Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2021: Lập căn cứ

Lưu Thiết và Điền tiên sinh vừa đi vừa nói chuyện và theo tiểu đoàn trưởng đi tới nha huyện.

Các nhân viên hộ tống đã đợi sẵn ở đây, sau khi nhìn thấy Lưu Thiết, họ đứng thành hai hàng bên cạnh công đường như những nha dịch, chờ Lưu Thiết ngồi vào ghế chính ở giữa.

Đó là vị trí của huyện thái gia.

Nhưng Lưu Thiết không ngồi xuống, mà đứng ở giữa công đường, hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Kho lương đã được phong toả chưa?”

“Đã phong tỏa”, đại đội trưởng chịu trách nhiệm phong tỏa kho lương lập tức đứng ra: “Không chỉ kho lương của nha huyện đã bị phong tỏa, mà kho chứa của các tiệm ngũ cốc lớn cũng đã bị phong tỏa, hiện tại người của ta đang thống kê số lượng”.

"Tốt lắm, ngay khi thống kê xong số lượng hãy báo lại cho ta!"

"Vâng!", đại đội trưởng vội vàng gật đầu.

"Từ giờ đây sẽ là căn cứ của chúng ta”, Lưu Thiết nhìn quanh: "Thu dọn một căn phòng, dùng làm phòng họp. Quan văn thư của các tiểu đoàn sẽ tới họp!"

Tiêu cục Trấn Viễn áp dụng thể chế lãnh đạo kép, các đơn vị trên cấp đại đội có hai chức vụ: đại đội trưởng và quan văn thư. Đại đội trưởng chịu trách nhiệm chỉ huy chiến đấu, còn quan văn thư chịu trách nhiệm về công tác tư tưởng.

Bây giờ huyện Phong Lăng vừa mới bị chiếm đóng, phải luôn đề phòng kẻ thù phá hoại, cần người chỉ huy chiến đấu túc trực. Việc ứng phó với những xung đột có thể bùng phát bất cứ lúc nào, chỉ có thể để quan văn thư xử lý.

"Tướng quân, bên kia có sẵn một phòng họp, dọn dẹp qua một chút là có thể dùng làm phòng nghị sự của chúng ta", đại đội trưởng nhanh chóng nói: "Nơi ở cũ của huyện lệnh cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nếu tướng quân cần nghỉ ngơi, ngài có thể đến đó bất cứ lúc nào”.

Theo kế hoạch tác chiến Kim Phi giao cho bọn họ, chiếm giữ huyện Phong Lăng chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch, sau đó bọn họ sẽ lấy huyện Phong Lăng làm căn cứ, cố gắng mở rộng địa bàn ra xa nhất có thể để đặt nền móng cho việc bình định Trung Nguyên trong tương lai.

Sau này Lưu Thiết có thể phải sống lâu dài ở nha huyện huyện Phong Lăng, cho nên sau khi đại đội trưởng chiếm nha huyện, anh ta đã lập tức bố trí nhân viên hộ tống đến dọn dẹp nơi ở của Lưu Thiết.

“Chúng ta đi họp trước đi!” Lưu Thiết dẫn đầu đoàn người đi về phía phòng nghị sự.

Trong hai ngày tiếp theo, những nhân viên hộ tống đã tuần tra cẩn thận huyện Phong Lăng, tiến hành đăng ký, điều tra dân số sơ bộ và cấp thẻ nhận dạng cho mọi người dân.

Công việc thống kê lươmg thực cũng đã kết thúc. Theo kết quả thống kê, kho lương của nha huyện và kho lương của các tiệm ngũ cốc lớn cộng lại đủ nuôi sống người dân toàn huyện trong ba năm.

“Số liệu thống kê không sai phải không?” Lưu Thiết có chút không tin cầm bảng thống kê lên, xem lại một lần.

Hai ngày qua Lưu Thiết cũng đã đi xung quanh huyện Phong Lăng và nhận thấy cuộc sống của bách tính rất khó khăn. Đến giờ ăn, không tới một nửa dân số nơi này nổi lửa nấu cơm. Nhiều gia đình chỉ ăn một bữa mỗi ngày, có gia đình hai ngày mới ăn một bữa.

“Ta đã kiểm tra rồi, không có sai sót nào trong khâu thống kê cả”, Điền tiên sinh thở dài: “Trước đây dân chúng bị bóc lột quá tàn bạo, đến nỗi dân số giảm mạnh. Binh phủ cướp lương thực của bách tính, sau đó huyện lệnh ra lệnh đem số lương thực này tích luỹ trong kho lương của nha huyện. Đợi đến khi bách tính đói khát đến không thể chịu nổi nữa rồi sẽ đem bán với giá cắt cổ".

Hai tiệm ngũ cốc lớn nhất huyện thành đều do Trương gia và Vương gia ở địa phương làm chủ. Bọn chúng có cùng ý tưởng với huyện lệnh nên cũng vận chuyển một phần ngũ cốc do bọn thổ phỉ thu thập được đến kho lương của mình ở huyện thành".

Ở thời đại này, bách tính cũng phải tìm đường sống cho mình. Cho dù binh phủ có bóc lột đến đâu thì cũng không thể lấy đi hết mọi thứ trong nhà họ. Những người có thể sống sót đến hôm nay đều là do đã lén lút giấu đi một số lương thực.

Nhưng huyện lệnh không lo lắng, dân chúng luôn phải ăn. Chỉ cần ông ta đóng cổng thành, họ chỉ có thể đến chỗ ông ta để mua đồ ăn. Đến lúc đó giá lương thực là bao nhiêu chẳng phải sẽ do ông ta tuỳ ý quyết định sao?

"Lũ súc sinh này đến giờ phút này rồi vẫn ăn bánh bao tẩm máu người!"

Lưu Thiết vô cùng phẫn nộ trước hành động của huyện lệnh và họ Trương, họ Vương: “Nhà họ Trương và nhà họ Vương đã khống chế được rồi sao?”

“Đã kiểm soát được rồi”, Điền tiên sinh gật đầu nói: “Chúng ta cũng đã chiếm được kho lương của bọn chúng ở nông thôn. Đại đội trưởng Hác đã sắp xếp xe ngựa để vận chuyển về vào ngày mai”.

Lưu Thiết suy nghĩ một chút, nhìn Điền tiên sinh hỏi: "Chúng ta có nên phát cháo cứu nạn từ ngày mai không?"

Hai ngày qua, khi các nhân viên hộ tống đến làm thủ tục đăng ký và cấp thẻ nhận dạng cho người dân, họ phát hiện nhiều người dân sắp không thể chịu nổi nữa.

Trước đây có thể những người dân này còn có thể vay mượn lương thực của người thân họ hàng để hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng sau khi các nhân viên hộ tống chiếm đóng huyện thành, họ không biết nguồn gốc của các nhân viên hộ tống này. Mặc dù khi tới làm thủ tục đăng ký cho người dân, các nhân viên hộ tống đã giới thiệu ngắn gọn về bản thân, nhưng đại đa số người dân vẫn còn rất sợ hãi, không dám ra ngoài, Lưu Thiết lo lắng nếu tiếp tục như vậy thì họ sẽ chết đói.

“Được”, Điền tiên sinh gật đầu: “Quan văn thư đã viết xong thông báo rồi”.

Kế hoạch tác chiến mà Kim Phi gửi cho Lưu Thiết cũng kèm theo một số bản thảo, tất cả đều do Trần Văn Viễn tăng ca viết ra, nội dung chủ yếu của bản thảo là giới thiệu tiêu cục Trấn Viễn và ổn định lòng dân.

Điền tiên sinh dự định sẽ cho quan văn thư đọc nó khi phát cháo, để người dân huyện Phong Lăng có thể hiểu về tiêu cục Trấn Viễn càng sớm càng tốt.

“Ngày mai là ngày đầu tiên phát cháo, người dân vẫn còn khá lo lắng, có lẽ không còn tâm trí để nghe. Chúng ta hãy phát cháo trong hai ngày trước, đợi đến khi mọi người yên tâm về chúng ta rồi mới nói những chuyện khác”, Lưu Thiết nói.

"Được, vậy đợi thêm hai ngày đi” Điền tiên sinh gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, người dân huyện Phong Lăng bị đánh thức bởi tiếng chiêng trống.

Nhìn qua khe cửa, họ thấy nhân viên hộ tống đi ngang qua, gõ trống và nói lớn: “Tiêu cục Trấn Viễn đang phát cháo ở cổng chợ. Ai muốn ăn cháo thì cầm thẻ nhận dạng đi xếp hàng nào!”

Các nhân viên hộ tống vừa hét lớn vừa tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi nhân viên hộ tống đi ngang qua, người phụ nữ nhìn chồng mình và nói: "Bố nó ơi, cơ quan hộ tống gì đó đang phát cháo, chúng ta có nên đi xếp hàng không?"

"Nhóm người này nhìn có vẻ hung hãn, đợi thêm chút nữa thì sao?", người chồng vẫn còn do dự: "Bà nhìn xem, chẳng có ai dám đi ra ngoài".

"Nếu chúng ta còn do dự nữa thì Cẩu Đản và Nhị Nữu sẽ chết đói mất!", người phụ nữ quay lại nhìn đứa trẻ trên giường: "Ta không nghĩ họ là người xấu. Nếu họ thực sự là người xấu thì họ đã ra tay ngay khi họ đến đây hai ngày trước rồi!”

Gia đình họ đã mấy ngày không được ăn, hôm kia định đến nhà họ hàng mượn đồ ăn sau buổi trưa, tuy nhiên nhân viên hộ tống tìm tới nên họ không dám ra ngoài. Đã hai ngày, bọn trẻ đói đến mức khóc liên tục, không còn sức lực.

Người chồng cũng quay lại nhìn đứa trẻ, nghiến răng nghiến lợi: "Được rồi, bưng bát qua đây, ta đi lấy cháo!"

Người phụ nữ cầm chiếc bát sứ và thẻ nhận dạng lên đưa cho người chồng: “Nhớ cẩn thận, nếu có gì không đúng thì lập tức quay lại!”

“Biết rồi!”, người chồng hít một hơi thật sâu, mở cửa bước ra ngoài.

Hàng xóm thấy có người dẫn đầu cũng đi theo ra ngoài.

Tất nhiên, cũng có một số người trong nhà còn dư một ít đồ ăn nên tiếp tục trốn ở nhà, chuẩn bị xem tình hình.

Không lâu sau, người chồng cầm bát sứ quay lại, người vợ nhanh chóng mở cửa cho chồng mình vào.

“Họ không làm khó ông chứ?”, người phụ nữ quan sát chồng mình một lượt.

"Không, sau khi đến đó ta đưa cho họ thẻ nhận dạng của mình, và họ đục một lỗ trên đó rồi múc cháo cho ta", người chồng trả lời.
Chương 2022: Lập căn cứ (hai)

“Có thẻ nhận dạng là được phát cháo sao?”, người phụ nữ hỏi: “Họ không bắt chúng ta làm việc gì khác à?”

“Không", người chồng lắc đầu.

“Không phải giống như nhà họ Lưu năm ngoái chỉ giả vờ phát cháo thôi đấy chứ?”

Người phụ nữ lẩm bẩm rồi nhấc nắp bát sứ lên.

Việc phát cháo này thực ra khá phổ biến. Một số địa chủ, quý tộc sẽ làm những việc thiện để cầu bình an khi trong gia đình có người đau ốm hoặc vì những mục đích khác. Phát cháo là một trong những cách phổ biến nhất để đám người này tích đức hành thiện.

Chỉ là phần lớn địa chủ và quý tộc đều không muốn thực sự đưa gạo trắng cho dân thường mà thường chỉ làm chiếu lệ lấy thành tích.

Chẳng hạn, năm ngoái trời lạnh, nhà họ Lưu ở huyện thành cũng nói rằng sẽ phát cháo, nhưng cháo lại loãng đến mức có thể soi gương. Người nhận cháo phải cảm tạ nhà họ Lưu, sau đó huyện lệnh lại kêu gọi người dân quyên góp tiền làm một tấm bia ghi nhận công đức của nhà họ Lưu.

Đương nhiên, điều này cũng không ngăn được huyện lệnh cướp bóc nhà họ Lưu trong cuộc chiến năm nay.

Người phụ nữ này cho rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng đang làm việc giống như nhà họ Lưu để lấy cái danh. Tuy nhiên khi mở nắp bát sứ ra thì phát hiện bên trong có nửa già là cháo gạo.

Tuy rằng không nhiều gạo đến mức có thể cắm đũa vào mà không bị đổ, nhưng gạo ít nhất cũng chiếm một nửa, bình thường người phụ nữ nấu cháo ở nhà cũng gần như vậy.

"Bố nó ơi, tiêu cục Trấn Viễn này khá hào phóng. Cháo đặc quá!", người phụ nữ ngạc nhiên gọi đứa con dậy: "Cẩu Đản Nhị Nữu, dậy ăn cháo đi!"

Ở thời phong kiến, khi có đồ ăn thì phải để người đàn ông trong nhà ăn trước, ngoài lý do trọng nam khinh nữ ra, còn là vì đàn ông là trụ cột của gia đình, chỉ sau khi ăn uống thì họ mới có sức đi làm và kiếm tiền nuôi vợ con.

Hai đứa trẻ trên giường từ nãy đã háo hức nhìn bát sứ, nhưng vừa rồi lại không dám tiến lên. Lúc này nghe được lời mẹ nói, chúng nhanh chóng xuống khỏi giường.

Người phụ nữ đưa chiếc bát sứ vào miệng con gái và nhắc nhở: “Mỗi người chỉ uống hai ngụm thôi, để lại cho bố con, bố con phải ra ngoài tìm việc làm!”

"Không cần, cứ để Cẩu Đản và Nhị Nữu chia nhau", người đàn ông nói tiếp: "Người của tiêu cục Trấn Viễn nói rằng bất cứ ai có thẻ nhận dạng đều có thể nhận cháo. Đưa thẻ nhận dạng cho ta, ta sẽ xếp hàng đi lấy suất mới!"

“Như ta cũng lấy được à?”, người phụ nữ càng ngạc nhiên hơn.

"Họ nói có thể lấy, nhưng thẻ nhận dạng của người lớn có thể lấy một muôi lớn, còn thẻ nhận dạng của trẻ con chỉ được lấy nửa muôi!", người đàn ông nói: "Đưa cho tôi cái chậu đựng canh".

Theo lượng cháo vừa múc ra thì một chiếc bát sứ nhỏ có thể không đựng vừa nên cần một chiếc chậu nhỏ để đựng.

“Ba người chúng ta cộng lại có thể lấy hai thìa, đủ ăn!”, người phụ nữ nhanh chóng lấy một chiếc chậu sứ đưa cho người đàn ông: “Tiêu cục Trấn Viễn này quá tốt phải không?”

"Hiện giờ làm gì có người tốt. Cũng có thể họ đang mưu tính gì đó".

“Mặc kệ bọn họ có mưu tính gì, trước tiên hãy mang cháo về cho bọn trẻ ăn no rồi mới nói chuyện khác!”. Người phụ nữ nói: “Ông cũng thấy bọn họ giết binh phủ hai ngày trước. Rất tàn nhẫn! Cho dù họ không cho cháo hay thực sự muốn ức hiếp chúng ta thì chúng ta cũng không thể làm gì được!"

"Bà nói cũng có lý!", người đàn ông thở dài, lấy thẻ nhận dạng của vợ con rồi rời đi.

"Mẹ, mẹ cũng uống đi!"

Sau khi con trai uống hai ngụm liền bưng bát cháo đến trước mặt mẹ.

Người phụ nữ cũng đã đói bụng mấy ngày, khi biết mình còn có thể nhận thêm cháo, liền uống mấy ngụm.

Cháo nóng giống như chiếc áo khoác của người nghèo, uống mấy ngụm cháo nóng, ba mẹ con liền cảm thấy cơ thể mình ấm lên.

Ba mẹ con uống vội bát cháo.

Khi người đàn ông đi lĩnh bát cháo đầu tiên, chỉ một lát là đã quay lại, nhưng khi ra ngoài lần thứ hai, ba mẹ con ở nhà đợi nửa tiếng, người đàn ông vẫn chưa quay lại.

Người phụ nữ không thể ngồi yên nên bảo hai đứa trẻ lên giường nằm, còn mình khoác chiếc áo choàng duy nhất còn lại trong nhà rồi chuẩn bị ra ngoài tìm chồng mình.

Nhưng chị ta vừa mở cửa đã thấy chồng mình bưng chậu cháo đi về.

"Sao lâu như vậy mới trở về?", người phụ nữ lo lắng hỏi.

"Chuyến đầu tiên không có nhiều người, nhưng chuyến thứ hai lại có nhiều người hơn. Dòng người xếp hàng kéo dài từ cổng chợ đến tiệm vải nhà họ Chu", người đàn ông giải thích: "Nhưng người của tiêu cục Trấn Viễn nói rằng buổi chiều sẽ làm thêm một số lều cháo, sẽ không phải xếp hàng chờ lâu như vậy!

“Buổi chiều còn phát cháo à?”, người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

Chị ta đang nghĩ đến việc để dành một nửa số cháo trong chậu để ăn qua đêm, không ngờ buổi chiều vẫn có thể lấy được.

“Ý của họ chính là như vậy”, người đàn ông nói: “Ta vừa thấy họ đang dựng lều, có vẻ như họ sẽ phát cháo trong một thời gian”.

“Bố nó ơi, ông có biết tiêu cục Trấn Viễn này làm nghề gì không?” người phụ nữ tò mò hỏi: “Sao trước đây chúng ta chưa từng nghe nói đến?”

“Từ giọng nói của họ, có vẻ như họ không phải người huyện Phong Lăng”, người đàn ông lắc đầu: “Trước đây ở huyện chúng ta cũng có một tiêu cục. Hai năm trước họ vận chuyển chuyến hàng qua kênh Dã Miêu liền bị thổ phỉ mai phục giết chết. Từ đó trở đi ở đây không còn tiêu cục nữa, ta cũng chưa từng nghe nói đến tiêu cục Trấn Viễn này”.

"Nhìn dáng vẻ của bọn họ, khác hẳn với những đoàn hộ tống khác, không biết bọn họ muốn làm gì?" người phụ nữ múc một bát cháo từ chậu gốm đưa cho chồng.

"Bọn họ làm gì không quan trọng, bọn họ chịu cho cháo thì chúng ta đi lấy. Nếu bọn họ làm chuyện xấu, chúng ta cũng không quản được, cứ sống được ngày nào hay ngày đấy đi!" người đàn ông thở dài, cầm bát cháo do người phụ nữ đưa rồi bắt đầu uống.

Thời phong kiến, thổ phỉ thường giết người để thị uy khi vào thành. Trước đó do nạn đói và sợ hãi tiêu cục Trấn Viễn nên người dân không dám lớn tiếng, trẻ con khóc cũng bị bố mẹ bịt miệng ngay lập tức, sợ sẽ thu hút sự chú ý của nhân viên hộ tống.

Tuy nhiên, sau lần phát cháo này, người dân dần dần phát hiện tiêu cục Trấn Viễn hoàn toàn khác với bọn thổ phỉ.

Khi bọn thổ phỉ vào thành, trước tiên chúng cướp nhà lấy chỗ ở, tên này lại quát to hơn tên trước. Thấy ai không vừa mắt là chúng lập tức vung đao chém chết, còn thấy cô nương xinh đẹp nào vừa mắt thì lập tức lôi đi làm nhục.

Tuy nhiên, sau khi tiêu cục Trấn Viễn tiến vào thành, họ chỉ nắm quyền quản lý nha huyện và một số gia tộc lớn trong thành, hoàn toàn không làm khó người dân bình thường. Thậm chí hai ngày đầu họ còn đến đăng ký và cấp thẻ nhận dạng cho người dân, thái độ rất lịch sự.

Một số người dân nhát gan, hoặc những người có con gái lớn, vợ trẻ ở nhà lo lắng những nhân viên hộ tống này sẽ bắt nạt đàn ông, làm nhục phụ nữ. Cho nên, khi họ mới vào cửa liền chủ động hối lộ tiền bạc, lương thực nhưng những nhân viên hộ tống này đều từ chối.

Một số người cố tình nhét tiền vào túi nhân viên hộ tống khiến những nhân viên hộ tống này nổi giận.

Các nhân viên hộ tống tuần tra trên đường phố, không gây ra tiếng động như bọn thổ phỉ. Họ đều im lặng, không hề làm phiền người dân.

Tác phong và kỷ luật xuất sắc này chưa từng được người dân huyện Phong Lăng nhìn thấy trước đây, họ càng tò mò về nguồn gốc và danh tính của những nhân viên hộ tống này.

Hai ngày tiếp theo, tiêu cục Trấn Viễn phát cháo mỗi ngày một lần vào buổi sáng hoặc buổi tối. Người dân ra ngoài nhận cháo thường xuyên hơn, họ phát hiện những nhân viên hộ tống không có ý làm khó họ, trong lòng dần dần bớt sợ hãi. Người đi bộ dần dần xuất hiện trên đường phố, một số thương nhân dũng cảm cũng bắt đầu đi ra khỏi nhà.
Chương 2023: Không đủ

Sau khi Tứ hoàng tử giết cha để cướp ngôi, Trung Nguyên rơi vào trạng thái hỗn loạn, quyền quý tranh chấp với quyền quý, địa chủ đấu với địa chủ, thổ phỉ cướp của thổ phỉ, lễ nghi bị sụp đổ đến mức không thể mô tả được, lúc này, Trung Nguyên rơi vào trạng thái bệnh hoạn điên cuồng và hỗn loạn, hoàn toàn không còn pháp luật gì để nói nữa, ai có nắm đấm lớn hơn thì người đó có lý.

Đất nước thịnh vượng thì dân chúng khổ; nước mất thì dân chúng khổ, người chịu khổ luôn là những dân chúng ở tầng dưới cùng.

Trước khi nhân viên hộ tống đến huyện Phong Lăng, dân chúng cũng không dám ra ngoài một cách tùy tiện, bởi vì ngộ nhỡ gặp phải binh phủ, nói đánh là đánh, nói mắng là mắng, ngộ nhỡ lại gặp phải lúc bọn họ có tâm trạng không tốt thì có thể túm lấy cổ áo và trực tiếp ném vào nhà lao mà không cần tìm lý do.

Vào ngày thứ bảy sau khi nhân viên hộ tống đến, thị trấn Phong Lăng vắng vẻ đã lâu cuối cùng cũng đã lấy lại được một ít hơi người.

Có thể nhìn thấy người đi đường đi đi lại lại ở trên đường, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng khóc và tiếng cười của trẻ em.

Lúc này, có thể sống một cuộc sống bình thường như vậy đều đã trở thành một điều ước xa xỉ đối với rất nhiều người, dân chúng càng ngày càng tò mò về tiêu cục Trấn Viễn, nơi mà ngày nào cũng phát cháo cho bọn họ.

Lưu Thiết nhìn thấy thị trấn Phong Lăng thay đổi từng ngày, trong lòng cảm thấy vui mừng, cũng rất có cảm giác thành tựu.

"Phải nói là kế hoạch khu căn cứ này của tiên sinh thực sự rất lợi hại."

Kim Phi từng đề cập trong kế hoạch tác chiến, rằng phải thiết lập khu căn cứ trên khắp vùng Trung Nguyên, vì vậy Lưu Thiết dứt khoát gọi hành động lần này là kế hoạch căn cứ.

Lưu Thiết cũng xuất thân từ tá điền, biết rất rõ người dân bình thường muốn gì, lần đầu tiên nhìn thấy kế hoạch tác chiến, Lưu Thiết đã biết kế hoạch khu căn cứ sẽ hoàn thành thuận lợi, nhưng anh ta không ngờ rằng hiệu quả lại tốt như vậy.

Mặc dù công tác giáo dục tư tưởng vẫn chưa được triển khai, thậm chí còn chưa giải thích thân phận của bọn họ với dân chúng ở Phong Lăng, nhưng từ ánh mắt dân chúng nhìn mình, Lưu Thiết có thể cảm nhận được rằng bọn họ đã được phần lớn dân chúng công nhận và chào đón.

"Tầm nhìn dài hạn của tiên sinh không phải là điều mà chúng ta có thể đoán được", Điền tiên sinh nói: "Nếu kế hoạch khu căn cứ được tiến hành suôn sẻ thì nó sẽ tương đương với việc thiết lập một tòa cứ điểm tiến công ở Trung Nguyên, sau này khi chiến tranh bắt đầu cũng có thể kết thúc mấy năm hỗn loạn của Trung Nguyên sớm hơn, mang lại cho nhân dân một nền hòa bình thực sự, có lẽ ta và ngài cũng có thể đi theo bên cạnh tiên sinh và bệ hạ, lưu lại một dấu ấn trong sử sách!”

Tên tuổi được ghi lại trong sử sách gần như là giấc mơ của hầu hết những người đọc sách trong thời phong kiến, trước kia Điền tiên sinh chỉ là một tú tài, nhưng điều đó cũng không ngăn cản ông ta có giấc mơ như vậy.

Chỉ là ông ta cũng hiểu được, rằng đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nếu giấc mơ dễ dàng thành hiện thực như vậy, thì còn được gọi là giấc mơ ư?

Trước đây cho dù có đánh chết Điền tiên sinh thì ông ta cũng không dám nghĩ tới việc có được những thành tích như hiện tại.

“Điền tiên sinh, ngài cứ yên tâm đi, với công lao và thành tích trước đây của ngài, đã đủ để lưu lại một dấu ấn trong sử sách rồi!" Lưu Thiết cười nói: "Lần này khi Trung Nguyên kết thúc, ngài có thể để lại một dấu ấn sâu hơn!"

“Không dám nghĩ, không dám nghĩ,” Điền tiên sinh xua tay với vẻ khiêm tốn, rồi mới nhắc nhở: “Thiết Tử, mặc dù hiện nay, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, nhưng bây giờ chúng ta đã thực sự đi sâu vào trong phòng tuyến của kẻ địch rồi, khắp nơi đều là quân địch, tình hình còn nguy hiểm hơn ở thành Du Quan, tuyệt đối không thể lơ là được!"

"Ta hiểu rồi," Lưu Thiết gật đầu: "Ta đã cho đại đội trinh sát tản ra rồi."

"Đã phát hiện gì chưa?"

"Trước mắt thì chưa," Lưu Thiết nói: "Có lẽ là vì trời quá lạnh, trên đường chính, từ sáng đến tối đều không thấy ai cả."

"Huyện lệnh là người của nhà họ Lý ở Thanh Châu, hướng đi Thanh Châu có gì khác thường không?” Điền tiên sinh hỏi.

“Cũng không có.” Lưu Thiết trả lời: “Huyện lệnh nuôi mấy con bồ câu đưa thư, nhưng lúc chúng ta tới thì hắn mới vừa ra khỏi giường, chưa kịp thả bồ câu đưa thư, bên Thanh Châu chắc là còn chưa biết chuyện ở đây."

"Đối với những thế gia và gia tộc lớn như này, quy tắc là quan trọng nhất, một thời gian nữa sẽ đến lễ mừng năm mới, bây giờ không biết, nhưng mấy ngày nữa cũng sẽ biết." Điền tiên sinh nói.

"Biết thì biết, chúng ta phòng thủ ở tường thành, còn có cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, cho dù quân tinh nhuệ của Đông Man có đánh đến đây, chúng ta cũng có thể giữ được, còn phải sợ một nhà họ Lý nho nhỏ của hắn ư?" Lưu Thiết chẳng hề để ý: "Hay là chúng ta phái phi thuyền bay thẳng đến Thanh Châu, cho nổ tung nhà họ Lý, như vậy thì bọn họ sẽ không có thời gian để đến quản Phong Lăng nữa."

"Thiết Tử, mặc dù chúng ta có phi thuyền, nhưng không thể hơi một tí là ném bom được, vai trò quan trọng nhất của phi thuyền của chúng ta là trinh sát và gây hoảng sợ, cũng không phải là dùng để giết quân địch."

Điền tiên sinh khuyên nhủ: "Hơn nữa, tiên sinh đã yêu cầu chúng ta đến đây, không chỉ để thành lập khu căn cứ, mà còn là để khai thác quặng mỏ, đúng rồi, đội quan sát thực địa trong quặng mỏ có phát hiện ra gì không?”

Sở dĩ Kim Phi yêu cầu nhóm Lưu Thiết đến huyện Phong Lăng là vì kiếp trước y có một bạn học trong cùng ký túc xá là người ở gần đó, bạn học đó từng nói là quê hương của bọn họ không chỉ có quặng sắt, mà còn có mỏ than, ba của người bạn học đó làm việc ở mỏ than của địa phương, kiếm tiền để cho bạn học đó học hết đại học.

Mặc dù hoàn cảnh địa lý của thế giới này không giống với kiếp trước, chỉ việc phân chia các quận huyện đã có sự khác biệt, hơn nữa, mỏ than và quặng sắt ở đây cũng không phải là hầm mỏ lớn, Kim Phi cũng không nhớ rõ được vị trí cụ thể, nên chỉ có thể bảo Lưu Thiết mang nhân viên kỹ thuật và điều tra thực địa từ thành Du Quan theo để thử vận may.

Thật ra, các nhân viên kỹ thuật từ thành Du Quan đều đã được điều động đến sau khi công chúa Lộ Khiết yêu cầu vào lần trước, nhưng những ngọn núi xung quanh thành Du Quan đã bị tuyết rơi dày đặc phủ kín xung quanh, mặt đất cũng bị đóng băng, căn bản không đủ điều kiện về dụng cụ để điều tra thực địa, lần này Lưu Thiết đến Trung Nguyên, đúng lúc mang theo.

Kiếp trước, hắn từng nghe bạn học kia nói rằng, khu vực Thanh Châu có rất nhiều mỏ than nhỏ, mà còn đều là những hầm mỏ nông tương đối dễ khai thác, là một trong những ngành công nghiệp trụ cột của địa phương.

Rất nhiều nơi ở Hoàng Hà không thích hợp để tàu thuyền đi lại, nhưng khu vực Thanh Châu tiếp cận hạ lưu của Hoàng Hà, cả thuyền lầu và thuyền hàng đều có có thể đi qua, nếu nhân viên kỹ thuật may mắn thì còn tìm được một hoặc hai mỏ than, vậy thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền!

"Trên mặt đất phủ đầy tuyết, tảng đá trên mặt đất cũng không nhìn thấy rõ là có màu gì, có thể phát hiện được gì chứ?" Lưu Thiết thở dài: "Cũng không biết chờ đến khi tuyết tan ra thì có thể tìm được mỏ than hay quặng sắt hay không."

Lúc này cũng không có thiết bị điện tử, chỉ có thể dựa vào đặc điểm địa chất để đánh giá xem xung quanh có hầm mỏ hay không, bây giờ khắp nơi đều là tuyết, thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt đất, đi đến mỗi một nơi đều cần phải cho đội điều tra thực địa dọn sạch ra một khoảng trống để kiểm tra, nên có hiệu suất rất kém.

"Chuyện thăm dò mỏ phụ thuộc vào may mắn, tiên sinh cũng biết điều này, cũng không có yêu cầu khó khăn gì đối với việc thăm dò mỏ còn gì?" Điền tiên sinh nói: "Nói một cách tương đối thì ta cảm thấy quan trọng hơn hết vẫn là nên thiết lập một khu căn cứ trưởng thành và ổn định."

"Điền tiên sinh có kế hoạch gì không?" Lưu Thiết hỏi.

"Cũng không có kế hoạch cụ thể gì, chỉ là muốn cố gắng hết sức để có được càng nhiều lương thực càng tốt!"

"Chẳng lẽ lương thực trong thị trấn còn không đủ ư?"

"Nếu chỉ nuôi người dân trong thị trấn và chúng ta như bây giờ thì chắc là đủ, nhưng nếu tin tức về việc phát cháo ở thị trấn được truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ có một số lượng lớn người tị nạn đổ xô đến đây, đến lúc đó nguồn lương thực dự trữ của thị trấn chắc chắn sẽ không đủ!" Điền tiên sinh nói.

Lưu Thiết biết rằng nếu Điền tiên sinh đã nói như thế thì chắc chắn đã có biện pháp đối phó, thế là hỏi: "Tiên sinh, có phải ngài đã nghĩ ra giải pháp gì rồi đúng không?"
Chương 2024: Tò mò

“Thứ chúng ta thiếu nhất bây giờ chính là lương thực, hai ngày trước ta đến nhà lao để hỏi Lý Vân Thâm một chút về tình hình ở quận Tế Thủy, hắn nói rằng có một nhà họ Giang ở huyện Thanh Ngô, cũng là nhà có nhiều lương thực nhất trong cả quận Tế Thủy!"

Điền tiên sinh nói: "Nhà họ Giang cũng có một cái kho lương thực lớn ở huyện Thanh Ngô và huyện Gia Trí, ta dự định để chúng ta đoạt lấy kho lương thực này ở huyện Thanh Ngô trước!"

Khi Kim Phi còn nhỏ, y thích nghe bà nội kể chuyện xưa, từng có một câu chuyện nhỏ khiến cho y cảm thấy ấn tượng sâu sắc.

Một năm nọ có một trận lũ lụt, con trai của địa chủ và con trai của người nông dân cùng sống sót nhờ bám vào cùng một cái cây khô, con trai của địa chủ mang theo một thỏi vàng, còn con trai của người nông dân mang theo một cái bánh ngô.

Đến ngày hôm sau, con trai của địa chủ đói đến mức không chịu được, mới nói với con trai của người nông dân, rằng sẽ dùng thỏi vàng để mua bánh ngô của đối phương.

Con trai của người nông dân nghe thấy vậy thì cho rằng việc buôn bán này rất có lợi, đợi đến khi lũ lụt rút lui, một thỏi vàng cũng thừa sức để mua một xe bánh ngô, nên đã đồng ý.

Ai ngờ, ba ngày ba đêm rồi mà lũ lụt vẫn chưa rút khỏi, con trai của người nông dân chết đói, mà con trai của địa chủ vẫn còn sống sót, đợi cho đến khi lũ lụt rút lui, thỏi vàng kia vẫn là của hắn.

Bà nội nói với Kim Phi rằng chỉ có kiến thức học được trong đầu và thức ăn để ăn vào bụng mới thực sự thuộc về chính mình.

Kim Phi cũng nói với nhóm Lưu Thiết như thế.

Cho dù có nhiều vàng và bạc hơn nữa thì cũng không thể ăn được, thứ cần nhất để cứu trợ thiên tai không phải là vàng và bạc, mà là lương thực.

Vì vậy, sau khi nhóm Lưu Thiết đến huyện Phong Lăng, việc đầu tiên họ làm không phải là đến những nhà giàu có để tịch thu tài sản của người ta, mà là nắm quyền kiểm soát tất cả các kho lương thực ở bên trong thành trước.

Bây giờ, tất cả lương thực của huyện Phong Lăng đều nằm trong tay các nhân viên hộ tống, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Đợi đến khi tin tức cứu trợ thiên tai được lan truyền ra ngoài, sẽ có một số lượng lớn người tị nạn đổ xô vào thị trấn, nếu làm tốt thì những người tị nạn này sẽ trở thành lực lượng chiến đấu giúp bọn họ dẹp yên Trung Nguyên, nhưng nếu làm không tốt thì bọn họ còn có thể bị phản tác dụng.

Trước khi đến, Lưu Thiết đã nghiên cứu kỹ lưỡng về tình báo của Thanh Châu, Điền tiên sinh nói xong thì tình hình cơ bản của huyện Thanh Ngô và huyện Gia Trí lập tức hiện lên trong đầu anh ta.

Huyện Thanh Ngô cách huyện Phong Lăng không xa, ở giữa có huyện Câu Võ, nhưng huyện Gia Trí cách hơi xa, được ngăn cách bởi hai huyện và thành lũy của quận Tế Thủy.

“Huyện Gia Trí cách quận Tế Thủy gần hơn, nên cần phải dự trữ nhiều lương thực hơn, tại sao chúng ta không chiếm lấy huyện Gia Trí trước, hoặc là dứt khoát chiếm lấy cả huyện Thanh Ngô và huyện Gia Trí?" Lưu Thiết hỏi.

"Bây giờ chúng ta đang một mình tiến sâu vào phòng tuyến của quân địch, nhiệm vụ hàng đầu không phải là chiếm được nhiều lãnh thổ, mà là để đặt nền móng vững chắc!" Điền tiên sinh lắc đầu và nói: "Tham lam nhiều thì cũng không thể nhai được, chúng ta chỉ có mấy người đến đây, dân chúng lại tạm thời không được tổ chức, kiểm soát ba huyện đã là giới hạn cao nhất rồi, còn chiếm thêm huyện Gia Trí nữa thì quá mạo hiểm.

Huyện Thanh Ngô và huyện Câu Võ cũng nằm trên bờ sông Hoàng Hà, chúng ta đoạt lấy ba huyện Phong Lăng, Thanh Ngô và Câu Võ, có thể tạo thành một chiến khu, cho dù là tấn công hay phòng thủ thì cũng đều có lợi hơn."

Nếu chỉ là chiếm lấy hoặc phá hủy một kho lương thực thì đối với nhóm Lưu Thiết là rất đơn giản, nhưng sau khi chiếm được kho lương thực, còn phải tổ chức phát cháo để cứu trợ thiên tai, không đủ người để khống chế sự ổn định là không được.

“Điền tiên sinh nói có lý, nhưng ta lo lắng rằng một khi chúng ta chiếm được huyện Thanh Ngô, nhà họ Giang sẽ chuyển kho lương thực ở huyện Gia Trí đi." Lưu Thiết hỏi: "Hay là chúng ta phái một đội ngũ qua đó, bỏ qua thành lũy của quận Tế Thủy và hai huyện ở giữa, trực tiếp chiếm lấy kho lương thực ở huyện Gia Trí?"

"Vẫn là quá mạo hiểm," Điền tiên sinh nói: "Chúng ta chiếm lấy huyện Thanh Ngô, và kiểm soát người nhà họ Giang là được rồi!"

"Bây giờ các địa chủ và cường hào ở Thanh Châu còn chưa biết chúng ta đến đây, nếu bọn họ biết, có lẽ sẽ tức giận, nếu có người nhìn thấy nhà họ Giang bị kiểm soát thì chỉ sợ sẽ nổi lên suy nghĩ với kho lương thực đó." Lưu Thiết nhíu mày và hỏi.

"Ai dám đụng vào kho lương thực kia thì chúng ta sẽ giết người đó!" Điền tiên sinh dùng giọng điệu lạnh lùng nói.

"Ta không sợ bọn họ chiếm kho lương thực, cũng không sợ bọn họ chuyển đi, chỉ sợ bọn họ muốn phá hủy một cách lén lút."

Dân chúng bình thường có lẽ không biết việc đánh cường hào, phân chia ruộng đất, nhưng những thế gia và gia tộc lớn này chắc chắn hiểu rõ.

Nếu để bọn họ biết được tiêu cục Trấn Viễn đã đến Thanh Châu, những thế gia và gia tộc lớn ở vùng Thanh Châu này chắc chắn sẽ rất lo lắng, cũng chắc chắn sẽ lôi kéo các địa chủ và cường hào để cùng nhau chống lại tiêu cục Trấn Viễn.

Nếu các cường hào phát hiện ra việc không ngăn cản được tiêu cục Trấn Viễn, rất có thể sẽ phá hủy kho lương thực kia.

Lúc Khánh Mộ Lam tiêu diệt thổ phỉ ở Đông Hải đã gặp phải tình huống này rất nhiều lần.

Nếu chỉ là chuyển đi và chiếm giữ thì không sao, chỉ sợ rằng nhóm cường hào sẽ phái người cầm một cây đuốc đi đốt kho lương thực.

Lương thực là vật dễ cháy, ném một cây đuốc vào là được, sau này nếu muốn thanh toán rõ ràng thì cũng chưa chắc đã có thể tìm ra được kẻ đã châm ngòi lửa và kẻ chủ mưu đứng sau màn, muốn trả thù cũng không tìm được mục tiêu.

“Ngài nói như thế đúng là cũng có lý,” Điền tiên sinh cũng khẽ gật đầu: “Vậy ngài tính toán như thế nào?”

“Ta cảm thấy cần phải phái một trung đội đến chỗ kho lương thực đó, bọn họ không cần chiếm lấy quận Tế Thủy, cũng không cần chiếm lấy huyện Gia Trí, chỉ cần chiếm được kho lương thực kia là được rồi."

Lưu Thiết nói:" Có người của chúng ta, bọn họ muốn thiêu rụi kho lương thực một cách lặng lẽ cũng rất khó khăn, nếu phái một lực lượng lớn ra để tiến đánh thì chúng ta có thể tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau màn!"

Một trung đội của tiêu cục Trấn Viễn có ba mươi người, còn có lựu đạn và súng kíp, nếu chỉ chiếm lấy kho lương thực để phòng thủ thì cho dù cường hào phái tử sĩ đến, một hoặc hai người cũng khó có thể đến gần được, muốn tấn công bằng sức mạnh thì với sức chiến đấu của binh phủ, không có hai đến ba trăm người thì hoàn toàn không thể làm gì được.

Điều động hai đến ba trăm người, cho dù có che giấu kỹ đến đâu đi chăng nữa thì về sau cũng sẽ tìm được dấu vết.

Điền tiên sinh suy nghĩ một chút, rồi gật đầu và nói: "Phương pháp này cũng được, nhưng ta cần phải quay về để suy nghĩ lại."

"Được," Lưu Thiết nói: "Chúng ta cũng nên tổ chức dân chúng, nhanh chóng thiết lập đội dân quân càng sớm càng tốt."

Cho dù nhân viên hộ tống có giỏi chiến đấu đến mấy thì chỉ dựa vào mấy người bọn họ cũng khó có thể sinh ra sức ảnh hưởng, cho nên vẫn cần đoàn kết dân chúng, thu được sức mạnh từ dân chúng.

Có đội dân quân thì bọn họ có thể để dân quân đi duy trì trật tự, còn nhân viên hộ tống thì có thể đi tiến đánh những nơi khác, hình thành một vòng tuần hoàn.

"Thời cơ đã đến, hôm nay ta sẽ mở một cuộc họp với các quan văn thư, nhanh chóng tiến hành thành lập đầy đủ đội dân quân theo đúng thời gian đã định." Điền tiên sinh cũng khẽ gật đầu.

“Vậy ta sẽ tổ chức một cuộc họp với các đại đội trưởng, trao đổi về kế hoạch tác chiến trong đợt tiến đánh huyện Thanh Ngô một chút."

Sáng hôm sau, khi dân chúng Phong Lăng đi nhận cháo, phát hiện một cái đài gỗ được dựng phía trước lều cháo.

Một người trẻ tuổi mặc trang phục của nhân viên hộ tống đứng ở bên trên, trong tay còn cầm một chiếc loa sắt.

Mặc dù người dân của Phong Lăng chưa bao giờ nhìn thấy loa sắt, nhưng cũng đoán được rằng người trẻ tuổi này có điều gì đó muốn nói, không cần phải gõ chiêng nhắc nhở, dân chúng dưới đài không có ai lên tiếng, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn về phía người trẻ tuổi bên trên đài gỗ.

Một số người có vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, sợ tiêu cục Trấn Viễn không phát cháo nữa, hoặc là ép buộc bọn họ làm những chuyện nguy hiểm, nhưng càng có nhiều người có ánh mắt tràn ngập sự tò mò.

Dưới cái nhìn chằm chằm với vẻ tò mò hoặc sợ hãi của dân chúng, người trẻ tuổi từ từ tiến lên hai bước, giơ chiếc loa sắt trong tay lên.
Chương 2025: Chia đội

“Không phải mọi người muốn biết bọn ta từ đâu đến? Vì sao lại đến huyện Phong Lăng sao?”

Người thanh niên cầm loa sắt bắt đầu nhiệt tình diễn thuyết.

Bản thảo diễn thuyết là do Trần Văn Viễn viết, làm tổng biên tập của toà soạn lâu như vậy Trần Văn Viễn quá hiểu người dân, bản thảo này đơn giản, thẳng thắn không chỉ nói rõ lai lịch của tiêu cục Trấn Viễn cùng với mục đích bọn họ đến huyện Phong Lăng, còn luôn xoay quanh chủ đề sự đau khổ và nỗi quan tâm của người dân.

Ví dụ như lên án mạnh mẽ sự áp bức của địa chủ, cường hào đối với người dân và hộ kinh doanh nhỏ, sự bóc lột của thuế má nặng nề và thổ phỉ.

Lại thêm giọng điệu dõng dạc của quan văn thư, cảm xúc của người dân dưới đài rất nhanh đã được thay đổi.

“Người đứng đầu tiêu cục Trấn Viễn của bọn ta tên là Kim Phi, cũng là quốc sư đại nhất do tiên hoàng bổ nhiệm!”

Quan văn thư nhìn thấy cảm xúc của người dân đã sắp đạt đến đích, nên bắt đầu giới thiệu Kim Phi: “Bọn ta vốn dĩ trấn thủ tại thành Du Quan để tránh cho Đông Man lần nữa xâm nhập vào Đại Khang, nhưng quốc sư đại nhân biết được người dân trung nguyên không có cái ăn không có cái mặc còn luôn bị các huyện lệnh và cường hào ức hiếp nên đã phái bọn ta đến huyện Phong Lăng để đánh đuổi huyện lệnh và cường hào, lấy lương thực của bọn họ để phát cháo, cho mọi người chống chọi qua mùa đông này trước!”

“Quốc sư đại nhân vạn tuế!”

Giọng nói vừa dứt, dưới đài đã vang lên tiếng hoan hô như nước chảy, người dân cũng quỳ đầy dưới đất.

Thông qua sự giảng giải của quan văn thư, bọn họ cuối cùng cũng hiểu được lai lịch của tiêu cục Trấn Viễn.

Vị trí của huyện Phong Lăng ở bờ Nam Hoàng Hà, mọi năm Đông Nam xuống phía Nam xâm chiếm đều đến huyện Phong Lăng để kiếm tiền, nhưng mấy năm gần đây lại không đến vốn dĩ người dân Phong Lăng cho rằng người Đông Nam đã đi nơi khác, bây giờ mới biết thì là bị quốc sư đại nhân và tiêu cục Trấn Viễn đánh bại, chặn lại ở bên ngoài thành Du Quan.

“Người Đông Man đều bị quốc sư đại nhân và tiêu cục Trấn Viễn chặn ở bên ngoài, quân phí huyện lệnh thu lại càng nhiều hơn, đúng là vô liêm sỉ!”

“Tiền mà huyện lệnh thu là tiền tiêu diệt thổ phỉ, không phải là tiền kháng chiến với Đông Man!”

“Bọn họ thu tiền rồi cũng đâu đi diệt thổ phỉ!”

“Thổ phỉ chính là bọn họ nuôi, ngươi trông mong bọn họ tiêu diệt thổ phỉ còn chi bằng trông mong Bồ Tát trong miếu!”

“Trông mong Bồ Tát cũng không bằng trông mong tiêu cục Trấn Viễn, bọn họ đã lấy được lương thực ra để cho cháo!”

“Đúng vậy, bọn họ rõ ràng có thể dùng những lương thực này để bán với giá tốt nhưng một phần tiền cũng không lấy...”

“Ngươi nhỏ tiếng chút lỡ như cho các nhân viên hộ tống nghe được muốn bán với giá cao thì ngươi hại mọi người thảm rồi!”

“Ngươi thôi đi, nhân viên hộ tống cũng đâu phải kẻ ngốc, vấn đề ta và ngươi có thể suy nghĩ được bọn họ không nghĩ đến sao? Vừa nãy quân gia này đã nói quốc sư đại nhân bảo tiêu cục Trấn Viễn đến làm chủ cho người dân chúng ta!”

...

Chuyện những ngày này mà tiêu cục Trấn Viễn làm tất cả mọi người đều nhìn thấy, huyện lệnh và kẻ ác ức hiếp người dân không phải ngày một ngày hai, giờ bọn họ bị tịch thu nhà cửa, người dân vui mừng từ trong đáy lòng.

“Mặt đất lạnh như vậy, quốc sư đại nhân lại không có ở đây, mọi người đừng quỳ nữa mau đứng lên đi!”

Quan văn thư bảo người dân đứng lên, sau đó nói tiếp: “Quốc sư đại nhân từng nói dựa vào ai không bằng dựa vào bản thân, bọn ta còn phải đến nơi khác để cứu trợ vì đề phòng những địa chủ, cường hào đó tro tàn lại cháy, trước khi bọn ta rời đi sẽ thành lập một đội dân quân, bảo vệ thành quả thắng lợi không dễ có được!”

Người dân ở dưới đài nghe thấy đều lộ ra vẻ hoảng hốt, sợ sẽ bị tiêu cục Trấn Viễn bắt trai tráng khỏe mạnh.

Quan văn thư vừa nhìn nhanh chóng giải thích: “Mọi người yên tâm, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta sẽ không bắt trai tráng, đội dân quân là tự nguyện tham gia.”

Nghe thấy quan văn thư nói như vậy, người dân mới hơi yên tâm một chút.

Sau đó quan văn thư tiếp tục nói: “Người tham gia đội dân quân mỗi tháng đều có lương, đợi sau khi đội dân quân có được năng lực độc lập, bọn ta sẽ giao nhiệm vụ trông coi kho lương cho đội dân quân!”

Tuy sau khi tiêu cục Trấn Viễn chiếm huyện Phong Lăng nhiệm vụ đầu tiên là khống chế lương thực nhưng sau khi điều tra phủ đệ của huyện lệnh và các hộ gia đình lớn cũng thu được không ít bạc, đương nhiên cũng phải dùng.

Khi hai bên còn không hiểu nhau lắm, lợi ích là thủ đoạn thiết lập mối quan hệ nhanh nhất, đáng tin nhất.

Nghe thấy quan văn thư nói như vậy, không ít người dân đều lộ ra vẻ mặt động lòng.

Quan văn thư thấy vậy vội nói: “Tiêu cục Trấn Viễn bọn ta luôn có truyền thống ưu tiên quân nhân và người nhà quân nhân, sau khi gia nhập đội dân quân, người nhà nhận cháo có thể đi đường người nhà quân dân, hưởng quyền lợi được nhận cháo trước!”

Lần này người dân động lòng càng nhiều hơn.

“Mọi người về suy nghĩ đi, nếu như muốn báo danh thì có thể đến huyện nha báo danh!”

Quan văn thư nói xong cầm theo loa rời đi.

Đội nấu nướng cũng vén nắp gỗ ra, bắt đầu phát cháo.

Lúc trước khi phát cháo, sự chú ý của người dân đều ở trên thùng cháo, người phía sau sẽ nhịn không được đi lên trước một chút, nhưng lúc này gần như tất cả mọi người dân đều đang suy nghĩ lời ban nãy của quan văn thư, họ đứng trước nồi cháo cũng im lặng không ít.

Người dân sau khi có được cháo cũng không dám làm lỡ thời gian, bưng chén nhanh chóng về nhà, thương lượng với người nhà có nên gia nhập đội dân quân không.

Sinh ở thời kỳ loạn lạc này có con đường sống không dễ dàng, sau khi quan văn thư công bố tin chiêu binh thì bắt đầu có người dân đến huyện nha báo danh.

Những người báo danh lúc ban đầu đa số đều là cuộc sống trong nhà khó khăn, hoặc là một số người có dã tâm, cho rằng gia nhập đội dân quân là cơ hội để đổi đời, vì vậy đã đến.

Nhưng người đều có tâm lý ăn theo, một khi có người dẫn đầu thì người dân đến báo danh ngày càng nhiều, hết hạn đến buổi chiều hôm đó số người báo danh đã vượt hơn năm trăm người, trong đó có ba trăm người là thanh niên trai tráng.

Nếu như huấn luyện bài bản, ba trăm người trấn thủ một huyện thành đã đủ rồi.

Lưu Thiết vô cùng hài lòng, nhìn dòng người tới lui để báo danh cười nói: “Xem ra hiệu quả chiêu binh vẫn được lắm!”

“Bọn họ đa số đều bởi vì lương mới đến, một khi cắt lương giữa chừng e rằng lòng người sẽ rạn vỡ!” Điền tiên sinh có chút lo lắng.

“Bây giờ bạc chúng ta thu được phát nửa năm lương cho bọn họ cũng không thành vấn đề, hơn nữa chúng ta không phải có quan văn thư sao, nửa năm sau nếu như không thể một lòng thì quan văn thư có thể về nhà làm ruộng được rồi.”

Lưu Thiết vô cùng tin tưởng công tác giáo dục tư tưởng của toà soạn nhật báo Kim Xuyên, thời gian nửa năm đủ để các quan văn thư phát huy rồi.

Nếu như nửa năm sau còn không thể để cho tân binh thay đổi tư tưởng thì có lẽ là do quan văn thư không đủ tiêu chuẩn hoặc tư tưởng mới có vấn đề, cần loại khỏi đội ngũ dân quân.

“Huấn luyện trước để xem hiệu quả đi.” Điền tiên sinh quay đầu hỏi: “Người đến huyện Thanh Ngô và huyện Thanh Chí đã sắp xếp xong chưa?”

“Yên tâm đi, sắp xếp xong rồi sáng ngày mai sẽ xuất phát!” Lưu Thiết gật đầu.

Lần này anh ta đến tổng cộng mang theo binh lực của một đội, bao gồm bốn tiểu đoàn và một đội trinh sát, sáng sớm ngày thứ hai, dân quân hôm qua được chọn đã đến trước sân trường binh phủ để tập hợp, bắt đầu tiến hành chia đội.

Cùng với lúc đó, cửa thành Bắc âm thầm mở ra, tiểu đoàn một, hai và đội trinh sát xếp hàng yên lặng rời khỏi huyện Phong Lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK