Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1166: Để cô ta đi đi

Kim Phi cũng không thúc giục công chúa Lộ Khiết, mà cúi đầu bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà nóng, chậm rãi chờ đợi.

Những người khác thấy Kim Phi im lặng, cũng không thúc giục, công chúa Lộ Khiết suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Kim tiên sinh, thành thật mà nói, bổn cung rất cảm động trước lời đề nghị của ngài."

"Tiếp theo sẽ nói là nhưng đúng không?" Trong mắt Kim Phi hiện lên một tia thất vọng.

Bị ảnh hưởng bởi kiếp trước, Kim Phi chưa bao giờ quá thù địch với Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên, cũng không muốn dùng vũ lực để chinh phục những nơi này, mà y muốn thông qua mua bán, giáo dục và hôn nhân để đạt được hội nhập hòa bình.

Đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không hợp tác.

Ví dụ như, sau khi Kim Phi ném bom vương thành của đối phương, ngoại trừ việc yêu cầu bọn họ thả người dân Trung Nguyên ra, thì không có gì quá khắt khe, bao gồm việc Kim Phi yêu cầu khoản bồi thường chiến tranh, Đảng Hạng không thể lấy ra ngay lập tức được, nhưng Kim Phi cũng không ép buộc, mà đồng ý cho bọn họ thời gian để thực hiện.

Chi nhánh thương hội mở ở Đảng Hạng cũng không kiếm tiền bẩn mà bán nhu yếu phẩm hàng ngày cho người dân Đảng Hạng với giá cả hợp lý.

Biên giới Đảng Hạng có rất nhiều hoang mạc, thậm chí vật tư còn thiếu thốn hơn so với Đông Man.

Đặc biệt là muối ăn, vẫn luôn là nhức nhối của Đảng Hạng.

Dù sao phía đông Đông Man có biển, có thể tự mình phơi muối ăn, bốn bề Đảng Hạng là đất liền, căn bản không có cách nào để phơi muối.

Ngược lại biên giới Đảng Hạng có rất nhiều mỏ muối, nhưng giống như ở Xuyên Thục, mỏ muối có chứa rất nhiều chất độc hại, họ không biết công nghệ lọc nên chỉ có thể đứng nhìn, muốn họ ăn chỉ có thể được mua từ Đại Khang và Đông Man.

Cho nên muối ở biên giới Đảng Hạng đắt hơn muối ở Đại Khang.

Sau khi chi nhánh thương hội Kim Xuyên thành lập, mặt hàng bán chạy nhất là muối ăn.

Mặc dù giá vận chuyển muối mười quan tiền đến Đảng Hạng tăng gấp ba lần nhưng đối với người dân Đảng Hạng nó vẫn rẻ hơn trước rất nhiều

Ngoại trừ muối ăn, dược liệu và vải có chất lượng cao giá thành rẻ cũng được rất nhiều người dân Đảng Hạng ưa chuộng và nhanh chóng tạo được ảnh hưởng lớn trong người dân.

Sau đó, khi triều đình Đảng Hạng hạ lệnh cấm điểm dừng thương hội, bắt giữ nhân viên của thương hội, có rất nhiều người dân Đảng Hạng đã giúp đỡ các nhân viên chạy trốn, thậm chí còn không quan tâm đến lệnh cấm mà giấu nhân viên thương hội ở trong nhà mình.

Có lẽ đây là lý do tại sao triều đình Đảng Hạng kiêng kỵ thương hội.

Phải biết rằng thương hội sớm nhất mới mở được mấy tháng nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, nếu như kéo dài thời gian hơn, thì người dân còn nghe theo triều đình nữa không?

Thật ra, đây cũng chính là mục tiêu của Kim Phi.

Y muốn dùng thương hội Kim Xuyên như một bước đột phá, chỉ cần người dân quen với sự tồn tại của thương hội, y sẽ tìm cách mở thêm các công xưởng khác ở Đảng Hạng và thâm nhập vào mọi ngành mọi nghề ở Đảng Hạng, cho đến khi hai bên đã hoàn toàn hợp nhất thành một quốc gia.

Đáng tiếc, kế hoạch mới vừa bắt đầu thì người Đông Man đã gây rắc rối Hải Đông Thanh, điều này khiến cho hoàng tộc Đảng Hạng lại chuẩn bị ra tay.

Vốn chỉ muốn lợi dụng công chúa Lộ Khiết làm cơ hội đàm phán, khiến cho Đông Man thu hồi Hải Đông Thanh, nhưng xem ra, công chúa Lộ Khiết không đồng ý.

Quả nhiên, công chúa Lộ Khiết tiếp tục nói: "Đúng vậy, mặc dù ta rất cảm động trước đề nghị của tiên sinh, nhưng thực sự không dám giấu, ngoại trừ Hải Đông Thanh, còn có rất nhiều chim ưng sau khi huấn luyện đều có thể dễ dàng phá hỏng khinh khí cầu của các ngươi, theo ta biết, hoàng tộc Đảng Hạng đã bắt đầu huấn luyện kền kền và diều hâu, cú mèo, cho dù bọn ta có thu hồi Hải Đông Thanh thì cũng không có ý nghĩa gì."

"Cô không cần quan tâm đến Đảng Hạng, chỉ cần trả lời ta, Đông Man các người có đồng ý thu hồi Hải Đông Thanh hay không là được rồi!" Kim Phi nhìn chằm chằm vào công chúa Lộ Khiết hỏi.

"Thật xin lỗi, ta không thể đồng ý với tiên sinh được." Công chúa Lộ Khiết tiếc nuối lắc đầu: "Tiên sinh cũng biết khinh khí cầu của ngài sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn với kỵ binh, cho dù bổn cung có đồng ý, những bộ lạc khác cũng sẽ không đồng ý."

Kim Phi nghe vậy, thất vọng thở dài.

Nhưng y cũng biết muốn Đông Man từ bỏ Hải Đông Thanh là rất khó, cho nên y cũng không phí lời thêm nữa, xua tay nói: "Đã như vậy, vậy thì bỏ đi! Đưa ba nghìn ngựa chiến, mười nghìn trâu ngựa và mười nghìn dê cừu đến đây, sau đó các người có thể đi dọn xác đi!"

Cho dù ở đây không cần nhiều ngựa chiến như vậy, nhưng dù đưa ngựa chiến tới để nhân viên hộ tống giết thịt thì vẫn phải tỏ thái độ ra.

"Tiên sinh, như vậy quá nhiều…" Công chúa Lộ Khiết khẽ cau mày: "Có thể bớt đi một ít được không?"

Cái giá này đã cao quá mức mà cô ta đưa ra để chuộc vua về.

"Nếu cô không muốn đồng ý thì bỏ đi, ta cũng không ép cô!" Kim Phi hoàn toàn không nhẹ giọng.

"Vậy chuyện làm ăn thì sao?"

"Chờ khi nào các cô quyết định thu hồi Hải Đông Thanh, chúng ta sẽ lại nói chuyện làm ăn." Kim Phi nói, lại cúi đầu cầm chén trà lên.

"Bổn cung biết rồi!"

Công chúa Lộ Khiết hiểu rằng Kim Phi không muốn nói thêm nữa, vì vậy cúi đầu hành lễ: "Lộ Khiết xin cáo từ!"

Sau khi hành lễ xong, cô ta quay người bước ra khỏi lều.

"Tiên sinh, cứ thả cô ta đi như vậy sao?"

Lưu Thiết không cam lòng: "Công chúa Lộ Khiết rất có sức ảnh hưởng trên thảo nguyên, nếu thả cô ta đi chẳng phải sẽ là thả hổ về rừng sao?"

"Tiên sinh, không phải là ngài bị vẻ đẹp của cô ta mê hoặc đầu óc rồi đó chứ?"

Khánh Mộ Lam cũng phàn nàn: "Nếu ngài thích loại này, lúc về ta sẽ cho người tìm cho ngài một nhóm ở Xuyên Thục, ngài không thể lấy chuyện quân sự ra làm trò đùa được?

Tiên sinh, ngài quên Tấn vương rồi sao?"

Nghe thấy Khánh Mộ Lam nhắc đến Tấn vương, Kim Phi không khỏi cau mày.

Lúc trước thả cho Tấn vương đi, đã khiến cho Kim Phi và Cửu công chúa hối hận rất lâu.

Điền tiên sinh nhìn thấy sắc mặt Kim Phi thay đổi, mỉm cười nói: "Khánh cô nương, công chúa Lộ Khiết khác với Tấn vương, tiên sinh thả cho cô ta đi, cũng không phải là bị cô ta mê hoặc đầu óc, nếu không thì đã giữ cô ta lại rồi."

Nói đến đây, Điền tiên sinh vuốt râu nói: "Tiên sinh thả cho công chúa Lộ Khiết đi, nhất định là có ý gì sâu xa khác?"

Khánh Mộ Lam nghe vậy, nhận định là đạo lý này.

Nếu như Kim Phi thực sự coi trọng công chúa Lộ Khiết, y chỉ cần cho người bắt giữ lại là được, đến lúc đó không phải là muốn xử lý như thế nào thì xử lý như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam vội vàng quay đầu nhìn về phía Kim Phi: "Tại sao ngài thả cho công chúa Lộ Khiết đi vậy, có phải là ngài có mưu tính gì khác không?"

"Cô đoán đi?" Kim Phi mỉm cười, nhưng không trả lời.

Y thả cho công chúa Lộ Khiết đi thực sự là có mưu đồ.

Dĩ nhiên, không phải là mưu đồ vẻ đẹp của công chúa Lộ Khiết.

Khi địa vị của y tăng lên, đã thấy rất nhiều người đẹp, mức đánh giá người đẹp cũng tăng lên theo, công chúa Lộ Khiết thực sự xinh đẹp, nhưng trong mắt Kim Phi cũng chỉ như vậy mà thôi.

Mưu đồ của Kim Phi là một chuyện khác.

"Ngài nói thẳng ra không phải là được rồi sao, còn phải bảo ta đoán…" Khánh Mộ Lam liếc nhìn Kim Phi: "Không muốn nói thì thôi đi!"

"Khánh cô nương không muốn đoán, để ta đoán được không?" Điền tiên sinh mỉm cười nhìn về phía Kim Phi.

Kim Phi ngạc nhiên liếc nhìn Điền tiên sinh, sau đó hiểu rằng ông ta đang lo lắng nhóm người Khánh Mộ Lam, Mạnh Thiên Hải hiểu nhầm mình, muốn giải thích thay mình.

Nếu Điền tiên sinh có ý tốt, Kim Phi cũng sẽ thuận theo lời ông ta nói: "Tiên sinh cứ nói ra xem."

"Ta đoán tiên sinh cố ý thả cho công chúa Lộ Khiết đi, chắc chắn là vì để Đông Man loạn lên đúng không?" Điền tiên sinh mỉm cười hỏi.

"Không phải cô ta có sức ảnh hưởng lớn trên thảo nguyên sao, cô ta trở về chắc chắn sẽ nhanh chóng đoàn kết Đông Man lại chứ?" Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.
Chương 1167: Đợi cô ta chủ động

Theo Khánh Mộ Lam thấy, việc thả công chúa Lộ Khiết trở về như thả hổ về rừng.

Nhưng Điền tiên sinh lại lắc đầu, nói: “Khánh cô nương hình như đã quên rằng, công chúa Lộ Khiết là phụ nữ! Đây là điểm khác biệt giữa cô ta và Tấn vương!”

Khánh Mộ Lam chỉ không thích động não suy nghĩ mà thôi, chứ không có nghĩa cô ấy là người ngu ngốc.

Sau khi được Điền tiên sinh nhắc nhở, Khánh Mộ Lam hiểu ra.

Điều kiện sinh tồn ở nơi thảo nguyên vô cùng gian khổ, giữa các bộ lạc cũng thường xuyên xảy ra tranh chấp, cho nên tư tưởng trọng nam khinh nữ trên thảo nguyên lại càng nghiêm trọng hơn nhiều so với Đại Khang.

Nếu dùng câu nói thời hiện đại của Kim Phi, thì công chúa Lộ Khiết chính là con gái quốc dân của cả thảo nguyên, dân du mục thích cô ta, họ có thể yêu chiều cô ta như con gái, nhưng chưa chắc họ đã bằng lòng để cô ta lãnh đạo.

Mà thông qua những tiếp xúc vừa rồi, Kim Phi, Điền tiên sinh, Trịnh Trì Viễn đều phát hiện ra, công chúa Lộ Khiết là một người phụ nữ rất tham vọng về sự nghiệp.

Điểm này rất giống Cửu công chúa.

Nhưng cho dù là Cửu công chúa, ban đầu lúc cô ấy trở lại kinh thành, cũng trải qua nguy hiểm thập tử nhất sinh.

Nếu không có Kim Phi vội vàng tiếp viện đúng lúc, thì có thể Cửu công chúa đã chết ở kinh thành rồi.

Ở trận chiến tấn công thành này, tuy Đông Man bị thương vong rất lớn, nhưng người chết đa số lại là những bia đỡ đạn từ các bộ lạc khác, số người chết trong bộ lạc của vua không nhiều, bộ lạc của hắn vẫn là thế lực lớn nhất trên thảo nguyên như trước.

Nếu bỗng nhiên có người thuận lợi thay thế vị trí của vua, thì đó không phải là tin tốt đối với Kim Phi.

Tài liệu mà vừa rồi Kim Phi đọc chính là tin tình báo về những về bộ lạc Yab ở Đông Man mà y bảo Điền tiên sinh tổng kết ra.

Vừa nãy khi vào Điền tiên sinh mới giao cho y.

Ban nãy lúc công chúa Lộ Khiết suy nghĩ, Kim Phi cúi đầu đọc tài liệu, lúc đó không phải là y cố tình không để ý đến cô ta, mà y đang xem tình báo thật.

Tình báo cho thấy, sau khi Yabe bị bắt giữ, có ba người có khả năng kế nhiệm ngôi vua nhất.

Trong số họ, người có thực lực cực kỳ mạnh mẽ là Hữu Hiền Vương.

Trước kia Hữu Hiền Vương luôn bị Tả Hiền Vương Yakimo lấn át, nhưng sau đó quân đội mà Yakimo dẫn dắt chinh chiến ở phía nam bị Kim Phi xử lý, thế lực của Hữu Hiền Vương nhanh chóng quật khởi, trở thành thế lực lớn nhất dưới trướng của Yabe, cũng là người cạnh tranh lớn nhất cho ngôi vua.

Thật ra Kim Phi cũng muốn giữ công chúa Lộ Khiết lại, sau đó y bỗng thay đổi ý định, vì y nhìn thấy những gì mà tình báo thể hiện, công chúa Lộ Khiết có quan hệ thân cận với Tả Hiền Vương tân nhiệm.

Công chúa Lộ Khiết có sức ảnh hưởng, có lòng can đảm, có lòng gây dựng sự nghiệp mạnh mẽ, hơn nữa cô ta có tấm gương thành công là Cửu công chúa, chắc hẳn khi trở về cô ta sẽ tham gia tranh đoạt ngôi vua.

Cho dù không tranh đoạt, thì cô ta cũng sẽ ủng hộ Tả Hiền Vương, tranh đấu với Hữu Hiền Vương.

Cho nên Điền tiên sinh mới nói rằng thả công chúa Lộ Khiết và thả Tấn vương không giống nhau.

Tấn vương có vị trí vững vàng tại đất Tấn, không ai có thể lay động, trong tay ông ta nắm giữ tất cả quyền sinh quyền sát, mà sau khi công chúa Lộ Khiết trở về, thì cô ta sẽ chỉ càng làm cho thế cục của Đông Man thêm rối loạn, nhờ thế thời gian để Đại Khang phát triển cũng sẽ lâu hơn.

Đây mới là cục diện mà Kim Phi muốn nhìn thấy.

Sau khi hiểu ra, Khánh Mộ Lam ngẩng đầu, liếc nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, chẳng lẽ ngài muốn lại nâng đỡ một vị nữ đế xuất hiện ở Đông Man sao?”

Nghe Khánh Mộ Lam nói thế, đám người Mạnh Thiên Hải, Trình Trì Viễn đang ngồi đều âm thầm hít một hơi, sau đó họ lấy cớ rời đi.

Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa là chị em họ, từ nhỏ họ đã có mối quan hệ rất tốt, có những điều mà cô ấy có thể hỏi, có thể nói, có thể nghe, nhưng người ngoài như bọn họ mà nghe thì sẽ dẫn đến tai họa.

Ngay cả Tả Phi Phi đều tự giác tránh đi.

Lưu Thiết phản ứng chậm chạp, anh ta còn muốn nán lại hóng hớt, may mà có Điền tiên sinh kéo đi.

Trong lều trại chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người là Kim Phi và Khánh Mộ Lam.

À, còn có Nhuận Nương đang trốn sau mành ở phòng trong nghe lén nữa.

Thực ra lúc Trịnh Trì Viễn và Mạnh Thiên Hải lấy cớ rời đi, Khánh Mộ Lam đã tự thấy được là mình đã hỏi ra một câu sai lầm.

Nhưng giờ những người khác đều đã đi, chỉ còn lại một mình, Khánh Mộ Lam đành kiên trì chờ đợi đáp án của Kim Phi.

Nhưng Kim Phi cũng không trả lời, y khẽ nhíu mày, lộ vẻ suy tư.

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Kỳ thật, trước khi Khánh Mộ Lam nói, Kim Phi thật sự chưa nghĩ đến phương diện này.

Nhưng hiện tại, Kim Phi lại có tính toán trong lòng xem mức độ khả thi của chuyện này.

Dân du mục cực kỳ ghét những thứ ở nước ngoài, về sau cho dù Đại Khang có ổn định lại, phái binh đánh chiếm được Đông Man, thì cũng muốn thống trị cũng rất phiền toái.

Dù sao cũng không thể giết tất cả dân du mục mà phải không?

Đề nghị của Khánh Mộ Lam ngược lại là một biện pháp không tồi.

Công chúa Lộ Khiết có sức ảnh hưởng đến người dân trên thảo nguyên, nếu y âm thầm hỗ trợ cô ta một ít vật tư, mở rộng sức ảnh hưởng của cô ta, thông qua cô ta để thống trị Đông Man, thì tốt hơn so với việc trực tiếp dùng vũ lực thống trị.

Kim Phi cực kỳ tin tưởng vào khả năng đồng hóa văn hóa của Hoa Hạ, chỉ cần công chúa Lộ Khiết cho phép y làm buôn bán, xây dựng trường học trên thảo nguyên, nhiều nhất là ba mươi năm, Kim Phi tin tưởng mình có thể làm cho Đông Man hoàn toàn dung hợp vào Đại Khang.

Ánh mắt của Kim Phi càng lúc càng sáng, y đứng dậy, vỗ vào vai Khánh Mộ Lam thật mạnh: “Mộ Lam, ý tưởng này của cô rất hay!”

“Chẳng lẽ ngài định nâng đỡ một tân nữ đế xuất hiện trên thảo nguyên thật sao?”

Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi từ trên xuống dưới, cô ấy bênh vực Cửu công chúa: “Ngài đã có Vũ Dương rồi mà còn không biết chừng mực nữa à?”

Từ nhỏ cô ấy đã sống trong giới quý tộc, đã từng nghe, cũng từng thấy rất nhiều những thứ xấu xa của giới quý tộc.

Có rất nhiều quý tộc thích thu thập đủ loại tỳ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên, cô thấy có người thích thu thập nữ đế.

Cô ấy cũng thấy Kim Phi rất tham lam.

Nâng đỡ một nữ đế còn chưa đủ sao, thế mà còn muốn nâng đỡ thêm một người nữa?

“Cô nghĩ cái gì đấy?”

Kim Phi gõ đầu Khánh Mộ Lam.

“Chẳng lẽ không phải ngài nghĩ như thế sao?” Khánh Mộ Lam ôm đầu hỏi.

“Đương nhiên là không!”

Cho dù Kim Phi có là người thật thà đến mấy, thì y cũng biết phải trả lời như thế nào trong lúc này.

Huống chi y cũng thật sự không suy nghĩ gì về vấn đề này.

“Người Đông Man rất ghét nước ngoài, nếu muốn dùng vũ lực để trấn áp thì chắc chắn sẽ tạo thành gió tanh mưa máu, nếu nâng đỡ công chúa Lộ Khiết thì có thể hết sức tránh cảnh tượng này xảy ra.”

“Có lý,” nói đến chính sự, Khánh Mộ Lam cũng tỏ vẻ trịnh trọng: “Ngài có kế hoạch gì sao?”

“Vừa nãy cô nói ra thì ta mới có ý định như vậy, sao có kế hoạch gì được?”

Kim Phi đáp: “Chuyện này rất trọng đại, ta cần quay về thương lượng với Vũ Dương, tốt nhất là có thể nói chuyện thêm với công chúa Lộ Khiết một lần nữa.”

“Có lẽ bây giờ cô ta còn chưa đi xa, ngài có muốn gọi cô ta quay lại không?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Không cần,” Kim Phi vội xua tay: “Việc như thế này chúng ta không thể chủ động nói đến, nếu không đối phương sẽ lên giá, thậm chí từ chối luôn, chúng ta phải để cho công chúa Lộ Khiết đến cầu xin chúng ta, khi đó mới dễ bàn bạc.”

“Tiên sinh, ngài cảm thấy cô ta sẽ tới sao?”

Khánh Mộ Lam nghi ngờ nhìn Kim Phi.

Phải biết rằng, Kim Phi có ý định thâu tóm Đông Man, y còn muốn công chúa Lộ Khiết đến cầu xin y.

Cầu xin y cái gì? Cầu xin y dẫn quân đến thâu tóm đất nước của mình sao?

Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi mơ đẹp quá.

“Ta tin rằng cô ta sẽ đến,” Kim Phi nhìn chằm chằm vào bản đồ, y từ từ nói: “Hơn nữa chắc là chúng ta không cần phải chờ lâu lắm đâu!”

Khánh Mộ Lam nhìn theo tầm mắt của Kim Phi, cô ấy phát hiện Kim Phi đang chăm chú nhìn vào khu vực bắc bộ của Đông Man.

Chính xác mà nói, vùng đánh dấu là nước Y.
Chương 1168: Ân oán trong lịch sử

“Chỗ này có vấn đề gì à?”

Khánh Mộ Lam chỉ vào nước Y hỏi.

Nước Y đã từng là một huyện thuộc vương triều Trung Nguyên, hơn một nghìn năm trước vương triều Trung Nguyên rơi vào cảnh hỗn chiến, địa vực nước Y xa xôi, tài nguyên khan hiếm, vương triều Trung Nguyên bận rộn trong hỗn chiến, không ai bận tâm đến họ, người Y nhân cơ hội này dựng nước.

Sau đó Đại Khang ổn định Trung Nguyên, biết được cướp biển nước Y thường đến Đông Hải cướp bóc, hoàng đế Đại Khang bèn phái một đội quân tinh nhuệ tới Đông Hải tiêu diệt bọn chúng.

Khi ấy Đại Khang vừa mới lập quốc, lúc đó quân tinh nhuệ không phải binh lính ẻo lả như bây giờ, mà là những cựu binh đã trải qua khói lửa chiến tranh, qua trăm trận chiến.

Cướp biển nước Y cướp bóc của cải của người dân thì được, nhưng bọn chúng không đủ khả năng đối diện với những thần chết bò ra từ núi xác biển máu này, bị đánh đến mức không còn sức đánh trả, ngay cả thuyền cướp biển cũng bị thần chết đoạt đi.

Phát hiện các thần chết huấn luyện binh trên thuyền cướp biển, có dấu vết vượt chinh chiến vượt Đông Hải, vương triều nước Y lập tức khiếp sợ, vội vàng phái sứ thần mang theo mỹ nữ bảo vậy đến kinh thành tiến cống, bày tỏ sự thần phục.

Đại Khang lúc đó mới kết thúc nội chiến, hoàng đế thật sự không còn lòng nào để viễn chinh, cộng với thái độ nhún nhường của sứ thần nước Y, vừa hay hoàng đế cần tấm gương điển hình cho những thuộc địa khác, thế là thuận nước đẩy thuyền, đồng ý yêu cầu của nước Y.

Từ đó nước Y trở thành nước thuộc địa của Đại Khang, trong những năm Đại Khang còn hưng thịnh, mỗi năm nước Y đều sẽ mang mỹ nữ, đặc sản nhân sâm đến cống nạp cho Đại Khang, sau đó mang theo vàng bạc vải vóc và sách do hoàng đế Trung Nguyên ban cho mang trở về.

Cho tới bây giờ, chữ viết mà vương triều nước Y sử dụng vẫn là chữ viết của Trung Nguyên.

Nhưng từ trước đến nay người nước Y không phải là một phần tử ngoan ngoãn, lúc Đại Khang còn mạnh thì ngoan ngoãn lắc đầu vẫy đuôi, nhưng khi vào giai đoạn giữa Đại Khang từng xảy ra một khoảng thời gian hỗn loạn, thực lực quốc gia cũng suy yếu hơn nhiều.

Hàng năm người nước Y đều tới Đại Khang cống nạp, đương nhiên phát hiện ra vấn đề này, thế là bắt đầu không an phận.

Lúc trước người nước Y vào vương triều Trung Nguyên, lúc về hoàng đế Trung Nguyên ban cho gì bèn nhận cái đó, nhưng khi phát hiện thực lực Đại Khang suy yếu, khi sai sứ thần đến Trung Nguyên cống nạp, chỉ mang theo một số vật mang tính tượng trưng, ngược lại còn ra bản yêu sách thật dài, yêu cầu vương triều Trung Nguyên đáp lễ.

Đại Khang lúc đó mặc dù thực lực suy yếu hơn một chút, nhưng cũng là thượng quốc bao nhiêu năm, sự kiêu ngạo tổ tiên để lại vẫn còn đó, cho nên hoàng đế Đại Khang lúc đó đã lột sạch sứ giả nước Y, rồi ném hắn ra khỏi Kinh Thành.

Bắt đầu từ đó, nước Y không công nạp cho Đại Khang nữa, ngược lại còn không ngừng phái người tập kích ven bờ Đông Hải.

Sau đó Đại Khang xuất hiện một vị vua phục hưng đất nước, một lần nữa ổn định lại Trung Nguyên, thực lực đất nữa lại hùng mạnh.

Người nước Y thấy vậy, vội phái người đi cầu hòa.

Nhưng lúc sinh thời vị vua phục hưng đất nước này hận nhất là kẻ phản bội, chưa gặp sứ giả nước Y đã đuổi thẳng hắn đi, sau đó phái đại quân, mượn đường Đông Man, phát động viễn chinh nước Y.

Đáng tiếc nước Y thật xa quá, vị vua phục hưng đất nước này cũng đánh giá cái rét phương Bắc quá thấp.

Ông ta phái quân vào mùa hè, vốn tưởng rằng có thể kết thúc trước khi mua thu đến, kết quả cho dù đại quân có người Đông Man dẫn đường, nhưng cũng phải vào giữa thu mới đến được biên giới nước Y.

Càng khiến người Trung Nguyên bất ngờ hơn, nước Y còn lạnh hơn Đông Man, vào thu là bắt đầu có tuyết rơi.

Quân đội Trung Nguyên lúc đó đều cho rằng đến mùa hè sẽ kết thúc trận chiến, vốn không chuẩn bị áo bông, còn chưa kịp đánh thì hai đến ba phần quân đã bị chết cóng.

Sau đó là khí hậu giá lạnh, tuyết rơi nhiều tháng không ngừng, quân đội Trung Nguyên lạnh cóng không dám ra khỏi lều, chứ huống chi là đánh giặc.

Người nước Y biết được vương triều Trung Nguyên muốn tấn công bọn họ, vốn là dọa sợ gần chết, nhưng sau khi phát hiện người Trung Nguyên không chống chọi được với cái rét, lại chủ động điều quân ra khỏi thành, tấn công doanh tổng doanh trại của quân đội Trung Nguyên.

Quân đội Trung Nguyên bị đánh trở tay không kịp, toàn quân hầu như đều chết hết.

Lần đầu tiên vương triều Đại Khang xuất binh đánh dẹp nước Y đã quay về với thất bại

Cũng là bởi vì cuộc chiến này, đã khiến vương triều nước Y cảm thấy Đại Khang cũng chỉ có như thế, tập hợp đại quân chuẩn bị bao vây Đại Khang giống như Đông Man, phản công Đại Khang.

Đông Man lúc đó là một thuộc địa rất nghe lời, đại quân nước Y vừa vượt qua biên giới, đã bị người Đông Man đánh cho tan tác, thảm hại mà chạy về.

Lần chinh chiến đó cũng khiến Đại Khang và nước Y xảy ra mâu thuật triệt để, hai bết đã chấm dứt hoàn toàn quan hệ ngoại giao.

Trong những năm này người nước Y cũng không hề dừng lại, trừ việc quấy rối làng chài và xưởng muối ra của Đông Hải Đại Khang ra, bọn họ cũng không ngừng khiêu khích Đông Man.

Trải qua nhiều năm chiến tranh như vậy, oán hận nước Y chất chưa với Đông Man đã sâu, thậm chí còn vượt qua cả Đại Khang.

Đông Man sống dựa vào phương Bắc, quanh năm chịu rét lạnh, cuộc sống quá khó khăn, nước Y cũng không thoát khỏi cảnh này.

Bắt đầu chinh chiến phía Nam từ đầu năm, trong một năm này Đông Man liên tiếp bị Kim Phi làm cho thất bại thảm hại, thực lực quốc gia giảm xuống trầm trọng, bây giờ ngay cả vua Đông Man cũng bị Kim Phi bắt đi, rất nhanh sẽ bắt đầu hỗn loạn.

Cơ hội tốt như vậy, nước Y chắc chắn sẽ không bỏ qua, phỏng chừng rất nhanh thôi sẽ tấn công Đông Man.

Đông Man bị Kim Phi đánh cho hao binh tổn tướng, còn có nội chiến, xác suất cao không phải đối thủ của nước Y.

Đợi đến khi Đông Man bị nước Y đánh đến mức không còn đường lui, Kim Phi mới ám chỉ, không sợ công chúa Lộ Khiết sẽ không quy phục.

Nhưng những thứ này chỉ là dự đoán của Kim Phi, được hay không còn khó nói, cho nên y không giải thích cho Khánh Mộ Lam, mà chỉ thu hồi ánh mắt trên bản đồ, phất tay miễn cưỡng nói: “Không có gì.”

Khánh Mộ Lam quen Kim Phi lâu như vậy, vừa nhìn là biết dáng vẻ kia của y chỉ là qua loa lấy lệ, bĩu bĩu môi rồi rời đi.

Chờ sau khi cô ấy đi, Nhuận Nương mới xách theo bình trà bước ra khỏi phòng.

Cô ấy rót cho Kim Phi một ly trà nóng, hiếu kỳ hỏi: “Vừa nãy là công chúa của thảo nguyên sao? Cô ấy thật xinh đẹp!”

“Đẹp à?” Kim Phi cười rồi kéo Nhuận Nương vào trong lồng ngực: “Ta lại cảm thấy Nhuận Nương đẹp hơn.”

“Dẻo miệng….” Nhuận Nương tức giận trợn mắt nhìn y, nhưng lại đưa tay ôm lấy cổ Kim Phi, tìm một tư thế dễ chịu nhất dựa vào vai y.

Kể từ sau khi có tiến triển cùng Kim Phi, cô ấy trở nên to gan hơn, cũng bám người hơn. Khi xung quanh không có ai, chỉ ước lúc nào cũng treo trên người Kim Phi.

“Đương gia, bao giờ chúng ta trở về?” Nhuận Nương ôm Kim Phi hỏi.

“Sao vậy, nhớ nhà à?”

“Không, chỉ là hơi lo lắng cho Hạ Nhi tỷ và bệ hạ.” Nhuận Nương nói:

Bệ hạ còn có Châu Nhi chăm sóc thì không sao, nhưng bên cạnh Hạ Nhi tỷ chi có A Liên, A Liên tay chân vụng về như đàn ông ấy, ta sợ cô ấy không chăm sóc tốt cho Hạ Nhi tỷ.”

Quan Hạ Nhi trải qua khoảng thời gian khó khăn, hơn nữa Kim Phi còn ban hành lệnh thả gia nô, cô không thể không làm gương, một mực không sử dụng tỳ nữ, Kim Phi chỉ đành sắp xếp hai nữ nhân viên hộ tống làm cận vệ của cô, bình thường cũng có thể chăm sóc cô.

Nữ nhân viên hộ tống được Kim Phi chọn, thân thủ tuy giỏi, nhưng chăm sóc người khác lại kém hơn một chút.

Kim Phi biết Nhuận Nương đang nhắc nhở y, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa sắp sinh rồi, người làm cha như y không ở nhà không tốt lắm.

Thế là y cúi đầu xuống hôn lên trán Nhuận Nương: “Quả thực là nên trở về rồi, nhưng ta e rằng vẫn phải ở lại đây thêm một khoảng thời gian.”

“Đương gia, không phải chúng ta đến đánh người Đông Man sao? Bây giờ người Đông Man đã rút lui rồi, còn chờ gì nữa?” Nhuận Nương buồn bực hỏi.
Chương 1169: Thắng lớn

Trong mắt Nhuận Nương, Kim Phi tới thành Du Quan là để đánh người Đông Man, nhưng quân Đông Man đã bị đánh bại rồi, Kim Phi còn ở đấy làm gì nữa?

“Mặc dù người Đông Man đã rút lui nhưng không ai có thể dám chắc chúng có quay trở lại hay không.”

Kim Phi giải thích: “Chuyện của thành Du Quan là chuyện quan trọng, ta còn phải chờ hồi âm của Vũ Dương, để xem nàng ấy sắp xếp thế nào, sau đó lại tính toán.”

“Ồ.” Nhuận Nương gật đầu, không hỏi gì thêm.

...

Trên sông Gia Lăng, có hai chiếc ca-nô đang lao nhanh như bay trong gió lạnh.

Bọn họ là những người được Kim Phi phái trở về đưa báo cáo chiến sự từ thành Du Quan.

Để nhanh chóng đưa tin tức về, trong suốt dọc đường hai chiếc ca-nô này không hề dừng lại mà chỉ đổi người lái, ngoại trừ lần bổ sung vật tư ở xưởng đóng tàu Đông Hải.

Sau vài ngày chạy cả ngày lẫn đêm, cuối cùng họ cũng thấy bến tàu Kim Xuyên.

Hiện tại không thể dùng phi thuyền, nên ca-nô trở thành phương tiện giao thông nhanh nhất của tiêu cục Trấn Viễn, khi những nhân viên hộ tống trực ở bến tàu phát hiện có ca-nô đang đi tới thì vội dọn sạch một khu vực rồi vẫy cờ báo hiệu cho ca-nô tới.

Sau khi nhìn thấy số hiệu trên ca-nô, nhân viên hộ tống đang làm nhiệm vụ nhảy dựng lên.

“Là ca-nô trên Trấn Viễn số 2! Mau thông báo cho đại đội trưởng, có tin của thành Du Quan!”

Các nữ công nhân tới tiếp viện cho thành Du Quan đều đến từ bến tàu, mọi người ai cũng biết Kim Phi tự mình dẫn quân đi đánh người Đông Man.

Thật ra hầu hết người dân ở Xuyên Thục còn không biết Đông Man là ở đâu, nhưng cũng không cản được họ quan tâm tới những chuyện này.

Mỗi ngày không biết có bao nhiêu nhân viên dỡ hàng trong lúc nghỉ ngơi, hỏi các nhân viên hộ tống, Kim Phi có thắng trận không.

Mấy hôm trước, Cửu công chúa cũng phái người tới truyền lệnh, một khi có tin của thành Du Quan thì phải báo ngay lập tức.

Ca-nô còn chưa cập bến, đại đội trưởng của đội nhân viên hộ tống đang trực đã chạy tới, vừa chỉ huy cho ca-nô cập bến, vừa cất cao giọng hỏi: “Huynh đệ, thành Du Quan thế nào rồi?”

Vừa rồi bến tàu vẫn còn ồn ào đã lập tức im lặng, mọi người đều yên lặng nhìn chằm chằm vào nhân viên hộ tống báo tin, chờ câu trả lời.

“Tiên sinh đích thân ra trận, tất nhiên là thắng lớn!”

Nhân viên hộ tống truyền tin đứng trên boong ca-nô, hào hứng trả lời: “Tiên sinh dẫn quân nương tử nhà họ Kim và quân Uy Thắng, đánh bại liên quân Tấn Man và quân Đông Man, bắt sống cả vua Đông Man Yabe!”

“Thắng rồi!”

“Tốt quá!”

Bến tàu lập tức náo nhiệt trở lại.

“Ha ha ha, tiên sinh giỏi thật đấy!”

Đại đội trưởng đội trực ban quay sang nói với nhân viên hộ tống đưa tin: “Bệ hạ có lệnh, một khi có tin của thành Du Quan thì phải báo ngay!”

“Rõ!” Sắc mặt nhân viên hộ tống đưa tin nghiêm túc trở lại: “Đã chuẩn bị ngựa chưa?”

“Yên tâm, đã chuẩn bị từ lâu rồi, các ngươi lên là có thể đi luôn!”

Đại đội trưởng chỉ sang một bên, bên ngoài bến tàu, có một đội kỵ binh đã đợi sẵn.

Hai người dẫn đầu còn mang cờ đỏ, không khác sứ giả khẩn cấp Hồng Linh là bao.

Bất kể là dân thường hay quan viên, hay nhân viên hộ tống của đội khác, khi thấy lá cờ đỏ này thì đều phải nhường đường.

Nhân viên hộ tống đưa tin không đợi ca-nô cập bến mà đã nhảy phốc lên bến tàu.

Anh ta chào đại đội trưởng một cái, lưng đeo báo cáo chiến sự nhảy lên lưng ngựa.

Nhân viên dỡ hàng đã sớm tránh đường, đội kỵ binh rời khỏi bến tàu.

Trời chạng vạng tối, Quan Hạ Nhi đang mang thai đi tới thư phòng ở viện trước.

Cô giật tấu chương từ trong tay Cửu công chúa cũng đang mang thai, tức giận nói: “Vũ Dương, muội cũng không xem thân thể mình bây giờ đang thế nào, còn vất vả cả ngày thế này!”

“Tỷ tỷ, ta xem xong tấu chương này rồi sẽ đi nghỉ!”

Cửu công chúa đưa tay muốn lấy lại tấu chương, nhưng Quan Hạ Nhi lại tránh được.

“Trời sắp tối rồi, xem cái gì nữa?”

Quan Hạ Nhi ra hiệu cho Châu Nhi đỡ Cửu công chúa dậy: “Đi, theo ta về ăn cơm!”

“A Liên nấu khó ăn lắm, ta không đi đâu!” Cửu công chúa lắc đầu: “Ta chờ khi nào về chỗ của mẫu phi rồi ăn!”

Đúng như Nhuận Nương nói, sau khi cô ấy rời đi, việc nấu ăn đổ lên đầu đội trưởng đội cận vệ A Liên của Quan Hạ Nhi.

Nhưng A Liên không giỏi nấu nướng, kém xa Nhuận Nương.

Quan Hạ Nhi từng chịu khổ nhiều thì không nói, nhưng Cửu công chúa từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, làm sao mà ăn được?

Trước đây nhà ăn tứ hợp viện từng là nơi Cửu công chúa thích tới nhất, nhưng gần đây lại như biến thành cơn ác mộng của cô ấy, ăn hai lần là không muốn tới nữa.

A Liên đứng ở ngoài của nghe Cửu công chúa nói vậy, khuôn mặt vốn đã đen nay lại còn tối sầm hơn.

Nhưng cô ấy biết Cửu công chúa nói không sai, tài nghệ nấu nướng của cô đúng thật không tốt.

Ở bên trong, Quan Hạ Nhi tức giận liếc Cửu công chúa một cái: “Yên tâm đi, hôm nay ta xuống bếp, nấu món sườn chua ngọt muội thích nhất!”

“Tỷ vừa nãy còn nói ta đấy, bụng tỷ cũng to như vậy, sao có thể xuống bếp được?”

Cửu công chúa đỡ eo Quan Hạ Nhi rồi nói.

“Nấu ăn thì sao? Mấy chị em trong làng đang mang thai, lúc sắp sinh vẫn còn xuống ruộng nữa là!”

Quan Hạ Nhi nói: “Mà trước đây đương gia còn nói, trước khi lâm bồn nên hoạt động nhiều một chút, lúc sinh con mới đỡ vất vả, muội ngày nào cũng ngồi như vậy không được đâu!”

“Tỷ tỷ à, ta xin tỷ đừng nói nữa, tỷ còn dài dòng hơn cả mẫu phi của ta nữa!”

Cửu công chúa bịt tai lại, dáng vẻ không muốn nghe tụng kinh.

Cũng chỉ ở trước mặt Kim Phi và Quan Hạ Nhi, cô ấy mới có thể tháo cái khoác của Nữ Đế xuống, như trở thành tiểu cô nương nhà kế bên.

Quan Hạ Nhi thấy Cửu công chúa như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, đang định trêu ghẹo mấy câu thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.

Dựa vào âm thanh, có thể đoán được có rất nhiều ngựa đang chạy, còn chạy rất nhanh.

“Chuyện gì vậy?”

Châu Nhi ngẩng đầu nhìn về phía góc Đông Nam của sân.

Nơi đó có một cái đài, nhân viên hộ tống canh gác đứng trên ấy có thể quan sát toàn bộ ngôi làng.

“Bệ hạ, là sứ giả khẩn cấp Hồng Linh!”

Nhân viên hộ tống đặt kính viễn vọng xuống, hứng phấn kêu lên: “Là sứ giả khẩn cấp Hồng Linh ở bến tàu!”

“Vũ Dương, vậy là có tin tức của đương gia rồi phải không?”

Quan Hạ Nhi cầm lấy tay Cửu công chúa, kích động nói.

“Có lẽ vậy.” Cửu công chúa khẽ gật đầu, nhưng trên gương mặt lại lộ ra vẻ lo lắng thay vì vui mừng.

Quan Hạ Nhi không biết thành Du Quan cách nơi này bao xa, nhưng Cửu công chúa biết.

Cô ấy còn biết thành Du Quan bây giờ đang bị liên quân Tấn Man và quân Đông Ma bao vây tấn công cả phía Bắc lẫn Nam.

Không, nói đúng hơn là cả ba phía Đông, Bắc và Nam đều bị bao vây, bởi vì mặt biển cũng đã bị bè gỗ của người Đông Man chiếm đóng.

Nếu Trấn Viễn số 2 muốn cập bến vào thành Du Quan, vậy phải giải quyết đám bè gỗ kia trước.

Cửu công chúa tính, Kim Phi mới tới thành Du Quan không lâu, dù có thuận lợi tới mức nào thì cũng đâu thể đánh thắng liên quân Tấn Man và quân Đông Man nhanh như vậy được?

Nên cô ấy sợ rằng thứ chờ mình không phải là tin tốt lành gì, mà là tin bại trận.

“Có lẽ phu quân chỉ phái người về đưa tin, báo rằng chàng ấy đã tới nơi thôi!”

Cửu công chúa tự an ủi bản thân trong lòng.

Cô ấy không dám nghĩ Kim Phi có thể thắng nhanh như vậy.

Ngược lại, Quan Hạ Nhi lại cực kỳ sùng bái Kim Phi, cứ hào hứng nhìn chằm chằm vào cửa.

Trong sự lo lắng của Cửu công chúa và sự mong chờ của Quan Hạ Nhi, tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa tứ hợp viện.

Nhân viên hộ tống đưa tin đeo báo cáo chiến sự trên lưng chạy như bay vào sân.
Chương 1170: Thông báo toàn quân

"Quan Hoè Thụ thuộc tiểu đội hai hàng thứ ba trong tiểu đoàn trinh sát 2 quân Bắc phạt kính chào bệ hạ!"

Nhân viên hộ tống báo tin đưa tay chào kiểu quân đội với Cửu công chúa, sau đó lại quay sang Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi phu nhân!"

Dựa theo yêu cầu của Kim Phi, Đại Khang mới đã hủy bỏ lễ quỳ, cho dù nhìn thấy Cửu công chúa cũng chỉ cần thực hiện kiểu chào quân đội là được.

Khi lần đầu tiên thực hiện quyết định này, rất nhiều học giả cũ đã phản đối nhưng Kim Phi vẫn kiên quyết, từ đó mọi người cũng dần dần quen với nó.

Bây giờ, hầu hết nhân viên hộ tống đều sẽ chào kiểu quân đội khi nhìn thấy Cửu công chúa và Kim Phi, ngoại trừ thầy giáo già như Thiết Thế Hâm.

Bình thường trong trường hợp này Quan Hạ Nhi sẽ không chủ động cướp lời của Cửu công chúa, nhưng lần này có liên quan đến Kim Phi, nên Quan Hạ Nhi còn chưa kịp đợi Cửu công chúa nói chuyện đã lo lắng hỏi: “Hoè Thụ ca, đương gia sao rồi? Có đánh thắng không?"

"Tỷ tỷ, phu quân hẳn chỉ mới đến thành Du Quan thôi, làm sao nhanh vậy được.”

Cửu công chúa lo Quan Hạ Nhi sẽ thất vọng khi biết tin tức sau đó, nên cho cô một lời dự đoán trước.

Nhưng ai ngờ Quan Hoè Thụ lại nói: "Bệ hạ, chúng ta đã thắng rồi! Liên quân Tấn Man và Đông Man đều đã bị tiên sinh đánh bại!"

Cửu công chúa không tự chủ được nghiêng đầu, nghi ngờ mình có nghe lầm không: "Tiên sinh đã đánh bại liên quân Tấn Man và Đông Man thật sao?"

"Đúng vậy, đây là báo cáo chiến sự!"

Quan Hoè Thụ lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong túi, đưa cho Châu Nhi bằng cả hai tay: "Không chỉ đánh bại, quân Nương Tử còn giết chết Phùng Thế Tài - thống lĩnh của liên quân Tấn Man trong trận chiến, sau đó còn phối hợp với tiểu đoàn Thiết Hổ bắt sống vua Đông Man!”

Tuy vừa rồi Cửu công chúa có kinh ngạc nhưng vẫn còn giữ được sự bình tĩnh vốn có.

Nhưng sau khi nghe Quan Hoè Thụ nói Kim Phi đã bắt được vua Đông Man, Cửu công chúa cũng không thể bình tĩnh được nữa. Thay vì đọc báo cáo chiến trận do Châu Nhi đưa tới, thì cô ấy lại nhìn chằm chằm vào Quan Hoè Thụ hỏi: "Ngươi nói tiên sinh bắt được vua Đông Man sao?"

"Đúng vậy!" Quan Hoè Thụ gật đầu nói: "Ta cũng tham gia vào cuộc phục kích và tận mắt chứng kiến Yabe bị bắt, tiên sinh và Lưu Thiết tướng quân cũng đã xác nhận thân phận của đối phương!"

"Ha ha, vậy thì tốt quá, tốt quá rồi!"

Cửu công chúa luôn để ý đến phong thái của mình, lúc này cũng không nhịn được mà vui sướng cười lớn.

Sau khi cười xong, cô ấy mới nhanh chóng cầm báo cáo chiến sự lên xem.

Thiết Thế Hâm đang làm việc ở sân gần đó, cũng nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng thông báo của nhân viên hộ tống.

Biết sứ giả khẩn cấp Hồng Linh về tới, nên cũng vội chạy qua sân bên này.

Vừa vào tới sân, đúng lúc đã nghe thấy Cửu công chúa đang cười lớn.

Nhìn thấy Cửu công chúa đang đọc báo cáo chiến sự, nên cũng không phiền cô ấy mà quay sang Quan Hạ Nhi: "Phu nhân, tiên sinh báo tin thắng trận sao?"

“Đúng vậy," Quan Hạ Nhi gật đầu, tự hào nói: "Tiên sinh đã đánh bại liên quân Tấn Man và cả Đông Man ở thành Du Quan, còn bắt sống vua Đông Man!”

“Cái gì, bắt sống vua Đông Man?"

Hai mắt Thiết Thế Hâm đột nhiên mở to ra.

Đánh bại kẻ địch và bắt sống thủ lĩnh của kẻ địch là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Thiết Thế Hâm vô thức muốn rướn người qua xem báo cáo chiến sự, nhưng ông ta là cận thần còn Cửu công chúa vẫn là nữ đế, làm như vậy thì quá thiếu phép tắc. Nên đành nhẫn lại sự ngứa ngáy trong lòng, còn ánh mắt thì trông ngóng nhìn vào báo cáo chiến sự.

Cũng may Cửu công chúa không để ông ta đợi quá lâu, cô ấy đã nhanh chóng đọc xong còn thuận tay đưa cho Thiết Thế Hâm.

Thiết Thế Hâm vội cầm lấy bằng hai tay, ông ta đọc thật nhanh.

Thiết Thế Hâm không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy tin Kim Phi bỏ thuyền lên bờ, đánh lén ở sau lưng, một đòn đã đánh tan liên quân Tấn Man.

Thiết Thế Hâm lập tức sửng sốt khi nhìn thấy Kim Phi cho nhân viên hộ tống đi lấy nước, tạo thành đá để làm đạn cho máy bắn đá.

Lần đầu tiên nhân viên hộ tống trở lại, cũng đã đề cập đến vấn đề thiếu vật tư của máy bắn đá, lúc đó Thiết Thế Hâm cũng cảm thấy đây là một vấn đề nan giải. Suy cho cùng, theo như nhân viên hộ tống báo tin, những ngôi nhà trong thành có thể phá được thì cũng đã phá hết rồi, cũng không thể phá tường thành để bắn ra ngoài được?

Ai ngờ Kim Phi vừa đến đã giải quyết vấn đề khó nhằn này?

Vả lại còn sử dụng cách đơn giản như thế.

Chuyện này khiến Thiết Thế Hâm có cảm giác như đang vỗ đùi nói "Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?"

Thiết Thế Hâm thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy đội súng kíp đánh lui kẻ địch, lại quét sạch núi thây dưới thành lần nữa.

Khi nhìn thấy Kim Phi cho một ngàn người đi phục kích vua Đông Man, trái tim Thiết Thế Hâm vẫn thắt lại dù đã biết trước tin vua Đông Man bị bắt.

Đông Man có chừng mấy trăm ngàn đại quân, ông ta thật sự không thể tưởng tượng nỗi sao Kim Phi lại làm được.

Sau đó nhìn thấy quá trình chi tiết của cuộc phục kích, vẻ mặt ông ta cũng trở nên vô cùng phấn khích.

Thiết Thế Hâm đọc xong còn hào hứng hơn cả Cửu Công chúa, cũng điên cuồng vỗ đùi: “Tốt quá rồi, tiên sinh thật tài ba!”

Cửu Công chúa không trách Thiết Thế Hâm vô lễ, bởi vì bây giờ cô ấy cũng rất phấn khởi.

Khi Kim Phi rời đi, người Đảng Hạng đã tới phía bắc quận Hi Châu, gần đây họ còn đang liên tục tăng binh lực, ý định tấn công Hi Châu đã rõ như ban ngày, khiến rất nhiều nhân hộ tống và binh lính Trấn Viễn đều hơi căng thẳng.

Kim Phi ở thành Du Quan chiến đấu, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần của toàn quân.

Cửu Công chúa cứ lo là Kim Phi sẽ thua cuộc hoặc bị Đông Man cuốn vào thành Du Quan, không thể thoát ra được.

Bây giờ thì tốt rồi, mọi lo lắng trước đây đều đã tan thành mây khói.

Cửu công chúa thầm hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn xuống Thiết Thế Hâm ở dưới bậc thang, lạnh giọng nói: “Báo cho Trần Văn Viễn, yêu cầu anh ta ngày mai thêm một trang vào chuyên mục quân sự, thông báo toàn quân đã đại thắng thành Du Quan! Ngoài ra, thông báo cho nhà lao ở khắp các nơi ân xá toàn bộ, tử tù được tạm hoãn hành hình!”

"Dạ!” Thiết Thế Hâm cũng cố nén lại sự kích động, sau đó suy nghĩ một chút rồi xin chỉ thị: “Người có muốn thông báo tin của đội súng kíp không?"

Lần đầu tiên xuất hiện một vũ khí mới, thường có thể có tác dụng ngoài ý muốn. Ví dụ như lần này, nếu không có đội nữ công nhân súng kíp, Kim Phi cũng không thể chiến thắng nhanh như vậy.

Thực ra Kim Phi làm súng kíp là chuẩn bị cho người Đảng Hạng, lúc trước Đại Tráng vẫn chưa chạy tới Hi Châu, thì Kim Phi đã đưa phần lớn súng kíp tới. Lúc này Đại Tráng mang theo ba ngàn nhân viên hộ tống, âm thầm huấn luyện trong một cái núi sâu nào đó ở Hi Châu, chuẩn bị đánh lén dạy cho người Đảng Hạng một bài học. Để cho bọn họ biết dù không có phi thuyền, thì tiêu cục Trấn Viễn vẫn có thể nghiền nát bọn họ.

Tuy nhiên, cuộc khủng hoảng ở thành Du Quan nổ ra quá đột ngột, cũng không có cách nào tập hợp quá nhiều người để tiếp viện trong thời gian ngắn, Kim Phi đành sử dụng súng kíp trước khi dùng ở Hi Châu.

Một khi người Đảng Hạng biết được tin này, e là họ cũng sẽ cảnh giác.

Cửu công chúa suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Tạm thời không công bố, chỉ công bố kết quả thôi!"

Thành Du Quan tọa lạc ở một nơi hẻo lánh, chưa chắc Đảng Hạng đã biết tin tức ở thành Du Quan.

Quan hệ của Đông Man và Đảng Hạng cũng không tốt lắm, lần này bọn họ vì đối phó Kim Phi mên mới miễn cưỡng hợp tác, bây giờ họ đã bị súng kíp đánh tan tác nên hẳn sẽ không chủ động nói cho Đảng Hạng biết.

Đảng Hạng không có ca nô, thời tiết phía bắc lại rất lạnh, nhiều nơi trên thảo nguyên tuyết đã dày đến đùi, ngựa chiến cũng không thể chạy được. Thế nên cho dù Đảng Hạng có sắp xếp tai mắt ở Đông Man, và muốn gửi tin tức ở Đông Man về thì cũng mất rất nhiều thời gian.

Súng kíp có thể giấu được bao lâu thì cứ giấu.

Suy nghĩ của Thiết Thế Hâm lại trùng hợp với suy nghĩ của Cửu công chúa, ông ta gật đầu đồng ý, còn chưa kịp quay lại mặc áo bông đã chạy ra khỏi sân, leo lên ngựa chiến của nhân viên hộ tống để ở cửa chạy về phía nhật báo Kim Xuyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK