Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336: Chỉ trưng bày không bán

Trong tiếng âm thanh cảm thán, Thiết Chùy lấy từ trong túi ra một nắm đồng xu.

"Mọi người hãy nhìn cho kỹ, đây là tiền đồng xu mà chúng ta thường dùng mỗi ngày!"

Hắn ném đồng xu xuống bàn, vang lên âm thanh loảng xoảng.

Khi mọi người còn đang thắc mắc Thiết Chùy đột nhiên lấy đồng xu ra để làm gì, thì thấy Thiết Chùy chất mười mấy đồng xu thành một chồng, sau đó hét lớn, vung thanh Hắc Đao bằng hai tay rồi chém thẳng xuống!

Vèo!

Tất cả đồng xu đều bị Hắc Đao chém làm đôi, bàn gỗ cũng bị khoét một lỗ lớn!

Sau đó, hắn giơ Hắc Đao lên để mọi người xem lưỡi đao.

"Trời ơi, thanh đao này sắc bén quá!"

"Hơn mười đồng xu đấy, toàn bộ đều bị một nhát đao chém làm đôi, đao lưỡi thậm chí không cong một chút nào!"

"Không chỉ tiền đồng xu bị chém đôi, mà ngay cả cái bàn cũng bị chém hỏng!"

“Đồng xu đó không phải là giả chứ?”

"Đùa kiểu gì thế? Làm giả đồng xu là tội lớn bị giết ba đời trong dòng tộc đấy, thương hội Kim Xuyên có to gan cỡ nào cũng không dám dùng đồng xu giả lừa người đâu!"

Trước cửa thương hội Kim Xuyên đột nhiên im lặng, sau đó là những tiếng thán phục.

Đôi mắt của hai công tử kia đột nhiên sáng lên.

Họ xuất thân từ thế gia võ tướng nên đương nhiên không xa lạ gì với thanh đao dài - vũ khí thường được sử dụng trên chiến trường.

Chém tóc đứt đôi, chặt sắt như bùn, chỉ đạt đến một trong hai điều này thì quả thật không quá khó, mấy thợ rèn đao nổi tiếng ở kinh thành đều có thể làm được.

Nhưng rất khó để làm được cả hai.

Chém tóc đứt đôi đòi hỏi lưỡi dao phải sắc bén, lưỡi dao muốn sắc bén thì phải mài thật mỏng.

Chỉ là muốn lưỡi đao mỏng sắc bén thì lại dễ bị sứt mẻ, gần như không thể dùng cùng một thanh đao để chém đôi mười đồng xu.

Có thể nói, chém tóc đứt đôi, chặt sắt như bùn là hai con đường, không thể có cả hai.

Nhưng giờ đây, thanh Hắc Đao đã làm được điều đó.

Ngoài việc sử dụng công nghệ hợp kim, Kim Phi cũng thực hiện một số cải tiến trên lưỡi đao.

Kim Phi đã chế tạo Hắc Đao theo hình dáng của thanh đao nhà Đường, thân đao dài hẹp, cán cũng dài, có thể dùng phối hợp một tay với khiên, hoặc có thể chém bằng hai tay mà không cần khiên.

Những động tác đâm cần dùng đến bộ phận mũi dao, vì vậy Kim Phi đã thiết kế hai mươi centimet trên mũi dao thành một lưỡi mỏng theo đuổi độ sắc bén, phần lưỡi đao còn lại được thiết kế thành một lưỡi dày hơn để phù hợp hơn cho việc chặt chém.

Cùng với các đặc tính của độ cứng và độ dẻo dai cao của hợp kim, Hắc Đao mới đồng thời có cả hai đặc điểm là độ sắc bén và độ bền bỉ.

Một thanh đao như vậy chắc chắn có thể được coi là một thanh bảo đao ở Đại Khang.

"Này, trên thanh đao này hình như có khắc chữ”.

Một nha hoàn nhanh mắt chỉ vào thanh đao trong tay Thiết Chùy, rồi nói.

"Đúng là có chữ thật, có lẽ đó là tên của thanh đao”.

Một nha hoàn khác nói.

"Lạc Lan cô nương đã nói tên của thanh đao là Trảm Tinh, chỉ có hai ký tự, nhưng cô hãy nhìn cả dòng chữ này đi”.

Nha hoàn nhanh mắt hỏi thẳng: "Lạc Lan cô nương, trên đao viết gì thế?"

“Là tiên sinh nhà ta lưu lại một câu thơ”, Lạc Lan lớn tiếng đọc: “Tư thế hào hùng ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu!”

"Viết hay quá!"

"Đây mới là bài thơ mà những người học võ thuộc thế hệ của ta nên đọc!"

Hô hấp của hai vị công tử trở nên gấp gáp.

Thời gian trước, những bài thơ trên hộp xà phòng của Kim Phi được lưu hành rộng rãi ở kinh thành, đám thư sinh nhao nhao khen ngợi, nhưng các tướng lĩnh không công nhận, họ cho rằng những bài thơ của Kim Phi quá chua chát.

Lúc này câu nói trên Hắc Đao tuy đơn giản thẳng thắn nhưng lại khiến hai công tử xuất thân từ thế gia võ tướng sôi trào nhiệt huyết.

Bảy mươi năm trước, quân Khiết Đan lần đầu tiên xâm lược Trung Nguyên, chiếm thành Du Quan, cưỡi ngựa đến bờ Bắc sông Hoàng Hà, chĩa kiếm vào thành Biện Kinh. Ép ông nội của Trần Cát phải ký kết một hiệp ước, nhượng mười sáu châu ở Yến Vân bao gồm cả thành Du Quan.

Thành Du Quan là Sơn Hải Quan mà đời trước Kim Phi từng đến, là nơi cổ họng chặn đứng người Khiết Đan ở phía Bắc, sau khi đi qua thành Du Quan, chúng sẽ tiến vào đồng bằng Hoa Bắc.

Mất đi thành Du Quan và mười sáu châu của Yến Vân, giữa Khiết Đan và Đại Khang không còn trở ngại, kể từ đó, mỗi năm quân Khiết Đan đều tiến vào Đại Khang cướp bóc mùa màng.

Nếu có một mùa đông lạnh giá cũng sẽ đe doạ đến Đại Khang.

Người dân Đại Khang trước đây từng sống ở mười sáu châu Yến Vân bị đối xử vô nhân đạo. Trong bảy mươi năm qua, bọn họ cố gắng chạy trốn, vốn dĩ mười sáu châu Yến Vân đất đai màu mỡ và dân số hưng thịnh, giờ đã trở nên cằn cỗi, không còn vết tích của người Hán. Đất canh tác cũng bị người Khiết Đan biến thành đồng cỏ để chăn thả gia súc.

Kể từ đó, mười sáu châu Yến Vân là nỗi nhục lớn nhất trong lòng tất cả các võ tướng ở Đại Khang, ông nội của Trần Cát vì chuyện này mà chịu đả kích chết trong uất ức.

Sau khi cha của Trần Cát lên ngôi, ông ta muốn rửa sạch nỗi nhục này nên đã chống lại mọi lời nghị luận, phát động hai cuộc chiến tranh về phía Bắc.

Chỉ tiếc là kỵ binh Khiết Đan bất khả chiến bại ở thảo nguyên, hai lần đánh về phía Bắc đều thua thảm hại.

Không chỉ tổn thất binh lực mà người Khiết Đan còn mượn cơ hội để làm khó dễ, lần nào cũng cướp đi một lượng lớn tiền bồi thường chiến tranh của Đại Khang.

Đó là lý do tại sao nhiều tướng lĩnh đã đặt mục tiêu cả đời là lấy lại mười sáu châu Yến Vân, những lời của Kim Phi khắc trên Hắc Đao đã chạm vào trái tim họ.

"Lạc Lan cô nương, câu thơ này chỉ có thể coi là một nửa bài thơ, nửa còn lại là gì?"

Một vị công tử hỏi.

“Tiên sinh không nói nên ta cũng không biết”, Lạc Lan lắc đầu.

"Vậy được", vị công tử đó tiếc nuối thở dài, sau đó hỏi: "Lạc Lan cô nương, Trảm Tinh Đao bao nhiêu tiền?"

Sau đó không đợi Lạc Lan trả lời, vị công tử đó nói tiếp: "Thôi vậy, dù bao nhiêu tiền, Tần Bảo Sơn ta đều mua hết, bọc ba thanh đao này lại cho ta”.

"Tần huynh, có phải huynh hơi độc đoán rồi không?", một vị công tử khác không cam lòng nói: "Chúng ta cùng nhau tới đây, dựa vào đâu mà huynh được mua hết chứ?”

Làm ăn chú trọng hòa khí, nhìn thấy hai vị công tử sắp trở mặt với nhau, Lạc Lan vội vàng cười nói: “Hai vị đừng tranh cãi, ba thanh Trảm Tinh Đao này chỉ đem ra trưng bày thôi, hôm nay không bán”.

“Không bán thì đưa ra làm gì?”

Tần công tử trừng mắt hỏi.

“Không phải không bán, mà là hôm nay không bán”, Lạc Lan sửa lại: “Ba ngày sau Tinh Trảm Đao sẽ bán đấu giá, nếu như hai vị công tử có hứng thú thì đến lúc đó có thể đến thương hội Kim Xuyên để tham gia đấu giá”.

“Đấu giá là gì?” hai vị công tử mơ hồ.

"Buổi đấu giá là nơi mọi người tập hợp lại với nhau. Ai trả giá cao nhất sẽ có được Trảm Tinh Đao”, Lạc Lan giải thích.

"Các ngươi làm vậy cũng quá tàn nhẫn rồi nhỉ?”

Hai vị công tử vừa nãy còn đối đầu với nhau, giờ lại cùng nhau khiển trách Lạc Lan.

Bọn họ biết rõ sức hấp dẫn của Hắc Đao đối với các võ tướng, rất nhiều thế gia võ tướng ở kinh thành có căn cơ thâm sâu hơn gia tộc hai bọn họ, đến lúc đó những gia tộc lớn hàng đầu đó gia nhập vào buổi đấu giá thì Hắc Đao đâu còn có phần của họ nữa?

"Hai vị công tử đừng nóng giận, ba ngày sau bọn ta sẽ bán đấu giá mười thanh Trảm Tinh Đao, hai vị là người đầu tiên nhận được tin tức, có nhiều thời gian chuẩn bị nhất, cơ hội cũng lớn nhất”.

Lạc Lan cười nói: "Ngoài ra, ta cũng sẽ tiết lộ cho mọi người một tin tức khác, những câu thơ khắc trên mỗi thanh Trảm Tinh Đao đều không giống nhau”.

"Vậy trên chín thanh đao còn lại được khắc gì?"

Tần công tử không tức giận nữa, mà tò mò hỏi
Chương 337: Phu quân quốc dân

“Chuyện này tạm thời giữ bí mật”.

Lạc Lan cười nói: “Nhưng ba thanh hôm nay trưng bày có thể đưa ra cho mọi người xem”.

Nói rồi cô ấy quay đầu lại gật đầu với Thiết Chùy.

Thiết Chùy đặt Trảm Tinh Đao thứ nhất lên bàn, mở hộp gỗ thứ hai.

Hắn lấy một Hắc Đao từ trong hộp ra, xoay một vòng với mọi người, sau đó rút thân đao ra.

Hai công tử lập tức bước đến gần.

“Mười bước giết được một người, không rời khỏi ngàn dặm. Xong việc phất áo ra đi, giấu đi thân phận và danh tiếng”.

Tần công tử cao giọng đọc câu nói trên thanh đao lên.

Mặc dù đa số các nha hoàn đến xem đều không biết chữ nhưng hai câu này rất dễ hiểu, hầu hết các nha hoàn đều hiểu.

“Hai câu thơ này vừa nghe đã biết là Kim tiên sinh viết”.

“Sao ngươi biết?”

“Kim tiên sinh giết được rất nhiều người ở biên giới phía Bắc, không phải là mười bước giết một người, không rời khỏi ngàn dặm sao? Hơn nữa sau khi đánh bại người Đảng Hạng, Kim tiên sinh trở về Tây Xuyên, chẳng phải là câu xong việc phất áo ra đi, giấu đi thân phận và danh tiếng phía sau à?”

“Ngươi nói thế hình như cũng có lý. Hôm trước ta đến quán rượu nhà họ Đường với công tử, người kể chuyện trong quán rượu nói võ công của Kim tiên sinh rất lợi hại, một mình cầm một thanh đao đã giết kỵ binh Đảng Hạng đến mức quân lính tan rã, khi Kim tiên sinh về thì cả người dính đầy máu”.

“Thật à?”

“Người kể chuyện nói con trai ông ta là người của Thiết Lâm Quân, tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được?”

“Thảo nào Kim tiên sinh có thể viết được một bài thơ có sát khí nặng như vậy, mười bước giết một người, không rời ngàn dặm, nghe có vẻ khiến người ta sợ hãi”.

“Ha ha, chẳng phải mấy ngày trước ngươi còn nói thích Kim tiên sinh nhất đó sao? Sao giờ lại sợ?”

“Tiểu Liên chết tiệt, Tiểu Liên xấu xa, ngươi nói bậy gì thế, ai thích Kim tiên sinh chứ?”

“Kim tiên sinh không chỉ có thể làm thơ, đánh trận mà còn là một quý tộc, thích Kim tiên sinh thì sao? Ta thích hắn, đáng tiếc ta chỉ là một nha hoàn, Kim tiên sinh tuyệt đối sẽ không thích loại người như chúng ta”.

“Ngươi nói bậy, người kể chuyện trong quán rượu nói Kim tiên sinh không bao giờ coi thường người khác, còn nói phụ nữ cũng có tiềm năng lớn giống đàn ông. Kim tiên sinh mở một xưởng dệt ở trong làng, tất cả phụ nữ có thể đến làm công kiếm tiền giống đàn ông, muốn tham gia đội đánh hổ cũng được, địa vị của phụ nữ hoàn toàn giống đàn ông.

Kim tiên sinh thấy những nô tỳ bị bán ở chỗ môi giới đáng thương, một lúc mua về mấy trăm người, sau khi mua về cũng không bắt nạt họ mà để họ làm việc ở xưởng giống những người phụ nữ trong làng, không chỉ bao ăn bao ở mà hàng tháng còn trả cho họ vài chục đồng”.

“Phải đó, ta cũng nghe nói chuyện này, Kim tiên sinh còn nói, chỉ cần nô tỳ làm việc tròn ba năm thì sẽ giải quyết vấn đề gạch bỏ cái danh phục dịch, từ nay về sau sẽ là người tự do, muốn gả cho ai thì gả cho người đó, không muốn kết hôn cũng có thể làm việc ở xưởng cho Kim tiên sinh, Kim tiên sinh sẽ nuôi họ cả đời”.

“Thế giới này làm gì có người tốt như vậy, đều là do người kể chuyện nói bừa nhỉ?”

“Lạc Lan cô nương từng gặp Kim tiên sinh, có phải là nói bừa không, chúng ta hỏi Lạc Lan cô nương là biết”.



Được người kể chuyện truyền đi, cái tên Kim Phi ngày càng có tiếng vang khắp kinh thành.

Những người kể chuyện chỉ cần nói hay thì đâu còn quan tâm đến tính chân thật của sự việc.

Để hùa theo người nghe, Kim Phi quả thật đã trở thành người hoàn hảo nhất trên thế giới này trong miệng họ.

Không chỉ anh tuấn khôi ngô, tài năng được bộc lộ, mưu lược hơn người, tấm lòng lương thiện, còn là một đại tướng quân võ công cao cường…

Có cô gái nào không thích người đàn ông như vậy chứ?

Kim Phi mà những người kể chuyện miêu tả chẳng phải chính là vị phu quân hoàn hảo trong lòng các cô gái sao?

Thế nên Kim Phi chưa từng đến kinh thành cứ thế trở thành phu quân quốc dân ở kinh thành.

Bây giờ trong kinh thành có rất nhiều cô gái đang thầm thương trộm nhớ y, không chỉ có những nha hoàn, mà ngay cả những đại tiểu thư chưa ra khỏi nhà cũng có không ít người thương nhớ y.

Một số người lớn gan thậm chí còn bảo người gửi đồ như thư các loại nhờ Lạc Lan, Thiết Chùy gửi về làng Tây Hà cho Kim Phi.

Một buổi trưng bày Hắc Đao lại cứ thế bị lệch trọng tâm vì nói đến Kim Phi.

Các tiểu nha hoàn này rất hiếm khi ra ngoài hít thở không khí trong lành, bây giờ người quản họ không có ở bên cạnh, ngọn lửa đàm tiếu bình thường vốn được cẩn thận giấu trong lòng đã hoàn toàn bùng cháy, họ đều truy hỏi Lạc Lan có phải Kim Phi hệt như trong lời đồn hay không.

“Ta không biết lời đồn là thế nào nhưng các ngươi nói Kim tiên sinh đối xử tốt với nô tỳ là thật”.

Mắt Lạc Lan bỗng hơi ươn ướt: “Thật ra không giấu gì mọi người, ta là nô tỳ mà Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân mua về”.

“Cái gì, cô cũng là nô tỳ hả?”

“Sao có thể? Sao Kim tiên sinh có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho một nô tỳ?”

Các nha hoàn xung quanh đều ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Bản thân họ cũng đều là nô tỳ của các gia tộc hoặc thanh lâu nên biết rất rõ đãi ngộ của các nô tỳ.

Mà mỗi lần ra ngoài, Lạc Lan đều có một chiếc xe ngựa mở đường, theo sau là một nhóm cựu binh, uy nghiêm hơn nhiều tiểu thư ở các gia tộc lớn, giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt đều cực kỳ tự tin.

Các tú bà khiến các nha hoàn thanh lâu run lẩy bẩy cũng phải khách sáo khi gặp Lạc Lan.

Những nha hoàn không thể tưởng tượng được Lạc Lan - người có khí chất mạnh mẽ như vậy thế mà cũng là một nô tỳ giống họ.

“Làm nô tỳ cũng không phải là chuyện vinh quang gì, ta không cần lừa gạt mọi người”.

Lạc Lan nói: “Ta thực sự là một nô tỳ nhưng Kim tiên sinh và phu nhân không vì thân phận của ta mà coi thường ta, ngược lại họ rất tin tưởng ta, không cần e dè gì dạy ta cách làm ăn, thậm chí còn giao một việc ở nơi quan trọng như kinh thành cho ta xử lý”.

“Lạc Lan cô nương, cô đúng là may mắn”.

“Đúng thế, sao ta không gặp được người chủ nào tốt như Kim tiên sinh nhỉ?”

“Người chủ tốt như thế quá ít, có lẽ cả thiên hạ cũng chỉ có một mình Kim tiên sinh”.

“Nếu có thể giúp Kim tiên sinh làm việc như Lạc Lan cô nương, ta có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh giấc”.

“Ngươi thì thôi đi, Lạc Lan cô nương không chỉ biết chữ biết đọc mà còn có thể biết viết biết tính, lại có thể quản lý việc làm ăn lớn như vậy một cách có trật tự, ngươi thì làm được gì?”

“Tiểu Liên, cô đánh giá thấp Xảo Vân cô nương rồi, nàng ta có thể làm ấm giường cho Kim tiên sinh, người ta là người của Kim Nguyệt Các, biết nhiều thứ lắm”.

“Các ngươi lại nói bậy rồi, xem ta xé miệng các ngươi đây”.

Các nha hoàn nói một lúc rồi thì cười ha ha náo loạn.

Nhưng ánh mắt họ nhìn Lạc Lan đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.

“Mọi người nói đúng, Lạc Lan cũng thấy may mắn lớn nhất đời này là gặp được chủ nhân tốt như tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân”.

Lạc Lan thấy đề tài lại lệch đi hướng khác nên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: “Được rồi, mọi người yên lặng một chút, tiếp theo mời Thiết Chùy đại ca cho chúng ta xem thanh Trảm Tinh Đao thứ ba”.

Các nha hoàn ban đầu không có hứng thú với thanh Hắc Đao, nhưng bây giờ bọn họ đều dán mắt vào Thiết Chùy giống các công tử bên cạnh, muốn nghe xem trên Hắc Đao thứ ba khắc câu gì.
Chương 338: Keo kiệt

Xoẹt!

Thiết Chùy rút thanh Hắc Đao thứ ba ra.

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn về phía mặt sau của đao.

“Một người liên tục chiến đấu ba ngàn dặm, một đao từng địch trăm quân thù!”

Tần công tử lớn tiếng đọc dòng chữ khắc trên đao.

“Ta vừa nói Kim tiên sinh một mình một đao, đánh tan đám quân Đảng Hạng, các ngươi còn hỏi ta thật giả, bây giờ tin chưa? Chính Kim tiên sinh cũng nói, một mình ngài ấy liên tục chiến đấu ba ngàn dặm, một đao từng địch trăm quân thù!”

“Trời ơi, một người đánh cả trăm nghìn người, Kim tiên sinh thật lợi hại!”

Mấy nha hoàn đâu biết thủ pháp tu từ khoa trương, còn tưởng rằng những gì Kim Phi viết là trải nghiệm chân thật.

Nếu Kim Phi ở đây, nhất định sẽ ôm mặt cười khổ, hối hận vì mình đã tiện tay chép lại câu này.

Những người kể chuyện bây giờ đã có một số nguồn tư liệu mới.

Khóe miệng Lạc Lan hơi nhếch lên, nhưng cô ấy cũng không giải thích, trong lòng còn hơi mong chờ.

Ngày mai có nên đến quán rượu để nghe câu chuyện mà máy người kể chuyện đã bịa ra không đây?

Nhưng là một nữ chưởng quầy có trách nhiệm, Lạc Lan nhanh chóng đè nén tạp niệm trong lòng, nói: “Nếu mọi người thật sự thích Kim tiên sinh, nhớ trở về nói với các ông chủ một tiếng, ba ngày sau hãy nhớ tới ủng hộ!”

“Lạc Lan tiểu thư yên tâm đi, ta nhất định sẽ nói với lão gia”.

“Lão gia nhà ta thích nhất binh khí, đến lúc đó nhất định ông ta sẽ đến mua”.

Đám nha hoàn nhao nhao lên tiếng cam đoan.

Trên thực tế, ông chủ của bọn họ cử bọn họ đến đây quan sát là muốn xem có phải thương hội Kim Xuyên liệu có xuất bảo bối nữa hay không.

Trảm Tinh Đao là một bảo bối tốt như vậy, trở về đương nhiên phải bẩm báo.

Còn về phần ông chủ có mua hay không thì không phải là vấn đề của bọn họ.

Dù sao cũng không phải là bọn họ tiêu tiền.

Hai công tử kia rời đi với vẻ mặt tiếc nuối, trở về gom góp tiền.

Buổi tối hôm đó, khi đám nha hoàn về phủ, tin tức về Trảm Tinh Đao cũng theo đó lan truyền đi.

Đêm này, không biết có bao nhiêu công tử nảy sinh sự tò mò với thanh Hắc Đao chém tóc đứt đôi, chặt sắt như bùn.

Cũng không biết có bao nhiêu lão tướng bởi vì câu “Tư thế hào hung ba nghìn dặm, một nhát đao lạnh mười sáu châu” này mà khó ngủ suốt đêm.

Các lão tướng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, xúc động một hồi rồi cũng qua đi, ngày hôm sau ai nên lên triều vẫn lên triều, nên buông bỏ vẫn đã buông bỏ.

Nhưng sức chịu đựng của các công tử còn kém xa cha của bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, các công tử nhà võ tướng liên tiếp chạy đến thương hội Kim Xuyên hỏi về Trảm Tinh Đao.

Thiết Chùy đang chờ bọn họ, có người hỏi, cũng không nói nhiều, chỉ vén tóc lên chém và chặt đống tiền đồng xu.

Đám công tử nhìn thấy sự mới lạ, lấy lý do để xem liệu thanh Hắc Đao này có thực sự không cong lưỡi hay không, cứ thế bảo Thiết Chùy tiếp tục biểu diễn.

Sau khi nhìn thấy kết quả, họ hết sức kinh ngạc, vừa khen ngợi vừa ném bạc vào Thiết Chùy giống như thưởng cho các cô gái trong thanh lâu.

Bọn họ đều là công tử nhà quyền quý, ai ra tay cũng sẽ không keo kiệt, bạc ném ra ít nhất cũng là một lượng.

Có một số người hào phóng, thậm chí còn ném hai thỏi bạc lớn năm mươi lượng, suýt bị đập nát ngón chân của Thiết Chùy.

Nhưng Thiết Chùy không hề tức giận chút nào, ngược lại còn càng hăng hái hơn.

Trong một buổi sáng, Thiết Chùy và một số cựu binh gần như sắp cháy túi, những đồng xu bị chém cũng chất đầy một cái giỏ nhỏ.

Chưa kể đến bàn, họ đã phải thay đến bốn chiếc bàn trong một buổi sáng, đây là kết quả của sự cố gắng tối đa của Thiết Chùy.

Nhưng mấy người Thiết Chùy cũng không lỗ vốn, đồng xu bị chém hỏng vẫn có giá trị như cũ, hơn nữa bọn họ còn nhận được hơn một trăm lượng tiền thưởng, mấy cựu binh mỗi người mười mấy lượng, cũng đủ để bọn họ đến thanh lâu hạng hai tiêu pha mấy lần.

Ba thanh Hắc Đao cũng đã vượt qua thử thách, chém cả buổi sáng vẫn không hề bị cong một chút nào.

Hiệu ứng này có hiệu quả hơn bất kỳ hoạt động quảng cáo nào.

Vì vậy, buổi chiều số công tử đến xem biểu diễn càng đông hơn.

Thương hội Kim Xuyên đã trở thành một nơi biểu diễn.

Buổi sáng là để thu hút sự chú ý, chứng minh chất lượng của Hắc Đao, vì vậy Lạc Lan đã đồng ý với cách tiếp cận của Thiết Chùy.

Nhưng Hắc Đao dù có cứng đến đâu, cũng không chịu nổi việc liên tục chém đồng xu suốt cả ngày, lỡ như bị mẻ trong lúc biểu diễn thì Hắc Đao này vô dụng thì không sao, nhưng danh tiếng đã vun vén trước đó nói không chừng cũng sụp đổ theo.

Cho nên buổi chiều Lạc Lan không để cho Thiết Chùy chém tùy tiện như buổi sáng, mà sắp xếp hắn mỗi canh giờ biểu diễn một lần, hơn nữa ba thanh Hắc Đao sẽ thay phiên nhau biểu diễn.

Hắc Đao cũng đáp ứng được nguyện vọng, còn nguyên vẹn trong ba ngày, cho đến khi cuộc đấu giá bắt đầu, không có bất kỳ vấn đề gì với chúng.

Đây là lần đầu tiên Đại Khang tổ chức đấu giá, Lạc Lan cho rằng có thể hơn mười hai mươi người tới đã là tốt rồi, không ngờ mới ăn cơm trưa xong, trước cửa thương hội Kim Xuyên đã có hàng chục xe ngựa tụ tập, chặn hết đường phố rộng lớn.

Nếu là dân chúng bình thường thì nha dịch sẽ không nhiều lời mà lập tức đá bay bọn họ.

Nhưng những chiếc xe ngựa này treo đèn lồng, cho thấy người trên những chiếc xe này cũng là nhân vật tai to mặt lớn.

Nha dịch không dám đắc tội với đám công tử này, đành phải cầu trời khấn phật đi thương lượng, mời các công tử dời xe, không thể cản đường.

Vì thế, mấy nha dịch thường dùng chân đá vào dân chúng, bây giờ không biết đã bị đá bao nhiêu cú.

Khi con đường được dọn sạch một lần nữa, trên người tất cả các dân thường đều là dấu chân dày đặc của nha dịch.

Các cửa tiệm mà Lạc Lan mua có diện tích không nhỏ, dùng để bán xà phòng và Hắc Đao, nhưng chỉ sử dụng hai cửa, những nơi khác vẫn đang được sửa sang lại.

Bây giờ việc sửa sang đã được hoàn tất, trước đó đại sảnh của cửa tiệm cũng đã được dọn dẹp, ban đầu Lạc Lan định bố trí hội trường đấu giá ở đại sảnh.

Nhưng nhìn thấy người rất đông, đại sảnh chưa chắc đã ngồi đủ, Lạc Lan lập tức quyết định, chuyển hội trường sang sân rộng hơn.

Thời gian gấp gáp, bố trí tỉ mỉ chắc chắn sẽ không kịp, Lạc Lan bảo các cựu binh di chuyển bàn gỗ dùng để trưng bày trước, sau đó di chuyển một số bàn và băng ghế sang.

Sự thật đã chứng minh quyết định của Lạc Lan là đúng.

Lần này chỉ riêng công tử của các gia đình quyền quý đã tới ba bốn mươi người, mà cũng không phải những công tử tới một mình, mỗi người đều dẫn theo ít nhất một hai nha hoàn và hộ vệ, những người thích thể hiện thì đi theo nhóm.

Người đến liên tục, đã hơn hai trăm người đổ vào thương hội Kim Xuyên.

Mặc dù đại sảnh trước cửa tiệm không nhỏ, nhưng hơn hai trăm người chen chúc nhau thì quả thực là ngoài sức tưởng tượng.

Cũng may sân bên trong đủ lớn, nếu không lần đấu giá đầu tiên của Đại Khang e rằng sẽ không bệnh mà chết.

Đại Khang coi trọng lễ nghi, phong cách xa hoa cũng cực kỳ thịnh hành, tuy rằng phần lớn đám công tử này đều xuất thân từ thế gia võ tướng, nhưng hầu như đều được nuông chiều lớn lên. Có không ít người vừa nhìn thấy buổi đấu giá được tổ chức trong sân, hơn nữa ngay cả một cái bàn cũng không có thì lập tức nhíu mày.

“Lạc Lan cô nương, khoảng thời gian trước thương hội Kim Xuyên các cô bán xà phòng chắc là kiếm được không ít tiền nhỉ? Vậy mà lại keo kiệt thế sao? Bọn ta ở kinh thành đều là người có danh tiếng, đến đây ủng hộ cho cô, cô không mời trà mời nước thì đã đành, ngay cả bàn cũng không có một cái, có phải quá đáng quá rồi không?”

Một công tử là kẻ luôn đối đầu với nhà họ Khánh bước đến gần Lạc Lan, giọng điệu không mấy thiện cảm trách cứ: “Hay là thương hội Kim Xuyên các cô cho rằng xà phòng và Hắc Đao là mua bán độc quyền nên chuẩn bị chơi trò chèn ép khách hàng như bọn ta?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK