Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726: Người chống lưng

"Tại sao phải làm Hoàng đế?"

Kim Phi nhìn Bắc Thiên Tầm, hỏi ngược lại: "Làm một vị minh quân, ngày nào cũng mệt gần chết, làm một tên hôn quân, ngày nào cũng bị người ta chửi mắng sau lưng. Như thế sao có thể giống như ta hiện tại, làm một công tử nhà giàu thoải mái không bị ràng buộc?

Hơn nữa ta cũng không biết thống trị thiên hạ, dân chúng đã quá khổ rồi, thay vì tạo phản khiến thiên hạ mưa máu gió tanh cả ngày, chi bằng để cho bọn họ sống một cuộc sống yên ổn trong mấy ngày đó, chúng ta cũng có thể nhân lúc thiên hạ đang thái bình mà kiếm thật nhiều tiền."

Đây cũng là lý do Kim Phi đồng ý giúp Trần Cát.

Thật ra trước kia y cũng nghĩ tới việc lật đổ Đại Khang, thành lập một thời đại hoàn toàn mới.

Nhưng cuối cùng y đã từ bỏ ý định này.

Hưng thịnh thì người dân khổ, diệt vong người dân cũng khổ.

Cho dù ai tạo phản, người phải chịu gian nan khó nhọc luôn luôn là người dân.

Cho dù cuối cùng y có thể thành công lập ra một thời đại hoàn toàn mới, nhất định thiên hạ cũng sẽ đại loạn.

Năm nay y vẫn chưa tới hai mươi tuổi, đời này còn dài, không cần phải dùng phương thức cực đoan như vậy để thay đổi thiên hạ.

Biện pháp tốt nhất, trước hết là giúp Trần Cát ổn định lại tình hình, đây là cách gây ra ít tổn hại cho dân chúng nhất.

Bắc Thiên Tầm không hiểu lắm, cô ấy gật đầu, đang chuẩn bị nói tiếp, lại nghe thấy từ hướng điện Hoằng Đức truyền tới một tiếng gào chói tai.

"Mũi tên lệnh?"

Sắc mặt của Kim Phi chợt thay đổi, y vội đứng dậy chạy về hướng điện Hoằng Đức.

Chuyện xảy ra ngày hôm qua chứng minh rằng trong cấm quân có người của các gia tộc lớn, Tần Trấn vừa tiếp quản cấm quân, vẫn chưa kịp xử lý lại, không dám phái bọn họ bảo vệ hoàng cung.

Đêm qua quân giáp đỏ lại thương vong trầm trọng, thế nên trước mắt nhân viên hộ tống tạm thời thay quân giáp đỏ bảo vệ hoàng cung.

Trần Cát mới vào lại triều không lâu, điện Hoằng Đức đã bắn tên lệnh...

Y vất vả lắm mới cứu được Trần Cát, nếu lại xảy ra chuyện gì thì ngày hôm qua coi như tốn công vô ích.

Cửu công chúa cũng nghe thấy tiếng mũi tên lệnh, cô ấy vén váy chạy từ Ngự Thư Phòng đến thẳng tới điện Hoằng Đức.

Kim Phi còn chưa chạy tới điện Hoằng Đức, hai nhóm nhân viên hộ tống đã chạy tới từ phía sau.

Những nhân viên hộ tống đã trải qua huấn luyện, tốc độ nhanh hơn Kim Phi.

Nhưng thấy chỉ có hai người là Kim Phi và Bắc Thiên Tầm, hai nhóm nhân viên hộ tống cũng giảm tốc độ.

Trong lòng bọn họ, Kim Phi quan trọng hơn Hoàng đế.

Hoàng đế chết, Kim Phi vẫn có thể dẫn dắt bọn họ sống những ngày tháng tốt lành như trước, nhưng nếu Kim Phi gặp chuyện không may, những ngày tháng tốt lành của bọn họ e rằng sẽ chấm dứt.

"Lão Trương ở lại là được, Lão Ngụy, ngươi dẫn người đi đến điện Hoằng Đức trước đi, cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ sự an toàn của bệ hạ!"

Kim Phi vừa chạy vừa sắp xếp.

"Vâng!"

Một trong những người làm trưởng nhóm nhân viên hộ tống lập tức điều động nhóm người tăng tốc độ lên.

Lúc Kim Phi tiến vào điện Hoằng Đức, phát hiện trong điện loạn thành một đám ồn ào như cái chợ, bá quan văn võ đua nhau nói gì đó, nhìn thấy tâm trạng vô cùng kích động.

Hoàng đế vẫn không sao, ngồi trên long ỷ như cũ, sắc mặt tái xanh.

Đại Thái giám dẫn theo vài cao thủ trong thành và một đội quân giáp đỏ còn lại, đứng trên bậc thang, bày trận chờ đợi.

Bên dưới bậc thang, nhóm nhân viên hộ tống đang duy trì trật tự.

Kim Phi nhìn xung quanh, vẫn không thấy Cửu công chúa.

Y rõ ràng thấy Cửu công chúa đã chạy đến điện Hoằng Đức, tại sao giờ lại không thấy?

Y tóm lấy trung đội trưởng của đội hộ tống rồi hỏi: "Công chúa điện hạ đâu?"

"Bên kia!"

Nhân viên hộ tống chỉ vào trung tâm đại điện nói.

Trong trung tâm của đại điện đang tụ tập một đống người, có bá quan văn võ, cũng có nhân viên hộ tống duy trì trật tự, vừa rồi Kim Phi không chú ý.

Bây giờ nhìn kĩ hơn, người bị bá quan văn võ vây ở giữa, không phải là Cửu công chúa sao?

"Chuyện này là sao?" Kim Phi vừa sai người dọn đường để đi về phía Cửu công chúa, vừa hỏi trung đội trưởng đội hộ tống: "Bệ hạ mới đến không lâu, sao lại loạn đến mức này?"

Trung đội trưởng đội hộ tống trả lời: "Bệ hạ nói, chuyện đêm qua nhất định là do có tên quyền quý nào đó ở trong bóng tối xúi giục Thái tử, trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, yêu cầu tất cả bá quan văn võ không được ra khỏi cung.

Bọn quan lại lúc ấy quỳ đầy dưới đất, miệng liên tục kêu oan, nói bệ hạ không tin bọn họ, có người cầu xin bệ hạ cho phép bọn họ cáo lão về quê, cũng có người đòi chết để minh oan, vô cùng lộn xộn.

Vị công công bên cạnh bệ hạ kia đã quất roi nhiều lần, vẫn không yên tĩnh lại, nên đã sai bọn ta duy trì trật tự, sau đó những tên quan lại này bắt đầu đá bọn ta, đánh bọn ta, tiểu đoàn trưởng phát hiện không đủ nhân viên, nên bảo Khuê Tử ra ngoài cửa bắn tên lệnh.

Sau đó Cửu công chúa điện hạ tới, bọn quan lại càng kích động hơn, vây quanh điện hạ, nói cô ấy là hung thủ giết người, đòi điện hạ giết người thì đền mạng, còn mắng cô ấy... sau đó thành ra bộ dạng này!"

"Nói Vũ Dương là hung thủ giết người, còn mắng cô ấy hả?"

Ánh mắt Kim Phi hơi nheo lại, giọng cũng trở nên lạnh lùng hơn: "Vậy các ngươi làm gì nữa, mau dẫn điện hạ ra ngoài đi!"

"Nhưng... những tên quan lại này thì sao?"

Trung đội trưởng đội hộ tống hỏi với vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Lúc này Cửu công chúa đã bị bao vây ở giữa đám bá quan văn võ, muốn dẫn cô ấy ra ngoài, nhất định phải lôi mấy quan chức xung quanh ra.

Quan lại vào triều bàn chính sự, rất nhiều người tuổi cao đã rất già, lúc này lại đang khá kích động, nếu nhân viên hộ tống thật sự ra tay, rất có thể sẽ khiến bọn họ bị thương.

Cho dù không khiến họ bị thương, với tính cách của mấy lão này, cũng có khả năng sẽ lừa gạt ăn vạ với tiêu cục Trấn Viễn.

"Quan tâm bọn họ làm gì, trước tiên cứ cứu Vũ Dương ra ngoài đã rồi tính tiếp!"

Lúc này Kim Phi đã đến gần vòng vây, đang chuẩn bị lên tiếng, bỗng thấy có một lão quan già nhổ một bãi nước bọt về phía Cửu công chúa.

Mặc dù không nhổ trúng, nhưng vẫn khiến Kim Phi nổi giận đùng đùng.

Y đưa tay lấy từ trong tay áo ra một khẩu súng kíp, giơ về phía trên đỉnh đầu bắn một phát súng!

Đoàng!

Tiếng vang to lớn trong nháy mắt đã lấn át âm thanh của bá quan văn võ.

Nóc nhà trên đại điện bị thủng một lỗ to, mạt gỗ ào ào rơi xuống.

Mới vừa rồi đại điện còn loạn như cái chợ, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại.

Kim Phi đi tới trước mặt lão già dám nhổ nước miếng vào Cửu công chúa, lạnh lùng nhìn ông ta.

Lão già bị Kim Phi nhìn chằm chằm, trong lòng hơi chột dạ, nhưng thấy bá quan văn võ đều ở xung quanh đây, lại cảm thấy có khí phách, hung dữ trợn mắt nhìn Kim Phi: "Ngươi là kẻ nào, nhìn lão phu như vậy làm gì?"

"Bãi nước bọt này là ông nhổ à?" Kim Phi chỉ vào bãi nước bọt dưới đất hỏi.

"Là lão phu nhổ đấy thì sao?" Lão già trợn mắt hỏi.

"Thừa nhận thì tốt", Kim Phi lạnh giọng nói: "Thiên Tầm, vả miệng!"

Bắc Thiên Tầm vung mạnh vỏ đao trong tay, không nói nhiều lời mà quất vào mặt lão già.

Mặc dù không dùng hết sức, vẫn khiến lão ta phải nổ đom đóm mắt, ngồi phịch xuống đất.

Trong miệng lão ta vốn cũng không có nhiều răng, lại bị gãy hết mấy cái nữa.

Lão già che miệng muốn chửi tiếp, nhưng thấy Bắc Thiên Tầm lại giơ vỏ đao lên, cũng biết điều mà cúi đầu.

Kim Phi liếc lão già, lạnh giọng quát: "Tào Đông, bảo ngươi dẫn người tới bảo vệ điện Hoằng Đức, ngươi lại đứng nhìn bọn chúng làm càn ở trước mặt bệ hạ và điện hạ như vậy à?

Lập tức bảo người của ngươi duy trì trật tự cho tốt, kẻ nào dám làm càn, đánh chết cho ông đây, có bất kỳ chuyện gì, bệ hạ chịu trách nhiệm!"

"Vâng!"

Tào Đông vừa rồi bị bọn quan lại đá mấy cái, trong lòng cũng nén giận sẵn rồi, bây giờ Kim Phi tới, hắn lập tức có người chống lưng.

"Bây giờ lui về hết cho ông đây, nếu không đừng trách ông đây không khách khí!"
Chương 727: Có tật giật mình

Tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không nói lại được.

Huống hồ đám quan lại này còn vô lý như vậy?

Thấy nhân viên hộ tống thật sự sẽ ra tay đánh người, đám quan lại này biết điều hẳn, ngoan ngoãn đứng về vị trí.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Kim Phi nói thầm một tiếng, đi đến trước mặt Cửu công chúa hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao,” Cửu công chúa lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Cát.

“Kim Phi, nhốt bọn chúng vào viện Khu Mật cho trẫm, kẻ nào chống đối thì ngươi cứ xử lý! Tần Trấn, ngươi phối hợp với Kim Phi, ai quấy rối thì để Cục tình báo tra xét kẻ đó!”

Trần Cát phát hỏa với đám văn võ bá quan ồn ào, cũng chẳng có tâm trạng bàn chuyện khác, ông ta dẫn theo Ngân Tước rời đi từ cửa hông.

“Hắn chính là Kim Phi!”

“Quả nhiên là kẻ điên!”

Vừa rồi văn võ bá quan ngờ vực Kim Phi là ai, bây giờ nghe Trần Cát gọi tên Kim Phi thì mới biết được thân phận của y.

Lại nhìn về phía Kim Phi, ánh mắt đám quan lại cũng thay đổi hẳn.

Người có tên, cây có bóng.

Cả triều đình Đại Khang có ai không biết Kim Phi là kẻ điên đâu?

Hành động vừa rồi cũng chính là bằng chứng cho điều này.

Nếu không phải là kẻ điên, ai dám làm trò ngay trước mặt Hoàng đế, ẩu đả với mệnh quan triều đình ở điện Hoằng Đức chứ?

Huống chi vừa rồi Kim Phi còn bắn một phát súng, bấy giờ trong đại điện còn sặc mùi thuốc súng.

“Các vị, lời bệ hạ vừa nói chắc là các ngươi đều nghe thấy rồi nhỉ?”

Kim Phi nhìn văn võ bá quan, cười khẩy nói: “Ngoan ngoãn đến viện Khu Mật đi, đừng chờ người của ta đánh, các vị thân thể yếu ớt quý giá, bị thương sẽ không hay.”

“Bảo lão phu đi viện Khu Mật cũng được, nhưng lão phu muốn nói một tiếng với người trong nhà, tránh để người nhà sốt ruột!”

Một ông già đầu tóc bạc phơ mở miệng nói.

“Ông nghĩ cái gì đấy hả?”

Kim Phi liếc mắt nhìn ông già như đang nhìn một thằng ngốc: “Ông chắc cũng biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đúng không? Thái tử tấn công hoàng cung, ý đồ soán vị! Hiện giờ bệ hạ muốn tra ra đồng mưu, đồng lõa của Thái tử, ông truyền lời cho người nhà, là bảo người nhà tiêu hủy chứng cứ hay sao?”

“Kim Phi, ngươi đừng ngậm máu phun người!”

Ông già nghe vậy, giậm chân quát mắng.

“Là ta ngậm máu phun người, hay là ông có tật giật mình, chờ điều tra ra kết quả là biết ngay!”

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tần Trấn: “Tần đô thống, ta cảm thấy người này cực kỳ khả nghi, kiến nghị Cục tình báo điều tra ông ta trước!”

“Được!” Tần Trấn phối hợp gật đầu.

Ông già vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Các quan viên khác đang định nói lý với Kim Phi cũng mau chóng gạt suy nghĩ này đi.

“Ông đã nhắc nhở ta,” Kim Phi lại nhìn về phía Tào Đông: “Ngươi theo dõi bọn họ sát sao cho ta, tất cả mọi người tuyệt đối không được truyền ra bất cứ tin tức gì, đã hiểu chưa?”

“Rõ!” Tào Đông nhanh nhẹn gật đầu.

“Dẫn bọn họ đến viện Khu Mật đi.”

Kim Phi xua tay, Tào Đông lập tức chỉ huy nhân viên hộ tống, áp giải văn võ bá quan đi về hướng viện Khu Mật bên cạnh điện Hoằng Đức.

“Tiên sinh, may mà ngài đến đây, bằng không hôm nay sẽ rối loạn hết cả.”

Chờ đến khi văn võ bá quan bị nhân viên hộ tống dẫn đi hết, Cửu công chúa giơ tay giúp Kim Phi sửa sang lại cổ áo xộc xệch.

“Đám người này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, hù dọa một chút là ngoan ngay!”

“Nói cho cùng vẫn là phụ hoàng không có đủ uy nghiêm, nếu là Thái Thượng Hoàng tại vị, ai dám ồn ào trên điện Hoằng Đức chứ? Có thì cũng bị kéo ra ngoài đánh chết từ lâu rồi!”

Cửu công chúa thở dài nói: “Hy vọng trải qua chuyện lần này, phụ hoàng có thể thay đổi.”

Kim Phi rất muốn nói “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, nhưng y không muốn đả kích Cửu công chúa vào lúc này, bèn hùa theo nói: “Chỉ mong vậy.”

Hai người sóng vai đi ra điện Hoằng Đức, thấy Đại Lưu chạy bước nhỏ lại đây.

“Tiên sinh, Lạc Lan vừa mới truyền tin, cô ấy đã liên hệ được với Lương ca, nhân viên hộ tống xung quanh kinh thành cũng đã thuận lợi tập hợp lại ở mương Bát Lý.”

Tuy rằng Tần Trấn vẫn chưa hoàn toàn quét sạch đội ngũ cấm quân, nhưng ít nhất cũng đã đoạt lại được quyền kiểm soát cấm quân, sáng sớm Đại Lưu ngồi giỏ treo đi ngoài thành tìm kiếm Lạc Lan, giờ vừa ngồi giỏ treo trở về.

“Lương ca tới rồi, thật tốt quá!”

Kim Phi nhìn về phía Bắc Thiên Tầm: “Cô quen đường ở kinh thành, biết chỗ nào phù hợp để giấu người không?”

“Từ cổng thành Tây đi lên năm dặm, lại đi thêm ba dặm về hướng bắc có một bãi tha ma, chỗ đó có một khu rừng rộng, bình thường không ai dám đến, có thể giấu người.” Bắc Thiên Tầm đáp.

“Năm dặm từ thành Tây, lại thêm ba dặm về hướng bắc…”

Kim Phi lôi bản đồ ra từ trong tay áo, tìm thấy chỗ mà Bắc Thiên Tầm nhắc đến, quả nhiên trông thấy một dấu hiệu chỉ khu mộ.

“Chỗ này để giấu người rất tốt, khoảng cách cũng thích hợp.”

Cất bản đồ đi, y nhìn về phía Đại Lưu: “Ngươi phải người đi một chuyến, bảo với Lương ca dẫn người đi bãi tha ma kiểm tra xem, nếu thích hợp, thì để anh ta dẫn các huynh đệ trốn ở bãi tha ma, chờ tín hiệu của ta!”

“Rõ!”

Đại Lưu vẫy tay gọi một nhân viên hộ tống đi qua, dặn người đó đi truyền tin.

“Vẫn chưa ăn cơm đúng không, tự kiếm gì ăn đi.”

Kim Phi vỗ vai Đại Lưu.

“Rõ!”

Đại Lưu chạy tới chạy lui từ tối hôm qua đến giờ, chưa bỏ bụng được cái gì, đúng là đang rất đói.

“Tiên sinh, chúng ta có khinh khí cầu, vì sao còn phải bảo Lương ca đi ẩn núp?”

Cửu công chúa hỏi: “Cứ đi thẳng qua sông đánh đuổi đám Đông Man luôn không được sao?”

“Địa thế bờ bắc bằng phẳng trống trải, người Đông Man có 30.000 kỵ binh, chúng ta chỉ có hơn 2000 người, hơn nữa hơn một nửa không có ngựa chiến, nếu người Đông Man thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn thì rất khó để chúng ta tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!”

Kim Phi giải thích nói: “Cho nên vẫn phải chờ một chút, tìm một cơ hội thích hợp.”

“Tiên sinh muốn tiêu diệt toàn bộ bọn chúng ư?”

Cửu công chúa không thể tưởng tượng nổi mở trừng đôi mắt.

Theo cô ấy thấy, Kim Phi chỉ cần dựa vào khinh khí cầu và lựu đạn để dọa cho đám Đông Man chạy mất cũng là chiến thắng đáng gờm rồi.

Ai ngờ Kim Phi lại muốn tiêu diệt toàn bộ đám kỵ binh Đông Man này!

Chưa đến 3000 người mà muốn tiêu diệt toàn bộ 30.000 kỵ binh, sao có thể?

“Năm trước Đông Man chịu rét đậm rét hại nghiêm trọng, nếu không diệt sạch thì trên đường trốn chạy chắc chắn sẽ cướp bóc ven đường, đến lúc đó người dân Hà Bắc sẽ phải chịu khổ!”

Kim Phi nói: “Cho nên, bất luận là thế nào, tuyệt đối không thể thả cho đám Đông Man này chạy thoát!”

Bởi vì dân tộc du mục phương bắc không ngừng tập kích quấy rối, người Đại Khang cư trú ở phía Bắc sông Hoàng Hà tương đối ít, nếu được thì đều dọn xuống phía Nam Hoàng Hà.

Thực ra phía Bắc Hoàng Hà có bình nguyên rộng lớn, cực kỳ thích hợp trồng trọt.

Vì để khuyến khích người dân trồng trọt, triều đình Đại Khang thu thuế ở Hà Bắc ít hơn hẳn so với Hà Nam.

Cho nên có một bộ phận nhỏ người dân thật sự sống không nổi nữa thì cũng sẽ lựa chọn ở lại Hà Bắc sống, chẳng qua số lượng khá là ít, mật độ dân cư khá phân tán.

Đám người Đông Man tới thì chỉ chăm chăm vơ vét ở kinh thành, chẳng buồn tốn sức đi tìm những thôn nhỏ đó, cho nên chưa xảy ra cướp bóc ở Hà Bắc.

Nhưng nếu bọn chúng nếm mùi thất bại ở kinh thành, đến lúc trở về chắc chắn sẽ cướp bóc các thôn làng nhỏ.

Kim Phi không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.

“Tiên sinh nói có lý!” Cửu công chúa tán đồng gật đầu: “Ta bảo phụ hoàng điều động binh mã, phối hợp tiên sinh!”

“Không cần đâu!” Kim Phi vội vàng xua tay.

Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.

Ngoại trừ quân Thiết Lâm của Khánh Hoài, cộng với quân Uy Thắng lúc trước từng kề vai chiến đấu ở dốc Đại Mãng ra, Kim Phi không tin bất cứ quân đội Đại Khang nào khác.

Bao gồm cả cấm quân do Tần Trấn dẫn dắt.

Tìm kiếm một đám đồng đội ngu như lợn thì chẳng bằng cứ để nhân viên hộ tống ra trận một mình.

“Tiên sinh, người bên các ngài quá ít, xung quanh kinh thành lại không có địa hình tác chiến thích hợp, muốn diệt sạch toàn bộ người Đông Man thì không được khả thi cho lắm?”

“Bất kể là chuyện gì, chỉ cần động não thì ắt sẽ có cách giải quyết!”

Kim Phi lôi bản đồ ra, phát hiện xung quanh không có cái bàn nào bèn trải thẳng bản đồ lên mặt đất: “Đánh giặc không thể chỉ ỷ vào ưu thế địa hình, không có địa hình thích hợp thì chúng ta lại nghĩ cách khác!”
Chương 728: Cách tốt nhất để uy hiếp Thấm Nhi

“Tiên sinh, Biện Kinh nằm ở chỗ đất bằng, hai bờ nam bắc của sông Hoàng Hà là đất rộng bằng phẳng, cực kì hợp cho ngựa chiến chạy băng băng, nhân viên hộ tống có thể dùng trong tay chúng ta còn chưa tới ba ngàn người, căn bản không thể đánh thắng ba mươi ngàn kị binh được!”

Cửu công chúa đè váy xuống, ngồi xổm ở bên cạnh Kim Phi, cẩn thận nhắc nhở nói: “Tiên sinh không thể mạo hiểm được!”

Cô ấy thật sự hơi lo lắng Kim Phi sẽ bị chiến thắng lúc trước làm cho đầu óc mê muội, phái nhân viên hộ tống đi tiến công.

“Trên thế giới này không có quân địch nào không thể đánh thắng, chỉ không tìm ra biện pháp phù hợp thôi.”

Kim Phi vừa tiếp tục kiểm tra bản đồ, vừa đáp: “Ví như lần này, nếu chỉ đơn thuần là muốn tiêu diệt người Đông Man thì thật ra cũng không khó.”

“Không khó?”

Cửu công chúa luôn tin Kim Phi, nhưng cô ấy thật sự không nghĩ ra biện pháp gì, tò mò hỏi: “Tiên sinh có mưu kế hay gì, Vũ Dương bằng lòng rửa tai lắng nghe!”

“Rất đơn giản, chỉ cần nổ tung bờ bắc sông Hoàng Hà là được rồi, bảo đảm một người Đông Man cũng không thoát được!” Kim Phi thuận miệng nói.

“Nổ tung sông Hoàng Hà?”

Cho dù có tính tình như Cửu công chúa, cũng bị dọa cho suýt nhảy dựng lên.

“Người nhỏ giọng một chút! Sợ người khác không nghe thấy à?”

Kim Phi gõ lên đầu Cửu công chúa một cái, sau đó nhìn xung quanh.

Cũng may, đại thần đều bị nhân viên hộ tống áp tải đi rồi, gần đó chỉ có Thấm Nhi và mấy nhân viên hộ tống khác.

“Tiên sinh, ngài thật sự muốn nổ tung bờ đê à?” Cửu công chúa gấp gáp hỏi.

Hoàng Hà chảy qua cao nguyên đất vàng, còn mang theo lượng phù sa to lớn.

Đến khu vực hạ du, phù sa càng tích lũy nhiều, lòng sông cũng ngày một dâng cao, đến gần Biện Kinh, Hoàng Hà đã cao hơn mặt đất mấy mét, là sông treo nổi tiếng trên mặt đất.

Nếu nổ tung bờ bắc Hoàng Hà, nước sông Hoàng Hà cuộn trào mãnh liệt sẽ lao nhanh xuống.

Trước mắt người Đông Man đang đóng quân ở bờ bắc sông Hoàng hà, tuyệt đối không chạy thoát được.

Nếu là người khác đưa ra ý kiến này, căn bản không thể thực hiện được.

Bởi vì đào bờ sông không phải là một công trình nhỏ, người Đông Man không thể đứng nhìn quân địch đào đê Hoàng Hà được.

Nhưng Kim Phi có thể làm được.

Lúc ở Xuyên Thục, Cửu công chúa từng thấy sức mạnh của thuốc nổ, Kim Phi không cần phái nhiều người đi đào đê, chỉ cần cho người lén lút chui vào bờ bắc sông Hoàng Hà, chôn đủ lượng thuốc nổ ở chỗ phù hợp là được rồi.

“Nếu ta muốn nổ bờ đê, thì sẽ không khó xử như vậy rồi.”

Kim Phi lắc đầu nói.

Trong lịch sử đời trước, mỗi lần Hoàng Hà vỡ đê, đều mang tới hậu quả cực kì nghiêm trọng.

Mặc dù nổ tung bờ đê có thể nhấn chìm người Đông Man, nhưng cũng sẽ nhấn chìm vô số bá tánh Đại Khang.

Kim Phi thà để Hoàng đế điều một nhóm đồng đội lớn tới giúp y bao vây người Đông Man, thà điều người từ Xuyên Thục tới đây, thậm chí thà tạm thời giao nộp cống nạp cho người Đông Man, dỗ bọn họ lui binh, cũng không thể làm ra chuyện như nổ tung Hoàng Hà được.

Nhìn thấy Kim Phi không định nổ tung sông Hoàng Hà, lúc này Cửu công chúa mới yên tâm.

“Nên đánh thế nào đây?”

Kim Phi ngồi xếp bằng xuống đất, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Cửu công chúa cũng ngồi xuống bên cạnh, im lặng với y.

Số lượng kẻ địch thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào ba ngàn kị binh trong tay y, cho dù có khinh khí cầu và lựu đạn, cũng khó tiêu diệt hoàn toàn.

“Rốt cuộc phải đánh như thế nào?”

Đầu Kim Phi nhanh chóng chuyển động, nghĩ tới những ví dụ kinh điển mình từng học ở đời trước.

Dương đông kích tây, kế khiến kẻ thù mệt mỏi, kế phản gián…

Từng mưu kế lướt qua trong đầu óc của y, nhưng cho dù là kế nào, đều không thể hoàn thành nhiệm vụ này được.

“Không được, phải tìm Lương ca!”

Kim Phi mở miệng, muốn hô Đại Lưu, nhưng Đại Lưu không ở đây, đúng lúc Kim Phi thấy Thấm Nhi, Châu Nhi đứng một bên, y nói: “Thấm Nhi, phiền ngươi chạy một chuyến, đi nói với Đại Lưu, bảo anh ta sắp xếp người mời Lương ca vào thành một chuyến.”

Thấm Nhi liếc y một cái, không nói gì.

“Hử, không bảo được ngươi chứ gì?”

Mắt Kim Phi xoay chuyển, nâng mặt Cửu công chúa lên hôn một cái: “Có đi không, không đi ta hôn tiếp!”

“Ngài! … Châu Nhi phải trông chừng tên dâm ô này cho kĩ vào!”

Thấm Nhi tức tới mức giậm chân, quay người rời đi.

“Bày trò, còn không xử lí được cô à?”

Kim Phi đắc ý nhếch lông mày lên.

Y phát hiện ra, Thấm Nhi ghét nhất là thấy y và Cửu công chúa có hành động thân mật, đặc biệt là lúc trước mặt mọi người.

Đây cũng trở thành cách tốt nhất để Kim Phi đối phó với Thấm Nhi.

Chỉ là cách này hơi “tốn cận vệ”, nói chính xác là “tốn” Đại Lưu.

Chỉ cần nhìn thấy Đại Lưu mặt mũi bầm dập, thì 80% là bị Thấm Nhi đánh.

“Tiên sinh, ngài tranh hơn thua với Thấm Nhi, kéo ta theo làm gì?”

Cửu công chúa tức giận hất tay Kim Phi ra.

“Không phải là ta tranh hơn thua với cô ấy, chỉ là muốn hôn người, nên tìm một lí do thôi mà.”

Kim Phi thuận miệng nói.

Cả quãng đường đi từ Xuyên Thục tới đây, đều chỉ có mình Kim Phi, bây giờ tạm thời đã giải trừ được nguy hiểm, Cửu công chúa xinh đẹp đáng yêu lại đang ngồi cạnh, nên tim khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy.

“Thấm Nhi nói không sai, ngài chính là tên dâm ô!”

Cửu công chúa tức giận lườm Kim Phi một cái: “Thế nào? Nghĩ ra cách chưa?”

“Ngoài nổ tung Hoàng Hà, tạm thời ta không nghĩ ra cách nào quá tốt, chỉ có thể tìm Lương ca tới cùng bàn bạc thôi.”

Kim Phi đè ý nghĩ đen tối trong đầu xuống, bất đắc dĩ nói.

“Người Đông Man vẫn còn ở bờ bắc sông Hoàng Hà đấy, cho dù qua sông, bọn họ cũng không vào thành được.”

Cửu công chúa kéo cánh tay Kim Phi, cười an ủi nói: “Chúng ta có đủ thời gian để bàn bạc cách đối phó, không cần gấp gáp!”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ấy thích Kim Phi.

Kim Phi luôn biết thiếu sót của bản thân ở đâu, ở lĩnh vực mà mình không am hiểu, nên tìm người bàn bạc thì tìm người bàn bạc, tuyệt đối không quyết giữ ý mình.

“Tiên sinh, nếu thật sự không được, trước tiên chúng ta cứ thu thập chút đồ cho người Đông Man, để họ rời đi đã, sau đó ngài lại điều thêm một ít nhân viên hộ tống ở Xuyên Thục tới, chúng ta sẽ truy đuổi ở phía sau!”

Cửu công chúa nói: “Ta sẽ xin phụ hoàng hạ ý chỉ, để Tần Vương thúc và quân Trấn Bắc chặn đường từ phía bắc, đến lúc đó chúng ta tấn công từ hai phía, tiêu diệt bọn chúng trong một đợt tấn công từ phía bắc thôi!”

“Đây cũng là một cách!”

Kim Phi khẽ gật đầu.

Thật ra nếu tấn công mạnh mẽ, Kim Phi cũng có thể khiến những kị binh này hao mòn từng chút một.

Nhưng kị binh Đông Man bây giờ chính là một tổ ong vò vẽ.

Trước mắt chúng vẫn thành thật đợi ở bờ bắc sông Hoàng Hà, điều y lo lắng là một khi đánh nhau, các kị binh chứng kiến được sự kết hợp của khinh khí cầu và lựu đạn, biết không đánh lại được, sẽ chạy tán loạn, cướp bóc khắp nơi.

Đến lúc đó muốn tóm cổ cả bọn lần nữa sẽ rất khó.

Mà cách Cửu công chúa nói cũng có thể thực hiện.

Trước tiên cho đối phương chút đồ, để bọn chúng quay về, sau đó âm thầm đuổi theo, đặt chiến trường ở phía bắc.

Đến lúc đó cho dù người Đông Man chạy tán loạn, cũng sẽ không nguy hiểm cho dân.

Trưa hôm đó, Trương Lương vào cung cùng Đại Lưu.

Trên phương diện chỉ huy quân sự, Trương Lương rất có tài năng, nhưng chung quy cũng là người lớn lên trong thời kì phong kiến, nhìn thấy cung điện tráng lệ, rõ ràng hơi căng thẳng.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hoàng đế ở Ngự Thư Phòng, anh ta căng thẳng đến mức quỳ xuống, cúi đầu.

“Miễn lễ!”

Yêu ai yêu cả đường đi, biết Trương Lương là người được Kim Phi và Cửu công chúa coi trọng, Trần Cát đưa tay ra hiệu cho Trương Lương miễn lễ.

“Lương ca, tới đây, ta đã chuẩn bị bản đồ phong thủy cả rồi.”

Kim Phi kéo Trương Lương tới trước bản đồ.

Nói tới chuyện chính, eo lưng Trương Lương lập tức thẳng băng: “Tiên sinh có mưu kế gì?”

“Tạm thời ta không nghĩ ra biện pháp hay nào, có điều điện hạ nghĩ ra một ý.”

Kim Phi nói cách của Cửu công chúa ra.

Trương Lương nghiêm túc nghe xong, sau khi suy nghĩ hồi lâu, khẽ lắc đầu.

“Xin lỗi điện hạ, nhưng ta cảm thấy cách của ngài không quá khả thi!”
Chương 729: Trương Lương hiến kế

"Tại sao không được?" Kim Phi hỏi.

Cửu công chúa không tức giận, mà tò mò nhìn về phía Trương Lương.

"Điện hạ, lần này người Đông Man mang theo nhiều người đến như vậy, chắc chắn là sẽ đòi hỏi nhiều, triều đình có thể quyên góp đủ tiền để làm cho bọn họ hài lòng sao?"

Trương Lương hỏi: "Nếu như góp không đủ, bọn họ chắc chắn sẽ không rời đi."

"Đây lại là một vấn đề."

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa.

Cửu công chúa đã từng nói rất nhiều lần rằng, kho bạc của Đại Khang đã không còn tiền nữa.

"Chuyện này các ngài không cần lo lắng, góp tiền cũng không phải là khó."

Cửu công chúa lạnh lùng nói: "Tối hôm qua Thái tử đã khai hết tất cả đồng bọn rồi."

"Vậy coi như ta chưa hỏi." Kim Phi đột nhiên hiểu ra.

Đồng bọn của Thái tử cho dù không phải là quốc công, cũng là những trọng thần triều đình.

Những người này không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền từ người dân, gia đình sự nghiệp to lớn, ai nấy đều như lợn béo.

Ngẫu nhiên bắt lấy một con, e rằng sẽ còn nhiều tiền hơn cả Kim Phi nữa.

Huống chi ý của Cửu công chúa, rõ ràng là không chỉ có một con.

Thật ra đến lúc này, ai là đồng bọn của Thái tử, hoàn toàn do Cửu công chúa và Tần Trấn nói là được.

Cho dù không phải thì cũng không sao, với cái đầu yếu đuối của Thái tử, chỉ cần đánh vài đòn thì người đó chính là đồng bọn của Thái tử.

"Lương huynh, huynh nói tiếp đi." Kim Phi ra hiệu cho Trương Lương tiếp tục.

"Được!"

Trương Lương gật đầu nói tiếp: "Người Đông Man có ngựa chiến, nhưng chúng ta cũng không đủ ngựa chiến để đuổi theo bọn họ, nếu quá ít người đi, cho dù có đánh bại bọn họ ở phía bắc thì cũng không chuyển đồ về được.

Nếu như có quá nhiều người đi, đường tiếp viện lại quá dài, chưa kể cuối cùng có thể mang về được bao nhiêu đồ, chỉ riêng lương thảo tiêu hao qua lại đã là một số tiền lớn rồi.

Thứ hai, theo dõi đối phương xa ngàn kilomet có thể dễ bị người Đông Man phát hiện, nếu bọn họ phái kỵ binh đến tập kích đường lương thực, cắt đứt nguồn tiếp tế của chúng ta thì sẽ càng phiền toái hơn!"

Cuối cùng, càng đi về phía bắc, càng gần đại bản doanh của người Đông Man, nếu bọn họ phái một lượng lớn kỵ binh tấn công, ở phía bắc chúng ta không có thành trì nào để phòng thủ cả, cho dù dẫn theo toàn bộ nhân viên hộ tống đến thì sợ rằng cũng sẽ khó mà đánh thắng được!"

Kim Phi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Lương huynh nói rất đúng! Cách tốt nhất là giữ người Đông Man lại để đánh!"

"Nếu lần này có thể đánh cắp được ngựa chiến của bọn họ thì quá tốt rồi."

Cửu công chúa thở dài.

Bước ngoặt quan trọng nhất trong trận chiến ở dốc Đại Mãng là khi dân tỵ nạn cướp đi ngựa chiến của Đan Châu.

"Ngựa chiến…."

Trương Lương nghe thấy Cửu công chúa nói như vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên.

"Lương huynh, huynh đã nghĩ biện pháp gì chưa?" Kim Phi vội vàng hỏi.

"Đúng vậy, điện hạ đã nhắc nhở ta rồi, chúng ta có thể bắt đầu từ ngựa chiến của bọn họ!"

Trương Lương nói: "Nếu người Đông Man không có ngựa chiến, tức là bọn họ không còn chân nữa, đến lúc đó chúng ta thỏa thích giết chết bọn họ!"

"Đan Châu đã từng chịu thua thiệt ở dốc Đại Mãng, cho nên người Đông Man nhất định sẽ có đề phòng, lần này người Đông man không bắt được tù binh nào, ngựa chiến của bọn họ cũng được thả ở phía sau doanh trại, còn có binh lính canh giữ, có lẽ là đề phòng những con ngựa chiến bị tấn công."

Cửu công chúa nói.

"Có một số việc, họ không thể đề phòng được!"

Trương Lương gõ ngón tay lên tấm bản đồ.

Kim Phi, Cửu công chúa và Tần Trấn đều vội vàng đến gần và nhìn vào chỗ ngón tay Trương Lương đang chỉ.

Mấy giây sau, hai mắt Kim Phi đột nhiên sáng lên, vỗ vào vai Trương Lương và cười nói: "Lương huynh, vẫn là huynh có biện pháp!"

Cửu công chúa và Trần Cát đều khó hiểu: "Các ngươi cười cái gì vậy?"

"Lương huynh, nói cho bệ hạ và điện hạ về suy nghĩ của huynh đi!"

Kim Phi mỉm cười nói.

"Được!"

Trương Lương vừa nói vừa bắt đầu giải thích biện pháp của mình.

"Chẳng trách tiên sinh vẫn luôn khen ngợi ngươi là một thiên tài đánh giặc quả nhiên là lợi hại!"

Cửu công chúa nghe xong, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi Trương Lương.

"Điện hạ quá khen, là do tiên sinh dạy dỗ tốt." Trương Lương vội vàng xua tay.

Nghe vậy, Cửu công chúa ngẩng đầu mỉm cười với Kim Phi.

Kim Phi đang định nói, lại nghe được Trần Cát cau mày nói: “Tính khả thi của biện pháp này cũng được đấy, chỉ là… có phải quá độc ác rồi không, hơi… mất mặt.”

Kim Phi nghe vậy, vô thức muốn oán trách Trần Cát, nhưng Cửu công chúa đã đi trước y một bước.

"Phụ hoàng, tiên sinh đã từng nói, chiến tranh chính là cuộc chiến sinh tử ta sống ngươi chết! Lên chiến trường, thì phải không chừa thủ đoạn nào để đánh đuổi kẻ địch, làm hết mọi cách để khiến cho đồng đội của mình có thể sống tiếp!"

Cửu công chúa nói: "Điều này là độc ác sao? Đó là bởi vì phụ hoàng chưa từng đến chiến trường thực sự thôi!

Trên chiến trường khắp mọi nơi đều là người cụt tay cụt chân, không cẩn thận sẽ vấp phải ruột nằm rải rác trên mặt đất! Mặt đất lấm lem máu, có nơi trũng thấp, máu có thể ngập đến đầu gối!

Nếu phụ hoàng đến chiến trường một lần, đối mặt với sự sống chết, mọi thứ đều là hư vô, chỉ cần sống sót, trở về quê hương gặp lại người thân con cái một lần nữa mới là điều quan trọng nhất!"

"Trẫm chỉ buột miệng nói vậy thôi…"

Trần Cát bị Cửu công chúa oán trách nên hơi chột dạ, nhỏ giọng nói.

"Phụ hoàng là người đứng đầu một đất nước, miệng vàng lời ngọc, sao có thể buột miệng nói chứ?" Cửu công chúa tức giận nói: "Nếu các tướng sĩ biết được phụ hoàng nói như vậy, bọn họ sẽ chạnh lòng đó!"

"Trẫm biết rồi!"

Trần Cát bị Cửu công chúa nói giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Kim Phi sờ mũi, cảm thấy sau này tuyệt đối không thể cãi nhau với Cửu công chúa.

Cãi không lại…

Có chuyện gì thì không thể gây ồn ào, cứ đi ngủ thôi!

Dù sao Trần Cát cũng là Hoàng đế, Cửu công chúa cũng không đuổi đánh đến cùng, thấy ông ta không dám ngẩng đầu lên, mới buông tha cho ông ta.

Cô ấy quay đầu nhìn về phía Kim Phi: "Ta thấy kế hoạch của Lương… Lương ca có thể được, tiên sinh thấy thế nào?"

"Ta cũng cho rằng khả thi." Kim Phi gật đầu nói.

"Vậy ta đi chuẩn bị đồ nhé?" Trương Lương hỏi.

"Đồ cứ bảo Đại Lưu chuẩn bị, chúng ta cần phải thảo luận ít nhất một hoặc hai phương án dự phòng, nếu kế hoạch này có vấn đề gì, thì phải áp dụng phương án dự phòng ngay lập tức!"

Kim Phi gọi Trương Lương lại.

"Được!" Trương Lương nhanh chóng dừng bước chân, quay lại trước tấm bản đồ.

Hai người bàn bạc đến giữa buổi chiều, Trương Lương mới rời khỏi hoàng cung, ra khỏi thành chuẩn bị chiến đấu.

Buổi tối, Cửu công chúa và Kim Phong đứng ở cửa Ngự Thư Phòng ngắm nhìn hoàng hôn.

Phát hiện xung quanh không có người ngoài, Cửu công chúa dựa vào bả vai Kim Phi: "Tiên sinh, ngài cảm thấy kế hoạch của Trương Lương có thể thực hiện được không?"

"Được cũng phải đánh, không được thì cũng phải đánh!"

Kim Phi kiên định nói: "Dân chúng thực sự không thể gánh thêm thuế được nữa!"

"Đúng vậy, trận chiến này nhất định phải thắng, không thể thua được!"

Cửu công chúa nói: "Nếu như có thể cướp hết ngựa chiến của người Đông Man thì sẽ tốt hơn."

Trước đây ở dốc Đại Mãng, cô ấy đã mua được rất nhiều ngựa chiến từ dân chúng.

Nhưng số ngựa chiến đó, một nửa vẫn đang huấn luyện ở Xuyên Thục, một nửa đã đưa đến chiến trường Tây Bắc để hỗ trợ mấy người Khánh Hoài, Phạm tướng quân và Tần Vương rồi, trong thời gian ngắn rất khó để điều động trở về được.

"Nói đến ngựa chiến, ta nhớ mới nhớ, lần này người không thể chỉ cho ta 1% đâu đấy.”

Kim Phi quay đầu nhìn Cửu công chúa.

Theo tin tức tình báo thu thập được từ tiền tuyến, lần này người Đông Man không chỉ cưỡi ngựa chiến mà còn mang theo nhiều ngựa để chở đồ, cộng lại có mấy chục nghìn con ngựa.

Nói Kim Phi không tham lam là nói dối.

Nếu như có thể lấy những con ngựa chiến này, thì sau này tiêu cục Trấn Viễn sẽ không bao giờ thiếu ngựa chiến nữa.

"Người cũng đã là của ngài rồi, ngựa đương nhiên cũng là của ngài…"

Cửu công chúa giả vờ tức giận, nhéo vào eo Kim Phi.
Chương 730: Qua sông

Đêm hôm đó, hai chiếc thuyền đánh cá nhỏ nương theo bóng đêm, lặng lẽ vượt sông Hoàng Hà.

Đồng thời, Trương Lương dẫn hai ngàn nhân viên hộ tống, rời khỏi bãi tha ma, men theo bờ Nam sông Hoàng Hà đi về phía Tây.

Sau khi đi được vài dặm về phía Tây, đội ngũ dừng lại ở một khúc cua, thuận lợi gặp vị quan của Cục tình báo.

“Trương thống lĩnh, thuyền đánh cá mà ngài bảo chuẩn bị đều ở đây!”

Vị quan của Cục tình báo chỉ vào dòng sông nói.

Hiện tại Trương Lương không chỉ là người đứng đầu của tiêu cục Trấn Viễn, mà còn là phó thống lĩnh của quân Trấn Viễn.

Bình thường Kim Phi không quản mọi việc, nên thật ra phó thống lĩnh không khác thống lĩnh là bao.

Nương theo ánh sao mờ ảo, Trương Lương thấy một hàng thuyền đánh cá đang đậu trên sông.

“Đại đội một, hai canh gác ở đây, còn những người khác lên thuyền.”

Trương Lương khẽ nói: “Cẩn thận, chú ý dưới chân, đừng để rơi xuống nước.”

Các nhân viên hộ tống bắt đầu xếp hàng để lên thuyền.

Trời quá tối, nhân viên hộ tống vừa không đốt đuốc, vừa phải dắt ngựa nên tốc độ rất chậm, mãi đến rạng sáng, toàn bộ nhân viên hộ tống mới đổ bộ lên bờ Bắc.

“Trương thống lĩnh, cách đây hơn mười dặm là doanh trại của Đông Man, mọi người phải cẩn thận!”

Vị quan Cục tình báo nhắc nhở.

Trương Lương chỉ có vài nhân viên và vài trăm con ngựa, nếu bị người Đông Man phát hiện, chắc chắn sẽ chết.

Trong mắt những người ở Cục tình báo, đám người Trương Lương là bia đỡ đạn mà Kim Phi phái đến.

“Không sao.” Trương Lương vỗ vai quan viên Cục tình báo: “Các ngươi về đi, chú ý tín hiệu!”

“Trương thống lĩnh yên tâm, ta sẽ bố trí người hàng đêm canh giữ ở đây, thấy tín hiệu, sẽ phái thuyền đến tiếp ứng mọi người!” Quan viên Cục tình báo vội vỗ ngực bảo đảm.

Trương Lương gật đầu, dưới sự hướng dẫn của người dẫn đường, anh ta đưa theo nhân viên hộ tống đi trong bóng tối.



Ở bờ bắc sông Hoàng Hà, doanh trại của người Đông Man kéo dài trăm dặm.

Trời mới tờ mờ sáng, doanh trại đã dần trở nên náo nhiệt.

Trong lều chủ soái, người đàn ông vạm vỡ có vết sẹo trên mặt uống một hơi hết sạch bát sữa dê, thuận tay vuốt râu, hỏi: “Vẫn chưa tìm được thuyền qua sông sao?”

“Bẩm Đại vương, bọn Nam Man biết chúng ta sẽ đến, sớm đã đưa toàn bộ thuyền đánh cá đi rồi.”

Một vị phó tướng quỳ xuống, đáp: “Thuộc hạ đã phái người tìm dọc bờ sông.”

“Không phải chúng ta có người trong triều đình Nam Man sao, sao không hỏi thẳng?”

Đại vương Yakimo hỏi.

“Hình như trong triều đình bọn Nam Man đã xảy ra chuyện, hiện tại tất cả cửa thành đều bị phong tỏa, thám tử trước kia từng truyền cho chúng ta cũng không tìm thấy nữa…”

“Xảy ra chuyện gì?” Yakimo hỏi.

“Thuộc hạ vẫn chưa biết, còn đang điều tra.”

“Cái này không biết, cái kia không biết, ngươi có ích gì chứ?”

Yakimo không kiên nhẫn nói: “Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ta muốn ba ngày nữa phải qua sông, nếu đến lúc đó ngươi không tìm được thuyền, thì tự đi gặp Diêm Vương đi!”

“Vâng!” Phó tướng quỳ xuống vội lui ra ngoài.

Khi đến cửa, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này người Đông Man vẫn còn trong thời kỳ bộ lạc, giai cấp thống trị còn tàn bạo hơn Đại Khang.

Bộ lạc nhỏ không chỉ phải cung cấp dê bò chiến mã cho bộ lạc lớn, mà còn phải đi chiến đấu cùng bộ lạc lớn.

Nếu phản kháng, toàn bộ đàn ông trong bộ lạc sẽ bị giết, còn phụ nữ, trẻ em, ngựa, bò, dê sẽ bị bộ lạc lớn mang đi xem như là chiến lợi phẩm.

Vương Đình là bộ lạc lớn nhất trong tất cả các bộ lạc, được mệnh danh là sở hữu vô vàn ngựa chiến và trăm ngàn dũng sĩ.

Lúc này thảo nguyên là nơi không có luật pháp cơ bản, sự sống và cái chết đều nằm trong tay thủ lĩnh của bộ lạc lớn.

Dưới Vương Đình, còn có hai đại Hiền Vương, dưới quyền mỗi Hiền Vương đều có vô số bộ lạc phụ thuộc.

Người dẫn kỵ binh đánh về phía Nam lần này, là Yakimo của Tả Hiền Vương.

Người này vốn dĩ xuất thân từ một bộ lạc nhỏ, khi gã mười hai tuổi, bộ lạc của gã bị bộ lạc tầm trung tiêu diệt, cha gã đã liều mạng đưa gã ra ngoài.

Yakimo lưu lạc trên thảo nguyên ba năm, cũng chiến đấu ba năm, đến năm mười lăm tuổi, gã lẻn vào lều của thủ lĩnh bộ lạc hồi đó, dùng cách thực tàn nhẫn nhất giết chết cả nhà đối phương, thậm chí còn móc mắt của thủ lĩnh và nuốt sống.

Giết người trên thảo nguyên là điều hết sức bình thường, nhưng dã man đến mức ấy thì có rất ít người.

Không ai trong bộ lạc đó dám ngăn trở Yakimo, mặc cho gã rời đi.

Sau đó vua Vương Đình nghe được chuyện này, đã phái người đi chiêu mộ Yakimo về dưới quyền mình.

Yakimo dựa vào phong cách chiến đấu tàn nhẫn của mình, từng bước leo lên vị trí Tả Hiền Vương.

Đối với loại người tàn ác này mà nói, giết người cũng tùy ý giống như ăn cơm uống nước.

Người hầu và tỳ nữ bên cạnh gã thường xuyên bị thay đổi.

Đôi khi chỉ vì gã nhìn tỳ nữ không vừa mắt, đã lập tức ra tay giết chết đối phương.

Phó tướng vừa rồi rất lo lắng Yakimo sẽ vung một đao giết chết hắn.

May mắn thay, hôm nay tâm trạng của Yakimo không tệ.

Sau khi bình tĩnh lại, phó tướng chạy về lều của mình, gọi thủ hạ đến.

“Đại vương chỉ cho ta ba ngày, nếu ba ngày không tìm được thuyền qua sông và không liên lạc được với thám tử của triều đình Nam Man thì kết quả thế nào không cần ta nói nhiều nữa nhỉ?”

Phó tướng giao nhiệm vụ cho thủ hạ.

Toàn bộ quân Đông Man đều biết phong cách của Tả Hiền Vương, vì thế không ai dám làm qua loa.

Chẳng bao lâu, hai đội kỵ binh xuôi theo sông Hoàng Hà, một đội phía đông một đội phía tây, đi dọc theo bờ sông để tìm thuyền.

Còn có mấy chục người khác ném mấy chiếc bè da bò đã được chuẩn bị sẵn xuống sông Hoàng Hà.

Tuy nhiên, Trương Lương đã sớm bố trí nhân lực ở phía đối diện, khi bè da bò đến giữa sông, đống cỏ khô ở bờ đối diện được vén lên, lộ ra xe bắn đá ở bên trong.

Binh lính Đông Man qua sông Hoàng Hà và bè của chúng cùng bị bắn rơi xuống sông.

“Đây chính là xe bắn đá mà người họ Phùng kia nói đến sao?” Phó tướng vén màn che nhìn sang bên kia sông: “Quả nhiên rất lợi hại, cách mấy chục trượng mà vẫn bắn lật bè.”

“Làm sao bây giờ?” Một tên thủ hạ hỏi.

“Còn làm sao nữa, phái thêm người, vượt từ thượng nguồn xuống hạ lưu sông.”

Phó tướng cáu kỉnh: “Lần sau qua sông thì cẩn thận một tí, nhìn xem đối diện có đống cỏ hay các thứ linh tinh hay không rồi hãy qua!”

Chẳng bao lâu, lại có thêm hai đội kỵ binh nữa chạy ra khỏi doanh trại Đông Man, cầm theo mấy tấm bè da bò chia nhau xuôi về phía hạ lưu sông.

Cùng lúc đó, Cửu công chúa ở trong cung cũng nhận được tin của Tần Trấn truyền đến, vội chạy đến Ngự Thư Phòng.

Cô ấy hỏi nhân viên hộ tống đứng ở cửa: “Tiên sinh dậy chưa?”

“Chưa ạ.” Nhân viên hộ tống lắc đầu.

Dù sao hai người vẫn chưa thành hôn, Cửu công chúa không thể dẫn Kim Phi về cung của mình, chỉ có thể để y ở tạm trong Ngự Thư Phòng.

Mặc dù trong lòng Kim Phi ngứa ngáy, nhưng cũng không ép buộc.

Ngự Thư Phòng nói thì là thư phòng, nhưng thực chất là một cung điện, trong thiền điện có chuẩn bị phòng khách cho đại thần.

Không phải Hoàng đế nào cũng lười biếng như Trần Cát, ví dụ như ông nội của Cửu công chúa, rất siêng năng, thường làm việc đến khuya.

Các đại thần sau khi làm việc xong thường nghỉ ngơi ở thiền điện.

Tuy nhiên, sau khi Trần Cát kế vị, Kim Phi là người đầu tiên nghỉ ngơi tại thiền điện này.

Hôm trước chỉ ngủ được một chút, hôm qua cũng bận rộn cả ngày, nên đêm qua Kim Phi vừa đặt đầu xuống đã ngủ ngay, ngủ đến tận lúc này vẫn chưa tỉnh.

Lúc y đang mơ mơ màng màng, bỗng dưng cảm thấy có người đang gảy lông mày mình.

Y mở mắt ra nhìn, thấy Cửu công chúa đang ngồi ở mép giường.

“Bây giờ không sợ người khác bàn tán nữa à?”

Kim Phi vòng tay qua eo Cửu công chúa, gối đầu lên chân cô ấy.

“Không phải ta đã bảo Thấm Nhi sắp xếp thị nữ cho tiên sinh rồi ư? Sao không thấy đâu?”

Cửu công chúa mỉm cười trêu ghẹo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK