Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1671: Không ngồi yên được nữa

"Được rồi, các ngươi từ từ bàn bạc đi!"

Lý Địch nhún vai chẳng thèm để ý: "Nathan, hôm nay có cần ta đưa lời mời cho ngươi không?"

"Có!"

Nathan nhanh chóng lấy ra tấm thiệp mà ông ta đã chuẩn bị sẵn trên bàn ra, dùng hai tay nâng lên cho Lý Địch.

Lý Địch đã từng làm việc trong phủ Tể tướng của Đảng Hạng, đã gặp được rất nhiều thiệp mời, nhưng tấm thiệp mời này chắc chắn là chiếc thiệp lộng lẫy nhất mà cậu bé từng thấy.

Toàn bộ trang bìa đều được làm bằng lá vàng, giấy bên trong Lý Địch cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải một tờ giấy bình thường.

Chỉ riêng tấm thiệp mời này đã có giá trị hơn toàn bộ tài sản ròng của rất nhiều địa chủ nhỏ.

Điều này cũng cho thấy Nathan rất coi trọng cuộc đàm phán lần này.

Dù sao đối phương cũng đại diện cho bộ lạc Hắc Hổ, Lý Địch cũng đứng thẳng người, dùng hai tay nhận lấy tấm thiệp mời nặng trịch.

Hai người nói thêm mấy câu khách sáo rồi Lý Địch cầm thiệp mời rời đi.

Sau khi Lý Địch đi rồi thì lông mày của Nathan nhíu lại càng sâu hơn trước.

Trong nhà ở tập thể cách nhà trọ không xa, công chúa Lộ Khiết cũng cau mày.

Gần đây cô ta vẫn luôn chú ý đến tin tức của Lý Địch, ngày hôm qua Lý Địch trở về, còn làm ra động tĩnh lớn như vậy, cô ta biết chuyện đầu tiên, thậm chí còn đi ra ngoài sân bay nhìn một chút.

Nhìn thấy quan viên của Hồng Lư Tự dẫn theo một nhóm người mặc trang phục Cao Nguyên đến quán trọ, công chúa Lộ Khiết đã biết là đối thủ cạnh tranh của mình đang đến.

Hơn nữa, đối thủ cạnh tranh này rất có tính uy hiếp.

Bởi vì lúc cô ta đến cũng không có người sắp xếp gì cả, đến cả nơi bọn họ ở vẫn là Quan Hạ Nhi tìm công nhân của nhà ở tập thể sắp xếp.

Nhưng khi sứ giả Cao Nguyên đến đây, người của Hồng Lư Tự đã đích thân tiếp đón ông ta đến nhà trọ, từ điểm này có thể thấy Cửu công chúa và Kim Phi càng coi trọng sứ giả Cao Nguyên hơn.

Nghĩ lại cũng phải, khoảng cách từ Cao Nguyên đến Xuyên Thục gần hơn, bất cứ lúc nào có rơi vào tình hình nguy hiểm, mức độ đe dọa rất cao.

Mà Đông Man cách xa hàng nghìn dặm, bị ngăn cách bởi vùng đất hoang rộng lớn và Trung Nguyên rộng lớn, căn bản không thể uy hiếp đến Xuyên Thục được.

Điều khủng khiếp nhất chính là Đông Man còn đang xung đột nội bộ, ngay cả xông qua thành Du Quan cũng không làm được, chứ đừng nói đến đưa quân đội tiến về phía nam.

Công chúa Lộ Khiết lại tự hỏi một chút, nếu cô ta là Kim Phi, cũng sẽ coi trọng sứ giả Cao Nguyên hơn.

Đến Đại Khang lâu như thế, lại đi loanh quanh ở làng Tây Hà nhiều ngày như vậy, công chúa Lộ Khiết đã hiểu tương đối sâu sắc về thực lực của Kim Phi và chính quyền Xuyên Thục.

Cô ta tin chắc rằng tương lai Kim Phi và Cửu công chúa chắc chắn có thể dẹp yên Trung Nguyên và Đại Khang, thống nhất Đại Khang, nhưng bây giờ chính quyền Xuyên Thục vẫn còn đang trong giai đoạn mới thành lập, nền tảng của nó tương đối yếu, những tài nguyên có thể sử dụng thật sự có giới hạn, những đối tượng có thể giúp đỡ cũng có giới hạn.

Một khi Kim Phi quyết định giúp đỡ bộ lạc Cao Nguyên, chỉ sợ y không có khả năng giúp đỡ mình nữa.

Công chúa Lộ Khiết vẫn luôn chờ đợi Kim Phi chủ động, bây giờ cuối cùng cũng hơi thiếu kiên nhẫn rồi.

Đặc biệt là sau khi nghe được tin đồn vào buổi sáng, lông mày của công chúa Lộ Khiết chưa từng giãn ra.

Với trí thông minh của mình, đương nhiên là cô ta có thể đoán được trong lời đồn này có gì đó đáng nghi, chắc là không phải bên Cao Nguyên chủ động cầu hôn, mà là Kim Phi lan truyền tin đồn ra.

Nhưng công chúa Lộ Khiết lo lắng bên Cao Nguyên sẽ thật sự đồng ý.

Đến lúc đó, Đông Man tộc sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

Nghĩ đến đây, công chúa Lộ Khiết biết mình không thể chờ đợi được nữa, nên lúc này mang theo thiệp mời đi đến Hồng Lư Tự, muốn đến thăm hỏi quan chức Hồng Lư Tự.

Hồng Lư Tự giống như Bộ ngoại giao ở kiếp trước của Kim Phi, chịu trách nhiệm các nghiệp vụ liên quan đến ngoại giao.

Nhưng chính quyền Xuyên Thục vừa mới được thành lập không lâu, thời gian thành lập của Hồng Lư Tự càng ngắn, bình thường hầu như không có nghiệp vụ gì, tạm thời để Thiết Thế Hâm đại diện trên danh nghĩa cho chức danh Hồng Lư Tự Khanh.

Thiết Thế Hâm ngày nào cũng bận rộn với công việc của viện Khu Mật, làm gì có thời gian rảnh đến quản lý Hồng Lư Tự chứ?

Ngoại trừ việc xuất hiện vào ngày Hồng Lư Tự được thành lập, kể từ đó cũng chưa từng đến đó lần nào.

Nhân viên của Hồng Lư Tự cũng được điều động từ đội Chung Minh, mặc dù bình thường bọn họ đúng giờ đến Hồng Lư Tự làm việc, nhưng những việc họ giải quyết về cơ bản đều là công việc của đội Chung Minh, bởi vì Hồng Lư Tự căn bản không có việc gì cả.

Sau khi Lý Địch được bổ nhiệm làm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, cậu bé được coi là nhân viên chính thức duy nhất, cũng là người duy nhất làm việc của Hồng Lư Tự.

Đáng tiếc lúc công chúa Lộ Khiết đến, Lý Địch đã đến gặp Kim Phi rồi, không có ở Hồng Lư Tự, Thiết Thế Hâm cũng không ở đó.

Công chúa Lộ Khiết đợi đến giữa trưa nhưng vẫn không đợi được Lý Địch, chỉ có thể để thiệp mời ở Hồng Lư Tự và quay trở về với vẻ mặt thất vọng.

Sau khi cô ta rời đi, nhân viên công tác của Hồng Lư Tự lập tức đưa thiệp mời của cô ta đến viện Khu Mật, giao cho Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc biết gần đây Kim Phi chú ý đến Cao Nguyên và chuyện của Đông Man, cho nên cũng không làm theo thủ tục, tự mình mang thiệp mời đi đến ngự thư phòng.

Đến phòng thư phòng rồi mới phát hiện Kim Phi và Lý Địch đều đang ở đó.

Kim Phi và Cửu công chúa đang ngồi ở ghế chính, đang nhìn vào tấu chương, trong khi Lý Địch đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, còn nghiêm túc viết gì đó.

Nhìn thấy Tiểu Ngọc đi vào, Cửu công chúa mỉm cười lấy hai thỏi bạc trên bàn ra: "Xem ra trẫm thắng rồi!"

“Gấp gáp thế làm gì, Tiểu Ngọc còn chưa nói đến đây vì cái gì đâu?" Kim Phi đè tay Cửu công chúa xuống, sau đó nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Ngươi có chuyện gì?"

"Buổi sáng công chúa Lộ Khiết đến Hồng Lư Tự tự tặng thiệp mời!” Tiểu Ngư lấy thiệp mời từ trong ngực ra, đặt lên bàn trước mặt Kim Phi.

"Coi như nàng may mắn!"

Lúc này Kim Phi mới buông tay ra với vẻ mặt không cam lòng, nhìn Cửu công chúa lấy thỏi bạc trên bàn đi.

"Sẵn sàng cược thua!" Cửu công chúa đặt thỏi bạc đến bên cạnh ngọc ấn: "Bình thường muốn thắng tiền của chàng cũng không dễ dàng, trẫm phải giữ nó làm kỷ niệm!"

Tiểu Ngọc vừa nghe đã biết là Kim Phi và Cửu công chúa đã cá cược, sau đó Kim Phi thua.

Nội dung cá cược chắc là có liên quan đến công chúa Lộ Khiết.

Nhưng đây chỉ là một trò chơi nhỏ giữa Kim Phi và Cửu công chúa, không thích hợp để người ngoài nói xen vào, cho nên Tiểu Ngọc cũng làm như Lý Địch, coi như không nghe thấy hai người nói chuyện, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

Kim Phi đứng dậy duỗi người, nhìn về phía Lý Địch: "Được rồi, Địch Địch, công chúa Lộ Khiết đã rời khỏi Hồng Lư Tự rồi, ngươi có thể quay về!"

Trước đó, Lý Địch vội vàng đến gửi thiệp mời cho Nathan, Cửu công chúa đoán rằng công chúa Lộ Khiết chắc chắn không thể ngồi yên, chắc chắn sáng nay sẽ tới Hồng Lư Tự gửi thiệp mời, nên yêu cầu Lý Địch ở lại đây một chút để tránh mặt công chúa Lộ Khiết.

Kim Phi cảm thấy công chúa Lộ Khiết đã chịu đựng lâu như vậy, có lẽ cô ta có thể sẽ chịu đựng thêm vài ngày nữa, cho dù muốn gửi thiệp mời thì cũng phải đợi đến ngày mai.

Sau đó mới có vụ cá cược vừa rồi.

Cuối cùng Kim Phi thua.

"Vâng," Lý Địch đứng dậy, sau đó chắp tay và hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, nếu Nathan hỏi, hoặc gặp được công chúa Lộ Khiết ở trong làng, ta nên trả lời bọn họ như thế nào?"

Theo logic mà nói thì Lý Địch không nên hỏi trực tiếp như vậy, mà nên suy đoán ý nghĩ của người lãnh đạo.

Nhưng dù sao cậu bé vẫn còn trẻ, hơn nữa biết tính cách của Kim Phi nên lựa chọn hỏi thẳng.

Kim Phi không trả lời mà nhìn về phía Cửu công chúa.

Chuyện chuyên môn nên giao cho người có chuyên môn làm, xử lý loại chuyện này, rõ ràng là Cửu công chúa chuyên nghiệp hơn.

Cửu công chúa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu Nathan hỏi, chỉ cần nói là quốc sư đại nhân đã nhận thiệp mời, cùng lắm thì hai ngày nữa có thời gian rảnh rỗi sẽ đi gặp hắn.

Còn Lộ Khiết thì cứ nói là ngươi chỉ phụ trách bên phía Cao Nguyên, không phụ trách Đông Man, khước từ là được.”
Chương 1672: Giải thích

"Vâng!"

Lý Địch khom lưng hành lễ, lùi về sau rời đi.

Cậu bé vốn dĩ chỉ muốn nhận được chút nhắc nhở nhưng Cửu công chúa lại trực tiếp nói rõ kế sách ứng phó với cậu bé, trái lại đỡ bản thân cậu bé phải tự đi mày mò.

Kim Phi ở lại Ngự Thư Phòng là vì đợi kết quả đánh cược, bây giờ đợi được rồi nên chào hỏi với Cửu công chúa, rời đi cùng với Tiểu Ngọc.

Mấy ngày trước Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quân cứ luôn say mê với trục lăn. Nghe nói đã có một số tiến triển, y dự định qua đó xem thử.

Đi ra khỏi viện, y nhìn thấy Lý Địch ôm trán ngồi xổm ở bên đường.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Địch ngẩng đầu lên nhìn phát hiện Kim Phi đến, nhanh chóng đứng dậy, quy củ hành lễ với Kim Phi.

Kim Phi nhìn thấy trán cậu bé đỏ một mảng, tiến tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cận vệ ở sau lưng cũng căng thẳng theo, lần lượt cầm cán đao quan sát xung quanh.

"Không sao, vừa nãy đi đường không chú ý đụng vào cây!"

Lý Địch chỉ vào cái cây to ở bên cạnh.

"..."

Kim Phi cạn lời nhìn cây to một cái: "Ngươi suy nghĩ gì đó mà thất thần như vậy?"

Tiểu Ngọc bên cạnh che miệng lại cười.

“Không có gì.” Lý Địch có chút ngại ngùng xua tay.

Mỗi người đều có bí mật của mình, Kim Phi thấy Lý Địch không có chuyện lớn gì cũng không truy hỏi nữa, xua tay với Lý Địch tiếp tục đi về trước.

Vừa đi được mấy bước Lý Địch lại đuổi lên theo, bộ dạng muốn nói lại không nói.

Kim Phi đợi một lúc, có chút gấp: "Có chuyện thì nói nhanh lên, không nói thì làm gì thì làm đi!"

Lý Địch do dự một chút nhưng vẫn hỏi: "Tiên sinh, ngài nói vừa nãy có phải ta không nên hỏi ngài làm sao trả lời vấn đề Nathan và công chúa Lộ Khiết không?"

"Vừa nãy ngươi đụng vào cây chính vì suy nghĩ chuyện này ư?"

Kim Phi có chút dở khóc dở cười hỏi: "Vậy ngươi đã suy nghĩ rõ chưa? Cảm thấy nên hỏi hay là không nên hỏi?"

“Chưa hiểu.” Lý Địch thành thật trả lời: “Theo lý mà nói ta là thiếu khanh Hồng Lư Tự, đối phó với sứ giả ngoại bang vốn dĩ là việc trong phận sự của ta, ta không nên hỏi ý kiến của ngài.

Nhưng ta lại lo lắng nếu bản thân phỏng đoán lỡ như đoán sai dụng ý của người và bệ hạ, làm lỡ bố cục của người và bệ hạ! Vì vậy...”

Kim Phi nghe thấy, liếc Lý Địch một cái: “Ta thấy ngươi đang do dự lỡ như đoán sai ý của ta và Vũ Dương sẽ phạm sai lầm, mà nếu như hỏi lại có thể để lại ấn tượng không chủ ý cho Vũ Dương, đúng không?”

Nếu như người bình thường bị người khác nói đúng tim đen thẳng thừng như vậy, phản ứng đầu tiên chắc chắn là phủ nhận.

Nhưng Lý Địch lại không, cậu bé chỉ là lại đỏ mặt, sau đó đã gật đầu nhận: “Tiên sinh dạy dỗ đúng!”

Thật ra đây cũng là một trong những nguyên nhân Lý Địch được Trần Văn Viễn và Kim Phi trọng dụng.

Cậu bé hiểu phỏng đoán lòng người, biết trong tình huống gì nên dùng thái độ gì để đối phó.

Phong cách nói chuyện, làm việc của Kim Phi luôn thẳng thắn, lúc này thoải mái thừa nhận tốt hơn nhiều việc tìm cớ.

“Địch Địch, ta không biết Vũ Dương nghĩ như thế nào nhưng theo ta mà nói ta cảm thấy ngươi hỏi một chút không có gì sai.”

Kim Phi tỏ ý Lý Địch tiếp tục đi, sau đó vừa đi vừa nói: “Quan hệ hợp tác với cao nguyên liên quan đến ổn định của khu vực Tây Bộ, nếu như ngươi không chắc thì nên chủ động hỏi.

Nếu như hỏi thẳng, ngươi có thể có được một đáp án chính xác, không tốt hơn ngươi dùng hết tâm tư để mày mò sao?”

“Nhưng như vậy có thể hiện ta rất vô dụng?” Lý Địch lo lắng hỏi: “Một thần tử chuẩn mực là cho dù người và bệ hạ không nói cũng nên biết làm việc như thế nào.”

“Ngươi nói như vậy cũng không sai, ta tin cho dù ngươi không hỏi, bản thân từ từ đoán cũng có thể đoán đúng ta và Vũ Dương nghĩ như thế nào, nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều tâm tư của ngươi, thậm chí ngươi sẽ lâm vào cảnh hao tổn tinh thần, nghi ngờ bản thân có phải đoán sai rồi không.”

Kim Phi nói: “Tinh thần của mỗi người đều có hạn, ngươi hao tổn nhiều tinh thần như vậy để đoán suy nghĩ của lãnh đạo, chi bàng dùng tinh thần này dùng ở nơi khác, dù cho ở cùng với Đậu Đậu cùng tốt hơn hao tổn tinh thần!

Ta biết, lúc trước ngươi ở phủ Thừa Tướng của Đảng Hạng đã quen với cách làm việc này, nhưng sau này có thể thay đổi chút, Xuyên Thục chúng ta không cần quan viên đoán ý lãnh đạo, chỉ cần quan viên làm việc thật, hiểu rồi chứ?”

“Hiểu rồi, đa tạ tiên sinh đã giải thích!” Lý Địch cung kính hành lễ với Kim Phi.

Bốp bốp!

Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay.

Kim Phi quay đầu lại nhìn phát hiện Thiết Thế Hâm không biết khi nào đã đi theo.

“Kim tiên sinh, ta không phải muốn nghe trộm mấy vị nói chuyện, hoàn toàn là vừa hay đi ngang.” Thiết Thế Hâm cười giải thích.

Mấy người Kim Phi mới vừa từ cửa viện Khu Mật đi ngang qua, Thiết Thế Hâm vừa từ viện Khu Mật đi ra đến làng làm việc, vốn muốn chào hỏi một tiếng với Kim Phi nhưng nghe thấy Kim Phi đang nói chuyện với Lý Địch nên không cắt ngang.

Vừa này âm thanh khi nói chuyện của Kim Phi không có cố ý đè thấp, Thiết Thế Hâm lại ở không xa nên đã nghe được đa số.

Nghe thấy lời Kim Phi dạy dỗ Lý Địch, Thiết Thế Hâm không nhịn được vỗ tay.

“Lời vừa nãy Kim tiên sinh nói quá hay rồi.” Thiết Thế Kim cảm thán nói: “Khi tiên đế còn ở đây, ta ở triều đình làm quan, rất nhiều quan viên suốt ngày lo lắng làm sao để dỗ ngọt cấp trên, việc chính không làm việc nào cho dù thỉnh thoảng làm một việc cũng chỉ là công việc bề mặt như tiên sinh nói, không làm phải làm việc vì người dân, gần như công suất làm việc của tất cả nha môn đều vô cùng thấp, có khi một chuyện vô cùng đơn giản cũng có thể hợp thảo luận mấy tháng, vì vậy việc hao phí ngân khố cũng đủ để làm được việc này mấy lần rồi!”

“Vì vậy Đại Khang lúc trước mới loạn thành như vậy!” Kim Phi cảm khái nói: “Trên triều đình đều là tác phong đó, sao có thể không diệt vong chứ?”

Thiết Thế Hâm, Lý Địch và Tiểu Ngọc nghe Kim Phi nói như vậy, nhanh chóng cúi đầu thấp xuống giả vờ không nghe thấy.

Tuy Trần Cát đã mất nhưng Cửu công chúa lại là con gái của Trần Cát, nếu như để Cửu công chúa nghe thấy bọn họ đang nghị luận về người cha đã chết của mình, sau này còn không gây khó dễ cho bọn họ sao?

Vốn dĩ khoảng cách từ xưởng luyện sắt cách Ngự Thư phòng không xa, mấy người nói chuyện cách chút đã nghe rồi.

Kim Phi nhìn thấy mấy người đều không nói chuyện, cũng hiểu rõ sự lo lắng của bọn họ, vì thế xua tay dẫn theo đội cận vệ vào trong xưởng luyện sắt.

Ba người Thiết Thế Hâm, Lý Địch và Tiểu Ngọc lúc này mới thở phào, sau khi hành lễ với nhau cũng tản ra làm việc của bản thân.

Tuy Xuyên Thục phóng khoáng nhưng chủ đề thảo luận ban nãy quả thật quá nhạy cảm rồi, vẫn là nói ít thì tốt hơn.

Kim Phi không vào cửa chính của xưởng cũng nghe thấy tiếng sắt vang ở bên tai.

Lưu Bất Quần xoay đại chuỳ đang đánh sắt, Vạn Hạc Minh thì cầm thước thỉnh thoảng đo.

Vạn Vũ Hồng đứng ở bên cạnh xem.

Nhìn thấy Kim Phi vào, Vạn Vũ Hồng không khỏi có chút chột dạ, nhanh chóng dời mắt đi.

Nhưng tên ngốc Vạn Hạc Minh lại nhanh chân chạy đến hỏi: “Tiên sinh tiên sinh, nghe nói người sắp cưới thêm một sư nương cho con nữa, còn là trời sinh đã thơm à?”
Chương 1673: Trùng hợp đi ngang qua

Kim Phi buồn phiền vì chuyện này cả ngày hôm nay rồi, bây giờ tâm trạng khó lắm mới tốt lên một tí, nhưng lại bị Vạn Hạc Minh phá hoại, lại trở nên hỏng bét.

Nhưng chỉ vì một câu hỏi hiếu kỳ của trẻ con, mà nổi giận với nó à?

Mà nếu cứ bỏ qua cho cậu bé như vậy, Kim Phi lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Y đang suy nghĩ, góc mắt bỗng chú ý đến hàng mũ bảo hiểm đang treo trên vách tường.

Ở đâu trong xưởng luyện sắt cũng toàn là đồ thép, rất dễ bị thương do va chạm vào, cho nên dựa trên yêu cầu của xưởng luyện sắt, vào đây là phải đội mũ bảo hiểm, nhưng bởi vì chưa có nhựa, cho nên mũ bảo hiểm được làm từ vỏ thép ra đời, nhưng do khá cồng kềnh, nên nhiều công nhân không muốn đội nó.

Ví dụ như Vạn Hạc Minh bây giờ, cái đầu trống trơn.

Cuối cùng Kim Phi cũng tìm được cơ hội trút giận, đưa tay tát cho cậu bé một phát: “Ai cho con không đội nón!”

Vạn Hạc Minh bị cú tát này của y làm cho ngu người rồi.

Dĩ nhiên là cậu bé biết quy định về mũ bảo hiểm, bình thường tới xưởng gang thép, cậu bé sẽ tuân thủ theo quy định.

Chỉ là bây giờ xưởng đã không sản xuất theo lô nữa rồi, cho nên cũng đâu còn yêu cầu nghiêm khắc như lúc trước.

Chẳng phải có mình cậu bé không đội, Lưu Bất Quần và Vạn Vũ Hồng cùng một đám thợ khác cũng có đội đâu?

Hơn nữa Kim Phi cũng không đội!

Nghĩ tới đây, Vạn Hạc Minh đang muốn lý sự với Kim Phi, kết quả bị Vạn Vũ Hồng quạt cho một bạt tai khách: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đội mũ bảo hiểm vào!”

Vạn Hạc Minh bặm môi, đi lại vách tường cầm lấy mũ bảo hiểm.

Lưu Bất Quần cũng lặng lẽ bỏ cái búa xuống, chạy lại bên tường.

Tâm trạng tốt của Kim Phi đã bị phá hư hoàn toàn rồi, y không muốn dạy Lưu Bất Quần và Vạn Hạc Minh làm trục lăn nữa, hừ một tiếng rồi rời đi.

Vạn Hạc Minh đã đội mũ bảo hiểm vào, còn cầm cho chị cậu bé một cái mũ khác.

Nhưng Vạn Vũ Hồng không thèm đội, Lưu Bất Quần thì lăn lại nhặt lấy búa của ông ta.

“Chậc, sao mọi người không đội mũ thế?”

Vạn Hạc Minh giơ cái mũ bảo hiểm trong tay lên rồi hỏi: “Cẩn thật tẹo nữa tiên sinh quay lại sẽ trừ lương mọi người!”

“Chỉ cần ngươi không nói linh tinh, thì chúng ta sẽ không bị trừ lương!”

Vạn Vũ Hồng tức giận nói: “Không biết ăn nói thì bớt nói đi, không ai nghĩ đệ là người câm đâu!”

“Đệ thì sao chứ? Tỷ còn nói đệ!” Vạn Hạc Minh không phục nói.

“Hừ, vừa mới cãi tiên sinh, giờ lại cãi cả ta à?”

Vạn Vũ Hồng nhéo lỗ tai cậu bé: “Hôm nay đệ ngứa tay ngứa chân, không ăn đập là không chịu được phải không?”

“Bỏ đi bỏ đi.” Lưu Bất Quần vội vàng kéo Vạn Hạc Minh ra sau: “Vũ Hồng, Hạc Minh vẫn còn là trẻ con mà, có một số việc chuyện cô phải giảng giải cho nó hiểu, có đánh mãi cũng vô dụng thôi!”

Vạn Vũ Hồng trợn trừng mắt nhìn em trai mình, lúc này mới dừng tay.

“Hạc Minh, cho dù tiên sinh muốn lấy công chúa cao nguyên kia thật, đệ cũng không thể hỏi thẳng như vậy được, đệ hỏi thế có nghĩ tới tiên sinh sẽ rất mất mặt không?”

Lưu Bất Quần nhìn Vạn Hạc Minh nói: “Nói chuyện cần phải khôn khéo, không thể nói thẳng quá được!”

“Ta hiểu rồi.” Vạn Hạc Minh khẽ gật đầu: “Giống như Lưu đại ca, mỗi lần tới Bích Phượng Lâu, đều là muốn gặp chị hoa khôi kia, nhưng bắt buộc phải nói là đến đó nghe nhạc thưởng trà, đúng không?”

“Khụ khụ, Vũ Hồng à, dưới lằn roi vọt mới đào tạo được người con hiếu thảo, trẻ con nên được dạy dỗ nhiều hơn.”

Lưu Bất Quần cởi áo xưởng ra: “Ta còn có chút chuyện, không làm phiền cô dạy dỗ Hạc Minh nữa.”

Nói rồi ông ta đi ngay.

Vạn Hạc Minh lập tức nhận ra không ổn rồi, co cẳng định chạy, kết quả giây tiếp theo đã bị Vạn Vũ Hồng túm được.

Sau đó trong xưởng rèn vang lên tiếng kêu thảm thương của Vạn Hạc Minh.

Kim Phi về đến nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi dưới đình, quạt cho con.

Thấy Kim Phi đã về, Quan Hạ Nhi bèn thả màn trên nôi xuống, rồi đi lại chỗ y.

“Nếu nàng muốn hỏi chuyện của công chúa cao nguyên thì đừng mở miệng, đều là tin vịt, ta không muốn cưới cô ta!”

Kim Phi chưa đợi Quan Hạ Nhi cất lời, đã xua tay.

Ban sáng y thấy ánh mắt của Quan Hạ Nhi không đúng lắm, giờ đã biết được lý do.

Đây không phải là đề tài mà Quan Hạ Nhi thích thú nhất sao?

“Đương gia, chàng nghĩ như thế nào, người khác tin vào tin vịt, nhưng chẳng lẽ ta còn không hiểu chàng sao?”

Quan Hạ Nhi nói: “Chắc chắn tin vịt là giả, sao chàng có thể kết hôn với một người mà chàng chưa từng gặp cơ chứ?”

“Đúng vậy.” Kim Phi tán thành gật đầu một cái, sau đó lại nghe Quan Hạ Nhi nói tiếp: “Ta tìm chàng là có chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Lộ Khiết muội muội vừa mới đến tìm ta.” Quan Hạ Nhi nói: “Nàng nói muốn nói chuyện với chàng hoặc Vũ Dương, hỏi ta bao giờ chàng có thời gian, ta bảo cô ta ở lại nhà chờ một lát, cô ta không chịu, nói rồi liền đi ngay.”

“Cô ta cũng tự biết mình thật đấy!” Kim Phi hừ lạnh nói.

Lần trước công chúa Lộ Khiết không mời mà tới, đã khiến Kim Phi cảm thấy hơi khó chịu rồi.

Nếu như cô ta chỉ tới ăn ké thật, Kim Phi và Cửu công chúa sẽ không để ý đến mức ấy, nhưng có thể thấy được cô ta đến thám thính tình hình, hơn nữa rõ ràng đang lợi dụng Quan Hạ Nhi.

Có lẽ Quan Hạ Nhi không để ý, nhưng công chúa Lộ Khiết chắc chắn có thể nhận ra, hành động của cô ta khiến Kim Phi và Cửu công chúa không hài lòng, cho nên lần này đã nhớ kỹ, không lấy danh đến ăn nhờ cơm nữa mà tới nói chính sự.

Bởi vì như vậy thì hoàn toàn ngược lại.

“Nếu cô ta còn tới hỏi nữa, nàng cứ nói dạo này ta bận tiếp sứ giả Cao Nguyên, chờ ta có thời gian, ta sẽ gặp cô ta sau!” Kim Phi nói.

Mặc dù Quan Hạ Nhi không hiểu chuyện chính trị, nhưng nghe thấy Kim Phi nói vậy, cũng biết y không muốn gặp công chúa Lộ Khiết.

Tính cách của Quan Hạ Nhi vừa ngây thơ vừa tốt bụng, cô có ấn tượng rất tốt với công chúa Lộ Khiết, nên trong lòng khá nghiêng về cô ta.

Nhưng cô cũng biết quyết định của Kim Phi và Cửu công chúa ảnh hưởng đến cả Xuyên Thục, cho nên không nói giúp công chúa Lộ Khiết, mà chỉ khẽ gật đầu, sau đó bèn đổi chủ đề: “Hôm nay nhà ăn bắt được hai con heo rừng lớn lắm, ta cất thịt rồi, Nhuận Nương nói trưa nay ăn món thăn heo xào chua ngọt, đương gia cảm thấy thế nào?”

“Thăn heo xào chua ngọt?” Kim Phi nghe rồi nuốt ực một cái, quay đầu chạy vào trong bếp.

Bây giờ cái tin kia đang khiến cả làng dậy sóng, đi đến đâu Kim Phi cũng nhìn thấy ánh mắt khác thường của người dân, cộng thêm Cửu công chúa dự định mấy ngày nữa để cho y đi tiếp sứ giả Cao Nguyên, vì vậy sau khi ăn cơm xong, Kim Phi quyết định lên núi Thiết Quán xem thử, tiện thể tránh đi cho nhẹ đầu.

Núi Thiết Quán mặc dù không ở trong làng, nhưng cách làng không xa lắm, hơn nữa còn là phân xưởng trung thành với Kim Phi nhất, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa cũng không ngăn cản y.

Ăn cơm chưa xong, Kim Phi bèn dẫn theo đội cận vệ lên đường.

Không ngờ vừa ra khỏi làng bèn gặp đoàn người của công chúa Lộ Khiết đang đứng ngay trước cửa làng.

Đôi lông mày của Kim Phi không khỏi cau lại.

Trước khi ăn cơm, y còn nói với Quan Hạ nhi là công chúa Lộ Khiết tự biết mình, nhưng ai ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy.

Công chúa Lộ Khiết không chạy tới ăn chùa, mà là đến thẳng cửa làng chặn y.

Công chúa Lộ Khiết là người thông minh, vừa nhìn sắc mặt Kim Phi đã đoán được đại khái suy nghĩ của y, cô ta cười khổ lắc đầu một cái, xuống ngựa chào y.

Sau đó cô ta nói: “Kim tiên sinh, ta nói ta chỉ trùng hợp đi qua nơi này, không biết tiên sinh có tin không?”
Chương 1674: Cơ hội

Dù cho thật sự công chúa Lộ Khiết chỉ đi ngang qua đây hay cố tình đợi y ở đây, nếu đối phương đã nói như vậy mà Kim Phi vẫn nói không tin thì thật sự khiến đối phương bị bẽ mặt.

Mặc dù hai bên đang âm thầm cạnh tranh, nhưng đều có ý định thương lượng, cũng không cần phải làm cho công chúa Lộ Khiết quá khó khăn.

Vì thế Kim Phi cười nói: "Thật là quá trùng hợp, không biết điện hạ dự định đi đâu?"

“Ta muốn đến xem xưởng dệt một chút.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Mấy năm nay thảo nguyên càng ngày càng lạnh, mỗi khi mùa đông đến thì có rất nhiều người chết cóng, ta muốn tìm xưởng dệt để mua một lô vải chống nước và quần áo mùa đông.”

Nói đến đây, đột nhiên công chúa Lộ Khiết khom người hành lễ với Kim Phi: “Mong rằng tiên sinh cho phép!”

Trước đây cô ta đã tìm và nói chuyện với Đường Đông Đông vài lần nhưng Đường Đông Đông không đồng ý kế hoạch mua hàng của cô ta, nguyên do là vì sản lượng quần áo quá ít, Đại Khang không đủ dùng qua mùa đông, Kim Phi cũng không đồng ý bán nó ra bên ngoài.

Kỳ thật đây cũng không phải Đường Đông Đông lấy cớ mà là sự thật.

Trước khi cây bông vải được đưa vào Trung Nguyên, chủ yếu trang phục mùa đông của người dân là lông cừu, áo bông độn đầy sợi tơ tằm, hoặc là áo khoác chứa đầy sợi đay thô hoặc là hoa lau.

Chẳng có mấy người có đủ khả năng để mua quần áo lông thú hoặc sợi tơ tằm, người dân bình thường có thể mặc áo khoác bằng vải sợi đay hoặc hoa lau trong mùa đông thì cũng được coi là gia đình có điều kiện tốt.

Đại đa số người dân Đại Khang khi đến mùa đông đều ở trong nhà, không ra ngoài, cả gia đình rúc vào chăn để sưởi ấm cho nhau.

Năm ngoái đội viễn chinh mới đưa giống của cây bông vải và giống lúa nước L về, bởi vì số lượng hạt giống có hạn nên năm nay vẫn đang trong giai đoạn trồng trọt và nhân giống thử nghiệm, rất khó có thể sản xuất hàng loạt trong vòng một hoặc hai năm.

Dưới loại tình huống này, quả thật vải do xưởng dệt sản xuất được không đủ tiêu dùng trong Đại Khang, cơ bản không thể bán cho người Đông Man.

Về phần vải chống nước thì có thể làm áo mưa và mặc vào để che gió che mưa, nhưng khó làm hơn áo khoác mùa đông, rất nhiều binh lính Đại Khang còn chưa được trang bị áo mưa như vậy chứ đừng nói đến việc bán cho Đông Man.

Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng có thể mua chuộc người bán hàng rong Đại Khang, mua chúng thông qua người bán hàng rong Đại Khang rồi lại buôn lậu về Đông Man.

Nhưng giờ đây thành Du Quan và vùng biển đều do Lưu Thiết khống chế, việc buôn lậu quá khó khăn.

Hơn nữa dựa vào buôn lậu thì có thể mua được bao nhiêu?

Thật ra công chúa Lộ Khiết cũng biết xác xuất cầu xin Kim Phi thành công của cô ta rất thấp, nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần.

Trên thực tế, đúng như cô ta nghĩ, Kim Phi trực tiếp lắc đầu từ chối yêu cầu của cô ta: “Thật xin lỗi, áo khoác mùa đông của chúng ta quả thực không đủ dùng, cũng không còn dư để bán cho cô!”

“Kim tiên sinh, có phải ngài biết biện pháp dùng lông cừu may quần áo không?”

Công chúa Lộ Khiết quỳ trên mặt đất, sau đó chạm đầu xuống đất: "Nếu tiên sinh biết thì xin hãy nói cho ta, Lộ Khiết sẵn sàng đổi lấy bằng bất cứ giá nào!"

Lần đầu tiên Kim Phi gặp cô ta đã nói bằng lòng dùng những thứ như lương thực, dược liệu để đổi lấy lông cừu, sau khi công chúa Lộ Khiết trở về thì ý thức được, e rằng Kim Phi có biện pháp làm quần áo từ lông cừu, bằng không sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Kỳ thật trên thảo nguyên cũng dùng lông cừu để chống rét, nhưng cách làm rất đơn giản, cũng giống như quần áo sợi bông ở Đại Khang, vo tròn lông cừu thành từng cục rồi nhét vào trong quần áo.

Quần áo làm theo cách này có khả năng cách nhiệt rất kém, gió trên thảo nguyên lạnh đến mức nếu bỏ ít lông cừu thì căn bản không thể mặc ra ngoài.

"Điện hạ, nếu cô muốn đàm phán thì xin mời đến Hồng Lư Tự đưa giấy mời, Hồng Lư Tự sẽ đưa giấy mời cho viện Khu Mật, sau đó viện Khu Mật sẽ sắp xếp, cô đừng làm ta khó xử!”

Kim Phi nói xong cũng không nhìn công chúa Lộ Khiết đang quỳ trên mặt đất mà đá vào bụng ngựa, rời đi luôn.

Sau khi đám người Kim Phi rời đi, tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết nhanh chóng đỡ cô ta dậy, vừa giúp Công chúa Lộ Khiết phủi bụi trên váy, vừa đau lòng nói: “Điện hạ, Kim Phi này cũng quá không coi ai ra gì rồi!"

"Câm miệng!"

Công chúa Lộ Khiết quát tháo Băng Nhi một tiếng sau đó lén nhìn đội ngũ của Kim Phi.

Sau khi nhận ra đám người Kim Phi đã đi xa thì mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn tỳ nữ, giáo huấn: “Đừng quên đây là Xuyên Thục, không phải thảo nguyên của chúng ta, về sau nói chuyện cẩn thận một chút!”

“Vâng!” Băng Nhi cúi đầu đồng ý, hỏi: "Điện hạ, chúng ta có đi xưởng dệt nữa không?"

“Không đi nữa.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Nếu Kim Phi không mở miệng thì Đường Đông Đông sẽ không bán quần áo mùa đông cho chúng ta đâu.”

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

“Quay về dẫn ngựa đi, chúng ta đuổi theo Kim tiên sinh.” công chúa Lộ Khiết trả lời.

“Đuổi theo ngài ấy làm gì ạ?”

“Kim tiên sinh tấm lòng nhân từ, nếu ta đi cầu xin ngài ấy thêm vài lẫn, nói không chừng ngài ấy sẽ đồng ý bán quần áo mùa đông hoặc vải chống nước cho chúng ta!”

Công chúa Lộ Khiết đã từng nghiên cứu kỹ về quá khứ của Kim Phi, thực tế, rất nhiều việc sau khi Kim Phi nổi lên đều không thu về lợi ích.

Chủ yếu mục đích của Kim Phi khi làm những điều ấy là để lấy lòng người dân, nhưng cũng rất có thể Kim Phi thật sự quan tâm đến người dân và không muốn thấy người dân chịu khổ.

"Điện hạ, như thế cũng quá ấm ức cho người rồi!” hai mắt Băng Nhi đỏ hoe nói.

Công chúa Lộ Khiết chính là viên ngọc trên thảo nguyên, ở trên thảo nguyên ai nhìn thấy cũng đều yêu thích cô ta.

Sau khi đến Đại Khang, cô ta không chỉ gặp trắc trở ở khắp nơi mà còn nhiều lần quỳ lạy Kim Phi, nói ra rất nhiều lời sỉ nhục bản thân.

Càng tức giận hơn chính là Kim Phi không hề cảm kích mà hết lần này đến lần khác từ chối công chúa Lộ Khiết một cách tàn nhẫn.

Băng Nhi cảm thấy đau lòng thay cho công chúa Lộ Khiết.

“Băng Nhi, chỉ cần có thể cứu một vài người trong bộ lạc khỏi cái chết thì những oan ức này có đáng là bao?”

Công chúa Lộ Khiết lắc đầu: "Đừng nói chuyện này nữa, mau quay về lấy ngựa đi."

“Bọn họ đã đi xa như thế rồi, bây giờ chúng ta đi lấy ngựa thì cũng không đuổi kịp.”

“Con đường bọn họ đi là đi đến núi Thiết Quán, chúng ta đến chân núi Thiết Quán đợi Kim tiên sinh là được.”

Công chúa Lộ Khiết nói: “Kim tiên sinh từng nói, nước chảy đá mòn, chỉ cần ta đủ chân thành nói không chừng có thể làm Kim tiên sinh cảm động.”

Sự xuất hiện của sứ giả cao nguyên đã khiến áp lực của công chúa Lộ Khiết tăng gấp đôi, cũng vô cùng tiếc nuối vì trước đó có rất nhiều cơ hội để đàm phán nhưng đáng tiếc lại không nắm bắt được.

Hiện tại cô ta đã không còn quan tâm đến việc chủ động đàm phán nữa, chỉ hy vọng Kim Phi và Cửu công chúa có thể cho cô ta một cơ hội để đàm phán.

“Vâng!” Băng Nhi miễn cưỡng bảo đoàn tùy tùng quay về dẫn ngựa.

Đáng tiếc, khi đoàn tùy tùng dắt ngựa tới thì Kim Phi đã đi xa, bọn họ đuổi theo đến chân núi Thiết Quán thì bị nhân viên hộ tống canh cổng ngăn lại.

Công chúa Lộ Khiết thở dài, chỉ có thể dừng ngựa chiến lại.

"Điện hạ, Kim tiên sinh đã lên núi rồi, khả năng hôm nay sẽ không trở về, chúng ta trở về đi?" Băng Nhi hỏi.

“Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta đến mỏ than ở Hắc Thủy Câu nhìn xem sao.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Ta nghe nói xưởng gang thép của Kim Xuyên có thể sản xuất tốt như vậy đều liên quan rất nhiều đến than.”

“Xưởng dệt không cho chúng ta vào thì chắc chắn mỏ than cũng thế!” Băng Nhi bĩu môi nói!

"Cho dù không vào được thì chúng ta sang ngọn núi bên cạnh nhìn cũng được."

Công chúa Lộ Khiết nói xong thì quay đầu ngựa đi về phía trước.
Chương 1675: Ám sát

Công chúa Lộ Khiết đã rời đi rồi, Băng Nhi chỉ có thể đuổi theo.

Sau khi rời khỏi núi Thiết Quán được mấy dặm, có một ngã ba, đi thẳng về phía trước là trở về thôn, đi về phía bên phải thì sẽ đi đến đường chính.

Trước đây không có con đường này mà mới được công cuộc ra công cứu giúp tu sửa.

Trước kia, khi chưa có con đường này, nếu núi Thiết Quán muốn vận chuyển xà phòng thơm thì hoặc là đi về phía Tây đến làng Tây Hà, hoặc là đi về phía Đông khoảng hơn mười dặm mới đến đường chính, rồi đi theo đường chính để đến bến tàu.

Giờ đây có con đường này thì chỉ cần rẽ phải và đi bộ hai hoặc ba dặm là có thể đến đường chính.

Trong thời đại dựa vào sức người và động vật để di chuyển này, hơn mười dặm đường núi có thể tiết kiệm hơn một giờ.

Mỏ than Hắc Thủy Câu cũng cần phải đi dọc theo con đường chính về phía đông, khi công chúa Lộ Khiết đi đến ngã ba đường thì quay đầu ngựa rẽ sang bên phải.

Đợi đám người công chúa Lộ Khiết đi được hơn mười phút thì có hai người đàn ông trung niên cải trang ở ven đường bước ra.

"Lão đại, hôm nay thật sự phải phát động tập kích sao?"

Người đàn ông trung niên lùn hỏi.

“Hiếm lắm Kim Phi mới đến núi Thiết Quán một lần, nếu như bỏ lỡ hôm nay, không biết phải đợi đến khi nào mới có lần sau!”

Người đàn ông trung niên cao trả lời: "Xung quanh làng Tây Hà được tuần tra chặt chẽ như vậy, nếu chúng ta ở lại thêm một ngày thì lại có thêm một ngày có khả năng bị phát hiện, có thể động thủ sớm một chút thì phải nhanh chóng hành động!”

"Nhưng kế hoạch của chúng ta còn chưa chuẩn bị xong!" Người đàn ông trung niên lùn cau mày nói.

Mặc dù Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống chiến đấu ổn định ở đất Tần, nhưng lợi thế của nhân viên hộ tống quá lớn, sau một thời gian dài như vậy, gần như họ đã thu phục được toàn bộ đất Tần.

Một khi đất Tần bị thu phục thì sẽ gây ra mối đe dọa lớn cho đất Tấn và Trung Nguyên.

Hơn nữa gần đây, theo lệnh của Cửu công chúa, nhân viên hộ tống đã bắt đầu xây dựng kho thóc ở khu vực biên giới Giang Nam và Trung Nguyên để bổ sung lương thực bằng cá muối và rong biển.

Cửu công chúa làm như vậy là để đối phó với một cuộc khủng hoảng lương thực có thể xảy ra, nhưng trong mắt các quyền quý hào tộc ở Trung Nguyên và Giang Nam, đây là sự chuẩn bị cho một cuộc tấn công vào Giang Nam và Trung Nguyên.

Quyền quý hào tộc Giang Nam và Trung Nguyên đứng ngồi không yên, đã huy động một đội tinh nhuệ từ đội ám sát xuyên qua núi sâu rừng già tiến vào Kim Xuyên.

Mặc dù Kim Phi đã xây dựng pháo đài ở tất cả các ngã tư xung quanh làng Tây Hà, nhưng xung quanh làng Tây Hà có quá nhiều núi, pháo đài có thể chặn đội ngũ đến từ đường núi, nhưng không thể chặn được cao thủ tử sĩ do quyền quý hào tộc bồi dưỡng ra.

Những vách đá và những ngọn núi mà người thường không thể chạm tới thì giờ đây cao thủ tử sĩ có thể dễ dàng leo lên.

Cách đây không lâu, đội ám sát đã lần lượt vào vị trí, tìm cơ hội lẻn vào làng Tây Hà và thực hiện nhiệm vụ ám sát Kim Phi.

Tuy nhiên, phòng thủ ở làng Tây Hà quá chặt chẽ, cứ cách mấy chục mét lại có một tháp quan sát, bất kể ngày hay đêm, đội tuần tra thỉnh thoảng lại đến, trên trời lại có khinh khí cầu cảnh báo nên bọn họ không thể lẻn vào được.

Sau khi tử sĩ báo tin về, các mưu sĩ đã vạch ra một kế hoạch mới – mai phục Kim Phi tại ngã ba đường giữa làng Tây Hà và núi Thiết Quán.

Sở dĩ chọn địa điểm này là bởi vì các mưu sĩ đã thương lượng nhiều lần và quyết định chọn vị trí này.

Hiện giờ Kim Phi vô cùng trân trọng mạng sống của bản thân, nếu muốn rời khỏi viện thì nhất định sẽ mang theo rất nhiều nhân viên hộ tống bảo vệ. Hơn nữa nếu số lượng tử sĩ lẻn vào có hạn mà nhân viên hộ tống lại quá đông thì cơ hội chiến thắng của bọn họ thực sự quá ít.

Núi Thiết Quán cách làng Tây Hà không xa, rất có thể khi Kim Phi chỉ mang theo đội cận vệ đến núi Thiết Quán.

Mặc dù đội cận vệ của Kim Phi đều là nhân viên hộ tống tinh nhuệ, nhưng vẫn kém xa so với các cao thủ tử sĩ vì thế cơ hội thành công của bọn chúng rất cao.

Trên thực tế, các mưu sĩ đã đoán đúng, lần này Kim Phi chỉ mang theo đội cận vệ của bản thân đến núi Thiết Quán.

Chỉ là thời điểm thì không giống với tính toán của mưu sĩ.

Theo kế hoạch của các mưu sĩ, tử sĩ sẽ được chia làm hai nhóm, một nhóm sẽ leo vách núi lên núi Thiết Quán và hạ độc để ngụy tạo ngộ độc thực phẩm, trong khi một nhóm người khác sẽ mai phục trên đường núi.

Dựa trên sự quan tâm của Kim Phi đối với núi Thiết Quán, một khi biết tin nữ công nhân bị đầu độc trên diện rộng, rất có thể y sẽ đưa Ngụy Vô Nhai đến càng sớm càng tốt.

Khi y đi ngang qua, tử sĩ nằm mai phục trên đường núi sẽ tiến hành ám sát.

Nơi này cách làng Tây Hà và núi Thiết Quán mấy dặm, cho dù Kim Phi lập tức phóng ra mũi tên lệnh thì đến khi nhân viên hộ tống ở làng Tây Hà và núi Thiết Quán phản ứng lại và cử người đến cứu viện ngay lập tức thì nhanh nhất cũng mất hơn mười phút.

Mười phút là đủ để tiểu đội ám sát động thủ!

Đó là một kế hoạch hay, nhưng kết quả bọn họ còn chưa đầu độc thì Kim Phi đã đến.

Điều này làm cho những tử sĩ trở tay không kịp.

“Kế hoạch không theo kịp biến hoá, hiếm khi Kim Phi mới đến núi Thiết Quán một lần, chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội!"

Tử sĩ cao nói: “Hơn nữa, hạ độc có thể khiến Kim Phi cảnh giác, đến lúc đó nếu y dẫn theo một đám nhân viên hộ tống đến thì cơ hội duy nhất của chúng ta sẽ không còn nữa!

Lần này y tự mình tới đây, hoàn toàn không chuẩn bị trước, như vậy thì xác suất thành công của chúng ta cũng cao hơn, hiểu chưa?”

“Điều này cũng đúng!” tử sĩ lùn gật đầu nhẹ: "Ta đi thông báo cho các huynh đệ chuẩn bị!"

“Đi đi” tử sĩ cao nói: “Không biết Kim Phi đến núi Thiết Quán để làm gì, lúc nào cũng có thể quay về, bảo mọi người hãy cố gắng đi nhanh một chút, nhớ mang hết lựu đạn và nỏ cầm tay theo nhé.”

"Vâng!" tử sĩ lùn đồng ý rồi quay người đi vào rừng.

Tử sĩ cao cũng lùi lại vài bước và trốn vào bụi rậm.

Đến giữa trưa, tử sĩ lùn cùng bảy tên tử sĩ từ trong rừng đi ra.

Tất cả họ đều được ngụy trang, ngay cả khi khinh khí cầu bay qua đầu họ cũng không thể phát hiện ra họ.

Tử sĩ cao bắt chước tiếng chim kêu, đám tử sĩ ngay lập tức vây xung quanh hắn.

“Đại ca, Kim Phi vẫn chưa quay về chứ?” tử sĩ lùn hỏi.

“Chưa”, tử sĩ cao lắc đầu, sau đó nhìn về phía những tử sĩ khác: “Đều mang hết lựu đạn và nỏ cầm tay theo rồi chứ?”

“Mang rồi!” Những tử sĩ lần lượt giơ vũ khí trên thắt lưng lên.

“Tốt lắm,” tử sĩ cao bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ: “Đinh Tam, Đinh Tứ, Đinh Ngũ, Đinh Lục bốn người các ngươi đi về phía đối diện, những người khác thì ở bên đường, mỗi người tìm chỗ trốn cho bản thân!

Đợi khi Kim Phi đi ngang qua, hãy coi tiếng hét của ta làm tín hiệu, Đinh Tam, Đinh Tứ, Giáp Lục, Giáp Thất, bốn người các ngươi đồng thời ném lựu đạn, Đinh Ngũ, Đinh Lục, Giáp Tam, Giáp Tứ, bốn người các ngươi bắn tên!

Mục tiêu của tất cả mọi người đều là Kim Phi, chúng ta phải thủ tiêu y ngay trong đợt tấn công đầu tiên, hiểu không?"

“Đã hiểu!” Tất cả tử sĩ đều nhỏ giọng đáp ứng.

"Được rồi, hành động đi!" tử sĩ cao lớn gật đầu, lại lui vào trong bụi rậm.

Những tử sĩ khác cũng tản ra đều đi tìm chỗ núp ở ven đường.

Lúc này đang là giữa hè, trong núi có rất nhiều muỗi, cho dù các tử sĩ đã chuẩn bị phòng hộ nhưng vẫn không tránh khỏi bị muỗi đốt.

Nhưng dù muỗi có cắn như thế nào thì cũng không có ai gãi, cũng không có động tĩnh gì.

Dù trên đường núi không có người thì bọn họ cũng không gãi.

Tất cả tử sĩ đều giống y như những con tò te, ẩn nấp trong nơi ẩn náu và im lặng chờ đợi.

Cứ như thế đợi từ giữa buổi sáng đến giữa chiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK