoán trước được Kim Phi sẽ đi tìm phủ binh ở Quảng Nguyên, thế nên ông ta đã chuẩn bị cho chúng ta nhiều cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá như vậy”.

Nói rồi ông Lỗ quay đầu lại nhìn phía sau.

Sau lưng ông ta là mười mấy xe bắn đá được đặt rải rác, xa hơn một chút là những chiếc nỏ hạng nặng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, mũi tên của chúng đều nhắm chuẩn vào đường lớn.
Chương 361: Bị mai phục

“Ông cả, xe bắn đá có tác dụng thế thật sao?”

Ông hai vẫn hơi lo.

Kim Phi đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc cho họ.

Lúc trước có mấy chục nhóm thổ phỉ lớn nhỏ ở huyện Kim Xuyên mà bây giờ trong bốn bọn thổ phỉ lớn chỉ còn lại đỉnh Song Đà họ đang thoi thóp, ba tên còn lại một là bị bắt đến nha môn “lãnh thưởng”, hoặc là bị giam giữ ở Hắc Thủy Câu lao động khổ sai.

Còn đám thổ phỉ kia thì càng không cần nói tới, hoặc là tan tác như chim muông, hoặc là bị đội trấn áp thổ phỉ làng Tây Hà quét sạch.

Nếu thổ phỉ là yêu ma trong lòng người dân thì Kim Phi chính là Diêm Vương của đám thổ phỉ.

“Nhìn dáng vẻ sợ sệt của ngươi kìa?”

Ông Lỗ tức giận đá ông hai một cú: “Năm đó Kim Phi chỉ có mấy chục nhân viên hộ tống, dựa vào đâu lại tiêu diệt núi Thiết Quán? Chẳng phải chỉ bằng xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng đó sao? Bây giờ chúng ta có mấy trăm người, lại chiếm cứ nó được núi Hổ Tiếu từ trước, tại sao không thể giết chúng?

Hơn nữa, nhiệm vụ mà Phùng tiên sinh giao cho chúng ta là giết Kim Phi chứ không phải giết tất cả đám phủ binh, đến lúc đó chúng ta sẽ sử dụng thêm vài xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng để nhắm vào Kim Phi, cho dù hắn có trăm cái mạng cũng sẽ bị đập nát”.

Phùng tiên sinh chọn núi Hổ Tiếu vì đường lớn ở núi Hổ Tiếu có một đoạn rất hẹp, là một trong những địa điểm thích hợp nhất để mai phục từ Quảng Nguyên đến núi Ngũ Lang.

Phía Nam là vách núi dựng đứng cao mấy chục trượng, còn phía Bắc đường lớn là dốc đứng, bọn thổ phỉ ẩn nấp trong rừng cây trên sườn núi dốc đứng.

Cả một đêm yên tĩnh, rạng sáng ngày hôm sau, phủ binh đã thức dậy để nấu cơm dưới sự thúc giục của Tiêu đô úy.

Các binh sĩ khác bắt đầu thu dọn lều bỏ lên xe.

Thân là huân tước, đương nhiên Kim Phi có thể mặc áo giáp, hơn nữa dựa theo quy định của lễ nghi Đại Khang, y còn có thể chọn ra hai người mặc áo giáp từ trong các cận vệ.

Chẳng qua Kim Phi ghét áo giáp mặc vào không thoải mái nên bình thường chưa bao giờ mặc.

Nhưng sáng hôm nay, lúc bước ra khỏi lều, Kim Phi đã mặc trên người một bộ áo giáp.

Không chỉ y mà Trương Lương và Đại Lưu phía sau cũng thế.

Bộ áo giáp này là do Kim Phi thiết kế, toàn thân màu đen, những khớp nối linh hoạt hơn, nhìn vừa vặn hơn.

Ngoài mũ giáp và tấm giáp ngực thông thường, Kim Phi còn trang bị giáp chân và giày chiến đấu, ngay từ vẻ ngoài đã hoàn toàn áp đảo bộ giáp kiểu phủ binh trên người của Tiêu đô úy.

Không chỉ đẹp về hình thức bên ngoài mà ba bộ áo giáp này còn được tích hợp công nghệ cao nhất hiện nay của xưởng luyện sắt làng Tây Hà, vừa nhẹ vừa cứng, rất khó bị xuyên thủng bằng Hắc Đao sắc bén.

Ăn xong bữa sáng thì trời đã tờ mờ sáng, đại quân bèn khởi hành lên đường.

Mặc dù đại quân đi khá chậm, nhưng từ núi Hồi Long đến núi Hổ Tiếu chỉ có mấy dặm, chưa đến nửa canh giờ, thổ phỉ ẩn nấp trong rừng cây đã nhìn thấy đại quân từ xa.

Đường chật hẹp, hơn hai ngàn người chen chúc đã dài đến mấy trăm mét, nhìn không thấy đuôi.

“Kim Phi đến rồi, lấy lại tinh thần cho ta”.

Ông Lỗ cúi đầu nhìn thổ phỉ dò đường: “Kim Phi ở đâu trong đoàn người?”

“Dưới lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn ở phía trước, người mặc áo giáp đen là Kim Phi và hai thuộc hạ của hắn”.

Tên thổ phỉ chỉ vào dưới núi nói.

Ông Lỗ híp mắt nhìn về phía đông, quả nhiên nhìn thấy lá cờ tiêu cục màu đen của tiêu cục Trấn Viễn.

Dưới lá cờ, ba bóng người mặc áo giáp màu đen đang cưỡi trên con ngựa chiến cao lớn.

“Bảo phía sau chuẩn bị cho tốt, một khi Kim Phi chui đi đến dưới cổ thụ thì lập tức giết hắn”.

Nói rồi ông Lỗ quay đầu lại nhìn cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá phía sau.

Ngay lúc này, từng mũi tên bỗng bay ra từ trong bụi rậm bên cạnh cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Thổ phỉ canh giữ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá liên tiếp bị trúng tên ngã xuống đất.

Sau đó, ông Lỗ nhìn thấy một nhóm người lạ mặt mình đầy cành lá và cỏ dại lao ra khỏi bụi rậm, chiếm lấy vị trí của những cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ khi mũi tên lệnh ra từ bụi rậm đến khi đám người lạ mặt cướp lấy cung nỏ hạng nặng cũng chỉ có mười mấy giây.

Rất nhiều tên thổ phỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một trong số những người lạ mặt giơ nỏ lên, giơ tay lên bắn lên trời.

Vèo!

Tiếng mũi tên xé tan không khí vang lên, bay lên trời.

“Đây là tiếng mũi tên lệnh của tiêu cục Trấn Viễn! Sao ở đây lại có người của tiêu cục Trấn Viễn?”

Ông Lỗ cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung, còn chưa kịp suy nghĩ đã lớn tiếng quát: “Mau, thu lại cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nếu không tất cả mọi người đều chết”.

Bọn thổ phỉ cũng định thần lại, đồng loạt chạy đến chỗ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Đám người lạ mặt này chính là nhóm cựu binh mà Đại Tráng dẫn dắt.

Từ lúc biết Phùng tiên sinh là kẻ chủ mưu đằng sau kế hoạch lần này, Trương Lương lập tức nhận ra rất có thể Phùng tiên sinh sẽ phục kích trên đường Kim Phi đi giải cứu Khánh Mộ Lam.

Hỏi người thợ săn thì được biết địa điểm thích hợp nhất để mai phục từ làng Tây Hà đến núi Ngũ Lang là núi Hổ Tiếu, Trương Lương cử tiểu đội của Chung Minh lên đường trước, đến hỏi thăm người dân xung quanh núi Hổ Tiếu, rất nhanh đã xác nhận có một số lượng lớn thổ phỉ đã vào núi Hổ Tiếu.

Sau khi bàn bạc với nhau, Trương Lương và Kim Phi quyết định tương kế tựu kế, khi Kim Phi đến quận thành để hỏi thăm quận trưởng, Đại Tráng cũng trà trộn theo vào quận thành, điều động mấy chục cựu binh từ tiêu cục Trấn Viễn, sau khi hóa trang thì rời khỏi từ cổng thành khác.

Khi mấy người Kim Phi và phủ binh chậm rãi đi về phía trước, hàng chục cựu binh này đã đi vòng từ khu rừng già trên núi đến sau lưng núi Hổ Tiếu và leo lên đỉnh của núi Hổ Tiếu bằng một con đường nhỏ dưới sự dẫn dắt của những thợ săn địa phương.

Để câu giờ cho mấy người Đại Tráng, Kim Phi đã dựng trại ở núi Hồi Long cách đó vài dặm với lý do bị đau bụng.

Quả nhiên bọn thổ phỉ bị phủ binh ở cách đó vài dặm thu hút sự chú ý, không ai để ý đằng sau.

Mấy người Đại Tráng bèn nhân lúc trời tối để lẻn vào chỗ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá của bọn thổ phỉ.

Sau đó thì có cảnh tượng vừa rồi.

“Nhóm một, nhóm hai ngăn chúng lại, nhóm ba dỡ hàng”.

Sau khi Đại Tráng ra lệnh, các cựu binh lập tức chia thành hai nhóm.

Cả xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng đều nhắm vào đường lớn, một số trong số hơn hai mươi cựu binh chiếm giữ cung nỏ hạng nặng chuyển hướng cung nỏ hạng nặng nhắm vào khu vực tập trung của bọn thổ phỉ, trong khi những người khác giơ nỏ lên nhắm vào bọn thổ phỉ đang tháo chạy lên núi.

Các cựu binh sử dụng cung nỏ hạng nặng thành thạo hơn bọn thổ phỉ rất nhiều, khi từng dây cung vang lên, bọn thổ phỉ đã bị những mũi tên của cung nỏ nặng khổng lồ hoặc những mũi tên nỏ sắc bén cướp đi mạng sống.

Cung nỏ hạng nặng được trang bị đế chuyển hướng xoay hướng rất tiện, xe bắn đá tương đối cồng kềnh, khó điều chỉnh lại hướng.

Đã không thể điều chỉnh hướng, các cựu binh của nhóm ba chia nhau chạy xuống dưới xe bắn đá để tháo rời các bộ phận quan trọng.

Những xe bắn đá này đều được sản xuất ở làng Tây Hà, các cựu binh đã từng huấn luyện như vậy vô số lần nên họ chỉ cần đưa tay chạm vào thì có thể tháo một chiếc bánh răng từ dưới xe bắn đá ra.

Bánh răng rất nhỏ nhưng lại cực kỳ quan trọng, không có nó, xe bắn đá sẽ trở nên vô dụng.

Sau khi giải quyết mối đe dọa từ xe bắn đá, các cựu binh của nhóm ba cũng rút về vị trí cung nỏ hạng nặng, giúp nhóm một và nhóm hai sử dụng cung nỏ hạng nặng để ngăn chặn kẻ địch.
Chương 362: Đánh phủ đầu

Dẫu sao thổ phỉ cũng có mấy trăm tên, nếu như cả hang ổ phát động tấn công thì cựu binh căn bản không phải là đối thủ.

Thế nhưng thổ phỉ làm gì có dũng khí và kỷ luật này?

Tất cả những tên vẫn chưa chết đều trốn ra phía sau thân cây đại thụ hoặc sau đá núi, không dám ló đầu ra.

“Mấy người mau xông lên đi, đợi lát nữa Kim Phi dẫn đội ngũ đông đảo tới thì chúng ta đều sẽ chết!”

Ông Lỗ cũng đang trốn phía sau đá cuống cuồng giậm chân, chỉ vào đám thổ phỉ cách đó không xa mà mắng chửi.

Lúc này ai dám ló đầu ra thì người đấy chắc chắn sẽ chết, mặc cho ông Lỗ mắng chửi thế nào, tất cả thổ phỉ đều vờ như không nghe thấy.

Cứ như vậy, mấy chục cựu binh dễ dàng dồn ép mấy trăm thổ phỉ tới bên sườn núi.

Cách đó mấy trăm mét, Đại Lưu nghe thấy tiếng mũi tên lệnh thì không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía núi Hổ Tiếu.

“Tiên sinh quả đúng là giỏi mưu kế, thổ phỉ đúng là muốn mai phục chúng ta ở đây!”

“Không phải ta giỏi mưu kế, hành động lần này đều do một tay Lương huynh sắp xếp cả”.

Kim Phi cười nói.

“Ha ha, đại đội trưởng cũng đỉnh ghê!”

Đại Lưu nhanh chóng giơ ngón tay cái về phía Trương Lương.

Trương Lương liếc nhìn Đại Lưu, không bận tâm tới hắn, quay đầu nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, ta dẫn người đi chi viện cho Đại Tráng nhé, người của bọn họ quá ít, tránh xảy ra điều gì bất trắc”.

“Được!”, Kim Phi vội vàng gật đầu: “Cẩn thận một chút”.

Trương Lương hô lên một tiếng với phía sau, ngoại trừ cận vệ của Kim Phi, tất cả những cựu binh còn lại đều rời đi cùng với Trương Lương.

“Kim tiên sinh, phía trước sao vậy?”, Tiêu đô úy cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Kim Phi: “Người anh em Trương Lương đi đâu thế?”

“Người của chúng ta nhận được tin, có thổ phỉ chuẩn bị mai phục chúng ta ở núi Hổ Tiếu, Lương huynh đi giải quyết bọn chúng rồi”, Kim Phi đáp lời.

“Cái gì, núi Hổ Tiếu có thổ phỉ mai phục hả?”, Tiêu đô úy sợ giật nảy mình: “Bao nhiêu người?”

“Là đám thổ phỉ đỉnh Song Đà khi trước chạy thoát khỏi Kim Xuyên, hình như khoảng năm sáu trăm người”.

“Năm sáu trăm người?”, Tiêu đô úy vừa nghe đã cuống lên: “Thế nhưng Trương Lương mới dẫn theo có mấy chục người thôi mà!”

Dẫu sao anh ta đã tòng quân mấy chục năm nay nay, cũng có chút hiểu biết chuyện quân sự cơ bản, đương nhiên hiểu rõ địa hình của núi Hổ Tiếu vô cùng thích hợp để mai phục.

Thổ phỉ chiếm cứ địa hình có lợi trước, không có gấp mấy lần số người thì không thể xông vào trong.

Theo Tiêu đô úy thấy, Trương Lương chỉ dẫn có mấy chục người qua đó chẳng khác gì đi nộp mạng cả.

Thế nhưng Kim Phi vẫn hết sức bình thản: “Tiêu đô úy không cần phải lo lắng, hôm qua bọn ta đã phát hiện ra kế hoạch của thổ phỉ, tối qua đã cử người ẩn nấp ở núi Hổ Tiếu rồi, bây giờ có lẽ thổ phỉ đã bị người của chúng ta khống chế”.

Sự việc đi tới ngày hôm nay, thành công hay thất bại đều đã được định sẵn, cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm Tiêu đô úy nữa.

Tiêu đô úy ngẩn ra, sau đó tỏ vẻ bừng tỉnh.

Thật ra hôm qua Trương Lương lấy cớ Kim Phi bị đau bụng để yêu cầu dừng chân nghỉ ngơi, Tiêu đô úy đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Dẫu sao đội ngũ hơn hai nghìn người cũng rất dài, Kim Phi hoàn toàn có thể cưỡi ngựa chạy tới phía trước, thời gian đội ngũ đi qua cũng đủ để y giải quyết vấn đề này rồi.

Bây giờ Tiêu đô úy đã hiểu, hóa ra Kim Phi đã biết núi Hổ Tiếu có thổ phỉ mai phục từ lâu!

“Kim tiên sinh, ngươi đúng là giỏi che giấu đấy”.

Tiêu đô úy cười khổ lắc đầu.

“Ta và Lương huynh cũng vì nhận được tin tức gấp quá, không kịp thương lượng với Tiêu đô úy, mong Tiêu đô úy lượng thứ”.

Kim Phi nghiêm chỉnh hành lễ với Tiêu đô úy với vẻ khó xử: “Sau này có chuyện gì ta nhất định sẽ thông báo cho Tiêu đô úy trước”.

Tiêu đô úy biết Kim Phi không tín nhiệm anh ta, rõ ràng đang xin lỗi cho có lệ, có điều anh ta cũng không tiện nói gì, chỉ cười đáp lễ: “Tiên sinh, nếu như phía trước có thổ phỉ thì ta phải đi sắp xếp một chút, không nán lại đây nữa”.

“Tiêu đô úy cứ tự nhiên”.

Kim Phi gật gật đầu, Tiêu đô úy cưỡi ngựa rời đi.

Chẳng mấy chốc, phủ binh đều tiến vào trạng thái chiến đấu, quân đỡ khiên giơ lên một cái khiên lớn rất cao rồi lao về phía trên cùng của đội ngũ.

Thổ phỉ trên sườn núi bị Đại Tráng và Trương Lương bao vây chật cứng, lại nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần của đội ngũ rất đông binh lính thì hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn đầu hàng.

Ông Lỗ cũng bị bắt sống.

Hàng trăm thổ phỉ xếp hàng, bị phủ binh áp giải tới phía Nam đường lớn.

Trương Lương và Đại Tráng dẫn mấy cựu binh nhảy xuống từ trên sườn núi, đi tới trước mặt Kim Phi, nói với vẻ tiếc nuối: “Tiên sinh, ta hỏi thổ phỉ rồi, lần này Phùng tiên sinh không tới núi Hổ Tiếu”.

Hành động lần này ngoại trừ phá hỏng kế hoạch mai phục của thổ phỉ ra thì Kim Phi và Trương Lương đều kỳ vọng có thể bắt được Phùng tiên sinh.

Đáng tiếc hy vọng đã bị dập tắt.

“Không sao, ông ta không tới núi Hổ Tiếu thì chắc chắn đang ở núi Ngũ Lang, chỉ cần ông ta tiếp tục hành xử trắng trợn thì rồi sẽ có ngày ta bắt được thôi!”

Kim Phi mỉm cười vỗ lên vai Trương Lương, sau đó nhìn về phía Đại Tráng: “Không có huynh đệ vào thương vong chứ?”

“Không, thổ phỉ đều bị chúng ta đánh phủ đầu, chúng ta cướp được cung nỏ hạng nặng thì bọn chúng mới phản ứng trở lại”.

Đại Tráng vui vẻ đáp lời: “Các huynh đệ bây giờ đang ở phía trước dỡ cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá”.

Trong lần tiêu diệt thổ phỉ khi trước anh ta phạm sai lầm, vẫn còn hai mươi gậy phạt ghi bên trong cuốn sổ nhỏ của Trương Lương.

Lần này coi như lập được công lớn rồi, hai mươi gậy phạt có lẽ cũng sẽ được miễn.

“Ban nãy ta vừa kiểm kê, có một nửa số cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá mà đội của Mộ Lam cô nương đưa theo đang ở đây”, Trương Lương bổ sung.

“Mấy ngày qua cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt”.

Kim Phi khẽ thở phào.

Y không muốn nhìn thấy vũ khí mình chế tạo ra dùng để đánh chính bản thân.

“Tiên sinh, những người này nên xử lý thế nào?”, Trương Lương chỉ vào thổ phỉ bên đường, hỏi.

“Mấy tên đại ca thì giết bỏ, những người còn lại đưa tới Hắc Thuỷ Câu đào than!”

Kim Phi lạnh lùng nói.

Đám thổ phỉ ngồi xổm gần đó nghe Kim Phi nói vậy thì đều thở phào một hơi.

Bọn họ từng có ý đồ công kích làng Tây Hà, rất sợ Kim Phi nổi giận mà giết chết bọn họ, hoặc là đưa tới quan phủ “lĩnh thưởng”.

Thổ phỉ đưa vào quan phủ, kết cục duy nhất chính là đưa ra chiến trường làm bia đỡ đạn.

So ra thì việc đi Hắc Thuỷ Câu đào than càng dễ chấp nhận hơn.

Thậm chí có một số thổ phỉ còn thấy mong đợi.

Dẫu sao Kim Phi cũng có tư duy của người hiện đại, không làm ra được mấy chuyện kiểu dùng người như súc sinh.

Mặc dù ở Hắc Thuỷ Câu thổ phỉ phải làm việc nặng nhọc, thế nhưng Kim Phi cũng không khắt khe với bọn họ về vấn đề ăn uống, mỗi thổ phỉ mỗi bữa cơm đều có hai cái bánh ngô và một đĩa dưa muối, cháo lúa mạch thích uống bao nhiêu thì uống.

Rất nhiều tên lúc còn làm thổ phỉ đều không được sống tốt như vậy.

Hơn nữa Kim Phi còn lập ra công điểm, biểu hiện tốt, làm việc nhanh đều có thể nhận được công điểm.

Tích được năm trăm công điểm là có thể giống như công nhân chính thức ở làng Tây Hà, mỗi tháng được nhận tiền lương, sau đó mua đồ ở trong cửa tiệm ở mỏ than.

Tích được một nghìn công điểm sẽ chính thức được tự do, có thể tuỳ ý rời khỏi mỏ than.

Quy định này vừa được đưa ra, không biết có bao nhiêu thổ phỉ đã kích động tới độ nước mắt lưng tròng.

Bây giờ đã không còn nhiều thổ phỉ ở Hắc Thuỷ Câu căm hận Kim Phi nữa, tất cả mọi người đều cố gắng tích công điểm, hy vọng có thể sớm ngày được tự do.

Thật ra có không ít thổ phỉ bị ép tới cùng đường mới lên núi, bây giờ đi theo ông Lỗ, lén lút khắp nơi giống như chó mất chủ, ăn không ngon, ngủ không yên, rất nhiều thổ phỉ đều đã trải qua quá nhiều ngày như vậy.

Có thể tới Hắc Thuỷ Câu, đối với không ít thổ phỉ đều giống như một sự giải thoát.

“Lương huynh, huynh đi thương lượng với Tiêu đô uý một chút, bảo huynh ấy cử người đưa thổ phỉ tới Hắc Thuỷ Câu”.

Kim Phi nói: “Đại Tráng, cung nỏ và xe bắn đá bây giờ không đưa theo được, tháo hết các bộ phận chủ chốt xuống đã, đặt vào bên trong, bảo các huynh đệ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút, tiếp theo sẽ đánh một trận ác liệt đấy!”
Chương 363: Đưa vào chỗ chết

Nhiệm vụ áp giải thổ phỉ đến Hắc Thủy Câu đương nhiên là đổ lên đầu phủ binh.

Phủ binh chỉ có hơn hai nghìn người, lại phân năm trăm người áp giải thổ phỉ, bây giờ cộng cả nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn cũng không đến hai nghìn người, mà có hơn bốn nghìn tên thổ phỉ, Tiêu đô úy vô cùng lo lắng.

Quận trưởng không cần tham chiến, nhưng sau khi biết Khánh Mộ Lam là em gái của Tây Xuyên Mục thì lập tức ra lệnh cho phủ binh trấn áp thổ phỉ.

Nhưng Tiêu đô úy vẫn rất lo lắng, những phủ binh này là điểm cơ bản để anh ta sống yên ổn, đừng nói là chết hết, cho là là mất đi một phần ba số người thì anh ta cũng xong đời.

Đến lúc truy cứu trách nhiệm, quận trưởng chắc chắn sẽ đẩy trách nhiệm cho anh ta.

Sau khi Thiết Chùy bị thương trong quận thành, Đại Lưu đã đảm nhận chức đội trưởng đội cận vệ, cũng từng có quan hệ qua lại với Tiêu đô úy.

Nhân lúc Kim Phi đang phân công nhiệm vụ, Tiêu đô úy tìm Đại Lưu, dò hỏi: “Đại Lưu, ngươi nói xem có phải Kim tiên sinh còn cách gì đó chưa dùng đến không?”

“Tiêu đô úy, nói thật, ta cũng không biết tiên sinh còn có kế hoạch gì không. Nhưng ta biết tiên sinh chưa bao giờ đánh mà không chắc chắn, cũng không lấy tính mạng huynh đệ ra làm trò đùa”.

Đại Lưu vỗ vai Tiêu đô úy: “Cho nên Tiêu đô úy yên tâm đi, không có chuyện gì đâu”.

Mặc dù Tiêu đô úy không nghe được kết quả muốn nghe, nhưng nghe Đại Lưu nói vậy, rồi lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kim Phi, anh ta cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Sau khi vượt qua núi Hổ Tiếu, trinh sát cũng không phát hiện nguy hiểm gì. Sau hơn một ngày đi bộ, đến buổi sáng ngày thứ ba, thợ săn Đại Cường chỉ về phía xa, nói: “Tiên sinh, ngọn núi kia chính là núi Ngũ Lang”.

Kim Phi nhìn theo hướng Đại Cường chỉ, ở cuối tầm nhìn có một ngọn núi màu nâu đỏ.

Vừa nhìn thấy ngọn núi này, Kim Phi nghĩ ngay đến núi Tra Nha, một danh lam thắng cảnh mà công ty đời trước từng tổ chức đi du lịch.

Núi Tra Nha nằm ở khu vực Dự Nam, là địa hình đá granit, trên núi có đủ loại đá lớn, vô cùng đặc biệt, nhiều bộ phim nổi tiếng cũng được quay ở đó.

Kim Phi lớn lên ở vùng núi, đã quen với những ngọn núi lớn, nhưng khi đến núi Tra Nha, y vẫn bị thu hút bởi cấu trúc địa lý đặc biệt của nó, cộng thêm việc kiếp trước y chưa được đi tham quan nhiều nơi nên ấn tượng càng thêm sâu sắc.

Núi Ngũ Lang trước mặt và núi Tra Nha thuộc cùng một loại địa hình về cấu trúc địa lý, nhưng chúng khác nhau.

Núi Tra Nha có diện tích rộng lớn, có một số ngọn núi khá bằng phẳng, qua nhiều năm tháng, cát bụi do gió mang đến tích tụ lại, thảm thực vật ở khu vực này rất tươi tốt, trên sườn núi còn có hồ nước, được coi là cảnh quan của núi Tra Nha.

Còn núi Ngũ Lang chỉ là một ngọn núi nhỏ, không cao, nhưng núi đặc biệt dốc.

Ở dạng địa hình này, mỗi khi trời mưa, nước mưa sẽ chảy xuống đá, cuốn theo cát nên cả ngọn núi trơ trụi, chỉ có vài mảng xanh nhỏ.

Thực sự rất khó để tìm thức ăn trên một ngọn núi như vậy.

Mặc dù đã nhìn thấy núi Ngũ Lang, nhưng quãng đường còn xa đến mấy dặm, hơn nữa đường núi vòng vèo, đi bộ đến chân núi Ngũ Lang cũng phải mất đến cả tiếng.

Đại quân hành tiến không thể che giấu kẻ địch, cũng không thể đánh lén, nên chỉ có thể cho người thông báo với Tiêu đô úy chuẩn bị chiến đấu.

Ngay sau đó, trong hàng ngũ vang lên tiếng trống dứt khoát, lá cờ phất cao, phát lệnh sẵn sàng chiến đấu.

“Phía trước là núi Ngũ Lang, trận này phải đánh hết sức, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào!”

Các đại đội trưởng chạy quanh hàng ngũ, xem ai còn đang lười nhác liền đạp cho một cú.

Kim Phi cũng không nhàn rỗi, tất cả trinh thám do Đường Phi dẫn đầu đã được phái đi kiểm tra cẩn thận khu vực hai bên từng để ngăn chặn bị đánh lén.

Vài chiếc xe ngựa cũng được đẩy lên phía trước, kéo tấm vải thô lên, để lộ cung nỏ hạng nặng bên dưới.

Hơn chục cựu binh dỡ các bộ phận xuống khỏi xe ngựa, nhanh chóng lắp ráp xe bắn đá.

Trên núi Ngũ Lang, Khánh Mộ Lam dẫn theo hộ vệ đứng trên vách đá, nhìn đám thổ phỉ phía dưới.

Lúc này, Khánh Mộ Lam không còn phấn chấn như ngày thường nữa, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Cô ấy đã dẫn theo một nghìn người thuộc đội trấn áp thổ phỉ số một, đến từ Trường Tín Quân.

Trước khi tiếp quản Trường Tín Quân, Khánh Hoài đã đặc biệt gửi thư để nhắc nhở Khánh Mộ Lam rằng Trường Tín Quân cũng là nhóm binh lính cũ, cô ấy phải thận trọng khi sử dụng.

Vì vậy Khánh Mộ Lam mới đích thân dẫn đội trấn áp thổ phỉ.

Trong các trận chiến trước, dựa vào cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, đội trấn áp thổ phỉ đã chiếm ưu thế, binh sĩ cũng ngày càng dũng mãnh hơn.

Trừ lúc cướp hang ổ của thổ phỉ, quân lính có vẻ hơi bối rối ra, còn lại mọi thứ đều ổn.

Điều này khiến Khánh Mộ Lam rất vui mừng, thậm chí từng nghĩ những tin đồn kia đều sai sự thật, cho rằng Trường Tín Quân cũng không tệ như mọi người nói.

Nhưng lần này bị mắc kẹt trong núi Ngũ Lang, đã phá vỡ mọi ảo tưởng của Khánh Mộ Lam.

Trường Tín Quân đúng là một nhóm binh lính cũ, thuận thế chiến đấu còn được, nhưng mới bị vây vài ngày, trông ai cũng ủ rũ.

Núi Ngũ Lang toàn là đá lớn, thậm chí còn không có nổi một con thỏ rừng, những binh sĩ của đội trấn áp thổ phỉ đã không được ăn uống tử tế trong mấy ngày, tinh thần của đội đã suy sụp.

Nhiều binh sĩ bắt đầu nói sau lưng Khánh Mộ Lam rằng phụ nữ mà đòi soán quyền loạn thế, đổ mọi lỗi lầm lên đầu Khánh Mộ Lam.

Nếu không phải A Mai kịp thời giết mấy tên châm ngòi thổi gió thì có lẽ cả đội đã hỗn loạn rồi.

“A Mai…”

Khánh Mộ Lam đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng trống từ phía xa truyền đến.

“Tiếng trống ở đâu vậy?”

Khánh Mộ Lam lắng nghe một lúc, sau đó nhanh chóng leo lên tảng đá lớn phía sau, nhìn về phía Đông.

Trên đường núi phía Đông không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đội quân, dọc theo đường núi quanh co uốn lượn mấy trăm mét.

“Tiểu thư, quân tiếp viện của chúng ta đến rồi!”

A Lan phấn khích nói: “Ta nhìn thấy cờ của phủ binh quận Quảng Nguyên, còn có cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn… À, còn có cờ vân văn của tiên sinh. Tiểu thư, Kim tiên sinh đích thân đến rồi!”

“Tiên sinh đến rồi sao?”

Mấy ngày nay Khánh Mộ Lam cũng không thoải mái gì, trong lòng tràn đầy sự tự trách, áy náy, lo sợ, nhưng để ổn định lòng quân, cho nên cô ấy mới cố gắng không gục ngã.

Vừa nghe tin Kim Phi đến, mọi loại cảm xúc tiêu cực trong lòng Khánh Mộ Lam đều bị cuốn trôi, trong lòng cô ấy dấy lên một loại cảm giác an toàn khó tả.

Dường như Kim Phi vừa đến thì không cần lo nghĩ gì nữa.

Nhưng một giây sau, Khánh Mộ Lam chợt nghĩ đến điều gì đó, quay người lại hỏi: “Sao Kim tiên sinh lại biết chúng ta bị vây ở đây? Ai báo tin vậy?”

Khánh Mộ Lam biết rõ tình hình ở làng Tây Hà, cũng biết rõ Kim Phi không thể tập hợp nhiều cựu binh trong thời gian ngắn như vậy.

Lúc phát hiện hàng nghìn tên thổ phỉ bao vây núi Ngũ Lang, Khánh Mộ Lam không nghĩ đến việc nhờ Kim Phi giúp đỡ.

Bởi vì trong hình huống này, nhờ Kim Phi cứu viện không khác gì đưa Kim Phi vào chỗ chết.

Nhưng Kim Phi vẫn đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK