Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611: Hỏa tốc về Kim Xuyên

Bản tính Trần Cát phong lưu, tất cả hoàng tử công chúa lớn nhỏ cộng lại có hơn một trăm người.

Thái tử Trần Trạch Hựu là con cả trong tất cả hoàng tử công chúa.

Thời kỳ phong kiến coi trọng thứ tự lớn nhỏ, mẹ của Trần Trạch Hựu lại là hoàng hậu, hắn ra đời không bao lâu đã được lập làm người kế vị.

Vì là con đầu lòng, Trần Cát lần đầu làm cha nên rất yêu quý Thái tử, muốn gì có đó.

Trần Trạch Hựu từng cầm ngọc tỷ đập quả óc chó, Trần Cát cũng không ngăn cản.

Cũng chính sự nuông chiều này, dẫn đến việc Trần Trạch Hựu ngày càng láo xược, ngày càng hống hách.

Giễu cợt thái giám thì đã đành, mười hai tuổi hắn đã bắt đầu làm nhục cung nữ.

Phải biết rằng, cung nữ trong hậu cung đều là của một mình hoàng đế, Thái tử cũng không được phép động vào.

Sau khi hoàng hậu phát hiện, đã tìm một lý do xử tử cung nữ kia, đồng thời cảnh cáo Trần Trạch Hựu.

Nhưng Trần Trạch Hựu nếm được mùi rồi lại càng muốn ăn thêm, miệng thì đau khổ hứa hẹn, rất nhanh đã giở thói cũ, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cung nữ liên quan đến cũng mỗi lúc một đông.

Hoàng hậu không còn cách nào, chỉ có thể ra sức che đậy.

Cuối cùng, giấy làm sao gói được lửa, sau đó Trần Cát phát hiện, vì thế nổi trận lôi đình, đuổi Thái tử về Đông Cung.

Sau khi đến Đông Cung, Thái tử cùng với mấy tên công tử bột Tiết Hàn Lư câu kết với nhau, càng trở nên không kiêng nể gì, trong vài năm không biết đã gây họa cho bao nhiêu cô nương, mãi đến khi chuyện thanh lâu bị khui ra, cuối cùng Thái tử mới dừng lại.

Không phải hắn thay đổi tính tình, mà chuyện này làm Thái tử trở thành trò cười cho cả kinh thành, hắn nhớ mãi, từ đó trở nên càng âm thầm, làm việc gì cũng càng kín kẽ hơn.

Mặc dù Cửu công chúa vẫn chưa tìm được chứng cứ, chứng minh chuyện của Tây Xuyên có liên quan đến Thái tử, nhưng loại chuyện này không cần chứng cứ, chỉ cần cô nghi ngờ là đủ rồi.

Cho nên Cửu công chúa không có bất kỳ thiện cảm gì với Thái tử.

Cô ấy không quan tâm đến mấy lời châm chọc của hắn, xách váy dửng dưng, giẫm lên bục gỗ để lên xe ngựa.

Thấm Nhi vén rèm lên, trước khi Cửu công chúa vào khoang xe, đột nhiên cô ấy quay đầu nhìn Thái tử: "Trần Trạch Hựu, chuyện ở Tây Xuyên, bổn cung khuyên huynh tốt nhất nên dừng tay lại, bằng không huynh sẽ hối hận."

"Trần Văn Nhi, muội đang uy hiếp bổn vương sao?" khuôn mặt Thái tử lạnh lùng hỏi.

"Huynh có thể cho là như vậy", Cửu công chúa dửng dưng đáp.

Thái tử bị Cửu công chúa chèn ép nhiều năm, hôm nay Cửu công chúa sa sút nên hắn đến để xem chuyện cười.

Kết quả Cửu công chúa quá bình thản, căn bản không có dạng vẻ chán nản của kẻ thua cuộc.

Điều này làm Thái tử rất thất vọng.

Nếu chỉ như vậy thì đã đành, đằng này Cửu công chúa còn uy hiếp hắn.

Thái tử vô cùng tức giận, chỉ vào Cửu công chúa hét lớn: "Trần Văn Nhi, cô gả đến Thổ Phiên, người Thổ Phiên cũng không cần cô, bây giờ ngay cả hoàng cung mà cô cũng không vào được thì dựa vào đâu để uy hiếp bổn vương?”

"Vốn tưởng rằng mấy năm nay huynh có tiến bộ phần nào, cuối cùng một chút điềm tĩnh cũng chẳng có, nói bừa mấy câu đã nổi trận lôi đình."

Cửu công chúa cười gượng lắc đầu: "Giao Đại Khang cho huynh, e rằng sẽ thực sự diệt vong!"

"Trần Văn Nhi, cô dám nguyền rủa Đại Khang!"

Thái tử giậm chân mắng: "Cô đợi đó cho bổn vương, bây giờ bổn vương sẽ đi đến phủ Tông Nhân!"

"Lúc này rồi mà còn đi mách lẻo giống như một đứa con nít."

Cửu công chúa hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện với Thái tử, cô ấy cười nhạo rồi bước vào xe ngựa.

Đợi đến lúc xe ngựa rời đi, Cửu công chúa lại vén rèm lên, nhìn Thái tử thở dài: "Trần Trạch Hựu, nếu như huynh không muốn nhìn Đại Khang tan rã, tốt nhất nên có điểm dừng, đừng đâm đầu như con thiêu thân nữa, đặc biệt là ở Tây Xuyên.”

Nói xong, cô ấy buông rèm xuống rồi rời đi.

Trong mắt Thái tử lóe lên tia sắc lẹm, chân mày nhíu lại.

Cửu công chúa làm việc mạnh mẽ vang dội, nhưng nói chuyện lại rất biết điều, trước giờ chuyện mở miệng uy hiếp Thái tử như hôm nay chưa từng xảy ra.

Lần này cô ấy thật sự lo lắng Thái tử làm quá đáng, chọc giận Kim Phi mới nói nhiều hơn vài câu.

Tiếc là Thái tử không lấy làm cảm kích, còn không hề coi Nam tước nhỏ bé như Kim Phi ra gì.

Nhìn xe ngựa của Cửu công chúa đang đi xa, Thái tử bỉu môi, lẩm bẩm: "Đã không nơi nương tựa, còn đến uy hiếp ta, muốn bảo vệ Khánh Hâm Nghiêu chứ gì, bổn vương sao có thể để cô như ý được chứ?"

Cửu công chúa và nhà họ Khánh luôn ủng hộ cho Tam hoàng tử, sở dĩ Thái tử hợp tác với đám quyền quý là để đối phó với Khánh Hâm Nghiêu.

Trên xe ngựa, Cửu công chúa kiềm chế tâm trạng, nói với Thấm Nhi ở bên ngoài: "Thấm Nhi, đến chỗ của Tam ca, ngươi phái người đi thông báo cho đội trưởng Tần chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức rời kinh đi Kim Xuyên.”

"Điện hạ, không bao lâu nữa là trời tối rồi, ngày mai rồi hẵng đi được không?" Thấm Nhi nói.

"Không kịp nữa rồi." Cửu công chúa lắc đầu nói: "Chúng ta phải đến Kim Xuyên trước khi tiên sinh trở về, nếu không sẽ xảy ra họa lớn!"

"Tuân lệnh!" Thấm Nhi đáp một tiếng, phái người đi sắp xếp.

Chiều hôm đó, Cửu công chúa và Tam hoàng tử bàn bạc rất lâu.

Sai khi kết thúc buổi bàn bạc Cửu công chúa không trở về phủ, trước khi cổng thành đóng, cô ấy dẫn theo Thấm Nhi và đám người Tần Minh tức tốc rời kinh.

Giống như lúc trở về, Cửu công chúa không ngồi xe ngựa, mà cô ấy cùng Thấm Nhi cưỡi ngựa như đám người Tần Minh, đi với tốc độ nhanh nhất.

Mãi đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, thực sự không còn nhìn rõ đường đi mới dừng lại dựng trại.

"Chỉ mong thời gian vẫn còn kịp."

Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn trăng sáng, thầm cầu nguyện trong lòng.

Hôm nay Kim Phi đã đến ranh giới Ngạc Bắc, so với kinh thành thì chỗ này cách Kim Xuyên gần hơn một trăm dặm.

Cửu công chúa vô cùng lo lắng bản thân không tới kịp.

Cũng may Ngạn Bắc nhiều núi, còn đường vùng Trung Nguyên bằng phẳng, Cửu công chúa có thể tiến thẳng vào Quan Trung, sau đó xuôi theo sông Gia Lăng, tốc độ đi sẽ nhanh hơn một chút so với Kim Phi.

"Cũng không biết lúc này tiên sinh đang làm gì."

Nghĩ đến Kim Phi, Cửu công chúa vô thức quay đầu nhìn về phía Tây Nam.

Tiếc là cô ấy không có thiên lý nhãn, không nhìn thấy được Kim Phi ở ngàn dặm ngoài kia, chỉ nhìn thấy bóng đêm mờ mịt.

Ở ngàn dặm ngoài kia, Kim Phi cũng đang ngồi ngoài lều bạt nhìn trăng sáng.

Chỉ là y không nghĩ đến Cửu công chúa, mà đang lo lắng cho Kim Xuyên.

"Tướng công, ăn cơm thôi!"

Đường Tiểu Bắc bưng đến một cái mâm.

Kim Phi thu hồi tâm trạng, giúp Đường Tiểu Bắc vén màn lều lên.

Vì lên đường gấp rút, điều kiện có hạn, trong lều ngoại trừ chăn đệm ra, chỉ có một cái bàn gỗ gấp và hai cái ghế xếp nhỏ.

Đường Tiểu Bắc đặt mâm lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau.

Kim Phi phát hiện Đường Tiểu Bắc luôn nhìn chằm chằm mình, y gắp cho cô ấy một miếng thịt, cười hỏi: "Muội không ăn cơm, nhìn ta lâu như vậy làm gì? Nhìn ta có thể no sao?"

"Bây giờ tướng công có hơn mười ngàn tiểu thiếp, ta phải nhìn kỹ một chút, nếu không khi trở về làng sẽ không thể dễ dàng nhìn được nữa."

Đường Tiểu Bắc cười khúc khích: "Người ta nói người âm thầm thường làm việc lớn, Hạ Nhi tỷ tỷ đúng là mạnh mẽ”.

"Cô ấy chỉ là đang làm bậy thôi!"

Kim Phi thở dài, bất lực nói: "Làm vậy không phải đã vấy bẩn sự trong sạch của các cô nương à? Sau này các cô nương làm sao gả đi được đây?”

"Đã gả cho chàng rồi, còn gả cho ai khác nữa chứ?”

"Hơn một ngàn tiểu thiếp, mỗi ngày ta ngủ với một người, cũng phải ngủ đến mấy chục năm!"

"Vậy một ngày ngủ nhiều thêm mấy người." Đường Tiểu Bắc nhíu mày, trêu chọc: "Tóm lại họ đã gả cho chàng ta thì là người nhà họ Kim, không thể gả cho ai khác nữa!"

"Hạ Nhi làm bậy, muội cũng hùa theo làm bậy”.
Chương 612: Tập kích bất ngờ trong sương mù

"Tướng công, chàng nói như vậy là không có lương tâm rồi. Hạ Nhi tỷ tỷ đều vì làng và vì chàng thôi mà, sao có thể nói tỷ ấy làm bậy chứ?"

Đường Tiểu Bắc bất bình thay cho Quan Hạ Nhi: "Lúc đó huyện lệnh muốn đóng cửa nhà xưởng, người mà hắn cử đi cũng đã trên đường tới, trong tình huống đó, chàng nói xem Hạ Nhi tỷ tỷ phải làm thế nào?"

"Ta..." Kim Phi bị hỏi khó không trả lời được.

Đổi vị trí lại mà thử suy nghĩ một chút, nếu như lúc đó y có ở trong làng, cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Cách của Quan Hạ Nhi mặc dù không hợp lẽ thường, nhưng cũng là cách nhanh nhất để phá hỏng âm mưu của Thái Lưu Dương.

"Được rồi, bây giờ chúng ta vẫn còn cách Kim Xuyên rất xa, cho dù là chàng bứt rứt trong lòng, hay là thật sự không vui, chưa tới nơi thì nghĩ nhiều cũng vô dụng”.

Đường Tiểu Bắc múc một muỗng canh cho Kim Phi: "Mau ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm để lên đường đấy."

"Cũng không biết bên phía Hạ Nhi bây giờ thế nào!"

Kim Phi bưng chén lên, khẽ thở dài một hơi.

"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu." Đường Tiểu Bắc an ủi.

Ăn cơm tối xong, hai người đi ngủ sớm.

Có thể bởi vì tin tức lúc sáng, Kim Phi ngủ không yên, cứ gặp ác mộng cả đêm.

Trong mơ, làng Tây Hà bị thổ phỉ tấn công, lúc y trở về, chỉ thấy một mớ hỗn độn.

Y vội vàng liều mạng đi tìm Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông, nhưng lật tung cả đống đổ nát của làng lên cũng không tìm được bóng dáng của Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông.

Hai người họ sống không gặp người, chết không thấy xác.

Kim Phi lo lắng đến mức lớn tiếng kêu tên của họ.

Sau đó y bị tiếng nói mớ của bản thân làm cho giật mình tỉnh lại.

Nếu như là ngày thường, Đường Tiểu Bắc nghe được Kim Phi nằm mơ gọi tên Đường Đông Đông, chắc chắn sẽ trêu một chút.

Nhưng lần này thì không.

Cô ấy có thể nghe ra được, giọng Kim Phi vừa nãy rất lo lắng, rất sợ hãi.

"Mơ thấy ác mộng sao?"

Đường Tiểu Bắc đốt nến, lấy ấm trà từ trong bếp ra, rót một chén nước ấm cho Kim Phi.

Kim Phi nhận lấy chén trà, tiện tay vén lều vải lên.

Phát hiện lúc này trời đã tờ mờ sáng, Kim Phi dứt khoát không ngủ nữa, uống nước xong bắt đầu mặc quần áo.

Nơi xa ngàn dặm ngoài kia, Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông cũng không ngủ.

Chiều hôm qua, thổ phỉ xông đến ngoại ô làng Tây Hà.

Nhưng thổ phỉ có lẽ cũng biết chỉ bằng mấy người bọn họ lúc ấy, gần như không thể nào công phá pháo đài của làng Tây Hà, thế nên không phát động tấn công trước, mà cướp bóc các ngôi làng xung quanh làng Tây Hà, sau đó đóng quân ở khu vực xung quanh.

Trong tình huống như vậy, Quan Hạ Nhi làm sao có thể ngủ được?

Không riêng gì hai người bọn họ, phần lớn người trong thôn cũng không ngủ, lo đề phòng thổ phỉ từng giờ từng phút.

Pháo đài ngoài làng được xây để ứng phó với quân đội lớn, có thể phong tỏa con đường vào làng, nhưng xung quanh làng Tây Hà cũng không ít đồi núi, thợ săn quen thuộc địa hình hoàn toàn có thể lén vào làng từ những chỗ này.

Dẫu sao Kim Phi cũng không thể nào bao bọc cả ngôi làng bằng pháo đài được.

Vì đề phòng có thổ phỉ lén chạy vào làng, đội đánh hổ đã đốt lửa xung quanh làng.

Tần suất tuần tra cũng tăng gấp đôi.

Nhưng ai ngờ đến nửa đêm, trong núi lại nổi lên sương mù.

Lúc đầu chỉ là sương mù nhẹ, nhưng càng về đêm, sương mù lại càng dày đặc.

Đến lúc tờ mờ sáng, sương mù đã dày đặc đến mức bước ra xa ba bước đã không nhìn thấy người.

"Tẩu tẩu, đây không phải là tình huống tốt lành gì!"

Tiểu Ngọc nhìn sương mù dày đặc, cau mày lại: "Sương mù dày đặc như vậy, nếu thổ phỉ nhân lúc có sương mù mà vào làng, chúng ta sẽ gặp rắc rối."

"Đúng là ông trời cũng không giúp ta!"

Quan Hạ Nhi than thở một câu rồi nói: "Bảo người đi nói với ba vị trưởng làng, huy động toàn bộ đội đánh hổ, gia tăng số lần tuần tra, tuyệt đối không thể để cho kẻ khác lén vào làng!"

"Vâng!" Tiểu Ngọc xoay người rời đi.

Nhưng cô ấy còn chưa đi tới cửa, đột nhiên nghe được đằng xa truyền tới một tiếng động lớn.

Trong sương mù, ở hướng đông nam toàn một màu đỏ rực.

Quan Hạ Nhi căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Tiểu Ngọc.

Sương mù quả thực quá dày đặc, Tiểu Ngọc lúc này cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy lấy lại bình tĩnh rất nhanh, an ủi: "Tẩu tẩu đừng lo, có lẽ là nơi nào đó bốc cháy, nếu là thổ phỉ tấn công, nhân viên hộ tống nhất định sẽ bắn tên ra tín hiệu."

Vừa dứt lời, từ hướng đông nam bỗng truyền đến mấy âm thanh chói tai.

Ngay sau đó còn truyền tới một tiếng nổ kịch liệt.

Mặt Quan Hạ Nhi biến sắc, đang chuẩn bị cho người hỏi thử chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một nữ nhân viên hộ tống chạy như bay vào.

"Phu nhân, tổ trưởng, không xong rồi, thổ phỉ đốt pháo đài số hai, số ba rồi."

Nữ nhân viên hộ tống nói nhanh: "Có bình dầu bị ném vào trên rương đựng lựu đạn của pháo đài số ba, hộp lựu đạn đã bị đốt cháy!"

"Cái gì?"

Đường Đông Đông hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống dưới đất với đôi chân mềm nhũn.

Pháo đài số hai, số ba nằm ở cửa làng, hai cái pháo đài đó bị công phá, gần như tương đương với việc mở cửa làng Tây Hà ra.

"Tại sao lại như vậy?" Tiểu Ngọc cũng kinh ngạc không thôi.

Nhưng Quan Hạ Nhi vốn luôn nhu nhược, lúc này lại trở nên bình tĩnh khác thường, hỏi: "Nói mau, chuyện gì đã xảy ra?"

Nữ nhân viên hộ tống lau mồ hôi trên mặt, nhanh chóng kể lại sự việc.

Thổ phỉ không lợi dụng sương mù dày đặc lén vào làng như Quan Hạ Nhi nghĩ, mà bí mật đưa dầu theo tiếp cận pháo đài từ phía trước.

Nếu bình thường, thổ phỉ chắc chắn không thể nào thành công được.

Nhưng vừa rồi sương mù quả thực quá dày đặc, đợi đến lúc nhân viên hộ tống đứng gác trong pháo đài phát hiện ra điều gì đó bất thường thì thổ phỉ đã đến bên dưới pháo đài.

Sau đó những bình dầu được bọc kĩ càng bị đập vỡ

Pháo đài mặc dù đều được làm bằng bê tông, nhưng dính dầu thì vẫn cháy.

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá dựng trên pháo đài cũng chìm trong biển lửa.

Hai tòa pháo đài bất khả xâm phạm cứ bị phá hủy như vậy.

"Phu nhân, tổ trưởng, thổ phỉ đã vào làng rồi, mọi người mau nghĩ cách đi!" Nữ nhân viên hộ tống cuống cuồng nói.

"Thông báo đội đánh hổ lập tức ngăn chặn cho ta!"

Hai mắt Quan Hạ Nhi đỏ ửng, lạnh lùng quát: "Nói với ba vị trưởng làng, cho dù như thế nào, cũng quyết không thể để cho thổ phỉ vào làng!"

"Vâng!" Nữ nhân viên hộ tống trả lời một tiếng, xoay người chạy.

"Tiểu Ngọc, cô mau phái người đi điều động các công nhân nữ trong ca ban ngày, cố gắng hết sức giúp đội đánh hổ!"

Quan Hạ Nhi nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Nếu như không thấy rõ, cứ để cho các cô ấy tự do hành động, thấy thổ phỉ lập tức giết chết!"

Dựa theo kế hoạch, nếu như thổ phỉ đánh vào ban ngày, công nhân nữ trong ca ngày phụ trách bảo vệ xưởng dệt và xưởng luyện sắt, còn các công nhân nữ ca đêm được nghỉ ngơi tại nhà thì phụ trách trợ giúp đội đánh hổ đuổi thổ phỉ ra khỏi làng.

"Vâng!" Tiểu Ngọc cũng rời đi.

Quan Hạ Nhi kéo theo Đường Đông Đông, quay người lao vào nhà máy dệt.

Các công nhân nữ đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, có người tò mò, có người sợ hãi, cũng có người chuẩn bị ra tay.

Nhưng do thường xuyên thấy các nhân viên hộ tống nữ tập luyện, các công nhân nữ cũng bị ảnh hưởng, mặc dù lệnh cấm còn chưa được ban tới, nhưng không ai rời khỏi phân xưởng.

Tất cả đều kiềm chế sự tò mò và sợ hãi trong lòng, yên lặng chờ đợi.

Thấy Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đi vào, tất cả công nhân nữ lập tức lấy lại tinh thần, yên lặng nhặt nỏ bên cạnh lên.

"Các tỷ muội, thổ phỉ vào làng rồi, ai không muốn bị làm nhục, không muốn chết, thì cùng đứng lên cho ta!"

Quan Hạ Nhi giơ kèn lên và hô to.

Vèo vèo vèo!

Tất cả công nhân nữ đều đứng lên.

"Tốt lắm! Như đã nói lúc trước, phân xưởng thứ nhất sẽ trấn giữ tường thành phía đông và phía nam, phân xưởng thứ hai trấn giữ tường thành phía tây và phía bắc!"
Chương 613: Khó càng thêm khó

Thực ra thổ phỉ hiện đang hoạt động ở Kim Xuyên quá nửa đều là người dân sống xung quanh.

Trước những lời thêm dầu vào lửa của Trần sư gia, có rất nhiều thổ phỉ đều cảm thấy làng Tây Hà đâu đâu cũng là bạc và lương thực, sau khi pháo đài bị phá bỏ, chúng điên cuồng tràn vào làng, chỉ sợ chậm chân thì tiền và lương thực sẽ bị người khác cướp mất.

Còn đối với người dân làng Tây Hà, làng Quan Gia mà nói, để thổ phỉ ùa vào làng là cả nhà chỉ còn đường chết.

Cho nên khi mệnh lệnh của Quan Hạ Nhi vẫn chưa truyền đến nơi, những người đàn ông trong đội đánh hổ đã tự phát chạy về phía cửa làng.

hai bên đụng nhau ở sân đập lúa ngoài cổng làng, thế là xông thẳng vào đánh nhau.

Chiến lực của hai bên đều không phải là quân nhân chuyên nghiệp, nhưng là ngay từ phút đầu cuộc chiến đã cực kỳ gay gắt.

Sương mù quá lớn, những người đàn ông trong đội đánh hổ chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào xây dựng phòng tuyến hoàn chỉnh, khiến có không ít thổ phỉ nhân lúc hỗn loạn xông vào trong làng.

Sau đó người phục sẵn chờ bọn chúng chính là nữ công nhân ca sáng.

Các cô ấy trốn ở những nơi như đống cỏ khô, sau tường nhà, nhắm tên bắn vào đám thổ phỉ xông vào làng.

Các nữ công nhân đã tham gia mấy tháng luyện tập, khả năng bắn nỏ đều khá tốt, đám thổ phỉ xông vào làng liên tiếp trúng nỏ.

Lỡ như không bắn trúng thì các nữ công nhân cũng có thể nhanh chóng thoát thân nhờ vào khả năng quen thuộc địa hình .

Còn đám thổ phỉ đều là lần đầu tiên tới làng Tây Hà, sương mù lại dày đặc, bọn chúng còn chẳng nhìn rõ đường, căn bản không thể đuổi kịp.

Cho dù có thể đuổi theo thì cũng sẽ bị các nữ công nhân khác âm thầm bắn chết.

Cuộc chiến bắt đầu từ tờ mờ sớm kéo đến giữa sáng, đánh đến tận khi sương mù dày đặc tan đi thì mới kết thúc.

Số thổ phỉ quá ít, hơn nữa không thông thuộc địa hình nên bị đội đánh hổ và nữ công nhân ca sáng liên thủ đánh đuổi ra làng.

“Trưởng làng, dẫn người bổ sung thêm cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá ở cổng làng, cẩn thận đám thổ phỉ lại đến nữa!”

“Tiểu Ngọc, kiểm kê nhân số thương vong, điều phối quân y mau chóng cứu trị người bệnh!”

“Đông Đông, rút hai trăm người từ xưởng qua đây, sang phòng y tế hỗ trợ!”

Quan Hạ Nhi bình tĩnh phát ra từng điều mệnh lệnh.

Cả làng lại lần nữa trở nên bận rộn.

Quan Hạ Nhi dẫn theo A Cúc chạy đến phòng y tế, thăm hỏi người bệnh.

Phòng y tế đã được xây dựng thêm, được lợp hết bằng mái ngói.

Lúc này toàn bộ phòng bệnh đều đã đầy nhân viên bị thương, trời đang rất lạnh, Ngụy Vô Nhai và một nhóm nữ quân y đều bận đến độ mồ hôi đầy đầu.

“Tẩu tẩu, các huynh đệ tỷ muội bị thương đều đã đưa tới, các huynh đệ chết trận cũng đã khâm liệm, tạm thời tập trung trong lều cạnh sân đập lúa.”

Tiểu Ngọc tìm Quan Hạ Nhi, báo cáo lại.

“Có bao nhiêu huynh đệ chết trận?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Nữ công nhân đã chết sáu người, các huynh đệ đội đánh hổ chết trận 123 người!”

Tiểu Ngọc đáp: “Nhưng chúng ta đã đánh chết hơn 200 tên thổ phỉ, còn bắt hơn 100 tên.”

“Thương vong nhiều như vậy ư?”

Quan Hạ Nhi thầm thấy chấn động.

Cô biết chắc chắn sẽ có người chết, nhưng không ngờ lại chết nhiều như vậy.

“Tẩu tẩu, đánh giặc chắc chắn sẽ có người chết, đây là chuyện không thể can thiệp được.”

Tiểu Ngọc chỉ tay về phía phòng bệnh: “Rắc rối là các huynh đệ đội đánh hổ lần này bị thương rất nhiều, hiện tại số người có thể đánh tiếp còn chưa đến một nửa…”

Thổ phỉ tới đánh làng Tây Hà chỉ có một vài tên là do Trần sư gia sắp xếp, còn lại phần lớn đều là người dân.

Người dân bình thường ai lại dám giết người dễ dàng như thế?

Cho dù dám thì cũng không được huấn luyện chuyên nghiệp, rất khó có thể một phát lấy mạng người khác.

Cho nên trong lúc chiến đấu, hai bên cơ bản đều cầm vũ khí linh tinh như dao phay, đâm chém lung tung.

Thành viên đội đánh hổ và thổ phỉ bị chết đa phần là bởi có quá nhiều vết thương, đổ máu quá nhiều dẫn đến chết.

Ngược lại các nữ công nhân phục kích bắn tên đều nhắm thẳng vào vị trí chí mạng, thổ phỉ bị bắn trúng đa phần đều chết tươi.

Cách thức chiến đấu này cũng dẫn đến việc thành viên đội đánh hổ bị thương rất nhiều.

Hai người đang nói chuyện thì có một người đàn ông chống nạng nhảy lò cò lại gần.

Người đàn ông này là Lão Phàn, là một trong hai đại đội trưởng tàn tật ở lại bảo vệ làng

Một đại đội trưởng khác khi ấy đang trực ban ở pháo đài số 2, đã bị lửa lớn thiêu chết.

Lúc này trên quần áo và cây nạng của Lão Phàn đều dính vết máu, rõ ràng trước đó cũng đã tham gia tiền tuyến.

“Phàn đại đội trưởng, huynh tới rồi!”

Quan Hạ Nhi bảo A Cúc dọn cái ghế, ý bảo Lão Phàn ngồi xuống.

“Đa tạ phu nhân!” Phàn đại đội trưởng mệt lả người, cũng chẳng khách khí.

“Thương vong của nhân viên hộ tống thế nào?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Còn sống thì đều ở chỗ này.”

Phàn đại đội trưởng thở hắt ra một hơi, chỉ về phòng bệnh.

Thổ phỉ phát động đánh lén, nhân viên hộ tống ca đêm hoàn toàn đứng mũi chịu sào, thương vong cũng là nghiêm trọng nhất.

Lão Đồng đại đội trưởng đã bị thiêu chết ở pháo đài, các nhân viên hộ tống còn lại thương vong cũng vượt quá 70%, còn 30% sống sót thì ai cũng bị thương, được chuyển đến đây rồi.

Phàn đại đội trưởng đang đến thăm nhân viên hộ tống bị thương.

“Nhân viên hộ tống ca sáng có thương vong nhiều không?” Quan Hạ Nhi hỏi.

Phàn đại đội trưởng lắc đầu, thở dài nói: “Số người còn đánh tiếp được chỉ có 40%.”

“Tại sao lại như vậy?” Quan Hạ Nhi nhíu mày.

Nhân viên hộ tống ca đêm bị đánh lén, thương vong nặng nề thì cô có thể lý giải, nhưng nhân viên hộ tống ca sáng khi ấy ở nhà tập thể, sao lại thương vong nhiều như vậy?

“Hôm nay sương mù quá lớn, chúng ta tạo thành chiến trận, căn bản không nhìn rõ kẻ địch ở đâu".

Phàn đại đội trưởng bất đắc dĩ nói: “Ta không có cách nào, chỉ có thể bảo mọi người tản ra.”

Nghe thế thì Quan Hạ Nhi hiểu ngay.

Sức chiến đấu của nhân viên hộ tống chủ yếu thể hiện trong việc phối hợp với nhau.

Sau khi phân tán, nhân viên hộ tống cũng sẽ không mạnh hơn là mấy so với người bình thường, một khi bị thổ phỉ vây đánh, thì đúng là không thể chọi lại được số đông.

Quan Hạ Nhi đang chuẩn bị nói chuyện, một nữ nhân viên hộ tống vội vàng chạy vào: “Phu nhân, tổ trưởng, bên mương Quải Tử truyền tin đến, có một nhóm thổ phỉ hơn ngàn người đang chạy về phía chúng ta!”

“Hơn ngàn người hả?”

Quan Hạ Nhi siết chặt nắm tay, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Hiện giờ thổ phỉ đang tụ tập ở cửa làng đã không ít, chưa bao lâu đã có thổ phỉ khác tới rồi.

Mà đội đánh hổ và nhân viên hộ tống đều thương vong quá nửa, pháo đài ở cửa làng lại bị phá hủy.

Điểm chết người là hôm nay trời lại đầy mây, lúc này mới vừa qua giữa trưa, trong sơn cốc đã bắt đầu có sương mù, ban đêm chắc chắn lại sẽ có sương mù dày đặc.

Một khi lại có một nhóm thổ phỉ quy mô hơn ngàn người ập đến, làng Tây Hà rất có thể sẽ không chống đỡ nổi.

Quan Hạ Nhi cắn chặt môi, cố ép chính mình bình tĩnh lại, nỗ lực suy nghĩ đối sách.

Nhưng hiện giờ làng Tây Hà đã thành cái bánh thơm trong mắt thổ phỉ, Quan Hạ Nhi lại không có kiến thức và thiên phú như Trương Lương, trong khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ được cách gì đây?

Chỉ có thể gọi Đường Đông Đông tới, bảo cô ấy cố hết sức phát động nữ công nhân bù vào chỗ thiếu hụt của đội đánh hổ và nhân viên hộ tống.

Chẳng mấy chốc, tin tức có rất nhiều thổ phỉ sắp đánh vào làng lan truyền khắp nơi, cả làng đều bị bao phủ trong bầu không khí ngột ngạt căng thẳng trước cơn bão.

Quan Hạ Nhi bố trí nhiệm vụ xong xuôi thì đi lên triền núi ở cửa làng.

Cô liếc nhìn từng nhóm thổ phỉ tụ tập ngoài cửa làng, sắc mặt nặng nề.

Cách đó mấy chục dặm, trên núi Thiết Quán, Tả Phi Phi cũng có biểu cảm y hệt Quan Hạ Nhi.

Mấy ngày trước đó, núi Thiết Quán cũng gặp phải mấy đợt tập kích của thổ phỉ, nhưng đều bị nhân viên hộ tống và nữ công nhân liên thủ đánh lui.

Tả Phi Phi tỏ vẻ nghiêm trọng không phải vì núi Thiết Quán gặp nguy hiểm, mà là vừa nãy cô ấy cũng nhận được tin báo từ mương Quải Tử rằng xung quanh xuất hiện rất nhiều thổ phỉ.

Lúc trước thổ phỉ đến làng Tây Hà cướp lương thực cũng chính là thổ phỉ của núi Thiết Quán, khoảng cách hai bên không hề xa.

Tả Phi Phi đều đã nghe tin đêm qua trong làng phát sinh chiến đấu, cộng với tình hình hiện tại.

Cô ấy cũng biết rất rõ ràng nếu mương Quải Tử để nhóm thổ phỉ này chạy đến Làng Tây Hà thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào!

Mà núi Thiết Quán tuy không phải là con đường mà thổ phỉ nhất định phải đi qua, nhưng lại nằm ngay giữa mương Quải Tử và làng Tây Hà.

“Hay là ngăn chặn nhóm thổ phỉ này lại nhỉ?”
Chương 614: Sống là người của tiên sinh, chết là ma của tiên sinh

Kể từ khi thành lập tới nay, nhà xưởng vẫn luôn là sản nghiệp trụ cột dưới quyền của Kim Phi.

Tuy rằng sau đó không kiếm được nhiều tiền như Hắc Đao hay Thủy Ngọc, nhưng hai thứ này giá thành lại quá cao, cả Đại Khang không mấy ai mua nổi, nên khó có khả năng sẽ được ưa chuộng mãi.

Đặc biệt là châu Thủy Ngọc. Theo thời gian, giá trị của nó chắc chắn sẽ giảm xuống.

Nhưng xà phòng thơm thì khác.

Xà phòng thơm là loại hàng hóa tiêu dùng hằng ngày, cả người dân và các thương nhân nhỏ cũng có thể mua được, cộng với thị trường thanh lâu cực lớn, có thể mang tới một nguồn thu nhập ổn định cho Kim Phi.

Hơn nữa, Quan Hạ Nhi và Uyển Nương vẫn đang nghiên cứu, sau này sẽ đưa ra những mặt hàng khác như dầu gội đầu, bột giặt, nước hoa, rất có tiềm năng phát triển.

Cho nên Kim Phi vẫn luôn quan tâm tới núi Thiết Quán.

Hơn nữa nơi này cũng không quá xa làng Tây Hà, Kim Phi và Quan Hạ Nhi có thể tới đây thường xuyên.

Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều là những người đáng thương, cũng vì lý do công việc không thể lên núi xuống núi dễ dàng, Kim Phi sợ các cô ấy ở trên này lâu quá sẽ buồn nên sau khi tổ chức đại hội thể thao bên xưởng dệt làng Tây Hà, y đã bảo Tả Phi Phi cũng tổ chức đại hội thể thao trên núi Thiết Quán.

Ngày thường các nữ công nhân của xưởng xà phòng thơm cũng không có trò giải trí gì nên nhiệt tình hơn cả những cô bên xưởng dệt, thậm chí còn muốn Kim Phi tổ chức giải đấu cho các cô đi so tài với các nữ công nhân khác bên xưởng dệt làng Tây Hà.

Lúc ấy Kim Phi bị các nữ công nhân vây quanh, vì muốn nhanh chóng thoát ra mà y đã đồng ý với các cô rằng mùa xuân năm sau sẽ cho đến làng dệt thi đấu.

Y chỉ thuận miệng nói, nhưng các nữ công nhân núi Thiết Quán lại cực kỳ nghiêm túc trong chuyện này, gần đây ai nấy cũng luyện tập vô cùng chăm chỉ.

Cũng bởi vì nơi này rất gần với làng Tây Hà, cho nên số lượng nhân viên hộ tống đóng ở núi Thiết Quán này còn ít hơn cả đỉnh Song Đà và Hắc Thủy Câu.

Nhưng Tả Phi Phi cũng bao giờ nhờ Quan Hạ Nhi cứu viện.

Một là núi Thiết Quán dễ thủ khó công, hai là nữ công nhân của nơi này có thể đánh trận.

Trước đây thổ phỉ có tấn công mấy lần, nhờ có các nữ công nhân trợ giúp mà nhân viên hộ tống mới có thể đẩy lùi quân địch dễ dàng.

Các nữ công nhân của xưởng xà phòng đều là những người số khổ, chính Kim Phi đã kéo họ ra khỏi biển lửa.

Các nữ công nhân luôn biết ơn Kim Phi.

Xét về lòng trung thành, trong tất cả các xí nghiệp dưới trướng của Kim Phi, các cô ở xưởng xà phòng thơm này có thể nói là trung thành nhất.

Ở điểm này thì tiêu cục Trấn Viễn còn thua xa họ.

Mới sáng sớm, sau khi nghe thấy làng Tây Hà đang bị thổ phỉ vây hãm lại, không ít các nữ công nhân ở đây đã chủ động đến tìm Tả Phi Phi để xin đi tiếp viện cho làng Tây Hà.

Đúng lúc Tả Phi Phi đang cân nhắc có nên đồng ý hay không thì lại hay tin thổ phỉ đã bị đội đánh hổ và các nữ công nhân liên thủ đánh lùi.

Lúc này các cô mới yên tâm.

Không lâu sau đó, Tả Phi Phi nhận được tin tức của mương Quải Tử.

Lần này cô ấy lại không thông báo ra ngoài, mà một mình ngồi ở sân, suy nghĩ biện pháp đối phó.

Lương thực dự trữ của núi Thiết Quán có thể đủ dùng trong một khoảng thời gian dài, địa hình nơi đây cũng dễ thủ khó công, nếu kiên trì phòng thủ thì Tả Phi Phi tự tin mình có thể cầm cự tới sang năm.

Nhưng hiện tại ngoài làng Tây Hà đang có rất nhiều thổ phỉ tụ tập, nếu chúng xông vào từ mương Quải Tử, làng Tây Hà rất có thể sẽ thất thủ.

Rõ ràng cô ấy có cơ hội ngăn đám thổ phỉ này lại, kết quả cô ấy lại ngồi yên xem bọn chúng tàn phá làng Tây Hà, khi Kim Phi trở về, cô ấy biết ăn nói với y thế nào đây?

Nhưng thổ phỉ tụ tập ở mương Quải Tử rất nhiều, chắc chắn là có kẻ âm thầm khởi xướng phía sau. Nếu bây giờ cô ấy phái người xuống núi ngăn cản, thương vong nhất định sẽ rất nặng nề.

Có nên giúp hay không đây?

Tả Phi Phi không dám tùy tiện đưa ra quyết định.

Tả Trương Thị nhìn thấy con gái ngồi yên trong sân nửa canh giờ, tiến tới, hỏi: "Phi Phi, con sao vậy?"

“Mẹ, mẹ nói xem, con nên làm gì đây?”

Tả Phi Phi thật sự không biết nên làm gì, thế là cô ấy kể lại hết mọi việc cho Tả Trương Thị nghe.

Tả Trương Thị nghe xong thì suy nghĩ một lát, rồi nói: "Phi Phi, nếu con thật sự không biết nên làm gì, vậy có thể nghe ý kiến của mẹ nhé?"

Tả Phi Phi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Tả Trương Thị là một người phụ nữ thời phong kiến rất truyền thống, trong chuyện công việc của con gái, bà ta chưa bao giờ nhiều lời.

Vừa nãy Tả Phi Phi nói nhiều như vậy, không phải để xin Tả Trương Thị ít lời khuyên, mà là muốn tìm một nơi đáng tin cậy để tâm sự.

Nhưng không ngờ Tả Trương Thị lại biểu hiện khác thường, còn chủ động đưa ra lời khuyên.

Tả Phi Phi trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Mẹ, mẹ nói đi."

“Mẹ thấy con nên đi ngăn đám thổ phỉ này lại!" Tả Trương Thị nói.

“Vì sao?”

"Bởi Kim tiên sinh có ơn với chúng ta và toàn bộ các cô gái trên núi Thiết Quán này. Nếu bây giờ con giấu giếm các cô ấy, hoặc không cho các cô ấy đi giúp, sau này không những không biết ăn nói thế nào với Kim tiên sinh, mà những nữ công nhân có thể sẽ oán hận con. Sau này con sẽ quản lý xưởng như thế nào?"

Bà ta nói tiếp: "Cho nên, mẹ thấy, con nên nói rõ mọi việc ra như Quan Hạ Nhi, sau đó để mọi người tự lựa chọn, ai đi ngăn thổ phỉ thì báo tên. Như vậy sẽ chẳng còn ai oán trách con nữa."

Tả Phi Phi nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu: "Đây cũng là một cách…"

“Phi Phi, từ mương Quải Tử tới núi Thiết Quan cũng không xa, nếu đã quyết định thì phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp mất!”

Tả Trương Thị nhắc nhở.

“Được rồi, cứ làm theo lời mẹ nói!”

Tả Phi Phi siết chặt tay lại rồi đứng dậy.

"Phi Phi, con là trưởng xưởng, nhưng trong lúc này lại là tướng quân, nhiệm vụ của con là chỉ huy tác chiến thôi, không cần phải xông pha ra ngoài kia đâu, hiểu chưa?"

Tả Trương Thị giữ tay áo Tả Phi Phi lại, nhắc nhở.

"Con biết rồi!" Tả Phi Phi vỗ cánh tay mẹ, nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trở về lành lặn!"

Lúc này Tả Trương Thị mới buông góc áo của cô ấy ra.

Tả Phi Phi mỉm cười, xoay người rời đi.

Tả Trương Thị nhìn bóng lưng của con gái, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ.

"Phi Phi, con có thăng chức được hay không, phải xem lần này rồi."

Khi Quan Hạ Nhi phái người tới núi Thiết Quán hỏi các nữ công nhân ở đây có ai muốn về làm tiểu thiếp hay nô tỳ trong nhà hay không, lúc đó, Tả Phi Phi vì quá ngượng ngùng nên muốn chọn làm nô tỳ, nhưng lại bị Tả Trương Thị ép chọn làm tiểu thiếp.

Những nữ công nhân khác thấy Tả Phi Phi dẫn đầu đã chọn như vậy, ngoại trừ những người lớn tuổi như Tả Trương Thị, hầu hết các cô gái ở đây đều chọn làm tiểu thiếp.

Tả Trương Thị khuyên Tả Phi Phi đi ngăn đám thổ phỉ lại, không những vì lý do bà ta vừa nói ra, mà quan trọng hơn, bà ta còn muốn làm mối cho Kim Phi và Tả Phi Phi.

Tả Phi Phi mà giúp làng Tây Hà ngăn chặn thổ phỉ, dù thắng hay thua thì Quan Hạ Nhi cũng sẽ rất biết ơn cô ấy.

Sau khi Kim Phi trở về mà biết chuyện này, chắc chắn cũng sẽ nhìn Tả Phi Phi với đôi mắt khác.

Tả Phi Phi là trưởng xưởng, có ra chiến trận thì cũng không cần xông pha ra phía trước, vừa không nguy hiểm tới tính mạng, vừa tạo được ấn tượng tốt với Kim Phi, tội gì không làm?

Tả Phi Phi đâu biết đằng sau lời đề nghị của Tả Trương Thị là ý đồ nhỏ này?

Sau khi đi ra khỏi sân, việc đầu tiên cô ấy làm là gõ chiêng đồng.

Các nữ công nhân hai ngày nay vẫn luôn cảnh giác, nghe thấy tiếng chiêng đồng thì ngay lập tức tập trung tại bãi đất trống.

"Các tỷ muội, tình hình của làng Tây Hà thì mọi người cũng đã biết rồi. Ta vừa mới nhận được tin tức…"

Tả Phi Phi giơ cái loa sắt lên, nói rõ lại sự việc một lần nữa, rồi hỏi: “Các tỷ muội bằng lòng đi ngăn chặn đám thổ phỉ thì giơ tay lên!”

Cô ấy vừa dứt lời đã có mười mấy nữ công nhân giơ cánh tay lên.

Sau đó lại có hàng chục người.

Số cánh tay giơ lên ngày càng nhiều.

Cuối cùng, hầu hết các nữ công nhân đều đã giơ cánh tay của họ lên.

Tả Phi Phi hơi bất ngờ, nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, nhắc nhở mọi người: "Các tỷ muội, xin hãy suy nghĩ kỹ càng một chút. Mọi người phải hiểu rằng, một khi đã xuống núi thì chưa chắc đã sống sót quay trở về được đâu!"

"Tả trưởng xưởng, nếu không có tiên sinh, ta đã chết từ lâu rồi!"

"A Nghiên, bây giờ chúng ta là tiểu thiếp của nhà họ Kim đấy, sao muội lại gọi là tiên sinh, phải gọi đương gia chứ?"

"Đúng đấy. Đã cầm hôn thư thì đều là người của tiên sinh, làng Tây Hà chính là một gia đình khác của chúng ta, sao có thể ngồi nhìn bọn thổ phỉ tới nhà gây họa chứ?"

“Nữ công nhân của xưởng dệt dám đánh thổ phỉ, nữ công nhân núi Thiết Quán chúng ta không thể thua họ được!”
Chương 615: Núi Dương Khuyển

Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ, cô gái trang điểm vì người mình yêu.

Những dân thường trong thời phong kiến không biết nhiều chữ, đơn thuần chất phác và gần như là ngu muội.

Nhiều thích khách sẵn sàng chết vì giới quyền quý chỉ vì được mời uống một bàn rượu và nhận được những lời nịnh nọt.

Cũng có một số phụ nữ mất chồng khi còn trẻ và trở thành góa phụ. Họ có thể tái hôn, nhưng họ lại chọn cách sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại.

Nhiều điều mà người ở xã hội hiện đại như Kim Phi có thể thấy khó hiểu lại phổ biến ở thời phong kiến.

Những nữ công nhân của núi Thiết Quán là một ví dụ điển hình.

Ban đầu Kim Phi tấn công núi Thiết Quán, không phải để giải cứu những cô gái bị biến thành "ngựa thịt" trên núi mà vì bọn thổ phỉ đã chủ động khiêu khích.

Trên thực tế, Kim Phi chỉ biết đến sự tồn tại của "ngựa thịt" trên thế giới này sau khi chiếm được núi Thiết Quán.

Cứu những cô gái kia chỉ là do tiện tay.

Ý định ban đầu của Kim Phi khi mua những cô gái nô lệ này từ Quảng Nguyên không chỉ là vì thương cảm mà còn vì quy mô của nhà máy xà phòng không ngừng mở rộng và y cần họ làm việc.

Nhưng các nữ công nhân không nghĩ như vậy, trong suy nghĩ chất phác đơn thuần của họ, Kim Phi chính là ân nhân cứu mạng.

Vì vậy, ngay cả khi Đường Tiểu Bắc yêu cầu các nữ công nhân ở núi Thiết Quán không được rời núi vì công thức xà phòng, họ cũng chưa bao giờ phàn nàn.

Kim Phi từng cảm thấy không đành lòng, dần mở rộng quy mô núi Thiết Quán, không còn hạn chế nữ công nhân xuống núi nữa.

Kết quả là người phản đối quyết liệt nhất không phải là Đường Tiểu Bắc, mà là các nữ công nhân của núi Thiết Quán.

Điều này là do suy nghĩ khác nhau ở các thời đại khác nhau.

Mặc kệ Kim Phi nghĩ như thế nào về vấn đề nạp thiếp, nhưng trong lòng nữ công nhân ở núi Thiết Quán, khi đã nhận hôn thư do Quan Hạ Nhi đưa tới thì họ chính là người nhà họ Kim.

Quan trọng nhất, họ không muốn thua nữ công nhân trong xưởng dệt.

Ngay cả khi một số nữ công nhân rụt rè không muốn chiến đấu, nhưng thấy các bạn đồng hành khác giơ tay lên họ cũng phải đành giơ theo.

Cuối cùng, tất cả các nữ công nhân đều giơ tay đăng ký.

Điều này khiến Tả Phi Phi hơi khó xử.

Núi Thiết Quán cũng cần giữ lại một ít người, cô ấy cũng không thể dẫn toàn bộ nữ công nhân đi theo.

Trầm ngâm một lúc, cô ấy nói: “Các đội trưởng tổ chức rút thăm. Ai rút hai que sẽ đi, ai rút một sẽ ở lại giữ nhà. Không ai được nhìn người khác rút, nếu không thì sẽ bị đưa đến nhốt trong phòng tối nhỏ!”

Bằng cách này, nếu ai đó không muốn đi nhưng giơ tay vì xấu hổ thì có thể ở lại.

Dù sao cũng sẽ không ai biết cô ấy rút được cái gì.

Khi các trưởng nhóm đang sắp xếp việc bốc thăm, một người đàn ông với tấm vải đen che mắt trái và một vết sẹo dữ tợn trên mặt vội vàng chạy lên núi từ bên dưới.

Anh ta là Tần Phi, trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống đóng quân trên núi Thiết Quán.

Trước đây anh ta từng đi lính trong quân Thiên Lâm, khi Kim Phi tấn công Thanh Thủy Cốc, anh ta đã bị người Đảng Hạng chém ngang mặt, làm mù một bên mắt.

Sau khi giải ngũ, anh ta đã gia nhập tiêu cục Trấn Viễn và được Trương Lương phái đi trấn thủ núi Thiết Quán.

Nhân viên hộ tống thường đóng quân ở dưới chân núi, rất ít khi lên núi, Tần Phi vừa nhận được tin Tả Phi Phi đã tập hợp nữ công nhân để ngăn chặn bọn thổ phỉ.

Anh ta nghe xong sợ hết hồn, sau đó lên núi ngay lập tức.

"Tả trưởng xưởng, ta nghe nói cop sẽ dẫn nữ công nhân đi ngăn chặn bọn thổ phỉ mương Quải Tử?"

"Đúng vậy," Tả Phi Phi gật đầu nói: "Trung đội trưởng Tần, ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang chuẩn bị đi gặp ngươi đây."

Tần Phi không hỏi Tả Phi Phi tìm anh ta làm gì mà trợn mắt hỏi: "Cô có biết mình đang làm gì không? Bọn thổ phỉ biết giết người đấy!"

"Tất nhiên ta biết bọn thổ phỉ biết giết người, đó là lý do tại sao ta làm vậy!"

Tả Phi Phi nói: "Xung quanh làng Tây Hà đều là đất trống, pháo đài ở lối vào làng đã bị thổ phỉ phá hủy, một khi chúng ta để thổ phỉ đi qua, rất nhiều người ở làng Tây Hà sẽ chết!

Rõ ràng chúng ta có cơ hội ngăn chặn bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, nhưng nếu ngồi yên không làm gì, lúc tiên sinh trở về, chúng ta giải thích với tiên sinh như thế nào đây?"

"Cái này..." Tần Phi ngơ ngác.

Khu vực xung quanh núi Thiết Quán là đồi núi, xét về địa hình thì quả thực thích hợp ngăn chặn bọn thổ phỉ hơn làng Tây Hà.

Vả lại các nữ công nhân cũng tình nguyện tham gia chiến đấu.

Nếu anh ta và Tả Phi Phi không đồng ý thì đúng là không ổn thật.

Tần Phi phát hiện các nữ công nhân đã bắt đầu nhận nỏ, biết chuyện đã không còn cách nào để cứu vãn, dứt khoát bỏ ý định khuyên can, hỏi: "Tả trưởng xưởng định đánh như thế nào?"

"Ta không biết nhiều về chiến đấu, ta đang định bàn bạc với trung đội trưởng Tần, nhưng chưa kịp làm gì thì ngươi đã tới."

Tả Phi Phi nói: "Trung đội trưởng Tần nghĩ nên đánh như thế nào?"

Cô ấy được Kim Phi mua từ nơi khác, từ khi lên núi Thiết Quán đến nay cũng không xuống núi được mấy lần, hoàn toàn không quen thuộc với địa hình xung quanh.

Mà quê hương của Tần Phi lại gần núi Thiết Quán, ông nội và cha anh ta đều là thợ săn nên vô cùng quen thuộc với từng ngọn núi, khe núi xung quanh.

Nhưng Tần Phi không trả lời ngay câu hỏi của Tả Phi Phi, mà cau mày, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Tả trưởng xưởng đã nói thế, vậy thì ta cũng không khách khí! Nếu nhất định phải đánh, ta nghĩ chúng ta nên ra tay ở núi Dương Khuyên!”

"Vì sao?"

“Đường chính của núi Dương Khuyên một bên là vách đá, một bên là vách núi dựng đứng, thích hợp để phục kích nhất, hơn nữa bọn người ở mương Quải Tử muốn đến làng Tây Hà thì nhất định phải đi qua con đường này, bọn thổ phỉ muốn tránh thì sẽ phải đi đường vòng mấy chục dặm!"

Tần Phi nói: "Tiên sinh từng nói đánh giặc tốt nhất là đợi quân địch mệt mỏi rồi hãy tấn công, núi Dương Khuyên cách núi Thiết Quán rất gần, chỉ cần hai nén nhang là chạy tới được, sau đó chỉ chờ bọn thổ phỉ đến!"

"Xem ra trung đội trưởng Tần đã nghĩ xong, vậy thì cứ làm theo những gì ngươi nói!"

Tả Phi Phi gật đầu, sau đó hỏi: "Trung đội trưởng Tần còn có gì muốn dặn dò không?"

"Những thứ khác..." Tần Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngoài nỏ, Tả trưởng xưởng hãy phái người đi chặt một ít tre, sau đó đưa theo nắp nồi trong nhà ăn tới đây luôn!"

"Chặt tre, lấy nắp nồi?" Tả Phi Phi nghi ngờ nghĩ mình nghe nhầm: "Tại sao?"

"Ta đã xem quá trình huấn trình huấn luyện của các cô, các cô gái bắn cung và điều khiển máy bắn đá đều ổn, nhưng khi chiến đấu tay đôi lại không tốt bằng."

Tần Phi giải thích: "Cho nên ta muốn dùng đội hình của tiên sinh ở Thanh Thủy Cốc. Bằng cách này, chúng ta có thể giảm thiểu thương vong.”

Mặc dù Tả Phi Phi muốn hỏi Kim Phi đã dùng đội hình gì ở Thanh Thủy Cốc, nhưng biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, cô ấy lựa chọn tin tưởng Tần Phi, lập tức sắp xếp cho người vào rừng chặt tre, đến nhà ăn lấy nắp nồi.

Khi tre đến, những nữ công nhân cũng đã sẵn sàng.

Tần Phi đưa cho mỗi người một cây tre được mài nhọn đầu, các nữ công nhân xếp hàng chuẩn bị lên đường, chạy đến núi Dương Khuyên.

Trên đường đi, Tả Phi Phi cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi Tần Phi về Thanh Thủy Cốc.

Tần Phi kể lại chuyện Kim Phi gặp nguy hiểm, sau đó dẫn dắt mấy ngàn quân Thiết Lâm xoay chuyển cục diện, đánh bại bọn người Đảng Hạng.

Là một trong những người ngưỡng mộ Kim Phi, Tần Phi không thể cưỡng lại việc thêm một số chi tiết nghệ thuật vào câu chuyện, khiến trận chiến vốn đã căng thẳng lại càng trở nên ly kỳ hơn, điều này khiến Tả Phi Phi sững sờ một hồi.

Trong ấn tượng của cô ấy, Kim Phi luôn là một học giả hiền lành và tao nhã, y thường xuyên bị các cô gái ở núi Thiết Quán trêu chọc tới mức mặt đỏ tới mang tai chạy mất dạng.

Nhưng hôm nay, từ trong miệng Tần Phi, cô ấy đã biết một mặt khác của Kim Phi.

Cũng biết được cái gọi là phương trận Macedonia.

Nhìn núi Dương Khuyên trước mặt, Tả Phi Phi khẽ gật đầu: "Nơi này quả nhiên rất thích hợp với đội hình mà Trung đội trưởng Tần nói!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK