Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1961: Không kịp phòng bị

Ngay khi Lạc Lan và lão Uông đang chuẩn bị đi tới để xem tại sao họ lại cãi vã thì vị tướng này bất ngờ giơ tay tát vào mặt Mã Văn Húc.

Mã Văn Húc, người cũng là nhân viên hộ tống, theo phản xạ giơ tay lên chặn tay của đối phương.

Nước K chịu ảnh hưởng của văn hóa Đại Khang, địa vị của thương nhân cũng rất thấp, tướng quân không ngờ Mã Văn Húc lại dám ngăn cản mình. Ông ta giận dữ lại giơ chân định đá vào bụng Mã Văn Húc!

Kết quả là Mã Văn Húc lại né sang một bên.

Xung quanh ông ta có rất nhiều thuộc hạ, đối diện sườn đồi còn có thổ ty đang quan sát. Sau khi Mã Văn Húc né được hai đòn, sắc mặt ông ta có chút bất an, thẹn quá hoá giận rút đao ra khua về phía Mã Văn Húc.

Mã Văn Húc tay không tấc sắt nên không dám trực tiếp tấn công, chỉ có thể nhanh chóng rút lui để tránh tầm tấn công của tướng quân.

Lão Uông lao tới chặn đằng trước Mã Văn Húc, tức giận hét vào mặt tướng quân nước K: "Ông đang làm gì vậy?"

Nhưng tướng quân nước K căn bản không hiểu anh ta đang nói gì, mà cho dù có hiểu, ông ta cũng sẽ không quan tâm thương nhân này nghĩ gì. Thanh đao trong tay tiếp tục chém về phía trước không hề dừng lại.

Lão Uông nhanh chóng rút thanh đao quân dụng giấu trong quần ra khỏi chân để chống cự.

Tướng quân nước K này đi cùng với thổ ty, địa vị của ông ta cũng tương tự như Tần Minh ở bên cạnh Cửu công chúa. Tuy thân thủ của ông ta không bằng cao thủ hàng đầu như Bắc Thiên Tầm nhưng vẫn mạnh hơn nhân viên hộ tống bình thường.

Ông ta lại ra tay trong lúc tức giận, cứ nhát đao này lại hiểm hóc hơn nhát đao trước, lão Uông chỉ đỡ được vài chiêu rồi tay chân bắt đầu luống cuống.

Những binh lính khác xung quanh nhìn thấy tướng quân của mình đang đánh nhau với người khác thì cũng vội vàng chạy tới.

Lão Uông thấy vậy, ngẩng đầu gầm lên: "Ra tay!"

Các thành viên của đội viễn chinh vốn đã để mắt đến tình hình bên này từ lâu, vừa nhận được lệnh của lão Uông, họ đều rút đao hoặc dao găm từ trong chân ra và lao về phía binh lính nước K từ phía sau.

Từ thổ ty đến tướng quân đến binh lính bình thường của nước K, không ai ngờ được rằng thương nhân Đại Khang lại dám tấn công họ ở bến tàu, nên hầu như tất cả binh lính đều không phòng bị và bị các nhân viên hộ tống cắt cổ từ phía sau.

Chưa đầy nửa phút, phần lớn trong số hơn hai mươi binh sĩ do tướng quân nước K đưa đến đều bị giết, chỉ một số ít phản ứng nhanh chóng và may mắn thoát khỏi đòn đánh lén của các nhân viên hộ tống. Tuy nhiên, hầu như tất cả bọn họ đều bị thương và bị các nhân viên hộ tống bao vây rồi giết chết.

Tướng quân nước K cũng bị bao vây bởi một số nhân viên hộ tống. Tuy nhiên, do ông ta có thân thủ khá tốt và liều mạng chống trả, cho nên các nhận viên hộ tống nhất thời không thể bắt được ông ta. Thay vào đó, một nhân viên hộ tống đến quá gần nên bị đao của tướng quân nước K chém vào tay, suýt chút nữa thì cánh tay bị cắt đứt.

“Ông ta đang muốn liều mạng, tránh xa ra”, lão Uông hét lên, những nhân viên hộ tống lần lượt tản ra xung quanh.

Một nhân viên hộ tống lao đến đống ngũ cốc gần đó, lấy ra một chiếc nỏ từ trong túi ngũ cốc, lên nòng một cách rất thuần thục, rồi nhắm chuẩn về phía tướng quân nước K!

Phiu!

Mũi tên nỏ bay vụt qua, trúng cổ tướng quân nước K, sau đó xuyên qua cổ ông ta!

Tướng quân nước K vô thức đưa tay lên ôm cổ, trong mắt có sự tức giận và không cam lòng, nhưng nhiều nhất vẫn là biểu cảm không thể tin nổi.

Cho đến khi chết, ông ta vẫn không thể tin được rằng những thương nhân khá giả này lại dám tấn công và giết chết bọn họ ngay khi vừa mới xuất hiện!

Đây là một cuộc nổi loạn!

Trong suy nghĩ của vị tướng quân này, thương nhân luôn là những kẻ tham lam hèn hạ, ông ta muốn chém muốn giết thế nào cũng được. Ông ta thực sự không hiểu là ai đã cho những thương nhân này dũng khí để làm thế này!

Với tất cả sự tức giận và nghi ngờ này, ông ta dần dần mất đi ý thức.

Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh. Lạc Lan mặc dù đứng sang một bên chứng kiến quá trình, nhưng phải đến khi tướng quân nước K ngã xuống, Lạc Lan mới phản ứng lại, nhanh chóng rút ra một cây nỏ cầm tay nhỏ từ bên hông, nhanh chóng bắn một mũi tên lên không trung!

Vút!

Với một tiếng xé gió, một mũi tên lớn bay lên không trung.

Dù tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này đi chăng nữa, một khi họ đã giết chết binh lính của đối phương thì việc xung đột là hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Đội viễn chinh chỉ có mấy chục người, lực lượng chiến đấu chủ yếu phụ thuộc vào thuỷ quân nên phải thông báo cho Trịnh Trì Viễn càng sớm càng tốt.

Trên thực tế, Trịnh Trì Viễn vừa mới lên xuồng cứu sinh cách đây không lâu. Là một quân nhân, phản ứng của anh ta nhanh hơn Lạc Lan rất nhiều. Anh ta đã nhận ra rằng xung đột là điều không thể tránh khỏi trước cả khi Lạc Lan ra tay. Tuy nhiên, Kim Phi lại ra lệnh cho anh ta nghe theo Lạc Lan và không thể ra lệnh chiến đấu khi chưa được ủy quyền, cho nên chỉ có thể chờ lệnh của Lạc Lan.

Cũng may Lạc Lan không để anh ta đợi quá lâu.

Khi nhìn thấy mũi tên, anh ta nhanh chóng gật đầu với thuộc hạ của mình.

Thuộc hạ lấy pháo hoa từ trong tay ra và châm ngòi.

Vài giây sau, một đám khói đen bốc lên trên không trung và đọng lại rất lâu.

Mũi tên vừa phóng lên là do Lạc Lan dùng nỏ cầm tay bắn ra, mục tiêu là thông báo cho lão Uông và Trịnh Trì Viễn, vì vậy độ cao tương đối thấp, thuỷ quân trên tàu phía sau có thể không nhìn thấy được. Ngay cả khi họ nhìn thấy nó, họ sẽ không biết nó có ý nghĩa gì.

Pháo hoa do thuộc hạ của Trịnh Trì Viễn bắn là tín hiệu tấn công được thuỷ quân công nhận.

Nhận được tín hiệu, tất cả các thuyền lầu đều nhanh chóng hành động.

Những chiếc nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã được tháo dỡ và giấu trong khoang thuyền được kéo trở lại boong và quá trình lắp ráp nhanh chóng bắt đầu.

Không chỉ có tàu thuyền trên bến tàu nhìn thấy tín hiệu pháo hoa mà cả hai chiếc thuyền lầu đang ẩn nấp trên biển cũng nhìn thấy.

"Mau lên, sắp đánh nhau rồi, hành động ngay!"

Theo lệnh của thuyền trưởng, những chiếc phi thuyền đã được chuẩn bị sẵn trên boong nhanh chóng bắt đầu được bơm phồng lên.

Trên bãi biển, sau khi đoàn của lão Uông giết chết tướng quân nước K và binh lính của ông ta thì cũng không rảnh rỗi. Lão Uông cùng các nhân viên hộ tống lao tới cửa, lôi xe ngựa được giấu trong nhà kho gần đó ra, chiếm giữ các lối ra vào bến tàu.

Bên kia sườn đồi, thổ ty ngơ ngác nhìn xuống, trong lòng còn bàng hoàng và bối rối còn lớn hơn cả vị tướng xui xẻo.

Cơn tức giận của thổ ty càng trở nên mãnh liệt hơn!

Thổ ty chính là hoàng đế của nước K, có lẽ trong suy nghĩ của tất cả các hoàng đế, chỉ cần bản thân thích thứ gì đó, người ở phía dưới nên ngoan ngoãn dùng hai tay dâng lên, dám ngước lên nhìn một cái thôi cũng là bất kính.

Thổ ty thích chiếc thuyền lầu này, đó là niềm vinh dự của những thương nhân Đại Khang.

Cuối cùng, ai ngờ được, những thương nhân này không những không trân quý vinh dự này, còn dám phản kháng trước mặt hắn!

Thổ ty cảm thấy hoàng quyền của mình bị xúc phạm một cách nghiêm trọng, hắn vỗ tay vào ghế, tức giận hét lên: "Người đâu, điều cấm vệ quân tới, ta sẽ bắt hết bọn chúng, lột da rút gân!"

"Vâng!"

Một cận vệ cúi đầu nhận lệnh rồi cưỡi ngựa phi như bay về phía doanh trại cách đó không xa.

Nhìn thấy Lạc Lan lên xuồng cứu sinh và chèo về phía thuyền lầu, thổ ty vẫy tay gọi một cận vệ khác: "Đi, bảo thuỷ quân phong tỏa bến tàu. Đừng để bất kỳ kẻ nào trong số đám người Đại Khang này trốn thoát!"

"Vâng!"

Một cận vệ khác lại cưỡi ngựa chạy đi.

Mười phút sau, rất nhiều tàu thuyền lao ra khỏi con sông cạnh bến tàu.

Bọn họ chính là thuỷ quân của nước K.

Tàu của thuỷ quân nước K rất nhỏ, không lớn hơn ca nô của Đại Khang bao nhiêu, nhưng hẹp và dài, hai bên có thuỷ quân nước K ngồi, họ chèo nhanh và đều tay như chèo thuyền rồng.

Vì hình dáng độc đáo và số lượng thủy quân chèo thuyền rất đông nên chiếc thuyền này chạy rất nhanh, nhanh chóng phong toả các lối ra vào bến cảng.
Chương 1962: Đối phương có cao thủ

Trịnh Trì Viễn lúc này đã quay lại thuyền lầu, cúi đầu liếc nhìn thuỷ quân nước K vừa kéo tới, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Trên thực tế, Trịnh Trì Viễn đã biết về sự tồn tại của thuỷ quân nước K từ lâu, thậm chí anh ta còn phái người đi tìm hiểu chi tiết về đối phương. Theo quan điểm của Trịnh Trì Viễn, thuỷ quân của đối phương căn bản không có gì đáng nhắc tới.

Thuỷ quân thời đại này thông thường có ba phương pháp tác chiến, thứ nhất là trực tiếp va chạm, tàu của ai lớn hơn, mạnh hơn sẽ thắng.

Thứ hai là binh sĩ trên tàu này nhảy sang tàu kia và cận chiến tay đôi, ai áp đảo được đối phương thì sẽ chiến thắng.

Thứ ba là để hai tàu áp sát rồi tấn công bằng vũ khí tầm xa như cung tên.

Theo thông tin mà Trịnh Trì Viễn có được, thuỷ quân nước K chỉ có hai chiếc thuyền lớn tương tự như thuyền lầu, còn lại phía trước đều là loại thuyền hẹp và dài này.

Loại thuyền nhỏ này tương tự như thuyền rồng, khi có đủ thủy thủ chèo thì tốc độ rất nhanh và rất linh hoạt. Tuy nhiên, thuỷ quân Đông Hải có thuyền cao tốc động cơ hơi nước, tốc độ vẫn nhanh hơn đối thủ!

Về phần ba phương thức tác chiến thông thường, thuỷ quân Đông Hải thậm chí còn không sợ hãi.

Trọng tải và chiều cao của thuyền lầu đều có thể đè bẹp tàu nhỏ của đối phương.

Ngay cả khi họ tận dụng được sự linh hoạt của thuyền nhỏ để đến gần thuyền lầu thì cũng không thể leo lên boong tàu.

Vì vậy, theo quan điểm của Trịnh Trì Viễn, thuỷ quân nước K hoàn toàn không có khả năng đe dọa đến thuỷ quân Đông Hải.

Cho đến khi Trịnh Trì Viễn nhìn thấy đối phương đốt lò than trên thuyền, sau đó lấy cung tên từ dưới chân ra nhắm vào thuyền lầu, sắc mặt của anh ta đột nhiên trở nên khó coi.

Mũi tên của đối phương không có đầu nhọn mà được bọc bằng thứ gì đó màu đen. Mặc dù Trịnh Trì Viễn không thể nhìn rõ đó là gì, nhưng từ tư thế của đối thủ, anh ta có thể biết rằng rất có thể đó là một vật gây cháy.

Cùng với lò than được thắp sáng trên mỗi con thuyền, Trịnh Trì Viễn ngay lập tức phán đoán rằng đối thủ muốn sử dụng hoả lực để tấn công!

"Hiện tại có chút rắc rối!"

Trịnh Trì Viễn gạt bỏ sự khinh thường của mình và nhận ra rằng trong thuỷ quân nước K chắc chắn phải có quân sư giỏi hoạch định chiến lược.

Tàu của Đông Hải lớn hơn, vũ khí cũng tiên tiến hơn, không có nhiều cơ hội để thuỷ quân nước K có thể tấn công. Tuy nhiên, bọn họ đã tìm ra chính xác phương pháp có thể gây ra mối đe dọa lớn nhất cho thuỷ quân Đông Hải.

Để tránh khiến đối phương cảnh giác, máy bắn đá và nỏ hạng nặng trên boong tàu đã được tháo dỡ. Máy bắn đá lớn hơn cũng được đặt trên hai chiếc thuyền lầu còn sót lại trên biển. Mặc dù nỏ hạng nặng được giấu trong khoang thuyền, nhưng kéo chúng ra và lắp ráp lại sẽ mất thời gian.

Thuyền lầu trên biển cũng cần có thời gian để đến nơi.

Nói cách khác, trước khi lắp xong chiếc nỏ hạng nặng, chiếc thuyền lầu này giống như một con hổ không răng, chỉ có thể lợi dụng lợi thế về trọng tải của nó để đánh bật đối thủ.

Thời gian này đủ để đối thủ sử dụng mũi tên lửa tấn công họ mấy lượt.

Chiếc thuyền lầu lớn chở đầy hạt lúa và hạt bông, nếu bị đốt cháy thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Nếu gặp nhau trên biển, thuyền lầu vẫn có thể lợi dụng ưu thế tốc độ của động cơ hơi nước để bỏ xa đối thủ. Nhưng hiện tại thuyền lầu đang đậu ở bến tàu, các lối ra vào duy nhất đều bị đối thủ chặn lại, khiến họ không thể trốn thoát được.

May mắn thay, thổ ty yêu thích chiếc thuyền lầu này nên chỉ yêu cầu thuỷ quân nước K phong tỏa bến tàu và không phát động tấn công ngay khi vừa đến, nếu không thì bây giờ thuyền lầu đã bị đốt cháy.

Lúc này, Lạc Lan từ xuồng cứu sinh cũng đã lên thuyền lầu, sau đó lập tức đi tìm Trịnh Trì Viễn.

Dưới sự ảnh hưởng của Trịnh Trì Viễn, Lạc Lan cũng cảm thấy mình có tàu động cơ hơi nước và có thể rời đi bất cứ lúc nào nên rất tự tin. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn, cô ấy lập tức nhận ra rằng có gì đó không đúng.

"Trịnh tướng quân, có chuyện gì vậy?"

“Có thể chúng đang lên kế hoạch tấn công bằng hoả công!”

Trịnh Trì Viễn chỉ vào chiếc thuyền nhỏ bên dưới và bày tỏ sự lo lắng.

Nghe xong, Lạc Lan cuối cùng cũng hiểu tại sao sắc mặt của Trịnh Trì Viễn lại khó coi như vậy.

Nếu đối phương thực sự phát động hỏa công, không chỉ hạt giống lúa, hạt bông sẽ bị đốt cháy mà cả thuỷ quân Đông Hải cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.

"Vậy chúng ta không thể rời đi sao?" Lạc Lan có chút lo lắng.

“Không nhất thiết phải như vậy", Trịnh Trì Viễn nói: “Không phải đối phương rất thích thuyền lầu của chúng ta sao? Điều này có nghĩa là chúng sẽ không dễ dàng ra tay. Chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian một lúc cho đến khi ca nô và phi thuyền đến!"

Các thuyền lầu có kích thước lớn, sức tải nặng nhưng khả năng cơ động có phần kém. Do vậy, để bảo vệ các thuyền lầu, Kim Phi đã trang bị cho thuỷ quân Đông Hải nhiều ca nô.

Chỉ là ca nô không có sức tải nhiều nên lần này không tới.

Ca nô nhanh hơn và linh hoạt hơn thuyền của đối phương, được trang bị nỏ và máy bắn đá hạng nặng. Chỉ cần các ca nô đến, nguy cơ của thuỷ quân Đông Hải sẽ hoàn toàn được giải quyết.

“Ca nô của chúng ta phải mất bao lâu mới đến nơi?” Lạc Lan hỏi.

Trịnh Trì Viễn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nhanh nhất là một nén hương!"

“Hy vọng bọn họ tạm thời không ra tay!” Lạc Lan thầm cầu nguyện.

Nhưng ngay khi Lạc Lan vừa nghĩ vậy thì cô ấy chợt nghe thấy tiếng trống vang lên từ bờ biển.

Nhìn về hướng có tiếng trống, tình cờ nhìn thấy trên bờ có một đội thuỷ quân nước K đang vẫy cờ chỉ huy.

"Trịnh tướng quân, bọn họ đang làm gì vậy?" Lạc Lan hỏi.

"Chắc là báo hiệu bằng kỳ ngữ", Trịnh Trì Viễn trả lời.

"Họ muốn nói gì?"

"Kỳ ngữ mà thuỷ quân nước K sử dụng khác với của Đại Khang, cho nên ta không biết họ nói gì!"

Trịnh Trì Viễn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng ta không cảm thấy đó là chuyện tốt!"

Vừa dứt lời, anh ta nhìn thấy hai chiếc thuyền rồng của thuỷ quân nước K, các thuỷ quân trên thuyền nhúng đầu mũi tên vào lò than.

Đúng như Trịnh Trì Viễn đoán, thứ màu đen bọc ở đầu mũi tên cực kỳ dễ cháy, nó biến thành một quả cầu lửa với làn khói đen sau khi đốt bằng lò than.

Sau đó, thuỷ quân nước K lập tức nhắm cung tên vào một trong những chiếc thuyền lầu.

Các thuỷ quân trên thuyền lầu cũng lấy cung tên ra và nhắm vào thuỷ quân nước K trên hai chiếc thuyền rồng.

Bầu không khí trên bến tàu đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hỏa tiễn của thuỷ quân nước K sử dụng thậm chí còn không có mũi tên đầu nhọn nên rất khó giết người. Tuy nhiên, thuỷ quân Đông Hải trên tàu lại sử dụng nỏ cầm tay của nhân viên hộ tống, tốc độ nhanh và hung hãn.

Tuy nhiên, nhà kho và boong của thuyền lầu này chứa đầy hạt bông, một khi đã bốc cháy thì không thể dập lửa được. Những thuỷ quân trên tàu không còn cách nào khác là phải nhảy khỏi thuyền lầu nếu không muốn bị thiêu chết.

Lạc Lan cảm thấy tim mình như muốn rơi ra ngoài, nhưng vẻ mặt của Trịnh Trì Viễn lại không thay đổi nhiều so với trước đó.

"Trịnh tướng quân, mau nghĩ biện pháp, trận chiến sắp bắt đầu rồi!" Lạc Lan lòng nóng như lửa đốt.

"Nếu bọn họ muốn phát động chiến tranh thì ban nãy đã bắt đầu rồi!" Trịnh Trì Viễn nói: "Những gì họ đang làm bây giờ càng chứng minh rõ hơn ý định của họ!"

“Vậy tại sao họ lại làm như thế này?”

"Để gây áp lực cho chúng ta, tiếp theo bọn họ có thể uy hiếp chúng ta!" Trịnh Trì Viễn nói: "Nếu ta đoán không lầm, bọn họ sẽ sớm phái người kêu gọi chúng ta đầu hàng!"

Như để xác nhận lời nói của Trịnh Trì Viễn, anh ta vừa dứt lời liền nhìn thấy người phụ trách bến tàu ban nãy đi trốn giờ đưa theo hai thuộc hạ xuất hiện và đi về phía bến tàu.
Chương 1963: Kéo dài thời gian

Lúc này, lối vào trên mặt đất của bến tàu đã bị bọn Lão Uông khống chế, nhìn thấy người phụ trách bến tàu đến gần, Lão Uông dùng tay ra hiệu với vẻ mặt lạnh lùng.

Một thành viên của đội viễn chinh đứng ra, quát về phía người phụ trách bến tàu: "Đứng lại!"

Người phụ trách bến tàu chỉ là một quan văn, đối mặt với đội viễn chinh như ác quỷ và quái vật, bắp chân đều hơi run lên, hận không thể quay đầu bỏ chạy.

Nhưng thổ ty đang đứng nhìn ở trên sườn núi đối diện đây, cho dù trong lòng của người phụ trách bến tàu có sợ hãi đến đâu đi chăng nữa thì cũng không dám lùi bước, chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi về phía trước, vừa đi vừa quay đầu lại nói gì đó với người ở bên cạnh.

Người kia ở phía sau nghe xong thì dùng tiếng của Đại Khang không lưu loát để hét về phía bọn Lão Uông: "Gọi người quản lý của nhóm các ngươi lên đây!"

Lão Uông đang định nói chuyện thì chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Mã Văn Húc đã bước tới, liếc mắt nhìn người phụ trách bến tàu một cái với vẻ lạnh lùng, dùng ngôn ngữ của nước K để nói: "Trần Chí Cường, cuối cùng thì ngươi cũng chịu lộ mặt, ta còn tưởng rằng ngươi vẫn muốn làm một con rùa rút đầu chứ!"

Người phụ trách bến tàu nghe thấy vậy thì trong mắt không nhịn được hiện lên một tia giận dữ.

Lúc trước, khi Mã Văn Húc tìm ông ta để uống rượu luôn tỏ ra dáng vẻ kính cần lễ phép, nhưng bây giờ lại dám gọi tên của ông ta, mắng ông ta ngay trước mặt.

Nhưng thổ ty ở phía sau quan sát, Lão Uông ở bên cạnh Mã Văn Húc vẫn còn dáng vẻ muốn giết người, người phụ trách bị mắng cũng không dám cãi lại.

Vừa rồi ở lầu hai, chính mắt ông ta đã chứng kiến trận chiến trên bến tàu.

Những người buôn bán của Đại Khang này rõ ràng là đã muốn liều mạng, ngay cả thủ lĩnh cận vệ ở bên cạnh thổ ty cũng dám giết, chứ đừng nói đến chuyện ông ta chỉ là một người phụ trách bến tàu.

Là một cựu binh, Mã Văn Húc cũng nhận ra tình hình trên mặt biển rất bất lợi cho bên mình, cho nên cũng không dám kích thích Trần Chí Cường quá mức, sau khi mắng xong thì lại hỏi: “Nói đi, tìm ta làm gì?"

"Ta không tìm ngươi, người mà ta đang tìm chính là thiếu gia của nhà ngươi!" Trần Chí Cường trả lời.

Mặc dù thời gian gần đây đều là Mã Văn Húc đi khắp nơi để mời khách ăn cơm, nhưng Trần Chí Cường biết rất rõ rằng đương gia thực sự trong đội buôn của Đại Khang không phải là Mã Văn Húc, mà là thiếu gia hiếm khi xuất hiện kia.

Người quản lý mà ông ta nói, cũng là chỉ Lạc Lan, Mã Văn Húc chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi.

"Thiếu gia của chúng ta khá bận rộn, nếu ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta đi!" Mã Văn Húc nói.

"Chuyện này ngươi không thể gánh vác được!"

"Ngươi cứ nói trước một chút xem là chuyện gì, rồi hãy nói xem ta có thể làm đương gia hay không!" Mã Văn Húc nói.

Trần Chí Cường do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Thổ ty đại nhân của chúng ta đã nói, nếu bây giờ các ngươi khoanh tay chịu trói thì ngài ấy có thể tha cho các ngươi một con đường sống! Nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Mã Văn Húc trực tiếp ngắt lời của đối phương: "Thổ ty của các ngươi cho rằng chúng ta là kẻ ngốc à?"

Hoán đổi vị trí để tự hỏi một chút, nếu bản thân là thổ ty của nước K, thủ lĩnh cận vệ của mình và hơn hai mươi cận vệ bị quân địch giết chết trên địa bàn của mình, mình có bỏ qua cho quân địch không?

Căn bản là không thể!

Nếu không phải là thổ ty có âm mưu với thuyền lầu, lo lắng đội viễn chinh sẽ lựa chọn cục diện chắc chắn phải cùng nhau đi chết, đốt thuyền lầu thì chỉ sợ đã phái người đến tấn công bằng sức mạnh từ lâu rồi.

Không, bây giờ hẳn là đã phái người đến tấn công bằng sức mạnh rồi, chẳng qua là người vẫn còn chưa đến mà thôi.

"Mã Văn Húc, các ngươi vẫn nên đầu hàng đi!" Trần Chí Cường nhỏ giọng khuyên nhủ: "Các ngươi chỉ có mấy người như này, mặt biển còn bị thủy quân bao vây, các ngươi không trốn thoát được đâu!

Chúng ta đã cùng nhau ăn cơm mấy lần, coi như là bạn bè, nếu bây giờ các ngươi đầu hàng thì ta nhất định sẽ giúp các ngươi nói lời tốt đẹp trước mặt thổ ty!”

Sự đảm bảo này không phải là do mối quan hệ của ông ta với Mã Văn Húc tốt, mà là vì lo lắng đội viễn chinh giết đến mức đỏ mắt sẽ tiện tay giết ông ta.

Lão Uông không hiểu ngôn ngữ của nước K, hơi sốt ruột, chờ Trần Chí Cường nói xong thì lôi kéo Mã Văn Húc để hỏi: "Lão Mã, hắn đã nói gì vậy?"

"Hắn nói rằng muốn chúng ta đầu hàng, còn nói là bằng lòng giúp chúng ta nói những lời tốt đẹp với thổ ty!" Mã Văn Húc nói.

"Muốn ông đây đầu hàng, đi mà mơ giấc mơ xuân thu xinh đẹp chết tiệt của ngươi đi!”

Nói xong, anh ta hét lên với Trần Chí Cường: "Được rồi, các ngươi đừng lãng phí lời nói, quay về nói với thổ ty của các ngươi rằng chúng ta không thể đầu hàng!"

Đừng nói đến việc bên ta còn có chỗ để xoay xở, dù không có chỗ để xoay xở thì cũng không thể đầu hàng được.

Cho dù có đánh thua trận thì vẫn có thể có được tiếng tăm tốt đẹp là chết trận trên chiến trường, chết cũng có thể được chết một cách vui vẻ, nếu đầu hàng thì còn không biết thổ ty của nước K sẽ tra tấn mình như thế nào đâu.

Trước khi Trần Chí Cường đến, thổ ty đã từng phái người đến nói rằng nếu đội viễn chinh không chịu đầu hàng thì để Trần Chí Cường dùng tay ra hiệu, rồi thổ ty sẽ ra lệnh cho những thủy quân đã chuẩn bị tốt này tấn công thuyền lầu, để cho đội viễn chinh xem.

Nhưng Trần Chí Cường biết rằng một khi đánh đến trên biển thì bọn Mã Văn Húc chắc chắn sẽ không tha cho mình, vì vậy sau khi nghe thuộc hạ phiên dịch xong, biết được Mã Văn Húc chuẩn bị thả mình đi, nên quay đầu bước đi mà không nói một lời.

Nhưng vừa mới quay người lại, giọng nói của Mã Văn Húc đã truyền đến từ phía sau: "Đợi đã!"

Trần Chí Cường rất muốn trực tiếp rời đi, coi như không nghe thấy lời nói của Mã Văn Húc, đáng tiếc là ông ta không chỉ tới một mình, mà còn có hai người phiên dịch nữa.

Không dùng tay ra hiệu mà đã chạy là đã không dễ giải thích với thổ ty rồi, nếu còn coi như không nghe thấy lời nói của Mã Văn Húc, khi trở về bị phiên dịch nói một chút, vậy thì sẽ xong đời.

Vì thế Trần Chí Cường chỉ có thể quay người lại một cách kiên trì, nhìn về phía Mã Văn Húc: "Ngươi còn có chuyện gì ư?"

"Vừa rồi ngươi nói không sai, chuyện này rất quan trọng, ta không thể làm chủ được, cần xin chỉ thị của thiếu gia!"

Mã Văn Húc nói: "Thiếu gia của chúng ta đã lên thuyền rồi, ngươi có thể chờ một lát được không? Ta đi qua đó xin chỉ thị một chút!"

Bây giờ trong cục diện này, hậu quả của việc đầu hàng có thể tưởng tượng được, còn cần xin chỉ thị gì chứ?

Trần Chí Cường âm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng thổ ty lại để ông ta đến đây để khuyên đầu hàng, cho dù Mã Văn Húc có nói thế vì lý do gì đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể làm như không nghe thấy được.

Sau khi suy nghĩ một chút thì gật đầu và nói: "Vậy thì ngươi nhanh lên đi, đừng để thổ ty đại nhân phải đợi lâu!"

“Được,” Mã Văn Húc đồng ý một tiếng, rồi xoay người rời đi, lại bị Lão Uông kéo lại: "Lão Mã, ngươi lại nói gì với hắn thế?"

"Ta nói là muốn đi xin chỉ thị của thiếu gia một chút," Mã Văn Húc trả lời.

“Lão Mã, đầu óc của ngươi bị cửa kẹp à, còn cần phải xin chỉ thị gì nữa, đầu hàng..."

Lần trước đến nước K, Lão Uông đã từng cứu Mã Văn Húc, cho nên Mã Văn Húc vẫn luôn tôn trọng Lão Uông, nhưng lần này anh ta lại trực tiếp ngắt lời mà không để Lão Uông nói hết câu: "Lão Uông, ngươi không nhìn thấy cục diện trên biển à? Chuyện lớn như vậy mà không xin chỉ thị của thiếu gia, nếu xảy ra chuyện thì ngươi có thể chịu trách nhiệm à?"

Ngoài miệng nói những lời hung ác, nhưng ở nơi Trần Chí Cường không nhìn thấy, Mã Văn Húc lại nháy mắt với Lão Uông một cách điên cuồng.

Mặc dù Lão Uông có tính tình nóng nảy, nhưng không phải là kẻ đần độn, hơn nữa Mã Văn Húc đã nhắc nhở đến mức rõ ràng như thế, anh ta nhanh chóng phản ứng được.

Thì ra là Mã Văn Húc không phải thực sự muốn đầu hàng, mà là cục diện bây giờ rất bất lợi cho bên mình, Mã Văn Húc muốn kéo dài thời gian.

Còn vì sao muốn kéo dài thời gian, đương nhiên là chờ phi thuyền và ca-nô của bên mình đến đây rồi!

Suy nghĩ cẩn thận những thứ này, Lão Uông lập tức cúi đầu hợp tác, dáng vẻ giống như đã nói sai điều gì.
Chương 1964: Tập kích

Tuy nước K không phải là một nước lớn, nhưng chốn quan trường cũng vòng vo quanh co không khác gì Đại Khang.

Trần Chí Cường cũng là một con cáo già trong quan trường, rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt của người khác, lúc này ông ta thấy Lão Uông và Mã Văn Húc không đúng lắm, nên quay sang nhìn phiên dịch viên: “Bọn họ nói gì vậy?”

Thế là phiên dịch viên lặp lại cuộc trò chuyện giữa Lão Uông và Mã Văn Húc.

Trần Chí Cương nghe xong thì nhận ra Mã Văn Húc hình như muốn kéo dài thời gian, nhưng hắn không vạch trần ngay, mà lại đảo mắt, rồi nói với phiên dịch viên: “Các ngươi chờ ở đây một chút, ta về xin chỉ thị của ngài Thổ ty!”

Phiên dịch viên cũng không phải kẻ ngốc, nhưng vì kẻ có quyền có thể đè chết người dưới cấp, nên Trần Chí Cường mà để họ lại ở đây, họ cũng đành phải kiên nhẫn chờ.

Còn Trần Chí Cường thì chạy về phía ngọn núi đối diện.

Hắn chưa chạy được bao xa, có một binh lính cưỡi ngựa đi xuống từ sườn núi.

Mặc dù người kia chỉ là một binh lính bình thường, nhưng Trần Chí Cường có thể nhận ra qua bộ giáp Đằng của người nọ, đây là cận vệ của Thổ ty, nên nhanh chóng nhường đường cho anh ta.

Nhưng anh ta lại ghìm dây cương lại, dừng lại bên cạnh Trần Chí Cường.

“Thổ ty sai ta tới hỏi ngươi, bọn họ có chịu đầu hàng không?” Binh lính kia không xuống ngựa, mà nhìn từ trên cao xuống, hỏi.

“Về trả lời cho ngài Thổ ty, người phụ trách thương đội của Đại Khang đang ở trên thuyền, nên Nhị đương gia của bọn họ đang về xin chỉ thị.” Trần Chí Cường cúi đầu đáp.

Binh lính kia nghe thấy vậy, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Đầu hàng thì đầu hàng, không đầu hàng thì thôi, xin chỉ thị làm cái gì?

Nhưng anh ta cũng chỉ là người đưa tin, Trần Chí Cường trả lời thế nào, anh ta đưa nguyên văn câu trả lời về là được.

Vì thế anh ta lập tức quay đầu ngựa, trở về.

Tuy ngựa chiến của nước K vừa gầy vừa nhỏ, nhưng khi chạy trên đường núi lại cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đưa binh linh kia quay về sườn núi đối diện.

“Trần Chí Cường nói thế nào?” Thổ ty hỏi: “Vì sao thương nhân của Đại Khang vẫn chưa buông vũ khí xuống?”

“Trần Chí Cường nói rằng người phụ trách thương đội của Đại Khang đang ở trên thuyền, Nhị đương gia của thương đội kia đang đi xin chỉ thị!” Binh lính thuật lại lời của Trần Chí Cường.

“Xin chỉ thị?” Vẻ mặt của thổ ty rất giống với binh lính hồi này, chỉ là binh lính không thể mắng Trần Chí Cường, nhưng hắn có thể.

“Tên Trần Chí Cường ngu ngốc này, hắn nghĩ ta đang đùa với đám thương nhân của Đại Khang kia sao?” Thổ ty tức giận mắng.

Một quan viên gần đó không cùng phe với Trần Chí Cường nhanh chóng nắm lấy cơ hội này: “Ngài thổ ty, cách đây không lâu Mã Văn Húc của đoàn thương nhân đã từng mở tiệc chiêu đãi Trần Chí Cường, chắc chắn tên Trần Chí Cường kia đã nhận được nhận ý tốt của họ nên đang cố ý kéo thời gian cho họ!”

“Ngài thổ ty, đoàn thương nhân này đến từ Đại Khang, ít nhiều gì cũng đang đại diện cho Đại Khang, tùy tiện khai chiến sẽ khiến hai nước xảy ra mâu thuẫn, Trần Chí Cường lại chỉ là một quan nhỏ phụ trách bến tàu, không dám tự tiện quyết định là bình thường!”

Người cùng phe với Trần Chí Cường cũng đang ở đấy, vội lên tiếng giúp anh ta.

“Vậy sao lúc người Đại Khang giết người thì không cân nhắc đi?”

Quan viên không cùng phe với Trần Chí Cường hừ lạnh một tiếng: “Hành động này của Trần Chí Cường là phản quốc!”

Người ủng hộ Trần Chí Cường đang định nói gì đấy, thổ ty bất ngờ lên tiếng: “Trần Chí Cường đáng chết, ta sẽ giải quyết hắn ta sau!”

Thổ ty nói vậy, nghĩa là chuyện này đã quyết định sẽ như vậy, người kia nhận ra thổ ty đang rất tức giận, nên không dám mạo hiểm nữa, đành phải im lặng mà lui xuống.

“Ngài thổ ty, bây giờ phải xử lý thế nào, chờ đoàn thương nhân của Đại Khang phái người tới đàm phán?” Một quan viên khác hỏi.

“Chỉ là mấy tên thương nhân, không đủ tư cách để gặp ta!”

Thổ ty khinh thường: “Vừa rồi ta đã cho bọn chúng một cơ hội, nhưng chúng lại không biết quý trọng! Truyền lệnh cho thủy quân, yêu cầu tiêu diệt con thuyền lớn kia, nếu người Đại Khang vẫn không chịu đầu hàng, một nén nhang diệt một chiếc!”

Đội viễn chinh đã giết hơn hai mươi cận vệ của hắn, không ít quan viên và dân đều đã thấy, tuy rằng hắn cũng ngấp nghé chiếc thuyền lầu kia, nhưng cũng phải xem xét độ ảnh hưởng của chuyện này.

Nếu thái độ của hắn không cứng rắn, rất có thể sẽ làm mất uy tín của chính mình.

Trên mặt biển có mấy con thuyền lầu, mất một hai chiếc, hắn chấp nhận được.

“Rõ!” Một cận vệ đáp lại, đi truyền lệnh cho thủy quân.

Thổ ty lại hỏi: “Cấm quân đã tới đâu rồi?”

“Đã qua rừng trúc, lát nữa sẽ tới!” Một cận vệ khác trả lời.

“Phái người báo cho Nguyễn Chí Kiệt, người Đại Khang nào ra tay trên bến tàu đều giết hết, không tha cho một kẻ nào!” Thổ ty nghiến răng nói.

“Rõ!” Cận vệ kia cũng rời đi, cả người đằng đằng sát khí.

Trên thuyền lầu, Mã Văn Húc leo lên boong thuyền bằng thang dây.

Lạc Lan nhanh chóng tiến lại chỗ anh ta: “Mã đại ca, Trần Chí Cường tới làm gì vậy?”

“Đến khuyên chúng ta đầu hàng.” Mã Văn Húc kể lại mục đích của Trần Chí Cường: “Ta nói chuyện này quá lớn, nên muốn quay về xin chỉ thị của cô, tạm thời kéo dài thêm chút thời gian!”

“Mã đại ca, huynh làm đúng lắm!” Lạc Lan khen ngợi: “Đợi lát nữa ta lại câu thêm chút thời gian, chờ ca-nô của chúng ta tới nữa là được!”

“Khi nào ca-nô tới?” Mã Văn Húc hỏi.

“Sắp rồi!” Trịnh Trì Viễn đáp, rồi cầm cái kính viễn vọng lên nhìn ra biển.

Nhưng trên mặt biển trống không, chẳng có gì.

Anh ta lại nhìn lên bầu trời, cũng không thấy chiếc phi thuyền nào.

“Tốc độ của ca-nô nhanh lắm, chắc chắn sẽ tới kịp!” Lạc Lan an ủi Trịnh Trì Viễn, cũng an ủi chính mình.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Lạc Lan vừa dứt lời, chợt có tiếng trống nặng nề vang lên phía trên bờ.

Mọi người quay đầu lại thì thấy trên bờ có người đang vẫy cờ.

Trước đó thủy quân của nước K đã đốt hỏa tiễn, tuy rằng mũi tên đã nhắm vào thuyền lầu, nhưng vẫn chưa ai kéo cung, mãi cho đến khi thấy cờ lệnh, tất cả mới duỗi tay giương cung ra.

Chỉ cần họ buông tay, mũi tên sẽ lập tức bay về phía thuyền lầu!

“Bọn họ muốn làm gì vậy?” Mã Văn Húc hỏi.

“Còn phải hỏi à, họ muốn tấn cống đấy!” Trịnh Trì Viễn đáp.

“Ta đã nói với Trần Chí Cường rằng muốn về xin chỉ thị của thiếu gia mà, sao mà họ lại tự nhiên tấn công chúng ta?”

“Nếu ngươi là thổ ty của nước K, ngươi có muốn nói chuyện với đám thương nhân đã giết cận vệ của mình không?” Trần Chí Cường hỏi.

“Ta…” Mã Văn Húc bị hỏi ngược lại.

Cũng đúng, nếu anh ta là thổ ty của nước K, chắc chắn không chuyện đàm phán với đám người đã giết cận vệ của mình.

Lạc Lan nhìn sang Trịnh Trì Viễn, lạnh lùng nói: “Nếu vậy thì chúng ta ra tay trước, giết hết cung thủ của bọn họ!”

Trịnh Trì Viễn nghe thấy vậy, trong mắt cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, anh ta lập tức quay sang hô lên về phía con thuyền lầu đang bị nhắm tới: “Giết!”

Trên thuyền lầu, các cung thủ tốt nhất trong binh lính thủy quân cũng đã nhắm vào quân địch, nhận được lệnh của Trịnh Trì Viễn, lập tức thả tay ra, bắt đầu cuộc chiến!

Thủy quân của nước K thấy các binh lính thủy quân của Đông Hải đã chủ động tấn công, cũng không chờ lệnh nữa, buông dây cung ra!

Ngay sau đó, có mấy binh lính thủy quân của nước K bị trúng tên đã rơi xuống nước, còn những cung thủ tốt của thủy quân nước K bắn ra những mũi tên lửa đáp được xuống thuyền lầu.

Thứ màu đen quấn quanh mũi tên phát nổ, nơi có mũi tên rơi xuống sẽ có một ngọn lửa ở đó.

Trong chốc lát, các ngọn lửa nhỏ rải rác khắp nơi.

Có một mũi tên lửa bắn trúng tấm bạt, rồi đốt cháy nó.

“Cung thủ tiếp tục tấn công, những người còn lại dập lửa!”

Thuyền trưởng của chiếc thuyền lầu này lo lắng hô lên!
Chương 1965: Đến rồi

Trên thuyền lầu có trang bị xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, bình thường cung tên dự trữ cũng không nhiều, mỗi chiếc thuyền lầu cũng chỉ có mấy cái.

Điều này cũng có nghĩa là nếu binh lính thủy quân bách phát bách trúng, một đợt bắt cũng chỉ có thể bắn chết năm tên địch.

Binh lính thủy quân chỉ là người bình thường, cũng không phải là thần bắn cung, không thể nào bách phát bách trúng, kẻ địch cũng không ngu ngốc đừng chờ chết.

Khi một sĩ quan hạ lệnh, thủy quân nước K lập tức chia thành hai đội nhỏ, một đội dùng khiên che đầu, một đội phụ trách bắn.

Mục tiêu của thuyền lầu thật sự quá lớn, cung thủ của thủy quân nước K cũng không thể nào nhắm chuẩn được, chỉ cần giương cung bắn tên, mũi tên về cơ bản sẽ rơi lên thuyền lầu.

Dù binh lính thủy quân đang cố gắng dập lửa nhưng ngọn lửa trên thuyền lầu vẫn càng ngày càng lớn.

“Đáng chết, nếu máy bắn đá không bị gỡ ra hết thì ông đây đã đập chết đám khốn nạn này rồi!” Trịnh Trì Viễn tức tới mức đập mạnh vào lan can.

Nhưng anh ta biết bây giờ có tức cũng vô ích, nghiêng đầu hô: “Nồi hơi vẫn chưa sôi sao?”

Lúc thuyền lầu bất động, máy hơi nước không cần làm việc, nồi hơi cũng không sôi.

Vừa rồi đội viễn chinh và đội cận vệ thổ ty đánh nhau, Trịnh Trì Viễn cũng biết trận chiến này không thể tránh khỏi, sau khi lên thuyền bèn vội vàng châm nồi hơi, chuẩn bị rút lui.

Nhưng muốn nước lạnh trong nồi hơi sôi cần rất nhiều thời gian.

Thuyền trưởng phía đau khổ sở trả lời: “Tướng quân, bên phụ trách nồi hơi nói ít nhất phải một nén nhang nữa mới có thể sôi!”

“Bảo bọn họ mở máy quạt gió lớn một chút!” Trịnh Trì Viễn hô.

Dù trước mắt thủy quân nước K chỉ công kích một chiếc thuyền lầu, những thuyền rồng khác vẫn đang phong tỏa mặt biển, nhưng ai biết bọn họ có đột nhiên thay đổi chủ ý không chứ.

Đến lúc đó, thuyền lầu sẽ thật sự trở thành cá trong bể, có chạy cũng không thoát được.

“Thiếu gia, thuyền lầu số bốn e là không trụ được nữa!” Mã Văn Húc nhìn thuyền lầu bị công kích, vẻ mặt ảm đạm: “Trên chiếc thuyền kia toàn là hạt bông!”

“Sớm biết vậy chất xong chiếc nào đi luôn chiếc đó cho lành!” Lạc Lan cũng hối hận.

Sở dĩ thủy quân nước K công kích thuyền lầu số bốn là vì thuyền lầu số bốn ở ngoài cùng.

Sở dĩ thuyền lầu số bốn ở ngoài cùng là vì nó là chiếc đầu tiên được chất hàng lên, sau khi chất hạt bông lên, nhờ cánh buồm, nó từ từ dời tới phía ngoài cùng bến tàu, đợi những thuyền lầu chất hàng lên, sau khi các thuyền chất xong hết hàng thì cùng đi, như vậy nếu ở trên đường gặp phải hải tặc, cả hạm đội cùng nhau phòng thủ sẽ tốt hơn.

Ai ngờ bây giờ đã bị người ta chặn ở bến tàu.

Cũng may thổ ty chỉ muốn dọa đám Lạc Lan, không có ý định hủy diệt tất cả thuyền lầu, nếu không bây giờ chắc bến tàu đã thành một biển lửa rồi.

Ngọn lửa trên thuyền lầu số bốn càng ngày càng lớn, Trịnh Trì Viễn đang suy nghĩ xem có nên từ bỏ chiếc thuyền lầu này hay không, trước khi bảo binh lính thủy quân rút lui, phía sau truyền tới tiếng hét lớn: “Mọi người nhìn kìa, ca-nô của chúng ta tới rồi!”

Trịnh Trì Viễn không kịp nhìn xem ai hét, vội vàng nghiêng đầu nhìn mặt biển, đồng thời cầm ống nhòm lên.

Thật ra đã không cần phải dùng ống nhòm nữa, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, mười mấy chiếc ca-nô đang lướt trên mặt nước, lao tới như bay.

Vì tốc độ quá nhanh, phía sau mỗi chiếc ca-nô đều có một cái vệt màu trắng.

“Các huynh đệ, kiên trì lên, ca-nô của chúng ta tới rồi!” Thuyền trưởng thuyền lầu số bốn hét to bảo bọn thủy thủ cố gắng lên.

“Đó là thứ quái gì vậy, tại sao lại chạy nhanh thế?”

Ở ngọn đồi đối diện, thổ ty nước K cũng phát hiện ra ca-nô.

Dù không biết nhưng theo tốc độ của ca-nô mà nói, những thứ này e là không dễ đụng.

“Mau, truyền lệnh cho thủy quân, bảo bọn họ ngăn những chiếc thuyền nhanh như chớp đó lại!” Thổ ty nhanh chóng đưa ra quyết định.

Không thể không nói, phản ứng của thổ ty rất nhanh nhưng tốc độ của ca-nô lại càng nhanh hơn.

Cận vệ được truyền lệnh vừa mới rời đi, ca-nô đã sắp cập bến tàu rồi.

“Bảo bọn họ dừng lại!”

Trịnh Trì Viễn nghiêng đầu hét, lính truyền lệnh lập tức quơ cờ lệnh về phía mặt biển.

Trên ca-nô, bọn thủy quân thấy cờ lệnh cũng nhanh chóng cắt đứt đường truyền lực của máy hơi nước, sau đó mở cánh lướt gió để giảm tốc độ.

Cuối cùng, mười mấy chiếc ca-nô đậu ở cách đội hình thuyền rồng thủy quân hơn một trăm thước.

Đầu mũi tên lửa được bọc bằng vật liệu dễ cháy màu đen, làm giảm đáng kể tầm bắn và độ chính xác, vị trí ca-nô dừng đã nằm ngoài tầm bắn của tên lửa.

Cung tên bình thường có thể bắn tới nhưng bay qua cũng gần như không có uy lực gì.

Khi lính truyền lệnh phía sau Trịnh Trì Viễn tiếp tục quơ cờ lệnh, bọn thủy thủ trên ca-nô đã nhanh chóng điều chỉnh máy bắn đá trên boong.

Kích thước máy bắn đá trên ca-nô không lớn như trên thuyền lầu nhưng cũng là máy bắn đá trên tàu, hạm đội thuyền rồng của thủy quân nước K vừa vặn nằm trong phạm vi công kích của xe bắn đá.

Khi Trịnh Trì Viễn ra lệnh, mười mấy chiếc xe bắn đá trên ca-nô đồng thời khởi động.

Lựu đạn đặc chế như mưa đá ầm ầm rơi xuống, bao phủ toàn bộ đội thuyền rồng.

Giây tiếp theo, một tiếng nổ rung trời vang lên, ánh lửa bốc lên cùng với những đợt sóng đánh!

Cùng với những đợt sóng còn có những mảnh vụn thuyền rồng và cả thủy quân nước K bị nổ tung.

Khói lửa tan hết, mặt biển hỗn loạn, khắp nơi đều là mảnh vụn của thuyền rồng mà không thấy một chiếc thuyền rồng nào hoàn chỉnh hay một binh lính thủy quân nào đứng được cả.

Dù có may mắn sống sót, lúc này cũng đang vùng vẫy trong biển cả.

Ngay cả thuyền lầu khổng lồ cũng bị những đợt sóng ập tới từ vụ nổ làm cho lắc lư.

“Hay!”

Trên những chiếc thuyền lầu, binh lính thủy quân cũng không nhịn được mà cao giọng hoan hô.

Ngay cả những thủy thủ đang cứu hỏa trên thuyền lầu số bốn kia cũng tạm ngưng một lát, vẫy tay hỏi thăm ca-nô trên mặt biển.

Từ sau khi Kim Phi cho bọn họ xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, những hải tặc bọn họ từng đối mặt về cơ bản đều bị nghiền nát, vừa rồi lại bị thủy quân nước K ngăn ở bến tàu, đánh cho không ngẩng đầu lên được, quả thật rất bực bội.

Ca-nô coi như đã báo thù cho bọn họ, hơn nữa còn báo tới vui mừng khôn tả!

Binh lính thủy quân Đông Hải thì vui rồi, nhưng trên sườn núi đối diện, thổ ty và một đám quan viên nước K lại ngẩn ngơ nhìn mặt biển, vẻ mặt người thì đờ đẫn, người thì kích động, người thì sợ hãi!

Tốc độ khủng khiếp của ca-nô đã vượt khỏi tầm hiểu biết của bọn họ chứ đừng nói tới những quả lựu đạn theo sau.

Có hai quan viên tuổi tác tương đối lớn cũng phải dụi dụi mắt, hoài nghi bản thân có phải đã nhìn nhầm rồi không.

Thiên hạ sao lại có loại vũ khí lợi hại như vậy chứ?

Các người có vũ khí như vậy, tại sao trước đây không lấy ra?

“Bọn họ là yêu quái sao?”

Người ủng hộ Trần Chí Cường lẩm bẩm.

Thuyền đội thuyền rồng trước đó phong tỏa mặt biển là đội ngũ thủy quân tinh nhuệ nhất của nước K, nhưng khi đối mặt với kẻ địch, ngay cả một trận công kích cũng không trụ được mà chết hết toàn bộ.

Sức mạnh này đã vượt ra khỏi nhận thức của thổ ty và quan viên nước K, chỉ có thể vô thức quy kết cho quỷ thần.

Thổ ty dù sao cũng là thổ ty, là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần.

Đối mặt với mấy đội thuyền rồng đã bị tiêu diệt hết, thổ ty cũng rất tức giận nhưng cũng không nhịn được mà tiếp tục nổi lòng tham!

“Cấm quân đâu, bảo bọn họ tới nhanh lên, bất luận phải trả giá thế nào cũng phải giữ đám người Đại Khang này lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK